Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Giờ phút này Diệp Tây Thành còn đang ở Thượng Hải, đã 11 giờ đêm, tầng 19 ở công ty con đặt tại Thượng Hải đèn đuốc còn sáng trưng.
Mười phút trước anh mới về văn phòng, vừa đi xã giao xong, tối nay còn uống chút rượu vang đỏ, áo sơ mi vẫn vương mùi rượu chưa tan.
Thủ tục phê duyệt CSA vừa xong, dự án này lúc trước liên lụy không ít người, đêm nay anh phải đứng ra mời khách.
Tháng sau có thể bắt đầu khởi công dự án này rồi.
Anh rót cốc trà, còn chưa kịp uống thì di động đổ chuông, là trợ lý Vạn Đặc gọi tới.
Vạn Đặc nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên gọi điện báo cáo tình huống bên Thường gia với Diệp Tây Thành, lúc nãy Bùi Ninh nói cho anh ta nghe, một chữ cũng không nhắc đến Diệp Tây Thành.
Kết quả này là Diệp Tây Thành đoán trược được, nếu cô hẹn Thường Liêm, nhất định có mười phần nắm chắc: "Ninh Ninh tìm ai nhờ hẹn Thường Liêm?"
Cả đêm Vạn Đặc đều suy đoán, đem những người có thể nghĩ hết một lần, cuối cùng định được một người, nhưng mà anh ta cũng không xác định được có đúng hay không: "Cảm giác là Phan Kính Triết."
Diệp Tây Thành nghịch bật lửa, câu nói của Vạn Đặc rơi xuống tai, ngọn lửa màu lam đưa đẩy một chút, anh chưa lên tiếng, lấy một điếu thuốc ra.
Vạn Đặc phá vỡ trầm tĩnh: "Nếu đi tìm Phan Kính Triết, chắc là Bùi Ninh vứt cả mặt mũi đi rồi, ân tình này không nhỏ đâu."
Diệp Tây Thành đốt thuốc rồi mới nói: "Ừ."
Vạn Đặc đã sớm hiểu biết những thói quen hay chút gợn sóng trong thái độ của Diệp Tây Thành, đề tài này cần phải hạ màn thôi, anh ta nói: "Diệp tổng, sáng mai có cần tôi bay tới Thượng Hải không?"
Bùi Ninh đang nháo với anh, khẳng định sẽ không đi đâu.
Diệp Tây Thành: "Không cần, mai tôi về Bắc Kinh." Trước khi cúp điện thoại còn nói thêm một câu: "Đến lúc đó tự cậu sắp xếp công việc đi, tôi không tới công ty đâu."
Vạn Đặc tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng vẫn đáp: "Được, tôi biết rồi."
Điện thoại lại rung lên, Diệp Tây Thành vẫn tiếp tục hút thuốc, kết quả Tưởng Vân Triệu gọi tới: "Còn bận à?"
Diệp Tây Thành: "Ừ."
"Ở đâu?"
"Công ty."
"Còn họp sao?"
"Không."
Sau đó điện thoại không còn động tĩnh gì hết.
Tưởng Vân Triệu nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ rồi, lúc này chắc chắn không nói chuyện với khách hàng nhỉ, nhưng Diệp Tây Thành không thèm để ý ngữ khí, cũng không hỏi anh ta, Trang Hàm hiện giờ tỉnh hay chưa?
Tưởng Vân Triệu cảm thấy có chỗ nào đó sai sai: "Có phải công ty gặp chuyện gì không?"
Diệp Tây Thành: "Không."
Tưởng Vân Triệu buồn buồn: "Nói chuyện với người khác à?" Dưới tình huống có việc thì nửa đêm vẫn ở công ty làm việc là chuyện bình thường, nhưng ai mà biết được.
Diệp Tây Thành nói đơn giản, một chữ: "Không."
Tưởng Vân Triệu buồn bực nói: "Không mở họp, không có khách, thì bận cái gì."
"Hút thuốc."
"..."
Tưởng Vân Triệu cũng vô tâm nói đùa: "Cậu không hỏi tôi xem Trang Hàm thế nào rồi à?"
Diệp Tây Thành nhàn nhạt: "Nếu không tốt cậu đã sớm nói rồi nhỉ?"
Tưởng Vân Triệu nghẹn một bụng, ngẫm lại, đúng ha.
Nhưng anh ta vẫn không rõ: "Trang Hàm lại cùng cậu náo loạn gì phải không? Cậu sắp xếp chuyện ở bệnh viện tốt rồi cũng chưa đến gặp cậu ấy, từ chiều đến giờ cũng không thèm gọi điện."
Diệp Tây Thành dập điếu thuốc, uống mấy ngụm trà: "Còn nghiêm trọng hơn cả náo loạn, một hai câu không nói rõ được, chờ thân thể cậu ấy tốt lên tôi tới nói sau, lúc đó cậu cũng đến đi."
Còn không quên dặn dò Tưởng Vân Triệu: "Coi như không biết chuyện này nhé."
Tưởng Vân Triệu như lọt vào sương mù, lấy thái độ ngày hôm nay của Diệp Tây Thành suy nghĩ tinh tế thêm một lần.
Diệp Tây Thành chưa bao giờ so đo với bạn bè, đặc biệt là Trang Hàm, ai bảo lớn lên từ nhỏ với nhau, lại còn là con gái, bây giờ Trang Hàm sống chết Diệp Tây Thành cũng không tới thăm, chắc là mâu thuẫn này còn lớn hơn so với anh ta tưởng tượng, không cách nào giải quyết.
Anh ta biết tính tình Diệp Tây Thành, không muốn nói nhất định không nói ra.
Tưởng Vân Triệu không hỏi nhiều, chỉ có thể làm người hòa giải ở giữa: "Được rồi, tôi biết, Trang Hàm vừa tỉnh lại đã hỏi cậu, tôi bảo chuyện ở bệnh viện đều do cậu sắp xếp, sau đó công ty có việc nên vội đi rồi, bên kia có lãnh đạo lớn, không thể phân thân được."
Nói xong, anh ta bỗng nhiên nhớ tới gì đó: "Đúng rồi, lúc chạng vạng chú Trang có gọi tới, nói Bùi Ninh đến bệnh viện thăm họ, khen Bùi Ninh mãi không dứt, nói chờ ông xuất viện mời chúng ta tới nhà ăn cơm, bảo cậu đưa cả Bùi Ninh đi cùng."
Diệp Tây Thành ngẩn ra, không dám tin: "Ninh Ninh đến bệnh viện?"
Tưởng Vân Triệu cũng choáng váng: "Cậu không biết."
Diệp Tây Thành không nói chuyện.
Tưởng Vân Triệu cảm giác hôm nay biểu hiện của Diệp Tây Thành rất kỳ quái, hành tung của Bùi Ninh mà còn không biết: "Tôi còn tưởng cậu bảo Bùi Ninh về Bắc Kinh chăm sóc chú Trang kìa."
Trong điện thoại vẫn cực yên tĩnh, bên Diệp Tây Thành không có động tĩnh gì cả.
Trước khi gác máy, Tưởng Vân Triệu vẫn không lý giải được tình huống này, nhưng mà từ khi có bạn gái, đại khái có thể đoán ra một vài điều: "Có phải muốn về quê với Bùi Ninh hai ngày không, kết quả bị điện thoại giục đi, vẫn là bạn bè khác giới, Bùi Ninh không vui?"
Diệp Tây Thành: "Cô ấy không vui không phải vì chuyện này, không giống cậu nói đâu, một hai lời khó giải thích, chính tôi cũng không rõ chuyện năm đó lắm xảy ra thế nào."
Chắc chắn còn nghiêm trọng hơn lời Bùi Ninh nói, nếu không lúc Trang Hàm chưa biết sống chết, cô sẽ không vô cớ gây rối, sẽ không đột nhiên mất khống chế, cảm xúc của chính mình cũng không điều chỉnh được.
Trên đường về Bắc Kinh, chắc chắn cô có thể bình tĩnh suy nghĩ lại, vì anh, cô lại nhẫn nhịn chịu ủy khuất mà đi bệnh viện thăm chú Trang nữa.
Tưởng Vân Triệu còn đang ở bệnh viện, có bác sĩ tìm tới, vội vàng cất điện thoại.
Diệp Tây Thành không biết Bùi Ninh đã ngủ chưa, chỉ nhắn tin cho cô: [Bảo bối, ngủ ngon.]
Hôm sau Bùi Ninh bị chuông báo thức đánh thức, tối hôm qua cô ngủ không ngon, bây giờ không mở mắt được, sờ xoạng một hồi, tắt chuông báo thức đi.
Sau đó theo thói quen đi tìm cái ôm của Diệp Tây Thành, duỗi duỗi tay, bên kia trống trơn, chả sờ thấy cái gì.
Cô mở mắt ra, tỉnh táo lại.
Hôm qua Diệp Tây Thành bị cô khóa ở ngoài cửa mà.
Bùi Ninh không nhanh không chậm, ở trên lầu thu dọn một hồi, nghĩ đến lát nữa cần trưng khuôn mặt thế nào để đối diện với Diệp Tây Thành, muốn trừng trị anh thế nào đây.
Ngay cả khi xuống lầu cô cũng chả biểu cảm gì cả.
Đặc biệt là khi đi qua phòng Diệp Tây Thành, trên mặt cô càng cố tỏ ra cứng rắn, nhưng ánh mắt quét vào trong phòng, biểu cảm của cô cứng đờ.
Áo ngủ tối hôm qua cô ném vẫn nằm chỗ đó, gối đầu cũng xiêu vẹo trên giường.
Thì ra tối qua anh không về.
Loại mất mát này hãm sâu trong đáy lòng, không tài nào bỏ qua được.
Hôm nay Diệp Tây Thành không ở công ty, việc mà Bùi Ninh phải làm được ít hơn một chút, buổi sáng bận còn buổi chiều lại rảnh.
Người nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ lại miên man suy nghĩ, những điều đã qua tựa như gió mùa đông ở Đông Bắc, liên tiếp đả thương xương cốt con người ta, trốn cũng không thoát.
Bùi Ninh đóng máy tính lại, tìm giấy trắng cùng bút, bắt đầu vẽ mấy đường, khi cô hạ bút, trong đầu lại tự nhiên xuất hiện một màn ở trong sân khi còn nhỏ.
Cô bò lên cây lựu già trong sân, Diệp Tây Thành ở dưới tàng cây khẩn trương nhìn cô, sợ cô rơi xuống.
Khi đó cô chín tuổi, Diệp Tây Thành mười một tuổi.
Nghĩ đến ngày đó, trong lòng dần bĩnh tĩnh trở lại, đem hết suy nghĩ trong lòng vẽ lên giấy, khoảng sân ngày đó dần hiện ra.
Thế mà đã hơn hai tiếng trôi qua.
Di động đổ chuông, bởi vì vẽ quá nhập tâm nên khi nhìn dãy số kia Bùi Ninh bị dọa sợ, vỗ vỗ ngực, là một dãy số xa lạ.
Cô vừa vẽ vừa nghe điện thoại, di động truyền đến một giọng nữ trung niên: "Ui, Ninh Ninh."
Vừa vặn có thư ký gõ cửa, tiếng nói trong điện thoại bị tiếng gõ cửa át mất, thư ký đưa cô một ly cà phê và một miếng bánh kem.
"Bùi tỷ, trà chiều." Thư ký thấy cô cầm di động trong tay, dùng khẩu hình miệng nói.
Bùi Ninh cười nhạt gật đầu, lúc này mới đặt điện thoại bên tai: "Xin chào, ai đó ạ?"
Đầu kia điện thoại không biết nói gì đó, sắc mặt Bùi Ninh nháy mắt thay đổi: "Xin lỗi, bà tìm nhầm người rồi!" Trực tiếp ngắt điện thoại.
Không quá hai phút, số máy kia lại gọi tới, Bùi Ninh ấn tắt, cuối cùng kéo cả dãy số vào danh sách đen, di động lúc này mới được yên tĩnh.
Thật vất vả mới bình tâm lại được thì lần nữa lại bị quấy rầy, rối tung rối loạn.
Cô thất thần nhìn chiếc bút, lúc hoàn hồn thì cà phê cũng đã lạnh rồi.
Cố gắng lắm mới chịu được đến giờ tan tầm, cô không muốn ở lại thêm một giây nào, thu dọn xong liền rời khỏi văn phòng.
Bùi Ninh không ngồi xe Diệp Tây Thành, cũng không gọi xe, chung cư cách công ty nửa giờ đi đường, không xa lắm nên cô đi bộ về.
Trời tháng chín, khung cảnh lúc hoàng hôn thật mát mẻ.
Bùi Ninh cảm thấy hơi khô nóng, khả năng thật sự sắp tới thời gian dì cả ghé thăm, lại nghĩ, thời gian bị mới qua hai tuần mà.
Về đến nhà, dép của cô được để gọn ở cửa, Bùi Ninh nhớ rất rõ ràng, sáng nay đi dép cô để trên tủ giày mà.
Diệp Tây Thành về rồi.
Bùi Ninh không thích đi dôi dép anh đặt sẵn, lấy một đôi dép khác xuống.
Đi đến cửa phòng anh, trong phòng ngủ không có ai, áo ngủ tán loạn trên giường không thấy nữa, gối cũng không thấy luôn.
Cô thu lại ánh mắt, đi lên cầu thang, kết quả nghe thấy động tĩnh ở ban công.
Cô nhíu mày, anh ở ban công làm gì?
Lại không thèm đi qua, cô nghiêng đầu nhìn, vừa lúc anh đi từ ban công vào, hai người đối mắt, anh thay áo ngủ rồi, tóc cũng rối loạn.
Bùi Ninh lạnh mặt, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, chưa cho anh chút sắc mặt tốt nào đâu.
Diệp Tây Thành: "Về rồi à."
Không ai đáp lại anh, anh tiếp tục tự nói: "Anh thấy quần áo bẩn hôm qua em thay ra nên đã giặt hết rồi."
Bùi Ninh: "..."
Cô liếc anh, vẫn không thèm nói.
Không dừng chân chút nào, đi thẳng lên lầu.
Diệp Tây Thành đôi tay khựng lại, nhìn bóng dáng tức giận của cô, lúc cô giận dáng đi khác hẳn ngày thường, bây giờ cũng thế, đến tóc tai cũng muốn nổi giận.
"Ninh Ninh, tối nay muốn ăn gì?"
Bùi Ninh không nói.
Diệp Tây Thành không giải thích, giải thích là phương thức vô dụng nhất đả thương người khác, nhưng giờ anh không cách nào gặp Trang Hàm được cả, sau phẫu thuật Trang Hàm vẫn chưa ổn định.
Anh nói với cái bóng của Bùi Ninh: "Giữa tháng anh đi Thượng Hải, anh đã nói gì với em thì nhất định sẽ làm." Tiếp theo lại giải thích thêm: "Tối hôm qua không về vì công ty con buổi chiều còn có việc cần anh xử lý, xong việc thì trời muộn quá rồi."
Bùi Ninh vẫn không đáp lại.
Tới phòng ngủ rồi, Bùi Ninh cứng người.
Diệp Tây Thành lấy thảm lót cô tập yoga hàng ngày đặt ở dưới giường, gối đầu của anh đặt chỉnh tề trên tấm thảm đó, nhìn dáng vẻ này, tự giác muốn ngủ dưới đất.
Cô đi qua, cởi giày, đạp vào chăn của anh hai phát.
Càng nghĩ càng giận.
Diệp Tây Thành nấu cơm xong rồi, lại đi rửa chút trái cây, rồi mới lên lầu tìm Bùi Ninh, mới vừa đi lên đã nhìn được một màn, anh: "..."
Gọn gàng, thảm lót yoga, chăn cùng gối đầu an tĩnh nằm ở trên lối nhỏ đi lại.
~Hết chương 31~
Lời editor: Chúc mừng Diệp tổng đã săn đc 1 vé ngủ ngoài cửa ))))))
Mười phút trước anh mới về văn phòng, vừa đi xã giao xong, tối nay còn uống chút rượu vang đỏ, áo sơ mi vẫn vương mùi rượu chưa tan.
Thủ tục phê duyệt CSA vừa xong, dự án này lúc trước liên lụy không ít người, đêm nay anh phải đứng ra mời khách.
Tháng sau có thể bắt đầu khởi công dự án này rồi.
Anh rót cốc trà, còn chưa kịp uống thì di động đổ chuông, là trợ lý Vạn Đặc gọi tới.
Vạn Đặc nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên gọi điện báo cáo tình huống bên Thường gia với Diệp Tây Thành, lúc nãy Bùi Ninh nói cho anh ta nghe, một chữ cũng không nhắc đến Diệp Tây Thành.
Kết quả này là Diệp Tây Thành đoán trược được, nếu cô hẹn Thường Liêm, nhất định có mười phần nắm chắc: "Ninh Ninh tìm ai nhờ hẹn Thường Liêm?"
Cả đêm Vạn Đặc đều suy đoán, đem những người có thể nghĩ hết một lần, cuối cùng định được một người, nhưng mà anh ta cũng không xác định được có đúng hay không: "Cảm giác là Phan Kính Triết."
Diệp Tây Thành nghịch bật lửa, câu nói của Vạn Đặc rơi xuống tai, ngọn lửa màu lam đưa đẩy một chút, anh chưa lên tiếng, lấy một điếu thuốc ra.
Vạn Đặc phá vỡ trầm tĩnh: "Nếu đi tìm Phan Kính Triết, chắc là Bùi Ninh vứt cả mặt mũi đi rồi, ân tình này không nhỏ đâu."
Diệp Tây Thành đốt thuốc rồi mới nói: "Ừ."
Vạn Đặc đã sớm hiểu biết những thói quen hay chút gợn sóng trong thái độ của Diệp Tây Thành, đề tài này cần phải hạ màn thôi, anh ta nói: "Diệp tổng, sáng mai có cần tôi bay tới Thượng Hải không?"
Bùi Ninh đang nháo với anh, khẳng định sẽ không đi đâu.
Diệp Tây Thành: "Không cần, mai tôi về Bắc Kinh." Trước khi cúp điện thoại còn nói thêm một câu: "Đến lúc đó tự cậu sắp xếp công việc đi, tôi không tới công ty đâu."
Vạn Đặc tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng vẫn đáp: "Được, tôi biết rồi."
Điện thoại lại rung lên, Diệp Tây Thành vẫn tiếp tục hút thuốc, kết quả Tưởng Vân Triệu gọi tới: "Còn bận à?"
Diệp Tây Thành: "Ừ."
"Ở đâu?"
"Công ty."
"Còn họp sao?"
"Không."
Sau đó điện thoại không còn động tĩnh gì hết.
Tưởng Vân Triệu nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ rồi, lúc này chắc chắn không nói chuyện với khách hàng nhỉ, nhưng Diệp Tây Thành không thèm để ý ngữ khí, cũng không hỏi anh ta, Trang Hàm hiện giờ tỉnh hay chưa?
Tưởng Vân Triệu cảm thấy có chỗ nào đó sai sai: "Có phải công ty gặp chuyện gì không?"
Diệp Tây Thành: "Không."
Tưởng Vân Triệu buồn buồn: "Nói chuyện với người khác à?" Dưới tình huống có việc thì nửa đêm vẫn ở công ty làm việc là chuyện bình thường, nhưng ai mà biết được.
Diệp Tây Thành nói đơn giản, một chữ: "Không."
Tưởng Vân Triệu buồn bực nói: "Không mở họp, không có khách, thì bận cái gì."
"Hút thuốc."
"..."
Tưởng Vân Triệu cũng vô tâm nói đùa: "Cậu không hỏi tôi xem Trang Hàm thế nào rồi à?"
Diệp Tây Thành nhàn nhạt: "Nếu không tốt cậu đã sớm nói rồi nhỉ?"
Tưởng Vân Triệu nghẹn một bụng, ngẫm lại, đúng ha.
Nhưng anh ta vẫn không rõ: "Trang Hàm lại cùng cậu náo loạn gì phải không? Cậu sắp xếp chuyện ở bệnh viện tốt rồi cũng chưa đến gặp cậu ấy, từ chiều đến giờ cũng không thèm gọi điện."
Diệp Tây Thành dập điếu thuốc, uống mấy ngụm trà: "Còn nghiêm trọng hơn cả náo loạn, một hai câu không nói rõ được, chờ thân thể cậu ấy tốt lên tôi tới nói sau, lúc đó cậu cũng đến đi."
Còn không quên dặn dò Tưởng Vân Triệu: "Coi như không biết chuyện này nhé."
Tưởng Vân Triệu như lọt vào sương mù, lấy thái độ ngày hôm nay của Diệp Tây Thành suy nghĩ tinh tế thêm một lần.
Diệp Tây Thành chưa bao giờ so đo với bạn bè, đặc biệt là Trang Hàm, ai bảo lớn lên từ nhỏ với nhau, lại còn là con gái, bây giờ Trang Hàm sống chết Diệp Tây Thành cũng không tới thăm, chắc là mâu thuẫn này còn lớn hơn so với anh ta tưởng tượng, không cách nào giải quyết.
Anh ta biết tính tình Diệp Tây Thành, không muốn nói nhất định không nói ra.
Tưởng Vân Triệu không hỏi nhiều, chỉ có thể làm người hòa giải ở giữa: "Được rồi, tôi biết, Trang Hàm vừa tỉnh lại đã hỏi cậu, tôi bảo chuyện ở bệnh viện đều do cậu sắp xếp, sau đó công ty có việc nên vội đi rồi, bên kia có lãnh đạo lớn, không thể phân thân được."
Nói xong, anh ta bỗng nhiên nhớ tới gì đó: "Đúng rồi, lúc chạng vạng chú Trang có gọi tới, nói Bùi Ninh đến bệnh viện thăm họ, khen Bùi Ninh mãi không dứt, nói chờ ông xuất viện mời chúng ta tới nhà ăn cơm, bảo cậu đưa cả Bùi Ninh đi cùng."
Diệp Tây Thành ngẩn ra, không dám tin: "Ninh Ninh đến bệnh viện?"
Tưởng Vân Triệu cũng choáng váng: "Cậu không biết."
Diệp Tây Thành không nói chuyện.
Tưởng Vân Triệu cảm giác hôm nay biểu hiện của Diệp Tây Thành rất kỳ quái, hành tung của Bùi Ninh mà còn không biết: "Tôi còn tưởng cậu bảo Bùi Ninh về Bắc Kinh chăm sóc chú Trang kìa."
Trong điện thoại vẫn cực yên tĩnh, bên Diệp Tây Thành không có động tĩnh gì cả.
Trước khi gác máy, Tưởng Vân Triệu vẫn không lý giải được tình huống này, nhưng mà từ khi có bạn gái, đại khái có thể đoán ra một vài điều: "Có phải muốn về quê với Bùi Ninh hai ngày không, kết quả bị điện thoại giục đi, vẫn là bạn bè khác giới, Bùi Ninh không vui?"
Diệp Tây Thành: "Cô ấy không vui không phải vì chuyện này, không giống cậu nói đâu, một hai lời khó giải thích, chính tôi cũng không rõ chuyện năm đó lắm xảy ra thế nào."
Chắc chắn còn nghiêm trọng hơn lời Bùi Ninh nói, nếu không lúc Trang Hàm chưa biết sống chết, cô sẽ không vô cớ gây rối, sẽ không đột nhiên mất khống chế, cảm xúc của chính mình cũng không điều chỉnh được.
Trên đường về Bắc Kinh, chắc chắn cô có thể bình tĩnh suy nghĩ lại, vì anh, cô lại nhẫn nhịn chịu ủy khuất mà đi bệnh viện thăm chú Trang nữa.
Tưởng Vân Triệu còn đang ở bệnh viện, có bác sĩ tìm tới, vội vàng cất điện thoại.
Diệp Tây Thành không biết Bùi Ninh đã ngủ chưa, chỉ nhắn tin cho cô: [Bảo bối, ngủ ngon.]
Hôm sau Bùi Ninh bị chuông báo thức đánh thức, tối hôm qua cô ngủ không ngon, bây giờ không mở mắt được, sờ xoạng một hồi, tắt chuông báo thức đi.
Sau đó theo thói quen đi tìm cái ôm của Diệp Tây Thành, duỗi duỗi tay, bên kia trống trơn, chả sờ thấy cái gì.
Cô mở mắt ra, tỉnh táo lại.
Hôm qua Diệp Tây Thành bị cô khóa ở ngoài cửa mà.
Bùi Ninh không nhanh không chậm, ở trên lầu thu dọn một hồi, nghĩ đến lát nữa cần trưng khuôn mặt thế nào để đối diện với Diệp Tây Thành, muốn trừng trị anh thế nào đây.
Ngay cả khi xuống lầu cô cũng chả biểu cảm gì cả.
Đặc biệt là khi đi qua phòng Diệp Tây Thành, trên mặt cô càng cố tỏ ra cứng rắn, nhưng ánh mắt quét vào trong phòng, biểu cảm của cô cứng đờ.
Áo ngủ tối hôm qua cô ném vẫn nằm chỗ đó, gối đầu cũng xiêu vẹo trên giường.
Thì ra tối qua anh không về.
Loại mất mát này hãm sâu trong đáy lòng, không tài nào bỏ qua được.
Hôm nay Diệp Tây Thành không ở công ty, việc mà Bùi Ninh phải làm được ít hơn một chút, buổi sáng bận còn buổi chiều lại rảnh.
Người nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ lại miên man suy nghĩ, những điều đã qua tựa như gió mùa đông ở Đông Bắc, liên tiếp đả thương xương cốt con người ta, trốn cũng không thoát.
Bùi Ninh đóng máy tính lại, tìm giấy trắng cùng bút, bắt đầu vẽ mấy đường, khi cô hạ bút, trong đầu lại tự nhiên xuất hiện một màn ở trong sân khi còn nhỏ.
Cô bò lên cây lựu già trong sân, Diệp Tây Thành ở dưới tàng cây khẩn trương nhìn cô, sợ cô rơi xuống.
Khi đó cô chín tuổi, Diệp Tây Thành mười một tuổi.
Nghĩ đến ngày đó, trong lòng dần bĩnh tĩnh trở lại, đem hết suy nghĩ trong lòng vẽ lên giấy, khoảng sân ngày đó dần hiện ra.
Thế mà đã hơn hai tiếng trôi qua.
Di động đổ chuông, bởi vì vẽ quá nhập tâm nên khi nhìn dãy số kia Bùi Ninh bị dọa sợ, vỗ vỗ ngực, là một dãy số xa lạ.
Cô vừa vẽ vừa nghe điện thoại, di động truyền đến một giọng nữ trung niên: "Ui, Ninh Ninh."
Vừa vặn có thư ký gõ cửa, tiếng nói trong điện thoại bị tiếng gõ cửa át mất, thư ký đưa cô một ly cà phê và một miếng bánh kem.
"Bùi tỷ, trà chiều." Thư ký thấy cô cầm di động trong tay, dùng khẩu hình miệng nói.
Bùi Ninh cười nhạt gật đầu, lúc này mới đặt điện thoại bên tai: "Xin chào, ai đó ạ?"
Đầu kia điện thoại không biết nói gì đó, sắc mặt Bùi Ninh nháy mắt thay đổi: "Xin lỗi, bà tìm nhầm người rồi!" Trực tiếp ngắt điện thoại.
Không quá hai phút, số máy kia lại gọi tới, Bùi Ninh ấn tắt, cuối cùng kéo cả dãy số vào danh sách đen, di động lúc này mới được yên tĩnh.
Thật vất vả mới bình tâm lại được thì lần nữa lại bị quấy rầy, rối tung rối loạn.
Cô thất thần nhìn chiếc bút, lúc hoàn hồn thì cà phê cũng đã lạnh rồi.
Cố gắng lắm mới chịu được đến giờ tan tầm, cô không muốn ở lại thêm một giây nào, thu dọn xong liền rời khỏi văn phòng.
Bùi Ninh không ngồi xe Diệp Tây Thành, cũng không gọi xe, chung cư cách công ty nửa giờ đi đường, không xa lắm nên cô đi bộ về.
Trời tháng chín, khung cảnh lúc hoàng hôn thật mát mẻ.
Bùi Ninh cảm thấy hơi khô nóng, khả năng thật sự sắp tới thời gian dì cả ghé thăm, lại nghĩ, thời gian bị mới qua hai tuần mà.
Về đến nhà, dép của cô được để gọn ở cửa, Bùi Ninh nhớ rất rõ ràng, sáng nay đi dép cô để trên tủ giày mà.
Diệp Tây Thành về rồi.
Bùi Ninh không thích đi dôi dép anh đặt sẵn, lấy một đôi dép khác xuống.
Đi đến cửa phòng anh, trong phòng ngủ không có ai, áo ngủ tán loạn trên giường không thấy nữa, gối cũng không thấy luôn.
Cô thu lại ánh mắt, đi lên cầu thang, kết quả nghe thấy động tĩnh ở ban công.
Cô nhíu mày, anh ở ban công làm gì?
Lại không thèm đi qua, cô nghiêng đầu nhìn, vừa lúc anh đi từ ban công vào, hai người đối mắt, anh thay áo ngủ rồi, tóc cũng rối loạn.
Bùi Ninh lạnh mặt, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, chưa cho anh chút sắc mặt tốt nào đâu.
Diệp Tây Thành: "Về rồi à."
Không ai đáp lại anh, anh tiếp tục tự nói: "Anh thấy quần áo bẩn hôm qua em thay ra nên đã giặt hết rồi."
Bùi Ninh: "..."
Cô liếc anh, vẫn không thèm nói.
Không dừng chân chút nào, đi thẳng lên lầu.
Diệp Tây Thành đôi tay khựng lại, nhìn bóng dáng tức giận của cô, lúc cô giận dáng đi khác hẳn ngày thường, bây giờ cũng thế, đến tóc tai cũng muốn nổi giận.
"Ninh Ninh, tối nay muốn ăn gì?"
Bùi Ninh không nói.
Diệp Tây Thành không giải thích, giải thích là phương thức vô dụng nhất đả thương người khác, nhưng giờ anh không cách nào gặp Trang Hàm được cả, sau phẫu thuật Trang Hàm vẫn chưa ổn định.
Anh nói với cái bóng của Bùi Ninh: "Giữa tháng anh đi Thượng Hải, anh đã nói gì với em thì nhất định sẽ làm." Tiếp theo lại giải thích thêm: "Tối hôm qua không về vì công ty con buổi chiều còn có việc cần anh xử lý, xong việc thì trời muộn quá rồi."
Bùi Ninh vẫn không đáp lại.
Tới phòng ngủ rồi, Bùi Ninh cứng người.
Diệp Tây Thành lấy thảm lót cô tập yoga hàng ngày đặt ở dưới giường, gối đầu của anh đặt chỉnh tề trên tấm thảm đó, nhìn dáng vẻ này, tự giác muốn ngủ dưới đất.
Cô đi qua, cởi giày, đạp vào chăn của anh hai phát.
Càng nghĩ càng giận.
Diệp Tây Thành nấu cơm xong rồi, lại đi rửa chút trái cây, rồi mới lên lầu tìm Bùi Ninh, mới vừa đi lên đã nhìn được một màn, anh: "..."
Gọn gàng, thảm lót yoga, chăn cùng gối đầu an tĩnh nằm ở trên lối nhỏ đi lại.
~Hết chương 31~
Lời editor: Chúc mừng Diệp tổng đã săn đc 1 vé ngủ ngoài cửa ))))))
Bình luận facebook