-
Chap 46: gặp
- Tao lạy mày.... Cái gì cũng từ từ. Hối gì mà hối. Rãnh thì đi trước đi, ở đây làm gì rồi kêu kêu réo réo.
- Mày lẹ đi. Ở đó mà cằng nhằng. Nhanh dùm đi.
- Dạ. Em tới liền nè chị...
- Đã bảo đi sớm, cứ ở đó mà mò mò. Mày đi trễ rồi về trễ đừng có mà la làng.
- Chứ hay quá ha. Lựa cái gì không lựa. Lựa ngay cái váy vừa ôm vừa ngắn. Giày thì cao mà cứ hối hoài.
- Đi bar hay đi học, mặc vậy nó mới đẹp mậy.
- Thôi đi, ông hai ổng đợi dài cổ.
- Rồi lên xe.
Bước nhanh lên xe. Hai cô nàng đưa nhau bon bon trên con đường dài. Cái cảnh đêm Sài Gòn qua lớp kính xe vừa mờ ảo vừa lung linh. Ánh đèn đường, đèn từ các quán ăn hòa với dòng người nhộn nhịp nơi thành thị, cảnh nhộn nhịp này cũng ít khi được người khác chú ý. Nhưng với nó, cảnh này nó cực kì thích, thích cái cảm giác ồn ào, thích cái rực rỡi án đèn của nơi này. Sau ngày tốt nghiệp, chuyện nó làm cũng chỉ là đi làm rồi lại về nhà, có khi nào chịu lê la hàng quán mà nhìn ngắm cảnh phố lên đèn.
- Ngoài kia có gì vui à?
- Không, tụ dưng muốn nhìn mấy cái đèn đường thôi.
- Tao thấy từ vụ con Linh, con Trâm, mày cứ sao sao á Yến.
- Sao là sao mậy.
- Thôi không gì.
- Ừ...
Một quãng đường vừa ồn vừa dài qua đi, chiếc xe sang trọng cuối cùng cũng đỗ xịch trước cửa một quán bar nơi ngoại ô thành phố.
- Ông ba này rãnh tiền, mở đâu không mở, mở cái quán chỗ này, le que có mấy người đâu.
- Dô đi rồi biết, chuyện của anh Bảo mày lo làm gì.
- Rồi đi.
Vùa qua cánh cửa lớn tiếng nhạc xập xình làm nó ù cả tai. Cảnh ở ngoài lại khác xa với cảnh bên trong. Liết sơ một vòng toàn là mấy em sexy trên dài dưới ngắn, nhìn mà còn bỏng mắt. Chật vật lắm mới leo lên được chỗ của hai Thiên.
Vừa ngồi vào chỗ đã thở hì hục không quan tâm xung quanh có ai mà ở đó cằng nhằng ông anh quý hóa.
- Anh ba ơi là anh ba, anh mở thêm quán chi cho cực cái thân của em. Ông anh hai cứ lôi em đi chỉ vì mấy chay rượu của anh thôi đó anh ba ơi là anh ba.
- Này này, anh đầu tư dùm em rồi em còn cằng nhằng anh cái gì- Bảo.
- Xời. Đâu tư cho em hay cho anh.
- Cho em chứ!
- Em có mỗi 2% vốn. Anh nghĩ xem là có tính được không?.
- Tính chứ sao không.
- Này nhé 2%....
Cuộc tranh luận sôi nổi bắt đầ diễn ra giữa hai người keo kiệt. Xung quanh đã bắt đầu nhập tiệc mà ở thế giới bên đó cứ tranh luận hòa không thôi.
- Mày có yên đi không thằng kia. Lâu lâu tao về mà mày cứ ở đó nói chuyện với ai không vậy hả.
- Không liên quan đến mày đâu Kỳ.
- Sao không mậy. .
" Giọng nói này sao quen vậy cà".
Khoảnh khắc hai ánh mắt nhìn nhau cũng là lúc trái tim nó loạn nhịp. Cũng lâu rồi không gặp hắn, nhưng sao tim nó đau thế, tại sao lại đau đến vậy. Có phải chăng sao ngần ấy năm gặp lại hắn không còn như trước. Không còn là của nó mà là của Thư, phải là của cô ta.
" Mày sao thế Yến. Từ trước đến nay có bao giờ mày nhớ hắn đâu. Không quen, không quen biết gì hết. Bình tĩnh, bình tĩnh."
- Yến. Chào em. Lâu rồi không gặp em.
- Chào chị.
- Nay làm gì mà đông đủ thế mất đứa- Thiên.
- Hôm nay thằng Bảo khai trương quán mới, em mới về nên em sang chúc mừng.- Kỳ
- Thư đi theo Kỳ chơi nè
- Ừ. Đi chung nè.
- Tay trong tay bay nửa vong trái đất cơ đáy
- Hahahahaha....
Đoạn tình cảm tựu biên của đôi trai gái của anh Thiên làm có đám cười nghiêng ngả. Nó thì sao chứ, vẫn cười, cười rất vui là đằng khác.
Buổi tiệc rộn ràng linh đình. Ai nấy đều uống rất nhiệt tình, uống đến ai nấy say mèm mà còn chưa chịu về. Ông anh ba lắc đầu than thở, lúc nải cao hứng lên tiếng cho tụi nó uống chùa, giờ thì nước mắt chảy ngược vào tim mà ngận ngùi ngồi nhìn mấy chay rượu lăn lốc mà ân hận.
- Cái con này. Uống gì mà say hết biết trời đất. Đã uống dỡ mà thích thể hiện.
- Thôi Yến. Tuyền nó say lắm rồi, để anh đưa nó về. Em coi về nhà mẹ đi. Chứ ba mẹ em ( ruột) nải điện bảo anh qua bển này ngủ. Em về trễ họ ngủ hết rồi.
- Em biết rồi. Anh đưa Tuyền về đi. Hai nhớ cẩn thận.
- Ừ.
Đưa con bạn lên xe xong xuôi, nhìn đồng hồ mà thở dài. Cũng gần một giờ rồi, giờ này mà về chắc ngủ ngoài đường. Cũng may là còn mẹ nuôi chứ không là tiêu nó rồi. Nhìn xung quanh giờ này cũng chẳng còn một chiếc taxi nào, cái thở dài lại càng dài miên mang hơn nữa.
- Yến. Lên xe đi chung với Thư và Kỳ đi. Cũng gần đường anh Kỳ chở Thư về nè, lên đi chung đi- Thư
- Thôi khỏi đi. Tôi về một mình được rồi. Không phiền hà hai người.
- Không phiền.
- Anh Kỳ nói đúng. Mình về chung đi.
- Yến ơi. Anh ba dẫn xe ra rồi nè. Về thôi.- Bảo
-Em biết rồi. Em lại liền. Tôi đi đây, cám ơn lòng tốt của hai người.
- Mày coi về cẩn thận đấy Kỳ.
- Ừ. Về đi.
Nói xong thì hai anh em nó đi mất hút, khoảng xung quanh chỉ còn màu đen thâm thẩm của màng đêm nơi ngoại ô thành phố.
- Kỳ à. Nghe Thư. Cứ từ từ. Yến vẫn ở đây.
- Ngay trước mắt mà sao xa quá chị ạ
- Một ngày nào đó Yến lại về với Kỳ thôi.
Thư dang tay ôm trọn hắn vào lòng.
" Tôi nhịn nhục ở cạnh anh bấy lâu nay mà anh không chút động lòng. Con nhỏ đó có gì hơn tôi mà anh cứ ôm ấp mộng trở về bên nó. Anh cứ đợi đấy. Xem tôi có để yên được như vậy không. Anh chờ đây."
- Mày lẹ đi. Ở đó mà cằng nhằng. Nhanh dùm đi.
- Dạ. Em tới liền nè chị...
- Đã bảo đi sớm, cứ ở đó mà mò mò. Mày đi trễ rồi về trễ đừng có mà la làng.
- Chứ hay quá ha. Lựa cái gì không lựa. Lựa ngay cái váy vừa ôm vừa ngắn. Giày thì cao mà cứ hối hoài.
- Đi bar hay đi học, mặc vậy nó mới đẹp mậy.
- Thôi đi, ông hai ổng đợi dài cổ.
- Rồi lên xe.
Bước nhanh lên xe. Hai cô nàng đưa nhau bon bon trên con đường dài. Cái cảnh đêm Sài Gòn qua lớp kính xe vừa mờ ảo vừa lung linh. Ánh đèn đường, đèn từ các quán ăn hòa với dòng người nhộn nhịp nơi thành thị, cảnh nhộn nhịp này cũng ít khi được người khác chú ý. Nhưng với nó, cảnh này nó cực kì thích, thích cái cảm giác ồn ào, thích cái rực rỡi án đèn của nơi này. Sau ngày tốt nghiệp, chuyện nó làm cũng chỉ là đi làm rồi lại về nhà, có khi nào chịu lê la hàng quán mà nhìn ngắm cảnh phố lên đèn.
- Ngoài kia có gì vui à?
- Không, tụ dưng muốn nhìn mấy cái đèn đường thôi.
- Tao thấy từ vụ con Linh, con Trâm, mày cứ sao sao á Yến.
- Sao là sao mậy.
- Thôi không gì.
- Ừ...
Một quãng đường vừa ồn vừa dài qua đi, chiếc xe sang trọng cuối cùng cũng đỗ xịch trước cửa một quán bar nơi ngoại ô thành phố.
- Ông ba này rãnh tiền, mở đâu không mở, mở cái quán chỗ này, le que có mấy người đâu.
- Dô đi rồi biết, chuyện của anh Bảo mày lo làm gì.
- Rồi đi.
Vùa qua cánh cửa lớn tiếng nhạc xập xình làm nó ù cả tai. Cảnh ở ngoài lại khác xa với cảnh bên trong. Liết sơ một vòng toàn là mấy em sexy trên dài dưới ngắn, nhìn mà còn bỏng mắt. Chật vật lắm mới leo lên được chỗ của hai Thiên.
Vừa ngồi vào chỗ đã thở hì hục không quan tâm xung quanh có ai mà ở đó cằng nhằng ông anh quý hóa.
- Anh ba ơi là anh ba, anh mở thêm quán chi cho cực cái thân của em. Ông anh hai cứ lôi em đi chỉ vì mấy chay rượu của anh thôi đó anh ba ơi là anh ba.
- Này này, anh đầu tư dùm em rồi em còn cằng nhằng anh cái gì- Bảo.
- Xời. Đâu tư cho em hay cho anh.
- Cho em chứ!
- Em có mỗi 2% vốn. Anh nghĩ xem là có tính được không?.
- Tính chứ sao không.
- Này nhé 2%....
Cuộc tranh luận sôi nổi bắt đầ diễn ra giữa hai người keo kiệt. Xung quanh đã bắt đầu nhập tiệc mà ở thế giới bên đó cứ tranh luận hòa không thôi.
- Mày có yên đi không thằng kia. Lâu lâu tao về mà mày cứ ở đó nói chuyện với ai không vậy hả.
- Không liên quan đến mày đâu Kỳ.
- Sao không mậy. .
" Giọng nói này sao quen vậy cà".
Khoảnh khắc hai ánh mắt nhìn nhau cũng là lúc trái tim nó loạn nhịp. Cũng lâu rồi không gặp hắn, nhưng sao tim nó đau thế, tại sao lại đau đến vậy. Có phải chăng sao ngần ấy năm gặp lại hắn không còn như trước. Không còn là của nó mà là của Thư, phải là của cô ta.
" Mày sao thế Yến. Từ trước đến nay có bao giờ mày nhớ hắn đâu. Không quen, không quen biết gì hết. Bình tĩnh, bình tĩnh."
- Yến. Chào em. Lâu rồi không gặp em.
- Chào chị.
- Nay làm gì mà đông đủ thế mất đứa- Thiên.
- Hôm nay thằng Bảo khai trương quán mới, em mới về nên em sang chúc mừng.- Kỳ
- Thư đi theo Kỳ chơi nè
- Ừ. Đi chung nè.
- Tay trong tay bay nửa vong trái đất cơ đáy
- Hahahahaha....
Đoạn tình cảm tựu biên của đôi trai gái của anh Thiên làm có đám cười nghiêng ngả. Nó thì sao chứ, vẫn cười, cười rất vui là đằng khác.
Buổi tiệc rộn ràng linh đình. Ai nấy đều uống rất nhiệt tình, uống đến ai nấy say mèm mà còn chưa chịu về. Ông anh ba lắc đầu than thở, lúc nải cao hứng lên tiếng cho tụi nó uống chùa, giờ thì nước mắt chảy ngược vào tim mà ngận ngùi ngồi nhìn mấy chay rượu lăn lốc mà ân hận.
- Cái con này. Uống gì mà say hết biết trời đất. Đã uống dỡ mà thích thể hiện.
- Thôi Yến. Tuyền nó say lắm rồi, để anh đưa nó về. Em coi về nhà mẹ đi. Chứ ba mẹ em ( ruột) nải điện bảo anh qua bển này ngủ. Em về trễ họ ngủ hết rồi.
- Em biết rồi. Anh đưa Tuyền về đi. Hai nhớ cẩn thận.
- Ừ.
Đưa con bạn lên xe xong xuôi, nhìn đồng hồ mà thở dài. Cũng gần một giờ rồi, giờ này mà về chắc ngủ ngoài đường. Cũng may là còn mẹ nuôi chứ không là tiêu nó rồi. Nhìn xung quanh giờ này cũng chẳng còn một chiếc taxi nào, cái thở dài lại càng dài miên mang hơn nữa.
- Yến. Lên xe đi chung với Thư và Kỳ đi. Cũng gần đường anh Kỳ chở Thư về nè, lên đi chung đi- Thư
- Thôi khỏi đi. Tôi về một mình được rồi. Không phiền hà hai người.
- Không phiền.
- Anh Kỳ nói đúng. Mình về chung đi.
- Yến ơi. Anh ba dẫn xe ra rồi nè. Về thôi.- Bảo
-Em biết rồi. Em lại liền. Tôi đi đây, cám ơn lòng tốt của hai người.
- Mày coi về cẩn thận đấy Kỳ.
- Ừ. Về đi.
Nói xong thì hai anh em nó đi mất hút, khoảng xung quanh chỉ còn màu đen thâm thẩm của màng đêm nơi ngoại ô thành phố.
- Kỳ à. Nghe Thư. Cứ từ từ. Yến vẫn ở đây.
- Ngay trước mắt mà sao xa quá chị ạ
- Một ngày nào đó Yến lại về với Kỳ thôi.
Thư dang tay ôm trọn hắn vào lòng.
" Tôi nhịn nhục ở cạnh anh bấy lâu nay mà anh không chút động lòng. Con nhỏ đó có gì hơn tôi mà anh cứ ôm ấp mộng trở về bên nó. Anh cứ đợi đấy. Xem tôi có để yên được như vậy không. Anh chờ đây."
Last edited:
Bình luận facebook