Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Tưởng Vân Triệu cùng Diệp Tây Thành tới phòng bệnh, không nghĩ tới chị họ Diệp Nhuế cũng ở đó.
Khí sắc của Trang Hàm không tệ lắm, dựa vào thành giường truyền nước biển, đùi bó thạch cao được treo lên.
"Chị."
"Nhuế tỷ, không ngờ lại gặp ở đây."
Mấy người chào hỏi.
Diệp Nhuế: "Lúc trước bận ra ngước ngoài công tác, nghe được tin này thì sau khi xuống máy bay liền chạy tới đây, hai đứa đến đây cũng không gọi điện báo trước cho chị, để chị chuẩn bị bữa cơm."
Tưởng Vân Triệu: "Em ăn rồi." Hiện giờ ai còn có tâm tình ăn uống hả, dọc đường đi Diệp Tây Thành đều xụ mặt, anh ta cũng không dám hỏi.
Trang Hàm bất mãn quét hai mắt Diệp Tây Thành, ý bảo Tưởng Vân Triệu: "Đuổi người này ra ngoài đi, chui vào đống tiền mà chơi, không tới thì thôi, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi."
Diệp Nhuế hòa giải, nhưng mà nói lời nào cũng là lời nói siêu ngắn, tìm lý do giải vây cho Diệp Tây Thành: "Em còn thấy thằng nhóc này có thể nhìn thấy thứ gì khác bên ngoài ngoài tiền sao? Mỗi lần chị về Bắc Kinh, mỏi mắt mong chờ nó mời chị ăn bữa cơm, kết quả một câu vội, hai câu không rảnh! Ngoại trừ gọi điện, đã nhiều năm rồi chị chưa từng nhận được một câu hỏi thăm qua điện thoại đâu, không gọi thì thôi đi, mà chị gọi cho nó nó còn chê phiền."
Trang Hàm cười cười, bởi Diệp Nhuế còn ở đây, cô ta cũng không tiện nói thêm gì.
Diệp Tây Thành ngồi xuống cạnh Diệp Nhuế, Diệp Nhuế đứng dậy nhường chỗ cho anh, tiện tay vuốt phẳng áo sơ mi lại: "Muốn ăn gì? Chị đi mua cho."
Diệp Tây Thành: "Ăn rồi."
"Thật hay giả?"
"Thật."
Diệp Nhuế nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt: "Ừ, sau khi bốn khổ tìm tới, tinh thần thay đổi không ít nhỉ."
Trang Hàm hỏi: "Nhuế tỷ, cái gì sau bốn khổ?"
Diệp Nhuế: "Ly biệt tình yêu, oán hận lâu dài, cầu mong không được, không bỏ xuống được." Sau đó vỗ bỗ bả vai Diệp Tây Thành, nhìn về phía Trang Hàm: "Diệp Tây Thành nhà chúng ta chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng, rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về nhà rồi."
Trang Hàm cười cười, nói với Diệp Tây Thành: "Không nói thiếu chút nữa tôi quên, quên phải chúc mừng cậu, mấy tháng này bận vài dự án, luôn ở nước ngoài, mấy hôm trước mới nghe Bùi Ninh đã về, mấy ngày nay mẹ tô mỗi lần gọi điện đều phải nhắc đến Bùi Ninh một lần, nói chờ tôi bình phục liền muốn mời Bùi Ninh tới nhà ăn cơm."
Sau đó lại hỏi: "Sao hôm nay không đưa em ấy tới cùng? Bọn tôi cũng đã nhiều năm không gặp rồi."
Diệp Tây Thành không lên tiếng.
Tưởng Vân Triệu hôm nay đặc biệt yên tĩnh, lặng im ngồi ở sô pha gặm táo.
Diệp Tây Thành uyển chuyển thúc giục Diệp Nhuế: "Chiều nay chị không bận à?"
Diệp Nhuế: "Hôm nay nghỉ ngơi."
Diệp Tây Thành nói thẳng: "Em có mấy câu muốn nói riêng với Trang Hàm."
Diệp Nhuế cười: "Sao nào, là chị mà còn không tiện nghe sao?"
Diệp Tây Thành nghĩ nghĩ, lại sửa lại chủ ý: "Chị ở đây đi."
Trang Hàm nhìn Diệp Tây Thành đầy suy tư, chờ Diệp Tây Thành lướt ánh mắt đầu tiên nhìn qua, sau đó cô ta cười: "Rốt cuộc phát hiện ra lương tâm rồi à, muốn xin lỗi tôi phải không? Tôi đây liền tha tứ cho cậu. Ban nãy nói đùa thôi, biết cậu thân bất do kỷ(*) rồi, công ty nhiều việc không thể phân thân chứ gì."
(*) Thân bất do kỷ: Chuyện mà bản thân không thể tự quyết định.
Diệp Tây Thành không tiếp lời, hỏi điều mà chính mình muốn hỏi: "Cậu cùng Ninh Ninh đã mấy năm chưa gặp rồi?"
Trang Hàm hơi cắn môi, ánh mắt Diệp Tây Thành không chớp mắt mà nhìn cô ta, cô ta nhất thời không biết làm sao, cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh, nghiêm túc nghĩ: "Cụ thể thì không nhớ rõ lắm, hình như là bốn năm, hay là ba năm nhỉ? Lại không phải ngày kỷ niệm kết hôn, ai còn nhớ rõ chứ."
Sau đó khóe miệng ngậm ý cười: "Có phải Bùi Ninh nói cậu nghe gì không, cậu đặc biệt tới cảm ơn tôi?"
Không đợi Diệp Tây Thành nói chuyện, cô ta tự nói tiếp: "Lúc ấy tôi trộm của cậu không ít thời gian bận bịu, xem như nhìn được tâm tư trong mắt cậu, hai năm không gặp, tôi đành phải đi tìm Bùi Ninh, giúp cô ấy kiên trì chờ."
Diệp Nhuế nghe được như lời này như lọt vào sương mù, Tưởng Vân Triệu cũng thế, anh ta chớp chớp mắt, đây không phải chuyện tốt đúng không? Diệp Tây Thành sao lại có thái độ này nhỉ.
Giống như là người khác cùng anh có mối thù cướp vợ vậy.
Hai chân Diệp Tây Thành vắt kên nhau, thay đổi tư thế ngồi, khẽ tựa vào sô pha, đáy mắt anh tràn đầy bình tĩnh: "Nói nghe chút, vừa hay tôi muốn nghe."
Trang Hàm như được mở máy hát: "Lúc ấy tôi nghe được chú Diệp cùng dì Diệp vô tình nhắc tới, nói Bùi Ninh vì muốn được ở bên cậu, lần thứ hai xin học tại Havard cũng bị từ chối, tôi là nữ sinh, tôi biết cái cảm giác này có bao nhiêu đả kích, còn cậu, lại một một bộ dáng muốn chết không muốn sống, cả ngày ngoại trừ làm việc thì chính là làm việc, đem mình vùi trong phòng làm việc, ngay cả đi ra ngoài trượt tuyết cũng phải túm đi."
Trong mắt Diệp Nhuế toàn là khiếp sợ, hai năm đó Bùi Ninh chưa từng từ bỏ, vẫn còn cố gắng.
Cô ấy nhìn về phía Diệp Tây Thành, hẳn là anh đã sớm biết, nếu không sẽ không tỏ ra bình tĩnh như vậy.
Trang Hàm: "Lúc đó vừa hay tôi đi New York công tác, thuận đường hẹn Bùi Ninh, ngày đó nói rất nhiều chuyện, cuối cùng khẳng định không thể không nói đến cậu, tôi liền đưa ảnh cậu trượt tuyết ở Thụy Sĩ cho cô ấy xem, xem xong cô ấy khóc, tôi nói cho cô ấy biết, mấy năm nay bên cạnh cậu không có phụ nữ nào cả, vẫn chỉ có mấy người bạn trước kia, tôi cùng Tưởng Vân Triệu sẽ thay cô ấy nhìn cậu, không có người phụ nữ khác có cơ hội tiếp cận cậu, tôi còn nói với cô ấy, màn hình khóa di động của cậu vẫn là hình cô ấy, giúp cô ấy đỡ buồn."
Cô ta nói xong, nhấc ly nước ở đầu giường lên hút mấy hút, mượn lúc này dừng lại.
Phòng bệnh im ắng, an tĩnh đến quỷ dị, không một ai lên tiếng.
Trong lòng Diệp Nhuế có mười vạn câu hỏi vì sao, chịu đựng không nổi, cô ấy cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, người khác không hiểu Diệp Tây Thành thì thôi, nhưng cô ấy biết, nếu Diệp Tây Thành muốn cảm ơn, anh sẽ không nói thẳng ra, mà sẽ yên lặng làm rất nhiều việc mà người ta không biết.
Hôm nay thấy anh có biểu cảm vô tình muốn nói vài câu với Trang Hàm, chắc chắn là chuyện quan trọng.
Trang Hàm uống mấy ngụm nước, tiếp tục: "Sau đó Bùi Ninh quan tâm một số chuyện gần đây của tôi, lúc ấy tôi mới đeo nhẫn, cô ấy liền hỏi tôi khi nào kết hôn, nói không cách nào tham gia hôn lễ của tôi được. Tôi nói đây đâu phải nhẫn cầu hôn, là chính tôi mua đó, tôi thích một người đàn ông đã có bạn gái, tôi thất tình, tự mình mua coi như an ủi. Tôi còn nói đùa cùng cô ấy, nói ánh mắt cậu chẳng ra sao cả, nhờ cậu giúp tôi chọn nhẫn, kết quả lại nhìn trúng một cái nhẫn to có kiểu dáng thô kệch, may là ánh mắt Tưởng Vân Triệu còn tốt, cuối cùng tôi đã mua chiếc nhẫn mà tôi cùng Tưởng Vân Triệu ưng ý."
Đôi mắt cô ta híp lại, nghiêm túc nghĩ: "Những chuyện khác thì không nhớ nữa, ngày đó bọn tôi nói chuyện mấy tiếng đồng hồ liền, sau đó cô ấy nói có việc bận, cả hai tách ra từ lúc ấy."
Diệp Tây Thành lại hỏi: "Về sau có gặp nữa không?"
Trang Hàm: "Về sau thì không có, công ty nhà tôi lên sàn, mà công việc của cô ấy thì bận, nhưng khi đó cô ấy đã cùng ..."
Cô ta dừng lại, do dự, cuối cùng vẫn nói: "Khi đó Bùi Ninh đã bắt đầu yêu đương với Hạng Dịch Lâm, có lần tôi tới, nhìn thấy được, muốn chào hỏi với cô ấy, kết quả cô ấy lại làm lơ tôi, sau đó tôi đã thức thời hông lên tiếng, sau đó không có sau đó nữa."
Tưởng Vân Triệu cắn một miếng táo, hiện giờ anh ta như thằng ngốc vậy.
Trang Hàm cười, nói với Diệp Tây Thành: "Là tôi khờ, còn nói nhiều điều tốt như vậy giúp cậu, muốn cậu cảm kích tôi một lần. Tôi biết tính Bùi Ninh không giống cậu chút nào, nói nhiều lời đáng thương, có lẽ cũng chỉ là nghe lúc tôi tới gặp cô ấy, xong việc thì thôi."
Tưởng Vân Triệu ném một quả táo cho Diệp Tây Thành: "Ăn thử đi, rất ngọt."
Diệp Tây Thành nhận lấy rồi đặt lên bàn.
Diệp Nhuế thiếu chút nữa bị anh làm cho sốt ruột muốn chết: "Này, em động cổ họng chút đi, em với Bùi Ninh rốt cuộc sao thế hả?"
Diệp Tây Thành nhìn Trang Hàm, chỉ nói một câu: "Nói dối không thú vị đâu."
Không khí trong phòng bệnh nháy mắt ngưng kết, xấu hổ lại quỷ dị.
Trang Hàm nhìn Diệp Tây Thành, lại nhìn về phía Tưởng Vân Triệu, cuối cùng tầm mắt lại đặt trên người Diệp Tây Thành, bộ dáng không hiểu chuyện gì: "Nói dối? Nói dối điều gì?"
Diệp Tây Thành: "Điều này phải hỏi chính cậu chứ."
"A." Trang Hàm cười lạnh một tiếng: "Không phải ư...? Diệp Tây Thành, không thể hiểu nổi cậu, tôi nói dối cậu điều gì? Không phải cậu tới đây hỏi tôi đã mấy năm chưa gặp Bùi Ninh sao? Là cậu muốn nghe, tôi mới nói, sao lại thành tôi nói dối rồi? Không được, hôm nay cậu nói rõ đi, nếu không tôi nuốt không trôi cục tức này."
Diệp Nhuế lên tiếng: "Rốt cuộc chuyện là thế nào? Tây Thành, em có thể nói một câu cho chị sảng khoái được không! Chị chịu không nổi em vậy đâu, nói lời ấm áp đi!"
Tưởng Vân Triệu nuốt xuống miếng táo trong miệng: "Cậu muốn nói gì thì nói đi, nếu không trong lòng mọi người đều khó chịu, Trang Hàm cũng ủy khuất nữa."
Có chút lời này, Diệp Tây Thành cảm thấy mình khó có thể mở miệng, nhưng mà bất đắc dĩ: "Lúc ấy cậu tới New York tìm Ninh Ninh, tại sao lại ám chỉ với Ninh Ninh rằng, tôi cùng cậu đang qua lại yêu đương?"
Trang Hàm cười, bất đắc dĩ như thế: "Không phải, Diệp Tây Thành, cậu.... Đây là cậu nghe ai nói?" Sau đó chất vấn: "Diệp Tây Thành, tôi thích ai, cậu cùng Tưởng Vân Triệu chẳng nhẽ không biết sao? Hả?"
Tưởng Vân Triệu tự nhiên rõ ràng, Trang Hàm thấp hơn bọn họ một chút, lúc học cao trung thì Trang Hàm thích một nam sinh trong lớp Diệp Tây Thành, không có chuyện gì cũng đi tìm Diệp Tây Thành, mượn cớ này hoa si mà nhìn cậu nam sinh kia, cô ta còn nhờ Diệp Tây Thành hỗ trợ mình gửi thư tình, ngày đó không chỉ có anh ta, mà còn có rất nhiều người biết.
Diệp Tây Thành xoa xoa ấn đường, chi tiết này là chi tiết duy nhất anh nghĩ mãi không ra, nên sau khi nghe Bùi Ninh nói, anh muốn tới tìm Trang Hàm hỏi rõ một lần, nhìn xem rốt cuộc sai ở chỗ nào.
Nếu Trang Hàm có thích một người khác, anh vẫn tin lời Bùi Ninh nói, cô sẽ không nói dối, ít nhất là sẽ không nói dối anh.
Trang Hàm ném cái ly trên mặt rủ, nước bên trong bắn ra tung tóe.
Hốc mắt ủy khuất, cô ta nói: "Tôi hiểu vì sao cậu thế này rồi, kể cả cậu có bận bịu cũng sẽ không không để ý tới bạn bè sống chết, dù có là một người bạn bình thường đi chăng nữa, xem tính cách của cậu, dù có bận cũng sẽ bỏ lại công việc mà tới thăm, kết quả cậu lại tìm tôi có chuyện, hợp lại không phải cậu có việc bận, mà là Bùi Ninh không cho cậu tới!"
Cô ta lau nước mắt: "Nếu như vậy, tôi cũng chẳng có gì giấu diếm, Diệp Tây Thành, tôi nói cậu biết, tôi không thích Bùi Ninh một chút nào cả, khi còn nhỏ đã không thích cô ta rồi! Cô ta lòng dạ hẹp hòi, tôi cũng chỉ lớn hơn cô ta một tuổi, dựa vào cái gì mà tôi phải nhường cô ta đây?! Dựa vào điều gì mà tôi phải để ý tới tâm trạng cô ta chứ? Nhưng mẹ tôi nói tôi nghe, nói Bùi Ninh không có bố mẹ, tâm tư mẫn cảm, tôi làm chị phải ra dáng người làm chị."
Diệp Nhuế sợ cảm xúc của Trang Hàm bị kích động, nhanh chân ngồi bên mép giường, lấy khăn lâu nước mắt cho cô ta: "Được rồi được rồi, đừng khóc, tức giận hại người, có chuyện gì bất mãn thì từ từ nói, bên trong có tám phần là hiểu lầm thôi, em là người tốt, chẳng qua lúc ấy Bùi Ninh hơi mẫn cảm thôi mà."
Trang Hàm nghẹn ngào: "Em tốt bụng đi thăm cô ta, kết quả lại chọc nhầm người, em thành cái gì hả!" Ngăn không được nước mắt lăn xuống, nhìn Diệp Tây Thành: "Cậu nói cho tôi biết, Bùi Ninh đã nói gì? Tôi ám chỉ gì với cô ta? Hả?"
Những chuyện vừa rồi Trang Hàm đã nói, nhắc lại lần nữa cô ta vẫn sẽ nói vậy, thế thì chỉ còn bức ảnh kia, Diệp Tây Thành không vòng vo: "Ảnh chụp tôi với cậu ở sân trượt tuyết."
Trang Hàm nhíu mày: "Ảnh chụp chung?" Cô ta nghĩ nghĩ: "Ảnh chụp chung nào?"
Diệp Tây Thành nhắc nhở: "Tay cậu để trên vai tôi."
Trang Hàm: "À, tôi nhớ ra rồi, lúc ấy không phải tôi cũng chụp với Tưởng Vân Triệu nhiều ảnh kiểu đó sao? Tôi còn nhảy lên ghé vào lưng Tưởng Vân Triệu chụp một tấm đó. Ngày đó tôi đều đưa Bùi Ninh xem, nói chung khi còn nhỏ, ba chúng ta đã cãi nhau ầm ĩ như vậy rồi, không nghĩ lại trưởng thành nhanh đến thế, vẫn là khi còn nhỏ tốt, không biết thế nào là thất tình."
Sau đó nhìn Tưởng Vân Triệu: "Cậu nhớ rõ ảnh chụp của chúng ta không? Lúc đó tôi còn đăng lên vòng bạn bè." Nói xong, lấy điện thoại tìm ra bức ảnh đó , đưa Diệp Nhuế xem: "Bốn năm trước trên vòng bạn bè, chị nhìn thay cậu ta đi, em thật sự muốn trong lòng lúc đó có quỷ, nếu không sẽ chẳng đăng lên vòng bạn bè rồi."
Tưởng Vân Triệu sờ sờ chóp mũi, anh ta nhìn về phía Diệp Tây Thành: "Có phải lúc ấy Bùi Ninh nhạy cảm quá hay không? Đương nhiên, không trách cô ấy được, lúc đó cô ấy chịu giày vò như vậy"
Trang Hàm càng được đà, chất vấn Diệp Tây Thành: "Cậu vì một câu nói của cô ta, không phân biệt xanh đỏ đen trắng đã tới đây định tội, Diệp Tây Thành, tôi là loại người nào, chẳng lẽ cậu không rõ? Nhưng còn Bùi Ninh, sáu năm trôi qua rồi, cậu còn hiểu rõ con người cô ta ư?!"
Diệp Tây Thành không lên tiếng, trong ánh mắt chứa cả mảng băng lạnh lẽo.
Diệp Nhuế biết sáu năm chia cách Bùi Ninh kia chính là tử huyệt của Diệp Tây Thành, không được chạm vào, ngay cả cô ấy cũng không được phép nói nửa lời chê Bùi Ninh không tốt, cô ấy nhẹ nhàng vỗ về Trang Hàm: "Được rồi được rồi, trước bớt giận đã."
Trang Hàm ủy khuất: "Tôi nói câu cậu không thích nghe, Bùi Ninh không phải đơn giản, cô ta làm như vậy một công đôi việc, đã có thể làm cậu cảm giác lúc trước không phải cô ta không muốn đợi cậu, ai bảo cậu với tôi ở bên nhau, cô ta mới ở bên Hạng Dịch Lâm, làm như vậy người áy náy chính là cậu, ngược lại cô ta lại đóng vai người bị lại, người vô tội nhất, thuận tiện đem người bạn chướng mắt này là tôi giải quyết sạch sẽ."
Cô ta tự lau nước mắt: "Kể cả khi còn nhỏ tôi không thoải mái khi ở cùng cô ta đi chăng nữa, có thể không thích tôi thì mặc kệ, chẳng có quan hệ gì nên chán ghét, dù sao tôi cũng không thích cô ta, không tính toán qua lại với cô ta làm gì, nhiều lắm là cho cậu mặt mũi mới gặp gỡ nói đôi lời, bởi vì cô ta mạnh mẽ quá nên nhâm phẩm càng chẳng tốt đẹp gì."
Diệp Tây Thành nhấc tách cà phê lên uống mấy ngụm, đáy mắt chứa cảm xúc giao động đến lợi hại: "Ninh Ninh là loại người nào, không cần người khác đánh giá thay, tự tôi hiểu rõ là được!"
Tưởng Vân Triệu hơi há mồm, lại không biết phải nói điều gì.
Qua hiểu biết của anh ta với Bùi Ninh, Bùi Ninh là kiểu người sẽ không đến mức làm như vậy.
Mà anh ta cũng hiểu Trang Hàm, chơi chung đến lớn, Trang Hàm là kiểu người tùy tiện, hơn nữa cô ta vẫn luôn thích một người khác.
Bây giờ, chuyện này lâm vào cục diện bế tắc.
~Hết chương 33~
Lời editor: Các quý dzị, tôi bận quá, lễ lạt tôi cũng không được nghỉ đâu, nhưng hôm nay được nghỉ nên tặng quý dzị 2 chương chơi nha =))))))))))
Khí sắc của Trang Hàm không tệ lắm, dựa vào thành giường truyền nước biển, đùi bó thạch cao được treo lên.
"Chị."
"Nhuế tỷ, không ngờ lại gặp ở đây."
Mấy người chào hỏi.
Diệp Nhuế: "Lúc trước bận ra ngước ngoài công tác, nghe được tin này thì sau khi xuống máy bay liền chạy tới đây, hai đứa đến đây cũng không gọi điện báo trước cho chị, để chị chuẩn bị bữa cơm."
Tưởng Vân Triệu: "Em ăn rồi." Hiện giờ ai còn có tâm tình ăn uống hả, dọc đường đi Diệp Tây Thành đều xụ mặt, anh ta cũng không dám hỏi.
Trang Hàm bất mãn quét hai mắt Diệp Tây Thành, ý bảo Tưởng Vân Triệu: "Đuổi người này ra ngoài đi, chui vào đống tiền mà chơi, không tới thì thôi, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi."
Diệp Nhuế hòa giải, nhưng mà nói lời nào cũng là lời nói siêu ngắn, tìm lý do giải vây cho Diệp Tây Thành: "Em còn thấy thằng nhóc này có thể nhìn thấy thứ gì khác bên ngoài ngoài tiền sao? Mỗi lần chị về Bắc Kinh, mỏi mắt mong chờ nó mời chị ăn bữa cơm, kết quả một câu vội, hai câu không rảnh! Ngoại trừ gọi điện, đã nhiều năm rồi chị chưa từng nhận được một câu hỏi thăm qua điện thoại đâu, không gọi thì thôi đi, mà chị gọi cho nó nó còn chê phiền."
Trang Hàm cười cười, bởi Diệp Nhuế còn ở đây, cô ta cũng không tiện nói thêm gì.
Diệp Tây Thành ngồi xuống cạnh Diệp Nhuế, Diệp Nhuế đứng dậy nhường chỗ cho anh, tiện tay vuốt phẳng áo sơ mi lại: "Muốn ăn gì? Chị đi mua cho."
Diệp Tây Thành: "Ăn rồi."
"Thật hay giả?"
"Thật."
Diệp Nhuế nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt: "Ừ, sau khi bốn khổ tìm tới, tinh thần thay đổi không ít nhỉ."
Trang Hàm hỏi: "Nhuế tỷ, cái gì sau bốn khổ?"
Diệp Nhuế: "Ly biệt tình yêu, oán hận lâu dài, cầu mong không được, không bỏ xuống được." Sau đó vỗ bỗ bả vai Diệp Tây Thành, nhìn về phía Trang Hàm: "Diệp Tây Thành nhà chúng ta chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng, rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về nhà rồi."
Trang Hàm cười cười, nói với Diệp Tây Thành: "Không nói thiếu chút nữa tôi quên, quên phải chúc mừng cậu, mấy tháng này bận vài dự án, luôn ở nước ngoài, mấy hôm trước mới nghe Bùi Ninh đã về, mấy ngày nay mẹ tô mỗi lần gọi điện đều phải nhắc đến Bùi Ninh một lần, nói chờ tôi bình phục liền muốn mời Bùi Ninh tới nhà ăn cơm."
Sau đó lại hỏi: "Sao hôm nay không đưa em ấy tới cùng? Bọn tôi cũng đã nhiều năm không gặp rồi."
Diệp Tây Thành không lên tiếng.
Tưởng Vân Triệu hôm nay đặc biệt yên tĩnh, lặng im ngồi ở sô pha gặm táo.
Diệp Tây Thành uyển chuyển thúc giục Diệp Nhuế: "Chiều nay chị không bận à?"
Diệp Nhuế: "Hôm nay nghỉ ngơi."
Diệp Tây Thành nói thẳng: "Em có mấy câu muốn nói riêng với Trang Hàm."
Diệp Nhuế cười: "Sao nào, là chị mà còn không tiện nghe sao?"
Diệp Tây Thành nghĩ nghĩ, lại sửa lại chủ ý: "Chị ở đây đi."
Trang Hàm nhìn Diệp Tây Thành đầy suy tư, chờ Diệp Tây Thành lướt ánh mắt đầu tiên nhìn qua, sau đó cô ta cười: "Rốt cuộc phát hiện ra lương tâm rồi à, muốn xin lỗi tôi phải không? Tôi đây liền tha tứ cho cậu. Ban nãy nói đùa thôi, biết cậu thân bất do kỷ(*) rồi, công ty nhiều việc không thể phân thân chứ gì."
(*) Thân bất do kỷ: Chuyện mà bản thân không thể tự quyết định.
Diệp Tây Thành không tiếp lời, hỏi điều mà chính mình muốn hỏi: "Cậu cùng Ninh Ninh đã mấy năm chưa gặp rồi?"
Trang Hàm hơi cắn môi, ánh mắt Diệp Tây Thành không chớp mắt mà nhìn cô ta, cô ta nhất thời không biết làm sao, cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh, nghiêm túc nghĩ: "Cụ thể thì không nhớ rõ lắm, hình như là bốn năm, hay là ba năm nhỉ? Lại không phải ngày kỷ niệm kết hôn, ai còn nhớ rõ chứ."
Sau đó khóe miệng ngậm ý cười: "Có phải Bùi Ninh nói cậu nghe gì không, cậu đặc biệt tới cảm ơn tôi?"
Không đợi Diệp Tây Thành nói chuyện, cô ta tự nói tiếp: "Lúc ấy tôi trộm của cậu không ít thời gian bận bịu, xem như nhìn được tâm tư trong mắt cậu, hai năm không gặp, tôi đành phải đi tìm Bùi Ninh, giúp cô ấy kiên trì chờ."
Diệp Nhuế nghe được như lời này như lọt vào sương mù, Tưởng Vân Triệu cũng thế, anh ta chớp chớp mắt, đây không phải chuyện tốt đúng không? Diệp Tây Thành sao lại có thái độ này nhỉ.
Giống như là người khác cùng anh có mối thù cướp vợ vậy.
Hai chân Diệp Tây Thành vắt kên nhau, thay đổi tư thế ngồi, khẽ tựa vào sô pha, đáy mắt anh tràn đầy bình tĩnh: "Nói nghe chút, vừa hay tôi muốn nghe."
Trang Hàm như được mở máy hát: "Lúc ấy tôi nghe được chú Diệp cùng dì Diệp vô tình nhắc tới, nói Bùi Ninh vì muốn được ở bên cậu, lần thứ hai xin học tại Havard cũng bị từ chối, tôi là nữ sinh, tôi biết cái cảm giác này có bao nhiêu đả kích, còn cậu, lại một một bộ dáng muốn chết không muốn sống, cả ngày ngoại trừ làm việc thì chính là làm việc, đem mình vùi trong phòng làm việc, ngay cả đi ra ngoài trượt tuyết cũng phải túm đi."
Trong mắt Diệp Nhuế toàn là khiếp sợ, hai năm đó Bùi Ninh chưa từng từ bỏ, vẫn còn cố gắng.
Cô ấy nhìn về phía Diệp Tây Thành, hẳn là anh đã sớm biết, nếu không sẽ không tỏ ra bình tĩnh như vậy.
Trang Hàm: "Lúc đó vừa hay tôi đi New York công tác, thuận đường hẹn Bùi Ninh, ngày đó nói rất nhiều chuyện, cuối cùng khẳng định không thể không nói đến cậu, tôi liền đưa ảnh cậu trượt tuyết ở Thụy Sĩ cho cô ấy xem, xem xong cô ấy khóc, tôi nói cho cô ấy biết, mấy năm nay bên cạnh cậu không có phụ nữ nào cả, vẫn chỉ có mấy người bạn trước kia, tôi cùng Tưởng Vân Triệu sẽ thay cô ấy nhìn cậu, không có người phụ nữ khác có cơ hội tiếp cận cậu, tôi còn nói với cô ấy, màn hình khóa di động của cậu vẫn là hình cô ấy, giúp cô ấy đỡ buồn."
Cô ta nói xong, nhấc ly nước ở đầu giường lên hút mấy hút, mượn lúc này dừng lại.
Phòng bệnh im ắng, an tĩnh đến quỷ dị, không một ai lên tiếng.
Trong lòng Diệp Nhuế có mười vạn câu hỏi vì sao, chịu đựng không nổi, cô ấy cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, người khác không hiểu Diệp Tây Thành thì thôi, nhưng cô ấy biết, nếu Diệp Tây Thành muốn cảm ơn, anh sẽ không nói thẳng ra, mà sẽ yên lặng làm rất nhiều việc mà người ta không biết.
Hôm nay thấy anh có biểu cảm vô tình muốn nói vài câu với Trang Hàm, chắc chắn là chuyện quan trọng.
Trang Hàm uống mấy ngụm nước, tiếp tục: "Sau đó Bùi Ninh quan tâm một số chuyện gần đây của tôi, lúc ấy tôi mới đeo nhẫn, cô ấy liền hỏi tôi khi nào kết hôn, nói không cách nào tham gia hôn lễ của tôi được. Tôi nói đây đâu phải nhẫn cầu hôn, là chính tôi mua đó, tôi thích một người đàn ông đã có bạn gái, tôi thất tình, tự mình mua coi như an ủi. Tôi còn nói đùa cùng cô ấy, nói ánh mắt cậu chẳng ra sao cả, nhờ cậu giúp tôi chọn nhẫn, kết quả lại nhìn trúng một cái nhẫn to có kiểu dáng thô kệch, may là ánh mắt Tưởng Vân Triệu còn tốt, cuối cùng tôi đã mua chiếc nhẫn mà tôi cùng Tưởng Vân Triệu ưng ý."
Đôi mắt cô ta híp lại, nghiêm túc nghĩ: "Những chuyện khác thì không nhớ nữa, ngày đó bọn tôi nói chuyện mấy tiếng đồng hồ liền, sau đó cô ấy nói có việc bận, cả hai tách ra từ lúc ấy."
Diệp Tây Thành lại hỏi: "Về sau có gặp nữa không?"
Trang Hàm: "Về sau thì không có, công ty nhà tôi lên sàn, mà công việc của cô ấy thì bận, nhưng khi đó cô ấy đã cùng ..."
Cô ta dừng lại, do dự, cuối cùng vẫn nói: "Khi đó Bùi Ninh đã bắt đầu yêu đương với Hạng Dịch Lâm, có lần tôi tới, nhìn thấy được, muốn chào hỏi với cô ấy, kết quả cô ấy lại làm lơ tôi, sau đó tôi đã thức thời hông lên tiếng, sau đó không có sau đó nữa."
Tưởng Vân Triệu cắn một miếng táo, hiện giờ anh ta như thằng ngốc vậy.
Trang Hàm cười, nói với Diệp Tây Thành: "Là tôi khờ, còn nói nhiều điều tốt như vậy giúp cậu, muốn cậu cảm kích tôi một lần. Tôi biết tính Bùi Ninh không giống cậu chút nào, nói nhiều lời đáng thương, có lẽ cũng chỉ là nghe lúc tôi tới gặp cô ấy, xong việc thì thôi."
Tưởng Vân Triệu ném một quả táo cho Diệp Tây Thành: "Ăn thử đi, rất ngọt."
Diệp Tây Thành nhận lấy rồi đặt lên bàn.
Diệp Nhuế thiếu chút nữa bị anh làm cho sốt ruột muốn chết: "Này, em động cổ họng chút đi, em với Bùi Ninh rốt cuộc sao thế hả?"
Diệp Tây Thành nhìn Trang Hàm, chỉ nói một câu: "Nói dối không thú vị đâu."
Không khí trong phòng bệnh nháy mắt ngưng kết, xấu hổ lại quỷ dị.
Trang Hàm nhìn Diệp Tây Thành, lại nhìn về phía Tưởng Vân Triệu, cuối cùng tầm mắt lại đặt trên người Diệp Tây Thành, bộ dáng không hiểu chuyện gì: "Nói dối? Nói dối điều gì?"
Diệp Tây Thành: "Điều này phải hỏi chính cậu chứ."
"A." Trang Hàm cười lạnh một tiếng: "Không phải ư...? Diệp Tây Thành, không thể hiểu nổi cậu, tôi nói dối cậu điều gì? Không phải cậu tới đây hỏi tôi đã mấy năm chưa gặp Bùi Ninh sao? Là cậu muốn nghe, tôi mới nói, sao lại thành tôi nói dối rồi? Không được, hôm nay cậu nói rõ đi, nếu không tôi nuốt không trôi cục tức này."
Diệp Nhuế lên tiếng: "Rốt cuộc chuyện là thế nào? Tây Thành, em có thể nói một câu cho chị sảng khoái được không! Chị chịu không nổi em vậy đâu, nói lời ấm áp đi!"
Tưởng Vân Triệu nuốt xuống miếng táo trong miệng: "Cậu muốn nói gì thì nói đi, nếu không trong lòng mọi người đều khó chịu, Trang Hàm cũng ủy khuất nữa."
Có chút lời này, Diệp Tây Thành cảm thấy mình khó có thể mở miệng, nhưng mà bất đắc dĩ: "Lúc ấy cậu tới New York tìm Ninh Ninh, tại sao lại ám chỉ với Ninh Ninh rằng, tôi cùng cậu đang qua lại yêu đương?"
Trang Hàm cười, bất đắc dĩ như thế: "Không phải, Diệp Tây Thành, cậu.... Đây là cậu nghe ai nói?" Sau đó chất vấn: "Diệp Tây Thành, tôi thích ai, cậu cùng Tưởng Vân Triệu chẳng nhẽ không biết sao? Hả?"
Tưởng Vân Triệu tự nhiên rõ ràng, Trang Hàm thấp hơn bọn họ một chút, lúc học cao trung thì Trang Hàm thích một nam sinh trong lớp Diệp Tây Thành, không có chuyện gì cũng đi tìm Diệp Tây Thành, mượn cớ này hoa si mà nhìn cậu nam sinh kia, cô ta còn nhờ Diệp Tây Thành hỗ trợ mình gửi thư tình, ngày đó không chỉ có anh ta, mà còn có rất nhiều người biết.
Diệp Tây Thành xoa xoa ấn đường, chi tiết này là chi tiết duy nhất anh nghĩ mãi không ra, nên sau khi nghe Bùi Ninh nói, anh muốn tới tìm Trang Hàm hỏi rõ một lần, nhìn xem rốt cuộc sai ở chỗ nào.
Nếu Trang Hàm có thích một người khác, anh vẫn tin lời Bùi Ninh nói, cô sẽ không nói dối, ít nhất là sẽ không nói dối anh.
Trang Hàm ném cái ly trên mặt rủ, nước bên trong bắn ra tung tóe.
Hốc mắt ủy khuất, cô ta nói: "Tôi hiểu vì sao cậu thế này rồi, kể cả cậu có bận bịu cũng sẽ không không để ý tới bạn bè sống chết, dù có là một người bạn bình thường đi chăng nữa, xem tính cách của cậu, dù có bận cũng sẽ bỏ lại công việc mà tới thăm, kết quả cậu lại tìm tôi có chuyện, hợp lại không phải cậu có việc bận, mà là Bùi Ninh không cho cậu tới!"
Cô ta lau nước mắt: "Nếu như vậy, tôi cũng chẳng có gì giấu diếm, Diệp Tây Thành, tôi nói cậu biết, tôi không thích Bùi Ninh một chút nào cả, khi còn nhỏ đã không thích cô ta rồi! Cô ta lòng dạ hẹp hòi, tôi cũng chỉ lớn hơn cô ta một tuổi, dựa vào cái gì mà tôi phải nhường cô ta đây?! Dựa vào điều gì mà tôi phải để ý tới tâm trạng cô ta chứ? Nhưng mẹ tôi nói tôi nghe, nói Bùi Ninh không có bố mẹ, tâm tư mẫn cảm, tôi làm chị phải ra dáng người làm chị."
Diệp Nhuế sợ cảm xúc của Trang Hàm bị kích động, nhanh chân ngồi bên mép giường, lấy khăn lâu nước mắt cho cô ta: "Được rồi được rồi, đừng khóc, tức giận hại người, có chuyện gì bất mãn thì từ từ nói, bên trong có tám phần là hiểu lầm thôi, em là người tốt, chẳng qua lúc ấy Bùi Ninh hơi mẫn cảm thôi mà."
Trang Hàm nghẹn ngào: "Em tốt bụng đi thăm cô ta, kết quả lại chọc nhầm người, em thành cái gì hả!" Ngăn không được nước mắt lăn xuống, nhìn Diệp Tây Thành: "Cậu nói cho tôi biết, Bùi Ninh đã nói gì? Tôi ám chỉ gì với cô ta? Hả?"
Những chuyện vừa rồi Trang Hàm đã nói, nhắc lại lần nữa cô ta vẫn sẽ nói vậy, thế thì chỉ còn bức ảnh kia, Diệp Tây Thành không vòng vo: "Ảnh chụp tôi với cậu ở sân trượt tuyết."
Trang Hàm nhíu mày: "Ảnh chụp chung?" Cô ta nghĩ nghĩ: "Ảnh chụp chung nào?"
Diệp Tây Thành nhắc nhở: "Tay cậu để trên vai tôi."
Trang Hàm: "À, tôi nhớ ra rồi, lúc ấy không phải tôi cũng chụp với Tưởng Vân Triệu nhiều ảnh kiểu đó sao? Tôi còn nhảy lên ghé vào lưng Tưởng Vân Triệu chụp một tấm đó. Ngày đó tôi đều đưa Bùi Ninh xem, nói chung khi còn nhỏ, ba chúng ta đã cãi nhau ầm ĩ như vậy rồi, không nghĩ lại trưởng thành nhanh đến thế, vẫn là khi còn nhỏ tốt, không biết thế nào là thất tình."
Sau đó nhìn Tưởng Vân Triệu: "Cậu nhớ rõ ảnh chụp của chúng ta không? Lúc đó tôi còn đăng lên vòng bạn bè." Nói xong, lấy điện thoại tìm ra bức ảnh đó , đưa Diệp Nhuế xem: "Bốn năm trước trên vòng bạn bè, chị nhìn thay cậu ta đi, em thật sự muốn trong lòng lúc đó có quỷ, nếu không sẽ chẳng đăng lên vòng bạn bè rồi."
Tưởng Vân Triệu sờ sờ chóp mũi, anh ta nhìn về phía Diệp Tây Thành: "Có phải lúc ấy Bùi Ninh nhạy cảm quá hay không? Đương nhiên, không trách cô ấy được, lúc đó cô ấy chịu giày vò như vậy"
Trang Hàm càng được đà, chất vấn Diệp Tây Thành: "Cậu vì một câu nói của cô ta, không phân biệt xanh đỏ đen trắng đã tới đây định tội, Diệp Tây Thành, tôi là loại người nào, chẳng lẽ cậu không rõ? Nhưng còn Bùi Ninh, sáu năm trôi qua rồi, cậu còn hiểu rõ con người cô ta ư?!"
Diệp Tây Thành không lên tiếng, trong ánh mắt chứa cả mảng băng lạnh lẽo.
Diệp Nhuế biết sáu năm chia cách Bùi Ninh kia chính là tử huyệt của Diệp Tây Thành, không được chạm vào, ngay cả cô ấy cũng không được phép nói nửa lời chê Bùi Ninh không tốt, cô ấy nhẹ nhàng vỗ về Trang Hàm: "Được rồi được rồi, trước bớt giận đã."
Trang Hàm ủy khuất: "Tôi nói câu cậu không thích nghe, Bùi Ninh không phải đơn giản, cô ta làm như vậy một công đôi việc, đã có thể làm cậu cảm giác lúc trước không phải cô ta không muốn đợi cậu, ai bảo cậu với tôi ở bên nhau, cô ta mới ở bên Hạng Dịch Lâm, làm như vậy người áy náy chính là cậu, ngược lại cô ta lại đóng vai người bị lại, người vô tội nhất, thuận tiện đem người bạn chướng mắt này là tôi giải quyết sạch sẽ."
Cô ta tự lau nước mắt: "Kể cả khi còn nhỏ tôi không thoải mái khi ở cùng cô ta đi chăng nữa, có thể không thích tôi thì mặc kệ, chẳng có quan hệ gì nên chán ghét, dù sao tôi cũng không thích cô ta, không tính toán qua lại với cô ta làm gì, nhiều lắm là cho cậu mặt mũi mới gặp gỡ nói đôi lời, bởi vì cô ta mạnh mẽ quá nên nhâm phẩm càng chẳng tốt đẹp gì."
Diệp Tây Thành nhấc tách cà phê lên uống mấy ngụm, đáy mắt chứa cảm xúc giao động đến lợi hại: "Ninh Ninh là loại người nào, không cần người khác đánh giá thay, tự tôi hiểu rõ là được!"
Tưởng Vân Triệu hơi há mồm, lại không biết phải nói điều gì.
Qua hiểu biết của anh ta với Bùi Ninh, Bùi Ninh là kiểu người sẽ không đến mức làm như vậy.
Mà anh ta cũng hiểu Trang Hàm, chơi chung đến lớn, Trang Hàm là kiểu người tùy tiện, hơn nữa cô ta vẫn luôn thích một người khác.
Bây giờ, chuyện này lâm vào cục diện bế tắc.
~Hết chương 33~
Lời editor: Các quý dzị, tôi bận quá, lễ lạt tôi cũng không được nghỉ đâu, nhưng hôm nay được nghỉ nên tặng quý dzị 2 chương chơi nha =))))))))))
Bình luận facebook