• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (2 Viewers)

  • Chương 86-90

‎Chương 86: Sự sắp xếp phía sau

Chung Hi cảm thấy vận may của mình khi ra ngoài giẫm cứt chó cũng chỉ đến thế này thôi.

Chẳng lẽ tất cả mọi thứ trên thế giới này đều có may mắn lẫn xui xẻo đính kèm sao? ‎

‎Cô rụt đầu xuống, âm thầm cân nhắc, anh cũng không phải người trong nghề, đến nơi này đi dạo làm cái gì! ‎

Việc làm ăn của Bạc thị kém như vậy à? ‎

‎Toàn bộ cũng chỉ có một mình Chung Hi cúi đầu, những người khác đều kích động nhìn nhóm thẩm định có đôi tuấn nam mỹ nữ này. ‎

‎Một người đẹp không gì sánh được là một nhà thiết kế hàng đầu trong nước. ‎

‎Một người là ông lớn trong giới kinh doanh ở đất Vân Thành. ‎

‎Sự kết hợp này tuy là lạ, nhưng quá là đẹp mắt rồi. ‎

Thậm chí có người ở phía dưới lặng lẽ bình luận: “Nghe nói tập đoàn Bạc thị lần này đầu tư vào cuộc thi thiết kế trang sức của công ty chúng ta, chính là vì muốn nâng đỡ Ôn Nguyễn Nhi tiến vào giới thời trang.”

“Được rồi, mọi người yên tĩnh một chút, trước tiên hoan nghênh Bạc tổng đến nói với mọi người đôi lời.” Lý San Nhi ôn nhu mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu với Bạc Lương Thần. ‎

‎Ánh mắt Bạc Lương Thần quét về phía dưới đài. ‎

Cho đến khi định hình ở trên một bóng dáng nào đó, giọng nói kiêu ngạo của anh xung quanh toàn trường: “Hy vọng mọi người có thể cố gắng hết sức mình, lấy được tiền thưởng bổ sung của Bạc thị.”

‎”Còn có tiền thưởng?” Lý San Nhi kinh ngạc hỏi một câu. ‎

Tiếng hoan hô vang lên khắp hội trường. ‎

Chung Hi dựng thẳng lỗ tai lên, cẩn thận lắng nghe. ‎

‎“Sản phẩm thiết kế trang sức cuối cùng đoạt giải quán quân sẽ do Bạc thị tài trợ, sản xuất ra số lượng lớn, đưa ra thị trường, để chất lượng mẫu mã ngày một tốt hơn, tiền thưởng bổ sung là điều nên có đấy.” ‎

Anh thản nhiên nói mấy câu, đẩy giá trị chờ mong của mọi người kéo căng rồi. ‎

Chung Hi lấy điện thoại trong túi ra thử xem, ấn mở máy tính... ‎

Lý San Nhi cười tủm tỉm vỗ vỗ tay: “Được rồi mọi người, vậy thì bắt đầu vòng sơ loại hôm nay thôi, chủ đề chỉ có một, hy vọng trong thời gian ngắn nhất, mọi người sẽ dùng kho vật liệu của công ty tự tay chế tạo ra một loại trang sức rồi giao cho người dẫn chương trình thời trang livestream bán lấy tiền đặt trước, hai mươi người đứng đầu bán được, có thể tiến vào trận chung kết.”

Cái này ... ‎

Đây là thể loại thi đấu gì vậy! ‎

Tất cả mọi người nhìn bản thảo thiết kế trong tay ngây ngẩn cả người, ai nấy đều cúi đầu xuống: “Bảo sao chúng ta mang theo bản thảo thiết kế trước kia tiến vào, cũng không có ai ngăn cản.”

“Thế này làm sao đấu được đây, tôi thuộc đảng tay tàn tật*.”

*Đảng tay tàn tật: tên gọi chung của người chơi có ngón tay không linh hoạt và tần số linh hoạt tay chậm.

Lưu Viện Viện sợ tới mức chân mềm nhũn, cô ấy đang muốn oán giận thì nhìn thấy Chung Hi đã bình tĩnh kéo khóa kéo túi xách, hơn nữa còn đeo một bộ găng tay dùng một lần.

‎Cô ấy có chút bối rối: “Chung Hi, cô chuẩn bị từ trước rồi à?”

‎Có một ít chất liệu bảo thạch đặc thù là không thể dùng tay tiếp xúc trực tiếp chạm vào, ánh mắt Lưu Viện Viện nhìn về phía Chung Hi tràn đầy sự sùng bái, cô ấy quả nhiên chưa từng làm việc với nhầm người. ‎

Chung Hi không chỉ bình tĩnh nhất toàn trường, còn chuẩn bị toàn diện như vậy! ‎

‎“Không phải, đây là găng tay ngày hôm qua ăn cổ vịt cay sao.” ‎

‎ “...”‎

‎Lý San Nhi lấy điện thoại di động ra: “Không có thời gian hạn chế, hôm nay 5 giờ kết thúc livestream, mọi người có thể bắt đầu.”

‎ “Mau mau nhanh.” ‎

‎Tất cả mọi người vội vàng xông về phía trước, hận không thể đạp vỡ cánh cửa. ‎

Nhưng chỉ có một bóng dáng, đi con đường ngược lại, không cần lộ mặt làm mất đi thiện cảm của hai vị giám khảo ở phía trước kia, mà là từ phía sau len lén chạy ra ngoài. ‎

Cô tâm niệm thi đấu, không chú ý tới tầm mắt của một người vẫn luôn dõi theo mình. ‎

Chờ tất cả bọn họ rời đi, Lý San Nhi ho nhẹ một chút: “Bạc tổng, anh muốn tôi làm, tôi đều làm, bây giờ Chung Hi đã thành công tiến vào trận đấu thiết kế này, hơn nữa, cũng là một trong những người có khả năng đoạt quán quân nhất, tôi có thể hỏi một chút, dụng ý của anh là gì thế?”

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Trong khoảng thời gian này, cô ấy cũng không ít lần báo cáo tình hình của Chung Hi ở MON cho trợ lý Mẫn, chỉ là từ sau khi hợp tác với Chung Hi thiết kế cho nhà họ Vũ, cô ấy cũng ít báo lại.

‎Một mặt, cô ấy không muốn phản bội người bạn Chung Hi này. ‎

Mặt khác, cô ấy cảm thấy, không cần thiết, cho dù Bạc Lương Thần sẽ phái người nhìn chằm chằm Chung Hi, cũng không thay đổi được, sự thật cuối cùng là cô sẽ tỏa sáng trên MON. ‎

Khuôn mặt Bạc Lương Thần lạnh lùng: “Đó là chuyện riêng của tôi với cô ấy.”

‎Lý San Nhi nghẹn một tiếng, biết rõ hỏi lại anh cũng sẽ không trả lời nhưng vẫn tò mò mở miệng: “Bạc thị thêm tiền thưởng, cũng là vì Chung Hi.”

‎Lần này, Bạc Lương Thần dứt khoát xoay người rời đi. ‎

‎Lý San Nhi ở tại chỗ, khoanh hai tay, chậc chậc hai tiếng. ‎

‎"Trên thế giới này, làm sao lại có hai người kỳ quái như vậy!”

Đại sảnh lầu một, trợ lý Mẫn đã sớm chờ ở đó, vừa nhìn thấy Bạc Lương Thần, lập tức đi tới: “Bạc tổng, đã nhận được tin tức, máy bay của Tiêu tổng còn nửa tiếng nữa sẽ đáp mặt đất, chiếc phi cơ kia gặp phải tổ chức dân sự hải ngoại tập kích, nhưng mà về người cũng không vấn đề gì.”

“Ra sân bay.” ‎

‎Ánh mắt Bạc Lương Thần híp lại. ‎

‎Vừa ra khỏi cửa chính, lập tức nhìn thấy một bóng dáng theo bên cạnh anh lén lút chạy đi.

‎Không phải Chung Hi thì còn là ai?

‎Người đàn ông thu lại sự lạnh lẽo trong đáy mắt, liếc mắt một cái, trợ lý Mẫn lập tức đi vòng quanh xe một vòng, cũng không phát hiện ra gì khác thường. ‎

‎“Bạc tổng, có muốn đổi xe không?” ‎

‎“Không cần, cô ấy còn không có lá gan đấy.” Bạc Lương Thần đưa tay kéo cửa xe, ngón tay chạm vào một tờ giấy dán ở bên trong tay cầm. ‎

Sắc mặt anh không chút thay đổi mở ra, chỉ có một dòng chữ nhỏ. ‎

‎“Tiền thưởng của Bạc thị, tôi đã ôm chắc rồi.”

‎Trong lúc trận đấu căng thẳng như vậy, cô còn rảnh rỗi đến đây để lại thư khiêu khích? ‎

‎Bạc Lương Thần nhíu mày, vân vê mảnh giấy kia, đang muốn ném đi, điện thoại lại vang lên, suy nghĩ của anh bị đánh gãy, tay buông lỏng, cuộn giấy kia lăn vào trong túi áo bộ âu phục của anh.

‎ “Lái xe.” Anh vừa ấn nút nghe: “Chuyện hợp tác với Lục thị đàm phán như thế nào rồi?”

‎ ...... ‎

Bên trong tòa nhà lớn của MON, có ba khu vực bảo quản vật liệu.

‎Bên trong có đủ loại vật liệu rực rỡ sắc màu, đắt rẻ có đủ, hồng xanh lam tím...

‎Các nhóm thực tập sinh tìm mọi cách, có thể dùng giỏ đựng thì dùng giỏ đựng, có thể dùng quần áo chứa thì cởi áo khoác ra, dùng quần áo chứa luôn ‎

‎Bởi vì trận đấu mặc dù không giới hạn thời gian, nhưng có một quy tắc bổ sung. ‎

‎Đó là tất cả mọi người chỉ có một cơ hội để vào phòng bảo quản vật liệu. ‎

‎Nói cách khác, nhất định phải mang tất cả vật liệu và công cụ cần thiết lấy ra, nếu không, có đi xin người khác, người ta cũng sẽ không cho mình. ‎

‎Trong số‎ đó, một số người đã có tính toán trước, những người khác muốn lấy nhiều hơn một chút để phòng bị tránh cho tai họa.

Một số nhà thiết kế có kinh nghiệm, đi bộ trong phòng bảo quản, nói chuyện với nhau, không chút căng thẳng. ‎

‎Chỉ có đám thực tập sinh túm năm tụm ba tụ lại cùng một chỗ, vừa sợ hãi, vừa muốn tìm người làm bạn, lại phải đề phòng đối phương, hỏi thăm ý tưởng sáng tạo của mình. ‎

‎Quả thực chính là một trận so tài thể lực và trí tuệ. ‎

‎Lúc Chung Hi cắn một miếng bánh cuốn khoai tây đi tới, rất nhiều người trong bụng kêu ọc ọc.

‎Bởi vì hôm nay nên bọn họ đến xếp hàng từ rất sớm, vốn cũng chưa ăn cơm, thậm chí không uống nước. ‎

Nhưng Chung Hi thì sao, đến trễ không nói, hiện tại trên người cô còn mang theo mùi hành hoa, trong miệng ngậm bánh cuốn, trong tay cầm sữa đậu nành, mùi thơm vờn quanh cô. ‎

‎Khiến cho người ta... Ghen tị! ‎

Lưu Viện Viện không nhịn được nuốt nước miếng: “Chung Hi, cô mua ở đâu vậy?”

“Xuyên Ký ở ngõ hẻm bên cạnh, cô có muốn không? Tôi có hai bánh bao kẹp thịt.” Chung Hi chớp chớp mắt, nghiêm túc hỏi. ‎

Lưu Viện Viện vội vàng gật đầu: “Muốn!”

Ai đó kéo ba lô: “Hai mươi đồng một cái. Cô muốn cái cay hay không cay đây?”

‎”Hả?” Lưu Viện Viện ngây người hai giây.
‎Chương 87: Tốc chiến tốc thắng‎

Ngay sau khi Chung Hi và Lưu Viện Viện ăn no uống đủ, những người khác đã ôm vật liệu chọn xong rời đi. ‎

Phòng bảo quản vật liệu lớn như vậy chỉ còn lại có vài người lẻ tẻ. ‎

Lưu Viện Viện vừa rồi đã chọn một ít vật liệu, bây giờ đang ôm cái hòm vẫn muốn tiếp tục đi xem một chút. ‎

Mục tiêu của Chung Hi lại vô cùng rõ ràng, cô đi thẳng tới mấy cái rương ở góc hẻo lánh nhất, sau đó tìm một cái xe kéo mang bốn năm cái rương lớn cùng nhau chồng lên, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp rời đi. ‎

“Hả? Cô làm nhanh thế mà cô chọn nhiều vậy à?” Lưu Viện Viện bị sốc. ‎

‎Cô ấy gần như vẫn luôn ở cùng chung một chỗ với Chung Hi, sau khi mọi người tiến vào đều giống như lạc vào mê cung, mỗi một phẩm loại đều phải chọn vài lần, ngay cả viên ngọc cùng màu sắc cũng phải phân chia lớn nhỏ, Chung Hi thì không thèm quan tâm, chưa mất đến năm phút đã chọn xong rồi? ‎

‎Lưu Viện Viện cắn răng tiến lên, nhìn xung quanh một chút: “Cô không thể đùa giỡn như vậy! Cho dù tổng giám đốc Lý muốn cho cô điểm cao, cũng không có cách nào đâu.”

‎Chung Hi nghiêm túc: “Tôi không nghịch đâu, tôi đã chọn xong từ sớm rồi.”

Cô hài lòng vỗ vỗ cái hòm phía sau: “May mắn là những người đó không cướp giật với tôi.”

‎"Sao mà cô biết những thứ này là những gì cô muốn?” Lưu Viện Viện không hiểu vì sao. ‎

Chung Hi bĩu môi, vừa kéo hòm ra bên ngoài, vừa chỉ xuống cửa: “Bên kia, có biển chỉ thị.”

Những người khác đều quá khẩn trương, tự để mất đi lý trí, cũng chỉ muốn cướp những vật liệu bảo thạch tốt nhất đẹp nhất, lại không nghĩ tới, trước tiên phải tìm kiếm một chút hàng tồn kho trong này. ‎

Ngoại trừ Chung Hi ra, cũng chỉ có bốn năm người, chú ý tới cái ‘bí mật’ nhỏ này. ‎

‎Bởi vì bọn họ đi chậm, bị ép đến hàng cuối cùng, không thể chen vào, chỉ có thể nhìn nhàn rỗi ở khắp mọi nơi. ‎

‎“Chung Hi, cô đỉnh thật ấy!” Lưu Viện Viện lại một lần nữa nói ra lời khen ngợi thật lòng.

‎ Nhưng ngay khi cô ấy cho rằng Chung Hi sẽ không còn có trò mới nữa, hành động của Chung Hi lại một lần nữa đột phá trí tưởng tượng của cô ấy. ‎

‎Cô không giống như những người khác, tìm một góc hẻo lánh, tiến hành thiết kế và sáng tạo, sợ rằng những người khác sẽ đạo văn ý tưởng của họ. ‎

Mà là thoải mái kéo cái rương vào phòng phát sóng trực tiếp. ‎

‎Đúng vậy, chính là cái phòng phát sóng trực tiếp trước mắt ngoại trừ người dẫn chương trình ra, không có bất kỳ người nào. ‎

‎Hôm nay người dẫn chương trình truyền bá tên là Toa Toa, là một người nổi tiếng tầm trung. ‎

‎Cô ấy đang vừa ăn vừa trang điểm, cũng không nghĩ có người tới tới sớm như vậy, nhìn thấy Chung Hi kéo nhiều đồ như vậy di chuyển vào bên trong, càng thấy mơ hồ. ‎

‎“Bây giờ bắt đầu luôn à? Cô không phải là thực tập sinh đúng không?” Toa Toa thấy Chung Hi một câu cũng không nói, còn tưởng rằng cô là nhân viên của MON. ‎

‎ Chung Hi vừa mở túi, vừa nói: “Đúng vậy.”

‎ “Vậy cô...”‎

‎“Mở phát sóng trực tiếp đi, bây giờ bán luôn.” Chung Hi nói vô cùng chắc chắn. ‎

‎“Bây giờ?” Lúc này Toa Toa mới phản ứng lại, cười nói: “Cô có sốt ruột đến đâu, cũng phải đưa đồ đã làm xuất hiện ra chứ? Có muốn nổi tiếng đột ngột thì cũng đừng nóng lòng như thế chứ.”

“Làm đi.” ‎

Chung Hi mở ra một cái túi vật liệu, là dây chuyền mạ vàng, bên trong một cái hòm khác, là hạt nhỏ có hoa văn hình ngôi sao.

‎ Cạch~

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

‎ “Thế là xong rồi à?” Toa Toa mở phần mềm phát sóng trực tiếp đã nhìn thấy dây chuyền mà Chung Hi đưa tới. ‎

‎Phía trên dây chuyền chỉ có một hạt châu, cô ấy thực sự hoài nghi Chung Hi có phải đang trêu chọc mình hay không. ‎

‎”Cô chắc chắn cứ làm như vậy sao?”

‎“Ừm, toàn bộ đều là hàng hiện có, đêm nay giao hàng luôn, cô bán đi.” Chung Hi di chuyển một cái ghế nhỏ: “Tôi chế tác tại chỗ.”

‎Trái lại Toa Toa hít sâu một hơi, nhưng nhìn kỹ lại, sợi dây chuyền này phối hợp với hạt nhỏ, vô cùng đơn giản, thích hợp với chiếc áo có tay áo màu đen bóng hôm nay của cô ấy. ‎

“Để tôi thử xem.” Toa Toa điều chỉnh nụ cười, chuẩn bị một ít lời thoại, bắt đầu phát sóng trực tiếp. ‎

Vài phút sau. ‎

Mấy người Lý San Nhi còn đang uống cà phê trên tầng, đột nhiên nhìn thấy Anna vội vàng tới: “Phát sóng trực tiếp đã bắt đầu rồi!”

“Nhanh như vậy sao?” Hansen kinh ngạc nở nụ cười: “Xem ra, năm nay tất cả mọi người đều rất lợi hại nha.”

Anh ta tò mò mở điện thoại của mình, muốn xem ai đã làm ra được một thiết kế trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. ‎

‎Lúc anh ta đang nhìn chằm chằm màn hình, Lý San Nhi còn đang tao nhã uống cà phê. ‎

Anna ở bên cạnh thì thầm: “Cô ấy chỉ lấy đi đống phế liệu chất đống trong nhà kho”

“Thế này... Cũng không tệ đâu. “Hansen nhấn like, còn nhìn Toa Toa đang tương tác với khán giả trên sóng trực tiếp. ‎

‎Nhưng mà mới phát sóng được vài phút, cũng đã có người bắt đầu đặt hàng. ‎

Mỗi sợi dây chuyền sẽ kèm theo một lời khen tâm ý, được viết bởi chính tay người bán. ‎

‎Hơn nữa mặt dây chuyền chòm sao còn dành riêng cho mình, coi như có điểm nhấn để bán.

‎“Nhưng mà, đây vốn không được tính là thiết kế đâu.” Anna có chút nóng nảy: “Như vậy đối với những người khác không công bằng, bọn họ còn đang cố gắng, nhưng Chung Hi lại lợi dụng chỗ sơ hở.”

Tuy nói thái độ của Anna đối với Chung Hi đã thay đổi, nhưng cô ta vẫn không thể tán thành hành động lúc này của Chung Hi. ‎

‎Lạch cạch.

‎Lý San Nhi buông ly cà phê xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn lướt qua. ‎

Chung Hi là thực tập sinh do cô ấy dẫn, những lời này của Anna chính là đang nghi ngờ Lý San Nhi. ‎

‎Anna lập tức giải thích: “Tôi cảm thấy với thực lực thiết kế của Chung Hi, cô ấy phải làm ra một thiết kế chói mắt hơn mới đúng.”

‎Trải qua vòng sơ khảo đầu tiên, lãnh đạo công ty đối với sợi dây chuyền ‘Báo Thù’ màu đen của Chung Hi đã đưa ra đánh giá rất cao, hơn nữa rất chờ mong biểu hiện lần này của cô. ‎

‎Hiển nhiên, lần này Chung Hi làm cho người ta vội vàng cảm giác xao động . ‎

‎Lý San Nhi nghe lời này, nhoẻn miệng cười: “Cô ấy không có đầu cơ trục lợi, mà là người chuyên chú nhất vào mục đích cuối cùng.”

‎Hansen phụ họa: “Đúng vậy, lần này so sánh không chỉ là thiết kế, mà còn là mô hình kinh doanh thích ứng với thị trường, cuối cùng, mỗi một sản phẩm thiết kế trang sức đều phải tuồn ra thị trường, tạo ra lợi ích cho công ty, nếu không có người tiêu dùng cổ vũ, thiết kế hoàn mỹ hơn nữa, cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.”

Điều này nghe có vẻ như chỉ vì lợi nhuận, nhưng nó cực kì thực tế. ‎

So sánh với những thực tập sinh đang vùi đầu vào suy nghĩ, muốn sáng tạo ra sản phẩm thiết kế duy mỹ, Chung Hi lại hoàn toàn lĩnh ngộ được mục đích trọng tâm của trận đấu vòng loại này. ‎

‎“Nhưng mà, cô ấy cũng không bán được bao nhiêu đâu.” Anna lẩm bẩm. ‎

‎Hiện tại, với doanh số bán hàng này thực sự không phải là xuất sắc. ‎

‎Hansen đã buông điện thoại xuống: “Chờ xem thêm một chút nữa đi.”

Thẳng đến khi vòng cổ của Chung Hi bán được 120 cái, mới có nhà thiết kế MON đi vào: “Có phải tôi là người đầu tiên không?”

Khi anh ta hưng phấn đi vào, lại nhìn thấy Chung Hi ở bên kia đang đóng gói. ‎

‎“Những thứ này, tất cả là do cô bán sao?” ‎

‎Nhà thiết kế trẻ tuổi này tên là Lâm Khải, đã vào MON hai năm, nhưng vẫn là một nhà thiết kế bình thường, anh ta muốn mượn cơ hội này, biểu hiện thật tốt một lần để đạt được cơ hội thăng tiến. ‎

“Ừ.” Chung Hi cũng chỉ đáp lại một tiếng không buồn ngẩng đầu lên, còn thuận tiện dịch sang bên cạnh một chút. ‎

‎Bốn cái hộp mà mang theo, có hai cái đã trống rỗng. ‎

Lâm Khải nhíu mày, nhìn sợi dây chuyền trong tay, cảm thấy không thích hợp lắm. ‎

‎Toa Toa nhìn anh ta đẹp trai, mỉm cười rồi nói: “Đến đây đi, tới lượt anh rồi.”

Chỉ luôn nói xoay quanh về một sản phẩm, cô ấy cũng mệt mỏi.

Lâm Khải vâng một tiếng, sau khi đưa vòng cổ qua thì im lặng đứng sang một bên. Sợi dây chuyền này chính là tác phẩm đắc ý nhất của anh ta trong năm nay, từ công việc đến thiết kế đều không thể bắt bẻ chỗ nào, nhất là viên ngọc biển sâu ở giữa, có thể nói là điểm nhấn. ‎

“Nào, món đồ trang sức tiếp theo!”‎
Chương 88: Chó giữ nhà bên cạnh cô

Toa Toa mới giới thiệu vài câu, sợi dây chuyền này đã bán được với cái giá cao gấp hai mươi lần dây chuyền chòm sao.

Lâm Khải lộ ra nét vui mừng, rất tốt!

Có điều...

Toa Toa vội vàng gỡ tai nghe xuông, nháy mắt với anh ta: "Còn bao nhiêu nữa?"

Lâm Khải ngây ra.

Anh ta nhận ra không đúng ở chỗ nào rồi!

Anh ta phí hết tâm tư chỉ để làm cái này!

Anh ta lập tức lấy ra số vật liệu còn lại, sau khi kiểm tra xong đành bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống.

Toa Toa đành phải nói lảng sang chuyện khác, quay lại chào hàng dây chuyền chòm sao với Chung Hi thêm một lần nữa.

"Phiền nhường đường một chút." Chung Hi nhỏ giọng nói.

"À, được." Lâm Khải tránh sang bên cạnh nửa bước, nhìn Chung Hi dọn hộp rỗng đi ra ngoài, sau đó tiếp tục ngồi ở đằng kia, máy móc lặp lại động tác xâu chuỗi hạt để viết.

Anh ta không nhịn được mà bước lên: "Đơn đặt hàng của cô nhiều như vậy sao?"

"Ừm." Chung Hi cúi đầu: "Sớm bận không giúp được rồi."

Chiêu này của cô lãi ít nhưng bán được nhiều hàng, khiến đám thực tập sinh chạy theo hoa cả mắt.

Bởi vì bọn họ chỉ chuẩn bị nhiều nhất mười mấy cái mà thôi.

So với kho đồ khổng lồ của Chung Hi, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ. Có người nhanh trí lập tức đi tìm vật liệu khắp nơi, nhưng vì lúc đầu bọn họ có tất cả vật liệu tốt nhất, cho nên bây giờ không thể tái tạo được kiểu dáng một cách hoàn chỉnh.

.

Thế là, bắt đầu có người ghen tức với Chung Hi.

"Chắc chắn là cô ta đã biết đề bài từ trước, cả thảy có năm giám khảo mà mất hai người có quan hệ với cô ta!"

"Đúng đấy, mấy cái rương kia cũng đều được chuẩn bị xong cho cô ta từ trước rồi."

Lưu Viên Viên cầm vòng tay của mình đi tới, lập tức nghe thấy bọn họ chụm lại một chỗ bịa đặt những lời đó.

Cô ta chơi cùng Chung Hi lâu ngày, lá gan cũng lớn hơn, phản bác lại một câu: "Mấy cái rương kia vẫn luôn được bài ở chỗ đó, tại sao các cô không lấy đi? Chung Hi là người đến trễ nhất, nhưng bây giờ lượng tiêu thụ của cô ấy là cao nhất. Thay vì nói mấy lời ghen ăn tức ở thì các cô nên sớm về nhà đọc thêm sách đi, tránh cho tóc dài mà kiến thức ngắn."

"Cô!" Trương Dĩnh cũng ở trong đám đó, hừ một tiếng: "Cô chỉ là một con chó sau lưng Chung Hi, lúc nào cũng theo sau cô ta sủa gâu gâu, cô muốn ôm đùi cô ta chứ gì!"

"Cô nói bậy, tôi là bạn bè với Chung Hi." Lưu Viên Viên bị chọc tức đến mức sắp khóc.

Trương Dĩnh nhại lại câu vừa rồi của cô ta: "Tôi là bạn bè với Chung Hi."

Giọng điệu quái gở, những người khác cũng đều che miệng cười.

"Cho dù gia cảnh cô ta sa sút thì cũng từng là thiên kim tiểu thư, còn cô? Cô cũng xứng sao, cô đã hỏi người ta chưa? Có khi cô ta lại xem cô là..."

Đúng lúc đó, cửa được đẩy ra, Chung Hi ôm hộp rỗng cuối cùng đi ra.

Cô thả tay, biểu cảm không thay đổi, cái rương rơi thẳng xuống đất, phát ra tiếng vang trống rỗng.

Tất cả những người kia đều ngậm miệng, nhưng vẻ giễu cợt trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Chung Hi liếc mắt nhìn Lưu Viên Viên, hỏi thẳng: "Khóc cái gì, chẳng lẽ bọn họ nói đúng lắm sao?"

"Không, không đúng." Lưu Viên Viên nức nở, nói nấc lên từng hồi.

Hình ảnh cô ta ấm ức lau mắt, sau đó cố gắng kìm nén lồng ngực đang phập phồng khiến Chung Hi nhớ tới bản thân trong quá khứ.

Thời còn học đại học, Chung Hi cũng từng bị người ta bàn tán ở sau lưng, nhưng bởi vì bối cảnh của nhà họ Chung cho nên những người kia không dám làm gì quá đáng, nhưng cô cũng không phản kháng.

Chỉ biết khóc.

Cho đến hôm nay, Chung Hi mới thực sự hiểu được, trên thế giới này sẽ không có bất kì ai trân trọng nước mắt của bạn.

Khóc cũng không thể giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ để người khác nhìn thấy bạn yếu đuối đến mức nào.

Cô nhìn Lưu Viên Viên cầm vòng tay: "Mau vào đi thôi."

Lưu Viên Viên cắn môi, bước nhanh chạy vào.

Cửa vừa đóng lại, Chung Hi bước từng bước một về phía mấy người kia, ánh mắt của cô lạnh lẽo, xen lẫn mấy phần chán ghét.

"Người khua môi múa mép sau lưng người khác thì tốt nhất nên có thực lực để làm như vậy, nếu không, kết cục sẽ rất thê thảm."

Vẻ mặt của mấy người kia cũng thay đổi, ai nấy đều cúi đầu, không dám cứng đối cứng với Chung Hi.

Chỉ có Trương Dĩnh vẫn không hề hay biết: "Tôi nói có gì sai, ngày nào cô ta cũng đi theo sau mông cô, còn giữ chỗ cho cô, không phải là muốn làm chó giữ nhà của cô hay sao?"

Chung Hi khẽ cười một tiếng: "Tôi chưa từng đối xử với cô ấy như vậy, nhưng cho dù có đúng thật như những gì cô nói, vậy đến cả tư cách làm chó cô cũng không có."

"Sao cô dám chửi người khác như thế!" Trương Dĩnh tức giận kêu lên.

Một tiếng này đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Trong đó cũng bao gồm cả Tề Tinh Lãng vừa mới xuống tầng.

Anh ta nhìn thấy Chung Hi xảy ra tranh chấp với người khac, trong thoáng chốc nghĩ đến một số việc khi còn đi học.

Anh ta nhíu mày, ánh mắt nhìn Chung Hi có chút phức tạp.

Trước đây Chung Hi từng kiêu ngạo giống như công chúa, mà bây giờ cô cũng chỉ là vợ cũ của nhân vật lớn nào đó, còn nợ nhiều tiền như vậy, chắc chắn cô...

Không có sức phản kháng.

Nhưng một giây sau, Chung Hi đã làm một chuyện khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cô lấy điện thoại di động ra, bật ghi âm cuộc nói chuyện giữa Từ Á và Trương Dĩnh ngày hôm đó trước mặt mọi người.

"Chỉ cần cô giúp tôi đuổi Chung Hi đi, tôi sẽ để cô gia nhập MON, nếu không, với thực lực và bối cảnh của cô, gần như không thể vào được!"

Đây đúng là giọng của Từ Á.

Tất cả mọi người đã hiểu, trong khoảnh khắc đó, Trương Dĩnh tức giận lao tới, vươn tay muốn cướp điện thoại của Chung Hi.

Chung Hi vượt lên trước một bước khi nhận ra ý đồ của cô ta, vứt di động sang một bên khác, lúc điện thoại ở giữa không trung, giọng của Trương Dĩnh cũng vang lên từ trong điện thoại di động.

"Cô yên tâm, Từ tiểu thư, tôi nhất định sẽ khiến Chung Hi cút khỏi MON."

Hành động này của cô ta mới chính là chó săn.

Mọi người xung quanh xì xào, ánh mắt nhìn về phía Trương Dĩnh đầy vẻ xem thường.

Mấy thực tập sinh vừa nãy còn chửi bới Chung Hi chung với cô ta, bây giờ đều đồng loạt vạch rõ giới hạn với Trương Dĩnh.

Ánh mắt Chung Hi rất lạnh lẽo, mang theo cảm giác vô cùng áp bách, liếc nhìn Trương Dĩnh đang xấu hổ vô cùng.

Trương Dĩnh đứng ở chỗ đó, mặt đỏ lên, bất lực nhỏ giọng phản bác: "Ghi âm này có thể chứng minh cái gì? Sau lưng cô có người che chở, chỉ sợ vị trí đã được chuẩn bị từ trước, mấy người bọn tôi đều là chạy theo."

"Mở miệng rồi sao?"

"Cô ta ghen tức với Chung Hi chứ gì, may mà Từ Á đã rút ra, nếu không..."

"Huấn luyện viên Tề!"

Bỗng nhiên có người chú ý tới Tề Tinh Lãng, kêu lên một tiếng.

Chung Hi lập tức nhìn sang, điện thoại di động của cô bị anh ta vững vàng đón lấy.

Vẻ mặt anh ta nghiêm túc: "Trong thời kỳ thực tập lại tranh chấp gây chuyện? Hai người các cô đều đến phòng làm việc của tôi."

Điệu bộ này nhìn như thật sự có chuyện vậy.

Chung Hi không có phản ứng dư thừa, cho dù huấn luyện viên trẻ tuổi đứng trước mặt này đã từng là bạn học với cô, nhưng bây giờ tình cảnh đã khác, cô bị người ta quản lý cho nên chỉ có thể chờ đợi bị phạt.

Còn bên phía Trương Dĩnh lo đến phát khóc.

Hôm nay cô ta thiết kế cũng không tệ lắm, có lẽ có cơ hội tiến vào trận chung kết, nhưng nếu như Chung Hi tìm người sau lưng chơi trò ngáng chân cô, vậy thì chắc chắn cô ta sẽ bị loại.

Nghĩ như vậy, Trương Dĩnh đuổi theo ngăn cản Chung Hi trước khi cô vào văn phòng.

"Tôi vào trước!"

Cô ta không đợi Chung Hi phản ứng đã đi vào đóng cửa lại.

Chung Hi bị chặn ở bên ngoài, cong môi không để ý, có người ấy à, vì thành công mà cái gì cũng dám làm.

Nhưng đa số những người đó đều sẽ chọn sai mục tiêu.

Lúc này Trương Dĩnh sẽ nói với Tề Tinh Lãng những gì, cô đều tưởng tượng được, nếu như đối với những người khác, có lẽ loại mỹ nhân kế này còn có tác dụng nhất định.

Nhưng Tề Tinh Lãng...
Chương 89: Từ chối hợp tác

Chung Hi đứng ở ngoài cửa chưa được bao lâu, đã nghe thấy bên trong vang lên một tiếng rất lớn: "Cút."

Ngay sau đó, Trương Dĩnh khóc lóc kéo cửa ra, chạy xa.

Chung Hi bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, đưa tay gõ cửa, chờ mấy giây sau mới đẩy cửa đi vào.

Toàn bộ văn phòng lớn như vậy đều có màu xám và được trang trí đơn giản, Tề Tinh Lãng ngồi trên ghế xoay màu đen, vừa mới lấy kính xuống, lộ ra đôi mắt hẹp dài có vẻ hơi u ám, cô đứng cách anh ta một khoảng nhưng cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ trên người anh ta.

Chung Hi bình tĩnh đi đến, lẳng lặng chờ.

Cô không mở miệng, đợi sau khi cảm xúc của Tề Tinh Lãng hòa hoãn, đeo kính lên một lần nữa, nở một nụ cười ôn hòa: "Cô vẫn không quan tâm đến bất cứ thứ gì giống như trước kia."

Nhưng điều khác biệt chính là, lúc đó Chung Hi là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng.

Bây giờ, cô chỉ là vợ cũ của Bạc Lương Thần, không có gì cả.

Lời nói này của Tề Tinh Lãng giống như lưỡi dao bọc bông, nhìn thì vô hại, nhưng nghe rất chói tai.

Ánh mắt Chung Hi lạnh đi, nói thẳng vào chủ đề: "Huấn luyện viên Tề định xử phạt tôi như thế nào?"

"Xử phạt?" Tề Tinh Lãng lắc đầu, để lộ biểu cảm có vẻ rất khó xử: "Cô là thực tập sinh mà Lý tổng giám đích thân dẫn dắt, lại có quan hệ không bình thường với vị giám khảo đặc biệt, nếu như tôi xử phạt cô, chỉ sợ ngày mai sẽ phải xử lý thủ tục từ chức."

Chung Hi nhìn sang với vẻ mặt không thay đổi.

Cô không thích lề mà lề mề.

Tề Tinh Lãng nhận ra được sự cảnh giác và mất kiên nhẫn trong ánh mắt của cô, vội nói: "Vẫn là chuyện riêng lần trước, chúng ta liên thủ, thế nào?"

"Chẳng thế nào cả." Chung Hi thẳng thừng cắt ngang lời anh ta: "Anh nói anh có thù với Bạc Lương Thần thì tôi tin ngay sao? Biết đâu anh lại là người mà anh ta phái đến dò xét tôi! À, Tề Tinh Lãng, anh không lo mà làm thiếu gia nhà họ Tề cho tốt, ở đây diễn kịch gì với tôi chứ."

Tề Tinh Lãng về nhà tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc sau khi tốt nghiệp bằng thạc sĩ thiết kế.

Chung Hi từng nghe cha cô nói về chuyện này.

Lúc đó cha cô còn nói, sao cô không phải con trai chứ, nếu không cũng có thể cố gắng phát triển việc làm ăn của nhà họ Chung.

Có điều, sau khi Tề Tinh Lãng tiếp quản tập đoàn Tề thị, cũng không phát triển thuận lợi, giống như gặp trở ngại gì đó.

Chẳng lẽ, Bạc Lương Thần chính là trở ngại đó?

Chung Hi không lên tiếng, lẳng lặng suy tính, nhưng kết luận vẫn là như vậy.

"Anh thăm dò được tôi vào làm thực tập sinh cho MON nên mới biết để xin làm huấn luyện viên sao. Tề thiếu tiếp đãi nồng hậu thế này, tôi nhận không nổi."

Chung Hi cực kỳ tỉnh táo, thậm chí nói trắng ra tất cả: "Quan trọng nhất là tôi không tin anh."

"A..."

Trên khuôn mặt anh tuấn của Tề Tinh Lãng tràn ngập ý lạnh.

Một giây sau, anh ta ngước mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Chung Hi: "Cô cảm thấy, với tình cảnh của cô còn có thể cò kè mặc cả với tôi sao? Cô không suy nghĩ đến việc vì sao Bạc Lương Thần đưa cô vào MON? Anh ta muốn đùa bỡn với giấc mơ của cô, khiến cuộc sống của cô phải bị..."

"Ừ."

Bỗng nhiên Chung Hi bật cười, đôi mắt theo đó mà cong lên, lộ ra một tư thái rất hòa nhã.

Nhưng ở nơi sâu nhất của ánh mắt kia là ý cười nhuộm dần lạnh lẽo.

"Tôi biết, anh ta muốn chà đạp cuộc sống của tôi, để cho tôi biết, chỉ một câu nói của anh ta cũng có thể quyết định sống chết của tôi." Chung Hi nói ra từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: "Nhưng thế thì sao nào? Tôi cần cơ hội này, tôi phải sống sót."

Tề Tinh Lãng giật mình.

Anh ta không ngờ ở thời điểm này mà Chung Hi có thể lấy giọng điệu như thế để nói ra những lời đó.

Cô giống như đã nhìn thấu chuyện sống chết từ lâu, đôi mắt kia vắng lặng đến mức dọa người.

Ở trên người cô hoàn toàn không thể nhìn thấy dáng vẻ thiên kim dịu dàng kín đáo của nhà họ Chung trước kia nữa, cô của bây giờ giống như đóa hồng ra sức sinh trưởng nơi hoang mạc, vẫn chưa nở rộ đã mọc đầy gai sắc nhọn.

"Loại người vẫn còn ngậm thìa vàng như anh không cần đến quấy vũng nước đục này, tôi nói cho anh biết, chắc chắn cuối cùng Bạc Lương Thần sẽ chết trong tay tôi, tốt nhất là anh đừng cản đường của tôi."

Chung Hi nói xong, quay người đi thẳng.

Trong văn phòng, Tề Tinh Lãng nghe tiếng chân dần dần biến mất ở phía ngoài, nhếch miệng mỉm cười nghiền ngẫm.

"Thú vị."

Hết thời gian năm phút cuối cùng của vòng đấu loại.

Tất cả thực tập sinh đều được triệu tập đến phòng họp ở tầng một, nhưng lúc này lại thiếu hơn phân nửa số người, bởi vì dựa theo quy định, chỉ có hai mươi người có thể bước vào vòng bán kết.

Một số người đã biết mình không có hi vọng từ trước, dứt khoát rời đi, ở lại cũng chỉ thêm xấu hổ.

Mà lúc này, trên màn hình lớn nhấp nháy danh sách vào vòng trong.

Mấy cái tên phía trước gần như không hề nháy lên, ngoại trừ một cái tên, Chung Hi!

Bởi vì dây chuyền chòm sao của cô vẫn đang được bán ra!

Dưới bục không tránh khỏi có người tò mò: "Rốt cuộc cô ấy có bao nhiêu cái vậy? Đã bán nhiều như vậy!"

"Lượng tiêu thụ này xuất sắc thật."

Lưu Viên Viên cũng tò mò xích lại gần: "Chung Hi, cô có tất cả bao nhiêu dây chuyền?"

"Không biết, cỡ mấy nghìn cái gì đó."

"Mấy nghìn..." Lưu Viên Viên kinh ngạc đến mức có thể nuốt trọn một quả trứng gà, nhìn Chung Hi cực kỳ hâm mộ, bởi vì lúc này, cô ta là cái tên xếp thứ hai mươi, vô cùng nguy hiểm.

Lâm Khải đứng trước cô ta một hạng, thứ mười chín.

Lâm Khải đi tới từ vị trí sau cùng, lấy dũng khí hỏi thăm: "Chỗ này có ai không?"

Anh ta chỉ hỏi theo phép lịch sự, Chung Hi khoát tay: "Không có ai."

Sau khi Lâm Khải ngồi xuống, bứt rứt suy nghĩ làm sao để đáp lời Chung Hi, nhưng những lời bắt chuyện mà anh ta vắt hết óc nghĩ kia đều bay biến sạch sẽ sau khi anh ta ngồi xuống bên cạnh Chung Hi.

Trước mặt chỉ có một sườn mặt hoàn mỹ không một khuyết điểm, da thịt trắng ngần, còn cả...

Lâm Khải hít vào một hơi, trong đầu anh ta đang suy nghĩ gì vậy!

Anh ta đến để bái sư học nghệ, tuyệt đối không thể có những suy nghĩ không đàng hoàng kia.

"Được, bây giờ đếm ngược năm giây."

Theo tiếng đếm cuối cùng vang lên, tên của Chung Hi cũng không còn nhấp nháy nữa, lượng tiêu thụ cuối cùng là 1380 cái, lượng tiêu thụ cao gấp đôi so với vị trí thứ hai.

Đối với một số dây chuyền trang sức rất đắt tiền của người khác, không có cái nào bán được, bởi vì đây là chương trình trực tiếp, đối tượng mà bọn họ phải hướng đến sẽ không bỏ ra một số tiền lớn để mua trang sức online trên mạng.

Cho dù muốn mua cũng sẽ cân nhắc cẩn thận mới xuống tay.

Mặc dù dây chuyền mà bọn họ làm ra bây giờ là hàng thật giá thật, nhưng không có giấy chứng nhận để chứng minh, cũng không phải tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng, rất khó bán được trong vòng một ngày.

Đây đều là những tình huống thực tế mà những sinh viên ngành thiết kế này không được học trong trường.

Hán Sâm cầm kết quả cuối cùng trên tay, cao giọng tuyên bố: "Chung Hi, chúc mừng, cô sẽ trực tiếp trở thành nhà thiết kế của MON với thành tích hạng nhất, về việc muốn tham gia trận chung kết hay không là do cô lựa chọn."

Vào khoảnh khắc đó, tất cả sự chú ý đều tập trung trên người Chung Hi.

Ngoài cảm giác hâm mộ thì bọn họ còn có ghen ghét.

Bởi vì trước đó cũng không thông báo phần thưởng đặc biệt này cho nên Chung Hi cũng hơi khó hiểu, cô mờ mịt nhìn sang: "Tôi có thể hỏi một chút là tại sao không?"

"Hả?" Hán Sâm cũng sửng sốt vì bị hỏi, nhưng anh ta kịp phản ứng rất nhanh: "Đây là yêu cầu của giám khảo đặc biệt lần này - Bạc tiên sinh, chúng tôi cũng cho rằng, lựa chọn của anh ta rất chính xác."

Câu nói tiếp theo, Chung Hi đã không còn nghe lọt tai.

Trong đầu của cô chỉ còn quanh quẩn một câu, là Bạc Lương Thần để cô ở lại.
Chương 90: Không ăn thua

Sau khi cuộc họp kết thúc, Chung Hi là người đầu tiên rời đi.

Những thực tập sinh khác đều hâm mộ nhìn theo bóng lưng của cô.

Lâm Khải và Lưu Viên Viên nhận được hai vị trí cuối cùng, bọn họ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Khải cảm thấy Lưu Viên Viên không cách xa người khác ngàn dặm như Chung Hi, cười đề nghị: "Muốn cùng ăn bữa cơm chúc mừng không, tôi mời khách!"

Lưu Viên Viên vốn định nhận lời, những nghĩ đến việc chỉ có hai người, khó tránh khỏi xấu hổ.

"Đừng đi thì hơn, để lần sau chờ Chung Hi rồi đi luôn." Lưu Viên Viên đã xem Chung Hi thành bạn tốt của mình.

Lâm Khải suy nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được, để lần sau đi."

Hai người cùng đi ra ngoài theo bước chân của mọi người.

Lâm Khải thuận miệng nói một câu: "Hình như cô làm gì cũng đi cùng với Chung Hi, trước đây hai người có quen biết sao?"

Nếu không phải ánh mắt lúc này của anh ta chân thành tha thiết, chắc chắn Lưu Viên Viên đã cho rằng anh ta giống những người kia, đến chế giễu cô ta.

Cô ta trừng mắt nhìn: " Sau khi vào MON chúng tôi mới quen."

Còn những chuyện khác, cô ta không nói nữa..

Ngoài cửa sổ, những bông tuyết nhỏ bé chậm rãi rơi xuống, Lưu Viên Viên hà hơi một cái, nở một nụ cười, nhìn phía sau cao ốc đã có xe chờ cô ta từ trước, bèn bước nhanh tới.

...

Tại căn hộ ở tầng cao nhất của cao ốc Cự hải.

Bạc Lương Thần nhìn bác sĩ tư nhân kiểm tra xong cho Tiêu Nghị, đôi mắt sâu thẳm lướt nhìn qua: "Tình hình như thế nào rồi?"

"Bạc Tổng, Tiêu Tổng trải qua lần ngoài ý muốn này, trạng thái tinh thần không quá ổn định, chính anh ta cũng nói sẽ có cảm giác ù tai và choáng váng, tôi kê cho anh ta một ít thuốc ổn định cảm xúc trước, trong khoảng thời gian này, tốt nhất anh ta nên yên tĩnh nghỉ ngơi, không nên làm việc với cường độ cao."

Bạc Lương Thần xua tay, ông ta lập tức lui ra.

Trợ lý Mẫn đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại anh và Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị gắng gượng ngồi dậy ở đầu giường: "Yên tâm đi, chỉ là vài..."

Anh ta vừa định cử động, cơ thể như sắp bị xé nứt ra.

Ánh mắt Bạc Lương Thần sâu hơn mấy phần: "Anh nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện còn lại, tôi sẽ cho người đi kiểm tra."

"Kiểm tra?"

Tiêu Nghị kịp phản ứng trong chớp mắt: "Anh nghi ngờ chuyện này có người chủ mưu?"

"Chỉ là nghi ngờ thôi." Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu, kéo cửa đi ra ngoài.

Giày da của anh giẫm lên mặt thảm xa hoa theo kiểu dáng Châu u, không hề phát ra chút tiếng động nào, đi thang máy xuống tầng một, trợ lý Mẫn đã tiễn bác sĩ đi, đang chờ anh ở bên cạnh xe.

Anh ta mở cửa xe, đồng thời báo cáo: "Đã phái người đi tra, nhưng bởi vì liên quan đến vấn đề an ninh của biên cảnh hai nước cho nên vẫn cần một chút thời gian."

"Được, không vội."

Ánh mắt đầy nghiêm túc và lạnh lùng của Bạc Lương Thần nhìn chăm chú bóng dáng nào đó trước mặt.

Trợ lý Mẫn thuận thế nhìn sang, sửng sốt một chút: "Chung tiểu thư?"

Vừa rồi anh ta không chú ý đến Chung Hi, bình thường mà nói, hành tung của Bạc Lương Thần rất bí ẩn, sẽ không có ai biết.

"Là tôi sơ sót." Trợ lý Mẫn lập tức cúi đầu xuống.

"Đi thôi, không phải cô ta tới gặp tôi." Bạc Lương Thần xua tay.

Vừa trong khoảnh khắc nào đó, ánh mắt anh chạm vào Chung Hi, cô cũng đã nhận ra xe của anh, nhưng cũng chỉ chớp mắt kinh ngạc một cái rồi quay đầu đi.

Ánh mắt xa cách kia khiến cả người cô toát lên vẻ thanh lãnh.

Vẻ mặt Bạc Lương Thần lạnh lùng, sai bảo hai chữ: "Lái xe."

Tiêp theo, xe của anh chạy thẳng qua bên cạnh Chung Hi, đôi mắt lạnh lẽo của anh không khỏi liếc nhìn khuôn mặt cô một lần nữa, nhưng chỉ kịp nhìn thấy góc áo của Chung Hi.

Nếu là Chung Hi của lúc trước, đương nhiên ra vào những nơi như thế này không có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ, Chung Hi chưa kịp vào cửa đã bị nhân viên tạp vụ ngăn ở bên ngoài.

Cô hẹn ai ở chỗ này, Lục Bắc?

Vấn đề này vừa xuất hiện trong đầu đã lập tức bị Bạc Lương Thần gạt đi.

Chuyện của cô không không liên quan gì đến anh.

Đồng thời, Chung Hi vẫn đang chú ý đến anh sau khi lên xe, đôi mày nhỏ nhắn nhíu lại.

Đi đến chỗ nào cũng có thể đụng phải Bạc Lương Thần, chuyện này thực sự khiến cô cảm thấy hơi xui xẻo.

Mắt Chung Hi nhìn tin tức trên điện thoại di động, đang chuẩn bị giục đối phương một chút thì bắt gặp một chiếc xe con cao cấp ở đằng xa.

Sau đó Trang Uyển Như mặc một bộ sườn xám sắc sáng, kéo tay Ôn Quốc Huy bước xuống từ trên xe.

Vị trí kia của Chung Hi lại rất khéo.

Trang Uyển Như vừa xuống xe đã thấy cô, nhưng Ôn Quốc Huy có vẻ nặng nề tâm sự lại không nhìn về phía bên kia, đi thẳng vào trong cao ốc.

Trang Uyển Như cũng hoảng hồn, đi vài bước đã đau chân.

"Ai da, đau quá, tôi... bây giờ tôi nghỉ ngơi một chút trong sảnh chính đã, Quốc Huy, ông đi lên trước đi, tôi sẽ đến sau."

"Sao lại bất cẩn vậy chứ!" Ôn Quốc Huy lập tức xệ mặt xuống, ông ta phí hết tâm tư mới chui vào được ván cờ đêm nay, mấy nhân vật lớn đều ở đây, ông ta nhất định phải đi vào nhanh một chút.

Ông ta nhìn dáng vẻ yếu ớt không ngừng kêu đau của Trang Uyển Như, cảm thấy phiền não, khẽ vẫy tay: "Vậy bà không cần đi vào."

Ông ta cũng chỉ là muốn lợi dụng chuyện vợ chồng hòa thuận để làm dáng một chút, nếu như Vũ Sâm cũng tới tham gia, vừa đúng lúc có thể giải thích rõ ràng ở trước mặt ông ta, biến chiến tranh thành tơ lụa, hóa giải khủng hoảng gần đây của Ôn thị.

Bình thường Trang Uyển Như đều rất tinh ý, sao hôm nay lại vô ý như vậy chứ.

Ôn Quốc Huy không vui đi vào thang máy, để lại một mình bà ta.

Một giây sau khi cửa thang máy đóng lại, Trang Uyển Như lập tức đứng dậy bước nhanh ra ngoài, nhưng chưa đợi bà ta bước ra ngoài đã thấy Chung Hi đường hoàng đi đến.

Mắt Trang Uyển Như lộ vẻ kinh ngạc, sửng sốt kêu lên: "Con, con vào bằng cách nào?"

Nơi này dành cho hội viên VIP hội mà!

Vẻ mặt Chung Hi thong dong, khinh miệt cười: "Bà vào được, còn tôi thì không?"

Ở hiện trường hôn lễ ngày hôm đó, lời nói của Chung Hi còn quanh quẩn rõ ràng bên tai.

Thêm cả mấy ngày nay những người kia vẫn luôn gây chuyện với bà ta, Trang Uyển Như vừa nhìn thấy Chung Hi đã vội hoảng sợ.

Bà ta lập tức cúi đầu, không dám nhìn nét mặt của cô, xấu hổ cười: "Không, dì không có ý đó."

Ánh mắt Chung Hi liếc nhìn vòng tay trên tay bà ta, trên người xách túi: "Ôn Quốc Huy rất để tâm với bà nhỉ, tốt hơn cha tôi đấy!"

"Con có thể... đừng nhắc đến cha con nữa được không." Trang Uyển Như mất tự nhiên giấu túi về phía sau, sau đó bước lên kéo Chung Hi ra ngoài.

Chung Hi nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của bà ta, chợt cảm thấy buồn cười.

Lúc trước, suýt chút nữa bà ta đã trở thành mẹ kế của mình.

"Chung Hi, chuyện trước kia đều đã qua hết rồi, con đừng tra tấn dì nữa được không? Dì cũng đã hỏi bọn họ, chuyện bọn họ theo dõi con chỉ là hiểu lầm thôi, con đừng để trong lòng." Trang Uyển Như dối lòng nói những lời này, để đối phó với lời truy hỏi của ông chủ Hàn mà bà ta đã bỏ ra số tiền rất lớn.

Nghĩ đến việc Chung Hi đâm mình một dao, bà ta chỉ có thể nghiến răng nhịn nhục.

Chỉ tiếc, Chung Hi đã không còn dễ lừa như trước kia nữa rồi.

Đừng để trong lòng?

Nói đơn giản thật đấy.

Trên mặt Chung Hi tràn ngập ý lạnh.

Nếu không phải cô có trí nhớ tốt, nhận ra những người kia là tiểu đệ của ông chủ Hàn, thì bây giờ cô đang ở cái nhà kho ngầm nào đó cũng nên!

Lúc đó, chắc chắn Trang Uyển Như sẽ không nói với cô như vậy nhỉ.

"Bà không cần giả vờ giả vịt ở trước mặt tôi, hôm nay tôi tới tìm bà cũng không phải để nghe những này, tôi muốn bà làm một chuyện, nếu bà làm được thì tôi sẽ đồng ý sau này không nhắc đến cha tôi ở trước mặt bà nữa."

Vốn dĩ loại người như bà ta không xứng đáng đồng với cha cô.

"Cô muốn tôi làm gì?"

Đôi mắt xinh đẹp của Trang Uyển Như trợn lên, rất sợ Chung Hi, nhưng lại không thể không cắn răng giải thích: "Mặc dù hôn lễ của bọn họ bị con làm loạn nhưng Nguyễn Nhi đã là vợ của Bạc Lương Thần, con có làm gì nữa cũng không ăn thua đâu."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom