Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Đợi một lúc mà Diệp Tây Thành vẫn chưa xuống.
Bà nội thúc giục Bùi Ninh: "Con đi xem Tây Thành đang làm gì? Có phải đang bận việc gì không?"
"Sẽ không, lúc con xuống anh ấy đang thay quần áo mà." Bùi Ninh chỉnh sửa lại cổ áo cho bà: "Con lên xem chút ạ."
Đang nói dở thì Diệp Tây Thành từ trong nhà ra, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, cúc măng sét cũng cài đàng hoàng, như thể có vụ xã giao quan trọng vậy, nhưng mà bước chân vội vàng, thần sắc cũng nghiêm trọng, vừa nói chuyện điện thoại, chỉ nghe anh nói: "Ở bệnh viện nào? Được, tôi qua ngay."
Nghe được hai chữ bệnh viện, tim Bùi Ninh vọt lên cổ họng, giọng nói cũng phát run: "Sao vậy anh?"
Diệp Tây Thành nói lời xin lỗi: "Không thể về quê rồi, anh phải đến Thượng Hải, Trang Hàm bị tai nạn, tình huống không tốt lắm, Tưởng Vân Triệu vừa gọi điện báo cho anh xong, chú Trang nghe tin coi gái bị tai nạn thì ngất xỉu ngay lập tức, bây giờ đang ở Bắc Kinh nhờ vả, Trang Hàm bị tai nạn lúc từ sân bay Phố Đông vào trong thành phố."
Hai tay anh nắm chặt đầu vai Bùi Ninh, loại xin lỗi này không thể nào hình dung được, mọi kế hoạch từ trước đều bị phá tan, bạn tốt sống hay chết còn chưa biết, anh cũng không có tâm tình nào mà đi cho nổi.
Bùi Ninh biết Trang Hàm, là người bạn tốt khác phái của Diệp Tây Thành, mỗi lần sinh nhật Trang Hàm, Diệp Tây Thành chưa bao giờ vắng mặt, mỗi lần, cô đều dặn dò Diệp Tây Thành qua điện thoại: Ăn không nói.
Đúng vậy, cô không thích Trang Hàm, thậm chí là ghét nữa cơ.
Cho tới sau này, đời này người cô hận nhất, chán ghét nhất cũng là Trang Hàm.
Nghe được Trang Hàm xảy ra tai nạn, thế mà một chút thương tâm cô cũng không có, khả năng là chính mình quá mức vô tâm cùng máu lạnh.
Bà nội vừa nghe có người bị tai nạn, liền nghĩ người trong nhà phải vào phòng cấp cứu, bà chạy tới giục Diệp Tây Thành cùng Bùi Ninh: "Hai con còn sững sờ ở đây làm gì, về Thượng Hải nhanh đi, đứa nhỏ này khẳng định chưa rõ thế nào, có bạn bè giúp đỡ, bạn thân giúp đỡ, các con nhanh đi giúp người ta, ông bà về quê ngày nào chả được, đi mau đi."
Bùi Ninh thờ ơ đứng đó, Diệp Tây Thành nghĩ cô không nhớ Trang Hàm: "Trang Hàm là bạn của anh và Tưởng Vân Triệu, lúc em ở Bắc Kinh còn đùa nhau với người ta đấy, còn gọi cô ấy là chị, không nhớ à?"
Bùi Ninh nhàn nhạt nói: "Làm sao có thể không nhớ chứ."
Diệp Tây Thành không nghĩ nhiều đến biểu cảm của Bùi Ninh, nghĩ cô nhớ tới khoảnh khắc ông bà nội vào phòng cấp cứu khi còn nhỏ, anh vỗ nhẹ mặt cô: "Dọn hành lý đi, chúng ta về Thượng Hải, chờ tháng sau có thời gian lại về đây, đưa ông bà nội về quê."
Bà nội đứng bên kia vẫn còn giục hai người bọn họ.
Bùi Ninh không muốn bà lo lắng nên chạy nhanh lên tầng thu dọn hành lý.
Lều trại không mang theo, Diệp Tây Thành nói lần sau trở về đây lại cùng cô ngắm sao.
Ngồi trên xe, Diệp Tây Thành bắt đầu gọi điện liên hệ với người quen ở bệnh viện Thượng Hải, vận dụng các loại quan hệ, điện thoại chưa từng tắt, Bùi Ninh ngồi bên cạnh anh, biểu tình đờ đẫn, ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Sau một lúc lâu, cô dịch dịch người, cách càng ngày càng xa Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành còn nói chuyện điện thoại, hỏi thăm tình trạng hiện tại của Trang Hàm, cô lại muốn tìm một cái nút để bịt tai mình lại.
Người ở trạng thái khó chịu ắt sẽ để tâm đến những chuyện vụn vặt.
Cô nhớ lại ngày mình ở bệnh viện bên Manhattan, từ lúc cô ra khỏi phòng cấp cứu, ý thức mới thanh tỉnh, bác sĩ hỏi cô làm thế nào để liên lạc với người nhà hoặc bạn bè cũng được.
Ngoài trừ bạn làm ăn, coi như có bạn bè đi cũng chỉ có cô bạn thân còn ở Châu Úc, có ông chủ Tề Cận Chu, nhưng khi ấy Tề Cận Chu lại về nước tham dự đám cưới của Hạng Dịch Lâm mất rồi.
Qua nửa đêm mà cô vẫn cảm thấy không nên làm phiền đồng nghiệp.
Cô lắc đầu với các bác sĩ.
Chờ sau khi cô hoàn toàn tỉnh táo, cũng đã qua thời kỳ nguy hiểm, ngoại trừ nhân viên y tế ra vài phòng bệnh của cô thì cũng chỉ còn lại mình cô.
Diệp Tây Thành nói chuyện điện thoại xong, xoa xoa ấn đường, bên phòng cấp cứu kia không có tin tức gì, vẫn đang nỗ lực cứu người.
Anh gác điện thoại xuống, duỗi tay muốn ôm Bùi Ninh, kết quả tay lại khựng ở giữa khung trung, cô ngồi sát bên cửa sổ: "Ninh Ninh."
Bùi Ninh hoàn hồn, không xoay người lại.
Diệp Tây Thành nhét tay vào túi quần, bên trong là nhẫn, kế hoạch chuẩn bị hôm nay đều bị Trang Hàm phá hỏng.
Anh dịch qua: "Sao thế em?"
Bùi Ninh lắc đầu, vẫn không nói chuyện.
Diệp Tây Thành ôm cô vào ngực: "Lần sau về nhà sẽ ở thêm vài ngày."
Bùi Ninh đẩy tay anh ra, nhìn thẳng vào anh: "Em không đi Thượng Hải đâu, về Bắc Kinh thôi." Sau đó ý bảo tài xế: "Chú à, dừng xe ở phía trước giúp cháu, cảm ơn chú."
Tài xế ngẩn ra, nhìn qua kính chiếu hậu, quá khó xử.
Diệp Tây Thành vẫn kiên nhẫn hỏi: "Em làm sao thế? Hả?"
Bùi Ninh: "Không có gì, không muốn đi xem Trang Hàm thôi."
Diệp Tây Thành khó hiểu, trước kia cô ở chung với Trang Hàm rồi mà, không thể nói là bạn tâm giao nhưng kỳ nghỉ hè cô tới Bắc Kinh còn cùng nhau ra ngoài chơi, Trang Hàm đi đâu đều đưa cô đi cùng.
Rõ ràng cô đang buồn bực, anh không yên tâm để cô về Bắc Kinh một mình, trong lòng không yên ổn tí nào.
Anh nắm tay cô: "Đừng ghen nữa, dù bây giờ là người bạn nào anh cũng sẽ làm vậy. Cùng anh tới Thượng Hải đi, về Bắc Kinh sau."
Bùi Ninh rút tay ra khỏi tay anh: "Em không ghen! Không đáng! Em nói em không muốn đi, không muốn đi! Anh không nghe thấy em nói em không đi à!" Cô nghĩ nghĩ chút, mặc kệ có mặt tài xế: "Trang Hàm là bạn anh, anh muốn đi em cũng không cản được, nhưng anh đừng ép em có được không!"
Sau đó lại nói lại với tài xế: "Chú ơi, dừng xe."
Tiếng nói vừa dứt, trong xe im lặng, tài xế chỉ có thể lựa chọn làm người điếc, thức thời kéo tấm màn chắn xuống.
Diệp Tây Thành áp chế cảm xúc xuống, anh không biết mình lại dẫm phải quả mìn nào rồi, đột nhiên nói bực là bực.
Anh vẫn ôn hòa nói: "Nói lý do anh nghe được không?"
Mặt Bùi Ninh không biểu cảm như cũ: "Không có gì để nói cả, em muốn về Bắc Kinh, anh bảo tài xế dừng xe đi! Diệp Tây Thành, khả năng em có bệnh tâm thần phân liệt, bây giờ không bình thường đâu, đừng nói chuyện với em."
Diệp Tây Thành lại ôm cô vào ngực lần nữa, thử trấn an cảm xúc bất an của cô: "Nói ra mới tốt."
Bùi Ninh muốn mình phải bình tĩnh, nhưng làm cách nào cũng không bình tĩnh được, cảm xúc kích động ẩn sâu nơi đáy mắt: "Em nói anh biết, em không muốn nhìn thấy Trang Hàm, một giây cũng không muốn gặp! Cô ta sống hay chết cũng không liên quan đến em, em không cần phải tới thăm."
Một chữ cuối cùng, cái lạnh nhạt trong mắt cô làm Diệp Tây Thành rùng mình, mà biểu cảm của Diệp Tây Thành trong mắt cô lại vô cùng rõ ràng: "Có thể bảo tài xế dừng xe không?"
Diệp Tây Thành sợ cô kích động, bảo tài xế dừng xe lại.
Bùi Ninh lấy túi xách, đẩy cửa xuống xe, Diệp Tây Thành xuống theo cô: "Ninh Ninh." Anh tiến lên một bước, kéo lấy cổ tay cô: "Ninh Ninh, em sao thế?"
Giọng nói của cô nhạt nhẽo: "Chả sao cả, mấy năm nay em vẫn luôn như thế, em ích kỷ, lạnh nhạt vô tình."
Diệp Tây Thành cảm giác mối quan hệ của bọn họ chuẩn bị lại trở về đoạn thời gian trước kia, khoảng cách xa như cả một hệ Ngân Hà.
Bùi Ninh quay mặt sang chỗ khác, không nhìn anh: "Diệp Tây Thành, thật ra 6 năm này em thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức nào anh không tưởng tượng được đâu, anh không quen với em của hiện tại cũng là chuyện bình thường."
Cô muốn giật tay lại, nhưng anh nắm rất chặt, cô giật không ra.
"Anh buông ra, chúng ta từ từ nói chuyện."
Diệp Tây Thành do dự nửa phút, mới chậm rãi buông ra, anh nhìn đồng hồ.
Bùi Ninh thúc giục anh: "Anh đi đi, đừng chậm trễ tới xem người bệnh."
Diệp Tây Thành nhìn cô: "Em nói anh biết, em rốt cuộc làm sao vậy?"
Bùi Ninh không lên tiếng, sững sờ nhìn xe cộ đi lại trên đường.
Diệp Tây Thành xoay người lấy một chai nước trong xe, mở nắp ra đưa cho cô: "Uống nước." Anh chờ cô ổn định lại rồi mới nói được.
Bùi Ninh không nhìn Diệp Tây Thành như cũ, trước mắt cô là một mảnh hoang vu.
"Em ghét Trang Hàm, cực kỳ ghét, hơn mười tuổi đã ghét cô ta rồi, những người khác đều thích cô ta, em nghĩ có thể do nội tâm em quá âm u nên không thể chơi cùng người khác một cách tốt đẹp được."
Diệp Tây Thành cầm chai nước, tay không tự giác bóp mạnh, nước chảy ra ngoài.
Đáy mắt Bùi Ninh khôi phục bình tĩnh, giống như chuyện buồn này: "Lúc ra ngoài chơi cùng cô ta, cô ta luôn cao cao tại thượng, em tưởng đây là chuyện bình thường, vì cô ta lớn lên xinh đẹp, gia đình lại tốt. Chả biết cố ý hay vô tình trêu chọc em, nói em viết thư cho anh, chụp ảnh cho anh, đều nói tình cảm chúng ta tốt quá. Ngay từ đầu em nghĩ cô ta khen em, sau mới biết là không phải, cô ta cười em nhà quê. Có thể bởi vì em quá mức để ý người khác đánh giá về mình thế nào, quá mức để ý có phải hay không anh cũng nghĩ em như thế, em đặc biệt hối hận vì đã gửi bức ảnh kia cho anh. Mười mấy năm qua rồi, em vẫn còn ám ảnh tâm lý, cho nên lần này về, nhìn bức ảnh kia cùng mấy bức thư đều muốn lấy lại."
Diệp Tây Thành giải thích: "Lá thư kia gửi đến trường học, là Trang Hàm đưa cho anh, lúc anh xem thì cô ấy giật mất, không phải anh cố ý cho người khác đọc."
Bùi Ninh lắc đầu: "Giờ không có gì cả, em biết cô ta ghen ghét em."
Cô nói tiếp: "Biết vì sao em ghét cô ta không?"
Diệp Tây Thành làm sao mà đoán được, lẳng lặng nghe.
Bùi Ninh nghĩ chính mình lại lần nữa bóc ra vết sẹo cuồng loạn ngày đó, nào biết cô lại có thể bình tĩnh, như là đang nói một chuyện xưa râu ria không liên quan đến mình.
"Em không muốn nhắc lại, đặc biệt đã 6 năm qua rồi, kể cả bạn thân của em cũng không biết nhiều đến thế, em cảm thấy mình đáng chê cười lắm, hư vinh cùng kiêu ngạo trong lòng em không nhắc nữa. Không muốn nghĩ đến anh, không muốn đồng tình hay bác bỏ, không muốn anh vì em lại phải đắc tội với mối quan hệ nào khác, bởi Trang Hàm cũng là người có quyền thế. Giống như anh đã nói hai người ở chung một chỗ là muốn kéo dài đến mãi về sau, trước kia không quan trọng, em cũng nghĩ thế cũng phải, vẫn luôn thuyết phục bản thân, quá khứ qua rồi thì cho qua đi. Nhưng chuyện liên quan đến Trang Hàm này, em không qua được, thuyết phục mình coi như không có việc gì đi thăm cô ta, cho dù là vì anh em cũng không làm được. Ban nãy anh gọi điện em đã thử thuyết phục chính mình rồi, buông đi. Nhưng vô dụng, một chút ý nghĩ muốn nhịn cũng không có, em sợ mình sẽ hỏng mất, em không cần thiết phải mang chính mình ra lăng trì chỉ vì một mối quan hệ, có phải không?"
Cô lần nữa nhìn Diệp Tây Thành, ánh mắt lạnh nhạt.
Diệp Tây Thành duỗi tay nắm tay cô, không nói chuyện mà chỉ dùng sức nắm chặt.
Tay khác của Bùi Ninh cuộn tròn, nhắc lại một lần nữa, trong lòng vẫn còn đau.
"Trước kia em đi cầu xin chú Diệp, không muốn chia tay với anh, nhưng chú Diệp không đồng ý, em lại đi xin dì Diệp, em thi đậu Havard thì mong dì Diệp nói với chú giúp em. Hai năm đó, vừa khổ lại mệt nhưng em có mục tiêu chống đỡ, sau đó Trang Hàm đi Manhattan, cô ta cố ý hẹn em đi uống trà, lấy thân phận người làm chị giúp em giải sầu, cùng các loại quan tâm, sau đó mở album ảnh trong điện thoại nói hai người mấy hôm trước đã đi Thụy Sĩ trượt tuyết, đó là sau khi em chia tay anh được hai năm, lần đầu tiên em nhìn thấy anh sau ngần ấy thời gian, tuy chỉ là bức ảnh, anh không biết em có bao nhiêu thỏa mãn đâu."
Nước mắt cô rơi xuống, Diệp Tây Thành lau đi cho cô, Bùi Ninh quay mặt đi, nói tiếp: "Sau này thấy được ảnh chụp chung của hai người, hai người mặc đồ trượt tuyết, cô ta đứng phía sau anh, hai tay đặt trên vai anh, cằm gác ở đầu vai anh, em nỗ lực khắc chế bản thân không được nghĩ nhiều, nhưng Trang Hàm lại cố ý đem nhẫn ở ngón áp út duỗi ra cho em xem, lại còn nói một câu."
Tới tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ biểu cảm lúc đó khi Trang Hàm nói: Tây Thành nhìn trúng cái này đó, nói chị đeo cái này đẹp, không nghĩ tới tâm linh tương thông, chị cũng thích cái này lắm.
Cuối cùng, trước khi chia tay, Trang Hàm lại nói: Em tự chăm sóc mình cho tốt, đừng tự trách, Tây Thành... Hiện tại cậu ấy khá tốt, những gì nên quên cậu ấy đã quên rồi.
Bùi Ninh tự mình lau nước mắt: "Ngày đó trở lại công ty, em ở văn phòng phát ngốc cả buổi trưa, em không trách anh, ai bảo người muốn chia tay là em chứ, hai năm qua rồi, ai cũng không có nghĩa vụ phải đứng im chỗ đó chờ người kia, lại nói không biết em có thể đỗ Havard hay không, có xin được vào đó hay không, chú Diệp có đồng ý hay không."
Nước mắt chảy tới khóe miệng, cô lau đi: "Hai năm đó, tâm nguyện lớn nhất của em chính là hy vọng thời gian có thể trôi trậm một chút, em sớm nhận được offer của Havard, có lẽ còn một tia hy vọng. Điều sợ nhất mỗi ngày sau khi tỉnh dậy là sợ anh có tình yêu mới, mặc kệ em nỗ lực đến thế nào, cũng chẳng thắng nổi thời gian."
Cô âm thầm thở dài, sợ nước mắt lại rơi xuống, hoãn vài giây mới nói tiếp: "Sau khi Trang Hàm tới tìm em được mấy ngày, em bị Havard từ chối, đó là lần thứ hai bị từ chối rồi. Sau đó chú Diệp biết hẹn ước của em với dì Diệp, không có chút mềm lòng nào, lời nói cũng đủ để em chết tâm, nhưng mấy ngày sau em lại im lặng, vẫn chưa hết hoàn toàn hy vọng, em không muốn chia tay với anh, còn muốn nỗ lực thử thêm lần nữa, em nghĩ chỉ cần em kiên trì, chú Diệp sẽ có lúc mềm lòng thôi. Không ngờ ngày hôm sau Trang Hàm lại tới tìm em, sau đó em biết mình tuyệt vọng rồi."
Cô cắn môi, cảm giác đau đớn lần nữa lại đánh úp tới: "Đêm đó em khóc ở văn phòng mấy tiếng đồng hồ, hy vọng cùng tin tưởng chưa bao giờ quên. Sau đó em từ bỏ hết những thói quen khi ở bên anh, cho đến mấy tháng sau, tỉnh dậy vào sáng sớm, rốt cuộc nước mắt cũng sắp hết rồi, em nghĩ, em sắp quên được anh rồi, sẽ nhanh thôi."
Diệp Tây Thành ném chai nước trong tay vào thùng rác, loại đau đớn này, đau triệt để tim gan, anh gắt gao ôm cô vào ngực: "Ninh Ninh, không phải như vậy...."
Bùi Ninh ngắt lời anh: "Anh đừng ngắt lời em, bây giờ em biết lời Trang Hàm nói không phải vậy, hai người chắc đi trượt tuyết cùng rất nhiều người."
Diệp Tây Thành chen lời: "Anh đi Thụy Sĩ công tác, Tưởng Vân Triệu đi cùng Trang Hàm tới đó chơi." Anh liền chơi cùng họ nửa ngày, sau đó Trang Hàm bảo muốn mua chiếc nhẫn nên không suy nghĩ nhiều.
Bùi Ninh nói tiếp: "Em nghĩ chỉ cần em nghiêm túc sống, nghiêm túc đối đãi với mọi người, em cũng không tồi lắm nhỉ, nhưng cuối cùng em lại bị vứt bỏ, đoạn tình cảm với Hạng Dịch Lâm kia, tựa như một câu chuyện châm biếm để người khác chê cười. Sau đó thì ..."
Thời gian tai nạn kia cô không muốn nhắc tới.
"Mãi cho đến đầu năm nay, em vô tình nghe Tề Cận Chu nói anh vẫn một mình, căn bản không yêu đương gì cả. Khi đó em lại khóc, em không biết vì sao mình lại khóc nữa, em nghĩ anh đã sớm có tình yêu nên đã quên em rồi, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Trước nay em không cảm thấy mình ngu xuẩn, 6 năm này, tự đẩy cuộc sống của chính mình rối tung rối mù, để người ta chê cười. Hận ai? Hận Trang Hàm sao? Người ta cũng không nói thẳng là yêu đương với anh, chỉ là em quá mẫn cảm, cô ta chỉ ám chỉ một chút em liền tin. Chỉ có thể đổ thừa cho khi đó tuổi trẻ, không nghĩ tới tâm tư của phụ nữ sâu không thấy đáy như vậy, vì mục đích của chính mình mà không từ thủ đoạn."
Bùi Ninh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Diệp Tây Thành, đáy mắt anh thâm trầm, cô nhìn không thấu giờ phút này anh nghĩ cái gì, cô cũng làm gì còn tâm tư mà nghĩ nhiều.
Cô nói ra hết những suy nghĩ trong lòng: "Lồng ngực em hẹp hòi lắm, không cách nào đổi dời cảnh đời hay tha thứ cho ai được. Không so đo với cô ta đã là khoan dung lớn nhất trong đời em rồi."
Cô muốn đẩy cái ôm của anh ra, Diệp Tây Thành lại ấn cô thật chặt, cô đấu không được: "Anh buông ra, em muốn bình tĩnh một chút."
Diệp Tây Thành nhẹ hôn lên đôi mắt cô, hôn lấy toàn bộ nước mắt: "Chờ về Bắc Kinh, anh nhất định nói em nghe." Di động anh lại vang lên, là Tưởng Vân Triệu gọi tới.
Anh nhận điện thoại, bên kia Tưởng Vân Triệu vô cùng lo lắng: "Cậu đến đâu rồi? Tôi ở sân bay, chú Trang còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, dì cũng không được, không chịu nổi kích thích, phải truyền nước suốt."
Diệp Tây Thành trầm mặc hai giây: "Đang trên đường."
Bùi Ninh thoát ra khỏi cái ôm của anh, nói với anh: "Anh đừng trì hoãn thời gian nữa, nhanh đến bệnh viện đi, đó là bạn của anh, đừng yêu cầu em đi theo anh tới Thượng Hải, em không đi nổi. Bây giờ em không muốn cãi nhau với anh, cũng không thích náo loạn, em về Bắc Kinh làm việc trước."
Vừa hay có taxi chạy qua, cô vẫy tay đón xe, bước tới.
"Ninh Ninh!" Diệp Tây Thành lớn tiếng gọi cô, không nói chuyện với Tưởng Vân Triệu.
Bùi Ninh không để ý tới, mở cửa lên xe, dùng giọng địa phương nói muốn đến ga tàu cao tốc.
Tài xế lái xe là một phụ nữ trung niên, nhìn cô nước mắt lưng tròng, lại nhìn người đàn ông đang dần xa qua kính chiếu hậu, đưa một tờ khăn giấy cho Bùi Ninh, cũng dùng giọng địa phương nói: "Cô gái, đừng vội mua vé xe, chờ bình tĩnh lại rồi hẵng quyết định có đi hay không."
"Cảm ơn dì ạ." Bùi Ninh nhận khăn giấy, nhanh xoay mặt nhìn ra ngoài xe, nước mắt không ngăn được cứ chảy mãi.
Giờ khác này, cô đột nhiên đặc biệt nhớ đến mẹ.
~Hết chương 29~
Lời editor: Đó thấy chưa, không phải Ninh Ninh bánh bèo không suy nghĩ hay ghen gì đâu, bởi vì người đó chả tốt đẹp gì nên mới khiến Ninh Ninh có những suy nghĩ như thế, âu là con gái ai cũng sẽ vậy thôi, mấy chương sau mọi người sẽ rõ hơn về cô gái Trang Hàm kia. Tôi muốn ngược ông Thành vài chương rồi đấy 8-}
Bà nội thúc giục Bùi Ninh: "Con đi xem Tây Thành đang làm gì? Có phải đang bận việc gì không?"
"Sẽ không, lúc con xuống anh ấy đang thay quần áo mà." Bùi Ninh chỉnh sửa lại cổ áo cho bà: "Con lên xem chút ạ."
Đang nói dở thì Diệp Tây Thành từ trong nhà ra, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, cúc măng sét cũng cài đàng hoàng, như thể có vụ xã giao quan trọng vậy, nhưng mà bước chân vội vàng, thần sắc cũng nghiêm trọng, vừa nói chuyện điện thoại, chỉ nghe anh nói: "Ở bệnh viện nào? Được, tôi qua ngay."
Nghe được hai chữ bệnh viện, tim Bùi Ninh vọt lên cổ họng, giọng nói cũng phát run: "Sao vậy anh?"
Diệp Tây Thành nói lời xin lỗi: "Không thể về quê rồi, anh phải đến Thượng Hải, Trang Hàm bị tai nạn, tình huống không tốt lắm, Tưởng Vân Triệu vừa gọi điện báo cho anh xong, chú Trang nghe tin coi gái bị tai nạn thì ngất xỉu ngay lập tức, bây giờ đang ở Bắc Kinh nhờ vả, Trang Hàm bị tai nạn lúc từ sân bay Phố Đông vào trong thành phố."
Hai tay anh nắm chặt đầu vai Bùi Ninh, loại xin lỗi này không thể nào hình dung được, mọi kế hoạch từ trước đều bị phá tan, bạn tốt sống hay chết còn chưa biết, anh cũng không có tâm tình nào mà đi cho nổi.
Bùi Ninh biết Trang Hàm, là người bạn tốt khác phái của Diệp Tây Thành, mỗi lần sinh nhật Trang Hàm, Diệp Tây Thành chưa bao giờ vắng mặt, mỗi lần, cô đều dặn dò Diệp Tây Thành qua điện thoại: Ăn không nói.
Đúng vậy, cô không thích Trang Hàm, thậm chí là ghét nữa cơ.
Cho tới sau này, đời này người cô hận nhất, chán ghét nhất cũng là Trang Hàm.
Nghe được Trang Hàm xảy ra tai nạn, thế mà một chút thương tâm cô cũng không có, khả năng là chính mình quá mức vô tâm cùng máu lạnh.
Bà nội vừa nghe có người bị tai nạn, liền nghĩ người trong nhà phải vào phòng cấp cứu, bà chạy tới giục Diệp Tây Thành cùng Bùi Ninh: "Hai con còn sững sờ ở đây làm gì, về Thượng Hải nhanh đi, đứa nhỏ này khẳng định chưa rõ thế nào, có bạn bè giúp đỡ, bạn thân giúp đỡ, các con nhanh đi giúp người ta, ông bà về quê ngày nào chả được, đi mau đi."
Bùi Ninh thờ ơ đứng đó, Diệp Tây Thành nghĩ cô không nhớ Trang Hàm: "Trang Hàm là bạn của anh và Tưởng Vân Triệu, lúc em ở Bắc Kinh còn đùa nhau với người ta đấy, còn gọi cô ấy là chị, không nhớ à?"
Bùi Ninh nhàn nhạt nói: "Làm sao có thể không nhớ chứ."
Diệp Tây Thành không nghĩ nhiều đến biểu cảm của Bùi Ninh, nghĩ cô nhớ tới khoảnh khắc ông bà nội vào phòng cấp cứu khi còn nhỏ, anh vỗ nhẹ mặt cô: "Dọn hành lý đi, chúng ta về Thượng Hải, chờ tháng sau có thời gian lại về đây, đưa ông bà nội về quê."
Bà nội đứng bên kia vẫn còn giục hai người bọn họ.
Bùi Ninh không muốn bà lo lắng nên chạy nhanh lên tầng thu dọn hành lý.
Lều trại không mang theo, Diệp Tây Thành nói lần sau trở về đây lại cùng cô ngắm sao.
Ngồi trên xe, Diệp Tây Thành bắt đầu gọi điện liên hệ với người quen ở bệnh viện Thượng Hải, vận dụng các loại quan hệ, điện thoại chưa từng tắt, Bùi Ninh ngồi bên cạnh anh, biểu tình đờ đẫn, ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Sau một lúc lâu, cô dịch dịch người, cách càng ngày càng xa Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành còn nói chuyện điện thoại, hỏi thăm tình trạng hiện tại của Trang Hàm, cô lại muốn tìm một cái nút để bịt tai mình lại.
Người ở trạng thái khó chịu ắt sẽ để tâm đến những chuyện vụn vặt.
Cô nhớ lại ngày mình ở bệnh viện bên Manhattan, từ lúc cô ra khỏi phòng cấp cứu, ý thức mới thanh tỉnh, bác sĩ hỏi cô làm thế nào để liên lạc với người nhà hoặc bạn bè cũng được.
Ngoài trừ bạn làm ăn, coi như có bạn bè đi cũng chỉ có cô bạn thân còn ở Châu Úc, có ông chủ Tề Cận Chu, nhưng khi ấy Tề Cận Chu lại về nước tham dự đám cưới của Hạng Dịch Lâm mất rồi.
Qua nửa đêm mà cô vẫn cảm thấy không nên làm phiền đồng nghiệp.
Cô lắc đầu với các bác sĩ.
Chờ sau khi cô hoàn toàn tỉnh táo, cũng đã qua thời kỳ nguy hiểm, ngoại trừ nhân viên y tế ra vài phòng bệnh của cô thì cũng chỉ còn lại mình cô.
Diệp Tây Thành nói chuyện điện thoại xong, xoa xoa ấn đường, bên phòng cấp cứu kia không có tin tức gì, vẫn đang nỗ lực cứu người.
Anh gác điện thoại xuống, duỗi tay muốn ôm Bùi Ninh, kết quả tay lại khựng ở giữa khung trung, cô ngồi sát bên cửa sổ: "Ninh Ninh."
Bùi Ninh hoàn hồn, không xoay người lại.
Diệp Tây Thành nhét tay vào túi quần, bên trong là nhẫn, kế hoạch chuẩn bị hôm nay đều bị Trang Hàm phá hỏng.
Anh dịch qua: "Sao thế em?"
Bùi Ninh lắc đầu, vẫn không nói chuyện.
Diệp Tây Thành ôm cô vào ngực: "Lần sau về nhà sẽ ở thêm vài ngày."
Bùi Ninh đẩy tay anh ra, nhìn thẳng vào anh: "Em không đi Thượng Hải đâu, về Bắc Kinh thôi." Sau đó ý bảo tài xế: "Chú à, dừng xe ở phía trước giúp cháu, cảm ơn chú."
Tài xế ngẩn ra, nhìn qua kính chiếu hậu, quá khó xử.
Diệp Tây Thành vẫn kiên nhẫn hỏi: "Em làm sao thế? Hả?"
Bùi Ninh: "Không có gì, không muốn đi xem Trang Hàm thôi."
Diệp Tây Thành khó hiểu, trước kia cô ở chung với Trang Hàm rồi mà, không thể nói là bạn tâm giao nhưng kỳ nghỉ hè cô tới Bắc Kinh còn cùng nhau ra ngoài chơi, Trang Hàm đi đâu đều đưa cô đi cùng.
Rõ ràng cô đang buồn bực, anh không yên tâm để cô về Bắc Kinh một mình, trong lòng không yên ổn tí nào.
Anh nắm tay cô: "Đừng ghen nữa, dù bây giờ là người bạn nào anh cũng sẽ làm vậy. Cùng anh tới Thượng Hải đi, về Bắc Kinh sau."
Bùi Ninh rút tay ra khỏi tay anh: "Em không ghen! Không đáng! Em nói em không muốn đi, không muốn đi! Anh không nghe thấy em nói em không đi à!" Cô nghĩ nghĩ chút, mặc kệ có mặt tài xế: "Trang Hàm là bạn anh, anh muốn đi em cũng không cản được, nhưng anh đừng ép em có được không!"
Sau đó lại nói lại với tài xế: "Chú ơi, dừng xe."
Tiếng nói vừa dứt, trong xe im lặng, tài xế chỉ có thể lựa chọn làm người điếc, thức thời kéo tấm màn chắn xuống.
Diệp Tây Thành áp chế cảm xúc xuống, anh không biết mình lại dẫm phải quả mìn nào rồi, đột nhiên nói bực là bực.
Anh vẫn ôn hòa nói: "Nói lý do anh nghe được không?"
Mặt Bùi Ninh không biểu cảm như cũ: "Không có gì để nói cả, em muốn về Bắc Kinh, anh bảo tài xế dừng xe đi! Diệp Tây Thành, khả năng em có bệnh tâm thần phân liệt, bây giờ không bình thường đâu, đừng nói chuyện với em."
Diệp Tây Thành lại ôm cô vào ngực lần nữa, thử trấn an cảm xúc bất an của cô: "Nói ra mới tốt."
Bùi Ninh muốn mình phải bình tĩnh, nhưng làm cách nào cũng không bình tĩnh được, cảm xúc kích động ẩn sâu nơi đáy mắt: "Em nói anh biết, em không muốn nhìn thấy Trang Hàm, một giây cũng không muốn gặp! Cô ta sống hay chết cũng không liên quan đến em, em không cần phải tới thăm."
Một chữ cuối cùng, cái lạnh nhạt trong mắt cô làm Diệp Tây Thành rùng mình, mà biểu cảm của Diệp Tây Thành trong mắt cô lại vô cùng rõ ràng: "Có thể bảo tài xế dừng xe không?"
Diệp Tây Thành sợ cô kích động, bảo tài xế dừng xe lại.
Bùi Ninh lấy túi xách, đẩy cửa xuống xe, Diệp Tây Thành xuống theo cô: "Ninh Ninh." Anh tiến lên một bước, kéo lấy cổ tay cô: "Ninh Ninh, em sao thế?"
Giọng nói của cô nhạt nhẽo: "Chả sao cả, mấy năm nay em vẫn luôn như thế, em ích kỷ, lạnh nhạt vô tình."
Diệp Tây Thành cảm giác mối quan hệ của bọn họ chuẩn bị lại trở về đoạn thời gian trước kia, khoảng cách xa như cả một hệ Ngân Hà.
Bùi Ninh quay mặt sang chỗ khác, không nhìn anh: "Diệp Tây Thành, thật ra 6 năm này em thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức nào anh không tưởng tượng được đâu, anh không quen với em của hiện tại cũng là chuyện bình thường."
Cô muốn giật tay lại, nhưng anh nắm rất chặt, cô giật không ra.
"Anh buông ra, chúng ta từ từ nói chuyện."
Diệp Tây Thành do dự nửa phút, mới chậm rãi buông ra, anh nhìn đồng hồ.
Bùi Ninh thúc giục anh: "Anh đi đi, đừng chậm trễ tới xem người bệnh."
Diệp Tây Thành nhìn cô: "Em nói anh biết, em rốt cuộc làm sao vậy?"
Bùi Ninh không lên tiếng, sững sờ nhìn xe cộ đi lại trên đường.
Diệp Tây Thành xoay người lấy một chai nước trong xe, mở nắp ra đưa cho cô: "Uống nước." Anh chờ cô ổn định lại rồi mới nói được.
Bùi Ninh không nhìn Diệp Tây Thành như cũ, trước mắt cô là một mảnh hoang vu.
"Em ghét Trang Hàm, cực kỳ ghét, hơn mười tuổi đã ghét cô ta rồi, những người khác đều thích cô ta, em nghĩ có thể do nội tâm em quá âm u nên không thể chơi cùng người khác một cách tốt đẹp được."
Diệp Tây Thành cầm chai nước, tay không tự giác bóp mạnh, nước chảy ra ngoài.
Đáy mắt Bùi Ninh khôi phục bình tĩnh, giống như chuyện buồn này: "Lúc ra ngoài chơi cùng cô ta, cô ta luôn cao cao tại thượng, em tưởng đây là chuyện bình thường, vì cô ta lớn lên xinh đẹp, gia đình lại tốt. Chả biết cố ý hay vô tình trêu chọc em, nói em viết thư cho anh, chụp ảnh cho anh, đều nói tình cảm chúng ta tốt quá. Ngay từ đầu em nghĩ cô ta khen em, sau mới biết là không phải, cô ta cười em nhà quê. Có thể bởi vì em quá mức để ý người khác đánh giá về mình thế nào, quá mức để ý có phải hay không anh cũng nghĩ em như thế, em đặc biệt hối hận vì đã gửi bức ảnh kia cho anh. Mười mấy năm qua rồi, em vẫn còn ám ảnh tâm lý, cho nên lần này về, nhìn bức ảnh kia cùng mấy bức thư đều muốn lấy lại."
Diệp Tây Thành giải thích: "Lá thư kia gửi đến trường học, là Trang Hàm đưa cho anh, lúc anh xem thì cô ấy giật mất, không phải anh cố ý cho người khác đọc."
Bùi Ninh lắc đầu: "Giờ không có gì cả, em biết cô ta ghen ghét em."
Cô nói tiếp: "Biết vì sao em ghét cô ta không?"
Diệp Tây Thành làm sao mà đoán được, lẳng lặng nghe.
Bùi Ninh nghĩ chính mình lại lần nữa bóc ra vết sẹo cuồng loạn ngày đó, nào biết cô lại có thể bình tĩnh, như là đang nói một chuyện xưa râu ria không liên quan đến mình.
"Em không muốn nhắc lại, đặc biệt đã 6 năm qua rồi, kể cả bạn thân của em cũng không biết nhiều đến thế, em cảm thấy mình đáng chê cười lắm, hư vinh cùng kiêu ngạo trong lòng em không nhắc nữa. Không muốn nghĩ đến anh, không muốn đồng tình hay bác bỏ, không muốn anh vì em lại phải đắc tội với mối quan hệ nào khác, bởi Trang Hàm cũng là người có quyền thế. Giống như anh đã nói hai người ở chung một chỗ là muốn kéo dài đến mãi về sau, trước kia không quan trọng, em cũng nghĩ thế cũng phải, vẫn luôn thuyết phục bản thân, quá khứ qua rồi thì cho qua đi. Nhưng chuyện liên quan đến Trang Hàm này, em không qua được, thuyết phục mình coi như không có việc gì đi thăm cô ta, cho dù là vì anh em cũng không làm được. Ban nãy anh gọi điện em đã thử thuyết phục chính mình rồi, buông đi. Nhưng vô dụng, một chút ý nghĩ muốn nhịn cũng không có, em sợ mình sẽ hỏng mất, em không cần thiết phải mang chính mình ra lăng trì chỉ vì một mối quan hệ, có phải không?"
Cô lần nữa nhìn Diệp Tây Thành, ánh mắt lạnh nhạt.
Diệp Tây Thành duỗi tay nắm tay cô, không nói chuyện mà chỉ dùng sức nắm chặt.
Tay khác của Bùi Ninh cuộn tròn, nhắc lại một lần nữa, trong lòng vẫn còn đau.
"Trước kia em đi cầu xin chú Diệp, không muốn chia tay với anh, nhưng chú Diệp không đồng ý, em lại đi xin dì Diệp, em thi đậu Havard thì mong dì Diệp nói với chú giúp em. Hai năm đó, vừa khổ lại mệt nhưng em có mục tiêu chống đỡ, sau đó Trang Hàm đi Manhattan, cô ta cố ý hẹn em đi uống trà, lấy thân phận người làm chị giúp em giải sầu, cùng các loại quan tâm, sau đó mở album ảnh trong điện thoại nói hai người mấy hôm trước đã đi Thụy Sĩ trượt tuyết, đó là sau khi em chia tay anh được hai năm, lần đầu tiên em nhìn thấy anh sau ngần ấy thời gian, tuy chỉ là bức ảnh, anh không biết em có bao nhiêu thỏa mãn đâu."
Nước mắt cô rơi xuống, Diệp Tây Thành lau đi cho cô, Bùi Ninh quay mặt đi, nói tiếp: "Sau này thấy được ảnh chụp chung của hai người, hai người mặc đồ trượt tuyết, cô ta đứng phía sau anh, hai tay đặt trên vai anh, cằm gác ở đầu vai anh, em nỗ lực khắc chế bản thân không được nghĩ nhiều, nhưng Trang Hàm lại cố ý đem nhẫn ở ngón áp út duỗi ra cho em xem, lại còn nói một câu."
Tới tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ biểu cảm lúc đó khi Trang Hàm nói: Tây Thành nhìn trúng cái này đó, nói chị đeo cái này đẹp, không nghĩ tới tâm linh tương thông, chị cũng thích cái này lắm.
Cuối cùng, trước khi chia tay, Trang Hàm lại nói: Em tự chăm sóc mình cho tốt, đừng tự trách, Tây Thành... Hiện tại cậu ấy khá tốt, những gì nên quên cậu ấy đã quên rồi.
Bùi Ninh tự mình lau nước mắt: "Ngày đó trở lại công ty, em ở văn phòng phát ngốc cả buổi trưa, em không trách anh, ai bảo người muốn chia tay là em chứ, hai năm qua rồi, ai cũng không có nghĩa vụ phải đứng im chỗ đó chờ người kia, lại nói không biết em có thể đỗ Havard hay không, có xin được vào đó hay không, chú Diệp có đồng ý hay không."
Nước mắt chảy tới khóe miệng, cô lau đi: "Hai năm đó, tâm nguyện lớn nhất của em chính là hy vọng thời gian có thể trôi trậm một chút, em sớm nhận được offer của Havard, có lẽ còn một tia hy vọng. Điều sợ nhất mỗi ngày sau khi tỉnh dậy là sợ anh có tình yêu mới, mặc kệ em nỗ lực đến thế nào, cũng chẳng thắng nổi thời gian."
Cô âm thầm thở dài, sợ nước mắt lại rơi xuống, hoãn vài giây mới nói tiếp: "Sau khi Trang Hàm tới tìm em được mấy ngày, em bị Havard từ chối, đó là lần thứ hai bị từ chối rồi. Sau đó chú Diệp biết hẹn ước của em với dì Diệp, không có chút mềm lòng nào, lời nói cũng đủ để em chết tâm, nhưng mấy ngày sau em lại im lặng, vẫn chưa hết hoàn toàn hy vọng, em không muốn chia tay với anh, còn muốn nỗ lực thử thêm lần nữa, em nghĩ chỉ cần em kiên trì, chú Diệp sẽ có lúc mềm lòng thôi. Không ngờ ngày hôm sau Trang Hàm lại tới tìm em, sau đó em biết mình tuyệt vọng rồi."
Cô cắn môi, cảm giác đau đớn lần nữa lại đánh úp tới: "Đêm đó em khóc ở văn phòng mấy tiếng đồng hồ, hy vọng cùng tin tưởng chưa bao giờ quên. Sau đó em từ bỏ hết những thói quen khi ở bên anh, cho đến mấy tháng sau, tỉnh dậy vào sáng sớm, rốt cuộc nước mắt cũng sắp hết rồi, em nghĩ, em sắp quên được anh rồi, sẽ nhanh thôi."
Diệp Tây Thành ném chai nước trong tay vào thùng rác, loại đau đớn này, đau triệt để tim gan, anh gắt gao ôm cô vào ngực: "Ninh Ninh, không phải như vậy...."
Bùi Ninh ngắt lời anh: "Anh đừng ngắt lời em, bây giờ em biết lời Trang Hàm nói không phải vậy, hai người chắc đi trượt tuyết cùng rất nhiều người."
Diệp Tây Thành chen lời: "Anh đi Thụy Sĩ công tác, Tưởng Vân Triệu đi cùng Trang Hàm tới đó chơi." Anh liền chơi cùng họ nửa ngày, sau đó Trang Hàm bảo muốn mua chiếc nhẫn nên không suy nghĩ nhiều.
Bùi Ninh nói tiếp: "Em nghĩ chỉ cần em nghiêm túc sống, nghiêm túc đối đãi với mọi người, em cũng không tồi lắm nhỉ, nhưng cuối cùng em lại bị vứt bỏ, đoạn tình cảm với Hạng Dịch Lâm kia, tựa như một câu chuyện châm biếm để người khác chê cười. Sau đó thì ..."
Thời gian tai nạn kia cô không muốn nhắc tới.
"Mãi cho đến đầu năm nay, em vô tình nghe Tề Cận Chu nói anh vẫn một mình, căn bản không yêu đương gì cả. Khi đó em lại khóc, em không biết vì sao mình lại khóc nữa, em nghĩ anh đã sớm có tình yêu nên đã quên em rồi, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Trước nay em không cảm thấy mình ngu xuẩn, 6 năm này, tự đẩy cuộc sống của chính mình rối tung rối mù, để người ta chê cười. Hận ai? Hận Trang Hàm sao? Người ta cũng không nói thẳng là yêu đương với anh, chỉ là em quá mẫn cảm, cô ta chỉ ám chỉ một chút em liền tin. Chỉ có thể đổ thừa cho khi đó tuổi trẻ, không nghĩ tới tâm tư của phụ nữ sâu không thấy đáy như vậy, vì mục đích của chính mình mà không từ thủ đoạn."
Bùi Ninh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Diệp Tây Thành, đáy mắt anh thâm trầm, cô nhìn không thấu giờ phút này anh nghĩ cái gì, cô cũng làm gì còn tâm tư mà nghĩ nhiều.
Cô nói ra hết những suy nghĩ trong lòng: "Lồng ngực em hẹp hòi lắm, không cách nào đổi dời cảnh đời hay tha thứ cho ai được. Không so đo với cô ta đã là khoan dung lớn nhất trong đời em rồi."
Cô muốn đẩy cái ôm của anh ra, Diệp Tây Thành lại ấn cô thật chặt, cô đấu không được: "Anh buông ra, em muốn bình tĩnh một chút."
Diệp Tây Thành nhẹ hôn lên đôi mắt cô, hôn lấy toàn bộ nước mắt: "Chờ về Bắc Kinh, anh nhất định nói em nghe." Di động anh lại vang lên, là Tưởng Vân Triệu gọi tới.
Anh nhận điện thoại, bên kia Tưởng Vân Triệu vô cùng lo lắng: "Cậu đến đâu rồi? Tôi ở sân bay, chú Trang còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, dì cũng không được, không chịu nổi kích thích, phải truyền nước suốt."
Diệp Tây Thành trầm mặc hai giây: "Đang trên đường."
Bùi Ninh thoát ra khỏi cái ôm của anh, nói với anh: "Anh đừng trì hoãn thời gian nữa, nhanh đến bệnh viện đi, đó là bạn của anh, đừng yêu cầu em đi theo anh tới Thượng Hải, em không đi nổi. Bây giờ em không muốn cãi nhau với anh, cũng không thích náo loạn, em về Bắc Kinh làm việc trước."
Vừa hay có taxi chạy qua, cô vẫy tay đón xe, bước tới.
"Ninh Ninh!" Diệp Tây Thành lớn tiếng gọi cô, không nói chuyện với Tưởng Vân Triệu.
Bùi Ninh không để ý tới, mở cửa lên xe, dùng giọng địa phương nói muốn đến ga tàu cao tốc.
Tài xế lái xe là một phụ nữ trung niên, nhìn cô nước mắt lưng tròng, lại nhìn người đàn ông đang dần xa qua kính chiếu hậu, đưa một tờ khăn giấy cho Bùi Ninh, cũng dùng giọng địa phương nói: "Cô gái, đừng vội mua vé xe, chờ bình tĩnh lại rồi hẵng quyết định có đi hay không."
"Cảm ơn dì ạ." Bùi Ninh nhận khăn giấy, nhanh xoay mặt nhìn ra ngoài xe, nước mắt không ngăn được cứ chảy mãi.
Giờ khác này, cô đột nhiên đặc biệt nhớ đến mẹ.
~Hết chương 29~
Lời editor: Đó thấy chưa, không phải Ninh Ninh bánh bèo không suy nghĩ hay ghen gì đâu, bởi vì người đó chả tốt đẹp gì nên mới khiến Ninh Ninh có những suy nghĩ như thế, âu là con gái ai cũng sẽ vậy thôi, mấy chương sau mọi người sẽ rõ hơn về cô gái Trang Hàm kia. Tôi muốn ngược ông Thành vài chương rồi đấy 8-}
Bình luận facebook