Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121-125
Chương 121: Cả đời bên nhau (6)
Tống Hân Nghiên gần như đã có thể khẳng định, người hạ thuốc xổ cho cô là Vân Vân, trong lòng cô cũng không dễ chịu gì, cô luôn coi Vân Vân em gái mà quan tâm, cô thật không ngờ cô ấy sẽ hãm hại cô: “Vân Vân, tại sao em phải làm như vậy? Chị với em không thù không oán, tại sao em lại làm thế với chị?”
Vân Vân đỏ mặt, giả ngu nói: “Chị Tống, em không biết chị đang nói gì cả, em thật sự chưa từng làm, có lẽ không phải cà phê có vấn đề, mà là buổi sáng chị ăn phải gì khác, chị không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu em được.”
“Những gì chị ăn vào buổi sáng là do chị tự làm, không thể có thuốc xổ được.” Thẩm Duệ cũng không sao, đủ để chứng minh là bữa sáng cô làm rất hợp vệ sinh.
“Dù sao cũng không phải là em, chị Tống, chị không thể cương quyết vu khống cho em, em biết hôm nay trên báo nói chị sao chép, cho nên hôm qua chị không đến phòng họp là vì biết mình sao chép bản thiết kế của Nghiệp Chi Phong, chị lại cố ý tự mình hạ thuốc xổ cho mình, sau đó vu khống cho em. Chị Tống, em đã theo chị hai năm rồi, chuyện chị dặn dò có chuyện nào là em trốn nhanh nhất không, chị không thể trở mặt vô tình kéo em xuống nước.” Vân Vân thấy cãi lại không được, dứt khoát cắn ngược cô.
Thuốc xổ trong cà phê đúng là do cô ấy bỏ, cô ấy không thể nhìn nổi Tống Hân Nghiên kiêu ngạo, trước kia hai người vẫn còn bình đẳng, đều là nhân viên quèn trong công ty, kết quả gần một năm qua, địa vị của Tống Hân Nghiên dần dần cao hơn cô ấy, cô ấy còn biến thành nhân viên dưới trướng của cô.
Cô vô cùng khó chịu, dựa vào cái gì mà chuyện tốt đẹp nào cô ta cũng chiếm hết? Gả cho Đường Diệp Thần sống một cuộc sống giống như cô chủ nhỏ, vậy mà còn đi cướp công việc của bọn họ. Nếu lần này thật sự để cho cô chiếm được dự án của Thẩm thị, đến lúc đó cô sẽ biến thành giám đốc thiết kế, dáng vẻ kiêu ngạo hống hách không biết sẽ tăng gấp bao nhiêu lần.
Cũng may ông trời cũng giúp cô ấy, hôm qua cô không kịp vào họp, sau đó hoàn toàn không có tin tức gì, Tổng giám đốc Lý nổi giận bảo cô ấy thông báo cho cô nghỉ dài ngày, cô ấy đã cố ý không thông báo cho cô chính là để cô đến công ty bị người ta xoi mói.
Không chỉ có thế, sáng nay trên báo chí còn đăng tải tin Tống Hân Nghiên sao chép bản thảo thiết kế của Nghiệp Chi Phong, bây giờ chỉ cần Tổng giám đốc Tổng giám đốc Lý sa thải cô, vậy thì trong cái Đồng Thành này không còn ai dám tuyển dụng cô nữa.
Cô ấy nghĩ đến đây, trong lòng lập tức âm thầm thoải mái, cuối cùng cũng có thể nhổ cái gai trong mắt này rồi.
Tống Hân Nghiên bình tĩnh nhìn cô ấy, cô không biết cảm giác người khác bị người mình tin tưởng nhất phản bội sẽ như thế nào, nhưng giờ phút này, cô rất khó chịu. Cô và Vân Vân vào công ty cùng lúc, cùng nhau bị các nhà thiết kế mắng chửi, cùng nhau làm công việc lặt vặt. Cô nghĩ rằng có một tình bạn thắm thiết giữa bọn họ và sẽ không bao giờ phản bội nhau. Bây giờ cô mới biết, suy nghĩ của cô ngây thơ đến mức nào.
“Cô không thừa nhận thì thôi, người đang làm trời đang nhìn, tôi tin là ông trời sẽ trả lại cho tôi sự trong sạch.” Tống Hân Nghiên nói xong, không muốn lãng phí nước bọt với cô ấy nữa. Thẩm Duệ nói đúng, trên đời này không phải chỉ có khi có xung đột lợi ích mới có thể ám hại người khác, quả nhiên là cô quá ngây thơ.
Tống Hân Nghiên đi vào phòng làm việc, cô đột nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí, là cô làm người quá thất bại, nếu không tại sao ba không thương cô mẹ không yêu cô, ngay cả đi ra ngoài làm việc cũng khiến đồng nghiệp ghen ghét. Hay là do cô không đủ khéo léo, không thể làm hài lòng tất cả mọi người.
Toàn thân cô như không có sức lực đi đến bàn làm việc, cô cúi đầu nhìn thấy tờ báo đặt trên bàn, trang báo có một tiêu đề rất bắt mắt: Cạnh tranh không lành mạnh trong giới trang trí, nhà thiết kế họ Tống của Bác Dực đã sao chép thiết kế của Nghiệp Chi Phong.
Giống như bị một chậu nước đá dội thẳng xuống đầu, Tống Hân Nghiên trong nháy mắt lạnh từ đầu đến chân, cô cầm tờ báo trên bàn, nhanh chóng lướt qua một lần. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại nói cô sao chép? Thậm chí cô còn chưa trình bày bản thảo thiết kế, tại sao lại nói là cô sao chép?
Bàn tay cầm tờ báo của cô đang run rẩy, cô sao chép kiểu gì chứ, thiết kế là do cô cực khổ suy nghĩ rất nhiều ngày mới vẽ ra được, cô đã sửa chữa không dưới 50 lần mới có kiệt tác hiện tại, cô lại bị người ta chỉ trích là sao chép.
Tống Hân Nghiên quả thực không thể tin được những phóng viên này lại nói bậy, không có chứng cớ, bọn họ dựa vào cái gì mà dám bôi nhọ cô, đây là vu khống đấy!
Điện thoại nội bộ trong văn phòng đột nhiên vang lên, một lúc lâu sau cô mới cầm lấy điện thoại nội bộ, là văn phòng tổng giám đốc gọi tới, sau khi cúp điện thoại, cô uể oải đi tới văn phòng tổng giám đốc.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Tổng giám đốc Lý ngồi trên ghế, nhìn tờ báo trước mặt, ông ta tức giận vung tay lên lật tất cả mọi thứ trên bàn làm việc của mình xuống đất. Trong văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, ông ta tức giận nói: “Vào đi!”
Tống Hân Nghiên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy xấp tài liệu và đồ trang trí nằm rải rác trên mặt đất, cô chậm rãi đi tới trước bàn làm việc, Tổng giám đốc Lý cầm tờ báo trên bàn ném về phía cô, tức giận nói: “Tống Hân Nghiên, cô giải thích cho tôi nghe xem chuyện gì đang xảy ra đây?”
Mặt Tống Hân Nghiên bị tờ báo, rất đau, cô siết chặt nắm tay, cố gắng kiên cường nói: “Tôi không sao chép, bản thảo thiết kế là do tôi tự vẽ.”
Tổng giám đốc Lý nắm lấy cổ áo, tức giận đến mức không thở nổi: “Bản thảo thiết kế là do cô vẽ, vậy ý là chính cô tiết lộ bản thảo thiết kế cho Nghiệp Chi Phong, sau đó đào hố cho Bác Dực nhảy vào. Chẳng trách ngày hôm qua trước khi vào họp, cô nói cơ thể không khỏe nên không tham gia cuộc họp, nếu không phải Tổng giám đốc Thẩm đã có tính toán trước, e là hiện giờ Bác Dực đã vì cô mà mang tiếng là đi sao chép rồi.”
Chương 122: Cả đời bên nhau (7)
“Tôi không có, Tổng giám đốc Lý, mặc kệ ông có tin hay không, tôi cũng không tiết lộ bản thảo thiết kế cho Nghiệp Chi Phong.” Tống Hân Nghiên đứng thẳng lưng, tuyệt đối không thừa nhận mình sao chép, càng không thừa nhận mình tiết lộ bản thảo thiết kế cho Công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong, cô chưa từng làm, cô sẽ không thừa nhận.
Tổng giám đốc Lý bật cười: “Vậy cô nói xem, vì sao bản thảo thiết kế của công ty Nghiệp Chi Phong lại giống hệt chúng ta, cô không sao chép cũng không tiết lộ bản thảo thiết kế cho bọn họ, chẳng lẽ là các người cùng cảm hứng à?”
“Tôi nghi ngờ công ty có nội gián.” Tống Hân Nghiên chỉ có thể nói như vậy: “Tổng giám đốc Lý, mời ngài điều tra cho rõ.”
“Nội gián? Tôi thấy cô chính là nội gián lớn nhất, Tống Hân Nghiên, uổng công tôi tin tưởng cô như vậy, đem cơ hội cho cô, thậm chí cô đuổi Mộng Na đi, tôi cũng không trách móc cô một câu, cô lại báo đáp sự tin tưởng của tôi đối với cô như vậy sao?” Tổng giám đốc Lý tức giận mắng.
Tống Hân Nghiên há miệng, lại phát hiện mình có miệng mà không biết nói, bản thảo thiết kế nhất định là bị người ta tiết lộ, nhưng ngoại trừ cô, chỉ có Tổng giám đốc Lý nhìn thấy bản thảo thiết kế, bọn họ đều không có khả năng tiết lộ bản thảo thiết kế cho Nghiệp Chi Phong, vậy còn có ai nữa?
“Tổng giám đốc Lý, cho dù ông có tin hay không, tôi cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Bác Dực, tôi có thể thề.” Tống Hân Nghiên không tìm được chứng cứ, giống như chuyện Vân Vân cho cô uống thuốc xổ trong cà phê, cô cũng không có chứng cứ, hiện tại cô thậm chí còn không biết ai hại mình.
“Chuyện này dừng lại ở đây, tôi coi như mình đã nhìn nhầm cô, hạng mục của Thẩm thị cô không cần theo nữa, trở về viết đơn từ chức nộp lên đây, công ty chúng tôi không dám dùng nhân viên gây tổn hại đến lợi ích của công ty.” Tổng giám đốc Lý phất tay, suy sụp ngồi trên ghế, không thèm liếc mắt nhìn Tống Hân Nghiên lấy một cái.
Tống Hân Nghiên cắn chặt răng, Tổng giám đốc Lý bảo cô nộp đơn từ chức, nếu cô thật sự nộp đơn từ chức chính là thừa nhận mình sao chép hoặc tiết lộ bản thảo thiết kế: “Tổng giám đốc Lý, tôi sẽ không từ chức, tôi muốn ở lại để tìm ra người hãm hại tôi.”
“Tống Hân Nghiên, đừng coi sự khoan dung của tôi trở thành bàn đạp cho lòng tham không đáy của cô, lặng lẽ rời đi, tôi còn có thể nể tỉnh đồng nghiệp mà không làm khó cô, nếu cô mặt dày mày dạn ở lại đây thì đừng trách tôi không nể tình, tôi sẽ kêu bảo vệ ném cô ra ngoài, đến lúc đó người không đẹp mặt chính là cô đấy.” Tổng giám đốc Lý vỗ bàn đứng lên, giận dữ trừng mắt nhìn cô.
“Tìm được hung thủ hãm hại tôi, không cần ông ném tôi ra ngoài, tôi cũng sẽ rời đi.” Tống Hân Nghiên xoay người đi ra ngoài, bản thảo thiết kế lần này là do cô một mình hoàn thành, các thành viên trong nhóm đều chưa từng xem qua bản thảo thiết kế của cô, rốt cuộc là sơ hở chỗ nào, bên phía công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong tại sao lại biết rõ bản thiết kế của cô chứ?
Cô nhất định phải tìm ra câu trả lời, không thể bị người ta tính kế không rõ ràng như thế được, cái thứ chết tiệt này không thể ăn được.
Tống Hân Nghiên trở lại văn phòng, cô vẫn luôn suy nghĩ, lúc cô vẽ bản thảo thiết kế có ai vào văn phòng của cô hay không, có ai đọc bản thảo thiết kế của cô không, nhưng cô càng nghĩ trong đầu càng hỗn loạn, ai cũng có thể, ai cũng không thể.
Nửa tiếng sau, cánh cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, cô nhìn lên, thấy hai nhân viên bảo vệ bước vào, cô nhìn chằm chằm vào họ, trái tim lạnh thấu xương. Một trong những nhân viên bảo vệ nói: “Cô Tống, làm ơn rời khỏi đây ngay lập tức.”
Tống Hân Nghiên nhíu chặt mày: “Tôi sẽ rời đi, nhưng không phải bây giờ, anh đi nói cho Tổng giám đốc Lý biết, tôi nhất định phải bắt được người đứng sau tấm màn kia, đến lúc đó không cần các người mời tôi cũng sẽ rời đi.”
“Cô Tống, xin đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi.” Hai nhân viên bảo vệ tiến đến, một trái một phải nâng cô lên. Tống Hân Nghiên biết họ đến thật, cô gạt tay họ ra và nói: “Buông tôi ra, tôi sẽ tự đi.”
Tống Hân Nghiên bỏ máy tính vào trong túi máy tính, vừa định đeo lên lưng, bên cửa truyền đến một giọng nữ quen thuộc: “Máy tính xách tay là do công ty cấp cho cô, là tài sản chung, cô không thể lấy đi.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Vân ôm thùng carton đi vào, ánh mắt cô sắc bén nhìn chằm chằm cô ấy, Vân Vân khéo cười xinh đẹp nói: “Chị Tống, xin lỗi, từ hôm nay trở đi, phòng làm việc này và cái máy tính này thuộc về tôi.”
Tống Hân Nghiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, không cần chứng cớ, cô đã đoán được ai phản bội cô. Cô cười lạnh: “Quả nhiên là cô, từ khi nào mà cô lại lấy được bản thảo thiết kế của tôi?”
“Chị Tống, chị đang nói cái gì tôi nghe không hiểu, bản thảo thiết kế gì chứ, chị đừng có vu khống tôi như thế.” Vẻ mặt Vân Vân vô tội, cô ấy đặt thùng carton lên bàn, dặn dò bảo vệ nói: “Mau ném côta ra ngoài, để tránh vô tình bị cô ta nhìn thấy bí mật của công ty, cô ta lại muốn bán đứng công ty.”
Hai nhân viên bảo vệ vội vàng nâng Tống Hân Nghiên lên, Tống Hân Nghiên dùng sức hất tay bọn họ ra, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ấy và nói: “Tôi sẽ tự đi, Dương Vân Thư, rốt cuộc tôi nhìn nhầm cô rồi, tôi sẽ mãi mãi không quên một cú ngã ngày hôm nay, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, nếu không tôi sẽ tính toán rõ ràng từng khoản nợ hôm nay với cô.”
Tống Hân Nghiên nói xong, cô xách túi lên đi ra ngoài cửa, vừa đi được vài bước, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nam lạnh lùng đang nén giận: “Chờ đã, em cứ như vậy đi, chẳng phải là để những tiểu nhân vô sỉ kia được lợi sao?”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Duệ bị mọi người vây quanh đi vào, tựa như thần tiên từ trên trời giáng xuống, toàn thân đều bao phủ trong một lớp ánh sáng. Trong nháy mắt nhìn thấy anh, sự ấm ức ẩn nhẫn của cô trong một thời gian dài đổ vào trái tim cô, nước mắt cô lăn xuống.
Chương 123: Không muốn ly hôn
Thẩm Duệ sải bước tới, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, thấy bộ dạng ấm ức lã chã nước mắt của cô, tim anh như thắt lại. Bảo bối của anh, ngay cả anh còn không nỡ nặng lời với cô, nhưng bây giờ cô lại bị người khác bắt nạt chịu ấm ức.
Anh rất muốn ôm cô vào lòng an ủi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, anh cần phải thật bình tĩnh, trái tim anh càng lo lắng thì càng khó chịu. Anh chỉ muốn mặc kệ tất cả để bảo vệ cho cô.
Nghiêm Thành đứng sau lưng Thẩm Duệ, nhìn thấy ánh mắt hai người giao nhau, anh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Thẩm Duệ chính sự quan trọng hơn.
Thẩm Duệ kiềm chế thu hồi ánh mắt lại, anh đứng trong phòng làm việc, hai tay đút túi quần khí thế mạnh mẽ. Anh nhìn cô nhân viên kiêu căng ngạo mạn, ánh mắt anh khinh thường liếc về phía cô ta: “Cô tên gì? Ai cho phép cô nói chuyện với cô ấy bằng giọng điệu như vậy?”
Vân Vân đã nhìn thấy Thẩm Duệ trên báo chí rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được người thật. Trong lòng rất vui vẻ, nhưng lại bị Thẩm Duệ nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Trái tim nhỏ bé của cô không khỏi run lên. Phải biết Tống Hân Nghiên là vợ của Đường Diệp Thần, cũng có nghĩa là cháu dâu của Thẩm Duệ, là người nhà họ Thẩm, cho dù không được cưng chiều, nhưng bọn họ cũng không cho phép người ngoài được bắt nạt cô ấy.
Cô mỉm cười lấy lòng, cô không đắc tội được với Thẩm Duệ. Người đàn ông này một tay che trời ở Đồng Thành, anh ta có thể giết cô chỉ không phút chốc. Cô nịnh nọt nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi tên là Vân Vân, đồng nghiệp của chị Tống. Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện chị Tống sao chép ý tưởng. Tổng giám đốc Lý cho rằng sức khỏe của chị ấy không tốt nên bảo chị ấy ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Tôi chỉ muốn thay chị ấy trông coi phòng làm việc này, đợi chị ấy quay lại làm việc tiếp.”
Thẩm Duệ cười lạnh, người phụ nữ này còn dám xem anh như thằng ngốc, đúng là không thể tha thứ được!
Buổi sáng anh đưa Tống Hân Nghiên về Bác Dực rồi quay trở lại công ty, đi được nửa đường thì Nghiêm Thành gọi điện tới, nói báo chí đăng tin Tống Hân Nghiên đạo tác phẩm của người khác. Anh phi như bay chạy về công ty, mặc dù bài viết trên báo không chỉ mặt gọi tên, nhưng chỉ cần là người trong ngành thì đều hiểu nhà thiết kế Tống mà họ đang ám chỉ là ai.
Hôm qua, bản thiết kế của Bác Dực còn chưa kịp mở ra, không ai có thể biết được bản thiết kế này giống của Nghiệp Chi Phong, nhưng báo chí lại đăng tin như vậy. Chắc chắn đây là một kế hoạch được thiết kế tỉ mỉ để gài bẫy Tống Hân Nghiên.
Anh rất tức giận, anh cứ nghĩ mình có thể bảo vệ cô thật tốt. Không ngờ ngay dưới mí mắt của anh, cô lại bị chụp cho một tội danh lớn như vậy. Cô nỗ lực làm việc chỉ vì muốn chứng minh năng lực của bản thân, nhưng lại chỉ nghe được những những lời bôi nhọ không phân biệt trắng đen, cô sẽ đau lòng và tuyệt vọng đến nhường nào?
Anh ngồi nửa phút cũng không yên, trực tiếp mang người tới cứu vãn hiện trường. Người con gái của anh, ngoại trừ anh thì không một ai được phép bắt nạt cô cả!
Vân Vân nhìn anh cười khó hiểu, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này rất đẹp trai, người thật còn đẹp hơn trên báo không biết bao nhiêu lần: “Tổng giám đốc Thẩm, anh cười gì vậy?”
Thẩm Duệ nhìn người phụ nữ trước mặt đang không hề biết cái chết của cô ta sắp đến, anh nói: “Người đâu, gọi Tổng giám đốc Lý tới đây.”
Thẩm Duệ vừa đặt chân vào phòng làm việc thì đã có người thông báo cho Tổng giám đốc Lý biết rồi, lúc này ông ta còn đang lặc đặc chạy tới, tuổi tác cũng đã lớn, cộng thêm thân hình vừa béo vừa xấu xa, ông ta mệt tới mức thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi ở đây.”
Thẩm Duệ liếc mắt nhìn ông ta, sau đó anh nói với Nghiêm Thành: “Nghiêm Thành, có thể bắt đầu được rồi.”
Tất cả mọi người đều mờ mịt nhìn Nghiêm Thành, Tống Hân Nghiên cũng kinh ngạc nhìn anh, rõ ràng Thẩm Duệ có chuẩn bị mà tới, nhưng rốt cuộc anh muốn làm gì? Mọi người đều cho rằng cô sao chép, còn trơ mắt nhìn cô bị đuổi ra khỏi công ty, nhưng vì sao gương mặt anh vẫn bình tĩnh giống như nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
Người đàn ông này, toàn thân toát ra khí chất của một đế vương, anh đứng ở bất cứ nơi đâu cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác, khiến cho tất cả mọi người đều vây quanh anh.
Nghiêm Thành đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên cung kính nói: “Cô Tống, tôi có thể mượn máy tính của cô một chút không?”
Tống Hân Nghiên nhìn qua máy tính đang đặt trên bàn làm việc, nhưng đây là máy tính của Bác Dực, hiện tại nó không còn là của cô nữa rồi: “Thư ký Nghiêm, bây giờ tôi không phải là chủ sở hữu của chiếc máy tính nữa, tôi không tự ý quyết định được.”
Tổng giám đốc Lý lau mồ hôi trên trán, ông ta vội vàng nói: “Tiểu Tống, sao cô lại không phải chủ nhân của máy tính? Lúc này không nên tùy hứng, thư ký Nghiêm, có thể, cậu có thể dùng.”
Tổng giám đốc Lý không ngờ Thẩm Duệ sẽ đích thân tới đây, vì chuyện này mà quấy rối tới Thẩm Duệ, ông ta cảm thấy rất bất an. Lúc trước ông ta xem trọng quan hệ của Tống Hân Nghiên với Thẩm Duệ nên mới tính toán lên người Tống Hân Nghiên, nhưng không ngờ Tống Hân Nghiên lại tài giỏi như vậy. Ông ta cứ nghĩ đoạt được dự án lần này không ai khác ngoài Bác Dực, không ngờ lại lộ ra chuyện Tống Hân Nghiên sao chép tác phẩm.
Vốn dĩ, ông ta cũng không cho rằng Tống Hân Nghiên sao chép. Phong cách thiết kế của cô rất đặc biệt. Bản thiết kế lần này của Nghiệp Chi Phong rõ ràng là theo phong cách của cô ấy, nhưng chuyện làm ông ta không thể tha thứ còn hơn cả sao chép tác phẩm đó là, Tống Hân Nghiên lại hợp tác với Nghiệp Chi Phong để hạ bệ Bác Dực.
Chương 124: Không muốn ly hôn
Nếu hôm qua ông ta mở bản thiết kế ra thì Bác Dực sẽ biến thành một trò cười ở cái ngành này. Nghĩ tới mà khiếp sợ, mặc dù ông ta là người tiếc nhân tài, nhưng cũng không thể nào giữ một con sâu làm rầu nồi canh ở lại công ty được.
Thẩm Duệ liếc mắt tới làm trán ông ta toát cả mồ hôi lạnh.
Nghiêm Thành đi thẳng tới bàn làm việc, Vân Vân né lập tức né qua một bên, cô có ngốc cũng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, Thẩm Duệ tới đây làm gì? Chút giận thay cho Tống Hân Nghiên sao?
Nghiêm Thành mở máy tính xách tay, anh lấy USB trong túi áo cắm vào máy tính, sau đó nhanh chóng mở một tệp tài liệu, trên màn hình phát chiếu một đoạn video. Trong video, Vân Vân đang đứng trong phòng trà, lén lén lút lút đổ một gói bột không rõ nguồn gốc vào ly cà phê, rồi khuấy đều.
Vân Vân nhìn thấy đoạn video này, hai chân cô ta mềm nhũn ngã ngồi xuống đất. Vẻ mặt cô ta hoảng hốt, sao có thể như vậy? Cô ta đã rất cẩn thận, vì sao vẫn bị phát hiện? Thậm chí còn bị người ta quay lại video, cô không ngừng lắc đầu, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thẩm Duệ liếc mắt nhìn cô ta, ánh mắt của anh khinh thường như đang nhìn một con kiến hôi.
Tống Hân Nghiên cũng kinh ngạc, vì sao Thẩm Duệ lại có đoạn video này? Cô nhớ trong phòng trà không hề có camera, anh tra được bằng cách nào?
Lúc Tổng giám đốc Lý nhìn thấy đoạn video, ông đã biết mình trách nhầm Tống Hân Nghiên, ánh mắt sắc bén của ông ta trừng về phía Vân Vân, ông sắp bị cô ta hại chết rồi. Cảnh tiếp theo trong video, Vân Vân lén lút chạy vào trong phòng làm việc, vừa dùng máy tính tìm thứ gì đó, vừa lo sợ nhìn ra bên ngoài. Sau đó trên máy tính xuất hiện bản thiết kế của Tống Hân Nghiên, cô ta xem xong liền nhấp chuột, sau đó lại hoảng hốt chạy ra ngoài.
Sau khi hai đoạn video được phát, trong phòng làm việc trở nên im lặng, Tổng giám đốc Lý không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán. Đây vốn dĩ là chuyện nội bộ của công ty, ông ta không điều tra đã ấn định Tống Hân Nghiên phạm tội. Bây giờ còn để Thẩm Duệ đích thân dọn dẹp giúp ông ta, ông ta vừa hổ thẹn vừa lo lắng, ngay cả nhìn Thẩm Duệ cũng không dám.
Sắc mặt Vân Vân trắng bệch giống như vừa bị người ta ức hiếp. Toàn thân cô ta phát run, lòng như tro tàn, hai đoạn video này đã chứng minh tất cả, cô ta lo lắng biện bạch: “Tổng giám đốc Lý, không phải, không phải tôi.”
“Bằng chứng đã xác thực, cô còn nói không phải cô?” Tổng giám đốc Lý quát lớn, Thẩm Duệ đích thân giúp ông ta thanh lọc khiến ông ta muốn độn thổ cho xong.
Mặc dù trong lòng Tống Hân Nghiên đã cho rằng là do Vân Vân làm, nhưng sự thật được phơi bày quả thật là do cô ta làm, cô có chút khó chịu. Dù sao đã từng là đồng nghiệp sướng khổ có nhau, ở công ty quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt đẹp, cô không ngờ Vân Vân lại hãm hại cô như vậy.
Vân Vân cũng bị dọa sợ, cô ta nhìn Tống Hân Nghiên khóc lóc nói: “Chị Tống, em không cố ý đâu, xin lỗi chị, em cũng chỉ là bị ép bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, bố em bị ung thư dạ dày, cần rất nhiều tiền, em mượn họ hàng thân thích nhưng bọn họ đều không cho mượn, em thật sự không còn cách nào khác mới làm thế, chị tha thứ cho em có được không. Em không thể mất đi công việc này được.”
Tống Hân Nghiên nhìn cô ta, cô không biết trong lời của cô ta có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả, cô chỉ cảm thấy rất mệt. Trên đời này còn có cái gì đáng tin nữa không? Tình thân, tình yêu, tình bạn, dường như cô đã bị tất cả bỏ rơi chỉ trong nháy mắt.
Thẩm Duệ đòi lại công bằng cho cô, để cô nhìn rõ mặt xấu xa của những người bên cạnh, giờ phút này cô đã tâm tàn ý lạnh, cô bước chậm tới cạnh Vân Vân, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta: “Nói cho tôi biết, ai là người đã sai khiến cô?”
Ánh mắt Vân Vân sáng lên, nhưng sau đó lại trở nên ảm đạm. Cô ta cụp mắt: “Không ai điều khiển em cả.”
“Thế sao?” Nghiêm Thành lạnh giọng hỏi: “Vậy 10 vạn tệ trong tài khoản của cô từ đâu tới?” Xin cô giải thích một chút.”
Vân Vân mở to mắt, cô ta nhìn Nghiêm Túc một cách không thể tin nổi, vì sao bọn họ lại biết được?” Em…em đi mượn.”
“Cô Dương, tôi khuyên cô nên nói thật, nếu như chúng tôi đã điều tra được những chuyện này, thì cũng có thể tra ra được 10 vạn của cô từ đâu mà có. Cô muốn tự khai hay là muốn chúng tôi giao cô cho bên cảnh sát điều tra kỹ?” Nghiêm Thành lạnh nhạt uy hiếp.
Vân Vân ra sức lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, cô khóc không thành tiếng: “Tôi không thể nói, tôi thật sự không thể nói.”
Thẩm Duệ sải bước tới trước mặt Tống Hân Nghiên, anh đưa tay kéo cô dậy, sau đó nhìn Vân Vân vẫn không biết ăn năn hối cải. Anh lạnh giọng phân phó: “Nghiêm Thành, gọi điện cho cảnh sát.”
“Vâng, thưa Tổng giám đốc.” Nghiêm Thành rút điện thoại ra gọi cho 110.
Bên tai vang lên tiếng tút tút. m thanh như đang từng bước từng bước cứa vào tim Vân Vân, cô liều mạng lắc đầu, khóc rống lên nói: “Tôi nói, tôi nói, là Tổng giám đốc Đổng của Nghiệp Chi Thành, bà ấy muốn đào chị Tống qua bên đó, nhưng chị Tống không chịu, bà ấy nói chỉ cần tôi ép được chị Tống ra khỏi Bác Dực thì bà ấy sẽ cho tôi 10 vạn tệ. Chị Tống, em thật sự không phải cố ý, xin lỗi chị. Chị đừng giao em cho cảnh sát, nếu không thì tiền đồ phía trước của em sẽ bị hủy mất.
Tai Tống Hân Nghiên như ù đi, Vân Vân nói gì cô cũng không nghe được, chỉ nghe thấy âm thanh đau xé tim gan đến nhức đầu, cô cũng không ngờ Đổng Nghi Tuyền lại làm như vậy.
Cô loạng choạng lùi về hai bước, rốt cuộc cô có thù oán gì với bà mà lại muốn bôi nhọ cô như vậy? Bà ấy có biết cô là…Lần đầu tiên gặp mặt, bà đã cho rằng cô là loại con gái chỉ biết dựa vào thân thể, lần tiếp theo gặp mặt, bà lại lướt qua trước mặt cô. Ngay cả ánh mắt cũng chưa bao giờ dừng trên người cô. Lần đầu Bác Dực và Nghiệp Chi Phong thi đấu, cô bộc lộ tài năng. Cuối cùng cũng nhận lại được ánh mắt của bà, nhưng bà không hề tôn trọng cô, bà chỉ đang giẫm đạp lên cô.
Nếu như người phụ nữ này không phải mẹ ruột mà cô đã nhớ nhung hơn suốt 20 năm, có lẽ cô sẽ không đau buồn như vậy.
Tống Hân Nghiên không ngừng lùi bước, hết cảnh này đến cảnh khác hiện lên trong đầu cô. Cô đã nghĩ thì trong lòng càng khó chịu, càng nghĩ thì lại càng tuyệt vọng. Cô muốn hỏi bà, vì sao lại đối xử với cô như vậy, vì sao lại hủy hoại niềm khao khát và ngưỡng mộ vô tận của cô về từ ‘Mẹ’.
Ánh mắt Thẩm Duệ luôn khóa chặt trên người cô. Thấy cô không ngừng lùi về sau, anh cau mày thật chặt. Trong mắt anh chứa đầy lo lắng. Một loạt đả kích đến với cô, anh thật sự lo lắng cô sẽ chịu không nổi.
Tống Hân Nghiên rớm nước mắt, mắt cô nhòe đi cho đến khi lưng đập vào khung cửa, một cơn đau buốt ập đến khiến cô bừng tỉnh, sau đó cô xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng vào trong thang máy.
“Tống Hân Nghiên!” Thẩm Duệ lớn tiếng gọi, anh vội vàng chạy theo cô, vừa chạy tới thang máy, thì cô đã ấn xuống dưới. Anh nhìn con số không ngừng giảm dần. Không đợi được thang máy đi lên, anh đẩy cửa an toàn chạy thang bộ xuống.
Anh chạy ra bên ngoài công ty, thấy Tống Hân Nghiên ngồi lên một chiếc taxi, anh đuổi theo. Taxi đã rời đi, Thẩm Duệ vò đầu bứt tóc. Tâm trạng bây giờ của cô rất tệ, anh sợ cô xảy ra chuyện.
Anh vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng ngồi vào trong, anh nói với bác tài xế: “Nhanh đi theo chiếc xe phía trước!”
Thẩm Duệ ngồi trong xe, vẻ mặt vỡ vụn của Tống Hân Nghiên lại hiện lên trước mắt anh, trong lòng anh rất không yên tâm, liên tục nói tài xế lái xe nhanh lên một chút. Đúng lúc phía trước bị ùn tắc giao thông, tài xế bị anh giục tới phát cáu, tức giận nói: “Giục cái gì mà giục, cậu không thấy phía trước đang tắc đường hay sao?”
Thẩm Duệ đen mặt, anh trừng mắt nhìn tài xế, lạnh giọng nói: “Anh là tài xế của hãng nào, anh có tin tôi mua luôn công ty của các anh không?”
Tài xế nhìn Thẩm Duệ qua kính chiếu hậu, toàn thân người đàn ông đang ngồi ghế sau tỏa ra một loại khí chất cao quý bẩm sinh, quần áo trên người anh ta cũng rất đắt tiền, nhưng anh ta có tiền sao còn phải ngồi taxi? Tài xế châm chọc nói: “Này anh, công ty chúng tôi là Taxi Phú Lâm, anh nghe rõ chưa? Không có tiền còn bày đặt giả bộ! Thu mua? Nếu anh có tiền thu mua thì tôi đây chính là người giàu nhất Đồng Thành – Thẩm Duệ rồi.”
Thẩm Duệ vốn đang tức giận, bây giờ lại còn bị người ta coi khinh như vậy, mặt của anh xanh mét lại, anh gọi điện ngay cho Nghiêm Thành, nói anh lập tức thu mua công ty taxi Phú Lâm, ngày mai anh muốn hai từ Phú Lâm này biến khỏi mắt anh.
Chương 125: Không muốn ly hôn
Tài xế bị khí thế của anh dọa sợ, trong lòng không khỏi nghi ngờ, lẽ nào anh thật sự có năng lực thu mua lại công ty sao?
…
Taxi dừng lại phía dưới trụ sở chính Nghiệp Chi Phong, Tống Hân Nghiên trả tiền xe, cô xoay người chạy vào trong tòa nhà, vừa đến sản lớn đã bị ngăn lại: “Cô gái, xin hỏi cô tìm ai?”
Tống Hân Nghiên không quan tâm tới cô ta, cô đi thẳng vào trong thang máy, phòng làm việc của tổng giám đống thường ở trên tầng cao nhất, theo trực giác, cô cho rằng Đổng Nghi Tuyền cũng như vậy.
Lễ tân thấy cô tự nhiên xông vào, cô ta gọi bảo vệ cản lại.
Tống Hân Nghiên bị ngăn không cho đi, cô nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén liếc về phía lễ tân: “Tôi tìm tổng giám đốc của các cô.”
Lễ tân nhìn cô chằm chằm: “Cô có hẹn trước không? Nếu không có hẹn, chúng tôi không thể để cô lên được.”
“Không có, cô nói với bà ta, tôi là Tống Hân Nghiên, nhất định bà ấy sẽ gặp!” Tống Hân Nghiên nói chắc như đinh đóng cột, Đổng Nghi Tuyền làm bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy, không phải để ép cô tới tìm bà ta hay sao?
Lễ tân bán tín bán nghi, cô dặn bảo vệ trông kỹ cô ấy, rồi xoay người đi về bàn làm việc. Vừa đi được mấy bước đã thấy Phùng Trinh Trinh bước từ bên ngoài vào, Phùng Trinh Trinh thấy Tống Hân Nghiên đang bị bảo vệ ngăn lại, cô nhướng mày, đi tới trước quầy lễ tân: “Có chuyện gì vậy?”
Lễ tân trông thấy cô liền cung kính đáp: “Cô Phùng, cô gái này muốn gặp Tổng giám đốc Đổng, tôi đang định gọi điện xin ý kiến của bà ấy.”
“Tôi biết cô ấy, cô không cần hỏi nữa, tôi đưa cô ấy lên.” Phùng Trinh Trinh nói xong, cô đi về phía Tống Hân Nghiên, hình như gần đây cô và cô ấy cực kỳ có duyên.
Lễ tân chạy theo, nghi ngờ nói: “Cô Tống, chẳng may Tổng giám đốc Đổng trách phạt thì tôi cũng không biết giải thích thế nào.”
Phùng Trinh Trinh liếc cô ta một cái: “Nếu dì trách phạt thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, hiện tại cô có thể yên tâm được chưa?”
Lễ tân cắn môi, cô không dám đắc tội với Phùng Trinh Trinh, ai mà không biết cô ấy là cháu gái ruột của Tổng giám đốc Đồng, chẳng may đắc tội với cô ấy ở trong công ty thì cô cũng sẽ không được yên ổn.
Phùng Trinh Trinh đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên, mỉm cười nói: “Cô Tống, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn, Phùng Trinh Trinh mặc một bộ họa tiết chấm bi liền thân, trông rất thời thượng, trên tay còn cầm theo một chiếc túi Clutch, toàn thân cô ta tạo cho người khác cảm giác mình là con nhà giàu gia thế danh giá. Có lẽ là do tối qua cô đã nhìn thấy cô ta đứng cạnh Thẩm Duệ, vì thế nên ánh mắt cô nhìn Phùng Trinh Trinh cũng có chút thù địch.
“Cô Phùng, tôi tới gặp Tổng giám đốc Đổng.”
Phùng Trinh Trinh nhìn vành mắt cô phiếm hồng, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên, cô ta phất tay ra hiệu cho bảo vệ lui ra: “Cô Tống, mời theo tôi.”
Hai người đi vào trong thang máy, Phùng Trinh Trinh dựa vào vách kim loại ung dung đánh giá cô. Tống Hân Nghiên rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt phượng mê hồn, khiến người ta càng nhìn càng mê. Nếu cô là đàn ông thì cũng sẽ bị cô ấy làm cho điên đảo.
Thật sự cô rất tò mò, người phụ nữ càng nhìn càng có sức hút như vậy, vì sao lại không giữ được trái tim Đường Diệp Thần?
Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm từng con số trên đang máy, hai tay của cô dần siết chặt thành quyền, không phải vì sợ hãi lo lắng mà là vì tức giận. Tiếng thang máy kêu ‘Ding’ một tiếng, Tống Hân Nghiên sải bước ra ngoài, Phùng Trinh Trinh vội vàng chạy theo.
Phong cách trang trí tầng làm việc cho Tổng giám đốc của Nghiệp Chi Phong rất cá tính, không giống với những phòng làm việc khác, nơi này mang lại cho người khác một loại cảm giác nghệ thuật. Nếu khách hàng đến đây thì sẽ dễ dàng có được ấn tượng tốt từ họ.
Nhưng bây giờ Tống Hân Nghiên không rảnh để thưởng thức, cô tới trước bàn thư ký hỏi: “Tổng giám đốc Đổng có ở đây không?”
Thư ký đáp: “Hiện tại Tổng giám đốc Đổng đang họp, cô là?”
“Tôi là Tống Hân Nghiên.” Tống Hân Nghiên báo tên của mình, không ngờ thư ký lại không hề ngạc nhiên, cô nói: “À, hóa ra là cô Tống, vừa nãy Tổng giám đốc Đổng đã dặn, mời cô tới phòng khách đợi bà ấy, bà ấy họp xong sẽ tới gặp cô.”
Thư ký đứng dậy, đưa Tống Hân Nghiên tới phòng khách, lúc đi ngang qua Phùng Trinh Trinh, cô nói tiếng cảm ơn rồi đi theo sau thư ký.
Phùng Trinh Trinh nhìn bóng lưng cô, không biết vì sao cô lại cảm thấy Tống Hân Nghiên có gì đó không đúng lắm, cô xoay người đẩy cửa đi vào phòng Tổng giám đốc, ngồi xuống ghế sofa cô cầm tờ báo đang đặt trên bàn trà lên xem.
Vừa lật vài tờ đã nhìn thấy tin tức liên quan tới nhà thiết kế của Bác Dực sao chép tác phẩm, cô giật mình, đọc nhanh bài báo, đột nhiên hiểu rõ lý do vì sao Tống Hân Nghiên lại tới đây.
Cô vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc rồi đi thẳng về phía phòng khách.
Tống Hân Nghiên đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng tiếp khách, sofa màu đỏ càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô, hai tay cô đan chặt vào nhau, trong đầu là một mớ hỗn loạn, cô không biết lát nữa mình sẽ nói gì khi gặp được Đổng Nghi Tuyền.
Sau cánh cửa vang lên tiếng giày cao gót, cô quay đầu lại nhìn. Giây tiếp theo, cánh cửa phòng bị một người đẩy từ bên ngoài vào, Đổng Nghi Tuyền mặc trang phục chuyên nghiệp chỉnh tề, tóc búi cao, lộ ra gương mặt đẹp đẽ, bà ung dung bước tới, cười nói: “Cô Tống, rất vui khi gặp được cô ở đây.”
Tống Hân Nghiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bà ta, vì sao người phụ nữ này vẫn còn cười được như vậy? Bà ta phá nát danh dự của cô, phá đi tất cả mọi nỗ lực cố gắng của cô mà vẫn cười được như vậy sao?
Đổng Ngi Tuyền cười vui vẻ bước tới, bà ta tự hào khoe khoang: “Cô Tống, Nghiệp Chi Phong có cả thế giới rộng lớn hơn để cô phát triển, cô ở Bác Dực đâu phát huy được tài năng, cô đã sẵn sàng tới công ty tôi chưa? Tôi có thể đích thân dìu dắt cô, cho tới khi cô có thể một mình đứng vững.”
Tống Hân Nghiên nhìn và ta, từng lời của bà đều đang dần phá tan đi nỗi nhớ nhung đối với mẹ ruột trong lòng cô, cô thật sự không tin nổi. Mẹ ruột của cô lại là người phụ nữ không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Thấy cô không nói gì, Đổng Nghi Tuyền lại tiếp tục: “Phong cách thiết kế của cô rất đặc biệt, chỉ cần có người hướng dẫn đúng cách, tiềm năng của cô sẽ còn lớn hơn rất nhiều so với những gì cô đã thể hiện ở Bác Dực. Tôi là người rất coi trọng người tài, cô đi theo tôi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt, còn về tiền lương, tôi sẽ trả gấp mấy lần với Bác Dực, hơn nữa Nghiệp Chi Phong là công ty quốc tế, sân khấu của cô sẽ không chỉ giới hạn ở Đồng Thành hay là trong nước, sau đó tôi sẽ khiến cô trở thành nhà thiết kế đẳng cấp thế giới, cô cảm thấy thế nào?”
Tống Hân Nghiên nhìn người phụ nữ trước mặt, đây là lần thứ ba cô gần bà ấy như vậy, gần đến mức cô có thể nhìn rõ nơi xấu xa nhất trong linh hồn của bà, cô nói: “Tổng giám đốc Đổng, có phải những người có giá trị lợi dụng với bà, bà sẽ dốc hết tâm sức để tính kế như vậy đúng không? vietwriter
Vẻ tươi cười trên gương mặt Đổng Nghi Tuyền dần cứng lại, bà ta nhìn Tống Hân Nghiên không chớp mắt, không trả lời cô mà hỏi lại: “Cô Tống, tôi đã nói rồi mà, tôi là người trân trọng người tài, tôi rất tán thưởng tài năng của cô, nếu cô tới Nghiệp Chi Thành để phát triển, đối với bản thân cô mà nói thì đây cũng là điều có lợi. Con người luôn bước lên cao, cũng như nước luôn chảy vào chỗ trũng, từ xưa đến nay đạo lý này chưa bao giờ thay đổi. Cô Tống dốc sức cống hiến bao nhiêu năm như vậy, sao không nắm lấy cơ hội trước mắt, để sự nghiệp của bản thân được bước lên một tầm cao mới?”
Tống Hân Nghiên rất thất vọng, người mẹ mà cô vẫn luôn mong ước không thể nào là người phụ nữ trước mặt này được. Bà ta sắc sảo mưu cô, để đạt được thứ mình muốn, bà ta không ngần ngại hủy đi tiền đồ của người khác. Một người đáng sợ như vậy, sao có thể là mẹ ruột của cô?
Mẹ ruột trong lòng cô, là người lương thiện dịu dàng. Lúc cô bị thương, bà sẽ nhẹ nhàng ôm cô, nói với cô, dù cho thế giới này không ai thương cô thì vẫn còn có bà ở đây, bà sẽ mãi mãi yêu thương, che chở cho cô.
Tống Hân Nghiên gần như đã có thể khẳng định, người hạ thuốc xổ cho cô là Vân Vân, trong lòng cô cũng không dễ chịu gì, cô luôn coi Vân Vân em gái mà quan tâm, cô thật không ngờ cô ấy sẽ hãm hại cô: “Vân Vân, tại sao em phải làm như vậy? Chị với em không thù không oán, tại sao em lại làm thế với chị?”
Vân Vân đỏ mặt, giả ngu nói: “Chị Tống, em không biết chị đang nói gì cả, em thật sự chưa từng làm, có lẽ không phải cà phê có vấn đề, mà là buổi sáng chị ăn phải gì khác, chị không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu em được.”
“Những gì chị ăn vào buổi sáng là do chị tự làm, không thể có thuốc xổ được.” Thẩm Duệ cũng không sao, đủ để chứng minh là bữa sáng cô làm rất hợp vệ sinh.
“Dù sao cũng không phải là em, chị Tống, chị không thể cương quyết vu khống cho em, em biết hôm nay trên báo nói chị sao chép, cho nên hôm qua chị không đến phòng họp là vì biết mình sao chép bản thiết kế của Nghiệp Chi Phong, chị lại cố ý tự mình hạ thuốc xổ cho mình, sau đó vu khống cho em. Chị Tống, em đã theo chị hai năm rồi, chuyện chị dặn dò có chuyện nào là em trốn nhanh nhất không, chị không thể trở mặt vô tình kéo em xuống nước.” Vân Vân thấy cãi lại không được, dứt khoát cắn ngược cô.
Thuốc xổ trong cà phê đúng là do cô ấy bỏ, cô ấy không thể nhìn nổi Tống Hân Nghiên kiêu ngạo, trước kia hai người vẫn còn bình đẳng, đều là nhân viên quèn trong công ty, kết quả gần một năm qua, địa vị của Tống Hân Nghiên dần dần cao hơn cô ấy, cô ấy còn biến thành nhân viên dưới trướng của cô.
Cô vô cùng khó chịu, dựa vào cái gì mà chuyện tốt đẹp nào cô ta cũng chiếm hết? Gả cho Đường Diệp Thần sống một cuộc sống giống như cô chủ nhỏ, vậy mà còn đi cướp công việc của bọn họ. Nếu lần này thật sự để cho cô chiếm được dự án của Thẩm thị, đến lúc đó cô sẽ biến thành giám đốc thiết kế, dáng vẻ kiêu ngạo hống hách không biết sẽ tăng gấp bao nhiêu lần.
Cũng may ông trời cũng giúp cô ấy, hôm qua cô không kịp vào họp, sau đó hoàn toàn không có tin tức gì, Tổng giám đốc Lý nổi giận bảo cô ấy thông báo cho cô nghỉ dài ngày, cô ấy đã cố ý không thông báo cho cô chính là để cô đến công ty bị người ta xoi mói.
Không chỉ có thế, sáng nay trên báo chí còn đăng tải tin Tống Hân Nghiên sao chép bản thảo thiết kế của Nghiệp Chi Phong, bây giờ chỉ cần Tổng giám đốc Tổng giám đốc Lý sa thải cô, vậy thì trong cái Đồng Thành này không còn ai dám tuyển dụng cô nữa.
Cô ấy nghĩ đến đây, trong lòng lập tức âm thầm thoải mái, cuối cùng cũng có thể nhổ cái gai trong mắt này rồi.
Tống Hân Nghiên bình tĩnh nhìn cô ấy, cô không biết cảm giác người khác bị người mình tin tưởng nhất phản bội sẽ như thế nào, nhưng giờ phút này, cô rất khó chịu. Cô và Vân Vân vào công ty cùng lúc, cùng nhau bị các nhà thiết kế mắng chửi, cùng nhau làm công việc lặt vặt. Cô nghĩ rằng có một tình bạn thắm thiết giữa bọn họ và sẽ không bao giờ phản bội nhau. Bây giờ cô mới biết, suy nghĩ của cô ngây thơ đến mức nào.
“Cô không thừa nhận thì thôi, người đang làm trời đang nhìn, tôi tin là ông trời sẽ trả lại cho tôi sự trong sạch.” Tống Hân Nghiên nói xong, không muốn lãng phí nước bọt với cô ấy nữa. Thẩm Duệ nói đúng, trên đời này không phải chỉ có khi có xung đột lợi ích mới có thể ám hại người khác, quả nhiên là cô quá ngây thơ.
Tống Hân Nghiên đi vào phòng làm việc, cô đột nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí, là cô làm người quá thất bại, nếu không tại sao ba không thương cô mẹ không yêu cô, ngay cả đi ra ngoài làm việc cũng khiến đồng nghiệp ghen ghét. Hay là do cô không đủ khéo léo, không thể làm hài lòng tất cả mọi người.
Toàn thân cô như không có sức lực đi đến bàn làm việc, cô cúi đầu nhìn thấy tờ báo đặt trên bàn, trang báo có một tiêu đề rất bắt mắt: Cạnh tranh không lành mạnh trong giới trang trí, nhà thiết kế họ Tống của Bác Dực đã sao chép thiết kế của Nghiệp Chi Phong.
Giống như bị một chậu nước đá dội thẳng xuống đầu, Tống Hân Nghiên trong nháy mắt lạnh từ đầu đến chân, cô cầm tờ báo trên bàn, nhanh chóng lướt qua một lần. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại nói cô sao chép? Thậm chí cô còn chưa trình bày bản thảo thiết kế, tại sao lại nói là cô sao chép?
Bàn tay cầm tờ báo của cô đang run rẩy, cô sao chép kiểu gì chứ, thiết kế là do cô cực khổ suy nghĩ rất nhiều ngày mới vẽ ra được, cô đã sửa chữa không dưới 50 lần mới có kiệt tác hiện tại, cô lại bị người ta chỉ trích là sao chép.
Tống Hân Nghiên quả thực không thể tin được những phóng viên này lại nói bậy, không có chứng cớ, bọn họ dựa vào cái gì mà dám bôi nhọ cô, đây là vu khống đấy!
Điện thoại nội bộ trong văn phòng đột nhiên vang lên, một lúc lâu sau cô mới cầm lấy điện thoại nội bộ, là văn phòng tổng giám đốc gọi tới, sau khi cúp điện thoại, cô uể oải đi tới văn phòng tổng giám đốc.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Tổng giám đốc Lý ngồi trên ghế, nhìn tờ báo trước mặt, ông ta tức giận vung tay lên lật tất cả mọi thứ trên bàn làm việc của mình xuống đất. Trong văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, ông ta tức giận nói: “Vào đi!”
Tống Hân Nghiên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy xấp tài liệu và đồ trang trí nằm rải rác trên mặt đất, cô chậm rãi đi tới trước bàn làm việc, Tổng giám đốc Lý cầm tờ báo trên bàn ném về phía cô, tức giận nói: “Tống Hân Nghiên, cô giải thích cho tôi nghe xem chuyện gì đang xảy ra đây?”
Mặt Tống Hân Nghiên bị tờ báo, rất đau, cô siết chặt nắm tay, cố gắng kiên cường nói: “Tôi không sao chép, bản thảo thiết kế là do tôi tự vẽ.”
Tổng giám đốc Lý nắm lấy cổ áo, tức giận đến mức không thở nổi: “Bản thảo thiết kế là do cô vẽ, vậy ý là chính cô tiết lộ bản thảo thiết kế cho Nghiệp Chi Phong, sau đó đào hố cho Bác Dực nhảy vào. Chẳng trách ngày hôm qua trước khi vào họp, cô nói cơ thể không khỏe nên không tham gia cuộc họp, nếu không phải Tổng giám đốc Thẩm đã có tính toán trước, e là hiện giờ Bác Dực đã vì cô mà mang tiếng là đi sao chép rồi.”
Chương 122: Cả đời bên nhau (7)
“Tôi không có, Tổng giám đốc Lý, mặc kệ ông có tin hay không, tôi cũng không tiết lộ bản thảo thiết kế cho Nghiệp Chi Phong.” Tống Hân Nghiên đứng thẳng lưng, tuyệt đối không thừa nhận mình sao chép, càng không thừa nhận mình tiết lộ bản thảo thiết kế cho Công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong, cô chưa từng làm, cô sẽ không thừa nhận.
Tổng giám đốc Lý bật cười: “Vậy cô nói xem, vì sao bản thảo thiết kế của công ty Nghiệp Chi Phong lại giống hệt chúng ta, cô không sao chép cũng không tiết lộ bản thảo thiết kế cho bọn họ, chẳng lẽ là các người cùng cảm hứng à?”
“Tôi nghi ngờ công ty có nội gián.” Tống Hân Nghiên chỉ có thể nói như vậy: “Tổng giám đốc Lý, mời ngài điều tra cho rõ.”
“Nội gián? Tôi thấy cô chính là nội gián lớn nhất, Tống Hân Nghiên, uổng công tôi tin tưởng cô như vậy, đem cơ hội cho cô, thậm chí cô đuổi Mộng Na đi, tôi cũng không trách móc cô một câu, cô lại báo đáp sự tin tưởng của tôi đối với cô như vậy sao?” Tổng giám đốc Lý tức giận mắng.
Tống Hân Nghiên há miệng, lại phát hiện mình có miệng mà không biết nói, bản thảo thiết kế nhất định là bị người ta tiết lộ, nhưng ngoại trừ cô, chỉ có Tổng giám đốc Lý nhìn thấy bản thảo thiết kế, bọn họ đều không có khả năng tiết lộ bản thảo thiết kế cho Nghiệp Chi Phong, vậy còn có ai nữa?
“Tổng giám đốc Lý, cho dù ông có tin hay không, tôi cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Bác Dực, tôi có thể thề.” Tống Hân Nghiên không tìm được chứng cứ, giống như chuyện Vân Vân cho cô uống thuốc xổ trong cà phê, cô cũng không có chứng cứ, hiện tại cô thậm chí còn không biết ai hại mình.
“Chuyện này dừng lại ở đây, tôi coi như mình đã nhìn nhầm cô, hạng mục của Thẩm thị cô không cần theo nữa, trở về viết đơn từ chức nộp lên đây, công ty chúng tôi không dám dùng nhân viên gây tổn hại đến lợi ích của công ty.” Tổng giám đốc Lý phất tay, suy sụp ngồi trên ghế, không thèm liếc mắt nhìn Tống Hân Nghiên lấy một cái.
Tống Hân Nghiên cắn chặt răng, Tổng giám đốc Lý bảo cô nộp đơn từ chức, nếu cô thật sự nộp đơn từ chức chính là thừa nhận mình sao chép hoặc tiết lộ bản thảo thiết kế: “Tổng giám đốc Lý, tôi sẽ không từ chức, tôi muốn ở lại để tìm ra người hãm hại tôi.”
“Tống Hân Nghiên, đừng coi sự khoan dung của tôi trở thành bàn đạp cho lòng tham không đáy của cô, lặng lẽ rời đi, tôi còn có thể nể tỉnh đồng nghiệp mà không làm khó cô, nếu cô mặt dày mày dạn ở lại đây thì đừng trách tôi không nể tình, tôi sẽ kêu bảo vệ ném cô ra ngoài, đến lúc đó người không đẹp mặt chính là cô đấy.” Tổng giám đốc Lý vỗ bàn đứng lên, giận dữ trừng mắt nhìn cô.
“Tìm được hung thủ hãm hại tôi, không cần ông ném tôi ra ngoài, tôi cũng sẽ rời đi.” Tống Hân Nghiên xoay người đi ra ngoài, bản thảo thiết kế lần này là do cô một mình hoàn thành, các thành viên trong nhóm đều chưa từng xem qua bản thảo thiết kế của cô, rốt cuộc là sơ hở chỗ nào, bên phía công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong tại sao lại biết rõ bản thiết kế của cô chứ?
Cô nhất định phải tìm ra câu trả lời, không thể bị người ta tính kế không rõ ràng như thế được, cái thứ chết tiệt này không thể ăn được.
Tống Hân Nghiên trở lại văn phòng, cô vẫn luôn suy nghĩ, lúc cô vẽ bản thảo thiết kế có ai vào văn phòng của cô hay không, có ai đọc bản thảo thiết kế của cô không, nhưng cô càng nghĩ trong đầu càng hỗn loạn, ai cũng có thể, ai cũng không thể.
Nửa tiếng sau, cánh cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, cô nhìn lên, thấy hai nhân viên bảo vệ bước vào, cô nhìn chằm chằm vào họ, trái tim lạnh thấu xương. Một trong những nhân viên bảo vệ nói: “Cô Tống, làm ơn rời khỏi đây ngay lập tức.”
Tống Hân Nghiên nhíu chặt mày: “Tôi sẽ rời đi, nhưng không phải bây giờ, anh đi nói cho Tổng giám đốc Lý biết, tôi nhất định phải bắt được người đứng sau tấm màn kia, đến lúc đó không cần các người mời tôi cũng sẽ rời đi.”
“Cô Tống, xin đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi.” Hai nhân viên bảo vệ tiến đến, một trái một phải nâng cô lên. Tống Hân Nghiên biết họ đến thật, cô gạt tay họ ra và nói: “Buông tôi ra, tôi sẽ tự đi.”
Tống Hân Nghiên bỏ máy tính vào trong túi máy tính, vừa định đeo lên lưng, bên cửa truyền đến một giọng nữ quen thuộc: “Máy tính xách tay là do công ty cấp cho cô, là tài sản chung, cô không thể lấy đi.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Vân ôm thùng carton đi vào, ánh mắt cô sắc bén nhìn chằm chằm cô ấy, Vân Vân khéo cười xinh đẹp nói: “Chị Tống, xin lỗi, từ hôm nay trở đi, phòng làm việc này và cái máy tính này thuộc về tôi.”
Tống Hân Nghiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, không cần chứng cớ, cô đã đoán được ai phản bội cô. Cô cười lạnh: “Quả nhiên là cô, từ khi nào mà cô lại lấy được bản thảo thiết kế của tôi?”
“Chị Tống, chị đang nói cái gì tôi nghe không hiểu, bản thảo thiết kế gì chứ, chị đừng có vu khống tôi như thế.” Vẻ mặt Vân Vân vô tội, cô ấy đặt thùng carton lên bàn, dặn dò bảo vệ nói: “Mau ném côta ra ngoài, để tránh vô tình bị cô ta nhìn thấy bí mật của công ty, cô ta lại muốn bán đứng công ty.”
Hai nhân viên bảo vệ vội vàng nâng Tống Hân Nghiên lên, Tống Hân Nghiên dùng sức hất tay bọn họ ra, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ấy và nói: “Tôi sẽ tự đi, Dương Vân Thư, rốt cuộc tôi nhìn nhầm cô rồi, tôi sẽ mãi mãi không quên một cú ngã ngày hôm nay, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, nếu không tôi sẽ tính toán rõ ràng từng khoản nợ hôm nay với cô.”
Tống Hân Nghiên nói xong, cô xách túi lên đi ra ngoài cửa, vừa đi được vài bước, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nam lạnh lùng đang nén giận: “Chờ đã, em cứ như vậy đi, chẳng phải là để những tiểu nhân vô sỉ kia được lợi sao?”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Duệ bị mọi người vây quanh đi vào, tựa như thần tiên từ trên trời giáng xuống, toàn thân đều bao phủ trong một lớp ánh sáng. Trong nháy mắt nhìn thấy anh, sự ấm ức ẩn nhẫn của cô trong một thời gian dài đổ vào trái tim cô, nước mắt cô lăn xuống.
Chương 123: Không muốn ly hôn
Thẩm Duệ sải bước tới, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, thấy bộ dạng ấm ức lã chã nước mắt của cô, tim anh như thắt lại. Bảo bối của anh, ngay cả anh còn không nỡ nặng lời với cô, nhưng bây giờ cô lại bị người khác bắt nạt chịu ấm ức.
Anh rất muốn ôm cô vào lòng an ủi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, anh cần phải thật bình tĩnh, trái tim anh càng lo lắng thì càng khó chịu. Anh chỉ muốn mặc kệ tất cả để bảo vệ cho cô.
Nghiêm Thành đứng sau lưng Thẩm Duệ, nhìn thấy ánh mắt hai người giao nhau, anh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Thẩm Duệ chính sự quan trọng hơn.
Thẩm Duệ kiềm chế thu hồi ánh mắt lại, anh đứng trong phòng làm việc, hai tay đút túi quần khí thế mạnh mẽ. Anh nhìn cô nhân viên kiêu căng ngạo mạn, ánh mắt anh khinh thường liếc về phía cô ta: “Cô tên gì? Ai cho phép cô nói chuyện với cô ấy bằng giọng điệu như vậy?”
Vân Vân đã nhìn thấy Thẩm Duệ trên báo chí rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được người thật. Trong lòng rất vui vẻ, nhưng lại bị Thẩm Duệ nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Trái tim nhỏ bé của cô không khỏi run lên. Phải biết Tống Hân Nghiên là vợ của Đường Diệp Thần, cũng có nghĩa là cháu dâu của Thẩm Duệ, là người nhà họ Thẩm, cho dù không được cưng chiều, nhưng bọn họ cũng không cho phép người ngoài được bắt nạt cô ấy.
Cô mỉm cười lấy lòng, cô không đắc tội được với Thẩm Duệ. Người đàn ông này một tay che trời ở Đồng Thành, anh ta có thể giết cô chỉ không phút chốc. Cô nịnh nọt nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi tên là Vân Vân, đồng nghiệp của chị Tống. Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện chị Tống sao chép ý tưởng. Tổng giám đốc Lý cho rằng sức khỏe của chị ấy không tốt nên bảo chị ấy ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Tôi chỉ muốn thay chị ấy trông coi phòng làm việc này, đợi chị ấy quay lại làm việc tiếp.”
Thẩm Duệ cười lạnh, người phụ nữ này còn dám xem anh như thằng ngốc, đúng là không thể tha thứ được!
Buổi sáng anh đưa Tống Hân Nghiên về Bác Dực rồi quay trở lại công ty, đi được nửa đường thì Nghiêm Thành gọi điện tới, nói báo chí đăng tin Tống Hân Nghiên đạo tác phẩm của người khác. Anh phi như bay chạy về công ty, mặc dù bài viết trên báo không chỉ mặt gọi tên, nhưng chỉ cần là người trong ngành thì đều hiểu nhà thiết kế Tống mà họ đang ám chỉ là ai.
Hôm qua, bản thiết kế của Bác Dực còn chưa kịp mở ra, không ai có thể biết được bản thiết kế này giống của Nghiệp Chi Phong, nhưng báo chí lại đăng tin như vậy. Chắc chắn đây là một kế hoạch được thiết kế tỉ mỉ để gài bẫy Tống Hân Nghiên.
Anh rất tức giận, anh cứ nghĩ mình có thể bảo vệ cô thật tốt. Không ngờ ngay dưới mí mắt của anh, cô lại bị chụp cho một tội danh lớn như vậy. Cô nỗ lực làm việc chỉ vì muốn chứng minh năng lực của bản thân, nhưng lại chỉ nghe được những những lời bôi nhọ không phân biệt trắng đen, cô sẽ đau lòng và tuyệt vọng đến nhường nào?
Anh ngồi nửa phút cũng không yên, trực tiếp mang người tới cứu vãn hiện trường. Người con gái của anh, ngoại trừ anh thì không một ai được phép bắt nạt cô cả!
Vân Vân nhìn anh cười khó hiểu, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này rất đẹp trai, người thật còn đẹp hơn trên báo không biết bao nhiêu lần: “Tổng giám đốc Thẩm, anh cười gì vậy?”
Thẩm Duệ nhìn người phụ nữ trước mặt đang không hề biết cái chết của cô ta sắp đến, anh nói: “Người đâu, gọi Tổng giám đốc Lý tới đây.”
Thẩm Duệ vừa đặt chân vào phòng làm việc thì đã có người thông báo cho Tổng giám đốc Lý biết rồi, lúc này ông ta còn đang lặc đặc chạy tới, tuổi tác cũng đã lớn, cộng thêm thân hình vừa béo vừa xấu xa, ông ta mệt tới mức thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi ở đây.”
Thẩm Duệ liếc mắt nhìn ông ta, sau đó anh nói với Nghiêm Thành: “Nghiêm Thành, có thể bắt đầu được rồi.”
Tất cả mọi người đều mờ mịt nhìn Nghiêm Thành, Tống Hân Nghiên cũng kinh ngạc nhìn anh, rõ ràng Thẩm Duệ có chuẩn bị mà tới, nhưng rốt cuộc anh muốn làm gì? Mọi người đều cho rằng cô sao chép, còn trơ mắt nhìn cô bị đuổi ra khỏi công ty, nhưng vì sao gương mặt anh vẫn bình tĩnh giống như nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
Người đàn ông này, toàn thân toát ra khí chất của một đế vương, anh đứng ở bất cứ nơi đâu cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác, khiến cho tất cả mọi người đều vây quanh anh.
Nghiêm Thành đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên cung kính nói: “Cô Tống, tôi có thể mượn máy tính của cô một chút không?”
Tống Hân Nghiên nhìn qua máy tính đang đặt trên bàn làm việc, nhưng đây là máy tính của Bác Dực, hiện tại nó không còn là của cô nữa rồi: “Thư ký Nghiêm, bây giờ tôi không phải là chủ sở hữu của chiếc máy tính nữa, tôi không tự ý quyết định được.”
Tổng giám đốc Lý lau mồ hôi trên trán, ông ta vội vàng nói: “Tiểu Tống, sao cô lại không phải chủ nhân của máy tính? Lúc này không nên tùy hứng, thư ký Nghiêm, có thể, cậu có thể dùng.”
Tổng giám đốc Lý không ngờ Thẩm Duệ sẽ đích thân tới đây, vì chuyện này mà quấy rối tới Thẩm Duệ, ông ta cảm thấy rất bất an. Lúc trước ông ta xem trọng quan hệ của Tống Hân Nghiên với Thẩm Duệ nên mới tính toán lên người Tống Hân Nghiên, nhưng không ngờ Tống Hân Nghiên lại tài giỏi như vậy. Ông ta cứ nghĩ đoạt được dự án lần này không ai khác ngoài Bác Dực, không ngờ lại lộ ra chuyện Tống Hân Nghiên sao chép tác phẩm.
Vốn dĩ, ông ta cũng không cho rằng Tống Hân Nghiên sao chép. Phong cách thiết kế của cô rất đặc biệt. Bản thiết kế lần này của Nghiệp Chi Phong rõ ràng là theo phong cách của cô ấy, nhưng chuyện làm ông ta không thể tha thứ còn hơn cả sao chép tác phẩm đó là, Tống Hân Nghiên lại hợp tác với Nghiệp Chi Phong để hạ bệ Bác Dực.
Chương 124: Không muốn ly hôn
Nếu hôm qua ông ta mở bản thiết kế ra thì Bác Dực sẽ biến thành một trò cười ở cái ngành này. Nghĩ tới mà khiếp sợ, mặc dù ông ta là người tiếc nhân tài, nhưng cũng không thể nào giữ một con sâu làm rầu nồi canh ở lại công ty được.
Thẩm Duệ liếc mắt tới làm trán ông ta toát cả mồ hôi lạnh.
Nghiêm Thành đi thẳng tới bàn làm việc, Vân Vân né lập tức né qua một bên, cô có ngốc cũng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, Thẩm Duệ tới đây làm gì? Chút giận thay cho Tống Hân Nghiên sao?
Nghiêm Thành mở máy tính xách tay, anh lấy USB trong túi áo cắm vào máy tính, sau đó nhanh chóng mở một tệp tài liệu, trên màn hình phát chiếu một đoạn video. Trong video, Vân Vân đang đứng trong phòng trà, lén lén lút lút đổ một gói bột không rõ nguồn gốc vào ly cà phê, rồi khuấy đều.
Vân Vân nhìn thấy đoạn video này, hai chân cô ta mềm nhũn ngã ngồi xuống đất. Vẻ mặt cô ta hoảng hốt, sao có thể như vậy? Cô ta đã rất cẩn thận, vì sao vẫn bị phát hiện? Thậm chí còn bị người ta quay lại video, cô không ngừng lắc đầu, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thẩm Duệ liếc mắt nhìn cô ta, ánh mắt của anh khinh thường như đang nhìn một con kiến hôi.
Tống Hân Nghiên cũng kinh ngạc, vì sao Thẩm Duệ lại có đoạn video này? Cô nhớ trong phòng trà không hề có camera, anh tra được bằng cách nào?
Lúc Tổng giám đốc Lý nhìn thấy đoạn video, ông đã biết mình trách nhầm Tống Hân Nghiên, ánh mắt sắc bén của ông ta trừng về phía Vân Vân, ông sắp bị cô ta hại chết rồi. Cảnh tiếp theo trong video, Vân Vân lén lút chạy vào trong phòng làm việc, vừa dùng máy tính tìm thứ gì đó, vừa lo sợ nhìn ra bên ngoài. Sau đó trên máy tính xuất hiện bản thiết kế của Tống Hân Nghiên, cô ta xem xong liền nhấp chuột, sau đó lại hoảng hốt chạy ra ngoài.
Sau khi hai đoạn video được phát, trong phòng làm việc trở nên im lặng, Tổng giám đốc Lý không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán. Đây vốn dĩ là chuyện nội bộ của công ty, ông ta không điều tra đã ấn định Tống Hân Nghiên phạm tội. Bây giờ còn để Thẩm Duệ đích thân dọn dẹp giúp ông ta, ông ta vừa hổ thẹn vừa lo lắng, ngay cả nhìn Thẩm Duệ cũng không dám.
Sắc mặt Vân Vân trắng bệch giống như vừa bị người ta ức hiếp. Toàn thân cô ta phát run, lòng như tro tàn, hai đoạn video này đã chứng minh tất cả, cô ta lo lắng biện bạch: “Tổng giám đốc Lý, không phải, không phải tôi.”
“Bằng chứng đã xác thực, cô còn nói không phải cô?” Tổng giám đốc Lý quát lớn, Thẩm Duệ đích thân giúp ông ta thanh lọc khiến ông ta muốn độn thổ cho xong.
Mặc dù trong lòng Tống Hân Nghiên đã cho rằng là do Vân Vân làm, nhưng sự thật được phơi bày quả thật là do cô ta làm, cô có chút khó chịu. Dù sao đã từng là đồng nghiệp sướng khổ có nhau, ở công ty quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt đẹp, cô không ngờ Vân Vân lại hãm hại cô như vậy.
Vân Vân cũng bị dọa sợ, cô ta nhìn Tống Hân Nghiên khóc lóc nói: “Chị Tống, em không cố ý đâu, xin lỗi chị, em cũng chỉ là bị ép bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, bố em bị ung thư dạ dày, cần rất nhiều tiền, em mượn họ hàng thân thích nhưng bọn họ đều không cho mượn, em thật sự không còn cách nào khác mới làm thế, chị tha thứ cho em có được không. Em không thể mất đi công việc này được.”
Tống Hân Nghiên nhìn cô ta, cô không biết trong lời của cô ta có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả, cô chỉ cảm thấy rất mệt. Trên đời này còn có cái gì đáng tin nữa không? Tình thân, tình yêu, tình bạn, dường như cô đã bị tất cả bỏ rơi chỉ trong nháy mắt.
Thẩm Duệ đòi lại công bằng cho cô, để cô nhìn rõ mặt xấu xa của những người bên cạnh, giờ phút này cô đã tâm tàn ý lạnh, cô bước chậm tới cạnh Vân Vân, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta: “Nói cho tôi biết, ai là người đã sai khiến cô?”
Ánh mắt Vân Vân sáng lên, nhưng sau đó lại trở nên ảm đạm. Cô ta cụp mắt: “Không ai điều khiển em cả.”
“Thế sao?” Nghiêm Thành lạnh giọng hỏi: “Vậy 10 vạn tệ trong tài khoản của cô từ đâu tới?” Xin cô giải thích một chút.”
Vân Vân mở to mắt, cô ta nhìn Nghiêm Túc một cách không thể tin nổi, vì sao bọn họ lại biết được?” Em…em đi mượn.”
“Cô Dương, tôi khuyên cô nên nói thật, nếu như chúng tôi đã điều tra được những chuyện này, thì cũng có thể tra ra được 10 vạn của cô từ đâu mà có. Cô muốn tự khai hay là muốn chúng tôi giao cô cho bên cảnh sát điều tra kỹ?” Nghiêm Thành lạnh nhạt uy hiếp.
Vân Vân ra sức lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, cô khóc không thành tiếng: “Tôi không thể nói, tôi thật sự không thể nói.”
Thẩm Duệ sải bước tới trước mặt Tống Hân Nghiên, anh đưa tay kéo cô dậy, sau đó nhìn Vân Vân vẫn không biết ăn năn hối cải. Anh lạnh giọng phân phó: “Nghiêm Thành, gọi điện cho cảnh sát.”
“Vâng, thưa Tổng giám đốc.” Nghiêm Thành rút điện thoại ra gọi cho 110.
Bên tai vang lên tiếng tút tút. m thanh như đang từng bước từng bước cứa vào tim Vân Vân, cô liều mạng lắc đầu, khóc rống lên nói: “Tôi nói, tôi nói, là Tổng giám đốc Đổng của Nghiệp Chi Thành, bà ấy muốn đào chị Tống qua bên đó, nhưng chị Tống không chịu, bà ấy nói chỉ cần tôi ép được chị Tống ra khỏi Bác Dực thì bà ấy sẽ cho tôi 10 vạn tệ. Chị Tống, em thật sự không phải cố ý, xin lỗi chị. Chị đừng giao em cho cảnh sát, nếu không thì tiền đồ phía trước của em sẽ bị hủy mất.
Tai Tống Hân Nghiên như ù đi, Vân Vân nói gì cô cũng không nghe được, chỉ nghe thấy âm thanh đau xé tim gan đến nhức đầu, cô cũng không ngờ Đổng Nghi Tuyền lại làm như vậy.
Cô loạng choạng lùi về hai bước, rốt cuộc cô có thù oán gì với bà mà lại muốn bôi nhọ cô như vậy? Bà ấy có biết cô là…Lần đầu tiên gặp mặt, bà đã cho rằng cô là loại con gái chỉ biết dựa vào thân thể, lần tiếp theo gặp mặt, bà lại lướt qua trước mặt cô. Ngay cả ánh mắt cũng chưa bao giờ dừng trên người cô. Lần đầu Bác Dực và Nghiệp Chi Phong thi đấu, cô bộc lộ tài năng. Cuối cùng cũng nhận lại được ánh mắt của bà, nhưng bà không hề tôn trọng cô, bà chỉ đang giẫm đạp lên cô.
Nếu như người phụ nữ này không phải mẹ ruột mà cô đã nhớ nhung hơn suốt 20 năm, có lẽ cô sẽ không đau buồn như vậy.
Tống Hân Nghiên không ngừng lùi bước, hết cảnh này đến cảnh khác hiện lên trong đầu cô. Cô đã nghĩ thì trong lòng càng khó chịu, càng nghĩ thì lại càng tuyệt vọng. Cô muốn hỏi bà, vì sao lại đối xử với cô như vậy, vì sao lại hủy hoại niềm khao khát và ngưỡng mộ vô tận của cô về từ ‘Mẹ’.
Ánh mắt Thẩm Duệ luôn khóa chặt trên người cô. Thấy cô không ngừng lùi về sau, anh cau mày thật chặt. Trong mắt anh chứa đầy lo lắng. Một loạt đả kích đến với cô, anh thật sự lo lắng cô sẽ chịu không nổi.
Tống Hân Nghiên rớm nước mắt, mắt cô nhòe đi cho đến khi lưng đập vào khung cửa, một cơn đau buốt ập đến khiến cô bừng tỉnh, sau đó cô xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng vào trong thang máy.
“Tống Hân Nghiên!” Thẩm Duệ lớn tiếng gọi, anh vội vàng chạy theo cô, vừa chạy tới thang máy, thì cô đã ấn xuống dưới. Anh nhìn con số không ngừng giảm dần. Không đợi được thang máy đi lên, anh đẩy cửa an toàn chạy thang bộ xuống.
Anh chạy ra bên ngoài công ty, thấy Tống Hân Nghiên ngồi lên một chiếc taxi, anh đuổi theo. Taxi đã rời đi, Thẩm Duệ vò đầu bứt tóc. Tâm trạng bây giờ của cô rất tệ, anh sợ cô xảy ra chuyện.
Anh vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng ngồi vào trong, anh nói với bác tài xế: “Nhanh đi theo chiếc xe phía trước!”
Thẩm Duệ ngồi trong xe, vẻ mặt vỡ vụn của Tống Hân Nghiên lại hiện lên trước mắt anh, trong lòng anh rất không yên tâm, liên tục nói tài xế lái xe nhanh lên một chút. Đúng lúc phía trước bị ùn tắc giao thông, tài xế bị anh giục tới phát cáu, tức giận nói: “Giục cái gì mà giục, cậu không thấy phía trước đang tắc đường hay sao?”
Thẩm Duệ đen mặt, anh trừng mắt nhìn tài xế, lạnh giọng nói: “Anh là tài xế của hãng nào, anh có tin tôi mua luôn công ty của các anh không?”
Tài xế nhìn Thẩm Duệ qua kính chiếu hậu, toàn thân người đàn ông đang ngồi ghế sau tỏa ra một loại khí chất cao quý bẩm sinh, quần áo trên người anh ta cũng rất đắt tiền, nhưng anh ta có tiền sao còn phải ngồi taxi? Tài xế châm chọc nói: “Này anh, công ty chúng tôi là Taxi Phú Lâm, anh nghe rõ chưa? Không có tiền còn bày đặt giả bộ! Thu mua? Nếu anh có tiền thu mua thì tôi đây chính là người giàu nhất Đồng Thành – Thẩm Duệ rồi.”
Thẩm Duệ vốn đang tức giận, bây giờ lại còn bị người ta coi khinh như vậy, mặt của anh xanh mét lại, anh gọi điện ngay cho Nghiêm Thành, nói anh lập tức thu mua công ty taxi Phú Lâm, ngày mai anh muốn hai từ Phú Lâm này biến khỏi mắt anh.
Chương 125: Không muốn ly hôn
Tài xế bị khí thế của anh dọa sợ, trong lòng không khỏi nghi ngờ, lẽ nào anh thật sự có năng lực thu mua lại công ty sao?
…
Taxi dừng lại phía dưới trụ sở chính Nghiệp Chi Phong, Tống Hân Nghiên trả tiền xe, cô xoay người chạy vào trong tòa nhà, vừa đến sản lớn đã bị ngăn lại: “Cô gái, xin hỏi cô tìm ai?”
Tống Hân Nghiên không quan tâm tới cô ta, cô đi thẳng vào trong thang máy, phòng làm việc của tổng giám đống thường ở trên tầng cao nhất, theo trực giác, cô cho rằng Đổng Nghi Tuyền cũng như vậy.
Lễ tân thấy cô tự nhiên xông vào, cô ta gọi bảo vệ cản lại.
Tống Hân Nghiên bị ngăn không cho đi, cô nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén liếc về phía lễ tân: “Tôi tìm tổng giám đốc của các cô.”
Lễ tân nhìn cô chằm chằm: “Cô có hẹn trước không? Nếu không có hẹn, chúng tôi không thể để cô lên được.”
“Không có, cô nói với bà ta, tôi là Tống Hân Nghiên, nhất định bà ấy sẽ gặp!” Tống Hân Nghiên nói chắc như đinh đóng cột, Đổng Nghi Tuyền làm bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy, không phải để ép cô tới tìm bà ta hay sao?
Lễ tân bán tín bán nghi, cô dặn bảo vệ trông kỹ cô ấy, rồi xoay người đi về bàn làm việc. Vừa đi được mấy bước đã thấy Phùng Trinh Trinh bước từ bên ngoài vào, Phùng Trinh Trinh thấy Tống Hân Nghiên đang bị bảo vệ ngăn lại, cô nhướng mày, đi tới trước quầy lễ tân: “Có chuyện gì vậy?”
Lễ tân trông thấy cô liền cung kính đáp: “Cô Phùng, cô gái này muốn gặp Tổng giám đốc Đổng, tôi đang định gọi điện xin ý kiến của bà ấy.”
“Tôi biết cô ấy, cô không cần hỏi nữa, tôi đưa cô ấy lên.” Phùng Trinh Trinh nói xong, cô đi về phía Tống Hân Nghiên, hình như gần đây cô và cô ấy cực kỳ có duyên.
Lễ tân chạy theo, nghi ngờ nói: “Cô Tống, chẳng may Tổng giám đốc Đổng trách phạt thì tôi cũng không biết giải thích thế nào.”
Phùng Trinh Trinh liếc cô ta một cái: “Nếu dì trách phạt thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, hiện tại cô có thể yên tâm được chưa?”
Lễ tân cắn môi, cô không dám đắc tội với Phùng Trinh Trinh, ai mà không biết cô ấy là cháu gái ruột của Tổng giám đốc Đồng, chẳng may đắc tội với cô ấy ở trong công ty thì cô cũng sẽ không được yên ổn.
Phùng Trinh Trinh đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên, mỉm cười nói: “Cô Tống, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn, Phùng Trinh Trinh mặc một bộ họa tiết chấm bi liền thân, trông rất thời thượng, trên tay còn cầm theo một chiếc túi Clutch, toàn thân cô ta tạo cho người khác cảm giác mình là con nhà giàu gia thế danh giá. Có lẽ là do tối qua cô đã nhìn thấy cô ta đứng cạnh Thẩm Duệ, vì thế nên ánh mắt cô nhìn Phùng Trinh Trinh cũng có chút thù địch.
“Cô Phùng, tôi tới gặp Tổng giám đốc Đổng.”
Phùng Trinh Trinh nhìn vành mắt cô phiếm hồng, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên, cô ta phất tay ra hiệu cho bảo vệ lui ra: “Cô Tống, mời theo tôi.”
Hai người đi vào trong thang máy, Phùng Trinh Trinh dựa vào vách kim loại ung dung đánh giá cô. Tống Hân Nghiên rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt phượng mê hồn, khiến người ta càng nhìn càng mê. Nếu cô là đàn ông thì cũng sẽ bị cô ấy làm cho điên đảo.
Thật sự cô rất tò mò, người phụ nữ càng nhìn càng có sức hút như vậy, vì sao lại không giữ được trái tim Đường Diệp Thần?
Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm từng con số trên đang máy, hai tay của cô dần siết chặt thành quyền, không phải vì sợ hãi lo lắng mà là vì tức giận. Tiếng thang máy kêu ‘Ding’ một tiếng, Tống Hân Nghiên sải bước ra ngoài, Phùng Trinh Trinh vội vàng chạy theo.
Phong cách trang trí tầng làm việc cho Tổng giám đốc của Nghiệp Chi Phong rất cá tính, không giống với những phòng làm việc khác, nơi này mang lại cho người khác một loại cảm giác nghệ thuật. Nếu khách hàng đến đây thì sẽ dễ dàng có được ấn tượng tốt từ họ.
Nhưng bây giờ Tống Hân Nghiên không rảnh để thưởng thức, cô tới trước bàn thư ký hỏi: “Tổng giám đốc Đổng có ở đây không?”
Thư ký đáp: “Hiện tại Tổng giám đốc Đổng đang họp, cô là?”
“Tôi là Tống Hân Nghiên.” Tống Hân Nghiên báo tên của mình, không ngờ thư ký lại không hề ngạc nhiên, cô nói: “À, hóa ra là cô Tống, vừa nãy Tổng giám đốc Đổng đã dặn, mời cô tới phòng khách đợi bà ấy, bà ấy họp xong sẽ tới gặp cô.”
Thư ký đứng dậy, đưa Tống Hân Nghiên tới phòng khách, lúc đi ngang qua Phùng Trinh Trinh, cô nói tiếng cảm ơn rồi đi theo sau thư ký.
Phùng Trinh Trinh nhìn bóng lưng cô, không biết vì sao cô lại cảm thấy Tống Hân Nghiên có gì đó không đúng lắm, cô xoay người đẩy cửa đi vào phòng Tổng giám đốc, ngồi xuống ghế sofa cô cầm tờ báo đang đặt trên bàn trà lên xem.
Vừa lật vài tờ đã nhìn thấy tin tức liên quan tới nhà thiết kế của Bác Dực sao chép tác phẩm, cô giật mình, đọc nhanh bài báo, đột nhiên hiểu rõ lý do vì sao Tống Hân Nghiên lại tới đây.
Cô vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc rồi đi thẳng về phía phòng khách.
Tống Hân Nghiên đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng tiếp khách, sofa màu đỏ càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô, hai tay cô đan chặt vào nhau, trong đầu là một mớ hỗn loạn, cô không biết lát nữa mình sẽ nói gì khi gặp được Đổng Nghi Tuyền.
Sau cánh cửa vang lên tiếng giày cao gót, cô quay đầu lại nhìn. Giây tiếp theo, cánh cửa phòng bị một người đẩy từ bên ngoài vào, Đổng Nghi Tuyền mặc trang phục chuyên nghiệp chỉnh tề, tóc búi cao, lộ ra gương mặt đẹp đẽ, bà ung dung bước tới, cười nói: “Cô Tống, rất vui khi gặp được cô ở đây.”
Tống Hân Nghiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bà ta, vì sao người phụ nữ này vẫn còn cười được như vậy? Bà ta phá nát danh dự của cô, phá đi tất cả mọi nỗ lực cố gắng của cô mà vẫn cười được như vậy sao?
Đổng Ngi Tuyền cười vui vẻ bước tới, bà ta tự hào khoe khoang: “Cô Tống, Nghiệp Chi Phong có cả thế giới rộng lớn hơn để cô phát triển, cô ở Bác Dực đâu phát huy được tài năng, cô đã sẵn sàng tới công ty tôi chưa? Tôi có thể đích thân dìu dắt cô, cho tới khi cô có thể một mình đứng vững.”
Tống Hân Nghiên nhìn và ta, từng lời của bà đều đang dần phá tan đi nỗi nhớ nhung đối với mẹ ruột trong lòng cô, cô thật sự không tin nổi. Mẹ ruột của cô lại là người phụ nữ không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Thấy cô không nói gì, Đổng Nghi Tuyền lại tiếp tục: “Phong cách thiết kế của cô rất đặc biệt, chỉ cần có người hướng dẫn đúng cách, tiềm năng của cô sẽ còn lớn hơn rất nhiều so với những gì cô đã thể hiện ở Bác Dực. Tôi là người rất coi trọng người tài, cô đi theo tôi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt, còn về tiền lương, tôi sẽ trả gấp mấy lần với Bác Dực, hơn nữa Nghiệp Chi Phong là công ty quốc tế, sân khấu của cô sẽ không chỉ giới hạn ở Đồng Thành hay là trong nước, sau đó tôi sẽ khiến cô trở thành nhà thiết kế đẳng cấp thế giới, cô cảm thấy thế nào?”
Tống Hân Nghiên nhìn người phụ nữ trước mặt, đây là lần thứ ba cô gần bà ấy như vậy, gần đến mức cô có thể nhìn rõ nơi xấu xa nhất trong linh hồn của bà, cô nói: “Tổng giám đốc Đổng, có phải những người có giá trị lợi dụng với bà, bà sẽ dốc hết tâm sức để tính kế như vậy đúng không? vietwriter
Vẻ tươi cười trên gương mặt Đổng Nghi Tuyền dần cứng lại, bà ta nhìn Tống Hân Nghiên không chớp mắt, không trả lời cô mà hỏi lại: “Cô Tống, tôi đã nói rồi mà, tôi là người trân trọng người tài, tôi rất tán thưởng tài năng của cô, nếu cô tới Nghiệp Chi Thành để phát triển, đối với bản thân cô mà nói thì đây cũng là điều có lợi. Con người luôn bước lên cao, cũng như nước luôn chảy vào chỗ trũng, từ xưa đến nay đạo lý này chưa bao giờ thay đổi. Cô Tống dốc sức cống hiến bao nhiêu năm như vậy, sao không nắm lấy cơ hội trước mắt, để sự nghiệp của bản thân được bước lên một tầm cao mới?”
Tống Hân Nghiên rất thất vọng, người mẹ mà cô vẫn luôn mong ước không thể nào là người phụ nữ trước mặt này được. Bà ta sắc sảo mưu cô, để đạt được thứ mình muốn, bà ta không ngần ngại hủy đi tiền đồ của người khác. Một người đáng sợ như vậy, sao có thể là mẹ ruột của cô?
Mẹ ruột trong lòng cô, là người lương thiện dịu dàng. Lúc cô bị thương, bà sẽ nhẹ nhàng ôm cô, nói với cô, dù cho thế giới này không ai thương cô thì vẫn còn có bà ở đây, bà sẽ mãi mãi yêu thương, che chở cho cô.
Bình luận facebook