• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (1 Viewer)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 29: chọn Yến.

Khung cảnh trắng xóa, nó đàn ở đâu. Một thân ảnh giống hệt nó đang cười với nó. Người này lâu lâu lại xuất hiện rồi bảo là Hân. Mà tại sao nó lại ở đây, bọn người hung tợn kia đâu.
- Hãy cố gắng lên Yến. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầy thôi.
- Chỉ mới bắt đầu....
- Hãy cẩn thận với những người xung quanh.
- Này.... tôi chưa hỏi xong mà... này.....
Hân biến mất khỏi khoảng không. Cố gắng gọi là thế nhưng nhận lại chỉ là vô vọng. Cô gái đã hoàn toàn biến mất, còn lại là ánh mắt khó hiểu của mọi người trong phòng bệnh. Nhìn lại thì ôi thôi rồi..... hai mắt mở to, tay còn để trên không trung, mặt thì tái xanh, miệng không ngừng lảm nhảm.
- Yến, cưng có sao không? Chị xin lỗi, chị xin lỗi. Tại chị mà cưng bị thế này...
Chưa hoàn hồn lại bị Thư ôm cứng vào lòng đến ngạt thở. Nước mắt nước mũi sướt mướt, ai nhìn vào cũng thấy tội cho Thư. Cô nàng đã dằng dặc biết bao nhiêu khi gián tiếp đẩy nó vào chổ nguy hiểm. Đến tận tối, nó bảo mệt đẩy hết mọi người về, Bảo phải mất bao lời, bao nhiêu sức mới đưa được Thư về. Trước khi về còn xin lỗi dặng dò đủ thứ. Trong phòng còn lại nó với hắn, xác nhânh không có ai nó mới lên tiếng.
- Cậu có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với tôi không?
- Sau khi em thất thanh gọi tên anh thì anh đến giúp em như một supper hero ấy.
- Gì chứ. Hero ấy nhỡ
- Chứ sao
Hắn phỏng mũi, giờ nhớ lại khoảng khắch ấy thấy mình cũng anh hùng thật đấy.
→ Nó đi cũng lâu rồi mà chưa về đến nhà. Lo đến sốt vó, chạy ngay đi tìm nó. Chạy được một đoạn nghe thấy tiếng nó hét thất thanh làm hắn nóng ruột chạy ào đến. Hắn lao điên cuồng đánh bật đám bậm trợn ra xa, hết tên này đến tên kia lao vào đều vô dụng. Lòng hắn nặng trĩu, tại sao hắn vô ý đến mức để nó một mình đi lại lúc tối thế này. Ân hận ôm chặt nó lao đến bệnh viện. Làm nháo nhào cả bệnh viện.
- Bác sĩ, bác sĩ.....
- Hãy giao bệnh nhân cho chúng tôi.
- Mau kêu viện trưởng đến cho tôi. Cô ấy mà có chuyện gì thì mấy người chuẩn bị tunh thần đi.
- Dạ cậu... dạ.... dạ....
Huy động sức lực cả cái bệnh viện chỉ để chữa cái bệnh nhỏ xíu của nó. Bác sĩ từ trong phòng vừa bước ra đã bị hỏi đến hoa cả tai.
- Cậu an tâm đi. Cô gái chỉ bị ngất do hoản sợ chút thôi.
Nghe xong câu trả lời hắn mới an tâm. Cứ lâu lâu nó lại gặp chuyện, tim hắn theo đó mà yếu dần. Kiểu này hoài chắc chết quá. Chuyến này nhất định phải đòi bồi thường←
- Chuyện nhờ cậu tới đâu rồi.
- Chuyênj đấy à. Là do Trâm làm.
- Tại sao chứ.
- Chắc ôm hận vụ em cướp anh đấy.
- ai cướp ai...
- Chẳng phải sao.
- Mệt quá. Thôi tui ngủ đây.
Giả vờ trùm chăn lại ngủ. Hắn thì vẫn cứ đứng đó cười. Lại một lần nữa nó phải vào viện, mùi ancol nồng nặc cứ sực vào mũi khiến nó không ngủ được. Trần trọc một chút, len lén nhìn hắn. Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, trái tim nó phút chóc run lên mãnh liệt. Hai người nhìn nhau trong im lặng.
- Em có thích anh không.
- Không.
- Tại sao lúc đó em lại kêu tên anh.
- Thì......
- Anh không thể hiểu nổi. Tại sao anh lại thích em đến thế cơ chứ.
- Cậu thích tôi hay thích Hân.
- ....
- Tôi chờ câu trả lời từ cậu. Nghĩ kĩ vào.
Hắn cứ thế im lặng nhìn nó. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình. Câu hỏi của hắn khiến nó nhận ra tình cảm của mình. Cái cảm giác mang mác buồn trước vẻ buồn của hắn, hạnh phúc khi hắn cười, bực bội khi hắn nói chuyện với người khác không phải nó. Tình yêu nó dành cho hắn đã quá lớn. Giây phút nguy hiểm nhất người nó cần nhất là hắn. Thiên Kỳ, có lẽ tôi đã rung động trước cậu. Còn cậu thì sao, vẫn xem nó là Hân hay thật sự yêu nó. Còn hắn, chẳng lẻ lại quên Hân nhanh đến mức ấy sao, hắn có thật sự yêu nó hay chỉ do xem nó là Hân nên mới như vậy. Tình yêu này dành cho ai. Đứng giữa để chọn lựa, dù thế nào tình cảm hắn dành cho nó là thật. Có phải là hắn quá ích kỹ, lưu giữ hai hình bóng hai người. Liệu Hân có tha thứ cho quyết định của hắn, nếu Yến không chấp nhận hắn thì sao chứ. Mọi chuyện đã quá rắc rối.
Mười phút trôi qua.
Hai mươi...
Ba mươi.....
Một giờ đã trôi qua, nó vẫn chờ đợi câu trả lời từ hắn. Chờ đợi, mong chờ một cái gì đó mơ hồ. Cuối cùng hănd cũng lên tiếng.
- Thử không...
- ....
- Anh nghĩ quyết định này là đúng.
- Yến tin Kỳ.
- Thật sao...
Cười thật tươi, cuộn mình vào chăn ngủ đến sáng. Đên đó nó đã mơ một giấc mơ thật đẹp. Mộng đẹp chưa được bao lâu đã bị lôi đi học. Cứ ngỡ bị bệnh sẽ được vắng mấy ngày ai dè.... vỡ mộng.
- Này, út quen với Kỳ bao lâu rồi. Sao không cho anh biết.
- Này này, Yến quen chính thức được bao lâu rồi.
- Kể mình nghe với Yến.
Mới ngồi vào bàn đã bị hỏi tới tấp, chuyện mới hôm qua mà sao lan nhanh thế. Quen tên yêu nghiệt đó sẽ bị dò hỏi kiểu này hoài sao chứ. Hắn có phải sao lớn đâ mà cái gì cũng bị dòm ngó vậy chứ. Quyết định này đúng là không tốt đẹp gì hết....... trời...... ơi...
..
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom