• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (2 Viewers)

  • Chương 71-75

Chương 71: Lại ầm ĩ

Một số đánh giá của Chung Hi là có cơ sở, và không bị thù hận che mờ đôi mắt, cô cũng khẳng định phương thức hoạt động thuần thục của tập đoàn Bạc thị.

“Cho nên, tôi cho rằng tập đoàn Bạc thị vẫn là sự lựa chọn tốt nhất trong rất nhiều tập đoàn hợp tác.” Chung Hi nở nụ cười xinh đẹp, “Ngài cảm thấy thế nào?”

Tiên sinh Oppo không khỏi khen ngợi, “Lời Chung tiểu thư nói chính là ý mà tôi đang nghĩ đấy, tôi chỉ là cố ý nhử họ thôi, không ngờ cô lại cho tôi một bất ngờ lớn đến vậy.”

Chung Hi giơ ly champagne lên, “Vậy tôi xin chúc mọi người hợp tác vui vẻ.”

Tiên sinh Oppo cũng đồng thời nâng ly lên, nhưng sau khi chạm ly ông ta cũng không trực tiếp uống, “Chung tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một câu nữa được không?”

“Ngài cứ nói.”

“Tại sao, cô muốn giúp cậu ta?”

Cậu ta đây là chỉ Bạc Lương Thần.

Khuôn mặt Chung Hi tối sầm lại, đẩy ly champagne sang một bên, “Chúng tôi từng là vợ chồng, nếu anh ta ngã xuống vì chuyện này thì tôi sẽ khinh thường anh ta.”

Hơn nữa, Bạc thị sớm muộn gì cũng sẽ ngã, nhưng phải ngã ở trong tay cô.

Cô muốn tận mắt nhìn thấy Bạc Lương Thần ngồi tít trên cao thua cuộc, chỉ là một mối quan hệ hợp tác mà thôi, cô muốn nói cho Bạc Lương Thần biết Chung Hi cô có thể đùa giỡn với tương lai của Bạc thị trong lòng bàn tay.

Tiên sinh Oppo không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời này.

Mà người đàn ông ở phía sau tấm rèm nghe rất rõ ràng, Chung Hi hận anh chỉ có tăng chứ không có giảm, nhưng Chung Hi bây giờ sẽ không liều lĩnh đến mức như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, cô chỉ đang đợi, đợi một cơ hội để đánh bại anh.

Bạc Lương Thần xoa xoa chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay, khuôn mặt lạnh lùng đầy rét lạnh.

Vài phút sau, Chung Hi kiếm cớ rời đi.

Bạc Lương Thần nắm bắt cơ hội, chủ động xuất hiện, cả hai “phối hợp” vô cùng ăn ý, sau vài câu tán gẫu Bạc Lương Thần cắt vào chủ đề chính, và đưa cho tiên sinh Oppo một mức giá thấp nhất mà ông ta không thể nào từ chối.

Tiên sinh Oppo âm thầm mỉm cười, “Vừa rồi rõ ràng cậu đã nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi với Chung tiểu thư, vì sao còn cho tôi giá thấp đến vậy?”

“Đương nhiên là không muốn mất đi một đối tác chất lượng tốt như quý công ty, hợp tác vui vẻ.”

Anh nâng ly rượu lên, tiếng chạm ly lanh lảnh làm anh nhớ đến một buổi tối đàm phán kinh doanh.

Chung Hi gọi vài cuộc điện thoại, anh đều không nghe máy.

Khi đó họ còn chưa kết hôn, bạn bè xung quanh đều ghen tị với anh vì có một vị hôn thê quan tâm đến mình, nhưng chỉ có trong lòng anh rõ ràng, Chung Hi là muốn anh đến dự tiệc sinh nhật của Chung Quốc Ngụy.

Làm sao anh có thể đi được?

Từ đầu đến cuối anh đều đang lợi dụng Chung Hi.

Giữa họ sẽ không có bất cứ tình cảm dư thừa nào, tuyệt đối sẽ không.

Buổi tiệc vẫn đang diễn ra, mười lăm phút nữa sẽ có một màn trình diễn catwalk trên sân khấu chữ T ở trung tâm.

Chung Hi nhìn thời gian trên đồng hồ, nghĩ rằng đã đến lúc phải tìm cơ hội chuồn đi trước.

Chưa bao giờ nghĩ, lại có người va vào.

“Chung Hi, cô đứng lại.” Ôn Nguyễn Nhi xách vạt váy, ánh mắt tràn đầy thù hận.

Chung Hi nghiêng đầu nhìn cô ta, buồn cười hỏi ngược lại một câu, “Có chuyện gì sao?”

Ở một mức độ nào đó mà nói thì Ôn Nguyễn Nhi này thật sự rất cố chấp, mỗi lần đều ngã ở một chỗ cô vẫn không sợ chết mà đụng vào.

Nếu cô ta sử dụng tính khí này vào giới showbiz, có lẽ đã nổi tiếng từ lâu rồi.

“Tại sao cô lại quyến rũ Lương Thần? Anh ấy đã là người có vợ, cô thật sự không biết xấu hổ mà.”

Giọng cô ta không to không nhỏ, vừa vặn mọi người ở xung quanh đều nhìn sang.

Một người trang điểm lộng lẫy, mở miệng mắng chửi.

Một người lại vẻ mặt hờ hững, khí chất hơn người, chênh lệch giữa hai bên thực sự có hơi lớn.

Nhưng nghe thấy giọng nói này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Chung Hi lại có thêm một chút khinh thường.

Có nhân viên của MON nhìn thấy cảnh này từ xa, còn đặc biệt quay lại gửi vào nhóm làm việc, “Chị Anna, Chung Hi lại ầm ĩ với người ta rồi.”

Anna đang ở phía sau giúp Trương Mẫn chọn nhẫn nhìn thấy tin nhắn này, tức giận gửi tin nhắn thoại.

“Các người không thể trông chừng Chung Hi sao? Nói cho cô ta biết, nếu còn gây chuyện nữa thì cút ra khỏi công ty ngay lập tức cho tôi!”

Trương Mẫn ngước mắt nhìn gương trang điểm, giả vờ vô tình hỏi trợ lý, “Bộ trang sức này của tôi là ai phối thế?”

“Là Chung Hi của MON, hình như là một người mới.” Trợ lý nói, “Chị Mẫn, nếu chị không hài lòng, vẫn còn thời gian để đổi đấy ạ.”

Trương Mẫn tạo dáng tiêu chuẩn trước gương, cười nói: “Không cần, tôi rất thích, lần sau đi catwalk tôi vẫn muốn mời cô ấy.”

Cô ấy nói một câu như vậy rồi tiện tay chọn một chiếc nhẫn màu vàng, bước vào hậu trường.

Anna nghe ra ý tứ trong lời này thì lau mồ hôi lạnh trên trán, nghiến răng nói, “Chung Hi này...”

Cô ta thả đồ trong tay xuống, lập tức chạy đi.

Vạn nhất Chung Hi và Ôn Nguyễn Nhi xảy ra xung đột trực diện, thì đứng sau Ôn Nguyễn Nhi là tập đoàn Bạc thị!

Nhưng khi Anna vội vàng chạy đến, nhìn thấy rất nhiều đang vây quanh, “Xin nhường đường.”

Cô ta thật không dễ gì mới chen vào được, thì nhìn thấy Ôn Nguyễn Nhi đang đứng khóc ở đó, còn Chung Hi đã không thấy bóng dáng đâu.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anna kéo Lưu Viện Viện, “Chung Hi đánh cô ta à?”

Lưu Viện Viện lắc đầu.

“Vậy Ôn Nguyễn Nhi khóc cái gì?” Anna nhíu mày, họ làm nghề này đã tiếp xúc với biết bao nghệ sĩ ngôi sao, nhưng với sắc đẹp như Ôn Nguyễn Nhi cho dù phía sau có tư bản, mà không có kỹ thuật diễn và không có năng lực thì thế nào cũng sẽ thất bại.

Mọi người nể mặt, gọi cô ta một tiếng chị Nguyễn Nhi đều là nể tập đoàn Bạc thị ở phía sau cô ta.

Nếu không có Bạc Lương Thần, cho dù Ôn Nguyễn Nhi có đứng ở đây khóc đến chết cũng sẽ không có ai thèm đếm xỉa đến.

Lưu Viện Viện chậm rãi mở miệng nói: “Cô ta bị Chung Hi chọc tức nên mới khóc, Chung Hi cãi nhau đỉnh lắm.”

“Cái gì cơ?”

Annan cạn lời, “Chung Hi đâu?”

“Được Lục Bắc đưa đi rồi, đi về phía sau ấy.” Trong đầu Lưu Viện Viện vẫn xoay quanh cảnh tượng Chung Hi mắng chửi vừa rồi, cô ấy chỉ hận tế bào não của mình không đủ nhiều nên không thể nhớ được những lời kia.

Nếu không, lần sau cô ấy cãi nhau với người ta làm sao có thể lật ngược tình thế.

Lưu Viện Viện thầm nghĩ, nhất định phải tìm một cơ hội để học hỏi Chung Hi nhiều hơn!

Ôn Nguyễn Nhi càng khóc càng không có nước mắt, chỉ còn lại đôi mắt trang điểm đậm chớp chớp không ngừng.

Cô ta vốn muốn khóc cho đến khi Bạc Lương Thần đến tìm cô ta, nhưng khóc một chặp lâu, xung quanh càng có nhiều người vây xem nhưng lại không thấy Bạc Lương Thần đến.

“Nguyễn Nhi, chúng ta đi trước thôi.” Tiểu Linh quả thực không nhìn nổi nữa, nói nhỏ vào tai Ôn Nguyễn Nhi: “Lớp trang điểm của em bây giờ trôi hết rồi, lỡ như bị phóng viên chụp được sẽ không hay lắm đâu.”

Công ty còn phải tốn tiền đổi hotsearch cho cô ta.

Cũng không đúng, với địa vị của Ôn Nguyễn Nhi thì loại ảnh xấu xí này cũng không có tư cách để lên hotsearch.

Ôn Nguyễn Nhi nghiến răng, “Lương Thần đâu?”

“Không biết, vừa rồi đã không thấy Bạc tổng, chúng ta đi trước.” Tiểu Linh dùng sức kéo Ôn Nguyễn Nhi dậy.

Ôn Nguyễn Nhi lau nước mắt, đành phải đi trước với Tiểu Linh.

Từ xa, bóng dáng của Bạc Lương Thần xuất hiện ở bên cạnh hàng rào tầng hai, anh vừa kết thúc cuộc trò chuyện với tiên sinh Oppo thì nhìn thấy cảnh Chung Hi “thao thao bất tuyệt” chê Ôn Nguyễn Nhi không đáng để nhắc tới.

Ở phía sau anh, trợ lý Mẫn thấp giọng xin chỉ thị, “Bạc tổng, hợp đồng đã phê duyệt xong, anh muốn đặt vé khi nào?”
Chương 72 Chung Hi, xin lỗi đi!

Chỉ một câu nói đã mang tâm trí Bạc Lương Thần trở lại.

Anh xoa nhẹ vùng thái dương đau nhói âm ỉ, buông câu lạnh lùng: “Ngày mai vậy.”

Bạc Lương Thần đảo mắt một vòng phòng tiệc rồi dán chặt mắt vào bóng ai đó, anh sải bước xuống cầu thang và đi thẳng qua đám đông.

Ở phía bên kia tầm mắt anh, Chung Hi bị Lục Bắc lôi ra ngoài.

“Anh thấy vừa rồi em phát huy thế nào? Em nghĩ vẫn có chỗ có thể làm tốt hơn đấy.” Chung Hi cau mày hỏi trong khi đang giữ váy.

Lục Bắc đau đầu liếc nhìn cô, “Ngày mai em chắc chắn sẽ trở thành người nổi tiếng trong tuần lễ thời trang lần này."

Anh ta biết rằng cô đã rất kiềm chế.

Là Ôn Nguyễn Nhi đáng bị mắng.

“Đúng vậy, em ...” Vẫn có chút tự đắc trong lời nói của Chung Hi.

“Chúng ta nói chuyện đi.” Cô định nói tiếp nhưng bị Bạc Lương Thần xen vào cắt ngang.

Chung Hi giật mình khi có người đột ngột xuất hiện sau lưng, cô hừ một tiếng rồi đi qua kia.

Lục Bắc nhíu mày kéo Chung Hi về phía mình, “Nói cái gì, em ấy chẳng có gì để nói với mày.”

Từ sau lưng anh ta, Chung Hi ló đầu ra, cô vỗ vai anh “Không sao đâu.”

Bạc Lương Thần đứng yên.

Anh lạnh lùng hừ một tiếng, “Lục Thiếu không coi mình là người ngoài cuộc, nhưng chuyện giữa tao và Chung Hi thì không đến lượt mày xen vào đâu."

Anh nói xong liền đi ra ngoài.

Chung Hi nói nhỏ, “Anh ta còn nợ em một chuyện chưa làm được, để em đi đòi anh ta.”

Cô vừa nói vừa đuổi theo Bạc Lương Thần ra ngoài.

Lục Bắc đứng lặng, nắm đấm dưới tay áo từ từ siết chặt lại, ít ra thì Bạc Lương Thần đã nói đúng một điều.

Với tư cách là người theo đuổi, anh ta không thể buộc Chung Hi xóa bỏ một phần cuộc đời của chính cô.

Và phần đó chính là Bạc Lương Thần.

Bên ngoài gió biển đang nổi lên, Chung Hi lại mặc đồ trễ vai nên cô rét run cầm cập.

Bạc Lương Thần thoáng nhìn cô, bước chân vẫn tiếp tục đi về phía chiếc xe ở đằng trước, anh mở cửa rồi ngồi vào trong.

Chung Hi không chút do dự theo sát phía sau.

Dù không muốn ngồi chung xe với anh nhưng cô cũng không muốn bị cảm lạnh vì gió biển.

Một lúc sau, Bạc Lương Thần ra hiệu bằng ánh mắt, tài xế bật xong điều hòa thì xuống xe.

Chung Hi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Khi nào anh tổ chức đám cưới?” Cô hỏi thẳng.

Bạc Lương Thần bẻ khớp kêu nhẹ, anh liếc nhìn Chung Hi, “Sẽ sớm thôi.”

“Sẽ sớm là bao lâu?” Chung Hi tiếp tục hỏi.

“Một tuần.” Anh trở nên mất kiên nhẫn rồi.

Chắc chẳng có ai bị vợ cũ thúc giục kết hôn như anh.

Chung Hi ồ một tiếng, “Vậy tôi sẽ đợi tin từ anh.”

Cô nói quá đỗi nhẹ nhàng, như thể đang chờ đợi một màn kịch hay.

Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, tiếp theo là lời cảnh cáo bằng giọng nam trầm, “Nếu cô còn dám phá phách nữa thì đừng trách tôi diệt cỏ tận gốc.”

Cổ tay Chung Hi rất đau.

Cô giả vờ bình tĩnh, “Nếu Bạc tổng thấy sợ thì anh có thể làm một kẻ tiểu nhân dối trá cơ mà, tôi cũng đâu thể làm gì anh được.”

Bụp.

Chung Hi phủi tay anh ra, “Giờ tôi hơi bị có giá đấy. Nếu Bạc tổng không có việc gì nữa thì tránh xa tôi ra nhé, kẻo vị hôn thê thiên kim kia của anh lại đến trước mặt tôi khóc lóc om sòm.”

Cô đẩy cửa xe ra, gió biển bên ngoài cuốn theo lời nói: “Lần sau tôi sẽ không tốt tính thế đâu.”

Gương mặt Bạc Lương Thần phủ đầy sự lạnh giá, còn đôi mắt lại bị lấp đầy bởi bóng lưng xa dần kia.

Ban nãy khi Ôn Nguyễn Nhi đi gây sự, anh chỉ quan sát từ xa.

Ôn Nguyễn Nhi vừa nói một câu, đã bị Chung Hi mắng lại không thương tiếc, đến nổi chẳng thể mở miệng.

“Lúc cô bám lấy Bạc Lương Thần, anh ta còn chưa ly hôn với tôi. Bây giờ sao cô lại vừa ăn cướp vừa la làng?”

“Cô đã lấy những thứ tôi không cần thì nên biết thân biết phận nép sang một bên, thế mà hết lần này đến lần khác lại ăn vạ trước mặt tôi. Cô thích bị mắng à?"

“Tôi có thù với Bạc thị và tôi tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, nuốt những cái suy nghĩ dơ bẩn kia vào bụng của cô đi, sao tôi có thể làm ra những chuyện ngu xuẩn kiểu nhiệt tình cho cố nhưng chỉ nhận lại sự hững hờ như cô chứ.”

“Ồ, tôi quên mất cô đang mang thai, cô tốt hơn đừng nuốt vào trong bụng nhé, kẻo ảnh hưởng đến đứa nhỏ…”

Anh đưa ngón tay lên đặt giữa ấn đường, sao trước đây anh lại không biết Chung Hi còn có một mặt như thế.

Lẽ nào dáng vẻ thiên kim đoan trang hào phóng trước kia của cô đều là giả vờ?

Đôi môi mỏng của Bạc Lương Thần mím lại, để kết hôn với anh, chẳng phải cô cũng làm bộ làm tịch còn gì.

Anh nghiêng đầu nhìn, Chung Hi và Lục Bắc cùng bước xuống cầu thang, trên vai cô còn đang khoác áo vest của Lục Bắc.

“Lái xe đi.”

Đôi mắt Bạc Lương Thần sâu lắng.

Mối quan hệ hợp tác giữa họ diễn ra chỉ một lần này.

Trở về khách sạn, Chung Hi vừa thay quần áo và tẩy trang xong thì Lưu Viên Viên đến gõ cửa.

“Cô đến đúng lúc lắm, những món phụ kiện này đều trả lại cho cô, hôm nay cảm ơn cô nhé.” Chung Hi vừa nói vừa ngáp một hơi, cô có chút buồn ngủ rồi.

Lưu Viên Viên nhìn cô lo lắng, “Đây đều là chuyện nhỏ, hôm nay cô ở trước mặt mọi người mắng Ôn Nguyễn Nhi, cô không sợ sao?”

“Sợ gì chứ?” Chung Hi dựa vào ghế sô pha, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.

“Thì, chồng chưa cưới của cô ta là Bạc Lương Thần, hơn nữa cô ta còn là con gái của Ôn gia. Tuy địa vị Ôn gia ở khu vực Vân Thành không cao, nhưng dù thế nào thì cô ta vẫn là thiên kim nhà quyền thế.” Lưu Viên Viên đã xem qua nhiều tạp chí lá cải, cô ta nhỏ tiếng xì xầm.

“Chà, thế gian này đã thay đổi thật rồi, bất cứ ai cũng có thể làm con nhà giàu.” Chung Hi lắc đầu khinh thường, “Cô nên nhớ rằng, ở khu vực Vân Thành thì chỉ có ba gia tộc lớn có thể xưng là quyền thế, còn những gia tộc khác chỉ là tép riu.”

Bao gồm cả Chung thị và Bạc thị, trước mặt người khác, họ đều là những gia đình bình thường.

Về phần nhà họ Ôn, Chung Hi không khỏi bật cười.

Họ cũng xứng sao?

Khi Lưu Viên Viên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị lúc nói của cô thì nỗi lo trong tim cô ta mới lắng xuống, “Chỉ cần trong lòng cô biết rõ là được, Chung Hi, tôi thực sự rất ngưỡng mộ cô, cô thật ... dũng cảm.”

Chung Hi suy nghĩ, “Còn chuyện cô mỉa mai tôi?”

“Không không không, làm gì có, làm sao tôi dám chứ.”

Lưu Viên Viên vội vàng lắc đầu, cô ta không dám chọc giận Chung Hi, “Chỉ là chắc chị Anna đã nhận được tin, nói không chừng sẽ đến tìm cô đấy.”

Chung Hi đưa một tay lên chống cằm, cô chưa kịp cất lời thì bên ngoài đã có tiếng động.

Cô hất cằm, Lưu Viên Viên lập tức đứng dậy mở cửa.

Anna đi ở đằng trước, theo sau là Ôn Nguyễn Nhi và người đại diện của cô ta Tiểu Linh, ngoài ra còn có một số nhân viên của MON.

Một đám người xông vào phòng Chung Hi khiến căn phòng thoáng chốc chật kín, do giấc ngủ bị quấy rầy, cô lập tức có chút không vui.

Anna cau mày, “Cô mau xin lỗi Ôn tiểu thư đi.”

Chung Hi nhẹ nhàng ngước mắt lên, “Không đấy.”

Cô đã nói là phải làm, bảo không xin lỗi thì sẽ không xin lỗi.

Anna ngay lập tức bày ra dáng vẻ hầm hầm, “Tôi lấy tư cách là người phụ trách nhóm thực tập sinh nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không xin lỗi, thì sau khi về nước, cô phải lập tức rời khỏi MON.”

“Tại sao chứ?”

Chung Hi chỉ vào Ôn Nguyễn Nhi, “Chỉ vì tư thù cá nhân giữa tôi và cô ta? Tôi không ngờ rằng Ôn Nguyễn Nhi quyền lực đến mức có thể thao túng cả việc điều chuyển nhân sự của MON."

“Hay là các cô đã bí mật thông đồng?”

Anna lập tức hét lên: “Cô đừng nói nhảm!”

Sở dĩ cô ta làm như vậy là để giữ gìn thể diện cho Chung Hi, nếu Chung Hi ở lại MON, cô sẽ phải tiếp xúc với các nghệ sĩ nổi tiếng, nên không cần thiết phải gây thù chuốc oan cho chính mình.

Và với tư cách là người phụ trách, cô ta không muốn bất cứ ai dưới trướng mình đối đầu với Ôn Nguyễn Nhi.

“Chung Hi, chị Anna chỉ bảo cô xin lỗi một tiếng, cô có cần làm đến mức này không?” Không biết ai ở phía sau đã lên tiếng.

“Đúng đấy, bây giờ cô là thực tập sinh của MON, nhất cử nhất động của cô đều đại diện cho hình ảnh của công ty. Khoe khoang võ mồm thì có ích lợi gì, có giỏi thì cô giật chồng cũ về lại đi!”
Chương 73 Bị bắt bí rồi

Hai chữ chồng cũ quả thật chói tai.

Chung Hi phớt lờ họ, nhưng không có nghĩa là cô sẽ chịu đựng họ mãi.

Tiếng bàn tán ngày càng xôn xao, tính khí kiêu ngạo của Ôn Nguyễn Nhi lại nổi lên, “Nể mặt Anna, tôi sẽ tha cho cô lần này, miễn là …”

“Muốn tôi quỳ xuống xin lỗi cô, hay là làm trợ lý của cô một tuần để cô muốn ức hiếp thế nào cũng được?”

Ôn Nguyễn Nhi nhướng mày, dù cô từng là thiên kim của nhà họ Chung thì sao chứ!

Bây giờ chẳng phải Chung Hi đang nhận thua trước mặt cô ta sao, vì chẳng còn ai chống lưng cho nữa.

“Đều được hết, tôi dễ tính lắm.” Ôn Nguyễn Nhi cười nũng nịu, “Sớm biết thế thì khi nãy ở phòng tiệc, cô cần gì đối xử với tôi như thế, đúng là tự chuốc khổ mà.”

Những người đứng về phe Ôn Nguyễn Nhi lên án Chung Hi đều thể hiện thái độ khinh bỉ sâu sắc

Trong giới này, nếu thắng thì sẽ có tất cả.

Thua rồi...

Chung Hi nhếch mép, từng bước từng bước đi về phía Ôn Nguyễn Nhi.

Dưới ánh nhìn kinh hãi của Ôn Nguyễn Nhi, cô đưa tay lên vai cô ta rồi ấn đầu ngón tay xuống, “Khi nãy tôi không ra tay là vì đang mặc lễ phục nên không tiện lắm, có lẽ đã khiến cô hiểu lầm, tôi không chỉ biết chửi mà thật ra tôi đánh cũng đau lắm đấy.”

Ôn Nguyễn Nhi sợ muốn són ra quần, cô ta lùi về sau theo bản năng

Bây giờ cô ta đang mang thai đấy!

Những gì Chung Hi đã làm với Ôn Nguyễn Nhi trong phòng tắm ngày hôm đó ngay lập tức hiện lên trong đầu cô ta.

Chung Hi khẽ cười, “Bây giờ mới biết sợ sao, quá muộn rồi.”

Cô còn chẳng cần ra tay thật, Ôn Nguyễn Nhi đã sợ đến mức hai chân đứng không vững, nếu sau lưng cô ta không có nhiều người như vậy, có lẽ cô ta đã khóc toáng lên rồi.

Thậm chí còn có người đi lên phía trước để bảo vệ Ôn Nguyễn Nhi.

“Chung Hi, cô đừng có quá đáng nhé, Ôn tiểu thư còn đang mang thai đấy!”

“Đúng vậy, cô và Bạc tổng đã là quá khứ rồi. Cô cứ giương mắt nhìn chằm chằm vào người ta như thế liệu có phù hợp không?”

Tất cả sai lầm dường như đều là lỗi của cô.

Cuộc sống dường như luôn có quá nhiều điều đáng buồn và đáng ghét.

Ôn Nguyễn Nhi trốn trong đám đông và nở một nụ cười đắc thắng, cô ta muốn xem xem dáng vẻ Chung Hi bị mọi người gièm pha đến chết sẽ như thế nào.

Chung Hi bực mình gãi tai khi nghe được những lời này, “Nói xong chưa? Đây là phòng của tôi, xin mời các người đi ra ngoài.”

“Tôi đã nể mặt cô lắm rồi nhé, cô đừng có không biết điều.” Anna túm lấy cô, “Mặc dù Ôn Nguyễn Nhi không nổi tiếng nhưng cô ta vẫn là một ngôi sao, sao cô dám gây khó dễ cho cô ta? Cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé thôi, cô có gì mà đắc ý thế!”

Chung Hi chớp chớp mắt, một chút bất lực dâng tràn trong đôi mắt sáng trong.

Ngày hôm nay cô sa ngã đến bước đường này liệu có phải là lỗi của cô?

Đúng, có lẽ cô đã sai, cô sai vì lỡ yêu một người đàn ông bạc tình như Bạc Lương Thần.

Chung Hi lấy điện thoại ra rồi bấm gọi một số nào đó, “Gửi đi.”

Cô chỉ nói có hai từ thôi.

Anna thúc giục, “Mau đến xin lỗi cô ấy cho xong chuyện đi, nếu không thì khi về lại công ty sẽ chẳng có ai bảo vệ cô đâu.”

Chung Hi cười nhẹ nhàng, “Chờ đã.”

“Chờ cái gì?” Anna không hiểu.

Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại của Tiểu Linh vang lên.

Cô ta nghe đầu dây bên kia nói xong liền kinh ngạc nhìn Chung Hi rồi nói lia lịa: “Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi, tôi ... tôi sẽ giải quyết ngay.”

“Được rồi, chúng tôi cho rằng dù sao đây cũng là chuyện riêng của hai người họ, cứ để bọn họ nói chuyện riêng đi, làm phiền mọi người rồi, mọi người về nghỉ ngơi trước đi.”

Tiểu Linh nháy mắt liên tục với Ôn Nguyễn Nhi.

Cô ta nói trong khi ấn vào cổ tay của Ôn Nguyễn Nhi, “Chung Hi đang nắm trong tay một số tấm ảnh trước khi ra mắt công chúng của em, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình ảnh của em. Cô ta còn gửi một email đến công ty đòi năm mươi vạn đó.”

“Cái gì?”

Ôn Nguyễn Nhi trợn tròn cả đôi mắt, “Nằm mơ à!”

“Em xem trước đi.”

Tiểu Linh dúi điện thoại vào tay Ôn Nguyễn Nhi, sau đó kéo nhân viên MON ra ngoài rồi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người là Ôn Nguyễn Nhi và Chung Hi.

Chung Hi ngồi tựa lưng vào sô pha, “Vốn dĩ tôi không định ra tay nhanh như thế, nhưng cô cứ gây hấn thì đừng trách tôi nhé.”

“Những kiểu nội dung thú vị như vậy thì tôi còn nhiều lắm. Tuy rằng cô chẳng có danh tiếng gì nhưng chồng chưa cưới của cô là Bạc Lương Thần. Nếu đối tác của anh ta thấy đời tư của người vợ sắp cưới này hỗn loạn như vậy, chà chà …”

Đôi tay của Ôn Nguyễn Nhi run lên liên hồi.

Rõ ràng là cô ta đã trả tiền thuê người xóa hết những tấm ảnh đó!

Trước khi ra mắt, cô ta đã dùng danh phận thiên kim nhà họ Ôn để qua lại với nhiều phú nhị đại trong khu vực Vân Thành. Những tấm ảnh đó là cô ta bị người khác cố ý chụp lén khi họ đang vui chơi trên bàn nhậu.

Ai cũng có một thời tuổi trẻ, và ai cũng có một quá khứ như vậy.

Nhưng bây giờ cô ta là vợ chưa cưới của Bạc Lương Thần!

Ôn Nguyễn Nhi đột ngột nhìn Chung Hi rồi cố gượng cười, “Chung Hi, tôi sẽ đưa tiền cho cô, cô muốn năm mươi vạn đúng không? Tôi sẽ chuyển cho cô ngay bây giờ, cô đưa hết những tấm ảnh còn lại cho tôi.”

“Đây là thái độ cầu xin người khác của cô sao?”

Chung Hi nghiêng đầu, lấy điện thoại ra, bấm vào nút quay video và ra hiệu.

Ôn Nguyễn Nhi nuốt nước bọt, nhấc chân đi lên phía trước.

“Cười cái coi.”

Ôn Nguyễn Nhi cười nhe răng.

“Xấu quá, thử lại xem nào?”

Chung Hi không hài lòng nên Ôn Nguyễn Nhi chỉ có thể tiếp tục cười, không chỉ bắt cô ta cười mà Chung Hi còn bắt cô ta vừa hát vừa nhảy với bộ dạng như sắp khóc đó.

Liệu cô có còn lười nhác trong việc nhắc nhở Ôn Nguyễn Nhi chú ý kiểm soát biểu cảm không?

“Làm thế nào mà cô có thể trở thành một ngôi sao với kỹ năng diễn xuất như vậy?”

“Nhìn camera đi, tôi vẫn đang ghi hình đây.”

Thỉnh thoảng trong phòng lại vang lên tiếng bực bội của Chung Hi.

Tiểu Linh núp bên hông cửa và nghe trộm một cách đầy lo lắng, khi trông thấy cửa thang máy mở và Bạc Lương Thần cùng trợ lý Mẫn bước ra, cô ta lập tức chạy tới, “Bạc tổng, anh mau đi xem đi, Ôn Nguyễn Nhi lại bị Chung Hi ức hiếp, cô ta nhốt Ôn Nguyễn Nhi vào bên trong rồi, chẳng biết bây giờ ra sao nữa!”

Ấn đường của Bạc Lương Thần đông cứng lại, “Chung Hi thì sao?”

“Cũng ở bên trong luôn đấy.” Tiểu Linh kể lại chuyện vừa rồi nhưng không quên thêm mắm dặm muối vào, và đương nhiên lý do Ôn Nguyễn Nhi đưa một đám người đến phòng Chung Hi để gây hấn đã bị bỏ qua.

Chỉ là đem hết tất cả mọi thứ đổ lên người Chung Hi.

“Tôi lo lắm, lại không dám kể với người trong khách sạn. Dù sao thì đây cũng là chuyện riêng giữa các người, lỡ làm lớn chuyện thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai sự nghiệp ngôi sao sau này của Ôn Nguyễn Nhi.”

Trợ lý Mẫn nghe không lọt lõ tai nữa nên ngắt lời cô ta, “Bạc tổng, tôi đi gõ cửa trước nhé.”

Bạc Lương Thần không can ngăn tức là anh ngầm đồng ý.

Cốc cốc cốc.

Chung Hi nhướng mày, họ đến cũng muộn thật, đến nỗi điện thoại của cô cũng sắp hết pin rồi.

“Ai thế?”

“Chung tiểu thư, là tôi đây, trợ lý Mẫn.”

Ngay lập tức Ôn Nguyễn Nhi cười trong nước mắt, Chung Hi tặc lưỡi khi nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, rồi hạ thấp giọng xuống nói: “Chắc cô nghĩ rằng bạch mã hoàng tử đã đến để cứu mình đúng không.” Đọc nhanh tại VietWriter.vn

Ôn Nguyễn Nhi bị nghẹn lại vì câu nói này.

Cô ta không dám trả lời.

Lỡ cô ta nói gì sai, Chung Hi chắc chắn sẽ lại tìm cách khác hành hạ cô ta, cô ta thực sự đã rất mệt mỏi rồi, ngay cả mắt cá chân cũng đã bắt đầu đau nhức.

“Chắc là Lương Thần tìm tôi có chuyện. Tốt hơn hết tôi nên ra ngoài một lát, kẻo anh ta lại nghi ngờ và hiểu lầm rằng cô đang bắt nạt tôi, vậy thì không tốt đâu.”
Chương 74 Trùng hợp

Sau khi nói xong, Ôn Nguyễn Nhi liền đi nhanh ra cửa.

Không ngờ ở phía sau, Chung Hi nhẹ nhàng thốt lên, “Lẽ nào mối quan hệ giữa tôi và anh ta còn sợ thêm cái hiểu lầm này hay sao?”

“...”

Tay Ôn Nguyễn Nhi đã chạm vào tay nắm cửa.

Chung Hi cố ý cất cao giọng, “Tôi nhớ số điện thoại của tập đoàn Ôn thị là …”

Nếu Chung Hi gửi những tấm ảnh đó cho cha Ôn Nguyễn Nhi, chắc cô ta sẽ không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

“Trợ lý Mẫn, tôi không sao, anh về đi.” Ôn Nguyễn Nhi hét lớn ra bên ngoài, sau đó lui lại mấy bước, ngoan ngoãn đứng nép sang một bên.

Trong cái khó ló cái khôn, cô ta xử sự như thế khiến Chung Hi nhếch môi hài lòng.

Cô dùng tay ra hiệu cho cô ta lùi lại.

Tất nhiên Ôn Nguyễn Nhi đã làm theo.

Chung Hi nhíu mày, ngoan ngoãn nghe lời như vậy, không phải sẽ trở nên nhàm chán sao?

Cô mở cửa phòng ra, điềm tĩnh nhìn trợ lý Mẫn, rồi ánh mắt của cô cuối cùng cũng va vào Bạc Lương Thần ở phía sau.

“Có chuyện gì sao?”

Tiểu Linh lập tức xông vào, kéo Ôn Nguyễn Nhi lên và nói liên tục: “Không sao rồi Nguyễn Nhi, Bạc tổng đến rồi, anh ta đến để cứu em đấy.”

Những lời này nghe như thể phòng của Chung Hi là ổ sói hang cọp.

Bạc Lương Thần bước lên phía trước, đầu tiên anh nhìn từ đầu đến chân Ôn Nguyễn Nhi một lượt, sau khi xác nhận cô ta không sao, anh nhìn về phía Chung Hi.

“Chuyện này là thế nào?”

Vẻ mặt đó chẳng khác nào công ty đang chất vấn thuộc hạ làm sai.

Chung Hi nghe thấy giọng điệu công ra công tư ra tư liền bình tĩnh lấy điện thoại ra, “Vợ chưa cưới của anh sợ tôi ở tuần lễ thời trang xem trình diễn chưa đủ, nên đặc biệt đến phòng tôi nhảy cho tôi xem, có video chứng minh nhé.”

Ai sẽ tin điều này?

Bạc Lương Thần nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình điện thoại thì lông mày càng nhíu chặt hơn.

Anh nghiêng người qua và nói với trợ lý Mẫn, “Đưa cô ta về phòng trước.”

“Vâng.”

Chung Hi nhìn anh, đôi mắt long lanh của cô lại chớp chớp, như thể cô đang dự tính điều gì đó.

Cánh cửa lại đóng lại.

Ôn Nguyễn Nhi không cam tâm mà quay đầu nhìn lại, “Tiểu Linh, chị canh ở cửa nhé. Nếu có chuyện gì thì lập tức báo với em.”

Tiểu Linh vội vàng đáp ừ.

Nhưng trước khi cô ta kịp hành động thì trợ lý Mẫn đã ngăn cô ta lại.

“Hai người về phòng trước đi, đừng khiến Bạc tổng không vui.”

“Tôi lo cho anh ấy nên mới làm thế.” Ôn Nguyễn Nhi cố gượng cười, tim cô ta như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nếu bỗng dưng Chung Hi giở chứng rồi đưa những tấm ảnh đó cho Bạc Lương Thần xem thì cô ta biết phải làm thế nào?

Cô ta không thể ngồi chờ chết được!

“Tiểu Linh, đi thôi.”

Trợ lý Min đứng yên như cũ, còn cố ý nhắc nhở thêm một câu, “Ôn tiểu thư nên về phòng trước đi, có lẽ lát nữa Bạc tổng sẽ đích thân báo tin vui cho cô.”

Ôn Nguyễn Nhi biết rằng anh ta là một trong những người đáng tin cậy nhất bên cạnh Bạc Lương Thần, nên cô ta không muốn có mâu thuẫn với anh ta.

Nhưng bây giờ trong đầu cô ta chẳng màng gì đến tin vui.

Cô ta vô tri vô giác đẩy cửa mở ra, Tiểu Linh cũng nối gót theo sau.

“Nguyễn Nhi, làm sao đây? Thực sự đưa cho cô ta năm mươi vạn sao?”

“Đưa chứ.” Ôn Nguyễn Nhi căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, đúng lúc đó, Trang Uyển Như gọi điện thoại đến.

Do chênh lệch múi giờ nên tuần lễ thời trang mới vừa được phát sóng tại khu vực Vân Thành thôi.

Trang Uyển Như nhắm tâm trạng của Ôn Nguyễn Nhi vào lúc này không tồi nên mới đặc biệt gọi điện đến làm thân.

Làm sao bà ta có thể ngờ được Ôn Nguyễn Nhi vừa mới bị Chung Hi chơi cho một vố, tâm trạng đang rất tồi tệ chứ.

“Nếu không có gì thì bà đừng gọi cho tôi!” Ôn Nguyễn Nhi hét vào điện thoại

Vốn dĩ Trang Uyển Như muốn nhân cơ hội này cho Ôn Quốc Huy biết bà ta thân là mẹ kế đã cố gắng nuông chiều con gái ông ta ra sao, và cũng muốn cho ông ta biết mối quan hệ giữa họ đã bớt căng thẳng rồi.

Ôn Quốc Huy đang đọc báo thì nghe thấy tiếng của con gái, mặt ông ta liền tối sầm xuống.

Trang Uyển Như vội vàng chuyển sang chế độ loa trong, nhỏ tiếng hỏi: “Nguyễn Nhi, sao thế con? Ai chọc con mà con cáu thế, có phải là Chung Hi không?”

Trong đầu bà ta nảy ra một ý tưởng nên liền đi ngay vào phòng ăn.

“Còn ai vào đây nữa?” Ôn Nguyễn Nhi đang buồn bực vì không có nơi trút bầu tâm sự nên cô ta vừa tru tréo vừa kể lại câu chuyện.

Ở bên kia, Trang Uyển Như nín thinh một hồi lâu.

“Lên tiếng đi chứ, bà bị câm rồi à!”

“Không phải, chỗ dì có chút tiền, dì chuyển cho con trước, con gom góp lại, trước tiên mua lại những tấm ảnh đó, sau đó, con làm như thế này…”

Sau khi nghe Trang Uyển Như nói xong, vẻ mặt của Ôn Nguyễn Nhi dần dễ chịu hơn.

...

Chung Hi đã kiên nhẫn đôi co với Bạc Lương Thần.

Chỉ là cô không tiết lộ bản thân đã dùng thứ gì bắt bí Ôn Nguyễn Nhi.

Cả năm nay cô ở trong tù đâu phải chỉ ở không, cô đã gặp rất nhiều “dị nhân” trong xã hội, từ lúc quậy ầm ĩ ở đám cưới hai người họ, cô đã nhờ bạn bè điều tra Ôn Nguyễn Nhi.

Hầu như chẳng tốn hơi sức để có được những tấm ảnh này.

Tất nhiên những gì mà cô tung ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Cô không vội, cô muốn chơi từ từ, cô rất mong chờ biểu hiện ngoạn mục của Bạc Lương Thần sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của người vợ chưa cưới này.

Nghĩ về điều đó khiến Chung Hi cười tươi hơn.

Lúc này Bạc Lương Thần nhìn cô chằm chằm, chỉ cảm thấy cô giống một con mèo ranh mãnh, khiến người ta không tài nào tóm được đuôi, và cũng không tài nào thoát khỏi mưu kế của cô.

“Tôi đã cử người chuẩn bị đám cưới như cô nói rồi.” Anh nhẹ nhàng đổi chủ đề.

Chung Hi gật đầu, “Hiệu suất làm việc của Bạc tổng từ trước đến giờ luôn cao mà.”

Thực ra, cho dù cô không nói gì thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tổ chức đám cưới, Bạc Lương Thần sẽ để người phụ nữ của mình chịu thiệt thòi sao?

Chung Hi chỉ muốn kế hoạch của mình được thực hiện nhanh hơn một chút.

Cô cũng nên gặp mặt người đó rồi.

Về phần Bạc Lương Thần, anh chỉ là một con tốt thí trong tay cô.

Cô ngước mắt nhìn lên, ánh sáng trong mắt cô nhạt dần, cô chẳng buồn quan tâm đến người đàn ông trước mặt.

Bạc Lương Thần cảm nhận rõ sự xa cách mà cô dành cho anh.

Chuyện vẫn chưa nói xong thì lại có người đến gõ cửa.

Chung Hi có chút khó chịu nên cau mày, sao hôm nay cô nhiều việc thế?

Cửa mở ra, Lục Bắc đứng đó với đồ ăn khuya trên tay, "Em đói rồi đúng không, anh có mua cháo và đồ ăn kèm cho em đây."

Vừa nói, anh vừa liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha ở bên trong.

Chung Hi cảm ơn anh ta, và cô cũng không ngạc nhiên mấy khi thấy Từ Á ở sau lưng Lục Bắc.

Từ Á ló người ra, dè dặt hỏi: “Chị Chung Hi, chị không sao chứ? Vừa rồi em thấy tình hình không ổn nên đã gọi anh Lục Bắc tới đây.”

Mở miệng ra gọi anh Lục Bắc, cách gọi cũng thật thân mật nhỉ.

Nếu Chung Hi không có cách nhìn về vấn đề đó, e rằng cô đã bị Từ Á chọc cho tức điên.

“Lúc nãy Ôn Nguyễn Nhi thật sự quá đáng. Mặc dù em không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn cô ta đã vu khống chị Chung Hi.”

Từ Á đứng sau lưng Lục Bắc, cô ta không biết rằng trong phòng còn có một người khác nữa.

Khi nhìn thấy Bạc Lương Thần đi ra từ bên trong, cô ta ngậm miệng lại ngay lập tức, sau khi sửng sốt, cô ta liền cảm thấy hối hận vô cùng.

Bạc Lương Thần lướt qua Chung Hi rồi đi thẳng về phòng.

Cạch.

Cánh cửa đóng lại, Chung Hi không nhìn theo nữa.

“Hai người không vào trong à?” Cô cười và định đóng cửa lại.

Lục Bắc đang định mở miệng lên tiếng thì Từ Á vội vàng kéo anh ta lại, “Anh Lục Bắc, chúng ta xuống lầu trước đi. Chắc hôm nay Chị Chung Hi mệt lắm, để chị ấy nghỉ ngơi đi.”

Lục Bắc nhíu mày, anh ta đang có rất nhiều điều muốn hỏi.

Biểu cảm của anh ta quá rõ ràng, rõ đến mức tất cả như đều được viết trên khuôn mặt kia.

Chung Hi ngáp dài, ngầm “phối hợp” với lời chối từ của Từ Á, “Có gì mai nói tiếp nhé.”

Tiếp đó, Lục Bắc bị Từ Á lôi vào thang máy.

Chung Hi chỉ nhìn họ rời đi, rồi sau đó đóng cửa lại.

Không phải trong lòng cô không dậy sóng, mà cô đang dồn hết tâm trí cho việc làm sao mới có thể khiến Bạc Lương Thần nếm trải những nỗi đau thấu tận xương tủy kia, nên cô chẳng còn thời gian để lo lắng về những điều này.

Chiều ngày mốt phải trở về khu vực Vân Thành rồi.

Cô không còn nhiều thời gian nữa.
Chương 75: Từng lớp bẫy

Đêm hôm đó Vân Thành cũng đồng thời xảy ra một chuyện lớn.

Tổng giám Lý San Nhi của công ty thiết kế MON xảy ra tai nạn xe cộ. Vốn chỉ là một trận tai nạn giao thông ngoài ý muốn, nhưng bởi vì lúc ấy cô ta ngồi trên xe lão đại Vũ Sâm, nhân vật lớn trong giới bất động sản Vân Thành. Vũ Sâm đã qua tuổi năm mươi, vợ của ông ta vừa qua đời hai tháng trước.

Sau khi bọn họ được đưa đến bệnh viện, đám nhà báo truyền thông ở Vân Thành chen chúc nhau kéo tới.

...

Chung Hi bị mọi người trong công ty xa lánh, cho nên cũng không hề hay biết chuyện này.

Lúc cô biết chuyện cũng là lúc cô đã yên vị trên máy bay trở về Vân Thành.

Trước khi tắt máy cô đã nhắn tin cho Lý San Nhi, sau đó mới tắt điện thoại di động.

Cô còn có rất nhiều chuyện phải làm, nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nhưng sau khi cô nhắm mắt, những suy nghĩ tán loạn trong đầu càng thêm rõ ràng. Vũ Sâm là bác trai của Vũ Tiểu Thiếu, năm ngoái, tập đoàn Bạc thị sa sút trở thành đại lý công trình của công ty Vũ Sâm. Bây giờ, Vũ Sâm gặp chuyện, nội bộ Bạc thị lại phải dấy lên một hồi sóng gió.

Dù sao, ban đầu do Bạc Lương Thần ủng hộ công ty Vũ Sâm nên mới thúc đẩy lần hợp tác này.

Chung Hi nhếch miệng, còn thuận lợi hơn cả dự tính của cô.

Sau khi máy bay đáp xuống sân bay, Chung Hi đi theo người của MON ở phía sau, tình cờ gặp phải Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi đi ra từ một lối khác.

Ôn Nguyễn Nhi vẫn trước sau như một, làm nũng với Bạc Lương Thần.

"Lương Thần, anh đưa em về nhà được không? Cha em bận nhiều việc quá, chắc chắn sẽ không tới đón em."

Chung Hi đeo túi xách, trong lòng dự tính. Ừ, đúng là hôm nay cha cô rất bận đấy.

Bạc Lương Thần như đang lo lắng chuyện gì đó.

Anh để điện thoại di động xuống, lạnh nhạt nói: "Lái xe sẽ đưa cô về."

"Em không muốn lái xe đưa về, em muốn anh đưa." Ôn Nguyễn Nhi bắt đầu ăn vạ, nhưng nào ngờ, đây là kiểu mà đàn ông như Bạc Lương Thần thấy phiền nhất.

Trong lòng anh, Bạc Thị của anh mãi mãi cao hơn tất cả.

Về chuyện này, Chung Hi đã từng là người trong cuộc nên cô hiểu rất rõ

Vì báo thù mà thậm chí Bạc Lương Thần còn có thể lợi dụng hôn nhân, sao anh có thể đặt công việc sang một bên chỉ vì vài câu nũng nịu chứ?

Bỗng nhiên Chung Hi cảm thấy Ôn Nguyễn Nhi vừa ngây thơ lại vừa đáng thương.

Cô không định tiếp tục xem kịch nữa, rảo bước nhanh hơn muốn đi qua.

Không biết sao Bạc Lương Thần lại vượt lên trước một bước, kéo hành lý của cô lại.

Chung Hi lườm mắt: "Có việc gì?"

"Máy chủ lưu trữ hồ sơ của tập đoàn Bạc Thị bị ai đó hack, do cô làm?"

Ánh mắt của anh sắc bén như vậy, suýt chút nữa Chung Hi đã lộ ra sơ hở.

Nhưng cô lại cười ranh mãnh: "Không biết vị đại thần nào đã dám làm một việc nghĩa như vậy. Tôi thực sự nên mời anh ta ăn một bữa cơm, nhưng mà không phải tôi, tôi không có tiền mời hacker."

Đây cũng là lời nói thật.

Máy chủ của tập đoàn Bạc Thị không phải kiểu kỹ thuật mèo cào nào có thể phá được. Chủ yếu là không có ai buồn chán mà đi làm mấy loại chuyện này.

Cho dù ra giá cao, Chung Hi cũng không có tiền.

"Có thể để cho tôi đi chưa? Nếu không, tròng mắt vợ chưa cưới của anh sắp trợn đến rớt cả ra rồi đó." Chung Hi lạnh nhạt cười: "Dù sao chúng ta vẫn còn có cơ hội gặp nhau mà, hẹn vào buổi hôn lễ nhé."

Cô ghét bỏ đẩy tay Bạc Lương Thần ra, quay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.

Lục Bắc bị Từ Á quấn lấy, mới đi ra từ lối ra, bắt gặp Chung Hi bèn lập tức nhanh chân đuổi theo.

Phía xa, Bạc Lương Thần nhìn hai người bọn họ cùng đi ra khỏi sân bay, càng nhăn mày chặt hơn.

"Lương Thần, vừa rồi cô ta có ý gì vậy, hôn lễ gì?" Trong lòng Ôn Nguyễn Nhi giật thót một cái, sao cô ta luôn cảm thấy Chung Hi càng ngày càng thân mật với Bạc Lương Thần!

Hai người bọn họ không phải kẻ thù sao?

Ôn Nguyễn Nhi cắn môi, mọi tâm tư đều viết hết lên mặt.

Bạc Lương Thần thu tầm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Trước đó bận chuyện của công ty, quên nói cho cô, tôi đã cho người chuẩn bị kỹ càng hôn lễ rồi, tổ chức vào thứ sáu."

"Thật sao?" Ôn Nguyễn Nhi mừng rỡ.

Nhưng cô ta chưa kịp vui mừng thì tay áo của bộ âu phục mà cô ta đang nắm chặt đã tuột khỏi tầm tay.

Rõ ràng đây là chuyện rất tốt, sao cô ta lại phải nghe từ miệng Chung Hi chứ!

Lúc này, một bóng dáng gầy gò đứng ở lối ra.

Đội mũ, đeo khẩu trang, che giấu khuôn mặt mình rất kỹ.

Nhưng Chung Hi biết rõ, chắc chắn là Trang Uyển Như.

Xem ra, Trang Uyển Như quyết tâm muốn sống đến hết đời với Ôn Quốc Huy, đuổi theo nịnh bợ Ôn Nguyễn Nhi đến mức này, nhưng bà ta có cố gắng thế nào cũng vô dụng.

Chung Hi cười lạnh.

Nghĩ đến món quà mà cô chuẩn bị cho người nhà họ Ôn, tâm trạng cô lập tức thoải mái.

Nên sau đó nhìn thấy Từ Á đang đuổi sát không rời ở phía sau cũng không cảm thấy chán ghét như thường ngày nữa.

"Chung Hi, em đi đâu vậy, anh đưa em đi." Trong mắt Lục Bắc chỉ có cô.

"Em phải đi bệnh viện thăm bạn, anh đi thì không tiện lắm." Chung Hi liếc nhìn điện thoại, Lý San Nhi đã trả lời cô.

Dưới tình huống như thế này, nếu như dẫn Lục Bắc theo sẽ có chút xấu hổ.

"Vậy được, tối nay liên lạc nhé, anh về nhà trước một chuyến đã." Lục Bắc vừa nghĩ đến những cuộc điện thoại liên tục thúc giục anh ta về nước của nhà mình đã cảm thấy đau đầu.

Sao mẹ anh ta lại có thành kiến lớn như thế với Chung Hi chứ?

Chung Hi vẫy tay gọi xe: "Bác tài, bệnh viện Trung Lâm."

Nhìn xe taxi đi xa, ánh mắt Lục Bắc vẫn dõi theo mãi, trong lòng Từ Á ghen ghét, cắn răng nói: "Anh Lục Bắc, có phải anh lo lắng về nhà không biết giải thích như thế nào không? Hay là, em và anh cùng về thăm bác gái đi, anh có thể nói là tới tìm em, có lẽ bác sẽ không giận anh với chị Chung Hi đâu."

Lục Bắc khẽ nhíu mày.

"Tôi không muốn lợi dụng cô."

"Không sao đâu, em cam tâm tình nguyện bị anh lợi dụng. Hơn nữa, anh yên tâm, em sẽ không nhiều lời." Trên mặt Từ Á nở một nụ cười dịu dàng.

Lục Bắc lạnh nhạt dời ánh mắt, giọng điệu xa cách: "Không cần, sau này chúng ta cũng không cần thiết phải gặp nhau nữa. Cô có thể nói với gia đình là cô thấy tôi chướng mắt, con người tôi rất tồi tệ."

Anh ta nói xong, bỏ mặc Từ Á rồi rời đi.

Từ Á nén nước mắt: "Tồi tệ? Người phụ nữ mà anh thích còn tồi tệ hơn! Cô ta đã ly hôn, đã từng ngồi tù, vậy mà anh còn thích cô ta. Rốt cuộc em có điểm nào không bằng cô ta chứ?"

Đôi mắt long lanh của cô ta lóe lên sự hận thù.

Một giây sau, cô ta lau khô nước mắt, gọi một cuộc điện thoại: "Tới đón tôi."

Giọng điệu ra lệnh.

Dù sao cô ta cũng là thiên kim nhà họ Từ, cho dù Lục Bắc không chọn cô ta, cũng tuyệt đối không thể chọn loại đàn bà như Chung Hi. Hơn nữa, người ấy mà, đã từng ngồi tù một lần, cũng có thể sẽ ngồi lại lần hai.

...

Trong sân bay.

Trang Uyển Như thấy Ôn Nguyễn Nhi đi ra, lập tức bước tới.

Còn dọa cho Ôn Nguyễn Nhi giật mình, cô ta còn tưởng là antifan mà đối thủ cạnh tranh phái tới.

Nhưng không ngờ rằng, cô ta tức giận đến thế mà chẳng có ai thèm đoái hoài gì tới mình.

"Là dì, Nguyễn Nhi, là dì!" Trang Uyển Như thấy Chung Hi đã rời đi, bèn tháo xuống mũ và khẩu trang xuống.

"Bà làm gì mà ăn mặc kiểu này vậy?" Ôn Nguyễn Nhi tỏ vẻ ghét bỏ, mắt thấy Bạc Lương Thần sắp đi xa, cô ta lập tức muốn hất Trang Uyển Như ra: "Bây giờ tôi còn bận nhiều chuyện lắm, bà tránh xa một chút."

"Không phải, Nguyễn Nhi, con về nhà với dì trước đi, trong nhà xảy ra chuyện rồi." Trang Uyển Như xích lại gần tai cô ta, thì thầm mấy câu.

"Cái gì? Sao cha tôi lại có liên quan đế vụ tai nạn xe cộ của Vũ Sâm được!" Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Nguyễn Nhi trừng một cái.

Cô ta có ngu cũng biết phải bảo vệ thân phận thiên kim nhà họ Ôn, nếu không, chẳng phải hôn lễ giữa cô ta và Bạc Lương Thần sẽ coi như bỏ sao?

"Về nhà, lập tức trở về nhà."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom