• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (1 Viewer)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chương 44: Mở

- Em dại lắm, em khờ lắm. Tại sao lại tự mình làm vậy, tại sao không bàn trước với anh, em ngốc lắm, ngốc lắm Yến à.....
- Làm ơn buông ra đi, ngạt...thở.... khụ khụ khụ khụ....
- Anh xin lỗi..
Mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh, không gian không mấy là xa lạ. Khung cảnh màu trắng toát thêm cái mùi ancol nồng nặc, nghe mùi thôi là không bệnh cũng thành bệnh. Nhìn mọi người và mớ dây nhợ gắn trên người cũng đủ biết nó bị thương nặng thế nào. Tay thì đau mà miệng thì khô, nói chuyện cũng không nói nổi, đầu đau inh ỏi mà đám người trong phòng cứ nhốn nha nhốn nháo, chạy tới tới lui lui. Người gọi bác sỉ, kẻ hỏi thăm, người xem xét quơ quơ trước mặt đến hoa cả mắt...
- Con chưa chết.... ba mẹ nuôi .... đừng lay... nữa.. khụ khụ..
- Cái con ngốc này.....
Bà Nguyệt cốc đầu nó một cái đau đớn. Đau lắm, đau thấu trời nhưng nó không trách bà, trách sao được chứ, trách bà vì quan tâm nó đến nổi kiệt sức, đến nỗi quầng thâm hiện đầy trên mặt bà ư. Lần dâud tiên bà đánh nó, đánh cái tội ngốc nghếch, đánh cái tội tự mình hành động dại dột mà không hỏi bà. Nó có biết chăng bà đã lo cho nó đến nhường nào, lo lắng khi đứa con yêu của mình cứ nằm đó mà không nói một lời nào....
Giờ phút này bà chỉ muốn ôm lấy nó, ôm thật thật chật... bà không muốn, không muốn nó lại nằm im mà không nói gì. Bà sợ, sợ lắm, sợ cái sự im lặng của nó.
- Mẹ à... con ngạt... con ngạt....
- Mẹ... mẹ mẹ xin lỗi con.
- Mẹ lấy cho con chút nước, con khát...
- Được rồi... mẹ đi mẹ đi liền..
Nét mừng rỡ hiện rõ trên mặt bà, không vui sao được, nó gọi bà bằng mẹ, đây là lần đầu tiên nó gọi bà thân mật như vậy.
Bà chạy đi thì nó lại bị đám người trong phòng quấn lấy. Anh hai là người làm nó mệ nhất. Cứ chóc chóc lại hỏi này hỏi nọ. Nào là em có đói không, có cần gì không, có muốn gì không.... hỏi đến hoa cả mắt... đến tận khuya đến bác sỉ đuổi về mới chịu buông tha nó mà ngặm ngùi mà đi về.
Hôm nay đến ca của ba mẹ nuôi nên giờ có mỗi ba mẹ nuôi trong phòng. Dù bị quấy rầy đến thắm mệt nhưng cái suy nghĩ ấy cứ lẫn quẫn trong đầu. Suy đi quẫn lại nó mới quyết định nói ra. Nhưng hành động của bà lại làm nó có chút bâng khuân. Từ lúc nó tỉnh đến giờ, mẹ nuôi cứ chạy đôn chạy đáo hết chuyện này đến chuyện kia lo đủ trăm bề.
- Con muốn đi rồi sao...
- Dạ...
- Mẹ đi guốc trong bụng con. Ở với con lâu vậy chẳng nhẽ con nghĩ gì mẹ không biết.
- Con xin lỗi.
- Suốt lúc con ngủ mẹ cũng đã nghĩ kỉ rồi. Cái hợp đồng đó mẹ đã đem theo. Khi nào con....
- Mẹ muốn đuổi con sớm vậy sao?
- Cái con bé này...
Hai mẹ con nhìn nhau cười khì khì. Ba nuôi chỉ biết đứng đó mà nhìn hai mẹ con nó diễ trò. Ông bây giờ đã nhẹ lòng rồi, đứa con yêu và người phụ nữ của đời anh giờ phút này đã vô tư vô lo mà cười một cách thoải mái. Nhưng cái cảm giác nhói đau lại vụt đến...
- Mẹ cứ giữ bản hợp đồng đó. Sau khi tốt nghiệp con sẽ chính tay kết thúc bản hợp đồng đó.
- Con muốn rời đi thật sao?
- Con không thuộc về nơi này.
- Họ đã bỏ rơi con. Hạ đã đi mà không đoái hoài đến con.
- Họ là ba mẹ của con.
- Nhưng....
- Bà nó à. Khoai lang là khoai lang, khoai mỳ là khoai mỳ.
- Em biết rồi. Thôi con nghỉ đi.
- dạ.
Sửa mềm gối chỉnh tề, ba mẹ nuôi mới chịu rời đi... Hai người vừa đi, hai mắt nó lại mở to mà không chịu nhắm lại.
" Rốt cục quyết định ra đi là đúng hay sai. Có quá tuyệt tình hay không?"
Chỉ một suy nghĩ nhỏ mà nó cứ thế suy nghĩ đến tận sáng, nghĩ đến lúc hai mắt nặng trĩu mới chịu đi ngủ.
Nói gì thì bệnh nó cũng nặng, lại thêm ba mẹ nó lo lắng đủ điều, nằm đến tận hai tuần mới được xuất viện.
- Ối mạ ơi. Rốt cục tôi đã trễ bao nhiêu bài kiểm trả vậy hả trời......
- Con quỹ già, mày nghỉ cho lắm vào, rồi giờ học cho chết.
- Này, mày có yên cho tao học không con điên kia.
- Mày có tin tao chém mày ra một ngàn tám trăm khúc không hả con lớp trưởng kia.
- Tao cốc sợ mày. Lo đi con.
- Mệt mày. Quỹ già.
- Ê ê ê. Đừng co được nước làm tới nha.
- Rồi làm gì được nhau nà.
- Vậy sao.... yayayayayayayayaya...
- Á á... á... cứu... cứu ...
Sau cái ngày tỉnh dậy, nó đã khác hẳn. Chuyện của Hân cuối cùng cũng sáng tỏ, cuộc sống của nó giờ mới thật sự là của nó. Sống cho nó, sống vì nó. Sau vụ đó, nó và lớp trưởng cũng dần dà thân nhau hơn. Nó cũng có phần cởi mở, nhiệt tình hơn.
" Tớ sẽ sống vì tớ. Mọi chuyện đã kết thúc. Ở trên đó hạnh phúc nha Hân. Tớ sẽ sống luôn phần của cậu. Hãy ăn tâm nha Hân!"
Một cuộc đời mới, một câu chuyện mới và.... rắc rối mới.... cứ đợi đó mà xem....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom