-
Chap 50: cố gắng (1)
Tiếng hát ai du dương làm người đang ngủ chẳng muốn thức. Nó quen thuộc, quen đến mức cô gái nhỏ chẳng dám thức, chẳng dám đối diện với người hát.
- Yến à! Đây có lẽ là quyết định sáng suốt nhất đời anh. Anh xin lỗi, xin lỗi em.
" Quyết đinh? Hắn muốn làm gì?"
- Anh không hiểu? Taih sao em lại tránh anh? Em vẫn giận anh sao? Trả lời anh đi Yến!
" gì chứ?"
- Anh biết em đã thức.
Cựa người chuyển mình tránh né câu hỏi. Nó có chút giật mình, không ngờ hắn lại phát hiện là nó đã thức. Cũng pgair thôi, nó diễn dỡ lắm, dở đến mức liết nhẹ một chút cũng có thể thấy được.
- Anh xin em. Đừng lờ anh.
- Tôi và anh chẳng còn gì.
- Anh xin lỗi.
- Có lẽ nó không cần nữa.
- Em vẫn bướng bỉnh như ngày nào.
Bỏ đi ra ngoài, khuôn mặt ấy lại trở về với nét lạnh lùng. Nó lạnh, lạnh lắm, lạnh ngư không gian quanh nó hiện tại.
Cuốn mình vào chăn, mọi thứ dường như thu bé lại bằng một cái giường, nó bé, bé lắm.
Quán bar nhỏ dưới khách sạn.
Hết một chay
Lại một chay
Một chay
Lại một chay nữa hết sạch rồi lại bị vức xuống sàn lạnh. Âm thanh sập xình dù có lớn đến mấy cũng không mấy ảnh hưởng đến người đàn ông này. Có ai khác ngoài hắn cơ chứ. Đây có lẽ là cảnh chẳng mấy lạ lẫm, quen đến phát hờn.
- Tao không biết ăn ở sao mà lại gặp mày.
- Giề.... mày nên yến.. ức.. yên lặng đi...
- Con lạy cụ. Cụ làm ơn thôi dùm con. Cụ mau về phòng cho con yên bửa. Lâu lâu lại tới quậy tao.
- Mày nói đi... ức... tao có xấu không...
- Gì nữa..
- Tao có xấu đến mưc.. ức ức.. cô ấy lại xa lánh tao không...
-.....
- Có lẽ tao nên bỏ.... bỏ.. b...ỏ....
- Rồi xong. Ổng lên đường.
Sáng sớm hôm sau.
- Cái đầu sau mà nhứt đến vậy.... a ...
Vừa mở mắt đã thấy nó nằm kề bên. Cảm giác có chút hồi hộp nhưng lại có chút hạnh phúc. Gương mặt này, cái gương mặt mập mạp này lại ngay cạnh mình.
Chạm nhẹ gương mặt không góc chết( với hắn), cái má phúng phính này nhìn vào chỉ muốn nhéo cho mấy phát. Nhìn cưng chịu không nổi. Vừa đưa tay định nựng thì đã bị chặng lại
- Tránh ra dùm.
- Em nghĩ anh sẽ tránh sao?
Cố vùng dậy, thế nhưng muốn cũng chẳng được.
- Em vào tay anh mà nghĩ thoát ra được sao?
- Buông ra. Buông ra. Buông...
- không!
Một tên cười nham hiểm trấn áp một bên. Còn nó thì chỉ còn cách chịu trận mà không làm được gì, chỉ có mỗi cái miệng là hoạt động. Nó là ai cơ chứ, Yến nhà ta chỉ cần một bộ phận hoạt động thì đừng có hòng mà nó yên.
- Buông ra, anh mà còn không buông tôi kiện anh tội.....
Chưa nói hết câu thì.... thôi rồi.... muốn nói cũng chẳng nói được.
Hắn cứ thế mà chặng nó lại không hé được nữa lời ( cách nào thì đoán nha.... ngại quá hà). Cái hành động bất chợt ấy làm nó chết lâm sàn, người cứ đơ ra mà hai mắt mở trừng trừng nhìn hắn.
10s, 20s, 1 phút...
Luyết tiếc rời môi nó, nó chưa hoản hồn nghe hắn phán một câu mà tỉnh hẳn ra.
- Anh giỡn, đừng la nữa...
" chat". Một bạt tay không mạnh nhưng lại như một con dao găm cứa mạnh vào tim.
- Tôi ghét anh.
- Yến à! Đây có lẽ là quyết định sáng suốt nhất đời anh. Anh xin lỗi, xin lỗi em.
" Quyết đinh? Hắn muốn làm gì?"
- Anh không hiểu? Taih sao em lại tránh anh? Em vẫn giận anh sao? Trả lời anh đi Yến!
" gì chứ?"
- Anh biết em đã thức.
Cựa người chuyển mình tránh né câu hỏi. Nó có chút giật mình, không ngờ hắn lại phát hiện là nó đã thức. Cũng pgair thôi, nó diễn dỡ lắm, dở đến mức liết nhẹ một chút cũng có thể thấy được.
- Anh xin em. Đừng lờ anh.
- Tôi và anh chẳng còn gì.
- Anh xin lỗi.
- Có lẽ nó không cần nữa.
- Em vẫn bướng bỉnh như ngày nào.
Bỏ đi ra ngoài, khuôn mặt ấy lại trở về với nét lạnh lùng. Nó lạnh, lạnh lắm, lạnh ngư không gian quanh nó hiện tại.
Cuốn mình vào chăn, mọi thứ dường như thu bé lại bằng một cái giường, nó bé, bé lắm.
Quán bar nhỏ dưới khách sạn.
Hết một chay
Lại một chay
Một chay
Lại một chay nữa hết sạch rồi lại bị vức xuống sàn lạnh. Âm thanh sập xình dù có lớn đến mấy cũng không mấy ảnh hưởng đến người đàn ông này. Có ai khác ngoài hắn cơ chứ. Đây có lẽ là cảnh chẳng mấy lạ lẫm, quen đến phát hờn.
- Tao không biết ăn ở sao mà lại gặp mày.
- Giề.... mày nên yến.. ức.. yên lặng đi...
- Con lạy cụ. Cụ làm ơn thôi dùm con. Cụ mau về phòng cho con yên bửa. Lâu lâu lại tới quậy tao.
- Mày nói đi... ức... tao có xấu không...
- Gì nữa..
- Tao có xấu đến mưc.. ức ức.. cô ấy lại xa lánh tao không...
-.....
- Có lẽ tao nên bỏ.... bỏ.. b...ỏ....
- Rồi xong. Ổng lên đường.
Sáng sớm hôm sau.
- Cái đầu sau mà nhứt đến vậy.... a ...
Vừa mở mắt đã thấy nó nằm kề bên. Cảm giác có chút hồi hộp nhưng lại có chút hạnh phúc. Gương mặt này, cái gương mặt mập mạp này lại ngay cạnh mình.
Chạm nhẹ gương mặt không góc chết( với hắn), cái má phúng phính này nhìn vào chỉ muốn nhéo cho mấy phát. Nhìn cưng chịu không nổi. Vừa đưa tay định nựng thì đã bị chặng lại
- Tránh ra dùm.
- Em nghĩ anh sẽ tránh sao?
Cố vùng dậy, thế nhưng muốn cũng chẳng được.
- Em vào tay anh mà nghĩ thoát ra được sao?
- Buông ra. Buông ra. Buông...
- không!
Một tên cười nham hiểm trấn áp một bên. Còn nó thì chỉ còn cách chịu trận mà không làm được gì, chỉ có mỗi cái miệng là hoạt động. Nó là ai cơ chứ, Yến nhà ta chỉ cần một bộ phận hoạt động thì đừng có hòng mà nó yên.
- Buông ra, anh mà còn không buông tôi kiện anh tội.....
Chưa nói hết câu thì.... thôi rồi.... muốn nói cũng chẳng nói được.
Hắn cứ thế mà chặng nó lại không hé được nữa lời ( cách nào thì đoán nha.... ngại quá hà). Cái hành động bất chợt ấy làm nó chết lâm sàn, người cứ đơ ra mà hai mắt mở trừng trừng nhìn hắn.
10s, 20s, 1 phút...
Luyết tiếc rời môi nó, nó chưa hoản hồn nghe hắn phán một câu mà tỉnh hẳn ra.
- Anh giỡn, đừng la nữa...
" chat". Một bạt tay không mạnh nhưng lại như một con dao găm cứa mạnh vào tim.
- Tôi ghét anh.
Bình luận facebook