• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (2 Viewers)

  • Chương 116-120

Chương 116: Cả đời bên nhau (1)

Tống Hân Nghiên ngơ ngác nhìn vào dòng tin nhắn, người gửi tới là một dãy số lạ, vừa nhìn đã biết là chuyển tiếp qua mạng. Cô nhíu mày, rốt cuộc ai lại nhắn tin đùa giỡn như vậy, cô nhớ rõ khách sạn Thịnh Thế Hào Đình. Lần cuối cùng cô bị bà Tống bày mưu tính kế là ở đó.

Nhưng người mà cô quan tâm nhất chính là ai? Trong đầu Tống Hân Nghiên lập tức hiện lên dáng vẻ của Thẩm Duệ, cô lập tức lắc đầu, liệu chuyện này có liên quan gì đến Thẩm Duệ không? Tại sao cô lại không muốn tin điều đó?

Tống Hân Nghiên ngồi dậy, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, trong đầu cô đang rất rối loạn, các dây thần kinh căng đến phát đau, trước tiên cô phải thật bình tĩnh để có thể tiêu hóa hết những chuyện này. Qua vài phút, âm báo tin nhắn điện thoại lại vang lên, cô nhìn màn hình sáng lên, tuy có do dự một chút nhưng vẫn bấm vào.

Trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một tấm ảnh, khung cảnh là khách sạn Thịnh Thế Hào Đình. Trước cửa khách sạn có một chiếc xe, là chiếc Bentley Euro màu trắng mà cô đã quá quen thuộc. Xa hơn một chút là Thẩm Duệ đang đứng nghiêng người, còn có một người phụ nữ ôm cổ anh. Trông có vẻ rất thân mật, nhìn bề ngoài, người phụ nữ trông hơi giống Phùng Trinh Trinh.

Tống Hân Nghiên nhíu mày, vì sao người này lại gửi ảnh Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh cho cô? Đây là muốn ám chỉ điều gì? Cho dù giữa Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh có cái gì đó nhưng bọn họ đều độc thân, còn chưa lập gia đình và giữa họ chỉ có mối quan hệ nam nữ bình thường, vậy thì tại sao lại cứ cố tình gửi cho cô?

Cô đã suy nghĩ cả trăm lần rồi nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu, mà càng nhìn vào ảnh càng khơi gợi lòng hiếu kỳ của cô, phòng 2022 của khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, cộng thêm bức ảnh này, dụng ý của người gửi tin nhắn không cần nói cũng biết, nhưng cho dù là như thế, cô lấy tư cách gì để đi bắt gian?

Tống Hân Nghiên ném điện thoại di động, nằm trở lại giường, chợt nhớ tới buổi chiều Thẩm Duệ có nhận được một cuộc điện thoại, liền vội vàng rời đi, chẳng lẽ là...

Cô dùng sức lắc đầu, không thể chỉ dựa vào hai tin nhắn không rõ ràng này mà nghi ngờ Thẩm Duệ được, như vậy thật không công bằng với anh. Nhưng chính xác thì điều này có nghĩa là gì? Ý muốn nói Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh vào cùng một phòng sao?

Tống Hân Nghiên túm lấy gối đầu, chôn mình dưới gối, cô không ngừng nhắc nhở bản thân không nên suy nghĩ lung tung. Nhưng cô càng làm như vậy, trong đầu chỉ toàn hiện lên cảnh tượng Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh lăn lộn trên giường, cô lập tức ngồi bật dậy, vẫn là nên đi xem thử thế nào, nếu giữa Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh thật sự có gì đó, cũng coi như cô có thể kiềm chế bản thân đúng lúc.

......

Trong phòng khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, Thẩm Duệ mặc áo sơ mi màu xám nhạt, đeo cà vạt đỏ rượu, giữa hai đầu ngón tay có kẹp một điếu thuốc, làm khói xanh lờ mờ cuộn lên càng làm nổi bật nét mặt thâm sâu khó lường của anh. Anh nhướng mày nhìn về phía Phùng Trinh Trinh đang ngồi đối diện, anh với Phùng Trinh Trinh có gặp qua vài lần, tuy rằng không có ấn tượng gì nhiều, nhưng trực giác của anh mách bảo rằng người phụ nữ này cũng không thích anh.

Hơi ngạc nhiên là người phụ nữ này lại mời anh đi ăn cơm cho dù không thích anh đi chăng nữa.

Anh hút điếu thuốc, để ý thấy Phùng Trinh Trinh có hơi cau mày, anh nói: “Cô Phùng không thích đàn ông hút thuốc sao?”

Phùng Trinh Trinh lấy tay nâng cằm, giả ngốc nói: “Không, ngược lại tôi rất thích, dáng vẻ hút thuốc của đàn ông rất hấp dẫn, chẳng qua tôi không thích anh mà thôi.”

Thẩm Duệ bật cười, đã có rất nhiều người phụ nữ thổ lộ với anh, nhưng trực tiếp nói không thích anh thì Phùng Trinh Trinh chính là người đầu tiên: “Nếu cô Phùng không thích tôi, vì sao phải hẹn tôi ra ngoài ăn cơm? Tôi không nghĩ rằng ăn tối với một người mà mình không thích lại là một niềm vui đấy.”

Phùng Trinh Trinh thẳng thắn nhìn anh, biểu cảm không có chút giả tạo: “Dì tôi muốn làm mai cho chúng ta, trong lòng Tổng giám đốc Thẩm hẳn cũng đã biết rất rõ, tôi đã có người mình thích, cho nên hy vọng rằng Tổng giám đốc Thẩm nói rõ với dì tôi, anh không hề thích tôi.”

“Như vậy chẳng phải là tôi đắc tội với dì Nghi Tuyền sao?” Thái độ của Thẩm Duệ vẫn không rõ ràng như vậy, anh chính là không muốn đắc tội với Đổng Nghi Tuyền, Đổng Nghi Tuyền là bạn cũ của mẹ anh, cũng vì phần tình cảm này nên anh cũng không thể thẳng thắn từ chối Đổng Nghi Tuyền.

“Vậy anh thích tôi?” Phùng Trinh Trinh nhìn thẳng vào anh, đưa ra một câu hỏi khá trực tiếp.

Thẩm Duệ nở nụ cười: “Không, tôi cũng không thích cô.”

“Vậy không phải là kết thúc rồi sao, chúng ta không thích nhau, vậy vì sao còn lãng phí thời gian ở những vấn đề vô bổ như này?” Phùng Trinh Trinh buông tay, hai người bọn họ không thích nhau, vậy thì không có lý do gì để đi ăn cùng nhau.

“Trên thương trường không có xã giao là không được, chúng ta không thích nhau có thể trực tiếp nói cho dì cô biết, đó là cách đúng đắn để chúng ta không làm mất thời gian của nhau.” Trong lòng Thẩm Duệ không có một chút không vui nào, Phùng Trinh Trinh không thích anh, đúng những gì mà anh mong muốn.

“Nhưng tôi nghĩ dì tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.” Phùng Trinh Trinh buồn rầu nói, Đổng Nghi Tuyền mỗi ngày đều thúc giục cô ta hẹn Thẩm Duệ đi ăn tối, hôm nay còn trực tiếp đặt trước phòng khách sạn, có lẽ bà ta ước gì có thể đóng gói cô ta ném lên giường Thẩm Duệ, lập tức gạo nấu thành cơm, giống như không ai muốn cô ta vậy.

Thẩm Duệ dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn: “Đã như vậy thì chỉ có thể làm phiền cô Phùng đây chịu chút uất ức cùng tôi tiếp tục diễn kịch.”

“Diễn kịch sao?” Phùng Trinh Trinh kinh ngạc nhìn về phía anh, trực giác của cô ta mách bảo Thẩm Duệ cũng không thích cô ta, đã như vậy, bọn họ ngược lại có thể diễn trò lừa gạt dì, đỡ cho việc bà ta luôn muốn gả cô ta cho người có tiền.
Chương 117: Cả đời bên nhau (2)

“Vâng, tôi có một người phụ nữ mà mình yêu hơn cả cuộc sống này, nhưng tôi muốn bảo vệ cô ấy, không để cho cô ấy bị tổn thương. Cô cũng biết người thành công luôn là đối tượng bị đám phóng viên nhắm đến và theo dõi, đến lúc đó chụp được một bên mặt hoặc là cái gì, tôi hy vọng cô Phùng có thể đứng ra giúp can ngăn.” Sở dĩ Thẩm Duệ đồng ý cùng đi ăn với Phùng Trinh Trinh chỉ có một mục đích duy nhất, chính là tìm người thế thân, đối phó với những người phụ nữ mà ông cụ Thẩm nhét vào.

Một vài người anh có thể thẳng thắn từ chối giống như Hạ Doãn Nhi, có vài người lại không thể không nể mặt gia tộc đứng đằng sau lưng, anh tin rằng Hạ Doãn Nhi chỉ là người đầu tiên, cứ tiếp tục như vậy, ông cụ Thẩm còn có thể tìm thêm người phụ nữ khác đến làm phiền anh. Để tránh những rắc rối như vậy, cách tốt nhất là tìm một người làm lá chắn.

Phùng Trinh Trinh kinh ngạc nói: “Không nghĩ tới Tổng giám đốc Thẩm đây lại là người si tình như vậy, Tổng giám đốc Thẩm có thể tiết lộ một chút, người kia là ai không?”

“Không thể!” Thẩm Duệ trả lời rất thẳng thắn.

Phùng Trinh Trinh khó nén thất vọng, cô ta gật đầu: “Đã như vậy thì tôi có thể đồng ý với Tổng giám đốc Thẩm, nếu anh cần, tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình.”

......

Trước cửa khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, một chiếc taxi dừng ở ven đường, Tống Hân Nghiên trả tiền rồi đẩy cửa bước xuống xe. Cô ngẩng đầu nhìn khách sạn năm sao được bao phủ trong bóng đêm, trong lòng do dự muốn quay về.

Cô không nên tới, quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ còn lâu mới đủ trình độ để cô chạy tới bắt gian. Cô cắn chặt răng, xoay người muốn rời đi, đi hai bước, cô lại xoay người lại, một tiếng gọi vang vảng bên tai giúp tinh thần cô càng thêm hăng hái tiến vào Thịnh Thế Hào Đình.

Cô không cho phép mình lùi bước, nếu Thẩm Duệ đi cùng một con đường với Đường Diệp Thần thì cũng coi như may mắn cho cô khi sớm thấy rõ bộ mặt thật của anh, cũng tốt hơn là khi đã lún sâu vào rồi cô mới tỉnh ngộ.

Rất nhanh đã đến tầng 20, Tống Hân Nghiên đi ra khỏi thang máy, đi tới trước phòng 2022, lòng bàn tay nhễ nhại mồ hôi nắm chặt thành hình nắm đấm, cô có thể thấy trong lòng của mình hiện giờ đang rất khẩn trương, nếu tình hình bên trong thật sự giống như cô nghĩ, đến lúc đó cô nên đi đâu?

Cô chần chừ trước cửa vài phút, cuối cùng lấy hết dũng khí bấm chuông cửa, chuông cửa vang lên vài tiếng, phía bên kia không thấy ai ra mở cửa, cô khẩn trương đến mức trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhiều lần lo lắng đến mức muốn chạy trốn.

Cô đợi một lúc vẫn không có người ra mở cửa, cô vươn tay đẩy cửa, cửa thật sự mở ra. Cô rất ngạc nhiên, tại vì sao cửa lại không đóng? Cô chậm rãi bước vào, bên trong tối om, rèm đều kéo hết lại, mắt cô vẫn chưa thích ứng được bóng tối ở trong phòng, nhìn không rõ cũng không biết trong phòng có người hay không. Cô vừa đi được vài bước thì sau lưng có tiếng “cạch” vang lên, cô giật mình, theo phản xạ quay lại thì thấy cửa đã đóng từ lúc nào không hay.

Cô ôm trái tim đập thình thịch, căn phòng yên tĩnh không giống như có người, chẳng lẽ cô đến sớm? Cô đứng ở giữa căn phòng, từ từ thích nghi với bóng tối, đôi mắt dần dần có thể nhìn thấy đồ nội thất của căn phòng, giường lớn ở giữa gọn gàng như mới, không có ai trong phòng.

Tống Hân Nghiên đột nhiên ý thức được, có khả năng cô bị tính kế rồi, cô vội vàng xoay người muốn đi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “phụt” một tiếng, trong lòng cô sợ hãi, không kịp rồi. Cô nhìn xung quanh, quyết định kéo tủ quần áo ra và trốn vào.

Cô vừa trốn xong, cửa phòng đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, có người đi vào, sau đó một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Diệp Thần, anh vừa xuất viện đừng uống nhiều rượu như vậy, rất tổn thương đến cơ thể đó.”

Tống Hân Nghiên núp trong tủ quần áo cả người cứng đờ, rốt cuộc có chỗ nào xảy ra sai lầm không, không phải nói là Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh sao? Làm sao lại là Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần?

Tống Nhược Kỳ đỡ Đường Diệp Thần say khướt đi vào phòng, đặt anh ta lên giường lớn ở giữa phòng, cô ta mệt đến thở hổn hển, cô ta đặt mông ngã ngồi bên giường nhìn dáng vẻ của anh ta, hận rèn sắt không thành thép nói: “Nếu anh thích Hân Nghiên như vậy, tại sao lúc trước lại còn ở bên cạnh em? Diệp Thần, trái tim em cũng được làm bằng thịt, nhìn anh say rượu vì cô ta, em cũng biết đau long chứ. Tại sao không có được thì mãi mãi phiền lòng, có được rồi thì lại không bao giờ biết trân trọng?”

Đường Diệp Thần say mê mờ mịt nhìn cô ta, người phụ nữ trước mặt dần dần biến thành bộ dáng Tống Hân Nghiên, anh ta liên tiếp gọi: “Hân Nghiên, Hân Nghiên...”

Tống Nhược Kỳ rốt cuộc vẫn có lòng tự trọng, cô ta đứng lên xoay người muốn đi, cổ tay lại bị anh ta nắm lấy, anh ta hơi dùng sức, cô ta lảo đảo ngã xuống giường, anh ta nhanh chóng xoay người đè lên người cô ta: “Hân Nghiên, đừng đi, anh yêu em, đừng bỏ lại anh.”

Tống Nhược Kỳ nổi giận, cô ta liều mạng đấm vào ngực anh ta, khóc lóc hét lên: “Đường Diệp Thần, anh nhìn cho rõ đi, em là Tống Nhược Kỳ, em không phải Tống Hân Nghiên, anh muốn tìm Tống Hân Nghiên thì đi mà tìm cô ta ấy.”

Đường Diệp Thần cúi đầu ngậm chặt môi cô ta, cả người đều đắm chìm trong thế giới của mình: “Hân Nghiên ngoan, đừng khóc, sau này anh sẽ không bao giờ để em khóc nữa, chúng ta ở bên nhau đi.”

Lúc Tống Nhược Kỳ bị Đường Diệp Thần áp đảo trên giường, như có như không nhìn lướt qua chỗ tủ quần áo, sau đó khoa trương rên rỉ.

Tống Hân Nghiên trốn trong tủ quần áo, nghe được những lời nói lúc say của Đường Diệp Thần, trong lòng cô đau đớn một trận. Đó là người đàn ông cô đã yêu tám năm, cô không thể hoàn toàn thờ ơ với việc anh ta. Cô vẫn chưa kịp cảm động xong, bên ngoài tủ quần áo lập tức truyền đến âm thanh mờ ám, cô nhìn qua khe cửa tủ quần áo, nhìn thấy đôi nam nữ đè lên nhau trên giường, nỗi thương cảm trong lòng lập tức tan thành mây khói.

Tống Hân Nghiên, sao mày lại ngây thơ như vậy? Coi như anh ta vẫn còn yêu mày và thích mày? Nhưng anh ta sẽ không bao giờ quản được nửa dưới của mình.
Chương 118: Cả đời bên nhau (3)

Tống Hân Nghiên cảm thấy thê lương và đáng thương cho bản thân, cô thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại ra khỏi túi xách, nhắm máy quay vào giường, quay video này lại. Có đoạn video này, cô có thể thuận lợi ly hôn rồi.

Một lúc lâu sau, Đường Diệp Thần giải thoát trong cơ thể Tống Nhược Kỳ, anh ta ngẩng đầu lên hét lớn: “Hân Nghiên, anh yêu em, anh yêu em...”

Tống Hân Nghiên quay xong video, chỉ cần nghĩ đến Đường Diệp Thần coi Tống Nhược Kỳ là cô, trong lòng cô lại thấy ghê tởm. Chẳng lẽ đây là tình yêu của một người đàn ông? Miệng nói yêu một người, nhưng cơ thể có thể làm tình với một người phụ nữ khác?

Tống Hân Nghiênn dựa vào tủ quần áo, cô chưa bao giờ cảm thấy mình bi thảm như vậy, chồng cô và chị gái cô ngoại tình, nhưng cô chỉ có thể trốn trong tủ quần áo để quay video làm bằng chứng ly hôn. Cô thực sự nên lao ra đánh cho cặp tình nhân này một trận, ít nhất là để cho họ không thành kẻ ghê tởm như vậy.

Tống Hân Nghiên đột nhiên đẩy cửa tủ quần áo đi ra ngoài, cô nhìn lướt qua giường lớn, Đường Diệp Thần đã mệt đến mức ngủ say khò khò, mà Tống Nhược Kỳ lại tỉnh táo, cô ta nhìn thấy Tống Hân Nghiên từ trong tủ quần áo đi ra cũng không hề kinh ngạc chút nào, ngược lại giống như là trong dự liệu.

Tống Hân Nghiên nhíu mày, nhìn chằm chằm Tống Nhược Kỳ: “Tin nhắn là cô gửi cho tôi ư?”

Tống Nhược Kỳ ngồi dậy, cử chỉ lẳng lơ vén mái tóc xoăn sóng lớn màu hạt dẻ, trên mặt còn có tình cảm chưa phai. Muốn tức giận nói: “Hân Nghiên, cô nên cảm ơn tôi, nếu tôi không gọi cho cô đến, làm sao cô có thể có được video về việc Diệp Thần ngoại tình?”

“Cô...” Tống Hân Nghiên không ngờ Tống Nhược Kỳ vì tính toán để bọn họ ly hôn lại không tiếc bôi nhọ chính mình.

“Hân Nghiên, tuyệt đối đừng để tôi thất vọng nha.” Tống Nhược Kỳ cười tủm tỉm nhìn cô.

Mọi người đều nói người không biết xấu hổ thì quỷ cũng sợ, Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng cảm nhận được ý nghĩa thật sự của câu nói này, cô nhìn cô ta, nhưng không có một chút oán hận nào, bởi vì cô biết, không phải Tống Nhược Kỳ cũng sẽ có người phụ nữ khác. Cô bình tĩnh nói: “Cho dù không có cảnh tự biên tự diễn vừa rồi của cô, tôi cũng sẽ ly hôn với anh ta, một người đàn ông như vậy, cô thích thì lấy đi. Nhưng tôi kiến nghị cô nên quản tốt nửa dưới của anh ta đi, nếu không không chắc chắn một ngày nào đó trong tương lai, cô cũng sẽ trốn trong tủ quần áo để thưởng thức một cảnh tượng kích thích như thế này đấy.”

Tống Hân Nghiên nói xong, xoay người sải bước rời đi, đi tới bên cửa, cô đột nhiên dừng lại, xoay người lại: “Ảnh chụp cũng là cô gửi à?”

“Ảnh chụp nào?” Tống Nhược Kỳ bối rối nhìn cô.

Tống Hân Nghiên bình tĩnh nhìn cô ta hồi lâu, dường như muốn xác định cô ta có đang nói dối không, một lúc lâu sau, cô mở cửa rời đi. Có lẽ tất cả mọi người sẽ gặp một hoặc hai người đàn ông cặn bã trong cuộc đời của họ, vừa nói yêu mình lại đi ngủ với một người phụ nữ khác.

Đường Diệp Thần là người đàn ông như vậy, vừa rồi ở trong tủ quần áo, nghe tiếng bọn họ ân ái truyền đến, cô lại không còn cảm thấy đau lòng và tức giận nữa. Những yếu tố trước đây làm phiền cô đều sáng tỏ thông suốt rồi.

Cô vẫn cho rằng mình không thể từ bỏ người đàn ông này, cho dù khi nộp đơn ly hôn, trong lòng vẫn còn vài phần nhớ nhung. Thực ra, cô không phải là không thể từ bỏ anh ta, mà là không thể quên được những năm tuyệt vời với anh ta. Bởi vì quá hoài niệm, vì vậy cô luôn tìm cách bỏ qua những tổn thương mà anh ta đã mang lại cho cô, cô nghĩ rằng ở lại bên cạnh anh ta, tất cả những suy nghĩ tốt đẹp trong trái tim cô sẽ không trở thành quá khứ.

Nhưng chỉ ngay mới vừa rồi, cô đã hiểu, có một số thứ nên buông xuống, cô sẽ quên đi quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống mới không còn Đường Diệp Thần.

Tống Hân Nghiên bước nhanh ra khỏi khách sạn, tâm trạng cũng không còn nặng nề như lúc đến, trong phòng không phải Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh khiến cô không hiểu sao lại thoải mái. Trên thế giới này, có lẽ có một người đàn ông vẫn có thể làm cho cô tin vào một cuộc sống của một cặp đôi bên nhau cả đời trong câu chuyện cổ tích.

“Cô Tống?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ quen thuộc, Tống Hân Nghiên dừng bước, quay đầu nhìn lại. Dưới ánh đèn lộng lẫy sáng chói của khách sạn, Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh chậm rãi đi tới.

Cô khẽ nhíu mày, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Thẩm Duệ: “Cô Phùng, thật trùng hợp.”

Phùng Trinh Trinh cười tủm tỉm nhìn cô, nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, cô ta nói: “Tôi nghe nói cuộc họp hôm nay cô Tống phải vắng mặt vì nằm viện, thấy sắc mặt cô không tốt lắm, sao không nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi đi?”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên sâu kín nhìn Thẩm Duệ một cái, nói: “Bác sĩ nói đã không có gì đáng ngại nữa.”

“Vậy thì tốt rồi, hôm nay không nhìn thấy bản thảo thiết kế của cô Tống, dì tôi tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, hy vọng lần sau cô Tống có thể làm cho mọi người ngạc nhiên.” Phùng Trinh Trinh giống như vô tình khơi gợi chuyện cũ.

Sắc mặt Tống Hân Nghiên khẽ thay đổi, nhưng không trở mặt ngay tại chỗ, cô ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đương nhiên sẽ không làm Tổng giám đốc Đổng thất vọng.”

“Đã như vậy, vậy tôi xin phép đi trước, cô Tống, hẹn gặp lại nhé.” Phùng Trinh Trinh kẹp tay cầm túi xách, lắc mông rời đi.

Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng cô ta, tình hình vừa rồi cô ta và Thẩm Duệ đứng chung một chỗ khiến trong lòng cô có chút không được tự nhiên mà nói không nên lời. Cô còn đang nghĩ anh có thể làm cho cô tin vào truyện cổ tích một cặp đôi sống bên nhau cả đời, giờ anh lại lập tức cùng Phùng Trinh Trinh đi ra khỏi khách sạn, thật sự là trần trụi đánh vào mặt cô mà!

Cô không nhìn Thẩm Duệ mà đi thẳng xuống bậc thang.

Thẩm Duệ tựa cười như không cười nhìn bóng lưng cô, chờ cô đi ra được một đoạn, anh mới chậm rãi đi theo. Tống Hân Nghiên bước ra khỏi khách sạn, đứng bên lề đường chờ taxi. Chỉ chốc lát sau, Thẩm Duệ đã đi tới, hai tay anh tùy ý túi vào túi quần tây, đứng bên cạnh cô, cũng không nói lời nào.

Tống Hân Nghiên đợi một lát, không đợi được taxi nào, Thẩm Duệ ở bên cạnh cô cảm giác tồn tại quá mạnh, cô dứt khoát đi đến trạm xe buýt.
Chương 119: Cả đời bên nhau (4)

Thẩm Duệ không xa không gần đi theo phía sau cô, vừa đi tới trạm xe buýt, đã có một chuyến xe buýt trở về bệnh viện. Tống Hân Nghiên vội vàng đi lên, trả tiền mới phát hiện Thẩm Duệ cũng lên xe theo.

Thẩm Duệ chưa từng đi xe buýt, nhưng cũng biết phải bỏ tiền, anh lấy một tờ tiền màu hồng từ trong ví. Khóe mắt Tống Hân Nghiên liếc nhìn tiền trong tay anh, thấy anh muốn bỏ vào, cô lập tức nhào tới, cướp đi số tiền lớn trong tay anh, cô trừng mắt nhìn anh: “Xe buýt chỉ cần bỏ hai nhân dân tệ thôi.”

Thẩm Duệ nhìn bộ dạng tham tiền của cô, thật muốn đưa tay xoa xoa đầu cô. Tống Hân Nghiên lấy hai đồng tiền lẻ từ trong túi xách của mình và bỏ vào hộp đồng xu, sau đó xoay người đi về phía sau. Bây giờ đã qua giờ cao điểm nên không có ai trong xe.

Tống Hân Nghiên đi tới hàng cuối cùng ngồi xuống, Thẩm Duệ cũng đi theo và ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Sao không ở trong bệnh viện nghỉ ngơi? Em chạy lung tung làm gì? Cơ thể khỏe rồi đấy à?”

Tống Hân Nghiên nhìn đuôi mắt nghiêng nghiêng của anh, bất mãn hừ hừ nói: “Nếu em không chạy lung tung, sao có thể nhìn thấy cảnh tượng thơ mộng như vậy?”

Giọng điệu chua xót của cô làm hài lòng anh, Thẩm Duệ mặt mày hớn hở, tiến đến trước mặt cô, nói: “Thế nào, em ghen à?”

“Làm sao có thể?” Tống Hân Nghiên ngay lập tức phủ nhận, cô sẽ không nổi máu ghen, mặc dù nhìn thấy họ đứng cạnh nhau, thực sự có một chút khó chịu, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi.

Mặt Thẩm Duệ đen lại, nhìn thấy anh và một người phụ nữ từ trong khách sạn đi ra, cô lại không ghen, đây có phải là có chút không bình thường không? Anh đưa tay nắm cằm cô: “Thật sự không ghen sao?”

“Tất nhiên, tại sao em phải ghen?” Tống Hân Nghiên cố gắng quay mặt đi, nhưng anh dùng quá sức bóp cằm cô đến phát đau.

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duệ áp sát vào cô, Tống Hân Nghiên ý thức được anh muốn làm gì, cô vội vàng lùi lại, nơi này là trên xe buýt công cộng, nếu bị người ta nhìn thấy cô sẽ không còn mặt mũi nhìn người nữa, cô đưa tay chặn mặt anh: “Thẩm Duệ, anh định làm gì?”

“Em nói xem anh sẽ làm gì?” Thẩm Duệ kéo tay cô xuống, đặt trên cửa sổ kính phía sau cô, đôi môi mỏng đã đến gần cô, hơi thở nóng bỏng trong lúc nói chuyện phả vào mặt cô, dường như một giây kế tiếp đã làm mặt cô nóng lên.

Cô giật mình, bây giờ họ đang ở bên ngoài, nếu bị người ta chụp ảnh và đăng lên Weibo hoặc gì đó, cô sẽ bị người người đào bới, đến lúc đó càng phiền phức hơn.

“Anh đừng làm bậy!” Tống Hân Nghiên ngay cả nói chuyện cũng không dám há miệng, bởi vì mở miệng thì cánh môi sẽ đụng phải đôi môi mỏng của anh. Không khí xung quanh trở nên vô cùng mong manh, ngay cả hơi thở của cô cũng dồn dập.

“Vậy em nói xem, thấy anh và Phùng Trinh Trinh ở cùng một chỗ, em có ghen không?” Thẩm Duệ cố chấp muốn có được một đáp án.

Lúc này, Tống Hân Nghiên làm sao dám ương ngạnh phản bác nữa, cô vội vàng gật đầu: “Ghen, ghen, sắp ôm bình giấm uống ừng ực rồi.”

Thẩm Duệ bị lời nói của cô chọc cười, đôi môi mỏng in trên cánh môi đỏ thắm của cô, vừa chạm đã rời đi: “Thưởng cho em đấy, thì ra em yêu anh đến thế.”

Tống Hân Nghiên phản xạ có điều kiện che môi, trên môi ngứa ngáy, ngay cả trái tim cô cũng ngứa ngáy, hai má cô đỏ hồng, cô liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý tới bọn họ cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không dám đối diện với ánh mắt mỉm cười của anh, tầm mắt di chuyển trong xe buýt, Thẩm Duệ rất cao, lúc này ngồi trên ghế, đôi chân dài gác ở trên lối đi, thoạt nhìn vô cùng chật chội.

Cô không nghĩ rằng một người đàn ông được sống trong nhung lụa như anh lại có thể đi xe buýt với cô. Nghĩ đến vừa rồi anh định bỏ số tiền lớn vào hộp đồng xu, cô nói: “Đây là lần đầu tiên anh đi xe buýt à?”

“Không, lúc ở Mỹ anh đã từng đi rồi.” Lúc 15 tuổi, anh đã được gửi ra nước ngoài, ông cụ Thẩm cưỡng chế anh mãi mãi không được trở về nước. Lúc đầu, ông cụ Thẩm còn trả học phí cho anh, sau đó ngay cả học phí cũng hủy bỏ. Anh đã vừa học vừa làm tự cung tự cấp cuối cùng cũng học xong đại học, cuộc sống vào khoảng thời gian đó rất khó khăn, đặc biệt anh còn là người phương Đông, rất hay bị người da trắng bắt nạt.

“Ồ, em còn tưởng đây là lần đầu tiên anh đi xe buýt, thực ra xe buýt rất thuận tiện.” Tống Hân Nghiên nói, đi gần thì ngồi xe buýt, đi xa thì ngồi tàu điện ngầm, khá nhanh và thuận tiện.

Thẩm Duệ liếc mắt nhìn cô, có ý kiến riêng nói: “Anh không thích đi xe buýt.”

“Người có tiền đều không thích đi xe buýt.” Tống Hân Nghiên gật đầu, có chút tán thành.

Thẩm Duệ lắc đầu bật cười, cô hiển nhiên hiểu sai ý trong lời nói của anh. Xe buýt dừng sát ở trạm, hai người đứng dậy và xuống xe. Hơn mười giờ tối, trên đường phố đã có rất ít người qua lại, thỉnh thoảng mới có một hai người đi ngang qua, cũng là một cặp vợ chồng tay trong tay, nhìn vô cùng ngọt ngào.

Thẩm Duệ nhìn Tống Hân Nghiên bên tay phải, anh không để lại dấu vết rút tay ra khỏi túi quần tây, đưa tay nắm chặt tay cô.

Sự khô ráo, ấm áp trên mu bàn tay khiến Tống Hân Nghiên bỗng dưng ngửa đầu, trên phố đi bộ sáng trưng rực rỡ, vẻ mặt Thẩm Duệ rất đẹp, đường nét rõ ràng. Bàn tay to của anh bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô, đôi mắt đen sâu lặng lẽ nhìn cô, ngón tay anh dường như vô tình xuyên qua kẽ ngón tay cô, từ từ hợp lại, siết chặt mười ngón tay với cô.

Hai mà Tống Hân Nghiên nóng lên, không phải chưa từng bị anh nắm tay như vậy, trong câu lạc bộ tư nhân Cận Hải Đài, anh cũng từng nắm tay cô như vậy, kèm theo một sự dịu dàng vô hình khiến người ta run sợ.

Chỉ là giờ khắc này, trong đôi mắt phượng thâm thúy của anh lại lưu chuyển một chút thâm tình khiến cô không dám tiếp cận, giống như rung động lòng người vậy. Tống Hân Nghiên nghiêng mặt sang một bên, cổ tay cũng xoay theo nhưng không tránh khỏi tay anh, ngược lại bị anh nắm chặt hơn.

“Sẽ bị nhìn thấy đấy.” Tống Hân Nghiên sợ hãi, mặc dù cô đã thừa nhận thích anh, nhưng ở bên ngoài, cô vẫn sợ bị người khác nhìn thấy họ ở bên nhau.
Chương 120: Cả đời bên nhau (5)

Thẩm Duệ không nói gì, lẳng lặng nhìn một hồi, anh cầm tay cô chậm rãi đi về phía cổng bệnh viện, anh nói: “Em đến khách sạn làm gì?”

Nói đến đề tài này, Tống Hân Nghiên có chút chột dạ, cô vốn là đi bắt gian anh, kết quả lại thành bắt gian Đường Diệp Thần. Cô giả vờ ngớ ngẩn: “Em muốn đi ăn cái gì đó thôi, kết quả là đi mới nhớ tới bác sĩ nói không thể ăn quá nhiều dầu mỡ.”

Thẩm Duệ quay đầu lại nhìn cô, tuy là không nói gì, nhưng ánh mắt của anh viết rất rõ, lý do à, em tiếp tục lý do đi.

Tống Hân Nghiên gãi đầu: “Em không nói dối, vậy tại sao anh và cô Phùng lại ở khách sạn?” Tống Hân Nghiên cũng phải bội phục sự thông minh của mình, năng lực chuyển đề tài càng ngày càng tài giỏi.

“Nói chuyện.” Thẩm Duệ dắt cô tiếp tục đi về phía trước.

Tống Hân Nghiên nhìn anh: “Công việc hay chuyện riêng?”

Thẩm Duệ dừng lại, đưa tay vuốt tóc cô, trả lời câu hỏi: “Lại đang suy nghĩ lung tung cái gì đấy? Anh thích loại phụ nữ nào, em không biết sao?”

Tống Hân Nghiên tức giận vì anh xoa rối tóc cô rồi, cô bĩu môi nói: “Em làm sao biết anh thích loại người thế nào chứ?”

“Được, anh thích người phụ nữ miệng hay nói một đường tâm nghĩ một nẻo, hay suy nghĩ lung tung.” Thẩm Duệ trêu chọc.

Trong lòng Tống Hân Nghiên ngọt ngào, ngoài miệng lại không thuận theo mà nói: “Em không có miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, cũng không có suy nghĩ lung tung.”

“Anh cũng đâu có nói là em đâu, sao em lại tự cho mình ngồi vào chỗ đấy thế?” Thẩm Duệ nháy mắt với cô.

“...” Tống Hân Nghiên ngượng ngùng rũ mí mắt xuống, lỗ tai bắt đầu hơi nóng lên, cô phát hiện mình mãi mãi cũng không đấu lại Thẩm Duệ, nói mấy câu đã bị anh dẫn vào bẫy.

Trở lại phòng bệnh, Tống Hân Nghiên nằm trở lại giường, bị bác sĩ trách móc một trận. Cô cúi đầu chịu dạy bảo, liều mạng nháy mắt với Thẩm Duệ, Thẩm Duệ nhẹ nhàng dời tầm mắt, thấy chết mà không cứu.

Cuối cùng cũng tiễn bác sĩ đi, Tống Hân Nghiên oán giận nhìn anh: “Thẩm Duệ, anh thấy chết mà không cứu!”

“Bác sĩ dạy dỗ không sai, không dạy cho em một bài học, em sẽ không nhớ.”

“...”

Đêm nay trôi qua một cách sóng yên biển lặng, ngày hôm sau, bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe của Tống Hân Nghiên và cho phép cô xuất viện. Nhưng vì thời tiết gần đây rất nóng, cô vẫn nên ở nhà để nghỉ ngơi vài ngày, dù sao chức năng tiêu hóa của cô đã bị phá hủy, không cố gắng điều dưỡng tốt sẽ để lại mầm bệnh.

Tống Hân Nghiên xuất viện sẽ trở về công ty, Bác Dực không có bất kỳ người nào gọi điện thoại cho cô, trong lòng cô rất lo lắng. Tổng giám đốc Lý có lẽ nên biết cô đã phải nhập viện vì mất nước do tiêu chảy, sao lại không gọi cho cô để hỏi thăm nhỉ.

Thẩm Duệ không cưỡng ép đưa cô về tĩnh dưỡng, anh hiểu cô, nếu không trở về công ty một chuyến, chỉ sợ cô sẽ không yên tâm. Anh lái xe đưa cô đến Bác Dực, nhìn cô vào cửa công ty, anh mới rời đi.

Tống Hân Nghiên đi ra khỏi thang máy, một đường đi tới, nhân viên công ty nhìn thấy cô đều là bộ dáng quyết không nói chuyện, thậm chí lần lượt trốn tránh. Thật giống như cô là virus, muốn tránh không kịp vậy.

Trong lòng Tống Hân Nghiên đã hiểu, nhất định là chuyện bản thảo thiết kế bị rò rỉ đã lan truyền khắp công ty, xem ra hôm qua cô thật sự bị bệnh không đúng lúc rồi.

Có hai đồng nghiệp thấy cô đi tới, hai người thì thầm: “Tại sao cô ấy vẫn còn mặt mũi đến công ty thế? Suýt nữa đã hại Bác Dực chúng ta phải vác cái danh xấu là đi sao chép, loại sâu bướm này Tổng giám đốc Lý còn giữ lại cô ấy làm gì chứ?”

“Đúng vậy, thật không nhìn ra cô ấy là người có tâm cơ như vậy, chèn ép chị Mộng Na đi, bây giờ còn muốn hại công ty chúng ta, không biết trong lòng cô ấy nghĩ nữa?” Một người đồng nghiệp khác nói.

“Cho nên mới nói, đúng là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, thật hy vọng Tổng giám đốc Lý sa thải cô ấy, báo thù thay chị Mộng Na.”

“Chờ xem, nhanh thôi, cô ấy sẽ không thể phách lối đứng đấy nữa đâu, cô không đọc tờ báo sáng nay sao, có lẽ bây giờ Tổng giám đốc Lý đã tức giận khi thấy tờ báo. Thực sự chưa bao giờ thấy một người nào vô liêm sỉ như thế, không ngờ lại giẫm lên cành cao của chủ cũ leo lên chủ nhà mới.”

Tống Hân Nghiên dừng bước, quay đầu nhìn các cô, hai đồng nghiệp lập tức dừng thảo luận, xoay người rời đi. Tống Hân Nghiên đứng tại chỗ, cảm giác mọi người trong văn phòng đều nhìn cô với ánh mắt thù địch, giống như chỉ qua một đêm mà cô đã bị mọi người xa lánh vậy.

Cô quay lại và đi về phía phòng làm việc, lúc cô đi qua bàn trợ lý, cô dừng lại và nói với Vân Vân: “Vân Vân, đến phòng làm việc của tôi một lát đi.”

Vân Vân ngẩng đầu nhìn cô, biểu cảm vẫn như trước: “Chị Tống, chị đến công ty rồi sao, em nghe nói chị nằm viện, sức khỏe của chị đã khá hơn chưa? Sao chị không nghỉ ngơi thêm vài ngày? Tổng giám đốc Lý cũng cho chị một kỳ nghỉ dài hạn để chị nghỉ ngơi cho tốt mà.”

Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Tổng giám đốc Lý cho tôi nghỉ dài hạn, chuyện khi nào?”

“Hôm qua sau khi tham gia thi đấu ở Thẩm thị trở về, sếp đã nói cơ thể chị không khỏe nên cho chị nghỉ dài ngày, không ai thông báo cho chị sao?”

“Chị biết rồi, à đúng rồi, hôm qua cà phê em pha cho chị trong đó có thuốc xổ, chuyện này em biết không?” Tống Hân Nghiên không hỏi lòng vòng cô ấy, cho dù bị người ta hãm hại, cô cũng muốn biết mình chết như thế nào.

Vân Vân biến sắc: “Chị Tống, chị nói đùa sao, trong cà phê sao lại có thuốc xổ được?”

“Đây chính xác là câu hỏi chị muốn hỏi em đó, trong cafe làm sao có thể có thuốc xổ, ngoài em ra thì còn ai khác tiếp xúc với cà phê không?” Tống Hân Nghiên lặng lẽ nhìn kỹ cô ấy, không bỏ lỡ sự hoảng loạn lóe lên trên khuôn mặt của cô ấy.

Trong lòng Vân Vân bối rối không thôi, có chút không dám đối diện với ánh mắt của Tống Hân Nghiên: “Tống, chị Tống, em không biết vì sao trong cà phê lại có thuốc xổ, lúc em pha cà phê cho chị, trong hộp cà phê kia chỉ còn một ít cuối cùng, chị nói muốn lấy lại tinh thần nên em mới đổ toàn bộ phần còn lại vào, chuyện này thật sự không liên quan đến em.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom