Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, Diệp Nhuế quay đầu nhìn Diệp Tây Thành, muốn giải thích giúp anh, nhưng giờ khắc này cô ấy cũng hiểu ý tứ của em trai mình.
Tưởng Vân Triệu buông quả táo đang gặm dở, lấy giấy ướt lau tay, không thể không hiểu rõ sự tình mơ màng hồ đồ này nữa, anh ta đề nghị: "Nếu không làm thế này đi, gọi Bùi Ninh tới đây, có chuyện gì giáp mặt giải quyết rõ ràng."
Diệp Tây Thành: "Nếu muốn đưa Ninh Ninh tới đây đối chất, tôi còn phải ngồi đây sao?"
Tưởng Vân Triệu chớp chớp mắt: "Thế làm sao bây giờ?" Dù gì anh ta cũng không còn cách nào khác.
Dù anh ta có trực giác của đàn ông đi chăng nữa, chuyện này Trang Hàm đối với Diệp Tây Thành không có ý tứ gì hết, cô ta thích một người đàn ông đã có bạn gái mất rồi, cô ta khóc thảm thiết mãi cũng không chịu từ bỏ.
Người đàn ông kia học ở nước ngoài, không ở chung một nước với cô ta, chỉ vì người đó liếc cô ta một cái, cô ta liền xa xôi vạn dặm bay qua đó, có đôi khi không nhất định phải chạm vào, chỉ cần đến nhìn một cái là xong.
Chuyện đó Diệp Tây Thành không biết, chỉ anh ta biết.
Khi phụ nữ lâm vào tình cảm, không ai làm chủ được hành động chính mình.
Mỗi nhất cử nhất động của đối phương đều có thể liên lụy đến cảm xúc của phụ nữ.
Mà giờ phút này Trang Hàm như hoa lê dính mưa: "Diệp Tây Thành, cậu đối với tôi là thứ tình cảm gì, chính cậu không cảm giác được sao? Tôi thật muốn có ý khác với cậu, tôi không tin mấy năm nay cậu không phát hiện ra dù chỉ một chút?"
Diệp Nhuế lau nước mắt cho cô ta, cô ta không cần, tự mình lau qua loa vài cái: "Vì sao tôi không thích Bùi Ninh mà còn phải chịu đựng? Còn phải đi gặp cô ta? Không phải bởi vì cô ta lớn lên xinh đẹp, tôi vì cậu nên mới tới gặp cô ta, mới chịu đựng cô ta, mứoi không thích gia cảnh nhà cô ta, còn phải đưa cô ta đến nhà tôi chơi, chi sẻ một ít đồ mà tôi thích cho cô ta. Đó bởi vì cậu là bạn tôi, người nhà với bạn bè giống hệt nhau."
Nói xong, nước mắt lăn đến bên miệng, cô ta lại lau đi.
"Tôi không vô tri như vậy, nói đến là đến, không phải chỉ là bạn bè ăn bữa cơm thôi à, cũng không phải chỉ là bạn bè nhấn like thôi sao, càng không phải tiệc sinh nhật tôi chỉ có bạn bè thôi ư, với tôi mà nói, bạn bè muốn thổ lộ tình cảm, hiện giờ trong vòng danh lợi, có mấy người thật sự nguyện ý thổ lộ tình cảm với cậu? Diệp Tây Thành, cậu cũng là người làm ăn, cậu có thể gặp gỡ nhiều người bạn nữa. Nhưng trong lòng tôi, người có thể coi là bạn bè, không màng lợi ích, chính là cậu cùng Tưởng Vân Triệu."
Trang Hàm lấy tờ giấy lau nước mắt, khịt mũi, giọng nghẹn ngào, nhìn Diệp Tây Thành: "Bùi Ninh ở trong giới tài chính quen biết nhiều người không kém tôi, thậm chí cơ hội cùng nhân mạch còn nhiều hơn tôi cơ, cô ta sẽ coi những người đó là bạn bè sao? Những người đó thật sự coi cô ta là bạn bè hả? Chỉ vì lợi ích mà quen biết thôi. Có thể trở thành bạn của cô ta được mấy người? Theo tôi biết, cô ta cùng La Khang và Phan Kính Triết là bạn tốt đấy, chính là cái loại mặc dù thật lâu không liên hệ, nhưng chỉ cần cô ta gọi một cuộc, đối phương có thể vượt lửa qua sông, đối phương có khó khăn, cô ta tuyệt đối sẽ giúp đỡ không tiếc cả mạng sống. Cậu đi hỏi cô ta đi, xem cô ta có thể vì Phan Kính Triết và La Khang mà ủy khuất chính mình không? Khẳng định là có. Vì sao? Bởi vì so với người yêu thì bạn bè dễ nhờ vả hơn. Trước kia tôi thật sự may mắn vì có cậu và Tưởng Vân Triệu là bạn bè, nhưng bây giờ mới phát hiện không phải vậy, bởi vì bạn bè sẽ không vì người khác nói một lời mà liền phủ định, hoài nghi cậu. Cậu chính và vậy đó, Diệp Tây Thành!"
Trong lòng Diệp Nhuế yên lặng thở dài, loại chuyện này cô ấy không rõ mọi sự nên không muốn tham gia, có thể ở trong đó, thị phi góc cạnh còn phức tạp nhiều hơn so với cô ấy tưởng tượng.
Cô ấy cần khăn giấy vân vê trong tay, thỉnh thoảng nhìn Diệp Tây Thành.
Tưởng Vân Triệu là người buồn bực nhất, hai người đều là bạn tốt, kết quả thì sao, thành cái cục diện này.
Diệp Tây Thành đặt tách cà phê xuống, lúc này với nhìn về phía Trang Hàm: "Nói xong?"
Trang Hàm "hừ" một tiếng, hầm hừ quay mặt đi, không phản ứng lại.
Diệp Tây Thành duỗi tay ra với Diệp Nhuế: "Đưa điện thoại cho em."
Diệp Nhuế ngẩn ra, lại chợt hiểu được, hẳn là anh muốn di động của Trang Hàm, cô ấy đứng dậy đưa qua cho anh, ánh mắt ý bảo anh, có một số việc đừng làm quá lên.
Diệp Tây Thành làm như không thấy, mở di động: "Mật khẩu mở khóa máy."
Trang Hàm nói cho anh, cô ta thấy để anh nhìn vòng bạn bè thì không sao cả, cô ta công khai bạn bè trước đây anh đã được xem rồi, những cái đó chính cô ta cũng hiểu, đều là chút ít tưởng niệm mối tình đơn phương chết yểu với người đàn ông kia.
Diệp Tây Thành không xem vòng bạn bè của cô ta, đối với những cái đó anh không có hứng thú.
"Trang Hàm." Anh lại lần nữa nhìn về phía cô ta: "Cậu thật không có chuyện gì muốn nói với tôi? Tôi chỉ muốn biết sự thật."
Hai mắt Trang Hàm đẫm lệ mông lung, trừng mắt liếc anh một cái.
Ý tứ rõ ràng, không muốn nói chuyện công đạo ở đây.
Diệp Tây Thành: "Tôi không muốn lấy hội đồng quản trị ra để nói chuyện với cậu, bởi vì tôi không thích một người phụ nữ tính toán chi li, đương nhiên, Bùi Ninh là ngoại lệ. Cô ấy chọc tôi không vui, tôi sẽ không cho cô ấy ăn món mà cô ấy thích, đây là chuyện giữa hai người yêu nhau, nếu đổi lại là người phụ nữ khác thì tôi sẽ không làm như vậy. Nhưng hiện tại lại liên lụy đến Ninh Ninh, cậu lại không muốn thẳng thắn thành khẩn, tôi không còn cách nào khác đành phải so đo thôi."
Sau đó không nhanh không chậm nói: "Cậu nghĩ cho kỹ xem có muốn nói thật hay không, hiện tại quyết định của cậu không phải chỉ mình cậu phụ trách, còn phải nghĩ đến công ty nhà cậu."
Trong lòng Trang Hàm lộp bộp một chút, nhưng mà sắc mặt vẫn còn bình tĩnh: "Diệp Tây Thành, thế mà cậu lại lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, có phải còn tính toán đánh đến lúc tôi nhận tội không? Hả?"
Diệp Tây Thành không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta.
Trang Hàm đối diện với anh, nước mắt vẫn không ngừng rơi: "Một lát nữa tôi gọi điện cho dì Diệp, nói cậu bắt nạt tôi, tôi để cho dì phân xử, rốt cuộc là tôi vu khống Bùi Ninh hay là Bùi Ninh vô cớ gây rối vì không thích tôi!"
Diệp Tây Thành nhàn nhạt nói: "Uy hiếp tôi ư?"
Trang Hàm không cam lòng yếu thế: "Tôi dám sao?"
Diệp Tây Thành: "Cậu thật sự cho rằng lôi mẹ tôi ra hữu dụng à? Kể cả việc này có nháo đến tai mẹ tôi, nhắc tới Ninh Ninh, chỉ cần lông tóc không tổn hao gì, không chịu chút ảnh hưởng nào. Trong suy nghĩ của bố mẹ tôi, đứng số một vĩnh viễn là lợi ích của Hoa Ninh, điều này tôi cũng không cách nào lay động, xếp vị trí thứ hai, tôi cũng không dám nói là tôi, cậu còn trông cậy vào việc mẹ tôi sẽ ngả hướng cậu à?"
Trang Hàm cắn môi, không nói tiếp.
Diệp Nhuế không phủ nhận lời Diệp Tây Thành nói, ngay cả cô ấy cũng không dám hỏi mợ mình, nếu cô ấy cùng Bùi Ninh có xung đột, mợ sẽ đứng về phía ai.
Đương nhiên, ngoài miệng khẳng định mợ sẽ nói, được rồi, mợ sẽ dạy dỗ lại Ninh Ninh.
Nói như thế, đã đem Bùi Ninh trở thành con ruột nhà mình, mà chỉ có con ruột nhà mình phát sinh mâu thuẫn với người ngoài, mới có thể nói những lời như vậy.
Mợ đem Bùi Ninh trở thành con gái ruột mà nuôi dưỡng, cũng nuôi thành bộ dáng mà mợ thích, mợ đem tiền bạc cùng tinh lực đắp lên người Bùi Ninh, cô ấy đều hâm mộ không thôi, nhưng cũng chỉ mắt nhìn tâm thèm.
Diệp Tây Thành lấy từ trong cặp công văn một chiếc bút đưa cho Tưởng Vân Triệu: "Người không quen biết tôi sẽ không nhớ trong lòng, thường ngày cậu qua lại chơi với Trang Hàm nhiều hơn tôi, câu đưa khuê mật của cậu ấy viết hết tên ra cho tôi."
Tưởng Vân Triệu không hiểu ra sao, nhưng mà không hỏi nhiều, đặt bút liền viết.
Trang Hàm đành phải nuốt nước miếng, tay phải đặt trong chăn siết chặt.
Cô ta không biết Diệp Tây Thành đến cùng là muốn làm ra chuyện gì, cũng đoán không ra rốt cuộc anh muốn thế nào.
Đầu óc hiện tại loạn thành một nồi hồ nhão nhoét.
Không khí trong phòng bệnh từ xấu hổ quỷ dị biến thành giương cung bạt kiếm.
Diệp Nhuế thở nhẹ, từ đầu cô ấy còn nói lý một lần, nhưng vẫn không nói lý nổi cả chuyện này.
Diệp Tây Thành lấy di động của mình ra đặt một bên, tầm mắt trở lại trên người Trang Hàm: "Nếu muốn nói bây giờ vẫn còn cơ hội, cho nhau một con đường sống, cũng cho tôi thời gian tiêu hóa."
Ai cũng sẽ ôm may mắn trong lòng, Trang Hàm tự nhiên cũng không phải ngoại lệ, cô ta nhẹ nhàng nhắm mắt, không muốn đáp lại.
Diệp Tây Thành không uống cà phê nữa, đứng dậy lấy cho mình một cốc nước ấm, Tưởng Vân Triệu vẫn còn miệt mài viết, anh nói đôi ba câu với Trang Hàm: "Tôi đặc biệt hỏi cậu, không phải tôi không tin Ninh Ninh, bởi vì có một số bí mật chỉ có cậu mới có đáp án. Lấy dung túng của tôi với Ninh Ninh mà nói, chỉ cần cô ấy không vui, tôi có thể tùy tiện cắt đứt quan hệ với bất kỳ ai, cô ấy cũng không cần giày vò mất mười mấy ngày nay, nhưng làm như vậy trị được ngọn mà không trị được gốc, tôi đã nói sẽ cho cô ấy công bằng, nhất định phải rõ ràng minh bạch, không cần đơn giản dỗ cô ấy vui vẻ mà xong. Bởi vì cậu với tôi không phải tình yêu nam nữ, cách làm ngày đó của cậu mới không hợp lý, tôi càng phải hỏi đến kĩ càng."
Trang Hàm "xuy" một tiếng: "Diệp Tây Thành, cậu... Hiểu cô ta sao? Sáu năm, cậu cùng cô ta xa cách sáu năm, sau này cô ta lại yêu đương cậu cũng không để ý, cô ta hiện tại quay về, cậu xác định cô ta vẫn là người cậu muốn ư?"
Diệp Tây Thành: "Tôi xác thật không biết chuyện cô ấy cùng Hạng Dịch Lâm ở bên nhau thế nào, nhưng có người hiểu, có bố mẹ tôi, đủ chưa?"
Trang Hàm đột nhiên không lên tiếng.
Bên kia, Tưởng Vân Triệu đã đem một loạt người có quan hệ không tồi với Trang Hàm viết ngay ngắn từ trên xuống dưới, từ cao trung đến bây giờ, anh ta nhớ rõ thì đều ghi lại.
"Này, đại khái nhiều như này cơ, còn lại những người kia đều không tính là bạn bè."
Diệp Tây Thành nhận lấy, liếc mắt một cái, rốt cuộc người nổi nhất lại là Diêu Hi, còn những người phụ nữ khác, anh không có ấn tượng gì, căn bản không quen biết.
Diệp Nhuế cũng tò mò: "Rốt cuộc em muốn làm gì?"
Diệp Tây Thành không trả lời, trực tiếp đi ra ngoài gọi một cú điện thoại, đầu kia rất nhanh đã nhận máy: "Lát nữa lại đây ăn cơm đúng không? Vẫn mấy món đó à?"
Tiếp điện thoại chính là chủ cửa hàng ăn.
Diệp Tây Thành: "Hôm nay không đi ăn cơm, phiền cô chuyện này, cô có Wechat của Diêu tổng đúng không?"
Chủ quán: "Có đấy."
Diệp Tây Thành: "Phát danh thiếp cho tôi."
Trên mặt Trang Hàm không còn huyết sắc, cảm giác chỉ một giây nữa thôi là trái tim lại nảy lên.
Sau đó Diệp Tây Thành nói thêm gì, một chữ cô ta cũng không nghe lọt.
Diệp Tây Thành cũng không add Wechat của Diêu Hi, cô ta nhìn ảnh đại diện hình cái đầu trên nick của Diêu Hi, sau đó mở Wechat của Trang Hàm, giao diện ngay lập tức hiện lên, nội dung cuộc trò chuyện rất nhanh đã được tìm ra, sáng nay vừa mới nói chuyện.
Anh nhìn về phía Trang Hàm: "Là cậu nói, hay để tự tôi tra?"
Nước mắt Trang Hàm lại rơi, hơi há mồm, không phát ra nổi âm thanh.
Diệp Tây Thành đặt di động của cô ta trên bàn trà: "Tin từ bốn năm trước, cậu muốn xóa trên di động, còn có chuyện nói phía sau, hệ thống chắc chắn sẽ còn lưu, chỉ cần để lại dấu vết thì sẽ không bao giờ biến mất."
Hai người đứng xem ở trong phòng, Diệp Nhuế cùng Tưởng Vân Triệu, hiện tại giống như đã hiểu ra chuyện gì rồi, nhưng mà vẫn chưa hiểu triệt để.
Diệp Tây Thành đứng dậy, đi đến trước giường bệnh, đôi tay anh đút túi quần, nhìn Trang Hàm từ trên cao xuống dưới: "Tâm tư của mấy lão cáo già trong hội đồng quản trị của Hoa Ninh tôi đều có thể ứng phó, chứ đừng nói là cậu. Chỉ là tôi sẽ không nhân cơ hội này phân rõ năng lực, tôi còn phải ở đây mất thời gian với cậu đấy?"
Phòng tuyến trong lòng Trang Hàm một khắc này hoàn toàn sụp xuống, cô ta khóc không thành tiếng.
Diệp Tây Thành: "Như vậy mà còn nghĩ muốn trở thành bạn bè với Diêu Hi? Ngày nào đó cậu bị cô ta bán rồi có khi vẫn còn ngồi đếm tiền cho cô ta đó. Nếu tôi đoán không sai, cậu thích người đàn ông có quan hệ với Diêu Hi kia, cậu nghĩ rằng Diêu Hi có thể giúp đỡ cậu đúng không? Cô ta giúp được sao? Đương nhiên, chỉ là lừa gạt cậu thôi."
Đôi tay Trang Hàm nắm chặt góc chăn, cô ta chưa từng nghĩ sẽ có có một ngày tự mình rước lấy nhục nhã.
Hôm nay, Diệp Tây Thành quyết phải nói rõ ràng với cô ta: "Diêu Hi tương đối có hảo cảm với tôi, cũng không đến mức không thể, cô ta sẽ suy xét lợi ích của Hi Hòa vĩnh viễn ở trên tình cảm trai gái, biết cô ta vì cái gì tìm đến người ở giữa như cậu không? Bởi vì cô ta biết Hạng Dịch Lâm cũng thích Bùi Ninh, lúc theo đuổi Bùi Ninh, nghĩ Bùi Ninh có thể ở cùng một chỗ với Hạng Dịch Lâm, nghĩ rằng Hạng Dịch Lâm là tình địch của tôi, hợp tác của Hoa Ninh cùng Hạng Thị sẽ có ngày ngâm nước nóng, như vậy Hi Hòa mới có cơ hội trở thành nhà cung cấp pin số một thị trường, nếu quan hệ giữa tôi và cô ta tốt lên, thì một công đôi việc, chẳng có kết quả xấu nào, cô ta cũng không cần mất công, ít nhất Hi Hòa cũng trở thành nhà cung cấp cho Hạng Thị, mà cô ta cũng kiếm được tiền."
Nói thêm lời nữa sẽ liên lụy đến cơ mật thương nghiệp, cho nên Diệp Tây Thành ngừng ở đây.
Diệp Nhuế lại càng thêm hiểu, khó trách Hoa Ninh cùng Hạng Thị đã hợp tác nhiều năm rồi, vậy mà vẫn một hai phải tách ra, mà Hi Hòa cuối cùng lại trở thành nhà cung cấp pin cho Hạng Thị.
Thì ra còn nhiều lòng vòng cong queo ở bên trong như vậy.
Diệp Tây Thành nhìn đồng hồ, nói lời cuối với Trang Hàm: "Cậu luôn miệng nói tôi là bạn cậu, cậu đối xử với bạn bè như vậy à? Đến đây thôi."
Anh đem giấy bút trên bàn trà bỏ vào trong cặp công văn, đi ra khỏi phòng bệnh.
Lập trường của Diệp Nhuế hiện giờ rất khó xử, trước đó Trang Hàm làm như vậy, gián tiếp làm cho Tây Thành cùng Bùi Ninh phải tách ra mấy năm, hơn nữa lợi ích của Hoa Ninh cũng bị hao tổn.
Nhưng mà cô ấy lớn tuổi hơn Trang Hàm, mà hiện giờ Trang Hàm còn đang nằm trên giường bệnh, cô ấy cũng không thể lập tức ném sắc mặt xấu mà chạy lấy người, đành rót cho Trang Hàm một cốc nước.
Tưởng Vân Triệu thở dài, muốn hút thuốc, lại nghĩ đây là phòng bệnh, thuốc đã lấy ra rồi lại ném vào thùng rác, anh ta có thể làm gì đây?
"Cậu đừng khóc, khóc không giải quyết được vấn đề gì đâu. Hiện tại Tây Thành đang nổi nóng, dù sao cậu đối với Tây Thành chả có ý tứ nào khác, chờ cậu khỏi rồi thì đi xin lỗi Bùi Ninh đi, với tính cách của Bùi Ninh, cuối cùng hẳn sẽ tha thứ cho cậu thôi."
Sau đó quở trách: "Cậu đúng là, chúng ta là bạn nhiều năm, cậu lại không phải không biết Bùi Ninh chính là mạng của Tây Thành, cậu muốn mạng cậu ấy, cậu ấy có thể không tính toán với cậu ư?"
Trang Hàm không nói tiếp, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay...
...
Buổi tối Diệp Tây Thành mới về đến Bắc Kinh, lúc về đến nhà đã hơn 9 giờ, Bùi Ninh không ở dưới phòng khách, anh đi lên lầu tìm cô, phỏng ngủ mở cửa, ánh đèn lọt qua chiếu xuống lối đi nhỏ ngoài cửa phòng.
Anh hiểu ý cô ngay, đêm nay có thể ngủ trong phòng hay không, còn phải xem biểu hiện của anh thế nào đã.
Bùi Ninh nghe được động tĩnh cũng không ngẩng đầu, dựa mình vào đầu giường đọc tài liệu, nhưng kỳ thật, một chữ cũng đọc không vào, nửa tiếng trước cô nhận được tin nhắn của anh là đã không tập trung nổi rồi.
Kết quả của chuyện đó cô đã biết, anh vừa ra khỏi bệnh viện đã gọi điện cho cô rồi, nhưng cụ thể thì anh vẫn không nói rõ.
Diệp Tây Thành nói bằng giọng lấy lòng: "Anh về rồi, mệt không em?" Anh cúi người, hai tay chống mép giường, hôn xuống môi cô.
Bùi Ninh ngại anh phiền, đẩy anh ra: "Đừng ảnh hưởng em làm việc."
Diệp Tây Thành cũng không giận, vẫn giữ tư thế như vậy, kể rõ cho cô nghe chân tướng sự việc, chi tiết nhỏ nhất cũng báo cáo không sót chút nào.
Bùi Ninh trố mắt, căn bản không nghĩ tới sự tình sẽ phức tạp như vậy.
Mất một lúc lâu cô mới tiêu hóa được.
Tiếp theo, Diệp Tây Thành tỏ thái độ: "Về sau không liên hệ nữa."
Bùi Ninh nhàn nhạt: "Ừ." Nhưng mà vẫn liếc xéo anh một cái: "Vừa mới nói Trang Hàm đối với anh không có tình yêu nam nữ đúng không?"
Diệp Tây Thành gật đầu.
Bùi Ninh: "Bốn năm trước không có, không phải bây giờ không có."
Diệp Tây Thành không quan tâm việc đó: "Chẳng liên quan gì đến anh cả, dù sao về sau cũng không gặp nữa."
Bùi Ninh cảm thấy mệt mỏi, không muốn nhắc lại chuyện sốt ruột ngày đó nữa.
Diệp Tây Thành cọ cọ gương mặt cô: "Vậy việc này cho qua được chưa?"
Bùi Ninh không nói chuyện, làm bộ lật một tờ tài liệu.
Diệp Tây Thành biết xem như cô đã chịu rồi, anh vào phòng quần áo tìm quần áo tắm, đặt vào phòng tắm trước, sau đó lại đến phòng để quần áo lần nữa.
Bùi Ninh ngước mắt: "Anh làm gì thế?"
Diệp Tây Thành: "Không làm gì cả."
Trong phòng để quần áo truyền đến tiếng tìm kiếm đồ vật.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Tây Thành lại vào phòng tắm.
Còn chưa tới một phút đồng hồ anh đã đi ra rồi.
Bùi Ninh nhìn anh: "Không tắm sao?"
"Tắm." Diệp Tây Thành khom lưng bế cô lên: "Cùng tắm với em."
"Em đã tắm rồi."
"Thì tắm thêm lần nữa."
"..."
Diệp Tây Thành buông cô xuống ở cửa phòng tắm, vừa cởi bỏ dây áo ngủ vừa hôn lưng cô.
Trói buộc rất nhanh đã không còn gì.
Diệp Tây Thành khom lưng bế cô dựa lưng lên tường men sứ, phía sau Bùi Ninh tựa vào một mảnh lạnh lẽo, không khỏi run một cái.
Diệp Tây Thành ý bảo cô: "Mở vòi tắm."
Bùi Ninh làm theo.
Dòng nước ấm áp từ vòi sen phun phía sau lưng anh, tóc của anh cũng bị ướt nhẹp.
Phòng tắm rất nhanh bị hơi nước làm cho mờ mịt.
"Bao ở bên ngoài." Bùi Ninh nhắc nhở anh.
Diệp Tây Thành: "Đặt ở trên giá đồ kia."
Bùi Ninh nhìn sau anh có một chiếc giá ba chân đặt ở góc tường, quả nhiên, hai chiếc hộp có hình quả táo yên tĩnh nằm trong góc, lại vô cùng rõ ràng mà thấy được.
"Đặt vào lúc nào thế anh?"
"Vừa nãy."
"..."
Dòng nước rầm rầm, toàn bộ không gian đều bị hơi nước vây kín như lọt vào sương mù.
Đèn tắt, không gian nhỏ hẹp mang lại cảm giác vô cùng an toàn.
Bùi Ninh ghé lên đầu vai Diệp Tây Thành, phần eo cùng chân anh chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể cô.
Sau lưng Diệp Tây Thành gần như đã hoàn toàn lành lặn, lại lần nữa chồng chất vết thương, Bùi Ninh bỗng nhiên không chịu nổi, tìm kiếm môi anh, dùng sức cắn.
Hơn một giờ sau hai người mới ra khỏi phòng tắm, tắm lâu như vậy, khiến hai má Bùi Ninh ửng đỏ.
Nằm ở trên giường cũng thấy mệt.
Diệp Tây Thành tắt đèn phòng ngủ, lại lần nữa đè lên người cô, nhẹ nhàng hôn lấy trán cô, đôi mắt, sau đó nụ hôn cứ thế đi xuống dưới.
"Em mệt." Bùi Ninh ngáp một cái.
"Sáng mai nghỉ ngơi sau." Anh tiếp tục hôn, hôn một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Cuối tuần sau chúng ta về nhà gặp ông bà nội đi."
Bùi Ninh dùng sức lấy chăn ở đầu giường, điều chỉnh tốt hơi thở, cho rằng anh muốn đền bù kỳ nghỉ trước đó: "Bận thì cứ hoàn thành công việc đi đã."
Diệp Tây Thành: "Cuối tuần hoàn thành việc tốt đi, đến lúc đó ở huyện hai ngày, anh kiểm tra rồi, cuối tuần thời tiết không tồi đâu, buổi tối sẽ có sao."
Lúc sau anh không nói nữa, tiếp tục hôn, hôn dọc áo choàng ngày càng xuống thấp.
Bùi Ninh theo bản năng muốn ngăn cản không cho anh hôn, Diệp Tây Thành lại không nói lý, cái hôn nóng bỏng dừng trên mu bàn tay cô.
Bùi Ninh tiếp tục chống đỡ: "Anh đổi chỗ hôn đi."
Diệp Tây Thành: "Những chỗ khác đều hôn xong rồi."
"..."
Diệp Tây Thành đặt tay cô qua một bên, không đợi cô chắn lại, môi đã dán lên, mềm mại của cô cũng không kịp môi lưỡi mềm mại lại tinh tế của anh.
Bùi Ninh không biết phóng thích cái loại cảm giác tê dại này thế nào, lấy gối đầu của anh gắt gao ôm trong ngực.
Độ ấm trong phòng rất thấp, thế mà mồ hôi trên người cô tuôn đầy ra.
Muốn nói vài lời với anh để dời đi lực chú ý, nhưng anh không thèm đáp lại.
Hôn môi kết thúc, Bùi Ninh hoàn toàn xụi lơ.
Diệp Tây Thành ôm cô, hôn cái trán cô, duỗi tay lấy đồ từ trên tủ đầu giường ra.
Lăn lộn mãi đến nửa đêm, Diệp Tây Thành mới buông tha cho Bùi Ninh.
Hận không thể đem mấy ngày trước phải ngủ ở lối đi nhỏ bù đắp lại bằng đủ mới thôi.
Bùi Ninh mệt đến không mở nổi mắt, mơ mơ màng màng lại hỏi: "Cuối tuần sau thật sự về quê sao?"
Diệp Tây Thành ôm cô vào lồng ngực mình: "Ừ."
~Hết chương 35~
Lời editor: Nghỉ lễ đi các bạn, có 2 chương thôi nên từ từ mà đọc, đừng cố đọc hết rồi lại u buồn ) mình k drop truyện đâu nên k cần lo lắng, chỉ là cố chờ thoy ha ))) bái bai
Tưởng Vân Triệu buông quả táo đang gặm dở, lấy giấy ướt lau tay, không thể không hiểu rõ sự tình mơ màng hồ đồ này nữa, anh ta đề nghị: "Nếu không làm thế này đi, gọi Bùi Ninh tới đây, có chuyện gì giáp mặt giải quyết rõ ràng."
Diệp Tây Thành: "Nếu muốn đưa Ninh Ninh tới đây đối chất, tôi còn phải ngồi đây sao?"
Tưởng Vân Triệu chớp chớp mắt: "Thế làm sao bây giờ?" Dù gì anh ta cũng không còn cách nào khác.
Dù anh ta có trực giác của đàn ông đi chăng nữa, chuyện này Trang Hàm đối với Diệp Tây Thành không có ý tứ gì hết, cô ta thích một người đàn ông đã có bạn gái mất rồi, cô ta khóc thảm thiết mãi cũng không chịu từ bỏ.
Người đàn ông kia học ở nước ngoài, không ở chung một nước với cô ta, chỉ vì người đó liếc cô ta một cái, cô ta liền xa xôi vạn dặm bay qua đó, có đôi khi không nhất định phải chạm vào, chỉ cần đến nhìn một cái là xong.
Chuyện đó Diệp Tây Thành không biết, chỉ anh ta biết.
Khi phụ nữ lâm vào tình cảm, không ai làm chủ được hành động chính mình.
Mỗi nhất cử nhất động của đối phương đều có thể liên lụy đến cảm xúc của phụ nữ.
Mà giờ phút này Trang Hàm như hoa lê dính mưa: "Diệp Tây Thành, cậu đối với tôi là thứ tình cảm gì, chính cậu không cảm giác được sao? Tôi thật muốn có ý khác với cậu, tôi không tin mấy năm nay cậu không phát hiện ra dù chỉ một chút?"
Diệp Nhuế lau nước mắt cho cô ta, cô ta không cần, tự mình lau qua loa vài cái: "Vì sao tôi không thích Bùi Ninh mà còn phải chịu đựng? Còn phải đi gặp cô ta? Không phải bởi vì cô ta lớn lên xinh đẹp, tôi vì cậu nên mới tới gặp cô ta, mới chịu đựng cô ta, mứoi không thích gia cảnh nhà cô ta, còn phải đưa cô ta đến nhà tôi chơi, chi sẻ một ít đồ mà tôi thích cho cô ta. Đó bởi vì cậu là bạn tôi, người nhà với bạn bè giống hệt nhau."
Nói xong, nước mắt lăn đến bên miệng, cô ta lại lau đi.
"Tôi không vô tri như vậy, nói đến là đến, không phải chỉ là bạn bè ăn bữa cơm thôi à, cũng không phải chỉ là bạn bè nhấn like thôi sao, càng không phải tiệc sinh nhật tôi chỉ có bạn bè thôi ư, với tôi mà nói, bạn bè muốn thổ lộ tình cảm, hiện giờ trong vòng danh lợi, có mấy người thật sự nguyện ý thổ lộ tình cảm với cậu? Diệp Tây Thành, cậu cũng là người làm ăn, cậu có thể gặp gỡ nhiều người bạn nữa. Nhưng trong lòng tôi, người có thể coi là bạn bè, không màng lợi ích, chính là cậu cùng Tưởng Vân Triệu."
Trang Hàm lấy tờ giấy lau nước mắt, khịt mũi, giọng nghẹn ngào, nhìn Diệp Tây Thành: "Bùi Ninh ở trong giới tài chính quen biết nhiều người không kém tôi, thậm chí cơ hội cùng nhân mạch còn nhiều hơn tôi cơ, cô ta sẽ coi những người đó là bạn bè sao? Những người đó thật sự coi cô ta là bạn bè hả? Chỉ vì lợi ích mà quen biết thôi. Có thể trở thành bạn của cô ta được mấy người? Theo tôi biết, cô ta cùng La Khang và Phan Kính Triết là bạn tốt đấy, chính là cái loại mặc dù thật lâu không liên hệ, nhưng chỉ cần cô ta gọi một cuộc, đối phương có thể vượt lửa qua sông, đối phương có khó khăn, cô ta tuyệt đối sẽ giúp đỡ không tiếc cả mạng sống. Cậu đi hỏi cô ta đi, xem cô ta có thể vì Phan Kính Triết và La Khang mà ủy khuất chính mình không? Khẳng định là có. Vì sao? Bởi vì so với người yêu thì bạn bè dễ nhờ vả hơn. Trước kia tôi thật sự may mắn vì có cậu và Tưởng Vân Triệu là bạn bè, nhưng bây giờ mới phát hiện không phải vậy, bởi vì bạn bè sẽ không vì người khác nói một lời mà liền phủ định, hoài nghi cậu. Cậu chính và vậy đó, Diệp Tây Thành!"
Trong lòng Diệp Nhuế yên lặng thở dài, loại chuyện này cô ấy không rõ mọi sự nên không muốn tham gia, có thể ở trong đó, thị phi góc cạnh còn phức tạp nhiều hơn so với cô ấy tưởng tượng.
Cô ấy cần khăn giấy vân vê trong tay, thỉnh thoảng nhìn Diệp Tây Thành.
Tưởng Vân Triệu là người buồn bực nhất, hai người đều là bạn tốt, kết quả thì sao, thành cái cục diện này.
Diệp Tây Thành đặt tách cà phê xuống, lúc này với nhìn về phía Trang Hàm: "Nói xong?"
Trang Hàm "hừ" một tiếng, hầm hừ quay mặt đi, không phản ứng lại.
Diệp Tây Thành duỗi tay ra với Diệp Nhuế: "Đưa điện thoại cho em."
Diệp Nhuế ngẩn ra, lại chợt hiểu được, hẳn là anh muốn di động của Trang Hàm, cô ấy đứng dậy đưa qua cho anh, ánh mắt ý bảo anh, có một số việc đừng làm quá lên.
Diệp Tây Thành làm như không thấy, mở di động: "Mật khẩu mở khóa máy."
Trang Hàm nói cho anh, cô ta thấy để anh nhìn vòng bạn bè thì không sao cả, cô ta công khai bạn bè trước đây anh đã được xem rồi, những cái đó chính cô ta cũng hiểu, đều là chút ít tưởng niệm mối tình đơn phương chết yểu với người đàn ông kia.
Diệp Tây Thành không xem vòng bạn bè của cô ta, đối với những cái đó anh không có hứng thú.
"Trang Hàm." Anh lại lần nữa nhìn về phía cô ta: "Cậu thật không có chuyện gì muốn nói với tôi? Tôi chỉ muốn biết sự thật."
Hai mắt Trang Hàm đẫm lệ mông lung, trừng mắt liếc anh một cái.
Ý tứ rõ ràng, không muốn nói chuyện công đạo ở đây.
Diệp Tây Thành: "Tôi không muốn lấy hội đồng quản trị ra để nói chuyện với cậu, bởi vì tôi không thích một người phụ nữ tính toán chi li, đương nhiên, Bùi Ninh là ngoại lệ. Cô ấy chọc tôi không vui, tôi sẽ không cho cô ấy ăn món mà cô ấy thích, đây là chuyện giữa hai người yêu nhau, nếu đổi lại là người phụ nữ khác thì tôi sẽ không làm như vậy. Nhưng hiện tại lại liên lụy đến Ninh Ninh, cậu lại không muốn thẳng thắn thành khẩn, tôi không còn cách nào khác đành phải so đo thôi."
Sau đó không nhanh không chậm nói: "Cậu nghĩ cho kỹ xem có muốn nói thật hay không, hiện tại quyết định của cậu không phải chỉ mình cậu phụ trách, còn phải nghĩ đến công ty nhà cậu."
Trong lòng Trang Hàm lộp bộp một chút, nhưng mà sắc mặt vẫn còn bình tĩnh: "Diệp Tây Thành, thế mà cậu lại lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, có phải còn tính toán đánh đến lúc tôi nhận tội không? Hả?"
Diệp Tây Thành không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta.
Trang Hàm đối diện với anh, nước mắt vẫn không ngừng rơi: "Một lát nữa tôi gọi điện cho dì Diệp, nói cậu bắt nạt tôi, tôi để cho dì phân xử, rốt cuộc là tôi vu khống Bùi Ninh hay là Bùi Ninh vô cớ gây rối vì không thích tôi!"
Diệp Tây Thành nhàn nhạt nói: "Uy hiếp tôi ư?"
Trang Hàm không cam lòng yếu thế: "Tôi dám sao?"
Diệp Tây Thành: "Cậu thật sự cho rằng lôi mẹ tôi ra hữu dụng à? Kể cả việc này có nháo đến tai mẹ tôi, nhắc tới Ninh Ninh, chỉ cần lông tóc không tổn hao gì, không chịu chút ảnh hưởng nào. Trong suy nghĩ của bố mẹ tôi, đứng số một vĩnh viễn là lợi ích của Hoa Ninh, điều này tôi cũng không cách nào lay động, xếp vị trí thứ hai, tôi cũng không dám nói là tôi, cậu còn trông cậy vào việc mẹ tôi sẽ ngả hướng cậu à?"
Trang Hàm cắn môi, không nói tiếp.
Diệp Nhuế không phủ nhận lời Diệp Tây Thành nói, ngay cả cô ấy cũng không dám hỏi mợ mình, nếu cô ấy cùng Bùi Ninh có xung đột, mợ sẽ đứng về phía ai.
Đương nhiên, ngoài miệng khẳng định mợ sẽ nói, được rồi, mợ sẽ dạy dỗ lại Ninh Ninh.
Nói như thế, đã đem Bùi Ninh trở thành con ruột nhà mình, mà chỉ có con ruột nhà mình phát sinh mâu thuẫn với người ngoài, mới có thể nói những lời như vậy.
Mợ đem Bùi Ninh trở thành con gái ruột mà nuôi dưỡng, cũng nuôi thành bộ dáng mà mợ thích, mợ đem tiền bạc cùng tinh lực đắp lên người Bùi Ninh, cô ấy đều hâm mộ không thôi, nhưng cũng chỉ mắt nhìn tâm thèm.
Diệp Tây Thành lấy từ trong cặp công văn một chiếc bút đưa cho Tưởng Vân Triệu: "Người không quen biết tôi sẽ không nhớ trong lòng, thường ngày cậu qua lại chơi với Trang Hàm nhiều hơn tôi, câu đưa khuê mật của cậu ấy viết hết tên ra cho tôi."
Tưởng Vân Triệu không hiểu ra sao, nhưng mà không hỏi nhiều, đặt bút liền viết.
Trang Hàm đành phải nuốt nước miếng, tay phải đặt trong chăn siết chặt.
Cô ta không biết Diệp Tây Thành đến cùng là muốn làm ra chuyện gì, cũng đoán không ra rốt cuộc anh muốn thế nào.
Đầu óc hiện tại loạn thành một nồi hồ nhão nhoét.
Không khí trong phòng bệnh từ xấu hổ quỷ dị biến thành giương cung bạt kiếm.
Diệp Nhuế thở nhẹ, từ đầu cô ấy còn nói lý một lần, nhưng vẫn không nói lý nổi cả chuyện này.
Diệp Tây Thành lấy di động của mình ra đặt một bên, tầm mắt trở lại trên người Trang Hàm: "Nếu muốn nói bây giờ vẫn còn cơ hội, cho nhau một con đường sống, cũng cho tôi thời gian tiêu hóa."
Ai cũng sẽ ôm may mắn trong lòng, Trang Hàm tự nhiên cũng không phải ngoại lệ, cô ta nhẹ nhàng nhắm mắt, không muốn đáp lại.
Diệp Tây Thành không uống cà phê nữa, đứng dậy lấy cho mình một cốc nước ấm, Tưởng Vân Triệu vẫn còn miệt mài viết, anh nói đôi ba câu với Trang Hàm: "Tôi đặc biệt hỏi cậu, không phải tôi không tin Ninh Ninh, bởi vì có một số bí mật chỉ có cậu mới có đáp án. Lấy dung túng của tôi với Ninh Ninh mà nói, chỉ cần cô ấy không vui, tôi có thể tùy tiện cắt đứt quan hệ với bất kỳ ai, cô ấy cũng không cần giày vò mất mười mấy ngày nay, nhưng làm như vậy trị được ngọn mà không trị được gốc, tôi đã nói sẽ cho cô ấy công bằng, nhất định phải rõ ràng minh bạch, không cần đơn giản dỗ cô ấy vui vẻ mà xong. Bởi vì cậu với tôi không phải tình yêu nam nữ, cách làm ngày đó của cậu mới không hợp lý, tôi càng phải hỏi đến kĩ càng."
Trang Hàm "xuy" một tiếng: "Diệp Tây Thành, cậu... Hiểu cô ta sao? Sáu năm, cậu cùng cô ta xa cách sáu năm, sau này cô ta lại yêu đương cậu cũng không để ý, cô ta hiện tại quay về, cậu xác định cô ta vẫn là người cậu muốn ư?"
Diệp Tây Thành: "Tôi xác thật không biết chuyện cô ấy cùng Hạng Dịch Lâm ở bên nhau thế nào, nhưng có người hiểu, có bố mẹ tôi, đủ chưa?"
Trang Hàm đột nhiên không lên tiếng.
Bên kia, Tưởng Vân Triệu đã đem một loạt người có quan hệ không tồi với Trang Hàm viết ngay ngắn từ trên xuống dưới, từ cao trung đến bây giờ, anh ta nhớ rõ thì đều ghi lại.
"Này, đại khái nhiều như này cơ, còn lại những người kia đều không tính là bạn bè."
Diệp Tây Thành nhận lấy, liếc mắt một cái, rốt cuộc người nổi nhất lại là Diêu Hi, còn những người phụ nữ khác, anh không có ấn tượng gì, căn bản không quen biết.
Diệp Nhuế cũng tò mò: "Rốt cuộc em muốn làm gì?"
Diệp Tây Thành không trả lời, trực tiếp đi ra ngoài gọi một cú điện thoại, đầu kia rất nhanh đã nhận máy: "Lát nữa lại đây ăn cơm đúng không? Vẫn mấy món đó à?"
Tiếp điện thoại chính là chủ cửa hàng ăn.
Diệp Tây Thành: "Hôm nay không đi ăn cơm, phiền cô chuyện này, cô có Wechat của Diêu tổng đúng không?"
Chủ quán: "Có đấy."
Diệp Tây Thành: "Phát danh thiếp cho tôi."
Trên mặt Trang Hàm không còn huyết sắc, cảm giác chỉ một giây nữa thôi là trái tim lại nảy lên.
Sau đó Diệp Tây Thành nói thêm gì, một chữ cô ta cũng không nghe lọt.
Diệp Tây Thành cũng không add Wechat của Diêu Hi, cô ta nhìn ảnh đại diện hình cái đầu trên nick của Diêu Hi, sau đó mở Wechat của Trang Hàm, giao diện ngay lập tức hiện lên, nội dung cuộc trò chuyện rất nhanh đã được tìm ra, sáng nay vừa mới nói chuyện.
Anh nhìn về phía Trang Hàm: "Là cậu nói, hay để tự tôi tra?"
Nước mắt Trang Hàm lại rơi, hơi há mồm, không phát ra nổi âm thanh.
Diệp Tây Thành đặt di động của cô ta trên bàn trà: "Tin từ bốn năm trước, cậu muốn xóa trên di động, còn có chuyện nói phía sau, hệ thống chắc chắn sẽ còn lưu, chỉ cần để lại dấu vết thì sẽ không bao giờ biến mất."
Hai người đứng xem ở trong phòng, Diệp Nhuế cùng Tưởng Vân Triệu, hiện tại giống như đã hiểu ra chuyện gì rồi, nhưng mà vẫn chưa hiểu triệt để.
Diệp Tây Thành đứng dậy, đi đến trước giường bệnh, đôi tay anh đút túi quần, nhìn Trang Hàm từ trên cao xuống dưới: "Tâm tư của mấy lão cáo già trong hội đồng quản trị của Hoa Ninh tôi đều có thể ứng phó, chứ đừng nói là cậu. Chỉ là tôi sẽ không nhân cơ hội này phân rõ năng lực, tôi còn phải ở đây mất thời gian với cậu đấy?"
Phòng tuyến trong lòng Trang Hàm một khắc này hoàn toàn sụp xuống, cô ta khóc không thành tiếng.
Diệp Tây Thành: "Như vậy mà còn nghĩ muốn trở thành bạn bè với Diêu Hi? Ngày nào đó cậu bị cô ta bán rồi có khi vẫn còn ngồi đếm tiền cho cô ta đó. Nếu tôi đoán không sai, cậu thích người đàn ông có quan hệ với Diêu Hi kia, cậu nghĩ rằng Diêu Hi có thể giúp đỡ cậu đúng không? Cô ta giúp được sao? Đương nhiên, chỉ là lừa gạt cậu thôi."
Đôi tay Trang Hàm nắm chặt góc chăn, cô ta chưa từng nghĩ sẽ có có một ngày tự mình rước lấy nhục nhã.
Hôm nay, Diệp Tây Thành quyết phải nói rõ ràng với cô ta: "Diêu Hi tương đối có hảo cảm với tôi, cũng không đến mức không thể, cô ta sẽ suy xét lợi ích của Hi Hòa vĩnh viễn ở trên tình cảm trai gái, biết cô ta vì cái gì tìm đến người ở giữa như cậu không? Bởi vì cô ta biết Hạng Dịch Lâm cũng thích Bùi Ninh, lúc theo đuổi Bùi Ninh, nghĩ Bùi Ninh có thể ở cùng một chỗ với Hạng Dịch Lâm, nghĩ rằng Hạng Dịch Lâm là tình địch của tôi, hợp tác của Hoa Ninh cùng Hạng Thị sẽ có ngày ngâm nước nóng, như vậy Hi Hòa mới có cơ hội trở thành nhà cung cấp pin số một thị trường, nếu quan hệ giữa tôi và cô ta tốt lên, thì một công đôi việc, chẳng có kết quả xấu nào, cô ta cũng không cần mất công, ít nhất Hi Hòa cũng trở thành nhà cung cấp cho Hạng Thị, mà cô ta cũng kiếm được tiền."
Nói thêm lời nữa sẽ liên lụy đến cơ mật thương nghiệp, cho nên Diệp Tây Thành ngừng ở đây.
Diệp Nhuế lại càng thêm hiểu, khó trách Hoa Ninh cùng Hạng Thị đã hợp tác nhiều năm rồi, vậy mà vẫn một hai phải tách ra, mà Hi Hòa cuối cùng lại trở thành nhà cung cấp pin cho Hạng Thị.
Thì ra còn nhiều lòng vòng cong queo ở bên trong như vậy.
Diệp Tây Thành nhìn đồng hồ, nói lời cuối với Trang Hàm: "Cậu luôn miệng nói tôi là bạn cậu, cậu đối xử với bạn bè như vậy à? Đến đây thôi."
Anh đem giấy bút trên bàn trà bỏ vào trong cặp công văn, đi ra khỏi phòng bệnh.
Lập trường của Diệp Nhuế hiện giờ rất khó xử, trước đó Trang Hàm làm như vậy, gián tiếp làm cho Tây Thành cùng Bùi Ninh phải tách ra mấy năm, hơn nữa lợi ích của Hoa Ninh cũng bị hao tổn.
Nhưng mà cô ấy lớn tuổi hơn Trang Hàm, mà hiện giờ Trang Hàm còn đang nằm trên giường bệnh, cô ấy cũng không thể lập tức ném sắc mặt xấu mà chạy lấy người, đành rót cho Trang Hàm một cốc nước.
Tưởng Vân Triệu thở dài, muốn hút thuốc, lại nghĩ đây là phòng bệnh, thuốc đã lấy ra rồi lại ném vào thùng rác, anh ta có thể làm gì đây?
"Cậu đừng khóc, khóc không giải quyết được vấn đề gì đâu. Hiện tại Tây Thành đang nổi nóng, dù sao cậu đối với Tây Thành chả có ý tứ nào khác, chờ cậu khỏi rồi thì đi xin lỗi Bùi Ninh đi, với tính cách của Bùi Ninh, cuối cùng hẳn sẽ tha thứ cho cậu thôi."
Sau đó quở trách: "Cậu đúng là, chúng ta là bạn nhiều năm, cậu lại không phải không biết Bùi Ninh chính là mạng của Tây Thành, cậu muốn mạng cậu ấy, cậu ấy có thể không tính toán với cậu ư?"
Trang Hàm không nói tiếp, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay...
...
Buổi tối Diệp Tây Thành mới về đến Bắc Kinh, lúc về đến nhà đã hơn 9 giờ, Bùi Ninh không ở dưới phòng khách, anh đi lên lầu tìm cô, phỏng ngủ mở cửa, ánh đèn lọt qua chiếu xuống lối đi nhỏ ngoài cửa phòng.
Anh hiểu ý cô ngay, đêm nay có thể ngủ trong phòng hay không, còn phải xem biểu hiện của anh thế nào đã.
Bùi Ninh nghe được động tĩnh cũng không ngẩng đầu, dựa mình vào đầu giường đọc tài liệu, nhưng kỳ thật, một chữ cũng đọc không vào, nửa tiếng trước cô nhận được tin nhắn của anh là đã không tập trung nổi rồi.
Kết quả của chuyện đó cô đã biết, anh vừa ra khỏi bệnh viện đã gọi điện cho cô rồi, nhưng cụ thể thì anh vẫn không nói rõ.
Diệp Tây Thành nói bằng giọng lấy lòng: "Anh về rồi, mệt không em?" Anh cúi người, hai tay chống mép giường, hôn xuống môi cô.
Bùi Ninh ngại anh phiền, đẩy anh ra: "Đừng ảnh hưởng em làm việc."
Diệp Tây Thành cũng không giận, vẫn giữ tư thế như vậy, kể rõ cho cô nghe chân tướng sự việc, chi tiết nhỏ nhất cũng báo cáo không sót chút nào.
Bùi Ninh trố mắt, căn bản không nghĩ tới sự tình sẽ phức tạp như vậy.
Mất một lúc lâu cô mới tiêu hóa được.
Tiếp theo, Diệp Tây Thành tỏ thái độ: "Về sau không liên hệ nữa."
Bùi Ninh nhàn nhạt: "Ừ." Nhưng mà vẫn liếc xéo anh một cái: "Vừa mới nói Trang Hàm đối với anh không có tình yêu nam nữ đúng không?"
Diệp Tây Thành gật đầu.
Bùi Ninh: "Bốn năm trước không có, không phải bây giờ không có."
Diệp Tây Thành không quan tâm việc đó: "Chẳng liên quan gì đến anh cả, dù sao về sau cũng không gặp nữa."
Bùi Ninh cảm thấy mệt mỏi, không muốn nhắc lại chuyện sốt ruột ngày đó nữa.
Diệp Tây Thành cọ cọ gương mặt cô: "Vậy việc này cho qua được chưa?"
Bùi Ninh không nói chuyện, làm bộ lật một tờ tài liệu.
Diệp Tây Thành biết xem như cô đã chịu rồi, anh vào phòng quần áo tìm quần áo tắm, đặt vào phòng tắm trước, sau đó lại đến phòng để quần áo lần nữa.
Bùi Ninh ngước mắt: "Anh làm gì thế?"
Diệp Tây Thành: "Không làm gì cả."
Trong phòng để quần áo truyền đến tiếng tìm kiếm đồ vật.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Tây Thành lại vào phòng tắm.
Còn chưa tới một phút đồng hồ anh đã đi ra rồi.
Bùi Ninh nhìn anh: "Không tắm sao?"
"Tắm." Diệp Tây Thành khom lưng bế cô lên: "Cùng tắm với em."
"Em đã tắm rồi."
"Thì tắm thêm lần nữa."
"..."
Diệp Tây Thành buông cô xuống ở cửa phòng tắm, vừa cởi bỏ dây áo ngủ vừa hôn lưng cô.
Trói buộc rất nhanh đã không còn gì.
Diệp Tây Thành khom lưng bế cô dựa lưng lên tường men sứ, phía sau Bùi Ninh tựa vào một mảnh lạnh lẽo, không khỏi run một cái.
Diệp Tây Thành ý bảo cô: "Mở vòi tắm."
Bùi Ninh làm theo.
Dòng nước ấm áp từ vòi sen phun phía sau lưng anh, tóc của anh cũng bị ướt nhẹp.
Phòng tắm rất nhanh bị hơi nước làm cho mờ mịt.
"Bao ở bên ngoài." Bùi Ninh nhắc nhở anh.
Diệp Tây Thành: "Đặt ở trên giá đồ kia."
Bùi Ninh nhìn sau anh có một chiếc giá ba chân đặt ở góc tường, quả nhiên, hai chiếc hộp có hình quả táo yên tĩnh nằm trong góc, lại vô cùng rõ ràng mà thấy được.
"Đặt vào lúc nào thế anh?"
"Vừa nãy."
"..."
Dòng nước rầm rầm, toàn bộ không gian đều bị hơi nước vây kín như lọt vào sương mù.
Đèn tắt, không gian nhỏ hẹp mang lại cảm giác vô cùng an toàn.
Bùi Ninh ghé lên đầu vai Diệp Tây Thành, phần eo cùng chân anh chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể cô.
Sau lưng Diệp Tây Thành gần như đã hoàn toàn lành lặn, lại lần nữa chồng chất vết thương, Bùi Ninh bỗng nhiên không chịu nổi, tìm kiếm môi anh, dùng sức cắn.
Hơn một giờ sau hai người mới ra khỏi phòng tắm, tắm lâu như vậy, khiến hai má Bùi Ninh ửng đỏ.
Nằm ở trên giường cũng thấy mệt.
Diệp Tây Thành tắt đèn phòng ngủ, lại lần nữa đè lên người cô, nhẹ nhàng hôn lấy trán cô, đôi mắt, sau đó nụ hôn cứ thế đi xuống dưới.
"Em mệt." Bùi Ninh ngáp một cái.
"Sáng mai nghỉ ngơi sau." Anh tiếp tục hôn, hôn một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Cuối tuần sau chúng ta về nhà gặp ông bà nội đi."
Bùi Ninh dùng sức lấy chăn ở đầu giường, điều chỉnh tốt hơi thở, cho rằng anh muốn đền bù kỳ nghỉ trước đó: "Bận thì cứ hoàn thành công việc đi đã."
Diệp Tây Thành: "Cuối tuần hoàn thành việc tốt đi, đến lúc đó ở huyện hai ngày, anh kiểm tra rồi, cuối tuần thời tiết không tồi đâu, buổi tối sẽ có sao."
Lúc sau anh không nói nữa, tiếp tục hôn, hôn dọc áo choàng ngày càng xuống thấp.
Bùi Ninh theo bản năng muốn ngăn cản không cho anh hôn, Diệp Tây Thành lại không nói lý, cái hôn nóng bỏng dừng trên mu bàn tay cô.
Bùi Ninh tiếp tục chống đỡ: "Anh đổi chỗ hôn đi."
Diệp Tây Thành: "Những chỗ khác đều hôn xong rồi."
"..."
Diệp Tây Thành đặt tay cô qua một bên, không đợi cô chắn lại, môi đã dán lên, mềm mại của cô cũng không kịp môi lưỡi mềm mại lại tinh tế của anh.
Bùi Ninh không biết phóng thích cái loại cảm giác tê dại này thế nào, lấy gối đầu của anh gắt gao ôm trong ngực.
Độ ấm trong phòng rất thấp, thế mà mồ hôi trên người cô tuôn đầy ra.
Muốn nói vài lời với anh để dời đi lực chú ý, nhưng anh không thèm đáp lại.
Hôn môi kết thúc, Bùi Ninh hoàn toàn xụi lơ.
Diệp Tây Thành ôm cô, hôn cái trán cô, duỗi tay lấy đồ từ trên tủ đầu giường ra.
Lăn lộn mãi đến nửa đêm, Diệp Tây Thành mới buông tha cho Bùi Ninh.
Hận không thể đem mấy ngày trước phải ngủ ở lối đi nhỏ bù đắp lại bằng đủ mới thôi.
Bùi Ninh mệt đến không mở nổi mắt, mơ mơ màng màng lại hỏi: "Cuối tuần sau thật sự về quê sao?"
Diệp Tây Thành ôm cô vào lồng ngực mình: "Ừ."
~Hết chương 35~
Lời editor: Nghỉ lễ đi các bạn, có 2 chương thôi nên từ từ mà đọc, đừng cố đọc hết rồi lại u buồn ) mình k drop truyện đâu nên k cần lo lắng, chỉ là cố chờ thoy ha ))) bái bai
Bình luận facebook