Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Diệp Tây Thành gọi điện cho anh rể, nghiêm giọng nói: "Vừa rồi bận họp, có chuyện gì?"
Thiệu Chi Vân: "Cũng không có gì, hôm nay tôi hơi bận, thay phó tổng tham dự hội nghị của tập đoàn."
Diệp Tây Thành hỏi: "Chỉ có việc này?"
Thiệu Chi Vân: "Ừ."
Diệp Tây Thành chế nhạo hai câu: "Thì ra là anh bận, vết thương chị tôi cào trên mặt anh có vẻ tốt nhỉ?"
Thiệu Chi Vân: "..."
Diệp Tây Thành cắn điếu thuốc trên miệng, tạch, tiếng bật lửa vang lên.
Thiệu Chi Vân cũng nghe được tiếng bật lửa qua điện thoại: "Không phải gần đây cậu không hút sao?"
Diệp Tây Thành rít một hơi mới đáp lời: "Tùy lúc."
Thiệu Chi Vân cho rằng anh có khách tới: "Được, vậy cậu bận việc gì thì làm đi."
"Đúng rồi, khi nào anh quay lại Bắc Kinh?" Trước khi ngắt điện thoại, Diệp Tây Thành nghĩ ra lại hỏi.
Thiệu Chi Vân nghĩ nghĩ: "Chắc là cuối tuần, có việc gì à?"
Diệp Tây Thành muốn nói cùng Thiệu Chi Vân vấn đề điều Bùi Ninh tới công ty đầu tư kia, đầu tư Hoa Ninh trước nay vẫn do Thiệu Chi Vân phụ trách: "Không gấp, chờ cuối tuần gặp mặt rồi nói."
Kết thúc cuộc gọi, Diệp Tây Thành ném điện thoại lên trên mặt bàn, đưa tay xoa xoa phía sau lưng, nóng rát đến phát đau, loại cảm giác đau đơn này ngược lại lại khiến anh cảm thấy có tinh thần kiên định hơn mới chết.
Bùi Ninh tham dự cuộc họp đến hơn tám giờ mới kết thúc, cô về văn phòng, bắt đầu sửa sang lại nội dung quan trọng trong cuộc họp hôm nay.
Lúc trước Diệp Tây Thành lập quy định với cô là trước sáu giờ chiều phải đưa báo cáo tổng kết gửi đến hòm thư cho anh, hôm nay cuộc họp bị trì hoãn, mặc kệ vì nguyên nhân gì, cô vẫn gửi tin nhắn giải thích với Diệp Tây Thành: [Diệp tổng, tổng kết cuộc họp gửi trước cho anh lúc chín giờ, còn email công việc trước mười giờ sẽ gửi tới hòm thư của anh.]
Diệp Tây Thành nhắn lại giống hệt trước kia, không khác biệt chút nào, chỉ một chữ đơn giản "ừ".
Xử lý xong công việc, anh cầm cặp công văn ra khỏi văn phòng, thư ký vẫn còn ngồi ở bàn làm việc tăng ca: "Diệp tổng."
Diệp Tây Thành gật đầu: "Nghỉ sớm một chút."
"Vâng."
Diệp Tây Thành đi đến phòng trợ lý gõ cửa: "Về nhà thôi."
Bùi Ninh ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt cô chính là cà vạt của anh, lại còn mặc chỉn chu như vậy, chắc buổi tối anh còn đi xã giao, cô nói: "Đêm nay em muốn tăng ca, anh bận thì cứ đi đi."
Diệp Tây Thành: "Về nhà lại tăng ca."
Bùi Ninh nhỏ giọng: "Ở nhà không có không khí làm việc, thư ký ở đối diện có thể còn muốn tăng ca đến khuya kìa, em cùng làm với cô ấy."
Diệp Tây Thành bắt đầu giúp cô thu dọn tài liệu: "Anh không xã giao."
Bùi Ninh nhìn anh nghi ngờ: "Vậy anh còn đeo cà vạt làm gì?"
Diệp Tây Thành không giải thích gì, lúc đó cô cào anh cũng là vô ý, căn bản cô không biết mình làm gì.
Bùi Ninh thu thập bàn làm việc, khóa cửa rời đi, Diệp Tây Thành đang đứng bên thang máy chờ cô.
Vừa đến gần, Bùi Ninh vẫn hỏi câu kia: "Trời nóng như vậy, anh nghĩ gì mà lại thắt cà vạt?"
Diệp Tây Thành: "Về nhà sẽ nói em biết vì sao."
Bùi Ninh cho rằng có chút lời khó nói ở bên ngoài nên cô không hỏi nữa.
Trên đường về nhà cô cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn sửa lại báo cáo cuộc họp, bước vào đến cửa thì đã sớm quên chuyện chiếc cà vạt đi rồi, nhưng mà Diệp Tây Thành lại không quên, anh giật cà vạt xuống, Bùi Ninh muốn đi phòng bếp rót nước lại bị anh túm lấy kéo vào phòng ngủ.
Bùi Ninh phát ngốc: "Làm sao vậy?"
Diệp Tây Thành: "Cho em biết vì sao anh thắt cà vạt."
Diệp Tây Thành vừa đi vừa dùng một tay cởi cúc áo, Bùi Ninh bị anh nắm chặt đến phát đau, muốn giật ra lại không được, "Anh nhẹ chút đi! Tay em đứt đến nơi rồi."
Diệp Tây Thành không dao động, tới phòng ngủ, áo sơ mi của anh đã cởi được một nửa.
Bùi Ninh liếc nhìn ngực anh vài lần, chả thấy gì, chỉ nhìn thấy cơ ngực cùng cơ bụng của anh.
Cô trêu chọc: "Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng hở tí liền cởi quần áo thì em phải làm sao đây." Nói xong cô bật cười.
Diệp Tây Thành ôm đầu vai cô, ấn cô vào lòng ngực: "Tự mình xem đi."
Anh dùng quá nhiều sức, miệng cô trực tiếp hôn lên.
Cảm xúc mềm mại, ngưa ngứa, hầu kết Diệp Tây Thành lăn lên lại lộn xuống, cánh tay ở bả vai cô không khỏi dùng sức.
Thân thể Bùi Ninh ngừng lại, rũ mắt nhìn ngực anh, có vết cào, cô lại nhìn lên trên, trên cổ cũng có... Khó trách anh lại thắt cà vạt, bằng không không cách nào gặp người khác.
Ở nhà thoải mái hơn ở văn phòng, thần kinh Bùi Ninh không căng chặt như trước, cúi đầu hôn lên ngực anh mấy cái: "Bồi thường cho anh."
Hai lần lúc chiều kia căn bản không đủ dập tắt lửa, cô lại trêu chọc anh như vậy, Diệp Tây Thành căn bản không thể khống chế được, nửa ôm cô lui lại, hai người một lần ngã lên giường.
Bùi Ninh nằm dưới người anh, Diệp Tây Thành lại cứ hôn cô.
Cô nghiêng đầu không nhìn anh, trong lòng vẫn nghĩ còn tăng ca đấy: "Em còn chưa làm xong việc."
Diệp Tây Thành: "Gửi anh trước mười hai giờ đêm là được." Anh buộc chặt người vào lòng ngực: "Hôm nay không cùng em đi dạo phố được."
Bùi Ninh nháy mắt lĩnh ngộ được lời anh nói có ý gì: "... Em không cần bồi thường, miễn đi, về sau cũng không cần anh đi dạo phố với em."
Diệp Tây Thành nằm trên người cô, không tính toán đến chuyện đi hay không đi.
Bùi Ninh luống cuống ôm cổ anh, hôn lên cằm anh một cái: "Anh đi thư phòng làm việc đi."
"Không có việc gì, hôm nay ở cùng em." Diệp Tây Thành cúi đầu hôn cô, từ cái trán đến đôi mắt, cái mũi lại xuống đôi môi, mỗi chỗ anh đều hôn qua.
Bùi Ninh: "Em hơi mệt, chậm thôi nhé." Khoảng cách với hai lần buổi chiều kia mới qua có bốn tiếng thôi.
Mệt là một chuyện, thân thể cô còn hơi mẫn cảm đó.
Đầu ngón tay anh đi đến đâu, cô đều đáp lại.
Cuối cùng hai chân cô mỏi đến rút gân, Diệp Tây Thành lúc này mới dừng động tác, gắt gao ôm cô vào trong lồng ngực, gọi cô một tiếng: "Bảo bối."
Cũng không biết qua bao lâu Bùi Ninh mới từ trên mây trở về.
Sợ cô bị cảm lạnh, Diệp Tây Thành vỗ vỗ cô: "Nằm xuống đi."
Bùi Ninh quá mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn ngủ, tay vẫn còn giữ chặt áo sơ mi của anh.
Diệp Tây Thành không đi đâu cả, đưa cánh tay mình cho cô gối, anh kéo chăn qua đắp lên cả hai người: "Ngủ đi em."
"Ừ." Bùi Ninh lại rúc vào lồng ngực anh cọ cọ.
Qua một lát.
"Diệp tổng."
"Sao thế?"
"Mười một giờ gọi em, tổng kết công việc còn chưa làm xong."
"Không vội, tập tin em gửi anh cũng không có thời gian xem."
"Gửi hay không gửi là chuyện của em, xem hay không xem là chuyện của anh, nghiệp vụ công tác của em không thể hủy trong tay anh được."
Ngủ đi, đừng nói nữa." Diệp Tây Thành hôn lên trán cô.
Lại qua một lúc.
"Diệp tổng."
"Ngủ."
Bùi Ninh len lỏi thoát ra khỏi vòng tay anh: "Em có tình huống quan trọng muốn nói với anh."
"Nói đi, cho em hai phút."
"Chúng ta có hai ký kết sắp tới, nhưng đều không có ý muốn gia hạn hợp đồng, lúc trước chúng ta cung cấp pin cho họ, toàn bộ chi phí hôm nay bọn họ cũng thanh toán đủ cả, theo em nghĩ, bọn họ sẽ cùng với bên quản lý cao cấp của Hi Hòa ký kết, đại khái là muốn nhờ cậy Hi Hòa, hai công ty này có lẽ bị Trình Đổng bên Hạng Thị giật dây giới thiệu cho Hi Hòa." Trình đổng là bố của Trình Ti, cũng là bố vợ của Hạng Dịch Lâm.
Qua vài giây, Diệp Tây Thành mới nói: "Hi Hòa đào hai khách của Hoa Ninh, chúng ta lại đào của họ bốn khách, vậy là hòa nhau rồi."
Bùi Ninh: "..." Cô nói tiếp: "Nếu không phải Trình Đổng của Hạng Thị thì hẳng định Hi Hòa sẽ không lén lút gặp gỡ hai khách của chúng ta, Hoa Ninh cùng Hi Hòa cạnh tranh, Hạng Thị lại lẻn vào, biến số quá lớn, nếu có thể kiềm chế Hạng Thị thì..."
Diệp Tây Thành đánh gãy lời cô: "Hết hai phút rồi, ngủ đi."
Bùi Ninh: "Em còn chưa nói xong đâu. Em còn muốn nói với anh một tiếng xin lỗi, thật ra..."
Diệp Tây Thành bóp miệng cô: "Anh biết em muốn nói gì, Ninh Ninh, không cần phải nói xin lỗi với anh, đây là nghiệp vụ cơ bản thường ngày của em, tựa như bác sĩ phải bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, như luật sư bảo vệ ủy thác sự riêng tư của thân chủ vậy. Anh chắc chắn em biết rất nhiều bí mật thương nghiệp của Hạng Thị, điều này anh cũng biết."
Bùi Ninh gật đầu, chuyện bí mật thương nghiệp cô đã từng nghe Hạng Dịch Lâm nói qua, còn một số điều là lúc trước cô làm trong tổ dự án của Hạng Thị, bởi vậy mới biết.
Bí mật thương nghiệp này, chưa bao giờ cô nói cho người thứ ba biết, cũng không nghĩ sẽ nói ra.
Cô đẩy tay Diệp Tây Thành, nhìn anh, Diệp Tây Thành không đợi cô nói chuyện đã giành nói trước: "Bây giờ Hoa Ninh cùng Hi Hòa, còn có Hạng Thị nữa, đều là cạnh tranh thương nghiệp bình thường, trong lòng em có gánh nặng như thế, chúng ta công tư phân minh được không?"
Bùi Ninh dùng trán cọ cọ lên cằm anh: "Trong lòng em đè nặng như ngọn núi vậy." Đêm nay vẫn luôn giày vò cô.
Diệp Tây Thành nói chính mình: "Nếu anh có bạn gái cũ, anh biết bí mật thương nghiệp của công ty cô ấy, bây giờ em cùng cô ấy là đối thủ cạnh tranh, anh sẽ không nói bí mật thương nghiệp của cô ấy cho em biết. Việc này không đại diện cho việc bây giờ còn yêu cô ấy, đều đã qua cả rồi, đoạn thời gian riêng tư cùng bí mật đó chúng ta không nên nhắc đến người thứ ba. Đối với đoạn tình cảm kia của hai ta cùng đoạn tình cảm riêng của em, anh rất tôn trọng."
Anh dùng ngón cái vỗ lên gương mặt cô: "Không cần áy náy, nếu hôm nay em muốn dẫm một chân lên Hạng Dịch Lâm, anh ngược lại còn lo lắng hơn đấy, nói không chừng người tiếp theo bị dẫm lên có khả năng là anh lắm."
Sau đó hỏi cô: "Còn nhớ câu nói của ông chủ cũ Tề Cận Chu của em không? Cùng cảm tình, có quan hệ."
Bùi Ninh: "Nhớ. 'Một đoạn tình cảm chỉ cần không lấy lừa gạt để bắt đầu, không lấy phản bội để kết thúc, chúng ta đều phải cảm ơn vì đã gặp được người ấy'."
Diệp Tây Thành: "Giờ thì ngủ được rồi chứ?"
Bùi Ninh giơ tay ôm cổ anh: "Cảm ơn anh." Rồi ngậm lấy môi anh hôn một hồi lâu.
Diệp Tây Thành duỗi tay sờ di động trên tủ đầu giường, mở đèn pin ra, soi vào trên một bàn tay, ý bảo Bùi Ninh: "Nhìn tay anh xem xem."
Trong phòng đen nhánh, ánh đèn pin có vẻ chói mắt đến dị thường.
"Nhìn gì cơ?" Bùi Ninh không hiểu gì hết , trong tay anh trống trơn, làm gì có gì đâu.
"Khi còn nhỏ không phải em thích xem phim hoạt hình ma pháp nhảm nhí à?"
"Sau đó thì sao?"
Diệp Tây Thành nắm tay lại quơ quơ trước mắt cô: "Em phối hợp đi."
"Phối hợp thế nào?"
"Anh tự giúp em làm thôi miên nhé."
Bùi Ninh cười, đôi mắt chậm rãi hướng anh.
Diệp Tây Thành tắt đèn pin điện thoại, hỏi cô: "Anh tên là gì?"
Bùi Ninh: "Hoa đông trừ."
Diệp Tây Thành: "..." Gõ đầu cô hai cái: "Thôi miên thành công, những chuyện suy nghĩ trước đó khi tỉnh lại quên hết đi, ngủ thôi."
Sau một lúc lâu, Bùi Ninh thấp giọng nói: "Từ giờ trở đi, những sóng to gió lớn sau này, em đều chống đỡ cho anh, núi đao biển lửa em cũng đều vì anh mà vượt qua."
"Cảm ơn sếp đã yêu anh."
"Anh quá khách khí rồi."
"... Lại nói nữa!"
Bùi Ninh cười ra tiếng, chui vào trong lòng ngực anh.
Nghe được hơi thở quen thuộc, cô mau chóng đi vào giấc ngủ.
Bốn giờ sáng hôm sau, chuông báo thức Bùi Ninh vang lên, cô còn ngái ngủ, nâng tay vài lần muốn tắt chuông báo thức, còn chưa chạm tới điện thoại thì nó đã rơi xuống đất mất rồi.
Chuông báo kêu không ngừng, mắt Bùi Ninh không mở nổi, hô: "Diệp Tây Thành?"
Cô muốn bảo Diệp Tây Thành tắt báo thức đi, nhưng không ai đáp lại.
"Diệp Tây Thành." Cô lại lẩm bẩm một câu.
Vẫn không ai đáp lại.
Bùi Ninh dùng chân tìm anh, trên giường không có người.
Cô trợn mắt, bên chỗ anh nằm trống trơn, dậy sớm thế à.
Nằm vài giây, cô chống giường bò dậy.
Đúng lúc Diệp Tây Thành đi vào phòng ngủ, "Dậy rồi?"
"Ừ." Bùi Ninh cởi áo ngủ ra thay quần áo, ngáp liên miên, "Sao anh dậy sớm vậy?"
"Chuẩn bị cơm sáng."
"Không phải anh không biết làm à?"
"Đổ sữa bò vào cốc, rửa chút hoa quả."
"..."
Diệp Tây Thành đưa quần áo cho cô, sau đó vào phòng giữ quần áo, rất nhanh quay lại, còn cầm theo hai bộ quần áo dạ hội, hỏi cô: "Mặc bộ nào?"
"Đi leo núi mặc quần áo dạ hội làm gì?" Bùi Ninh nhìn anh đầy nghi ngờ.
Diệp Tây Thành: "Chọn một bộ đi, lúc về quê thì mặc."
Bùi Ninh: "Về nhà cũng đâu cần mặc như vậy, em mang theo mấy cái váy là được."
Diệp Tây Thành không giải thích nhiều, lại hỏi: "Bộ nào?"
Bùi Ninh nhìn anh khăng khăng muốn mang đi, tùy anh vậy, chỉ chỉ bộ bên phải.
Diệp Tây Thành cầm bộ đó đặt vào vali.
Bùi Ninh bắt đầu mặc nội y chuyên dùng để vận động, Diệp Tây Thành nhìn bộ dáng uể oải vì buồn ngủ của cô, cầm quần áo gấp gọn lại, lòng bàn tay vuốt ve bụng nhỏ của cô, cô mặc áo này thật đẹp.
"Ngứa." Bùi Ninh cười, lại né né tay anh.
Diệp Tây Thành duỗi tay đem ôm cô vào lồng ngực, mặc áo tốt cho cô: "Mau đi rửa mặt, không lại muộn mất."
Bùi Ninh đi vào phòng tắm, Diệp Tây Thành nhớ tới: "Có mang bao cao su không?"
Bùi Ninh "ừ" một tiếng.
Diệp Tây Thành đi tới: "Mang mấy hộp?"
Bùi Ninh: "Một hộp."
"Không đủ dùng." Diệp Tây Thành xoay người đến bên tủ đầu giường lấy một hộp nữa.
Hơn năm giờ bọn họ xuất phát từ nhà, trời còn chưa sáng, chẳng có chút ấm áp nào, gió lạnh thổi vèo vèo.
Hôm nay không tắc đường, đăng ký thủ tục xong xuôi vẫn còn dư khá nhiều thời gian.
"Tìm chỗ ngồi?" Diệp Tây Thành hỏi.
Bùi Ninh lắc đầu: "Thế này được rồi."
Diệp Tây Thành tùy cô muốn sao cũng được.
Đôi tay Bùi Ninh treo chặt trên cổ anh, dán cực sát người anh.
Vì là nghỉ phép nên cô hoàn toàn thả lỏng, không giống như lúc đầu óc căng chặt khi ở công ty, bây giờ cô với Diệp Tây Thành chỉ là đôi trai gái yêu đương bình thường.
Diệp Tây Thành đặt một tay ở vali, một tay ôm lấy vòng eo cô.
Lưng cô không dài lắm, như vậy vừa đẹp để anh ôm được cái eo lúc ẩn lúc hiện lại uyển chuyển nhẹ nhàng của cô.
Bùi Ninh nhẹ nhón chân, chóp mũi cọ cọ cằm anh, Diệp Tây Thành rũ mắt: "Sao thế?"
"Lúc em còn học đại học, có một người bạn trong câu lạc bộ sắp xếp, lúc ấy đi đâu giờ quên cả rồi, mấy ngày nay cũng không có thời gian tìm hiểu." Cô hỏi: "Anh sắp xếp thế nào?"
Diệp Tây Thành: "Thư ký sắp xếp tốt rồi, đến sân bay bên kia sẽ có xe đón chúng ta, mấy ngày nay đều có hướng dẫn viên du lịch."
Bùi Ninh: "Vậy thì tốt. Chúng ta ở trên núi sao?"
Diệp Tây Thành gật đầu: "Ở hai đêm, về nhà cũng ở hai đêm."
"Mẹ nuôi!" Tiếng nói thanh thúy của một cô bé đánh gãy đoạn đối thoại của họ.
Bùi Ninh xoay mặt lại nhìn, một cô bé cỡ bốn năm tuổi mặc bộ váy công chúa màu trắng chạy tới, là con gái Phan Kính Triết bạn của Hạng Dịch Lâm.
Bùi Ninh đã không gặp tiểu nha đầu này hơn một năm, cao lên không ít, ánh mắt đầu tiên cũng chưa nhận ra.
"Mẹ nuôi!" Cô bé chạy đến trước mặt cô, vui vẻ túm quần áo cô.
Diệp Tây Thành nhận ra cô bé này, Phan Kính Triết thường xuyên đưa cô nhóc tới chơi.
Cô nhóc nhìn tay Diệp Tây Thành còn đặt trên eo Bùi Ninh, rất không cao hứng mà đẩy tay Diệp Tây Thành ra, ghen tuông cực kỳ: "Đây mẹ nuôi của cháu."
Diệp Tây Thành không đến mức phải đi so đo cùng một đứa bé, không lên tiếng.
Anh nhìn khắp nơi, thấy bọn mấy người Phan Kính Triết, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Bùi Ninh cúi người: "Bảo bối, con tới với ai vậy?"
Cô bé không kịp trả lời, chỉ lo kể công: "Mẹ nuôi, mắt con tinh lắm nhé, vừa nhìn đã thấy mẹ rồi, bố nuôi lại không nhìn được mẹ, mà bố con cũng không nhìn ra luôn, chú La cùng các dì cũng chưa nhìn thấy nữa."
Bùi Ninh không nghĩ cô nhóc thế mà còn nhận ra cô, cô nhìn theo phương hướng mà tiểu nha đầu vừa chạy qua để tìm Phan Kính Triết, kết quả lại nhìn thấy Hạng Dịch Lâm ngồi bên cạnh vợ anh ta là Trình Ti.
Phan Kính Triết vẫy tay về hướng cô, bên trái là La Khang cùng vợ anh ta, vợ anh ta bởi vì vừa sinh con nên mập hơn trước kia không ít.
Sắc mặt Bùi Ninh hơi thay đổi, cố nặn ra một ý cười nho nhỏ, hướng Phan Kính Triết cùng vợ chồng La Khang chào hỏi.
Vợ của La Khang mỉm cười với cô, nụ cười kia chứa vô số chua xót, các cô đã từng là những người bạn tốt không có gì giấu giếm nhau, sau này vậy mà tách ra, Bùi Ninh rất nhanh thu hồi tầm mắt.
Cô nhóc chỉ chỉ bên kia: "Mẹ nuôi, con đưa mẹ đi tìm bố nuôi."
Bùi Ninh từ chối: "Dì còn có việc, con quay về chỗ bố con được không?"
Cô bé kia lắc đầu: "Không tốt đâu."
Nói chuyện người lớn với cô nhóc cũng không được, Bùi Ninh ngồi xổm xuống, nói với cô nhóc: "Chờ dì về rồi đi tìm con đi chơi được không? Đi nhà trẻ đón con rồi đưa con đi ăn ngon."
Tiểu nha đầu: "Lừa dối, bố nuôi cũng nói như vậy, nói bố cùng mẹ sẽ đi đón con, nói thật nhiều thứ, nhưng một lần cũng chưa thực hiện được, hai người đều gạt người cả." Cô nhóc rất ủy khuất: "Mẹ nuôi, có phải mẹ không thích con không? Con bây giờ ngoan hơn rồi mà."
Bùi Ninh không đáp, vừa lúc Phan Kính Triết đi đến: "Bảo bối."
Tiểu nha đầu bĩu môi, không muốn phản ứng.
"Diệp tổng."
"Xin chào."
Diệp Tây Thành bắt tay tượng trưng với Phan Kính Triết, nói qua loa hai câu.
Phan Kính Triết cốc đầu cô nhóc: "Lên máy bay bây giờ, con có muốn không tới kịp không, cùng... Dì chào đi." Thiếu chút nữa lại thuận miệng nói hai chữ "mẹ nuôi".
"Mẹ nuôi, mẹ nói muốn đón con tan học, không được gạt người, vậy mẹ biết nhà trẻ của con ở đâu không? Điện thoại của mẹ con không gọi được." Tiểu nha đầu vành mắt đỏ ửng.
Bùi Ninh: "Biết, bố con nói với dì rồi, chắc chắn sẽ đi đón con mà."
Tiểu nha đầu: "Ngoắc tay nào."
Bùi Ninh thật sự cùng cô nhóc ngoắc tay.
Phan Kính Triết không nói thêm điều gì, gật đầu xin lỗi Bùi Ninh, ôm tiểu nha đầu rời đi.
Chờ anh ta qua, Trình Ti lại không ở đây, khả năng đi phòng vệ sinh rồi.
Vợ của La Khang an ủi tiểu nha đầu: "Được rồi, bảo bối đừng tức giận, tức giận là không xinh nữa đâu."
Tiểu nha đầu vẫn gục mặt xuống, ai nói cũng không thèm trả lời.
Vợ của La Khang lại nhìn Bùi Ninh ở bên kia, tâm tình lúc này nói không nên lời, cảnh còn người mất.
Trước kia mỗi lần đi du lịch, đều là cô ấy cùng La Khang, Phan Kính Triết cùng vợ anh ta, còn có Hạng Dịch Lâm cùng Bùi Ninh.
Giờ có thêm Trình Ti, lại thiếu mất Bùi Ninh.
Đã hơn một năm qua rồi, mỗi lần ba gia đình tụ tập, toàn là bất đắc dĩ.
Hai ngày trước, mẹ Hạng Dịch Lâm bỗng nhiên mời cô ấy đi uống trà, mẹ Hạng cũng không vòng vo, nói thẳng là Hạng Dịch Lâm đã hai ngày không về nhà ngủ, mỗi ngày đều ngủ ở công ty, quan hệ với Trình Ti đang đóng băng mất rồi.
Cô ấy đoán được đại khái lý do thế nào, chính là tiệc rượu mấy ngày trước, La Khang về nhà nói với cô ấy, Diệp Tây Thành hợp lại với Bùi Ninh.
Mẹ Hạng nói: Không phải mấy đứa vẫn thường xuyên ra ngoài du lịch sao? Tìm thời gian rủ nhau đi đi, kêu cả Dịch Lâm với Trình Ti nữa, nếu không hai vợ chồng nó sớm muộn cũng tan thôi.
Cô ấy về nhà thương lượng với La Khang xem muốn đi đâu, ban đầu La Khang không muốn đi, nói không muốn trộn lẫn việc riêng của Hạng Dịch Lâm, anh ta làm bậy ai mà quản được.
Cô ấy mắng La Khang, nói tốt rằng mẹ Hạng Dịch Lâm không dễ dàng chút nào, ngần này tuổi còn phải lo chuyện của con trai, không cần mặt mũi mà tới cầu xin cô ấy giúp đỡ, nếu cô ấy không giúp thì không được.
Lúc này La Khang mới miễn cưỡng đồng ý, sau đó đi tìm Phan Kính Triết, vợ Phan Kính Triết đang mang thai không đi nên Phan Kính Triết mới ôm con gái nhỏ theo.
Bọn họ tính toán muốn ra nước ngoài chơi, Hạng Dịch Lâm không đi, nói muốn đi leo núi, ở trong nước thôi.
Anh ta quá bướng bỉnh, tự mình sắp xếp lịch trình này luôn.
Vừa rồi tình cờ gặp Bùi Ninh ở đại sảnh với Diệp Tây Thành, cũng là vì tiểu nha đầu gọi hai chữ "mẹ nuôi", sau đó chạy một mạch qua.
Cô ấy lại nhìn về phía Hạng Dịch Lâm, quả nhiên, anh ta vẫn còn đang nhìn Bùi Ninh.
Ánh mắt Hạng Dịch Lâm luôn không thể khống chế mà nhìn về hướng của Bùi Ninh, cô mặc đồ đôi với Diệp Tây Thành.
Phan Kính Triết đưa con gái nhỏ cho vợ La Khang ôm, ngồi xuống cạnh Hạng Dịch Lâm: "Có thể đi không đây!"
Hạng Dịch Lâm ngước mắt: "Tôi làm sao?!"
Phan Kính Triết: "Sao thế này? Trong lòng còn chưa rõ à? Cậu cũng đừng quấy rầy Bùi Ninh nữa đi! Xem Trình Ti cũng không tồi mà, không thể cất giấu tâm tư đi à, cùng cô ấy sống cho tử tế thì chế sao?"
Hạng Dịch Lâm nghe việc này đến phát phiền: "Tôi quấy rầy cô ấy khi nào? Gặp còn chưa nhìn được hai mắt đấy!"
Phan Kính Triết: "..." Không còn lời nào, đến khó thở: "Cậu, mẹ nó, đúng là không biết nhìn người! Bùi Ninh cùng Trình Ti số xúi quẩy mới gặp được người như cậu!"
Hạng Dịch Lâm không muốn nhắc đến Bùi Ninh, đó là bế tắc duy nhất trong lòng anh ta.
Anh ta nói đến Trình Ti: "Tôi giấu giếm cô ta cái gì, đó là tôi không đúng, trước khi kết hôn tôi đã thẳng thắn với cô ta hết cả rồi, thứ tình cảm này tôi không thể gửi gắm cho cô ta được, sau khi kết hôn tôi chỉ có thể mặc kệ thôi, cô ta cũng đừng chạm đến giới hạn của tôi, là cô ta cảm thấy không sao cả, quyết định muốn kết hôn. Đến nỗi việc liên hôn này, tôi cũng không bao phụ nữ ở bên ngoài, cô ta còn gì không hài lòng đây?"
Phan Kính Triết nói anh ta không chịu nghĩ thông mọi chuyện, còn muốn nói nữa đều bị Hạng Dịch Lâm chặn họng.
La Khang cũng ý bảo Phan Kính Triết: "Đừng nói nữa, trong lòng cậu ấy cũng chịu không nổi rồi."
Gặp Bùi Ninh ở sân bay, làm gì có ai nghĩ đến đâu.
Bùi Ninh cùng Diệp Tây Thành đi tới chỗ khác, đứng ở chỗ này không nhìn thấy bọn Hạng Dịch Lâm, hai tay Bùi Ninh nhét trong túi quần Diệp Tây Thành, Diệp Tây Thành vẫn giống lúc trước, một tay kéo vali một tay ôm eo cô.
Thỉnh thoảng Bùi Ninh lại xem đồng hồ của Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành biết một giây một phút cô cũng không muốn ở lại đây: "Đăng ký bây giờ đây."
Bùi Ninh: "Vâng."
Nghĩ thầm, máy bay tới bây giờ thì tốt rồi, không cần để bọn họ đối mặt nữa là tốt nhất.
~Hết chương 26~
Lời editor: Chương dài thí mọe, hnay mệt cũng cố lết cho mọi người một chương chống đói =)) thật ra nhiều người không thích tính cách Bùi Ninh đâu bởi vì bình thường là một cô gái kiên cường mạnh mẽ nhưng khi yêu Diệp Tây Thành thì lại biến thành một người khác đó, có hơi nũng nịu lại hơi bánh bèo, haizz nhưng ai bảo khi yêu vào con gái luôn thay đổi chứ, cho nên đừng ai ghét Ninh Ninh nhá )))
Thiệu Chi Vân: "Cũng không có gì, hôm nay tôi hơi bận, thay phó tổng tham dự hội nghị của tập đoàn."
Diệp Tây Thành hỏi: "Chỉ có việc này?"
Thiệu Chi Vân: "Ừ."
Diệp Tây Thành chế nhạo hai câu: "Thì ra là anh bận, vết thương chị tôi cào trên mặt anh có vẻ tốt nhỉ?"
Thiệu Chi Vân: "..."
Diệp Tây Thành cắn điếu thuốc trên miệng, tạch, tiếng bật lửa vang lên.
Thiệu Chi Vân cũng nghe được tiếng bật lửa qua điện thoại: "Không phải gần đây cậu không hút sao?"
Diệp Tây Thành rít một hơi mới đáp lời: "Tùy lúc."
Thiệu Chi Vân cho rằng anh có khách tới: "Được, vậy cậu bận việc gì thì làm đi."
"Đúng rồi, khi nào anh quay lại Bắc Kinh?" Trước khi ngắt điện thoại, Diệp Tây Thành nghĩ ra lại hỏi.
Thiệu Chi Vân nghĩ nghĩ: "Chắc là cuối tuần, có việc gì à?"
Diệp Tây Thành muốn nói cùng Thiệu Chi Vân vấn đề điều Bùi Ninh tới công ty đầu tư kia, đầu tư Hoa Ninh trước nay vẫn do Thiệu Chi Vân phụ trách: "Không gấp, chờ cuối tuần gặp mặt rồi nói."
Kết thúc cuộc gọi, Diệp Tây Thành ném điện thoại lên trên mặt bàn, đưa tay xoa xoa phía sau lưng, nóng rát đến phát đau, loại cảm giác đau đơn này ngược lại lại khiến anh cảm thấy có tinh thần kiên định hơn mới chết.
Bùi Ninh tham dự cuộc họp đến hơn tám giờ mới kết thúc, cô về văn phòng, bắt đầu sửa sang lại nội dung quan trọng trong cuộc họp hôm nay.
Lúc trước Diệp Tây Thành lập quy định với cô là trước sáu giờ chiều phải đưa báo cáo tổng kết gửi đến hòm thư cho anh, hôm nay cuộc họp bị trì hoãn, mặc kệ vì nguyên nhân gì, cô vẫn gửi tin nhắn giải thích với Diệp Tây Thành: [Diệp tổng, tổng kết cuộc họp gửi trước cho anh lúc chín giờ, còn email công việc trước mười giờ sẽ gửi tới hòm thư của anh.]
Diệp Tây Thành nhắn lại giống hệt trước kia, không khác biệt chút nào, chỉ một chữ đơn giản "ừ".
Xử lý xong công việc, anh cầm cặp công văn ra khỏi văn phòng, thư ký vẫn còn ngồi ở bàn làm việc tăng ca: "Diệp tổng."
Diệp Tây Thành gật đầu: "Nghỉ sớm một chút."
"Vâng."
Diệp Tây Thành đi đến phòng trợ lý gõ cửa: "Về nhà thôi."
Bùi Ninh ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt cô chính là cà vạt của anh, lại còn mặc chỉn chu như vậy, chắc buổi tối anh còn đi xã giao, cô nói: "Đêm nay em muốn tăng ca, anh bận thì cứ đi đi."
Diệp Tây Thành: "Về nhà lại tăng ca."
Bùi Ninh nhỏ giọng: "Ở nhà không có không khí làm việc, thư ký ở đối diện có thể còn muốn tăng ca đến khuya kìa, em cùng làm với cô ấy."
Diệp Tây Thành bắt đầu giúp cô thu dọn tài liệu: "Anh không xã giao."
Bùi Ninh nhìn anh nghi ngờ: "Vậy anh còn đeo cà vạt làm gì?"
Diệp Tây Thành không giải thích gì, lúc đó cô cào anh cũng là vô ý, căn bản cô không biết mình làm gì.
Bùi Ninh thu thập bàn làm việc, khóa cửa rời đi, Diệp Tây Thành đang đứng bên thang máy chờ cô.
Vừa đến gần, Bùi Ninh vẫn hỏi câu kia: "Trời nóng như vậy, anh nghĩ gì mà lại thắt cà vạt?"
Diệp Tây Thành: "Về nhà sẽ nói em biết vì sao."
Bùi Ninh cho rằng có chút lời khó nói ở bên ngoài nên cô không hỏi nữa.
Trên đường về nhà cô cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn sửa lại báo cáo cuộc họp, bước vào đến cửa thì đã sớm quên chuyện chiếc cà vạt đi rồi, nhưng mà Diệp Tây Thành lại không quên, anh giật cà vạt xuống, Bùi Ninh muốn đi phòng bếp rót nước lại bị anh túm lấy kéo vào phòng ngủ.
Bùi Ninh phát ngốc: "Làm sao vậy?"
Diệp Tây Thành: "Cho em biết vì sao anh thắt cà vạt."
Diệp Tây Thành vừa đi vừa dùng một tay cởi cúc áo, Bùi Ninh bị anh nắm chặt đến phát đau, muốn giật ra lại không được, "Anh nhẹ chút đi! Tay em đứt đến nơi rồi."
Diệp Tây Thành không dao động, tới phòng ngủ, áo sơ mi của anh đã cởi được một nửa.
Bùi Ninh liếc nhìn ngực anh vài lần, chả thấy gì, chỉ nhìn thấy cơ ngực cùng cơ bụng của anh.
Cô trêu chọc: "Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng hở tí liền cởi quần áo thì em phải làm sao đây." Nói xong cô bật cười.
Diệp Tây Thành ôm đầu vai cô, ấn cô vào lòng ngực: "Tự mình xem đi."
Anh dùng quá nhiều sức, miệng cô trực tiếp hôn lên.
Cảm xúc mềm mại, ngưa ngứa, hầu kết Diệp Tây Thành lăn lên lại lộn xuống, cánh tay ở bả vai cô không khỏi dùng sức.
Thân thể Bùi Ninh ngừng lại, rũ mắt nhìn ngực anh, có vết cào, cô lại nhìn lên trên, trên cổ cũng có... Khó trách anh lại thắt cà vạt, bằng không không cách nào gặp người khác.
Ở nhà thoải mái hơn ở văn phòng, thần kinh Bùi Ninh không căng chặt như trước, cúi đầu hôn lên ngực anh mấy cái: "Bồi thường cho anh."
Hai lần lúc chiều kia căn bản không đủ dập tắt lửa, cô lại trêu chọc anh như vậy, Diệp Tây Thành căn bản không thể khống chế được, nửa ôm cô lui lại, hai người một lần ngã lên giường.
Bùi Ninh nằm dưới người anh, Diệp Tây Thành lại cứ hôn cô.
Cô nghiêng đầu không nhìn anh, trong lòng vẫn nghĩ còn tăng ca đấy: "Em còn chưa làm xong việc."
Diệp Tây Thành: "Gửi anh trước mười hai giờ đêm là được." Anh buộc chặt người vào lòng ngực: "Hôm nay không cùng em đi dạo phố được."
Bùi Ninh nháy mắt lĩnh ngộ được lời anh nói có ý gì: "... Em không cần bồi thường, miễn đi, về sau cũng không cần anh đi dạo phố với em."
Diệp Tây Thành nằm trên người cô, không tính toán đến chuyện đi hay không đi.
Bùi Ninh luống cuống ôm cổ anh, hôn lên cằm anh một cái: "Anh đi thư phòng làm việc đi."
"Không có việc gì, hôm nay ở cùng em." Diệp Tây Thành cúi đầu hôn cô, từ cái trán đến đôi mắt, cái mũi lại xuống đôi môi, mỗi chỗ anh đều hôn qua.
Bùi Ninh: "Em hơi mệt, chậm thôi nhé." Khoảng cách với hai lần buổi chiều kia mới qua có bốn tiếng thôi.
Mệt là một chuyện, thân thể cô còn hơi mẫn cảm đó.
Đầu ngón tay anh đi đến đâu, cô đều đáp lại.
Cuối cùng hai chân cô mỏi đến rút gân, Diệp Tây Thành lúc này mới dừng động tác, gắt gao ôm cô vào trong lồng ngực, gọi cô một tiếng: "Bảo bối."
Cũng không biết qua bao lâu Bùi Ninh mới từ trên mây trở về.
Sợ cô bị cảm lạnh, Diệp Tây Thành vỗ vỗ cô: "Nằm xuống đi."
Bùi Ninh quá mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn ngủ, tay vẫn còn giữ chặt áo sơ mi của anh.
Diệp Tây Thành không đi đâu cả, đưa cánh tay mình cho cô gối, anh kéo chăn qua đắp lên cả hai người: "Ngủ đi em."
"Ừ." Bùi Ninh lại rúc vào lồng ngực anh cọ cọ.
Qua một lát.
"Diệp tổng."
"Sao thế?"
"Mười một giờ gọi em, tổng kết công việc còn chưa làm xong."
"Không vội, tập tin em gửi anh cũng không có thời gian xem."
"Gửi hay không gửi là chuyện của em, xem hay không xem là chuyện của anh, nghiệp vụ công tác của em không thể hủy trong tay anh được."
Ngủ đi, đừng nói nữa." Diệp Tây Thành hôn lên trán cô.
Lại qua một lúc.
"Diệp tổng."
"Ngủ."
Bùi Ninh len lỏi thoát ra khỏi vòng tay anh: "Em có tình huống quan trọng muốn nói với anh."
"Nói đi, cho em hai phút."
"Chúng ta có hai ký kết sắp tới, nhưng đều không có ý muốn gia hạn hợp đồng, lúc trước chúng ta cung cấp pin cho họ, toàn bộ chi phí hôm nay bọn họ cũng thanh toán đủ cả, theo em nghĩ, bọn họ sẽ cùng với bên quản lý cao cấp của Hi Hòa ký kết, đại khái là muốn nhờ cậy Hi Hòa, hai công ty này có lẽ bị Trình Đổng bên Hạng Thị giật dây giới thiệu cho Hi Hòa." Trình đổng là bố của Trình Ti, cũng là bố vợ của Hạng Dịch Lâm.
Qua vài giây, Diệp Tây Thành mới nói: "Hi Hòa đào hai khách của Hoa Ninh, chúng ta lại đào của họ bốn khách, vậy là hòa nhau rồi."
Bùi Ninh: "..." Cô nói tiếp: "Nếu không phải Trình Đổng của Hạng Thị thì hẳng định Hi Hòa sẽ không lén lút gặp gỡ hai khách của chúng ta, Hoa Ninh cùng Hi Hòa cạnh tranh, Hạng Thị lại lẻn vào, biến số quá lớn, nếu có thể kiềm chế Hạng Thị thì..."
Diệp Tây Thành đánh gãy lời cô: "Hết hai phút rồi, ngủ đi."
Bùi Ninh: "Em còn chưa nói xong đâu. Em còn muốn nói với anh một tiếng xin lỗi, thật ra..."
Diệp Tây Thành bóp miệng cô: "Anh biết em muốn nói gì, Ninh Ninh, không cần phải nói xin lỗi với anh, đây là nghiệp vụ cơ bản thường ngày của em, tựa như bác sĩ phải bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, như luật sư bảo vệ ủy thác sự riêng tư của thân chủ vậy. Anh chắc chắn em biết rất nhiều bí mật thương nghiệp của Hạng Thị, điều này anh cũng biết."
Bùi Ninh gật đầu, chuyện bí mật thương nghiệp cô đã từng nghe Hạng Dịch Lâm nói qua, còn một số điều là lúc trước cô làm trong tổ dự án của Hạng Thị, bởi vậy mới biết.
Bí mật thương nghiệp này, chưa bao giờ cô nói cho người thứ ba biết, cũng không nghĩ sẽ nói ra.
Cô đẩy tay Diệp Tây Thành, nhìn anh, Diệp Tây Thành không đợi cô nói chuyện đã giành nói trước: "Bây giờ Hoa Ninh cùng Hi Hòa, còn có Hạng Thị nữa, đều là cạnh tranh thương nghiệp bình thường, trong lòng em có gánh nặng như thế, chúng ta công tư phân minh được không?"
Bùi Ninh dùng trán cọ cọ lên cằm anh: "Trong lòng em đè nặng như ngọn núi vậy." Đêm nay vẫn luôn giày vò cô.
Diệp Tây Thành nói chính mình: "Nếu anh có bạn gái cũ, anh biết bí mật thương nghiệp của công ty cô ấy, bây giờ em cùng cô ấy là đối thủ cạnh tranh, anh sẽ không nói bí mật thương nghiệp của cô ấy cho em biết. Việc này không đại diện cho việc bây giờ còn yêu cô ấy, đều đã qua cả rồi, đoạn thời gian riêng tư cùng bí mật đó chúng ta không nên nhắc đến người thứ ba. Đối với đoạn tình cảm kia của hai ta cùng đoạn tình cảm riêng của em, anh rất tôn trọng."
Anh dùng ngón cái vỗ lên gương mặt cô: "Không cần áy náy, nếu hôm nay em muốn dẫm một chân lên Hạng Dịch Lâm, anh ngược lại còn lo lắng hơn đấy, nói không chừng người tiếp theo bị dẫm lên có khả năng là anh lắm."
Sau đó hỏi cô: "Còn nhớ câu nói của ông chủ cũ Tề Cận Chu của em không? Cùng cảm tình, có quan hệ."
Bùi Ninh: "Nhớ. 'Một đoạn tình cảm chỉ cần không lấy lừa gạt để bắt đầu, không lấy phản bội để kết thúc, chúng ta đều phải cảm ơn vì đã gặp được người ấy'."
Diệp Tây Thành: "Giờ thì ngủ được rồi chứ?"
Bùi Ninh giơ tay ôm cổ anh: "Cảm ơn anh." Rồi ngậm lấy môi anh hôn một hồi lâu.
Diệp Tây Thành duỗi tay sờ di động trên tủ đầu giường, mở đèn pin ra, soi vào trên một bàn tay, ý bảo Bùi Ninh: "Nhìn tay anh xem xem."
Trong phòng đen nhánh, ánh đèn pin có vẻ chói mắt đến dị thường.
"Nhìn gì cơ?" Bùi Ninh không hiểu gì hết , trong tay anh trống trơn, làm gì có gì đâu.
"Khi còn nhỏ không phải em thích xem phim hoạt hình ma pháp nhảm nhí à?"
"Sau đó thì sao?"
Diệp Tây Thành nắm tay lại quơ quơ trước mắt cô: "Em phối hợp đi."
"Phối hợp thế nào?"
"Anh tự giúp em làm thôi miên nhé."
Bùi Ninh cười, đôi mắt chậm rãi hướng anh.
Diệp Tây Thành tắt đèn pin điện thoại, hỏi cô: "Anh tên là gì?"
Bùi Ninh: "Hoa đông trừ."
Diệp Tây Thành: "..." Gõ đầu cô hai cái: "Thôi miên thành công, những chuyện suy nghĩ trước đó khi tỉnh lại quên hết đi, ngủ thôi."
Sau một lúc lâu, Bùi Ninh thấp giọng nói: "Từ giờ trở đi, những sóng to gió lớn sau này, em đều chống đỡ cho anh, núi đao biển lửa em cũng đều vì anh mà vượt qua."
"Cảm ơn sếp đã yêu anh."
"Anh quá khách khí rồi."
"... Lại nói nữa!"
Bùi Ninh cười ra tiếng, chui vào trong lòng ngực anh.
Nghe được hơi thở quen thuộc, cô mau chóng đi vào giấc ngủ.
Bốn giờ sáng hôm sau, chuông báo thức Bùi Ninh vang lên, cô còn ngái ngủ, nâng tay vài lần muốn tắt chuông báo thức, còn chưa chạm tới điện thoại thì nó đã rơi xuống đất mất rồi.
Chuông báo kêu không ngừng, mắt Bùi Ninh không mở nổi, hô: "Diệp Tây Thành?"
Cô muốn bảo Diệp Tây Thành tắt báo thức đi, nhưng không ai đáp lại.
"Diệp Tây Thành." Cô lại lẩm bẩm một câu.
Vẫn không ai đáp lại.
Bùi Ninh dùng chân tìm anh, trên giường không có người.
Cô trợn mắt, bên chỗ anh nằm trống trơn, dậy sớm thế à.
Nằm vài giây, cô chống giường bò dậy.
Đúng lúc Diệp Tây Thành đi vào phòng ngủ, "Dậy rồi?"
"Ừ." Bùi Ninh cởi áo ngủ ra thay quần áo, ngáp liên miên, "Sao anh dậy sớm vậy?"
"Chuẩn bị cơm sáng."
"Không phải anh không biết làm à?"
"Đổ sữa bò vào cốc, rửa chút hoa quả."
"..."
Diệp Tây Thành đưa quần áo cho cô, sau đó vào phòng giữ quần áo, rất nhanh quay lại, còn cầm theo hai bộ quần áo dạ hội, hỏi cô: "Mặc bộ nào?"
"Đi leo núi mặc quần áo dạ hội làm gì?" Bùi Ninh nhìn anh đầy nghi ngờ.
Diệp Tây Thành: "Chọn một bộ đi, lúc về quê thì mặc."
Bùi Ninh: "Về nhà cũng đâu cần mặc như vậy, em mang theo mấy cái váy là được."
Diệp Tây Thành không giải thích nhiều, lại hỏi: "Bộ nào?"
Bùi Ninh nhìn anh khăng khăng muốn mang đi, tùy anh vậy, chỉ chỉ bộ bên phải.
Diệp Tây Thành cầm bộ đó đặt vào vali.
Bùi Ninh bắt đầu mặc nội y chuyên dùng để vận động, Diệp Tây Thành nhìn bộ dáng uể oải vì buồn ngủ của cô, cầm quần áo gấp gọn lại, lòng bàn tay vuốt ve bụng nhỏ của cô, cô mặc áo này thật đẹp.
"Ngứa." Bùi Ninh cười, lại né né tay anh.
Diệp Tây Thành duỗi tay đem ôm cô vào lồng ngực, mặc áo tốt cho cô: "Mau đi rửa mặt, không lại muộn mất."
Bùi Ninh đi vào phòng tắm, Diệp Tây Thành nhớ tới: "Có mang bao cao su không?"
Bùi Ninh "ừ" một tiếng.
Diệp Tây Thành đi tới: "Mang mấy hộp?"
Bùi Ninh: "Một hộp."
"Không đủ dùng." Diệp Tây Thành xoay người đến bên tủ đầu giường lấy một hộp nữa.
Hơn năm giờ bọn họ xuất phát từ nhà, trời còn chưa sáng, chẳng có chút ấm áp nào, gió lạnh thổi vèo vèo.
Hôm nay không tắc đường, đăng ký thủ tục xong xuôi vẫn còn dư khá nhiều thời gian.
"Tìm chỗ ngồi?" Diệp Tây Thành hỏi.
Bùi Ninh lắc đầu: "Thế này được rồi."
Diệp Tây Thành tùy cô muốn sao cũng được.
Đôi tay Bùi Ninh treo chặt trên cổ anh, dán cực sát người anh.
Vì là nghỉ phép nên cô hoàn toàn thả lỏng, không giống như lúc đầu óc căng chặt khi ở công ty, bây giờ cô với Diệp Tây Thành chỉ là đôi trai gái yêu đương bình thường.
Diệp Tây Thành đặt một tay ở vali, một tay ôm lấy vòng eo cô.
Lưng cô không dài lắm, như vậy vừa đẹp để anh ôm được cái eo lúc ẩn lúc hiện lại uyển chuyển nhẹ nhàng của cô.
Bùi Ninh nhẹ nhón chân, chóp mũi cọ cọ cằm anh, Diệp Tây Thành rũ mắt: "Sao thế?"
"Lúc em còn học đại học, có một người bạn trong câu lạc bộ sắp xếp, lúc ấy đi đâu giờ quên cả rồi, mấy ngày nay cũng không có thời gian tìm hiểu." Cô hỏi: "Anh sắp xếp thế nào?"
Diệp Tây Thành: "Thư ký sắp xếp tốt rồi, đến sân bay bên kia sẽ có xe đón chúng ta, mấy ngày nay đều có hướng dẫn viên du lịch."
Bùi Ninh: "Vậy thì tốt. Chúng ta ở trên núi sao?"
Diệp Tây Thành gật đầu: "Ở hai đêm, về nhà cũng ở hai đêm."
"Mẹ nuôi!" Tiếng nói thanh thúy của một cô bé đánh gãy đoạn đối thoại của họ.
Bùi Ninh xoay mặt lại nhìn, một cô bé cỡ bốn năm tuổi mặc bộ váy công chúa màu trắng chạy tới, là con gái Phan Kính Triết bạn của Hạng Dịch Lâm.
Bùi Ninh đã không gặp tiểu nha đầu này hơn một năm, cao lên không ít, ánh mắt đầu tiên cũng chưa nhận ra.
"Mẹ nuôi!" Cô bé chạy đến trước mặt cô, vui vẻ túm quần áo cô.
Diệp Tây Thành nhận ra cô bé này, Phan Kính Triết thường xuyên đưa cô nhóc tới chơi.
Cô nhóc nhìn tay Diệp Tây Thành còn đặt trên eo Bùi Ninh, rất không cao hứng mà đẩy tay Diệp Tây Thành ra, ghen tuông cực kỳ: "Đây mẹ nuôi của cháu."
Diệp Tây Thành không đến mức phải đi so đo cùng một đứa bé, không lên tiếng.
Anh nhìn khắp nơi, thấy bọn mấy người Phan Kính Triết, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Bùi Ninh cúi người: "Bảo bối, con tới với ai vậy?"
Cô bé không kịp trả lời, chỉ lo kể công: "Mẹ nuôi, mắt con tinh lắm nhé, vừa nhìn đã thấy mẹ rồi, bố nuôi lại không nhìn được mẹ, mà bố con cũng không nhìn ra luôn, chú La cùng các dì cũng chưa nhìn thấy nữa."
Bùi Ninh không nghĩ cô nhóc thế mà còn nhận ra cô, cô nhìn theo phương hướng mà tiểu nha đầu vừa chạy qua để tìm Phan Kính Triết, kết quả lại nhìn thấy Hạng Dịch Lâm ngồi bên cạnh vợ anh ta là Trình Ti.
Phan Kính Triết vẫy tay về hướng cô, bên trái là La Khang cùng vợ anh ta, vợ anh ta bởi vì vừa sinh con nên mập hơn trước kia không ít.
Sắc mặt Bùi Ninh hơi thay đổi, cố nặn ra một ý cười nho nhỏ, hướng Phan Kính Triết cùng vợ chồng La Khang chào hỏi.
Vợ của La Khang mỉm cười với cô, nụ cười kia chứa vô số chua xót, các cô đã từng là những người bạn tốt không có gì giấu giếm nhau, sau này vậy mà tách ra, Bùi Ninh rất nhanh thu hồi tầm mắt.
Cô nhóc chỉ chỉ bên kia: "Mẹ nuôi, con đưa mẹ đi tìm bố nuôi."
Bùi Ninh từ chối: "Dì còn có việc, con quay về chỗ bố con được không?"
Cô bé kia lắc đầu: "Không tốt đâu."
Nói chuyện người lớn với cô nhóc cũng không được, Bùi Ninh ngồi xổm xuống, nói với cô nhóc: "Chờ dì về rồi đi tìm con đi chơi được không? Đi nhà trẻ đón con rồi đưa con đi ăn ngon."
Tiểu nha đầu: "Lừa dối, bố nuôi cũng nói như vậy, nói bố cùng mẹ sẽ đi đón con, nói thật nhiều thứ, nhưng một lần cũng chưa thực hiện được, hai người đều gạt người cả." Cô nhóc rất ủy khuất: "Mẹ nuôi, có phải mẹ không thích con không? Con bây giờ ngoan hơn rồi mà."
Bùi Ninh không đáp, vừa lúc Phan Kính Triết đi đến: "Bảo bối."
Tiểu nha đầu bĩu môi, không muốn phản ứng.
"Diệp tổng."
"Xin chào."
Diệp Tây Thành bắt tay tượng trưng với Phan Kính Triết, nói qua loa hai câu.
Phan Kính Triết cốc đầu cô nhóc: "Lên máy bay bây giờ, con có muốn không tới kịp không, cùng... Dì chào đi." Thiếu chút nữa lại thuận miệng nói hai chữ "mẹ nuôi".
"Mẹ nuôi, mẹ nói muốn đón con tan học, không được gạt người, vậy mẹ biết nhà trẻ của con ở đâu không? Điện thoại của mẹ con không gọi được." Tiểu nha đầu vành mắt đỏ ửng.
Bùi Ninh: "Biết, bố con nói với dì rồi, chắc chắn sẽ đi đón con mà."
Tiểu nha đầu: "Ngoắc tay nào."
Bùi Ninh thật sự cùng cô nhóc ngoắc tay.
Phan Kính Triết không nói thêm điều gì, gật đầu xin lỗi Bùi Ninh, ôm tiểu nha đầu rời đi.
Chờ anh ta qua, Trình Ti lại không ở đây, khả năng đi phòng vệ sinh rồi.
Vợ của La Khang an ủi tiểu nha đầu: "Được rồi, bảo bối đừng tức giận, tức giận là không xinh nữa đâu."
Tiểu nha đầu vẫn gục mặt xuống, ai nói cũng không thèm trả lời.
Vợ của La Khang lại nhìn Bùi Ninh ở bên kia, tâm tình lúc này nói không nên lời, cảnh còn người mất.
Trước kia mỗi lần đi du lịch, đều là cô ấy cùng La Khang, Phan Kính Triết cùng vợ anh ta, còn có Hạng Dịch Lâm cùng Bùi Ninh.
Giờ có thêm Trình Ti, lại thiếu mất Bùi Ninh.
Đã hơn một năm qua rồi, mỗi lần ba gia đình tụ tập, toàn là bất đắc dĩ.
Hai ngày trước, mẹ Hạng Dịch Lâm bỗng nhiên mời cô ấy đi uống trà, mẹ Hạng cũng không vòng vo, nói thẳng là Hạng Dịch Lâm đã hai ngày không về nhà ngủ, mỗi ngày đều ngủ ở công ty, quan hệ với Trình Ti đang đóng băng mất rồi.
Cô ấy đoán được đại khái lý do thế nào, chính là tiệc rượu mấy ngày trước, La Khang về nhà nói với cô ấy, Diệp Tây Thành hợp lại với Bùi Ninh.
Mẹ Hạng nói: Không phải mấy đứa vẫn thường xuyên ra ngoài du lịch sao? Tìm thời gian rủ nhau đi đi, kêu cả Dịch Lâm với Trình Ti nữa, nếu không hai vợ chồng nó sớm muộn cũng tan thôi.
Cô ấy về nhà thương lượng với La Khang xem muốn đi đâu, ban đầu La Khang không muốn đi, nói không muốn trộn lẫn việc riêng của Hạng Dịch Lâm, anh ta làm bậy ai mà quản được.
Cô ấy mắng La Khang, nói tốt rằng mẹ Hạng Dịch Lâm không dễ dàng chút nào, ngần này tuổi còn phải lo chuyện của con trai, không cần mặt mũi mà tới cầu xin cô ấy giúp đỡ, nếu cô ấy không giúp thì không được.
Lúc này La Khang mới miễn cưỡng đồng ý, sau đó đi tìm Phan Kính Triết, vợ Phan Kính Triết đang mang thai không đi nên Phan Kính Triết mới ôm con gái nhỏ theo.
Bọn họ tính toán muốn ra nước ngoài chơi, Hạng Dịch Lâm không đi, nói muốn đi leo núi, ở trong nước thôi.
Anh ta quá bướng bỉnh, tự mình sắp xếp lịch trình này luôn.
Vừa rồi tình cờ gặp Bùi Ninh ở đại sảnh với Diệp Tây Thành, cũng là vì tiểu nha đầu gọi hai chữ "mẹ nuôi", sau đó chạy một mạch qua.
Cô ấy lại nhìn về phía Hạng Dịch Lâm, quả nhiên, anh ta vẫn còn đang nhìn Bùi Ninh.
Ánh mắt Hạng Dịch Lâm luôn không thể khống chế mà nhìn về hướng của Bùi Ninh, cô mặc đồ đôi với Diệp Tây Thành.
Phan Kính Triết đưa con gái nhỏ cho vợ La Khang ôm, ngồi xuống cạnh Hạng Dịch Lâm: "Có thể đi không đây!"
Hạng Dịch Lâm ngước mắt: "Tôi làm sao?!"
Phan Kính Triết: "Sao thế này? Trong lòng còn chưa rõ à? Cậu cũng đừng quấy rầy Bùi Ninh nữa đi! Xem Trình Ti cũng không tồi mà, không thể cất giấu tâm tư đi à, cùng cô ấy sống cho tử tế thì chế sao?"
Hạng Dịch Lâm nghe việc này đến phát phiền: "Tôi quấy rầy cô ấy khi nào? Gặp còn chưa nhìn được hai mắt đấy!"
Phan Kính Triết: "..." Không còn lời nào, đến khó thở: "Cậu, mẹ nó, đúng là không biết nhìn người! Bùi Ninh cùng Trình Ti số xúi quẩy mới gặp được người như cậu!"
Hạng Dịch Lâm không muốn nhắc đến Bùi Ninh, đó là bế tắc duy nhất trong lòng anh ta.
Anh ta nói đến Trình Ti: "Tôi giấu giếm cô ta cái gì, đó là tôi không đúng, trước khi kết hôn tôi đã thẳng thắn với cô ta hết cả rồi, thứ tình cảm này tôi không thể gửi gắm cho cô ta được, sau khi kết hôn tôi chỉ có thể mặc kệ thôi, cô ta cũng đừng chạm đến giới hạn của tôi, là cô ta cảm thấy không sao cả, quyết định muốn kết hôn. Đến nỗi việc liên hôn này, tôi cũng không bao phụ nữ ở bên ngoài, cô ta còn gì không hài lòng đây?"
Phan Kính Triết nói anh ta không chịu nghĩ thông mọi chuyện, còn muốn nói nữa đều bị Hạng Dịch Lâm chặn họng.
La Khang cũng ý bảo Phan Kính Triết: "Đừng nói nữa, trong lòng cậu ấy cũng chịu không nổi rồi."
Gặp Bùi Ninh ở sân bay, làm gì có ai nghĩ đến đâu.
Bùi Ninh cùng Diệp Tây Thành đi tới chỗ khác, đứng ở chỗ này không nhìn thấy bọn Hạng Dịch Lâm, hai tay Bùi Ninh nhét trong túi quần Diệp Tây Thành, Diệp Tây Thành vẫn giống lúc trước, một tay kéo vali một tay ôm eo cô.
Thỉnh thoảng Bùi Ninh lại xem đồng hồ của Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành biết một giây một phút cô cũng không muốn ở lại đây: "Đăng ký bây giờ đây."
Bùi Ninh: "Vâng."
Nghĩ thầm, máy bay tới bây giờ thì tốt rồi, không cần để bọn họ đối mặt nữa là tốt nhất.
~Hết chương 26~
Lời editor: Chương dài thí mọe, hnay mệt cũng cố lết cho mọi người một chương chống đói =)) thật ra nhiều người không thích tính cách Bùi Ninh đâu bởi vì bình thường là một cô gái kiên cường mạnh mẽ nhưng khi yêu Diệp Tây Thành thì lại biến thành một người khác đó, có hơi nũng nịu lại hơi bánh bèo, haizz nhưng ai bảo khi yêu vào con gái luôn thay đổi chứ, cho nên đừng ai ghét Ninh Ninh nhá )))
Bình luận facebook