• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (1 Viewer)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 33: Diễn trò

- Lâu lâu nhà mình mới được tụ hợp lại ăn vui như thế này.
- Anh hai à. Ăn lẹ đi. Ở đó văn vẻ làm gì.
- Chú em cứ kệ anh đi.
Buổi cơm tối bắt đầu rôm rả tiếng nói nói cười cười. Còn nó, vẫn cứ lạnh tanh không thèm quan tâm, lạnh lùng ăn cho xong buổi cơm. Cứ nghĩ đến việc ăn cung bàn với loại người nhan hiểm như Thư lại ăn mất ngon. Nếu không nể nan mẹ nuôi chắc chắn nó không thể ngoan ngoãn mà ngồi ăn thong thả như bây giờ. Qua loa có mặt ăn nhanh rồi chuồng đi là cách tốt nhất. Thế mà đời đâu dễ đến thế, mình nhường người nhưng người đâu nhường mình. Cái mặt vui vui cười cười giả tạo của ả Thư cứ phút chóc lại chuyển sang nó lamg như quan tâm, tự mình buồn bã với cái phớt lờ của nó. Tự biên tự diễn một màng hỡi ôi, cứ như Thư hiền lành, Thư vô tội, Thư không sai, Thư vị tha, Thư vân vân và mây mây các thứ làm nó chướng tai gai mắt lắm nhưng không biểu hiện ra ngoài.
- Yến à. Cưng anh cá trạch đi nha, món này chị đích thân làm đó. Cưng ăn xem như chị em mình không có hiểu lầm gì nha.
-Xin lỗi, tôi không ăn cá trạch...
- Ơ....
Miếng cá đã đưa đến trước chén vậy mà nó lại bưng chén thẳng thừng từ chối không thương tiếc. Dùng món nó ghét để hối lộ nó sau, nhếch môi cười khinh khi loại người như cô ta. Thư rút cá lại bỏ vào chén, ngượng ngùng không nhìn mọi người. Bắt đầu diễn ngay trò bi thương, bất hạnh khi bị cô em dâu tương lai khinh khi mình. Thư kéo kéo Bảo ngăn Bảo chuẩn bị nói gì đó.
- Vậy cưng uống coca không. Hôm nay đi siêu thị có khuyến mãi chị nên chị mua nhiều lắm, để chị đi lấy cho.
-Con bé này hay này. Biết mấy vụ khuyến mãi nữa. Tốt tốt. Bảo có bạn gái như con thật tốt.
- Dạ.
Thư e thẹn đi lấy nước. Chỉ một câu khen nhỏ của ba nuôi nó mà cô đã tỏ ra đắt thắng, rất khôn khéo khi chỉ để nó nhìn thấy. Chạy đi lấy nước rót vào ly bị nó giật ngược ly ra nên đổ hết coca lên người nó. Gần nửa chay coca lớn làm nó thấy khó chịu.
- Yến ơi. Chị xin lỗi cưng. Chị không cố ý. Tại cưng....
- Tôi không sao. Thôi con no rồi. Mọi người cứ ăn tiếp đi.
- Để chị lau cho...
- Tránh ra dùm tôi đi...
Gạt tay Thư ra, một lực rất nhẹ nhưng không hiểu sau Thư lại loạn choạn ngã về phía Bảo. Nước mắt bắt đầu chảy, lấy tay quẹt đi nước mắt, Thư đứng dậy nói trong nghẹn ngào. Cố gắng từng bước đi đến nắm tay nó khuẩn khoản nói.
- Yến ơi. Chị biết chị đã làm cưng hiểu lầm mọi thứ. Chị xin lỗi cưng mà.... cưng đừng giận chị được không?... Chị xin lỗi cưng chị... chị....
- Làm ơn buông ra dùm.
Một lần nữa hất tay Thư ra. Thư ngã nhào xuống đất. Bảo không chịu nổi nó nữa, chạy dênd đỡ Thư, hai mắt hằng lên từng tia máu nhìn nó. Anh thật sự đang thất vọng về nó rất nhiều. Anh đã dạy nó rất nhiều kia mà, tại sao nó không làm theo lời anh dạy, sự ngoan ngoãn hiền lành hiểu chuyện của nó đâu mất rồi.
- Em thôi đi có được không hả Yến.
-Em đã làm gì đâu chứ.
- Không làm sao?
-....
- Chuyện em làm vơid Thư ở quán ăn anh không nói. Thư đã cố gắng giải thích em lại không nghe. Cô ấy đã làm gì sai, em nói thử xem.
- Hỏi em sau. Chẳng phải chị ta đã quá rõ rồi sao. Hỏi em làm gì.
- Yến ơi. Hiểu lầm , hiểu lầm rồi. Người đó là em họ của chị. Không phải.... không phải.....
- Chị đã thừa nhận đấy thôi. Hừ. Em trai không chính thức nhỉ ( một kiểu chỉ người thứ ba thứ tư khi bị người yêu hỏi đến dùng để trả lời).
- Không.. không phải...
-Em thôi đi.
Thư khóc ngày càng nhiều, hai mắt đỏ hoe rút vào người Bảo. Lâu lâu lại có tiếng nấc vang lên. Nó ghét nhaats kiểu người như cô ta. Giả tạo, cố tỏ ra yếu đuối để nhận lấy sự đồng tình, sự thương hại từ người khác. Bà Nguyệt ngồi đó chứng kiến sự việc đến giờ mới lên tiếng.
- Yến. Con mau xin lỗi Yến đi.
- Mẹ nuôi nghĩ thế?
- Con còn trả treo với mẹ sao. Con dạo này thật không ra gì.
- Nếu cần thì được thôi. Tôi xin lỗi vì đã nhầm chị lại đi hẹn hò loạn luân với em họ của chị nha chị Thư..
- Yến/ em...
Mẹ nuôi nó đập bàn tức giận. Nó thật sự càng ngày làm nó đau đầu thêm, ngày càng khó kiểm soát nó được. Vừa nói xong nó nhanh chóng ra ngoài vườn ngồi. Nơi đây là nơi duy nhất nó thấy bình yên.
Ánh đèn mờ mờ ảo ảo xuyên qua hàng lá tạo thành tia sáng như rực rỡ trong đêm. Lấy điện thoại ra nghe nhạc, âm nhạc là liều thuốc tốt nhất cho tâm trạng nó lúc này.. ngân nga theo điệu nhạc làm tâm tình thật sự được thả lỏng đi phần nào
Dù biết tình đã qua như ngày mưa
Mà cứ ngỡ trong em về chưa.
Anh đã hứa, và anh đã hứa
Mà nay bao cánh hoa rơi tàn phai...
( Lỗi ở yêu thương của Thanh Duy. Rãnh rãnh tải nghe ik. Hay lắm nha)
Khẽ đung đưa theo địu nhạc, chiếc xích đu cũng lắc lư tren không trung. Hòa mình vào âm nhạc, bao nhiêu nỗi đau buồn, bao nhiêu tâm sự đều được giải hết. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, làm người đang bay bổng là nó lại bị kéo về.
-Alo. Yến nghe nè Kiên.
- Chuyện bạn nhờ mình làm xong rồi.
- Thật sao. Cậu đang ở đâu, mình đến liền đây.
- Không cần đâu. Cứ về nhà anh Thiên đi. Mình sẽ qua đó.
- Nhưng.
- Không cần gấp, mọi chuyện mình lo hết rồi, bây giờ cậu đến cũng không làm được gì đâu...
- thôi được rồi. Cảm ơn Kiên nha.
" bốp, bốp , bốp". Tiếng vỗ tay từ xa vang đến. Dù ánh sáng không nhiều nhưng với khuông mặt đó không khó nhận ra người đó là Thư. Vẻ mặt đắt thắng vẫn còn được cô ta giữ và trưng ra cho nó thấy.
- Cứ tưởng cô oai phong lắm. Cá mè một lứa mà làm như mình cao thượng lắm.
- Đừng đánh đồng tôi với loại người như cô.
- Loại người như tôi. Chẳng phảo cô giống tôi sao. Lén lút gặp người tình. Nhưng xem bộ tôi không đến nỗi rủ trai về nhà như cô.
-Chị muốn gì.
-Hạng như cô không xứng với Kỳ.
- Hạng như cô thì xứng chắc.
- Ít ra tôi còn thông minh hơn cô.
- Chổ nào nhỉ
- Cắm sừng mà còn không biết diễn như cô. Muốn đấu với tôi sao. Cô còn non lắm.
- Vậy cô diễn tốt lắm nhỉ.
- Đủ để lừa tên ngu ngốc như anh cô. Hahahaha
Thư đứng cười gian xảo. Còn nó, chỉ nhếch miệng khinh loại người như cô ta. Cha sinh mẹ đẻ được dóc người và hoàn cảnh tốt lại không biết uốn nắn để giờ cô ta không biết đúng sai mà ảo tưởng, xem mình là trung tâm của vũ trụ. Không thèm quan tâm cô ta nữa, nó đi lướt qua nhưng lại bị kéo lại. Bực bội nó thét lớn.
- Buông ra.
- Á...... chị xin lỗi cưng đừng đánh chị cưng đừng đánh chị...
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom