-
Chương 9: Tuyết bay
Nàng bước trong muôn màu diễm lệ, lòng yên ả, thanh bình, lại nhu tình tha thiết. Trái tim tràn đầy những thuần khiết yêu đương.
Đêm đã khuya, vạn vật im lìm, tôi vẫn lọ mọ trên máy làm báo cáo nhóm để mai nộp cho Tống Dực, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Đột nhiên, MSN phát tiếng tít tít, tôi lền mở lên.
“Tắt đèn đi, ra cửa sổ.”
Câu nói không đầu không cuối làm tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng miễn là lời Tống Dực thì tôi sẵn lòng tuân theo. Vì thế tôi lập tức tắt đèn bàn, gấp máy tính lại và đến cửa sổ.
Tôi kéo rèm, đập vào mắt là tuyết trắng la đà khắp trời. Trận tuyết đầu tiên đã đến Bắc Kinh một cách thầm lặng và đột ngột.
Những bông tuyết chấp chới cứ rơi triền miên, nhẹ nhàng trao lượn. Tuyết múa giữa không trung tựa một vở vũ kịch tình yêu của thời phim đen trắng, tình ý dạt dào mà mãi không thổ lộ. Tuyết ngập đèn đường lại lung linh như bầy thiên tinh mải mê khiêu vũ, không ai thưởng thức mà vẫn xinh đẹp một mình, toát lên rực rỡ xa hoa giữa thầm sâu đêm tối.
Bắc Kinh mà lại yên tĩnh đến thế, thoáng đãng đến thế, trong lành đến thế!
Tâm hồn tôi choáng ngợp trước cảnh tượng kì diệu của thiên nhiên, cảm thấy làn tuyết yên ả kia ăm ắp những ngang tàng, sắc trắng tinh thuần kia ngời ngời những quyến rũ, như vạt vái đỏ lồng lộng mời gọi của vũ nữ Latinh. Nếu có thể, tôi hy vọng biết bao rằng lúc này chúng tôi đang đứng bên nhau chứ không phải ở hai đầu mạng. Tôi muống ngắm gương mặt anh, cảm hơi ấm anh, nghe giọng anh nói.
Tôi nhảy bổ lại bàn, mở máy tính lên, gõ thăm dò, “Anh có muốn nối mạng ra đời thực không?”
Sự im lặng kéo dài, nhưng tôi dám chắc là anh trông thấy rồi. Hai tay tôi bắt chặt, đặt trước trán, âm thầm cầu nguyện. Rất lâu rất lâu sau, lâu đến nỗi tôi tưởng anh lại tan biến khỏi đời tôi lần nữa, thì một câu nhảy ra màn hình, “Mạng có vẻ đẹp của mạng, nhờ có khoảng cách nên sự hoàn mỹ mới tồn tại được.”
“Em tin rằng anh ngoài đời cũng giống như anh trên mạng thôi. Anh sợ em khác với đời thực chăng?”
Tôi như cảm nhận được đầu bên kia như có tiếng thở dài, ý chừng vừa cố cưỡng vừa khó cưỡng, “Bao giờ em rảnh để gặp mặt?”
Tôi mừng đến phát khóc, lẩm bẩm “Cảm ơn” với máy tính rồi bắt đầu gõ, “Cuối tuần này được không?”
“Tối thứ Bảy, quán Điêu Khắc Thời Gian ở Nam Thanh Hoa nhé!”
“Vâng.”
“Làm sao chúng ta nhận ra nhau?”
“Miễn là anh đến, em nhất định sẽ tìm được anh.”
Anh không hỏi cặn kẽ tại sao, chỉ gửi một biểu tượng chúc ngủ ngon rồi thoát, để lại tôi đờ đẫn hồi lâu trước màn hình. Xét tâm tính anh, đã chịu nhận lời gặp bạn trên mạng thì ắt phải có thiện cảm rồi, vì sao thái độ anh lại đắn đo đến thế, tưởng đâu tôi mà mà tiến thêm một bước nữa thì anh sẽ quay mình bỏ chạy, sự đắn đo này hoàn toàn không hợp với tính cách của anh.
Tôi ra cửa sổ, áp mặt vào kính, cảm nhận hơi lạnh ngấm vào xương tủy. Lúc này đây, có phài anh cũng đang đứng trước cửa sổ, để tâm hồn say lịm với màn đêm?
Tuyết lặng lẽ rơi, điệu múa bay bổng kia không hé lộ cùng tôi điều gì, tôi đành cầu nguyện, hy vọng chúng sẽ biến ước mơ tôi thành sự thực.
Hôm sau tôi dậy hơi muộn, đeo hai con mắt thâm quầng đi làm, đến thang máy thì gặp Young, mắt cũng thâm quầng, cả hai cười méo xệch với nhau. Cô ngắm tôi từ đầu đến chân:
– Amanda, trông chị khác hẳn với lúc vào công ty đấy!
– Á, vậy ư? – Tôi căng thẳng ngắm mình trong gương thang máy. Tôi già nhanh thế sao?
Young bật cười:
– Ý tôi không phải vậy…
Giữa một nhịp thang mở-khép, Lục Lệ Thành cầm cốc cà phê bước vào. Tuy ngành này không khắt khe giờ giấc, nhưng đến muộn bị sếp bắt gặp thì cũng không phải chuyện gì hay ho. Young bật lên một tiếng “Chào anh” rồi cuối mặt không nói năng gì nữa. Tôi ngẩng đầu lên nhìn số nhảy trên đầu cửa. 5,6,7 … thang dừng, Young đưa mắt ngụ ý chào tôi rồi vội vã chuồn ra khỏi thang máy.
Thang máy bỗng đổi ra lề mề kì lạ, tôi lén liếc mắt đến bảng bấm. Chỉ có nút tầng 27 bật sáng, xem chừng Lục Lệ Thành đến cùng một chỗ với tôi rồi. Tôi đành tiếp tục hít nhẹ thở khẽ, chỉ hận không được tan luôn vào không khí. Khi cửa thang mày trượt mở, Lục Lệ Thành đưa tay giữ cửa, tỏ ý ưu tiên phụ nữ. Tôi cúi đầu lí nhí “Cảm ơn” rồi gắng sức đi thật nhanh về bàn mình.
Bây giờ Tống Dực từ văn phòng riêng đi ra, thấy tôi khua giày cao gót chạy liêu xiêu, bèn cười nhắc:
– Easy easy! There is no big bad wolf.*
*Từ từ thôi! Không có con sói ác ôn nào đâu.
Gặp anh, tôi thấy lòng nhẹ nhõm hẳn đi:
– Sure, because I am not a Little Red Riding Hood.*
*Hẳn rồi, vì tôi không phải là cô bé quàng khăn đỏ.
Peter vừa lúc lắc ngón trỏ vừa nói to:
– No, no! We are all wolves hunting for the food in this cement woods.*
*Không, không. Chúng tôi đều là những con sói săn mồi trong khu rừng xi măng này.
Mọi người phá lên cười.
Lục Lệ Thành theo sau tôi, lúc này đã tới ngưỡng cửa. Nhác thấy anh ta, ai nấy cất ngay điệu bộ cười cợt nghịch ngợm, ngồi ngay ngắn trở lại.
– Alex! Mike đến sớm, bảo chúng ta đẩy họp lên nửa tiếng, vì thế tôi muốn mình trao đổi trước.
– Được đợi tôi một phút – Tống Dực quay lại dặn trợ lí Karen mấy câu rồi cùng Lục Lệ Thành rời văn phòng.
Peter đứng dậy, hai tay ôm vai, hạ giọng ra chiều sợ hãi:
– Did you see? The most dangerous wolf just passed by.*
*Con sói nguy hiểm nhất mới rẽ qua đấy, mọi người thấy chưa?
Văn phòng vừa lắng xuống lại được một phen bùng nổ vì cười. Ai nấy đang ngoác miệng hết cỡ thì Tống Dực thình lình hiện ra, gõ gõ vào cánh cửa, chúng tôi vẫn há miệng nhưng tiếng thì tắc trong cổ họng. Tổng Dực tủm tỉm nhìn lướt khắp mặt mọi người:
– Hành lang khuếch tán âm tốt hơn các bạn tưởng tượng đấy!
Dứt lời anh biến mất.
Mọi người nhìn nhau, cùng cuối gằm xuống làm việc. Peter chảy người xuống ghế:
– I am dead! I am so dead!*
*Tôi toi rôi, toi rồi!
Ai nấy cười thầm, không thương xót.
Gần đến giờ ăn trưa thì có điện thoại. Nhận điện xong, Karen bảo tôi và Peter sang họp.
Phòng họp chỉ có vài người. Chúng tôi vừa vào tới nơi thì đã thấy trợ lí của Mike đặt ngay một chồng tài liệu dày cộp xuống trước mặt mình. Không có thời gian xem nội dung, tôi đành nhìn lướt qua tiêu đề. Lục Lệ Thành giới thiệu với Mike:
– Peter từng tu nghiệp ở New York nửa năm nên đã quen thuộc với cộng đồng Hoa kiều và giới doanh thương ở đó, món nào của nhà hàng nào hợp khẩu vị người Hoa, cậu ấy đều nắm rõ. Còn cô Armanda thì, là một trong số rất ít người thuộc ngành chúng ta lấy được chứng chỉ CPA và ACCA*. Họ là những ứng viên phù hợp nhất để đưa khách đi New York.
*Chứng chỉ hành nghề kế toán kiểm toán, CPA ở nước nào thì có giá trị ở nước đó, ACCA thì có giá trị quốc tế.
Nghe Lục Lệ Thành nói, Tống Dực liếc mắt nhìn tôi, tim tôi đập dồn. Mike gật đầu bảo Lục Lệ Thành:
– Khách hàng yêu cầu đột xuất quá, hộ chiếu và thị thực của họ…
Peter nói ngay:
– Không sao ạ! Em đi Mĩ về mới có bốn tháng, vẫn còn hạn thị thực.
Lục Lệ Thành nhìn tôi, mắt sáng quắc. Tôi đành thành thật trả lời:
– Phía tôi cũng không vấn đề gì lắm.
Đại tỷ mà biết thị thực chị làm cho tôi lại thành áo cưới mặc về nhà người khác, chắc sẽ chặt đầu tôi mất.
Mike cười hài lòng, quét mắt một vòng nhìn tất cả những người có mặt:
– Vậy thì làm theo như lời Elliott, dặn phòng nhân sự đặt vé máy bay và khách sạn cho hai người, thứ sáu khởi hành. Alex, cậu nghĩ sao? Nếu bên cậu thiếu người thì có thể mượn từ chỗ Elliott.
Tống Dực cười đáp:
– Không sao đâu anh.
Thứ sáu? Thứ sáu? Tôi thầm kêu lên, nhìn Lục Lệ Thành, mắt bừng bừng lửa giận và bừng bừng lửa hận. Lục Lệ Thành thoáng cau mày.
Mike rời phòng họp, mọi người cũng lục tục đi ra. Peter hào hứng dọn dẹp đồ đạc:
– Cùng đi ngắm New York phồn hoa nào!
Tôi chán nản nói:
– Cậu từng đi rồi đó thôi.
Giọng Peter mập mờ đầy ám muội, chứa đầy ngụ ý:
– Đưa lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước đi khảo sát thị trường cơ mà, khác đấy, khác hẳn luôn! À, sao chị không thi CFA* mà lại thi CPA?
*Chứng chỉ hành nghề phân tích đầu tư tài chính.
– Tôi… – Không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói với cậu ta rằng tôi vốn dĩ là kiểm toán viên?
Peter thấy tôi không đáp bèn tự đáp nốt:
– Sáng suốt thật đấy, rất sáng suốt! Bây giờ một lũ đều là CFA, mình chị CPA, hễ chạm đến lĩnh vực này là chị độc chiếm ngôi đầu. Hừm, một định hướng nghề nghiệp thông minh, rất thông minh! Sao tôi lại không nghĩ ra từ trước? Tôi có nên học thêm chuyên ngành nào đó lệch với chuyên môn chút ít không nhỉ?
Tôi nín lặng nhìn Peter. Thế nào là kẻ mạnh? Kẻ mạnh là thế này đây! Năm ấy tôi sống dở chết dở mới đủ điểm thi qua, người ta lại coi như trò giải trí.
– Cùng ăn trưa chứ?
– Không, chẳng muốn ăn.
Peter nhún vai bất cần, đi ra trước:
– Phụ nữ các chị, vì giảm béo mà ngược đãi bản thân quá lắm!
Đang buồn bã, tôi chẳng màng nhiều lời với cậu ta, chậm chạp thu nhặt xong cũng thành người cuối cùng rời phòng họp. Giờ ăn trưa thang máy rất bận, đợi hồi lâu mà chẳng thấy xuống, mãi mới xuống thì ních đầy những người, tôi đành tiếp tục chờ đợi. Đến lúc tính nước dùng thang bộ thì gặp Helen xách hai túi ni lông to tướng đẩy cửa thang bộ bước ra, tôi vội chạy đến đỡ một túi hộ chị.
– Cảm ơn cô, cảm ơn.
Tôi giúp chị xách đồ vào phòng họp nhỏ. Nhác thấy người ngồi trong, tôi lập tức ân hận về ý tốt của mình. Helen thoăn thoắt mở túi ni lông, lấy thức ăn bày biện trước mặt Lục Lệ Thành, tôi vừa định tháo lui thì anh ta gạt tài liệu sang một bên, lãnh đạm nói:
– Nhiều thức ăn lắm, cùng ăn đi.
Cái giọng ra lệnh chứ không phải đề nghị! Tôi đang đặt tay trên nắm cửa, chưa biết nên kéo hay buông. Helen lập tức xới thêm bát cơm và sắp một đôi đũa, tươi cười nói:
– Còn cả canh rất ngon nữa đấy!
Tôi cân nhắc. Cũng được, nhân cơ hội này trao đổi thẳng thắng với anh ta. Tôi ngồi xuống bên Lục Lệ Thành, ngoảnh đầu nhìn thì thấy Helen đang pha cà phê trong góc phòng, bèn hạ giọng hỏi:
– Rốt cuộc anh muốn sao đây?
Lục Lệ Thành xoay ghế lại ngồi đối diện với tôi, hai tay khoanh trước ngực:
– Tôi muốn sao? Tôi đang muốn hỏi rốt cuộc cô nghĩ sao đây?
Á, hả? Cái gì? Đầu óc tôi rối beng.
– Tôi, trong vai trò quản lí của công ty, tự đánh giá mình luôn đối xử với cô rất tử tế, cho cô cơ hội để phát huy tài năng. Nhưng cô, ở vị trí nhân viên công ty, đã báo đáp tôi những gì? Ánh mắt giết người? Lén lút như chạy giặc?
– Tôi… tôi… vậy ư? – Tôi yếu ớt phản bác.
– Cô cho rằng cơ hội đưa khách đi là dễ dàng đấy à? Bây giờ thị trường Trung Quốc là thị trường sôi động và giàu tiềm lực nhất thế giới. Khách hàng đợt này được phía Mỹ coi trọng vô cùng, cô sang đó rồi sẽ gặp toàn những quản lí cấp cao, cô tưởng cơ hội tương tự nhiều lắm sao? Bao nhiêu người làm ở MG cả đời chưa chắc được một lần đi, tôi bạc đãi cô chỗ nào chứ?
– Tôi… tôi… – Tôi cứng họng. Sao cuối cùng lại biến thành lỗi của tôi hết thế này?
– Tô Mạn, tôi nói thẳng. MG trả lương cho cô là để cô làm việc. Nếu cô bằng lòng làm thì làm cho tử tế, còn không vui vẻ làm, thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể mời cô khăn gói ra đi – Ngừng một lát Lục Lệ Thành lạnh lùng bổ sung – Bất kể cấp trên của cô là ai.
Nói xong, anh ta xoay ghế lại ăn cơm, còn tôi bắt đầu phân tích theo hướng tư duy của anh ta, hình như là tôi lòng dạ tiểu nhân, là tôi thần hồn át thần tính, là tôi mắc chứng hoang tưởng bị hại thật, vậy thì… vậy thì suy nghĩ trước giờ của tôi từ đâu mà ra? Nghĩ ngợi hồi lâu mà vẫn không thông suốt, đành chân thành tạ lỗi với anh ta:
– Xin lỗi anh, chắc tôi hơi hiểu lầm anh, sau này tôi sẽ gắng sức làm việc.
Lục Lệ Thành chẳng gật chẳng lắc, cao giọng gọi:
– Helen, cà phê!
Helen ban nãy còn pha cà phê chậm rì như đánh thế chiến, nay đã ngay lập tức bưng ba cốc cà phê lại. Mocha cho Lục Lệ Thành, latte cho tôi, cappucino cho chị, không sai một li. Helen mỉm cười ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm, tuồng như không hề phát hiện ra không khí lạ lùng giữa tôi và Lục Lệ Thành. Cảm giác bất an khó tả lại tràn lên ngập tim tôi.
Tôi đang cúi mặt nhẩn nha từng miếng thì tiếng nhạc chói tai “Anh yêu em, yêu em như chuột yêu gạo…” réo ầm phòng họp. Helen vồn trầm tĩnh mà cũng phải ngẩng đầu liếc tôi, xem ra điệu nhạc chuông thịnh hành mà nhắng nhít này quả thực không hợp tai họ.
Tôi cuống quýt móc điện thoại, bấm nút nhận:
– Alô!
– Tôi đây.
– Tôi biết, chuyện gì đấy?
– Sao bà thì thà thì thào thế? Đang giờ nghỉ trưa, giờ nghỉ ngơi hợp pháp của bà. Giờ nghỉ ngơi hợp pháp là gì? Chính là là thời gian cho bà cái quyền hợp pháp tán gẫu với bạn bè và…
Tôi vội lấy tay che miệng, khẽ khàng nói:
– Tôi đang ăn cơm với sếp.
– Khốn kiếp! Ta đây một hạt cũng không nuốt trôi, nhà ngươi lại đàng điếm ăn chơi lả lơi nồng đượm với sếp là sao?
Vì điện thoại hơi bị rò tiếng, tôi không dám tiếp tục ngồi trong phòng họp nữa, cũng không kịp cáo lỗi đã chạy thẳng ra ngoài. Mà không thể trách mắng Ma Lạt Thang, bình thường cô nàng vẫn luôn thấu tình đạt lí, nếu xử sự quá đáng tức là có nguyên do khác rồi.
– Bà làm sao vậy?
– Tối thứ Bảy này tôi phải đi xem mặt. Vừa lên mạng dạo một vòng nhật ký xem mặt của thiên hạ để tự khích lệ sĩ khí, không ngờ càng đọc càng rợn người. Hồi trước tôi tưởng mấy kẻ bà gặp phải khi đi xem mặt đã là hàng tuyển rồi, chưa bao giờ ngờ rằng trên đời quả thật có biến thái hơn, không có biến thái nhất – Giọng Ma Lạt Thang thều thào như cá ngáp.
Tôi cười ngất:
– Chị ơi, chúc mừng chị, cuối cùng đã đặt chân lên đường cách mệnh rồi đấy!
Ma Lạt Thang rên rỉ hỏi:
-Bà bảo tôi nên ăn vận ra sao? Tính đi tính lại, tôi thấy mặc kiểu “ngây ngây thơ thơ” vẫn là hợp nhất. Nhỡ có chủ đề gì mình không hứng thú thì đành mỉm cười bí ẩn tựa Mona Lisa, ra vẻ nửa khôn nửa dại là được rồi. Như thế vừa không thất lễ vừa không làm khổ bản thân, bà nghĩ sao?
– Do đâu bà phải mất công thế? – Tôi mang máng thấy điều lạ lùng.
– Chẹp, người do ba tôi giới thiệu, không dám xử hỗn. Dù người ta thế nào, tôi cũng không thể để ba mất mặt, bẳng không sẽ bị quét ra khỏi nhà. Tối thứ Sáu đi làm về đến chỗ tôi ngủ nhé! Bà kinh nghiệm đầy mình, truyền thụ cho tôi mấy chiêu, dẫu không tránh được hàng tuyển thì cũng nên học cách đối phó hàng tuyển.
Xem mặt mà còn có kiểu “kinh ngiệm” với “không kinh nghiệm”, thế thì mai sau tôi mở công ty tư vấn xem mặt cũng được đấy nhỉ? Truyền thụ ba mươi sáu kế khiến bọn hàng tuyển ngại khó rút lui, bảy mươi hai chiêu khiến kẻ làm người ta chướng mắt lại tưởng chính hắn chướng mắt với người ta.
– Gánh nặng cách mệnh lần này, e là cô em phải tự gánh lấy thôi. Thứ sáu chị bay đi Mỹ rồi, một tháng nữa mới về cơ.
– …%@#$%!*^…
Tôi đưa điện thoại ra xa, vừa nhàn nhã thả bộ trên hành lang vắng tanh vừa im lặng đợi cho Ma Lạt Thang chửi cho đã miệng. Cũng may đang giờ nghĩ trưa, nếu không tôi phải trốn vào nhà rác mà điện đàm với cô mất.
Tôi đến gần thang máy đúng lúc cửa trượt mở. Tống Dực bước ra, trông thấy tôi thì ngẩn người:
– Chưa xuống ăn cơm à?
– Đồ vong ân bội nghĩa, mỗi lần đến lúc then chốt…
Đến lúc then chốt, tôi phũ phàng ngắt luôn điện thoại, giọng Ma Lạt Thang tắt lịm. Chắc giờ nay cô cũng như tôi, đều muốn bóp chết đối phương ngay tắp lự.
– Tôi… tôi… anh cũng chưa đi ăn à?
– Tôi có vài việc cần bàn với Elliott nên cùng giải quyết luôn ở phòng họp – Tống Dực vừa đáp vừa đẩy cửa vào, nói với Lục Lệ Thành bây giờ đang vừa ăn vừa xem tài liệu – Xin lỗi, vướng một cuộc điện thoại nên sang muộn.
Trông thấy anh, Helen đứng ngay dậy đi lấy hộp cơm và pha cà phê. Lục Lệ Thành gật đầu với Tống Dực, mắt vượt qua anh và nhìn đến chỗ tôi:
– Cô không ăn đi, cơm canh nguội hết mất rồi!
Tống Dực đưa mắt nhìn đũa bát bên cạnh Lục Lệ Thành. Cơm và thức ăn trong bát đều do Helen san sẻ từ xuất ăn của Lục Lệ Thành, cố nhiên món nào món nấy giống hệt của anh ta.
Tôi không dám can đảm đoán xem Tống Dực sẽ suy diễn đến đâu, chỉ còn nước gồng mình trở lại ngồi bên Lục Lệ Thành, cúi đấu quýnh quáng và cơm, từng hạt từng hạt cứ mắc ở cổ, nghẹn đến bí bách cả người. Lùa hết bát cơm, tôi đứng lên lao ra ngoài:
– Tôi ăn xong rồi, mời các anh.
Tô Mạn! Mày thật là ngốc, là ngu, rõ ràng trông thấy Helen xách hai túi to tướng thì phải nghĩ ngay đến việc sẽ còn người khác nữa chứ! Ngờ nghệch, đần độn! Tôi bấm số của Ma Lạt Thang, “Chửi tôi đi!”
Ma Lạt Thang không hề khách sáo:
– Đối với những yêu cầu quái thai như vậy, tôi chưa từ chối bao giờ.
Hết giờ làm, tôi bàn giao tử tế mọi việc và thu dọn xong xuôi thì trong văn phòng cũng chỉ còn lác đác vài người. Tôi đeo cặp máy tính ra cửa, chưa được bao xa đã nghe tiếng bước chân dồn đến sau lưng, bèn mỉm cười quay lại. Thấy Tống Dực. Nụ cười bỗng dưng hóa đá, vốn định cất tiếng chào mà không sao nên lời.
Chúng tôi đứng bên nhau chờ thang máy, Tống Dực chợt hỏi:
– Có rảnh tối cùng đi ăn cơm?
Tôi ngớ người. Tống Dực mời mình đi ăn tối?
Cửa thang máy trượt mở, tôi vẫn đứng ngây ra. Thấy cửa bắt đầu khép lại, Tống Dực buộc phải vươn tay kéo tôi vài trong. Áo choàng của tôi thuộc dạng vạt dài chiết eo, mặc lên thướt tha thì có thướt tha, duyên dáng thì có duyên dáng, nhưng thi thoảng cử động lại rất bất tiện, bây giờ chưa ra khỏi tòa nhà nên chưa cài cúc, vạt áo buông lơi, vì thế khi Tống Dực kéo, người tôi nghiêng vào thang máy, còn vạt áo mềm mại giắt lại khe cửa, cộng thêm đôi giày cao gót phản chủ khiến thân mình tôi đổ thẳng ra trước. Vì tay kia bận xách cặp máy tính, đang lúc bất ngờ, Tống Dực đành đưa thân làm “phanh hãm” cho tôi. Kết quả là lần đầu tiên, tôi thực sự nằm gọn trong lòng Tống Dực, tay anh giữ chặt eo tôi.
Thang máy trôi xuống từng tầng, từng tầng một, người chúng tôi cùng cứng đờ ra. Về lí trí, tôi biết mình nên khẩn trương đứng thẳng dậy, nhưng về tình cảm, tôi thấy mình như vượt trăm sông ngàn núi, gian nan lắm mới đến được bến bờ nghỉ ngơi, chỉ muốn yên nương tựa thế này mãi mãi. Để mặc trái tim điều khiển, tôi buông thả nhắm mắt, đầu ngả nhẹ vào vai anh.
Cứ như một thế kỉ đã trôi qua, thực tế thì chỉ diễn ra trong tích tắc. Tống Dực lịch thiệp đỡ tôi dậy, tách xa khỏi tôi. Tôi bàng hoàng hụt hẫng.
Cử chỉ mơ hồ vừa rồi, người ngoài có thể không nhận thấy, nhưng Tống Dực là người trong cuộc, chắc chắn đã nhận ra phản ứng khác thường, tôi ngượng ngùng không biết chui vào đâu nữa. Con người đứng được trên muôn loài là nhờ có lí trí, biết dùng linh hồn khống chế nhục thể, nhưng tôi, trong khoảnh khắc vừa rồi lại để bản năng chi phối bản thân.
Tống Dực ấn số tầng gần nhất. Thang máy dừng lại, cửa mở, anh giúp tôi gỡ vạt áo bị giắt, cửa khéo vào thang máy tiếp tục trôi xuống. Tống Dực im lặng, cố ý đứng xa tôi. Tôi cúi gằm mặt, rúc sát vào góc, lòng thẫn thờ trống trải.
Lại có người vào thang máy. Công ty lớn, chẳng có mấy người quen tôi, nhưng ai nấy đều biết Tống Dực, lại nhờ có trận thi đấu bóng rổ nên có thêm bao nhiêu người làm thân với anh, thang máy đầy ắp những tiếng chào hỏi, cười nói xôn xao. Tống Dực vui vẻ tiếp chuyện tất cả, tôi và anh bị đám đông tách về hai góc thang máy, thậm chí tôi không nhìn thấy bóng anh. Tim tôi cứ trĩu dần trĩu dần xuống, anh lại dần dần xa cách tôi đấy, có lẽ một giây nữa sẽ tan biến trong biển người thôi, tất cả chỉ tại hành động ngu ngốc xốc nổi của tôi.
Thang máy xuống đến tầng một, Tống Dực đi ra cùng mọi người, đầu không ngoảnh lại.
Bóng anh tan dần trong ánh đèn đêm, biến mất trong biển người như tôi vừa dự đoán. Tôi mê man bước ra đến cửa. Sau trận tuyết, gió lạnh như cắt, nhưng tôi không buồn cài áo choàng, mặc cho gió thổi lên lồng lộng. Tôi cứ bước men theo lề đường, cũng không biết được mình muốn ngồi tàu điện ngầm hay là gọi taxi. Trong lúc thần trí mông lung, tôi thậm chí không ý thức được mình muốn làm gì, chỉ biết trái tim đang rất đau đớn. Tống Dực sẽ đánh giá tôi thế nào? Mà còn có thể đánh giá thế nào được nữa? Một nhân viên lao vào lòng xếp, tự nguyện ôm ấp, mưu đồ quyến rũ?
Một chiếc taxi ghé lại lề đường, tôi lầm lì đi qua bên cạnh. Cửa xe mở ra, một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi, “Tô Mạn!” Tôi mừng quýnh ngoái lại:
– Anh chưa biến mất, anh chưa biến mất!
Vừa rồi không rơi nước mắt, nhưng bây giờ mắt tôi giàn giụa. Tống Dực không hiểu tôi đang nói gì, cố nhiên không thể đáp lại, chỉ gọi:
– Vào đây trước đã, chỗ này không dừng xe được.
Chiếc taxi hòa vào dòng xe. Chắc Tống Dực Quyết định coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra trong thang máy, nên vẻ mặt vẫn tươi tỉnh như thường:
– Tôi mời cô ăn tối còn gì. Tôi vừa đi gọi xe rồi quay lại đón cô, nhưng không thấy cô đâu nữa.
Tôi lờ mờ cảm thấy lời anh nói không phải sự thật, ban nãy đúng là anh muốn bỏ đi thật, chỉ có điều lên xe xong lại thay đổi ý định. Nhưng quan trọng là anh đã quay lại, còn tại sao quay lại thì không đáng kể. Tôi dẹp tâm trạng rối bời, đóng cho tròn vai đồng nghiệp của anh:
– Tôi tưởng anh nói đùa.
– Khách hàng này quan trọng, ngày kia cô phải đi New York rồi, vì thế có vào chi tiết tôi muốn bàn với cô lần nữa.
– Vâng, được ạ.
– Cô thích ăn món gì?
– Gì cũng được.
Xe dừng ở một tiệm quen, tôi cười nói ngay:
– Đậu phụ sốt gạch cua ở đây là nhất quả đất, ngoài giòn trong mềm, thơm nức mũi. Còn cả ngân hạnh rang, cơm xong mà nhặt từng hạt tách vỏ mà ăn, đúng là nhấm nháp tuyệt vời lúc chuyện phiếm.
Tống Dực sững người, chắm chằm nhìn tôi:
– Câu cô nói hệt với câu bạn tôi nói lúc giới thiệu quán này.
Tôi chỉ biết cười khan:
– Xem ra mọi người nhận xét giống nhau.
Có thể giống hệt được ư? Căn bản là cùng một người mà!
Chúng tôi ngồi xuống, gọi một ấm trà Thiết Quan Âm. Anh vừa rót trà cho tôi vừa nói:
– Tôi cảm thấy cô rất giống người bạn ấy của tôi.
Tôi vốn định đánh trống lãng, nhưng lại đột nhiên đổi ý, muốn biết rốt cuộc anh nghĩ thế nào về tôi.
– Bạn anh cũng vụng về hậu đậu, đụng đâu đổ đó như tôi à?
Anh mỉm cười:
– Cô với cô ấy, đều toát ra vẻ ngây thơ hiếm có.
Tôi cắn môi ngẫm nghĩ câu nói này ruốt cuộc là tán dương hay chê bai, nghĩ lâu lắc mà không thông, đành thẳng thừng:
– Tóm lại anh khen, hay chế giễu tôi thế?
Mắt anh ánh lên thú vị, khóe miệng cong lên rất đẹp. Tôi trân trân nhìn anh, không thể dời mắt đi được. Anh dần dần thôi cười, cũng đăm đăm nhìn lại tôi, được một lát phải giả vờ là rót trà nên không nhìn nữa. Thật ra chén của cả hai đều vẫn còn đầy, anh nhấc ấm lên xong, cố gắng không để bị bối rối, đặt ấm về chỗ cũ.
Ở văn phòng, dẫu phải đối mắt với Lục Lệ Thành, anh cũng luôn kính kẻ và vững vàng, kể từ nụ cười trở đi. Nhưng chính kín kẽ vững vàng quá mức nên có phần không thực, anh bây giờ, mới chính là anh.
Tống Dực không nhìn tôi nữa, vừa ăn vừa giải thích về nhân sự bên New York và những điều tôi cần chú ý. Lòng tôi thì cứ rối bời, đã hẹn cuối tuần gặp mặt để anh biết tôi là ai, bây giờ thế này, kế hoạch coi như đổ bể.
Đậu phụ sốt gạch được dọn lên, Tống Dực múc cho tôi một muôi đầy:
– Có lẽ sau này tôi nên mời bạn thân của tôi ra ăn cùng mới được. Chắc chắn các cô sẽ hợp nhau lắm đấy!
Anh cười nói, vẻ mặt thẳng thắn, cử chỉ đường hoàng. Đến giờ tôi mới bất thần ý thức được một điều khủng khiếp. Tôi nghĩ hành động của mình là lí do bất đắc dĩ, chưa bao giờ cho rằng có thể quen anh trên mạng, càng không mong rằng anh sẽ coi cái tôi trên mạng ấy là bạn thân. Nếu một ngày kia anh phát hiện ra mọi chuyện, liệu có cảm thấy bị tôi lừa gạt không?
Món đậu phụ sốt gạch cua ngoài giòn trong mềm, tôi không còn thấy thơm ngon chút nào nữa, ngược lại mồm miệng đắng chát. Trên đời này có một thành ngữ là “há miệng mắc quai”, coi như tôi đã thực sự nếm mùi rồi đây. Tôi biết anh đang liên tục dặn dò tôi, mà tôi thì ngược lại, không nghe lọt tai bất cứ điều gì, chỉ hàm hồ ậm ừ. Cuối cùng thấy tôi chểnh mảng quá mức, anh bèn kết thúc bữa ăn một cách chóng vánh để đưa tôi về.
Tôi nằm mộng cũng không ngờ được, bữa tối đầu tiên của tôi với anh lại kết thúc sơ sài như thế.
Về đến nhà, tôi như con thú cuồng chân, cứ lồng lộn, đi lại trong phòng. Trên MSN, hình ảnh đại diện của anh bật sáng, nhưng không chủ động trò chuyện với tôi. Tôi ngồi thừ ra rất lâu mới gọi anh, giải thích rằng cuộc hẹn cuối tuần phải hủy bỏ.
“Em có chút việc đột xuất, e rằng cuối tuần không thể gặp mặt được. Em xin lỗi!”
“Không sao.”
Chúng tôi bắt đầu lan man sang những chuyện khác. Anh giới thiệu cho tôi một quyển sách gần đây, bình luận nội dung trong đó, thoải mái bộc lộ với tôi hết niềm yêu thích của mình. Trái tim tôi càng lúc càng nặng nề. Nếu biết tôi là nhân viên dưới quyền anh, anh còn cười thảnh thơi thế này trước mặt tôi nữa không?
Cuộc trò chuyện trên mạng từng khiến tôi rất hạnh phúc, đến giờ lại làm tôi tràn ngập ăn năn. Tôi không biết nên trả lời anh thế nào đành vòng vo bóng gió, đưa câu chuyện đi càng lúc càng xa.
“Lại có tuyết rồi.”
Tôi ngẩng mặt nhìn ra cửa sổ , tiện tay tắt đèn bàn, ” Đúng nhỉ!”
Những bông tuyết li ti bay trôi nổi, như hữu tình như vô ý. Tôi bước lại mở cửa sổ, rèm cửa soạt một tiếng bị thổi tóc lên cao, giấy trên bàn cũng bị hất tung xuống đất, tôi không để tâm, mặc chúng cuộn bay dưới sàn nhà.
Tôi đang đứng đó, đón gió lạnh. Phong cảnh giống hệt đêm qua, nhưng tôi không cảm nhận được chút sắc màu nào nữa, thì ra người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!
Đột nhiên, tôi hạ quyết tâm. Trên đời này, bất kể dùng danh nghĩa nào, đều không thể coi là lí do đề lừa gạt. Trước đây tôi không ý thức được, cứ mê muội tham luyến sự dịu dàng thân mật của anh, bây giờ tôi đã hiểu sai lầm của mình, thì quyết không thể phạm sai lầm thêm nữa.
Tôi vớ lấy áo choàng lao ra khỏi nhà. Tài xế taxi phóng điên cuồng. Hơn hai mươi phút sau, tôi đã đứng dưới chân toà nhà của anh. Khi lấy điện thoại ra tôi hơi ngập ngừng, thậm chí muốn quay mình bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng, nhân lúc can đảm còn chưa tiêu tan, dùng điện thoại gửi tin nhắn đến MSN, “Có thể ra mở cửa sổ một lát được không? Em đứng ở cột đèn dưới nhà, nếu anh tức giận, em hoàn toàn hiểu được, và sẽ im lặng rời đi.”
Tôi đứng ở chỗ sáng nhất của đèn đường, lặng lẽ chờ tuyên án.
Vì ra khỏi nhà quá vội vàng, tôi không mang theo mũ, bây giờ phải đứng lâu, cảm giác ngọn tóc và lông mi phủ đầy những tuyết. Bình thường ra vào luôn có điều hoà, mặc chiếc áo choàng chỉ cốt đẹp không cốt ấm này cũng không cảm thấy rằng quá phong phanh, bây giờ mới biết nó mỏng như tờ giấy, hơi lạnh của tuyết cứ từng đợt từng đợt thấm vào xương tuỷ tôi.
Tôi co rúm mình, ôm hai cánh tay run lên cầm cập. Đã nửa tiếng trôi qua. Từ nhà anh đi xuống chỉ mất giỏi lắm là hai phút. Thật tình câu trả lời quá rõ ràng, nếu bằng lòng gặp tôi hẳn anh đã xuống từ lâu rồi. Nhưng tôi vẫn không muốn rời đi, không hề muốn phải rời đi trong lặng lẽ.Thì ra luận điệu khí khái vừa rồi chỉ là kiêu hãnh, còn khi đố mặt với nỗi sợ mất anh, lòng kiêu hãnh của tôi hoàn toàn tan rã.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, tôi vẫn đứng lù lù ở đấy, mắt trăn trối dõi lên cửa sổ tầng 9, chân đã đông cứng. Trên đầu trên mặt trên người phủ đầy tuyết mà tôi vẫn không cảm thấy lạnh, tựa hồ tôi có thể đứng mãi thế này đến khi tận thế, miễn là tận thế ấy có anh.
Một bóng người từ toà nhà lao ra, dừng trước mặt tôi:
– Cô…cô đúng là đồ ngốc !
Giọng anh chất chứa cơn giận bị kìm nén.
Anh hấp tấp cởi áo choàng đang mặc, khoác vào người tôi, phủi tuyết trên đầu cho tôi, chạm đến tay thấy lạnh toát, bèn lập tức nửa ôm nửa dìu tôi vào toà nhà.
Người tôi cứng đờ, không nhúc nhích nỗi. Anh cởi chiếc áo choàng ướt đẫm của tôi ra, lấy chăn quấn quanh tôi, tăng nhiệt độ máy sưởi, lại rót một ly vodka, để tôi vịn tay anh uống từng ngụm nhỏ đến hết.
Chất cồn vào ruột, thân thể tôi ấm dần lên, một cơn rùng mình bất giác chạy suốt chân tay, nhưng cuối cùng cũng tự cử động được rồi. Anh đặt một ly vodka trước mặt tôi, xong tự rót cho mình một ly, ngồi xuống bên cạnh lặng lẽ nhấm nháp. Vì anh ngồi sấp bóng, tôi không nhìn rõ nét mặt, chỉ trông thấy dáng anh lãnh đạm xa cách.
Người tôi bắt đầu ấm lên, nhưng tim càng lúc càng lạnh. Tôi làm thế này có ý nghĩa gì chứ? Diệc Thư từng nói,”Tư thế không đẹp, thắng cũng coi như thua.” Vừa rồi ở trên này, chắc chắn anh đã trông thấy tôi, chủ định đợi tôi rời đi, nhưng tôi lại óng bộ thà chết rét cũng phải bám trụ, tôi bức bách anh xuống gặp tôi, có khác gì đám đàn bà một khóc mếu ăn vạ, hai bù lu bù loa, ba treo cổ tự tử thời xưa đâu?
Tôi đừng dậy, hai chân vẫn run lập cập, không biết rốt cuộc thân lạnh hay tâm lạnh, bước đi loạng choạng. Tôi run rẩy với lấy áo khoác chuẩn bị đi:
– Tôi về đây, xin lỗi đã quấy rầy, tôi… sau này sẽ mời anh ăn cơm… để chuộc tội…
Anh điềm tĩnh nhìn tôi, không nói không rằng. Đúng lúc tôi sắp rời khỏi, đã đi qua chỗ anh rồi, anh liền nhoài tới kéo tay tôi. Người tôi mềm nhũn ngã ngửa ra sau, đó đúng là vào lòng anh. Tôi giãy giụa định ngồi dậy, nhưng anh ôm cứng lấy tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi, không nói một lời , chỉ có cánh tay quấn quanh càng chặt.
Tôi ngừng giẫy giụa, run lẩy bẩy trong lòng anh. Giọng anh nghèn nghẹt:
– Có lạnh không?
Tôi lắc đầu thật mạnh.
Đúng là vòng tay mà tôi mơ tưởng sớm chiều đây. Nhưng lúc này, khi từng đợt sóng hạnh phúc hư ảo dâng lên, tôi vẫn thấy thấp thoáng tuyệt vọng.
Một lúc lâu sau, Tổng Dực buông tôi ra, lấy áo để tôi thay, rồi lục lọi các chỗ tìm thuốc cho tôi uống để đề phòng cảm lạnh.
Mấy phút sau, tôi mặc áo ngủ của anh, quấn mình trong chăn chiên của anh, ngồi chình ình trên xô pha của anh, tưởng đâu mình không còn ở hạ giới nữa. Đây là sự thật ư?
Tôi gặm móng tay, chằm chằm nhìn anh. Anh đi đến đâu, tôi nhìn anh đến đấy. anh bất lực quay mình lại:
– Em tính khoan hai cái lỗ trên người tôi chăng?
Tôi cười ngớ ngẩn, tốt nhất là treo thêm một cái biển, ghi dòng chữ “Tài sản của Tô Mạn” nữa.
Anh đưa cốc tùng lam vừa sắc xong cho tôi. Tôi cau mày, từ nhỏ đến lớn, tôi ghét nhất là mùi thuốc bắc, thà là tiêm hoạc truyền dịch chứ không chịu uống thuốc. Anh nghiêm mặt, “Uống đi!” Tôi bèn ngoan ngoãn uống. Anh đầm đầm nhìn tôi, có thoáng chốc ngỡ ngàng.
Chúng tôi ngồi trên xô pha, trước mặt là tường kính, trông thấy rõ bông tuyết bên ngoài, cạnh xô pha đặt một chiếc bàn xếp nhỏ, bên trên là máy tính xách tay, trà kỷ rộng rãi thì trưng dụng thành bàn làm việc, chất đầy giấy tờ và tài liệu các loại. Tôi khẽ hỏi:
– Buổi tối anh lên mạng ở đây ạ?
Anh đăm đăm nhìn ra tường kính, khẽ “ừ” một tiếng. Tôi hình dung ra bao nhiêu đêm anh ngồi ở vị trí tôi ngồi bây giờ, trò chuyện với tôi ở đầu mạng bên kia.
– Anh… anh còn trách em đã lừa anh không? Em không cố ý đâu, em chỉ muốn có một buổi gặp đầu tiên hoàn mỹ, chứ chưa bao giờ vọng tưởng anh lại coi em như tri kỷ. Em thật không ngờ sự việc xoay chuyển thành thế này…. . Tôi nóng lòng muốn giải thích cho rõ ràng mọi chuyện, nhưng lời lẽ lại cứ nhạt nhẽo thiếu sức thuyết phục như vậy.
Anh quay mặt sang nhìn tôi, ánh mắt vừa dịu dàng, vừa bỡn cợt, vừa bao dung:
– Em ngốc quá đi thôi! Em thật sự tưởng rằng tôi không hay biết gì sao? Ban ngày tôi làm việc ở cùng một tầng lầu với em, buổi tối lại trò chuyện với em, mà em không thèm bận tâm đến việc cư xử cho đúng cách một tay lừa gạt. Em chỉ coi chỉ số thông mình của tôi thấp đến mức nào chứ?
Tôi há hốc miệng, ngơ ngẩn nhìn anh.
– Có một buổi tối, tôi nói với em rằng gần đây bị nóng trong, hôm sau em đem trà hoa cúc đến văn phòng cho tất cả mọi người, vờ vịt là của họ hàng cho, nhiều quá nhà uống không hết. Tiếp theo còn một số việc lặt vặt nữa, bấy giờ tôi đã ngờ vực em rồi. Thời gian Lục Lệ Thành gặp sự cố, ban ngày tinh thần em để đâu đâu, buổi tối cũng không buồn nói chuyện, hễ gọi tôi là toàn hỏi những việc liên quan đến ngân hàng đầu tư. Tôi còn băn khoăn, đầu bên kia thay người rồi chăng, sao bỗng dưng ham học như thế? Mấy hôm sau, em đem tường trình đến cho tôi, nộp tường trình xong, em lập tức trở lại bình thường, tôi chủ động trao đổi với em những việc liên quan đến nghiệp vụ tài chính, em còn hờn dỗi nói là cảm giác như vẫn ở văn phòng, không muốn bàn mấy chuyện ấy với tôi. Tình hình như thế, một hai lần còn bảo là trùng hợp đến chín mười lần thì chỉ quy về một nguyên nhân thôi.
Tôi ấm ức, buồn bực cắn môi, thì ra là vì Lục Lệ Thành nên mới bại lộ. Anh thì cười nụ, trịnh trọng góp ý:
– À, phải rồi, còn máy tăng độ ẩm nữa. Bận sau mà tặng ai “đồ cũ”, hãy nhớ là nhãn hiệu không chỉ dán ở ngoài bào bì, mà còn phải xem ở đế sản phẩm có dán không nhé !
Tôi đỏ bừng cả mặt, thì ra anh đã biết tôi là ai từ lâu, thế mà ngày ngày tôi vẫn ỷ vào việc anh “không hay không biết” mà lên mạng táo gan bộc bạch hết tình cảm mình dành cho anh, kể lể những vui buồn của mình với anh. Ngượng nghịu hồi lâu, tôi đâm giận:
– Lúc…. lúc tối ăn cơm anh còn cố ý trêu em.
Anh cười vang, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt vô tội:
– Tôi cũng không biết em dễ bị trêu ghẹo đến thế. Tôi chỉ nhất thời nghĩ ra, tiện miệng đùa em như vậy, em lại thần người căm hờn nhìn khăn trải bàn. Ngắm vẻ mặt em, tôi thấy món đậu xốt cua cực kỳ dễ trôi cơm.
Tôi vùi mặt vào đầu gối, mặc kệ anh nói gì, đều không thèm đếm xỉa. Anh ở đây nắm rõ mọi chuyện, tôi thì ở kia đau khổ cho tình cảm không thể thổ lộ, hổ thẹn vì mình đã lừa anh.
Đột nhiên, Tổng Dực đứng lên tắt đèn bàn rồi trở lại bên tôi, ghé xuống hỏi:
– Mạn Mạn, có muốn ngắm tuyết cùng anh không?
Nhờ cách gọi hết sức tự nhiên ấy của anh, mạng ảo và hiện thực đã hoàn mỹ dung hoà làm một.
Buồn bực dù nhiều đến đâu đi nữa, phút chốc liền tiêu tan, tôi bề ngoài vẫn cố đanh mặt, nhưng môi đã rạng nét cười, cảm giác ngọt ngào thấm vào tận đáy lòng.
Đêm hôm ấy, tôi và anh ngồi trên xô pha, trong phòng bóng tối yên tỉnh, ngoài trời bông tuyết chao bay, chúng tôi cùng rủ rỉ hết chuyện đến chuyện khác, như thể đã quen nhau một đời một kiếp, như thể xưa nay vẫn ở bên nhau, lúc trước đã thế, mà mai sau cũng mãi mãi như thế.
Đêm đã khuya, vạn vật im lìm, tôi vẫn lọ mọ trên máy làm báo cáo nhóm để mai nộp cho Tống Dực, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Đột nhiên, MSN phát tiếng tít tít, tôi lền mở lên.
“Tắt đèn đi, ra cửa sổ.”
Câu nói không đầu không cuối làm tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng miễn là lời Tống Dực thì tôi sẵn lòng tuân theo. Vì thế tôi lập tức tắt đèn bàn, gấp máy tính lại và đến cửa sổ.
Tôi kéo rèm, đập vào mắt là tuyết trắng la đà khắp trời. Trận tuyết đầu tiên đã đến Bắc Kinh một cách thầm lặng và đột ngột.
Những bông tuyết chấp chới cứ rơi triền miên, nhẹ nhàng trao lượn. Tuyết múa giữa không trung tựa một vở vũ kịch tình yêu của thời phim đen trắng, tình ý dạt dào mà mãi không thổ lộ. Tuyết ngập đèn đường lại lung linh như bầy thiên tinh mải mê khiêu vũ, không ai thưởng thức mà vẫn xinh đẹp một mình, toát lên rực rỡ xa hoa giữa thầm sâu đêm tối.
Bắc Kinh mà lại yên tĩnh đến thế, thoáng đãng đến thế, trong lành đến thế!
Tâm hồn tôi choáng ngợp trước cảnh tượng kì diệu của thiên nhiên, cảm thấy làn tuyết yên ả kia ăm ắp những ngang tàng, sắc trắng tinh thuần kia ngời ngời những quyến rũ, như vạt vái đỏ lồng lộng mời gọi của vũ nữ Latinh. Nếu có thể, tôi hy vọng biết bao rằng lúc này chúng tôi đang đứng bên nhau chứ không phải ở hai đầu mạng. Tôi muống ngắm gương mặt anh, cảm hơi ấm anh, nghe giọng anh nói.
Tôi nhảy bổ lại bàn, mở máy tính lên, gõ thăm dò, “Anh có muốn nối mạng ra đời thực không?”
Sự im lặng kéo dài, nhưng tôi dám chắc là anh trông thấy rồi. Hai tay tôi bắt chặt, đặt trước trán, âm thầm cầu nguyện. Rất lâu rất lâu sau, lâu đến nỗi tôi tưởng anh lại tan biến khỏi đời tôi lần nữa, thì một câu nhảy ra màn hình, “Mạng có vẻ đẹp của mạng, nhờ có khoảng cách nên sự hoàn mỹ mới tồn tại được.”
“Em tin rằng anh ngoài đời cũng giống như anh trên mạng thôi. Anh sợ em khác với đời thực chăng?”
Tôi như cảm nhận được đầu bên kia như có tiếng thở dài, ý chừng vừa cố cưỡng vừa khó cưỡng, “Bao giờ em rảnh để gặp mặt?”
Tôi mừng đến phát khóc, lẩm bẩm “Cảm ơn” với máy tính rồi bắt đầu gõ, “Cuối tuần này được không?”
“Tối thứ Bảy, quán Điêu Khắc Thời Gian ở Nam Thanh Hoa nhé!”
“Vâng.”
“Làm sao chúng ta nhận ra nhau?”
“Miễn là anh đến, em nhất định sẽ tìm được anh.”
Anh không hỏi cặn kẽ tại sao, chỉ gửi một biểu tượng chúc ngủ ngon rồi thoát, để lại tôi đờ đẫn hồi lâu trước màn hình. Xét tâm tính anh, đã chịu nhận lời gặp bạn trên mạng thì ắt phải có thiện cảm rồi, vì sao thái độ anh lại đắn đo đến thế, tưởng đâu tôi mà mà tiến thêm một bước nữa thì anh sẽ quay mình bỏ chạy, sự đắn đo này hoàn toàn không hợp với tính cách của anh.
Tôi ra cửa sổ, áp mặt vào kính, cảm nhận hơi lạnh ngấm vào xương tủy. Lúc này đây, có phài anh cũng đang đứng trước cửa sổ, để tâm hồn say lịm với màn đêm?
Tuyết lặng lẽ rơi, điệu múa bay bổng kia không hé lộ cùng tôi điều gì, tôi đành cầu nguyện, hy vọng chúng sẽ biến ước mơ tôi thành sự thực.
Hôm sau tôi dậy hơi muộn, đeo hai con mắt thâm quầng đi làm, đến thang máy thì gặp Young, mắt cũng thâm quầng, cả hai cười méo xệch với nhau. Cô ngắm tôi từ đầu đến chân:
– Amanda, trông chị khác hẳn với lúc vào công ty đấy!
– Á, vậy ư? – Tôi căng thẳng ngắm mình trong gương thang máy. Tôi già nhanh thế sao?
Young bật cười:
– Ý tôi không phải vậy…
Giữa một nhịp thang mở-khép, Lục Lệ Thành cầm cốc cà phê bước vào. Tuy ngành này không khắt khe giờ giấc, nhưng đến muộn bị sếp bắt gặp thì cũng không phải chuyện gì hay ho. Young bật lên một tiếng “Chào anh” rồi cuối mặt không nói năng gì nữa. Tôi ngẩng đầu lên nhìn số nhảy trên đầu cửa. 5,6,7 … thang dừng, Young đưa mắt ngụ ý chào tôi rồi vội vã chuồn ra khỏi thang máy.
Thang máy bỗng đổi ra lề mề kì lạ, tôi lén liếc mắt đến bảng bấm. Chỉ có nút tầng 27 bật sáng, xem chừng Lục Lệ Thành đến cùng một chỗ với tôi rồi. Tôi đành tiếp tục hít nhẹ thở khẽ, chỉ hận không được tan luôn vào không khí. Khi cửa thang mày trượt mở, Lục Lệ Thành đưa tay giữ cửa, tỏ ý ưu tiên phụ nữ. Tôi cúi đầu lí nhí “Cảm ơn” rồi gắng sức đi thật nhanh về bàn mình.
Bây giờ Tống Dực từ văn phòng riêng đi ra, thấy tôi khua giày cao gót chạy liêu xiêu, bèn cười nhắc:
– Easy easy! There is no big bad wolf.*
*Từ từ thôi! Không có con sói ác ôn nào đâu.
Gặp anh, tôi thấy lòng nhẹ nhõm hẳn đi:
– Sure, because I am not a Little Red Riding Hood.*
*Hẳn rồi, vì tôi không phải là cô bé quàng khăn đỏ.
Peter vừa lúc lắc ngón trỏ vừa nói to:
– No, no! We are all wolves hunting for the food in this cement woods.*
*Không, không. Chúng tôi đều là những con sói săn mồi trong khu rừng xi măng này.
Mọi người phá lên cười.
Lục Lệ Thành theo sau tôi, lúc này đã tới ngưỡng cửa. Nhác thấy anh ta, ai nấy cất ngay điệu bộ cười cợt nghịch ngợm, ngồi ngay ngắn trở lại.
– Alex! Mike đến sớm, bảo chúng ta đẩy họp lên nửa tiếng, vì thế tôi muốn mình trao đổi trước.
– Được đợi tôi một phút – Tống Dực quay lại dặn trợ lí Karen mấy câu rồi cùng Lục Lệ Thành rời văn phòng.
Peter đứng dậy, hai tay ôm vai, hạ giọng ra chiều sợ hãi:
– Did you see? The most dangerous wolf just passed by.*
*Con sói nguy hiểm nhất mới rẽ qua đấy, mọi người thấy chưa?
Văn phòng vừa lắng xuống lại được một phen bùng nổ vì cười. Ai nấy đang ngoác miệng hết cỡ thì Tống Dực thình lình hiện ra, gõ gõ vào cánh cửa, chúng tôi vẫn há miệng nhưng tiếng thì tắc trong cổ họng. Tổng Dực tủm tỉm nhìn lướt khắp mặt mọi người:
– Hành lang khuếch tán âm tốt hơn các bạn tưởng tượng đấy!
Dứt lời anh biến mất.
Mọi người nhìn nhau, cùng cuối gằm xuống làm việc. Peter chảy người xuống ghế:
– I am dead! I am so dead!*
*Tôi toi rôi, toi rồi!
Ai nấy cười thầm, không thương xót.
Gần đến giờ ăn trưa thì có điện thoại. Nhận điện xong, Karen bảo tôi và Peter sang họp.
Phòng họp chỉ có vài người. Chúng tôi vừa vào tới nơi thì đã thấy trợ lí của Mike đặt ngay một chồng tài liệu dày cộp xuống trước mặt mình. Không có thời gian xem nội dung, tôi đành nhìn lướt qua tiêu đề. Lục Lệ Thành giới thiệu với Mike:
– Peter từng tu nghiệp ở New York nửa năm nên đã quen thuộc với cộng đồng Hoa kiều và giới doanh thương ở đó, món nào của nhà hàng nào hợp khẩu vị người Hoa, cậu ấy đều nắm rõ. Còn cô Armanda thì, là một trong số rất ít người thuộc ngành chúng ta lấy được chứng chỉ CPA và ACCA*. Họ là những ứng viên phù hợp nhất để đưa khách đi New York.
*Chứng chỉ hành nghề kế toán kiểm toán, CPA ở nước nào thì có giá trị ở nước đó, ACCA thì có giá trị quốc tế.
Nghe Lục Lệ Thành nói, Tống Dực liếc mắt nhìn tôi, tim tôi đập dồn. Mike gật đầu bảo Lục Lệ Thành:
– Khách hàng yêu cầu đột xuất quá, hộ chiếu và thị thực của họ…
Peter nói ngay:
– Không sao ạ! Em đi Mĩ về mới có bốn tháng, vẫn còn hạn thị thực.
Lục Lệ Thành nhìn tôi, mắt sáng quắc. Tôi đành thành thật trả lời:
– Phía tôi cũng không vấn đề gì lắm.
Đại tỷ mà biết thị thực chị làm cho tôi lại thành áo cưới mặc về nhà người khác, chắc sẽ chặt đầu tôi mất.
Mike cười hài lòng, quét mắt một vòng nhìn tất cả những người có mặt:
– Vậy thì làm theo như lời Elliott, dặn phòng nhân sự đặt vé máy bay và khách sạn cho hai người, thứ sáu khởi hành. Alex, cậu nghĩ sao? Nếu bên cậu thiếu người thì có thể mượn từ chỗ Elliott.
Tống Dực cười đáp:
– Không sao đâu anh.
Thứ sáu? Thứ sáu? Tôi thầm kêu lên, nhìn Lục Lệ Thành, mắt bừng bừng lửa giận và bừng bừng lửa hận. Lục Lệ Thành thoáng cau mày.
Mike rời phòng họp, mọi người cũng lục tục đi ra. Peter hào hứng dọn dẹp đồ đạc:
– Cùng đi ngắm New York phồn hoa nào!
Tôi chán nản nói:
– Cậu từng đi rồi đó thôi.
Giọng Peter mập mờ đầy ám muội, chứa đầy ngụ ý:
– Đưa lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước đi khảo sát thị trường cơ mà, khác đấy, khác hẳn luôn! À, sao chị không thi CFA* mà lại thi CPA?
*Chứng chỉ hành nghề phân tích đầu tư tài chính.
– Tôi… – Không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói với cậu ta rằng tôi vốn dĩ là kiểm toán viên?
Peter thấy tôi không đáp bèn tự đáp nốt:
– Sáng suốt thật đấy, rất sáng suốt! Bây giờ một lũ đều là CFA, mình chị CPA, hễ chạm đến lĩnh vực này là chị độc chiếm ngôi đầu. Hừm, một định hướng nghề nghiệp thông minh, rất thông minh! Sao tôi lại không nghĩ ra từ trước? Tôi có nên học thêm chuyên ngành nào đó lệch với chuyên môn chút ít không nhỉ?
Tôi nín lặng nhìn Peter. Thế nào là kẻ mạnh? Kẻ mạnh là thế này đây! Năm ấy tôi sống dở chết dở mới đủ điểm thi qua, người ta lại coi như trò giải trí.
– Cùng ăn trưa chứ?
– Không, chẳng muốn ăn.
Peter nhún vai bất cần, đi ra trước:
– Phụ nữ các chị, vì giảm béo mà ngược đãi bản thân quá lắm!
Đang buồn bã, tôi chẳng màng nhiều lời với cậu ta, chậm chạp thu nhặt xong cũng thành người cuối cùng rời phòng họp. Giờ ăn trưa thang máy rất bận, đợi hồi lâu mà chẳng thấy xuống, mãi mới xuống thì ních đầy những người, tôi đành tiếp tục chờ đợi. Đến lúc tính nước dùng thang bộ thì gặp Helen xách hai túi ni lông to tướng đẩy cửa thang bộ bước ra, tôi vội chạy đến đỡ một túi hộ chị.
– Cảm ơn cô, cảm ơn.
Tôi giúp chị xách đồ vào phòng họp nhỏ. Nhác thấy người ngồi trong, tôi lập tức ân hận về ý tốt của mình. Helen thoăn thoắt mở túi ni lông, lấy thức ăn bày biện trước mặt Lục Lệ Thành, tôi vừa định tháo lui thì anh ta gạt tài liệu sang một bên, lãnh đạm nói:
– Nhiều thức ăn lắm, cùng ăn đi.
Cái giọng ra lệnh chứ không phải đề nghị! Tôi đang đặt tay trên nắm cửa, chưa biết nên kéo hay buông. Helen lập tức xới thêm bát cơm và sắp một đôi đũa, tươi cười nói:
– Còn cả canh rất ngon nữa đấy!
Tôi cân nhắc. Cũng được, nhân cơ hội này trao đổi thẳng thắng với anh ta. Tôi ngồi xuống bên Lục Lệ Thành, ngoảnh đầu nhìn thì thấy Helen đang pha cà phê trong góc phòng, bèn hạ giọng hỏi:
– Rốt cuộc anh muốn sao đây?
Lục Lệ Thành xoay ghế lại ngồi đối diện với tôi, hai tay khoanh trước ngực:
– Tôi muốn sao? Tôi đang muốn hỏi rốt cuộc cô nghĩ sao đây?
Á, hả? Cái gì? Đầu óc tôi rối beng.
– Tôi, trong vai trò quản lí của công ty, tự đánh giá mình luôn đối xử với cô rất tử tế, cho cô cơ hội để phát huy tài năng. Nhưng cô, ở vị trí nhân viên công ty, đã báo đáp tôi những gì? Ánh mắt giết người? Lén lút như chạy giặc?
– Tôi… tôi… vậy ư? – Tôi yếu ớt phản bác.
– Cô cho rằng cơ hội đưa khách đi là dễ dàng đấy à? Bây giờ thị trường Trung Quốc là thị trường sôi động và giàu tiềm lực nhất thế giới. Khách hàng đợt này được phía Mỹ coi trọng vô cùng, cô sang đó rồi sẽ gặp toàn những quản lí cấp cao, cô tưởng cơ hội tương tự nhiều lắm sao? Bao nhiêu người làm ở MG cả đời chưa chắc được một lần đi, tôi bạc đãi cô chỗ nào chứ?
– Tôi… tôi… – Tôi cứng họng. Sao cuối cùng lại biến thành lỗi của tôi hết thế này?
– Tô Mạn, tôi nói thẳng. MG trả lương cho cô là để cô làm việc. Nếu cô bằng lòng làm thì làm cho tử tế, còn không vui vẻ làm, thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể mời cô khăn gói ra đi – Ngừng một lát Lục Lệ Thành lạnh lùng bổ sung – Bất kể cấp trên của cô là ai.
Nói xong, anh ta xoay ghế lại ăn cơm, còn tôi bắt đầu phân tích theo hướng tư duy của anh ta, hình như là tôi lòng dạ tiểu nhân, là tôi thần hồn át thần tính, là tôi mắc chứng hoang tưởng bị hại thật, vậy thì… vậy thì suy nghĩ trước giờ của tôi từ đâu mà ra? Nghĩ ngợi hồi lâu mà vẫn không thông suốt, đành chân thành tạ lỗi với anh ta:
– Xin lỗi anh, chắc tôi hơi hiểu lầm anh, sau này tôi sẽ gắng sức làm việc.
Lục Lệ Thành chẳng gật chẳng lắc, cao giọng gọi:
– Helen, cà phê!
Helen ban nãy còn pha cà phê chậm rì như đánh thế chiến, nay đã ngay lập tức bưng ba cốc cà phê lại. Mocha cho Lục Lệ Thành, latte cho tôi, cappucino cho chị, không sai một li. Helen mỉm cười ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm, tuồng như không hề phát hiện ra không khí lạ lùng giữa tôi và Lục Lệ Thành. Cảm giác bất an khó tả lại tràn lên ngập tim tôi.
Tôi đang cúi mặt nhẩn nha từng miếng thì tiếng nhạc chói tai “Anh yêu em, yêu em như chuột yêu gạo…” réo ầm phòng họp. Helen vồn trầm tĩnh mà cũng phải ngẩng đầu liếc tôi, xem ra điệu nhạc chuông thịnh hành mà nhắng nhít này quả thực không hợp tai họ.
Tôi cuống quýt móc điện thoại, bấm nút nhận:
– Alô!
– Tôi đây.
– Tôi biết, chuyện gì đấy?
– Sao bà thì thà thì thào thế? Đang giờ nghỉ trưa, giờ nghỉ ngơi hợp pháp của bà. Giờ nghỉ ngơi hợp pháp là gì? Chính là là thời gian cho bà cái quyền hợp pháp tán gẫu với bạn bè và…
Tôi vội lấy tay che miệng, khẽ khàng nói:
– Tôi đang ăn cơm với sếp.
– Khốn kiếp! Ta đây một hạt cũng không nuốt trôi, nhà ngươi lại đàng điếm ăn chơi lả lơi nồng đượm với sếp là sao?
Vì điện thoại hơi bị rò tiếng, tôi không dám tiếp tục ngồi trong phòng họp nữa, cũng không kịp cáo lỗi đã chạy thẳng ra ngoài. Mà không thể trách mắng Ma Lạt Thang, bình thường cô nàng vẫn luôn thấu tình đạt lí, nếu xử sự quá đáng tức là có nguyên do khác rồi.
– Bà làm sao vậy?
– Tối thứ Bảy này tôi phải đi xem mặt. Vừa lên mạng dạo một vòng nhật ký xem mặt của thiên hạ để tự khích lệ sĩ khí, không ngờ càng đọc càng rợn người. Hồi trước tôi tưởng mấy kẻ bà gặp phải khi đi xem mặt đã là hàng tuyển rồi, chưa bao giờ ngờ rằng trên đời quả thật có biến thái hơn, không có biến thái nhất – Giọng Ma Lạt Thang thều thào như cá ngáp.
Tôi cười ngất:
– Chị ơi, chúc mừng chị, cuối cùng đã đặt chân lên đường cách mệnh rồi đấy!
Ma Lạt Thang rên rỉ hỏi:
-Bà bảo tôi nên ăn vận ra sao? Tính đi tính lại, tôi thấy mặc kiểu “ngây ngây thơ thơ” vẫn là hợp nhất. Nhỡ có chủ đề gì mình không hứng thú thì đành mỉm cười bí ẩn tựa Mona Lisa, ra vẻ nửa khôn nửa dại là được rồi. Như thế vừa không thất lễ vừa không làm khổ bản thân, bà nghĩ sao?
– Do đâu bà phải mất công thế? – Tôi mang máng thấy điều lạ lùng.
– Chẹp, người do ba tôi giới thiệu, không dám xử hỗn. Dù người ta thế nào, tôi cũng không thể để ba mất mặt, bẳng không sẽ bị quét ra khỏi nhà. Tối thứ Sáu đi làm về đến chỗ tôi ngủ nhé! Bà kinh nghiệm đầy mình, truyền thụ cho tôi mấy chiêu, dẫu không tránh được hàng tuyển thì cũng nên học cách đối phó hàng tuyển.
Xem mặt mà còn có kiểu “kinh ngiệm” với “không kinh nghiệm”, thế thì mai sau tôi mở công ty tư vấn xem mặt cũng được đấy nhỉ? Truyền thụ ba mươi sáu kế khiến bọn hàng tuyển ngại khó rút lui, bảy mươi hai chiêu khiến kẻ làm người ta chướng mắt lại tưởng chính hắn chướng mắt với người ta.
– Gánh nặng cách mệnh lần này, e là cô em phải tự gánh lấy thôi. Thứ sáu chị bay đi Mỹ rồi, một tháng nữa mới về cơ.
– …%@#$%!*^…
Tôi đưa điện thoại ra xa, vừa nhàn nhã thả bộ trên hành lang vắng tanh vừa im lặng đợi cho Ma Lạt Thang chửi cho đã miệng. Cũng may đang giờ nghĩ trưa, nếu không tôi phải trốn vào nhà rác mà điện đàm với cô mất.
Tôi đến gần thang máy đúng lúc cửa trượt mở. Tống Dực bước ra, trông thấy tôi thì ngẩn người:
– Chưa xuống ăn cơm à?
– Đồ vong ân bội nghĩa, mỗi lần đến lúc then chốt…
Đến lúc then chốt, tôi phũ phàng ngắt luôn điện thoại, giọng Ma Lạt Thang tắt lịm. Chắc giờ nay cô cũng như tôi, đều muốn bóp chết đối phương ngay tắp lự.
– Tôi… tôi… anh cũng chưa đi ăn à?
– Tôi có vài việc cần bàn với Elliott nên cùng giải quyết luôn ở phòng họp – Tống Dực vừa đáp vừa đẩy cửa vào, nói với Lục Lệ Thành bây giờ đang vừa ăn vừa xem tài liệu – Xin lỗi, vướng một cuộc điện thoại nên sang muộn.
Trông thấy anh, Helen đứng ngay dậy đi lấy hộp cơm và pha cà phê. Lục Lệ Thành gật đầu với Tống Dực, mắt vượt qua anh và nhìn đến chỗ tôi:
– Cô không ăn đi, cơm canh nguội hết mất rồi!
Tống Dực đưa mắt nhìn đũa bát bên cạnh Lục Lệ Thành. Cơm và thức ăn trong bát đều do Helen san sẻ từ xuất ăn của Lục Lệ Thành, cố nhiên món nào món nấy giống hệt của anh ta.
Tôi không dám can đảm đoán xem Tống Dực sẽ suy diễn đến đâu, chỉ còn nước gồng mình trở lại ngồi bên Lục Lệ Thành, cúi đấu quýnh quáng và cơm, từng hạt từng hạt cứ mắc ở cổ, nghẹn đến bí bách cả người. Lùa hết bát cơm, tôi đứng lên lao ra ngoài:
– Tôi ăn xong rồi, mời các anh.
Tô Mạn! Mày thật là ngốc, là ngu, rõ ràng trông thấy Helen xách hai túi to tướng thì phải nghĩ ngay đến việc sẽ còn người khác nữa chứ! Ngờ nghệch, đần độn! Tôi bấm số của Ma Lạt Thang, “Chửi tôi đi!”
Ma Lạt Thang không hề khách sáo:
– Đối với những yêu cầu quái thai như vậy, tôi chưa từ chối bao giờ.
Hết giờ làm, tôi bàn giao tử tế mọi việc và thu dọn xong xuôi thì trong văn phòng cũng chỉ còn lác đác vài người. Tôi đeo cặp máy tính ra cửa, chưa được bao xa đã nghe tiếng bước chân dồn đến sau lưng, bèn mỉm cười quay lại. Thấy Tống Dực. Nụ cười bỗng dưng hóa đá, vốn định cất tiếng chào mà không sao nên lời.
Chúng tôi đứng bên nhau chờ thang máy, Tống Dực chợt hỏi:
– Có rảnh tối cùng đi ăn cơm?
Tôi ngớ người. Tống Dực mời mình đi ăn tối?
Cửa thang máy trượt mở, tôi vẫn đứng ngây ra. Thấy cửa bắt đầu khép lại, Tống Dực buộc phải vươn tay kéo tôi vài trong. Áo choàng của tôi thuộc dạng vạt dài chiết eo, mặc lên thướt tha thì có thướt tha, duyên dáng thì có duyên dáng, nhưng thi thoảng cử động lại rất bất tiện, bây giờ chưa ra khỏi tòa nhà nên chưa cài cúc, vạt áo buông lơi, vì thế khi Tống Dực kéo, người tôi nghiêng vào thang máy, còn vạt áo mềm mại giắt lại khe cửa, cộng thêm đôi giày cao gót phản chủ khiến thân mình tôi đổ thẳng ra trước. Vì tay kia bận xách cặp máy tính, đang lúc bất ngờ, Tống Dực đành đưa thân làm “phanh hãm” cho tôi. Kết quả là lần đầu tiên, tôi thực sự nằm gọn trong lòng Tống Dực, tay anh giữ chặt eo tôi.
Thang máy trôi xuống từng tầng, từng tầng một, người chúng tôi cùng cứng đờ ra. Về lí trí, tôi biết mình nên khẩn trương đứng thẳng dậy, nhưng về tình cảm, tôi thấy mình như vượt trăm sông ngàn núi, gian nan lắm mới đến được bến bờ nghỉ ngơi, chỉ muốn yên nương tựa thế này mãi mãi. Để mặc trái tim điều khiển, tôi buông thả nhắm mắt, đầu ngả nhẹ vào vai anh.
Cứ như một thế kỉ đã trôi qua, thực tế thì chỉ diễn ra trong tích tắc. Tống Dực lịch thiệp đỡ tôi dậy, tách xa khỏi tôi. Tôi bàng hoàng hụt hẫng.
Cử chỉ mơ hồ vừa rồi, người ngoài có thể không nhận thấy, nhưng Tống Dực là người trong cuộc, chắc chắn đã nhận ra phản ứng khác thường, tôi ngượng ngùng không biết chui vào đâu nữa. Con người đứng được trên muôn loài là nhờ có lí trí, biết dùng linh hồn khống chế nhục thể, nhưng tôi, trong khoảnh khắc vừa rồi lại để bản năng chi phối bản thân.
Tống Dực ấn số tầng gần nhất. Thang máy dừng lại, cửa mở, anh giúp tôi gỡ vạt áo bị giắt, cửa khéo vào thang máy tiếp tục trôi xuống. Tống Dực im lặng, cố ý đứng xa tôi. Tôi cúi gằm mặt, rúc sát vào góc, lòng thẫn thờ trống trải.
Lại có người vào thang máy. Công ty lớn, chẳng có mấy người quen tôi, nhưng ai nấy đều biết Tống Dực, lại nhờ có trận thi đấu bóng rổ nên có thêm bao nhiêu người làm thân với anh, thang máy đầy ắp những tiếng chào hỏi, cười nói xôn xao. Tống Dực vui vẻ tiếp chuyện tất cả, tôi và anh bị đám đông tách về hai góc thang máy, thậm chí tôi không nhìn thấy bóng anh. Tim tôi cứ trĩu dần trĩu dần xuống, anh lại dần dần xa cách tôi đấy, có lẽ một giây nữa sẽ tan biến trong biển người thôi, tất cả chỉ tại hành động ngu ngốc xốc nổi của tôi.
Thang máy xuống đến tầng một, Tống Dực đi ra cùng mọi người, đầu không ngoảnh lại.
Bóng anh tan dần trong ánh đèn đêm, biến mất trong biển người như tôi vừa dự đoán. Tôi mê man bước ra đến cửa. Sau trận tuyết, gió lạnh như cắt, nhưng tôi không buồn cài áo choàng, mặc cho gió thổi lên lồng lộng. Tôi cứ bước men theo lề đường, cũng không biết được mình muốn ngồi tàu điện ngầm hay là gọi taxi. Trong lúc thần trí mông lung, tôi thậm chí không ý thức được mình muốn làm gì, chỉ biết trái tim đang rất đau đớn. Tống Dực sẽ đánh giá tôi thế nào? Mà còn có thể đánh giá thế nào được nữa? Một nhân viên lao vào lòng xếp, tự nguyện ôm ấp, mưu đồ quyến rũ?
Một chiếc taxi ghé lại lề đường, tôi lầm lì đi qua bên cạnh. Cửa xe mở ra, một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi, “Tô Mạn!” Tôi mừng quýnh ngoái lại:
– Anh chưa biến mất, anh chưa biến mất!
Vừa rồi không rơi nước mắt, nhưng bây giờ mắt tôi giàn giụa. Tống Dực không hiểu tôi đang nói gì, cố nhiên không thể đáp lại, chỉ gọi:
– Vào đây trước đã, chỗ này không dừng xe được.
Chiếc taxi hòa vào dòng xe. Chắc Tống Dực Quyết định coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra trong thang máy, nên vẻ mặt vẫn tươi tỉnh như thường:
– Tôi mời cô ăn tối còn gì. Tôi vừa đi gọi xe rồi quay lại đón cô, nhưng không thấy cô đâu nữa.
Tôi lờ mờ cảm thấy lời anh nói không phải sự thật, ban nãy đúng là anh muốn bỏ đi thật, chỉ có điều lên xe xong lại thay đổi ý định. Nhưng quan trọng là anh đã quay lại, còn tại sao quay lại thì không đáng kể. Tôi dẹp tâm trạng rối bời, đóng cho tròn vai đồng nghiệp của anh:
– Tôi tưởng anh nói đùa.
– Khách hàng này quan trọng, ngày kia cô phải đi New York rồi, vì thế có vào chi tiết tôi muốn bàn với cô lần nữa.
– Vâng, được ạ.
– Cô thích ăn món gì?
– Gì cũng được.
Xe dừng ở một tiệm quen, tôi cười nói ngay:
– Đậu phụ sốt gạch cua ở đây là nhất quả đất, ngoài giòn trong mềm, thơm nức mũi. Còn cả ngân hạnh rang, cơm xong mà nhặt từng hạt tách vỏ mà ăn, đúng là nhấm nháp tuyệt vời lúc chuyện phiếm.
Tống Dực sững người, chắm chằm nhìn tôi:
– Câu cô nói hệt với câu bạn tôi nói lúc giới thiệu quán này.
Tôi chỉ biết cười khan:
– Xem ra mọi người nhận xét giống nhau.
Có thể giống hệt được ư? Căn bản là cùng một người mà!
Chúng tôi ngồi xuống, gọi một ấm trà Thiết Quan Âm. Anh vừa rót trà cho tôi vừa nói:
– Tôi cảm thấy cô rất giống người bạn ấy của tôi.
Tôi vốn định đánh trống lãng, nhưng lại đột nhiên đổi ý, muốn biết rốt cuộc anh nghĩ thế nào về tôi.
– Bạn anh cũng vụng về hậu đậu, đụng đâu đổ đó như tôi à?
Anh mỉm cười:
– Cô với cô ấy, đều toát ra vẻ ngây thơ hiếm có.
Tôi cắn môi ngẫm nghĩ câu nói này ruốt cuộc là tán dương hay chê bai, nghĩ lâu lắc mà không thông, đành thẳng thừng:
– Tóm lại anh khen, hay chế giễu tôi thế?
Mắt anh ánh lên thú vị, khóe miệng cong lên rất đẹp. Tôi trân trân nhìn anh, không thể dời mắt đi được. Anh dần dần thôi cười, cũng đăm đăm nhìn lại tôi, được một lát phải giả vờ là rót trà nên không nhìn nữa. Thật ra chén của cả hai đều vẫn còn đầy, anh nhấc ấm lên xong, cố gắng không để bị bối rối, đặt ấm về chỗ cũ.
Ở văn phòng, dẫu phải đối mắt với Lục Lệ Thành, anh cũng luôn kính kẻ và vững vàng, kể từ nụ cười trở đi. Nhưng chính kín kẽ vững vàng quá mức nên có phần không thực, anh bây giờ, mới chính là anh.
Tống Dực không nhìn tôi nữa, vừa ăn vừa giải thích về nhân sự bên New York và những điều tôi cần chú ý. Lòng tôi thì cứ rối bời, đã hẹn cuối tuần gặp mặt để anh biết tôi là ai, bây giờ thế này, kế hoạch coi như đổ bể.
Đậu phụ sốt gạch được dọn lên, Tống Dực múc cho tôi một muôi đầy:
– Có lẽ sau này tôi nên mời bạn thân của tôi ra ăn cùng mới được. Chắc chắn các cô sẽ hợp nhau lắm đấy!
Anh cười nói, vẻ mặt thẳng thắn, cử chỉ đường hoàng. Đến giờ tôi mới bất thần ý thức được một điều khủng khiếp. Tôi nghĩ hành động của mình là lí do bất đắc dĩ, chưa bao giờ cho rằng có thể quen anh trên mạng, càng không mong rằng anh sẽ coi cái tôi trên mạng ấy là bạn thân. Nếu một ngày kia anh phát hiện ra mọi chuyện, liệu có cảm thấy bị tôi lừa gạt không?
Món đậu phụ sốt gạch cua ngoài giòn trong mềm, tôi không còn thấy thơm ngon chút nào nữa, ngược lại mồm miệng đắng chát. Trên đời này có một thành ngữ là “há miệng mắc quai”, coi như tôi đã thực sự nếm mùi rồi đây. Tôi biết anh đang liên tục dặn dò tôi, mà tôi thì ngược lại, không nghe lọt tai bất cứ điều gì, chỉ hàm hồ ậm ừ. Cuối cùng thấy tôi chểnh mảng quá mức, anh bèn kết thúc bữa ăn một cách chóng vánh để đưa tôi về.
Tôi nằm mộng cũng không ngờ được, bữa tối đầu tiên của tôi với anh lại kết thúc sơ sài như thế.
Về đến nhà, tôi như con thú cuồng chân, cứ lồng lộn, đi lại trong phòng. Trên MSN, hình ảnh đại diện của anh bật sáng, nhưng không chủ động trò chuyện với tôi. Tôi ngồi thừ ra rất lâu mới gọi anh, giải thích rằng cuộc hẹn cuối tuần phải hủy bỏ.
“Em có chút việc đột xuất, e rằng cuối tuần không thể gặp mặt được. Em xin lỗi!”
“Không sao.”
Chúng tôi bắt đầu lan man sang những chuyện khác. Anh giới thiệu cho tôi một quyển sách gần đây, bình luận nội dung trong đó, thoải mái bộc lộ với tôi hết niềm yêu thích của mình. Trái tim tôi càng lúc càng nặng nề. Nếu biết tôi là nhân viên dưới quyền anh, anh còn cười thảnh thơi thế này trước mặt tôi nữa không?
Cuộc trò chuyện trên mạng từng khiến tôi rất hạnh phúc, đến giờ lại làm tôi tràn ngập ăn năn. Tôi không biết nên trả lời anh thế nào đành vòng vo bóng gió, đưa câu chuyện đi càng lúc càng xa.
“Lại có tuyết rồi.”
Tôi ngẩng mặt nhìn ra cửa sổ , tiện tay tắt đèn bàn, ” Đúng nhỉ!”
Những bông tuyết li ti bay trôi nổi, như hữu tình như vô ý. Tôi bước lại mở cửa sổ, rèm cửa soạt một tiếng bị thổi tóc lên cao, giấy trên bàn cũng bị hất tung xuống đất, tôi không để tâm, mặc chúng cuộn bay dưới sàn nhà.
Tôi đang đứng đó, đón gió lạnh. Phong cảnh giống hệt đêm qua, nhưng tôi không cảm nhận được chút sắc màu nào nữa, thì ra người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!
Đột nhiên, tôi hạ quyết tâm. Trên đời này, bất kể dùng danh nghĩa nào, đều không thể coi là lí do đề lừa gạt. Trước đây tôi không ý thức được, cứ mê muội tham luyến sự dịu dàng thân mật của anh, bây giờ tôi đã hiểu sai lầm của mình, thì quyết không thể phạm sai lầm thêm nữa.
Tôi vớ lấy áo choàng lao ra khỏi nhà. Tài xế taxi phóng điên cuồng. Hơn hai mươi phút sau, tôi đã đứng dưới chân toà nhà của anh. Khi lấy điện thoại ra tôi hơi ngập ngừng, thậm chí muốn quay mình bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng, nhân lúc can đảm còn chưa tiêu tan, dùng điện thoại gửi tin nhắn đến MSN, “Có thể ra mở cửa sổ một lát được không? Em đứng ở cột đèn dưới nhà, nếu anh tức giận, em hoàn toàn hiểu được, và sẽ im lặng rời đi.”
Tôi đứng ở chỗ sáng nhất của đèn đường, lặng lẽ chờ tuyên án.
Vì ra khỏi nhà quá vội vàng, tôi không mang theo mũ, bây giờ phải đứng lâu, cảm giác ngọn tóc và lông mi phủ đầy những tuyết. Bình thường ra vào luôn có điều hoà, mặc chiếc áo choàng chỉ cốt đẹp không cốt ấm này cũng không cảm thấy rằng quá phong phanh, bây giờ mới biết nó mỏng như tờ giấy, hơi lạnh của tuyết cứ từng đợt từng đợt thấm vào xương tuỷ tôi.
Tôi co rúm mình, ôm hai cánh tay run lên cầm cập. Đã nửa tiếng trôi qua. Từ nhà anh đi xuống chỉ mất giỏi lắm là hai phút. Thật tình câu trả lời quá rõ ràng, nếu bằng lòng gặp tôi hẳn anh đã xuống từ lâu rồi. Nhưng tôi vẫn không muốn rời đi, không hề muốn phải rời đi trong lặng lẽ.Thì ra luận điệu khí khái vừa rồi chỉ là kiêu hãnh, còn khi đố mặt với nỗi sợ mất anh, lòng kiêu hãnh của tôi hoàn toàn tan rã.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, tôi vẫn đứng lù lù ở đấy, mắt trăn trối dõi lên cửa sổ tầng 9, chân đã đông cứng. Trên đầu trên mặt trên người phủ đầy tuyết mà tôi vẫn không cảm thấy lạnh, tựa hồ tôi có thể đứng mãi thế này đến khi tận thế, miễn là tận thế ấy có anh.
Một bóng người từ toà nhà lao ra, dừng trước mặt tôi:
– Cô…cô đúng là đồ ngốc !
Giọng anh chất chứa cơn giận bị kìm nén.
Anh hấp tấp cởi áo choàng đang mặc, khoác vào người tôi, phủi tuyết trên đầu cho tôi, chạm đến tay thấy lạnh toát, bèn lập tức nửa ôm nửa dìu tôi vào toà nhà.
Người tôi cứng đờ, không nhúc nhích nỗi. Anh cởi chiếc áo choàng ướt đẫm của tôi ra, lấy chăn quấn quanh tôi, tăng nhiệt độ máy sưởi, lại rót một ly vodka, để tôi vịn tay anh uống từng ngụm nhỏ đến hết.
Chất cồn vào ruột, thân thể tôi ấm dần lên, một cơn rùng mình bất giác chạy suốt chân tay, nhưng cuối cùng cũng tự cử động được rồi. Anh đặt một ly vodka trước mặt tôi, xong tự rót cho mình một ly, ngồi xuống bên cạnh lặng lẽ nhấm nháp. Vì anh ngồi sấp bóng, tôi không nhìn rõ nét mặt, chỉ trông thấy dáng anh lãnh đạm xa cách.
Người tôi bắt đầu ấm lên, nhưng tim càng lúc càng lạnh. Tôi làm thế này có ý nghĩa gì chứ? Diệc Thư từng nói,”Tư thế không đẹp, thắng cũng coi như thua.” Vừa rồi ở trên này, chắc chắn anh đã trông thấy tôi, chủ định đợi tôi rời đi, nhưng tôi lại óng bộ thà chết rét cũng phải bám trụ, tôi bức bách anh xuống gặp tôi, có khác gì đám đàn bà một khóc mếu ăn vạ, hai bù lu bù loa, ba treo cổ tự tử thời xưa đâu?
Tôi đừng dậy, hai chân vẫn run lập cập, không biết rốt cuộc thân lạnh hay tâm lạnh, bước đi loạng choạng. Tôi run rẩy với lấy áo khoác chuẩn bị đi:
– Tôi về đây, xin lỗi đã quấy rầy, tôi… sau này sẽ mời anh ăn cơm… để chuộc tội…
Anh điềm tĩnh nhìn tôi, không nói không rằng. Đúng lúc tôi sắp rời khỏi, đã đi qua chỗ anh rồi, anh liền nhoài tới kéo tay tôi. Người tôi mềm nhũn ngã ngửa ra sau, đó đúng là vào lòng anh. Tôi giãy giụa định ngồi dậy, nhưng anh ôm cứng lấy tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi, không nói một lời , chỉ có cánh tay quấn quanh càng chặt.
Tôi ngừng giẫy giụa, run lẩy bẩy trong lòng anh. Giọng anh nghèn nghẹt:
– Có lạnh không?
Tôi lắc đầu thật mạnh.
Đúng là vòng tay mà tôi mơ tưởng sớm chiều đây. Nhưng lúc này, khi từng đợt sóng hạnh phúc hư ảo dâng lên, tôi vẫn thấy thấp thoáng tuyệt vọng.
Một lúc lâu sau, Tổng Dực buông tôi ra, lấy áo để tôi thay, rồi lục lọi các chỗ tìm thuốc cho tôi uống để đề phòng cảm lạnh.
Mấy phút sau, tôi mặc áo ngủ của anh, quấn mình trong chăn chiên của anh, ngồi chình ình trên xô pha của anh, tưởng đâu mình không còn ở hạ giới nữa. Đây là sự thật ư?
Tôi gặm móng tay, chằm chằm nhìn anh. Anh đi đến đâu, tôi nhìn anh đến đấy. anh bất lực quay mình lại:
– Em tính khoan hai cái lỗ trên người tôi chăng?
Tôi cười ngớ ngẩn, tốt nhất là treo thêm một cái biển, ghi dòng chữ “Tài sản của Tô Mạn” nữa.
Anh đưa cốc tùng lam vừa sắc xong cho tôi. Tôi cau mày, từ nhỏ đến lớn, tôi ghét nhất là mùi thuốc bắc, thà là tiêm hoạc truyền dịch chứ không chịu uống thuốc. Anh nghiêm mặt, “Uống đi!” Tôi bèn ngoan ngoãn uống. Anh đầm đầm nhìn tôi, có thoáng chốc ngỡ ngàng.
Chúng tôi ngồi trên xô pha, trước mặt là tường kính, trông thấy rõ bông tuyết bên ngoài, cạnh xô pha đặt một chiếc bàn xếp nhỏ, bên trên là máy tính xách tay, trà kỷ rộng rãi thì trưng dụng thành bàn làm việc, chất đầy giấy tờ và tài liệu các loại. Tôi khẽ hỏi:
– Buổi tối anh lên mạng ở đây ạ?
Anh đăm đăm nhìn ra tường kính, khẽ “ừ” một tiếng. Tôi hình dung ra bao nhiêu đêm anh ngồi ở vị trí tôi ngồi bây giờ, trò chuyện với tôi ở đầu mạng bên kia.
– Anh… anh còn trách em đã lừa anh không? Em không cố ý đâu, em chỉ muốn có một buổi gặp đầu tiên hoàn mỹ, chứ chưa bao giờ vọng tưởng anh lại coi em như tri kỷ. Em thật không ngờ sự việc xoay chuyển thành thế này…. . Tôi nóng lòng muốn giải thích cho rõ ràng mọi chuyện, nhưng lời lẽ lại cứ nhạt nhẽo thiếu sức thuyết phục như vậy.
Anh quay mặt sang nhìn tôi, ánh mắt vừa dịu dàng, vừa bỡn cợt, vừa bao dung:
– Em ngốc quá đi thôi! Em thật sự tưởng rằng tôi không hay biết gì sao? Ban ngày tôi làm việc ở cùng một tầng lầu với em, buổi tối lại trò chuyện với em, mà em không thèm bận tâm đến việc cư xử cho đúng cách một tay lừa gạt. Em chỉ coi chỉ số thông mình của tôi thấp đến mức nào chứ?
Tôi há hốc miệng, ngơ ngẩn nhìn anh.
– Có một buổi tối, tôi nói với em rằng gần đây bị nóng trong, hôm sau em đem trà hoa cúc đến văn phòng cho tất cả mọi người, vờ vịt là của họ hàng cho, nhiều quá nhà uống không hết. Tiếp theo còn một số việc lặt vặt nữa, bấy giờ tôi đã ngờ vực em rồi. Thời gian Lục Lệ Thành gặp sự cố, ban ngày tinh thần em để đâu đâu, buổi tối cũng không buồn nói chuyện, hễ gọi tôi là toàn hỏi những việc liên quan đến ngân hàng đầu tư. Tôi còn băn khoăn, đầu bên kia thay người rồi chăng, sao bỗng dưng ham học như thế? Mấy hôm sau, em đem tường trình đến cho tôi, nộp tường trình xong, em lập tức trở lại bình thường, tôi chủ động trao đổi với em những việc liên quan đến nghiệp vụ tài chính, em còn hờn dỗi nói là cảm giác như vẫn ở văn phòng, không muốn bàn mấy chuyện ấy với tôi. Tình hình như thế, một hai lần còn bảo là trùng hợp đến chín mười lần thì chỉ quy về một nguyên nhân thôi.
Tôi ấm ức, buồn bực cắn môi, thì ra là vì Lục Lệ Thành nên mới bại lộ. Anh thì cười nụ, trịnh trọng góp ý:
– À, phải rồi, còn máy tăng độ ẩm nữa. Bận sau mà tặng ai “đồ cũ”, hãy nhớ là nhãn hiệu không chỉ dán ở ngoài bào bì, mà còn phải xem ở đế sản phẩm có dán không nhé !
Tôi đỏ bừng cả mặt, thì ra anh đã biết tôi là ai từ lâu, thế mà ngày ngày tôi vẫn ỷ vào việc anh “không hay không biết” mà lên mạng táo gan bộc bạch hết tình cảm mình dành cho anh, kể lể những vui buồn của mình với anh. Ngượng nghịu hồi lâu, tôi đâm giận:
– Lúc…. lúc tối ăn cơm anh còn cố ý trêu em.
Anh cười vang, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt vô tội:
– Tôi cũng không biết em dễ bị trêu ghẹo đến thế. Tôi chỉ nhất thời nghĩ ra, tiện miệng đùa em như vậy, em lại thần người căm hờn nhìn khăn trải bàn. Ngắm vẻ mặt em, tôi thấy món đậu xốt cua cực kỳ dễ trôi cơm.
Tôi vùi mặt vào đầu gối, mặc kệ anh nói gì, đều không thèm đếm xỉa. Anh ở đây nắm rõ mọi chuyện, tôi thì ở kia đau khổ cho tình cảm không thể thổ lộ, hổ thẹn vì mình đã lừa anh.
Đột nhiên, Tổng Dực đứng lên tắt đèn bàn rồi trở lại bên tôi, ghé xuống hỏi:
– Mạn Mạn, có muốn ngắm tuyết cùng anh không?
Nhờ cách gọi hết sức tự nhiên ấy của anh, mạng ảo và hiện thực đã hoàn mỹ dung hoà làm một.
Buồn bực dù nhiều đến đâu đi nữa, phút chốc liền tiêu tan, tôi bề ngoài vẫn cố đanh mặt, nhưng môi đã rạng nét cười, cảm giác ngọt ngào thấm vào tận đáy lòng.
Đêm hôm ấy, tôi và anh ngồi trên xô pha, trong phòng bóng tối yên tỉnh, ngoài trời bông tuyết chao bay, chúng tôi cùng rủ rỉ hết chuyện đến chuyện khác, như thể đã quen nhau một đời một kiếp, như thể xưa nay vẫn ở bên nhau, lúc trước đã thế, mà mai sau cũng mãi mãi như thế.
Bình luận facebook