• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (1 Viewer)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 52: Lừa.

Cứ như đứa trẻ lên ba giận dỗi bỏ đi. Chân dậm đùng đùng chạy ra khỏi nơi kia, đi rồi lại đi, lại đi. Đi đến mỏi cả chân mới chịu dừng lại. Nhìn xung quanh rồi lại nhìn nơi mình đứng, chỉ có 3 chữ hiện lên trong đầu nó : " ĐÂY LÀ ĐÂU". Bắt đầu rồi mới thấy hối hận. Chả hiểu sao nó lại dám đi xa đến thế. Khóc không ra nước mắt, mù đường đã đành, nay lại không mang theo tiền. Cái đứa mê tiền như nó mà cũng có lúc nghèo rớt mồng tơi đến 1 đồng cũng chả có. Thất vọng não nề lủng thửng đến hàng ghế đá ngồi. Giờ phút này nó mới thấy tiếc nuối trong lòng.
- Tại sao lại đu chứ. Đi chi giờ đói mốc meo, ngồi đi như khỉ già vậy chời.... số tui nó là số con rệp thật mà
- You! ( chị)
- Hủh.
- Follow me. ( Theo em)
- Sorry. She does not know you. ( xin lỗi. Chị không quen bé)
Nó cười xoa đầu cô bé trắng trẻo mũm mỉm, hai má trắng hồng phúng phính.
- Chị cứ theo em là được.
- Em là người Việt Nam? Mẹ em đâu? Sao em lại ở đây?
- Đi theo thì biết.
Tính cách con bé này nó thấy quen quen. Chắc tại cô bé đáng yêu quá nên nó cũng chả nghĩ nhiều đi theo. Càng đi bụng nó càng xôi lên, kêu lên đến mức nó muốn độn thổ. Không biết là cố ý hay vô ý mà cô nhóc đó lại dẫn nó đi đến con đường toàn là đồ ăn. Mùi hương thơm cứ sực vào mũi khiến nó cứ nói là thèm chãi dãi. Nước miếng từng ngụm, từng ngụm lại nuốt vào. Chỗ này cũng lạ thật, các quầy bày bán thức ăn lại bày thành một vòng tròn, thoát cái nó đã đến giữa vòng tròn.
- Bé à. Cưng đi đâu thế. Chị không biết đường đâu, cưng đi nữa chị không dẫn cưng về được đâu ( thân bả lo chưa xong ở đó lo cho ai )
- Chị lại đây.
Cái tay bé xíu ngoắt ngoắt đáng yêu vô cùng. Chả ngần ngại nó đến cạnh cô bé.
- Được rồi. Bây giờ cưng muốn chị giúp gì.- nó cười hiền lạnh bẹo cô bé.
Cái tay ngắn ngủn mà nhanh thoăn thoắt, nhanh chóng đem ra một cái hộp nhỏ màu đỏ. Đưa cho nó, hai mắt bắt đầu sáng lên, ôm chầm lấy nó.
- Mẹ. Đồng ý lấy ba đi mẹ. Mẹ về vớ ba con đi mẹ. Ba nhớ mẹ lắm.
- Cô bé à. Chị không phải mẹ. Ba bé là ai. Chị dẫm bé về.
Xoa xoa mái tóc xuông mượt, nó dịu dàng đưa cô bé đến trước mặt. Chưa kịp làm gì nước mắt của bé đã thành 2 hàng, đôi mắt long lanh ấy đã đỏ hoe. Mếu máo khóc lớn.
- Mẹ không về với ba, mẹ không về. Con không chịu, không chịu, không chịu đâu.
Chả biết cô nhóc nghỉ gì, khóc ngày càng to. Cô bé xinh như thế, khóc đến thế chưa đầy 2 giây sao đã gây được biết nhiêu sự chú ý. Nó có bao giờ muốn gây chú ý đến vậy. Chỉ còn cách xuống nước nỉ non.
- Thôi thôi tôi xin tôi xin. Cô đừng khóc nữa. Tôi về với cô. Tôi về. Được chưa.
- Thật không?
- Thật. Được chưa cô nương.
-
- Sao lại khóc nữa.- Nó sợ nhất cái cảnh này.
- Mẹ không gọi con bằng "con".
- Rồi rồi. Chị biết rồi con.
- Mẹ.
- Rồi mẹ. Mẹ biết.
Cái cô bé này đúng là không phải tay vừa. Nên cẩn trọng. Nó đúng là biết ép người. Cái tính này thật giống.... Lắc đầu liên tục. Chận đứt dòng suy nghĩ.
- Mẹ hứa với con là về với ba nha mẹ.
- Mẹ hứa.
- WILL YOU MARRY ME?
Một chân quỳ gối, hai tay nâng niu chiếc nhẫn, đưa lên trước mặt nó.
" Go home mother".
Số người đi đến xem chuyện ngày càng đông. Cô bé nhỏ xíu như thế lại nói một câu làm nó ngã ngửa.
- Con có biết con đang nói gì không? Ai dại con nói như vậy. Hư lắm!
- con nghe lời ba. Ba dạy con đó.
- Ba con là ai. Sao lại dạy con mình thế chứ.
Nói một chữ nó lại giận thêm một chút. "Sao có người lại dạy con mình làm thế chứ".
- WILL YOU MARRY ME?
- Nè. Con đừng có nói nữa. Mẹ giận đấy.
Lúc trước còn ồn ào, nay lại yên lặng đến quái lạ. Bỏ hai tay ra khỏi má cô bé. Vừa xoay quanh đã thấy hắn. Nó ngặc nhiên, hai chân như nhũn ra không di chuyển được, như muốn ngã ra sau.
Vẫn cái vẻ mặt ấy, chút quen thuộc, chút lạ lẫm. Có lẽ hắn đã khác lắm rồi. Khác hơn hẳn lúc còn ghẹo nó nơi làm việc. Cái mặt bỡn cợt giờ đổi thành một chàng trai mang đậm chất chín chắn pha chút lãng tử. Nhưng thứ nó chú ý nhất vẫn là bó hoa lớn hắn cầm trên tay. Nhìn mà nó không biết nên vui hay cười. Ai đời đi cầu hôn mà đem theo cả một bó hoa "gà" lớn đến thế. Lại bắt chước trên Facebook các kiểu đây mà.
Anh( đổi ngôi cho nó tình) một bước lại một bước tiến đến. Nụ cười ngày một tươi hơn. Hắn đi một bước thì lại có một âm thanh lớn vang lên. Cứ thế mà tiến đến trước mặt nó.
- Làm mẹ con anh nhé.
Quỳ xuống trước mặt nó, âm thanh giờ này vang vọng cả cái vòng tròn lớn. Chả hiểu sau nước mắt nó cứ lăn dài, dài, dài mãi.
- Yes yes yes yes....
Tiếng tung hô ngày một lớn. Hành động bây giờ từ tim chứ không còn từ não. Vô ý thức mà ôm lấy bó "hoa". Anh vui đến bế cẫng nó lên xoay nhiều vòng. Một thoáng suy nghĩ. " EM YÊU ANH, KỲ".
Sau màn cầu hôn lãng mạn các kiểu. Hai đứa, chính xác hơn là hắn dẫn nó đi ăn shusi. Chả cho nó chút thời gian suy nghĩ.
- Có ai lại vào quán shusi ăn gà rán.
- Có em.
- Vậy sao?
- Sao? Ý kiến gì
- Chả ai dám nói gì mẹ Yến nhà ta.
- Xin lỗi. Sẵn đây tui nói luôn. Lúc nãi là tui giữ thể diện cho anh nên mới đồng ý, đừng có tưởng bở.
- Gì chứ.
- Tin hay không tùy. Tui ăn xong anh xem thanh toán đi.
- Anh làm đến vậy em vẫn chưa hết giận anh sao?
- Mẹ thất hứa với con.
Cô bé lúc nãi, mới mất đây giờ lại xuất hiện.
- Nè. Cô nhóc lừa đảo.
- Mẹ dám nói con lừa đảo, con... con....
Lại bắt đầu thút thít. Cứ cô nhóc này nấc lên một tiếng xung quanh lại nhìn một cái.
- SỐ TÔI KHỔ RỒI.
♧ thi mới xong. Giờ mới đăng được chap. ♧
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom