• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (7 Viewers)

  • Chương 131-135

Chương 131: Ảnh chụp năm năm trước (2)

Liên Mặc yên lặng ngồi trên ghế dài trước tiệm thuốc, dù gương mặt tuấn tú đã bị đánh thành đầu heo vẫn hấp dẫn ánh mắt không ít cô gái nhỏ như cũ.

Tống Hân Nghiên đi ra khỏi tiệm thuốc, tới bên cạnh anh ta, nhìn thấy mấy cô gái nhỏ bên kia vừa liếc về phía này vừa thì thầm: “Anh kia đẹp trai quá,tớ mà cũng có một bạn trai đẹp thế này thì vui biết mấy.”

Tống Hân Nghiên ngồi xuống ghế dài, nhìn thuốc được kê: “Sẽ hơi đau, anh ráng nhịn một chút.” Tống Hân Nghiên cầm tăm bông dính nước thuốc, hơi nghiêng mình bôi thuốc cho anh ta. Lúc tăm bông chạm vào khóe mắt, cô chợt nghe thấy anh ta đau đến hít mạnh.

Nhìn ngũ quan anh tuấn xoắn vào nhau, cô vội vàng rút tay lại: "Đau lắm hả? Hay là anh tự bôi nhé?”

"Không có việc gì, anh nhịn một chút là được." Liên Mặc lắc đầu, khóe mắt bị nắm tay đánh chảy máu, cũng may anh ta trốn nhanh hơn, bằng không con mắt đã bị tên đàn ông độc ác kia đánh bầm.

Đường Diệp Thần, bọn họ đã kết thù oán này.

Động tác của Tống Hân Nghiên nhẹ hơn, sợ làm đau anh ta, cô vừa bôi thuốc vừa thổi, muốn hơi lạnh mang đi đau nhức nóng rát nơi khóe mắt. Cô nhìn chằm chằm miệng vết thương, không chú ý hai người càng ngày càng tiến lại gần nhau.

Liên Mặc nhìn người phụ nữ gần trong gang tấc, làn da trắng nõn mịn màng đầy co dãn, cách gần như vậy mà vẫn nhìn không thấy lỗ chân lông. Trên người cô còn tỏa ra một mùi thơm mê người, trong lúc lơ đãng khiến tim anh ta đập rộn lên.

Liên Mặc cảm thấy mắt cô dừng lại trên môi anh ta, anh ta đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hầu kết của anh ta trượt lên xuống thật nhanh, phát ra tiếng nuốt nước bọt ừng ực.

Tống Hân Nghiên đang rất tập trung bôi thuốc cho anh ta, nhưng sau lưng đột nhiên có một tiếng còi chói tai, cô quay đầu lại thì thấy một chiếc Bentley màu trắng nhanh chóng lướt qua, cô còn nhìn thấy cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đầy âm u.

Cô đột ngột đứng lên, nhìn chiếc Bentley màu trắng đang nhanh chóng biến mất ở ngã tư phía trước, cô cắn chặt môi, anh làm sao có thể tới được? Không phải anh nói đang đi công tác à?

Liên Mặc nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ kịp nhìn thấy phía sau chiếc Bentley màu trắng biến mất ở góc ngã tư, anh ta ngước nhìn Tống Hân Nghiên nói: “Em biết người đó hả?”

Tống Hân Nghiên vội lắc đầu: “Không có.” Cô ngồi xuống, lấy một chiếc tăm bông khác nhúng vào lọ thuốc lau vết thương trên khóe miệng cho anh ta.

Liên Mặc nhận thấy Tống Hân Nghiên đã trở nên hơi lơ đãng kể từ khi chiếc Bentley màu trắng lái qua, anh ta thầm suy đoán xem ai đang ngồi trong xe và tại sao điều đó lại có ảnh hưởng đến cô lớn như vậy?

Vừa mới lau vết thương trên miệng Liên Mặc, điện thoại di động của Tống Hân Nghiên vang lên, cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua tên người gọi, trong lòng đột nhiên căng thẳng, đứng dậy nói với Liên Mặc: “Em đi nghe điện thoại chút.”

Liên Mặc nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô, vô thức nheo mắt lại.

Tống Hân Nghiên đứng dưới gốc cây phượng bên đường nghe điện thoại, một giọng nói lạnh lùng và cứng rắn từ đầu dây bên kia truyền đến: “Anh đợi em ở ngã tư, mau đến đây!”

“Không phải anh nói là đang đi công tác hả? Anh về lúc nào thế?” Tống Hân Nghiên ngạc nhiên hỏi. Ngày hôm kia, dự án ở thành phố C có gì đó không ổn, anh vội vàng chạy tới đó để giải quyết, anh không nói gì, cô cũng không gọi điện hỏi thăm vì nghĩ rằng anh vẫn còn bận việc ở thành phố C.

Thẩm Duệ cười lạnh: “Nếu anh không về thì làm sao có thể nhận được niềm vui bất ngờ em dành cho mình chứ?”

Tống Hân Nghiên vô thức liếc nhìn Liên Mặc đang ngồi trên băng ghế, thở dài nói: “Anh chờ em một chút.” Sau đó, cô cúp điện thoại, xoay người đi về phía Liên Mặc.

Cô đứng cạnh băng ghế, nói một cách hối lỗi: “Luật sư Liên, tôi có việc phải làm nên phải đi trước, một anh ở đây không sao chứ?”

“Nếu tôi nói tôi có sao thì em có ở lại không?” Liên Mặc ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt càng thêm rực rỡ dưới ánh mặt trời, nhưng vết thương nơi khóe mắt và miệng lại khiến anh ta có chút buồn cười.

Tống Hân Nghiên cắn môi không nói.

Liên Mặc mỉm cười lắc đầu: “Tôi nói đùa đó, em đi đi, chúng ta sẽ liên lạc sau.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên càng áy náy hơn, Liên Mặc đánh nhau với Đường Diệp Thần vì cô, nhưng cô lại để anh ta ở đây một mình, cô nói: “Được, em sẽ mời anh bữa tối sau, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em ngày hôm nay.”

“Ừm.” Liên Mặc gật đầu, nhìn thấy cô xoay người rời đi không chút do dự, trong lòng anh ta tự cười nhạo bản thân mình.

Tống Hân Nghiên chậm rãi chạy sang đường, đến ngã tư trước mặt thì thấy một chiếc Bentley màu trắng đang đậu bên đường. Cô dừng lại, ổn định hơi thở rồi bước nhanh tới.

Không hiểu sao khi cô bước ra khỏi tòa, người cô muốn gặp nhất lại là anh.

Nhưng cô biết rằng điều này là không thực tế, nếu anh xuất hiện bên ngoài tòa án, thế giới sẽ hỗn loạn…

Cô bước đến bên cạnh xe, nhưng không mở cửa ngồi vào.

Thẩm Duệ đang ngồi trong xe ngậm điếu thuốc, nhìn thẳng về phía trước, nhưng qua khóe mắt anh nhìn thấy cô đang từ từ tiến lại gần, sau đó lẳng lặng đứng cạnh cửa. Anh đợi mãi nhưng cô vẫn không mở cửa xe và ngồi vào. Anh tức giận quay đầu lại, đập vào mắt anh là nụ cười có chút nịnh nọt của cô: “Giận em à?”

Không ai có thể tức giận trước khuôn mặt tươi cười này, Thẩm Duệ quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng: “Đợi anh mời em lên xe nữa à?”

Tống Hân Nghiên thở dài, mở cửa xe ngồi vào, nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh, cô không dám khiêu khích, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế bình tĩnh giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu, luật sư Liên vì em mà đánh nhau với Đường Diệp Thần trên tòa, anh ấy bị thương, em vốn định đưa anh ấy đến bệnh viện nhưng anh ấy lại nói không cần. Em đành phải mua một lọ thuốc bôi vết thương giúp anh ấy thôi.”

“Em cảm động quá lắm nhỉ, có muốn lấy thân báo đáp luôn không?” Thẩm Duệ thở một hơi nặng nhọc, khói ngạt vào phổi khiến anh ho dữ dội.

Tống Hân Nghiên nhíu mày, khi người này đang ở trong tâm trạng tồi tệ thì nói năng rất gay gắt như thể vừa ăn phải một họng thuốc súng. Thấy anh vừa thở vừa lại hút thuốc, cô chồm tới chộp lấy: “Em đã bảo anh đừng hút nhiều thuốc rồi mà sao anh không nghe vậy hả?”

Tay của Tống Hân Nghiên vừa duỗi ra một nửa đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm chặt, Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm: “Nghiên Nghiên, anh đã nói chỉ có vợ anh mới có thể quản anh thôi mà.”

Tống Hân Nghiên hơi khó chịu, cô định rút tay lại, nhưng thay vào đó anh lại siết chặt cô hơn. Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó cúi người ngậm lấy môi cô thật chuẩn xác, tay anh nhanh chóng giữ chặt gáy cô, đẩy khói thuốc từ môi anh vào miệng cô.
Chương 132: Ảnh chụp năm năm trước (3)

Tống Hân Nghiên sặc đến mức trào nước mắt, cô rất khó chịu, muốn đẩy anh ra nhưng không được.

Thẩm Duệ đột nhiên hôn mãnh liệt hơn, nhấm nháp môi cô từng chút từng chút một. Vừa rồi anh dừng lại bên đường và quan sát họ rất lâu, Tống Hân Nghiên hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của anh, nhìn thấy cô rất gần với người đàn ông khác, gần đến mức dường như sắp hôn môi nhau. Anh ghen tức đến mức bấm còi thật lớn, thấy cô hoảng sợ quay lại, anh cảm thấy hành vi của mình quá mức trẻ con nên mới lái xe bỏ đi.

Trên môi có cảm giác đau nhói, nụ hôn của anh không nhẹ nhàng chút nào, xen lẫn tức giận mà điên cuồng tàn phá môi cô. Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến lòng cô không thể chịu đựng nổi, lúc này, cơn tức giận của Thẩm Duệ lại khiến cô càng thêm đau lòng.

Cô nghiến răng không cho anh vào. Nhưng anh tàn nhẫn cắn chặt môi cô, buộc cô phải mở ra trong đau đớn. Nước mắt không thể không lăn dài nữa, với nụ hôn mãnh liệt của anh, chúng lách tách lăn xuống dưới.

Thẩm Duệ nếm được vị mặn, anh ngạc nhiên buông cô ra, nhìn thấy cô đang khóc như hoa lê dính mưa, anh đột nhiên hoảng sợ: “Nghiên Nghiên, em sao vậy? Sao em lại khóc?”

Anh không hỏi thì không sao, nhưng khi anh hỏi, cô càng buồn hơn và khóc dữ dội hơn:”Hu hu, anh bắt nạt em, anh xấu lắm, anh bắt nạt em… Hu hu…”

Trái tim của Thẩm Duệ như bị tiếng khóc của cô làm cho xoắn lại, anh duỗi tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, là anh hư, là anh bắt nạt em, đừng khóc nữa nhé? Anh xin lỗi em được chưa?”

Tống Hân Nghiên càng cảm thấy đau lòng, cô không biết tại sao mình lại khóc, càng khóc càng buồn, cô khóc về những nỗi đau mà cô đã phải chịu trong năm năm qua và những nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng gần đây, cộng thêm những bất bình mà cô đã phải chịu đựng khi ở trước tòa án.

Thật ra, cô là một người rất đơn giản, điều cô muốn cũng rất đơn giản, đó là gầy dựng một mái ấm gia đình với người cô yêu, anh yêu cô và cô yêu anh là đủ rồi. Nhiều năm qua, cô đã nỗ lực làm việc, nhưng dù cố gắng thế nào cũng vô ích, rốt cuộc cái gì không thuộc về cô cũng sẽ không bao giờ thuộc về cô.

Cô muốn cố gắng buông bỏ, nhưng tổn thương đến từng đợt, cô thậm chí không biết về sau phải tiếp tục sống thế nào đây.

Thẩm Duệ càng dỗ dành, cô càng khóc, ở phía sau, anh chỉ đơn giản là không dỗ dành nữa mà chỉ lặng lẽ ôm cô như vậy. Có thể, lúc này, cô chẳng cần gì ngoài một vòng tay ấm áp.

Tống Hân Nghiên khóc nhưng cô lại không phát ra âm thanh, Thẩm Duệ nhìn xuống thì thấy hai mắt cô nhắm nghiền, hình như cô đã ngủ rồi. Anh không biết nên cười hay nên khóc, cô gái này đã lấy anh làm gối ôm.

Nhìn thấy cô vẫn còn đang khóc nức nở lúc đang say ngủ, anh sững sờ, biết hôm nay cô đang kiện cáo ly hôn với Đường Diệp Thần, anh đáp chuyến bay sớm trở về, vội vàng đến tòa án, thì lại nhìn thấy một màn âu yếm như vậy.

Anh thừa nhận rằng anh ghen, cho nên mới hôn cô điên cuồng, thậm chí muốn biến cô thành của anh, để không ai có thể thèm muốn cô một lần nữa. Nếu không có nước mắt của cô ngăn cản anh kịp thời, anh không biết mình sẽ còn làm gì nữa.

Trái tim anh đã mất kiểm soát với người phụ nữ này, sẽ không bao giờ trở lại như xưa nữa.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, đặt cô ngồi trở lại ghế, thắt dây an toàn rồi khởi động xe đến Y Uyển.

Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, trời đã tối, sau lưng cô nhiệt độ nóng rực, cô không cần nhìn lại cũng biết đó là ai. Hơi thở của cô tràn ngập hơi thở nam tính trong trẻo trên người anh, cô cảm thấy yên tâm hơn.

Đèn trong phòng ngủ mờ ảo, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, cô lặng lẽ đứng dậy khỏi vòng tay anh, nhẹ nhàng bước ra khỏi giường. Khi vừa bước đến cửa sổ kính suốt sát đất, cô nghe thấy một giọng nói lười biếng phía sau: “Em không ngủ tiếp à?”

Tống Hân Nghiên dừng lại, cô mở rèm, quay đầu lại nhìn anh đang nheo mắt vì ánh sáng mạnh đột ngột, cô cười nhẹ: “Đồ lười biếng, đã đến lúc phải dậy rồi.”

Thẩm Duệ ngồi dậy khỏi giường, trên người anh chỉ mặc một chiếc quần lót hình viên đạn, đó là chiếc mà Tống Hân Nghiên đã mua cho anh. Tống Hân Nghiên nhìn vào ngũ quan đẹp mắt và góc cạnh của anh, ngay lập tức quay mặt đi chỗ khác với khuôn mặt đỏ bừng.

Thẩm Duệ khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm: “Em đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi mà vẫn còn ngại ngùng hả?”

Tống Hân Nghiên nhìn lên trần nhà, không dám nhìn anh.

Thấy cô không nói gì, Thẩm Duệ nói đùa: “Anh chạm vào em rất nhiều lần, em có muốn chạm lại không?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu như cái trống bỏi, cô nhìn thôi đã thấy xấu hổ rồi, anh còn bắt cô sờ nữa? Vậy thì không phải cô sẽ thẹn thùng đến mức đào một cái lỗ dưới đất để chui xuống luôn à? Hơn nữa, đàn ông có chạm vào được không? Sau một hồi sờ làm cho anh phấn khích thì chẳng phải người chịu thiệt là cô hả?

“Em đói rồi, em đi tìm thứ gì đó để ăn đây.”

Nói xong, Tống Hân Nghiên vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ và chạy đến cầu thang, cô dừng lại khi thấy anh không đuổi theo mình. Cô vỗ nhẹ lên đôi má nóng hổi của mình rồi từ từ bước xuống cầu thang.

Mới đi được nửa đường, cô đã nhìn thấy trong phòng khách có thêm hai người, đang ngồi mà đứng, bầu không khí rất không đúng. Ông lão tóc trắng đang ngồi trên sô pha nghe thấy tiếng bước chân, ông ta đứng dậy, quay người lại, dùng đôi mắt sắc bén nhìn cô, thấy cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam, lông mày của ông nhướng lên lên, không khỏi mắng mỏ: “Tống Hân Nghiên, cô thực sự làm tôi thất vọng, liêm sỉ của cô vứt đâu rồi hả?”

Tống Hân Nghiên lùi lại một bước, giây tiếp theo, cô nhào vào một vòng tay ấm áp, Thẩm Duệ ôm lấy eo cô, không cho cô lùi xuống, anh bắt gặp ánh mắt của ông cụ Thẩm, ánh mắt lạnh lùng: “Là tôi ép buộc cô ấy, ông có chuyện gì thì nói với tôi, còn dám làm tổn thương cô ấy nữa thì đừng trách tôi không nể tình ba con mời ông ra ngoài.”

“Đồ bất hiếu!” Ông cụ Thẩm tức giận hét lên: “Con biết con đang làm gì không? Cô ta là cháu dâu của con, chú chồng và cháu dâu ở bên nhau, con muốn thiên hạ cười vào mặt à?”

“Tôi không quan tâm cháu dâu hay thân phận nào, cô ấy là người phụ nữ mà tôi muốn, tôi muốn ở bên cô ấy. Thần ngăn giết Thần, Phật cản giết Phật!” Giọng nói của Thẩm Duệ không lớn, nhưng lọt vào tai của vài người lại hệt như núi lở.

“Con muốn chống đối ba đúng không, con có thể ngăn cản miệng của mấy người chúng ta nhưng có thể ngăn cản miệng lưỡi thế gian ư? Tống Hân Nghiên, cô hại một mình Đường Diệp Thần còn chưa đủ còn muốn hại nó nữa đúng không? Nhà họ Thẩm này của chúng ta có thù oán gì với cô mà cô lại muốn chà đạp bọn họ lại như thế?” Ông cụ Thẩm tức giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng, nghe Thẩm Duệ dẫn Tống Hân Nghiên trở về Y Uyển thì vội vàng chạy tới.

Ông ta đợi ở dưới nhà suốt năm tiếng đồng hồ mà không thấy họ xuống thì biết họ đang làm gì trong phòng. Lúc đầu, ông ta đã không xem trọng cuộc hôn nhân giữa Diệp Thần và Tống Hân Nghiên lắm, ông ta biết rằng người phụ nữ này là một kẻ phá rối, chắc chắn cô muốn làm cho nhà họ Thẩm sụp đổ.

Diệp Thần đã phát điên lên vì cô, nhà họ Thẩm cũng không thể yên bề gia thất, giờ lại muốn quyến rũ đứa con thứ tư của ông đi luôn ư?
Chương 133: Ảnh chụp năm năm trước (4)

Tống Hân Nghiên bị ông cụ Thẩm chỉ trích đến mức không ngẩng đầu lên được, cô và Thẩm Duệ không có tương lai, ngay từ đầu cô đã biết nhưng cô nhiều lần khao khát hơi ấm mà anh ban cho. Cô biết nguyên nhân vì sao ông cụ Thẩm lại tìm mọi cách ngăn cản hai người đến với nhau, Đường Diệp Thần chưa bao giờ từ bỏ cô, cho dù ly hôn anh ta cũng sẽ không từ bỏ, chỉ cần cô còn ở Đồng Thành, anh ta nhất định sẽ tiếp tục đeo bám cô.

Nếu để Đương Diệp Thần biết cô và Thẩm Duệ đang ở bên nhau, chú cháu họ nhất định sẽ trở mặt với nhau, lúc đó cô không chỉ đứng trên sự lên án về luân thường đạo lý mà còn là thủ phạm của chú họ và cháu trai. Đến lúc đó, cô sẽ còn có thể an tâm hạnh phúc không?

Tống Hân Nghiên bị thứ gì đó lấn át trong lòng, nước mắt đầm đìa, hai mắt nhòe đi, vươn tay nắm lấy tay Thẩm Duệ đang gác lên eo mình chậm rãi kéo ra.

Thẩm Duệ cảm thấy cô đang run rẩy, trái tim anh bắt đầu run lên, anh run rẩy: “Nghiên Nghiên…”

Tống Hân Nghiên dứt khoát rút tay anh ra, sau đó xoay người chạy lên lầu. Thẩm Duệ siết chặt hai tay thành nắm đấm, anh xoay người định đuổi theo, nhưng ông cụ Thẩm đột nhiên nói: “Thẩm Duệ, dừng lại cho ba! Nếu con dám đuổi theo, ba sẽ nói cho nó biết sự thật là năm năm trước con chình là người đã cưỡng hiếp nó, ba muốn xem liệu nó có chấp nhận một người đàn ông đã cưỡng hiếp nó và khiến nó sống không hạnh phúc trong năm năm qua hay không!”

Thẩm Duệ quay đầu lại, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm ông ta, một làn sóng tức giận cố thủ trong lồng ngực anh sắp bộc phát, anh không dám đánh cược, càng vui vẻ khi ở bên cô, anh càng không dám đánh cược. Anh không dám để cô biết người đàn ông lấy đi sự trong sạch của cô năm năm trước chính là anh, anh không dám đánh cược rằng cô sẽ bỏ đi mối hận trước đây mà chấp nhận anh, không dám đánh cược rằng sự quyến luyến với anh trong mắt cô lại biến thành thù hận. Anh như một con thú bị mắc kẹt, không tìm được lối thoát, anh tức giận gầm lên: “Aaaaa! Tại sao lại ép buộc tôi? Tại sao lại ép buộc tôi?”

Ông cụ Thẩm bị tiếng gầm của anh làm cho hoảng sợ đến mức lùi lại mấy bước, trong lòng run lên, ông ta chỉ từng nhìn thấy Thẩm Duệ mất khống chế một lần, đó là cái đêm mà Tố Hinh bị lửa thiêu chết, anh quỳ trước đám cháy hét lớn, tiếng gào thét vô cùng thê lương.

Bây giờ, anh giống như một con thú bị thương đang gầm lên, giọng nói buồn bã khiến người ta phải đau xót rơi nước mắt.

Ông cụ Thẩm cũng không mềm lòng, ông ta tin rằng con trai mình có thể vượt qua như ông ta đã làm cách đây mười lăm năm trước, nghiến răng nói: “Thằng tư, ngoại trừ cô ta ra, ba sẽ không phản đối bất kỳ cô gái nào trên thế giới này, chỉ có cô ta là không được.”

Tống Hân Nghiên chạy về phòng, nước mắt lưng tròng, cô nhặt quần áo lao vào phòng tắm. Khi đưa tay định mở cúc áo, vì mắt mờ nên cô đã vài lần không cởi được cúc áo đầu tiên.

Cô lau nước mắt: “Đừng khóc, mày khóc cái gì, khóc cái gì vậy, mà đã biết là không có kết quả rồi mà?”

Cô không cởi nổi cúc áo, uất ức rơi nước mắt, đứng trước mặt ông cụ Thẩm, cô không một chút can đảm đấu tranh cho bản thân. Cô ngồi trên nắp bồn cầu, tiếng gầm giận dữ của Thẩm Duệ truyền đến từ trên lầu, đầy bất lực, nước mắt cô càng không thể kiềm lại, bật khóc nức nở.

Cô chỉ muốn được hạnh phúc thôi mà, tại sao lại khó khăn như vậy chứ?



Tống Hân Nghiên thay quần áo đi ra ngoài, tầng dưới bốc khói nghi ngút, cô vơ lấy túi xách đứng trước bậc cầu thang, Thẩm Duệ vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, đối đầu với ông cụ Thẩm, bóng lưng của anh thê lương hiu quạnh giống như dã thú bị dồn đến đường cùng.

Mắt Tống Hân Nghiên lại ươn ướt, cô thu hồi ánh mắt, chọn một cầu thang khác rồi từng bước đi xuống. Mọi thứ xảy ra trong khoảng thời gian này đều hiện ra trước mắt cô, và mỗi bước đi của cô đều không thể nào quên được. Còn đau lòng hơn cả chuyện bị Đường Diệp Thần dồn ép trước tòa.

Bước xuống cầu thang, cô nghe thấy ông cụ Thẩm nói: “A Uy, đưa cô Tống ra ngoài.”

Khi Tống Hân Nghiên xuất hiện ở lối vào cầu thang, Thẩm Duệ đã nhìn thấy cô, anh đang chờ, chờ cô chọn cầu thang bên anh, chỉ cần cô chọn cầu thang bên anh, cho dù thế giới có bị hủy diệt, anh không bao giờ để cô rời đi.

Tuy nhiên, tiếng bước chân truyền đến, cô đi thẳng xuống cầu thang mà không vượt qua anh. Anh biết rằng cô đã lựa chọn, cô dễ dàng từ bỏ anh như một thứ rác rưởi.

Tống hân Nghiên rơm rớm nước mắt đứng trong phòng khách, cô nhẹ nhàng thở ra và dùng hết sức để giữ cho giọng nói của mình không run rẩy, “Không cần đâu, tôi sẽ tự đi.”

Thẩm Duệ đột nhiên quay đầu nhìn cô, nhìn cô đi về phía cửa ra vào, từng bước rời xa tầm mắt của anh, anh như phát điên, ba bước hai bước lập tức nhảy xuống cầu thang, đuổi theo cô.

Ông cụ Thẩm khiển trách: “Thằng tư, con thật sự muốn cược quyết tâm của ba à?”

Bước chân của Thẩm Duệ dừng lại một lúc, anh quay lại nhìn ông cụ Thẩm, ông lão đột nhiên sững người, ông ta không thể giải thích được ý nghĩa trong cái liếc mắt của Thẩm Duệ, nhưng ông ta biết nếu ông ta tiếp tục ép buộc anh thì khiến anh ta phát điên hơn thôi.

Thẩm Duệ quay đầu chạy nhanh đuổi theo, vì chạy quá nhanh nên anh không thể quan tâm đến việc một chiếc dép chạy mất, anh chỉ muốn hỏi cô có muốn bên cạnh anh không, anh sẽ là tấm khiên che mưa gió cho cô, thoải mái bên cạnh anh và sống thật hạnh phúc được không?

Trước khung cửa sổ sát đất, ông cụ Thẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, khi Thẩm Duệ chặn Tống Hân Nghiên lại, anh đang cược sự lương thiện của Tống Hân Nghiên.

A Uy lo lắng nhìn ông ta: “Ông chủ, tại sao không dẫn cậu tư trở về?”

“Nó sẽ bỏ cuộc sớm thôi.”

Tống Hân Nghiên nhìn người đàn ông trước mặt đang đưa tay chặn đường cô, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ hơi rối tung, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy hoảng sợ, cô lập tức bật khóc.

“Thẩm Duệ, để em đi đi mà.” Tống Hân Nghiên cầu xin.

Thẩm Duệ nhìn cô với đôi mắt sáng ngời: “Nghiên Nghiên, em ở bên cạnh anh được không? Em đã hứa với anh là chờ em ly hôn xong, chúng ta sẽ ở bên nhau, đừng phá vỡ lời hứa của em nhé, được không?”

Tống Hân Nghiên đau khổ đến mức không thở nổi, lần cuối cùng ở đây, cô đã bỏ đi không do dự. Lần này rời khỏi đây, tim cô đau như bị kim châm. Cô biết rằng nếu cô bỏ lỡ Thẩm Duệ, cô sẽ không bao giờ gặp được một người đàn ông yêu và quan tâm cô như anh nữa, nhưng họ không thể ở bên nhau, cô không thể khiến anh phản bội và rời đi được.

Cô cụp mắt xuống, lúc này mới nhận ra anh đã đánh mất một chiếc dép của mình, nước mắt cô càng rơi càng gấp gáp, trong lòng anh hoảng loạn muốn chạy theo ngăn cô nhiều bao nhiêu chứ? Nhưng Thẩm Duệ, chúng ta không có khả năng đâu.

Cô nhìn xung quanh phát hiện đôi dép lê của anh, nó đang nằm trên bãi cỏ, cô xoay người bước đến chõ dép lê, cúi người nhặt chúng rồi bước lại chỗ Thẩm Duệ, cô ngồi xổm xuống xỏ đôi dép vào chân anh, bàn tay nhỏ của cô giữ lấy mắt cá chân của anh.

Anh hợp tác nhấc chân lên, cô dùng tay lau vết bẩn trên chân anh, rồi xỏ chân vào dép, trong quá trình đó, cô đã nức nở. Có lẽ cô ấy có thể buông tay đánh cược, nhưng rốt cuộc cô cũng không thể ích kỷ như vậy được.

Cô đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên mặt, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, hai mắt cô đỏ ngầu, anh nhìn cô chằm chằm một lúc, như thể đang chờ đợi phán quyết của cô.

Giữa những suy nghĩ của cô, đối với anh, đó là sự khác biệt giữa thiên đường và địa ngục.
Chương 134: Ảnh chụp năm năm trước (5)

Tống Hân Nghiên rất muốn gật đầu, nhưng lòng can đảm của cô đã bị thực tế mài mòn, cô chăm chú nhìn anh như muốn khắc sâu anh vào trí nhớ của mình, thật lâu sau, cô nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, Thẩm Duệ, tôi không làm được!”

Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ giống như pháo hoa bay lên trời, sau một khắc bừng sáng chỉ còn lại bóng tối vô tận, ánh mắt đầy đau khổ: “Tống Hân Nghiên, em hãy dũng cảm một lần vì anh có được không?"

“Lòng em tham lam lắm, em chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, em rất hạnh phúc trong khoảng thời gian này ở bên anh, cảm ơn anh đã luôn xuất hiện lúc em chật vật nhất. Thế nhưng em không thể tham lam được nữa, Thẩm Duệ, tạm biệt, không, không bao giờ gặp lại!” Tống Hân Nghiên nói xong, nước mắt lại trào ra, cô cúi đầu bước qua anh.

Bàn tay to của Thẩm Duệ đang buông thõng bên cạnh anh nắm chặt thành nắm đấm, anh không đưa tay ra giữ lấy cô, cô đã lựa chọn rồi phải không? Tại sao anh vẫn không cam lòng? Họ hợp nhau như vậy, anh cũng cảm nhận được tình cảm của cô dành cho anh, tại sao khi cô nói từ bỏ thì lập tức từ bỏ?

Anh nhìn cô đi về phía cửa mà không thèm quay lại, anh không ngừng hy vọng, Tống Hân Nghiên, hãy quay đầu lại nhìn tôi một lần nữa, chỉ cần nhìn tôi một lần nữa thôi, tôi sẽ không để em rời đi, nhìn một lần nữa thôi.

Nhưng từ đầu đến cuối Tống Hân Nghiên không hề nhìn lại, cô mở cửa bước nhanh ra ngoài.

Ánh sáng trong mắt Thẩm Duệ hoàn toàn mờ đi, anh nhìn cánh cửa đang dần đóng lại, anh nghiến răng: Tống Hân Nghiên, em lại bỏ rơi tôi.

Phía sau có tiếng bước chân vững vàng, anh không nhìn lại, ông cụ Thẩm đứng ở bên cạnh anh, ông ta nói: “Thằng tư, ba làm vậy cũng vì tốt cho con thôi, con xem, cô ta không còn tự tin để đứng bên cạnh con, cùng con đối mặt với mưa gió. Nhân dịp lúc này cả hai vẫn chưa chìm sâu, dừng lại sẽ tốt hơn cho cả con và cô ta. Đàn ông cầm được thì buông được, huống chi chỉ là một người phụ nữ.”

Thẩm Duệ cười lạnh: “Chỉ có người không hiểu tình yêu mới nói được câu này, bởi vì người đó chưa bao giờ thực sự yêu.”

Ông cụ Thẩm bị anh làm nghẹn đến sắc mặt trắng xanh, cố nhịn xuống, nói: “Dù con có nói gì đi nữa thì đừng quên những gì ba đã nói với con.”

Thẩm Duệ tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, phải thừa nhận rằng ông Thẩm đúng là gừng càng già càng cay, ông Thẩm đã nắm chắc huyệt chết dưới gót chân của anh. Nhưng vào lúc này, vì bị Tống Hân Nghiên từ chối, anh cảm thấy có chút suy sụp: “Ông đi nói với cô ấy đi, có lẽ sẽ đẩy nhanh tốc độ chúng tôi ở bên nhau mà thôi. Dù sao trước lạ sau quen, làm nhiều thêm vài lần thì cô ấy sẽ tha thứ cho tôi.”

“Con!” Ông cụ Thẩm rất tức giận, làm sao lại sinh ra một tên khốn nạn như vậy: “Con cho rằng ba không dám à, A Uy, đi ngăn cô Tống lại.”

“Ông dám!” Thẩm Duệ phẫn nộ trừng mắt nhìn A Uy, anh cau mày, nhìn chằm chằm ông cụ Thẩm bằng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị: “Nếu ông dám nói với cô ấy một lời nào, đừng trách tôi đào mộ tổ tiên nhà ông lên.”

Ông cụ Thẩm: “...”

Làm như thể đó không phải là mộ tổ tiên của gia đình anh vậy, cái thằng con trai bất hiếu này!



Tống Hân Nghiên rời khỏi Y Uyển, cả người như kiệt sức, cô ngồi xổm bên vệ đường, nước mắt lăn dài trên gò má. Ngày hôm nay, cuộc đời của cô từ u ám hướng đến ánh sáng, rồi lại từ ánh sáng quay về bóng tối. Cô cảm thấy có một đám mây đen cứ lởn vởn trên đầu không chịu bay đi.

Mỗi lần cô đều dùng hết tất cả sức lực đẩy Thẩm Duệ ra xa nhưng đến lần sau, cô lại không nhịn được muốn lại gần anh, đâm anh bị thương, rồi lại ngậm ngùi rời đi.

Cô không trách ai cả, cô chỉ trách bản thân không đủ can đảm để cố gắng một lần nữa.

“Cô Tống, ông chủ mời cô lên xe.” Giọng nói của A Uy từ phía sau truyền đến, Tống Hân Nghiên vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Rolls-Royce đang đậu ở đối diện bên đường. Cô lau nước mắt và nói: “Không cần, tôi tự đi’.

“Ông chủ muốn tự mình tiễn cô rời khỏi đây mới có thể yên tâm, mong cô hợp tác.” A Uy không mặn không nhạt nói.

Tống Hân Nghiên tức giận đến mức ngừng khóc, có phải ông cụ Thẩm nghĩ nhiều quá rồi không, ông ta cho rằng cô nán lại nơi này để quay về tìm Thẩm Duệ à? Cô tức giận đứng dậy, băng qua đường, mở cửa xe lên xe, trong lúc đó không thèm nhìn ông cụ Thẩm.

A Uy sờ cái mũi, câu sau là do anh ta cố ý nói, không liên quan gì đến ông cụ Thẩm.

Khi xe lái ra ngoài, kính cách nhiệt bên trong xe tự động dâng lên, thấy vậy, Tống Hân Nghiên biết ông cụ có chuyện muốn nói với cô. Trong lòng cô có chút lo lắng ông cụ Thẩm còn có thể nói cho cô biết chuyện gì nữa? Ông ta đã buộc cô phải lựa chọn, ông ta còn có thể làm gì nữa đây?

Ông cụ Thẩm lấy ra một túi hồ sơ từ ngăn kéo bên cạnh, lấy ra hai bức ảnh và đưa cho Tống Hân Nghiên, hỏi: “Cô có nhớ hai bức ảnh này không?”

Đương nhiên ông cụ Thẩm sẽ không ngu ngốc đến mức chỉ bắt đầu từ phía Thẩm Duệ, tính cách của Thẩm Duệ rất kiêu ngạo, anh dám trắng trợn dẫn Tống Hân Nghiên rời trước bao cặp mắt của người nhà họ Hạ, huống chi là năm năm trước, chờ đến khi anh nghĩ ra cách xử lý thì chuyện này không còn trói buộc được anh nữa.

Cho nên ông ta vẫn phải bắt đầu từ phía Tống Hân Nghiên, tục ngữ có câu một cây làm chẳng nên non, chỉ khi cắt đứt tâm tư của Tống Hân Nghiên thì ông ta mới có thể thực sự yên tâm.

Tống Hân Nghiên nhìn sang, khi cô nhìn thấy bức ảnh thì vô cùng choáng váng. Cô là người hiểu rõ hơn ai hết cảnh tượng xảy ra trong bức ảnh, cô nhìn ông cụ Thẩm đầy vẻ khó tin, đôi môi run rẩy: “Tại sao ông lại có những bức ảnh này?”

Ông cụ Thẩm thấy cả người cô bắt đầu run lên, trong mắt thoáng qua một tia không đành lòng. Dù sao cô cũng không phải là người có ý chí sắt đá, nhưng để bảo vệ nhà họ Thẩm, ông ta phải làm điều này.

“Chỉ cần tôi muốn biết thì đều có thể điều tra được. Tống Hân Nghiên, tôi luôn không thích cô, dù là cháu dâu hay con dâu tương lai, cô đều không thể đáp ứng yêu cầu của tôi, hy vọng cô sẽ ngừng quấy rầy đứa con trai thứ tư của tôi, nếu không, tôi sẽ tự mình gửi những bức ảnh này cho nó.”

Cả người Tống Hân Nghiên run lên, bàng hoàng nhìn đống ảnh. Một trong những bức ảnh là cảnh cô bị một người đàn ông chiếm giữ dưới thân, ảnh chụp không nhìn thấy rõ mặt người đàn ông nhưng mặt cô thì rất rõ nét. Cô nghiến răng, hàm răng liên tục kêu lên liên tục: “Làm thế nào mà những bức ảnh này lại ở trong tay ông? Sao ông có được chúng?”

Cô giấu kín chuyện năm năm trước trong lòng, mỗi lần nghĩ đến lại đau đớn không dứt, cuối cùng vết thương cũng lành lại thì bây giờ lại bị ông cụ Thẩm tàn nhẫn bới ra khiến trái tim cô lập tức chảy máu đầm đìa.

Cô cho rằng chuyện xảy ra năm năm trước chỉ là một tai nạn, nhưng cô đã bị chụp ảnh, trong hai bức ảnh không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông nhưng cô lại được chụp rõ ràng. Nếu đó chỉ là một tai nạn thì tại sao phải chụp ảnh? Hơn nữa còn lưu giữ những bức ảnh đó đến ngày nay?

Nhìn thấy cô sắp ngã quỵ, ông cụ Thẩm nói: “Cô không cần biết những bức ảnh này có nguồn gốc như thế nào, chỉ cần cô đã làm trước thì không thể để lại bất kỳ dấu vết nào. Nhưng đừng lo, chỉ cần cô không đến gần thằng tư nữa, tôi cam đoan những bức ảnh này sẽ không được lưu truyền. Nhưng nếu để tôi biết cô vẫn tiếp xúc với thằng tư, tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu!”

Lời nói của ông cụ Thẩm như một cái tát, tát thẳng vào mặt của Tống Hân Nghiên khiến lòng cô đau đớn như bị cắt ra thành nghìn mảnh. Cô luôn không tranh giành với người khác, chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, nhưng tại sao những tổn thương cũ này hết lần này đến lần khác cứ tìm đến tận cửa?

Chỉ vì cô muốn ở bên người mình thích, như vậy có vô lý quá không? Cô đã làm gì sai ư? Tại sao mọi người lại ép buộc cô chứ? Tất cả đều hài lòng miễn là ép cô đến chết ư?

“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?” Tống Hân Nghiên hỏi, đôi mắt đỏ hoe, dùng hết sức lực của mình chất vấn.

Ông cụ Thẩm không hề cảm động, thản nhiên nói: “Chỉ trách cô đã yêu một người không nên yêu.”
Chương 135: Tôi đồng ý ly hôn với em (1)

Tống Hân Nghiên trừng ông cụ Thẩm, giọng nói đầy oán hận: “Rốt cuộc ông căm ghét tôi đến mức nào thế? Ông điều tra nhiều năm như vậy, chắc đã biết rõ tên cặn bã cưỡng hiếp tôi năm năm trước rồi nhỉ? Ông có dám nói ra người kia là ai không?”

Nghe vậy, sắc mặt ông cụ Thẩm bình tĩnh ấn một cái nút nhỏ bên cạnh ghế ngồi, cố ý dẫn dắt: “Cô muốn biết đối phương là để làm gì?”

“Tôi muốn hỏi tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại hủy hoại cuộc sống của tôi?” Tống Hân Nghiên đau đớn nói. Năm năm trước, cô lấy hết can đảm nói sự thật mình bị cưỡng hiếp cho Đường Diệp Thần, kết quả nhận lại không phải sự thương tiếc của anh ta mà là quyết tâm rời xa. Hôm nay ông cụ Thẩm lại lấy chuyện này ra uy hiếp cô, cô thật sự rất sợ hãi, cô không còn can đảm để cược thêm một lần nữa.

“Hân Nghiên, cô hận đối phương không? Vốn dĩ cô gả cho Diệp Thần có thể sống vui vẻ hạnh phúc, đối phương lại phá hủy tất cả của cô, cô hận chứ?” Ông cụ Thẩm giống như một người ông thân thiết, thật ra đang cố tình kéo cừu hận.

Tống Hân Nghiên cắn môi, sao có thể không hận? Năm đầu tiên, hàng đêm cô đều nằm mơ thấy ác mộng, sau khi bị dọa tỉnh thì trợn mắt nhìn trần nhà đến hừng đông, lúc đó cô vô cùng mong muốn tìm được người kia. Mãi về sau cảm xúc này dần dần phai nhạt, oán hận cũng tiêu tan bớt.

“Hận! Hận không thể giết chết đối phương!”

Trong mắt ông cụ Thẩm lập lòe ánh sáng, lại hỏi: “Nếu có một ngày, người kia tìm đến cô, cầu xin cô tha thứ, cô sẽ tha cho đối phương chứ?”

Tống Hân Nghiên không hề nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ông ta, nói: “Sẽ không, bất hạnh của tôi đều do người đó ban tặng, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta!”

Cuối cùng ông cụ Thẩm cũng yên lòng, ông ta lén lút ấn nút, than khẽ: “Tôi không biết người đó là ai.”

Tống Hân Nghiên cười gằn: “Ông Thẩm, ông không cảm thấy lời này nực cười quá à? Ông tìm thợ chụp ảnh năm năm trước đến uy hiếp tôi, vậy mà lại không biết tên rác rưởi kia là ai? Hay là ông biết rõ nhưng cố tình bao che?”

Ông cụ Thẩm nghe cô mở miệng ra là cặn bã với rác rưởi thì tức giận đến mức khóe mắt co giật. Thế nhưng ông ta lại không thể bộc lộ ra trước mặt cô, vô cùng tủi thân, đành nghiêm nghị nói: “Tôi không có nghĩa vụ đi điều tra những chuyện vô ích, Tống Hân Nghiên, vẫn là câu nói kia, cô dám ở bên cạnh thằng tư, tôi dám gửi ảnh chụp cho nó. Đến Kim Vực Lam Loan rồi, mời xuống xe!”

Tống Hân Nghiên cắn môi, nhìn gương mặt lạnh lùng uy nghiêm của đối phương, chậm rãi nở nụ cười: “Ông Thẩm dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy uy hiếp tôi, lẽ nào ông không sợ tôi đặt cược tất cả, nói chuyện năm năm trước cho Thẩm Duệ à? Tôi nghĩ dựa vào năng lực của anh ấy tại Đồng Thành, chưa đến mức không ngăn được mấy tấm hình.”

“Chẳng phải năm năm trước cô đã từng thử qua rồi à? Lẽ nào cuộc sống còn chưa dạy cô thế nào là ngoan ngoãn?” Ông cụ Thẩm hoàn toàn không hề sợ Tống Hân Nghiên nói sự thật năm đó cho Thẩm Duệ, bởi vì ông ta dám cược, cô không dám!

Tống Hân Nghiên cắn răng, đẩy cửa bước xuống xe, sau đó đóng sầm lại. “Rầm” một tiếng, thân xe lắc lư. Ông cụ Thẩm xuyên qua cửa sổ đã dán lớp chống nhìn trộm dõi theo bóng lưng càng lúc càng xa, thở ra một hơi thật dài, kêu tài xế lái đi.

Tống Hân nghiên trở lại dưới nhà, đúng lúc trông thấy Hàn Mỹ Hân bước ra từ bên trong. Lúc nhìn thấy cô, cô ấy lắp bắp hoảng hốt: “Hân Nghiên, cậu đã đi đâu thế? Tớ gọi cho cậu mãi không được, vội chết tớ rồi.”

Hàn Mỹ Hân vốn định ở lại tòa án nửa tiếng mới đi qua tìm bọn họ. Lúc cô ấy đến, chỉ có Liên Mặc ở đó, Tống Hân Nghiên thì đi đâu không biết. Cô ấy hỏi Liên Mặc tình hình vụ kiện, căm thù hành vi vô sỉ của Đường Diệp Thần tận xương tủy.

Cô ấy lo lắng cho Tống Hân Nghiên, gọi điện lại không thấy cô nghe máy. Hàn Mỹ Hân nghĩ cô gặp chuyện không may nên vội vàng quay về Kim Vực Lam Loan, trong nhà lại không có người. Cô ấy sốt ruột đòi mạng, sợ cô xảy ra chuyện gì.

Lúc thấy cô bình yên không có việc gì đứng chỗ này, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Vành mắt Tống Hân Nghiên nóng lên, mũi đau xót, suýt đã rơi nước mặt. Cô tiến về phía trước, ôm lấy eo Hàn Mỹ Hân, cất giọng khàn khàn: “Mỹ Hân, ôm tớ một cái, nói với tớ cho dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, sau cơn mưa trời lại sáng.”

Tim Hàn Mỹ Hân tê dại, vội ôm chặt lấy cô: “Hân Nghiên, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong rồi hãy kiên cường bắt đầu một cuộc sống mới.” Hàn Mỹ Hân cho rằng cô bị Đường Diệp Thần tổn thương, không biết trong mấy tiếng đồng hồ cô rời đi đã gặp chuyện gì.

Tống Hân Nghiên vùi đầu vào cổ cô ấy, chốc lát sau, nước mắt đã rơi xuống thấm ướt quần áo của cô ấy. Hàn Mỹ Hân cúi đầu, thấy cô khóc không thành tiếng, trong lòng co rút từng cơn. Tên khốn khiếp Đường Diệp Thần, mấy năm qua làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như thế, tại sao không bị sét đánh chết?

Thương thay Hân Nghiên của cô ấy, rốt cuộc cô đã chịu đựng tra tấn như thế nào?

Qua một hồi lâu sau, Tống Hân Nghiên lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn Hàn Mỹ Hân, gượng cười: “Mỹ Hân, tớ không sao, cậu yên tâm, tớ có thể dũng cảm bắt đầu cuộc sống mới.”

Hàn Mỹ Hân ôm mặt cô, đau lòng nói: “Cười không nổi thì đừng cười, khó nhìn hơn cả khóc. Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Đêm nay, Hàn Mỹ Hân không về biệt thự Thanh Thủy Loan, trạng thái của Tống Hân Nghiên khiến cô ấy không yên lòng. Cô ấy gọi điện cho Bạc Mộ Niên nói muốn ngủ lại Kim Vực Lam Loan một đêm, Bạc Mộ Niên không nói hai lời đã đồng ý.

Tống Hân Nghiên lại tỏ vẻ bản thân không có việc gì, cô ấy cứ về đi nhưng Hàn Mỹ Hân không chịu. Ban đêm, hai người nằm trên giường, Hàn Mỹ Hân lật qua lật lại không ngủ được, Tống Hân Nghiên cũng không ngủ, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Mỹ Hân, ngủ không được à? Tớ gọi điện cho Bạc Mộ Niên đón cậu về nhé.”

Hàn Mỹ Hân trừng cô: “Tớ không nhớ anh ta.”

“Tớ thật sự không có chuyện gì, đã chống đỡ qua năm năm, nếu suy sụp thì đã sụp từ lâu rồi, cũng sẽ không chờ tới bây giờ. Về di, cậu cứ lăn qua lăn lại như vậy, tớ cũng ngủ không ngon.” Tống Hân Nghiên nói.

Hàn Mỹ Hân ngồi dậy, vò tóc, màn hình điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng sáng lên. Cô ấy cầm lên xem, là Bạc Mộ Niên gọi tới. Cô ấy lúng túng đứng dậy, đi ra phòng ngủ: “Giờ đã muộn như vậy, anh gọi có chuyện gì không?”

“Xuống đây.” Giọng nói của Bạc Mộ Niên lạnh lẽo như tiết trời đầu xuân.

Hàn Mỹ Hân ra phòng khách, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng dưới ánh đèn đường mờ vàng. Cô ấy sĩ diện cãi lại: “Tôi ngủ rồi.”

“Ngủ còn đứng trong phòng khách?” Bạc Mộ Niên giống như có thể nhìn xuyên tường, biết rõ cô ấy đang làm gì.

“...” Hàn Mỹ Hân cúp điện thoại, trở về phòng ngủ nói với Tống Hân Nghiên một tiếng, sau đó mặc thêm áo khoác đi xuống lầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom