-
Chương 7: Bí mật
Em đã yêu anh một đời một kiếp, tâm tư này chỉ muốn ngỏ cùng anh.
Tôi đi công tác Hồng Kông ngắn ngày, lúc về hành lý gần như quả cân. Đồ đạc của mình thì chẳng bao nhiêu, toàn là mỹ phẩm và nước hoa xách hộ các chị em. Để mua những món này cho họ, tôi sang Hồng Kông mà mệt bã như hành quân vạn dặm.
Máy bay hạ cánh, tôi vừa bước uể oải đẩy mấy kiện hành lý, bất chợt ngẩng lên thì trông thấy một người quen đang đi ngược lại. Lục Lệ Thành! Phản ứng tức thì của tôi là bỏ chạy, nhưng nhận ra phải đẩy bao nhiêu túi cặp thế này, quay đầu ngoặt rẽ rất vất vả. Phản ứng thứ hai là trốn tránh, tôi bèn thu gọn mình, ngồi xổm sau đống hành lý. Phản ứng thứ ba là liếc trái ngó phải, đoán chừng anh ta đến đón khách hàng hay bạn bè, tôi nấp một lúc, chắc anh ta sẽ rời khỏi đây thôi.
Rõ ràng Lục Lệ Thành đã băng qua bên đống hành lý của tôi rồi, không ngờ lại quành về, dáng cao sừng sững đổ bóng xuống đầu tôi. Tay thọc trong túi áo gió, mặt mày vô cảm, từ trên cao nhìn xuống. Tôi hết sức tẽn tò, bèn giả vờ khua khoắng tay rồi đứng dậy:
– Dây giày bỗng nhiên bị tuột.
Lục Lệ Thành liếc giày tôi, không nói năng gì. Tôi cúi nhìn theo ánh mắt anh ta. Dưới chân là một đôi giày cổ ngắn, không hề có dây. Cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào nữa, tôi đành cười khan:
– Tình cờ thế nhỉ? Đến đón ai à?
– Ừ.
Hai bên im bặt, tôi thật tình không nghĩ ra được câu nói lịch sự nào, bèn quyết định rút lui:
– Vậy không làm phiền anh nữa, tôi đi trước đây.
Lục Lệ Thành đón xe đẩy từ tay tôi, đẩy hành lý đi ra ngoài. Tôi ngớ ngẩn nhìn theo, không kịp lý giải câu chuyện là thế nào, vội rảo chân đuổi tới, đi bên cạnh anh ta:
– Khỏi phiền anh, tôi tự lo được.
Lục Lệ Thành không nói không rằng, chỉ sải những bước dài. Tôi lúp xúp chạy theo, nín lặng một lúc rồi thăm dò:
– Người anh đón là tôi à?
– Phải.
Trống ngực tôi bắt đầu nện thình thình, không đoán nổi ý đồ anh ta ra sao. Lục Lệ Thành bèn chủ động giải thích:
– Hôm nay là thứ Sáu, vừa lúc tôi rảnh rỗi, đi ngang qua sân bay.
Anh mà rảnh đến nỗi tới sân bay đi dạo?
Anh ta tưởng tôi là đồ ngốc hay sao? Tôi vẫn giữ nguyên điệu cười khô khốc thiếu tự nhiên, đến tận lúc ngồi vào chiếc Jeep Wrangler, thắt dây an toàn rồi, cuối cùng tôi mới trấn tĩnh lại được.
Xe bon bon trên đường cao tốc, hai bên lề đường toàn cây cối san sát, ken dày như nêm, có khi giấu thứ gì trong ấy cũng không ai phát hiện ra được. Sực nhớ đến những vụ án giết người hủy xác, tôi thấy gai ốc nổi lên đầy tay, thu hết can đảm mới dám mở miệng:
– Anh biết rồi à?
– Ừm.
Khuôn mặt bình thản, chẳng rõ mừng hay giận. Tôi thầm vò đầu bóp trán xem nên giải thích như thế nào, một lúc sau mới lí nhí nói:
– Tôi sợ Linda điều tra đến tôi, phát hiện ra lý lịch tôi có chỗ ám muội, nên mới âm thầm tham gia chút đỉnh. Tôi chỉ muốn tự cứu bản thân chứ không có ý đồ gì khác. Những điều vô tình phát hiện ra, tôi tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ tiết lộ cho người thứ hai biết, cũng tuyệt đối, tuyệt đối không hứng thú đi lần mò ngọn nguồn đằng sau. Thề có trời chứng giám!
Lục Lệ Thành không gật chẳng lắc, chỉ điềm tĩnh hỏi:
– Cô đã phải tra bao nhiêu tài liệu?
– Cũng chẳng bao nhiêu, chỉ xem chi phí công tác, lương lậu, báo cáo, bảng thuế trong năm năm trở lại đây… – Nhận ra cũng không ít ỏi gì, giọng tôi càng lúc càng nhỏ, yếu ớt nói – Về sau tập trung chủ yếu vào công tác phí, những khoản khác lươn lướt thôi.
Lục Lệ Thành liếc tôi, chỉnh lưng ghế của tôi cho thấp xuống:
– Bây giờ tôi phải chuyên tâm lái xe, cô hãy nghỉ đi một lát, sau tôi sẽ có chuyện nói với cô.
Tôi ủ rũ nằm ngả ra, nhắm mắt lại, trong đầu nhộn nhạo đủ mọi ý nghĩ hoang đường. Nộp tường trình xong, tôi đã ý thức được rằng chẳng hay ho gì khi biết những việc mình không nên biết, nhưng vẫn nuôi ít nhiều tâm lý cầu may, hy vọng Lục Lệ Thành không phát giác được. Nhưng đời là thế, ngại chuyện gì nhất thì chuyện ấy lại xảy ra, ngay như việc tôi giả mạo lý lịch để vào công ty, nói tôi không có tư tâm, chính bản thân tôi cũng không tin nổi, liệu Lục Lệ Thành có tin rằng tôi chỉ đào xới những điều này không? Có tin rằng tôi không nuôi ác ý không?
Lục Lệ Thành bật radio, tiếng đàn tranh dìu dặt khoan thai, tuôn ra dòng âm thanh róc rách như suối, xào xạc như tre. Tâm trí tôi vẫn nghĩ vẩn nghĩ vơ, nhưng thân thể thì do quá mệt mỏi đã vô thức thả lỏng. Dần dần, đầu óc tôi trống rỗng, giống như đang ở nơi điền viên sơn dã, trăng sáng vòm không, gió thổi mát rượi, tục lụy nhân gian không đáng canh cánh bên lòng nữa, cuối cùng gối lên ánh trăng mà thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.
Đến khi đột nhiên tỉnh mộng, mơ màng phát hiện ra xung quanh tối thui, chỉ có một đốm đỏ lập lòe, bao nhiêu phim kinh dị và phim ma từng xem liền ùn ùn trào lên trong trí não, tôi kêu “á” một tiếng rùng rợn.
– Sao vậy? – Lục Lệ Thành lập tức mở cửa xe, búng điếu thuốc hút dở đang kẹp giữa kẽ tay, ánh đỏ vạch một đường cong đẹp mắt rồi rơi xuống đất.
Tôi nắm cánh tay anh ta, thở dốc. Gió lạnh ngoài xe quạt tới, đầu óc tỉnh táo trở lại, tức thì cảm thấy ngượng nghịu, bẽn lẽn buông anh ta ra. Chiếc áo vest mà Lục Lệ Thành đắp trên người tôi từ trước đã trượt xuống chân ngay lúc tôi choàng tỉnh. Tôi vội nhặt lên. Hiệu Armani! Tôi muốn nói xin lỗi, nhưng lời đến miệng thì sực nghĩ ra, tôi có chỗ nào đáng phải xin lỗi? Lục Lệ Thành ngồi vào xe, mỉm cười hỏi:
– Lớn thế này mà vẫn hốt hoảng vì ác mộng sao?
Tôi cau có đáp:
– Ê! Bị giật mình, được chưa! Một tiếng trước tôi còn ở nơi phồn hoa đô hội, xe cộ như mắc cửi trên đường. Vừa chợp mắt một thoáng thì phát hiện mình đã ở nơi đồng không mông quạnh, bốn bề vắng ngắt, lại có người đóng giả ma trơi, đổi lại là anh, anh sẽ phản ứng thế nào?
Lục Lệ Thành tì người vào vô lăng, một cánh tay đặt trên lưng ghế, bàn tay vừa khéo rủ xuống đúng vai tôi, kẽ tay phảng phất mùi thuốc lá bạc hà:
– Thứ nhất, cô ngủ không chỉ một tiếng. Thứ hai, nếu có ma, là ma nam thì tôi sẽ bắt lấy mang về chợ bán, là ma nữ thì tôi sẽ hỏi thăm xem Tiểu Thiến và Anh Ninh* có khỏe không.
*Tiểu Thiến, Anh Ninh: Hai con hồ ly tinh, nhân vật trong hai truyện Nhiếp Tiểu Thiến và Anh Ninh, thuộc bộ Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh.
Thì ra đầu óc Lục Lệ Thành cũng không chỉ toàn số má, có điều tôi không rảnh mà nhâm nhi sự hài hước của anh ta, vì đang kinh hãi trước một thực tế… Tôi đã ngủ li bì hơn bốn tiếng đồng hồ!
– Đây là đâu?
Lục Lệ Thành im lặng nổ máy, con Jeep Wrangler rền vang trong đêm tối, ngoắt một vòng 180 độ, phóng vọt đi.
– Sao anh không đưa tôi về nhà?
– Sao tôi biết nhà cô ở đâu chứ?
– Anh không thể đánh thức tôi mà hỏi à?
Lục Lệ Thành nín thinh, tôi gườm gườm nhìn sang, anh ta liếc tôi, đột nhiên nói:
– Lúc ngủ cô đáng yêu hơn.
Tôi “hừ” một tiếng.
Xe dừng phắt lại, tôi thò cổ ra ngó nghiêng, trước không xóm làng, sau không quán xá, chỉ có một căn nhà gỗ nằm chơ vơ giữa đồng hoang. Lục Lệ Thành, rốt cuộc anh định làm gì? Tôi, một là không xinh đẹp, hai là không giàu sang, tuổi cũng đã lớn, ngay đồng nát có khi cũng không chịu thu mua. Lẽ nào anh ta định áp dụng biện pháp bức cung tra tấn?
– Xuống đi! – Lục Lệ Thành xuống trước, rồi mở cửa xe cho tôi.
Xuống thì xuống, đã đến nước này, ai sợ ai đây? Lòng nghĩ như chị Giang* lúc vào Tra Tử Đông, tôi theo anh ta tiến vào căn nhà gỗ. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, trông nhà mà đoán trong lòng nông sâu, căn nhà này bề ngoài cũ kỹ, nhưng bên trong thực là đầy đủ, nhỏ mà cái gì cũng có.
*Chị Giang: Tên thân mật của Giang Trúc Quân (1920 – 1949), một nữ chiến sĩ cách mạng Trung Quốc, bị Quốc dân Đảng xử tử hủy xác ở trại tập trung Tra Tử Đông.
Lục Lệ Thành rót cho tôi cốc nước, nghe tôi ngâm nga trong miệng, “Mai đỏ nở trên vách núi đỏ, đạp lên muôn ngàn dặm tuyết băng, đại hàn đông chí ta đâu sợ…”*, thì đặt mạnh cốc nước xuống trước mặt tôi:
*Mai đỏ nở trên vách núi đỏ, đạp lên muôn ngàn dặm tuyết băng, đại hàn đông chí ta đâu sợ… Trích lời bài hát chủ đề trong phim truyền hình Hồng Nham (Vách núi đỏ) do Trung Quốc sản xuất năm 1954, nói về phong trào đấu tranh ngầm ở các trại tập trung dưới thời Quốc dân Đảng. Trong số nhân vật của phim có Giang Trúc Quân, chữ “đỏ” ở đây tượng trưng cho cộng sản, cho dòng máu đổ xuống vì sự nghiệp giải phóng.
– Tôi không phải lính Quốc Dân Đảng, cô càng không phải mai đỏ trên vách núi – Ngừng một lát, anh ta cười nhạo – Chẳng phải ai cũng có thể ví mình với hoa mai được đâu, cẩn thận lại thành chuột chù đeo đạc*.
*Cẩn thận lại thành chuột chù đeo đạc: Nguyên văn: Cẩn thận lại thành Đông Thi nhăn mặt.
Tôi tức quá phẩy tay bước đi, ra khỏi nhà, phóng mắt nhìn xa, núi xanh lờ mờ, sao lạnh nhấp nháy, đúng là khung cảnh điền viên! Trời đã vào độ cuối thu, ban ngày còn đỡ, tối xuống rét run, tôi hứng gió lạnh dạo chầm chậm quanh xe chín vòng, bụng đói meo, người giá buốt, đành quay vào ngôi nhà nhỏ. Lục Lệ Thành đang ngồi bên bàn ăn cơm, nói mà không buồn ngẩng đầu lên:
– Đóng cửa vào!
Tôi ngó trên bàn còn một bát cơm, chẳng nói chẳng rằng liền ngồi vào ghế, dù đây là Hồng Môn yến, tôi cũng muốn chết một cách no nê.
Theo đúng nguyên tắc ta ăn thêm một miếng thì địch bị xén một miếng, tôi phũ phàng như gió thu quét sạch lá khô, chỉ hận không quét bay được cả lòng đĩa. Lục Lệ Thành giữ đúng cung cách thường thấy, chẳng ngại ngần gì mà không tranh cướp với tôi. Đôi bên cắm cúi ăn nhồm nhoàm một trận, tới khi vét sạch đĩa, tôi cũng no kềnh đến mức không đi lại được nữa. Chúng tôi nhìn đĩa sạch trơn, lại ngẩng đầu nhìn nhau. Tôi nhe răng cười, tôi no quá, nhưng tôi rất vui. Tôi biết anh ta ăn chưa đủ, ha ha ha!
Thấy Lục Lệ Thành dợm đứng lên, tôi ngay lập tức chiếm lấy cái ghế nằm duy nhất trong nhà, hành động vụng về nhưng thần tốc, tôi vừa bập bênh ghế vừa nhìn anh ta đầy thị uy. Lục Lệ Thành không buồn đếm xỉa đến tôi, bỏ bát đĩa dùng một lần vào túi ni lông buộc lại, dọn dẹp bàn ăn, đốt lò sưởi gần ghế nằm, lại rót cho bản thân một chén rượu rồi thong thả uống.
Chắc củi đốt là gỗ thông, nên căn phòng tràn ngập mùi thơm của thông. Không biết vì mùi hương đó hay vì da bụng căng, thân thể ấm áp quá mà tôi bắt đầu thả lỏng tinh thần, biếng nhác duỗi tay duỗi chân, vừa bập bênh ghế vừa quan sát Lục Lệ Thành. Bởi không có ghế, anh ta ngồi luôn lên bàn, ngay đằng sau là nền kính cửa sổ. Ánh lửa từ lò sưởi hắt ra, xuyên qua màn đêm nặng nề tới gần Lục Lệ Thành thì đã suy yếu, chỉ còn là những bóng sáng nhảy nhót khiến hình dáng anh chập chờn bất định, ánh sao nhấp nháy ngoài cửa sổ rọi vào làm khuôn mặt anh có vẻ ôn hòa hẳn đi.
Lục Lệ Thành đứng dậy rót cho mình một cốc rượu nữa, bấy giờ tôi mới nhìn rõ rượu anh ta uống có màu hổ phách, con ma men bắt đầu ngọ nguậy trong miệng, tôi bèn sỗ sàng hỏi:
– Anh lấy đâu ra rượu cao lương nhà cất thế? Rót cho tôi một ít.
Lục Lệ Thành nhướng mày ngạc nhiên, tiện tay lấy chiếc cốc thủy tinh rót cho tôi non nửa cốc. Tôi ghé mũi vào thành cốc hít một hơi thật sâu, sau mới uống một ngụm to tướng, “Ngon quá!”. Lục Lệ Thành cười đầy tự hào, một vẻ mặt tôi chưa trông thấy bao giờ.
– Mẹ tôi tự tay cất đấy, cao lương cũng của nhà trồng, cô sành sỏi vậy thật là hiếm có!
Tôi hơi kinh ngạc, nếu chỉ nhìn cách ăn vận và nói năng của Lục Lệ Thành thì không thể nào nhận ra gốc gác anh ta. Tôi ngửi mùi rượu, nói:
– Bố tôi có ông chiến hữu cũ, năm nọ lên Bắc Kinh công tác, tốt bụng mang biếu một vò rượu cao lương vùng quê Thiểm Tây. Bố tôi uống dè sẻn như gì, tính đến giờ mới cho tôi vỏn vẹn một chén.
Ghế nhè nhẹ bập bênh, củi lò nổ lép bép, tinh thần tôi thư thái, bây giờ mới cảm nhận được sự dễ chịu của căn nhà này. Thành phố chưa bao giờ yên tĩnh như thế này, còn ở đây yên tĩnh đến nỗi nghe thấy cả gió lùa qua mái hiu hiu:
– Chúng ta đang ở đâu?
– Ngoại ô Xương Bình. Nếu không tắc đường thì chỉ hơn một tiếng là vào tới Bắc Kinh.
Tôi đấm đấm ngực, lúc này thì hoàn toàn yên dạ rồi:
– Đây là biệt thự nhỏ của anh phải không?
– Cô bảo phải thì là phải. Đây là căn nhà tôi mua bằng tiền thưởng sau lần đầu tiên tham gia một dự án tái cơ cấu và cổ phần hóa doanh nghiệp đấy!
Tôi nói một cách ngưỡng mộ:
– Cùng là người như nhau mà sao chênh lệch thế nhỉ? Tiền thưởng của tôi bây giờ ước chừng chỉ đủ mua một buồng vệ sinh.
Lục Lệ Thành bật cười:
– Thời ấy nhà cửa nội thành Bắc Kinh còn chưa đắt lắm, cái nhà nát ở ngoại ô đìu hiu hút gió này thì đáng bao nhiêu. Thực ra tôi chỉ muốn tìm một chỗ để tĩnh tâm, về sau tự nhiên lại được người ta khen ngợi là có tầm nhìn đầu tư – Anh ta trỏ ra cửa sổ – Đằng kia là một vạt rừng cây ăn quả, vào vụ xuân hè, đào lê thơm lừng, cảnh sắc tươi thắm, mấy năm gần đây loại hình du lịch sinh thái phát triển nên cứ đến dạo xuân hè, người vào vườn thưởng hoa còn chi chít hơn hoa, người đến rừng hái quả còn đông đúc hơn quả.
Tôi khúc khích cười, Lục Lệ Thành lại có vẻ rầu rĩ:
– Thế nên, bây giờ chỉ sang đông tôi mới về đây thôi.
Tôi rót tiếp cho mình nửa cốc rượu, Lục Lệ Thành điềm đạm nhắc:
– Rượu này ngấm chậm đấy!
Tôi nhăn mặt trêu anh ta:
– Anh tiếc với tôi, tôi càng uống mạnh.
Nói đoạn rót thêm ít nữa vào cốc, nghĩ thế nào mắm môi mắm lợi rót đầy ắp luôn, sau đó giơ lên ra oai với anh ta rồi uống một ngụm thật to. Lục Lệ Thành mỉm cười lắc đầu. Tôi nâng cốc rượu, đẩy ghế bập bênh:
– Thôi được, anh muốn thẩm vấn gì thì cứ việc. Tôi đảm bảo sẽ thẳng thắn, chỉ mong anh giơ cao đánh khẽ.
Lục Lệ Thành mỉm cười, đăm đăm nhìn tôi, mắt lấp lánh ánh sao. Có phải kiểu cười nham hiểm không nhỉ?
– Cô đã rất thẳng thắn rồi, mọi việc đều do một tay Tống Dực xử lý. Tôi không thu lượm được bất kỳ tin tức gì từ chỗ anh ta, tôi cũng chưa đoán chắc là cô.
Tôi phát nghẹn, mọi vật trước mắt tối sầm đi. Tô Mạn, mày thật là ngu ngốc, ngu ngốc hết chỗ nói!
Lục Lệ Thành nhấp rượu, vẻ mặt vẫn cười cợt, thưởng thức sự dằn vặt của tôi. Tôi uống một mạch mấy ngụm rượu mới dần dần bình tâm lại được, nói kiểu tự an ủi:
– Đằng nào anh cũng đã sinh lòng nghi ngờ, dù tôi không thú nhận, sớm muộn gì anh cũng khám phá ra.
Lục Lệ Thành thôi cười, nghiêm túc nói:
– Cảm ơn.
Con người này trở mặt thực nhanh! Tôi không tiếp nhận kịp, ngây ngốc nhìn anh ta rồi trỏ chóp mũi mình hỏi:
– Anh đang nói với tôi à?
Lục Lệ Thành chăm chú nhìn tôi, không nói không rằng, xem chừng không định trả lời câu hỏi thừa thãi này. Tôi đâm nhột nhạt trước ánh mắt ấy, bèn hạ ngón tay xuống, ấp úng:
– Tôi đã nói là tôi tự bảo vệ mình thôi, không phải là giúp anh, người anh nên cảm ơn là Tống Dực.
Lục Lệ Thành nhíu mày, sự lạnh lùng bắt đầu chảy về đầy con người anh ta. Tôi rụt người ra sau, ngoan cố lẩm bẩm:
– Thì vốn dĩ như thế mà! Lý lịch của tôi không hề viết là có làm kiểm toán, làm sao dám đem tường trình ra phô trương? Cũng may anh ấy hào hiệp chìa tay, còn không buồn kể công, chứ thật tình có thể mượn cơ hội này để mua chuộc lòng người…
Lục Lệ Thành sốt ruột ngắt lời:
– Lòng người mà Tống Dực cần mua là ở trụ sở New York kia kìa, anh ta rỗi hơi mà bận tâm đến suy nghĩ của những kẻ tép riu. Việc này chính ra cũng chẳng hãm hại được tôi, tôi chỉ không rõ bên trụ sở chính đang điều tra cái gì, vì thế không dám manh động dàn trận, để Tống Dực chớp thời cơ ra tay, khiến mấy lão già bên ấy khen ngợi anh ta quang minh lỗi lạc, xử sự công bằng. Những lợi ích có thể thu gom, anh ta đã thu gom được hết rồi đấy! Nếu thật sự không muốn kể công, thì hoàn toàn có thể đưa thẳng bằng chứng cho tôi chứ không phải là cho Mike nhờ Mike giải thích, khiến Mike báo riêng cho tôi xong còn buộc lòng tiếp tục báo cáo ngọn ngành với trụ sở chính…
Nhận ra vẻ mặt tôi, Lục Lệ Thành đột nhiên ngừng lại:
– Tin hay không tùy cô. Tống Dực ở xứ người mà vươn lên tới vị trí này thì không đơn giản thánh thiện như các cô trông thấy đâu. Cô nghĩ dạo trước vì sao tôi bắt ép cô trợ giúp tôi? Nếu không phải tại anh ta, làm sao đến nỗi dưới tay tôi đột nhiên chẳng còn ai dùng được?
Lục Lệ Thành uống một ngụm rượu, rồi nhìn ra cửa sổ. Tôi không biết vì mùi thông hay vì ánh sao, hay vì trong người đã ngà ngà say, mà tôi cảm thấy Lục Lệ Thành trước mặt không phải Lục Lệ Thành như tôi hằng quen, đường nét nhìn nghiêng toát lên nỗi sầu bi ủ dột, sắc diện này, bất kể thế nào cũng không nên xuất hiện trên người anh ta mới phải.
Lục Lệ Thành vừa uống rượu vừa lặng lẽ kể lể, hệt như đang trò chuyện với bóng đêm:
– Mấy khoản công tác phí ấy quả thực không phải là công tác phí, mà là hoa hồng nghiệp vụ. Mọi chứng từ đã được chuẩn bị ổn thỏa từ đầu năm, tiền cũng chuyển khoản từ lâu rồi, chỉ cần người bên dưới mỗi tháng thao tác cho đủ thủ tục thôi. Cuối năm công việc lu bu, bận rộn nên sai sót, tôi cũng quên bẵng là đồng chí kia đã nghỉ việc từ tháng Mười.
Tôi không biết nên bình luận thế nào, đành giữ im lặng. Lục Lệ Thành nhìn tôi, vẻ mặt điềm tĩnh:
– So với lợi nhuận đem về cho công ty thì khoản phí tổn này chẳng bõ bèn gì. Cách làm đó, bên trụ sở chính không tán thành nhưng Mike đã phê chuẩn. Dĩ nhiên bây giờ tổng công ty cũng ý thức được là nước nào có tác phong làm ăn riêng của nước ấy, vì thế mỗi người chúng tôi đều được cấp một thẻ tín dụng công vụ, trong đó có một khoản đặc biệt dành cho việc đãi đằng khách khứa. Hai năm nay, mức trần của số tiền ấy càng lúc càng cao, tôi không cần giải quyết những khoản chi cá biệt bằng công tác phí nữa.
Tôi làu bàu:
– Anh không phải giải thích với tôi. Đã nói rồi, tôi không bép xép với ai đâu mà.
Lục Lệ Thành chăm chú nhìn tôi, đôi mắt đen chập chờn ánh lửa. Anh ta ngồi xuống thảm, trước ghế bập bênh, ngẩng mặt nhìn tôi:
– Cô có thể thành thật trả lời một câu hỏi của tôi không?
Tôi gật đầu, không ai nỡ cự tuyệt ánh mắt lúc này của Lục Lệ Thành.
– Có phải, mọi người trong công ty đều cho rằng Tống Dực sẽ thắng không?
Nếu biết trước câu hỏi thế này, tôi đã dứt khoát từ chối. Tôi ngắc ngứ đáp:
– Tôi không biết. Có lẽ không phải thế đâu. Cạnh tranh công bằng mà, huống hồ Mike luôn luôn quý trọng anh, hết lòng hết sức ủng hộ anh… Tôi… thật ra… – Trước ánh mắt anh ta, đầu tôi dần dần thấp xuống, lúng búng hồi lâu mới hạ quyết tâm, muốn ra sao thì ra, bèn thẳng thắn nói một lèo – Tống Dực tốt nghiệp một trường danh tiếng của Mỹ, có bao nhiêu bạn học cùng làm ở phố Wall. Chắc anh cũng biết, người Mỹ rất coi trọng quan hệ đồng môn. Tống Dực lại công tác ở trụ sở chính những sáu năm rồi. Mọi người trong công ty xì xào với nhau rằng anh ấy có quan hệ tốt với mấy lãnh đạo của MG. Ai sang New York công tác đều trông thấy ảnh chụp Tống Dực đi đánh gôn với các sếp. Họ nói, thật ra cấp trên đã xác định là Tống Dực từ lâu rồi, chỉ có điều, một là không tiện làm bẽ mặt Mike, hai là không tiện làm tổn hại đến tinh thần cống hiến tích cực của nhân viên, đằng nào anh cũng là khai quốc công thần của MG đại lục, vì thế họ phải tiến hành bằng những bước đệm thôi.
Căn nhà yên ắng đến ớn lạnh, tôi vò đầu bóp trán tìm vài lời để an ủi Lục Lệ Thành, nhưng đầu óc cứ bì bì, nghĩ ngợi hồi lâu chỉ nặn được một câu:
– Trong giới tài chính Trung Quốc, ai mà không biết năng lực của anh. Chỗ này không giữ, khắc có chỗ khác thu nạp – Nói xong, nhận thấy sắc mặt anh ta, tôi liền hiểu ra mình nói sai rồi, mà còn sai khủng khiếp – Không không, tôi không có ý đó, dĩ nhiên là MG không thể để anh ra đi, dĩ nhiên là anh cũng không bao giờ lìa MG…
– Được rồi, không cần nói nữa – Mặt mày vô cảm, Lục Lệ Thành cắt ngang những lời lẽ càng lúc càng như bôi tro trát trấu của tôi.
Tôi vô cùng rầu rĩ, chỉ còn nước cầm cốc rượu lên uống ừng ực cạn ráo. Cũng may trên đời vẫn còn một thứ như rượu, bất kể sầu muôn mối hay rối trăm đường, nó cũng giúp ta tạm thời quên lãng.
Lục Lệ Thành cũng cầm cốc rượu, hai bên cùng im lặng uống, uống tì tì đến hết nửa vò rượu cao lương. Dần dần, Lục Lệ Thành dạn chuyện hẳn lên. Anh ta vô thức đẩy ghế cho tôi, tôi cuộn tròn bên trên, lim dim mắt, toét miệng cười hoài.
– Tô Mạn ạ! Tôi luôn cố gắng, mọi thứ tôi có được hôm nay đều do tôi gây dựng từ hai bàn tay trắng. Mười bốn năm trước, khi tôi mới tới Bắc Kinh, hành trang chỉ có một chiếc chăn bông và ba bộ quần áo.
Tôi gật đầu thật mạnh.
– Tôi là thí sinh nông thôn, bố mẹ tôi viết được mỗi tên mình, tôi phải dựa hoàn toàn vào bản thân. Điểm sàn đại học áp dụng cho tỉnh chúng tôi lại cao, không như học sinh Bắc Kinh các cô. Điểm đỗ vào Thanh Hoa, Bắc Đại của người Bắc Kinh, áp dụng cho người ở tỉnh chúng tôi thì chỉ nhỉnh hơn điểm đỗ vào mấy trường đại học tầm tầm thôi*.
*Trung Quốc có chính sách khuyến khích người vùng nào học trường vùng ấy, nên điểm đỗ đại học vào cùng một trường của người trong tỉnh (ở đây là Bắc Kinh) sẽ được ưu tiên hạ thấp hơn so với người ở tỉnh ngoài đến.
– Ừ, ừ, đẩy nhẹ một chút, tôi hơi chóng mặt rồi.
Lục Lệ Thành y lời đẩy nhẹ nhàng hơn:
– Tôi tốt nghiệp một trường đại học tiếng tăm không lấy gì làm lừng lẫy, còn Tống Dực tốt nghiệp Thanh Hoa. Tôi theo hàm thụ MBA tại Đại học Nhân dân, anh ta thì lấy Cao học Tài chính tại Berkeley. Tôi ở trong nước, bắt đầu đi lên từ việc nghe điện thoại, pha cà phê, ghi biên bản cuộc họp cho Mike. Anh ta vừa bước chân ra đã là tinh hoa của Phố Wall. Tôi mất mười năm mới lên được vị trí hôm nay, anh ta chỉ cần sáu năm. Luận về tài năng kiến thức, tôi không thấy mình thua kém anh ta. Những việc anh ta làm được, tôi cũng có thể làm. Còn những việc tôi làm được tại thị trường Trung Quốc, chưa chắc anh ta đã làm được.
Nghe đến tên Tống Dực, đầu tôi rất đau, trái tim rối bời, cầm cốc rượu lên thấy đã cạn nhẵn:
– Tôi muốn uống rượu.
Lục Lệ Thành vừa rủ rỉ vừa tiện tay đưa cốc của mình cho tôi. Tôi vịn vào tay anh ta, uống liền mấy ngụm.
– Nhưng mà… – Lục Lệ Thành lắc đầu bật cười – Tình hình bây giờ kỳ cục vậy đấy! Miễn là hải quy* từ nước ngoài về, thì liền kéo theo một vầng hào quang vô hình. Còn hễ là thổ biết*, thì mang định mệnh nhược tiểu mãi mãi rồi.
*Hải quy: nguyên nghĩa là “rùa biển”, sau trở thành tiếng lóng chỉ du học sinh nước ngoài trở về, do chữ quy (rùa) đồng âm với quy (về).
*Thổ biết: nguyên nghĩa là “dế nhũi”, sau trở thành tiếng lóng chỉ những người ít từng trải, sống trong môi trường nhỏ hẹp, do chữ thổ (đất) còn có nghĩa là “quê mùa”.
Lời lẽ anh ta sao nghe quen thế nhỉ? Tôi gắng sức nghĩ hồi lâu mới nhớ ra. Một giảng viên đại học trước khi sang tu nghiệp ở Luân Đôn đã để lại cho chúng tôi lời cảm thán tương tự như vậy. Nhà trường lúc nào cũng rên rẩm rằng phải đào tạo ra một học đường hạng nhất trên thế giới, thu hút nhân tài, kết quả là lôi về một đống hải quy, đẩy đi một đống thổ biết. Giảng viên mà tôi rất quý mến ấy là một trong những trường hợp buộc phải ra đi. Hình như đại tỷ cũng từng nói câu tương tự, đối với các chỗ khuyết trong tầng lớp quản lý cấp cao của công ty, cho dù rõ ràng là trong nước có ứng cử viên thích hợp, thì trụ sở chính vẫn như không nhìn thấy, cứ thích khổ sở để lôi kéo bằng được những người từ nước ngoài về cơ.
Nghĩ đến giảng viên ấy, tuổi đã lớn nhưng bị cuộc sống bức bách ra nước ngoài rèn giũa, phải tạo dựng tất cả từ đầu, lại nhớ đến tình trạng ì ạch trong sự nghiệp của đại tỷ, tôi bỗng ngậm ngùi thở dài. Nghe tiếng thở dài của tôi, Lục Lệ Thành bèn rót thêm rượu cho, rồi chạm cốc:
– Tự tôi không thở dài, cô thở dài gì chứ? Tôi tin rằng muôn sự tại người.
Tôi lơ mơ uống sạch rượu theo anh ta, đến khi đặt cốc xuống, đã không còn nhớ vì sao ban nãy mình thở dài, chỉ biết rằng, nhìn vẻ kiên nghị và tự tin trên khuôn mặt Lục Lệ Thành, cảm nhận được sự quyết tâm chưa từng có của anh ta, tôi cũng vô cớ lấy làm mừng thay. Thấy tôi tươi lên, Lục Lệ Thành bật cười:
– Tô Mạn, tôi…
Anh ta đăm đăm nhìn nụ cười của tôi, chực nói lại thôi. Tôi vươn tay quờ cốc rượu, anh ta nắm tay tôi lại, vẻ mặt âu yếm một cách lạ lùng:
– Đừng uống rượu vội, tối nay tôi đưa cô tới đây không phải vì công tác phí gì hết, mà muốn thổ lộ với cô một điều. Tôi… tôi… cô có muốn nghe một bí mật không?
Mắt anh ta lộ vẻ căng thẳng rõ rệt.
Tôi gật đầu, rồi lại gật đầu, cười hì hì, đặt ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng, đoạn nhoài mình xuống, ghé vào tai anh ta thì thầm:
– Tôi cho anh biết một bí mật, anh phải giữ kín đấy! Tôi… rất… rất yêu Tống Dực.
Đầu tôi ngoẹo xuống, gục trên vai Lục Lệ Thành, ngủ lịm đi.
Buổi sáng trở dậy, đầu đau như búa bổ, trông thấy một căn nhà nhỏ hoàn toàn xa lạ, không hiểu mình đang ở đâu, tôi thừ người hồi lâu mới nghĩ ra Lục Lệ Thành. Căn nhà này là của anh ta! Tôi nhảy dựng khỏi giường, ngoác miệng kêu:
– Lục Lệ Thành, Lục Lệ Thành…
Trong nhà lặng ngắt, chỉ có tiếng tích tắc vọng ra từ chiếc đồng hồ báo thức cũ trên bàn gần cửa sổ. Tôi bước tới, cầm mẩu giấy chặn bên dưới nó.
Gọi số này, người ta sẽ đưa cô về thành phố.
Không giải thích, không xin lỗi, không có gì hết, chỉ có một số điện thoại. Chuyện tối qua nửa thực nửa hư, ban đầu tôi sợ hãi, về sau tôi tức giận, sau nữa thì hình như tôi hết giận, chúng tôi uống rượu, và rồi… tôi tỉnh lại. Tôi cau mày suy nghĩ, Lục Lệ Thành có ý gì thế, chẳng lẽ là vì tối thứ Sáu tẻ nhạt quá, nên mới túm bừa một người đến uống rượu cùng mình?
Vừa lẩm bẩm nguyền rủa Lục Lệ Thành, tôi vừa gọi điện theo hướng dẫn của anh ta. Đầu dây bên kia bảo rằng mười lăm phút nữa sẽ tới đón. Tôi vội vàng lau mặt, mở tủ lạnh, lấy một quả chuối tiêu, leo lên chiếc xe cũ nát, lúc xuống xe thanh toán, người đàn ông đặc giọng Bắc Kinh không chịu nhận tiền của tôi, “Anh Lục sẽ trả”, nói rồi lái xe đi, từ từ khuất dạng.
Tôi kéo đống hành lý tiến vào chung cư mình ở, lòng đầy băn khoăn, bây giờ còn sức về nhà không nhỉ? Sau khi gọi điện cho mẹ báo ngày mai về, vì hôm nay thật sự không thể di chuyển nổi nữa, tôi quyết định phải tắm cái đã, rồi sẽ để Ma Lạt Thang chiêu đãi, tẩy trần, xoa dịu tôi.
Tôi đi công tác Hồng Kông ngắn ngày, lúc về hành lý gần như quả cân. Đồ đạc của mình thì chẳng bao nhiêu, toàn là mỹ phẩm và nước hoa xách hộ các chị em. Để mua những món này cho họ, tôi sang Hồng Kông mà mệt bã như hành quân vạn dặm.
Máy bay hạ cánh, tôi vừa bước uể oải đẩy mấy kiện hành lý, bất chợt ngẩng lên thì trông thấy một người quen đang đi ngược lại. Lục Lệ Thành! Phản ứng tức thì của tôi là bỏ chạy, nhưng nhận ra phải đẩy bao nhiêu túi cặp thế này, quay đầu ngoặt rẽ rất vất vả. Phản ứng thứ hai là trốn tránh, tôi bèn thu gọn mình, ngồi xổm sau đống hành lý. Phản ứng thứ ba là liếc trái ngó phải, đoán chừng anh ta đến đón khách hàng hay bạn bè, tôi nấp một lúc, chắc anh ta sẽ rời khỏi đây thôi.
Rõ ràng Lục Lệ Thành đã băng qua bên đống hành lý của tôi rồi, không ngờ lại quành về, dáng cao sừng sững đổ bóng xuống đầu tôi. Tay thọc trong túi áo gió, mặt mày vô cảm, từ trên cao nhìn xuống. Tôi hết sức tẽn tò, bèn giả vờ khua khoắng tay rồi đứng dậy:
– Dây giày bỗng nhiên bị tuột.
Lục Lệ Thành liếc giày tôi, không nói năng gì. Tôi cúi nhìn theo ánh mắt anh ta. Dưới chân là một đôi giày cổ ngắn, không hề có dây. Cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào nữa, tôi đành cười khan:
– Tình cờ thế nhỉ? Đến đón ai à?
– Ừ.
Hai bên im bặt, tôi thật tình không nghĩ ra được câu nói lịch sự nào, bèn quyết định rút lui:
– Vậy không làm phiền anh nữa, tôi đi trước đây.
Lục Lệ Thành đón xe đẩy từ tay tôi, đẩy hành lý đi ra ngoài. Tôi ngớ ngẩn nhìn theo, không kịp lý giải câu chuyện là thế nào, vội rảo chân đuổi tới, đi bên cạnh anh ta:
– Khỏi phiền anh, tôi tự lo được.
Lục Lệ Thành không nói không rằng, chỉ sải những bước dài. Tôi lúp xúp chạy theo, nín lặng một lúc rồi thăm dò:
– Người anh đón là tôi à?
– Phải.
Trống ngực tôi bắt đầu nện thình thình, không đoán nổi ý đồ anh ta ra sao. Lục Lệ Thành bèn chủ động giải thích:
– Hôm nay là thứ Sáu, vừa lúc tôi rảnh rỗi, đi ngang qua sân bay.
Anh mà rảnh đến nỗi tới sân bay đi dạo?
Anh ta tưởng tôi là đồ ngốc hay sao? Tôi vẫn giữ nguyên điệu cười khô khốc thiếu tự nhiên, đến tận lúc ngồi vào chiếc Jeep Wrangler, thắt dây an toàn rồi, cuối cùng tôi mới trấn tĩnh lại được.
Xe bon bon trên đường cao tốc, hai bên lề đường toàn cây cối san sát, ken dày như nêm, có khi giấu thứ gì trong ấy cũng không ai phát hiện ra được. Sực nhớ đến những vụ án giết người hủy xác, tôi thấy gai ốc nổi lên đầy tay, thu hết can đảm mới dám mở miệng:
– Anh biết rồi à?
– Ừm.
Khuôn mặt bình thản, chẳng rõ mừng hay giận. Tôi thầm vò đầu bóp trán xem nên giải thích như thế nào, một lúc sau mới lí nhí nói:
– Tôi sợ Linda điều tra đến tôi, phát hiện ra lý lịch tôi có chỗ ám muội, nên mới âm thầm tham gia chút đỉnh. Tôi chỉ muốn tự cứu bản thân chứ không có ý đồ gì khác. Những điều vô tình phát hiện ra, tôi tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ tiết lộ cho người thứ hai biết, cũng tuyệt đối, tuyệt đối không hứng thú đi lần mò ngọn nguồn đằng sau. Thề có trời chứng giám!
Lục Lệ Thành không gật chẳng lắc, chỉ điềm tĩnh hỏi:
– Cô đã phải tra bao nhiêu tài liệu?
– Cũng chẳng bao nhiêu, chỉ xem chi phí công tác, lương lậu, báo cáo, bảng thuế trong năm năm trở lại đây… – Nhận ra cũng không ít ỏi gì, giọng tôi càng lúc càng nhỏ, yếu ớt nói – Về sau tập trung chủ yếu vào công tác phí, những khoản khác lươn lướt thôi.
Lục Lệ Thành liếc tôi, chỉnh lưng ghế của tôi cho thấp xuống:
– Bây giờ tôi phải chuyên tâm lái xe, cô hãy nghỉ đi một lát, sau tôi sẽ có chuyện nói với cô.
Tôi ủ rũ nằm ngả ra, nhắm mắt lại, trong đầu nhộn nhạo đủ mọi ý nghĩ hoang đường. Nộp tường trình xong, tôi đã ý thức được rằng chẳng hay ho gì khi biết những việc mình không nên biết, nhưng vẫn nuôi ít nhiều tâm lý cầu may, hy vọng Lục Lệ Thành không phát giác được. Nhưng đời là thế, ngại chuyện gì nhất thì chuyện ấy lại xảy ra, ngay như việc tôi giả mạo lý lịch để vào công ty, nói tôi không có tư tâm, chính bản thân tôi cũng không tin nổi, liệu Lục Lệ Thành có tin rằng tôi chỉ đào xới những điều này không? Có tin rằng tôi không nuôi ác ý không?
Lục Lệ Thành bật radio, tiếng đàn tranh dìu dặt khoan thai, tuôn ra dòng âm thanh róc rách như suối, xào xạc như tre. Tâm trí tôi vẫn nghĩ vẩn nghĩ vơ, nhưng thân thể thì do quá mệt mỏi đã vô thức thả lỏng. Dần dần, đầu óc tôi trống rỗng, giống như đang ở nơi điền viên sơn dã, trăng sáng vòm không, gió thổi mát rượi, tục lụy nhân gian không đáng canh cánh bên lòng nữa, cuối cùng gối lên ánh trăng mà thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.
Đến khi đột nhiên tỉnh mộng, mơ màng phát hiện ra xung quanh tối thui, chỉ có một đốm đỏ lập lòe, bao nhiêu phim kinh dị và phim ma từng xem liền ùn ùn trào lên trong trí não, tôi kêu “á” một tiếng rùng rợn.
– Sao vậy? – Lục Lệ Thành lập tức mở cửa xe, búng điếu thuốc hút dở đang kẹp giữa kẽ tay, ánh đỏ vạch một đường cong đẹp mắt rồi rơi xuống đất.
Tôi nắm cánh tay anh ta, thở dốc. Gió lạnh ngoài xe quạt tới, đầu óc tỉnh táo trở lại, tức thì cảm thấy ngượng nghịu, bẽn lẽn buông anh ta ra. Chiếc áo vest mà Lục Lệ Thành đắp trên người tôi từ trước đã trượt xuống chân ngay lúc tôi choàng tỉnh. Tôi vội nhặt lên. Hiệu Armani! Tôi muốn nói xin lỗi, nhưng lời đến miệng thì sực nghĩ ra, tôi có chỗ nào đáng phải xin lỗi? Lục Lệ Thành ngồi vào xe, mỉm cười hỏi:
– Lớn thế này mà vẫn hốt hoảng vì ác mộng sao?
Tôi cau có đáp:
– Ê! Bị giật mình, được chưa! Một tiếng trước tôi còn ở nơi phồn hoa đô hội, xe cộ như mắc cửi trên đường. Vừa chợp mắt một thoáng thì phát hiện mình đã ở nơi đồng không mông quạnh, bốn bề vắng ngắt, lại có người đóng giả ma trơi, đổi lại là anh, anh sẽ phản ứng thế nào?
Lục Lệ Thành tì người vào vô lăng, một cánh tay đặt trên lưng ghế, bàn tay vừa khéo rủ xuống đúng vai tôi, kẽ tay phảng phất mùi thuốc lá bạc hà:
– Thứ nhất, cô ngủ không chỉ một tiếng. Thứ hai, nếu có ma, là ma nam thì tôi sẽ bắt lấy mang về chợ bán, là ma nữ thì tôi sẽ hỏi thăm xem Tiểu Thiến và Anh Ninh* có khỏe không.
*Tiểu Thiến, Anh Ninh: Hai con hồ ly tinh, nhân vật trong hai truyện Nhiếp Tiểu Thiến và Anh Ninh, thuộc bộ Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh.
Thì ra đầu óc Lục Lệ Thành cũng không chỉ toàn số má, có điều tôi không rảnh mà nhâm nhi sự hài hước của anh ta, vì đang kinh hãi trước một thực tế… Tôi đã ngủ li bì hơn bốn tiếng đồng hồ!
– Đây là đâu?
Lục Lệ Thành im lặng nổ máy, con Jeep Wrangler rền vang trong đêm tối, ngoắt một vòng 180 độ, phóng vọt đi.
– Sao anh không đưa tôi về nhà?
– Sao tôi biết nhà cô ở đâu chứ?
– Anh không thể đánh thức tôi mà hỏi à?
Lục Lệ Thành nín thinh, tôi gườm gườm nhìn sang, anh ta liếc tôi, đột nhiên nói:
– Lúc ngủ cô đáng yêu hơn.
Tôi “hừ” một tiếng.
Xe dừng phắt lại, tôi thò cổ ra ngó nghiêng, trước không xóm làng, sau không quán xá, chỉ có một căn nhà gỗ nằm chơ vơ giữa đồng hoang. Lục Lệ Thành, rốt cuộc anh định làm gì? Tôi, một là không xinh đẹp, hai là không giàu sang, tuổi cũng đã lớn, ngay đồng nát có khi cũng không chịu thu mua. Lẽ nào anh ta định áp dụng biện pháp bức cung tra tấn?
– Xuống đi! – Lục Lệ Thành xuống trước, rồi mở cửa xe cho tôi.
Xuống thì xuống, đã đến nước này, ai sợ ai đây? Lòng nghĩ như chị Giang* lúc vào Tra Tử Đông, tôi theo anh ta tiến vào căn nhà gỗ. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, trông nhà mà đoán trong lòng nông sâu, căn nhà này bề ngoài cũ kỹ, nhưng bên trong thực là đầy đủ, nhỏ mà cái gì cũng có.
*Chị Giang: Tên thân mật của Giang Trúc Quân (1920 – 1949), một nữ chiến sĩ cách mạng Trung Quốc, bị Quốc dân Đảng xử tử hủy xác ở trại tập trung Tra Tử Đông.
Lục Lệ Thành rót cho tôi cốc nước, nghe tôi ngâm nga trong miệng, “Mai đỏ nở trên vách núi đỏ, đạp lên muôn ngàn dặm tuyết băng, đại hàn đông chí ta đâu sợ…”*, thì đặt mạnh cốc nước xuống trước mặt tôi:
*Mai đỏ nở trên vách núi đỏ, đạp lên muôn ngàn dặm tuyết băng, đại hàn đông chí ta đâu sợ… Trích lời bài hát chủ đề trong phim truyền hình Hồng Nham (Vách núi đỏ) do Trung Quốc sản xuất năm 1954, nói về phong trào đấu tranh ngầm ở các trại tập trung dưới thời Quốc dân Đảng. Trong số nhân vật của phim có Giang Trúc Quân, chữ “đỏ” ở đây tượng trưng cho cộng sản, cho dòng máu đổ xuống vì sự nghiệp giải phóng.
– Tôi không phải lính Quốc Dân Đảng, cô càng không phải mai đỏ trên vách núi – Ngừng một lát, anh ta cười nhạo – Chẳng phải ai cũng có thể ví mình với hoa mai được đâu, cẩn thận lại thành chuột chù đeo đạc*.
*Cẩn thận lại thành chuột chù đeo đạc: Nguyên văn: Cẩn thận lại thành Đông Thi nhăn mặt.
Tôi tức quá phẩy tay bước đi, ra khỏi nhà, phóng mắt nhìn xa, núi xanh lờ mờ, sao lạnh nhấp nháy, đúng là khung cảnh điền viên! Trời đã vào độ cuối thu, ban ngày còn đỡ, tối xuống rét run, tôi hứng gió lạnh dạo chầm chậm quanh xe chín vòng, bụng đói meo, người giá buốt, đành quay vào ngôi nhà nhỏ. Lục Lệ Thành đang ngồi bên bàn ăn cơm, nói mà không buồn ngẩng đầu lên:
– Đóng cửa vào!
Tôi ngó trên bàn còn một bát cơm, chẳng nói chẳng rằng liền ngồi vào ghế, dù đây là Hồng Môn yến, tôi cũng muốn chết một cách no nê.
Theo đúng nguyên tắc ta ăn thêm một miếng thì địch bị xén một miếng, tôi phũ phàng như gió thu quét sạch lá khô, chỉ hận không quét bay được cả lòng đĩa. Lục Lệ Thành giữ đúng cung cách thường thấy, chẳng ngại ngần gì mà không tranh cướp với tôi. Đôi bên cắm cúi ăn nhồm nhoàm một trận, tới khi vét sạch đĩa, tôi cũng no kềnh đến mức không đi lại được nữa. Chúng tôi nhìn đĩa sạch trơn, lại ngẩng đầu nhìn nhau. Tôi nhe răng cười, tôi no quá, nhưng tôi rất vui. Tôi biết anh ta ăn chưa đủ, ha ha ha!
Thấy Lục Lệ Thành dợm đứng lên, tôi ngay lập tức chiếm lấy cái ghế nằm duy nhất trong nhà, hành động vụng về nhưng thần tốc, tôi vừa bập bênh ghế vừa nhìn anh ta đầy thị uy. Lục Lệ Thành không buồn đếm xỉa đến tôi, bỏ bát đĩa dùng một lần vào túi ni lông buộc lại, dọn dẹp bàn ăn, đốt lò sưởi gần ghế nằm, lại rót cho bản thân một chén rượu rồi thong thả uống.
Chắc củi đốt là gỗ thông, nên căn phòng tràn ngập mùi thơm của thông. Không biết vì mùi hương đó hay vì da bụng căng, thân thể ấm áp quá mà tôi bắt đầu thả lỏng tinh thần, biếng nhác duỗi tay duỗi chân, vừa bập bênh ghế vừa quan sát Lục Lệ Thành. Bởi không có ghế, anh ta ngồi luôn lên bàn, ngay đằng sau là nền kính cửa sổ. Ánh lửa từ lò sưởi hắt ra, xuyên qua màn đêm nặng nề tới gần Lục Lệ Thành thì đã suy yếu, chỉ còn là những bóng sáng nhảy nhót khiến hình dáng anh chập chờn bất định, ánh sao nhấp nháy ngoài cửa sổ rọi vào làm khuôn mặt anh có vẻ ôn hòa hẳn đi.
Lục Lệ Thành đứng dậy rót cho mình một cốc rượu nữa, bấy giờ tôi mới nhìn rõ rượu anh ta uống có màu hổ phách, con ma men bắt đầu ngọ nguậy trong miệng, tôi bèn sỗ sàng hỏi:
– Anh lấy đâu ra rượu cao lương nhà cất thế? Rót cho tôi một ít.
Lục Lệ Thành nhướng mày ngạc nhiên, tiện tay lấy chiếc cốc thủy tinh rót cho tôi non nửa cốc. Tôi ghé mũi vào thành cốc hít một hơi thật sâu, sau mới uống một ngụm to tướng, “Ngon quá!”. Lục Lệ Thành cười đầy tự hào, một vẻ mặt tôi chưa trông thấy bao giờ.
– Mẹ tôi tự tay cất đấy, cao lương cũng của nhà trồng, cô sành sỏi vậy thật là hiếm có!
Tôi hơi kinh ngạc, nếu chỉ nhìn cách ăn vận và nói năng của Lục Lệ Thành thì không thể nào nhận ra gốc gác anh ta. Tôi ngửi mùi rượu, nói:
– Bố tôi có ông chiến hữu cũ, năm nọ lên Bắc Kinh công tác, tốt bụng mang biếu một vò rượu cao lương vùng quê Thiểm Tây. Bố tôi uống dè sẻn như gì, tính đến giờ mới cho tôi vỏn vẹn một chén.
Ghế nhè nhẹ bập bênh, củi lò nổ lép bép, tinh thần tôi thư thái, bây giờ mới cảm nhận được sự dễ chịu của căn nhà này. Thành phố chưa bao giờ yên tĩnh như thế này, còn ở đây yên tĩnh đến nỗi nghe thấy cả gió lùa qua mái hiu hiu:
– Chúng ta đang ở đâu?
– Ngoại ô Xương Bình. Nếu không tắc đường thì chỉ hơn một tiếng là vào tới Bắc Kinh.
Tôi đấm đấm ngực, lúc này thì hoàn toàn yên dạ rồi:
– Đây là biệt thự nhỏ của anh phải không?
– Cô bảo phải thì là phải. Đây là căn nhà tôi mua bằng tiền thưởng sau lần đầu tiên tham gia một dự án tái cơ cấu và cổ phần hóa doanh nghiệp đấy!
Tôi nói một cách ngưỡng mộ:
– Cùng là người như nhau mà sao chênh lệch thế nhỉ? Tiền thưởng của tôi bây giờ ước chừng chỉ đủ mua một buồng vệ sinh.
Lục Lệ Thành bật cười:
– Thời ấy nhà cửa nội thành Bắc Kinh còn chưa đắt lắm, cái nhà nát ở ngoại ô đìu hiu hút gió này thì đáng bao nhiêu. Thực ra tôi chỉ muốn tìm một chỗ để tĩnh tâm, về sau tự nhiên lại được người ta khen ngợi là có tầm nhìn đầu tư – Anh ta trỏ ra cửa sổ – Đằng kia là một vạt rừng cây ăn quả, vào vụ xuân hè, đào lê thơm lừng, cảnh sắc tươi thắm, mấy năm gần đây loại hình du lịch sinh thái phát triển nên cứ đến dạo xuân hè, người vào vườn thưởng hoa còn chi chít hơn hoa, người đến rừng hái quả còn đông đúc hơn quả.
Tôi khúc khích cười, Lục Lệ Thành lại có vẻ rầu rĩ:
– Thế nên, bây giờ chỉ sang đông tôi mới về đây thôi.
Tôi rót tiếp cho mình nửa cốc rượu, Lục Lệ Thành điềm đạm nhắc:
– Rượu này ngấm chậm đấy!
Tôi nhăn mặt trêu anh ta:
– Anh tiếc với tôi, tôi càng uống mạnh.
Nói đoạn rót thêm ít nữa vào cốc, nghĩ thế nào mắm môi mắm lợi rót đầy ắp luôn, sau đó giơ lên ra oai với anh ta rồi uống một ngụm thật to. Lục Lệ Thành mỉm cười lắc đầu. Tôi nâng cốc rượu, đẩy ghế bập bênh:
– Thôi được, anh muốn thẩm vấn gì thì cứ việc. Tôi đảm bảo sẽ thẳng thắn, chỉ mong anh giơ cao đánh khẽ.
Lục Lệ Thành mỉm cười, đăm đăm nhìn tôi, mắt lấp lánh ánh sao. Có phải kiểu cười nham hiểm không nhỉ?
– Cô đã rất thẳng thắn rồi, mọi việc đều do một tay Tống Dực xử lý. Tôi không thu lượm được bất kỳ tin tức gì từ chỗ anh ta, tôi cũng chưa đoán chắc là cô.
Tôi phát nghẹn, mọi vật trước mắt tối sầm đi. Tô Mạn, mày thật là ngu ngốc, ngu ngốc hết chỗ nói!
Lục Lệ Thành nhấp rượu, vẻ mặt vẫn cười cợt, thưởng thức sự dằn vặt của tôi. Tôi uống một mạch mấy ngụm rượu mới dần dần bình tâm lại được, nói kiểu tự an ủi:
– Đằng nào anh cũng đã sinh lòng nghi ngờ, dù tôi không thú nhận, sớm muộn gì anh cũng khám phá ra.
Lục Lệ Thành thôi cười, nghiêm túc nói:
– Cảm ơn.
Con người này trở mặt thực nhanh! Tôi không tiếp nhận kịp, ngây ngốc nhìn anh ta rồi trỏ chóp mũi mình hỏi:
– Anh đang nói với tôi à?
Lục Lệ Thành chăm chú nhìn tôi, không nói không rằng, xem chừng không định trả lời câu hỏi thừa thãi này. Tôi đâm nhột nhạt trước ánh mắt ấy, bèn hạ ngón tay xuống, ấp úng:
– Tôi đã nói là tôi tự bảo vệ mình thôi, không phải là giúp anh, người anh nên cảm ơn là Tống Dực.
Lục Lệ Thành nhíu mày, sự lạnh lùng bắt đầu chảy về đầy con người anh ta. Tôi rụt người ra sau, ngoan cố lẩm bẩm:
– Thì vốn dĩ như thế mà! Lý lịch của tôi không hề viết là có làm kiểm toán, làm sao dám đem tường trình ra phô trương? Cũng may anh ấy hào hiệp chìa tay, còn không buồn kể công, chứ thật tình có thể mượn cơ hội này để mua chuộc lòng người…
Lục Lệ Thành sốt ruột ngắt lời:
– Lòng người mà Tống Dực cần mua là ở trụ sở New York kia kìa, anh ta rỗi hơi mà bận tâm đến suy nghĩ của những kẻ tép riu. Việc này chính ra cũng chẳng hãm hại được tôi, tôi chỉ không rõ bên trụ sở chính đang điều tra cái gì, vì thế không dám manh động dàn trận, để Tống Dực chớp thời cơ ra tay, khiến mấy lão già bên ấy khen ngợi anh ta quang minh lỗi lạc, xử sự công bằng. Những lợi ích có thể thu gom, anh ta đã thu gom được hết rồi đấy! Nếu thật sự không muốn kể công, thì hoàn toàn có thể đưa thẳng bằng chứng cho tôi chứ không phải là cho Mike nhờ Mike giải thích, khiến Mike báo riêng cho tôi xong còn buộc lòng tiếp tục báo cáo ngọn ngành với trụ sở chính…
Nhận ra vẻ mặt tôi, Lục Lệ Thành đột nhiên ngừng lại:
– Tin hay không tùy cô. Tống Dực ở xứ người mà vươn lên tới vị trí này thì không đơn giản thánh thiện như các cô trông thấy đâu. Cô nghĩ dạo trước vì sao tôi bắt ép cô trợ giúp tôi? Nếu không phải tại anh ta, làm sao đến nỗi dưới tay tôi đột nhiên chẳng còn ai dùng được?
Lục Lệ Thành uống một ngụm rượu, rồi nhìn ra cửa sổ. Tôi không biết vì mùi thông hay vì ánh sao, hay vì trong người đã ngà ngà say, mà tôi cảm thấy Lục Lệ Thành trước mặt không phải Lục Lệ Thành như tôi hằng quen, đường nét nhìn nghiêng toát lên nỗi sầu bi ủ dột, sắc diện này, bất kể thế nào cũng không nên xuất hiện trên người anh ta mới phải.
Lục Lệ Thành vừa uống rượu vừa lặng lẽ kể lể, hệt như đang trò chuyện với bóng đêm:
– Mấy khoản công tác phí ấy quả thực không phải là công tác phí, mà là hoa hồng nghiệp vụ. Mọi chứng từ đã được chuẩn bị ổn thỏa từ đầu năm, tiền cũng chuyển khoản từ lâu rồi, chỉ cần người bên dưới mỗi tháng thao tác cho đủ thủ tục thôi. Cuối năm công việc lu bu, bận rộn nên sai sót, tôi cũng quên bẵng là đồng chí kia đã nghỉ việc từ tháng Mười.
Tôi không biết nên bình luận thế nào, đành giữ im lặng. Lục Lệ Thành nhìn tôi, vẻ mặt điềm tĩnh:
– So với lợi nhuận đem về cho công ty thì khoản phí tổn này chẳng bõ bèn gì. Cách làm đó, bên trụ sở chính không tán thành nhưng Mike đã phê chuẩn. Dĩ nhiên bây giờ tổng công ty cũng ý thức được là nước nào có tác phong làm ăn riêng của nước ấy, vì thế mỗi người chúng tôi đều được cấp một thẻ tín dụng công vụ, trong đó có một khoản đặc biệt dành cho việc đãi đằng khách khứa. Hai năm nay, mức trần của số tiền ấy càng lúc càng cao, tôi không cần giải quyết những khoản chi cá biệt bằng công tác phí nữa.
Tôi làu bàu:
– Anh không phải giải thích với tôi. Đã nói rồi, tôi không bép xép với ai đâu mà.
Lục Lệ Thành chăm chú nhìn tôi, đôi mắt đen chập chờn ánh lửa. Anh ta ngồi xuống thảm, trước ghế bập bênh, ngẩng mặt nhìn tôi:
– Cô có thể thành thật trả lời một câu hỏi của tôi không?
Tôi gật đầu, không ai nỡ cự tuyệt ánh mắt lúc này của Lục Lệ Thành.
– Có phải, mọi người trong công ty đều cho rằng Tống Dực sẽ thắng không?
Nếu biết trước câu hỏi thế này, tôi đã dứt khoát từ chối. Tôi ngắc ngứ đáp:
– Tôi không biết. Có lẽ không phải thế đâu. Cạnh tranh công bằng mà, huống hồ Mike luôn luôn quý trọng anh, hết lòng hết sức ủng hộ anh… Tôi… thật ra… – Trước ánh mắt anh ta, đầu tôi dần dần thấp xuống, lúng búng hồi lâu mới hạ quyết tâm, muốn ra sao thì ra, bèn thẳng thắn nói một lèo – Tống Dực tốt nghiệp một trường danh tiếng của Mỹ, có bao nhiêu bạn học cùng làm ở phố Wall. Chắc anh cũng biết, người Mỹ rất coi trọng quan hệ đồng môn. Tống Dực lại công tác ở trụ sở chính những sáu năm rồi. Mọi người trong công ty xì xào với nhau rằng anh ấy có quan hệ tốt với mấy lãnh đạo của MG. Ai sang New York công tác đều trông thấy ảnh chụp Tống Dực đi đánh gôn với các sếp. Họ nói, thật ra cấp trên đã xác định là Tống Dực từ lâu rồi, chỉ có điều, một là không tiện làm bẽ mặt Mike, hai là không tiện làm tổn hại đến tinh thần cống hiến tích cực của nhân viên, đằng nào anh cũng là khai quốc công thần của MG đại lục, vì thế họ phải tiến hành bằng những bước đệm thôi.
Căn nhà yên ắng đến ớn lạnh, tôi vò đầu bóp trán tìm vài lời để an ủi Lục Lệ Thành, nhưng đầu óc cứ bì bì, nghĩ ngợi hồi lâu chỉ nặn được một câu:
– Trong giới tài chính Trung Quốc, ai mà không biết năng lực của anh. Chỗ này không giữ, khắc có chỗ khác thu nạp – Nói xong, nhận thấy sắc mặt anh ta, tôi liền hiểu ra mình nói sai rồi, mà còn sai khủng khiếp – Không không, tôi không có ý đó, dĩ nhiên là MG không thể để anh ra đi, dĩ nhiên là anh cũng không bao giờ lìa MG…
– Được rồi, không cần nói nữa – Mặt mày vô cảm, Lục Lệ Thành cắt ngang những lời lẽ càng lúc càng như bôi tro trát trấu của tôi.
Tôi vô cùng rầu rĩ, chỉ còn nước cầm cốc rượu lên uống ừng ực cạn ráo. Cũng may trên đời vẫn còn một thứ như rượu, bất kể sầu muôn mối hay rối trăm đường, nó cũng giúp ta tạm thời quên lãng.
Lục Lệ Thành cũng cầm cốc rượu, hai bên cùng im lặng uống, uống tì tì đến hết nửa vò rượu cao lương. Dần dần, Lục Lệ Thành dạn chuyện hẳn lên. Anh ta vô thức đẩy ghế cho tôi, tôi cuộn tròn bên trên, lim dim mắt, toét miệng cười hoài.
– Tô Mạn ạ! Tôi luôn cố gắng, mọi thứ tôi có được hôm nay đều do tôi gây dựng từ hai bàn tay trắng. Mười bốn năm trước, khi tôi mới tới Bắc Kinh, hành trang chỉ có một chiếc chăn bông và ba bộ quần áo.
Tôi gật đầu thật mạnh.
– Tôi là thí sinh nông thôn, bố mẹ tôi viết được mỗi tên mình, tôi phải dựa hoàn toàn vào bản thân. Điểm sàn đại học áp dụng cho tỉnh chúng tôi lại cao, không như học sinh Bắc Kinh các cô. Điểm đỗ vào Thanh Hoa, Bắc Đại của người Bắc Kinh, áp dụng cho người ở tỉnh chúng tôi thì chỉ nhỉnh hơn điểm đỗ vào mấy trường đại học tầm tầm thôi*.
*Trung Quốc có chính sách khuyến khích người vùng nào học trường vùng ấy, nên điểm đỗ đại học vào cùng một trường của người trong tỉnh (ở đây là Bắc Kinh) sẽ được ưu tiên hạ thấp hơn so với người ở tỉnh ngoài đến.
– Ừ, ừ, đẩy nhẹ một chút, tôi hơi chóng mặt rồi.
Lục Lệ Thành y lời đẩy nhẹ nhàng hơn:
– Tôi tốt nghiệp một trường đại học tiếng tăm không lấy gì làm lừng lẫy, còn Tống Dực tốt nghiệp Thanh Hoa. Tôi theo hàm thụ MBA tại Đại học Nhân dân, anh ta thì lấy Cao học Tài chính tại Berkeley. Tôi ở trong nước, bắt đầu đi lên từ việc nghe điện thoại, pha cà phê, ghi biên bản cuộc họp cho Mike. Anh ta vừa bước chân ra đã là tinh hoa của Phố Wall. Tôi mất mười năm mới lên được vị trí hôm nay, anh ta chỉ cần sáu năm. Luận về tài năng kiến thức, tôi không thấy mình thua kém anh ta. Những việc anh ta làm được, tôi cũng có thể làm. Còn những việc tôi làm được tại thị trường Trung Quốc, chưa chắc anh ta đã làm được.
Nghe đến tên Tống Dực, đầu tôi rất đau, trái tim rối bời, cầm cốc rượu lên thấy đã cạn nhẵn:
– Tôi muốn uống rượu.
Lục Lệ Thành vừa rủ rỉ vừa tiện tay đưa cốc của mình cho tôi. Tôi vịn vào tay anh ta, uống liền mấy ngụm.
– Nhưng mà… – Lục Lệ Thành lắc đầu bật cười – Tình hình bây giờ kỳ cục vậy đấy! Miễn là hải quy* từ nước ngoài về, thì liền kéo theo một vầng hào quang vô hình. Còn hễ là thổ biết*, thì mang định mệnh nhược tiểu mãi mãi rồi.
*Hải quy: nguyên nghĩa là “rùa biển”, sau trở thành tiếng lóng chỉ du học sinh nước ngoài trở về, do chữ quy (rùa) đồng âm với quy (về).
*Thổ biết: nguyên nghĩa là “dế nhũi”, sau trở thành tiếng lóng chỉ những người ít từng trải, sống trong môi trường nhỏ hẹp, do chữ thổ (đất) còn có nghĩa là “quê mùa”.
Lời lẽ anh ta sao nghe quen thế nhỉ? Tôi gắng sức nghĩ hồi lâu mới nhớ ra. Một giảng viên đại học trước khi sang tu nghiệp ở Luân Đôn đã để lại cho chúng tôi lời cảm thán tương tự như vậy. Nhà trường lúc nào cũng rên rẩm rằng phải đào tạo ra một học đường hạng nhất trên thế giới, thu hút nhân tài, kết quả là lôi về một đống hải quy, đẩy đi một đống thổ biết. Giảng viên mà tôi rất quý mến ấy là một trong những trường hợp buộc phải ra đi. Hình như đại tỷ cũng từng nói câu tương tự, đối với các chỗ khuyết trong tầng lớp quản lý cấp cao của công ty, cho dù rõ ràng là trong nước có ứng cử viên thích hợp, thì trụ sở chính vẫn như không nhìn thấy, cứ thích khổ sở để lôi kéo bằng được những người từ nước ngoài về cơ.
Nghĩ đến giảng viên ấy, tuổi đã lớn nhưng bị cuộc sống bức bách ra nước ngoài rèn giũa, phải tạo dựng tất cả từ đầu, lại nhớ đến tình trạng ì ạch trong sự nghiệp của đại tỷ, tôi bỗng ngậm ngùi thở dài. Nghe tiếng thở dài của tôi, Lục Lệ Thành bèn rót thêm rượu cho, rồi chạm cốc:
– Tự tôi không thở dài, cô thở dài gì chứ? Tôi tin rằng muôn sự tại người.
Tôi lơ mơ uống sạch rượu theo anh ta, đến khi đặt cốc xuống, đã không còn nhớ vì sao ban nãy mình thở dài, chỉ biết rằng, nhìn vẻ kiên nghị và tự tin trên khuôn mặt Lục Lệ Thành, cảm nhận được sự quyết tâm chưa từng có của anh ta, tôi cũng vô cớ lấy làm mừng thay. Thấy tôi tươi lên, Lục Lệ Thành bật cười:
– Tô Mạn, tôi…
Anh ta đăm đăm nhìn nụ cười của tôi, chực nói lại thôi. Tôi vươn tay quờ cốc rượu, anh ta nắm tay tôi lại, vẻ mặt âu yếm một cách lạ lùng:
– Đừng uống rượu vội, tối nay tôi đưa cô tới đây không phải vì công tác phí gì hết, mà muốn thổ lộ với cô một điều. Tôi… tôi… cô có muốn nghe một bí mật không?
Mắt anh ta lộ vẻ căng thẳng rõ rệt.
Tôi gật đầu, rồi lại gật đầu, cười hì hì, đặt ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng, đoạn nhoài mình xuống, ghé vào tai anh ta thì thầm:
– Tôi cho anh biết một bí mật, anh phải giữ kín đấy! Tôi… rất… rất yêu Tống Dực.
Đầu tôi ngoẹo xuống, gục trên vai Lục Lệ Thành, ngủ lịm đi.
Buổi sáng trở dậy, đầu đau như búa bổ, trông thấy một căn nhà nhỏ hoàn toàn xa lạ, không hiểu mình đang ở đâu, tôi thừ người hồi lâu mới nghĩ ra Lục Lệ Thành. Căn nhà này là của anh ta! Tôi nhảy dựng khỏi giường, ngoác miệng kêu:
– Lục Lệ Thành, Lục Lệ Thành…
Trong nhà lặng ngắt, chỉ có tiếng tích tắc vọng ra từ chiếc đồng hồ báo thức cũ trên bàn gần cửa sổ. Tôi bước tới, cầm mẩu giấy chặn bên dưới nó.
Gọi số này, người ta sẽ đưa cô về thành phố.
Không giải thích, không xin lỗi, không có gì hết, chỉ có một số điện thoại. Chuyện tối qua nửa thực nửa hư, ban đầu tôi sợ hãi, về sau tôi tức giận, sau nữa thì hình như tôi hết giận, chúng tôi uống rượu, và rồi… tôi tỉnh lại. Tôi cau mày suy nghĩ, Lục Lệ Thành có ý gì thế, chẳng lẽ là vì tối thứ Sáu tẻ nhạt quá, nên mới túm bừa một người đến uống rượu cùng mình?
Vừa lẩm bẩm nguyền rủa Lục Lệ Thành, tôi vừa gọi điện theo hướng dẫn của anh ta. Đầu dây bên kia bảo rằng mười lăm phút nữa sẽ tới đón. Tôi vội vàng lau mặt, mở tủ lạnh, lấy một quả chuối tiêu, leo lên chiếc xe cũ nát, lúc xuống xe thanh toán, người đàn ông đặc giọng Bắc Kinh không chịu nhận tiền của tôi, “Anh Lục sẽ trả”, nói rồi lái xe đi, từ từ khuất dạng.
Tôi kéo đống hành lý tiến vào chung cư mình ở, lòng đầy băn khoăn, bây giờ còn sức về nhà không nhỉ? Sau khi gọi điện cho mẹ báo ngày mai về, vì hôm nay thật sự không thể di chuyển nổi nữa, tôi quyết định phải tắm cái đã, rồi sẽ để Ma Lạt Thang chiêu đãi, tẩy trần, xoa dịu tôi.
Bình luận facebook