Gần bên nhau, hóa ra đây là một chuyện kinh động linh hồn.
Một lát sau xung quanh bắt đầu rộn lên tiếng bàn tán, Vy Vy nghe thấy tên mình và Nại Hà được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, dần dần cũng có nhiều ánh mắt chốc chốc lại nhìn hai người.
Lại một lát sau, tiếng nói to hơn, ầm ầm một đám, ánh mắt nhìn hai người càng lúc càng nhiều hơn, càng ngày càng nhìn lâu hơn…
Trong lúc mọi người không bình tĩnh thì Vy Vy đột nhiên lại bình tĩnh.
Cô bắt đầu học tập Đại Thần, bình tĩnh xem bóng, xem một hồi cô mới ngạc nhiên thốt lên.
Tỉ số trận đấu bị san bằng rồi.
Tiêu Nại dường như hiểu cô đang ngạc nhiên điều gì nên cậu nói nhẹ nhàng: "Không cần lo lắng đâu, đợi khi bọn họ không nhìn lên khán đài nữa thì tỉ số
trận đấu sẽ vươn lên cách biệt thôi".
Bởi vì trận đấu ồn ào nên khi cậu ấy nói chuyện, tự nhiên sẽ ghé lại gần bên cô, hình thành tư thế như đang nói chuyện bí mật vậy, hơi thở tan đều vào giữa, Vy Vy chỉ cần cúi nhẹ xuống là có thể nhìn thấy rõ đôi lông mi dài và rậm của cậu…
Gần bên nhau, hóa ra đây là một chuyện kinh động linh hồn.
Vy Vy cúi xuống nhìn, thấy tóc mình xõa trên cánh tay cậu, thực ra cô vốn không chú ý đến những gì cậu nói, cô chỉ cảm thấy xung quanh lại im lặng rồi…
Hiệp thi đấu thứ ba kết thúc, Nhị Hỷ như tỉnh mộng và kêu lên một tiếng: "Làm sao mà khoa mình chỉ dẫn trước có hai điểm thế kia ?".
Vy Vy nghe thấy tiếng của Nhị Hỷ mới nhớ ra là cô vẫn chưa giới thiệu Tiêu Nại với các bạn của mình, thế nhưng Tiêu Nại cứ chú ý đến trận thi đấu nên cô cũng không tiện giới thiệu. Lúc này cậu ấy vẫn chăm chú nhìn ra sân bóng, Vy Vy muốn gọi cậu một tiếng thế nhưng lại cảm thấy khó khăn khi không biết phải gọi thế nào.
Gọi là anh khóa trên nghe thật kỳ lạ.
Gọi là Nại Hà thì càng kỳ lạ, đây có phải trò chơi đâu…
Gọi Tiêu Nại… trời ơi… có chút gì đó ngại quá… mà tại sao Đại Thần lại đột nhiên gọi cô là Vy Vy một cách tự nhiên thế chứ >o<.
Cũng may là Tiêu Nại không chú ý đến sân bóng nữa rồi đỡ cho Vy Vy phải suy nghĩ vất vả.
Vy Vy vội nói: "Đây là… bọn họ là bạn cùng phòng em".
Đợi Tiêu Nại quay sang nhìn ba người Vy Vy mới lần lượt nói: "Hiểu Linh, Nhị Hỷ, Ty Ty".
Ánh mắt Tiêu Nại lướt qua ba người một lượt rồi cậu cười tươi và nói: "Xin chào".
Thế là……
Thần trí mới quay lại của ba cô gái lại một lần nữa bị kinh động và bay đi tiếp.
Vy Vy giữ được thăng bằng rồi.
Con người quả thật luôn luôn cần so sánh, so sánh một chút cô thấy biểu hiện của mình còn quá tốt.
Sau khi hiệp thi đấu thứ tư bắt đầu đúng như lời Tiêu Nại nói tỉ số trận đấu được cách biệt dần, khoa máy tính cầm chắc chiến thắng rồi. Gần kết thúc trận đấu Tiêu Nại đột nhiên nói: "Ngu Công và Hầu Tử Tửu ở dưới sân, em có muốn đến chào không?".
Vy Vy giật mình hỏi: "Là số 10 và số 11 à ?".
Tiêu Nại gật đầu.
"Mojata đâu ?".
"Cậu ấy không đến".
Vy Vy nghĩ một lúc rồi nói: "Bọn họ có biết em là Lô Vỹ Vy Vy không ?".
"Không".
Vậy tại sao anh lại biết chứ?
Vy Vy nhìn cậu, thái độ ngạc nhiên biến mất dần thay vào đó là sự nghi hoặc càng lúc càng nhiều, có điều xung quanh ồn ào quá nên bây giờ không phải lúc để hỏi.
Vy Vy không do dự gì, cô đáp luôn: "Em đi".
Tiếng chuông báo hiệu trận đấu kết thúc vang lên, khoa máy tính chiến thắng khoa kiến trúc với số điểm 18 cách biệt. Vy Vy quay lại nói với mấy cô bạn "Lát nữa cùng về nhé!" rồi cùng Tiêu Nại đi xuống dưới khán đài.
Sau lưng cô, Ty Ty đang nhìn trân trân vào túi đồ ăn trong tay: "Chúng ta vừa ăn mấy thứ này lẽ nào là của Tiêu Nại mua?".
Hiểu Linh chả có thời gian mà nghĩ đến chuyện ăn với uống, cô đập tay Nhị Hỷ và nói: "Thế giới này thật là kì diệu, phải không Nhị Hỷ?".
Nhị Hỷ không nói gì cả, cô vẫn đang nhìn bóng đôi ấy đang bước xuống dưới sân, mãi lâu sau cô mới nói: "Vy Vy nhà ta rõ ràng là rất hợp với Tiêu Nại mà, ai nói không hợp chứ, mấy người trên diễn đàn trường mình đúng là không có mắt".
Vy Vy và Tiêu Nại bước xuống dưới khán đài trong ánh mắt của bao nhiêu người, khi đến cửa khán đài, Ngu Công và Hầu Tử Tửu đang đợi sẵn ở đó.
"Ha ha, anh ba, cuối cùng anh…".
Một người cao to lực lưỡng mặt vuông đi đến vỗ vai Tiêu Nại một cái, dáng vẻ như không còn lời nào để nói vậy.
Một người khác mặt nhỏ hơn, cao hơn một chút cũng nói với gương mặt như thế: "Cô đơn ngàn năm hoàn lương rồi".
"Cô đơn ngàn năm", cách nói này làm Vy Vy nhớ đến lần đầu tiên gặp bọn họ trong trò chơi Mộng du giang hồ, trước mặt mình hai người lạ đột nhiên trở nên quen thuộc và thân thiết thế.
Tiêu Nại không trả lời câu hỏi của hai người này, cậu giới thiệu với Vy Vy: "Số 10 là Vu Bán San, người kia là Khâu Vĩnh Hầu".
Cậu không hề giới thiệu theo nick name trong game của bọn họ thế nhưng thông qua tên thật thì cũng có thể đoán ra rồi. Tiếp đó cậu đang định giới thiệu Vy Vy với mọi người thì cô chủ động bước lên một bước và nói:
"Chào các anh, em là Vy Vy".
Ngu Công - Vu Bán San ngạc nhiên một lúc rồi cười khà khà, sau đó nói liền hai tiếng "xin chào, xin chào", trong lòng thì nghĩ anh đương nhiên biết em là Bối Vy Vy rồi, hoa khôi của khoa cơ mà, nhưng mà không nghĩ em lại cùng với anh ba đi với nhau thôi. Thiên tài khoa máy tính đi cùng với hoa khôi máy tính, việc này vốn là việc nước chảy thành sông mà, thế nhưng khi đặt hai người này cạnh nhau làm sao lại cứ "thấy mà giật mình" chứ? (Mong mọi người bỏ qua cho trình độ sử dụng thành ngữ của Ngu Công).
Hơn nữa người đẹp này lại tự nhiên thế, lần đầu tiên gặp mặt đã xưng Vy Vy rồi.
Hầu Tử Tửu cũng cười khà khà, về cơ bản suy nghĩ giống như Ngu Công.
Vy Vy thấy phản ứng của hai người như thế nên đoán là họ vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì. Thế là Vy Vy có chút ngại ngùng nói thêm: "Ngu Công,
Hầu Tử Tửu, em muốn nói en là Lô Vỹ Vy Vy".
Nghe đến từ "Ngu Công" là hai người này bắt đầu hơi ngây người ra, nghe tiếp đến bốn chữ "Lô Vỹ Vy Vy" thì ngay lập tức Hầu Tử Tửu trông như bị chém, miệng mở to mà không nói được gì, Ngu Công thì nhìn còn kinh điển hơn – trái bóng trong tay cậu rơi luôn xuống đất.
…….
Ngày hôm nay lần thứ hai Vy Vy thấy vui vẻ rồi.
Cô cảm thấy mình hiểu Đại Thần thêm chút nữa, cảm giác khi nhìn mọi người ngạc nhiên như bị điện giật Vy Vy thấy thật sảng khoái, ha ha.
Thế nhưng Vy Vy đắc ý không được bao lâu, lát sau tất cả đồng đội của Tiêu Nại cũng ùa đến, những người bạn trên mạng của Vy Vy nhanh chóng thành những người bạn thân…
Thực ra Vy Vy chỉ cần không phải đối mặt với Tiêu Nại thôi, những người khác đều đối phó rất tự nhiên. Thế nhưng tất cả các anh năm thứ tư cùng hỏi thì Vy Vy chỉ còn cách đối phó vừa đủ, còn Tiêu Nại thì khoanh tay đứng bên cạnh, cười mỉm, chỉ khi nào bạn cậu rủ Vy Vy cùng đi liên hoan thì cậu ra tay ngăn hộ Vy Vy mà thôi.
Vy Vy lúc đó nghĩ ngay đến biện pháp cũ, chẳng qua là chạy thôi mà, thế là cô nhìn ra cửa và nói: "Bạn em đang đợi em, em phải đi đây".
Nói xong cô định chạy ngay, có điều Tiêu Nại vẫn chưa cho cô đi, cậu kéo tay cô lại và hỏi:
"Bình thường mấy giờ em đi tự học?".
"…Bảy giờ ba mươi".
Tất cả sức chú ý của phản xạ có điều kiện hình như đã tập trung hết ở cánh tay bị cầm chặt thì phải…
Tiêu Nại cười sau đó nhẹ nhàng buông tay cô ra và nói: "Biết rồi, mai anh đợi em ở tầng dưới ký túc, Vy Vy, nhớ giữ chỗ cho anh nhé!".
Vy Vy chạy một mạch ra khỏi sân bóng rổ, suốt cả đoạn đường cô vẫn không nghĩ ra được sự việc hôm nay thế nào nữa, nên cứ im lặng không nói chuyện. Đi được một đoạn cô đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không phù hợp lắm, làm sao mà ngay cả Nhị Hỷ cũng không nói gì thế!
Nhìn hai người còn lại, bọn họ cũng im lặng một cách kì lạ. Vy Vy đột nhiên cảm thấy kì lạ, điều này không đúng, càng im lặng gò bó thế này thì lúc bùng nổ càng kịch liệt, gay cấn, tốt nhất là cô nên chủ động đề nghị bị thẩm vấn thì hơn.
Vy Vy ho lên một tiếng và nói: "Các cậu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi".
Thấy Vy Vy lên tiếng Nhị Hỷ ngay lập tức tiến lên trước và nói: "Cậu và Tiêu Nại yêu nhau lâu như thế rồi mà không nói gì cho bọn tớ!".
Tiếng nói của Vy Vy bị uy phong của Nhị Hỷ làm cho lắp ba lắp bắp: "…Oan uổng…việc này…tớ cũng mới biết…".
Nhị Hỷ hét lên: "Cậu coi bọn tớ là lũ ngốc à? Nhìn hai cậu hôm nay nếu không phải gian tình hơn nửa năm thì ai mà tin được".
Vy Vy không hiểu, nửa năm? Nửa tiếng may ra thì đúng. Vy Vy lấy hết sức nói luôn một câu: "Tớ cần mười phút tự do không bị làm phiền để nói chuyện này".
Nhị Hỷ, Hiểu Linh và Ty Ty quay sang nhìn cô rồi xua tay ra bộ khai ân huệ: "Còn không nhanh khai thật đi".
Hiểu Linh nói thêm: "Hai người đến giai đoạn nào rồi, đã kiss chưa, nụ hôn đầu tiên là bao giờ?"
"………"
Vy Vy không nhìn mấy người họ, cô lấy giọng và kể lể: "Sự việc là thế này, một ngày của mấy tháng trước, thời tiết xanh trong, mây bay khắp nơi, trăng sáng đầy sao, tớ đi vệ sinh một lát thì…..".
Ba người đồng loạt quát lên: "Nói trọng tâm".
Trọng điểm chính là sau khi cô đi vệ sinh vào mà, mấy người này thật thiếu kiên nhẫn, cô muốn nói mấy câu linh tinh trước để chuẩn bị mà, thực ra cô vẫn còn bất ngờ mà…….
Trời ơi, làm thế nào để nói cho bọn họ hiểu và từ tức giận chuyển sang đồng tình được nhỉ?
Vy Vy bắt đầu nhớ lại và tường thuật lại câu chuyện, cô là điển hình của sinh viên khoa học tâm lý, giọng văn cứ đều đều, dưới sự trần thuật của cô ấy câu chuyện của cô và Tiêu Nại như biến thành từng đoạn kịch trong trò chơi, gặp nhau, kết hôn và cuối cùng là gặp mặt. Có một số chi tiết nhỏ cô không nói, không phải vì cô muốn che giấu điều gì mà chẳng qua cô không tìm được cảm giác tự nhiên để kể thôi, ví dụ như làm thế nào mà Tiêu Nại lại nhận ra cô trong đời thường. Rồi chuyện Tiêu Nại nói với cô những lời đó… cô ngại nên không kể. >o<
Thế nhưng phần sau câu chuyện làm cho bọn Nhị Hỷ rất vừa ý.
Sau khi hỏi một loạt các tình tiết nhỏ, Nhị Hỷ nói: "…Thế nên hai người mới gặp mặt có hai tiếng thôi à?".
Vy Vy im lặng gật đầu, thấy cô bị oan rồi chứ!
Ty Ty: "Thế là cậu với Tiêu Nại gặp nhau lần đầu là bị mọi người đồn đại hẹn hò rồi à?".
Vy Vy ngửa mặt nhìn trời, cô muốn trả lời là không phải lắm chứ, thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, không thể chối cãi.
"… Chắc thế rồi". Nhìn mặt mấy cô bạn rồi nói giọng trầm xuống: "Nếu mà có lần sau thì nhất định tớ sẽ để sáng mai gặp nhau…".
Ty Ty nói với giọng thương xót: "Cậu chết chắc rồi, làm gì có lần sau".
"Tớ đã nói là cậu yêu trên mạng mà". Hiểu Linh nói với vẻ ta đây thông minh biết trước sự việc, cô tiếp lời: "Có điều không ngờ đối tượng lại là Tiêu Nại…".
Bây giờ xem ra vẫn chưa thể chấp nhận được.
Ty Ty nhớ ra điều gì đó và nói: "Đúng rồi, Vy Vy cậu nhắc đến kênh gì đó mà, không cho bọn tớ xem gì cả".
"Lát về cho các cậu xem". Vy Vy đáp luôn, đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, cô dừng lại đứng ngây người ra, kênh… kênh…
Cô lại quên sạch chuyện này chứ!
Vy Vy há hốc mồm bó tay.
Một bên Vy Vy bị trí nhớ của mình làm cho chán nản, một bên Nhị Hỷ nói với giọng đầy ngưỡng mộ: "Tiêu Đại Thần quả thật quá lợi hại, theo đuổi một người mà cũng như một trận chiến lóe điện trong truyền thuyết vậy".
Bình luận facebook