Cô biết ngay mà, quan tâm chính là mây trôi…
Đêm, Vy Vy xoay đi xoay lại trên chiếc giường nhỏ bé của mình.
Các bạn cùng phòng sau khi bàn tán sôi nổi trên giường đã ngủ ngon rồi, chỉ còn mình cô trằn trọc thôi. Có điều không ngủ được cũng là điều bình thường, nhất là sau khi trải qua một ngày như thế này.
Cô lại trở mình một lần nữa, vẫn không ngủ được, cô ôm tấm chăn mỏng ngồi dậy, rồi chống cằm lên đầu gối, thở dài. Thực ra tâm trạng của cô không buồn cũng không chán nản chút nào, thế nhưng tâm trạng đang dâng cao lên như thế này thì chỉ có thở dài mới có thể biểu đạt được hết ý thôi.
Dường như thở dài một cái thì tất cả những thứ đang lộn xộn trong lòng cũng bớt đi một chút.
Tiêu Nại à.
Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh của người con trai đó, hoặc là tĩnh hoặc là động, hoặc là nói hoặc là cười, thế là tất cả những thứ lộn xộn trong lòng vừa theo tiếng thở dài trút ra ngoài hình như bây giờ lại quay lại rồi, lại còn nhiều hơn lần trước.
Cô ôm chăn ngồi một lúc lâu, cuối cùng, cô cũng cảm thấy buồn ngủ chút chút, cô nằm xuống ngủ một chút, khi gần ngủ thì thấy giường bên có tiếng động sau đó lại ngủ tiếp, không biết gì nữa. Cho đến khi trời sáng thì cô bị lay gọi dậy, mở to mắt ra nhìn thì cô thấy Nhị Hỷ đang đứng bên giường cô, gương mặt hốt hoảng: "Vy Vy, tớ đau bụng đi ngoài ba lần rồi, sắp không chịu được nữa rồi".
Vy Vy giật mình bật dậy rồi xuống giường tìm thuốc cho Nhị Hỷ. Thế nhưng uống thuốc rồi mà vẫn không có tác dụng gì cả, cứ nửa tiếng Nhị Hỷ lại đau bụng một lần, mặt xanh xao hết cả lên. Hiểu Linh và Ty Ty nghe thấy ồn ào nên cũng dậy xem thế nào, ba người cảm thấy lo lắng nên ngay lập tức đưa Nhị Hỷ đi bệnh viện.
Bệnh viện gần trường không đáng tin cậy nên ba người không dám đưa Nhị Hỷ vào đó, qua cửa tây, gọi xe rồi đưa Nhị Hỷ đến bệnh viện lớn. Bác sĩ hỏi bệnh tình, sau đó làm xét nghiệm và chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính phải truyền nước.
Đợi Nhị Hỷ nằm yên trên giường, châm cứu ngủ một lúc thì ba người mới yên tâm, sau khi nói chuyện một hồi, ba người thấy không nhất thiết phải ở lại cả ba nên Hiều Linh về còn Ty Ty và Vy Vy ở lại.
Sau khi châm cứu một hồi, Nhị Hỷ còn đi ngoài hai lần nữa, sau đó thì đỡ hơn nhiều, Vy Vy và Ty Ty lúc đó mới có thời gian chợp mắt một chút. Có điều không thoải mái nên Vy Vy ngủ được một lúc là tỉnh, Nhị Hỷ cũng tỉnh dậy, sắc mặt có khá hơn chút. Vy Vy nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rồi.
Nhị Hỷ nói yếu ớt: "Vy Vy à, túi đồ tối qua là Tiêu Nại Đại Thần mua à?".
"Ừ".
"Ối chà, đồ của Đại Thần quả nhiên không ăn được, không phải là do vấn đề tiêu hóa của người phàm như tớ".
Cái bộ dạng thế này rồi mà còn nói đùa được, Vy Vy dở khóc dở cười đứng dậy đắp lại chăn cho Nhị Hỷ. Nghe Nhị Hỷ nhắc đến Tiêu Nại cô mới giật mình. Bây giờ là bảy giờ rồi cũng nên gọi điện cho Tiêu Nại nói cậu ấy không nên đợi cô nữa, không biết tại sao thế nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay không phải cùng Tiêu Nại đi tự học, Vy Vy lại thấy thật thoải mái.
Tâm trạng của cô không còn ở trong phòng bệnh nữa, thần trí bay lơ lửng rồi. Nhị Hỷ ngồi dậy thấy Vy Vy đang ngây người ra ở đó. Cho dù từ trước đến giờ biết Vy Vy đẹp rồi, thế nhưng nhìn nhiều cũng quen, thế mà bây giờ khi thấy Vy Vy dịu dàng giúp mình đắp chăn, ánh mắt sáng lên, đây là lần đầu tiên Nhị Hỷ thấy Vy Vy đẹp mà khác hoàn toàn các lần trước.
Hai người vừa đứng vừa ngủ, trong lòng thấy yên tĩnh hẳn, đột nhiên trong phòng lóe sáng, Vy Vy theo trực giác nhìn xuống cửa.
Tiêu Nại đang đứng ở cửa, ánh mắt đang nhìn cô chăm chú.
Mọi người cùng ngồi xe Tiêu Nại về ký túc, xe của một hãng rất bình thường thôi, Vy Vy ngồi ghế cạnh tay lái, còn Nhị Hỷ, Ty Ty và Hiểu Linh ngồi phiá sau.
Trên đường về Vy Vy còn nghe thấy tiếng Nhị Hỷ hỏi nhỏ Hiểu Linh: "Làm sao mà anh Tiêu Nại lại đi cùng với cậu thế?".
Hiểu Linh vội giải thích: "Tớ gọi điện cho Đại Trung mà, anh ấy nhiều chuyện lại đi nói với anh Tiêu Nại, sau đó anh Tiêu Nại nói anh ấy đi xe đến sẽ tiện hơn".
Nhị Hỷ trong lòng lo lắng nói: "Tớ cảm thấy không hay lắm!".
Ty Ty nói: "Cậu đừng có ngại mà, anh Tiêu là người một nhà cả mà".
Vy Vy ngồi ghế trên nghe thấy sầm mặt lại, các cậu nghĩ rằng tiếng các cậu ấy nhỏ lắm sao, cứ nghĩ đây là nhà mình chắc mà ăn nói linh tinh như thế, cái gì mà người một nhà chứ, các cậu ấy cũng tự nhiên quá cơ.
Nhị Hỷ vẫn buồn rầu nói: "Thế nhưng, xe của Đại Thần, chúng ta lại…".
Vy Vy nghe thấy không hay lắm, cô sợ Nhị Hỷ sẽ nói đây là xe của Đại Thần người phàm như chúng ta ngồi nhỡ có chuyện gì thì sao nên vội vàng quay đầu lại nói: "Ty Ty nói không sai, đều là người một nhà mà".
Trong xe đột nhiên im lặng hẳn, lúc này Vy Vy mới kịp nhớ xem mình vừa nói câu gì, bây giờ ngay cả việc quay đầu lại cô cũng không có dũng cảm nữa.
Đại Thần vừa cười vưà nháy mắt và nói: "Các bạn vẫn chưa ăn sáng đúng không, đi ăn cái gì đó trước rồi về nhé!".
Trong khoảnh khắc này Vy Vy thấy cảm kích Đại Thần lắm, Đại Thần giúp cô giải vây chuyện này mà, thật là quá quan tâm tới người khác rồi.
Hiểu Linh nhìn Vy Vy, thấy cô im lặng không nói gì nên nói: "Không cần đâu ạ, hôm nay đã phiền anh quá nhiều rồi".
Tiêu Nại cười và nói: "Đều là người một nhà, không cần khách khí đâu".
Vy Vy: "……..".
Cô biết ngay mà, quan tâm chính là mây trôi.
Cuối cùng vẫn là đi ăn sáng, Nhị Hỷ tuy bụng dạ không tốt nhưng để đói cũng không được nên cô đành ăn cháo trắng, sau khi ăn xong Tiêu Nại đánh xe đưa họ về ký túc.
Vy Vy lê từng bước chân mệt nhọc về phòng, có khi còn mệt mỏi hơn cả Nhị Hỷ nữa, cửa phòng mở ra là cô trèo luôn lên giường ngủ.
Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì tốt biết mấy, cô tuyệt đối sẽ không nói một lời nào, im lặng là vàng mà. Hóa ra ngủ không đủ giấc có ảnh hưởng thật lớn đến phản ứng của con người.
Vy Vy nằm trên giường nhưng cứ nghĩ vẩn vơ, quay hết bên này bên kia mà không ngủ được, còn nghiêm trọng hơn cả hôm qua, sau đó cứ xoay đi xoay lại rồi ngủ lúc nào không biết nữa.
Cô ngủ luôn một giấc đến mười hai giờ, đến khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì mới tỉnh dậy. Hiểu Linh đã bảo Đại Trung gọi sẵn bốn phần cơm mang lên rồi, đương nhiên là Nhị Hỷ vẫn phải ăn cháo.
Vy Vy trèo xuống dưới ăn cơm, cô giật mình kinh ngạc khi thấy Nhị Hỷ đang ngồi trước màn hình máy tính. Sắc mặt khá lên nhiều rồi, Vy Vy có chút lo lắng nên hỏi: "Cậu không thấy khó chịu sao?".
Khả năng hồi phục cuả gián chắc cũng không nhanh thế này đâu nhỉ?
"Xem xem có web nào hay không thôi". Nhị Hỷ vui vẻ nói: "Vy Vy à, trên diễn đàn của trường có nhiều comment viết về cậu và Nại Hà lắm đấy. Còn có ảnh hôm qua hai người cầm tay nhau ở sân bóng rổ nữa đấy!".
Vy Vy đang ăn cơm thì bị nghẹn ngay khi nghe thấy thế. Cô bê luôn hộp cơm qua đó xem. Quả nhiên trên màn hình là ảnh Vy Vy và Nại Hà cầm tay nhau ở sân bóng rổ, hình như người chụp ở quá xa nên người trong ảnh rất nhỏ, thế nhưng tuyệt đối vẫn nhận ra đó là Bối Vy Vy và Tiêu Nại.
Vy Vy có cảm giác ăn không thấy ngon, cô đặt hộp cơm sang bên cạnh rồi cầm luôn máy tính cuả Nhị Hỷ xem cho rõ.
Nhị Hỷ nói: "Cậu đừng xem nữa, chẳng có nội dung gì đâu, chỉ là lúc đầu không có ai tin, cho đến khi có ảnh thì mọi người mới bắt đầu bàn tán xem hai người bắt đầu từ bao giờ thôi. Ha ha, đúng rồi, những cái comment trước đây nói hai người không hợp nhau bây giờ bị gỡ xuống rồi".
Vy Vy xem mấy trang liền thì thấy đúng như lời của Nhị Hỷ nói, trả máy tính cho cô ấy xong Vy Vy lại tiếp tục ăn cơm và nói: "Người trường mình cũng thật là lắm chuyện".
"Ái chà, sắp thi nữa rồi, càng gần ngày thi mọi người huyên thuyên càng nhiều, đây chính là cách giải tỏa áp lực trong truyền thuyết đấy!".
Nói cũng đúng, thế nhưng mà bản thân mình bị lấy làm đề tài giải tỏa áp lực thì…
Vy Vy chỉ còn cách cắn một miếng sườn thật to để thể hiện sự bất bình.
Vừa ăn xong thì điện thoại trong phòng reo, Hiểu Linh nghe điện sau đó quay lại gọi Vy Vy: "Vy Vy, điện thoại của cậu".
Vy Vy khó hiểu, cô chạy lại alô một tiếng thì bên kia vang lên tiếng nói.
"Dậy rồi à?".
Giọng nói trong điện thoại rất trầm, không giống như nói chuyện ngoài thực tế. Vy Vy đột nhiên nhớ ra, đây là cuộc điện thoại đầu tiên Đại Thần gọi đến.
"Vâng, dậy rồi".
"Chiều có đi tự học không ?".
"Tự học thì muốn đi, thế nhưng bây giờ đi thì không tranh được chỗ ngồi nữa". Gần kì thi nên chỗ ngồi rất hiếm.
Đây đúng là một vấn đề, bên đầu dây bên kia Tiêu Nại im lặng một hồi, sau đó nói : "Có một nơi rất yên tĩnh, anh đưa em đi".
Vy Vy ở trong ký túc, đây là một trong những kiến trúc kiểu dân quốc mà nhà trường mới xây mấy năm trước, những căn phòng được lát đá màu hồng nằm ngay ngắn dưới những bóng cây xanh to, phong cảnh rất đẹp. Phía trước ký túc có một sảnh rất lớn, hàng năm vẫn có nhiều người theo đuổi nữ sinh ở đây đến tặng hoa hoặc tặng quà ở đó, đều là những cảnh rất quen. Tuy nhiên, hôm nay là một người khác đứng ở đây, tất cả cảnh vật dường như không còn quen thuộc như cũ nữa.
Vy Vy bước xuống tầng, cảnh đầu tiên là thấy Tiêu Nại. Trong ánh mắt của bao người đang nhìn nhưng Tiêu Nại vẫn điềm nhiên như thế, cậu đứng cạnh bậc thềm sảnh, bên cạnh là một chiếc xe đạp.
Vy Vy bước đến bên cạnh Tiêu Nại trong ánh mắt của bao người. Do vừa mới đi cầu thang hơi nhanh nên cô vẫn còn thở hổn hển, cô đánh má hồng, ánh mắt sáng rất xinh đẹp.
"Chúng ta đi đâu ?"
"Anh dẫn em đi". Tiêu Nại thuận tay cầm luôn cái túi của Vy Vy và treo nó vào xe.
Đây là lần thứ hai Vy Vy ngồi xe đạp của Nại Hà, so với lần đầu tiên thì tự nhiên hơn rất nhiều rồi. Thực ra nếu bây giờ cho cô lựa chọn thì cô vẫn chọn ngồi xe đạp, nói chung so với việc vai kề vai đi cùng Đại Thần đi bộ, cần dũng cảm nhiều mà. Trên đường đi lại còn phải tránh ánh mắt của bao nhiêu người nữa….
Ảnh cũng có trên mạng rồi thì còn lo lắng gì nữa chứ, coi như không có đi.
Do Vy Vy ngồi sau nên không để ý đường đi khác với mọi ngày, cho đến khi xe đi ra ngoài cửa tây thì Vy Vy mới để ý :
"Không đi tự học à ?"
"Nơi đó ở bên ngoài".
Xe đi từ cửa tây sau đó rẽ môt đoạn, đến khu khoa học kỹ thuật máy tính nổi tiếng của Trung quốc. Mười phút sau, Tiêu Nại dừng xe trước cửa một tòa nhà rồi dẫn Vy Vy lên tầng sáu.
Vừa đi vào thang máy Vy Vy liền nhìn thấy bốn chữ vàng Nhất Trí Khoa Kỹ, sau một hồi ngây người ra Vy Vy mới chợt nghĩ ra, lẽ nào đây là…
"Công ty của anh à ?".
"Ừ". Tiêu Nại mở cửa xong và nói : "Vào đi, hôm nay thứ bảy không có ai cả".
Vy Vy với tâm trạng hồi hộp và lo lắng khi bước vào "lãnh địa" của cậu ấy, vừa đi còn vừa nhìn ngang ngõ dọc cẩn thận nữa.
Diện tích công ty của Tiêu Nại không lớn, chỉ rộng tầm nửa tầng lầu, có điều công ty phần mềm máy tính bình thường cũng chỉ cần rộng thế này, rộng hơn thì cũng lãng phí. Công ty không có người nên Vy Vy có cảm giác thoải mái hơn một chút, điều này có lẽ có liên quan với phong cách tự do mở cửa của văn phòng, hoặc cũng có thể có liên quan với những chiếc bàn được bày biện đồ đạc một cách tùy ý theo cá tính.
Tiêu Nại dẫn cô đi thẳng vào trong sau cùng đến một phòng có chữ "Tiêu Nại" trên cưả.
Văn phòng của Đại Thần ?
Vy Vy cẩn thận bước vào, lòng đầy hiếu kỳ, lúc này cô chỉ muốn nhìn không gian mới đầy lạ lẫm này mà không để ý đến việc mình bị lừa đến một nơi hoàn toàn không có người. >_<
Tiêu Nại tự mở điều hòa rồi để chiếc túi của Vy Vy lên ghế sofa.
"Tự học ở đây có được không ?".
Vy Vy gật đầu rồi ngồi lên ghế, còn Tiêu Nại bây giờ không quản đến Vy Vy nữa, cậu bật máy tính và bắt đầu giải quyết công việc của mình.
Điều hòa cứ lặng lẽ thổi hơi lạnh, xua tan không khí nóng bức từ ngoài mang vào, trong một nơi thoải mái như thế này Vy Vy mở sách ra nhưng học không vào.
Đúng như lời Đại Thần nói, nơi này rất yên tĩnh thế nhưng yên tĩnh quá nên khiến người ta có cảm giác lo lắng hoang mang, đặc biệt lúc này Vy Vy mới nhận ra là nơi này chỉ có cô và cậu ấy, hai người…
Một lúc không nghe thấy tiếng mở sách Tiêu Nại ngẩng đầu lên, thấy Vy Vy có vẻ không tập trung nên cậu nói : "Vy Vy, lại đây xem cái này".
Hả ?
Vy Vy đặt sách xuống rồi đến bên cậu nhìn vào máy tính. Trên màn hình máy tính là một vài mẫu vẽ phác thảo hình tượng nhân vật nam nữ mặc trang phục cổ trang.
"Đây là gì thế anh ?".
"Thiết kế nhân vật cơ bản của Mộng du giang hồ 2".
Bình luận facebook