Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141-145
Chương 141: Số mà đã có ắt nên
Bầu trời xanh như được gột rửa, một gợn mây cũng không có.
Tống Hân Nghiên đẩy cửa quán café, Hàn Mỹ Hân đang ngồi cạnh cửa sổ vội vàng vẫy tay gọi cô: “Hân Nghiên, bên này.”
Tống Hân Nghiên bước nhanh tới, cô ngồi xuống đối diện Hàn Mỹ Hân. Nhìn không gian quán cafe được trang trí rất tinh tế và tao nhã. Bản nhạc Moonlight của Beethoven đang bay bổng trong gió. Tống Hân Nghiên gọi một phần bánh ngọt, cô nhìn về phía Hàn Mỹ Hân: “Mỹ Hân, tớ phải rời xa Đồng Thành một thời gian.”
Hàn Mỹ Hân nghe xong, suýt nữa cô đã phun café trong miệng ra ngoài, cô nhìn Tống Hân Nghiên, hỏi một cách khó tin: “Hân Nghiên, cậu muốn rời đi? Cậu đi đâu, lúc nào mới quay về?”
“Tạm thời vẫn chưa biết, có lẽ là một tháng, cũng có thể là lâu hơn. Thế giới này lớn như vậy, tới muốn đi để xem thử, bao nhiêu năm nay tớ vẫn luôn ở Đồng Thành, tầm nhìn bị hạn chế, có lẽ đây là lúc tớ nên đi để ngắm nhìn thế giới ngoài kia trông như thế nào rồi.” Tống Hân Nghiên nhẹ nhõm, chỉ có mình cô biết vì sao bản thân lại rời đi.
Hàn Mỹ Hân yên lặng nhìn cô: “Hân Nghiên, đừng nói cậu đi một phát mấy năm, sau đó lúc về dẫn theo một bánh bao nhỏ gì đó, không phải chứ. Cậu có thai rồi sao?”
Tống Hân Nghiên không biết logic của luật sư lại phóng xa như vậy, cô chỉ nói mình muốn đi một thời gian, cậu ấy liền kết luận là cô có thai? Cô đỡ trán lẩm bẩm một tiếng: “Hân Nghiên, cậu bớt xem phim tình cảm lúc tám giờ đi.”
“Tớ không xem phim tình cảm thì xem cái gì. Tớ là luật sư ly hôn, mỗi ngày đều phải đối mặt với trách móc oán hận, nếu tớ còn bổ sung thêm năng lượng máu chó, tớ sợ mình sẽ không tin tưởng vào tình yêu nữa mất.” Hàn Mỹ Hân nói: “Cậu đừng có mà đánh trống lảng, cậu đã quan hệ với Thẩm Duệ, còn mang thai con của anh ta? Vậy cậu chạy cái gì? Cứ quang minh chính đại gả cho anh ta, chặt đẹp chồng cũ cặn bã và cô chị khốn nạn của cậu tan tác tơi bời.
Tống Hân Nghiên phục bạn mình sát đất, cô bất lực nói: “Mỹ Hân, nếu như có một này nào đó cậu không làm luật sư nữa, thì có thể suy nghĩ đến việc chuyển nghề viết tiểu thuyết.”
“…Tớ nói thật mà. Lần trước lúc bị bỏ thuốc, không phải anh ấy cứu cậu sao? Hai người đã ngủ với nhau rồi, chẳng nhẽ không có? Sao mà như vậy được, cậu bị đã bị bỏ thuốc rồi, nếu không làm gì thì sao mà giải được?" Hàn Mỹ Hân nói đến đây, cô ngừng lại một chút: “Đợi đã, chuyện đó đã xảy ra cách đây hơn một tháng rồi, bà dì của cậu vẫn chưa tới đúng không?”
“Đêm đấy bọn tớ không hề làm gì cả, tớ cũng tưởng là làm rồi, nhưng sau đó mẹ của Đường Diệp Thần đã đưa tớ đi khám phụ khoa còn gì, chính tai tớ nghe được Nhan Tư nói, đêm đó tớ chưa từng bị người ta chạm vào.” Hơn nữa, bà dì của tớ đến rồi, tối qua mới tới.”
“…” Hãn Mỹ Hân yên tâm, chỉ cần không nháo ra mạng người thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp: “Vậy vì sao cậu phải đi? Hân Nghiên, ở Đồng Thành không tốt sao?”
“Cậu có nhớ đầu năm tớ báo danh khóa đào tạo thiết kế không. Hai ngày trước bên đó đã gửi thư mời, tớ dự định đi học một thời gian, khóa đào tạo kéo dài một tháng.” Tống Hân Nghiên giải thích, không để bạn mình lại suy nghĩ linh tinh nữa.
“Làm tớ sợ chết khiếp, tớ còn tưởng là cậu muốn chạy trốn.” Hàn Mỹ Huyên nhìn Tống Hân Nghiên, cô nhớ tới ngày diễn ra phiên tòa, lúc đi ra từ trong tòa án, Tống Hân Nghiên cũng không hề khóc. Nhưng sau khi về nhà, cậu ấy lại khóc một trận thật to, người làm cô khóc chắc không phải là Đường Diệp Thần, cô dè dặt hỏi: “Hân Nghiên, chuyện cậu muốn đi, Thẩm Duệ có biết không? Đêm hôm xét xử, Bạc Mộ Niên tới tìm tớ, nói Thẩm Duệ điên rồi, đập cả quán bar, có phải hai người chia tay rồi không?”
Vẻ mặt Tống Hân Nghi ngẩn ra, nhớ tới hình ảnh chiều qua anh tức giận đập điện thoại, bẻ gãy thẻ đen, còn cả bóng lưng cô đơn của anh lúc rời đi. Cô khẽ thở dài một tiếng: “Mỹ Hân, tớ và Thẩm Duệ không có khả năng.”
“Chưa từng thử, sao lại biết không có khả năng? Thẩm Duệ thật sự thích cậu.” Mỹ Hân ở trước mặt Bạc Mộ Niên thì cãi bướng nhất quyết không chịu thừa nhận, nhưng nếu Hân Nghiên bỏ lỡ Thẩm Duệ thì sẽ không bao giờ gặp được người nào thật lòng thích cô như vậy nữa. Đương nhiên là ngoại trừ đàn anh Liên Mặc.
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tớ không có can đảm để thử nữa.”
Hàn Mỹ Hân hiểu cô, mấy năm nay Đường Diệp Thần ở bên ngoài thay phụ nữ như thay áo, Hân Nghiên biết, nhưng cô lại làm như không thấy, chỉ bảo vệ thế giới nhỏ của riêng mình, nếu không phải Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ lên giường với nhau, có lẽ cô sẽ không ly hôn với anh ta.
Sự việc năm năm trước đã trở thành bóng ma quá lớn trong lòng cô, cô không thoát ra được.
“À đúng rồi, Hân Nghiên, có một chuyện anh Liên Mặc không muốn để cho cậu biết, nhưng tớ nghĩ mình vẫn nên nói cậu thì hơn.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn cô: “Chuyện gì cơ?”
“Chứng chỉ hành nghề luật sư của anh Liên Mặc bị Bộ tư pháp thu hồi rồi.” Hàn Mỹ hân nói, bối cảnh của nhà họ Liên ở Đồng Thành cũng không tính là nhỏ, chuyện lần này đánh nhau với bị cáo ở trên phiên tòa cũng không rõ ràng, cô thật sự tức thay cho anh Liên Mặc.
Tống Hân Nghiên bất ngờ: “Sao lại thế? Có phải do vụ kiện của tớ không?”
“Chắc là vậy, anh Liên Mặc không muốn tớ nói cho cậu, sợ cậu tự trách. Hân Nghiên, thật ra Liên Mặc rất tốt, anh ấy có ý với cậu, hay cậu thử xem xét anh đi? Hàn Mỹ Hân nói.
Tống Hân Nghiên cụp mắt, nhìn đĩa bánh ngọt trước mặt, cô nói: “Mỹ Hân, chuyện này nói sau đi. Ngày mai tớ phải đi rồi, tạm thời tớ không muốn nghĩ tới vấn đề cá nhân. Mỹ Hân, hay là cậu hẹn luật sư Liên giúp tớ đi, anh ấy bị tớ liên lụy mất cả công việc, trước khi đi tớ muốn mời anh ấy bữa cơm.
“Cái này thì được.” Hàn Mỹ Hân không bỏ lỡ mất kỳ cơ hội nào để hai người tìm hiểu nhau, cô gọi điện ngay cho Liên Mặc, hẹn anh tối nay ăn cơm.
Hai người ngồi trong quán café một lúc, mãi đến giờ hẹn ăn cơm. Đột nhiên Hàn Mỹ Huyên đứng dậy, vỗ vào trán một cái. Cô nói: “A, chết rồi, đột nhiên tớ quên mất, Bạc Mộ Niên bảo tớ chiều tan làm thì tới phòng làm việc của anh ta một chuyến, tên này như bạo quân ấy, tuyệt đối không cho phép làm việc cẩu thả, Hân Nghiên, tớ đi trước đây.”
Tống Hân Nghiên còn chưa kịp phản ứng thì Hàn Mỹ Hân đã xách túi chạy mất. Cô nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng rời đi của bạn mình, nhất thời cạn lời. Cho dù muốn tạo cơ hội cho cô và Liên Mặc gặp riêng với nhau thì cũng đâu cần phải mượn cái cớ chán ngắt như vậy.
Hàn Mỹ Hân cũng không phải là mượn cớ, mà cô quên thật. Cô lấy hôn nhân và sự tự do của mình để đổi lấy hợp đồng gia hạn cố vấn pháp lý, cô gần như là ngồi làm việc ở Bác thị năm ngày mỗi tuần. Trong khoảng thời gian này, Bạc Mộ Niên trông thấy cô thì đều tỏ ra như không quen biết, hôm nay đột nhiên anh ta lại bảo thư ký thông báo cho cô, trước giờ tan làm buổi chiều thì tới phòng làm việc của anh ta.
Bây giờ sắp tới giờ ăn cơm tối cô vẫn chưa có mặt, chỉ sợ lại bị anh ta phê bình.
…
Sau khi Hàn Mỹ Hân rời đi, Tống Hân Nghiên đứng dậy tính tiền, sau đó đi tới nhà hàng Pháp đợi Liên Mặc. Cô vừa tới đã thấy Liên Mặc một thân chỉnh tề đi về phía cô, anh cười nói: “Cô Tống, để cô đợi lâu rồi.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu, cười khẽ nói: “Tôi vừa mới tới, Mỹ hân có việc nên đi trước rồi, chúng ta vào trong thôi.”
Liên Mặc gật đầu, hai người bước vào trong nhà hàng. Nhà hàng Pháp này rất nổi tiếng ở Đồng Thành, cũng rất khó đặt chỗ. Bình thường đều phải đặt trước, nhưng đối với Liên Mặc thì chuyện này cũng không tốn nhiều công sức.
Hai người được nhân viên phục vụ đưa tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bỗng nhiên cô phát hiện có hai ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm về phía này, lúc cô quay đầu thì nhìn thấy người đang ngồi bàn bên kia là Thẩm Duệ, cô nhìn qua thì anh đã rời tầm mắt. Mà người đối diện anh là Phùng Trinh Trinh, đây không phải là lần đầu tiên cô thấy hai người họ ở cạnh nhau.
Liên Mặc thấy cô đột nhiên dừng lại, anh nhìn theo tầm mắt của cô, thấy Thẩm Duệ đang ngồi phía bên kia, anh khẽ nhíu mày: “Cô Tống, cô gặp người quen sao?”
Tống Hân Nghiên quay đầu lại, cô thản nhiên lắc đầu: “Không, chúng ta đi thôi.”
Tống Hân Nghiên tiếp tục đi về phía trước, cô đi ngược lại với phía Thẩm Duệ ngồi. Ánh mắt Thẩm Duệ âm u nhìn chằm chằm bóng lưng kia, hôm qua vừa mới xua đuổi anh, hôm nay đã vội vàng hẹn hò với người đàn ông khác, đúng là người phụ nữ dễ thay lòng!
Chương 142: Số mà đã có ắt nên(2)
Phùng Trinh Trinh cảm nhận được ánh mắt của anh, cô quay đầu nhìn thoáng qua phía bên kia, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô nhìn Thẩm Duệ nói: “Kia không phải cô Tống sao? Người bên cạnh cô ấy hình như là cậu út nhà họ Liên, tên là Liên Mặc, tôi gặp anh ta hai lần ở bữa tiệc.”
Đột nhiên Thẩm Duệ phát hiện người phụ nữ trước mặt này thật ồn ào, anh cau mày nói: “Cô không nói cũng không ai bảo cô câm đâu.”
Phùng Trinh Trinh cũng không tức giận, cô chống cằm cười tủm tỉm nhìn Thẩm Duệ, cô nói: “Tôi nghe nói trong buổi xét xử ly hôn của cô Tống và cháu trai anh, Liên Mặc đã đánh nhau ở trên tòa. Người nhà họ Liên sớm đã muốn anh ta về nhà trợ giúp gia đình, đã làm thì làm tới cùng, bên đó gây sức ép cho Bộ tư pháp, thu hồi chứng chỉ hành nghề luật sư của Liên Mặc. Bây giờ xem ra Liên Mặc bị thu hồi chứng chỉ hành nghề luật sư cũng xem như là anh hùng cứu mỹ nhân.”
Thẩm Duệ càng nghe càng tức, nhưng Phùng Trinh Trinh ngồi đối diện lại không hề nhận ra, cô nói tiếp: “À đúng rồi, buổi xét xử hôm đó, tôi còn nghe được một chuyện cực kỳ thú vị, anh có muốn nghe không?”
Thẩm Duệ cầm ly rượu vang, không trả lời.
Phùng Trinh Trinh tự mình nói tiếp: “Nghe nói trong phiên tòa, cô Tống bị cháu trai anh ép tới mức đường cùng, cô Tống bất lực chỉ có thể tự nhận mình ngoại tình, cô ấy tình nguyện ra đi tay trắng.”
Thẩm Duệ híp mắt, anh nhìn chằm chằm Phùng Trinh Trinh, lạnh giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cháu trai anh hỏi, chỉ cần cô ấy nói ra tên của người đàn ông đó, thì anh ta sẽ thành toàn cho cô ấy, cô Tống không nói nhưng Liên Mặc lại đứng dậy thừa nhận mình là người ở cùng cô Tống cả đêm hôm đó.” Dứt lời, Phùng Trinh Trinh thong dong đánh giá người đàn ông đang ngày càng đen mặt ở phía đối diện, mặc dù cô không phải là người phụ nữ tinh tế nhạy cảm, nhưng mỗi lần chỉ cần Tống Hân Nghiên xuất hiện thì Thẩm Duệ lại có gì đó không đúng, người phụ nữ mà anh nói muốn bảo vệ không phải là Tống Hân Nghiên đó chứ?
Mặc dù ngoài mặt Thẩm Duệ không thể để lộ ra cảm xúc nào, nhưng trong lòng anh đã sớm nổi lên bão tố, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt thành quyền, Liên Mặc và Tống Hân Nghiên ở cùng một chỗ cả đêm, chuyện xảy ra lúc nào, vì sao anh lại không biết?
Phùng Trinh Trinh cầm ly rượu vang nhấp một ngụm, cô cười nói: “Một người đàn ông và một phụ nữ ở bên nhau cả đêm, muốn người ta không nghĩ bậy nghĩ bạ cũng khó.”
Ánh mắt của Thẩm Duệ lập tức trở nên âm u.
…
Liên Mặc phát hiện, từ sau khi Tống Hân Nghiên vào trong nhà hàng, bộ dáng cô lúc nào cũng ngẩn ngơ. Anh nhìn cô nói: “Hân Nghiên, sao tự dưng lại muốn mời tôi ăn cơm vậy?”
Tống Hân Nghiên lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu nhìn Liên Mặc, áy náy nói: “Luật sư Liên, xin lỗi anh, vì tôi mà anh bị thu hồi chứng chỉ hành nghề luật sư, có cần tôi tới Bộ Tư pháp giải thích không, hôm đó là do tôi quá xúc động nên hại anh bị liên lụy.”
“Hân Nghiên, nếu như em thật sự cảm thấy có lỗi với tôi, thì đáp ứng với tôi một yêu cầu.” Liên Mặc đột nhiên nói.
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên, trong lòng cô có chút căng thẳng: “Yêu cầu gì vậy?”
“Đừng gọi tôi là luật sư Liên nữa, gọi tôi là Liên Mặc đi, phiên tòa đã kết thúc rồi, hiện tại chúng ta là bạn bè.” Liên Mặc mỉm cười, anh nhìn biểu cảm như đang thở phào nhẹ nhõm của cô, anh lắc đầu, cô đúng là cái gì cũng viết lên mặt, vừa nhìn là có thể hiểu.
Tống Hân Nghiên cười xấu hổ: “Được.”
“Hân Nghiên, đừng tự trách mình, chuyện này không liên quan gì tới cô cả, người nhà tôi luôn lấy sai lầm của tôi để ép tôi phải về thừa kế gia nghiệp, khó khăn lắm mới tóm được cơ hội này, bọn họ đâu dễ dàng bỏ qua như vậy được? Cho dù không có chuyện này, sớm muộn gì tôi cũng phải từ bỏ ngành luật sư thôi.” Liên Mặc nói.
Tống Hân Nghiên không hiểu nổi, nếu như người nhà anh nhìn thấy được dáng vẻ trên tòa của anh, bọn họ nhất định sẽ không ép anh phải rời khỏi ngành luật sư đâu: “Chắc chắn người nhà anh chưa từng thấy dáng vẻ của anh lúc lên tòa.”
Liên Mặc bật cười, cô không giống với những người khác, ngay cả an ủi người khác cũng không dùng cách thông thường: “Ừ, bọn họ chưa từng tham gia vụ kiện do tôi phụ trách.”
“Vậy tại sao anh lại không kiên trì?” Tống Hân Nghiên khó hiểu, mỗi người đều có một sự nghiệp mà mình thích, tận tâm tận lực vì sự nghiệp của mình. Nếu anh đã thích như vậy, vì sao lại không tiếp tục?
“Hân Nghiên, mỗi người sinh ra đều có sứ mệnh của riêng mình, tôi rất thích công việc luật sư, nhưng hiện tại tôi phải trở lại vị trí của mình.” Liên Mặc nói.
“Vậy anh có hối tiếc không?”
“Sẽ không đâu, bởi vì những kiến thức này sẽ đi theo tôi cả đời.” Liên Mặc cười, vẻ mặt anh rất vui vẻ.
Tống Hân Nghiên cũng cười, cô giơ ly nước trong tay nói: “Vậy tôi lấy nước thay rượu, chúc anh mỗi ngày đều vui vẻ ở vị trí mới, vạn sự như ý.”
Liên Mặc cười khẽ, anh cũng giơ ly nước trong tay lên cụng ly với cô: “Vậy tôi cũng chúc cuộc sống mới của cô sẽ thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy.”
…
Tống Hân Nghiên đang đứng trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, tiếng nước chảy ào ào, cánh cửa buồng sau lưng cô mở ra, Phùng Trinh Trinh bước tới, lúc trông thấy Tống Hân Nghiên, cô cười nói: “Cô Tống, chúng ta có duyên thật đấy.”
Tống Hân Nghiên tắt vòi nước, xoay người nhìn cô ta. Phùng Trinh Trinh rất xinh đẹp, sống cùng Đổng Nghi Tuyền, trên người cô cũng có đâu đó bóng dáng của bà ta. Nhìn thấy cô ấy, cô lại nhớ tới những gì Đổng Nghi Tuyền nói ở Nghiệp Chi Phong, cô nói”: “Cô Phùng, cô đúng là có mặt ở khắp mọi nơi.”
Phùng Trinh Trinh mở vòi nước, cô khẽ cười nói: “Tôi có thể xem như đây là một lời khen không?”
“…” Tống Hân Nghiên rút khăn giấy lau tay, cô cười khẩy nói: “Chẳng lẽ cô Phùng cảm thấy tôi đang châm chọc cô hay sao?”
“Không dám!” Phùng Trinh Trinh nhỏ tuổi hơn Tống Hân Nghiên, nhưng vì thân thiết với Đổng Nghi Tuyền tên tính cách cũng có chút giống với bà: “Tôi nghe nói cô Tống đã ly hôn rồi, tôi nên nói chúc mừng hay nên lấy làm tiếc đây?”
Chương 143: Số mà đã có ắt nên(3)
Tống Hân Nghiên ném khăn lau tay vào trong thùng rác, cô nói: “Chẳng trách người xưa có câu ‘Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa vạn dặm’. Cô Phùng, lần trước cô cố ý nói chuyện Nghiệp Chi Phong muốn đào tôi qua trước mặt đồng nghiệp của tôi, lúc đó có lẽ là đào sẵn cái hố chờ tôi nhảy đi, tôi không thể không bội phục sự ăn ý của mấy người.”
Phùng Trinh Trinh tắt vòi nước, cô nhìn Tống Hân Nghiên, nghiêm mặt nói: “Cô Tống, mặc kệ cô có tin hay không, hôm đó tôi chỉ lỡ lời, không hề có bất cứ mưu tính gì với cô, ngay cả khi báo chí nói cô sao chép, sau này tôi mới biết đó là tác phẩm do dì tôi thiết kế, có lẽ cô đã hiểu nhầm dì tôi rồi, tôi chưa từng thấy gì ấy vì đào một nhân tài mà phải tổn hao tâm kế như vậy, tôi nghĩ dì ấy chỉ muốn cô đến làm việc bên cạnh mà thôi.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên đã có suy nghĩ riêng, đương nhiên cô sẽ không tin những gì Phùng Trinh Trinh nói: “Vậy ý cô Phùng là, tôi nên cảm động rơi nước mắt sao?”
Phùng Trinh Trinh nhìn bộ dáng đầy gai trên người Tống Hân Nghiên, cô nói: “Cô Tống không cần phải dùng những lời sắc bén như vậy, thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Phùng Trinh Trinh lau khô tay rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Tống Hân Nghiên đứng ngẩn ngơ trong phòng vệ sinh, một lúc lâu sau mới mở cửa đi ra. Vừa bước tới hành lang đã nhìn thấy Thẩm Duệ đang đi tới trước mặt. Khoảnh khắc đó, cô hoảng hốt chỉ muốn bỏ chạy, nhưng chân lại giống như dính trên mặt đất không thể nhúc nhích được.
Lúc này mà chạy trốn thì chỉ chứng minh cô quá để tâm. Cô đứng đờ đẫn tại chỗ, trơ mắt nhìn Thẩm Duệ bước tới, đúng là oan gia ngõ hẹp. Trái tim cô căng thẳng như sắp rớt cả ra ngoài, ba bước, hai bước, một bước, anh và cô sát vai nhau, nhưng bước chân anh vẫn không dừng lại.
Tống Hân Nghiên không hiểu rõ tâm trạng của mình lúc này, cô thất thần bước đi về phía phòng ăn, vừa đi được một bước, cô nghe được giọng nói lạnh lùng của Thẩm Duệ từ phía sau: “Người yêu mới?”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, xác định anh đang nói chuyện với mình, cô xoay người nhưng lại chỉ nhìn thấy gương mặt mỉa mai của anh: “Ánh mắt em cũng chẳng ra làm sao cả, muốn tìm thì chí ít cũng phải tìm người nào có điều kiện tốt hơn tôi chứ, em thích anh ta ở điểm nào? Con người, tiền tài, hay là kỹ năng trên giường?”
Gương mặt tươi cười của Tống Hân Nghiên bỗng chốc vụt tắt, cô ngơ ngác nhìn anh, thì ra khi bọn họ trở mặt thành thù thì ngay cả tư cách làm bạn cũng không còn. Cô cắn răng nói: “Chỗ nào anh ấy cũng tốt, đặc biệt là kỹ năng giường chiếu, không thể chê được! Anh nghĩ mình có thể so sánh được không?”
Dứt rời, cô xoay người rời đi.
Thẩm Duệ nhìn bóng lưng của cô, anh tức giận không kiềm chế được, đạp một phát vào thùng rác bên cạnh, thùng rác vô tội bị anh đạp thành một đống hỗn độn.
…
Ăn cơm xong, Liên Mặc đề nghị đưa Tống Hân Nghiên về nhà, cô lắc đầu từ chối, ở cái giới thượng lưu này. Lần đầu tiên cô kết hôn còn không chen vào được, lần thứ hai chỉ sợ là càng khó khăn hơn.
Nếu như có một này cô buông bỏ trái tim mình, cô sẽ tìm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, có tình yêu hay không cũng chẳng sao cả.
Liên Mặc cũng không cưỡng ép cô, đưa mắt nhìn theo cô lên taxi. Tống Hân Nghiên về tới nhà, cô kiểm tra lại hành lý và các loại giấy tờ tùy thân, lúc chạm vào tấm thẻ đen trong ví, trái tim cô như thắt lại.
Nhớ tới những lời vừa nãy của anh, cô hận tới nghiến răng nghiến lợi, cô khép ví lại, ném vào trong balo, cô không muốn nghĩ thêm bất cứ chuyện gì liên quan đến Thẩm Duệ nữa. Đêm nay, cô nằm trằn trọc đến gần sáng mới chợp mắt.
Cô đã mơ một giấc mơ, cô thấy mình xuất hiện ở giáo đường, hình như là lễ cưới của ai đó, cô đứng dưới đài mục sư, phía sau vang lên tiếng bước chân. Cô xoay đầu nhìn, cô thấy Phùng Trinh Trinh mặc một chiếc váy cưới, khoác tay Thẩm Duệ đi về phía này.
Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt ngập tràn tình yêu. Trái tim cô đau đớn, nước mắt lăn dài trên má, cô không muốn nhìn thấy anh lấy người khác, cô muốn ngăn cản canh. Nhưng cô vừa bước lên phía trước thì đã bị ông cụ Thẩm ngăn lại, Ông ấy lấy ra một tấm ảnh, vẻ mặt hung dữ nói: “Tống Hân Nghiên, nếu cô dám làm gián đoạn buổi hôn lễ, tôi sẽ phát tán những tấm hình này ra ngoài, tôi xem đến lúc đó có bao nhiêu người mắng cô. Cái loại phụ nữ lăng loàn!”
Giấc mơ chuyển sang một cảnh khác, cô đang ở trên đường, đầu tóc rối tung, quần áo rất bẩn, đi chân đất, bên cạnh có rất nhiều đang ném trứng thối, rau nát lên người cô: “Đánh cô ta, đánh đi, đánh chết cái thứ không biết xấu hổ, Đồng Thành có một phần tử cặn bã như cô ta đúng là sỉ nhục, đuổi cô ta ra khỏi Đồng Thành!”
“Còn dám đăng ảnh giường chiếu, đúng là ti tiện, cô ta muốn dùng mấy tấm hình đó để trèo cao sao? Thứ thấp hèn!”
Toàn thân Tống Hân Nghiên đang run rẩy, cô không hề quen biết những người này, nhưng tất cả bọn họ đều đánh cô cực kỳ hung ác, còn có mấy đứa trẻ nhỏ ném đá lên người cô.
Cô bị đánh tới chảy cả máu đầu, không có nơi nào để trốn, ngã nhào trên đất.
Trước mắt cô bị máu tươi làm nhòe đi, cô mở mắt ra nhìn thấy một đôi giày bóng loáng, cô nhìn lên phía trên theo đôi giày da thì trông thấy gương mặt đẹp trai của Thẩm Duệ, cô vươn tay kéo anh, nhưng anh ngại bẩn, lùi về phía sau một bước.
Cô nhìn bàn tay rơi vào khoảng không của mình, trái tim như rơi vào vực thẳm, nước mắt cô rơi, nhưng thứ chảy ra không phải nước mắt mà là máu, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn đang mặc bộ lễ phục chú rể, anh ngồi xổm xuống nhìn cô với vẻ mặt thương hại, giọng anh như đang an ủi: “Gương mặt nhỏ nhắn này, đúng là khiến cho người ta đau lòng.”
Tống Hân Nghiên nhìn anh gần trong gang tấc: “Anh Tư, anh đưa em về nhà đi, em không muốn ở đây, xin anh đưa em về.”
“Anh Tư là tên cô muốn gọi thì gọi sao? Người đàn ông trong tấm ảnh là ai? Cô bị anh ta chơi rất thoải mái có đúng không? Sao cô lại vô liêm sỉ như vậy? May mà tôi chưa cưới cô, không thì mặt mũi của tôi cũng bị cô ném sạch.”
Trái tim Tống Hân Nghiên như thắt lại, người đàn ông trước mặt cô không phải Thẩm Duệ mà cô biết, anh sẽ không đối xử với cô như vậy, cô nhào qua ôm lấy chân anh, van xin nói: “Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, em bị người ta cưỡng ép rất hung bạo. Bọn họ gài bẫy hãm hại em.”
“Cút ra, đừng chạm vào tôi, tôi ngại bẩn!” Thẩm Duệ không chút lưu tình đạp lên ngực cô, cô bị anh đạp bay ra ngoài, giống như một con búp bê vải rách bị ném trên đường cái, cô mở to mắt, nhìn chiếc xe tải lớn đang lao nhanh về phía mình.
“Đừng mà! Tống Hân Nghiên hét lớn một tiếng, cô bật dậy khỏi giường, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, cô thở dốc. Cảnh tượng trong mơ quá mức chân thật, thật như đang báo trước tương lai của cô, cô sẽ thân bại danh liệt bị đuổi ra khỏi Đồng Thành như vậy, hoặc là hương tan ngọc nát.
Cô vươn tay tự ôm lấy mình, toàn thân không ngừng run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, chỉ còn sót lại sự tuyệt vọng vô tận.
…
Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần ly hôn, người vui vẻ nhất chính là Tống Nhược Kỳ, nhưng nghe nói Đường Diệp Thần đã đưa cho Tống Hân Nghiên một số tiền lớn, còn có cả bất động sản, cô ta lại không vui nổi. Lúc cô ta và Thẩm Duệ ly hôn, ngay cả một đứa con trai cũng không có. Dựa vào cái gì mà Tống Hân Nghiên lại được nhiều tiền cấp dưỡng như vậy?
Trong lòng cô ta không vui, nhưng lại không dám thể hiện trước mặt Đường Diệp Thần. Sau khi hai người họ ly hôn, dường như Đường Diệp Thần cũng quan tâm cô hơn trước, hai ngày nữa sẽ tới nhà họ Tống để thăm cô.
Mẹ cô đã hỏi cô mấy lần, khi nào Đường Diệp Thần mới cưới cô, nhìn bụng cô mỗi ngày một lớn, đợi đến tháng thứ tư thì sẽ không giấu được nữa.
Chương 144: Số mà đã có sắt nên(4)
Tống Nhược Kỳ nằm mơ cũng muốn gả cho Đường Diệp Thần, hôm nay Đường Diệp Thần tới thăm co, anh mang cho cô rất nhiều hoa quả, cô thừa dịp nhắc tới: “Diệp Thần, bụng em càng ngày càng lớn, khi nào anh mới cưới em?”
Đường Diệp Thần không thấy Tống Hân Nghiên ở nhà họ Tống thì rất thất vọng, anh liếc nhìn Tống Nhược Kỳ, đưa tay véo má cô, trêu chọc nói: “Vội vã muốn gả cho anh thế cơ à?”
Tống Nhược Kỳ thẹn thùng tựa vào vai anh, cô làm nũng với anh: “Người ta đâu có, em chỉ sợ bụng to, người khác hỏi tới thì sẽ khó nói.”
Đường Diệp Thần nghiêng đầu nhìn cô, cho dù trước đây anh có tức giận và căm ghét cô thế nào đi chăng nữa, cơ thể anh vẫn luôn tìm thấy niềm vui trên người cô. Chỉ là sau mỗi lần, trái tim anh càng trống rỗng, anh nói: “Anh vừa mới ly hôn, bố mẹ anh cũng chưa biết chuyện hai chúng ta, anh phải từ từ thuyết phục bọn họ, nếu bọn họ không đồng ý, em gả tới đây cũng sẽ chịu ấm ức, đợi một thời gian nữa đi.”
“Vậy chúng ta đi đăng ký trước đi, đăng ký rồi thì bố mẹ anh sớm muộn gì cũng sẽ chấp nhận em.” Tống Nhược Kỳ suy nghĩ rất lạc quan, bây giờ cô đang mang thai đứa con của Đường Diệp Thần, đứa con này chính là con át chủ bài, cô không tin bố mẹ anh sẽ không chấp nhận.
Đường Diệp Thần có chút bực mình, anh rút tay lại: “Đợi thêm đi, anh mới ly hôn, nếu cưới thím cũ của mình, chuyện này đồn ra ngoài cũng không hay.”
Tống Nhược Kỳ tức giận, cô đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Đường Diệp Thần: “Em mặc kệ, em chỉ muốn anh lấy em, cái gì mà thím cũ. Thẩm Duệ bất lực, căn bản không hề chạm vào em, em bị anh ta lợi dụng thì thôi đi, còn phải ra đi tay trắng. Nghĩ tới chuyện này là bực cả mình.”
Đường Diệp Thần cau mày: “Nhược Kỳ, em bình tĩnh một chút, người sống bằng mặt , cây sống bằng da. Ở Đồng Thành, hai nhà Tống-Thẩm đều không phải là gia tộc nhỏ, nếu chuyện như vậy bị đồn ra ngoài thì chỉ khiến người khác chê cười thôi.”
“Vậy mấy năm sau thì người ta sẽ không cười nữa hay sao? Anh chỉ đang mượn cớ, có phải anh vẫn nhớ nhung Tống Hân Nghiên, anh vẫn muốn theo đuổi nó đúng không? Anh ly hôn với nó chỉ là đang lạt mềm buộc chặt? Diệp Thần, tối hôm đó anh biết Tống Hân Nghiên trốn trong tủ quần áo nhưng anh làm thật, anh nghĩ cô ta sẽ tha thứ cho anh hay sao? Vẻ mặt Tống Nhược Kỳ trở nên sắc bé. Khó khăn lắm cô mới đợi được anh ly hôn nhưng cô vẫn không nhìn thấy được ánh sáng, vậy cô cực khổ mang thai sinh con cho anh là vì cái gì?
Đường Diệp Thần quát lớn một tiếng rồi đứng dậy, bí mật giấu kín trong lòng bị Tống Nhược Kỳ vạch trần. Anh tức giận nói: “Tống Nhược Kỳ, cô đừng cố tình gây sự.”
“Em cố tình gây sự sao? Đường Diệp Thần, anh tự hỏi bản thân mình xem anh có nghĩ như vậy không? Huhuhu, anh là tên lừa đảo.” Tống Nhược Kỳ nhào tới, đánh liên tục lên người cô.
Đường Diệp Thần giữ lại tay cô, anh đẩy cô ngồi lên sofa, lạnh lùng nói: “Mụ điên, xem ra mấy ngày này cô phải bình tĩnh lại rồi.” Dứt lời, anh xoay người nghênh ngang rời đi.
Tống Nhược Kỳ tức phát điên, bà Tống từ bên ngoài về, chỉ thấy Đường Diệp Thần tức giận rời đi, bà chạy nhanh vào trong biệt thự, nhìn thấy Tống Nhược Kỳ ngồi trên sofa khóc không thành tiếng, bà hỏi: “Đang yên lành sao lại cãi nhau ầm ĩ thế này?”
“Mẹ, Diệp Thần vẫn còn nhung nhớ Tống Hân Nghiên, con phải làm thế nào bây giờ?” Tống Nhược Kỳ nhào vào lòng bà Tống.
Bà Tống ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cho cô, ánh mắt lóe lên: “Nhược Kỳ, con yên tâm dưỡng thai, sinh đứa con ra mới là chuyện quan trọng. Thân phận của con và Diệp Thần, muốn tái hôn cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ cần sinh đứa bé ra mới có thể khiến Đường Diệp Thần hết đường chối cãi.
“Mẹ, con không can tâm, anh ấy đã ly hôn với Tống Hân Nghiên rồi, vì sao vẫn không chịu lấy con?”
“Nhược Kỳ, con nghe lời mẹ không sai đâu, con sinh đứa bé ra, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày con trở thành bà Đường. Nếu con làm trái lại, vị trí đó sẽ không bao giờ thuộc về con.”
…
Ngày thứ ba Tống Hân Nghiên đến thành phố Giang Ninh, ở một địa điểm danh lam thắng cảnh nổi tiếng cô đã gặp Lệ Gia Trân, trí nhớ của Lệ Gia Trân rất tốt, vừa gặp đã nhận ra cô, còn cô nghĩ nửa ngày mới nhớ ra cô là bạn gái nhỏ của Thẩm Ngộ Thụ.
“Chị Tống, chị tới Giang Ninh lúc nào thế? Chị đi một mình sao? Cô gái Lệ Gia Trân 21 tuổi có tính cách rất hoạt bát, biết cô tới Giang Thành một mình, cô bé đã đuổi bạn học đi, sau đó dẫn cô tới Chùa Bạch mã nổi tiếng nhất ở đây.
Chùa Bạch Mã nằm trên đỉnh núi, hai người chạy từ trên núi xuống, mệt tới thở hồng hộc. Thấy Tống Hân Nghiên đang đeo một chiếc túi lớn, cô chủ động xách lên. Tống Hân Nghiên muốn lấy lại nhưng cô bé đã nhanh chóng chạy lên núi.
Cô lắc đầu bất đắc dĩ, cô chạy theo nói: “Đến được mấy ngày rồi, chị tới tham gia đào tạo thiết kế, chắc là ở đây một tháng.”
“Vậy bây giờ chị đang ở đâu?” Lệ Gia Trân thấy cô không giành lại balo nữa mới đi cùng cô lên núi. Vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, mềm mại cao quý, bây giờ thì mệt đến mức không bò nổi.
“Lớp đào tạo có ký túc xá, hai người ở một phòng, điều kiện ở đó rất tốt.” Tống Hân Nghiên thấy cô không bò nổi, cô đề nghị tới phía trước nghỉ chân.
“À, nếu như ở đó không thoải mái, thì đến nhà em ở. Một mình em ở một căn nhà rất cô đơn.” Lệ Gia Trân nhận chai nước khoáng cô đưa tới, uống một ngụm lớn mới thấy cổ họng thoải mái hơn một chút.
Tống Hân Nghiên lắc lắc đầu: “Không đâu, ở ký túc giá rất tốt, phòng tắm cũng đầy đủ tiện nghi, còn có cả điều hòa.”
“Vậy thì em yên tâm rồi.”
Hai người nghỉ ngơi một lúc rồi lại leo lên núi, Lệ Gia Trân nói: “Chị Tống, rút quẻ tình duyên ở Chùa Bạch Mã rất linh nghiệm nha, chị nhất định phải rút một quẻ mới xứng đáng với công sức chúng ta khổ sở leo lên đây.”
Nhắc tới quẻ nhân duyên, Tống Hân Nghiên giật mình, cô dừng lại một chút, Lệ Gia Trân cũng dừng theo, cô bé nghiêng đầu nhìn cô: “Chị Tống, chị sao thế?”
“Chị không sao.” Tống Hân Nghiên tiếp tục leo lên phía trước, một tiếng sau, cuối cùng hai người cũng leo tới đỉnh núi. Ngôi chùa được xây dựng hùng vĩ trang nghiêm, Lệ Gia Trân vui vẻ nhảy lên: “Chị Tống, chúng ta lên tới nơi rồi, đây là lần đầu tiên em leo được tới đỉnh núi đấy. Mấy lần trước em đi với anh Ngộ Thụ tới đây, toàn chỉ leo được một nửa rồi quay về, người ta nói những ai leo lên được Chùa Bạch Mã trong một tiếng thì sẽ đạt được những gì họ muốn.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười, lấy túi lớn trên lưng cô xuống, đứa nhỏ này đúng là lương thiện, rõ ràng là bản thân mệt muốn chết nhưng vẫn cứ không chịu trả túi lại cho cô.
Lúc này, Lệ Gia Trân không giành với cô nữa, bởi vì cô cũng sắp mệt chết rồi.
Hai người nắm tay nhau đi vào Chùa Bạch Mã, châm hương bái thành khẩn, chùa Bạch Mã rất lớn, hai người đi dạo một vòng, bước từ bên trong ra thì tới cây tâm nguyện trong truyền thuyết, trên cây treo rất nhiều dải lụa màu tung bay trong gió, trông rất đẹp mắt.
Chương 145: Số mà đã có ắt nên(5)
Lệ Gia Trân chạy đi mua hai dải lụa, cô đưa một dải cho Tống Hân Nghiên: “Chị Tống, chị viết tâm nguyện của chị lên đi, sau đó ném treo lên cây, nguyện vọng của chị sẽ trở thành sự thật.”
Tống Hân Nghiên ngẩn ngơ nhìn dải lụa trong tay, cô không có tâm nguyện gì cả, cho dù là có thì cũng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
Lệ Gia Trân viết một loạt nguyện vọng lên dải lụa, cô bé ngẩng đầu thấy Tống Hân Nghiên vẫn đang đứng ngẩn người, cô nói: “Chị Tống, chị nhanh viết đi, treo tâm nguyện lên thì chúng ta sẽ đi rút quẻ, nếu tới muộn thì sẽ không gặp được.”
Tống Hân Nghiên thấy cô giục gấp gáp, cô nghĩ một lúc rồi viết lên dải lụa một chữ “Duệ”. Hai người ném không dưới 20 lần mới treo được lên cây. Lệ Gia Trân kéo cô chạy tới miếu Nguyệt Lão.
Có lẽ là do thời gian không còn sớm nên miếu Nguyệt Lão đã không còn ai xếp hàng. Lệ Gia Trân kéo tay cô đi vào trong, đầu tiên là bái lạy thành kính rồi mới đi rút quẻ, Lệ Gia Trân đưa ống quẻ cho Tống Hân Nghiên: “Chị Tống, chị rút đi.”
“Gia Trân, em rút trước đi.”
Ánh mắt Lệ Gia Trân sáng lên, cô nói: “Vậy em không khách khí nữa, em rút trước rồi đến chị rút nha.”
Dứt lời, cô quỳ gối trước miếu Nguyệt Lão, chắp hai tay lại ước nguyện sau đó cầm ống quẻ lên, nhắm mắt lắc đều: “Lạch cạch”, một quẻ bay ra ngoài, cô nhặt lên đọc: “Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải, Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn. Bồng Lai thử khứ vô đa lộ, Thanh điểu ân cần vị thám khan.”
Tống Hân Nghiên không hiểu ý trên quẻ, nhưng cô cũng biết quẻ này của Gia Trân không tốt lắm, cô nghiêng đầu nhìn, phía trên viết quẻ xấu, cô vội vàng nói: “Gia Trân…”
Lệ Gia Trân ngẩng đầu lên, cười ngốc nghếch nói: “Chị Tống, trên này viết linh tinh gì ấy, đọc không hiểu, chị rút một quẻ đi.” Dứt lời, cô đưa ống quẻ cho Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên nghĩ ngợi, cô vẫn nhận lấy: “Nói không chừng trong này đều là quẻ xấu, biết đâu quẻ của chị còn xấu hơn của em.”
Lệ Gia Trân muốn che miệng cô lại cũng không kịp nữa rồi, cô vội vàng khấn xin: “Điều tốt thì linh điều xấu mất linh, điều tốt thì linh điều xấu mất linh, điều tốt thì linh điều xấu mất linh. Chị nói linh tinh các ngài sẽ nghe thấy đó.”
Thấy cô căng thẳng như vậy, Tống Hân Nghiên cũng không nói gì, cô nhắm mắt lắc quẻ, đột nhiên trước mắt cô hiện lên gương mặt của Thẩm Duệ, cô lắc ba lần mới có một quẻ bay ra ngoài rơi xuống mặt đất.
Cô mở mắt nhìn quẻ nằm trên mặt đất, giờ phút này cô lại cảm thấy căng thẳng, rõ ràng là không ôm hy vọng gì, nhưng khi thật sự phải xem, cô lại bắt đầu sợ hãi. Tống Hân Nghiên nhặt quẻ lên, cô đọc dòng chữ viết phía trên: “Hà diệp sinh thì xuân tình sinh, Hà diệp khô thì thu hận thành. Thâm tri thân tại tình trường tại. Trướng vọng giang đầu giang thuỷ thanh.”
Lệ Gia Trân nghe xong thì mặt trắng bệch, cô bé cướp quẻ rút trên tay cô, ném lại vào trong ống, cô nói: “Không đúng không đúng đâu, bạn học em lừa em, còn bảo quẻ nhân duyên ở đây chuẩn lắm, em thấy chẳng đúng tí nào, chúng ta không chơi nữa.”
Dứt lời, cô bé đứng dậy kéo Tống Hân Nghiên đi ra khỏi miếu Nguyệt Lão, Tống Hân Nghiên đi được một đoạn lại quay đầu nhìn ống quẻ đang đặt trên đất, quẻ cô rút được là quẻ xấu.
Cô vừa ra khỏi miếu Nguyệt Lão thì một vị hòa thượng bước ra từ gian nhà chính, ông đi tới ống quẻ, rút ra hai quẻ nhân duyên, nhìn bóng lưng xa dần của hai người, ông vuốt râu thở dài một tiếng: “Số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì.”
…
Có lẽ là do ảnh hưởng bởi quẻ bói nên tâm trạng lúc xuống núi của hai người cũng không tốt lắm. Ngồi trong cáp treo, Lệ Gia Trân ủ rũ tựa lên tường, trong miệng lẩm bẩm ‘Quẻ không chính xác’ nhưng trong lòng vẫn bị ảnh hưởng, quẻ này đã nói rõ ràng cô và Thẩm Ngộ Thụ sẽ không có kết quả tốt, bọn họ yêu nhau như vậy, sao lại không có kết quả tốt được?
Ngoại trừ chuyện này, quẻ của Tống Hân Nghiên càng khiến cô lo lắng hơn, mặc dù không tìm được đại sư để giải quẻ, nhưng hai câu cuối lại làm cô bất an. Nhất định là quẻ không chính xác, nếu không thì cô cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên cũng không tốt lắm, chữ trên quẻ khiến cô đột nhiên nghĩ tới giấc mơ trước khi cô rời khỏi Đồng Thành, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa núi xanh nước biếc bao quanh, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Chùa Bạch Mã ẩn mình trong núi rừng, sương khói lượn quanh, lại mang theo vài phần tiên khí.
Tống Hân Nghiên thu hồi tầm mắt, cô nhìn Lệ Gia Trân phía đối diện, nghiêng người nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé: “Gia Trân, vận mệnh do ta không do trời, em đừng bị quẻ rút ảnh hưởng.”
Lệ Gia Trân gật đầu: “Chị Tống, chị cũng đừng bị ảnh hưởng nhé, chúng ta cùng nhau quên đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cô bé ngóc này còn lo lắng cho cô. Hai người hứa cùng nhau quên đi quẻ bói, nhưng chưa được bao lâu, một trong hai quẻ đã trở thành sự thật.
Về đến thành phố đã là tám giờ tối, Lệ Gia Trân sốc lại tinh thần, cô dẫn Tống Hân Nghiên đi ăn đặc sản của thành phố Giang Ninh, cơm nước xong, hai người ôm tạm biệt trên đường phố, Tống Hân Nghiên đứng bên đường, nhìn chiếc taxi đi xa cô mới lết tấm thân đầu mệt mỏi về ký túc xá.
Đi bộ cả ngày trời, cô rất rất mệt, về ký túc xá tắm rửa xong, cô không muốn nghĩ gì, ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Khóa đào tạo chính thức bắt đầu, địa điểm đào tạo là giảng đường công cộng của trường đại học A, chỗ ngồi đã chật kín, có thể thấy bậc thầy thiết kế R.O rất được ưa thích. R.O là con lai Trung Quốc, trông rất đẹp trai, nói năng cũng rất hài hước. Thầy đã diễn đạt kiến thức nhàm chán bằng ngôn ngữ hài hước khiến tất cả mọi người đều cảm thấy thư thái, tiếp thu kiến thức mới một cách vui vẻ.
Tống Hân Nghiên ngồi ở chính giữa, cô ghi chép rất cẩn thận, thi thoảng cũng bị sự hài hước của R.O chọc cười. Thời gian học trôi qua rất nhanh, trái tim Tống Hân Nghiên cũng dần bình tĩnh lại, cô cũng ít khi nhớ tới quẻ rút ngày hôm đó, còn cả người ở Đồng Thành mà cô nóng lòng muốn quên đi.
Nửa tháng sau, nhà thiết kế R.O đã sắp xếp cho bọn họ một bài tập ngoại khóa đầu tiên. Dùng bảy sắc cầu vồng để thiết kế lên một căn phòng ngủ trong vòng ba mươi phút.”
Tất cả học sinh đều rất chăm chú thiết kế, Tống Hân Nghiên lại suy nghĩ rất sâu xa.
Vận dụng những kiến thức được R.O dạy, cô đã thiết kế căn phòng dựa trên họa tiết chấm bi.
Rất nhanh đã hết thời gian, R.O bắt đầu thu lại các bản thiết kế, khi nhìn thấy bài của Tống Hân Nghiên, ánh mắt anh thoáng lên một tia kinh ngạc, nhưng anh không nói gì chỉ tiếp tục thu bài.
Tiếng chuông tan học vang lên, có học sinh rời đi, cũng có học sinh lên bục hỏi R.O nghĩ thế nào về bài thiết kế của mình, Tống Hân Nghiên thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi. Đột nhiên thầy R.O gọi cô lại.
Thầy R.O cầm bản thiết kế của cô hỏi: “Em có thể nói cho tôi biết về ý tưởng vẽ bản thiết kế này không?”
Tống Hân Nghiên nghĩ ngợi một lúc, cô nói: “Đơn giản, ấm áp. Nếu nhất định phải dùng bảy sắc cầu vồng để bố trí phòng ngủ, em nghĩ, nếu như mình mệt mỏi cả một ngày trở về nhà, em sẽ không muốn nhìn thấy quá nhiều màu sắc kích thích thị giác như vậy, thế nên em lựa chọn dùng những màu sắc tươi sáng nhất làm chấm bi nhỏ, chọn những màu khiến người khác thoải mái thành chấm bi lớn. Nhìn như vậy sẽ khiến em thoải mái hơn.”
“Vậy vì sao lại dùng chấm bi?”
“Bởi vì hình tròn làm người ta nghĩ tới viên mãn, phòng ngủ của một đôi vợ chồng không thích hợp dùng những hình thoi, hình tam giác hay là những hình có góc nhọn. Hình tròn sẽ khiến người ta cảm thấy đây là nơi để về.”
R.O bình thản gật đầu, bảo cô có thể rời đi. Tống Hân Nghiên vừa đi, anh đã bấm một dãy số điện thoại, đối phương vừa nhấc máy, anh vui vẻ nói: “Duệ, bảo bối phương Đông của cậu làm tôi rất bất ngờ, tôi muốn đưa cô ấy tới Ý để phát triển, cô ấy có thể trở thành nhà thiết kế nội thất hàng đầu thế giới.”
Tống Hân Nghiên ăn cơm ở bên ngoài, cô đi dạo một vòng, tới siêu thị mua đồ dùng hằng ngày rồi mới trở về ký túc xá.
Vừa về đến cửa ký túc xá cô đã nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp quen thuộc. Cô ngạc nhiên nhìn anh, cứ nghĩ là mình hoa mắt, cô vừa đi vừa dụi mắt, trái tim kích động như muốn nhảy ra ngoài.
Người đàn ông dường như cảm nhận được cô, anh bỗng xoay người lại, ánh hoàng hôn chiếu xuống người anh giống như tỏa một vầng hào quang rực rỡ, anh nheo mắt nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, gằn từ câu từng chữ: “Anh không cho phép em đi Ý với R.O!”
Bầu trời xanh như được gột rửa, một gợn mây cũng không có.
Tống Hân Nghiên đẩy cửa quán café, Hàn Mỹ Hân đang ngồi cạnh cửa sổ vội vàng vẫy tay gọi cô: “Hân Nghiên, bên này.”
Tống Hân Nghiên bước nhanh tới, cô ngồi xuống đối diện Hàn Mỹ Hân. Nhìn không gian quán cafe được trang trí rất tinh tế và tao nhã. Bản nhạc Moonlight của Beethoven đang bay bổng trong gió. Tống Hân Nghiên gọi một phần bánh ngọt, cô nhìn về phía Hàn Mỹ Hân: “Mỹ Hân, tớ phải rời xa Đồng Thành một thời gian.”
Hàn Mỹ Hân nghe xong, suýt nữa cô đã phun café trong miệng ra ngoài, cô nhìn Tống Hân Nghiên, hỏi một cách khó tin: “Hân Nghiên, cậu muốn rời đi? Cậu đi đâu, lúc nào mới quay về?”
“Tạm thời vẫn chưa biết, có lẽ là một tháng, cũng có thể là lâu hơn. Thế giới này lớn như vậy, tới muốn đi để xem thử, bao nhiêu năm nay tớ vẫn luôn ở Đồng Thành, tầm nhìn bị hạn chế, có lẽ đây là lúc tớ nên đi để ngắm nhìn thế giới ngoài kia trông như thế nào rồi.” Tống Hân Nghiên nhẹ nhõm, chỉ có mình cô biết vì sao bản thân lại rời đi.
Hàn Mỹ Hân yên lặng nhìn cô: “Hân Nghiên, đừng nói cậu đi một phát mấy năm, sau đó lúc về dẫn theo một bánh bao nhỏ gì đó, không phải chứ. Cậu có thai rồi sao?”
Tống Hân Nghiên không biết logic của luật sư lại phóng xa như vậy, cô chỉ nói mình muốn đi một thời gian, cậu ấy liền kết luận là cô có thai? Cô đỡ trán lẩm bẩm một tiếng: “Hân Nghiên, cậu bớt xem phim tình cảm lúc tám giờ đi.”
“Tớ không xem phim tình cảm thì xem cái gì. Tớ là luật sư ly hôn, mỗi ngày đều phải đối mặt với trách móc oán hận, nếu tớ còn bổ sung thêm năng lượng máu chó, tớ sợ mình sẽ không tin tưởng vào tình yêu nữa mất.” Hàn Mỹ Hân nói: “Cậu đừng có mà đánh trống lảng, cậu đã quan hệ với Thẩm Duệ, còn mang thai con của anh ta? Vậy cậu chạy cái gì? Cứ quang minh chính đại gả cho anh ta, chặt đẹp chồng cũ cặn bã và cô chị khốn nạn của cậu tan tác tơi bời.
Tống Hân Nghiên phục bạn mình sát đất, cô bất lực nói: “Mỹ Hân, nếu như có một này nào đó cậu không làm luật sư nữa, thì có thể suy nghĩ đến việc chuyển nghề viết tiểu thuyết.”
“…Tớ nói thật mà. Lần trước lúc bị bỏ thuốc, không phải anh ấy cứu cậu sao? Hai người đã ngủ với nhau rồi, chẳng nhẽ không có? Sao mà như vậy được, cậu bị đã bị bỏ thuốc rồi, nếu không làm gì thì sao mà giải được?" Hàn Mỹ Hân nói đến đây, cô ngừng lại một chút: “Đợi đã, chuyện đó đã xảy ra cách đây hơn một tháng rồi, bà dì của cậu vẫn chưa tới đúng không?”
“Đêm đấy bọn tớ không hề làm gì cả, tớ cũng tưởng là làm rồi, nhưng sau đó mẹ của Đường Diệp Thần đã đưa tớ đi khám phụ khoa còn gì, chính tai tớ nghe được Nhan Tư nói, đêm đó tớ chưa từng bị người ta chạm vào.” Hơn nữa, bà dì của tớ đến rồi, tối qua mới tới.”
“…” Hãn Mỹ Hân yên tâm, chỉ cần không nháo ra mạng người thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp: “Vậy vì sao cậu phải đi? Hân Nghiên, ở Đồng Thành không tốt sao?”
“Cậu có nhớ đầu năm tớ báo danh khóa đào tạo thiết kế không. Hai ngày trước bên đó đã gửi thư mời, tớ dự định đi học một thời gian, khóa đào tạo kéo dài một tháng.” Tống Hân Nghiên giải thích, không để bạn mình lại suy nghĩ linh tinh nữa.
“Làm tớ sợ chết khiếp, tớ còn tưởng là cậu muốn chạy trốn.” Hàn Mỹ Huyên nhìn Tống Hân Nghiên, cô nhớ tới ngày diễn ra phiên tòa, lúc đi ra từ trong tòa án, Tống Hân Nghiên cũng không hề khóc. Nhưng sau khi về nhà, cậu ấy lại khóc một trận thật to, người làm cô khóc chắc không phải là Đường Diệp Thần, cô dè dặt hỏi: “Hân Nghiên, chuyện cậu muốn đi, Thẩm Duệ có biết không? Đêm hôm xét xử, Bạc Mộ Niên tới tìm tớ, nói Thẩm Duệ điên rồi, đập cả quán bar, có phải hai người chia tay rồi không?”
Vẻ mặt Tống Hân Nghi ngẩn ra, nhớ tới hình ảnh chiều qua anh tức giận đập điện thoại, bẻ gãy thẻ đen, còn cả bóng lưng cô đơn của anh lúc rời đi. Cô khẽ thở dài một tiếng: “Mỹ Hân, tớ và Thẩm Duệ không có khả năng.”
“Chưa từng thử, sao lại biết không có khả năng? Thẩm Duệ thật sự thích cậu.” Mỹ Hân ở trước mặt Bạc Mộ Niên thì cãi bướng nhất quyết không chịu thừa nhận, nhưng nếu Hân Nghiên bỏ lỡ Thẩm Duệ thì sẽ không bao giờ gặp được người nào thật lòng thích cô như vậy nữa. Đương nhiên là ngoại trừ đàn anh Liên Mặc.
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tớ không có can đảm để thử nữa.”
Hàn Mỹ Hân hiểu cô, mấy năm nay Đường Diệp Thần ở bên ngoài thay phụ nữ như thay áo, Hân Nghiên biết, nhưng cô lại làm như không thấy, chỉ bảo vệ thế giới nhỏ của riêng mình, nếu không phải Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ lên giường với nhau, có lẽ cô sẽ không ly hôn với anh ta.
Sự việc năm năm trước đã trở thành bóng ma quá lớn trong lòng cô, cô không thoát ra được.
“À đúng rồi, Hân Nghiên, có một chuyện anh Liên Mặc không muốn để cho cậu biết, nhưng tớ nghĩ mình vẫn nên nói cậu thì hơn.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn cô: “Chuyện gì cơ?”
“Chứng chỉ hành nghề luật sư của anh Liên Mặc bị Bộ tư pháp thu hồi rồi.” Hàn Mỹ hân nói, bối cảnh của nhà họ Liên ở Đồng Thành cũng không tính là nhỏ, chuyện lần này đánh nhau với bị cáo ở trên phiên tòa cũng không rõ ràng, cô thật sự tức thay cho anh Liên Mặc.
Tống Hân Nghiên bất ngờ: “Sao lại thế? Có phải do vụ kiện của tớ không?”
“Chắc là vậy, anh Liên Mặc không muốn tớ nói cho cậu, sợ cậu tự trách. Hân Nghiên, thật ra Liên Mặc rất tốt, anh ấy có ý với cậu, hay cậu thử xem xét anh đi? Hàn Mỹ Hân nói.
Tống Hân Nghiên cụp mắt, nhìn đĩa bánh ngọt trước mặt, cô nói: “Mỹ Hân, chuyện này nói sau đi. Ngày mai tớ phải đi rồi, tạm thời tớ không muốn nghĩ tới vấn đề cá nhân. Mỹ Hân, hay là cậu hẹn luật sư Liên giúp tớ đi, anh ấy bị tớ liên lụy mất cả công việc, trước khi đi tớ muốn mời anh ấy bữa cơm.
“Cái này thì được.” Hàn Mỹ Hân không bỏ lỡ mất kỳ cơ hội nào để hai người tìm hiểu nhau, cô gọi điện ngay cho Liên Mặc, hẹn anh tối nay ăn cơm.
Hai người ngồi trong quán café một lúc, mãi đến giờ hẹn ăn cơm. Đột nhiên Hàn Mỹ Huyên đứng dậy, vỗ vào trán một cái. Cô nói: “A, chết rồi, đột nhiên tớ quên mất, Bạc Mộ Niên bảo tớ chiều tan làm thì tới phòng làm việc của anh ta một chuyến, tên này như bạo quân ấy, tuyệt đối không cho phép làm việc cẩu thả, Hân Nghiên, tớ đi trước đây.”
Tống Hân Nghiên còn chưa kịp phản ứng thì Hàn Mỹ Hân đã xách túi chạy mất. Cô nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng rời đi của bạn mình, nhất thời cạn lời. Cho dù muốn tạo cơ hội cho cô và Liên Mặc gặp riêng với nhau thì cũng đâu cần phải mượn cái cớ chán ngắt như vậy.
Hàn Mỹ Hân cũng không phải là mượn cớ, mà cô quên thật. Cô lấy hôn nhân và sự tự do của mình để đổi lấy hợp đồng gia hạn cố vấn pháp lý, cô gần như là ngồi làm việc ở Bác thị năm ngày mỗi tuần. Trong khoảng thời gian này, Bạc Mộ Niên trông thấy cô thì đều tỏ ra như không quen biết, hôm nay đột nhiên anh ta lại bảo thư ký thông báo cho cô, trước giờ tan làm buổi chiều thì tới phòng làm việc của anh ta.
Bây giờ sắp tới giờ ăn cơm tối cô vẫn chưa có mặt, chỉ sợ lại bị anh ta phê bình.
…
Sau khi Hàn Mỹ Hân rời đi, Tống Hân Nghiên đứng dậy tính tiền, sau đó đi tới nhà hàng Pháp đợi Liên Mặc. Cô vừa tới đã thấy Liên Mặc một thân chỉnh tề đi về phía cô, anh cười nói: “Cô Tống, để cô đợi lâu rồi.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu, cười khẽ nói: “Tôi vừa mới tới, Mỹ hân có việc nên đi trước rồi, chúng ta vào trong thôi.”
Liên Mặc gật đầu, hai người bước vào trong nhà hàng. Nhà hàng Pháp này rất nổi tiếng ở Đồng Thành, cũng rất khó đặt chỗ. Bình thường đều phải đặt trước, nhưng đối với Liên Mặc thì chuyện này cũng không tốn nhiều công sức.
Hai người được nhân viên phục vụ đưa tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bỗng nhiên cô phát hiện có hai ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm về phía này, lúc cô quay đầu thì nhìn thấy người đang ngồi bàn bên kia là Thẩm Duệ, cô nhìn qua thì anh đã rời tầm mắt. Mà người đối diện anh là Phùng Trinh Trinh, đây không phải là lần đầu tiên cô thấy hai người họ ở cạnh nhau.
Liên Mặc thấy cô đột nhiên dừng lại, anh nhìn theo tầm mắt của cô, thấy Thẩm Duệ đang ngồi phía bên kia, anh khẽ nhíu mày: “Cô Tống, cô gặp người quen sao?”
Tống Hân Nghiên quay đầu lại, cô thản nhiên lắc đầu: “Không, chúng ta đi thôi.”
Tống Hân Nghiên tiếp tục đi về phía trước, cô đi ngược lại với phía Thẩm Duệ ngồi. Ánh mắt Thẩm Duệ âm u nhìn chằm chằm bóng lưng kia, hôm qua vừa mới xua đuổi anh, hôm nay đã vội vàng hẹn hò với người đàn ông khác, đúng là người phụ nữ dễ thay lòng!
Chương 142: Số mà đã có ắt nên(2)
Phùng Trinh Trinh cảm nhận được ánh mắt của anh, cô quay đầu nhìn thoáng qua phía bên kia, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô nhìn Thẩm Duệ nói: “Kia không phải cô Tống sao? Người bên cạnh cô ấy hình như là cậu út nhà họ Liên, tên là Liên Mặc, tôi gặp anh ta hai lần ở bữa tiệc.”
Đột nhiên Thẩm Duệ phát hiện người phụ nữ trước mặt này thật ồn ào, anh cau mày nói: “Cô không nói cũng không ai bảo cô câm đâu.”
Phùng Trinh Trinh cũng không tức giận, cô chống cằm cười tủm tỉm nhìn Thẩm Duệ, cô nói: “Tôi nghe nói trong buổi xét xử ly hôn của cô Tống và cháu trai anh, Liên Mặc đã đánh nhau ở trên tòa. Người nhà họ Liên sớm đã muốn anh ta về nhà trợ giúp gia đình, đã làm thì làm tới cùng, bên đó gây sức ép cho Bộ tư pháp, thu hồi chứng chỉ hành nghề luật sư của Liên Mặc. Bây giờ xem ra Liên Mặc bị thu hồi chứng chỉ hành nghề luật sư cũng xem như là anh hùng cứu mỹ nhân.”
Thẩm Duệ càng nghe càng tức, nhưng Phùng Trinh Trinh ngồi đối diện lại không hề nhận ra, cô nói tiếp: “À đúng rồi, buổi xét xử hôm đó, tôi còn nghe được một chuyện cực kỳ thú vị, anh có muốn nghe không?”
Thẩm Duệ cầm ly rượu vang, không trả lời.
Phùng Trinh Trinh tự mình nói tiếp: “Nghe nói trong phiên tòa, cô Tống bị cháu trai anh ép tới mức đường cùng, cô Tống bất lực chỉ có thể tự nhận mình ngoại tình, cô ấy tình nguyện ra đi tay trắng.”
Thẩm Duệ híp mắt, anh nhìn chằm chằm Phùng Trinh Trinh, lạnh giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cháu trai anh hỏi, chỉ cần cô ấy nói ra tên của người đàn ông đó, thì anh ta sẽ thành toàn cho cô ấy, cô Tống không nói nhưng Liên Mặc lại đứng dậy thừa nhận mình là người ở cùng cô Tống cả đêm hôm đó.” Dứt lời, Phùng Trinh Trinh thong dong đánh giá người đàn ông đang ngày càng đen mặt ở phía đối diện, mặc dù cô không phải là người phụ nữ tinh tế nhạy cảm, nhưng mỗi lần chỉ cần Tống Hân Nghiên xuất hiện thì Thẩm Duệ lại có gì đó không đúng, người phụ nữ mà anh nói muốn bảo vệ không phải là Tống Hân Nghiên đó chứ?
Mặc dù ngoài mặt Thẩm Duệ không thể để lộ ra cảm xúc nào, nhưng trong lòng anh đã sớm nổi lên bão tố, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt thành quyền, Liên Mặc và Tống Hân Nghiên ở cùng một chỗ cả đêm, chuyện xảy ra lúc nào, vì sao anh lại không biết?
Phùng Trinh Trinh cầm ly rượu vang nhấp một ngụm, cô cười nói: “Một người đàn ông và một phụ nữ ở bên nhau cả đêm, muốn người ta không nghĩ bậy nghĩ bạ cũng khó.”
Ánh mắt của Thẩm Duệ lập tức trở nên âm u.
…
Liên Mặc phát hiện, từ sau khi Tống Hân Nghiên vào trong nhà hàng, bộ dáng cô lúc nào cũng ngẩn ngơ. Anh nhìn cô nói: “Hân Nghiên, sao tự dưng lại muốn mời tôi ăn cơm vậy?”
Tống Hân Nghiên lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu nhìn Liên Mặc, áy náy nói: “Luật sư Liên, xin lỗi anh, vì tôi mà anh bị thu hồi chứng chỉ hành nghề luật sư, có cần tôi tới Bộ Tư pháp giải thích không, hôm đó là do tôi quá xúc động nên hại anh bị liên lụy.”
“Hân Nghiên, nếu như em thật sự cảm thấy có lỗi với tôi, thì đáp ứng với tôi một yêu cầu.” Liên Mặc đột nhiên nói.
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên, trong lòng cô có chút căng thẳng: “Yêu cầu gì vậy?”
“Đừng gọi tôi là luật sư Liên nữa, gọi tôi là Liên Mặc đi, phiên tòa đã kết thúc rồi, hiện tại chúng ta là bạn bè.” Liên Mặc mỉm cười, anh nhìn biểu cảm như đang thở phào nhẹ nhõm của cô, anh lắc đầu, cô đúng là cái gì cũng viết lên mặt, vừa nhìn là có thể hiểu.
Tống Hân Nghiên cười xấu hổ: “Được.”
“Hân Nghiên, đừng tự trách mình, chuyện này không liên quan gì tới cô cả, người nhà tôi luôn lấy sai lầm của tôi để ép tôi phải về thừa kế gia nghiệp, khó khăn lắm mới tóm được cơ hội này, bọn họ đâu dễ dàng bỏ qua như vậy được? Cho dù không có chuyện này, sớm muộn gì tôi cũng phải từ bỏ ngành luật sư thôi.” Liên Mặc nói.
Tống Hân Nghiên không hiểu nổi, nếu như người nhà anh nhìn thấy được dáng vẻ trên tòa của anh, bọn họ nhất định sẽ không ép anh phải rời khỏi ngành luật sư đâu: “Chắc chắn người nhà anh chưa từng thấy dáng vẻ của anh lúc lên tòa.”
Liên Mặc bật cười, cô không giống với những người khác, ngay cả an ủi người khác cũng không dùng cách thông thường: “Ừ, bọn họ chưa từng tham gia vụ kiện do tôi phụ trách.”
“Vậy tại sao anh lại không kiên trì?” Tống Hân Nghiên khó hiểu, mỗi người đều có một sự nghiệp mà mình thích, tận tâm tận lực vì sự nghiệp của mình. Nếu anh đã thích như vậy, vì sao lại không tiếp tục?
“Hân Nghiên, mỗi người sinh ra đều có sứ mệnh của riêng mình, tôi rất thích công việc luật sư, nhưng hiện tại tôi phải trở lại vị trí của mình.” Liên Mặc nói.
“Vậy anh có hối tiếc không?”
“Sẽ không đâu, bởi vì những kiến thức này sẽ đi theo tôi cả đời.” Liên Mặc cười, vẻ mặt anh rất vui vẻ.
Tống Hân Nghiên cũng cười, cô giơ ly nước trong tay nói: “Vậy tôi lấy nước thay rượu, chúc anh mỗi ngày đều vui vẻ ở vị trí mới, vạn sự như ý.”
Liên Mặc cười khẽ, anh cũng giơ ly nước trong tay lên cụng ly với cô: “Vậy tôi cũng chúc cuộc sống mới của cô sẽ thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy.”
…
Tống Hân Nghiên đang đứng trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, tiếng nước chảy ào ào, cánh cửa buồng sau lưng cô mở ra, Phùng Trinh Trinh bước tới, lúc trông thấy Tống Hân Nghiên, cô cười nói: “Cô Tống, chúng ta có duyên thật đấy.”
Tống Hân Nghiên tắt vòi nước, xoay người nhìn cô ta. Phùng Trinh Trinh rất xinh đẹp, sống cùng Đổng Nghi Tuyền, trên người cô cũng có đâu đó bóng dáng của bà ta. Nhìn thấy cô ấy, cô lại nhớ tới những gì Đổng Nghi Tuyền nói ở Nghiệp Chi Phong, cô nói”: “Cô Phùng, cô đúng là có mặt ở khắp mọi nơi.”
Phùng Trinh Trinh mở vòi nước, cô khẽ cười nói: “Tôi có thể xem như đây là một lời khen không?”
“…” Tống Hân Nghiên rút khăn giấy lau tay, cô cười khẩy nói: “Chẳng lẽ cô Phùng cảm thấy tôi đang châm chọc cô hay sao?”
“Không dám!” Phùng Trinh Trinh nhỏ tuổi hơn Tống Hân Nghiên, nhưng vì thân thiết với Đổng Nghi Tuyền tên tính cách cũng có chút giống với bà: “Tôi nghe nói cô Tống đã ly hôn rồi, tôi nên nói chúc mừng hay nên lấy làm tiếc đây?”
Chương 143: Số mà đã có ắt nên(3)
Tống Hân Nghiên ném khăn lau tay vào trong thùng rác, cô nói: “Chẳng trách người xưa có câu ‘Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa vạn dặm’. Cô Phùng, lần trước cô cố ý nói chuyện Nghiệp Chi Phong muốn đào tôi qua trước mặt đồng nghiệp của tôi, lúc đó có lẽ là đào sẵn cái hố chờ tôi nhảy đi, tôi không thể không bội phục sự ăn ý của mấy người.”
Phùng Trinh Trinh tắt vòi nước, cô nhìn Tống Hân Nghiên, nghiêm mặt nói: “Cô Tống, mặc kệ cô có tin hay không, hôm đó tôi chỉ lỡ lời, không hề có bất cứ mưu tính gì với cô, ngay cả khi báo chí nói cô sao chép, sau này tôi mới biết đó là tác phẩm do dì tôi thiết kế, có lẽ cô đã hiểu nhầm dì tôi rồi, tôi chưa từng thấy gì ấy vì đào một nhân tài mà phải tổn hao tâm kế như vậy, tôi nghĩ dì ấy chỉ muốn cô đến làm việc bên cạnh mà thôi.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên đã có suy nghĩ riêng, đương nhiên cô sẽ không tin những gì Phùng Trinh Trinh nói: “Vậy ý cô Phùng là, tôi nên cảm động rơi nước mắt sao?”
Phùng Trinh Trinh nhìn bộ dáng đầy gai trên người Tống Hân Nghiên, cô nói: “Cô Tống không cần phải dùng những lời sắc bén như vậy, thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Phùng Trinh Trinh lau khô tay rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Tống Hân Nghiên đứng ngẩn ngơ trong phòng vệ sinh, một lúc lâu sau mới mở cửa đi ra. Vừa bước tới hành lang đã nhìn thấy Thẩm Duệ đang đi tới trước mặt. Khoảnh khắc đó, cô hoảng hốt chỉ muốn bỏ chạy, nhưng chân lại giống như dính trên mặt đất không thể nhúc nhích được.
Lúc này mà chạy trốn thì chỉ chứng minh cô quá để tâm. Cô đứng đờ đẫn tại chỗ, trơ mắt nhìn Thẩm Duệ bước tới, đúng là oan gia ngõ hẹp. Trái tim cô căng thẳng như sắp rớt cả ra ngoài, ba bước, hai bước, một bước, anh và cô sát vai nhau, nhưng bước chân anh vẫn không dừng lại.
Tống Hân Nghiên không hiểu rõ tâm trạng của mình lúc này, cô thất thần bước đi về phía phòng ăn, vừa đi được một bước, cô nghe được giọng nói lạnh lùng của Thẩm Duệ từ phía sau: “Người yêu mới?”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, xác định anh đang nói chuyện với mình, cô xoay người nhưng lại chỉ nhìn thấy gương mặt mỉa mai của anh: “Ánh mắt em cũng chẳng ra làm sao cả, muốn tìm thì chí ít cũng phải tìm người nào có điều kiện tốt hơn tôi chứ, em thích anh ta ở điểm nào? Con người, tiền tài, hay là kỹ năng trên giường?”
Gương mặt tươi cười của Tống Hân Nghiên bỗng chốc vụt tắt, cô ngơ ngác nhìn anh, thì ra khi bọn họ trở mặt thành thù thì ngay cả tư cách làm bạn cũng không còn. Cô cắn răng nói: “Chỗ nào anh ấy cũng tốt, đặc biệt là kỹ năng giường chiếu, không thể chê được! Anh nghĩ mình có thể so sánh được không?”
Dứt rời, cô xoay người rời đi.
Thẩm Duệ nhìn bóng lưng của cô, anh tức giận không kiềm chế được, đạp một phát vào thùng rác bên cạnh, thùng rác vô tội bị anh đạp thành một đống hỗn độn.
…
Ăn cơm xong, Liên Mặc đề nghị đưa Tống Hân Nghiên về nhà, cô lắc đầu từ chối, ở cái giới thượng lưu này. Lần đầu tiên cô kết hôn còn không chen vào được, lần thứ hai chỉ sợ là càng khó khăn hơn.
Nếu như có một này cô buông bỏ trái tim mình, cô sẽ tìm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, có tình yêu hay không cũng chẳng sao cả.
Liên Mặc cũng không cưỡng ép cô, đưa mắt nhìn theo cô lên taxi. Tống Hân Nghiên về tới nhà, cô kiểm tra lại hành lý và các loại giấy tờ tùy thân, lúc chạm vào tấm thẻ đen trong ví, trái tim cô như thắt lại.
Nhớ tới những lời vừa nãy của anh, cô hận tới nghiến răng nghiến lợi, cô khép ví lại, ném vào trong balo, cô không muốn nghĩ thêm bất cứ chuyện gì liên quan đến Thẩm Duệ nữa. Đêm nay, cô nằm trằn trọc đến gần sáng mới chợp mắt.
Cô đã mơ một giấc mơ, cô thấy mình xuất hiện ở giáo đường, hình như là lễ cưới của ai đó, cô đứng dưới đài mục sư, phía sau vang lên tiếng bước chân. Cô xoay đầu nhìn, cô thấy Phùng Trinh Trinh mặc một chiếc váy cưới, khoác tay Thẩm Duệ đi về phía này.
Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt ngập tràn tình yêu. Trái tim cô đau đớn, nước mắt lăn dài trên má, cô không muốn nhìn thấy anh lấy người khác, cô muốn ngăn cản canh. Nhưng cô vừa bước lên phía trước thì đã bị ông cụ Thẩm ngăn lại, Ông ấy lấy ra một tấm ảnh, vẻ mặt hung dữ nói: “Tống Hân Nghiên, nếu cô dám làm gián đoạn buổi hôn lễ, tôi sẽ phát tán những tấm hình này ra ngoài, tôi xem đến lúc đó có bao nhiêu người mắng cô. Cái loại phụ nữ lăng loàn!”
Giấc mơ chuyển sang một cảnh khác, cô đang ở trên đường, đầu tóc rối tung, quần áo rất bẩn, đi chân đất, bên cạnh có rất nhiều đang ném trứng thối, rau nát lên người cô: “Đánh cô ta, đánh đi, đánh chết cái thứ không biết xấu hổ, Đồng Thành có một phần tử cặn bã như cô ta đúng là sỉ nhục, đuổi cô ta ra khỏi Đồng Thành!”
“Còn dám đăng ảnh giường chiếu, đúng là ti tiện, cô ta muốn dùng mấy tấm hình đó để trèo cao sao? Thứ thấp hèn!”
Toàn thân Tống Hân Nghiên đang run rẩy, cô không hề quen biết những người này, nhưng tất cả bọn họ đều đánh cô cực kỳ hung ác, còn có mấy đứa trẻ nhỏ ném đá lên người cô.
Cô bị đánh tới chảy cả máu đầu, không có nơi nào để trốn, ngã nhào trên đất.
Trước mắt cô bị máu tươi làm nhòe đi, cô mở mắt ra nhìn thấy một đôi giày bóng loáng, cô nhìn lên phía trên theo đôi giày da thì trông thấy gương mặt đẹp trai của Thẩm Duệ, cô vươn tay kéo anh, nhưng anh ngại bẩn, lùi về phía sau một bước.
Cô nhìn bàn tay rơi vào khoảng không của mình, trái tim như rơi vào vực thẳm, nước mắt cô rơi, nhưng thứ chảy ra không phải nước mắt mà là máu, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn đang mặc bộ lễ phục chú rể, anh ngồi xổm xuống nhìn cô với vẻ mặt thương hại, giọng anh như đang an ủi: “Gương mặt nhỏ nhắn này, đúng là khiến cho người ta đau lòng.”
Tống Hân Nghiên nhìn anh gần trong gang tấc: “Anh Tư, anh đưa em về nhà đi, em không muốn ở đây, xin anh đưa em về.”
“Anh Tư là tên cô muốn gọi thì gọi sao? Người đàn ông trong tấm ảnh là ai? Cô bị anh ta chơi rất thoải mái có đúng không? Sao cô lại vô liêm sỉ như vậy? May mà tôi chưa cưới cô, không thì mặt mũi của tôi cũng bị cô ném sạch.”
Trái tim Tống Hân Nghiên như thắt lại, người đàn ông trước mặt cô không phải Thẩm Duệ mà cô biết, anh sẽ không đối xử với cô như vậy, cô nhào qua ôm lấy chân anh, van xin nói: “Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, em bị người ta cưỡng ép rất hung bạo. Bọn họ gài bẫy hãm hại em.”
“Cút ra, đừng chạm vào tôi, tôi ngại bẩn!” Thẩm Duệ không chút lưu tình đạp lên ngực cô, cô bị anh đạp bay ra ngoài, giống như một con búp bê vải rách bị ném trên đường cái, cô mở to mắt, nhìn chiếc xe tải lớn đang lao nhanh về phía mình.
“Đừng mà! Tống Hân Nghiên hét lớn một tiếng, cô bật dậy khỏi giường, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, cô thở dốc. Cảnh tượng trong mơ quá mức chân thật, thật như đang báo trước tương lai của cô, cô sẽ thân bại danh liệt bị đuổi ra khỏi Đồng Thành như vậy, hoặc là hương tan ngọc nát.
Cô vươn tay tự ôm lấy mình, toàn thân không ngừng run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, chỉ còn sót lại sự tuyệt vọng vô tận.
…
Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần ly hôn, người vui vẻ nhất chính là Tống Nhược Kỳ, nhưng nghe nói Đường Diệp Thần đã đưa cho Tống Hân Nghiên một số tiền lớn, còn có cả bất động sản, cô ta lại không vui nổi. Lúc cô ta và Thẩm Duệ ly hôn, ngay cả một đứa con trai cũng không có. Dựa vào cái gì mà Tống Hân Nghiên lại được nhiều tiền cấp dưỡng như vậy?
Trong lòng cô ta không vui, nhưng lại không dám thể hiện trước mặt Đường Diệp Thần. Sau khi hai người họ ly hôn, dường như Đường Diệp Thần cũng quan tâm cô hơn trước, hai ngày nữa sẽ tới nhà họ Tống để thăm cô.
Mẹ cô đã hỏi cô mấy lần, khi nào Đường Diệp Thần mới cưới cô, nhìn bụng cô mỗi ngày một lớn, đợi đến tháng thứ tư thì sẽ không giấu được nữa.
Chương 144: Số mà đã có sắt nên(4)
Tống Nhược Kỳ nằm mơ cũng muốn gả cho Đường Diệp Thần, hôm nay Đường Diệp Thần tới thăm co, anh mang cho cô rất nhiều hoa quả, cô thừa dịp nhắc tới: “Diệp Thần, bụng em càng ngày càng lớn, khi nào anh mới cưới em?”
Đường Diệp Thần không thấy Tống Hân Nghiên ở nhà họ Tống thì rất thất vọng, anh liếc nhìn Tống Nhược Kỳ, đưa tay véo má cô, trêu chọc nói: “Vội vã muốn gả cho anh thế cơ à?”
Tống Nhược Kỳ thẹn thùng tựa vào vai anh, cô làm nũng với anh: “Người ta đâu có, em chỉ sợ bụng to, người khác hỏi tới thì sẽ khó nói.”
Đường Diệp Thần nghiêng đầu nhìn cô, cho dù trước đây anh có tức giận và căm ghét cô thế nào đi chăng nữa, cơ thể anh vẫn luôn tìm thấy niềm vui trên người cô. Chỉ là sau mỗi lần, trái tim anh càng trống rỗng, anh nói: “Anh vừa mới ly hôn, bố mẹ anh cũng chưa biết chuyện hai chúng ta, anh phải từ từ thuyết phục bọn họ, nếu bọn họ không đồng ý, em gả tới đây cũng sẽ chịu ấm ức, đợi một thời gian nữa đi.”
“Vậy chúng ta đi đăng ký trước đi, đăng ký rồi thì bố mẹ anh sớm muộn gì cũng sẽ chấp nhận em.” Tống Nhược Kỳ suy nghĩ rất lạc quan, bây giờ cô đang mang thai đứa con của Đường Diệp Thần, đứa con này chính là con át chủ bài, cô không tin bố mẹ anh sẽ không chấp nhận.
Đường Diệp Thần có chút bực mình, anh rút tay lại: “Đợi thêm đi, anh mới ly hôn, nếu cưới thím cũ của mình, chuyện này đồn ra ngoài cũng không hay.”
Tống Nhược Kỳ tức giận, cô đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Đường Diệp Thần: “Em mặc kệ, em chỉ muốn anh lấy em, cái gì mà thím cũ. Thẩm Duệ bất lực, căn bản không hề chạm vào em, em bị anh ta lợi dụng thì thôi đi, còn phải ra đi tay trắng. Nghĩ tới chuyện này là bực cả mình.”
Đường Diệp Thần cau mày: “Nhược Kỳ, em bình tĩnh một chút, người sống bằng mặt , cây sống bằng da. Ở Đồng Thành, hai nhà Tống-Thẩm đều không phải là gia tộc nhỏ, nếu chuyện như vậy bị đồn ra ngoài thì chỉ khiến người khác chê cười thôi.”
“Vậy mấy năm sau thì người ta sẽ không cười nữa hay sao? Anh chỉ đang mượn cớ, có phải anh vẫn nhớ nhung Tống Hân Nghiên, anh vẫn muốn theo đuổi nó đúng không? Anh ly hôn với nó chỉ là đang lạt mềm buộc chặt? Diệp Thần, tối hôm đó anh biết Tống Hân Nghiên trốn trong tủ quần áo nhưng anh làm thật, anh nghĩ cô ta sẽ tha thứ cho anh hay sao? Vẻ mặt Tống Nhược Kỳ trở nên sắc bé. Khó khăn lắm cô mới đợi được anh ly hôn nhưng cô vẫn không nhìn thấy được ánh sáng, vậy cô cực khổ mang thai sinh con cho anh là vì cái gì?
Đường Diệp Thần quát lớn một tiếng rồi đứng dậy, bí mật giấu kín trong lòng bị Tống Nhược Kỳ vạch trần. Anh tức giận nói: “Tống Nhược Kỳ, cô đừng cố tình gây sự.”
“Em cố tình gây sự sao? Đường Diệp Thần, anh tự hỏi bản thân mình xem anh có nghĩ như vậy không? Huhuhu, anh là tên lừa đảo.” Tống Nhược Kỳ nhào tới, đánh liên tục lên người cô.
Đường Diệp Thần giữ lại tay cô, anh đẩy cô ngồi lên sofa, lạnh lùng nói: “Mụ điên, xem ra mấy ngày này cô phải bình tĩnh lại rồi.” Dứt lời, anh xoay người nghênh ngang rời đi.
Tống Nhược Kỳ tức phát điên, bà Tống từ bên ngoài về, chỉ thấy Đường Diệp Thần tức giận rời đi, bà chạy nhanh vào trong biệt thự, nhìn thấy Tống Nhược Kỳ ngồi trên sofa khóc không thành tiếng, bà hỏi: “Đang yên lành sao lại cãi nhau ầm ĩ thế này?”
“Mẹ, Diệp Thần vẫn còn nhung nhớ Tống Hân Nghiên, con phải làm thế nào bây giờ?” Tống Nhược Kỳ nhào vào lòng bà Tống.
Bà Tống ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cho cô, ánh mắt lóe lên: “Nhược Kỳ, con yên tâm dưỡng thai, sinh đứa con ra mới là chuyện quan trọng. Thân phận của con và Diệp Thần, muốn tái hôn cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ cần sinh đứa bé ra mới có thể khiến Đường Diệp Thần hết đường chối cãi.
“Mẹ, con không can tâm, anh ấy đã ly hôn với Tống Hân Nghiên rồi, vì sao vẫn không chịu lấy con?”
“Nhược Kỳ, con nghe lời mẹ không sai đâu, con sinh đứa bé ra, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày con trở thành bà Đường. Nếu con làm trái lại, vị trí đó sẽ không bao giờ thuộc về con.”
…
Ngày thứ ba Tống Hân Nghiên đến thành phố Giang Ninh, ở một địa điểm danh lam thắng cảnh nổi tiếng cô đã gặp Lệ Gia Trân, trí nhớ của Lệ Gia Trân rất tốt, vừa gặp đã nhận ra cô, còn cô nghĩ nửa ngày mới nhớ ra cô là bạn gái nhỏ của Thẩm Ngộ Thụ.
“Chị Tống, chị tới Giang Ninh lúc nào thế? Chị đi một mình sao? Cô gái Lệ Gia Trân 21 tuổi có tính cách rất hoạt bát, biết cô tới Giang Thành một mình, cô bé đã đuổi bạn học đi, sau đó dẫn cô tới Chùa Bạch mã nổi tiếng nhất ở đây.
Chùa Bạch Mã nằm trên đỉnh núi, hai người chạy từ trên núi xuống, mệt tới thở hồng hộc. Thấy Tống Hân Nghiên đang đeo một chiếc túi lớn, cô chủ động xách lên. Tống Hân Nghiên muốn lấy lại nhưng cô bé đã nhanh chóng chạy lên núi.
Cô lắc đầu bất đắc dĩ, cô chạy theo nói: “Đến được mấy ngày rồi, chị tới tham gia đào tạo thiết kế, chắc là ở đây một tháng.”
“Vậy bây giờ chị đang ở đâu?” Lệ Gia Trân thấy cô không giành lại balo nữa mới đi cùng cô lên núi. Vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, mềm mại cao quý, bây giờ thì mệt đến mức không bò nổi.
“Lớp đào tạo có ký túc xá, hai người ở một phòng, điều kiện ở đó rất tốt.” Tống Hân Nghiên thấy cô không bò nổi, cô đề nghị tới phía trước nghỉ chân.
“À, nếu như ở đó không thoải mái, thì đến nhà em ở. Một mình em ở một căn nhà rất cô đơn.” Lệ Gia Trân nhận chai nước khoáng cô đưa tới, uống một ngụm lớn mới thấy cổ họng thoải mái hơn một chút.
Tống Hân Nghiên lắc lắc đầu: “Không đâu, ở ký túc giá rất tốt, phòng tắm cũng đầy đủ tiện nghi, còn có cả điều hòa.”
“Vậy thì em yên tâm rồi.”
Hai người nghỉ ngơi một lúc rồi lại leo lên núi, Lệ Gia Trân nói: “Chị Tống, rút quẻ tình duyên ở Chùa Bạch Mã rất linh nghiệm nha, chị nhất định phải rút một quẻ mới xứng đáng với công sức chúng ta khổ sở leo lên đây.”
Nhắc tới quẻ nhân duyên, Tống Hân Nghiên giật mình, cô dừng lại một chút, Lệ Gia Trân cũng dừng theo, cô bé nghiêng đầu nhìn cô: “Chị Tống, chị sao thế?”
“Chị không sao.” Tống Hân Nghiên tiếp tục leo lên phía trước, một tiếng sau, cuối cùng hai người cũng leo tới đỉnh núi. Ngôi chùa được xây dựng hùng vĩ trang nghiêm, Lệ Gia Trân vui vẻ nhảy lên: “Chị Tống, chúng ta lên tới nơi rồi, đây là lần đầu tiên em leo được tới đỉnh núi đấy. Mấy lần trước em đi với anh Ngộ Thụ tới đây, toàn chỉ leo được một nửa rồi quay về, người ta nói những ai leo lên được Chùa Bạch Mã trong một tiếng thì sẽ đạt được những gì họ muốn.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười, lấy túi lớn trên lưng cô xuống, đứa nhỏ này đúng là lương thiện, rõ ràng là bản thân mệt muốn chết nhưng vẫn cứ không chịu trả túi lại cho cô.
Lúc này, Lệ Gia Trân không giành với cô nữa, bởi vì cô cũng sắp mệt chết rồi.
Hai người nắm tay nhau đi vào Chùa Bạch Mã, châm hương bái thành khẩn, chùa Bạch Mã rất lớn, hai người đi dạo một vòng, bước từ bên trong ra thì tới cây tâm nguyện trong truyền thuyết, trên cây treo rất nhiều dải lụa màu tung bay trong gió, trông rất đẹp mắt.
Chương 145: Số mà đã có ắt nên(5)
Lệ Gia Trân chạy đi mua hai dải lụa, cô đưa một dải cho Tống Hân Nghiên: “Chị Tống, chị viết tâm nguyện của chị lên đi, sau đó ném treo lên cây, nguyện vọng của chị sẽ trở thành sự thật.”
Tống Hân Nghiên ngẩn ngơ nhìn dải lụa trong tay, cô không có tâm nguyện gì cả, cho dù là có thì cũng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
Lệ Gia Trân viết một loạt nguyện vọng lên dải lụa, cô bé ngẩng đầu thấy Tống Hân Nghiên vẫn đang đứng ngẩn người, cô nói: “Chị Tống, chị nhanh viết đi, treo tâm nguyện lên thì chúng ta sẽ đi rút quẻ, nếu tới muộn thì sẽ không gặp được.”
Tống Hân Nghiên thấy cô giục gấp gáp, cô nghĩ một lúc rồi viết lên dải lụa một chữ “Duệ”. Hai người ném không dưới 20 lần mới treo được lên cây. Lệ Gia Trân kéo cô chạy tới miếu Nguyệt Lão.
Có lẽ là do thời gian không còn sớm nên miếu Nguyệt Lão đã không còn ai xếp hàng. Lệ Gia Trân kéo tay cô đi vào trong, đầu tiên là bái lạy thành kính rồi mới đi rút quẻ, Lệ Gia Trân đưa ống quẻ cho Tống Hân Nghiên: “Chị Tống, chị rút đi.”
“Gia Trân, em rút trước đi.”
Ánh mắt Lệ Gia Trân sáng lên, cô nói: “Vậy em không khách khí nữa, em rút trước rồi đến chị rút nha.”
Dứt lời, cô quỳ gối trước miếu Nguyệt Lão, chắp hai tay lại ước nguyện sau đó cầm ống quẻ lên, nhắm mắt lắc đều: “Lạch cạch”, một quẻ bay ra ngoài, cô nhặt lên đọc: “Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải, Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn. Bồng Lai thử khứ vô đa lộ, Thanh điểu ân cần vị thám khan.”
Tống Hân Nghiên không hiểu ý trên quẻ, nhưng cô cũng biết quẻ này của Gia Trân không tốt lắm, cô nghiêng đầu nhìn, phía trên viết quẻ xấu, cô vội vàng nói: “Gia Trân…”
Lệ Gia Trân ngẩng đầu lên, cười ngốc nghếch nói: “Chị Tống, trên này viết linh tinh gì ấy, đọc không hiểu, chị rút một quẻ đi.” Dứt lời, cô đưa ống quẻ cho Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên nghĩ ngợi, cô vẫn nhận lấy: “Nói không chừng trong này đều là quẻ xấu, biết đâu quẻ của chị còn xấu hơn của em.”
Lệ Gia Trân muốn che miệng cô lại cũng không kịp nữa rồi, cô vội vàng khấn xin: “Điều tốt thì linh điều xấu mất linh, điều tốt thì linh điều xấu mất linh, điều tốt thì linh điều xấu mất linh. Chị nói linh tinh các ngài sẽ nghe thấy đó.”
Thấy cô căng thẳng như vậy, Tống Hân Nghiên cũng không nói gì, cô nhắm mắt lắc quẻ, đột nhiên trước mắt cô hiện lên gương mặt của Thẩm Duệ, cô lắc ba lần mới có một quẻ bay ra ngoài rơi xuống mặt đất.
Cô mở mắt nhìn quẻ nằm trên mặt đất, giờ phút này cô lại cảm thấy căng thẳng, rõ ràng là không ôm hy vọng gì, nhưng khi thật sự phải xem, cô lại bắt đầu sợ hãi. Tống Hân Nghiên nhặt quẻ lên, cô đọc dòng chữ viết phía trên: “Hà diệp sinh thì xuân tình sinh, Hà diệp khô thì thu hận thành. Thâm tri thân tại tình trường tại. Trướng vọng giang đầu giang thuỷ thanh.”
Lệ Gia Trân nghe xong thì mặt trắng bệch, cô bé cướp quẻ rút trên tay cô, ném lại vào trong ống, cô nói: “Không đúng không đúng đâu, bạn học em lừa em, còn bảo quẻ nhân duyên ở đây chuẩn lắm, em thấy chẳng đúng tí nào, chúng ta không chơi nữa.”
Dứt lời, cô bé đứng dậy kéo Tống Hân Nghiên đi ra khỏi miếu Nguyệt Lão, Tống Hân Nghiên đi được một đoạn lại quay đầu nhìn ống quẻ đang đặt trên đất, quẻ cô rút được là quẻ xấu.
Cô vừa ra khỏi miếu Nguyệt Lão thì một vị hòa thượng bước ra từ gian nhà chính, ông đi tới ống quẻ, rút ra hai quẻ nhân duyên, nhìn bóng lưng xa dần của hai người, ông vuốt râu thở dài một tiếng: “Số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì.”
…
Có lẽ là do ảnh hưởng bởi quẻ bói nên tâm trạng lúc xuống núi của hai người cũng không tốt lắm. Ngồi trong cáp treo, Lệ Gia Trân ủ rũ tựa lên tường, trong miệng lẩm bẩm ‘Quẻ không chính xác’ nhưng trong lòng vẫn bị ảnh hưởng, quẻ này đã nói rõ ràng cô và Thẩm Ngộ Thụ sẽ không có kết quả tốt, bọn họ yêu nhau như vậy, sao lại không có kết quả tốt được?
Ngoại trừ chuyện này, quẻ của Tống Hân Nghiên càng khiến cô lo lắng hơn, mặc dù không tìm được đại sư để giải quẻ, nhưng hai câu cuối lại làm cô bất an. Nhất định là quẻ không chính xác, nếu không thì cô cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên cũng không tốt lắm, chữ trên quẻ khiến cô đột nhiên nghĩ tới giấc mơ trước khi cô rời khỏi Đồng Thành, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa núi xanh nước biếc bao quanh, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Chùa Bạch Mã ẩn mình trong núi rừng, sương khói lượn quanh, lại mang theo vài phần tiên khí.
Tống Hân Nghiên thu hồi tầm mắt, cô nhìn Lệ Gia Trân phía đối diện, nghiêng người nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé: “Gia Trân, vận mệnh do ta không do trời, em đừng bị quẻ rút ảnh hưởng.”
Lệ Gia Trân gật đầu: “Chị Tống, chị cũng đừng bị ảnh hưởng nhé, chúng ta cùng nhau quên đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cô bé ngóc này còn lo lắng cho cô. Hai người hứa cùng nhau quên đi quẻ bói, nhưng chưa được bao lâu, một trong hai quẻ đã trở thành sự thật.
Về đến thành phố đã là tám giờ tối, Lệ Gia Trân sốc lại tinh thần, cô dẫn Tống Hân Nghiên đi ăn đặc sản của thành phố Giang Ninh, cơm nước xong, hai người ôm tạm biệt trên đường phố, Tống Hân Nghiên đứng bên đường, nhìn chiếc taxi đi xa cô mới lết tấm thân đầu mệt mỏi về ký túc xá.
Đi bộ cả ngày trời, cô rất rất mệt, về ký túc xá tắm rửa xong, cô không muốn nghĩ gì, ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Khóa đào tạo chính thức bắt đầu, địa điểm đào tạo là giảng đường công cộng của trường đại học A, chỗ ngồi đã chật kín, có thể thấy bậc thầy thiết kế R.O rất được ưa thích. R.O là con lai Trung Quốc, trông rất đẹp trai, nói năng cũng rất hài hước. Thầy đã diễn đạt kiến thức nhàm chán bằng ngôn ngữ hài hước khiến tất cả mọi người đều cảm thấy thư thái, tiếp thu kiến thức mới một cách vui vẻ.
Tống Hân Nghiên ngồi ở chính giữa, cô ghi chép rất cẩn thận, thi thoảng cũng bị sự hài hước của R.O chọc cười. Thời gian học trôi qua rất nhanh, trái tim Tống Hân Nghiên cũng dần bình tĩnh lại, cô cũng ít khi nhớ tới quẻ rút ngày hôm đó, còn cả người ở Đồng Thành mà cô nóng lòng muốn quên đi.
Nửa tháng sau, nhà thiết kế R.O đã sắp xếp cho bọn họ một bài tập ngoại khóa đầu tiên. Dùng bảy sắc cầu vồng để thiết kế lên một căn phòng ngủ trong vòng ba mươi phút.”
Tất cả học sinh đều rất chăm chú thiết kế, Tống Hân Nghiên lại suy nghĩ rất sâu xa.
Vận dụng những kiến thức được R.O dạy, cô đã thiết kế căn phòng dựa trên họa tiết chấm bi.
Rất nhanh đã hết thời gian, R.O bắt đầu thu lại các bản thiết kế, khi nhìn thấy bài của Tống Hân Nghiên, ánh mắt anh thoáng lên một tia kinh ngạc, nhưng anh không nói gì chỉ tiếp tục thu bài.
Tiếng chuông tan học vang lên, có học sinh rời đi, cũng có học sinh lên bục hỏi R.O nghĩ thế nào về bài thiết kế của mình, Tống Hân Nghiên thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời đi. Đột nhiên thầy R.O gọi cô lại.
Thầy R.O cầm bản thiết kế của cô hỏi: “Em có thể nói cho tôi biết về ý tưởng vẽ bản thiết kế này không?”
Tống Hân Nghiên nghĩ ngợi một lúc, cô nói: “Đơn giản, ấm áp. Nếu nhất định phải dùng bảy sắc cầu vồng để bố trí phòng ngủ, em nghĩ, nếu như mình mệt mỏi cả một ngày trở về nhà, em sẽ không muốn nhìn thấy quá nhiều màu sắc kích thích thị giác như vậy, thế nên em lựa chọn dùng những màu sắc tươi sáng nhất làm chấm bi nhỏ, chọn những màu khiến người khác thoải mái thành chấm bi lớn. Nhìn như vậy sẽ khiến em thoải mái hơn.”
“Vậy vì sao lại dùng chấm bi?”
“Bởi vì hình tròn làm người ta nghĩ tới viên mãn, phòng ngủ của một đôi vợ chồng không thích hợp dùng những hình thoi, hình tam giác hay là những hình có góc nhọn. Hình tròn sẽ khiến người ta cảm thấy đây là nơi để về.”
R.O bình thản gật đầu, bảo cô có thể rời đi. Tống Hân Nghiên vừa đi, anh đã bấm một dãy số điện thoại, đối phương vừa nhấc máy, anh vui vẻ nói: “Duệ, bảo bối phương Đông của cậu làm tôi rất bất ngờ, tôi muốn đưa cô ấy tới Ý để phát triển, cô ấy có thể trở thành nhà thiết kế nội thất hàng đầu thế giới.”
Tống Hân Nghiên ăn cơm ở bên ngoài, cô đi dạo một vòng, tới siêu thị mua đồ dùng hằng ngày rồi mới trở về ký túc xá.
Vừa về đến cửa ký túc xá cô đã nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp quen thuộc. Cô ngạc nhiên nhìn anh, cứ nghĩ là mình hoa mắt, cô vừa đi vừa dụi mắt, trái tim kích động như muốn nhảy ra ngoài.
Người đàn ông dường như cảm nhận được cô, anh bỗng xoay người lại, ánh hoàng hôn chiếu xuống người anh giống như tỏa một vầng hào quang rực rỡ, anh nheo mắt nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, gằn từ câu từng chữ: “Anh không cho phép em đi Ý với R.O!”
Bình luận facebook