• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (1 Viewer)

  • Chương 136-140

Chương 136: Tôi đồng ý ly hôn với em (2)

Hiện tại đã gần mười một giờ, đối với Bạc Mộ Niên ngủ sớm mà nói, xuất hiện dưới lầu Kim Vực Lam Loan đã là chuyện hiếm lạ. Anh ta đứng thẳng ở đó, giống như một gốc tùng cứng cáp mạnh mẽ, gió quật không ngã.

Hàn Mỹ Hân đẩy cửa bước ra, nhìn thấy Bạc Mộ Niên, tim cô ấy khẽ nhảy lên, nhăn nhó hỏi: “Sao anh lại tới đây? Không phải tôi đã gọi điện bảo tối nay không về rồi à?”

Đôi mắt đen láy của Bạc Mộ Niên bình tĩnh nhìn dáng vẻ nhăn mày nhăn mặt của cô ấy: “Em nghĩ tôi nhớ em hả?”

Tim Hàn Mỹ Hân đập rộn lên, muộn như vậy anh ta còn tới tìm cô ấy, không phải do nhớ à? Xem ra đêm nay không chỉ có mình cô ấy ngủ không yên, anh ta cũng thế, cô ấy không ở bên cạnh, anh ta thao thức khó ngủ lắm nhỉ?

“Nghĩ hay lắm.” Câu kế tiếp của Bạc Mộ Niên trực tiếp đá cô ấy xuống vực sâu. Sắc mặt Hàn Mỹ Hân cứng đờ, cắn răng, xoay người rời đi: “Vậy tôi về ngủ.”

Vừa mới đi một bước đã bị Bạc Mộ Niên níu lại, anh ta dùng sức, kéo cô ấy vào trong lòng. Mùi sữa tắm thơm ngát trên người Hàn Mỹ Hân xông vào mũi, khiến trong lòng rộn rạo, anh ta kiềm chế, hỏi: “Tống Hân Nghiên có nói gì với em không?”

“Nói cái gì?” Hơi thở Hàn Mỹ Hân tràn ngập mùi hương Cổ Long trên người anh ta, trưởng thành quyến rũ, câu dẫn lòng người.

Bạc Mộ Niên khẽ nhíu mày: “Không nói gì hết? Đêm nay Lão Tứ nổi điên, suýt chút nữa đã đập phá đồ đạc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy mất lý trí như vậy, nhìn ra chuyện của hai người bọn họ xảy ra vấn đề. Tống Hân Nghiên thật sự không nói gì à?”

Trong lòng Hàn Mỹ Hân hơi không vui, anh ta trễ như vậy mới đi tìm cô ấy là vì quan tâm anh em tốt của mình có bị chị em tốt của cô ấy tổn thương hay không? “Tôi vốn không xem trọng chuyện của Hân Nghiên và Thẩm Duệ, nhà họ Thẩm cao quý, Hân Nghiên nhà tôi với không tới, tan vỡ cũng tốt, đàn anh Liên Mặc vẫn còn cơ hội.”

“...” Bạc Mộ Niên liếc cô ấy: “Vẫn còn nhớ nhung đàn anh Liên Mặc của em à?”

Hàn Mỹ Hân nhìn đôi mắt khẽ híp của anh ta, trái tim nhỏ hơi run rẩy. Nhớ lại trừng phạt đêm hôm đó, cô ấy vội vàng nói: “Tôi không có, chỉ là cảm thấy phù sa không chảy ruộng ngoài, Hân Nghiên ở bên đàn anh Liên Mặc mới hạnh phúc.”

“Hàn Mỹ Hân, em đừng mù quáng xen vào chuyện của Tống Hân Nghiên. Không phải cô ấy đã ly hôn với Đường Diệp Thần rồi à? Tại sao lại không chấp nhận Lão Tứ?” Bạc Mộ Niên hỏi.

“Sao tôi biết được, có lẽ cô ấy cảm thấy người nhà họ Thẩm đều không đáng tin cậy. Khuya rồi, tôi về phòng ngủ đây, anh cũng về sớm nghỉ ngơi.” Hàn Mỹ Hân đẩy anh ta, xoay người bước lên lầu, Bạc Mộ Niên cũng đi theo cô ấy vào trong.

Hàn Mỹ Hân nghe tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, ngạc nhiên xoay người đã bị Bạc Mộ Niên đè lên vách tường. Nụ hôn mãnh liệt rơi xuống môi, hơi thở của cô ấy bị đối phương nuốt chửng.



Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hôm sau, Tống Hân Nghiên tỉnh lại, cảm thấy trước mặt mơ hồ, cô dụi mắt, vẫn không nhìn rõ lắm. Cô cầm gương lên soi, phát hiện hai mắt đã sưng húp.

Cô thả gương xuống, hít một cái, đứng dậy đi ra phòng ngủ. Tối hôm qua Hàn Mỹ Hân một đi không trở lại, cô chờ một hồi liền ngủ mất, lòng nghĩ có lẽ Bạc Mộ Niên đã đón cô ấy về rồi nên cô cũng không gọi điện hỏi.

Cô đi vào phòng khách, một người đàn ông chân dài đang ngồi trên sô pha, áo sơ mi sẫm màu càng khiến đối phương toát lên vẻ lạnh lùng. Cô hoảng sợ, nhận ra bản thân chỉ mặc mỗi một cái đầm ngủ thì vội vàng chạy về phòng ngủ.

Bạc Mộ Niên hé mắt, không đứng dậy rời đi. Tối hôm qua Hàn Mỹ Hân bị anh ta làm mệt chết, bây giờ còn đang ngủ trên giường. Người đàn ông ăn uống no say, sáng sớm tâm trạng rất tốt.

Tống Hân Nghiên thay quần áo đi ra, trông thấy Bạc Mộ Niên vẫn còn đó thì bó tay. Thật không ngờ Bạc Mộ Niên lại ngủ ở chỗ này, hù chết cô: “Anh Bạc, Mỹ Hân đâu?”

“Còn đang ngủ, cô Tống, cô dậy rồi, chúng ta nói chuyện đi.” Bạc Mộ Niên không quanh co, hỏi thẳng: “Cô muốn để Lão Tứ chờ đến khi nào?”

Cả người Tống Hân Nghiên vô cùng tiều tụy, nghe vậy, ánh mắt cô lại càng thêm cô đơn, nói: “Anh Bạc, Thẩm Duệ rất nghe lời anh, nhờ anh khuyên anh ấy một câu, tôi và anh ấy không có kết quả.”

“Cô cho rằng cậu ấy sẽ nghe lời tôi nói? Nếu cậu ấy nghe thì tôi đã không đứng nhìn cậu ấy lún chân sâu như vậy, đến giờ không thể tự rút ra.” Giọng Bạc Mộ Niên lạnh lẽo như băng, anh ta vốn lớn tuổi hơi Thẩm Duệ, lời nói rất có lực uy hiếp.

Tống Hân Nghiên giống như một đứa trẻ mắc lỗi, bị anh ta nói không ngẩng đầu lên được.

Thấy vậy, Bạc Mộ Niên cố tình nhẹ giọng đi: “Có phải cô gặp khó khăn gì không? Nếu như gặp phải vấn đề gì thì cứ nói với tôi, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần nằm trong khả năng, tôi nhất định sẽ giúp cô giải quyết.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Anh Bạc, cảm ơn lòng tốt của anh, tôi không gặp khó khăn.”

Bạc Mộ Niên lẳng lặng nhìn cô, một lúc sau chuyển chủ đề: “Tôi nghe nói cô bị người khác hãm hại buộc tội sao chép bản thiết kế, tạm thời rời khỏi vị trí ở Bác Dực, tiếp theo cô định làm gì?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ.”

“Nếu như cô không chê, công ty của tôi vừa thành lập một tổ thiết kế, cô tới công ty tôi làm đi, tiền lương tùy cô.” Bạc Mộ Niên đề nghị.

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tôi xin nhận ý tốt của anh, học vấn tôi không cao, muốn tiếp tục đào tạo sâu.”

Bạc Mộ Niên không cưỡng cầu nữa.

Tống Hân Nghiên đứng trong phòng khách, rõ ràng nơi này là nhà cô nhưng nhìn Bạc Mộ Niên còn thoải mái hơn cả cô. Trong phòng ngủ bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại, Tống Hân Nghiên vội vàng xoay người về phòng ngủ, nhìn tên người gọi tới, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn bấm nghe.

“Tôi đã chuẩn bị tốt đơn thỏa thuận ly hôn, hai giờ chiều nay, tôi chờ em em tại nơi chúng ta hẹn hò lần đầu. Tôi đồng ý ly hôn với em.”
Chương 137: Tôi điên rồi mới để em chà đạp tôi như vậy (1)

Tống Hân Nghiên bị anh ta lừa quá nhiều lần, cô sẽ không còn ngây thơ như trước nữa, cô nói: “Đường Diệp Thần, anh muốn giở trò gì? Tôi sẽ không tin anh nữa đâu, quan tòa đã phán xét rồi. Kết quả sẽ có vào thứ tư tuần sau, tôi không ngại đợi thêm vài ngày nữa đâu.”

Cuối cùng người bên kia im lặng một lúc, đột nhiên có tiếng thở dài truyền đến: “Hân Nghiên, cho dù bây giờ tôi có làm gì đi chăng nữa thì em vẫn sẽ không còn tin tưởng tôi nữa đúng không?”

“Tôi đã tin anh hơn một lần, ngay cả tại tòa án ngày hôm qua, tôi vẫn tự nhủ anh vẫn là ánh mặt trời rực rỡ trong kí ức của tôi, sẽ không hèn hạ âm mưu tính kế tôi nhưng thực tế lại một lần nữa chứng minh tôi ngây thơ đến mức nào.” Tống Hân Nghiên nói, không hề oán giận, hôm qua là ngày đen tối nhất trong cuộc đời cô, ngày hôm qua, Tống Hân Nghiên ngây thơ đã chết rồi.

“Em nghĩ tòa án sẽ thực sự xét xử chúng ta ly hôn ư? Đừng ngây thơ như thế. Nếu tôi không nhả, tòa án sẽ không xét chúng ta ly hôn đâu. Tôi đợi em ở nơi chúng ta hẹn hò lần đầu tiên.” Đường Diệp Thần nói xong lập tức cúp điện thoại.

Tống Hân Nghiên cầm điện thoại, cứng đờ đứng trước cửa sổ. Liệu cô có thể tin tưởng anh ta nữa không?

Hàn Mỹ Hân với mái tóc bù xù dựa vào khung cửa ngáp dài, cô ấy vừa tỉnh lại đã nghe thấy Tống Hân Nghiên gọi điện thoại, lúc này nhìn thấy bóng lưng thê lương của cô thì chậm rãi đi tới bên cạnh: “Đường Diệp Thần gọi à?”

Tống Hân Nghiên quay đầu, thấy dáng vẻ chưa tỉnh ngủ hẳn của cô ấy, cô gật đầu nói: “Anh ta đồng ý ký giấy ly hôn.”

Hàn Mỹ Hân mở to mắt: “Anh ta chịu ký tên mà vẫn đệ đơn kiện cậu hả? Hân Nghiên, cậu đừng tin anh ta, anh ta rõ ràng là một tên dối trá.”

“Anh ta nói nếu anh ta không từ bỏ, tòa án sẽ không xử cho chúng tớ ly hôn đâu Mỹ Hân. Bây giờ tớ không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong được ly hôn thôi.” Tống Hân Nghiên nói, cả tâm trạng lẫn thể xác cô đều vô cùng mệt mỏi.

Hàn Mỹ Hân ôm cô: “Hân Nghiên, cậu đừng lo, để tớ tìm người hỏi thử, bình thường lên tòa thì hôm sau đã có kết quả.” Hàn Mỹ Hân buông cô ra, quay người trở lại phòng gọi điện thoại.

Cô ấy gọi điện liên tục mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không được. Cô ấy nhíu mày, e rằng vụ kiện ly hôn của Tống Hân Nghiên có khả năng không thể đi theo trình tự bình thường được. Sợ là nhà họ Thẩm đã giở trò sau lưng, cuộc ly hôn này sẽ rất khó hoàn thành. Hơn nữa, loại này cũng không thể khiếu nại lên tòa án cấp tỉnh hoặc tòa án trung ương, người ta vốn không thụ lý án dân sự kiểu này.

Hàn Mỹ Hân quay trở lại phòng ngủ của Tống Hân Nghiên, lo lắng nhìn cô: “Hân Nghiên, chẳng lẽ Đường Diệp Thần không lừa cậu, thẩm phán mà tớ biết nói chủ tọa phiên tòa không hề nhắc tới vụ này một chữ nào, hay là chúng ta đi gặp đối phương?”

Tống Hân Nghiên cắn môi, đây là hành động theo bản năng của cô khi trong lòng thấy lo lắng: “Mỹ Hân, anh ta sẽ không có kế hoạch khác chứ?”

“Đừng sợ, tớ sẽ đi với cậu, giữa ban ngày ban mặt, tớ không tin anh ta có thể làm chuyện gì không có tính người.” Hàn Mỹ Hân mạnh dạn nói, cô ấy không ngờ rằng cuối cùng kiện tụng vẫn cần sự đồng ý của Đường Diệp Thần thì Hân Nghiên mới được ly hôn.

Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu.

Hai giờ chiều, Bạc Mộ Niên lái xe đưa họ đến trường trung học số 11, nhìn thấy họ bước vào cổng trường rồi anh ta mới lái xe rời đi. Trường trung học số 11 vào những ngày cuối tuần rất yên tĩnh, thỉnh thoảng đụng phải một vài bạn học nội trú.

Nơi này là trường cũ của Tống Hân Nghiên, cũng là nơi cô và Đường Diệp Thần hẹn hò lần đầu tiên. Cô vẫn nhớ khi họ đi dạo trong sân thể dục nhiều lần vào ngày hôm đó, Đường Diệp Thần bất ngờ nắm tay cô, cô ngạc nhiên nhìn anh ta, thấy trên mặt anh ta nở ra một nụ cười ngượng ngùng.

Khi đó, thật ta nhịp tim của cô cũng chệch đi một nhịp.

Dưới cái nắng như thiêu đốt trên đỉnh đầu, Tống Hân Nghiên và Hàn Mỹ Hân đến sân thể dục, nhìn thấy Đường Diệp Thần đang đứng cạnh lưới bóng đá, hai tay đút vào trong túi quần,thản nhiên dựa vào thanh sắt, hoàn toàn không sợ cái nắng chói chang.

Hàn Mỹ Hân dừng lại, nói với Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, cậu đi đi, tớ ở đây đợi cậu.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, chậm rãi đi về phía Đường Diệp Thành, ánh nắng kéo cái bóng của cô thật dài. Cô đứng trước mặt Đường Diệp Thần, ngẩng đầu quan sát anh ta. Trong thoáng chốc, dường như cô đã trở về tám năm trước, cô đang ở trong ký túc xá, bạn cùng lớp nói với cô có một chàng trai cao ráo đẹp trai đang tìm cô ở sân sân thể dục tầng dưới. Cô vui mừng chạy xuống lầu, nhìn thấy anh ta đang đứng trên sân thể dục, cô chạy nhanh đến và đứng trước mặt anh ta thở hổn hển, cũng nhìn anh ta như thế này.

