• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (2 Viewers)

  • Chương 146-150

Chương 146: Muốn ôm anh

Nghe thấy lời R.O nói, Thẩm Duệ không ngồi yên được nữa, anh bỏ cả cuộc họp cấp cao, vội vã rời đi. Sau đó lái xe hai tiếng đồng hồ để chạy đến đây chờ nửa tiếng đồng hồ dưới ký túc xá. Mãi tới khi nhìn thấy bóng dáng tự tại của cô đập vào mắt, trái tim hoảng loạn sợ hãi của anh mới dần bình tĩnh lại.

Anh nhìn bộ dạng thư thái tự do của cô, đi đường cũng như đang đắc ý thì anh liền buồn bực. Anh mất ăn mất ngủ vì cô, ngày nào cũng phải vắt óc nghĩ cách đối phó với ông cụ, kết quả cô thì hay rồi, cuộc sống thoải mái dễ chịu không nói, trông cô còn xinh đẹp hơn không ít. Sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn.

Mẹ nó!

Chẳng lẽ chỉ có mình anh cố gắng vì mối quan hệ này? Còn cô thì thản nhiên không quan tâm gì cả sao?

Tống Hân Nghiên bị anh mắng chẳng hiểu gì, cô nói muốn đi Ý với R.O lúc nào? Hơn nữa cho dù cô muốn đi Ý thì cũng đâu liên quan gì tới anh, không phải anh nói đã hết hy vọng rồi sao?

Tống Hân Nghiên siết chặt túi nilon đang cầm trong tay, nhìn bộ dáng tức giận của anh cô lại nhớ tới hôm ở ngoài Kim Vực Lam Loan. Anh tức giận đập vỡ điện thoại di động, cô rụt rè nói: “Anh…anh chạy tới đây chỉ để hỏi tôi câu này sao? Sao anh biết thầy hướng dẫn khóa đào tạo của tôi tên là R.O? Thật ra anh có thể gọi điện hỏi tôi, không cần phải đặc biệt chạy tới đây đâu.”

Mỗi một câu của cô đều làm anh tức giận, tức tới mức chỉ muốn bước lên bóp chết cô. Nghe R.O muốn đưa cô sang Ý, trong đầu anh trống rỗng không nghĩ được bất cứ điều gì. Cũng không nhớ nổi thiết bị thiết bị liên lạc tân tiến ngày nay, chỉ cần gọi là có thể xác nhận.

Anh vội vàng chạy tới đây, khi nhìn thấy cô xuất hiện trong tầm mắt của mình, anh mới hiểu, vì sao mình lại tới nơi này? Anh tới vì muốn gặp cô, anh nhớ cô tới phát điên. Cho dù cô không cần anh nhưng anh vẫn muốn tới gặp cô.

Lúc này, bị cô hỏi tới á khẩu không trả lời được, anh cắn chặt răng, cảm thấy đối với cô anh như một trò đùa, rốt cuộc vì sao anh lại nhớ mãi không quên người phụ nữ không tim không phổi này chứ?

Thẩm Duệ tức giận xoay người rời đi.

Tống Hân Nghiên thấy anh đi thẳng về phía ký túc xá, cô vội vàng nhắc nhở: “Thẩm Duệ, đây là ký túc xá nữ, anh không thể vào được.”

Thẩm Duệ bị cô làm cho choáng váng, ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được. Anh dừng bước, xoay người đi ra khỏi ký túc xá.

Tống Hân Nghiên nhìn gương mặt âm trầm của anh, cô sợ tới mức không dám nói chuyện. Cô đứng cạnh cửa, thấy anh và cô chuẩn bị lướt qua nhau, trong 0.1 giây xúc động, cô muốn giữ tay anh lại. Nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ biết trơ mắt nhìn anh rời đi.

Nếu đã biết rõ giữa hai người sẽ không có kết quả, vậy thì đừng nên bắt đầu. Từ xưa đa tình khó xa hận, cô không nên phạm sai lầm. Lý trí nói với cô như vậy nhưng tình cảm thì lại đang tra tấn cô, cô thở dài rồi quay người đi vào trong ký túc xá.

Thẩm Duệ đi được một đoạn, đột nhiên anh dừng lại, anh cứ đi như vậy có phải quá dễ dàng cho cô không? Anh xoay người lại thì chỉ thấy bóng lưng đang dần biết mất cuối hành lang, anh tức tới phát điên.

Anh ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, đất khách quê người không quen biết ai, tốt xấu gì hai người cũng từng chung chăn chung gối, đến ngay cả bữa cơm cô cũng không có ý định mời anh. Người phụ nữ này đúng là cái gì cũng có thể làm ra được.

Anh tức giận, bước nhanh trở về, chạy thẳng lên tầng.

Tống Hân Nghiên đi tới trước ký túc xá, cô lấy chìa khóa mở cửa, trái tim vốn đang bình tĩnh, nhưng vì sự xuất hiện của Thẩm Duệ mà bắt đầu quấy động, khó khăn lắm cô mới ép bản thân tạm thời quên được anh, kết quả anh vừa xuất hiện đã phá vỡ tất cả mọi nỗ lực của cô.

Trên đời này, có một số người chúng ta biết không thể yêu, nhưng vẫn cứ làm trái lại, rõ ràng biết sẽ không có kết quả nhưng lại lao đầu vào để yêu, tình yêu là như vậy đấy, khiến người ta đau khổ, làm người ta tuyệt vọng. Khi anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, trái tim đã chết lại bắt đầu đập trở lại.

Cô đẩy cửa, vừa đi vào trong. Phía sau đã có một bóng đen ập tới dọa cô sợ hết hồn, túi xách trên tay rơi xuống đất, nhưng quả táo tươi ngon cũng lăn ra ngoài, cô xoay người, một hơi thở nam tính quen thuộc đi kèm mùi thuốc lá ập vào mũi, cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh: “Anh…”

Cô không thấy rõ hành động của anh, mọi thứ trở nên đảo lộn, lưng cô áp lên vách tường, trước mặt cô là lồng ngực nóng bỏng của anh, mang theo hơi thở rực lửa.

Thẩm Duệ nâng mặt cô lên, anh hôn một cách điên cuồng, thô bạo dây dưa răng môi. Anh duỗi chân đóng cửa lại, ánh mắt sáng rực nhìn người phụ nữ đang gần trong gang tấc, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Tim Tống Hân Nghiên đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch giống như một chú thỏ hoạt bát đang chạy nhảy, khiến trái tim của cô loạn nhịp, lực trên cánh môi mạnh mẽ ngang ngược giống như không cho phép cô cự tuyệt, chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về cô.

Mọi chần chừ do dự đều biến mất trong khoảnh khắc này, những gì còn dư lại trong trái tim cô là nhớ nhung và tình yêu cô dành cho anh. Cô rất muốn ở cùng anh, nghĩ thôi cũng cảm thấy đau đớn, nhưng cô lại chỉ có thể bị hiện thực chèn ép.

Lúc này, tất cả mọi thứ đều bộc phát một cách không thể khống chế được. Bởi vì cô phát hiện, mình không hề từ chối nụ hôn này, thậm chí cô còn đáp lại sự nhiệt tình của anh.

Vốn dĩ Thẩm Duệ hôn cô như đang trừng phạt, anh muốn cố không được phép coi thường anh nữa, nhưng sự đáp lại của cô lại khơi gợi dịu dàng trong lòng anh, động tác của anh trở nên dịu dàng, giống như đang nếm một món ăn ngon có một không hai, ăn mãi mà không chán.

Trái tim của anh đập loạn xạ, mỗi giây thần kinh đều đang kêu gào, anh muốn cô, muốn cô. Chỉ khi cô hoàn toàn thuộc về anh thì anh mới không cần lo lắng cô sẽ lén lút chạy đi, không cần lo lắng cô lại cự tuyệt anh tới gần.
Chương 147: Muốn ôm anh(2)

Mà sự thật là, cô vẫn làm như vậy.

Anh nhớ tới ngày cô rời khỏi Đồng Thành, thật ra anh đã tới nhà ga, nhìn thấy cô ngồi trên xe tàu nhưng không một lần quay đầu. Trong lòng anh rất tuyệt vọng, anh thật sự bị cô vứt bỏ không chút do dự.

Anh sợ ông cụ uy hiếp, nhưng anh càng sợ hơn khi cô không chịu ở bên cạnh anh, cùng anh chống lại. Thậm chí anh còn có suy nghĩ, hy vọng ông cụ nói tất cả sự thật năm đó cho cô biết, để cho anh nhẹ nhõm hơn.

Cho dù anh phải tốn gấp mười, gấp trăm tinh lực để lại theo đuổi cô thì anh cũng không sợ, ít nhất là vẫn hơn như bây giờ, dao treo trên cổ nhưng không rơi xuống, lúc nào cũng bất an lo sợ. Nhưng anh không có can đảm nói cho cô biết, chỉ có duy nhất chuyện này là anh không dám.

Nụ hôn của anh làm cô thoải mái, thoải mái đến mức không muốn đẩy anh ra, cô muốn tiếp tục cho đến khi thiên trường địa cửu. Đột nhiên một cơn đau như xé rách truyền đến, cô mở choàng mắt, nhìn thấy mình đã lăn lên giường từ lúc nào.

Cô bị dọa sợ, sự kiện năm năm trước ập về tâm trí cô, cô co chân đạp mạnh lên ngực anh, Thẩm Duệ vẫn đang đắm chìm trong sự thân mật đẹp đẽ giữa hai người thì đột nhiên bị cô đạp lăn xuống giường.

Thẩm Duệ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ nhếch nhác như vậy, anh lại bị cô đạp xuống giường, chuyện tốt bị đứt ngang, trong lòng anh rất khó chịu. Anh bò dậy, vẻ mặt hung ác trừng cô: “Tống Hân Nghiên, em…”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cô mờ đi, hoàn cảnh hiện tại giống hệt với năm năm trước, cô không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ, cô lạnh lùng nói: “Đừng qua đây, anh không được qua đây.”

Thẩm Duệ vốn dĩ còn muốn thừa dịp cô bị anh hôn đến choáng váng, đã làm thì làm cho xong, anh muốn biến cô thành của mình, nếu đã dây dưa thân thể với nhau, cô có muốn rời đi cũng không dễ dàng như vậy.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi của cô, cơ thể cô đang run lên, lúc này anh mới phát hiện bản thân mình quá xúc động. Anh ngồi bên giường, dè dặt tới gần cô, vừa đi được ai bước cô đã cảnh giác, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía anh: “Đừng, đừng lại gần tôi, xin anh.”

Thẩm Duệ cắn răng, nhìn thấy cô run lẩy bẩy, anh hận không thể đánh chết bản thân: “Hân Nghiên, là anh, đừng sợ, là anh anh mà.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô khóc lạc cả giọng: “Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, đi đi.”

Thẩm Duệ biết hành động thô lỗ của mình khiến cô sợ hãi, anh thừa nhận anh làm như vậy là có mục đích, nhưng anh cũng chỉ vì muốn buộc chặt cô bên người, cũng là vì anh đã thèm muốn cô quá lâu, anh muốn có được cô.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng bị dọa sợ của cô lúc này, anh lại hận bản thân, anh không ngờ Tống Hân Nghiên lại vì chuyện của năm năm trước mà sợ hãi. Anh còn tưởng hành động vừa rồi của mình dọa tới cô. Anh ngồi cạnh cô, ôm cô vào lòng: “Nghiên Nghiên, anh xin lỗi, anh quá nhớ em, anh muốn em nên mới không để ý tới tâm trạng của em. Em đừng khóc, anh đồng ý với em, chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không chạm vào em nữa.”

Tống Hân Nghiên giãy dụa trong lòng anh, nhưng Thẩm Duệ lại ôm cô rất chặt, không cho cô đẩy anh ra, anh cũng không làm tổn thương cô. Cô đẩy mãi không được, chỉ đành khàn giọng la lên: “Buông tôi ra, tôi không muốn gặp anh, anh đi ngay cho tôi.”

Trong lòng Thẩm Duệ càng tự trách, anh không buông tay, chỉ nhẹ nhàng an ủi cô, Tống Hân Nghiên ầm ĩ mệt rồi, cô thở hổn hển tựa đầu lên vai Thẩm Duệ, yên lặng rơi nước mắt, cô biết mình mất bình tĩnh như vậy là không đúng, cô khàn giọng nói: “Xin lỗi, em sợ, em chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

Cưỡng ép, hung bạo luôn là bóng ma tâm lý trong lòng cô, cô sợ cảm giác đó.

Thẩm Duệ nâng mặt cô lên, nhìn gương mặt đầy nước mắt, anh đau lòng không thôi. Anh hôn lên mặt cô, hút đi toàn bộ nước mắt trên gương mặt: “Là anh không tốt, lần sau anh sẽ chậm hơn.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô không biết làm sao để nói cho anh biết chuyện đã xảy ra vào năm đó. Nếu cô nói ra, có phải anh cũng sẽ ghét bỏ cô giống như Đường Diệp Thần? Thậm chí cô còn không biết người đàn ông đêm đó trông như thế nào. Trong lòng cô rất bất lực, nước mắt cô lại bắt đầu rơi.

Cô che mắt, lòng bàn tay cô ướt đẫm, cô nói: “Anh đi đi, đừng tới đây nữa.”

Thẩm Duệ nghe cô nói những lời như vậy, anh tức giận, bản lĩnh của cô chính là bức anh phát điên: “Nếu anh đã tới đây thì sẽ không đi đâu hết. Hân Nghiên, vừa nãy lúc anh hôn em, em có dám nói mình không hề có tình cảm gì với anh không?”

Tống Hân Nghiên á khẩu không trả lời được, cô thích nụ hôn của anh, khiến cô cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng cũng rất vui vẻ, nhưng cô sợ sau này khi hai người ở bên nhau, sớm muộn gì cũng phải phá bỏ được cửa này, làm tới bước cuối cùng, nhưng trong lòng cô không vượt qua được, cô không cách nào tiếp nhận anh.

“Em cũng có cảm giác đúng không? Vì sao còn muốn đẩy anh ra?” Ánh mắt Thẩm Duệ sáng rực nhìn cô, từ khi bước vào cửa anh đã hôn cô, sau đó là nằm trên giường, ít nhất cũng nửa tiếng đồng hồ. nếu như cô không thích thì sao lại để anh hôn cô lâu như vậy? Lúc là cô nhóc lừa gạt thích nói mấy lời dối lòng, thích thì nói thích, anh cũng đâu có cười cô.

“Không có cảm giác, không thích.” Tống Hân Nghiên dối lòng nói, hai má nóng bừng, gương mặt xinh đẹp như sắp rỉ máu.

Thẩm Duệ không nói lời nào, anh chỉ lẳng lặng nhìn, như đang đọc thấu được suy nghĩ trong lòng cô, thấy cô sợ hãi ngồi không yên, vẻ mặt chột dạ nói: “Anh hôn em, em rất thích, nhưng tiếp sau thì không thích.”

“Tiếp sau?” Thẩm Duệ nhướng mày.
Chương 148: Muốn ôm anh(3)

Mặt Tống Hân Nghiên đỏ au, nóng như thiêu đốt. Cô nhìn đông nhìn tây, nhưng không dám nhìn thẳng anh, cô lắp bắp nói: “Thì, thì lúc anh muốn, lúc anh muốn đi vào, em không thích.”

Thẩm Duệ nhíu mày, một lúc sau mới hiểu cô đang ám chỉ điều gì, anh nói theo bản năng: “Em với Đường Diệp Thần chưa từng làm sao?”

Giây tiếp theo, trả lời Thẩm Duệ là một cái đạp, anh lại bị cô đạp xuống giường. Đây là điều mà Tống Hân Nghiên ghét nhất, nhắc tới lại nghẹn lòng. Sau khi kết lúc buổi hôn lễ vào năm năm trước, cô biết đêm tân hôn, cô và Đường Diệp Thần không tránh khỏi việc làm chuyện đó. Cô rất sợ hãi, nhưng không thể trốn tránh, vì thế cô mới nói cho Đường Diệp Thần biết chuyện cô bị người ta cưỡng hiếp.

Cô chỉ muốn anh đợi cho tới khi cô sẵn sàng, thì bọn họ sẽ ở chung phòng. Nhưng phản ứng lúc đó của Đường Diệp Thần lại làm cô càng tổn thương hơn. Sau đó, rất nhiều lần anh đã lôi chuyện này ra để sỉ nhục cô, đừng nói là chạm, ngay cả nhìn thấy cô, anh ta cũng cảm thấy bẩn mắt.

Một câu nói vô tình của Thẩm Duệ lại chạm tới nỗi đau thầm sâu nhất trong lòng cô, cô thẹn quá hóa giận, đá anh xuống giường là hành động trực tiếp nhất của cô.

“Tống Hân Nghiên, em muốn chết đúng không?” Hôm nay, Thẩm Duệ liên tục bị cô đá xuống giường, anh phát cáu, vốn dĩ dục vọng bị cô khơi dậy không có chỗ phát tiết đã đủ khiến anh bực bội, kết quả còn bị cô đá lăn xuống giường, cái này anh còn nhịn được thì còn gì mà không nhịn được nữa đâu?

Tống Hân Nghiên bướng bỉnh, cô giận vì anh đã lấy chuyện này ra để trêu chọc cô. Nhìn thấy bộ dạng trần truồng của anh, cô nhắm nghiền hai mắt lại: “Ai ya, cái đồ biến thái, mặc quần áo vào.”

Đầu Thẩm Duệ đầy vạch đen, hóa ra đến bây giờ cô mới phát hiện anh không mặc quần áo?

Thẩm Duệ đứng dậy, anh không nói lời nào xoay người đi vào phòng tắm. Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng bước chân, cô mở mắt ra thì nhìn thấy toàn bộ vóc dáng của anh, cô say rồi. Anh cũng không biết lấy cái gì che chắn lại hay sao?

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Tống Hân Nghiên vội vàng nhảy xuống giường, cô kéo rương quần áo ra, lấy một bộ mặc vào. Thật ra trong lòng cô vẫn có chút xấu hổ, cô cũng không biết vì sao hai người hôn nhau, lại hôn tới tận giường, còn suýt chút nữa đã...

Cô che trán, nhìn táo và quần áo rải đầy đất, trong lòng cô càng xấu hổ hơn. May mà bạn cùng phòng còn chưa quay về, nếu như bắt gặp phải cảnh này, thì cô chỉ muốn độn thổ cho xong.

Tống Hân Nghiên vội vàng ngồi xổm nhặt quần áo lên, quần áo đàn ông và phụ nữ xếp lộn xộn lên nhau, trông cực kỳ ái muội, khiến người ta đỏ mặt tía tai. Cô nhặt cà vạt, áo sơ mi và quần tây của anh lên. Sau đó cô nhìn thấy quần lót bọc đạn của anh ở cạnh chân giường.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, cô vẫn không hiểu nổi sở thích của anh, vì sao lại thích loại quần đùi này, nó thật sự thoải mái sao?

Cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Duệ quấn một chiếc khăn ngang hông đứng cạnh cửa, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót của mình, trong lòng anh không khỏi xao động, hơi nóng bốc lên, anh khoanh tay đứng trước cửa: “Em thích à? Tặng em đấy.”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, thấy anh đang nhìn cô với đôi mắt sáng rực, cô vội vàng ném cái quần đi: “Không thèm, em cũng có mặc được đâu.”

Tâm trạng của Thẩm Duệ rất vui vẻ: “Sao em lại không mặc được, cái này giống với quần chữ T mà con gái các em hay mà?”

“...” Tống Hân Nghiên muốn nói ‘Giống làm sao được’, nhưng rốt cuộc vẫn là da mặt cô mỏng, không muốn tranh cãi với anh về đề tài xấu hổ này, cô ném quần áo lên giường nói: “Mặc quần áo vào, em ra ngoài đợi anh.”

Bỗng nhiên Thẩm Duệ túm cổ tay cô lại, trên người anh ngập tràn mùi sữa tắm, sữa tắm chuẩn bị cho học viên rất rẻ, lúc cô đi dạo phố trông thấy loại mình vẫn thường dùng nên mua về, mùi hương rất dễ ngửi.

Khi cô bị anh kéo lại, suýt chút nữa đã hôn lên yết hầu của anh. Mặt cô đỏ bừng, vừa ngẩng đầu lên, anh đã cúi xuống hôn lên môi cô một cái: “Bảo bối, chúng ta đã quen thuộc như vậy rồi, không cần phải tránh.”

Tống Hân Nghiên dùng sức giãy dụa nhưng không thoát ra được, ngược lại còn làm tuột mất khăn tắm đang quấn trên người anh. Tống Hân Nghiên cúi đầu nhìn, cô không chịu nổi quay đi chỗ khác: “Thẩm Duệ, anh nhanh mặc quần áo vào, bạn cùng phòng trở về gặp phải thì sẽ không hay.”

Thẩm Duệ cũng không quấy rầy cô nữa, anh hào phóng buông cô ra, sau đó cầm quần áo mặc vào.

Anh không thắt cà vạt, cúc áo trước ngực mở bung ba cái, dường như có thể nhìn thấy cơ bắp mạnh mẽ quyến rũ ở bên trong. Anh xắn tay áo lên, để lộ chiếc đồng hồ đắt tiền. Hoa văn trên chiếc đồng hồ là bản đồ thế giới, trông rất đẹp và cao quý.

Thật ra toàn thân người đàn ông này, mọi thứ trên người anh đều rất tinh xảo, từ quần áo cho tới đồng hồ, hay cả cuộc sống của anh, không có chỗ nào là cô có thể chen chân vào được. Nhưng người đàn ông này lại nhìn trúng cô, hơn nữa còn nhất quyết không chịu rời xa.

Tống Hân Nghiên cũng không hiểu nổi bản thân mình, đột nhiên cô bước lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Thẩm Duệ kinh ngạc nhướng mày, đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh sau khi bọn họ gặp mặt. Mọi u tối trong lòng anh dường như bị sự chủ động của cô xua tan hết, anh dang tay ôm cô vào lòng, dịu dàng hỏi: “Em sao vậy?”

“Không sao, chỉ muốn ôm anh.” Nếu như chỉ hỏi hiện tại chứ không hỏi tương lai thế nào. Bọn họ trân trọng thời gian ở bên cạnh nhau, đợi đến khi không còn bên nhau được nữa thì sẽ thẳng thắn chia tay, có phải như vậy sẽ bớt đau khổ hơn không?

Trong lòng Thẩm Duệ rất thoải mái, anh cúi đầu hôn lên tóc cô, yên lặng ôm lấy cô.

Một lúc lâu sau, Tống Hân Nghiên mới buông anh ra, cô nói: “Em đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.” Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nắm tay anh rồi bước ra ngoài. Vừa mở cửa đã thấy bạn cùng phòng đứng bên ngoài.

Bạn cùng phòng ngạc nhiên nhìn người đàn ông phía sau cô: “Bạn trai của cậu à?”

Tống Hân Nghiên nhìn bàn tay đan nhau của hai người, sau đó cô lại nhìn Thẩm Duệ, dường như anh đang đợi câu trả lời của cô. Cô nhớ tới vừa nãy, suýt chút nữa hai người đã lau súng cướp cò, cô thẹn thùng gật đầu: “Ừ, chúng tớ đi trước đây.”

Thẩm Duệ không ngờ cô lại thừa nhận. Ánh sáng trong mắt anh như cầu vồng sau mưa, chói mắt rực rỡ. Có lẽ là hiếm khi được vui vẻ như vậy, anh luôn xem thường người lạ, nhưng lại phá lệ gật đầu với bạn cùng phòng của cô.

Tống Hân Nghiên kéo anh xuống dưới nhà, ký túc xá kiểu cũ không có thang máy nên chỉ có thể đi thang bộ. Thẩm Duệ đi theo sau cô, nhìn mười ngón tay đang đan vào nhau của hai người, anh cười khẽ, tâm trạng tốt đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Anh cũng không biết vì sao, hành động ấm áp đôi khi của cô lại làm anh thỏa mãn như có được cả thế giới. Người phụ nữ này khiến anh vừa yêu vừa hận, còn anh thì không thể làm gì được cô.

Hai người đi xuống dưới thì gặp dì quản lý ký túc xá, dì cười híp mắt nhìn người đàn ông đẹp trai, cao ráo đang đi bên cạnh cô, dì hỏi: “Cô Tống, bạn trai cô sao?”

Tống Hân Nghiên không giống như vừa rồi trả lời bạn cùng phòng, lần này cô trả lời rất tự nhiên: “Dạ vâng, đúng rồi dì.”

Dì quản lý vui vẻ cười toe toét, dì nói với Thẩm Duệ: “Này thanh niên trẻ, cậu phải quý trọng duyên phận đó.”

Thẩm Duệ liếc nhìn Tống Hân Nghiên, anh gật đầu nói: “Cháu sẽ làm vậy.”

Có lẽ là đang ở thành phố xa lạ nên không sợ gặp phải người quen, Tống Hân Nghiên không bị gò bó như ở Đồng Thành, từ khi bước ra khỏi ký túc xá, tay của hai người vẫn chưa hề buông ra. Trong lòng Thẩm Duệ cực kỳ vui vẻ, cô bằng lòng thừa nhận thân phận của anh, chứng tỏ cô đã xem anh như người đàn ông của cô, lần này cô không thể nuốt lời được nữa.
Chương 149: Muốn ôm anh(4)

Trên con đường ở một nơi xa lạ, hai người tay trong tay đi về phía trước, giống như một đôi tình nhân bình thường giữa lòng thành phố, trong mắt bọn họ chỉ có nhau. Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn anh: “Anh cười gì vậy?”

“Vui!” Thẩm Duệ nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh, anh cảm thấy may mắn vì mình đã tới Giang Ninh, nếu không anh sẽ không nhận được niềm vui như vậy. Anh không hề hỏi cô đã nghĩ thông suốt hay chưa, bởi vì cho dù cô có nghĩ thông hay không thì anh cũng không để cô rời xa anh nữa.

Bên phía ông cụ, anh đã nghĩ ra kế sách đối phó, chỉ là tạm thời, cô phải chịu một chút ấm ức.

Tống Hân Nghiên lắc đầu cười.

Thẩm Duệ thấy thuế, anh hỏi: “Sao em lại lắc đầu?”

“Không vì sao cả, nhưng mà em cũng vui.” Tống Hân Nghiên cười híp mắt nói, anh tới Giang Ninh tìm cô, cô rất vui mừng. Khoảnh khắc nhìn thấy anh đứng dưới ký túc xá, điều cô muốn làm nhất chính là chạy tới nhào vào ngực anh, muốn nói cho anh biết cô nhớ anh tới nhường nào.

Nhưng cô nhịn, có một số chuyện có thể làm, nhưng cũng có một số lời không thể nói, nếu đã nói ra thì sẽ không thể chối cãi được nữa.

“Em vui cái gì?” Thẩm Duệ bước tới, nhân lúc cô không để ý, anh hôn trộm lên mặt cô một cái.

Tống Hân Nghiên sợ tới mức nhìn trái nhìn phải, thấy ông ai chú ý tới bọn họ, cô mới yên tâm, cô sờ sờ gương mặt mình rồi nói: “Anh đừng có mà hôn linh tinh, người ta thấy bây giờ.”

“Anh hôn bạn gái của anh, ai dám nói cái gì?” Thẩm Duệ vênh váo nói.

Tống Hân Nghiên: “…”

Cách đó không xa, Thẩm Ngộ Thụ ôm Lệ Gia Trân bước tới, Lệ Gia Trân nhìn thấy hai người phía trước đang ôm hôn nhau trên đường, cô huých Thẩm Ngộ Thụ bên cạnh, hoang mang nói: “Anh Ngộ Thụ, anh mau nhìn đi, có phải là em hoa mắt không, em thấy anh trai của anh với chị Tống hôn nhau.”

Thẩm Ngộ Thụ đen mặt, hai người đi theo một lúc rồi mà bây giờ cô mới phát hiện? “Đừng ồn, để anh trai phát hiện thì chúng ta không được xem kịch nữa đâu.”

“Ồ, anh Ngộ Thụ, sao nhìn anh không có chút ngạc nhiên nào thế, lẽ nào anh đã sớm biết bọn họ có gì đó với nhau rồi, nhưng mà chị Tống không phải cháu dâu của anh sao?” Lệ Gia Trân mở to mắt, tò mò nhìn anh.

“Ồn ào.” Thẩm Ngộ Thụ khẽ trách một tiếng, anh cúi đầu che kín môi cô lại. Lệ Gia Trân trừng mắt, cô nhìn Thẩm Ngộ Thụ trước mặt mình, trái tim lại bắt đầu đập loạn xạ.

Năm 12 tuổi anh đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô, đây là lần đầu tiên anh hôn cô một cách kiềm chế, cẩn thận như thể cô là một con búp bê mỏng manh.

Chỉ trong chốc lát, nụ hôn của anh đã trở nên cuồng bạo.

Lệ Gia Trân bị đoạt đi hô hấp, cô nín thở quên cả lấy hơi, gương mặt xinh đẹp nghẹn tới đỏ bừng. Nửa phút sau, Thẩm Ngộ Thụ buông cô ra, anh vỗ vỗ lên đôi má phấn nộn của cô, cười mắng: “Đồ ngốc, hít vào, thở ra.”

Lệ Gia Trân há miệng lấy hơi hít vào thở ra, hô hấp dần trở lại bình thường, nhưng trái tim nhỏ của cô mãi vẫn không quay về như lúc đầu được. Cô không da,s nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngộ Thụ, cô nhìn Đông nhìn Tây, bỗng phát hiện đôi tình nhân phía trước không thấy đâu, cô nói: “Anh Ngộ Thụ, không thấy chị Tống với anh trai anh đâu rồi, chúng ta nhanh đuổi theo.”

Thẩm Ngộ Thụ lôi cô về, anh nghiêm mặt nói: “Đuổi cái gì mà đuổi, chúng ta đi hẹn hò.”



Tống Hân Nghiên dẫn Thẩm Duệ tới nhà hàng mà lần trước Lệ Gia Trân dẫn cô đi, cô gọi mất món đặc sản, trong lúc đợi món ăn, cô thấy Thẩm Duệ đang nhìn cô không chớp mắt, cô nói: “Đồ ăn ở đây không đắt nhưng hương vị rất ngon, anh nếm thử đi, bây giờ em là người thất nghiệp, chỉ có thể mời anh ăn cái này, anh đừng ghét bỏ nha.”

“Anh nói ghét bỏ lúc nào?” Thẩm Duệ cau mày.

Tống Hân Nghiên cười nhìn anh, cô lấy lòng: “Em chỉ sợ anh không quen thôi mà, à đúng rồi, sao anh lại biết em đang ở thành phố Giang Ninh?”

Thẩm Duệ liếc cô một cái, gương mặt anh lạnh lùng cao quý, ý không muốn nói cho cô biết. Tống Hân Nghiên chống cằm, cười tủm tỉm nói: “Anh không nói em cũng biết, lần trước anh nói mũi anh rất thính, chỉ cần anh muốn tìm em thì nhất định sẽ tìm được.”

“Đúng thế, cho nên em cũng đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của anh, cho dù em ở đâu thì anh cũng có thể tìm được.” Thẩm Duệ làm bộ hung dữ, chọc cho Tống Hân Nghiên cười khanh khách.

“Thật sao? Cho dù em đi tới đâu anh cũng có thể tìm được em?”

“Đương nhiên, anh sẽ không làm mất em, cho dù làm mất thì anh cũng sẽ tìm lại được.” Thẩm Duệ đầy tự tin nói.

Tống Hân Nghiên mỉm cười, chắc chắn kiếp trước cô đã cứu rỗi loài người nên kiếp này mới gặp được anh.

Ăn cơm xong là đối mặt ở vấn đề chỗ ở của Thẩm Duệ, anh tự lái xe tới đâu, không có thư ký Nghiêm đi theo sắp xếp, Tống Hân Nghiên cũng không thể mang anh về ký túc xá được. Chỉ đành phải tìm một khách sạn năm sao, giúp anh thuê phòng.

Cô xoay người đưa thẻ phòng cho anh, vừa nói phải trở về, Thẩm Duệ lên tiếng: “Có muốn vào trong uống tách trà rồi hẵng đi không?”
Chương 150: Muốn ôm anh(5)

Tống Hân Nghiên giơ tay xem đồng hồ, kim giờ đã chỉ vào số chín, cô do sự một lúc rồi gật đầu. Thật ra trong lòng cô cũng không nỡ xa anh, cô cũng muốn xem phòng anh ở thế nào.

Hai người đi thang máy lên tầng, tới trước cửa phòng, Thẩm Duệ cắm thẻ phòng vào công tắc, đèn trong phòng lập tức sáng choang, anh nghiêng người để ra một lối đi: “Vào trong đi.”

Tống Hân Nghiên bước vào, căn phòng rất lớn, giữa phòng đặt một cái giường lớn, bên cạnh là một chiếc sạp nhỏ, còn có cả ban cồn. Cô đi ra ngoài ban công, căn phòng nằm ở vị trí rất cao, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ban đêm và sóng gợn lăn tăn dưới hồ bơi.

“Ở đây đẹp quá.” Tống Hân Nghiên khen ngợi, thời gian này cô đã đi rất nhiều nơi, nếu không phải lên lớp thì cô cũng không để bản thân nhàn rỗi. Nhưng cô vẫn chưa phát hiện ra vẻ đẹp của thành phố Giang Ninh, chỉ cảm thấy cô đơn vô tận.

Nhưng hiện tại Thẩm Duệ ở bên cạnh cô, một khoảng sân nhỏ cũng làm cô cảm thấy đẹp, quả nhiên là tâm trạng quyết định mọi thứ cô nhìn thấy là đẹp hay xấu.

Thẩm Duệ bước tới ôm eo cô từ phía sau, anh đặt cằm lên vai cô. Cô sợ nhột rụt cả cổ lại, gò má của anh cọ lên má cô, bộ râu mới mọc lú nhú của anh chọc cô cười vui vẻ.

Ở một thành phố xa lạ, cô không cần lo lắng mối quan hệ giữa hai người sẽ bị ai phát hiện, cô có thể thả lỏng ở bên cạnh anh. Không cần do dự hay băn khoăn điều gì cả.

“Nghiên Nghiên, buổi tối đừng về nữa, ở lại đây được không?” Thẩm Duệ dán bên tai cô, thấp giọng nói.

Lời mời của người đàn ông trưởng thành mang theo vài phần ám muội tới mê người, khiến người khác khó mà kháng cự lại được. Tống Hân Nghiên nghĩ tới buổi chiều, bọn họ suýt chút nữa đã lau súng cướp cò, trái tim đập loạn, cô lắc đầu: “Em phải về, bạn cùng phòng còn đang đợi cửa.”

“Vậy em gọi điện cho cô ấy, bảo là em không về, cô ấy sẽ hiểu cho em thôi.” Thẩm Duệ không muốn để cô đi, anh ước mỗi ngày cô đều bên cạnh anh, cùng anh đi ngủ rồi cùng anh thức giấc.

Nhưng giữa hai người có quá nhiều trở ngại, bọn họ phải loại bỏ từng cái một.

Chuyện xảy ra năm năm trước, anh không có cách nào nói cho cô biết, anh cũng sẽ không để bất cứ ai có cơ hội nói cho cô. Còn về ông cụ Thẩm, anh nhất định sẽ nghĩ cách bịt lại. Nhưng hiện tại, bọn họ vẫn chưa thể quang minh chính đại ở bên nhau, khi quay về Đồng Thành, mọi chuyện đều phải rất cẩn thận.

Nhịp tim Tống Hân Nghiên đập nhanh hơn: “Không được, sáng sớm mai em còn có tiết học, vở ghi chép của em còn đang ở ký túc xá.”

“Ngày mai anh lái xe đưa em về, ở Giang Ninh anh chỉ có một mình, em ở cạnh anh đi có được không?” Vì để giữ cô ở lại, ngay cả chiêu giả bộ làm nũng Thẩm Duệ cũng lôi ra dùng.

Tống Hân Nghiên do dự, ở cùng một chỗ với anh, cô càng ngày càng không có nguyên tắc, cô sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ lạc mất bản thân mình, không thể rời khỏi anh được nữa. Nhưng mà nghĩ tới anh tự mình lái xe mấy tiếng đồng hồ để tới gặp cô, cô lạ không nhẫn tâm nỗi.

“Vậy anh phải cam đoan không được làm gì với em.” Tống Hân Nghiên mềm lòng, cô không từ chối anh được.

Mắt Thẩm Duệ sáng lên, anh vội vàng gật đầu: “Được, anh thề sẽ không làm chuyện khác, anh đi tắm, em gọi điện cho bạn cùng phòng đi.”

Tống Hân Nghiên nhìn bóng dưng thoải mái của anh, cô lắc đầu bất đắc dĩ. Cô lấy điện thoại gọi cho bạn cùng phòng, cô ấy ngỏ ý đã biết sau đó cúp máy. Nhìn xuống màn đêm tĩnh mịch, cô lặng lẽ thở dài.

Nhà họ Thẩm ở Đồng Thành, gần đây ông cụ Thẩm rất hài lòng, Tống Hân Nghiên đã đi khỏi Đồng Thành, Thẩm Duệ vẫn đi làm như mọi ngày, xem bộ dáng này có vẻ hai người đã thật sự chia tay rồi.

Kế tiếp ông có thể sắp xếp hôn sự của thằng Tư và Hạ Doãn Nhi rồi, Hạ Doãn Nhi là con dâu mà ông nhìn trúng, tính cách đơn thuần ngay thẳng, bối cảnh hậu thuẫn cũng rất tốt, nếu thằng Tư cưới Hạ Doãn Nhi, không chỉ có thêm một dâu hiền nội trợ mà sự nghiệp cũng sẽ có nhiều giúp ích.

Nhưng mà Tống Hân Nghiên vừa đi thì lại có tin đồn Thẩm Duệ và cháu gái tổng giám đốc của Nghiệp Chi Phong có qua lại rất thân thiết, ông ta phái người điều tra Phùng Trinh Trinh, thân thế của Phùng Trinh Trinh còn kém hơn cả Tống Hân Nghiên, ông ta đương nhiên là coi thường đứa cháu dâu này.

Tối đó, ông mời ông cụ Hạ, vợ chồng Hạ Phong và Hạ Doãn Nhi tới nhà họ Thẩm chơi, ý định mau chóng thúc đẩy hôn sự của Thẩm Duệ và Hạ Doãn Nhi. Ông gọi điện thoại cho Thẩm Duệ nhưng anh không nghe máy, ông lại gọi cho phòng thư ký, người của phòng thư ký nói cho ông biết, Thẩm Duệ đã đi công tác rồi.

Tâm trạng tốt của ông bỗng nhiên tan biến, công tác? Vì sao cứ phải đi công tác vào thời điểm mấu chốt này? Ông lại hỏi thư ký xem anh đi công tác ở đâu, thư ký thuận miệng đáp một câu ‘Đi thành phố C’.

Trong lòng ông nghi ngờ, lo lắng anh sẽ không kiềm chế được mà tới tìm Tống Hân Nghiên, ông cho người điều tra chuyến bay đi thành phố C ngày hôm đó, quả nhiên là tra được ghi chép của Thẩm Duệ, lúc này ông mới yên tâm.

Buổi tối, đoàn người nhà họ Hà đã tới, Hạ Doãn Nhi chuẩn bị quà cho ông cụ Thẩm, là một chiếc nghiên mực trông rất đẹp mắt: “Ông Thẩm, hy vọng ông sẽ thích.”

Ông cụ Thẩm yêu thích không buông, nghe Hạ Doãn Nhi gọi ông ta là ông thì liền trừng mắt nói: “Doãn Nhi, say này con gả cho thằng Tư, cũng không thể gọi là ông được, sau này gọi là bác trai đi.”

Ông cụ Hạ và Hạ Phong nhìn nhau, ông Hạ cười nói: “Chuyện này còn chưa rõ ràng, bây giờ đổi cách xưng hô e là quá sớm, vẫn nên xem ý của bọn trẻ, đúng rồi, sao không thấy Thẩm Duệ đâu?”

“Buổi sáng thằng Tư gọi điện nói tối sẽ về nhà ăn cơm, thật sự là không khéo, dự án bên phía thành phố C xảy ra chút vấn đề, nó phải bay qua đó để xử lý.” Ông cụ Thẩm nói mò.

Ông cụ Hạ cười gật đầu, Hạ Doãn Nhi nghe thấy Thẩm Duệ không về, gương mặt nhỏ trở nên suy sụp, cô chán nản ngồi cạnh người lớn, nghe bọn họ nói chuyện làm ăn, chỉ cảm thấy khô khan nhàm chán.

Ăn cơm tối xong, ông cụ Thẩm và ông Hạ cùng đi vào phòng sách, ông cụ Hạ đứng một bên trong phòng, ngắm nhìn bức bộ thư pháp của ông cụ Hạ, ông buồn bã nói: “Cậu Thẩm này, chúng ta đều đã già, chỉ có thể ngồi ở nhà viết chữ chơi cờ, thật vô dụng.”

Ông cụ Thẩm đang pha trà phía sau bàn, ông nói: “Tôi còn chưa già thì làm sao ông già được? Bọn trẻ bây giờ giống như ngựa hoang đứt cương, vẫn cần trưởng bối như chúng ta chỉ điểm nhiều hơn, gừng càng già càng cay.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom