-
Chap 47: sếp mới
- Út lạnh không?
- Em không sao!
- Anh ba cho em mượn lưng dựa chút đấy.
- Em ổn mà.
- Đường còn xa. Cứ dựa vào đi. Anh vó tính tiền đâu mà lo.
- Nhắc mới nhớ. Tiền lời tháng nay đâu.
- Cho anh khất đi, hôm nay anh lỗ đậm rồi.
- Ai biểu ở không.
- Thôi mà.....
Một màn năng nỉ ỉ ôi của ông anh ba diễn ra suốt con đường dài về nhà. Đứa trẻ như nó dù là một năm, hai năm hay một chục năm sau thì nó vẫn vậy. Luôn nhỏ bé và dễ vỡ như thủy tinh, dù mặt có cứng rắn như thế nào thì khi đêm xuống, khi phải đối diện với bóng đêm con người ấy luôn yếu đuối hơn bao giờ hết.
Siết lấy người anh ba yêu quý, tâm hồn nó mới được chút nhẹ nhõm. Bao năm qua, nếu không có anh chắc nó cũng chẳng vượt qua cú sốc ấy. Trời dần về khuya hơn và cũng lạnh hơn, tiếng giót rít thẳng vào tai, vòng tay cứ thế mà chặt hơn, chặt hơn. Thế rồi nó thiếp đi lúc nào không hay.
- Thưa cậu ba đã về.
- Được rồi. Bác lên chuẩn bị phòng cho út dùm cháu.
- Dạ cậu đưa cô tôi bế lên cho, bà chủ đã chuẩn bị trươca hết rồi ạ.
- Không cần đâu. Khuya rồi, bác đi nghỉ đi.
- Vâng thưa cậu.
" Cái cô ngốc này nhìn vậy mà nặng thật đấy!"
Tưng bước leo cầu thang bế nó đưa vào phòng, cũng may là phòng cũng gần chứ không là mệt với nó. Phần nó có rượu lại không hay thức khuya nên vừa gặp chăn ấm nệm êm là đánh một giấc tới tận sáng.
- Ơ cái đầu của tôi......
Cố mở mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt là bốn cô hầu đang đứng ngay ngắn nhìn nó.
- Có chuyện gì sao?
- Thưa cô, bà chủ dặn chúng tôi chăm sóc cho cô ạ!
- Mấy giờ rồi chị.
- Dạ gần 7 giờ rồi ạ.
-What The Nợn...
- Dạ bà chủ có nói là hôm nay công ty cho cô đi làm trễ một tiếng. Cô chủ cứ an tâm.
- Nhờ chị đi chuẩn bị bửa sáng giúp tôi. Còn lại ra ngoài đi ạ.
- Vâng!
Chờ hầu gái đi hết nó mới lần mò chuẩn bị, cũng may là mẹ cho đi trễ chứ không lại bị la cho trận. Qua loa các thứ rồi đi xuống ăn sáng.
- Thưa cô, hôm nay bà chủ có dặng cô ăn sáng rồi mới đi ạ.
- Thơi bác. Cháu trễ rồi, cháu đi luôn ạ.
- Dạ vậy cô đem theo hộp cơm ăn đi ạ. Bà chủ dặn kỹ là cô phải ăn sáng ạ.
- Dạ. Thôi cháu đi luôn ạ. Bác gửi lời tới ba mẹ nuôi dùm cháu ạ.
- Vâng. Cô đi ạ.
Rời nhà đến công ty mà mặt mày tươi rói. Không tươi cũng uổng. Mới sáng sớm ông anh ba đã chuyển tiền vô thẻ của nó làm vui hết sức, tâm trạng tốt nên nhìn gì cũng đẹp, cái gì cũng vui.
- He lô mấy tình yêu.
-Nay làm gì vui dữ Yến- Đồng nghiệp 1
- Dạ không gì. Tự dưng yêu đời đó mà.
- À. Mà nè. Nghe tin gì chưa Yến. - 1
-Sao?
- Có trưởng phòng mới về. Đang tuyển thư kí riêng đó.- 1
- Rồi sao? Liên quan gì tới tui.
- Sao lại không. Anh trưởng phòng đẹp trai lắm mày ơi....
- Tuyền , tuyền được rồi Tuyền đừng có dở tật mê trai ra đây nha Tuyền.
- Xá. Làm như mày không mê vậy.
- Mê thì mê cũng tém tém lại mày.
- Xời.....
Nó và Tuyền cứ xáp lại là gây cười cho cả phòng. Chuyện vẫn chưa chịu kết thúc, hai đứa vẫn cứ nói làm mọi người cười lộn cả ruột. Vang khắp công ty đến mức bị gọi lên phòng của "ông lớn" mới chịu thôi.
- Hai cô có biết là đang làm ảnh hưởng đến công ty không?
- Thưa trưởng phòng mọi chuyện đâu có gì lớn ạ.- Tuyền.
- Tôi là sếp hay cô à sếp.
- Dạ trưởng phòng là sếp.
" Giọng nói quen quen nhỡ"
- Được rồi. Cô có thể ra ngoài. Yến ở lại.
- Dạ.
Vừa xoay người là chạy mất dép, ông này cái mặt đẹp mà lạnh dễ sợ.
- Thưa tôi có thể đi chưa ạ.
- Chưa.
- Thưa.... sế...p
- Sao thế?.
Nhìn thấy hắn ngồi đó mà nó giậc mình. Sao hắn lại ngồi đó, đây là công ty của mẹ cơ mà? Sao... sao...
- Cô đi trễ nửa tiếng?
- Vâng. Nhưng... được phép của mẹ... à không, là của tổng giám đốc.
- ở đây tôi là sếp. Cô bị trừ một tuânv lương do đi trễ.
- Này. Anh đừng có quá đáng nhé. Tôi tuy đi trễ như là có chỉ thị của cấp trên, sao tôi lại bị trừ lương chứ.
- Tôi mới là sếp ở đây.
- Đây là công ty của mẹ nuôi tôi.
- Tôi là người quản lí.
- Mẹ tôi trả lương cho anh.
- Trừ hai tuần lương.
- SAO CHỨ.
- Cô chống đối cấp trên?.
- Được lắm.
Đùng đùng bỏ đi. Bao nhiêu tức giận đỏ hết lên trên cánh cửa. " RẦM" tiếng của đóng lại vang đi khắp cả dãy phòng. Trên đường về phòng làm việc mà miệng cứ lải nhải không thôi.
" Tên Kỳ chết bầm, tên Kỳ thối thá tên....."
Người kia ở ngoài thì chửi rủa các kiểu còn người ở trong vui vẻ thoải mái đắc thắng nhìn người kia cãi không lại bỏ đi.
- Alo.
- Thằng kia. Mày làm gì em tao để nó giận đùng đùng vậy.
- Mày làm gì biết tin sớm vậy. Theo dõi tao à.
- Kệ tao. Mày lo đi. Ông Thiên ổng chém mày bây giờ.
- Lo gì. Tao lo hết.
- ờ...
Không khí phòng làm việc trở nên căng thẳng, ai nấy nhìn nó mà lo. Ong sếp mới về hôm nay mà nó đã bị ngắm trúng, số nó khổ thật. Phần nó, ngồi đánh máy tình mà như đánh giặc, bao nhiêu giận hờn trút hết lên cái bàn phím.
- Số mày xui rồi Yến ơi.- Tuyền
- Tao hờn.
- Mày có đụng chạm gì sếp mà bị ngắm trúng vậy.
- Biết đâu à. Cái thể loại gì không biết.
- Số hưởng nha con.
- Mày có nghe gì về chuyện có trưởng phòng mới không?
- À. Sáng nay mới có quyết định thôi. Mai mới có công văn gửi xuống.
- Khổ dài dài.....
" Cái tên Kỳ trơid đánh. Ở bên Mỹ sao không ở. Lôi nhau về Việt Nam, nhà có sao không làm. Nhắm ngay công ty của mình làm là sao. Tính hại nhau à?"
Cằng nhằng cữ nhữ đến tận giờ ăn trưa, bị con bạn thân lôi lôi kéo kéo lắm mới chịu ra ngoài ăn.
- Tháng này sếp tuyên bố trừ tao nửa tháng lương. Tao nghèo rồi.
-Tao bao. Lo gì.
- Chết tao cũng phải lết đi ăn.
- Mày nghe bao là mắt sáng rỡ.
Hehehe... ăn đồ Free là ngon nhất, dại gì mà không đi chớ. Hí ha hí hần bỏ hết bao nhiêu bực bội chạy đi ăn, vừa vào quán đã mất hứng.
- Ủa. Yến. Lại hăn với tụi chị nè.
" Tụi chị?"
- Chị Thư. Tụi....
- Tôi đi với bạn. Hai người cứ ăn đi.
- Yế....
Bịch miệng nhỏ bạn, đi thẳng đến bàn trống, gọi món ăn ngấu ngiếng chả thèm nhìn lấy hai người kia. Nó làm như vũ bão làm Tuyền chẳng hiểu mô tê gì mà chỉ biết làm theo.
- Kỳ à. Miệng dính gì kìa. Để Thư lau cho.
- cám ơn.
- Yến có vẻ không thích Kỳ.
- Cô ấy ăn có vẻ ngon.
- Đúng vậy.... Kỳ tính làm sao với Yến
-Chuyện của Kỳ.
- Có Cần Thư ....
- Không cần.
Cử chỉ thân mật của Thư và hắn làm nó muốn bóc khói. Giận lắm chỉ biết trút hết lên đồ ăn.
- Ê. Sếp nhìn quen quen mậy.
- Là người đến sau mình một xíu. Tại quán anh ba.
- Hèn chi thấy quen quen.
- ờ.
- Tao nhớ không lầm là mày với ông sếp hồi đó coa quen nhai thì phải.
-Ăn cơm đi.
- Tao nhớ rõ mà. Phải không?
- Tao nói mày ăn đi. Lắm lời.
- Làm gì bực. Mà tao nhớ đúng phải không?
- Cái con này. Mày có yên không thì bảo?
- Yên , yên, đừng giận, hạ hỏa,haj hỏa.
- Bục bội. Ăn cũng không yên.
- Có vấn đề có vấn đề.
- Tao lạy mày.
- Rồi rồi.
- Em không sao!
- Anh ba cho em mượn lưng dựa chút đấy.
- Em ổn mà.
- Đường còn xa. Cứ dựa vào đi. Anh vó tính tiền đâu mà lo.
- Nhắc mới nhớ. Tiền lời tháng nay đâu.
- Cho anh khất đi, hôm nay anh lỗ đậm rồi.
- Ai biểu ở không.
- Thôi mà.....
Một màn năng nỉ ỉ ôi của ông anh ba diễn ra suốt con đường dài về nhà. Đứa trẻ như nó dù là một năm, hai năm hay một chục năm sau thì nó vẫn vậy. Luôn nhỏ bé và dễ vỡ như thủy tinh, dù mặt có cứng rắn như thế nào thì khi đêm xuống, khi phải đối diện với bóng đêm con người ấy luôn yếu đuối hơn bao giờ hết.
Siết lấy người anh ba yêu quý, tâm hồn nó mới được chút nhẹ nhõm. Bao năm qua, nếu không có anh chắc nó cũng chẳng vượt qua cú sốc ấy. Trời dần về khuya hơn và cũng lạnh hơn, tiếng giót rít thẳng vào tai, vòng tay cứ thế mà chặt hơn, chặt hơn. Thế rồi nó thiếp đi lúc nào không hay.
- Thưa cậu ba đã về.
- Được rồi. Bác lên chuẩn bị phòng cho út dùm cháu.
- Dạ cậu đưa cô tôi bế lên cho, bà chủ đã chuẩn bị trươca hết rồi ạ.
- Không cần đâu. Khuya rồi, bác đi nghỉ đi.
- Vâng thưa cậu.
" Cái cô ngốc này nhìn vậy mà nặng thật đấy!"
Tưng bước leo cầu thang bế nó đưa vào phòng, cũng may là phòng cũng gần chứ không là mệt với nó. Phần nó có rượu lại không hay thức khuya nên vừa gặp chăn ấm nệm êm là đánh một giấc tới tận sáng.
- Ơ cái đầu của tôi......
Cố mở mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt là bốn cô hầu đang đứng ngay ngắn nhìn nó.
- Có chuyện gì sao?
- Thưa cô, bà chủ dặn chúng tôi chăm sóc cho cô ạ!
- Mấy giờ rồi chị.
- Dạ gần 7 giờ rồi ạ.
-What The Nợn...
- Dạ bà chủ có nói là hôm nay công ty cho cô đi làm trễ một tiếng. Cô chủ cứ an tâm.
- Nhờ chị đi chuẩn bị bửa sáng giúp tôi. Còn lại ra ngoài đi ạ.
- Vâng!
Chờ hầu gái đi hết nó mới lần mò chuẩn bị, cũng may là mẹ cho đi trễ chứ không lại bị la cho trận. Qua loa các thứ rồi đi xuống ăn sáng.
- Thưa cô, hôm nay bà chủ có dặng cô ăn sáng rồi mới đi ạ.
- Thơi bác. Cháu trễ rồi, cháu đi luôn ạ.
- Dạ vậy cô đem theo hộp cơm ăn đi ạ. Bà chủ dặn kỹ là cô phải ăn sáng ạ.
- Dạ. Thôi cháu đi luôn ạ. Bác gửi lời tới ba mẹ nuôi dùm cháu ạ.
- Vâng. Cô đi ạ.
Rời nhà đến công ty mà mặt mày tươi rói. Không tươi cũng uổng. Mới sáng sớm ông anh ba đã chuyển tiền vô thẻ của nó làm vui hết sức, tâm trạng tốt nên nhìn gì cũng đẹp, cái gì cũng vui.
- He lô mấy tình yêu.
-Nay làm gì vui dữ Yến- Đồng nghiệp 1
- Dạ không gì. Tự dưng yêu đời đó mà.
- À. Mà nè. Nghe tin gì chưa Yến. - 1
-Sao?
- Có trưởng phòng mới về. Đang tuyển thư kí riêng đó.- 1
- Rồi sao? Liên quan gì tới tui.
- Sao lại không. Anh trưởng phòng đẹp trai lắm mày ơi....
- Tuyền , tuyền được rồi Tuyền đừng có dở tật mê trai ra đây nha Tuyền.
- Xá. Làm như mày không mê vậy.
- Mê thì mê cũng tém tém lại mày.
- Xời.....
Nó và Tuyền cứ xáp lại là gây cười cho cả phòng. Chuyện vẫn chưa chịu kết thúc, hai đứa vẫn cứ nói làm mọi người cười lộn cả ruột. Vang khắp công ty đến mức bị gọi lên phòng của "ông lớn" mới chịu thôi.
- Hai cô có biết là đang làm ảnh hưởng đến công ty không?
- Thưa trưởng phòng mọi chuyện đâu có gì lớn ạ.- Tuyền.
- Tôi là sếp hay cô à sếp.
- Dạ trưởng phòng là sếp.
" Giọng nói quen quen nhỡ"
- Được rồi. Cô có thể ra ngoài. Yến ở lại.
- Dạ.
Vừa xoay người là chạy mất dép, ông này cái mặt đẹp mà lạnh dễ sợ.
- Thưa tôi có thể đi chưa ạ.
- Chưa.
- Thưa.... sế...p
- Sao thế?.
Nhìn thấy hắn ngồi đó mà nó giậc mình. Sao hắn lại ngồi đó, đây là công ty của mẹ cơ mà? Sao... sao...
- Cô đi trễ nửa tiếng?
- Vâng. Nhưng... được phép của mẹ... à không, là của tổng giám đốc.
- ở đây tôi là sếp. Cô bị trừ một tuânv lương do đi trễ.
- Này. Anh đừng có quá đáng nhé. Tôi tuy đi trễ như là có chỉ thị của cấp trên, sao tôi lại bị trừ lương chứ.
- Tôi mới là sếp ở đây.
- Đây là công ty của mẹ nuôi tôi.
- Tôi là người quản lí.
- Mẹ tôi trả lương cho anh.
- Trừ hai tuần lương.
- SAO CHỨ.
- Cô chống đối cấp trên?.
- Được lắm.
Đùng đùng bỏ đi. Bao nhiêu tức giận đỏ hết lên trên cánh cửa. " RẦM" tiếng của đóng lại vang đi khắp cả dãy phòng. Trên đường về phòng làm việc mà miệng cứ lải nhải không thôi.
" Tên Kỳ chết bầm, tên Kỳ thối thá tên....."
Người kia ở ngoài thì chửi rủa các kiểu còn người ở trong vui vẻ thoải mái đắc thắng nhìn người kia cãi không lại bỏ đi.
- Alo.
- Thằng kia. Mày làm gì em tao để nó giận đùng đùng vậy.
- Mày làm gì biết tin sớm vậy. Theo dõi tao à.
- Kệ tao. Mày lo đi. Ông Thiên ổng chém mày bây giờ.
- Lo gì. Tao lo hết.
- ờ...
Không khí phòng làm việc trở nên căng thẳng, ai nấy nhìn nó mà lo. Ong sếp mới về hôm nay mà nó đã bị ngắm trúng, số nó khổ thật. Phần nó, ngồi đánh máy tình mà như đánh giặc, bao nhiêu giận hờn trút hết lên cái bàn phím.
- Số mày xui rồi Yến ơi.- Tuyền
- Tao hờn.
- Mày có đụng chạm gì sếp mà bị ngắm trúng vậy.
- Biết đâu à. Cái thể loại gì không biết.
- Số hưởng nha con.
- Mày có nghe gì về chuyện có trưởng phòng mới không?
- À. Sáng nay mới có quyết định thôi. Mai mới có công văn gửi xuống.
- Khổ dài dài.....
" Cái tên Kỳ trơid đánh. Ở bên Mỹ sao không ở. Lôi nhau về Việt Nam, nhà có sao không làm. Nhắm ngay công ty của mình làm là sao. Tính hại nhau à?"
Cằng nhằng cữ nhữ đến tận giờ ăn trưa, bị con bạn thân lôi lôi kéo kéo lắm mới chịu ra ngoài ăn.
- Tháng này sếp tuyên bố trừ tao nửa tháng lương. Tao nghèo rồi.
-Tao bao. Lo gì.
- Chết tao cũng phải lết đi ăn.
- Mày nghe bao là mắt sáng rỡ.
Hehehe... ăn đồ Free là ngon nhất, dại gì mà không đi chớ. Hí ha hí hần bỏ hết bao nhiêu bực bội chạy đi ăn, vừa vào quán đã mất hứng.
- Ủa. Yến. Lại hăn với tụi chị nè.
" Tụi chị?"
- Chị Thư. Tụi....
- Tôi đi với bạn. Hai người cứ ăn đi.
- Yế....
Bịch miệng nhỏ bạn, đi thẳng đến bàn trống, gọi món ăn ngấu ngiếng chả thèm nhìn lấy hai người kia. Nó làm như vũ bão làm Tuyền chẳng hiểu mô tê gì mà chỉ biết làm theo.
- Kỳ à. Miệng dính gì kìa. Để Thư lau cho.
- cám ơn.
- Yến có vẻ không thích Kỳ.
- Cô ấy ăn có vẻ ngon.
- Đúng vậy.... Kỳ tính làm sao với Yến
-Chuyện của Kỳ.
- Có Cần Thư ....
- Không cần.
Cử chỉ thân mật của Thư và hắn làm nó muốn bóc khói. Giận lắm chỉ biết trút hết lên đồ ăn.
- Ê. Sếp nhìn quen quen mậy.
- Là người đến sau mình một xíu. Tại quán anh ba.
- Hèn chi thấy quen quen.
- ờ.
- Tao nhớ không lầm là mày với ông sếp hồi đó coa quen nhai thì phải.
-Ăn cơm đi.
- Tao nhớ rõ mà. Phải không?
- Tao nói mày ăn đi. Lắm lời.
- Làm gì bực. Mà tao nhớ đúng phải không?
- Cái con này. Mày có yên không thì bảo?
- Yên , yên, đừng giận, hạ hỏa,haj hỏa.
- Bục bội. Ăn cũng không yên.
- Có vấn đề có vấn đề.
- Tao lạy mày.
- Rồi rồi.
Last edited:
Bình luận facebook