Đã tám năm trôi qua, anh ta đã cao hơn rất nhiều, còn cô cũng cao hơn rất nhiều, nhưng khoảng cách giữa chiều cao của họ vẫn không thay đổi chút nào so với tám năm trước, nhưng tâm trạng của họ chứ không còn là niềm vui và sự phấn khích của mối tình đầu nữa. Hôm nay, họ đã trải qua những tổn thương và mất mát, không thể quay lại như trước kia được nữa.

“Anh có mang theo giấy thỏa thuận ly hôn không?” Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng hỏi, đây là chủ đề duy nhất còn lại giữa bọn họ.

Đường Diệp Thần có kẹp một túi tài liệu dưới cánh tay, nhưng anh ta không đưa nó cho cô, anh nhìn sân chơi, chỉ đầy ủy mị: “Hân Nghiên, đi dạo với tôi một vòng nhé?” Nói xong, anh ta không đợi cô trả lời mà lập tức đi dọc theo sân thể dục.

Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng của anh ta, cô nghiến răng, vội vàng bước nhanh đi theo sau anh ta một bước. Mặt trời giữa trưa lên cao, nắng gắt chiếu lên người như muốn lột một lớp da.

Đường Diệp Thần tiếp tục bước đi, không có ý định dừng lại. Tống Hân Nghiên lấm tấm mồ hôi trên trán, cô nhìn Đường Diệp Thần trước mặt và hỏi: “Anh đi đủ chưa?”

Đường Diệp Thần không dừng lại hay quay lại nhìn cô, anh ta nói: “Hân Nghiên, em có nhớ chiều hôm đó chúng ta đã đi bao nhiêu vòng không?”

Tống Hân Nghiên không nói gì, cô không đếm được họ đã đi bao nhiêu vòng vào ngày hôm đó, bởi vì ngày hôm đó toàn bộ tâm trí của cô đều dồn vào anh ta.

“Tôi nhớ, chúng ta đã đi được mười tám vòng, ngay từ vòng đầu tiên, tôi đã muốn nắm tay em, nhưng lại sợ em từ chối, nên tôi tự nhủ, đi một vòng nữa, vòng sau sẽ nắm tay em. Đi hết vòng thứ chín, tôi quay đầu nhìn em, thấy trên mặt em không có chút sốt ruột, nên lấy hết can đảm nắm tay em, lúc đó em không rụt tay lại, tôi đã rất hạnh phúc, nên luôn muốn nắm chặt tay em như vậy.” Giọng Đường Diệp Thần chứa đựng những hồi tưởng, họ đã có một tình yêu bình dị nhưng sâu đậm trong những năm tháng xanh tươi ấy, bây giờ nó sắp kết thúc, anh ta không khỏi cảm thấy buồn đau.

Tống Hân Nghiên vẫn không nói lời nào, lặng lẽ đi theo sau cách anh ta một bước.

“Hôm qua, khi rời tòa án, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc tại sao chúng ta lại có ngày hôm nay, nhìn lại những gì đã xảy ra trong năm năm qua, tôi thậm chí không thể tin rằng bản thân mình đã làm được nhiều điều tồi tệ như vậy, tôi đã làm tổn thương em, nhưng tôi chưa bao giờ ngẫm lại, tôi xin lỗi.” Đường Diệp Thần dừng lại nhìn cô, anh ta nói: “Đây là vòng thứ mười tám, cho nên chúng ta hãy quay trở lại điểm xuất phát nhé em.”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt anh ta vẫn còn vết thương nhưng không ảnh hưởng gì đến nhan sắc của anh ta cả, lúc này mất đi vẻ ủ rũ, trông tươi tỉnh hơn rất nhiều. Chiều nay cô nói câu thứ ba: “Diệp Thần, cảm ơn anh đã trả tự do cho tôi.”

Ánh mắt Đường Diệp Thần phút chốc trở nên ảm đạm, anh ta lấy túi tài liệu trong tay đưa cho cô, nói: “Tôi đã ký vào đơn ly hôn rồi, em xem qua, nếu cần thêm điều kiện gì thì nói cho tôi biết, tôi sẽ kêu luật sư bổ sung sau.”

Tống Hân Nghiên cầm túi tài liệu, mở ra, rút ra tờ đơn ly hôn, cô xác nhận chữ ký của Đường Diệp Thần, cô yên tâm thở ra một hơi, có chữ ký của Đường Diệp Thần, đơn ly hôn sẽ có hiệu lực. Cô đặt lại tờ đơn ly hôn vào túi tài liệu, cô nói: “Tôi không có bất kỳ điều kiện nào nữa, tôi sẽ đợi anh ở Cục Dân Chính vào lúc chín giờ sáng mai. Tạm biệt anh!”

Đường Diệp Thần nhìn cô xoay người rời đi không chút lưu luyến, vẻ mặt anh ta trở nên cô độc.

Tống Hân Nghiên bước nhanh đến căng tin, Hàn Mỹ Hân đang ngồi bên trong thổi quạt, vừa nhìn thấy Hân Nghiên bước vào, cô ấy đã chờ mất bình tĩnh: “Hân Nghiên, cậu tới đây để ly hôn hay hẹn hò vậy? Nắng như vậy mà không sợ bị rám nắng à?”

Tống Hân Nghiên thầm nghĩ, sao không bị rám nắng được? Nhưng cũng đáng, Đường Diệp Thần cuối cùng cũng đồng ý ly hôn, lần này sẽ không có sai sót nữa, sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, bọn họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Cô đưa cho cô ấy túi tài liệu, nói: “Anh ta ký rồi.”

Hàn Mỹ Hân mở ra nhanh chóng nhìn vào nội dung của thỏa thuận, cô ấy nói: “Anh ta rất hào phóng đấy chứ, căn hộ ở Ngọc Cảnh Uyển là để lại cho cậu, anh ta sẽ trả cho cậu ba mươi vạn tiền trợ cấp mỗi năm. Hân Nghiên, cậu sắp trở thành một phú bà rồi.”

Tống Hân Nghiên lấy lại bản thỏa thuận, nhìn nội dung trong bản thỏa thuận, cô vô cùng kinh ngạc, còn tưởng rằng Đường Diệp Thần chỉ để cô ra khỏi nhà, nhưng không ngờ anh ta lại còn cho cô tiền. Cô đặt lại bản thỏa thuận vào túi hồ sơ và nói: “Đi, chúng ta về thôi.”

“Ừm.” Hàn Mỹ Hân đứng dậy cùng cô rời đi.
Chương 138: Tôi điên rồi mới để em chà đạp tôi như vậy (2)

Chín giờ sáng ngày hôm sau, Tống Hân Nghiên vội vàng mang theo thủ tục ly hôn đến đợi bên ngoài cục Dân Chính, cô đợi gần nửa tiếng thì Đường Diệp Thần mới đến muộn. Cô nhìn anh ta nói: “Chúng ta vào đi.”

Đường Diệp Thần đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, nhìn chằm chằm vào cô: “Hân Nghiên, em không muốn suy nghĩ lại à?”

Tống Hân Nghiên rũ mắt xuống, nhẹ nhàng hất tay anh ta ra: “Chúng ta vào đi.” Nói xong, cô quay người đi về phía Cục Dân Chính. Có nhiều người trong ô ly hôn đang xếp hàng dài, bên ô kết hôn càng nhiều người hơn nữa.

Cô đang xếp hàng, Đường Diệp Thần đứng bên cạnh cô, cô gái nhỏ trước mặt cô đã khóc, liên tục hỏi người đàn ông bên cạnh cô ấy, “Chúng ta đừng ly hôn được không anh?”

Người đàn ông đó không nói một lời, như thể anh ta đã hạ quyết tâm. Tống Hân Nghiên không khỏi cảm thấy đáng thương, cuộc đời có thể thế này, cùng nhau bước đi một quãng thời gian, chia tay nhau khi thấy không hợp, tiếp tục đi đến bến đỗ tiếp theo của cuộc đời.

Cuối cùng khi đến lượt họ, Tống Hân Nghiên đưa những thứ cần thiết cần cho nhân viên trên bệ cửa sổ, thật trùng hợp, khi họ đến đăng ký thì lại là chính người nhân viên năm đó xử lý, thật đúng là cuộc sống tràn ngập những chuyện éo le.

Nhân viên ngước nhìn cô, có vẻ đã nhận ra cô: “Sao hai người cũng ly hôn, không phải chồng cô yêu cô lắm à? Mới sáng sớm đã đến Cục Dân Chính để xếp hàng rồi.”

Tống Hân Nghiên nhớ rằng đêm đó cô đã lấy trộm sổ hộ khẩu của gia đình rồi cùng Đường Diệp Thần đến đây, đêm đó trời rất lạnh, gió tuyết không ngừng thổi, Đường Diệp Thần khoác cho cô vào một chiếc áo khoác, cầm hai tay xoa xoa cho cô ấm lên, lúc đó bọn họ ngây ngô dại khờ, thủy chung tình nghĩa.

Giờ đây, chỉ còn lại nỗi buồn.

Cô nói: “Không phải người nào cũng chuyển từ ô kết hôn sang ô ly hôn à?”

Nhân viên liếc nhìn cô, có vẻ hơi hụt hẫng vì những gì cô nói, cô ấy nói: “Có con chưa?”

“Chưa.” Tống Hân Nghiên vội vàng trả lời.

Nhân viên lấy ra hai tờ giấy ly hôn, sau khi nhân viên in ra, trước khi đóng dấu, cô ngẩng đầu nghiêm nghị hỏi họ: “Các người đã suy nghĩ kỹ chưa? Đóng dấu rồi thì không thể đổi ý được nữa đâu đấy.”

Tống Hân Nghiên liếc nhìn Đường Diệp Thần, nói: “Nghĩ kỹ rồi, cô đóng dấu đi.”

Nhân viên không do dự nữa, chỉ với hai cú nhấp chuột đã kết thúc cuộc hôn nhân năm năm của Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần.

Sau khi ra khỏi Cục Dân Chính với giấy chứng nhận ly hôn, Đường Diệp Thần nhìn cuốn sổ đỏ trên tay, cảm thấy buồn bã, bỏ giấy ly hôn vào túi quần, giả vờ nhẹ nhàng nhìn cô: “Hân Nghiên, để tôi đưa em về.”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh ra với vẻ thoải mái chưa từng có, khi nhân viên đưa giấy ly hôn cho cô, lòng cô hoàn toàn thoải mái.

“Không cần đâu, tôi tự bắt xe về được.” Tống Hân Nghiên nói xong quay người rời đi.

Đường Diệp Thần nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của cô, anh ta đưa tay vào túi quần, chạm vào tờ giấy ly hôn, cảm thấy có chút mất mát. Nếu anh ta tiếp tục ở bên cô, liệu một ngày cô có cam chịu số phận, tiếp nhận anh ta không?

Anh ta bước vào bãi đậu xe, điện thoại vang lên, anh liếc nhìn tên người gọi, sau đó cúp máy, điện thoại lại vang lên, anh ta lại tiếp tục tắt máy.

Nhan Tư gọi đến lần thứ ba, bộ phận chăm sóc khách hàng nhắc nhở bà rằng sóng điện thoại bên kia đã tắt, bà rất tức giận. Bà kéo khẩu trang ra khỏi mặt, nếu vừa rồi một người bạn không gọi điện nói với bà là đã nhìn thấy Đường Diệp Thần và một người phụ nữ bước vào Cục Dân Chính thì bà sẽ không biết anh ta đã làm gì.

Ông đã lo liệu xong chuyện ở tòa án, chỉ cần anh ta không rời đi, Tống Hân Nghiên sẽ luôn mang năm chữ vợ của Đường Diệp Thần, Tuy nhiên, thứ vô dụng này thực sự đã bị Tống Hân Nghiên bỏ lại sau lưng, thật là tức chết cô mà!

Điện thoại không liên lạc được, bà không liên lạc được với ai, lửa giận trong lòng dâng lên, cầm chiếc bình cổ bên hông đập mạnh xuống đất, “Xoảng” một tiếng chiếc bình cổ lập tức vỡ tan tành.

Ông cụ Thẩm từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy chiếc bình sứ trắng xanh yêu thích của ông ta đã bị Nhan Tư đập vỡ, ông ta đau khổ đến mức há hốc mồm: “Cái bình của tôi…”

Nhan Tư nhìn những mảnh vỡ của chiếc bình trên mặt đất, bà tỉnh táo trở lại, sắc mặt tái mét, Diệp Thần và Tống Hân Nghiên vừa ly hôn, bà vẫn còn đập vỡ chiếc bình yêu thích của ông cụ, đúng là đang tìm đường chết mà: “Ba, con xin lỗi, tại con giận quá.”

“Cái đồ phá của này, mày không biết thứ gì trong nhà cũng có bạc triệu hết à? Nói đập là đập, đúng là tức chết tôi.” Ông cụ Thẩm tức giận đến mức lông mày phát run.

Nhan Tư vội vàng xin lỗi: “Ba, con thật sự không cố ý, đừng giận, con sẽ bảo Khải Hồng đợi có đợt đấu giá nhất định sẽ đấu giá cho ba một cái giống hệt.”

Ông cụ Thẩm tức giận trừng mắt: “Tập đoàn Khải Hổng bây giờ dư giả lắm à? Có thể để các người tiêu số tiền lớn như vậy hả?”

Nhan Tư biết mình sai nên im lặng không nói gì, ông cụ Thẩm mất bình tĩnh đi lên lầu. Nhan Tư lau mồ hôi lạnh trên trán, toàn thân ngã phịch lên ghế sô pha.

Bà không bao giờ hiểu tại sao ông cụ Thẩm không để cho Diệp Thần và Tống Hân Nghiên ly hôn. Sau khi họ ly hôn, Diệp Thần có thể tìm một người vợ khác có ích hơn cho mình. Nhưng ông cụ không cho phép, thậm chí còn lấy cổ phần làm mồi nhử.

Hân Nghiên và Đường Diệp Thần đã ly hôn, cổ phần không thể đếm xuể, bà phải tìm một người thân tốt càng sớm càng tốt, ít nhất là để giúp đỡ công ty.



Tống Hân Nghiên nhận được giấy chứng nhận ly hôn, tảng đá trong lòng cô như đã được lấy xuống, cô bắt taxi và đến trung tâm mua sắm gần nhất. Chiếc taxi dừng bên ngoài Wanda Plaza, cô chợt giật mình, những kí ức mà cô cố tình bỏ qua vô tình hiện lên trong tâm trí cô, đến lúc đó cô mới nhận ra ngay cả khi nghĩ về anh ta cũng sẽ thấy đau lòng.

Cô chậm rãi bước vào Wanda Plaza, lang thang không mục đích, đến khi phản ứng lại, cô đã bước vào quầy quần áo của nam giới. Nhân viên bán hàng ở quầy vẫn nhớ cô, cô ấy cười nói: “Xin chào, cô lại đến đây để mua đồ lót cho chồng mình à? Cái mà tôi đã giới thiệu lần trước rất sexy đúng không?”

Tống Hân Nghiên đỏ mặt, cô quay người định rời đi, nhưng nhân viên bán hàng đã ngăn cô lại: “Quầy của chúng tôi đã phát hành một số đồ lót hình viên đạn mới,các hoạt động kỷ niệm của Wanda những ngày này thường không giảm giá, có thể được giảm 12% trong hôm nay, mua hai cái cho chồng cô đi, nhất định anh ấy sẽ rất hạnh phúc.”

“Anh ấy, anh ấy không phải chồng tôi.” Tống Hân Nghiên giải thích rằng đó không phải là chồng cô, cũng không phải bạn trai của cô, anh không là ai cả, nhưng anh lại chiếm một vị trí rất lớn trong trái tim cô.

“Thế bạn trai à, tôi biết rồi. Giờ mọi người đều quen gọi là chồng mới thân mật. Cô biết đấy, cửa hàng của chúng tôi không hề giảm giá. Lần trước cô đến mua tôi không giảm giá cho cô đâu. Lần này mà còn bỏ lỡ thì hối hận đấy.” Nhân viên bán hàng tại quầy nói, đưa cho cô xem mặt hàng mới.

Nhìn chiếc quần lót hình viên đạn quá khổ này, Tống Hân Nghiên nhớ lại lúc Thẩm Duệ mặc chiếc quần lót mà cô mua cho anh ngày hôm đó, cố tình khoe dáng trước mặt cô, nước mắt cô bỗng lăn dài trên má.

Dù có mua lại thì cô cũng không thể tặng anh được nữa. Người đàn ông kiêu ngạo và mê hoặc đó là một nam thần mà cô chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà thôi.

“Tôi xin lỗi, tôi không có bạn trai.” Tống Hân Nghiên từ chối người bán hàng nhiệt tình, quay người bước ra khỏi quầy, cô bước nhanh vì sợ nhân viên bán hàng sẽ kéo cô lại.

Đi được một đoạn, cô bật khóc. Dù có giả vờ bình thường như thế nào, nhưng trên thực tế, cô không bao giờ quên được người đàn ông đã cho cô hơi ấm.

Điện thoại trong túi rung lên, cô lau nước mắt, lấy điện thoại ra và nhìn thấy ID người gọi trên đó, cô dừng ngón tay một lúc mới ấn vào biểu tượng trả lời: “Alo?”

“Hân Nghiên, tôi nghe nói cô và Diệp Thần đã ly hôn, về nhà đi.” Giọng nói dịu dàng của bà Tống vang lên từ đầu dây bên kia.

Tống Hân Nghiên hít một hơi, bình tĩnh nói: “Tôi không sao, bà không cần phải lo lắng.”

“Về đây đi, dù có chuyện gì đi nữa, nơi này sẽ mãi là nhà của cô.” Bà Tống nói.

Tống Hân Nghiên vẫn nhớ những gì Tống Chấn Nghiệp đã nói ngày hôm đó, cô lắc đầu: “Bây giờ tôi rất bận, tôi cúp máy trước.” Cô cúp máy, nhưng nước mắt lại lăn dài, bây giờ cô thật sự đã là một người cô đơn rồi.



Tống Hân Nghiên trở lại khu chung cư, bảo vệ mang thư chuyển phát nhanh lên cho cô, cô mở ra xem, thư được gửi từ thành phố Giang Ninh. Đầu năm cô biết thành phố Giang Ninh sẽ tiến hành đào tạo nhà thiết kế, nghe nói thiết kế trưởng R.O cũng được mời đến làm thầy cố vấn.

Cô rất ngưỡng mộ nhà thiết kế này, lúc đó đã lập tức đăng ký ngay tại thời, nhưng cô không ngờ thư mời thực sự được gửi đến cho cô. Một tháng huấn luyện khép kín vừa đủ để cô đến nơi ở mới và chữa lành những vết thương lòng.

Khi trở về chung cư, cô liên hệ với người phụ trách lớp đào tạo để xác nhận rằng mình sẽ tham gia khóa đào tạo.

Cúp điện thoại, cô bắt đầu thu dọn hành lý, định đi thành phố Giang Ninh chơi trước, nghe nói ở đó có rất nhiều danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử. Cô đi dạo để thư giãn, có thể cô sẽ có thể đối mặt với một cuộc sống mới với một thái độ mới khi cô quay về.

Khi Tống Hân Nghiên đang thu dọn đồ đạc, cô phát hiện trong tủ có hai bộ quần áo mà Thẩm Duệ thường mặc, lần trước ở nhà cô, anh tự động mang đến hai bộ quần áo, cô chưa kịp có thời gian giặt sạch sẽ để trả lại chúng cho anh.

Bây giờ nhìn thấy hai bộ quần áo này, cô lại nhớ tới khoảng thời gian bên nhau của hai người, ánh mắt dần trở nên ươn ướt. Cô đột nhiên đứng dậy, tìm một cái túi, cho quần áo vào rồi xách túi đi ra ngoài.

Xe taxi đang đậu bên ngoài tòa nhà Thẩm thị, Tống Hân Nghiên nhìn tòa nhà hùng vĩ đứng dưới ánh mặt trời qua cửa kính xe, cô do dự một lúc rồi mở cửa bước xuống xe.

Cô biết cô không nên ở đây, nhưng cô thực sự nhớ anh, cô nghĩ một cách ích kỷ, ngay cả khi cô nhìn từ xa.
Chương 139: Tôi điên rồi mới để em chà đạp tôi như vậy (3)

Tống Hân Nghiên đứng bên ngoài tòa nhà Thẩm thị, do dự hồi lâu rồi bước vào trong. Trong túi có hai bộ quần áo của Thẩm Duệ, cũng như điện thoại di động và thẻ đen mà anh đưa cho cô, vì họ không có tương lai nên cô không nên giữ những thứ này.

Cô bước vào tòa nhà, nhân viên lễ tân lập tức nhận ra cô. Lần trước tổng giám đốc Thẩm ôm cô đi ra với vẻ mặt lo lắng vẫn khắc sâu trong kí ức của cô ấy: “Cô Tống, xin chào.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười, sau đó đưa chiếc túi cho ấy: “Xin chào, làm ơn đưa chiếc túi này... cho thư ký Nghiêm.”

Lễ tân cầm lấy chiếc túi, khóe mắt cô ấy nhìn thấy trong túi có quần áo của đàn ông, kinh ngạc nhìn cô: “Cô có chắc cái này là của Thư ký Nghiêm không?” Không phải của tổng giám đốc Thẩm à? Rõ ràng lần trước cô ấy nhìn thấy tổng giám đốc Thẩm bế cô ra ngoài chứ đâu phải thư ký Nghiêm.

Tống Hân Nghiên sững sờ một lúc, sau đó gật đầu, “Vâng, gửi cho thư ký Nghiêm.” Nghiên Thần sẽ nhận ra đây là đồ của Thẩm Duệ.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Nhân viên lễ tân nhấn đường bên trong và bước vào phòng thư ký của văn phòng chủ tịch. Sau mười giây, có người trả lời: “Xin chào, đây là phòng thư ký chủ tịch.”

“Thư ký Lý, cho tôi gặp thư ký Nghiêm một chút.”

“Thư ký Nghiêm đã đi ra ngoài với Tổng giám đốc Thẩm để kiểm tra rồi, họ mới vừa đi xuống lầu.”

Quầy lễ tân cảm ơn rồi cúp máy, ngẩng đầu lên đã thấy Tống Hân Nghiên chạy nhanh ra ngoài, cô ấy thầm nghĩ: Sao cô Tống chạy nhanh thế, cô ấy muốn trốn ai à?”

Cô ấy chưa kịp định thần thì đã nghe thấy tiếng thang máy mở từ đầu bên kia, cô ấy nhanh chóng đứng dậy, nhìn thấy Thẩm Duệ và Nghiêm Thành bước ra khỏi thang máy và đi về phía cô ấy. Cô ấy gọi Nghiêm Thành và nói: “Thư ký Nghiêm, vừa rồi, cô Tống đã gửi cho tôi một chiếc túi bảo tôi chuyển cho anh.”

Nghiêm Thành lập tức cảm thấy khí thế của người đàn ông bên cạnh trở nên sắc bén hơn, chỉ cần vừa rồi nhắc đến chữ Tống, mặt của ông chủ sẽ chìm xuống. Anh ta khó hiểu, chẳng phải lúc trước còn ngọt ngào lắm sao? Sao bây giờ đột nhiên trở thành như thế này?

Thảo nào dạo gần đây cấp dưới cấp trên của công ty kêu ca nhiều, cho rằng Thẩm Duệ bị rối loạn nội tiết. Sếp vừa mới thất tình nên làm trên dưới công ty tràn đầy tiếng than trời trách đất, nhất là người đi theo bên cạnh anh, suốt ngày nơm nớp lo sợ, lúc này không khác gì cái gai trong mắt sếp.

Lễ tân bước tới đưa túi cho anh ta, Nghiêm Thành chưa kịp đưa tay ra lấy thì một bàn tay to đã nhanh hơn cầm lấy chiếc túi, anh mở túi ra thì thấy quần áo, thẻ đen và điện thoại di động màu hồng nhạt nằm im thin thít. Vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên u ám.

“Cô ấy gửi khi nào vậy?” Mặt Thẩm Duệ tối sầm lại, giọng muốn bật ra khỏi kẽ răng, Những thứ anh đã tặng không bao giờ bị người ta trả lại.

Lễ tân nơm nớp lo sợ nói: “Mới vừa rồi, hai phút trước.”

Trước khi cô ấy nói xong, Thẩm Duệ đã lao ra khỏi cửa công ty. Nghiêm Thành liếc nhìn lại quầy lễ tân, vẻ mặt ủ rũ nói: “Cô chọc phải chuyện lớn rồi.” Lễ tân bị anh ta dọa sợ phát khóc.

Thẩm Duệ đuổi theo ra ngoài, bóng dáng Tống Hân Nghiên đã không còn bên ngoài công ty nữa, lồng ngực của anh như muốn nổ tung vì đau. Mấy ngày nay anh không ngừng nghĩ về cô, coi mình như một cái máy làm việc và làm việc chăm chỉ, nhưng mỗi khi trời tối yên tĩnh, bóng dáng của cô lại hiện ra trước mặt anh.

Trái tim trống rỗng đau đớn, nếu anh không bao giờ có được, thì anh sẽ không bao giờ nếm trải nỗi đau mất mát. Nhưng sau khi có được, any nhận ra rằng thua cuộc là điều không thể chấp nhận được.

Cô thực sự tàn nhẫn, cô nói rằng cô biến mất khỏi thế giới của anh không chút do dự, anh còn tự hỏi, cô có nhớ anh đến phát điên như anh nhớ cô không? Đã bao giờ trằn trọc cả đêm và phải nhờ đến thuốc ngủ mới có thể ngủ được không?

Cô không có, một người phụ nữ tàn nhẫn như vậy sao có thể vì anh mà trở mặt như vậy? Nếu cô biết anh là người đã cưỡng hiếp cô năm năm trước, cô nhất định sẽ tránh xa anh ra nhiều nhất có thể.

Đã nhiều lần anh xúc động muốn gọi cho cô nhưng anh đã cố chịu đựng, khi nghe giọng nói của cô, anh sẽ nghĩ về cô nhiều hơn và càng muốn gặp cô hơn nữa. Anh không thể để mất cô mãi mãi cho đến khi tìm ra cách đối phó với cha mình.

Nhưng lúc này, anh không thể chịu đựng được nữa, nhìn cái túi xách trên tay, như tìm được lý do và cái cớ xuất hiện trước mặt cô, anh xoay người chạy lại, mở cửa xe, đuổi lão Vương ra khỏi xe, khởi động xe chạy ra khỏi công ty.



Tống Hân Nghiên hoảng loạn ngồi vào xe taxi, vừa nghe trong điện thoại là Thẩm Duệ và Nghiêm Thành đang đi xuống lầu, cô không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa, cô xoay người bỏ chạy. Cô không dám gặp anh, vì sợ rằng cô sẽ không muốn rời đi khi nhìn thấy anh.

Khi xe taxi chạy đi, cô mới nhìn thấy Thẩm Duệ đuổi theo mình, lúc đó nước mắt cô trào ra, cô giục tài xế lái xe thật nhanh, xe tấp vào hàng, cô cứ nhìn chằm chằm bóng dáng anh cho đến khi không còn thấy nữa, cô quay lại, tay che mắt khóc thành tiếng.

Tại sao lại khó như vậy, rõ ràng là thích mà không dám tới gần, rõ ràng là không có trở ngại, nhưng vẫn không thể ở bên nhau.

Xe đang đậu bên ngoài Kim Vực Lam Loan, Tống Hân Nghiên thanh toán tiền xe, vừa xuống xe thì bất ngờ bị một cánh tay túm lấy, giây tiếp theo đụng phải một lồng ngực rắn chắc. Người đàn ông toát ra vẻ tức giận nghiêm nghị khiến người ta khiếp sợ.

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, sao anh lại ở đây?

Sắc mặt Thẩm Duệ lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. Anh nhặt chiếc túi lên, giọng điệu lạnh lùng đến mức khiến tháng sáu có tuyết rơi, anh nói: “Tống Hân Nghiên, em làm vậy là có ý gì?”

Tống Hân Nghiên sửng sốt, cô chưa bao giờ thấy anh tức giận đến như vậy khiến người ta run sợ, cô thờ ơ nhìn anh, thậm chí còn quên đau nhói trên cổ tay, cô giải thích: “Đây là đồ của anh nên em trả lại cho anh.”

“Trả lại cho anh?” Giọng Thẩm Duệ lạnh đến mức gần như đông cứng lại: “Không có lý do gì để lấy lại những thứ mà anh đã tặng cho em, Tống Hân Nghiên, em muốn phủi sạch quan hệ giữa hai chúng ta đùng không?”

Tống Hân Nghiên nhìn anh, cô biết cô đã làm tổn thương anh, nhưng cô cũng rất đau. Ly hôn với Đường Diệp Thần, cô chỉ nghĩ đó là một sự giải thoát, nhưng khi ông cụ Thẩm đe dọa cô không được đến gần Thẩm Duệ, cô cảm thấy như đã đến ngày tận thế.

“Nếu anh đã nghĩ vậy thì đúng, em muốn phủi sạch quan hệ giữa hai chúng ta. Đồ của anh quá giá trị, em không dám vứt bỏ, cũng không có nhu cầu muốn dùng, chỉ còn cách trả lại hết cho anh.” Tống Hân Nghiên buộc mình phải lạnh lùng, cô không thể mềm lòng, cô không thể khiến anh nghĩ rằng cô vẫn còn miễn cưỡng chia tay anh, sẽ không công bằng với anh một chút nào cả.

Thẩm Duệ bật cười, tiếng cười thảm thiết, nực cười, thực sự nực cười, anh tưởng cô muốn gặp anh bằng cách mượn chuyện quần áo trả lại cho anh, anh đúng là tự mình đa tình!

Đôi tay anh nhanh như chớp phủ lên vai cô, kéo cô đến và nhìn chằm chằm vào cô một cách mãnh liệt: “Tống Hân Nghiên, em còn có trái tim không? Nói cho tôi biết, em còn có trái tim không?”

Tống Hân Nghiên bị anh ép đến rơi lệ, cô cắn chặt môi, run rẩy không kiềm chế được: “Em không có trái tim, trái tim của em đã bị chó ăn mất rồi, Thẩm Duệ, đừng trông mong gì ở một người phụ nữ như em nữa, nếu không kết quả sẽ chỉ làm anh thất vọng thôi.”

“Tống Hân Nghiên, anh điên rồi mới để em chà đạp anh như vậy.” Thẩm Duệ đột nhiên buông cô ra, ánh mắt chạm vào túi xách trên tay, anh lấy điện thoại di động ra lắc lắc trước mặt cô, “Em không cần dùng đúng không, được, để tôi đập vỡ nó!”

Tống Hân Nghiên đưa tay ra ngăn cản nhưng chưa kịp ngăn được thì chiếc điện thoại đã đập xuống đất vỡ tan tành. Nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, cô chỉ cảm thấy trái tim mình cũng bị anh xé thành nhiều mảnh không thể ghép lại được, cô rơm rớm nước mắt nhìn anh: “Thẩm Duệ, anh điên rồi à?”

“Phải, anh điên rồi, là do bị em ép đến phát điên. Em không muốn trái tim của anh, thể xác này em cũng không cần, những đồ anh tặng em em cũng không cần phải không, được thôi, không cần thì để anh phá hủy chúng.” Thẩm Duệ lấy tấm thẻ đen ra, bẻ mạnh nó ra làm hai mảnh, sau đó hung hăng ném vào người Tống Hân Nghiên.

Cơn gió dữ dội thổi vào mặt khiến má cô đau đớn, cô nhìn thấy tấm thẻ đen bị gãy làm đôi, một trong số đó đau khổ đến mức thở không ra hơi. Cô ngước nhìn khuôn mặt điển trai vừa lạnh vừa giận của anh, nước mắt tuôn rơi: “Tại sao anh lại ép em?”

Thẩm Duệ cương quyết, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, đập túi xách trên người cô, giận dữ liếc mắt về phía cô: “Đừng lo, anh sẽ không bao giờ ép buộc em nữa, em đã cho anh hiểu được hoàn toàn hết hy vọng là như thế nào rồi.”

Nói xong anh quay người lên xe, đóng sầm cửa lại.

Tống Hân Nghiên nhìn chiếc Bentley Continental màu trắng đột nhiên gầm rú lao đi, tốc độ như mũi tên sắc bén bắn ra gấp gáp khiến cô không khỏi run sợ. Cô nhìn chiếc xe khuất dần ở cuối đường, cô ngoảnh lại nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, lòng đầy tuyệt vọng.

Cô ngồi xổm xuống, cho quần áo lại vào trong túi, sau đó cầm đồ bỏ vào trong túi, cô chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Duệ tức giận như vậy, tính tình anh luôn mưa nắng thất thường, nhưng đây là lần đầu tiên anh mất bình tĩnh nhiều đến như vậy.

Giữa bọn họ là không có khả năng, chính là bởi vì suy nghĩ không hợp, cô sẽ từng bước để anh tiến vào trong lòng. Vốn tưởng rằng khi rời đi, cô có thể duyên dáng bước đi, nhưng lúc này cô mới nhận ra mình đã đánh giá quá cao bản thân và đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của anh đối với cô rồi.

Sau khi nhặt các mảnh ghép, cô cầm túi và bước vào khu chung cư.

Tối hôm đó, Tống Hân Nghiên đang ngồi ở bàn làm việc, cố gắng dán điện thoại lại nhưng dù có dán lại cũng không khôi phục được. Chiếc điện thoại màu hồng đầy vết sẹo, giống như trái tim cô lúc này bị hiện thực vò nát vậy.
Chương 140: Tôi điên rồi mới để em chà đạp tôi như vậy (4)

Sau khi Thẩm Duệ lái xe đi, anh không thể bình tĩnh lại được, càng nghĩ càng tức giận. Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao mà sao lại khó khăn như vậy chứ?

Anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tất Vân Đào, Tất Vân Đào rất thích đi chơi đây đó cho nên anh ta biết đâu là nơi tốt nhất cho anh lúc này. Bây giờ, Tất Vân Đào rất hoảng sợ khi nhận được điện thoại của anh, rốt cuộc, tình huống đêm hôm trước vẫn còn hiện rõ trong tâm trí anh ta.

Nghe thấy Thẩm Duệ muốn đi chơi, anh ta hét lên trên đầu giọng nói như một tú bà, “Ayo, anh tư, thần kinh của anh đã được thông suốt rồi à, không phải nói thân thể này chỉ chung tình với một mình chị dâu thôi sao?”

Về sau Tất Vân Đào mới biết rằng đó không phải là chị dâu thứ tư đã đến câu lạc bộ riêng ở Hải Đài vào đêm hôm đó, mà là em gái của chị dâu. Anh ta đã quen rồi, thói quen này không thể thay đổi được.

Ảnh mắt Thẩm Duệ trở nên lạnh lẽo: “Cậu đang ở đâu, tôi lập tức đến đó.”

Sau khi Tất Vân Đào báo địa chỉ, bên kia cúp điện thaoi, anh ta lập tức đi ra ngoài đón người, trước khi đón người đó, anh ta đã sai hai cô gái sạch sẽ tươi tắn đến hầu hạ anh tư.

Xe của Thẩm Duệ dừng lại trước mặt Tinh Cung, anh đóng sầm cửa xe lại, và Tất Vân Đào đứng đó, cảm thấy đau lòng cho anh. Anh ta vội vàng tiến lên đón lấy, vừa đấm lưng cho anh vừa nịnh nọt: “Anh, người nào khiến anh không vui rồi để anh phát giận như vậy, bình tĩnh, bình tĩnh nào, em đã phái người đi tìm hai cô gái nhỏ xinh đẹp đến hầu hạ cho anh rồi, lửa giận trong bụng sẽ lập tức tan biến hết.

Thẩm Duệ liếc nhìn Tất Vân Đào, đá anh ta, lạnh lùng nói: “Cậu chuyển nghề làm trùm gái điếm từ khi nào vậy?”

“Đây không phải là do anh em của anh ép vào đường cùng sao, đành phải tránh đi đường tắt mới có thể kiếm chút cơm ăn chứ.” Tất Vân Đào linh hoạt tránh đòn tấn công của anh.

Thẩm Duệ không nói nhảm với anh ta nữa, sải bước vào phòng riêng.

Trong phòng riêng có hai cô gái trẻ, đều rất xinh đẹp, cấp dưới của Tất Vân Đào kề sát vào tai anh ta thì thầm vài câu, anh ta phất tay, bảo người đó đi ra ngoài.

Tất Vân Đào đến gần Thẩm Duệ, nói: “Anh à, hai cô gái này chưa bao giờ được người ta khai bao. Anh thích em nào nhất? Em sẽ mở một phòng cho anh trên lầu, anh cứ từ từ mà thưởng thức. Anh thích cả hai cũng không thành vấn đề.

Thẩm Duệ liếc nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy rằng mình mất trí rồi mới tới tìm anh ta. Nhưng khi bước vào, khi nghĩ đến bộ dạng của Tống Hân Nghiên, anh đã trở nên tức giận. Anh liếc nhìn hai cô gái, một trong số họ có một đôi mắt phượng, anh chỉ vào cô ấy, nói: “Cô này đi.”

“Anh đúng là có mắt nhìn, hơn nữa em cũng thấy cô gái này rất xinh đẹp. Anh muốn chơi xế hộp hay trở về phòng?” Tất Vân Đào nở nụ cười rẻ tiền, khó có dịp đầu óc anh thông suốt, anh ta thật ra muốn biết liệu anh có thể thực sự vượt qua cấp độ trong lòng mình hay không?

Thẩm Duệ không nói gì, chỉ xoay người bước ra ngoài. Tất Vân Đào lập tức nháy mắt với cô gái và yêu cầu cô đi theo anh. Ngay khi họ rời đi, anh ta lập tức mở WeChat và hét lên trong nhóm: “Tin nóng tin nóng, anh tư đã đến đây tìm gái.”

Anh ta đã gửi đi nhiều lần liên tiếp, sau đó từ từ có người trong nhóm phản hồi.

Bạc Mộ Niên: “Tôi cá một quả trứng vịt lộn, anh ta sẽ không cứng được đâu.”

Nhạc Kinh: “Phụt, sếp ơi, nói gì không có cảm tình gì vậy, nhưng những gì anh nói là sự thật.

Quách Ngọc: “Anh tư có quên uống thuốc hỗ trợ sinh lý cho người có tuổi không nhỉ?”

Tất Vân Đà rất phấn khích, nói giọng lả lơi: “Cô gái kia rất tươi ngon mọng nước, anh tư được xài hàng tốt, em đặt cược một đô la, anh ấy sẽ phát cuồng lên cho xem.”

Bạc Mộ Niên: “Sao cậu biết anh tư xài hàng tốt, cậu đã chơi qua rồi à?”

Tất Vân Đào tức giận nói: “Sếp à, em không có thù oán gì với anh, tại sao anh lại đánh em? Em chỉ mê trai đựp áo đỏ thôi. Dù thế nào đi nữa, anh tư cũng phải để chị tư chà đạp mới được.”

Bạc Mộ Niên: “Tôi luôn tự hỏi, khi nào cậu mới đi Thái Lan?”

Tất Vân Đào: “Đi Thái Lan làm gì?”

Bạc Mộ Niên: “Chuyển giới!”

Trong nhóm lại liên tục xảy ra mấy tiếng “phụt”, Tất Vân Đào ngã lăn ra đất, sếp, em có thù oán gì với anh hả? Sao anh lại đối xử với em như thế? Em vất vả lắm mới vực dậy anh tư được, em dễ dàng lắm ư?

Thẩn Duệ hoàn toàn không biết mình bị anh em lôi ra làm thú vui, vừa bước vào phòng, cô gái có vẻ ngoài ngây thơ đã vội chạy lên: “Quý khách, để tôi phục vụ cho ngài, ngài cứ nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Duệ đẩy cô ta ra và lạnh lùng nhìn cô ta, ngay khi người phụ nữ này đến gần anh, bụng anh liền cảm thấy khó chịu. Anh chống lại ý muốn quay người rời đi, anh đến đây để chứng minh rằng không có Tống Hna Nghiên, anh vẫn có thể sống hạnh phúc.

“Lên giường nằm đi.” Thẩm Duệ ra lệnh.

Cô gái rụt rè, có chút sợ hãi trước khí chất hung hãn của anh. Cô ta biết người đàn ông trước mặt giàu có như thế nào, chỉ cần cô ta leo lên người anh và trở thành người phụ nữ của anh, cô ta sẽ có thể thoát khỏi nơi này.

Cô ta quay lưng lại, vươn tay kéo khóa quần áo xuống, nhanh chóng cởi hết rồi leo lên giường.

Từ đầu đến cuối Thẩm Duệ không nhìn cô ta, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hân Nghiên, anh nghiến răng, sải bước đi đến bên giường, ngồi xổm xuống. Đôi mắt của cô gái trước mặt như một con nai con đang sợ hãi, rụt rè nhìn anh: “Quý khách, ngài nhẹ nhàng thôi, đây là lần đầu tiên của em, em sợ đau.”

Thẩm Duệ nhìn cô ta chằm chằm, như thể anh nhìn thấy Tống Hân Nghiên của năm năm trước, lòng bàn tay to ở bên giường chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, anh nhắm mắt hôn, cô gái chủ động quấn lấy cổ anh, đưa đôi môi đỏ mọng của cô lên.

Không, không phải mùi vị này, không phải cảm giác này, không phải. Vào lúc sắp đụng vào cô gái, Thẩm Duệ bất ngờ đứng dậy, nhưng cô gái ngồi không vững mà ngã xuống giường.

Thẩm Duệ cũng không thèm nhìn cô ta, lấy trong ví ra một ít tiền giấy màu hồng, ném lên giường, rời đi không thèm quay đầu nhìn lại. Cô gái ngã xuống đất, nhìn bóng lưng Thẩm Duệ rời đi, uất ức đến mức phát khóc.

Khi Tất Vân Đào nhìn thấy Thẩm Duệ đi xuống nhanh như vậy, anh ta kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng: “Anh tư, anh chỉ mới lên đó chưa đầy năm phút, sẽ mất hai phút để cởi quần áo rồi, anh không cứng được hay sao?”

Vẻ mặt Thẩm Duệ tối sầm nhìn anh ta: “Cậu mới không cứng, cả nhà cậu cũng không cứng mới đúng ấy!”

“...” Tất Vân Đào thì thào, anh tư còn tàn bạo hơn anh cả, làm liên lụy đến cả gia đình anh. “Anh tư, anh không thích cô gái đó sao? Chúng ta có thể đổi mà, ở đây chúng em có rất nhiều cô gái, mập ốm cao thấp, nhiệt tình quyến rũ quý phá đáng yêu đủ cả, anh muốn kiểu nào sẽ có kiểu đó cho anh”

“Tôi không có hứng.” Thẩm Duệ ngồi xuống sô pha, lông mày lạnh lùng thay bằng vẻ cô đơn, trầm giọng nói, “Không phải cô ấy, cảm thấy không ổn, ngay cả thân thể cũng không phản ứng.”

“Anh tư, anh không cứng được thì kiềm chế tốt đấy!” Tất Vân Đào trịnh trọng nói, cô gái nhỏ tươi xanh mềm mại như vậy mà anh tư lại thản nhiên nói không có phản ứng, có vẻ như mấy năm qua thật sự có vấn đề.

Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn, anh không biết phải làm sao với tên đầu heo này chỉ biết suy nghĩ với thân dưới của mình, một khi trái tim của một người đã bị giam cầm thì sẽ không còn những cám dỗ từ thế giới bên ngoài nữa.

Tất Vân Đào ngồi xuống nói: “Anh tư, anh thích kiểu nào thì nói cho em biết, em sẽ tìm cho anh.”

Thẩm Duệ cầm ly rượu trên bàn cà phê tự mình rót một ly, rượu màu hổ phách tỏa ánh sáng, anh liếc mắt nhìn anh ta nói: “Chỉ cần tôi nói là cậu có thể tìm cho tôi được à?”

“Tất nhiên, em có người do thám để phát hiện ra tiềm năng của những ngôi sao lớn, em hứa sẽ lùng sục họ cho anh.” Hai mắt Tất Vân Đào sáng lên, đây sẽ là tác phẩm để đời của anh ta.

“Cậu cũng đừng xúc phạm cái nghề cao quý như vậy.” Thẩm Duệ lắc lắc rượu trong ly, nhếch môi mỏng, phun ra mấy chữ:“Tôi chỉ muốn kiểu như Tống Hân Nghiên, cậu dám tìm cho tôi không?”

Sắc mặt Tất Vân Đào trầm xuống: “Anh tư, anh muốn em cưỡng ép một cô gái dân thường, chị tư sẽ xé xác em ra mất.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom