Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61-65
Chương 61: Bạc tổng, không chơi được sao?
Chung Hi thản nhiên nghênh đón ánh mắt hơi phức tạp của Bạc Lương Thần, giải thích với Opple tiên sinh: “Tôi và hai người này, đích xác có chút khúc mắc, anh ấy là chồng cũ của tôi, người phụ nữ này là vị hôn thê của anh ấy.”
Quan hệ có chút vòng vo, ánh mắt của Opple tiên sinh dạo một vòng trên ba người bọn họ.
Sắc mặt Bạc Lương Thần trầm xuống, anh có nói cái gì nữa cũng là vu sự vô bổ, lời mời muốn hợp tác với tập đoàn Opple lại phải gác lại!
Đây đều là chuyện tốt Chung Hi làm.
Trơ mắt nhìn cô và Opple tiên sinh mỉm cười nói chuyện với nhau, Bạc Lương Thần một tay kéo Ôn Nguyễn Nhi, dẫn cô ta ra ngoài.
“Lương Thần, bọn họ đã sớm quen biết.” Ôn Nguyễn Nhi lẩm bẩm, còn quay đầu lại liếc nhìn bọn họ: “Người kia vì sao lại thân thiết với Chung Hi như vậy, nhất định là cô ta...”
Bạc Lương Thần mặt mày lạnh đến cực hạn, xoay người nhìn Ôn Nguyễn Nhi chăm chú: “Bây giờ cô lập tức trở về khách sạn, nói thêm một chữ nữa, cô vĩnh viễn biến mất khỏi trước mặt tôi.”
Nước mắt Ôn Nguyễn Nhi tràn ra hốc mắt, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Bạc Lương Thần.
Cô ta thật sự vô cùng tủi thân, không rõ mình làm sai chỗ nào?
Cô ta chỉ chán ghét Chung Hi, nên đi theo tới xem một chút, ai bảo chuyện này trùng hợp như vậy chứ!
Bạc Lương Thần trực tiếp phân phó tài xế đưa cô ta trở về, sau đó quay trở lại, muốn vãn hồi chuyện hợp tác với Opple tiên sinh, nhưng đối phương đã rời đi.
Chung Hi nhìn bộ dáng tức giận của anh, mỉm cười.
Vở kịch hôm nay, xem thật hay.
“Đứng lại.”
Bạc Lương Thần động tay, đẩy cô lên mặt tường lạnh như băng.
Chung Hi cực kỳ bình tĩnh, khóe miệng cô thậm chí còn mỉm cười: “Như thế nào, Bạc tổng không thích vở kịch này sao? Tôi cũng cảm thấy, nhân vật nữ chính diễn không tệ đâu.”
“Cô... Tính kế tôi?”
Hiện tại anh hận không thể bóp chết người phụ nữ này, cũng hối hận bản thân không nên mềm lòng, cho cô cơ hội phản kích.
Chung Hi mở to mắt nhìn, trên mặt một chút cũng không tỏ vẻ e ngại.
“Thử một trò đùa với anh, mới như vậy thế mà đã không chơi nổi?” Cô chớp chớp mắt: “Vị hôn thê của anh thiếu chút nữa đẩy tôi xuống biển chết đuối.”
Chuyện này, Bạc Lương Thần hoàn toàn biết được.
Đáy mắt anh xẹt qua một chút kìm nén, tay nắm chựt cô buông lỏng vài phần: “Cô ấy không có lá gan đấy, có lẽ chỉ thuận miệng nói, bị người khác có ý nghe được.”
Chung Hi nhịn không được, ha ha cười ra tiếnng.
Kể cả bảo vệ từ bên trong, cũng không bảo vệ được như vậy đâu!
Cô cười bạc Lương Thần trước kia bạc tình phụ nghĩa như vậy, hiện tại ngược lại biến thành một người si tình.
Cười cô quá khứ bị mù mắt, thích loại cặn bã này!
Rõ ràng cô cười, trong mắt lại có thống khổ không thể xóa nhòa được: “Dù sao, Opple tiên sinh sẽ không hợp tác với công ty của anh nữa, ván này, tôi thắng rồi.”
Nói xong, thừa dịp Bạc Lương Thần phân tâm, Chung Hi hất tay anh ra, đi về phía một cái bàn khác, cầm bánh ngọt tới.
“Kỳ thật, hôm nay tôi còn có một mục đích nữa, chính là đặc biệt cảm ơn anh, cám ơn anh đã cho tôi vào MON.”
Chung Hi cười, đem bánh ngọt đặt ở trước mặt Bạc Lương Thần, xoay người rời đi.
Cô sẽ không nói cho Bạc Lương Thần biết, hôm nay là một ngày đặc biệt, là ngày kỉ niệm kết hôn từng là của hai người bọn họ.
E là, anh vĩnh viễn sẽ không nhớ được.
Chung Hi ra khỏi cửa chính, đón hơi lạnh từ gió biển bên ngoài, hít một hơi thật sâu, cô đã chính thức tuyên chiến với Bạc Lương Thần.
Bắt đầu từ giờ phút này, cô phải giữ vững tinh thần từng phút một.
Miễn cho không biết khi nào, sẽ chết trong tay người đàn ông kia.
Chung Hi vừa về tới khách sạn, đã gặp Từ Á trong đại sảnh.
Từ Á mặc váy màu vàng nhạt, tóc tết đuôi sam, thoạt nhìn vô cùng trẻ trung duyên dáng, thấy Chung Hi, cô ta chạy tới: “Chị Chung Hi, công ty bảo hai bọn mình đi lấy đồ trang sức tuần lễ thời trang, bây giờ đi không ạ?”
“Cô với tôi?”
Từ Á cười gật đầu: “Đúng vậy, em đã hẹn xe rồi.”
Lấy vài món đồ trang sức, mà còn muốn ngồi xe?
Có vẻ, chỗ đó rất xa.
Chung Hi híp híp đôi mắt: “Đi thôi.”
Vẻ mặt Từ Á cười tươi, thậm chí chủ động giúp cô mở cửa xe: “Em say xe, để em ngồi bên ngoài đi.”
Loại taxi địa phương này mở cửa một phía, hơn nữa chỉ có cửa sổ bên cạnh.
Chung Hi chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, thừa dịp không có ai chú ý, cô từ trong túi móc ra một thứ, nắm trong tay.
“Tài xế, đi thôi.”
Mà lúc này, Trần Hiểu Nhu đã bị Ôn Nguyễn Nhi gọi vào phòng, bị ập xuống đầu một trận mắng chửi.
“Cô thật sự là đồ ngu xuẩn, hại chết tôi rồi, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được!” Ôn Nguyễn Nhi giơ tay lên ý muốn ném ly thủy tinh trong tay ra ngoài.
Trần Hiểu Nhu vội vàng đáp theo lời Chung Hi nói, thấp giọng khuyên nhủ: “Ôn tiểu thư, là tôi không tốt, cô đừng nổi giận, cẩn thận làm tổn thương đứa nhỏ.”
Đứa nhỏ?
Ôn Nguyễn Nhi lập tức tỉnh ngộ, lẩm bẩm: “Đúng vậy, tôi còn có đứa con.”
Bạc Lương Thần đối với cô ta chắc chắn là tức giận nhất thời, hoặc là ra vẻ cho Opple tiên sinh kia xem.
Chỉ cần cô ta làm theo lời anh nói, dưỡng thai thật tốt, vị trí Bạc phu nhân khẳng định vẫn là của cô ta, đến lúc đó, chỉ cần cô ta làm nũng, hắn nhất định sẽ bổ sung hôn lễ cho cô ta.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Ôn Nguyễn Nhi cũng không tệ nữa.
Cô ta trừng mắt nhìn Trần Hiểu Nhu một cái: “Sau này cô tiếp tục theo dõi Chung Hi cho tôi, cô ta có động tĩnh gì, cô phải nói cho tôi biết.”
Nhất là tuần lễ thời trang lần này, sau scandal hôn lễ của cô ta và Bạc Lương Thần, đây là lần đầu tiên cô ta công khai thể hiện thái độ, tuyệt đối không thể bị Chung Hi phá hỏng lần nữa.
Trần Hiểu Nhu vội vàng nói: “Được, tôi biết rồi.”
Cô yên lặng rời khỏi phòng, đóng cửa lại, âm thầm nói thầm: “Mười người như cô cộng lại cũng không đấu lại được Chung Hi.”
Sau khi bị Chung Hi lăn qua lội lại như vậy, hợp tác của tập đoàn Bạc thị và tập đoàn Opple hoàn toàn thất bại rồi.
Bạc Lương Thần trở lại khách sạn, bảo trợ lý Mẫn liên lạc với Opple tiên sinh, nhưng không có ngoại lệ, lời mời đều bị cự tuyệt.
“Nghĩ biện pháp, trong vòng tuần này, nhất định phải gặp lại anh ta.” Bạc Lương Thần nới lỏng cà vạt, trên mặt bàn tất cả đều là kết quả mấy ngày nay anh họp.
Vì dự án cấp S này, anh đã liều mạng dốc toàn lực, hơn nữa chỉ cần một cơ hội đối mặt đàm phán, anh tuyệt đối có lòng tin sẽ thuyết phục đối phương.
Vốn là hôm nay mọi thứ đều đã chuẩn bị, lại bị Ôn Nguyễn Nhi hủy hoại.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của cô ta ở trong phòng ăn, Bạc Lương Thần lập tức cảm thấy lo lắng, đây chính là vợ tương lai của anh à?
Trợ lý Mẫn điều tra một phen, đã có câu trả lời
“Bạc tổng, tuần lễ thời trang lần này cũng mời vợ của Opple, có lẽ Opple tiên sinh cũng sẽ tham gia.”
Trợ lý Mẫn đẩy kính xuống: “Nếu như anh đến với tư cách là bạn trai của Ôn tiểu thư, cùng nhau tham dự tuần lễ thời trang..., có lẽ có thể vô tình gặp được anh ta.”
Sau một thời gian ngắn trầm mặc, Bạc Lương Thần phất tay: “Đi sắp xếp đi.”
Anh chỉ cần có kết quả.
“Vâng, Bạc tổng.” Trợ lý Mẫn xoay người đi ra ngoài, nghĩ đến cái gì, lại quay người lại: “Bạc tổng, lúc trước anh bảo tôi chú ý động tĩnh của Chung tiểu thư, hôm nay cô ấy hình như gặp phải chút phiền toái.”
Đuôi lông mày người đàn ông nhướn lên, đáy mắt xẹt qua sự lạnh lùng.
“Nói đi.”
Chương 62: Đồng quy vô tận
*Đồng quy vô tận: cùng vào chỗ chết.
Chung Hi ngồi ở trên xe, không nói một lời, cúi đầu chơi điện thoại di động một lát, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Như không có chuyện gì xảy ra hỏi một câu: “Còn chưa tới sao?”
Từ Á vội vàng lên tiếng: “Chắc là sắp rồi, em cũng không quá quen thuộc với bên này mấy, nhìn bản đồ xem, ôi trời, em quên mang theo điện thoại mất rồi.”
Chung Hi ồ một tiếng.
Trực tiếp đưa điện thoại di động của cô qua: “Dùng của tôi xem đi.”
“Có thể sao? Vậy chị nói luôn mật khẩu cho em được chứ?” Từ Á tỏ vẻ đơn thuần vô hại.
“Không có mật khẩu.” Chung Hi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô cứ tra đi, xong thì bảo tôi biết.”
“Được, chị cứ nghỉ ngơi đi, để em xử lý là được rồi.” Từ Á nói xong, mặt mày cười tươi, nhìn Chung Hi nhắm mắt lại, cô ta lập tức mở điện thoại di động của Chung Hi ra.
Khoảng mười phút sau, trong thời gian đó cũng có một vài chiếc xe ngừng lại.
“Cũng không sai lắm nhỉ.” Chung Hi lẩm bẩm một câu như vậy, sau đó mở mắt ra.
Trên xe chỉ còn lại tài xế địa phương này cùng cô, về phần Từ Á, đã cầm điện thoại di động của cô biến mất vô tung vô ảnh, đồng thời cũng không thấy, ba lô tùy thân của Chung Hi.
Chung Hi chẹp chẹp một tiếng.
“Không biết nhà họ Từ dạy con gái như thế nào, trình độ học vấn cao như vậy có ích lợi gì, đầu óc như vậy đâu có dùng được.”
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy bên ngoài đã là một khoảng mờ mịt, gần chạng vạng, bên ngoài tràn ngập một lớp sương mù, nếu là người ngoài rất dễ bị lạc.
Từ Á nhất định cho rằng cô không thông thao ngôn ngữ chỗ này, lấy đi điện thoại di động, sau đó mua chuộc tài xế và tay chân trước.
Chung Hi người này, rất nhanh sẽ ở chỗ này nhân gian bốc hơi.
Cho dù Chung Hi có tốt số, may mắn trốn thoát được, có thể tìm về khách sạn, khi đó, mấy cô ta chắc chắn đã trở lại Vân Thành rồi.
Cô ta chỉ cần nói mình cũng gặp phải người xấu, là có thể phủi sạch quan hệ.
Kế hoạch này, trông có vẻ không chê vào đâu được.
Chỉ tiếc, cô là Chung Hi, không phải loại ngu ngốc như Ôn Nguyễn Nhi.
“Này, đưa tôi trở về.” Chung Hi mở miệng, là ngôn ngữ địa phương chính gốc.
Trước đây cô vì chuẩn bị cho du học, từng học qua ngôn ngữ bên này, không nghĩ tới hôm nay lại có ích.
Người lái xe nghe thấy cô mở miệng, rõ ràng là ngạc nhiên.
Nhưng anh ta lại mắng một câu tục tĩu, ngay sau đó đạp chân ga.
Chỉ là đã tới xe của anh ta rồi, Chung Hi chỉ là đứa con gái yếu đuối, có thể làm thế nào đây?
Nghĩ đến giá cả đã thỏa thuận, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp và dáng người của Chung Hi, tài xế càng thêm hưng phấn.
Tuy nhiên, một giây sau đó.
Một lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén ép chặt cổ họng anh ta, hơn nữa Chung Hi cũng không phải hù dọa anh ta, trực tiếp hung hăng dùng sức, lưỡi dao vạch ra làn da của anh ta.
Người lái xe ngay lập tức hét lên: “Cô bị điên rồi!”
Chung Hi nhếch môi, bình tĩnh trả lời: “Đưa tôi về khách sạn, cô ta đồng ý anh thù lao bao nhiêu, hẳn sẽ không ít.”
“Nếu không, chúng ta sẽ đồng quy vu tận.”
Tài xế nhìn gương chiếu hậu, ánh mắt Chung Hi trống rỗng lạnh buốt, anh ta nuốt nước miếng, đành phải quay đầu xe trước.
“Cô trước...”
Anh ta vừa mới mở miệng, Chung Hi lập tức đem lưỡi dao đè chặt hơn, cười lạnh nói: “Đừng giở trò trêu đùa với tôi, nhanh lái xe đi, bằng không, còn chưa đến khách sạn, anh sẽ mất máu quá nhiều mà chết.”
Tay tài xế run lên, bất đắc dĩ thu hồi tính toán trong lòng.
Bởi vì đau đớn trên cổ nói cho anh ta biết, Chung Hi không phải đang nói đùa, nếu anh ta không làm theo lời cô nói, thật sự có khả năng sẽ chết trên xe của anh ta.
Hiện tại trong lòng anh ta chỉ hận không mang theo thêm một người anh em nữa.
Bằng không cũng sẽ không rơi vào tay một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Càng làm cho tài xế kinh ngạc chính là, Chung Hi không chỉ nói tiếng địa phương, cô còn biết đường!
Lúc xe còn có hai ngã tư, Chung Hi bảo anh ta gọi điện thoại cho Từ Á: “Hẹn cô ta ra, tôi sẽ buông tha cho anh.”
Bị Chung Hi nắm mạng trong tay, tài xế chỉ có thể làm theo.
Máu trên cổ đã càng ngày càng nhiều, anh ta sợ chết cầu Chung Hi: “Có thể để tôi đi bệnh viện trước hay không?”
“Anh cầu nguyện Từ Á ra sớm chút đi, chỉ cần cô ta lên xe, tôi sẽ để anh đi.”
Giọng nói của Chung Hi không hề có độ ấm.
Hoàn toàn không sợ người lái xe này sẽ chết tại chỗ.
Tài xế thống khổ nhắm hai mắt lại, kiên trì đến khi Từ Á lên xe, anh ta mới nhận được sự khoan hồng trong tay Chung Hi, nhận được một cái khăn tay.
“Che miệng vết thương một chút, đừng chết trước mặt tôi, tôi ngại bẩn.”
Tài xế đã không còn sức phản bác lời cô, tựa lưng vào ghế, chỉ nghe thấy tiếng Từ Á lên xe, anh ta lập tức nhảy xuống xe, bắt taxi đến bệnh viện.
Sắc trời đã tương đối tối, Từ Á không thấy rõ người khác, bực bội dùng tiếng Anh hỏi: “Còn cái gì...”
Lời còn chưa dứt, cô ta liền thấy Chung Hi đang chơi đùa với điện thoại của tài xế kia, mà trên ghế lái, còn có cổ tay Chung Hi, toàn là máu.
“A!”
Từ Á sợ hãi la hét, lảo đảo một cái, ngã xuống xe.
Suýt bị chiếc xe lao qua đâm trúng.
Chung Hi thò người ra, lạnh lùng mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần hung ác: “Lá gan nhỏ như vậy, còn học người ta mua người giết người?”
“Em... Em không có! Chị chắc chắn đã hiểu lầm rồi, chị Chung Hi, vừa rồi em cũng gặp phải người xấu, em vất vả mãi mới nhảy xe khác chạy đi đấy.’
“Thật sao?”
Chung Hi ngáp một cái, nhảy xuống xe, kéo Từ Á lên, gằn từng chữ hỏi: “Vậy em còn có tâm tình, thay một bộ váy đẹp à?”
Toàn thân Từ Á run lên.
Bởi vì Chung Hi nhét lưỡi dao của tài xế vừa mới bị cắt vào tay cô ta.
Thử.
Từ Á bị cứa vào rồi.
Nhưng cô ta không thèm kêu đau, cực kỳ hoảng sợ nhìn Chung Hi, sợ nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Chị Chung Hi, thực xin lỗi, em biết sai rồi, em không nghĩ tới lại sẽ như vậy, em chỉ là... Ghen tị với quan hệ của chị và anh Lục Bắc, chị tha thứ cho em lần này đi, sau này em sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn này nữa!”
Chung Hi trừng mắt nhìn: “Lời của cô, một chữ tôi cũng không tin.”
Từ Á hoảng sợ lắc đầu: “Không, chị tin em đi, em làm sao dám đôi nghịch với chị được!”
Tầm mắt cô liếc về phía chiếc xe, run rẩy hỏi: “Người lái xe kia đâu, hắn đâu rồi?”
“Không biết nha.”
Chung Hi nhoẻn miệng cười: “Cô có thể, tự mình đi bệnh viện hỏi một chút, có ai bị mất máu quá nhiều hay không, rồi chết trên đường.”
Cô vừa nói nói, đem máu trên tay cô lau lên váy mà Từ Á vừa thay.
Tiếp theo, gằn từng chữ cảnh cáo cô ta: “Tôi nể mặt Lục Bắc, tha cho cô một lần, chỉ một lần.”
Nói xong, Chung Hi bước vào khách sạn.
Mặc dù trên quần áo cô có vài nếp nhăn, nhưng cô đã lau khô máu trên tay.
Nhưng Từ Á ngoài cửa giật mình, trên váy đều là máu, trong tay còn nắm một lưỡi dao đẫm máu, bộ dáng kia, như người sống thấy quỷ vậy.
Chung Hi trở về phòng không bao lâu, Anna đã tới gõ cửa phòng cô.
“Chuyện gì?”
Anna kinh ngạc nhìn cô: “Từ Á nói không liên lạc được với cô, tôi tới xem một chút.”
“À, tôi bị mất điện thoại di động.” Chung Hi tự nhiên nở nụ cười: “Có gì cần tôi làm đấy.”
“Công ty chúng ta phải phụ trách phần video của mấy nữ minh tinh, các cô ấy cũng đang ở khách sạn này, cô đi xác định kiểu dáng và số lượng trang sức với các cô ấy đi, đây là danh sách.”
Nếu không phải nhân lực không đủ, việc lộ diện như vậy cũng sẽ không rơi xuống trên đầu Chung Hi.
Chung Hi cầm danh sách, tầm mắt dừng ở cái tên cuối cùng kia.
Cô cười đáp: “Tôi sẽ làm tốt, cảm ơn chị Anna.”
Anna nhìn Chung Hi cầm danh sách đi vào thang máy, nghi hoặc nhíu mày: “Sao lại có cảm giác cứ là lạ chỗ nào?”
Chương 63: Tôi còn sợ cái gì
Mười phút sau, Anna nghe nói Từ Á xảy ra chuyện, ngay lập tức chạy đến.
Mấy nhân viên MON đều ở đó, còn có Lưu Viện Viện, các cô ấy đều an ủi Từ Á.
Nhưng Từ Á gắt gao ôm vali, mặc cho ai nói, cô ta cũng không buông tay: “Tôi muốn về nhà, tôi đã đặt vé rồi, các cô ai cũng đừng ngăn cản tôi!”
Anna biết rõ hoàn cảnh gia đình của Từ Á, vội vàng nháy mắt với các cô ấy.
“Để tôi xử lý.”
Lưu Viện Viện đi ở phía sau, trước khi ra cửa nói với Anna một câu: “Nếu không, em cũng ở lại nhé? Em thấy trạng thái của cô ấy rất xấu, nếu có chuyện gì, cũng có thêm người giúp đỡ.”
Anna gật đầu: “Được rồi, để chị đi gặp cô ấy.”
Cô ấy vừa đi tới, Từ Á lập tức điên cuồng hét lên: “Đừng ngăn cản tôi, tôi nhất định phải về nhà! Tôi không thể chịu đựng ở đây thêm một giây đồng hồ nào nữa.”
“Được được được, cô muốn đi về đương nhiên có thể, bên công ty, tôi giúp cô đi giải thích, vậy cô cũng phải nói cho tôi biết nguyên nhân chứ?” Anna nhẫn nại hỏi: “Có phải là xung đột với ai không?”
Chuyện trên máy bay, cô ấy cũng nghe nói.
Nếu như Từ Á thật sự không muốn thấy Chung Hi, cô ấy có thể dùng một chút thủ đoạn nhỏ, khiến Chung Hi điều đi.
Từ Á cắn cánh môi, trong đầu tuôn ra lời cảnh cáo lúc ấy của Chung Hi.
Trong lúc nhất thời, cô ta sợ tới mức run rẩy.
“Không có!”
Cô ta hét lên một tiếng: “Tôi chỉ muốn quay về, cô hãy để tôi đi.”
Từ Á thiếu chút nữa khóc lóc cầu xin Anna.
Đang náo loạn không ngừng, cửa phòng bị người ta gõ cửa.
Nhân viên phục vụ dẫn Lục Bắc đứng ngoài cửa.
Lưu Viện Viện mở cửa, quay đầu lại nhìn Từ Á một cái: “Bạn của cô à?”
Trên mặt Từ Á còn có vệt nước mắt, vừa nhìn thấy Lục Bắc, lại dùng chăn che đầu: “Anh Lục Bắc, anh đừng tới đây, hiện tại em quá xấu, anh chờ em chỉnh sửa lại một chút, em sẽ đi gặp anh.”
Lục Bắc lờ mờ ừ một tiếng, anh nắm chặt điện thoại, đi về phía căn phòng vừa mới mở xong.
Anh ta vì muốn cho Chung Hi một sự kinh hỉ, nên hỏi Từ Á địa chỉ khách sạn này, vừa rồi Từ Á ăn mặc như vậy, cũng là vì đi sân bay đón anh ta.
Chỉ là sau đó xảy ra chuyện kia, Từ Á sợ tới mức ngay cả cửa cũng không dám ra.
Cửa lại đóng lại, cảm xúc Từ Á lại hòa hoãn một chút.
Bởi vì Lục Bắc thật sự đến rồi.
Nếu anh ấy biết bộ mặt thật của Chung Hi, còn có thể theo đuổi cô ta sao? Từ Á siết chặt chăn, cho dù Lục Bắc còn chấp nhất với Chung Hi, nhà họ Lục cũng không thể muốn có một đứa con dâu có bản án.
Nghĩ như thế, Từ Á tìm lại một chút tự tin.
Cô ta hạ thấp giọng nói: “Chị Anna, tôi không về nước nữa, nhưng tôi muốn tham gia tuần lễ thời trang, có thể giúp tôi bỏ tiền ra mua vé không?”
Cô ta muốn Chung Hi hiểu được, cô ta là thiên kim Từ gia cao cao tại thượng, là người phụ nữ duy nhất có thể phù hợp với Lục Bắc.
Tuần lễ thời trang này đều có vé VIP, niêm yết giá rõ ràng.
Một số tên tuổi trong giới kinh doanh thỉnh thoảng cũng theo xu hướng tươi mới, mặc váy hàng hiệu đi trên thảm đỏ.
Yêu cầu này của Từ Á cũng không tính là quá đáng.
Anna cũng có thể có được 10% phí xử lí từ đó, đây là vấn đề đôi bên cùng có lợi.
Anna cười nói: “Em giống như em gái ruột của tôi vậy, em mở miệng, cho dù tôi lên núi đao, cũng sẽ chuẩn bị cho em một vé đấy! Hơn nữa, tuyệt đối là vị trí tốt.”
Có Anna bảo đảm, Từ Á cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều.
Ngày mai là ngày diễn đầu tiên của tuần lễ thời trang, Anna ngay lập tức lấy điện thoại của mình để liên lạc chuyện vé.
Lưu Viện Viện vẫn đứng trong phòng, tận mắt nhìn Từ Á soi gương trang điểm, còn thay một chiếc váy xa xỉ khác từ trong vali.
Khi cô ta chuẩn bị thỏa đáng, người đã hoàn toàn không còn dáng vẻ điên khùng vừa rồi.
“Nếu như người bạn của tôi hỏi, vừa rồi tôi làm sao vậy, cô hãy nói cơ thể tôi không thoải mái, chuyện khác, không cần nói nhiều, hiểu chưa?” Từ Á nhìn Lưu Viện Viện, giọng điệu ra lệnh.
Lưu Viện Viện ừ một tiếng: “Nếu cô không có việc gì, vậy tôi đi trước, còn có việc phải làm.”
Chờ một chút!
Từ Á nhìn Lưu Viện Viện, cắn răng hỏi một câu: “Chung Hi ở đâu?”
Lưu Viện Viện nhíu mày, ở trước mặt người khác, không phải cô ta hay gọi là chị Chung Hi hay sao?
“Nói đi!”
“Vừa rồi chị Anna đã sắp xếp công việc cho chị ấy, có lẽ chị ấy đang bận rồi.” Lưu Viện Viện nói xong, cũng lười phản ứng Với Từ Á, trực tiếp rời đi.
Vừa rồi sở dĩ cô ấy ở lại, cũng là bởi vì các cô ấy đều là thực tập sinh, nếu Từ Á la hét về nước, rất có thể ảnh hưởng đến bọn họ.
Từ Á ngồi trong phòng, trong gương phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, cô ta chậm rãi nhếch khóe miệng: “Một người phụ nữ bị vứt bỏ, sao dám so sánh với tôi!”
Lúc này, Chung Hi thực sự đang bận rộn, cô dựa theo thứ tự trong danh sách, từng phòng gõ cửa, cùng các nữ minh tinh giao tiếp, thái độ ôn hòa lễ phép, hơn nữa vô cùng chuyên nghiệp.
“Vòng cổ của Trương Mẫn tiểu thư lấy kỹ thuật chạm khắc màu vàng làm phụ trợ, còn có yếu tố quốc phong, rất xứng với lễ phục tối mai của cô ấy, về phần vòng tay, tôi sẽ đi thảo luận với nhà thiết kế, tận lực phối hợp một bộ thích hợp hơn cho cô ấy, tôi cảm thấy mang theo một chút ngọc cũng không tệ, các cô cảm thấy thế nào?”
“Chị Mẫn?” Trợ lý thấp giọng hỏi một câu.
Nữ minh tinh Trương Mẫn tựa vào ghế dài chậm rãi mở mắt ra, nhìn Chung Hi một cái, lộ ra một nụ cười.
“Cô làm việc rất lưu loát, tôi giao cả chuyện này cho cô đấy.”
“Cám ơn Trương Mẫn tiểu thư, chậm nhất, tám giờ tối nay, tôi sẽ cho bên cô một câu trả lời cuối cùng.” Chung Hi ghi kỹ ở trên giấy ghi chú: “Vậy tôi đi trước, không quấy rầy cô nghỉ ngơi. “
Cô xoay người đi về phía cửa, Trương Mẫn bỗng nhiên gọi cô một tiếng: “Cô tên là Chung Hi, đúng không?”
Trong lòng Chung Hi mơ hồ có dự cảm nào đó.
Cô vẫn mỉm cười và quay lại: “Là tôi.”
Trương Mẫn chống ghế đứng lên, dáng người cao gầy rất có khí chất, khoác áo choàng được điêu khắc, đi về phía Chung Hi: “Từ phu nhân nhà giàu biến thành một nhà thiết kế đi làm việc vặt cho công ty, cô không tức giận sao?”
Mi tâm Chung Hi giật giật: “Tôi không hiểu ý của Trương Mẫn tiểu thư.”
Mặt Trương Mẫn giãn ra: “Không có gì, tôi cảm thấy sau này chúng ta còn có thể gặp mặt nữa.”
Cô ấy chợt xoay người, cầm rượu vang trên bàn, đi ra ban công.
Chung Hi cân nhắc lời này của cô ấy, bước rời đi.
Gió nhẹ thổi qua tóc Trương Mẫn, cô ấy uống một hơi cạn sạch rượu trong ly: “Chung Hi, Bạc thị...”
Người cuối cùng trong danh sách chính là người đại diện của Ôn Nguyễn Nhi là Tiểu Linh.
Chung Hi đứng ở cửa phòng cô ta, ghi nhớ số phòng, ghi chú thẳng ở phía sau: “Trong phòng không có người.”
Sau đó là xong rồi.
Mới ra khỏi thang máy, thì nhìn thấy Lưu Viện Viện đứng ở cửa phòng cô.
“Có chuyện gì không?”
Lưu Viện Viện muốn nói lại thôi, nhìn Chung Hi một lúc.
Chung Hi có chút mệt mỏi, nhăn mày nói: “Có chuyện gì thì nói, nếu không tôi sẽ đóng cửa.”
“Cho tôi đi vào trước đi.” Lưu Viện Viện thấy Chung Hi còn đang chưa biết chuyện gì, có chút đồng tình với cô.
Chung Hi không rõ ý tứ lời này của cô ấy, nhíu mày đóng cửa lại.
“Chung Hi, trước đây cô từng ở công ty giúp tôi, cho nên tôi cũng muốn giúp cô một lần, xem như trả lại nhân tình cho cô.” Lưu Viện Viện suy nghĩ một chút, đem những gì vừa rồi nghe được ở quán cà phê nói ra.
Vài phút sau, Chung Hi vô cùng bình tĩnh hỏi một câu: “Cho nên, ý của Từ Á là, tôi sắp bị cảnh sát địa phương khởi tố rồi à?”
Lưu Viện Viện bị sốc vài giây.
“Cô không lo lắng một chút nào sao?”
Chung Hi rót một ly nước: “Không có gì phải lo lắng.”
Lưu Viện Viện cắn khóe môi: “Cô ở bên này không có chỗ dựa, không giống Từ Á, cô ấy nói ba cô ta ở bên này có rất nhiều đối tác, nếu có cô ta làm nhân chứng cô rất có thể sẽ bị gán tội gây thương tích cho người khác, bị luật sư bên này kiện, đến lúc đó, cô muốn về nước sẽ gặp khó khăn.”
Bị giam giữ, thậm chí có thể lưu lại hồ sơ vụ án, cho dù bị dẫn độ về nước, cũng không phải là chuyện tốt.
*dẫn độ: đưa phạm nhân từ nước ngoài về nước để xét xử.
Chung Hi rót một chén nước trắng, thản nhiên nói: “Tôi cũng đã có bản án rồi, tôi còn sợ cái gì nữa?”
Chương 64: Nói giá đi
“Nhưng mà...” Lưu Viện Viện còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên nhìn thấy Chung Hi cởi áo khoác, bên trong lớp áo ngắn kia, rõ ràng dính vết máu.
Cổ họng cô ấy giống như bị người ta bóp nghẹt, khiếp sợ bật ra một câu: “Từ Á nói là thật! “
Lưu Viện Viện lảo đảo lui về phía sau, sợ tới mức sắp đi ngoài.
Cô ấy cho rằng Từ Á vu khống Chung Hi, nên chỉ muốn trả lại phần nhân tình cho Chung Hi mà thôi.
Chung Hi điềm nhiên như không có việc gì đi toilet rửa tay, chờ Lưu Viện Viện tỉnh táo lại, mới vừa lau tay, vừa nói: “Tôi phải dùng bao nhiêu sức lực, mới có thể kéo thi thể của một người đàn ông trưởng thành, từ trên xe tải kéo xuống, hủy thi diệt tích?”
Lưu Viện Viện cố gắng tìm lại một chút lý trí: “Vậy, vậy, máu trên người cô!”
“Không cẩn thận dính vào, hơn nữa người kia cũng tuyệt đối không có khả năng kiện tôi.” Chung Hi nhếch khóe môi dưới, vẫn nói một tiếng cảm ơn với Lưu Viện Viện: “Sau này đừng ngốc nghếch như vậy chạy tới đây mật báo tin tức, dễ dàng đem chính cô cuốn vào.”
Lưu Viện Viện nghênh đón ánh mắt của Chung Hi, chậm rãi gật đầu.
Tiếp theo tiếng gõ cửa vang lên, Chung Hi bảo cô ấy đi toilet đợi một chút.
Miễn bị người ta cho rằng quan hệ hai người bọn họ rất tốt, nếu có người muốn trả thù cô, sẽ liên lụy đến Lưu Viện Viện.
Cửa mở ra, Chung Hi nhìn Lục Bắc xuất hiện ở bên ngoài, giật mình.
“Sao anh lại...”
“Gọi điện thoại cho em, vì sao không nhận!” Trong con ngươi Lục Bắc mơ hồ có ngọn lửa nhỏ bập bùng, nhìn Chung Hi từ trên xuống dưới, xác định cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tầm mắt đặt lại trên vết máu ở cổ tay áo cô: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Anh ta kéo cổ tay cô rồi xông vào phòng.
Cẩn thận xem qua, phát hiện không phải máu của Chung Hi, anh ta mới mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ, em có thể xử lý.” Chung Hi nói xong, gọi Lưu Viện Viện ra.
”Anh không phải là bạn trai của Từ Á sao?” Lưu Viện Viện thốt ra, ngay sau đó, đã ý thức được cái gì, lập tức che miệng chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô ấy chạy trối chết, Chung Hi cười khổ đóng cửa lại.
Lục Bắc lập tức đứng lên: “Anh và Từ Á không phải loại quan hệ này, chỉ là trong nhà sắp xếp gặp mặt mà thôi.”
Anh ta nghiêm trang giải thích, sợ Chung Hi không tin, trực tiếp đưa điện thoại tới, trên đó còn có lịch sử nói chuyện phiếm giữa anh ta và thư ký Trương, còn có lịch sử trò chuyện giữa anh ta và Từ Á.
Chung Hi đẩy điện thoại di động của anh ta ra: “Những chuyện này, không liên quan gì đến em cả .”
Cô nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt Lục Bắc ảm đạm xuống.
Có quá nhiều lời nghẹn ở cổ họng anh ta, anh ta bỗng nhiên không có dũng khí để nói ra.
“Vậy em, không có gì muốn nói với anh sao?” Lục Bắc còn ôm một sự chờ mong cuối cùng.
Chung Hi lắc đầu: “Không có.”
“Vậy em dọn dẹp đi, anh không quấy rầy em nữa.” Lục Bắc lê bước chân nặng nề đi ra khỏi phòng.
Lạch cạch.
Cửa đóng lại, hai người trong ngoài cửa tâm tư khác nhau.
Chung Hi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
Cô còn có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian phản ứng với Từ Á, nhưng Từ Á lần lượt khiêu khích, không thể trách cô được.
Ngoài cửa, Lục Bắc lấy điện thoại di động ra, bấm số của thư ký Trương: “Giúp tôi điều tra một chuyện. “
Anh ta còn chưa dứt lời, đã thấy Bạc Lương Thần dẫn theo trợ lý Mẫn đi tới, đi thẳng đến phòng Chung Hi.
“Bạc tổng?” Trong lòng Lục Bắc cảnh giác, vừa rồi anh ta nghe các nhân viên của MON nói mấy câu, gần đây Chung Hi hình như bị người nào đó theo dõi.
Hiện tại nhìn thấy Bạc Lương Thần, Lục Bắc liên tưởng đến ân oán giữa bọn họ, trực tiếp chắn ở cửa phòng.
“Lục thiếu thật sự là nhàn hạ quá.” Bạc Lương Thần nhíu mày: “Nhưng phiền anh hãy tránh ra.”
Vì gặp Chung Hi, anh ta cũng muốn vạn dặm truy đuổi à?
Bạc Lương Thần cười lạnh, cất bước muốn xông vào.
Lục Bắc không hề nhượng bộ: “Anh còn tới tìm cô ấy làm gì nữa? Anh đã có người mới khác để vui vẻ rồi, đừng làm phiền cô ấy nữa.”
”Có người mới khác, đâu chỉ có một mình tôi.” Ánh mắt thâm thúy lại sắc bén của Bạc Lương Thần rơi vào trên mặt Lục Bắc, không chừa đường lui cảnh cáo: “Đừng cản đường của tôi, chỉ là một người nhà họ Lục, tôi còn không để vào mắt.”
“Anh nói gì?”
Lục Bắc nổi giận, vung nắm đấm muốn xông lên.
Bạc Lương Thần cũng không chút yếu thế, ý bảo trợ lý Mẫn lui ra phía sau.
“Muốn đánh nhau đi chỗ khác.” Chung Hi mở cửa phòng ra, nhíu mày hô: “Đây là nơi công cộng, mấy người đã lớn như vậy rồi, còn không biết tôn trọng người khác sao?”
Hai người đàn ông cùng chậm rãi thu động tác.
Lục Bắc từng bước đứng bên cạnh cô: “Đừng sợ, nếu anh ta dám làm gì em, anh sẽ dốc sức liều mạng với anh ta.”
Ánh mắt Bạc Lương Thần trầm xuống, mơ hồ có chút không vui.
Chung Hi tự nhiên đẩy Lục Bắc một cái: “Em biết anh ấy tới tìm em, anh đi về nghỉ ngơi trước đi, có việc gì em sẽ bảo cho anh.”
Lục Bắc còn muốn nói gì đó, Chung Hi đã trở về phòng.
Bạc Lương Thần lạnh lùng nhìn anh ta, cũng ra hiệu cho trợ lý Mẫn đứng ở cửa ra vào.
Sau đó, cánh cửa đóng lại.
Lục Bắc hung hăng nắm chặt quyền, mang theo tức giận rời đi.
Anh ta tin tưởng Chung Hi đối với Bạc Lương Thần đã hận thấu xương rồi, nhưng anh ta không tin Bạc Lương Thần! Người phụ nữ như Chung Hi tốt như vậy không cần, thích loại mặt hàng như Ôn Nguyễn Nhi?
Nhỡ đâu, Bạc Lương Thần hối hận?
Nhỡ đâu, anh muốn theo đuổi lại Chung Hi thì sao!
Lục Bắc đứng ngồi không yên trong phòng, vẫn muốn đi canh giữ cửa ra vào của Chung Hi.
Nhưng anh ta vừa mở cửa, đã nhìn thấy Từ Á đang tới tìm anh ta, cô ta dịu dàng rơi lệ, giọng nói y như chim non nép vào lòng người: “Anh Lục Bắc, xảy ra chuyện rồi.”
Trong phòng Chung Hi.
Hai người ngồi mặt đối diện, không ai mở miệng trước.
Chung Hi nhớ mang máng, bọn họ chưa từng một mình ở chung trong một căn phòng như vậy.
Cuộc hôn nhân tồi tệ trong quá khứ lại hiện lên trong đầu, cô ghét bỏ nở nụ cười, vẫn rót cho Bạc Lương Thần một ly nước.
Như khối băng chạm vào vách tường, giống như mối quan hệ bị đóng băng giữa bọn họ.
Bạc Lương Thần chăm chú nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của Chung Hi, đè nén ảo giác trong lòng: “Tôi muốn ở tuần lễ thời trang, một mình gặp mặt Opple tiên sinh, em có thể hỗ trợ được không?”
Chung Hi không nín được, cười thành tiếng.
“Mặc dù đoán được anh sẽ vì chuyện này mà đến tìm tôi, nhưng khí chính tai nghe được, vẫn cảm thấy buồn cười.” Cô mỉm cười nhìn sang: “Cái chính là tôi muốn Bạc thị mất đi cái dự án này.”
“Ra giá đi.”
Bạc Lương Thần chuyển động đồng hồ trên cổ tay, cơ thể dựa vào phía sau.
Chung Hi nhướng mày, cô đã gặp qua thần thái và động tác của anh như vậy, bởi vì ở nhà không gặp được chồng mình, cô đã lục lọi tất cả các tờ báo và video liên quan đến anh.
Khi anh đối với một chuyện nào đó đã có ý định, sẽ lơ đãng toát ra thần thái như vậy.
Chung Hi chớp chớp mắt, rất tốt, cá mắc câu.
“Anh ở trong buổi trình diễn thời trang của Bạc thị đã khoe khoang khoác lác, nói nhất định phải bắt được dự án cấp S này, nếu dự án trôi dạt theo nước, những lão già kia sẽ bồi thường đến tán gia bại sản, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho anh đâu.”
Chung Hi giãn mặt mày, tươi cười tự tin kiêu ngạo, dáng vẻ kia khắc sâu vào trong lòng Bạc Lương Thần.
Anh đã không nhớ rõ, lần trước nhìn thấy Chung Hi như vậy là khi nào.
Tình cảnh mấy năm nay, thật sự đã mài nát người Chung Hi này rồi.
Anh lâm vào sự phân vân phức tạp khó hiểu, mãi cho đến khi, giọng nói của Chung Hi nhẹ nhàng truyền đến, mang theo vài phần chờ mong đắc thắng.
“Bạc tổng cảm thấy, mặt mũi của anh đáng giá bao nhiêu tiền?”
Chương 65: Anh đến gặp Chung tiểu thư
Ánh mắt của người đàn ông hơi dao động, chậm rãi đứng dậy, đặt một tờ chi phiếu còn trống trên bàn xuống.
“Điền vào một con số khiến em vừa lòng, em chỉ có 15 tiếng để suy nghĩ.” Bạc Lương Thần cất bước, đồng thời bỏ lại một câu: “Không cần chỉ vì báo thù tôi, mà dành mất nửa đời sau của mình chứ? Lấy trứng chọi đá, rất nực cười.”
Rầm.
Cửa đóng lại, tay Chung Hi chậm rãi siết chặt.
Rõ ràng cô đã chiếm thế thượng phong, lại bị một câu nói hời hợt của anh đẩy xuống vực sâu.
Cho dù anh nghĩ cách để Opple tiên sinh hồi tâm chuyển ý, chuyện này cũng đã làm cho anh tức giận, nếu Opple tiên sinh bởi vậy mà đối với anh sinh lòng khúc mắc, sẽ đi tìm đối tác khác, kế hoạch của Chung Hi sẽ quá thành công.
Nhưng tầm nhìn của cô rơi vào chi phiếu.
Ngàn vạn suy nghĩ hóa thành một nụ cười khổ, Bạc Lương Thần vĩnh viễn đều có thể đánh thẳng vào điểm yếu của người khác.
Lợi thế anh đưa ra đích xác làm Cho Chung Hi rất động tâm, hơn nữa anh có lẽ cũng sẽ không nuốt lời, cầm số tiền này, Chung Hi có thể tiếp tục cuộc sống của cô.
Cô do dự.
Không biết ngồi tại chỗ ngây người bao lâu, có người gõ cửa.
Đó là quản lý khách sạn và cảnh sát địa phương.
“Chung Hi, mời cô đi phối hợp điều tra với bọn họ, có một tài xế taxi, mất tích.”
Người ở các phòng khác nghe được động tĩnh, nhao nhao thò đầu ra xem.
Chung Hi tự nhiên đóng cửa lại: “Đi thôi.”
Lưu Viện Viện ở hành lang nhìn Chung Hi bị mang đi, tiếp theo lại nhìn thấy Từ Á và Lục Bắc từ thang máy đi ra.
Cô ấy cắn răng, để đi tới: “Chung Hi bị cảnh sát mang đi.”
Đáy mắt Từ Á xẹt qua một sự đắc ý, nhưng cô ta che dấu vô cùng tốt, sẽ không để cho Lục Bắc phát hiện.
Cô ta thậm chí còn ra vẻ kinh hoảng túm ống tay áo anh ta: “Anh Lục Bắc, làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Lục Bắc lạnh lùng, tự nhiên cho là chuyện này có liên quan đến Bạc Lương Thần: “Anh đi tìm cách xem sao, nếu Chung Hi trở về, em lập tức gọi cho anh biết.”
Nói xong, anh ta sải bước rời đi, suy nghĩ trước hết tìm đến mấy người bạn thử xem sao, để dẫn được Chung Hi ra.
Từ Á hô lên một tiếng: “Yên tâm đi!”
Cô ta nhất sẽ trông coi chỗ này thật tốt.
Chỉ còn hơn hai ngày nữa, tất cả mọi người sẽ ngồi máy bay về nước.
Đến lúc đó, Chung Hi sẽ bị mọi người bỏ lại ở chỗ này, trên người cô không có xu nào, không có điện thoại với thẻ hộ chiếu, sao có thể trở về được?
Lưu Viện Viện trơ mắt nhìn Từ Á và quản lý khách sạn thương lượng, công khai đi vào phòng Chung Hi.
“Cô muốn làm gì?”
Từ Á vừa đi vào lập tức bắt đầu lục lọi, đem tất cả đồ đạc của Chung Hi ném hết vào trong túi.
“Đương nhiên là giúp cô ấy thu dọn đồ đạc, nhỡ đâu, nếu cô ấy muốn ngồi tù bên này, khách sạn sẽ không giúp cô ấy bảo quản vật tư cá nhân.”
“Làm sao mà cô biết được cô ấy phải ở trong tù? Nhỡ đâu mọi chuyện được điều tra rõ ràng, không liên quan gì đến cô ấy thì sao!”|
Lưu Viện Viện luôn cảm thấy chuyện này có chỗ sai.
Từ Á đưa lưng về phía cô ấy, nói thầm một câu: “Chuyện này không đến lượt cô quản.”
......
Sau khi Chung Hi bị bắt đi, trong khách sạn tin đồn bay tán loạn.
Có người nói rằng cô đã chọc phải một nữ minh tinh, bị tính kế rồi, bởi vì từng có người chứng kiến cô và Ôn Nguyễn Nhi xảy ra tranh cãi tại khách sạn InterContinental.
Cũng có người nói, cô từng ngồi tù, trong tay đã sớm không sạch sẽ, cũng không sửa được những thói quen xấu, nhất là phạm vào chuyện người khác.
Những lời này truyền đến tai Ôn Nguyễn Nhi, khiến cô ta vô cùng phấn khởi.
“Tôi đã bảo rồi, ác giả ác báo! Thật sự là hả lòng hả dạ, tốt nhất là cô ta chắc chỗ ngồi trong tù đi, phải vậy mới tốt.” Ôn Nguyễn Nhi hung ác cười cười, càng nghĩ tâm trạng càng khoan khoái dễ chịu.
Thêm vào đó, ngày mai là tuần lễ thời trang rồi, cô ta quyết định ăn mừng thật to một trận.
Lúc này thay một chiếc váy hoa, gõ cửa phòng Bạc Lương Thần.
Cửa rất nhanh mở ra, Ôn Nguyễn Nhi tươi cười ngọt ngào: “Lương Thần, nghe nói nhà hàng dưới lầu có món ăn khuya không tệ, có muốn cùng nhau đi nếm thử không?”
Bạc Lương Thần lúc này đang đau đầu vì chuyện gặp mặt Opple tiên sinh, nhưng anh cần mượn thân phận bạn trai của Ôn Nguyễn Nhi để dự lễ...
“Được, đi thôi.”
Ôn Nguyễn Nhi vui vẻ nhướn mày, cô ta biết ngay, chỉ cần cô ta nghe lời, Bạc Lương Thần làm sao có thể không để ý tới cô ta?
Hai người cùng nhau bước vào phòng ăn.
Gọi đồ ăn không bao lâu, chợt nghe bàn bên cạnh bàn luận chuyện của Chung Hi.
“Loại người này không thể sửa được nữa rồi, tâm rõ xấu.”
“Tôi nghe nói người trong công ty bọn họ cũng rất không thích cô ta, thật không biết vì sao MON lại muốn loại người như cô ta tham gia!”
“Nhỏ tiếng một chút, sẽ bị nghe được đấy.”
“Sợ cái gì? Cô ta sẽ phải vào tù.”
Bạc Lương Thần bưng cà phê lên, nếm nhẹ một ngụm, sắc mặt như thường.
Ngược lại Ôn Nguyễn Nhi đã không kìm được sự vui vẻ trong lòng.
“Lương Thần, anh cũng nghe nói rồi chứ? Chung Hi lại bị bắt, thật không biết cô ấy nghĩ như thế nào, không nên chà đạp cuộc đời mình như vậy.” Ôn Nguyễn Nhi cố ý làm ra vẻ đáng tiếc.
Nhưng cô ta không có diễn xuất như Chung Hi, cũng không phải là một diễn viên giỏi.
Cả gương mặt đều viết bốn chữ vui sướng khi người gặp họa, phối hợp với biểu cảm lúc này của cô ta, thì chính là điển hình cho việc trong ngoài không đồng nhất.
Mà đặc biệt nhất là, cô ta còn vui vẻ diễn trước mặt Bạc Lương Thần, đối với diễn xuất vụng về của mình hoàn toàn không biết.
Trong nháy mắt, trong đầu Bạc Lương Thần không hiểu sao hiện ra gương mặt của Chung Hi.
Nếu lúc này người ngồi đối diện anh là Chung Hi, cô sẽ có biểu tình như thế nào.
Cho dù cô nói gì, chắc hẳn cũng sẽ không càm ràm như Ôn Nguyễn Nhi, khiến người ta phản cảm.
Người đàn ông xóp bóp mi tâm.
Tại sao anh lại so sánh hai người bọn họ, Chung Hi cũng xứng à?
Thức ăn lên, Ôn Nguyễn Nhi cuối cùng cũng yên lặng một chút.
Bạc Lương Thần đúng lúc mở miệng: “Ngày mai, anh sẽ cùng em tham gia tuần lễ thời trang, với tư cách bạn trai của em.”
Ôn Nguyễn Nhi vui vẻ không thôi: “Thật tốt quá!”
Nụ cười của cô ta lan đến khóe miệng.
Trợ lý Mẫn từ ngoài cửa vội vàng tiến vào, đi tới bên cạnh Bạc Lương Thần, thấp giọng nói vài câu.
Ôn Nguyễn Nhi không nghe được lời nói, nhưng cô ta chứng kiến rõ ràng sắc mặt Bạc Lương Thần thay đổi,
Sau đó, anh lập tức đứng dậy: “Anh có việc cần xử lý, em ăn trước đi.”
“Nhưng mà...” Ôn Nguyễn Nhi chưa kịp ngăn cản, anh đã đi rồi.
Cô ta tức giận hậm hực cắn môi, chỉ thiếu chút nữa!
Nếu ở lại thêm chút nữa, cô ta sẽ có cơ hội rót cho anh vài chén rượu, có lẽ đêm nay bọn họ còn có thể có một đêm.
Trong lòng cô ta tức giận, lườm trợ lý Mẫn: “Có chuyện gì vậy!”
“Chuyện của công ty.” Trợ lý Mẫn trả lời một câu, lập tức rời đi.
Ôn Nguyễn Nhi hô phía sau anh ta: “Tôi sẽ là vợ của Bạc Lương Thần, tôi có quyền được biết rõ! Nếu anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ bảo Bạc Lương Thần từ chức loại trợ lý không có mắt nhìn như anh.”
Cơ thể trợ lý Mẫn dừng lại.
Dưới cặp mắt kính của anh ta đôi mắt kia đã nổi một tầng sóng ngầm mãnh liệt, nhưng chỉ trong chớp mắt, khôi phục sự ôn hòa thường ngày.
Anh ta thản nhiên nói: “Chung Hi tiểu thư ở bốt cảnh sát gọi điện thoại cho Bạc tổng, Bạc tổng đi gặp cô ấy.”
Nói xong, anh ta cũng không để ý dáng vẻ khiếp sợ của Ôn Nguyễn Nhi, cất bước rời đi.
Là tại cô ta muốn hỏi bằng được.
Chung Hi thản nhiên nghênh đón ánh mắt hơi phức tạp của Bạc Lương Thần, giải thích với Opple tiên sinh: “Tôi và hai người này, đích xác có chút khúc mắc, anh ấy là chồng cũ của tôi, người phụ nữ này là vị hôn thê của anh ấy.”
Quan hệ có chút vòng vo, ánh mắt của Opple tiên sinh dạo một vòng trên ba người bọn họ.
Sắc mặt Bạc Lương Thần trầm xuống, anh có nói cái gì nữa cũng là vu sự vô bổ, lời mời muốn hợp tác với tập đoàn Opple lại phải gác lại!
Đây đều là chuyện tốt Chung Hi làm.
Trơ mắt nhìn cô và Opple tiên sinh mỉm cười nói chuyện với nhau, Bạc Lương Thần một tay kéo Ôn Nguyễn Nhi, dẫn cô ta ra ngoài.
“Lương Thần, bọn họ đã sớm quen biết.” Ôn Nguyễn Nhi lẩm bẩm, còn quay đầu lại liếc nhìn bọn họ: “Người kia vì sao lại thân thiết với Chung Hi như vậy, nhất định là cô ta...”
Bạc Lương Thần mặt mày lạnh đến cực hạn, xoay người nhìn Ôn Nguyễn Nhi chăm chú: “Bây giờ cô lập tức trở về khách sạn, nói thêm một chữ nữa, cô vĩnh viễn biến mất khỏi trước mặt tôi.”
Nước mắt Ôn Nguyễn Nhi tràn ra hốc mắt, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Bạc Lương Thần.
Cô ta thật sự vô cùng tủi thân, không rõ mình làm sai chỗ nào?
Cô ta chỉ chán ghét Chung Hi, nên đi theo tới xem một chút, ai bảo chuyện này trùng hợp như vậy chứ!
Bạc Lương Thần trực tiếp phân phó tài xế đưa cô ta trở về, sau đó quay trở lại, muốn vãn hồi chuyện hợp tác với Opple tiên sinh, nhưng đối phương đã rời đi.
Chung Hi nhìn bộ dáng tức giận của anh, mỉm cười.
Vở kịch hôm nay, xem thật hay.
“Đứng lại.”
Bạc Lương Thần động tay, đẩy cô lên mặt tường lạnh như băng.
Chung Hi cực kỳ bình tĩnh, khóe miệng cô thậm chí còn mỉm cười: “Như thế nào, Bạc tổng không thích vở kịch này sao? Tôi cũng cảm thấy, nhân vật nữ chính diễn không tệ đâu.”
“Cô... Tính kế tôi?”
Hiện tại anh hận không thể bóp chết người phụ nữ này, cũng hối hận bản thân không nên mềm lòng, cho cô cơ hội phản kích.
Chung Hi mở to mắt nhìn, trên mặt một chút cũng không tỏ vẻ e ngại.
“Thử một trò đùa với anh, mới như vậy thế mà đã không chơi nổi?” Cô chớp chớp mắt: “Vị hôn thê của anh thiếu chút nữa đẩy tôi xuống biển chết đuối.”
Chuyện này, Bạc Lương Thần hoàn toàn biết được.
Đáy mắt anh xẹt qua một chút kìm nén, tay nắm chựt cô buông lỏng vài phần: “Cô ấy không có lá gan đấy, có lẽ chỉ thuận miệng nói, bị người khác có ý nghe được.”
Chung Hi nhịn không được, ha ha cười ra tiếnng.
Kể cả bảo vệ từ bên trong, cũng không bảo vệ được như vậy đâu!
Cô cười bạc Lương Thần trước kia bạc tình phụ nghĩa như vậy, hiện tại ngược lại biến thành một người si tình.
Cười cô quá khứ bị mù mắt, thích loại cặn bã này!
Rõ ràng cô cười, trong mắt lại có thống khổ không thể xóa nhòa được: “Dù sao, Opple tiên sinh sẽ không hợp tác với công ty của anh nữa, ván này, tôi thắng rồi.”
Nói xong, thừa dịp Bạc Lương Thần phân tâm, Chung Hi hất tay anh ra, đi về phía một cái bàn khác, cầm bánh ngọt tới.
“Kỳ thật, hôm nay tôi còn có một mục đích nữa, chính là đặc biệt cảm ơn anh, cám ơn anh đã cho tôi vào MON.”
Chung Hi cười, đem bánh ngọt đặt ở trước mặt Bạc Lương Thần, xoay người rời đi.
Cô sẽ không nói cho Bạc Lương Thần biết, hôm nay là một ngày đặc biệt, là ngày kỉ niệm kết hôn từng là của hai người bọn họ.
E là, anh vĩnh viễn sẽ không nhớ được.
Chung Hi ra khỏi cửa chính, đón hơi lạnh từ gió biển bên ngoài, hít một hơi thật sâu, cô đã chính thức tuyên chiến với Bạc Lương Thần.
Bắt đầu từ giờ phút này, cô phải giữ vững tinh thần từng phút một.
Miễn cho không biết khi nào, sẽ chết trong tay người đàn ông kia.
Chung Hi vừa về tới khách sạn, đã gặp Từ Á trong đại sảnh.
Từ Á mặc váy màu vàng nhạt, tóc tết đuôi sam, thoạt nhìn vô cùng trẻ trung duyên dáng, thấy Chung Hi, cô ta chạy tới: “Chị Chung Hi, công ty bảo hai bọn mình đi lấy đồ trang sức tuần lễ thời trang, bây giờ đi không ạ?”
“Cô với tôi?”
Từ Á cười gật đầu: “Đúng vậy, em đã hẹn xe rồi.”
Lấy vài món đồ trang sức, mà còn muốn ngồi xe?
Có vẻ, chỗ đó rất xa.
Chung Hi híp híp đôi mắt: “Đi thôi.”
Vẻ mặt Từ Á cười tươi, thậm chí chủ động giúp cô mở cửa xe: “Em say xe, để em ngồi bên ngoài đi.”
Loại taxi địa phương này mở cửa một phía, hơn nữa chỉ có cửa sổ bên cạnh.
Chung Hi chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, thừa dịp không có ai chú ý, cô từ trong túi móc ra một thứ, nắm trong tay.
“Tài xế, đi thôi.”
Mà lúc này, Trần Hiểu Nhu đã bị Ôn Nguyễn Nhi gọi vào phòng, bị ập xuống đầu một trận mắng chửi.
“Cô thật sự là đồ ngu xuẩn, hại chết tôi rồi, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được!” Ôn Nguyễn Nhi giơ tay lên ý muốn ném ly thủy tinh trong tay ra ngoài.
Trần Hiểu Nhu vội vàng đáp theo lời Chung Hi nói, thấp giọng khuyên nhủ: “Ôn tiểu thư, là tôi không tốt, cô đừng nổi giận, cẩn thận làm tổn thương đứa nhỏ.”
Đứa nhỏ?
Ôn Nguyễn Nhi lập tức tỉnh ngộ, lẩm bẩm: “Đúng vậy, tôi còn có đứa con.”
Bạc Lương Thần đối với cô ta chắc chắn là tức giận nhất thời, hoặc là ra vẻ cho Opple tiên sinh kia xem.
Chỉ cần cô ta làm theo lời anh nói, dưỡng thai thật tốt, vị trí Bạc phu nhân khẳng định vẫn là của cô ta, đến lúc đó, chỉ cần cô ta làm nũng, hắn nhất định sẽ bổ sung hôn lễ cho cô ta.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Ôn Nguyễn Nhi cũng không tệ nữa.
Cô ta trừng mắt nhìn Trần Hiểu Nhu một cái: “Sau này cô tiếp tục theo dõi Chung Hi cho tôi, cô ta có động tĩnh gì, cô phải nói cho tôi biết.”
Nhất là tuần lễ thời trang lần này, sau scandal hôn lễ của cô ta và Bạc Lương Thần, đây là lần đầu tiên cô ta công khai thể hiện thái độ, tuyệt đối không thể bị Chung Hi phá hỏng lần nữa.
Trần Hiểu Nhu vội vàng nói: “Được, tôi biết rồi.”
Cô yên lặng rời khỏi phòng, đóng cửa lại, âm thầm nói thầm: “Mười người như cô cộng lại cũng không đấu lại được Chung Hi.”
Sau khi bị Chung Hi lăn qua lội lại như vậy, hợp tác của tập đoàn Bạc thị và tập đoàn Opple hoàn toàn thất bại rồi.
Bạc Lương Thần trở lại khách sạn, bảo trợ lý Mẫn liên lạc với Opple tiên sinh, nhưng không có ngoại lệ, lời mời đều bị cự tuyệt.
“Nghĩ biện pháp, trong vòng tuần này, nhất định phải gặp lại anh ta.” Bạc Lương Thần nới lỏng cà vạt, trên mặt bàn tất cả đều là kết quả mấy ngày nay anh họp.
Vì dự án cấp S này, anh đã liều mạng dốc toàn lực, hơn nữa chỉ cần một cơ hội đối mặt đàm phán, anh tuyệt đối có lòng tin sẽ thuyết phục đối phương.
Vốn là hôm nay mọi thứ đều đã chuẩn bị, lại bị Ôn Nguyễn Nhi hủy hoại.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của cô ta ở trong phòng ăn, Bạc Lương Thần lập tức cảm thấy lo lắng, đây chính là vợ tương lai của anh à?
Trợ lý Mẫn điều tra một phen, đã có câu trả lời
“Bạc tổng, tuần lễ thời trang lần này cũng mời vợ của Opple, có lẽ Opple tiên sinh cũng sẽ tham gia.”
Trợ lý Mẫn đẩy kính xuống: “Nếu như anh đến với tư cách là bạn trai của Ôn tiểu thư, cùng nhau tham dự tuần lễ thời trang..., có lẽ có thể vô tình gặp được anh ta.”
Sau một thời gian ngắn trầm mặc, Bạc Lương Thần phất tay: “Đi sắp xếp đi.”
Anh chỉ cần có kết quả.
“Vâng, Bạc tổng.” Trợ lý Mẫn xoay người đi ra ngoài, nghĩ đến cái gì, lại quay người lại: “Bạc tổng, lúc trước anh bảo tôi chú ý động tĩnh của Chung tiểu thư, hôm nay cô ấy hình như gặp phải chút phiền toái.”
Đuôi lông mày người đàn ông nhướn lên, đáy mắt xẹt qua sự lạnh lùng.
“Nói đi.”
Chương 62: Đồng quy vô tận
*Đồng quy vô tận: cùng vào chỗ chết.
Chung Hi ngồi ở trên xe, không nói một lời, cúi đầu chơi điện thoại di động một lát, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Như không có chuyện gì xảy ra hỏi một câu: “Còn chưa tới sao?”
Từ Á vội vàng lên tiếng: “Chắc là sắp rồi, em cũng không quá quen thuộc với bên này mấy, nhìn bản đồ xem, ôi trời, em quên mang theo điện thoại mất rồi.”
Chung Hi ồ một tiếng.
Trực tiếp đưa điện thoại di động của cô qua: “Dùng của tôi xem đi.”
“Có thể sao? Vậy chị nói luôn mật khẩu cho em được chứ?” Từ Á tỏ vẻ đơn thuần vô hại.
“Không có mật khẩu.” Chung Hi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô cứ tra đi, xong thì bảo tôi biết.”
“Được, chị cứ nghỉ ngơi đi, để em xử lý là được rồi.” Từ Á nói xong, mặt mày cười tươi, nhìn Chung Hi nhắm mắt lại, cô ta lập tức mở điện thoại di động của Chung Hi ra.
Khoảng mười phút sau, trong thời gian đó cũng có một vài chiếc xe ngừng lại.
“Cũng không sai lắm nhỉ.” Chung Hi lẩm bẩm một câu như vậy, sau đó mở mắt ra.
Trên xe chỉ còn lại tài xế địa phương này cùng cô, về phần Từ Á, đã cầm điện thoại di động của cô biến mất vô tung vô ảnh, đồng thời cũng không thấy, ba lô tùy thân của Chung Hi.
Chung Hi chẹp chẹp một tiếng.
“Không biết nhà họ Từ dạy con gái như thế nào, trình độ học vấn cao như vậy có ích lợi gì, đầu óc như vậy đâu có dùng được.”
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy bên ngoài đã là một khoảng mờ mịt, gần chạng vạng, bên ngoài tràn ngập một lớp sương mù, nếu là người ngoài rất dễ bị lạc.
Từ Á nhất định cho rằng cô không thông thao ngôn ngữ chỗ này, lấy đi điện thoại di động, sau đó mua chuộc tài xế và tay chân trước.
Chung Hi người này, rất nhanh sẽ ở chỗ này nhân gian bốc hơi.
Cho dù Chung Hi có tốt số, may mắn trốn thoát được, có thể tìm về khách sạn, khi đó, mấy cô ta chắc chắn đã trở lại Vân Thành rồi.
Cô ta chỉ cần nói mình cũng gặp phải người xấu, là có thể phủi sạch quan hệ.
Kế hoạch này, trông có vẻ không chê vào đâu được.
Chỉ tiếc, cô là Chung Hi, không phải loại ngu ngốc như Ôn Nguyễn Nhi.
“Này, đưa tôi trở về.” Chung Hi mở miệng, là ngôn ngữ địa phương chính gốc.
Trước đây cô vì chuẩn bị cho du học, từng học qua ngôn ngữ bên này, không nghĩ tới hôm nay lại có ích.
Người lái xe nghe thấy cô mở miệng, rõ ràng là ngạc nhiên.
Nhưng anh ta lại mắng một câu tục tĩu, ngay sau đó đạp chân ga.
Chỉ là đã tới xe của anh ta rồi, Chung Hi chỉ là đứa con gái yếu đuối, có thể làm thế nào đây?
Nghĩ đến giá cả đã thỏa thuận, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp và dáng người của Chung Hi, tài xế càng thêm hưng phấn.
Tuy nhiên, một giây sau đó.
Một lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén ép chặt cổ họng anh ta, hơn nữa Chung Hi cũng không phải hù dọa anh ta, trực tiếp hung hăng dùng sức, lưỡi dao vạch ra làn da của anh ta.
Người lái xe ngay lập tức hét lên: “Cô bị điên rồi!”
Chung Hi nhếch môi, bình tĩnh trả lời: “Đưa tôi về khách sạn, cô ta đồng ý anh thù lao bao nhiêu, hẳn sẽ không ít.”
“Nếu không, chúng ta sẽ đồng quy vu tận.”
Tài xế nhìn gương chiếu hậu, ánh mắt Chung Hi trống rỗng lạnh buốt, anh ta nuốt nước miếng, đành phải quay đầu xe trước.
“Cô trước...”
Anh ta vừa mới mở miệng, Chung Hi lập tức đem lưỡi dao đè chặt hơn, cười lạnh nói: “Đừng giở trò trêu đùa với tôi, nhanh lái xe đi, bằng không, còn chưa đến khách sạn, anh sẽ mất máu quá nhiều mà chết.”
Tay tài xế run lên, bất đắc dĩ thu hồi tính toán trong lòng.
Bởi vì đau đớn trên cổ nói cho anh ta biết, Chung Hi không phải đang nói đùa, nếu anh ta không làm theo lời cô nói, thật sự có khả năng sẽ chết trên xe của anh ta.
Hiện tại trong lòng anh ta chỉ hận không mang theo thêm một người anh em nữa.
Bằng không cũng sẽ không rơi vào tay một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Càng làm cho tài xế kinh ngạc chính là, Chung Hi không chỉ nói tiếng địa phương, cô còn biết đường!
Lúc xe còn có hai ngã tư, Chung Hi bảo anh ta gọi điện thoại cho Từ Á: “Hẹn cô ta ra, tôi sẽ buông tha cho anh.”
Bị Chung Hi nắm mạng trong tay, tài xế chỉ có thể làm theo.
Máu trên cổ đã càng ngày càng nhiều, anh ta sợ chết cầu Chung Hi: “Có thể để tôi đi bệnh viện trước hay không?”
“Anh cầu nguyện Từ Á ra sớm chút đi, chỉ cần cô ta lên xe, tôi sẽ để anh đi.”
Giọng nói của Chung Hi không hề có độ ấm.
Hoàn toàn không sợ người lái xe này sẽ chết tại chỗ.
Tài xế thống khổ nhắm hai mắt lại, kiên trì đến khi Từ Á lên xe, anh ta mới nhận được sự khoan hồng trong tay Chung Hi, nhận được một cái khăn tay.
“Che miệng vết thương một chút, đừng chết trước mặt tôi, tôi ngại bẩn.”
Tài xế đã không còn sức phản bác lời cô, tựa lưng vào ghế, chỉ nghe thấy tiếng Từ Á lên xe, anh ta lập tức nhảy xuống xe, bắt taxi đến bệnh viện.
Sắc trời đã tương đối tối, Từ Á không thấy rõ người khác, bực bội dùng tiếng Anh hỏi: “Còn cái gì...”
Lời còn chưa dứt, cô ta liền thấy Chung Hi đang chơi đùa với điện thoại của tài xế kia, mà trên ghế lái, còn có cổ tay Chung Hi, toàn là máu.
“A!”
Từ Á sợ hãi la hét, lảo đảo một cái, ngã xuống xe.
Suýt bị chiếc xe lao qua đâm trúng.
Chung Hi thò người ra, lạnh lùng mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần hung ác: “Lá gan nhỏ như vậy, còn học người ta mua người giết người?”
“Em... Em không có! Chị chắc chắn đã hiểu lầm rồi, chị Chung Hi, vừa rồi em cũng gặp phải người xấu, em vất vả mãi mới nhảy xe khác chạy đi đấy.’
“Thật sao?”
Chung Hi ngáp một cái, nhảy xuống xe, kéo Từ Á lên, gằn từng chữ hỏi: “Vậy em còn có tâm tình, thay một bộ váy đẹp à?”
Toàn thân Từ Á run lên.
Bởi vì Chung Hi nhét lưỡi dao của tài xế vừa mới bị cắt vào tay cô ta.
Thử.
Từ Á bị cứa vào rồi.
Nhưng cô ta không thèm kêu đau, cực kỳ hoảng sợ nhìn Chung Hi, sợ nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Chị Chung Hi, thực xin lỗi, em biết sai rồi, em không nghĩ tới lại sẽ như vậy, em chỉ là... Ghen tị với quan hệ của chị và anh Lục Bắc, chị tha thứ cho em lần này đi, sau này em sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn này nữa!”
Chung Hi trừng mắt nhìn: “Lời của cô, một chữ tôi cũng không tin.”
Từ Á hoảng sợ lắc đầu: “Không, chị tin em đi, em làm sao dám đôi nghịch với chị được!”
Tầm mắt cô liếc về phía chiếc xe, run rẩy hỏi: “Người lái xe kia đâu, hắn đâu rồi?”
“Không biết nha.”
Chung Hi nhoẻn miệng cười: “Cô có thể, tự mình đi bệnh viện hỏi một chút, có ai bị mất máu quá nhiều hay không, rồi chết trên đường.”
Cô vừa nói nói, đem máu trên tay cô lau lên váy mà Từ Á vừa thay.
Tiếp theo, gằn từng chữ cảnh cáo cô ta: “Tôi nể mặt Lục Bắc, tha cho cô một lần, chỉ một lần.”
Nói xong, Chung Hi bước vào khách sạn.
Mặc dù trên quần áo cô có vài nếp nhăn, nhưng cô đã lau khô máu trên tay.
Nhưng Từ Á ngoài cửa giật mình, trên váy đều là máu, trong tay còn nắm một lưỡi dao đẫm máu, bộ dáng kia, như người sống thấy quỷ vậy.
Chung Hi trở về phòng không bao lâu, Anna đã tới gõ cửa phòng cô.
“Chuyện gì?”
Anna kinh ngạc nhìn cô: “Từ Á nói không liên lạc được với cô, tôi tới xem một chút.”
“À, tôi bị mất điện thoại di động.” Chung Hi tự nhiên nở nụ cười: “Có gì cần tôi làm đấy.”
“Công ty chúng ta phải phụ trách phần video của mấy nữ minh tinh, các cô ấy cũng đang ở khách sạn này, cô đi xác định kiểu dáng và số lượng trang sức với các cô ấy đi, đây là danh sách.”
Nếu không phải nhân lực không đủ, việc lộ diện như vậy cũng sẽ không rơi xuống trên đầu Chung Hi.
Chung Hi cầm danh sách, tầm mắt dừng ở cái tên cuối cùng kia.
Cô cười đáp: “Tôi sẽ làm tốt, cảm ơn chị Anna.”
Anna nhìn Chung Hi cầm danh sách đi vào thang máy, nghi hoặc nhíu mày: “Sao lại có cảm giác cứ là lạ chỗ nào?”
Chương 63: Tôi còn sợ cái gì
Mười phút sau, Anna nghe nói Từ Á xảy ra chuyện, ngay lập tức chạy đến.
Mấy nhân viên MON đều ở đó, còn có Lưu Viện Viện, các cô ấy đều an ủi Từ Á.
Nhưng Từ Á gắt gao ôm vali, mặc cho ai nói, cô ta cũng không buông tay: “Tôi muốn về nhà, tôi đã đặt vé rồi, các cô ai cũng đừng ngăn cản tôi!”
Anna biết rõ hoàn cảnh gia đình của Từ Á, vội vàng nháy mắt với các cô ấy.
“Để tôi xử lý.”
Lưu Viện Viện đi ở phía sau, trước khi ra cửa nói với Anna một câu: “Nếu không, em cũng ở lại nhé? Em thấy trạng thái của cô ấy rất xấu, nếu có chuyện gì, cũng có thêm người giúp đỡ.”
Anna gật đầu: “Được rồi, để chị đi gặp cô ấy.”
Cô ấy vừa đi tới, Từ Á lập tức điên cuồng hét lên: “Đừng ngăn cản tôi, tôi nhất định phải về nhà! Tôi không thể chịu đựng ở đây thêm một giây đồng hồ nào nữa.”
“Được được được, cô muốn đi về đương nhiên có thể, bên công ty, tôi giúp cô đi giải thích, vậy cô cũng phải nói cho tôi biết nguyên nhân chứ?” Anna nhẫn nại hỏi: “Có phải là xung đột với ai không?”
Chuyện trên máy bay, cô ấy cũng nghe nói.
Nếu như Từ Á thật sự không muốn thấy Chung Hi, cô ấy có thể dùng một chút thủ đoạn nhỏ, khiến Chung Hi điều đi.
Từ Á cắn cánh môi, trong đầu tuôn ra lời cảnh cáo lúc ấy của Chung Hi.
Trong lúc nhất thời, cô ta sợ tới mức run rẩy.
“Không có!”
Cô ta hét lên một tiếng: “Tôi chỉ muốn quay về, cô hãy để tôi đi.”
Từ Á thiếu chút nữa khóc lóc cầu xin Anna.
Đang náo loạn không ngừng, cửa phòng bị người ta gõ cửa.
Nhân viên phục vụ dẫn Lục Bắc đứng ngoài cửa.
Lưu Viện Viện mở cửa, quay đầu lại nhìn Từ Á một cái: “Bạn của cô à?”
Trên mặt Từ Á còn có vệt nước mắt, vừa nhìn thấy Lục Bắc, lại dùng chăn che đầu: “Anh Lục Bắc, anh đừng tới đây, hiện tại em quá xấu, anh chờ em chỉnh sửa lại một chút, em sẽ đi gặp anh.”
Lục Bắc lờ mờ ừ một tiếng, anh nắm chặt điện thoại, đi về phía căn phòng vừa mới mở xong.
Anh ta vì muốn cho Chung Hi một sự kinh hỉ, nên hỏi Từ Á địa chỉ khách sạn này, vừa rồi Từ Á ăn mặc như vậy, cũng là vì đi sân bay đón anh ta.
Chỉ là sau đó xảy ra chuyện kia, Từ Á sợ tới mức ngay cả cửa cũng không dám ra.
Cửa lại đóng lại, cảm xúc Từ Á lại hòa hoãn một chút.
Bởi vì Lục Bắc thật sự đến rồi.
Nếu anh ấy biết bộ mặt thật của Chung Hi, còn có thể theo đuổi cô ta sao? Từ Á siết chặt chăn, cho dù Lục Bắc còn chấp nhất với Chung Hi, nhà họ Lục cũng không thể muốn có một đứa con dâu có bản án.
Nghĩ như thế, Từ Á tìm lại một chút tự tin.
Cô ta hạ thấp giọng nói: “Chị Anna, tôi không về nước nữa, nhưng tôi muốn tham gia tuần lễ thời trang, có thể giúp tôi bỏ tiền ra mua vé không?”
Cô ta muốn Chung Hi hiểu được, cô ta là thiên kim Từ gia cao cao tại thượng, là người phụ nữ duy nhất có thể phù hợp với Lục Bắc.
Tuần lễ thời trang này đều có vé VIP, niêm yết giá rõ ràng.
Một số tên tuổi trong giới kinh doanh thỉnh thoảng cũng theo xu hướng tươi mới, mặc váy hàng hiệu đi trên thảm đỏ.
Yêu cầu này của Từ Á cũng không tính là quá đáng.
Anna cũng có thể có được 10% phí xử lí từ đó, đây là vấn đề đôi bên cùng có lợi.
Anna cười nói: “Em giống như em gái ruột của tôi vậy, em mở miệng, cho dù tôi lên núi đao, cũng sẽ chuẩn bị cho em một vé đấy! Hơn nữa, tuyệt đối là vị trí tốt.”
Có Anna bảo đảm, Từ Á cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều.
Ngày mai là ngày diễn đầu tiên của tuần lễ thời trang, Anna ngay lập tức lấy điện thoại của mình để liên lạc chuyện vé.
Lưu Viện Viện vẫn đứng trong phòng, tận mắt nhìn Từ Á soi gương trang điểm, còn thay một chiếc váy xa xỉ khác từ trong vali.
Khi cô ta chuẩn bị thỏa đáng, người đã hoàn toàn không còn dáng vẻ điên khùng vừa rồi.
“Nếu như người bạn của tôi hỏi, vừa rồi tôi làm sao vậy, cô hãy nói cơ thể tôi không thoải mái, chuyện khác, không cần nói nhiều, hiểu chưa?” Từ Á nhìn Lưu Viện Viện, giọng điệu ra lệnh.
Lưu Viện Viện ừ một tiếng: “Nếu cô không có việc gì, vậy tôi đi trước, còn có việc phải làm.”
Chờ một chút!
Từ Á nhìn Lưu Viện Viện, cắn răng hỏi một câu: “Chung Hi ở đâu?”
Lưu Viện Viện nhíu mày, ở trước mặt người khác, không phải cô ta hay gọi là chị Chung Hi hay sao?
“Nói đi!”
“Vừa rồi chị Anna đã sắp xếp công việc cho chị ấy, có lẽ chị ấy đang bận rồi.” Lưu Viện Viện nói xong, cũng lười phản ứng Với Từ Á, trực tiếp rời đi.
Vừa rồi sở dĩ cô ấy ở lại, cũng là bởi vì các cô ấy đều là thực tập sinh, nếu Từ Á la hét về nước, rất có thể ảnh hưởng đến bọn họ.
Từ Á ngồi trong phòng, trong gương phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, cô ta chậm rãi nhếch khóe miệng: “Một người phụ nữ bị vứt bỏ, sao dám so sánh với tôi!”
Lúc này, Chung Hi thực sự đang bận rộn, cô dựa theo thứ tự trong danh sách, từng phòng gõ cửa, cùng các nữ minh tinh giao tiếp, thái độ ôn hòa lễ phép, hơn nữa vô cùng chuyên nghiệp.
“Vòng cổ của Trương Mẫn tiểu thư lấy kỹ thuật chạm khắc màu vàng làm phụ trợ, còn có yếu tố quốc phong, rất xứng với lễ phục tối mai của cô ấy, về phần vòng tay, tôi sẽ đi thảo luận với nhà thiết kế, tận lực phối hợp một bộ thích hợp hơn cho cô ấy, tôi cảm thấy mang theo một chút ngọc cũng không tệ, các cô cảm thấy thế nào?”
“Chị Mẫn?” Trợ lý thấp giọng hỏi một câu.
Nữ minh tinh Trương Mẫn tựa vào ghế dài chậm rãi mở mắt ra, nhìn Chung Hi một cái, lộ ra một nụ cười.
“Cô làm việc rất lưu loát, tôi giao cả chuyện này cho cô đấy.”
“Cám ơn Trương Mẫn tiểu thư, chậm nhất, tám giờ tối nay, tôi sẽ cho bên cô một câu trả lời cuối cùng.” Chung Hi ghi kỹ ở trên giấy ghi chú: “Vậy tôi đi trước, không quấy rầy cô nghỉ ngơi. “
Cô xoay người đi về phía cửa, Trương Mẫn bỗng nhiên gọi cô một tiếng: “Cô tên là Chung Hi, đúng không?”
Trong lòng Chung Hi mơ hồ có dự cảm nào đó.
Cô vẫn mỉm cười và quay lại: “Là tôi.”
Trương Mẫn chống ghế đứng lên, dáng người cao gầy rất có khí chất, khoác áo choàng được điêu khắc, đi về phía Chung Hi: “Từ phu nhân nhà giàu biến thành một nhà thiết kế đi làm việc vặt cho công ty, cô không tức giận sao?”
Mi tâm Chung Hi giật giật: “Tôi không hiểu ý của Trương Mẫn tiểu thư.”
Mặt Trương Mẫn giãn ra: “Không có gì, tôi cảm thấy sau này chúng ta còn có thể gặp mặt nữa.”
Cô ấy chợt xoay người, cầm rượu vang trên bàn, đi ra ban công.
Chung Hi cân nhắc lời này của cô ấy, bước rời đi.
Gió nhẹ thổi qua tóc Trương Mẫn, cô ấy uống một hơi cạn sạch rượu trong ly: “Chung Hi, Bạc thị...”
Người cuối cùng trong danh sách chính là người đại diện của Ôn Nguyễn Nhi là Tiểu Linh.
Chung Hi đứng ở cửa phòng cô ta, ghi nhớ số phòng, ghi chú thẳng ở phía sau: “Trong phòng không có người.”
Sau đó là xong rồi.
Mới ra khỏi thang máy, thì nhìn thấy Lưu Viện Viện đứng ở cửa phòng cô.
“Có chuyện gì không?”
Lưu Viện Viện muốn nói lại thôi, nhìn Chung Hi một lúc.
Chung Hi có chút mệt mỏi, nhăn mày nói: “Có chuyện gì thì nói, nếu không tôi sẽ đóng cửa.”
“Cho tôi đi vào trước đi.” Lưu Viện Viện thấy Chung Hi còn đang chưa biết chuyện gì, có chút đồng tình với cô.
Chung Hi không rõ ý tứ lời này của cô ấy, nhíu mày đóng cửa lại.
“Chung Hi, trước đây cô từng ở công ty giúp tôi, cho nên tôi cũng muốn giúp cô một lần, xem như trả lại nhân tình cho cô.” Lưu Viện Viện suy nghĩ một chút, đem những gì vừa rồi nghe được ở quán cà phê nói ra.
Vài phút sau, Chung Hi vô cùng bình tĩnh hỏi một câu: “Cho nên, ý của Từ Á là, tôi sắp bị cảnh sát địa phương khởi tố rồi à?”
Lưu Viện Viện bị sốc vài giây.
“Cô không lo lắng một chút nào sao?”
Chung Hi rót một ly nước: “Không có gì phải lo lắng.”
Lưu Viện Viện cắn khóe môi: “Cô ở bên này không có chỗ dựa, không giống Từ Á, cô ấy nói ba cô ta ở bên này có rất nhiều đối tác, nếu có cô ta làm nhân chứng cô rất có thể sẽ bị gán tội gây thương tích cho người khác, bị luật sư bên này kiện, đến lúc đó, cô muốn về nước sẽ gặp khó khăn.”
Bị giam giữ, thậm chí có thể lưu lại hồ sơ vụ án, cho dù bị dẫn độ về nước, cũng không phải là chuyện tốt.
*dẫn độ: đưa phạm nhân từ nước ngoài về nước để xét xử.
Chung Hi rót một chén nước trắng, thản nhiên nói: “Tôi cũng đã có bản án rồi, tôi còn sợ cái gì nữa?”
Chương 64: Nói giá đi
“Nhưng mà...” Lưu Viện Viện còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên nhìn thấy Chung Hi cởi áo khoác, bên trong lớp áo ngắn kia, rõ ràng dính vết máu.
Cổ họng cô ấy giống như bị người ta bóp nghẹt, khiếp sợ bật ra một câu: “Từ Á nói là thật! “
Lưu Viện Viện lảo đảo lui về phía sau, sợ tới mức sắp đi ngoài.
Cô ấy cho rằng Từ Á vu khống Chung Hi, nên chỉ muốn trả lại phần nhân tình cho Chung Hi mà thôi.
Chung Hi điềm nhiên như không có việc gì đi toilet rửa tay, chờ Lưu Viện Viện tỉnh táo lại, mới vừa lau tay, vừa nói: “Tôi phải dùng bao nhiêu sức lực, mới có thể kéo thi thể của một người đàn ông trưởng thành, từ trên xe tải kéo xuống, hủy thi diệt tích?”
Lưu Viện Viện cố gắng tìm lại một chút lý trí: “Vậy, vậy, máu trên người cô!”
“Không cẩn thận dính vào, hơn nữa người kia cũng tuyệt đối không có khả năng kiện tôi.” Chung Hi nhếch khóe môi dưới, vẫn nói một tiếng cảm ơn với Lưu Viện Viện: “Sau này đừng ngốc nghếch như vậy chạy tới đây mật báo tin tức, dễ dàng đem chính cô cuốn vào.”
Lưu Viện Viện nghênh đón ánh mắt của Chung Hi, chậm rãi gật đầu.
Tiếp theo tiếng gõ cửa vang lên, Chung Hi bảo cô ấy đi toilet đợi một chút.
Miễn bị người ta cho rằng quan hệ hai người bọn họ rất tốt, nếu có người muốn trả thù cô, sẽ liên lụy đến Lưu Viện Viện.
Cửa mở ra, Chung Hi nhìn Lục Bắc xuất hiện ở bên ngoài, giật mình.
“Sao anh lại...”
“Gọi điện thoại cho em, vì sao không nhận!” Trong con ngươi Lục Bắc mơ hồ có ngọn lửa nhỏ bập bùng, nhìn Chung Hi từ trên xuống dưới, xác định cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tầm mắt đặt lại trên vết máu ở cổ tay áo cô: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Anh ta kéo cổ tay cô rồi xông vào phòng.
Cẩn thận xem qua, phát hiện không phải máu của Chung Hi, anh ta mới mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ, em có thể xử lý.” Chung Hi nói xong, gọi Lưu Viện Viện ra.
”Anh không phải là bạn trai của Từ Á sao?” Lưu Viện Viện thốt ra, ngay sau đó, đã ý thức được cái gì, lập tức che miệng chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô ấy chạy trối chết, Chung Hi cười khổ đóng cửa lại.
Lục Bắc lập tức đứng lên: “Anh và Từ Á không phải loại quan hệ này, chỉ là trong nhà sắp xếp gặp mặt mà thôi.”
Anh ta nghiêm trang giải thích, sợ Chung Hi không tin, trực tiếp đưa điện thoại tới, trên đó còn có lịch sử nói chuyện phiếm giữa anh ta và thư ký Trương, còn có lịch sử trò chuyện giữa anh ta và Từ Á.
Chung Hi đẩy điện thoại di động của anh ta ra: “Những chuyện này, không liên quan gì đến em cả .”
Cô nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt Lục Bắc ảm đạm xuống.
Có quá nhiều lời nghẹn ở cổ họng anh ta, anh ta bỗng nhiên không có dũng khí để nói ra.
“Vậy em, không có gì muốn nói với anh sao?” Lục Bắc còn ôm một sự chờ mong cuối cùng.
Chung Hi lắc đầu: “Không có.”
“Vậy em dọn dẹp đi, anh không quấy rầy em nữa.” Lục Bắc lê bước chân nặng nề đi ra khỏi phòng.
Lạch cạch.
Cửa đóng lại, hai người trong ngoài cửa tâm tư khác nhau.
Chung Hi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
Cô còn có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian phản ứng với Từ Á, nhưng Từ Á lần lượt khiêu khích, không thể trách cô được.
Ngoài cửa, Lục Bắc lấy điện thoại di động ra, bấm số của thư ký Trương: “Giúp tôi điều tra một chuyện. “
Anh ta còn chưa dứt lời, đã thấy Bạc Lương Thần dẫn theo trợ lý Mẫn đi tới, đi thẳng đến phòng Chung Hi.
“Bạc tổng?” Trong lòng Lục Bắc cảnh giác, vừa rồi anh ta nghe các nhân viên của MON nói mấy câu, gần đây Chung Hi hình như bị người nào đó theo dõi.
Hiện tại nhìn thấy Bạc Lương Thần, Lục Bắc liên tưởng đến ân oán giữa bọn họ, trực tiếp chắn ở cửa phòng.
“Lục thiếu thật sự là nhàn hạ quá.” Bạc Lương Thần nhíu mày: “Nhưng phiền anh hãy tránh ra.”
Vì gặp Chung Hi, anh ta cũng muốn vạn dặm truy đuổi à?
Bạc Lương Thần cười lạnh, cất bước muốn xông vào.
Lục Bắc không hề nhượng bộ: “Anh còn tới tìm cô ấy làm gì nữa? Anh đã có người mới khác để vui vẻ rồi, đừng làm phiền cô ấy nữa.”
”Có người mới khác, đâu chỉ có một mình tôi.” Ánh mắt thâm thúy lại sắc bén của Bạc Lương Thần rơi vào trên mặt Lục Bắc, không chừa đường lui cảnh cáo: “Đừng cản đường của tôi, chỉ là một người nhà họ Lục, tôi còn không để vào mắt.”
“Anh nói gì?”
Lục Bắc nổi giận, vung nắm đấm muốn xông lên.
Bạc Lương Thần cũng không chút yếu thế, ý bảo trợ lý Mẫn lui ra phía sau.
“Muốn đánh nhau đi chỗ khác.” Chung Hi mở cửa phòng ra, nhíu mày hô: “Đây là nơi công cộng, mấy người đã lớn như vậy rồi, còn không biết tôn trọng người khác sao?”
Hai người đàn ông cùng chậm rãi thu động tác.
Lục Bắc từng bước đứng bên cạnh cô: “Đừng sợ, nếu anh ta dám làm gì em, anh sẽ dốc sức liều mạng với anh ta.”
Ánh mắt Bạc Lương Thần trầm xuống, mơ hồ có chút không vui.
Chung Hi tự nhiên đẩy Lục Bắc một cái: “Em biết anh ấy tới tìm em, anh đi về nghỉ ngơi trước đi, có việc gì em sẽ bảo cho anh.”
Lục Bắc còn muốn nói gì đó, Chung Hi đã trở về phòng.
Bạc Lương Thần lạnh lùng nhìn anh ta, cũng ra hiệu cho trợ lý Mẫn đứng ở cửa ra vào.
Sau đó, cánh cửa đóng lại.
Lục Bắc hung hăng nắm chặt quyền, mang theo tức giận rời đi.
Anh ta tin tưởng Chung Hi đối với Bạc Lương Thần đã hận thấu xương rồi, nhưng anh ta không tin Bạc Lương Thần! Người phụ nữ như Chung Hi tốt như vậy không cần, thích loại mặt hàng như Ôn Nguyễn Nhi?
Nhỡ đâu, Bạc Lương Thần hối hận?
Nhỡ đâu, anh muốn theo đuổi lại Chung Hi thì sao!
Lục Bắc đứng ngồi không yên trong phòng, vẫn muốn đi canh giữ cửa ra vào của Chung Hi.
Nhưng anh ta vừa mở cửa, đã nhìn thấy Từ Á đang tới tìm anh ta, cô ta dịu dàng rơi lệ, giọng nói y như chim non nép vào lòng người: “Anh Lục Bắc, xảy ra chuyện rồi.”
Trong phòng Chung Hi.
Hai người ngồi mặt đối diện, không ai mở miệng trước.
Chung Hi nhớ mang máng, bọn họ chưa từng một mình ở chung trong một căn phòng như vậy.
Cuộc hôn nhân tồi tệ trong quá khứ lại hiện lên trong đầu, cô ghét bỏ nở nụ cười, vẫn rót cho Bạc Lương Thần một ly nước.
Như khối băng chạm vào vách tường, giống như mối quan hệ bị đóng băng giữa bọn họ.
Bạc Lương Thần chăm chú nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của Chung Hi, đè nén ảo giác trong lòng: “Tôi muốn ở tuần lễ thời trang, một mình gặp mặt Opple tiên sinh, em có thể hỗ trợ được không?”
Chung Hi không nín được, cười thành tiếng.
“Mặc dù đoán được anh sẽ vì chuyện này mà đến tìm tôi, nhưng khí chính tai nghe được, vẫn cảm thấy buồn cười.” Cô mỉm cười nhìn sang: “Cái chính là tôi muốn Bạc thị mất đi cái dự án này.”
“Ra giá đi.”
Bạc Lương Thần chuyển động đồng hồ trên cổ tay, cơ thể dựa vào phía sau.
Chung Hi nhướng mày, cô đã gặp qua thần thái và động tác của anh như vậy, bởi vì ở nhà không gặp được chồng mình, cô đã lục lọi tất cả các tờ báo và video liên quan đến anh.
Khi anh đối với một chuyện nào đó đã có ý định, sẽ lơ đãng toát ra thần thái như vậy.
Chung Hi chớp chớp mắt, rất tốt, cá mắc câu.
“Anh ở trong buổi trình diễn thời trang của Bạc thị đã khoe khoang khoác lác, nói nhất định phải bắt được dự án cấp S này, nếu dự án trôi dạt theo nước, những lão già kia sẽ bồi thường đến tán gia bại sản, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho anh đâu.”
Chung Hi giãn mặt mày, tươi cười tự tin kiêu ngạo, dáng vẻ kia khắc sâu vào trong lòng Bạc Lương Thần.
Anh đã không nhớ rõ, lần trước nhìn thấy Chung Hi như vậy là khi nào.
Tình cảnh mấy năm nay, thật sự đã mài nát người Chung Hi này rồi.
Anh lâm vào sự phân vân phức tạp khó hiểu, mãi cho đến khi, giọng nói của Chung Hi nhẹ nhàng truyền đến, mang theo vài phần chờ mong đắc thắng.
“Bạc tổng cảm thấy, mặt mũi của anh đáng giá bao nhiêu tiền?”
Chương 65: Anh đến gặp Chung tiểu thư
Ánh mắt của người đàn ông hơi dao động, chậm rãi đứng dậy, đặt một tờ chi phiếu còn trống trên bàn xuống.
“Điền vào một con số khiến em vừa lòng, em chỉ có 15 tiếng để suy nghĩ.” Bạc Lương Thần cất bước, đồng thời bỏ lại một câu: “Không cần chỉ vì báo thù tôi, mà dành mất nửa đời sau của mình chứ? Lấy trứng chọi đá, rất nực cười.”
Rầm.
Cửa đóng lại, tay Chung Hi chậm rãi siết chặt.
Rõ ràng cô đã chiếm thế thượng phong, lại bị một câu nói hời hợt của anh đẩy xuống vực sâu.
Cho dù anh nghĩ cách để Opple tiên sinh hồi tâm chuyển ý, chuyện này cũng đã làm cho anh tức giận, nếu Opple tiên sinh bởi vậy mà đối với anh sinh lòng khúc mắc, sẽ đi tìm đối tác khác, kế hoạch của Chung Hi sẽ quá thành công.
Nhưng tầm nhìn của cô rơi vào chi phiếu.
Ngàn vạn suy nghĩ hóa thành một nụ cười khổ, Bạc Lương Thần vĩnh viễn đều có thể đánh thẳng vào điểm yếu của người khác.
Lợi thế anh đưa ra đích xác làm Cho Chung Hi rất động tâm, hơn nữa anh có lẽ cũng sẽ không nuốt lời, cầm số tiền này, Chung Hi có thể tiếp tục cuộc sống của cô.
Cô do dự.
Không biết ngồi tại chỗ ngây người bao lâu, có người gõ cửa.
Đó là quản lý khách sạn và cảnh sát địa phương.
“Chung Hi, mời cô đi phối hợp điều tra với bọn họ, có một tài xế taxi, mất tích.”
Người ở các phòng khác nghe được động tĩnh, nhao nhao thò đầu ra xem.
Chung Hi tự nhiên đóng cửa lại: “Đi thôi.”
Lưu Viện Viện ở hành lang nhìn Chung Hi bị mang đi, tiếp theo lại nhìn thấy Từ Á và Lục Bắc từ thang máy đi ra.
Cô ấy cắn răng, để đi tới: “Chung Hi bị cảnh sát mang đi.”
Đáy mắt Từ Á xẹt qua một sự đắc ý, nhưng cô ta che dấu vô cùng tốt, sẽ không để cho Lục Bắc phát hiện.
Cô ta thậm chí còn ra vẻ kinh hoảng túm ống tay áo anh ta: “Anh Lục Bắc, làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Lục Bắc lạnh lùng, tự nhiên cho là chuyện này có liên quan đến Bạc Lương Thần: “Anh đi tìm cách xem sao, nếu Chung Hi trở về, em lập tức gọi cho anh biết.”
Nói xong, anh ta sải bước rời đi, suy nghĩ trước hết tìm đến mấy người bạn thử xem sao, để dẫn được Chung Hi ra.
Từ Á hô lên một tiếng: “Yên tâm đi!”
Cô ta nhất sẽ trông coi chỗ này thật tốt.
Chỉ còn hơn hai ngày nữa, tất cả mọi người sẽ ngồi máy bay về nước.
Đến lúc đó, Chung Hi sẽ bị mọi người bỏ lại ở chỗ này, trên người cô không có xu nào, không có điện thoại với thẻ hộ chiếu, sao có thể trở về được?
Lưu Viện Viện trơ mắt nhìn Từ Á và quản lý khách sạn thương lượng, công khai đi vào phòng Chung Hi.
“Cô muốn làm gì?”
Từ Á vừa đi vào lập tức bắt đầu lục lọi, đem tất cả đồ đạc của Chung Hi ném hết vào trong túi.
“Đương nhiên là giúp cô ấy thu dọn đồ đạc, nhỡ đâu, nếu cô ấy muốn ngồi tù bên này, khách sạn sẽ không giúp cô ấy bảo quản vật tư cá nhân.”
“Làm sao mà cô biết được cô ấy phải ở trong tù? Nhỡ đâu mọi chuyện được điều tra rõ ràng, không liên quan gì đến cô ấy thì sao!”|
Lưu Viện Viện luôn cảm thấy chuyện này có chỗ sai.
Từ Á đưa lưng về phía cô ấy, nói thầm một câu: “Chuyện này không đến lượt cô quản.”
......
Sau khi Chung Hi bị bắt đi, trong khách sạn tin đồn bay tán loạn.
Có người nói rằng cô đã chọc phải một nữ minh tinh, bị tính kế rồi, bởi vì từng có người chứng kiến cô và Ôn Nguyễn Nhi xảy ra tranh cãi tại khách sạn InterContinental.
Cũng có người nói, cô từng ngồi tù, trong tay đã sớm không sạch sẽ, cũng không sửa được những thói quen xấu, nhất là phạm vào chuyện người khác.
Những lời này truyền đến tai Ôn Nguyễn Nhi, khiến cô ta vô cùng phấn khởi.
“Tôi đã bảo rồi, ác giả ác báo! Thật sự là hả lòng hả dạ, tốt nhất là cô ta chắc chỗ ngồi trong tù đi, phải vậy mới tốt.” Ôn Nguyễn Nhi hung ác cười cười, càng nghĩ tâm trạng càng khoan khoái dễ chịu.
Thêm vào đó, ngày mai là tuần lễ thời trang rồi, cô ta quyết định ăn mừng thật to một trận.
Lúc này thay một chiếc váy hoa, gõ cửa phòng Bạc Lương Thần.
Cửa rất nhanh mở ra, Ôn Nguyễn Nhi tươi cười ngọt ngào: “Lương Thần, nghe nói nhà hàng dưới lầu có món ăn khuya không tệ, có muốn cùng nhau đi nếm thử không?”
Bạc Lương Thần lúc này đang đau đầu vì chuyện gặp mặt Opple tiên sinh, nhưng anh cần mượn thân phận bạn trai của Ôn Nguyễn Nhi để dự lễ...
“Được, đi thôi.”
Ôn Nguyễn Nhi vui vẻ nhướn mày, cô ta biết ngay, chỉ cần cô ta nghe lời, Bạc Lương Thần làm sao có thể không để ý tới cô ta?
Hai người cùng nhau bước vào phòng ăn.
Gọi đồ ăn không bao lâu, chợt nghe bàn bên cạnh bàn luận chuyện của Chung Hi.
“Loại người này không thể sửa được nữa rồi, tâm rõ xấu.”
“Tôi nghe nói người trong công ty bọn họ cũng rất không thích cô ta, thật không biết vì sao MON lại muốn loại người như cô ta tham gia!”
“Nhỏ tiếng một chút, sẽ bị nghe được đấy.”
“Sợ cái gì? Cô ta sẽ phải vào tù.”
Bạc Lương Thần bưng cà phê lên, nếm nhẹ một ngụm, sắc mặt như thường.
Ngược lại Ôn Nguyễn Nhi đã không kìm được sự vui vẻ trong lòng.
“Lương Thần, anh cũng nghe nói rồi chứ? Chung Hi lại bị bắt, thật không biết cô ấy nghĩ như thế nào, không nên chà đạp cuộc đời mình như vậy.” Ôn Nguyễn Nhi cố ý làm ra vẻ đáng tiếc.
Nhưng cô ta không có diễn xuất như Chung Hi, cũng không phải là một diễn viên giỏi.
Cả gương mặt đều viết bốn chữ vui sướng khi người gặp họa, phối hợp với biểu cảm lúc này của cô ta, thì chính là điển hình cho việc trong ngoài không đồng nhất.
Mà đặc biệt nhất là, cô ta còn vui vẻ diễn trước mặt Bạc Lương Thần, đối với diễn xuất vụng về của mình hoàn toàn không biết.
Trong nháy mắt, trong đầu Bạc Lương Thần không hiểu sao hiện ra gương mặt của Chung Hi.
Nếu lúc này người ngồi đối diện anh là Chung Hi, cô sẽ có biểu tình như thế nào.
Cho dù cô nói gì, chắc hẳn cũng sẽ không càm ràm như Ôn Nguyễn Nhi, khiến người ta phản cảm.
Người đàn ông xóp bóp mi tâm.
Tại sao anh lại so sánh hai người bọn họ, Chung Hi cũng xứng à?
Thức ăn lên, Ôn Nguyễn Nhi cuối cùng cũng yên lặng một chút.
Bạc Lương Thần đúng lúc mở miệng: “Ngày mai, anh sẽ cùng em tham gia tuần lễ thời trang, với tư cách bạn trai của em.”
Ôn Nguyễn Nhi vui vẻ không thôi: “Thật tốt quá!”
Nụ cười của cô ta lan đến khóe miệng.
Trợ lý Mẫn từ ngoài cửa vội vàng tiến vào, đi tới bên cạnh Bạc Lương Thần, thấp giọng nói vài câu.
Ôn Nguyễn Nhi không nghe được lời nói, nhưng cô ta chứng kiến rõ ràng sắc mặt Bạc Lương Thần thay đổi,
Sau đó, anh lập tức đứng dậy: “Anh có việc cần xử lý, em ăn trước đi.”
“Nhưng mà...” Ôn Nguyễn Nhi chưa kịp ngăn cản, anh đã đi rồi.
Cô ta tức giận hậm hực cắn môi, chỉ thiếu chút nữa!
Nếu ở lại thêm chút nữa, cô ta sẽ có cơ hội rót cho anh vài chén rượu, có lẽ đêm nay bọn họ còn có thể có một đêm.
Trong lòng cô ta tức giận, lườm trợ lý Mẫn: “Có chuyện gì vậy!”
“Chuyện của công ty.” Trợ lý Mẫn trả lời một câu, lập tức rời đi.
Ôn Nguyễn Nhi hô phía sau anh ta: “Tôi sẽ là vợ của Bạc Lương Thần, tôi có quyền được biết rõ! Nếu anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ bảo Bạc Lương Thần từ chức loại trợ lý không có mắt nhìn như anh.”
Cơ thể trợ lý Mẫn dừng lại.
Dưới cặp mắt kính của anh ta đôi mắt kia đã nổi một tầng sóng ngầm mãnh liệt, nhưng chỉ trong chớp mắt, khôi phục sự ôn hòa thường ngày.
Anh ta thản nhiên nói: “Chung Hi tiểu thư ở bốt cảnh sát gọi điện thoại cho Bạc tổng, Bạc tổng đi gặp cô ấy.”
Nói xong, anh ta cũng không để ý dáng vẻ khiếp sợ của Ôn Nguyễn Nhi, cất bước rời đi.
Là tại cô ta muốn hỏi bằng được.
Bình luận facebook