Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Năm giờ có một chuyến tàu cao tốc, Bùi Ninh giành hơn một giờ để ổn định lại tâm tình rối loạn của mình, Trang Hàm chính là yếu ớt mẫn cảm trong thần kinh của cô, chạm vào không được.
Cô nghĩ chuyện đó chỉ một lần rồi qua đi, cô đã xem nhẹ tổn thương mà nó mang đến rồi, chưa qua đâu.
Tâm tình dần bình tĩnh lại cũng là hơn một tiếng sau, cô lấy di động ra bắt đầu làm việc.
Khi đến Bắc Kinh, Diệp Tây Thành sắp xếp cho tài xế tới đón cô, cô không ngồi mà đi gọi taxi.
Mới vừa ngồi trên xe, di động đổ chuông, Bùi Ninh còn tưởng Diệp Tây Thành gọi tới, hóa ra lại là Diệp phu nhân, giọng nói của bà hơi nôn nóng: "Ninh à, con cùng Diệp Tây Thành đến Thượng Hải chưa? Tình huống của Hàm Hàm thế nào rồi? Dì gọi điện cho Tây Thành không được, lúc nào máy cũng bận."
Bùi Ninh dừng hai giây, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Dì ơi, con về Bắc Kinh, Tây Thành nói ở Thượng Hải có anh ấy rồi, bảo con về làm việc."
Diệp phu nhân tạm thời không nói chuyện, phòng bệnh quá ồn ào, qua mấy chục giây, bà mới đáp lại Bùi Ninh, ngữ khí nhẹ nhàng: "Tưởng Vân Triệu vừa gọi tới, nói Hàm Hàm ra khỏi phòng cấp cứu rồi, phẫu thuật rất thuận lợi."
Lúc này mới phát hiện muộn màng: "Con đang ở Bắc Kinh phải không?"
Bùi Ninh: "Vâng ạ, mới ra khỏi ga. Dì à, dì ở bệnh viện sao?"
Diệp phu nhân: "Ừ, dì ở cùng chú Diệp, vợ chồng họ Trang đều nằm trên giường bệnh, nhưng mà tình huống hiện giờ cũng ổn rồi."
Bùi Ninh không lập tức nói gì, ngón tay cô lục trong túi xách, chung quy cô cũng không còn là cố gái hai mươi tuổi không hiểu chuyện đời, cuối cùng vẫn quyết định: "Dì à, chú Trang ở bệnh viện nào vậy, con qua ngay."
Diệp phu nhân nói tên bệnh viện xong mới cúp điện thoại.
Diệp Đổng hỏi: "Ninh Ninh không đi cùng Tây Thành?"
Diệp phu nhân vừa vui mừng vừa tự hào, nói: "Không, Ninh Ninh bảo bên Thượng Hải có Tây Thành rồi, con bé qua bệnh viện bên này xem có gì cần giúp đỡ không."
Trang phu nhân đặc biệt ngại ngùng: "Hôm nay phiền một nhà các người tới rồi, may là có mọi người, không thì tôi cũng không biết phải làm sao."
Nói xong lại gạt nước mắt.
Diệp phu nhân vỗ chăn của bà: "Được rồi, nằm nghỉ thôi, bớt nói chuyện một chút, quan hệ hai chúng ta còn khách khí làm gì."
Giọng nói của Trang phu nhân hơi suy yếu: "Tôi không mệt, bây giờ còn ổn." Nói tới Bùi Ninh: "Ninh Ninh sắp đến sao?"
Diệp phu nhân gật đầu: "Một hai phải tới xem bà đó."
Trang phu nhân cười: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện rồi, lúc ấy Hàm Hàm đưa con bé tới nhà chúng tôi, tôi chuẩn bị đồ ăn cho bọn nó, con nhóc sẽ hỏi tôi, dì ơi có gì cần con giúp không. Nhìn mà thương, nhỏ hơn Hàm Hàm nhà chúng tôi mà đã hiểu chuyện thế rồi."
Diệp phu nhân cũng khen lại Trang Hàm vài câu: "Hàm Hàm nhà bà cũng hiểu chuyện tri kỷ lắm." Lại chọn lời dễ nghe khen một phen.
Trang Đổng cũng ở phòng bệnh này, thuốc tê sau giải phẫu qua đi, cả người mới dễ chịu hơn chút.
Sóng gió mấy năm nay trên thương trường không dễ dàng gì đều xử lý được, lại không đánh lại được tai nạn xe cộ của con gái qua điện thoại.
Một khắc kia, ông đột nhiên cảm thấy mình bất lực lại vô cùng nhỏ bé.
Mấy người bọn họ đang nói chuyện thì Bùi Ninh tới, cô đã ổn định cảm xúc của mình rồi, nhìn qua vô cùng bình thường, ôm một bố hoa hồng đỏ tới, kiều diễm ướt át, hương thơm tràn ngập.
Chào hỏi xong, Bùi Ninh đặt hoa hồng bên trên tủ đầu giường của Trang phu nhân.
Đi thăm người lớn có rất ít người mua hoa hồng tới, nhưng mà Trang phu nhân lại thích: "Đứa nhỏ này, còn nhớ rõ ta thích loại hoa jồng này sao?" Đây là hoa hồng nhập khẩu, giá cả rất cao.
Bùi Ninh cười nhạt: "Còn nhớ ạ, lúc đó cháu còn ở bên cạnh xem dì cắm hoa mà."
Trang phu nhân lại nhìn bó hoa hồng: "Tìm đến mấy cửa hàng mới gom đủ nhiều hoa như vậy?"
Bùi Ninh cười cười, không nói tiếp vấn đề đó, chỉ nói: "99 đóa hông, nguyện mong dì cùng chú Trang tình cảm vĩnh viễn đều như những năm 20 tuổi, ngọt ngọt ngào ngào, tốt tốt đẹp đẹp. Hy vọng dì cùng chú Trang sớm ngày bình phục."
Khóe mắt đuôi này Trang phu nhân tràn ngập ý cười: "Con bé này."
Trang Đổng cũng cười: "Nha đầu này, đưa 99 đóa hồng một lần liền, sau này mỗi ngày ta lại phải xấu hổ đưa tới một hai đóa rồi."
Không phí trong phòng bệnh rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có tiếng cười.
Hôm nay Bùi Ninh giúp Diệp phu nhân cùng Diệp Đổng nâng cao mặt mũi, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, cùng vui mừng không khép miệng lại được.
Diệp phu nhân chú ý tới ngón áp út của Bùi Ninh không có nhẫn, lúc trước Tây Thành đã nói với bà, lần này về nhà Bùi Ninh bởi vì muốn cầu hôn, đái khái chắc là còn chưa kịp làm gì.
Diệp Đổng cảm giác Bùi Ninh hẳn là không phải đặc biệt về Bắc Kinh gặp gỡ lão Trang, chắc công ty có chuyện quan trọng, ông thúc giục Bùi Ninh: "Con nói có việc bận phải về công ty, chú cùng dì ở lại được rồi, người trẻ tuổi các còn cũng không thể nói chuyện với người già chúng ta được."
Diệp Đổng vừa cười vừa nói, Trang Đổng cũng giục cô nhanh về: "Người một nhà đều tới cả, công ty không thể vứt đó, về mau đi."
Diệp Đổng muốn nói chuyện công ty với Bùi Ninh nên đi cùng Bùi Ninh ra ngoài, Diệp phu nhân nói với Trang phu nhân: "Tôi đi hỏi Ninh Ninh chuyện này đã, về ngay thôi." Cũng tùy tiện đi theo.
"Có phải có động tĩnh bên Thường gia không?" Tới thang máy rồi, Diệp Đổng đi thẳng vào vấn đề.
Bùi Ninh gật đầu: "Diêu Hi cùng Diêu Đổng mấy ngày nay có hẹn Thường Liêm, nói gì thì không ai biết, tối nay con sẽ hẹn Thường Liêm.
Diệp Đổng hơi giật mình: "Con hẹn?"
Bùi Ninh: "Vâng, không biết khi nào Tây Thành mới về Bắc Kinh, có một số việc không thể trì hoãn, đêm dài lắm mộng, có thể giải quyết liền giải quyết trước đã."
Diệp Đổng gật đầu, đắc tội Thường gia lần trước khẳng định sẽ không dễ dàng nể tình, uyển chuyển nhắc nhở cô: "Thường Liêm không chắc sẽ nghe con nói đâu."
Bùi Ninh: "Con có cách ạ." Cô báo cáo đơn giản: "Con muốn trao đổi lợi ích với Thường Liêm, làm bên đó không thể trộn lẫn cạnh tranh của Hoa Ninh cùng Hi Hoa được."
Diệp Đổng không nhiều lời nữa, cũng không hỏi cô muốn trao đổi lợi ích công ty thế nào với Thường Liêm, về sau còn cần cô cùng Diệp Tây Thành quản lý Hoa Ninh, dù sao cũng phải học được vài cách sống trên thương trường.
Cuối cùng Diệp Đổng chỉ nói: "Được rồi, phương án cũng có cả, nhưng mà, giải quyết Thường gia còn cần hội đồng quản trị, con cùng Tây Thành có thể không?"
Bùi Ninh nói đúng sự thật: "Ngồi tàu cao tốc về Bắc Kinh, một đường này con phân tích rồi, cũng nghĩ kỹ làm sao để đối phó với bất mãn của các đổng sự."
Diệp Đổng: "Lòng con hiểu rõ là được." Hỏi cô: "Tới bằng gì?"
Bùi Ninh: "Gọi xe ạ."
Diệp Đổng nghĩ tối nay cô còn gặp Thường Liêm: "Lát nữa con dùng xe chú đi."
Bùi Ninh theo bản năng từ chối, nhưng lại nghĩ lại, đồng ý: "Vâng."
Diệp Đổng ấn thang máy cho cô: "Hành trình của hai đứa bị Trang Hàm quấy rầy, bận bịu chuyện này xong hai đứa lại nghỉ ngơi về quê mấy ngày đi."
Đang nói, Diệp phu nhân bước tới: "Có phải công ty có chuyện quan trọng không? Nếu không làm sao Tây Thành lại để còn về một mình." Bà không hỏi hai người có cãi nhau hay không.
Bùi Ninh chưa nói chuyện náo loạn không thoải mái với Diệp Tây Thành, gật đầu: "Vâng hẹn người nói chuyện ạ."
Diệp phu nhân tháo nhẫn kim cương trên tay mình xuống: "Cái nhẫn này lần trước đi đấu giá được cho con, con không cần, nói quá sang trọng, dì vẫn đeo bên mình, nhưng cho con đấy, cái nhẫn kim cương này là vật hiếm, muốn mua ngoài cũng không có. Nhẫn này là dì mua, sau này con mua cho Tây Thành một cái đi, cưới gấp thằng nhóc đó về nhà."
Bùi Ninh: "..." Sau đó cười.
Ngày thường đi làm thật sự không cần đeo nhẫn cao cấp như vậy, nhưng đêm nay có thể đeo mà, cô nhận lấy: "Vậy con đeo trước, chờ tối nay dùng xong lại gửi lại dì."
Diệp phu nhân nghe ra ý tại ngôn ngoại: "Đêm nay xã giao quan trọng phải không? Trong xe dì còn một ít trang sức, lấy cho con dùng nhé?"
Bùi Ninh cất nhẫn vào túi xách: "Không cần ạ, tối nay không phải tham dự yến tiệc gì cả, không cần trang sức, có chiếc nhẫn này là đủ rồi ạ."
Cửa thang máy mở, Diệp Đổng ấn nút: "Nhanh đi đi, có chuyện gì về nhà lại nói."
Bùi Ninh xuống dưới thì xe của Diệp Đổng đã chờ cô sẵn rồi.
Xe của Diệp Đổng rất quy củ, còn có người đặc biệt mở cửa xe cho cô nữa.
Khi còn nhỏ cô đã thích ngồi xe của chú Diệp rồi, cảm giác cực kỳ phong cách nhé.
Lúc tới công ty, Bùi Ninh đi tìm Vạn Đặc, bây giờ cô không muốn nói chuyện với Diệp Tây Thành, hỏi Vạn Đặc: "Thường gia bên kia, Diệp Đổng tính toán dùng điều kiện gì trao đổi? Tôi hẹn Thường Liêm gặp mặt lúc 6 giờ."
Vạn Đặc sửng sốt, cô đã hẹn với Thường Liêm rồi?
Lấy lợi ích gì trao đổi đây, hỏi Diệp Tây Thành không phải biết ngay à?
Vài giây sau mới tỉnh táo, hai người này tám phần là có mâu thuẫn.
Đến nỗi Diệp Tây Thành tính toán lấy ích lợi gì hợp tác cùng Thường gia anh ta cũng đâu biết.
"Tôi gọi điện cho Diệp tổng đã."
Điện thoại chuyển tới, Vạn Đặc không nói vòng vo: "Diệp tổng, trợ lý Bùi hẹn Thường Liêm tối nay, Hoa Ninh chuẩn bị điều kiện gì?"
Tâm tư Diệp Tây Thành rơi xuống, lúc trước anh vẫn gọi điện cho Bùi Ninh, cô để vài giây liền tắt, tin nhắn cũng không hồi âm ại.
Sau đó bảo trợ lý Vạn Đặc: "Đưa điện thoại cho Ninh Ninh, tôi nói cho cô ấy biết."
Ánh mắt Vạn Đặc quét qua Bùi Ninh, hai chân cô vắt lên nhau, dựa vào sô pha đọc tạp chí, căn bản không có ý định nghe điện thoại của Diệp Tây Thành.
Anh ta giãy giụa hai giây, nói với Diệp Tây Thành: "Trợ lý Bùi hiện tại rất bận, không rảnh tiếp điện thoại."
Diệp Tây Thành: ".............."
Trong điện thoại im ắng.
Nội tâm trợ lý Vạn Đặc cũng là: "........."
Hiện giờ có hai lựa chọn. A: Đắc tội bà chủ, B: Đắc tội ông chủ.
Người ngốc đều sẽ chọn phương án B.
Diệp Tây Thành vô tình gây khó xử cho Vạn Đặc, nói: "Lấy thư từ của hạng mục xây dựng bên Pháp."
5 giờ 50 tối, Bùi Ninh đến sớm hơn giờ hẹn với Thường Liêm mười phút.
Bọn họ tới đủ thì nhân viên phục vụ rời đi.
Đồ giải trí không mở, ngay cả rượu cũng thay thế bằng trà.
Đây là lần đầu tiên Bùi Ninh chính thức gặp mặt Thường Liêm, lần trước ở tiệc từ thiện hai người còn chưa nhìn thấy nhau, nhưng mà Thường Liêm lại nhìn thấy Bùi Ninh.
Anh ta không phủ nhận, Bùi Ninh là một phụ nữ giỏi, trong mắt đàn ông đều có một loại ý chí muốn gặp gỡ cô. Đàn ông nhìn phu nữ, ánh mắt đầu tiên hầu hết đều thực tế đến trần trụi.
Khuôn mặt, dáng người, làn da.
Đến nỗi vẻ đẹp nội tâm cũng còn xếp sau cả hàng dài.
Bùi Ninh phù hợp với loại đàn ông yêu cầu phụ nữ nhất kiến chung tình.
Mà vẻ đẹp nội tâm cô lại càng không thiếu.
Nếu không Tề Cận Chu sao có thể giữ cô những 6 năm.
Khi cô đàm phán công việc, khí chất không thua kém gì đàn ông cả.
Nói vài ba câu, Thường Liêm rót trà cho Bùi Ninh: "Quan hệ của cô cùng Phan Kính Triết khá sâu nhỉ?" Mấy lời nói không cần vòng vo, anh ta liền không cần kiêng dè mà hỏi thẳng.
Bùi Ninh tiếp nhận chén trà: "Cảm ơn." Sau đó nói: "Tôi là mẹ nuôi của con gái anh ấy."
Một câu đơn giản, quan hệ rõ ràng.
Thường Liêm: "Khó trách." Nếu không phải Phan Kính Triết nhờ vả, đêm nay anh ta sẽ không cho Bùi Ninh mặt mũi đâu, không nghĩ được Phan Kính Triết còn chủ động tới công ty tìm anh ta.
Nếu là mặt mũi Phan Kính Triết, đắc tội Phan gia đấy.
Nhưng nếu là ước muốn thì cũng nuốt không trôi.
Cưỡi lên lưng hổ rất khó leo xuống.
Cân nhắc vài lần, vẫn nên tới.
Thường Liêm tự rót trà cho mình: "Tôi nghĩ hôm nay Diệp Tây Thành tới đàm phán với tôi cơ."
Bùi Ninh cười như không cười: "Vì thành ý, tôi thay lãnh đạo tới gặp anh."
Thường Liêm cười cười, ánh mắt quét qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
Bùi Ninh nhấp ngụm trà, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi không chậm trễ thời gian của Thường tổng nữa, có chuyện xin nói thẳng."
Thường Liêm cười nhạt: "Chăm chú lắng nghe."
Bùi Ninh: "Diêu Đổng cho anh cái gì, tôi cho gấp bội."
Đáy mắt Thường Liêm hơi mất bình tĩnh, tựa như ích lợi nào cũng không khơi dậy hứng thú trong anh ta được: "Cô tự tin như vậy, tôi sẽ cùng cô hợp tác à? Tôi tới vì người ta nhờ vả, không đại diện cho việc tôi đồng ý hợp tác, có phải không nào? Đừng dùng cách không thỏa đáng vậy chứ, nam nữ ăn chung một bữa cơm chẳng nói lên điều gì."
Bùi Ninh gật đầu: "Cũng đúng, người quen ăn cơm thôi mà, tôi đâu nhất định phải coi trọng anh."
Thường Liêm: "..." Cười, "Không cho tôi mặt mũi ư?"
Nói đến mặt mũi, Bùi Ninh tránh xa đề tài: "Tôi chủ động tới tìm anh, không phải đã vứt mặt mũi mình dẫm dưới chân rồi sao? Chả lẽ tôi đoạn chồng anh nên anh hận tôi, hả?" Cô nói đùa.
Chuyện liên quan đến Diệp Tây Thành, nói tới đó thôi.
Bùi Ninh nói chính sự: "Nói thật, tôi có rất nhiều biện pháp khôi phục nguy cơ của Hoa Ninh, chẳng hạn như tìm Phan Kính Triết cùng La Khang tới chặn đường khách của Thường gia các anh, lại chẳng hạn như tìm ông chủ cũ kiêm bạn tốt Tề Cận Chu của tôi, chặt đứtcon đường góp vốn của Thường gia, xưa đến giờ tôi chưa từng mở miệng nhờ vả họ cái gì, lần này nếu cầu họ hỗ trợ, thế nào bọn họ cũng cho tôi mặt mũi, nhưng tôi không làm vậy, người làm ăn mà, phải có nguyên tắc riêng, chúng ta không thể vì tiền mà thế được phải không? Nếu thật muốn xé rách mặt nhau, khẳng định không ổn, cuối cùng ngư ông đắc lợi lại chính là đối thủ cạnh tranh cùng ngành sản xuất mà thôi. Không thể vì chuyện này mà đánh mất chí khí được, lại còn không màng lợi ích của công ty là không ổn. Biến chiến tranh thành tơ lụa, hòa hảo hợp tác không tốt sao?"
Lời này, nói ba phần mềm, bảy phần khiêu khích.
Trong bông có kim.
Cô điển hình cho dạng người cứng rắn, Thường Liêm quay lại vấn đề: "Trợ lý Bùi muốn lấy dạng thành ý nào ra hợp tác đây?"
Bùi Ninh: "Thông tin cơ bản của dự án xây dựng nước Pháp, nhường cho Thường gia các anh.
Thường Liêm ngậm thuốc trong miệng, tay sờ bật lửa hơi khựng lại, nhả điếu thuốc trong miệng ra: "Chia chác với Hoa Ninh thế nào?"
Bùi Ninh nói: "Nhường cho các anh, Hoa Ninh không tham gia nữa."
Thường Liêm ném điếu thuốc sang một bên, dự án này có thể kiếm bao nhiêu tiền, kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu, anh ta cũng nói thẳng: "Vì đối phó với Hi Hòa mà Diệp Tây Thành trả giá cao thế này có phải nhiều quá không? Đổng sự ở Hoa Ninh nguyện ý sao?"
Bùi Ninh: "Đó là chuyện của tôi với Diệp Tây Thành."
Thường Liêm cười cười, đốt điếu thuốc.
Diêu Đổng quả thật có đi tìm anh ta đêm qua. Diêu Đổng nói điều kiện rất mê người, quy ra tiền Hi Hoa cho sẵn luôn.
Anh ta còn đang do dự, nói hợp tác với Diêu Đổng có nguy hiểm, cuối cùng Hi Hòa phát triên thành dạng gì vẫn còn khó nói lắm.
Lại nói, nếu hợp tác cùng Diêu Đổng, vậy phải đắc tội Diệp Tây Thành rồi, mà đắc tội Diệp Tây Thành cũng chính là đắc tội toàn bộ Diệp gia.
Có thể tưởng tượng đến cảnh Diệp gia làm bố anh ta xuống đài không được, mà người thân quen của Diệp gia lại không cho Thường gia mặt mũi, anh ta lại cảm thấy quan hệ Diệp gia này, không cần hay cần cũng như nhau.
Lúc anh ta còn đang do dự thì Phan Kính Triết hẹn anh ta thay cho Bùi Ninh.
Nếu, anh ta cự tuyệt hợp tác với Bùi Ninh, vô hình trung lại đắc tội không ít người.
Mà Bùi Ninh cho Thường gia bọn họ lợi ích trao đổi, đủ để tâm tư nhộn nhạo.
Xà đánh bảy tấc, cô đánh đúng chỗ luôn.
Thường Liêm hút thuốc, trong lòng vẫn tỉ mỉ tính toán.
Hai chân Bùi Ninh vắt lên nhau, dựa người vào sô pha uống nước.
Không ai nói gì.
Thường Liêm ném điếu thuốc vào gạt tàn: "Lỡ như dự án đó Hoa Ninh không lấy được thì sao?"
Bùi Ninh: "Sẽ không." Lại nói: "Kể cả không lấy được cũng sẽ đền bù cho Thường gia dự án giá trị khác, chờ ký hợp đồng lại nói tỉ mỉ sau."
Thường Liêm sảng khoái cầm cốc nước: "Vậy hợp tác vui vẻ."
"Vui vẻ." Bùi Ninh nhấp trà, lấy công văn đã chuẩn bị sẵn từ túi ra, "Thường tổng nhìn xem, không có vấn đề gì thì ký đi."
Thường Liêm cười nhạt: "Trợ lý Bùi không cho tôi thời gian đổi ý sao?"
Bùi Ninh: "Là tôi không cho mình thời gian đổi ý mới đúng."
Sắc mặt Thường Liêm thay đổi, không nói tiếp.
Anh ta nhìn qua hợp đồng một lần, điều khoản rất đơn giản, không có vấn đề gì, nhưng khoản bội ước kia cực hà khắc, nếu bên anh ta bội ước, tiền vi phạm hợp đồng cộng thêm tiền bồi thường, một số tiền cực lớn.
Mặc dù điều khoản trong hợp đồng có lợi cho Thường gia, nhưng Thường Liêm vẫn gọi điện cho luật sự, gọi luật sư tới đây một chuyến.
Trong lúc chờ luật sư tới, hai người câu được câu không mà trò chuện.
Thường Liêm không tự giác nhìn chiếc nhẫn trên tay cô: "Khi nào mới chúng tôi uống rượu mừng?"
Bùi Ninh cười: "Mời anh uống, uống đến say luôn?"
Thường Liêm "ha ha" hai tiếng, anh ta đột nhiên cảm thấy cô gái Bùi Ninh này rất có ý tứ: "Chỉ nói lời thật lòng." Anh ta cầm cốc nươc chạm vào: "Trước tiên chúc hai người hạnh phúc."
"Cảm ơn." Lần này, Bùi Ninh thực nghiêm túc thưởng trà.
Về chuyện lần đó, bố Thường cùng Thường Hâm, bọn họ chỉ nói qua qua.
9 giờ 30 đã ký xong hợp đồng.
Từ hội sở đi ra, Bùi Ninh cùng Thường Liêm tách ra, ai lên xe người nấy rời đi.
Luật sư nhìn lại hợp đồng: "Diệp Tây Thành bỏ vốn gốc, Diêu Đổng so với Diệp Tây Thành, quả thực thiếu quyết đoán."
Thường Liêm "ừ" một tiếng, nếu tối hôm qua Diêu Đổng chịu nhường nhịn giá cả một chút, có lẽ lợi ích sẽ nhiều lơn, có lẽ anh ta đã đồng ý với Diêu Đổng rồim làm gì có chuyện hôm nay gặp Bùi Ninh nữa.
Ngắn ngủi mấy giờ gặp gỡ, anh ta đại khái hiểu qua được phong cách làm việc của Bùi Ninh, không hổ danh là người nhà của Diệp Tây Thành, quyết đoán sát phạt, không lưu lại cho đối thủ một con đường sống, chẳng sợ tổn hại.
Loại phụ nữ này, có mị lực kinh khủng khiếp.
.....
Bùi Ninh lên xe liền gọi điện báo cáo tình huống với Diệp Đổng, sau đó lại gọi điện kể sự tình đơn giản cho Vạn Đặc biết, còn Diệp Tây Thành cô không để ý tới.
Về đến nhà, Bùi Ninh tắm rửa trong bồn tắm, ngồi đó thất thần, ngây ra, cũng suy nghĩ rất nhiều.
Tắm xong, cô ôm gối cùng áo ngủ của Diệp Tây Thành xuống dưới lầu, ném tới trên giường, đi vài bước vẫn chưa hết giận, lộn ngược trở lại, ném hai thứ đó lung tung lên.
Lúc trở lại phòng mình ở trên lầu, cô khóa trái từ bên trong.
~Hết chương 30~
Cô nghĩ chuyện đó chỉ một lần rồi qua đi, cô đã xem nhẹ tổn thương mà nó mang đến rồi, chưa qua đâu.
Tâm tình dần bình tĩnh lại cũng là hơn một tiếng sau, cô lấy di động ra bắt đầu làm việc.
Khi đến Bắc Kinh, Diệp Tây Thành sắp xếp cho tài xế tới đón cô, cô không ngồi mà đi gọi taxi.
Mới vừa ngồi trên xe, di động đổ chuông, Bùi Ninh còn tưởng Diệp Tây Thành gọi tới, hóa ra lại là Diệp phu nhân, giọng nói của bà hơi nôn nóng: "Ninh à, con cùng Diệp Tây Thành đến Thượng Hải chưa? Tình huống của Hàm Hàm thế nào rồi? Dì gọi điện cho Tây Thành không được, lúc nào máy cũng bận."
Bùi Ninh dừng hai giây, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Dì ơi, con về Bắc Kinh, Tây Thành nói ở Thượng Hải có anh ấy rồi, bảo con về làm việc."
Diệp phu nhân tạm thời không nói chuyện, phòng bệnh quá ồn ào, qua mấy chục giây, bà mới đáp lại Bùi Ninh, ngữ khí nhẹ nhàng: "Tưởng Vân Triệu vừa gọi tới, nói Hàm Hàm ra khỏi phòng cấp cứu rồi, phẫu thuật rất thuận lợi."
Lúc này mới phát hiện muộn màng: "Con đang ở Bắc Kinh phải không?"
Bùi Ninh: "Vâng ạ, mới ra khỏi ga. Dì à, dì ở bệnh viện sao?"
Diệp phu nhân: "Ừ, dì ở cùng chú Diệp, vợ chồng họ Trang đều nằm trên giường bệnh, nhưng mà tình huống hiện giờ cũng ổn rồi."
Bùi Ninh không lập tức nói gì, ngón tay cô lục trong túi xách, chung quy cô cũng không còn là cố gái hai mươi tuổi không hiểu chuyện đời, cuối cùng vẫn quyết định: "Dì à, chú Trang ở bệnh viện nào vậy, con qua ngay."
Diệp phu nhân nói tên bệnh viện xong mới cúp điện thoại.
Diệp Đổng hỏi: "Ninh Ninh không đi cùng Tây Thành?"
Diệp phu nhân vừa vui mừng vừa tự hào, nói: "Không, Ninh Ninh bảo bên Thượng Hải có Tây Thành rồi, con bé qua bệnh viện bên này xem có gì cần giúp đỡ không."
Trang phu nhân đặc biệt ngại ngùng: "Hôm nay phiền một nhà các người tới rồi, may là có mọi người, không thì tôi cũng không biết phải làm sao."
Nói xong lại gạt nước mắt.
Diệp phu nhân vỗ chăn của bà: "Được rồi, nằm nghỉ thôi, bớt nói chuyện một chút, quan hệ hai chúng ta còn khách khí làm gì."
Giọng nói của Trang phu nhân hơi suy yếu: "Tôi không mệt, bây giờ còn ổn." Nói tới Bùi Ninh: "Ninh Ninh sắp đến sao?"
Diệp phu nhân gật đầu: "Một hai phải tới xem bà đó."
Trang phu nhân cười: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện rồi, lúc ấy Hàm Hàm đưa con bé tới nhà chúng tôi, tôi chuẩn bị đồ ăn cho bọn nó, con nhóc sẽ hỏi tôi, dì ơi có gì cần con giúp không. Nhìn mà thương, nhỏ hơn Hàm Hàm nhà chúng tôi mà đã hiểu chuyện thế rồi."
Diệp phu nhân cũng khen lại Trang Hàm vài câu: "Hàm Hàm nhà bà cũng hiểu chuyện tri kỷ lắm." Lại chọn lời dễ nghe khen một phen.
Trang Đổng cũng ở phòng bệnh này, thuốc tê sau giải phẫu qua đi, cả người mới dễ chịu hơn chút.
Sóng gió mấy năm nay trên thương trường không dễ dàng gì đều xử lý được, lại không đánh lại được tai nạn xe cộ của con gái qua điện thoại.
Một khắc kia, ông đột nhiên cảm thấy mình bất lực lại vô cùng nhỏ bé.
Mấy người bọn họ đang nói chuyện thì Bùi Ninh tới, cô đã ổn định cảm xúc của mình rồi, nhìn qua vô cùng bình thường, ôm một bố hoa hồng đỏ tới, kiều diễm ướt át, hương thơm tràn ngập.
Chào hỏi xong, Bùi Ninh đặt hoa hồng bên trên tủ đầu giường của Trang phu nhân.
Đi thăm người lớn có rất ít người mua hoa hồng tới, nhưng mà Trang phu nhân lại thích: "Đứa nhỏ này, còn nhớ rõ ta thích loại hoa jồng này sao?" Đây là hoa hồng nhập khẩu, giá cả rất cao.
Bùi Ninh cười nhạt: "Còn nhớ ạ, lúc đó cháu còn ở bên cạnh xem dì cắm hoa mà."
Trang phu nhân lại nhìn bó hoa hồng: "Tìm đến mấy cửa hàng mới gom đủ nhiều hoa như vậy?"
Bùi Ninh cười cười, không nói tiếp vấn đề đó, chỉ nói: "99 đóa hông, nguyện mong dì cùng chú Trang tình cảm vĩnh viễn đều như những năm 20 tuổi, ngọt ngọt ngào ngào, tốt tốt đẹp đẹp. Hy vọng dì cùng chú Trang sớm ngày bình phục."
Khóe mắt đuôi này Trang phu nhân tràn ngập ý cười: "Con bé này."
Trang Đổng cũng cười: "Nha đầu này, đưa 99 đóa hồng một lần liền, sau này mỗi ngày ta lại phải xấu hổ đưa tới một hai đóa rồi."
Không phí trong phòng bệnh rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có tiếng cười.
Hôm nay Bùi Ninh giúp Diệp phu nhân cùng Diệp Đổng nâng cao mặt mũi, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, cùng vui mừng không khép miệng lại được.
Diệp phu nhân chú ý tới ngón áp út của Bùi Ninh không có nhẫn, lúc trước Tây Thành đã nói với bà, lần này về nhà Bùi Ninh bởi vì muốn cầu hôn, đái khái chắc là còn chưa kịp làm gì.
Diệp Đổng cảm giác Bùi Ninh hẳn là không phải đặc biệt về Bắc Kinh gặp gỡ lão Trang, chắc công ty có chuyện quan trọng, ông thúc giục Bùi Ninh: "Con nói có việc bận phải về công ty, chú cùng dì ở lại được rồi, người trẻ tuổi các còn cũng không thể nói chuyện với người già chúng ta được."
Diệp Đổng vừa cười vừa nói, Trang Đổng cũng giục cô nhanh về: "Người một nhà đều tới cả, công ty không thể vứt đó, về mau đi."
Diệp Đổng muốn nói chuyện công ty với Bùi Ninh nên đi cùng Bùi Ninh ra ngoài, Diệp phu nhân nói với Trang phu nhân: "Tôi đi hỏi Ninh Ninh chuyện này đã, về ngay thôi." Cũng tùy tiện đi theo.
"Có phải có động tĩnh bên Thường gia không?" Tới thang máy rồi, Diệp Đổng đi thẳng vào vấn đề.
Bùi Ninh gật đầu: "Diêu Hi cùng Diêu Đổng mấy ngày nay có hẹn Thường Liêm, nói gì thì không ai biết, tối nay con sẽ hẹn Thường Liêm.
Diệp Đổng hơi giật mình: "Con hẹn?"
Bùi Ninh: "Vâng, không biết khi nào Tây Thành mới về Bắc Kinh, có một số việc không thể trì hoãn, đêm dài lắm mộng, có thể giải quyết liền giải quyết trước đã."
Diệp Đổng gật đầu, đắc tội Thường gia lần trước khẳng định sẽ không dễ dàng nể tình, uyển chuyển nhắc nhở cô: "Thường Liêm không chắc sẽ nghe con nói đâu."
Bùi Ninh: "Con có cách ạ." Cô báo cáo đơn giản: "Con muốn trao đổi lợi ích với Thường Liêm, làm bên đó không thể trộn lẫn cạnh tranh của Hoa Ninh cùng Hi Hoa được."
Diệp Đổng không nhiều lời nữa, cũng không hỏi cô muốn trao đổi lợi ích công ty thế nào với Thường Liêm, về sau còn cần cô cùng Diệp Tây Thành quản lý Hoa Ninh, dù sao cũng phải học được vài cách sống trên thương trường.
Cuối cùng Diệp Đổng chỉ nói: "Được rồi, phương án cũng có cả, nhưng mà, giải quyết Thường gia còn cần hội đồng quản trị, con cùng Tây Thành có thể không?"
Bùi Ninh nói đúng sự thật: "Ngồi tàu cao tốc về Bắc Kinh, một đường này con phân tích rồi, cũng nghĩ kỹ làm sao để đối phó với bất mãn của các đổng sự."
Diệp Đổng: "Lòng con hiểu rõ là được." Hỏi cô: "Tới bằng gì?"
Bùi Ninh: "Gọi xe ạ."
Diệp Đổng nghĩ tối nay cô còn gặp Thường Liêm: "Lát nữa con dùng xe chú đi."
Bùi Ninh theo bản năng từ chối, nhưng lại nghĩ lại, đồng ý: "Vâng."
Diệp Đổng ấn thang máy cho cô: "Hành trình của hai đứa bị Trang Hàm quấy rầy, bận bịu chuyện này xong hai đứa lại nghỉ ngơi về quê mấy ngày đi."
Đang nói, Diệp phu nhân bước tới: "Có phải công ty có chuyện quan trọng không? Nếu không làm sao Tây Thành lại để còn về một mình." Bà không hỏi hai người có cãi nhau hay không.
Bùi Ninh chưa nói chuyện náo loạn không thoải mái với Diệp Tây Thành, gật đầu: "Vâng hẹn người nói chuyện ạ."
Diệp phu nhân tháo nhẫn kim cương trên tay mình xuống: "Cái nhẫn này lần trước đi đấu giá được cho con, con không cần, nói quá sang trọng, dì vẫn đeo bên mình, nhưng cho con đấy, cái nhẫn kim cương này là vật hiếm, muốn mua ngoài cũng không có. Nhẫn này là dì mua, sau này con mua cho Tây Thành một cái đi, cưới gấp thằng nhóc đó về nhà."
Bùi Ninh: "..." Sau đó cười.
Ngày thường đi làm thật sự không cần đeo nhẫn cao cấp như vậy, nhưng đêm nay có thể đeo mà, cô nhận lấy: "Vậy con đeo trước, chờ tối nay dùng xong lại gửi lại dì."
Diệp phu nhân nghe ra ý tại ngôn ngoại: "Đêm nay xã giao quan trọng phải không? Trong xe dì còn một ít trang sức, lấy cho con dùng nhé?"
Bùi Ninh cất nhẫn vào túi xách: "Không cần ạ, tối nay không phải tham dự yến tiệc gì cả, không cần trang sức, có chiếc nhẫn này là đủ rồi ạ."
Cửa thang máy mở, Diệp Đổng ấn nút: "Nhanh đi đi, có chuyện gì về nhà lại nói."
Bùi Ninh xuống dưới thì xe của Diệp Đổng đã chờ cô sẵn rồi.
Xe của Diệp Đổng rất quy củ, còn có người đặc biệt mở cửa xe cho cô nữa.
Khi còn nhỏ cô đã thích ngồi xe của chú Diệp rồi, cảm giác cực kỳ phong cách nhé.
Lúc tới công ty, Bùi Ninh đi tìm Vạn Đặc, bây giờ cô không muốn nói chuyện với Diệp Tây Thành, hỏi Vạn Đặc: "Thường gia bên kia, Diệp Đổng tính toán dùng điều kiện gì trao đổi? Tôi hẹn Thường Liêm gặp mặt lúc 6 giờ."
Vạn Đặc sửng sốt, cô đã hẹn với Thường Liêm rồi?
Lấy lợi ích gì trao đổi đây, hỏi Diệp Tây Thành không phải biết ngay à?
Vài giây sau mới tỉnh táo, hai người này tám phần là có mâu thuẫn.
Đến nỗi Diệp Tây Thành tính toán lấy ích lợi gì hợp tác cùng Thường gia anh ta cũng đâu biết.
"Tôi gọi điện cho Diệp tổng đã."
Điện thoại chuyển tới, Vạn Đặc không nói vòng vo: "Diệp tổng, trợ lý Bùi hẹn Thường Liêm tối nay, Hoa Ninh chuẩn bị điều kiện gì?"
Tâm tư Diệp Tây Thành rơi xuống, lúc trước anh vẫn gọi điện cho Bùi Ninh, cô để vài giây liền tắt, tin nhắn cũng không hồi âm ại.
Sau đó bảo trợ lý Vạn Đặc: "Đưa điện thoại cho Ninh Ninh, tôi nói cho cô ấy biết."
Ánh mắt Vạn Đặc quét qua Bùi Ninh, hai chân cô vắt lên nhau, dựa vào sô pha đọc tạp chí, căn bản không có ý định nghe điện thoại của Diệp Tây Thành.
Anh ta giãy giụa hai giây, nói với Diệp Tây Thành: "Trợ lý Bùi hiện tại rất bận, không rảnh tiếp điện thoại."
Diệp Tây Thành: ".............."
Trong điện thoại im ắng.
Nội tâm trợ lý Vạn Đặc cũng là: "........."
Hiện giờ có hai lựa chọn. A: Đắc tội bà chủ, B: Đắc tội ông chủ.
Người ngốc đều sẽ chọn phương án B.
Diệp Tây Thành vô tình gây khó xử cho Vạn Đặc, nói: "Lấy thư từ của hạng mục xây dựng bên Pháp."
5 giờ 50 tối, Bùi Ninh đến sớm hơn giờ hẹn với Thường Liêm mười phút.
Bọn họ tới đủ thì nhân viên phục vụ rời đi.
Đồ giải trí không mở, ngay cả rượu cũng thay thế bằng trà.
Đây là lần đầu tiên Bùi Ninh chính thức gặp mặt Thường Liêm, lần trước ở tiệc từ thiện hai người còn chưa nhìn thấy nhau, nhưng mà Thường Liêm lại nhìn thấy Bùi Ninh.
Anh ta không phủ nhận, Bùi Ninh là một phụ nữ giỏi, trong mắt đàn ông đều có một loại ý chí muốn gặp gỡ cô. Đàn ông nhìn phu nữ, ánh mắt đầu tiên hầu hết đều thực tế đến trần trụi.
Khuôn mặt, dáng người, làn da.
Đến nỗi vẻ đẹp nội tâm cũng còn xếp sau cả hàng dài.
Bùi Ninh phù hợp với loại đàn ông yêu cầu phụ nữ nhất kiến chung tình.
Mà vẻ đẹp nội tâm cô lại càng không thiếu.
Nếu không Tề Cận Chu sao có thể giữ cô những 6 năm.
Khi cô đàm phán công việc, khí chất không thua kém gì đàn ông cả.
Nói vài ba câu, Thường Liêm rót trà cho Bùi Ninh: "Quan hệ của cô cùng Phan Kính Triết khá sâu nhỉ?" Mấy lời nói không cần vòng vo, anh ta liền không cần kiêng dè mà hỏi thẳng.
Bùi Ninh tiếp nhận chén trà: "Cảm ơn." Sau đó nói: "Tôi là mẹ nuôi của con gái anh ấy."
Một câu đơn giản, quan hệ rõ ràng.
Thường Liêm: "Khó trách." Nếu không phải Phan Kính Triết nhờ vả, đêm nay anh ta sẽ không cho Bùi Ninh mặt mũi đâu, không nghĩ được Phan Kính Triết còn chủ động tới công ty tìm anh ta.
Nếu là mặt mũi Phan Kính Triết, đắc tội Phan gia đấy.
Nhưng nếu là ước muốn thì cũng nuốt không trôi.
Cưỡi lên lưng hổ rất khó leo xuống.
Cân nhắc vài lần, vẫn nên tới.
Thường Liêm tự rót trà cho mình: "Tôi nghĩ hôm nay Diệp Tây Thành tới đàm phán với tôi cơ."
Bùi Ninh cười như không cười: "Vì thành ý, tôi thay lãnh đạo tới gặp anh."
Thường Liêm cười cười, ánh mắt quét qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
Bùi Ninh nhấp ngụm trà, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi không chậm trễ thời gian của Thường tổng nữa, có chuyện xin nói thẳng."
Thường Liêm cười nhạt: "Chăm chú lắng nghe."
Bùi Ninh: "Diêu Đổng cho anh cái gì, tôi cho gấp bội."
Đáy mắt Thường Liêm hơi mất bình tĩnh, tựa như ích lợi nào cũng không khơi dậy hứng thú trong anh ta được: "Cô tự tin như vậy, tôi sẽ cùng cô hợp tác à? Tôi tới vì người ta nhờ vả, không đại diện cho việc tôi đồng ý hợp tác, có phải không nào? Đừng dùng cách không thỏa đáng vậy chứ, nam nữ ăn chung một bữa cơm chẳng nói lên điều gì."
Bùi Ninh gật đầu: "Cũng đúng, người quen ăn cơm thôi mà, tôi đâu nhất định phải coi trọng anh."
Thường Liêm: "..." Cười, "Không cho tôi mặt mũi ư?"
Nói đến mặt mũi, Bùi Ninh tránh xa đề tài: "Tôi chủ động tới tìm anh, không phải đã vứt mặt mũi mình dẫm dưới chân rồi sao? Chả lẽ tôi đoạn chồng anh nên anh hận tôi, hả?" Cô nói đùa.
Chuyện liên quan đến Diệp Tây Thành, nói tới đó thôi.
Bùi Ninh nói chính sự: "Nói thật, tôi có rất nhiều biện pháp khôi phục nguy cơ của Hoa Ninh, chẳng hạn như tìm Phan Kính Triết cùng La Khang tới chặn đường khách của Thường gia các anh, lại chẳng hạn như tìm ông chủ cũ kiêm bạn tốt Tề Cận Chu của tôi, chặt đứtcon đường góp vốn của Thường gia, xưa đến giờ tôi chưa từng mở miệng nhờ vả họ cái gì, lần này nếu cầu họ hỗ trợ, thế nào bọn họ cũng cho tôi mặt mũi, nhưng tôi không làm vậy, người làm ăn mà, phải có nguyên tắc riêng, chúng ta không thể vì tiền mà thế được phải không? Nếu thật muốn xé rách mặt nhau, khẳng định không ổn, cuối cùng ngư ông đắc lợi lại chính là đối thủ cạnh tranh cùng ngành sản xuất mà thôi. Không thể vì chuyện này mà đánh mất chí khí được, lại còn không màng lợi ích của công ty là không ổn. Biến chiến tranh thành tơ lụa, hòa hảo hợp tác không tốt sao?"
Lời này, nói ba phần mềm, bảy phần khiêu khích.
Trong bông có kim.
Cô điển hình cho dạng người cứng rắn, Thường Liêm quay lại vấn đề: "Trợ lý Bùi muốn lấy dạng thành ý nào ra hợp tác đây?"
Bùi Ninh: "Thông tin cơ bản của dự án xây dựng nước Pháp, nhường cho Thường gia các anh.
Thường Liêm ngậm thuốc trong miệng, tay sờ bật lửa hơi khựng lại, nhả điếu thuốc trong miệng ra: "Chia chác với Hoa Ninh thế nào?"
Bùi Ninh nói: "Nhường cho các anh, Hoa Ninh không tham gia nữa."
Thường Liêm ném điếu thuốc sang một bên, dự án này có thể kiếm bao nhiêu tiền, kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu, anh ta cũng nói thẳng: "Vì đối phó với Hi Hòa mà Diệp Tây Thành trả giá cao thế này có phải nhiều quá không? Đổng sự ở Hoa Ninh nguyện ý sao?"
Bùi Ninh: "Đó là chuyện của tôi với Diệp Tây Thành."
Thường Liêm cười cười, đốt điếu thuốc.
Diêu Đổng quả thật có đi tìm anh ta đêm qua. Diêu Đổng nói điều kiện rất mê người, quy ra tiền Hi Hoa cho sẵn luôn.
Anh ta còn đang do dự, nói hợp tác với Diêu Đổng có nguy hiểm, cuối cùng Hi Hòa phát triên thành dạng gì vẫn còn khó nói lắm.
Lại nói, nếu hợp tác cùng Diêu Đổng, vậy phải đắc tội Diệp Tây Thành rồi, mà đắc tội Diệp Tây Thành cũng chính là đắc tội toàn bộ Diệp gia.
Có thể tưởng tượng đến cảnh Diệp gia làm bố anh ta xuống đài không được, mà người thân quen của Diệp gia lại không cho Thường gia mặt mũi, anh ta lại cảm thấy quan hệ Diệp gia này, không cần hay cần cũng như nhau.
Lúc anh ta còn đang do dự thì Phan Kính Triết hẹn anh ta thay cho Bùi Ninh.
Nếu, anh ta cự tuyệt hợp tác với Bùi Ninh, vô hình trung lại đắc tội không ít người.
Mà Bùi Ninh cho Thường gia bọn họ lợi ích trao đổi, đủ để tâm tư nhộn nhạo.
Xà đánh bảy tấc, cô đánh đúng chỗ luôn.
Thường Liêm hút thuốc, trong lòng vẫn tỉ mỉ tính toán.
Hai chân Bùi Ninh vắt lên nhau, dựa người vào sô pha uống nước.
Không ai nói gì.
Thường Liêm ném điếu thuốc vào gạt tàn: "Lỡ như dự án đó Hoa Ninh không lấy được thì sao?"
Bùi Ninh: "Sẽ không." Lại nói: "Kể cả không lấy được cũng sẽ đền bù cho Thường gia dự án giá trị khác, chờ ký hợp đồng lại nói tỉ mỉ sau."
Thường Liêm sảng khoái cầm cốc nước: "Vậy hợp tác vui vẻ."
"Vui vẻ." Bùi Ninh nhấp trà, lấy công văn đã chuẩn bị sẵn từ túi ra, "Thường tổng nhìn xem, không có vấn đề gì thì ký đi."
Thường Liêm cười nhạt: "Trợ lý Bùi không cho tôi thời gian đổi ý sao?"
Bùi Ninh: "Là tôi không cho mình thời gian đổi ý mới đúng."
Sắc mặt Thường Liêm thay đổi, không nói tiếp.
Anh ta nhìn qua hợp đồng một lần, điều khoản rất đơn giản, không có vấn đề gì, nhưng khoản bội ước kia cực hà khắc, nếu bên anh ta bội ước, tiền vi phạm hợp đồng cộng thêm tiền bồi thường, một số tiền cực lớn.
Mặc dù điều khoản trong hợp đồng có lợi cho Thường gia, nhưng Thường Liêm vẫn gọi điện cho luật sự, gọi luật sư tới đây một chuyến.
Trong lúc chờ luật sư tới, hai người câu được câu không mà trò chuện.
Thường Liêm không tự giác nhìn chiếc nhẫn trên tay cô: "Khi nào mới chúng tôi uống rượu mừng?"
Bùi Ninh cười: "Mời anh uống, uống đến say luôn?"
Thường Liêm "ha ha" hai tiếng, anh ta đột nhiên cảm thấy cô gái Bùi Ninh này rất có ý tứ: "Chỉ nói lời thật lòng." Anh ta cầm cốc nươc chạm vào: "Trước tiên chúc hai người hạnh phúc."
"Cảm ơn." Lần này, Bùi Ninh thực nghiêm túc thưởng trà.
Về chuyện lần đó, bố Thường cùng Thường Hâm, bọn họ chỉ nói qua qua.
9 giờ 30 đã ký xong hợp đồng.
Từ hội sở đi ra, Bùi Ninh cùng Thường Liêm tách ra, ai lên xe người nấy rời đi.
Luật sư nhìn lại hợp đồng: "Diệp Tây Thành bỏ vốn gốc, Diêu Đổng so với Diệp Tây Thành, quả thực thiếu quyết đoán."
Thường Liêm "ừ" một tiếng, nếu tối hôm qua Diêu Đổng chịu nhường nhịn giá cả một chút, có lẽ lợi ích sẽ nhiều lơn, có lẽ anh ta đã đồng ý với Diêu Đổng rồim làm gì có chuyện hôm nay gặp Bùi Ninh nữa.
Ngắn ngủi mấy giờ gặp gỡ, anh ta đại khái hiểu qua được phong cách làm việc của Bùi Ninh, không hổ danh là người nhà của Diệp Tây Thành, quyết đoán sát phạt, không lưu lại cho đối thủ một con đường sống, chẳng sợ tổn hại.
Loại phụ nữ này, có mị lực kinh khủng khiếp.
.....
Bùi Ninh lên xe liền gọi điện báo cáo tình huống với Diệp Đổng, sau đó lại gọi điện kể sự tình đơn giản cho Vạn Đặc biết, còn Diệp Tây Thành cô không để ý tới.
Về đến nhà, Bùi Ninh tắm rửa trong bồn tắm, ngồi đó thất thần, ngây ra, cũng suy nghĩ rất nhiều.
Tắm xong, cô ôm gối cùng áo ngủ của Diệp Tây Thành xuống dưới lầu, ném tới trên giường, đi vài bước vẫn chưa hết giận, lộn ngược trở lại, ném hai thứ đó lung tung lên.
Lúc trở lại phòng mình ở trên lầu, cô khóa trái từ bên trong.
~Hết chương 30~
Bình luận facebook