• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (2 Viewers)

  • Chương 66-70

Chương 66: Đối đầu

Nửa tiếng sau, trong phòng thăm hỏi của đồn cảnh sát địa phương, Chung Hi thầm đếm đến mấy chục nghìn thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong hành lang.

Kẽo kẹt! Cửa mở ra từ bên ngoài.

Bạc Lương Thần đi vào, sau lưng là ánh đèn bên ngoài phủ lên người anh.

"Anh chỉ có thời gian mười phút." Cảnh sát nói xong thì đóng cửa lại.

Trong phòng rất tối, chỉ có một chiếc đèn chiếu vào mặt Chung Hi. Bạc Lương Thần nhìn sang, chỉ cảm thấy dáng vẻ yên tĩnh của cô lúc này rất gai mắt.

Rất có thể là cô sẽ bị cảnh sát địa phương tạm giam, thậm chí là giam giữ dài hạn.

Tại sao cô lại không sợ? Cô chắc chắn rằng anh nhất định sẽ cứu cô sao?

Thoáng cái ánh mắt Bạc Lương Thần đã tràn đầy lạnh lùng, anh kéo ghế ra ngồi trước mặt cô.

"Cô nghĩ thông suốt chưa?"

Nét mặt Chung Hi giãn ra: "Không có ai chê tiền cả."

Bạc Lương Thần híp mắt, giọng điệu này của cô khiến anh rất khó chịu. Anh nhếch môi nói: "Bây giờ cô không còn tư cách bàn điều kiện với tôi."

Chung Hi cúi đầu, ngón tay dưới gầm bàn mân mê chiếc còng lạnh lẽo trên cổ tay.

Mãi lâu sau cô mới lên tiếng: "Nếu mất dự án cấp S này, địa vị của anh ở Bạc thị sẽ bị đe dọa phải không? Theo tôi biết thì tên đối tác Tiêu Nghị kia đã bất mãn với anh từ lâu rồi."

Sắc mặt Bạc Lương Thần trở nên khó coi.

Chung Hi ngước mắt lên, cười khẽ: "Đưa một kẻ râu ria như tôi ra khỏi chỗ này để đổi lấy cơ hội hợp tác với gia tộc Opple, anh lời to đấy nhé!"

Nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ: "Ngoài ra tôi còn có một yêu cầu."

"Chung Hi, bây giờ cô đang cầu xin tôi."

Bạc Lương Thần cảm thấy mình bị Chung Hi kiềm chế mọi mặt, cực kỳ khó chịu.

"Tôi đã bị anh hại cho nhà tan cửa nát, giờ chết ở đây cũng chẳng sao. Anh không đồng ý thì có thể đi mà." Chung Hi chớp mắt với thái độ dửng dưng.

Bạc Lương Thần nén giận: "Nói đi, điều kiện là gì?"

"Anh và Ôn Nguyễn Nhi tổ chức hôn lễ."

"Đây là điều kiện của cô ư?" Bạc Lương Thần đứng phắt dậy: "Cô lại giở trò với tôi đấy à? Cô có tin là tôi sẽ khiến cô ở trong này cả đời không ra ngoài được không?"

"Tin chứ!"

"Tôi thừa biết là tập đoàn Bạc thị có chi nhanh nhánh ở bên này."

Chung Hi rướn người về phía trước: "Tôi thật lòng cảm thấy anh và Ôn Nguyễn Nhi rất xứng đôi, cho nên muốn chúc các người răng long đầu bạc."

Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm vào gương mặt cô cách một chiếc bàn dài. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh mới dời mắt khỏi cô.

"Hay là Bạc Tổng sợ tôi phá hoại hôn lễ của anh? Nếu các người tình bền hơn vàng thì sao lại bị tôi tác động?" Chung Hi thì thầm.

Bạc Lương Thần không nói gì, lập tức mở cửa rời đi.

Chung Hi ngồi đó hít sâu một hơi.

Lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Ván cược này liệu cô có thắng không?

Cho dù Bạc Lương Thần bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Opple tiên sinh thì tập đoàn Bạc thị vẫn có dự án cấp S khác, Chung Hi chỉ đang đánh cược Bạc Lương Thần muốn giành lấy dự án này mà thôi.

Sau khi chấn hưng tập đoàn Bạc thị, Bạc Lương Thần hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, không có dự án nào mà anh không làm được.

Người này chưa từng thất bại.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Chung Hi nhìn cánh cửa đóng chặt mà tim đập dồn dập.

Lỡ như thua cược...

Tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa lại bị đẩy ra lần nữa, không thấy bóng dáng của Bạc Lương Thần đâu, người đến là hai cảnh sát địa phương: "Cô có thể đi rồi."

...

Khi Chung Hi về đến khách sạn, tin tức đã lan truyền.

Gã tài xế mất tích kia quay lại đồn cảnh sát hủy bản án, cũng nói là chuyện này không liên quan gì đến Chung Hi, tự gã sơ ý bị thương nên mới tạm thời bỏ lại xe để đến bệnh viện chữa trị.

Đã có lời khai của đương sự, tất nhiên là Chung Hi vô tội được phóng thích.

Nhưng nếu như cẩn thận suy ngẫm chuyện này thì thấy có quá nhiều điểm bất thường, hơn nữa Chung Hi vốn có tiền án tiền sự, vì vậy khi cô bước vào cửa khách sạn, tất cả mọi người lập tức đi vòng qua cô, vội vàng né tránh.

Ngoại trừ Lưu Viên Viên.

Cô ta thấp thỏm đứng trước cửa thang máy chờ Chung Hi đi đến.

"Cô không sao chứ? Họ có làm gì cô không?"

Chung Hi ấn phím tầng: "Nếu cô sợ thì cách xa tôi ra một chút là được."

Lưu Viên Viên chợt nghẹn họng. Cô ta cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu: "Tôi không sợ, tôi biết là cô bị oan."

Cửa thang máy đóng lại, từ từ di chuyển lên trên.

Chung Hi mân mê đầu ngón tay: "Chính vì tôi bị oan nên cô mới cần tránh, biết chưa?"

Lưu Viên Viên sững sờ. Thấy Chung Hi đi ra ngoài, cô ta mới vội vàng đuổi theo: "Từ Á mang hết đồ của cô vào phòng cô ta rồi, chị Anna cũng mắt nhắm mắt mở, còn cả bạn trai của Từ Á... à, Lục Bắc ý! Anh ta nói là phải nghĩa cách cứu cô, mãi vẫn chưa về khách sạn."

Chung Hi lấy thẻ phòng vẫn luôn mang theo trên người ra rồi quẹt vào cửa.

Không có phản ứng.

"Phòng này có người ở rồi, hay là trước tiên cô ở cùng tôi nhé?"

Chung Hi ngoảnh đầu nhìn dáng vẻ dè dặt của Lưu Viên Viên, sau đó nhíu mày hỏi: "Rõ ràng là cô rất sợ tôi, thế thì bám lấy tôi làm gì?"

Cô còn rất nhiều việc phải làm, có cái đuôi nhỏ bám theo thật sự không tiện chút nào.

Lưu Viên Viên cắn răng nói: "Trước kia tôi cũng từng bị người ta hãm hại như vậy."

Cô ta đồng cảm với Chung Hi, biết rằng hiện giờ Chung Hi cô độc nhường nào, cũng biết đối phương nhất định đang cần người giúp đỡ.

"Tôi không làm được gì nhiều, nhưng nếu cô cần thì tôi có thể..."

Chung Hi day trán, nếu cô không nhờ Lưu Viên Viên giúp đỡ thì có khi đối phương sẽ đi theo mình mãi: "Tôi cần một bộ lễ phục bắt mắt, cô có thể kiếm cho tôi không?"

"Được chứ!"

Lưu Viên Viên dúi thẻ dự phòng của phòng mình vào tay Chung Hi, sau đó xoay người chạy đi.

Chung Hi nhìn tấm thẻ phòng kia rồi cất vào trong túi áo, tiếp đó cô nhìn xung quanh và đi vào thang máy.

Khi Lục Bắc nhận được cuộc gọi từ Chung Hi, anh vẫn chưa biết cô đã được ra ngoài. Anh đã nhờ bạn bè tìm luật sư giỏi nhất để cứu cô.

Chung Hi đứng ở đại sảnh khách sạn, nghe thấy Lục Bắc nói một câu qua ống nghe điện thoại: "Em đứng yên đấy, anh lập tức đi tìm em."

Sau đó anh cúp máy.

Chung Hi mỉm cười cảm ơn nhân viên tiếp tân. Cô nghĩ tới nghĩ lui, muốn đến chỗ Từ Á lấy lại điện thoại di động, nếu không thì thật sự bất tiện.

"Chung Hi!"

Cô nghe thấy tiếng hét đầy kinh ngạc vang lên sau lưng: "Chẳng phải cô bị bắt rồi sao?"

Ôn Nguyễn Nhi được Tiểu Linh dìu, hai mắt trợn tròn, khuôn mặt vừa mới có chút huyết sắc giờ lại tái mét vì tức giận.

Chung Hi đứng im tại chỗ. Ôn Nguyễn Nhi hất Tiểu Linh ra, cố sức bước vài bước tới quầy tiếp tân: "Các người làm việc kiểu gì thế, loại người có tiền án tiền sự này cũng có thể vào khách sạn ở sao? Bắt cô ta cút ra ngoài ngay lập tức!"

"Quý khách đừng kích động, hiện tại Chung Hi tiểu thư không còn thuê khách sạn của chúng tôi nữa, phòng của cô ấy đã cho người khác thuê rồi." Nhân viên tiếp tân giải thích.

Nhưng Ôn Nguyễn Nhi lại phát huy bản lĩnh khóc lóc náo loạn đến tột cùng.

Vừa gặp Chung Hi cô ta đã cảm thấy xui xẻo.

May mà con của cô ta không sao, nếu không...

Ôn Nguyễn Nhi hít sâu vài hơi: "Cô ta không còn ở đây nữa thì sao phải cho cô ta vào, đuổi cô ta ra ngoài đi."

Chung Hi nhìn đối phương: "Tôi tới tìm Bạc Lương Thần, cô có muốn hỏi anh ta xem có để tôi đi hay không?"
Chương 67: Quan hệ hợp tác

"Cô nói bậy!"

Ôn Nguyễn Nhi cắn răng, cảm thấy đám người hóng hớt xung quanh đều đang cười nhạo mình.

Đúng lúc này, một bóng người ra khỏi thang máy, trợ lý Mẫn đi theo phía sau.

"Anh ta đến rồi kìa, cô có thể đích thân hỏi anh ta." Chung Hi bình tĩnh hếch cằm, thái độ dửng dưng.

"Lương Thần, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Ôn Nguyễn Nhi lập tức kéo Bạc Lương Thần lại, hốc mắt đỏ hoe: "Giữa anh và cô ta đã kết thúc rồi."

Từ giây phút Chung Hi ngồi tù vào một năm trước, bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.

Chung Hi tiện tay lấy hạt dưa trên mặt bàn, tối nay cô chưa ăn cơm nên lúc này hơi đói bụng.

"Sau này anh sẽ nói cho em. Ngày mai là Tuần lễ thời trang, em về phòng nghỉ ngơi trước đi." Bạc Lương Thần vỗ về Ôn Nguyễn Nhi.

"Nhưng mà..."

Cô ta còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Bạc Lương Thần đã kéo tay cô ta ra.

Ôn Nguyễn Nhi ngước mắt lên thì đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, đành phải đáp lời: "Vâng, em biết rồi."

Cô ta đè nén cảm xúc khác thường trong lòng, trước khi vào thang máy còn liếc nhìn Chung Hi.

Ánh mắt kia cất giấu rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Chung Hi làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cắn hạt dưa trong tay.

Bạc Lương Thần đi thẳng đến trước mặt cô: "Tôi đã bảo trợ lý Mẫn đặt phòng cho cô."

"Cảm ơn."

Nét mặt Chung Hi giãn ra: "Tối mai tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Như vậy là tốt nhất." Tầm mắt Bạc Lương Thần dừng trên khuôn mặt cô.

Trợ lý Mẫn đi tới đặt thẻ phòng trước mặt Chung Hi: "Đây là phòng đặt bằng tên của Bạc Tổng."

Chung Hi híp mắt, nhận lấy thẻ phòng.

Bạc Lương Thần rất muốn hỏi cô tại sao lại không lấy khoản tiền kia, nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Lục Bắc hối hả chạy từ bên ngoài vào.

Lục Bắc lập tức giữ bả vai Chung Hi, quan sát cô thật kỹ như ở chốn không người: "Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Trên mặt viết đầy mấy chữ "vội vàng" và "căng thẳng".

Nửa đêm nửa hôm Lục Bắc phải chạy vạy khắp nơi để bảo lãnh Chung Hi ra ngoài, lúc này sắc mặt anh vô cùng tiều tụy. Thấy Chung Hi không bị thương, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh kéo cô vào lòng, dịu giọng nói: "Sau này em đừng làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa có được không?"

Không ai biết trong một năm Chung Hi ngồi tù, anh đã vượt qua như thế nào.

Ngày nào anh cũng luyện tập như điên trên trường đua, chỉ có như vậy thì anh mới có thể đảm bảo mình không thời gian nghĩ về cô.

Chung Hi thoáng sửng sốt, sau đó vươn tay vỗ lưng anh: "Anh yên tâm, em sẽ không ngồi tù nữa đâu."

"Sao em..."

Lục Bắc nói được nửa câu mới chú ý tới Bạc Lương Thần đứng bên cạnh. Anh nhíu mày hỏi: "Anh ta làm hả?"

“Ừ.”

Chung Hi thừa nhận rất tự nhiên: "Hiện giờ em và Bạc Tổng là quan hệ hợp tác, tuy nhiên thời gian rất ngắn."

Lục Bắc ngoảnh đầu nhìn Bạc Lương Thần như nhìn kẻ thù: "Tôi đã cảnh cáo anh cách xa cô ấy một chút!"

Vẻ mặt Bạc Lương Thần không thay đổi: "Hãy nhớ lời hứa của cô."

Nói rồi anh xoay người đi lên tầng.

"Em hứa với anh ta chuyện gì? Có phải anh ta uy hiếp em không?" Lục Bắc nhíu mày, lo lắng Chung Hi lại thua trong tay Bạc Lương Thần.

"Không có gì, chút chuyện nhỏ mà thôi."

Cô vừa nói dứt câu thì thấy Từ Á đi từ ngoài cửa vào.

"Chị Chung Hi, chào mừng chị trở về." Từ Á không cười nổi: "Em đã thu dọn đồ đạc của chị rồi. Giờ chị đang ở phòng nào, em mang đồ sang cho chị."

Chung Hi tặc lưỡi: "Ai không biết còn tưởng quan hệ giữa tôi và Từ tiểu thư rất tốt đấy."

"Chị Chung Hy, nhất định là chị đã hiểu lầm em, không phải em báo đâu!" Từ Á luống cuống giải thích, còn núp sau lưng Lục Bắc: "Anh Lục Bắc cũng biết là vẫn luôn cầu xin cha em tìm người giúp đỡ, bảo lãnh chị ra ngoài."

Lục Bắc gật đầu: "Đúng vậy, nếu không nhờ mạng lưới quan hệ của nhà họ Từ thì bây giờ bọn anh vẫn chưa tìm được luật sư."

"Vậy thì tôi phải cảm ơn cô rồi." Chung Hi nhướng mày, lấy ra tấm thẻ phòng lúc nãy Bạc Lương Thần đưa cho cô: "Phòng 1505, mang hết đồ đạc của tôi đến đó, thiếu một cái thì tôi không tha cho cô đâu."

Quanh đó có nhân viên của MON thấy thái độ của Chung Hi đối với Từ Á, bọn họ lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Chung Hi đúng là đồ vô ơn, Từ Á chạy đôn chạy đáo giúp đỡ cô ta, vậy mà thái độ của cô ta kiểu gì thế?"

"Người đàn ông kia là thiếu gia nhà họ Lục phải không? Hình như anh ta là đối tượng xem mặt của Từ Á thì phải, sao lại thân thiết với Chung Hi như vậy? Tình tay ba à?"

Vì mấy câu nói này mà mặt Từ Á đỏ tới tận mang tai.

"Ok, tôi đi lấy đồ ngay đây."

Sau đó cô ta rưng rưng nước mắt chạy vào thang máy.

Chung Hi nhìn Lục Bắc, mặt lạnh như tiền: "Em nể mặt anh nên mới tha cho cô ta một lần."

Lục Bắc không biết nên nói gì.

Anh tin tưởng Chung Hi. Mãi lâu sau anh mới gật đầu: "Không cần suy xét đến anh."

Vốn dĩ anh cũng chẳng có ý định yêu đương với Từ Á.

Chung Hi gọi một ít đồ ăn ở quầy tiếp tân, tất cả đều ghi sổ cho Bạc Lương Thần.

Thế là mười phút sau, Bạc Lương Thần biết tin mình bị Chung Hi chặt chém.

"Cô ta gọi những gì?"

"Mì xào tôm hùm, canh bào ngư, và cả cua, cá nữa. Những món có thể gọi đều gọi hết." Trợ lý Mẫn đẩy gọng kính, lượng thức ăn này đủ cho bốn năm người ăn.

Bạc Lương Thần mím môi gằn ra một câu: "Thôi kệ, cùng lắm cũng chỉ mấy ngày mà thôi, cứ để cho cô ta ăn."

Chắc là sau khi nhà họ Chung phá sản, cô không có cơ hội thưởng thức những hương vị này.

Bạc Lương Thần xắn tay áo sơ mi lên, đang định bắt đầu làm việc thì nghe thấy phòng bên cạnh vô cùng ồn ào, đó là phòng của Chung Hi.

"Cô ta lại làm gì thế?"

Trợ lý Mẫn đi ra ngoài nghe ngóng: "Chung tiểu thư mời toàn bộ nhân viên của MON dùng bữa trong phòng, ngoại trừ Từ Á."

Sắc mặt Bạc Lương Thần chợt tối sầm, dùng tiền của anh để khơi thông mạng lưới quan hệ sao?

Anh sắp xếp Chung Hi ở phòng bên cạnh là để theo dõi cô mọi lúc, tránh bị cô bẫy.

Nào ngờ bản thân lại tự đặt bẫy cho mình.

"Bạc Tổng, để tôi đi nhắc nhở bọn họ trật tự chút."

Bạc Lương Thần tháo cà vạt, nhíu mày đầy phiền muộn: "Thôi khỏi."

Anh cầm áo khoác đi ra ngoài, vừa kéo cửa ra đã nghe thấy âm thanh Chung Hi ăn uống vui vẻ ở căn phòng bên cạnh, hình như cô còn đang hát nữa.

Cửa bên kia chỉ hé ra một khe nhỏ.

Vừa khéo anh có thể trông thấy bộ dạng Chung Hi nhảy nhót tưng bừng trên sofa.

Anh chưa từng nhìn thấy Chung Hi trong dáng vẻ này.

Nếu là lúc trước thì anh sẽ khinh bỉ, cho rằng do nhà họ Chung phá sản nên cô bị điên.

Nhưng bây giờ anh không thể không thừa nhận mình đã có cái nhìn mới về cô.

Bạc Lương Thần híp mắt. Mặc dù lần này anh bất cẩn để cho Chung Hi lợi dụng sơ hở, nhưng mỗi nước cờ của cô đều đáng cân nhắc, tất cả mối quan hệ có thể lợi dụng đều bị cô lợi dụng, cuối cùng cô đã đạt được mục đích của mình.

Nếu là người khác rơi vào hoàn cảnh của Chung Hi, liệu còn cười nổi không?

Từ Á ôm túi của Chung Hi đi ra ngoài thang máy thì trông thấy Bạc Lương Thần đứng trước cửa phòng Chung Hi, còn đang nhìn vào trong.

Đột nhiên cô ta nghĩ ra gì đó, bèn đánh bạo đi đến: "Chào Bạc Tổng, tôi là Từ Á, con gái của tập đoàn Từ thị."

Bạc Lương Thần dời mắt nhìn sang cô ta, giọng điệu lạnh như băng: "Có việc?"

Chỉ hai chữ này cũng đủ dọa cho Từ Á thầm run rẩy trong lòng.

Từ lúc ở trên máy bay, Từ Á đã cảm thấy quan hệ giữa Bạc Lương Thần và Chung Hi rất lạ.

Cô ta cảm thấy Ôn Nguyễn Nhi không phải là đối thủ của Chung Hi, vậy thì chi bằng để cho Chung Hi và Bạc Lương Thần nối lại tình xưa, mình sẽ có cơ hội tiếp cận Lục Bắc.

Nghĩ như vậy, Từ Á nở nụ cười thân thiện.

"Đây là túi của chị Chung Hi, làm phiền Bạc Tổng đưa cho chị ấy giúp tôi được không?"
Chương 68: Nhớ cho tôi một tấm thiệp mời

"Không rảnh."

Bạc Lương Thần chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, lập tức rời đi.

Từ Á bĩu môi, khẽ lẩm bẩm: "Cứ tưởng quan hệ giữa các người tốt lắm cơ, thì ra là Chung Hi nằm mơ giữa ban ngày."

"Cô nói gì?"

Bạc Lương Thần rất thính tai, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào vị thiên kim tiểu thư nhà họ Từ không sợ chết này.

Anh và Từ Chấn Hải từng qua lại, trông lão ta nho nhã thế thôi chứ thực ra lòng dạ thâm sâu, còn nham hiểm độc ác hơn Chung Quốc Ngụy.

Con gái nhà họ Từ có thể lương thiện cỡ nào?

Từ Á cố ý nói cho anh nghe.

Thấy anh dừng bước, cô ta vội vàng lên tiếng: "Chị Chung Hi từng nói với tôi là chị ấy rất hối hận vì đã ly hôn với anh, còn bảo rằng muốn tìm một cơ hội nói chuyện với anh đàng hoàng."

Từ Á nở nụ cười nhẹ: "Không thì chị ấy đã chẳng đồng ý ở trong căn phòng bên cạnh phòng anh."

Bạc Lương Thần cười mỉa: "Cô ta nói vậy ư?"

Từ Á vội vàng gật đầu: "Đương nhiên! Ngày mai là Tuần lễ thời trang rồi, hay là lát nữa tôi gọi các đồng nghiệp đi chỗ khác để lại không gian cho hai người từ từ nói chuyện?"

Dứt lời cô ta liền dúi túi xách của Chung Hi vào tay Bạc Lương Thần rồi nhanh chân đi vào phòng Chung Hi.

Cô ta nói gì đó, không lâu sau tất cả mọi người đều rời đi.

Tiếp theo, Bạc Lương Thần trông thấy Chung Hi xách chai rượu bằng một tay, tay kia chống vào cạnh cửa: "Cua ngon như vậy mà mọi người không nếm thử rồi hẵng đi à?"

Bạc Lương Thần nhíu mày, dáng vẻ này của cô thật thô thiển.

Nếu như Chung Quốc Ngụy biết cô con gái mình nhọc lòng bồi dưỡng biến thành dáng vẻ như du côn chợ búa thế này, đoán chừng dưới suối vàng ông ta cũng chẳng được thanh thản.

Anh bước tới ném túi xách cho cô rồi đi thẳng vào phòng cô.

Chung Hi ngẩn ra mấy giây: "Anh..."

Bạc Lương Thần đã tìm một chiếc ghế sofa yên tĩnh, ngồi bắt chéo chân, ánh mắt sắc bén: "Chuyện ngày mai rất quan trọng đối với Bạc thị, tốt nhất là cô hãy nói cho tôi biết cô định giúp tôi gặp Opple tiên sinh bằng cách nào."

Nếu Chung Hi dám chơi anh thì anh tuyệt đối sẽ không để cho cô nhìn thấy mặt trời ngày mai.

"Ngày mai còn chưa tới mà, anh vội gì chứ?" Chung Hi lẩm bà lẩm bẩm, ngồi về chỗ cũ rồi cầm một con cua lên ăn.

Sắc mặt Bạc Lương Thần dần trở nên lạnh lùng.

Một bàn thức ăn ngon bày ngay trước mặt, lại thêm Chung Hi cắm đầu cắm cổ vào ăn không để ý đến ai, khiến anh cảm thấy hơi đói bụng.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đưa tay mở một hộp cơm chưa có ai động đến ra.

Một giây sau Chung Hi hô lên.

"Anh ăn cái này đi, suất kia là thịt dê."

Đầu ngón tay thoáng khựng lại, Bạc Lương Thần rụt tay về.

Cô vẫn nhớ chuyện anh không ăn thịt dê sao?

Bạc Lương Thần nhìn Chung Hi, cô vẫn bày ra dáng vẻ vô tư vô tâm.

Anh nhớ mang máng là hơn một năm trước, hai người họ như nước với lửa, vừa chạm mắt là hận không thể xé nát đối phương.

Bây giờ... chắc chắn là Chung Hi vẫn hận anh, có điều cô đã chín chắn hơn, biết phải làm thế nào để bảo vệ bản thân.

Bạc Lương Thần dựa lưng ngồi đó, trong lòng trào dâng cảm giác khó diễn tả bằng lời.

Sau khi cơm no rượu say, Chung Hi ợ hơi một cách lộ liễu.

Cô vừa lau miệng vừa nói: "Tôi từng giúp đỡ mẹ của Opple tiên sinh, anh ta đã hứa là sẽ đáp ứng một điều kiện của tôi."

"Vậy thì cô có thể trực tiếp yêu cầu anh ta hợp tác với Bạc thị." Bạc Lương Thần nói thẳng vào chủ đề.

Chung Hi nhíu mày: "Như vậy sao được? Quá vô lý! Hai ta đã ly hôn, anh đã có niềm vui mới, nếu tôi đưa ra điều kiện này thì chắc chắn người ta sẽ nghi ngờ có phải Bạc thị có vấn đề hay không, đến lúc đó sự việc càng khó giải quyết."

Hơn nữa cô cũng không muốn Bạc Lương Thần quá thoải mái.

"Vậy cô định làm thế nào?" Bạc Lương Thần gặng hỏi.

"Tôi vẫn chưa nghĩ ra, đi đến đâu tính đến đó vậy. Nhưng mà Bạc Tổng à, anh nên chuẩn bị kết hôn với Ôn Nguyễn Nhi đi, vả lại anh nhớ phải gửi cho tôi một tấm thiệp mời đấy nhé!"

Chung Hi nhoẻn miệng cười.

Bạc Lương Thần cảm thấy nụ cười kia cực kỳ chói mắt.

Anh đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Anh vừa đóng cửa thì chạm mặt Tiểu Linh đi từ trong phòng Ôn Nguyễn Nhi ra.

Tiểu Linh nhìn Bạc Lương Thần rồi lại nhìn căn phòng kia, căng thẳng đến nỗi không nói nên lời.

Lần này thì xong rồi, hình như Bạc Lương Thần thật sự nối lại tình xưa với Chung Hi.

Tiểu Linh không dám đối diện với Bạc Lương Thần, bèn vội vàng cúi đầu bước nhanh vào thang máy.

...

Ngày đầu tiên của Tuần lễ thời trang Cannes là lễ khai mạc trên thảm đỏ.

Năm giờ theo giờ địa phương, các khách mời bắt đầu vào hội trường, đa số những người có mặt đều là minh tinh điện ảnh và người mẫu thời trang, địa vị càng lớn thì thứ tự lên sàn càng sát cuối.

Sáng sớm Ôn Nguyễn Nhi đã thức dậy trang điểm. Cô ta nhìn khuôn mặt xuống sắc của mình trong gương, trong lòng ngùn ngụt lửa giận.

"Tất cả là do con khốn kia hại tôi mấy ngày nay không ngủ ngon, mắt thâm quầng rồi đây này!"

Ôn Nguyễn Nhi nhíu mày ra lệnh cho thợ trang điểm: "Trang điểm dày chút, tôi muốn kiểu nào mà trông thật rạng ngời ấy!"

Cô ta cảm thấy chỉ như vậy mới có thể che được khuyết điểm trên mặt mình, nhưng thợ trang điểm lại hơi do dự: "Nguyễn Nhi à, trang phục và trang sức ngày hôm nay của cô đã đặt xong, nếu bất chợt đổi kiểu trang điểm thì hơi đột ngột. Hay là hôm nay cứ để như thế này đã, đến lúc lên thảm đỏ bế mạc thì tôi sẽ thay đổi tạo hình cho cô, cô thấy sao?"

Trần Hiểu Nhu ôm hộp đồ nghề lẳng lặng đứng nghe ở bên cạnh.

Ôn Nguyễn Nhi nổi giận: "Tất nhiên là không được! Các cô có biết ngày hôm nay quan trọng với tôi cỡ nào không? Chỉ đổi kiểu trang điểm thôi mà, yêu cầu của tôi rất cao sao? Nếu cô không làm được thì đổi người khác đi!"

Thợ trang điểm đã vào nghề rất nhiều năm, bây giờ bị một minh tinh làng nhàng như Ôn Nguyễn Nhi mắng cũng rất khó chịu.

"Được thôi, vậy thì cô thử xem ai có thể trang điểm cho cô."

Cô ấy nói xong, lập tức mặc kệ không làm nữa.

Tiểu Linh vội vàng đuổi theo khuyên giải, trong phòng yên tĩnh lại.

Hai hàng lông mày vừa dài vừa mảnh của Ôn Nguyễn Nhi nhíu chặt vào nhau. Ở nhà họ Ôn cô ta là hòn ngọc quý trong lòng bàn tay, nổi cáu mắng người là chuyện thường như cơm bữa, nào ngờ thợ trang điểm lại bị cô ta chọc tức bỏ đi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bỗng nhiên Ôn Nguyễn Nhi nhìn sang Trần Hiểu Nhu.

"Cô trang điểm cho tôi."

"Tôi ư?" Trần Hiểu Nhu vội vàng lắc đầu: "Tôi vẫn chỉ là trợ lý thôi, không thể vượt phép động vào đồ của thầy."

Ôn Nguyễn Nhi cắn răng nói: "Nếu cô không trang điểm thì tôi sẽ phanh phui hết những chuyện cô đã làm."

Trong mắt Trần Hiểu Nhu lóe lên cảm xúc căm hận không dễ phát hiện, cô ta không muốn bị Ôn Nguyễn Nhi xách lỗ tai chửi mắng hết lần này đến lần khác.

Uy hiếp kiểu này cô ta chịu đủ rồi!

Chung Hi nói đúng, đối phó với hạng người như Ôn Nguyễn Nhi thì phải thuận theo cô ta.

Thoắt cái Trần Hiểu Nhu đã đổi sang gương mặt tươi cười: "Được, vậy thì tôi thử xem."

Ôn Nguyễn Nhi gật đầu hài lòng.

Nhưng trang điểm xong, đến khi thay đồ cô ta mới phát hiện ra trang sức và trang phục không hợp nhau tí nào!

"Sao lại thế này? Mau đi tìm người phụ trách của MON tới đây!" Tiểu Linh hét lên với trợ lý: "Sao bọn họ lại không cử người đến đây kiểm tra?"

Mấy phút sau, Chung Hi bị Anna kéo đến đây.

Những người khác đều bận rộn, lúc này Anna đã choáng váng đầu óc.

"Chị Anna, chị coi người của chị này, bọn họ chuẩn bị cho Nguyễn Nhi nhà chúng tôi thứ gì đây? Chẳng hợp với bộ lễ phục của cô ấy tẹo nào, hơn nữa trông rất phèn!"

Anna nhìn lướt qua thì thấy đúng là không ổn.

"Chung Hi, cô không liên hệ trước với nghệ sĩ sao?”
Chương 69: Kịch hay sắp bắt đầu

Ôn Nguyễn Nhi vừa nghe lời này, gấp gáp đến trước mặt Chung Hi, “Tôi biết rồi, chắc chắn là cô gây trở ngại từ bên trong.”

Gương mặt trang điểm đậm cộng với vẻ gian xảo, kiêu căng của cô ta lúc này quả thực khiến người ta phản cảm.

Bởi vì suy cho cùng cô ta cũng là ngôi sao, lại là vợ chưa cưới của Bạc Lương Thần, nên Anna rất nể mặt giục Chung Hi xin lỗi, “Đây là sai sót trong công việc của cô, cô nên chịu hoàn toàn trách nhiệm.”

Ôn Nguyễn Nhi hất cằm, mân mê bộ móng xinh đẹp, “Nhưng mà, tôi cũng không phải là người hùng hổ hăm dọa, nếu cô quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi sẽ không truy cứu nữa.”

Quỳ xuống?

Anna và các trợ lý đều không ngờ Ôn Nguyễn Nhi sẽ nói như vậy.

Ngay cả Trần Hiểu Nhu cũng dành cho Chung Hi một ánh mắt thông cảm, cho dù cô có giỏi đến đâu cũng phải cúi đầu trước Ôn Nguyễn Nhi.

Dù sao, bây giờ Bạc Lương Thần cũng đứng về phía Ôn Nguyễn Nhi.

Chung Hi thản nhiên đón nhận ánh mắt đồng cảm lẫn đáng thương của người khác, “Tôi không xin lỗi, tôi chính là cố ý đấy.”

“Cô nói cái gì?”

Ôn Nguyễn Nhi trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, đưa tay muốn đánh Chung Hi.

Đây là phòng của cô ta!

Hơn nữa là Chung Hi phạm lỗi trước, cô ta sẽ không để Chung Hi chạy trốn lần nữa.

Dù sao cũng phải tát hai tai để xả tức.

Cô ta vừa đưa tay lên, Chung Hi thoáng nhìn thấy có bóng người bước vào cửa.

Lẽ ra có thể tránh được nhưng cô chỉ hơi nghiêng người để cho ngón tay của Ôn Nguyễn Nhi lướt qua gò má của mình, trông có vẻ như Ôn Nguyễn Nhi đã đánh cô.

Nhưng trên thực tế, Chung Hi cũng không thấy đau, lực tác động lên mặt cô gần như không đáng kể.

Ôn Nguyễn Nhi nhận ra được có gì đó không đúng, giơ tay còn lại lên muốn đánh nữa.

“Dừng tay.”

Bạc Lương Thần lạnh lùng quát, tỏa ra khí thế vô cùng áp chế.

“Lương Thần?” Ôn Nguyễn Nhi lập tức thu tay, uất ức chạy đến tố cáo, “Chung Hi hại em không có trang sức để đeo! Cô ta cố ý nhắm vào em, em chỉ dạy cho cô ta một bài học mà thôi.”

Lần này, cô ta phải nắm chặt gót chân Asin của Chung Hi.

Ôn Nguyễn Nhi vừa nói vừa nhìn Chung Hi đầy khiêu khích.

Vốn muốn nhìn thấy vẻ hoảng hốt lo sợ của Chung Hi nhưng cô ta không ngờ, Chung Hi lại nở một nụ cười điềm tĩnh.

Nụ cười đó giống như đang mỉa mai Ôn Nguyễn Nhi.

Cô ta chưa kịp phản ứng đã nghe giọng Bạc Lương Thần vang lên bên tai, “Cô trang điểm thành thế này còn muốn đeo trang sức?”

Một trong những lý do quan trọng mà anh yêu cầu Ôn Nguyễn Nhi rút lui khỏi showbiz sau khi kết hôn, chính là anh rất phản cảm với dáng vẻ trang điểm lộng lẫy của phụ nữ, nhất là giống như Ôn Nguyễn Nhi, hữu danh vô thực, không thể làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp được.

Điểm này, Chung Hi người từng có cuộc hôn nhân trong hai năm trên danh nghĩa với Bạc Lương Thần rất rõ ràng.

Nhưng Ôn Nguyễn Nhi vẫn không hiểu.

Chung Hi thản nhiên nhìn hai người họ, mặc dù có hơi khác với kế hoạch của cô những cũng không sao cả.

“Em muốn hợp với quần áo, đêm nay chúng ta sẽ cùng nhau xuất hiện, em phải thật đẹp cùng anh…” Lí do thoái thác của Ôn Nguyễn Nhi đã đến bên miệng, lại bị cô ta nuốt ngược trở lại.

Bởi vì lúc này Bạc Lương Thần đang mặc một bộ vest màu xám rất phong cách, phối với một chiếc áo sơmi sọc, làm dịu đi khí thế lạnh lùng nghiêm túc thường ngày của anh rất nhiều.

Chiếc váy dạ hội rườm rà của Ôn Nguyễn Nhi lúc này không hề phù hợp với Bạc Lương Thần một chút nào.

“Còn có thời gian, đổi đi.” Sự chú ý của Bạc Lương Thần không ở trên người cô ta, cũng không muốn dính líu vào, vì vậy xoay người rời đi.

“Lương Thần…”

Ôn Nguyễn Nhi thu hồi ánh mắt, nước mắt lưng tròng.

Một đến hai đi, Chung Hi đã làm những gì dường như cũng không còn quan trọng nữa.

Bởi vì cho dù cô ta có ăn mặc như thế nào đi nữa, thì Bạc Lương Thần cũng sẽ không nhìn cô ta thêm một lần.

“Các người cút hết ra ngoài cho tôi! Tôi muốn thay quần áo, trang điểm lại!” Ôn Nguyễn Nhi cắn chặt khóe môi, cô ta nhất định phải để Bạc Lương Thần chỉ nhìn thấy một mình cô ta.

Chung Hi bước ra ngoài cùng Anna.

Vừa đóng cửa lại, Anna liền cảnh cáo cô, “Tôi không quan tâm giữa cô có ân oán gì với Ôn Nguyễn Nhi, cũng không quan tâm sau lưng cô rốt cuộc có ai làm chỗ dựa, nhưng cô bây giờ là thực tập sinh của MON, là người dưới quyền tôi, cô ngoan ngoãn trở về Vân Thành cho tôi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Chung Hi thản nhiên nở nụ cười, “Nếu tôi thật sự xảy ra chuyện gì, chị và công ty cũng sẽ không bảo vệ tôi.”

Điểm này, cô rõ ràng hơn bất cứ ai.

Từ khi nhà họ Chung xảy ra chuyện đến bây giờ, việc đầu tiên cô học được chính là đừng bao giờ đặt hy vọng vào người khác.

“Cô không sợ bất cứ điều gì, tự giải quyết ổn thỏa đi.” Anna vội vàng đi đến hội trường chính, nơi đó còn có rất nhiều việc đang chờ cô ta giải quyết.

Chung Hi nhìn thời gian rồi quay trở lại phòng, Lưu Viện Viện đang chuẩn bị sẵn lễ phục cho cô.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc váy dạ hội trễ vai ấy, Chung Hi đã vô cùng kinh ngạc.

Đó là một chiếc váy dài mang phong cách Trung Hoa, tất cả các thiết kế đều ở eo, có thể tôn lên dáng người rất đẹp khiến người ta trở nên cao ráo và gợi cảm.

Vả lại, tông màu chủ đạo của chiếc váy dạ hội này là màu be, rất tôn da.

“Không tệ, lấy từ đâu đấy?” Chung Hi đứng trước gương lớn, rất hài lòng.

Đôi khi muốn tạo hiệu ứng chói mắt, không nhất thiết phải có màu sắc thật rực rỡ, giống như Ôn Nguyễn Nhi, theo đuổi lối trang điểm đậm, trái lại sẽ nổi bật mọi khuyết điểm của bản thân.

Lưu Viện Viện nhỏ giọng lẩm bẩm, “Hình như là có người tặng cho cô, lúc tôi đến cái hộp đã được đặt ở cửa, bộ mà tôi chuẩn bị không thể so với bộ này.”

Chung Hi khẽ cười, “Phải không? Vậy đêm nay sẽ thú vị hơn rồi.”

Lưu Viện Viện không nghe rõ cô đã nói gì, cầm bộ trang sức bằng ngọc trai đến nhìn Chung Hi đeo vào, và trang điểm một kiểu nhẹ nhàng rất sang trọng.

“Cô thật đẹp.”

Là con gái Lưu Viện Viện cũng nhìn đến ngây ngẩn, “Ánh mắt của Bạc Lương Thần thật sự rất tệ…”

Chung Hi cúi đầu chọn một thỏi son đỏ, tô nhẹ lên cánh môi, kịch hay sắp bắt đầu.

Nửa tiếng sau, thảm đỏ đã được trải ở hội trường chính của tuần lễ thời trang.

Các ngôi sao và người mẫu lần lượt xuất hiện, bắt đầu đi vào đều là những sao nhỏ trong nước, cũng có một số diễn viên nhỏ đóng phim chuyển thể và web drama.

Ôn Nguyễn Nhi ngồi trên xe, thay một bộ váy lụa màu tím bình thường, kiểu tóc và trang điểm cũng bình thường không có gì lạ, trên thảm đỏ tối nay có lẽ ống kính sẽ ít đến đáng thương.

Trong lòng cô ta rất tức giận, nhưng nghĩ đến Bạc Lương Thần sẽ đi cùng cô ta vào sảnh nên cô ta cảm thấy cũng không phải không thể nhịn.

Chỉ đáng tiếc, Bạc Lương Thần không ngồi chung xe với cô ta.

“Tiểu Linh, chiếc xe phía sau chúng ta có phải là xe của Lương Thần không?” Ôn Nguyễn Nhi luôn cảm thấy không yên tâm, lại nhìn chằm chằm và hỏi.

Người quản lý của cô ta Tiểu Linh đang báo cáo hành trình của cô ta với công ty, hơn nữa trời cũng tối, Tiểu Linh lờ mờ nhìn rồi đáp, “Là xe của anh ấy.”

Ôn Nguyễn Nhi thở phào nhẹ nhõm, thấy sắp đến đến lượt mình xuống xe, khóe miệng cô ta nhếch lên lộ ra nụ cười xinh đẹp nhất.

Cửa xe mở ra, cô ta chủ động chào hỏi với các phóng viên có mặt.

Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau, nói nhỏ, “Đây là ngôi sao của Vân Thành à? Tôi không biết.”

“Ăn mặc cũng rất bình thường, nhìn xem cô ta đi thảm đỏ cùng với ai.”

Ôn Nguyễn Nhi đi thẳng đến chiếc xe phía sau cô ta, gõ cửa, “Lương Thần?”

Cửa xe đóng chặt, Ôn Nguyễn Nhi nhíu mày, vừa lúc cô ta đang bối rối thì cửa xe mở ra.

Người đi ra không phải là Bạc Lương Thần, mà là tiên sinh Oppo.
Chương 70: Một Chung Hi khác

Ông ta mặc một bộ vest màu đen chính thống, con ngươi màu xanh mực trông rất lịch lãm và điềm tĩnh, ông ta đã thông báo với ban tổ chức rằng mình sẽ tham dự lễ khai mạc tối nay.

Ban tổ chức cũng hứa sẽ sắp xếp một đối tác nữ cho ông ta.

Nhưng ông ta không ngờ, vừa bước xuống xe lại nhìn thấy Ôn Nguyễn Nhi.

Cuộc gặp gỡ lần trước của họ cũng không vui vẻ gì, tiên sinh Oppo nhìn Ôn Nguyễn Nhi mãi không nhúc nhích.

Ôn Nguyễn Nhi cũng nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, đã có phóng viên chú ý đến tình hình phía bên này, đua nhau cầm máy ảnh lên chụp tiên sinh Oppo.

Ở trong mắt họ, giá trị tin tức của tiên sinh Oppo còn hơn xa một nữ diễn viên không có tên tuổi gì như Ôn Nguyễn Nhi.

Ánh đèn flash nhấp nháy liên tục.

Tiểu Linh ở bên cạnh không ngừng nháy mắt với Ôn Nguyễn Nhi, “Mau đi thảm đỏ đi!”

Đây là cơ hội ngàn năm có một, cho dù Bạc Lương Thần đến e rằng cũng không được chú ý bằng tiên sinh Oppo.

Ôn Nguyễn Nhi mím môi, cô ta muốn đi thảm đỏ cùng với Bạc Lương Thần! Nhưng vì độ nổi tiếng và tần suất xuất hiện, cô ta vẫn rất miễn cưỡng khoác cánh tay của tiên sinh Oppo.

Tiên sinh Oppo nhíu mày lắc đầu, miễn cưỡng đi vào.

Hai chiếc xe bên này vừa lái đi, chiếc phía sau chính là xe của Bạc Lương Thần.

Trợ lý Mẫn ngồi trên ghế lái phụ thấy Ôn Nguyễn Nhi đã đi thảm đỏ cùng với ông Oppo, báo cáo trung thực với tổng tài nhà mình, “Ngài vẫn xuống xe chứ?”

Ánh mắt Bạc Lương Thần rét lạnh, không nói một lời.

Có tiếng gõ cửa xe anh, một bóng dáng xinh đẹp đang đứng ở bên ngoài, chỉ nhìn vòng eo của cô thôi thì đã biết đây là một người phụ nữ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Bạc Lương Thần không do dự, anh cần một cơ hội để gặp ông Oppo.

Anh đưa tay đẩy cửa xe ra.

Ngay sau đó, bốn mắt nhìn nhau với người trước mặt, đáy mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc không thể che giấu, “Là cô?”

Chung Hi nhếch khóe môi, “Chuyện tôi đã đồng ý, đương nhiên sẽ làm được, Bạc tổng, mời.”

Các phóng viên nhìn hai người, không kìm lòng được chụp họ vài tấm.

Tuy rằng họ không phải ngôi sao, cũng không phải ông lớn trong giới kinh doanh địa phương, nhưng chỉ riêng ngoại hình của họ thôi cũng đủ đè bẹp tất cả mọi người có mặt tại đây.

“Cô gái kia là ngôi sao mới của công ty nào vậy? Đẹp quá!”

“Không giống ngôi sao mà giống tiểu thư con nhà đại gia hơn, vị bên cạnh cô ấy hình như là tổng tài của tập đoàn Bạc thị Vân Thành, kỳ lạ, Bạc Lương Thần không phải là chồng chưa cưới của Ôn Nguyễn Nhi sao?”

Trong một lúc, tất cả mọi người đều nghi ngờ.

Chung Hi khoác nhẹ lên cánh tay Bạc Lương Thần, và cảm nhận được cánh tay của người đàn ông cứng đờ.

Cô thì thầm, “Giả vờ thôi.”

Ánh mắt của Bạc Lương Thần dời đến cổ tay cô, không lên tiếng.

Đây có lẽ là lần đầu tiên cả hai thân mật tham dự một sự kiện trang trọng như vậy kể từ sau đám cưới của họ.

Chung Hi cảm thấy có chút buồn cười, thậm chí là đáng buồn.

Trên mặt cô nở nụ cười nhưng trong lòng lại bình tĩnh như nước, từ xa, cô thấy Ôn Nguyễn Nhi đứng ở đối diện, khuôn mặt sắp nổ tung vì tức giận.

Cô cố tình đi chậm lại.

Sau khi Bạc Lương Thần nhận ra cũng đi chậm lại, chiều theo cô.

“Tiên sinh Oppo ở phía trước, lát nữa tôi sẽ tìm cơ hội đến trò chuyện với ông ta, đến lúc ấy, anh hãy chờ cơ hội.” Chung Hi ghé sát vào tai anh thì thầm, “Nếu không thành công, là do anh không đủ năng lực, đừng trách tôi.”

Cô liếc nhìn Ôn Nguyễn Nhi, lộ ra một nụ cười đắc thắng.

Sau đó, cô thả tay ra xoay người rời đi ở cuối thảm đỏ.

Bạc Lương Thần cảm thấy một luồng hơi ấm ở sau tai, như thể có thứ gì đó đang trêu chọc trái tim anh, yết hầu của người đàn ông chuyển động, một giây sau để lại cho anh chính là bóng dáng không hề lưu luyến của Chung Hi.

“Lương Thần, tại sao hai người lại cùng nhau đi thảm đỏ? Anh có biết như thế các phóng viên Vân Thành sẽ chế giễu chúng ta không ? Anh là chồng chưa cưới của em mà.” Ôn Nguyễn Nhi đã bị Chung Hi chọc cho tức điên nên kéo Bạc Lương Thần trách móc.

Người đàn ông thu hồi ánh mắt đang nhìn Chung Hi, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.

“Chuyện này, cô hỏi tôi?”

Ôn Nguyễn Nhi cứng đờ, “Em...”

Là cô ta đi thảm đỏ với tiên sinh Oppo trước, lỡ hẹn với Bạc Lương Thần.

“Lương Thần, em không phải cố ý, em đều là vì anh! Không phải ông ta là đối tác hợp tác của anh sao?” Ôn Nguyễn Nhi miễn cưỡng tìm một lý do.

Bạc Lương Thần chỉ nhìn cô ta với một ánh mắt thâm thúy.

Lần này Ôn Nguyễn Nhi cũng đã hiểu chuyện hơn, nhịn xuống những khó chịu trong lòng, biết điều buông tay không luyên thuyên nữa.

Nhưng cô ta cứ nhìn Chung Hi mãi, để ngăn Chung Hi tìm cơ hội khác để tiếp cận Bạc Lương Thần.

Bên cạnh yên lặng, sắc mặt của Bạc Lương Thần rốt cuộc cũng khá hơn một chút, anh bước tới trước muốn lấy một ly champagne, nhưng khi tay sắp chạm vào thành ly bỗng nhiên anh nhìn thấy Chung Hi đứng ở đối diện.

Trong vài giây, bên cạnh cô có thêm một người đàn ông mặc vest.

Có vẻ như họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ?

Ấn đường của Bạc Lương Thần chậm rãi nhíu chặt, một hơi uống hết champagne trong ly, nhưng không biết vì sao anh dường như đã cầm nhầm ly rượu, cổ họng cay xè.

Chung Hi vẫn đang trò chuyện với đối phương, bỗng nhiên nhìn thấy tiên sinh Oppo từ trên tầng hai đi xuống, cô mỉm cười nói xin lỗi rồi đi thẳng đến chỗ tiên sinh Oppo với một mục đích rõ ràng.

Cô trả thù Bạc Lương Thần là một chuyện, nhưng chuyện cô đã đồng ý thì sẽ làm được, đây là điều mà cha cô đã dạy cho cô từ khi còn nhỏ.

“Xin lỗi, tiên sinh Oppo, tôi có thể làm phiền ông vài phút được không?” Chung Hi lịch sự hỏi.

Nhìn trang phục của cô, tiên sinh Oppo không khỏi khen ngợi, “Chung tiểu thư, đêm nay cô thật sự rất chói mắt.”

“Cảm ơn ngài.” Chung Hi mỉm cười, mời tiên sinh Oppo đi đến ban công yên tĩnh hơn.

Bạc Lương Thần thấy vậy, bước chân đi qua.

“Lương Thần, anh muốn đi đâu?” Trong lòng Ôn Nguyễn Nhi giật mình, sẽ không phải là anh ấy muốn đi gặp Chung Hi chứ?

Bởi vì nhìn thấy cách ăn mặc đêm nay của Chung Hi, cho nên anh ấy động lòng ư!

“Tôi đi bàn việc, cô tự đi xung quanh đi.” Bạc Lương Thần nói xong như vậy, rồi tăng nhanh bước chân.

Anh không có nhiều thời gian và cơ hội.

Ôn Nguyễn Nhi tận mắt nhìn thấy anh đi về phía Chung Hi, thì cắn chặt khóe môi, tại sao!

Chung Hi bày tỏ xin lỗi với tiên sinh Oppo, và nói ngắn gọn về những chuyện đã xảy ra ở khách sạn InterContinental ngày hôm đó.

“Tôi thật sự rất xin lỗi vì sự bất tiện đã gây ra cho ông.” Chung Hi thành tâm thành ý cúi đầu về phía tiên sinh Oppo.

“Không không không, cô cũng không làm sai gì cả.”

Tiên sinh Oppo lịch thiệp đỡ Chung Hi dậy, mỉm cười nói: “Tôi tạm ngừng hợp tác với tập đoàn Bạc thị, cũng không chỉ bởi vì chuyện ngày hôm đó.”

Vốn Bạc Lương Thần định đi qua, nhưng nghe thấy câu này của tiên sinh Oppo liền dừng bước chân lại, tiện thể tránh ở phía sau tấm rèm.

Nếu không có sự chắc chắn hoàn toàn, thì anh không thể hấp tấp ra mặt.

Chung Hi chớp mắt, “Cho tôi to gan suy đoán một chút, ngài là lo ngại thế lực không đồng đều trong nội bộ tập đoàn Bạc thị có thể sẽ ảnh hưởng đến tiến độ và kết quả cuối cùng của dự án?”

Tiên sinh Oppo mỉm cười gật đầu.

“Đúng vậy, kế hoạch kinh doanh của tập đoàn Bạc thị rất xuất sắc, nhất là...”

Tiên sinh Oppo rất thưởng thức những người trẻ tuổi nhìn xa trông rộng, cũng không hứng thú gì với những hoạt động này, nên nói chuyện với Chung Hi rất lâu.

Chung Hi phụ họa theo và thỉnh thoảng cũng đưa ra nhận xét của mình.

Một năm cô ở trong tù luôn nghiên cứu về tập đoàn Bạc thị, và nghiên cứu hướng đi của công ty, khi nói chuyện với tiên sinh Oppo cô không hề lép vế mà trái lại biểu hiện rất tự nhiên khéo léo, mỗi một điểm cô nói đều rất chính xác.

Phía sau tấm rèm, Bạc Lương Thần nhướng mày.

Anh chưa từng thấy một Chung Hi chói sáng như vậy bao giờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom