• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Yêu người tình xuất vu lam (1 Viewer)

  • YÊU NGƯỜI TÌNH XUẤT VU LAM-19

Yêu người tình xuất vu lam - Chương 19: Muốn mạng của ông




Dưới tầng hầm, ánh sáng lúc sáng lúc tối khiến cho người ta nhìn rõ sắc mặt của anh





Thịnh Hựu Đình nghiêng đầu ngồi ở ghế dựa, hai chân ngang ngược bắt chéo, gác trên một chiếc bàn cũ, tùy ý thưởng thức lon bia trong tay





Anh bình tĩnh, giọng hơi lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện vợ tôi không thể sinh con, ai bảo ông nói cho nhà họ Thịnh?”





“Tồng giám đốc Thịnh! Xin anh tha cho tôi đi! Tôi cầu xin anh! Tôi thật sự không nói gì!” Viện trưởng bị hai người đàn ông khỏe mạnh treo trên vách tường, đã bị hành hạ đến tóc tai lộn xộn chảy mồ hôi, mặt mũi bầm dập, chật vật vô cùng





Thịnh Hựu Đình bóp lon bia trong tay ‘crộp’ giòn vang, cả người vẫn lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi như cũ, “Tôi nhớ ông là người có uy tín danh dự, không muốn làm ông xấu mặt, xem ra ông cực kỳ chướng mắt chuyện tôi nể mặt mũi ông”





Mắt Viện trưởng bầm tím không mở ra được: “Tổng giám đốc Thịnh, thật sự, tôi thật sự chưa nói cho ai, chắc chắn là cô hai nhà họ Vu, lúc trước chính là cô ta muốn tôi nói cho anh là cô Vu không thể sinh con, thật ra ca phẫu thuật đó tôi vốn không tham dự, tuy là sinh non, nhưng sau này có thể sinh con hay không tôi không biết rõ Đều là cô hai nhà họ Vu lấy điểm yếu của tôi ra ép tôi!”





Lúc này Thịnh Hựu Đình mới giương mắt nhìn về phía viện trưởng đã đứng không nổi kia, “Vu Y?”





“Đúng vậy!” Viện trưởng hối hận muốn chết, sớm biết gặp phải Thịnh Hựu Đình, ông ta tình nguyện bị tung ảnh nóng khắp nơi, cho dù vậy khẳng định cũng chỉ mất hết thanh danh thôi, ai biết về sau sẽ có kết cục gì





Thịnh Hựu Đình đứng lên, ném lon bia trong tay đi, lon rỗng ném xuống đất bị anh dùng một chân giẫm bẹp dí, “Tôi định từ từ sẽ tính món nợ kia nhưng các người thật sự không biết tốt xấu!”





Người đàn ông nâng đôi chân thon dài của mình lên, giày da đá bay lon bia vừa giẫm trên đất, lon va vào tường, phát ra âm thanh khiến viện trưởng không khỏi run run, “Tổng giám đốc Thịnh! Xin bỏ qua cho tôi, tôi cũng là người bị hại! Tôi cũng là người bị hại mà!”





“Thật đúng là nực cười, chẳng lẽ người bị hại nhiều nhất không phải vợ của tôi?” Thịnh Hựu Đình giọng cực kỳ lạnh, anh hơi hơi cười, giống một con rắn độc đang khè lưỡi





Cơ thể viện trưởng không thể khống chế nổi run rẩy, quỳ bò về phía người đàn ông nhỏ hơn ông ta 20 tuổi vừa quỳ vừa khóc cầu xin, dùng cả kính ngữ với đối phương: “Tổng giám đốc Thịnh! Tôi thực có lỗi với cô Thịnh! Cầu xin ngài tha thứ cho tôi! Trên tôi có già, dưới có trẻ, cầu xin ngài tha cho tôi đi!”





Thịnh Hựu Đình thong thả đi tới đi lui trong phòng, hơi thở lạnh lẽo giận dữ, “Bác sĩ như cha mẹ, một viện trưởng mà lại quên chức trách của mình, đổ tai bay vạ gió lên người vợ tôi, ông thật sự không xứng với cái áo blouse trắng kia”





Nghĩ đến đây, Thịnh Hựu Đình đau xót trong lòng, xoay người nhìn lon bia bị anh đá ra xa, giọng thấp như nói một mình, “Thời gian tôi ở Mỹ, vẫn luôn nghĩ cô ấy không có khả năng sinh con thì không sinh thôi, nếu có thể dùng ống nghiệm thì dùng ống nghiệm, không thể dùng thụ tinh ống nghiệm thì chúng tôi đi nhận con nuôi, gạt người trong nhà là được, sẽ không có người nào biết đứa bé kia không phải con do chúng tôi sinh ra, tôi có cách man thiên quá hải* Tuy khi đó tôi không rõ cô ấy trong lòng tôi quan trọng đến mức nào, có thể rằng, cho là dù sao cô ấy theo bên cạnh tôi nhiều năm như vậy Tôi không thể bởi vì cô ấy không thể sinh con mà không cần cô ấy, tôi có trách nhiệm chăm sóc cô ấy đến già, dù sao về sau chúng tôi già rồi, có con hay không có con, tôi chết rồi cũng không nhìn thấy được”





* Man thiên quá hải (瞞天過海), Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn, một trong 36 kế của Gia Cát Lượng





Thịnh Hựu Đình đi lên bậc thang, chậm rãi từng bước một, trong tầng hầm vang vọng tiếng “lộpcộp”, viện trưởng không dám nói lời nào, nhìn Thịnh Hựu Đình đi đến bậc thang cuối cùng, mới nhẹ nhàng thở ra, lại nghe thấy tiếng Thịnh Hựu Đình nói: “Nếu không xứng làm bác sĩ, bàn tay kia cũng không cần, đỡ phải cầm bút kê đơn thuốc bừa bãi, cầm dao phẫu thuật hại chết mạng người”





Viện trưởng bị hai người đàn ông khỏe mạnh kia treo lên chỗ cũ, sau lưng Thịnh Hựu Đình vang lên tiếng tiếng hét thảm thiết, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, kế đến gân tay bị cắt một nửa, bàn tay kia không phải không còn cầm nắm đồ vật được, nhưng mãi mãi không cầm được dao mổ nữa, viện trưởng co giật té ngã ở trên mặt đất, “A! Thịnh Hựu Đình! Ngài muốn giết tôi sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom