-
Chương 8: Dũng khí
Tình yêu chân chính là bất chấp tất cả, là tuân phục hết thảy, là dâng trọn trái tim, dũng khí và linh hồn cho người.
Thứ Hai đi làm, tôi giáp mặt Lục Lệ Thành trong phong họp. Anh ta bình thản như không, tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi dĩ nhiên là cũng ngó lơ luôn, thầm chúc mừng bản thân đã may mắn vượt qua một tai kiếp.
Buổi chiều, Tống Dực gọi tôi vào văn phòng, câu đầu tiên là:
– Lục Lệ Thành biết rồi à?
Tôi gật đầu, lòng bắt đầu bồn chồn:
– Sao anh biết?
– Phòng IT đang nâp cấp hệ thống, sau này toàn bộ hệ thống sẽ có phần nghiêm ngặt, ai đưa mật khẩu của mình cho người khác sử dụng, hễ bị phát hiện là phạt nặng không tha. Còn một công văn nội bộ, yêu cầu phòng dữ liệu không được không được cho bất cứ ai xem giấy tờ của mình, trừ nhân viên kế toán.
– Đề xuất của Lục Lệ Thành đấy à?
– Phải, vì thế tôi mới đoán là anh ta đã phát hiện ra việc làm của cô.
Tôi im lặng. Tôi không để tâm hành động của Lục Lệ Thành, vì thế không đến nỗi khó chịu quá, nhưng quả thực cũng có đôi chút bứt rứt, anh ta coi tôi là hạng người gì chứ? Tống Dực ôn tồn nói:
– Anh ta không nhằm vào cô đâu, chỉ đang bảo vệ lợi ích toàn công ty theo đúng phận sự của mình thôi. Nếu… nếu anh ta tìm gặp riêng cô, mà cô có chỗ nào không tiện ứng đối thì cứ báo cho tôi biết.
Thấy anh sẵn lòng bảo vệ như vậy, cảm giác bứt rứt trong tôi hoàn toàn tan biến, tôi cười nói:
– Chắc anh ta sẽ không gây khó dễ cho tôi đâu.
Bởi vì đã gây rồi.
Tống Dực gật đầu cho tôi ra. Đến cửa, tôi xoay người lại, “Cảm ơn anh!”, Tống Dực chăm chú vào máy tính như thể chưa nghe thấy. Đợi một lúc mà anh vẫn không tỏ động thái gì, tôi đành khẽ khàng mở cửa, thất vọng bước ra ngoài.
Cũng không mấy người xầm xì nhỏ to về việc nâng cấp hệ thống, đằng nào thì cứ một thời gian công ty lại hoàn thiện và cập nhật hệ thống một lần, bây giờ tiêu điểm dư luận là có tham gia thi đấu bóng rổ không kia.
Phòng Nhân sự định tổ chức thi đấu bóng rổ, bèn gửi thư vận động tất cả mọi người, lại lập một đội cổ vũ toàn những em gái vừa tốt nghiệp mới vào công ty độ hai năm nay, tệp đính kèm thư vận động chính là ảnh đẹp mặc váy siêu ngắn của các em ấy. Nhận được thư, nam giới trong công ty đều như phê thuốc, xúm quanh máy tính ngắm nghía, mặt mày tươi rói.
Karen, trợ lý riêng của Tống Dực, cho tôi biết mục đích sau cuối của cuộc thi bóng rổ này là vì khách hàng tiềm năng. Tiềm năng ở đây nghĩa là có cơ hội phát triển thành khách hàng, chúng tôi rất mong người ta trở thành khách hàng của mình, nhưng người ta còn đang ôm tú cầu đắn đo lựa chọn. Nghe nói mấy ông đầu sỏ bên ấy rất thích chơi bóng rổ, vì thế Lục Lệ Thành mới dặn phòng Nhân sự tìm người để giao đấu hữu nghị với bọn họ.
Nhân sự là bộ phận không đem lại lợi nhuận, bình thường mà làm được việc nhỏ như hạt cát cũng phải bày mưu tính kế, miệng bể mồm loa cục tác một phen để tỏ rõ giá trị tồn tại của phòng ban mình, huống hồ lần này thực sự được bật đèn xanh. Vì thế, nói một cách hoa mỹ là để chấp hành thật tốt mệnh lệnh của Lục Lệ Thành, chọn ra những tay bóng rổ xuất sắc nhất công ty, phòng Nhân sự quyết định trước hết sẽ thi đấu nội bộ đã.
Tôi ghé tai Karen thì thào:
– Tôi nghĩ mấy cô nàng Nhân sự khát chồng quá đấy mà! Chỗ bọn họ âm thịnh dương suy, phòng IT thì hầu như toàn đàn ông con trai, bình thường các phòng có chết cũng không qua lại với nhau, làm bao nhiêu màu mỡ chảy hết sang ruộng người.
Mắt Karen sáng rực lên. Tôi nhìn mặt cô, hớp nước vừa vào miệng suýt tí nữa là phụt ra. Cuộc thi bóng rổ này, chắc không sợ thiếu người tình nguyện cống hiến chút thời gian ngoài giờ rồi. Karen lườm tôi, thẳng thắn nói:
– Cách giao lưu ấy cũng hay đấy chứ! Ít nhất mọi người còn có tiếng nói chung, cho dù không tiến triển thì cứ coi như quen biết thêm vài người bạn, đằng nào cũng tốt hơn là đi xem mặt mà.
Xem ra lại một người cùng chịu cảnh giày vò vì xem mặt. Tôi vỗ vỗ vai cô. Hai bên không cần nói nữa, đã hiểu nhau rồi.
Cuộc thi được triển khai trong không khí đàn ông con trai háo hức ghi danh, đàn bà con gái nô nức tham dự. Phòng Nhân sự vung tay hào phóng thuê hẳn một nhà thi đấu, tổng cộng có bốn sân bóng rổ, đấu vòng tròn cho hết các tổ, gói gọn trong mấy ngày nghỉ cuối tuần, từ thứ Sáu đến Chủ nhật.
Tối thứ Bảy, tổ chúng tôi đấu với tổ Lục Lệ Thành. Peter và đồng đội vừa vào sân đã bị quất cho tối mắt tối mũi, đến là bẽ mặt với các em xinh tươi. Lúc giải lao giữa trận, Karen và một nữ đồng nghiệp là Sandy chạy luôn sang sân bên cạnh, rót cốc nước đưa khăn cho thành viên phòng khác. Bọn Peter la ó rầm rĩ, tôi cười khúc khích trêu bọn họ:
– Muốn được mỹ nữ hầu hạ thì bản thân phải có thực lực kìa!
Peter nói ngay:
– Để tôi gọi điện cầu viện bên ngoài, một bạn học cũ của tôi ở CS…
Mọi người cùng xùy cậu ta. MG và CS là đối thủ cũ của nhau, mấy năm trước hai bên từng giở hết ngón nghề thủ đoạn để tranh mối hợp tác với một ngân hàng thương mại quốc doanh. Ngân hàng này kể cũng thất đức, cuối cùng cứ mặc cả hai công ty cùng giúp nó lên sàn chứng khoán. Hai bên không phân thắng phụ, nhưng đã kết thành bao oán thù.
Tôi lầm lầm bảo Peter:
– Ngay cửa nhà mình có tôn thần, lại cần đi miếu khác rước về ư?
Bọn đàn ông cùng đổ dồn mắt vào tôi, ánh nhìn hết sức nôn nóng, tôi thì thào, “Alex.”
– Cô nghe đâu ra tin ấy vậy?
– Tin đáng tin không?
…
Ai nấy nhao nhao truy vấn, tôi cười nhìn đội cổ vũ xinh tươi đằng kia:
– Các cậu không tin thì tùy.
Tống Dực đến muộn, bây giờ mới tới nơi, mình mặc bộ đồ thể thao, vai vác két nước tăng lực. Không thấy Karen đâu, anh bèn đưa luôn cho tôi để tôi chia cho mỗi người một chai. Biết chúng tôi vừa thua, anh an ủi:
– Không sao, còn hiệp sau cơ mà.
Mọi người đều nhìn Tống Dực bằng ánh mắt lạ lùng, anh liền duyệt lại từ đầu xuống chân mình:
– Quần áo tôi có gì không phù hợp chăng?
Tất cả lắc đầu, Peter oán thán:
– Alex! Anh chơi bóng rổ giỏi thế mà sao không giúp chúng em? Anh nhẫn tâm nhìn cấp dưới của mình bị người ta chèn ép sao? Anh không biết vừa nãy chúng em bị người ta nện cho tơi tả thế nào đâu.
Peter đúng là, nói xuôi cũng được nói ngược cũng xong. Mục đích đã đạt được, tôi nín cười đứng tránh sang một bên. Alex ngạc nhiên:
– Ai bảo anh là tôi chơi bóng giỏi?
Mọi người quay ngay sang, đồng loạt trỏ về phía tôi: “Cô ấy!” Tim như ngừng đập, tôi cảm thấy huyết dịch toàn thân đình trệ, có khi sắc mặt cũng xám ngoét đi rồi. Trông thái độ Tống Dực, xem ra trong công ty không ai biết anh chơi được bóng rổ, tôi gượng cười:
– Tôi đoán mà. Anh cao lớn như vậy, đội bóng rổ hồi đại học đời nào lại bỏ qua anh.
Peter và mấy người kia, bất kể tôi tim đập chân run thế nào, thấy Tống Dực không phủ nhận thì hiểu ngay điều tôi nói là sự thực, bèn xúm cả lại vây quanh Tống Dực, rối rít cầu cứu anh. Cuối cùng Tống Dực đành gật đầu, mọi người reo cười hoan hô, nhưng anh thì liếc về phía tôi.
Peter thét gọi:
– Armanda! Chị đứng ì ra đấy làm gì? Đi gọi Karen và Sandy về, hai ả bạc bẽo này, để sau chúng ta thắng lợi rồi sẽ từ từ trị hai ả.
Tôi gật đầu, chạy xuống chân khán đài. Khi băng qua bọn họ, chạm phải ánh mắt Tống Dực, tôi bèn cúi ngay đầu xuống, tim đập thon thót, nhưng không hối hận. Đứng sau lưng anh, xem anh đánh bóng rổ, đường hoàng reo hò cổ vũ anh là điều tôi mong ước đã bao năm.
Karen vốn không muốn quay lại, tôi bèn cho cô biết là Tống Dực sắp thi đấu, bấy giờ cô và Sandy mới rầu rĩ theo tôi về. Nhưng khi thấy Tống Dực thay áo trở ra, đĩnh đạc khỏe khoắn trong đồng phục bóng rổ màu trắng, mắt họ sáng rỡ. Lại thấy Tống Dực vừa làm quen địa hình vừa vung tay tùy hứng đáp một quả ba điểm vào rổ, hai người cùng kêu ré lên, Peter và đám kia cũng phấn chấn tinh thần.
Tôi bó gối ngồi trên khán đài, mắt đăm đăm dõi theo hình dáng Tống Dực. Tiếng hò hét bên tai sao mà quen thuộc thế, tựa hồ thời gian giữa chúng tôi chưa từng chảy trôi. Hai năm đầu đại học, tôi ở sân bóng rổ nhiều hơn phòng tự học. Tôi xem anh chơi bóng dưới nắng, nhưng bản thân thì luôn nấp trong quãng tối. Suốt nhiều ngày tháng về sau, tôi thường hối hận là đã không đi tiếp bước cuối cùng, tiến ra nắng nói với anh rằng, “Em yêu anh”. Anh chấp nhận hay khước từ đều không thành vấn đề, vấn đề là tôi chưa bao giờ cho anh biết rằng có một người con gái từng yêu anh như thế. Trên đời này, yêu đơn phương không hề đau khổ, đau khổ là khi phát hiện hóa ra mình từng có cơ hộ ngỏ lời với người ta mà lại để tuột mất, và khi mình tỉnh ngộ thì lại không còn cơ hội nữa rồi.
Trận đấu bắt đầu, những hình ảnh quá khứ và hiện tại cứ dần đan xen vào nhau.
Tống Dực chạy nhảy thần tốc như gió cuốn, dễ dàng dẫn bóng vượt qua ba người, đà tiến không ai cản nổi. Anh thảnh thơi xoay mình ném ngược, ung dung đưa bóng vào rổ, để lại sau lưng người ngã ngựa nghiêng, nhưng bản thân anh thì, vẫn như bao nhiêu năm trước, quay lại nhếch miệng cười nhìn bọn họ, đôi mắt ngập tràn ánh nắng.
Tôi thì, lần này không phải đứng lẫn vào đám đông, ngượng nghịu đè nén khao khát reo hò thật to như bao nhiêu năm trước nữa. Tôi hú hét ầm ĩ, nhảy tưng tưng, múa nắm tay hoan hô. Đây là việc tôi luôn ước ao nhưng chưa bao giờ làm, tôi mở hết tiếng hoan hô thẹn thùng đã kìm nén suốt thời thiếu nữ, và cả tiếng hoan hô hôm nay để dành trọn cho anh.
Tống Dực liếc thấy, chỉ tích tắc, nụ cười như đóng băng. Đối phương xô tới, anh xoay mình tránh theo bản năng. Quay người, di chuyển, cúi mình làm động tác giả cướp bóng, bọc lót thành công cho đồng đội nhồi bóng lên, nhưng ánh mắt không hề rời đi, cứ nấn ná mãi ở tôi. Tôi cũng đăm đăm nhìn anh, đây là món nợ mà tôi còn thiếu với cô gái rúc trong chăn khóc tấm tức thuở nào.
Đời người có bao nhiêu lần mười một năm? Mười một năm qua đi, em vẫn yêu anh như cũ, mà anh lại ở đây rồi.
Trong khi chúng tôi đối mắt nhìn nhau qua sân bóng, bên kia đã ghi được điểm. Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ, Peter lồng lộn gào thét, tôi liếc tỷ số, 38:61, rồi mỉm cười vo nắm đấm với anh. Cũng đúng lúc anh liếc xong bảng điểm, ngoái lại trông thấy động tác của tôi thì mỉm miệng cười tỉnh bơ, mắt rực tràn kiêu hãnh tự tin, lại chấm phá đôi phần bướng bỉnh.
Tống Dực vừa chạy vừa ra dấu cho đồng đội. Đám Peter vốn căng đầy sức mạnh và nhiệt tình, chỉ thiếu sự dẫn dắt của một linh hồn trận đấu. Lần này Tống Dực không sao lãng, cũng không nương nhẹ nữa, vì thế sân bóng liền trở thành lãnh địa cai trị của anh, anh sẽ dẫn đồng đội mặc sức tung hoành, còn tôi ở đây, chờ lúc sát cánh cùng anh trong đợt tiến công sắp tới.
Chợt có cảm giác là lạ, tôi liếc sang thì bắt gặp một đôi mắt đen thăm thẳm. Không biết Lục Lệ Thành đến đây tự lúc nào, mình vận đồ thể thao, đang khoanh tay đứng trên khán đài. Chẳng rõ là ngẫu nhiên hay do ai nấy cố ý né tránh, mà tất cả các chỗ ngồi quanh anh ta hoàn toàn bỏ trống.
Mắt Lục Lệ Thành ánh lên sắc nhọn, dáng điệu chỉ là khoanh tay bình thường, mà lại toát ra vẻ cô ngạo và lãnh đạm kinh người. Nhưng hôm nay tôi rất hạnh phúc, chỉ muốn chia sẻ niềm vui của mình cùng nhân gian, vì thế tôi mỉm cười ngọt ngào với Lục Lệ Thành trước khi quay đi, tiếp tục theo dõi Tống Dực chơi bóng.
40:63, 43:63, 45:63, 48:63, 50:63, 53:63…
Có lẽ là nhờ sự góp mặt của Tống Dực, cũng có lẽ là vì trận đấy đã xoay chuyển theo hướng kịch tính, nên khán giả của các sân khác đều không chú ý xem đội mình mà cứ nhấp nhổm ngóng về phía chúng tôi, mấy cổ động viên xinh đẹp tiến thẳng sang chỗ chúng tôi, múa bông màu cổ vũ, “Cố lên… cố lên”
Peter và mấy tay kia có gái đẹp cổ vũ, càng chạy vù vù, khí thế đối phương thì đã sa sút, tỷ số mau chóng rút ngắn.
53:63, 58:63, 60:63, 63:63!
Tôi hét to “Yeah… yeah…” và hoa chân múa tay nhảy chồm chồm. Karen vốn đang hoan hô rồi, nhưng cũng phải trố mắt trước bộ dạng quá khích của tôi. Tống Dực đánh mắt lên khán đài, hình như trông thấy, lại hình như không trông thấy tôi. Không đợi đến lúc ánh nhìn chạm nhau, anh đã ngó đi chỗ khác.
Đội bạn yêu cầu tạm dừng. Lục Lệ Thành vận đồng phục bóng rổ màu đen xuống thay cho một thành viên ở tổ họ, hiển nhiên là sắp vào sân. Lục Lệ Thành quyết đấu với Tống Dực! Khán đài đột ngột im bặt, ngay những cầu thủ sân bên cũng không tài nào chuyên tâm được nữa, cứ lát lát lại ngó sang bên này. Sandy hít sâu một hơi:
– Tối nay đến không uổng công, thật là giật gân!
Tôi vội hỏi:
– Kỹ thuật của Lục Lệ Thành thế nào?
Karen ngơ ngác lắc đầu:
– Không biết nữa. Chỉ thấy anh ấy chơi quần vợt cùng khách hàng, đánh hay lắm, bóng rổ thì không rõ. Nhưng anh ấy muốn dẫn đội nhà đi giao hữu, nhân cơ hội thắt chặt quan hệ với đối tác, thì chắc kỹ thuật cũng phải khá khá đấy!
Tiếng còi nổi lên, trận đấu tiếp tục. Những ai có mặt đều ngong ngóng trông sang sân bóng của chúng tôi. Thấy mọi người chẳng còn tâm trạng đâu mà thi đấu nữa, cô trưởng phòng Nhân sự bèn thương lượng với trọng tài, xong xuôi thông báo nghỉ dài để thành viên của ba trận kia có thể xả hơi.
Mọi người bèn ùa cả lại, bắt đầu theo dõi.
Phong cách chơi bóng của Lục Lệ Thành khác hẳn Tống Dực, Tống Dực thanh thoát linh hoạt, Lục Lệ Thành trầm ổn vững vàng. Tống Dực tận dụng chuyển động nhanh nhẹn, sức bật vượt trội và khả năng cảm bóng để dẫn bóng xông qua phòng tuyến đối phương, ung dung như dạo giữa chốn không người. Còn Lục Lệ Thành sở trường tổ chức lối phòng thủ thoáng đáng nhưng kín kẽ và kiểu tiến công tập thể tùy cơ ứng biến. Nếu Tống Dực giống một ngọn chủy thủ sắc bén, thì Lục Lệ Thành giống một thanh đại đao chắc nịch. Nếu coi Tống Dực như tướng quân bất khả chiến bại, thì Lục Lệ Thành như nguyên soái tính kế bày mưu.
Trước khi Lục Lệ Thành nhập cuộc, Tống Dực cứ dẫn đội bóng tiến thẳng lên mãi, tỷ số dần dần đẩy cao, nhưng trận đấu thiếu tinh thần đối kháng nên sức hấp dẫn kém hẳn đi. Lục Lệ Thành vào sân rồi, liên tục tổ chức thành công hai lần phòng thủ, sĩ khí đồng đội lập tức tăng theo. Tống Dực hễ xốc tới là bị dội ngược, nhưng chính vì thế mà bản lĩnh thật sự của anh mới dần dần bộc lộ.
Cân sức cân tài, kỳ phùng địch thủ. Theo những đợt Tống Dực và Lục Lệ Thành xáp vào bật ra, khán giả được thưởng thức một cuộc chạy đua cả về trí lực và thể lực. Không khí ở nhà thi đấu lúc lặng như tờ, lúc hò như sấm dậy. Màn đối kháng sôi nổi của Tống Dực và Lục Lệ Thành khiến mọi người hả hê thích thú, như say mê.
Trong lúc Tống Dực bị cản phá tới tấp, tiên phong của Lục Lệ Thành thừa cơ đẩy vào hai quả, giúp đội họ dẫn trước một lần nữa. Nhóm cổ động liền năm bè bảy bối, kẻ ủng hộ Tống Dực, người bênh Lục Lệ Thành, bờ cõi đã chia, ở đâu âu đấy. Trừ thành viên hai tổ chúng tôi là không dám tùy ý lựa chọn ra, còn quần chúng trên khán đài cũng đã xác định lập trường tùy vào sự yêu thích của bản thân. Người thì cá là Lục Lệ Thành, người thì cá là Tống Dực thắng. Cũng không biết họ tổ chức thế nào, mà mau chóng soạn ra cả khẩu hiệu, vậy là mạnh ai nấy reo, cổ vũ cho đội mình ủng hộ.
Tôi chạy xuống hàng đầu tiên, vớ lấy một cái còi. Tống Dực vừa tổ chức tấn công, tôi liền phồng má rúc còi. Young thấy thế cũng giằng lấy một cái còi, mỗi lần Lục Lệ Thành xông xáo ở tuyến giữa, cô ta cũng ra sức rúc còi. Người hai tổ chúng tôi thì trừng trợn nhìn nhau, ai cũng thấy đối phương thật là chướng mắt, đều cố gắng la hét sao cho tiếng mình vang dội hơn, inh ỏi hơn.
Trên nền còi chói tai đó, cuối cùng Tống Dực cũng chọc thủng vòng vây, bật mình lên cao, nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ, tôi liền buông luôn còi xuống, dùng hai tay bắc loa gào lớn, “Tống Dực! Tống Dực!” Tiếng gào của tôi chìm lỉm giữa những tràng hoan hô và la gọi “Alex” nghe muốn thủng màng nhĩ. Tống Dực quay mình lại, ánh mắt nấn ná ở chỗ tôi đôi chút. Tôi cười vang, lòng như nở hoa.
Lục Lệ Thành yêu cầu tạm dừng, cùng đồng đội đi ra biên, vừa uống nước vừa nhỏ to hội ý. Anh ta thoáng liếc về phía tôi, ánh nhìn tăm tối. Tôi thầm rủa đúng là kẻ hẹp hòi, thua một quả mà khó chịu với cả người reo hò. Đã thế tôi cứ reo!
Đến khi ba cô gái phòng chúng tôi cầm nước uống chạy xuống chỗ Tống Dực, thì quanh anh và đồng đội đã bu đặc một đám con gái, kẻ cầm nước đưa nước, người cầm khăn đưa khăn. Karen dừng bước, lắc đầu với tôi:
– Bọn con gái bây giờ dạn dĩ quá cơ! Tuy tôi biết Alex rất sáng giá*, nhưng còn biết anh ấy là sếp nữa.
*Sáng giá: Nguyên văn: “Vương lão ngũ kim cương”, cách gọi dân gian lâu đời chỉ những người đàn ông độc thân giàu có.
Tôi vốn đã dừng bước, thì bỗng nhớ lại bao nhiêu lần dừng bước của mình trước đây. Từ lâu lắm rồi, tôi thường mua Bò húc để đưa cho Tống Dực lúc anh thi đấu xong. Tôi không dám mong được nói chuyện với anh, chỉ cần anh uống nước tôi mua, nhưng cũng giống thế này đây, chưa bao giờ đủ dũng khí để tới gần đưa cho anh cả. Tôi luôn siết chặt cái lon thiếc, từ đầu đến cuối trận. Lúc ra về, cái lon đã bị tôi bóp méo hẳn đi.
Tôi hít sâu một hơi, cầm nước uống chen vào đám đông. Tống Dực đang lúi húi buộc dây giày, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy một đống đồ uống lố nhố trước mặt đợi mình cầm lấy. Bọn Peter cũng cười khoái trá, chờ xem trò vui. Tống Dực quá quen với cảnh đó rồi, cố nhiên biết cách ứng phó. Anh mỉm cười, quay mình dợm bước:
– Cảm ơn, tôi có sẵn rồi.
Lúc quay đi, anh liếc thấy tôi. Tôi chìa nước đến trước mặt anh, cổ tay run run. Anh chững lại một thoáng rồi đón lấy, mở ra uống mấy ngụm, xong dặn:
– Mang thêm một két, đặt ở đây.
Đúng giọng sếp với cấp dưới.
Tôi vui vẻ vâng lời, không cần biết anh nhận nước uống của tôi vì lẽ gì, quan trọng là cuối cùng tôi đã được đưa cho anh. Nhưng kể cả vậy, cũng đủ để khiến đám con gái xúm xít xung quanh đem lòng ngưỡng mộ. Các cô vây lấy Karen và tôi mà hỏi:
– Phòng các chị còn khuyết vị trí nào không? Vào phòng các chị thì cần điều kiện gì?
Karen vội vàng kéo tôi tháo chạy. Tình hình bên Young có khá hơn, đám con gái các phòng đều đến chỗ những người khác, trong vòng ba bước quanh Lục Lệ Thành chỉ có mình Helen. Khi anh ta uống nước xong và tiến về phía đồng đội thì đám con gái xung quanh tự động lùi ra, để họ tập trung sắp đặt kế hoạch tác chiến tiếp theo.
Helen thu dọn chai nước và chiếc khăn mà Lục Lệ Thành vừa lau, lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình. Karen đăm đăm nhìn Helen hồi lâu, đoạn cúi mặt thở dài. Tôi đang vươn cổ ngó ra đằng kia xem nhóm Tống Dực làm gì, chợt nghe thấy tiếng thở dài của Karen thì khó hiểu nhìn cô:
– Cô sao thế? Cứ như trong lòng nghiêng về phía Lục Lệ Thành vậy?
Karen véo tôi:
– Tối nay chị bị thần kinh à? So với chị bình thường trong công ty thì cứ như người khác ấy.
Tôi cười ha hả:
– Bởi vì tối nay tôi là mỹ nữ tươi trẻ, tôi đang thực hiện giấc mộng nhiều năm về trước của mình.
Karen chán chẳng buồn đếm xỉa đến những lời lẽ điên rồ của tôi:
– Helen theo Elliott đã bảy năm, từ một nhân viên văn thư tiến đến vị trí trợ lý thứ nhất của Elliott, bất kể công ty xảy ra chuyện gì, chị ấy cũng là người của Elliott, điều đó chưa từng thay đổi.
– Thế à? – Tôi lơ đãng nói.
Karen lộ vẻ đăm chiêu:
– Tôi cảm thấy Elliott không phải là người như biểu hiện bề ngoài đâu. Có lẽ rất trọng tình nghĩa, và có lẽ cư xử với người ta tử tế lắm, bằng không Helen đã chẳng trung thành với anh ấy như vậy. Tôi từng làm trợ lý riêng cho mấy đời sếp rồi, nhưng chưa bao giờ gặp ai đáng để tôi xả thân cả. Thậm chí thời gian trôi đi, tôi còn không chịu nổi tính tình của họ, đành chủ động đi rào cây khác.
Tôi cười ha hả:
– Chắc chị ta thầm yêu Elliott đấy!
Dứt lời, thực muốn giáng cho mình một cái bạt tai. Dám lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Helen vừa kết hôn tháng trước xong. Tôi bèn lè lưỡi:
– Còn Alex? Cô nghĩ thế nào về anh ấy?
Karen mỉm cười đúng khuôn phép:
– Alex là sếp của tôi, tôi là trợ lý riêng của anh ấy – Ngừng một lát, không nhẫn nhịn được, cô bèn nói nhỏ – Alex rất tốt, là người dễ phục vụ nhất, hòa đồng nhất trong các sếp tôi từng gặp. Nhưng chính vì anh ấy tử tế quá, lịch sự quá, khách sáo quá, nên tôi làm với anh ấy đã hơn nửa năm, mà quan hệ vẫn xa lạ như buổi đầu quen biết.
Tôi hiểu ý Karen. Lục Lệ Thành dùng lạnh lùng xa cách để ngăn thiên hạ tiếp cận. Tống Dực thì dùng lịch thiệp khách sáo để ngăn thiên hạ lại gần. Hai người nhìn qua hoàn toàn khác biệt, nhưng thật ra là trăm sông đổ về một biển cả thôi.
Tiếng vỗ tay đột nhiên rộ lên. Đằng Lục Lệ Thành lại một lần nữa ghi điểm, tôi không dám nghi ngờ vẩn vơ nữa, lập tức chăm chú theo dõi trận đấu.
Tống Dực bị đối phương cản phá, tay phải làm động tác giả như định chuyển bóng sang phải, thực tế thì đưa vòng bóng sau lưng rồi chuyền sang trái. Buông tay! Tôi vừa vỗ tay vừa rúc mạnh còi. Sân của Lục Lệ Thành ở gần khán đài hơn, mấy người nghe tiếng còi tuýt đều trừng mắt lườm tôi, tôi chẳng ngại gì mà không trừng mắt đáp trả. Lục Lệ Thành đang ở tuyến sau, đầu không ngoảnh lại, lưng vẫn thẳng đừ, tay lật ra sau làm hiệu rất nhanh, khi bóng được chuyền đến tay Tống Dực, thế trận của họ đã thay đổi, Lục Lệ Thành và hai người khác trấn giữ vị trí trung tâm, tạo thành thế phòng thủ tam giác, một mặt chia cắt Tống Dực và người tiếp ứng anh, một mặt ngăn cản anh tiếp tục nhồi bóng vào sâu. Bị khóa chặt giữa gọng kìm của đối phương, Tống Dực liền di chuyển linh hoạt để né tránh các rào cản, gắng sức đột phá vòng vây. Gườm nhau chừng ba bốn giây, nhân lúc Tống Dực mải đối phó với hai người kia, Lục Lệ Thành liền lợi dụng sơ hở, cắt vào từ một góc mà Tống Dực hoàn toàn không ngờ tới, cướp luôn bóng khỏi tay anh. Khán đài bừng lên khen ngợi, Young chĩa còi rúc về phía tôi. Tôi thì lầm bầm:
– Ba đánh một, bất công, bất công!
Karen vừa vỗ tay vừa nói:
– Bóng rổ là thi đấu tập thể, tinh thần cơ bản của nó là giành chiến thắng bằng chiến thuật phối hợp, có gì bất công chứ?
Dĩ nhiên tôi biết điều đó, khổ nỗi con người ta vốn dĩ thiên vị mà, dẫu sao cũng phải thán phục chiến thuật đặc sắc vừa rồi của Lục Lệ Thành, vì thế tôi bèn vỗ tay mấy cái theo mọi người.
Việc áp dụng chiến thuật cá nhân vào tấn công vốn dĩ là một lựa chọn hiệu quả của Tống Dực, bởi lúc trước anh dẫn dắt cả đội như thanh chủy thủ khoan sâu xuống lòng đối phương đưa bóng lên rổ xuôi lọt, đều là nhờ kỹ thuật cá nhân điêu luyện. Nhưng chính kỹ thuật quá vượt trội so với đồng đội ấy lại là mấu chốt để Lục Lệ Thành tận dụng. Bởi tính về tốc độ bứt phá, khả năng cảm bóng hay sự bén nhạy với vị trí di chuyển, các cầu thủ đều không theo kịp Tống Dực mỗi khi anh đang đà tấn công, Lục Lệ Thành nắm bắt luôn điểm yếu này để tách lìa Tống Dực và đồng đội, khiến anh đơn thương độc mã lao tới, cuối cùng rơi vào tình thế bất lợi.
Giữa tiếng vỗ tay rầm rộ, đội Lục Lệ Thành đưa bóng vào rổ lần nữa, tiếp tục dẫn trước về tỷ số, chênh lệch cũng kéo dãn thêm ra. Từ giờ đến hết thời gian thi đấu chỉ còn mười một phút. Tống Dực chạy tà tà, vừa nhìn quanh tìm đồng đội vừa chú ý quan sát đối phương. Karen xem đồng hồ:
– Trong đội Lục Lệ Thành, không một ai có kỹ thuật nổi bật, được cái thực lực đồng đều, Lục Lệ Thành lại vận dụng chiến thuật thi đấu một cách đặc sắc như vậy. Bên mình có hai người tương đối yếu, mà Tống Dực thì lại quá mạnh, mạnh yếu chênh lệch nhau, khi phối hợp thành ra loạc choạc, xem chừng chúng ta muốn thắng là khó lắm.
Tôi dõi theo bóng dáng di chuyển của Tống Dực, kiên định nói:
– Không đâu! Chúng ta nhất định thắng.
Một lần nữa, Tống Dực lại tổ chức tấn công, mọi người lập tức nhận ra có sự thay đổi. Tống Dực cố ý hãm bớt tốc độ, kiềm chế hào quang chói chang của mình, biến thành một vì sao bình thường, cùng đồng đội thúc đẩy tốc độ tiến công, bóng được chuyển đi rất ngăn nắp giữa bọn họ. Đồng thời, Tống Dực tận dụng khả năng phán đoán tuyệt vời về thế bóng, tùy theo tình hình mà biến hóa đội ngũ, tổ chức phòng thủ và phản công hết lần này đến lần khác để đối kháng Lục Lệ Thành.
Chính vì biểu hiện lúc trước quá chói chang, nên Tống Dực càng đến gần bảng rổ thì đối phương càng căng thẳng, trọng tâm phòng thủ cố nhiên nhắm cả vào anh. Nhưng khi anh thành công trong việc cầm chân đối phương, và đối phương cũng tưởng mình đã thành công trong việc ngăn chặn anh, thì Tống Dực lại luồn bóng qua háng chuyền cho Peter vốn đang bị đối thủ lơ là. Peter đón bóng, vòng qua một người nữa là lên rổ thành công.
Vinh dự và hào quang của việc ghi điểm đổ cả về Peter, Tống Dực thành ra chỉ giữ vai truyền bóng. Peter kích động lộn áo lên gào thét, mọi người trên khán đài đều dành cho cậu ta những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Trên sân đấu, Tống Dực bỗng đổi ra lặng lẽ bình thường, khán giả khó lòng còn được thưởng thức những cú búng mình hoa lệ hay vào bóng hoàn mỹ của anh nữa, thay vào đó, đồng đội của anh bắt đầu tỏa hào quang, dù không chói chang song vẫn đáp bóng trúng rổ. Tuy Tống Dực không trực tiếp ghi điểm nữa, Lục Lệ Thành cũng không thể buông lỏng việc đeo bám anh, bởi anh bén nhọn như chủy thủ, ai nấy đều đã nếm mùi, hễ mất cảnh giác là anh có thể phá vây đưa bóng vào rổ bất cứ lúc nào.
Tống Dực không ném rổ, nhưng khoảng cách tỷ số vẫn dần được rút ngắn, trong hai phút cuối cùng, hai đội chỉ còn chênh nhau hai điểm. Hai đội tranh đoạt ác liệt, cổ động viên đỏ ngầu cả mắt, dốc hết sức gào thét “Cố lên”. Tôi thì không reo hò được nữa, chỉ nín thở đứng đó, lòng âm thầm niệm, “Chúng ta nhất định sẽ thắng”.
Hai bên giằng co liên tục, quả bóng lúc bị khống chế trong tay áo trắng, lúc bị điều khiển trong tay áo đen. Lục Lệ Thành đã mau chóng thay đổi chiến thuật, tận dụng ưu thế dẫn trước hai điểm để dâng hàng phòng thủ lên cao, cho dù Peter hoặc ai đoạt được bóng muốn đưa vào rổ, thì họ cũng đủ thời gian chỉnh lại trọng tâm phòng thủ và cản phá thành công.
Đội áo trắng tiến công, nhưng không tìm được khe hở nào ở “bức tường màu đen” mà bứt phá. Từng giây vùn vụt trôi qua, đã đến lúc đếm ngược rồi…
59, 58, 57, 56…
Bóng lại được truyền đến tay Tống Dực. Trong bốn mươi giây cuối cùng, xung quanh anh có ba hậu vệ, kể cả Lục Lệ Thành. Tống Dực không còn cách nào đột phá phòng tuyến này để ném bóng được nữa rồi.
30, 29, 28…
Tống Dực chợt mỉm miệng cười, dẫn bóng băng mạnh sang mé phải. Lục Lệ Thành lanh lẹ phòng thủ, thế trận chuyển hình mũi dùi, vây kín Tống Dực ở trong. Không hiểu bằng cách nào mà đang di chuyển thần tốc thế, Tống Dực dừng ngay lại được, còn những người cản bước anh thì đã theo quán tính phóng vút sang phải rồi. Đúng tích tắc ngưng đọng ấy, anh đánh tay phải ra, bóng vòng sau lưng thành một đường cong, rơi vào tay trái. Anh bật cao tại chỗ, mở tay trái ném bóng từ xa, bóng bay vụt qua đầu mọi người.
9, 8, 7, 6, 5, 4…
Bóng vào rổ. Đúng khoảnh khắc bóng rơi chạm sàn, tiếng còi chấm dứt trận đấu ré lên. Khán đài im bặt đi chốc lát, rồi vỡ òa bằng những tiếng hò la.
73:72
Quả ba điểm cuối cùng đã xác định chiến thắng của Tống Dực, Karen không thể nào tin nổi, vừa ôm tôi nhảy nhảy vừa reo:
– Thắng rồi, chúng ta thắng rồi!
Peter và đồng đội cũng không thể nào tin nổi, sững sờ một lát rồi mới điên cuồng ôm choàng nhau, lại lao vút tới ôm chầm lấy Tống Dực, mặc kệ anh phản đối cứ nâng anh lên cao, vừa hoan hô vừa di chuyển, Tống Dực lúng túng một lát rồi cười vang, giơ cao hai tay đón nhận sự chúc tụng của mọi người, khóe miệng cong lên thành một nét cười hồn nhiên, trong mắt ngập tràn ánh sáng của đắc ý và hoan hỉ. Vào khoảnh khắc ấy, anh giống trẻ con, hoặc có thể nói là tất cả bọn họ đều giống trẻ con, họ dùng cách thức bản năng nhất của những cậu bé để chào mừng chiến thắng.
Tôi cúi mặt, lén chùi giọt lệ nơi khóe mắt, cuối cùng lại một lần nữa được trông thấy nụ cười ấy của anh. Bây giờ anh là chính anh, không phải là người đàn ông tập trung về mình đủ thứ tước hàm chức vụ.
Khi ngẩng mặt lên, tôi trông thấy Lục Lệ Thành đứng một mình ở góc khán đài, lặng lẽ uống nước. Cùng tiếng hoan hô vang dội, ánh nhìn của tất cả mọi người dồn hết về những cậu bé đang thỏa thuê reo hò, chỗ Lục Lệ Thành thì tịch mịch một cách kỳ lạ. Uống nước xong, anh ta lặng lẽ xách túi đồ, không thay quần áo, cứ thế đi ra ngoài. Sân đấu rực sáng ánh đèn, càng ra xa càng tăm tối, bóng anh ta mau chóng nhạt nhòa, chẳng mấy chốc chìm khuất vào u ám.
Lục Lệ Thành đi rất lâu mới có người sực nhớ, “Elliott?” Ai nấy lắc đầu, không biết anh ta đi đâu.
– Chắc trong phòng thay quần áo.
– Chắc đang tắm đấy! Elliott mắc bệnh sạch sẽ, không chịu được mùi mồ hôi, mỗi lần chơi quần vợt xong đều phải tắm rửa thay quần áo ngay.
Theo lời dặn của Lục Lệ Thành, Helen vừa đi chăm sóc một đồng nghiệp bị sái chân, nên cũng không chú ý đến anh ta, lúc này chỉ biết lắc đầu trước những câu hỏi của mọi người, “Chắc đang tắm.”.
Tôi máy môi, rồi lại ngậm miệng.
Trận đấu kết thúc, mọi người lục tục giải tán, nhà thi đấu càng lúc càng vắng vẻ, chỉ có nhân viên của tổ chúng tôi và một vài đồng nghiệp đi ăn mừng. Karen giơ đồng hồ cho xem, cậu ta khinh thường nói:
– Mới mười một giờ, cuộc sống về đêm mới đang bắt đầu thôi.
Tống Dực vừa thu dọn quần áo vừa nói:
– Các cậu cứ chơi thả ga, chi phí để tôi.
Mọi người hoan hô, “Anh thì sao?”, Tống Dực liếc mấy cô gái vẫn đang dùng dằng ở sân chưa chịu về:
– Tôi đi thì các cậu còn chơi thế nào được? Già cả như tôi nên biết thân biết phận, về nhà ngủ thôi.
Bọn Peter cười ha hả, cũng hiểu điều Tống Dực nói là thực tế. Xét cho cùng anh là cấp trên, chúng tôi ở cùng một tổ đã quen với anh, biết anh không câu nệ tiểu tiết, nhưng người các phòng ban khác chưa chắc đã nghĩ như vậy. Vì thế, bọn Peter “bỏ rơi” Tống Dực, bắt đầu đi tận hưởng cuộc sống về đêm của mình.
Sandy được bạn trai đến đón. Karen và tôi bàn nhau bắt xe cùng về, Tống Dực nghe thấy bèn cười nói:
– Cho tôi đi với, càng đảm bảo an toàn cho các cô.
Vừa biết từ ngày về nước Tống Dực vẫn chưa mua xe, vừa thấy lúc này có người tự nguyện trả tiền taxi, Karen liền đồng ý ngay.
Tôi và Karen, đưa ai về trước cũng thế, đều không tránh khỏi việc đi ngược đường. Tôi và cô cứ nhường nhịn lẫn nhau, người này bảo để người kia về trước. Karen chỉ vì lịch sự, tôi thì vì ý đồ riêng, nên mức độ thôi thúc cũng khác hẳn nhau. Thấy tôi sắp thắng thế, Tống Dực bèn quyết định thay cả hai:
– Đưa Armanda về trước!
Tim se lại, tôi liếc anh qua khóe mắt. Tống Dực mỉm cười như thường, không hề tỏ vẻ gì khác lạ. Lòng đượm nỗi thất vọng, nhưng tôi cũng đành cam chịu. Thiếp đây có ý gì, mà chàng vô tình, đằng nào cũng không thể trách người ta không hiểu chuyện tình tứ, dù gì Karen cũng là trợ lý riêng của anh, gần như người trong nhà, anh cư xử thế này mới hợp lệ đãi khách.
Lý trí biết rằng đúng, nhưng tâm trạng thì buồn bực không sao giải tỏa được. Với tôi, anh cũng đối đãi như với khách!
Xuống xe rồi, tôi lịch sự chào hai người. Việc đầu tiên là gọi điện cho Ma Lạt Thang:
– Tôi chán lắm, muốn uống rượu.
– Bà trẻ ơi, tôi đang ở nhà ba mẹ tôi, không đi được – Ma Lạt Thang thì thào.
Hết cách, tôi đành ngắt điện thoại, định lên tầng nhưng lòng buồn quá, bèn quay lại con đường vừa đi qua, gọi taxi, một mình đến quán bar gần đó.
Quán bar này không nổi tiếng, cũng không tiện đường đi lối lại, vì thế tuy đang cuối tuần mà vẫn thưa vắng khách. Nhưng vừa hay tôi lại ưa sự yên tĩnh của nó, và nó cũng ở gần nhà, nên tôi thường cùng Ma Lạt Thang đến uống rượu nói chuyện phiếm ở đây.
Vừa vào đến cửa, tôi liền nhận ra chỗ ngồi thường lệ của mình đã có người, lại còn là người quen. Lục Lệ Thành vẫn mặc áo chơi bóng, chỉ có khoác thêm áo gió bên ngoài, tình trạng thế này hiển nhiên không phù hợp với hành động của một người mắc bệnh sạch sẽ.
Anh ta tự rót tự uống, lắng nghe tiếng hát khe khẽ của tay chơi ghi ta. Trong quán bar nhỏ không ai quen biết này, cuối cùng anh ta cũng có thể buông thả đôi chút nỗi lòng, khuôn mặt không sắc lạnh nữa, chỉ còn nét quạnh hiu và nỗi buồn kìm nén. Nỗi buồn ấy xem chừng dữ dội đến nỗi mà, nếu không được kiểm soát, thì có thể khiến anh ta suy sụp hoàn toàn.
Ngẫm nghĩ một lát, tôi đến mé bên quầy bar gọi chủ quán lấy cho một chai bia, khi trả tiền thì hạ giọng nhờ ông ta:
– Giúp tôi trông chừng người kia, nếu anh ta uống say thì ông gọi taxi hộ, nhất thiết đừng để anh ta về nhé!
Chủ quán dễ tính nhận lời.
Tôi lặng lẽ rời quán bar, cầm chai bia vừa đi vừa tu. Gió lạnh bia lạnh khiến từ đầu đến chân lạnh buốt theo.
Tống Dực giống như người trong sương mù. Sự lịch thiệp và thân thiện của anh khiến mọi người đều tưởng anh rất dễ gần, nhưng anh lại dùng chính sự lịch thiệp và thân thiện ấy để duy trì khoảng cách nhất định với mọi người. Tôi gắng tiếp cận anh, nhưng mỗi lần hễ tôi tưởng mình đã thành công thì anh lại dễ dàng đẩy tôi về chỗ cũ.
Anh không còn là anh nữa. Anh ngày xưa không bao giờ biết dùng nụ cười nơi khóe miệng để buộc chiếc mặt nạ khoảng cách, sâu trong đáy mắt cũng không phải là nỗi u ám khó bề nhìn thấu. Nhưng anh cũng lại là anh. Tối nay, anh trên sân bóng rổ chẳng hề khác anh nhiều năm về trước, ánh ngời trong mắt vẫn giống của cậu thiếu niên mỉm cười trong nắng dạo nào.
Có điều tôi cũng không phải là tôi năm ấy nữa. Tôi năm ấy, không đủ dũng khí làm tất cả những việc tối nay tôi đã làm. Nhưng tôi vẫn lại là tôi. Tôi vẫn yêu anh, chỉ có nhiều hơn, chứ không kém hơn năm ấy.
Nửa tiếng sau, tôi mở cửa, quăng cái chai rỗng vào sọt rác, quen tay bật máy tính. Cửa sổ gọi của Tống Dực đang nhấp nháy.
“Em có ở nhà không?”
“Có ở trên mạng không?”
“Có không?”
“Nếu lên mạng, hãy báo với tôi nhé!”
Một chuỗi bốn tin nhắn liền, tuy câu nào cũng bình thường, nhưng xâu chuỗi lại thì cảm nhận được người gửi tin rất bận tâm đến việc tôi có ở trên mạng hay không.
Tôi vội ngồi xuống, “Xin lỗi anh, em vừa về, có chuyện gì sao?”
“Không có gì. Bây giờ cũng muộn rồi đấy!”
“Lúc tối có sinh hoạt tập thể, xong xuôi em lại đi quán bar uống chút rượu.”
“Một mình?”
“Một mình.”
“Rượu vui hay rượu buồn?”
Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ, rồi mới trả lời, “Vừa vui, lại vừa buồn. Vui vì, bất kể anh ấy hay em như thế nào, em vẫn yêu anh ấy. Buồn vì, bất kể anh ấy hay em như thế nào, anh ấy vẫn không yêu em.”
Mãi một lúc sau, tin nhắn của anh mới sang, “Vì sao không từ bỏ anh ta? Dưới vòm trời này, ở đâu chẳng có cỏ thơm. Trong vòng ba thước thế nào chẳng có một nhành cỏ lan chi.”
Vì sao không từ bỏ? Tôi chống cằm, nhớ lại màn mưa và sắc nắng của ngày hôm ấy.
Tống Dực luôn là hoàng tử của trường học, vì anh học giỏi, đẹp trai, còn là cầu thủ bóng rổ xuất sắc. Con gái để ý đến anh rất đông, nhưng thật sự yêu anh thì lại không có mấy người. Dẫu sao cũng là học sinh trung học trường điểm, IQ đều cao, chín chắn khá sớm, đã biết vứt bỏ Quỳnh Dao từ lâu để đọc Diệc Thư*, duy trì nguyên tắc yêu giai đẹp nhưng còn yêu bản thân mình hơn, nên chẳng mấy người muốn là thiêu thân ngờ nghệch trong tiểu thuyết diễm tình. Vì thế đối với Tống Dực, đám con gái chẳng ai bảo ai mà đều đứng từ xa ngắm lại, tuyệt đối không tỏ ý muốn đến gần. Tôi cũng là một trong số nữ sinh đông đảo đó, chúng tôi nằm ở ký túc chuyện gẫu, kiểu gì cũng nhắc đến Tống Dực, có thể trốn tiết đi xem anh chơi bóng rổ, có thể dán mặt vào cửa kính nhìn trộm khi anh đi ngang lớp, đóng vai si mê như con gái trong manga. Nhưng không một ai trong chúng tôi mơ tưởng đến cảm giác có được Tống Dực làm người yêu.
*Diệc Thư: Nhà văn Hồng Kông, tên đầy đủ là Nghê Diệc Thư, em gái nhà văn Nghê Khuông. Chủ trương sáng tác của bà là đề cao lý tính, không bao giờ vì cảm tính mà lãng quên sự nghiệp hay sinh mạng.
Nếu cứ như thế mãi, quỹ đạo đời tôi có lẽ đã khác. Với bảng điểm của mình, chắc tôi sẽ đi theo một ngành học tầm tầm, sẽ quen một chàng trai và nếm trải tình yêu sinh viên. Nhiều năm sau, khi ngậm ngùi về những năm tháng mải miết như nước chảy của tuổi trẻ, may ra tôi sẽ nghĩ tới Tống Dực, nhưng không còn nhớ rõ diện mạo anh nữa. Tuy nhiên, vào một ngày mưa của tuổi mười bảy, tôi đã đặt chân lên một con đường hoàn toàn khác.
Bấy giờ, Tống Dực đã tốt nghiệp trung học, thi đỗ vào Thanh Hoa rồi. Có lẽ là do bạn bè rủ rê, có lẽ là do anh nhớ trường cũ, mà vào một chiều mưa nhỏ của mùa hè, anh và vài người bạn về sân trường chơi bóng rổ. Từ xưa tới nay, hễ Tống Dực chơi bóng là người đến xem xúm đông xúm đỏ, nhưng lúc này đang đợt nghỉ hè, vì thế trường lớp quạnh quẽ, trên sân bóng rổ chỉ có bọn họ nhảy nhót reo hò.
Tôi đã quên vì cớ gì mà hôm ấy tôi đến trường, chỉ biết là đã đến, nghe thấy tiếng reo hò của họ nên lần theo âm thanh để đi ra sân bóng rổ. Sắp tới nơi, tôi lại ngần ngừ, thập thò trong rặng bạch dương không dám tiến lên nữa.
Bấy giờ, mặt trời vừa ló khỏi mây, mưa đã gần tạnh, nắng buông nhạt nhẹ giữa màn mưa lây phây như dệt sợi, lá cây bạch dương xanh mướt, tưởng chừng chỉ cần làn gió hiu hiu là có thể quạt vào hơi ấm ngập tràn không gian từng vạt hương cây cỏ.
Đất trời trong trẻo, rạng rỡ, tươi sáng, nhưng mấy chàng trai căng tràn tuổi xuân kia mới là những nét chấm phá khiến lòng người rung động nhất trong cảnh sắc này.
Ai nấy áo quần ướt đẫm, khuôn mặt không rõ mồ hôi hay nước mưa, vừa chạy vừa làm văng ra từng tràng hạt nước, nhờ khúc xạ mà biến thành những quầng lung linh bảy sắc dưới nắng. Kết hợp với cơ bắp rắn chắc như tạc, đôi mắt trong sáng thuần khiết, thân hình dẻo dai cao lớn cùng hoạt động truy cản và đối kháng đầy sức mạnh, lần đầu tiên tôi mới cảm nhận được ý nghĩa của bốn chữ “vẻ đẹp khỏe khoắn”, những cậu con trai này, ai nấy đều mình rồng bước hổ.
Tôi sợ phá hỏng cảnh tượng trước mắt nên không dám cất bước, cứ đứng dưới tán cây lặng lẽ ngắm nhìn. Lúc ấy, ánh nhìn của tôi chưa dồn cả vào Tống Dực, đối với tôi, mỗi người trong nhóm đều là một vẻ đẹp của sự vận động, vẻ đẹp của nắng trời, vẻ đẹp của thanh xuân.
Từ đằng xa, có một người tập tễnh chạy tới, mọi người trên sân cùng dừng cả lại, ai đó mắng kẻ mới đến:
– Cậu xem đồng hồ đi, bây giờ mấy giờ rồi?
Lại ai đó quan tâm hỏi thăm:
– Sao cậu uể oải thế?
Người mới đến ngồi xuống rìa sân, nói:
– Hôm nay mình không chơi được, các cậu tiếp tục chơi đi.
Mọi người xúm quanh bạn, vừa mắng vừa hỏi:
– Đại Chu, có chuyện gì nói mau?
– Đại Chu, chân cậu làm sao vậy? Những vết thương trên mặt là ở đâu ra thế?
Mọi người hỏi han dồn dập, cuối cùng cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện. thì ra bạn gái của Đại Chu bị một tên côn đồ theo đuổi, hắn đã cảnh cáo anh ta mấy lần, anh ta đều không để ý. Hôm nay hắn đã giở đến bạo lực, gọi bốn gã nữa dồn anh ta vào con ngõ gần trường nện cho một trận.
Mọi người nghe xong, không có cách gì hay, đành khuyên bạn từ giờ phải cẩn thận. Đại Chu ôm đầu im lặng. Không ngờ Tống Dực tính tình vốn ôn hòa nhất lại đập mạnh bóng rổ xuống đất, quả bóng nảy lên thật cao, bay tuốt ra xa.
– Chèn ép người ta quá lắm! Chúng ta đi, hôm nay phải trả bằng được món nợ này.
Đại Chu ôm đầu, đờ đẫn nói:
– Bọn chúng có dao.
Tống Dực nhướng mày, hừ mũi vẻ khinh thường:
– Cùng lắm thì lưỡi dao dính máu chứ gì!
Mọi người ngơ ngác nhìn Tống Dực, anh đanh mặt nhìn từng người một:
– Có gì đáng sợ? Chúng ta đông hay bọn chúng đông? Cái lúc chén chú chén anh thường nói hy sinh vì huynh đệ, hóa ra toàn lời sáo rỗng à? Còn cậu, Đại Chu! Bảo vệ người phụ nữ của mình cũng không xong, còn làm ăn gì được đây? Có sức ôm đầu khóc lóc, mà lại không dám lao ra ăn thua một trận à?
Đều là thiếu niên máu nóng, bị Tống Dực khích tướng, ai nấy liền sôi sục cả lên, mồm năm miệng mười hò hét:
-Ai sợ chứ?
Đại Chu bật dậy:
– Chúng ta đi!
Vậy là Đại Chu dẫn đường, cả đám ồ ạt hiên ngang đi ra khỏi trường, như những chiến binh lao lên trận địa.
Dưới rặng cây bạch dương, tôi cúi nhặt quả bóng rổ vừa lăn tới bên chân, nhưng lại đánh rơi mất trái tim thiếu nữ. Có lẽ mỗi cô gái đều ngóng đợi có một người hùng, đều khát khao được một đôi tay che chở, đều hy vọng có một chàng trai bừng bừng nổi giận, sẵn lòng tuốt kiếm vì hồng nhan. Dáng vẻ Tống Dực lúc ấy khiến tôi cảm nhận được tấm lòng đại trượng phu, trong mắt tôi, anh không chỉ là chàng trai tốt tính học giỏi nữa, mà là một người đàn ông có trách nhiệm, biết rõ điều nên và không nên làm.
Tôi cầm quả bóng, đứng lặng trong rặng bạch dương. Trời đất sao mà yên tĩnh, vạn vật như ngừng vận hành, chỉ trái tim tôi là đập rất dữ. Tôi lờ mờ hiểu ra, từ hôm nay trở đi, thế giới của tôi không còn như trước nữa, trong tim tôi có niềm vui và cả nỗi chua xót âm thầm.
Khi họ trở lại, rất nhiều người bị thương, nhưng ai nấy đều hớn hở, tay khoác vai nhau, cao giọng cất tiếng ca vang lừng, tiếng hát lồng lộng khắp sân vận động, giống toán chiến binh thắng lợi trở về. Tống Dực đi giữa các bạn, một mắt tím bầm, nửa mặt sưng vù, khóe môi rớm máu, diện mạo không tinh tươm cho lắm, nhưng lại trở thành khoảnh khắc anh tuấn nhất trong ký ức tôi.
Họ vừa chạy khắp nơi tìm bóng vừa cười nói ầm ĩ, bàn tán xem vừa rồi ai anh hùng ai hèn nhát, ai bình thường huênh hoang ra vẻ, ai khiếp nhược, cuối cùng tất cả nhất trí rằng Tống Dực chính là “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi”.
Tôi đến bên Tống Dực lúc ấy đang lom khom bới tìm trong bụi cỏ, cất tiếng hỏi:
– Đây là bóng của các anh ạ?
Anh ngẩng đầu lên:
– Phải rồi, cảm ơn, cảm ơn!
Vào khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, vầng dương vừa vặn ló hết khỏi mây đen, không gian vụt sáng bừng, nhưng nụ cười của anh còn rực rỡ hơn cả ánh nắng.
Tôi im lìm đưa bóng cho anh, anh cầm bóng, hỏi:
– Bạn đang học bài ở đây à?
Tôi gật đầu:
– Tháng Chín khai giảng thì em vào lớp Mười một.
– Sư muội, cảm ơn em! – Anh mỉm cười quay đi.
Tim tôi căng trướng, không thể xác định là ngọt ngào hay cay đắng, chỉ biết đáp lại với giọng nghe qua tưởng chừng ôn tồn bình tĩnh, thực chất thấm nhiễm sự nhạy cảm và tự ti riêng có của con gái:
– Em học kém, không thể vào được Thanh Hoa, không dám nhận tiếng gọi “sư muội” đâu.
Tống Dực dừng bước, quay đầu nhìn tôi, nét mặt lộ rõ vẻ không tán thành:
– Em còn hai năm nữa, bây giờ đã đẩy mình vào thế thất bại, e rằng quá sớm. Miễn là em muốn thì nhất định có thể. Cứ học hành chăm chỉ, anh sẽ chờ em ở Thanh Hoa.
Anh mỉm cười, nụ cười bay bổng tự tin rải xuống tôi, ấm áp như muôn vàn hạt nắng. Anh vẫy tay với tôi, sải bước quay lại sân bóng:
– Tìm được bóng rồi!
Trông thấy bóng trong tay anh, mọi người bèn ngoác miệng hoan hô, mau chóng từ các hướng chạy trở về sân bóng rổ.
Họ lại bắt đầu chơi, tuổi xuân phơi phới bừng cháy mạnh mẽ dưới nắng trời qua những nhịp nhảy chạy hết mình của họ. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình cũng tự tin, cũng bay bổng như thế, đó mới là bản sắc của thanh xuân.
Tay tôi siết chặt thành nắm đấm. Mắt chăm chú dõi theo anh, bên tai còn vang vang tiếng nói, “Anh sẽ chờ em ở Thanh Hoa”, hết lần này đến lần khác.
Biết bao nhiêu đêm, cả ký túc đã ngủ say, tôi vẫn còn ôn bài dưới ánh đèn của nhà vệ sinh. Biết bao nhiêu sáng tinh mơ, mọi người còn vùi mình trong mộng, tôi đã ôm sách giáo khoa tiếng Anh học thuộc từng từ mới. Tôi cũng từng gắng sức một học kỳ, kết quả môn Toán vẫn không khả quan. Cũng từng làm vô vàn đề Hóa, kết quả không tiến lại lui. Chẳng thiếu gì lúc mệt mỏi chán nản hay thoái chí tới mức muốn buông xuôi, nhưng mỗi lần tự nhận mình tối dạ hơn người khác, muốn chấp nhận số phận và từ bỏ, thì lại nhớ tới vẻ mặt không tán thành của anh lúc ấy, nhớ nụ cười của anh, nhớ muôn hạt nắng rải xuống trái tim mình, tôi liền ôm bộ đề trốn vào một xó khóc nức nở, rồi siết chặt nắm tay, xuất phát thêm lần nữa.
Tôi có thể từ bỏ anh ư? Tôi gõ bàn phím, “Từ bỏ anh ấy tức là từ bỏ hết mộng tưởng và dũng khí của em. Vĩnh viễn không!”.
Màn hình mau chóng xuất hiện một dòng chữ, “Biển xanh còn biến thành nương dâu, trên đời này không có gì vĩnh viễn, kể cả tình yêu của em.”.
Không thích không khí chuyện trò nặng nề này, tôi bèn nói đùa, “Trong vong ba thước thế nào chẳng có một nhành cỏ lan chi. Nếu anh bằng lòng làm nhành cỏ lan chi, em sẽ tính đến việc từ bỏ anh ấy, anh nghĩ sao?”. Gửi tin đi rồi mới hối hận về sự thô lỗ của mình, nhưng hối hận thì cũng muộn.
“:-) Tôi chỉ là khúc cây mục ruỗng, nhưng tôi quen nhiều lan chi lắm, bất cứ lúc nào cũng có thể giới thiệu cho em.”
Tôi thở nhẹ một hơi, “Đa tạ, đa tạ! Anh cứ giữ đám lan chi đấy hộ em, khi nào bị mẹ gí dao ép lấy chồng, em sẽ nhờ đến anh.”
Cũng giống như những ngày trước đó, chúng tôi vui vẻ tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới bể, sau đó chúc nhau ngon giấc, rồi đi ngủ.
Trong mơ, tôi trở về khuôn viên Thanh Hoa, anh đang đánh bóng rổ. Tôi mười chín tuổi, căng thẳng ngượng nghịu đứng bên sân bóng, khi mọi người hò hét, “Tống Dực… Tống Dực…”, tôi lại sợ sệt cắn môi, cuối cùng tôi cũng hét lên “Tống Dực… Tống Dực…”
Anh thình lình ngoái đầu, trong mắt, có tôi!
Thứ Hai đi làm, tôi giáp mặt Lục Lệ Thành trong phong họp. Anh ta bình thản như không, tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi dĩ nhiên là cũng ngó lơ luôn, thầm chúc mừng bản thân đã may mắn vượt qua một tai kiếp.
Buổi chiều, Tống Dực gọi tôi vào văn phòng, câu đầu tiên là:
– Lục Lệ Thành biết rồi à?
Tôi gật đầu, lòng bắt đầu bồn chồn:
– Sao anh biết?
– Phòng IT đang nâp cấp hệ thống, sau này toàn bộ hệ thống sẽ có phần nghiêm ngặt, ai đưa mật khẩu của mình cho người khác sử dụng, hễ bị phát hiện là phạt nặng không tha. Còn một công văn nội bộ, yêu cầu phòng dữ liệu không được không được cho bất cứ ai xem giấy tờ của mình, trừ nhân viên kế toán.
– Đề xuất của Lục Lệ Thành đấy à?
– Phải, vì thế tôi mới đoán là anh ta đã phát hiện ra việc làm của cô.
Tôi im lặng. Tôi không để tâm hành động của Lục Lệ Thành, vì thế không đến nỗi khó chịu quá, nhưng quả thực cũng có đôi chút bứt rứt, anh ta coi tôi là hạng người gì chứ? Tống Dực ôn tồn nói:
– Anh ta không nhằm vào cô đâu, chỉ đang bảo vệ lợi ích toàn công ty theo đúng phận sự của mình thôi. Nếu… nếu anh ta tìm gặp riêng cô, mà cô có chỗ nào không tiện ứng đối thì cứ báo cho tôi biết.
Thấy anh sẵn lòng bảo vệ như vậy, cảm giác bứt rứt trong tôi hoàn toàn tan biến, tôi cười nói:
– Chắc anh ta sẽ không gây khó dễ cho tôi đâu.
Bởi vì đã gây rồi.
Tống Dực gật đầu cho tôi ra. Đến cửa, tôi xoay người lại, “Cảm ơn anh!”, Tống Dực chăm chú vào máy tính như thể chưa nghe thấy. Đợi một lúc mà anh vẫn không tỏ động thái gì, tôi đành khẽ khàng mở cửa, thất vọng bước ra ngoài.
Cũng không mấy người xầm xì nhỏ to về việc nâng cấp hệ thống, đằng nào thì cứ một thời gian công ty lại hoàn thiện và cập nhật hệ thống một lần, bây giờ tiêu điểm dư luận là có tham gia thi đấu bóng rổ không kia.
Phòng Nhân sự định tổ chức thi đấu bóng rổ, bèn gửi thư vận động tất cả mọi người, lại lập một đội cổ vũ toàn những em gái vừa tốt nghiệp mới vào công ty độ hai năm nay, tệp đính kèm thư vận động chính là ảnh đẹp mặc váy siêu ngắn của các em ấy. Nhận được thư, nam giới trong công ty đều như phê thuốc, xúm quanh máy tính ngắm nghía, mặt mày tươi rói.
Karen, trợ lý riêng của Tống Dực, cho tôi biết mục đích sau cuối của cuộc thi bóng rổ này là vì khách hàng tiềm năng. Tiềm năng ở đây nghĩa là có cơ hội phát triển thành khách hàng, chúng tôi rất mong người ta trở thành khách hàng của mình, nhưng người ta còn đang ôm tú cầu đắn đo lựa chọn. Nghe nói mấy ông đầu sỏ bên ấy rất thích chơi bóng rổ, vì thế Lục Lệ Thành mới dặn phòng Nhân sự tìm người để giao đấu hữu nghị với bọn họ.
Nhân sự là bộ phận không đem lại lợi nhuận, bình thường mà làm được việc nhỏ như hạt cát cũng phải bày mưu tính kế, miệng bể mồm loa cục tác một phen để tỏ rõ giá trị tồn tại của phòng ban mình, huống hồ lần này thực sự được bật đèn xanh. Vì thế, nói một cách hoa mỹ là để chấp hành thật tốt mệnh lệnh của Lục Lệ Thành, chọn ra những tay bóng rổ xuất sắc nhất công ty, phòng Nhân sự quyết định trước hết sẽ thi đấu nội bộ đã.
Tôi ghé tai Karen thì thào:
– Tôi nghĩ mấy cô nàng Nhân sự khát chồng quá đấy mà! Chỗ bọn họ âm thịnh dương suy, phòng IT thì hầu như toàn đàn ông con trai, bình thường các phòng có chết cũng không qua lại với nhau, làm bao nhiêu màu mỡ chảy hết sang ruộng người.
Mắt Karen sáng rực lên. Tôi nhìn mặt cô, hớp nước vừa vào miệng suýt tí nữa là phụt ra. Cuộc thi bóng rổ này, chắc không sợ thiếu người tình nguyện cống hiến chút thời gian ngoài giờ rồi. Karen lườm tôi, thẳng thắn nói:
– Cách giao lưu ấy cũng hay đấy chứ! Ít nhất mọi người còn có tiếng nói chung, cho dù không tiến triển thì cứ coi như quen biết thêm vài người bạn, đằng nào cũng tốt hơn là đi xem mặt mà.
Xem ra lại một người cùng chịu cảnh giày vò vì xem mặt. Tôi vỗ vỗ vai cô. Hai bên không cần nói nữa, đã hiểu nhau rồi.
Cuộc thi được triển khai trong không khí đàn ông con trai háo hức ghi danh, đàn bà con gái nô nức tham dự. Phòng Nhân sự vung tay hào phóng thuê hẳn một nhà thi đấu, tổng cộng có bốn sân bóng rổ, đấu vòng tròn cho hết các tổ, gói gọn trong mấy ngày nghỉ cuối tuần, từ thứ Sáu đến Chủ nhật.
Tối thứ Bảy, tổ chúng tôi đấu với tổ Lục Lệ Thành. Peter và đồng đội vừa vào sân đã bị quất cho tối mắt tối mũi, đến là bẽ mặt với các em xinh tươi. Lúc giải lao giữa trận, Karen và một nữ đồng nghiệp là Sandy chạy luôn sang sân bên cạnh, rót cốc nước đưa khăn cho thành viên phòng khác. Bọn Peter la ó rầm rĩ, tôi cười khúc khích trêu bọn họ:
– Muốn được mỹ nữ hầu hạ thì bản thân phải có thực lực kìa!
Peter nói ngay:
– Để tôi gọi điện cầu viện bên ngoài, một bạn học cũ của tôi ở CS…
Mọi người cùng xùy cậu ta. MG và CS là đối thủ cũ của nhau, mấy năm trước hai bên từng giở hết ngón nghề thủ đoạn để tranh mối hợp tác với một ngân hàng thương mại quốc doanh. Ngân hàng này kể cũng thất đức, cuối cùng cứ mặc cả hai công ty cùng giúp nó lên sàn chứng khoán. Hai bên không phân thắng phụ, nhưng đã kết thành bao oán thù.
Tôi lầm lầm bảo Peter:
– Ngay cửa nhà mình có tôn thần, lại cần đi miếu khác rước về ư?
Bọn đàn ông cùng đổ dồn mắt vào tôi, ánh nhìn hết sức nôn nóng, tôi thì thào, “Alex.”
– Cô nghe đâu ra tin ấy vậy?
– Tin đáng tin không?
…
Ai nấy nhao nhao truy vấn, tôi cười nhìn đội cổ vũ xinh tươi đằng kia:
– Các cậu không tin thì tùy.
Tống Dực đến muộn, bây giờ mới tới nơi, mình mặc bộ đồ thể thao, vai vác két nước tăng lực. Không thấy Karen đâu, anh bèn đưa luôn cho tôi để tôi chia cho mỗi người một chai. Biết chúng tôi vừa thua, anh an ủi:
– Không sao, còn hiệp sau cơ mà.
Mọi người đều nhìn Tống Dực bằng ánh mắt lạ lùng, anh liền duyệt lại từ đầu xuống chân mình:
– Quần áo tôi có gì không phù hợp chăng?
Tất cả lắc đầu, Peter oán thán:
– Alex! Anh chơi bóng rổ giỏi thế mà sao không giúp chúng em? Anh nhẫn tâm nhìn cấp dưới của mình bị người ta chèn ép sao? Anh không biết vừa nãy chúng em bị người ta nện cho tơi tả thế nào đâu.
Peter đúng là, nói xuôi cũng được nói ngược cũng xong. Mục đích đã đạt được, tôi nín cười đứng tránh sang một bên. Alex ngạc nhiên:
– Ai bảo anh là tôi chơi bóng giỏi?
Mọi người quay ngay sang, đồng loạt trỏ về phía tôi: “Cô ấy!” Tim như ngừng đập, tôi cảm thấy huyết dịch toàn thân đình trệ, có khi sắc mặt cũng xám ngoét đi rồi. Trông thái độ Tống Dực, xem ra trong công ty không ai biết anh chơi được bóng rổ, tôi gượng cười:
– Tôi đoán mà. Anh cao lớn như vậy, đội bóng rổ hồi đại học đời nào lại bỏ qua anh.
Peter và mấy người kia, bất kể tôi tim đập chân run thế nào, thấy Tống Dực không phủ nhận thì hiểu ngay điều tôi nói là sự thực, bèn xúm cả lại vây quanh Tống Dực, rối rít cầu cứu anh. Cuối cùng Tống Dực đành gật đầu, mọi người reo cười hoan hô, nhưng anh thì liếc về phía tôi.
Peter thét gọi:
– Armanda! Chị đứng ì ra đấy làm gì? Đi gọi Karen và Sandy về, hai ả bạc bẽo này, để sau chúng ta thắng lợi rồi sẽ từ từ trị hai ả.
Tôi gật đầu, chạy xuống chân khán đài. Khi băng qua bọn họ, chạm phải ánh mắt Tống Dực, tôi bèn cúi ngay đầu xuống, tim đập thon thót, nhưng không hối hận. Đứng sau lưng anh, xem anh đánh bóng rổ, đường hoàng reo hò cổ vũ anh là điều tôi mong ước đã bao năm.
Karen vốn không muốn quay lại, tôi bèn cho cô biết là Tống Dực sắp thi đấu, bấy giờ cô và Sandy mới rầu rĩ theo tôi về. Nhưng khi thấy Tống Dực thay áo trở ra, đĩnh đạc khỏe khoắn trong đồng phục bóng rổ màu trắng, mắt họ sáng rỡ. Lại thấy Tống Dực vừa làm quen địa hình vừa vung tay tùy hứng đáp một quả ba điểm vào rổ, hai người cùng kêu ré lên, Peter và đám kia cũng phấn chấn tinh thần.
Tôi bó gối ngồi trên khán đài, mắt đăm đăm dõi theo hình dáng Tống Dực. Tiếng hò hét bên tai sao mà quen thuộc thế, tựa hồ thời gian giữa chúng tôi chưa từng chảy trôi. Hai năm đầu đại học, tôi ở sân bóng rổ nhiều hơn phòng tự học. Tôi xem anh chơi bóng dưới nắng, nhưng bản thân thì luôn nấp trong quãng tối. Suốt nhiều ngày tháng về sau, tôi thường hối hận là đã không đi tiếp bước cuối cùng, tiến ra nắng nói với anh rằng, “Em yêu anh”. Anh chấp nhận hay khước từ đều không thành vấn đề, vấn đề là tôi chưa bao giờ cho anh biết rằng có một người con gái từng yêu anh như thế. Trên đời này, yêu đơn phương không hề đau khổ, đau khổ là khi phát hiện hóa ra mình từng có cơ hộ ngỏ lời với người ta mà lại để tuột mất, và khi mình tỉnh ngộ thì lại không còn cơ hội nữa rồi.
Trận đấu bắt đầu, những hình ảnh quá khứ và hiện tại cứ dần đan xen vào nhau.
Tống Dực chạy nhảy thần tốc như gió cuốn, dễ dàng dẫn bóng vượt qua ba người, đà tiến không ai cản nổi. Anh thảnh thơi xoay mình ném ngược, ung dung đưa bóng vào rổ, để lại sau lưng người ngã ngựa nghiêng, nhưng bản thân anh thì, vẫn như bao nhiêu năm trước, quay lại nhếch miệng cười nhìn bọn họ, đôi mắt ngập tràn ánh nắng.
Tôi thì, lần này không phải đứng lẫn vào đám đông, ngượng nghịu đè nén khao khát reo hò thật to như bao nhiêu năm trước nữa. Tôi hú hét ầm ĩ, nhảy tưng tưng, múa nắm tay hoan hô. Đây là việc tôi luôn ước ao nhưng chưa bao giờ làm, tôi mở hết tiếng hoan hô thẹn thùng đã kìm nén suốt thời thiếu nữ, và cả tiếng hoan hô hôm nay để dành trọn cho anh.
Tống Dực liếc thấy, chỉ tích tắc, nụ cười như đóng băng. Đối phương xô tới, anh xoay mình tránh theo bản năng. Quay người, di chuyển, cúi mình làm động tác giả cướp bóng, bọc lót thành công cho đồng đội nhồi bóng lên, nhưng ánh mắt không hề rời đi, cứ nấn ná mãi ở tôi. Tôi cũng đăm đăm nhìn anh, đây là món nợ mà tôi còn thiếu với cô gái rúc trong chăn khóc tấm tức thuở nào.
Đời người có bao nhiêu lần mười một năm? Mười một năm qua đi, em vẫn yêu anh như cũ, mà anh lại ở đây rồi.
Trong khi chúng tôi đối mắt nhìn nhau qua sân bóng, bên kia đã ghi được điểm. Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ, Peter lồng lộn gào thét, tôi liếc tỷ số, 38:61, rồi mỉm cười vo nắm đấm với anh. Cũng đúng lúc anh liếc xong bảng điểm, ngoái lại trông thấy động tác của tôi thì mỉm miệng cười tỉnh bơ, mắt rực tràn kiêu hãnh tự tin, lại chấm phá đôi phần bướng bỉnh.
Tống Dực vừa chạy vừa ra dấu cho đồng đội. Đám Peter vốn căng đầy sức mạnh và nhiệt tình, chỉ thiếu sự dẫn dắt của một linh hồn trận đấu. Lần này Tống Dực không sao lãng, cũng không nương nhẹ nữa, vì thế sân bóng liền trở thành lãnh địa cai trị của anh, anh sẽ dẫn đồng đội mặc sức tung hoành, còn tôi ở đây, chờ lúc sát cánh cùng anh trong đợt tiến công sắp tới.
Chợt có cảm giác là lạ, tôi liếc sang thì bắt gặp một đôi mắt đen thăm thẳm. Không biết Lục Lệ Thành đến đây tự lúc nào, mình vận đồ thể thao, đang khoanh tay đứng trên khán đài. Chẳng rõ là ngẫu nhiên hay do ai nấy cố ý né tránh, mà tất cả các chỗ ngồi quanh anh ta hoàn toàn bỏ trống.
Mắt Lục Lệ Thành ánh lên sắc nhọn, dáng điệu chỉ là khoanh tay bình thường, mà lại toát ra vẻ cô ngạo và lãnh đạm kinh người. Nhưng hôm nay tôi rất hạnh phúc, chỉ muốn chia sẻ niềm vui của mình cùng nhân gian, vì thế tôi mỉm cười ngọt ngào với Lục Lệ Thành trước khi quay đi, tiếp tục theo dõi Tống Dực chơi bóng.
40:63, 43:63, 45:63, 48:63, 50:63, 53:63…
Có lẽ là nhờ sự góp mặt của Tống Dực, cũng có lẽ là vì trận đấy đã xoay chuyển theo hướng kịch tính, nên khán giả của các sân khác đều không chú ý xem đội mình mà cứ nhấp nhổm ngóng về phía chúng tôi, mấy cổ động viên xinh đẹp tiến thẳng sang chỗ chúng tôi, múa bông màu cổ vũ, “Cố lên… cố lên”
Peter và mấy tay kia có gái đẹp cổ vũ, càng chạy vù vù, khí thế đối phương thì đã sa sút, tỷ số mau chóng rút ngắn.
53:63, 58:63, 60:63, 63:63!
Tôi hét to “Yeah… yeah…” và hoa chân múa tay nhảy chồm chồm. Karen vốn đang hoan hô rồi, nhưng cũng phải trố mắt trước bộ dạng quá khích của tôi. Tống Dực đánh mắt lên khán đài, hình như trông thấy, lại hình như không trông thấy tôi. Không đợi đến lúc ánh nhìn chạm nhau, anh đã ngó đi chỗ khác.
Đội bạn yêu cầu tạm dừng. Lục Lệ Thành vận đồng phục bóng rổ màu đen xuống thay cho một thành viên ở tổ họ, hiển nhiên là sắp vào sân. Lục Lệ Thành quyết đấu với Tống Dực! Khán đài đột ngột im bặt, ngay những cầu thủ sân bên cũng không tài nào chuyên tâm được nữa, cứ lát lát lại ngó sang bên này. Sandy hít sâu một hơi:
– Tối nay đến không uổng công, thật là giật gân!
Tôi vội hỏi:
– Kỹ thuật của Lục Lệ Thành thế nào?
Karen ngơ ngác lắc đầu:
– Không biết nữa. Chỉ thấy anh ấy chơi quần vợt cùng khách hàng, đánh hay lắm, bóng rổ thì không rõ. Nhưng anh ấy muốn dẫn đội nhà đi giao hữu, nhân cơ hội thắt chặt quan hệ với đối tác, thì chắc kỹ thuật cũng phải khá khá đấy!
Tiếng còi nổi lên, trận đấu tiếp tục. Những ai có mặt đều ngong ngóng trông sang sân bóng của chúng tôi. Thấy mọi người chẳng còn tâm trạng đâu mà thi đấu nữa, cô trưởng phòng Nhân sự bèn thương lượng với trọng tài, xong xuôi thông báo nghỉ dài để thành viên của ba trận kia có thể xả hơi.
Mọi người bèn ùa cả lại, bắt đầu theo dõi.
Phong cách chơi bóng của Lục Lệ Thành khác hẳn Tống Dực, Tống Dực thanh thoát linh hoạt, Lục Lệ Thành trầm ổn vững vàng. Tống Dực tận dụng chuyển động nhanh nhẹn, sức bật vượt trội và khả năng cảm bóng để dẫn bóng xông qua phòng tuyến đối phương, ung dung như dạo giữa chốn không người. Còn Lục Lệ Thành sở trường tổ chức lối phòng thủ thoáng đáng nhưng kín kẽ và kiểu tiến công tập thể tùy cơ ứng biến. Nếu Tống Dực giống một ngọn chủy thủ sắc bén, thì Lục Lệ Thành giống một thanh đại đao chắc nịch. Nếu coi Tống Dực như tướng quân bất khả chiến bại, thì Lục Lệ Thành như nguyên soái tính kế bày mưu.
Trước khi Lục Lệ Thành nhập cuộc, Tống Dực cứ dẫn đội bóng tiến thẳng lên mãi, tỷ số dần dần đẩy cao, nhưng trận đấu thiếu tinh thần đối kháng nên sức hấp dẫn kém hẳn đi. Lục Lệ Thành vào sân rồi, liên tục tổ chức thành công hai lần phòng thủ, sĩ khí đồng đội lập tức tăng theo. Tống Dực hễ xốc tới là bị dội ngược, nhưng chính vì thế mà bản lĩnh thật sự của anh mới dần dần bộc lộ.
Cân sức cân tài, kỳ phùng địch thủ. Theo những đợt Tống Dực và Lục Lệ Thành xáp vào bật ra, khán giả được thưởng thức một cuộc chạy đua cả về trí lực và thể lực. Không khí ở nhà thi đấu lúc lặng như tờ, lúc hò như sấm dậy. Màn đối kháng sôi nổi của Tống Dực và Lục Lệ Thành khiến mọi người hả hê thích thú, như say mê.
Trong lúc Tống Dực bị cản phá tới tấp, tiên phong của Lục Lệ Thành thừa cơ đẩy vào hai quả, giúp đội họ dẫn trước một lần nữa. Nhóm cổ động liền năm bè bảy bối, kẻ ủng hộ Tống Dực, người bênh Lục Lệ Thành, bờ cõi đã chia, ở đâu âu đấy. Trừ thành viên hai tổ chúng tôi là không dám tùy ý lựa chọn ra, còn quần chúng trên khán đài cũng đã xác định lập trường tùy vào sự yêu thích của bản thân. Người thì cá là Lục Lệ Thành, người thì cá là Tống Dực thắng. Cũng không biết họ tổ chức thế nào, mà mau chóng soạn ra cả khẩu hiệu, vậy là mạnh ai nấy reo, cổ vũ cho đội mình ủng hộ.
Tôi chạy xuống hàng đầu tiên, vớ lấy một cái còi. Tống Dực vừa tổ chức tấn công, tôi liền phồng má rúc còi. Young thấy thế cũng giằng lấy một cái còi, mỗi lần Lục Lệ Thành xông xáo ở tuyến giữa, cô ta cũng ra sức rúc còi. Người hai tổ chúng tôi thì trừng trợn nhìn nhau, ai cũng thấy đối phương thật là chướng mắt, đều cố gắng la hét sao cho tiếng mình vang dội hơn, inh ỏi hơn.
Trên nền còi chói tai đó, cuối cùng Tống Dực cũng chọc thủng vòng vây, bật mình lên cao, nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ, tôi liền buông luôn còi xuống, dùng hai tay bắc loa gào lớn, “Tống Dực! Tống Dực!” Tiếng gào của tôi chìm lỉm giữa những tràng hoan hô và la gọi “Alex” nghe muốn thủng màng nhĩ. Tống Dực quay mình lại, ánh mắt nấn ná ở chỗ tôi đôi chút. Tôi cười vang, lòng như nở hoa.
Lục Lệ Thành yêu cầu tạm dừng, cùng đồng đội đi ra biên, vừa uống nước vừa nhỏ to hội ý. Anh ta thoáng liếc về phía tôi, ánh nhìn tăm tối. Tôi thầm rủa đúng là kẻ hẹp hòi, thua một quả mà khó chịu với cả người reo hò. Đã thế tôi cứ reo!
Đến khi ba cô gái phòng chúng tôi cầm nước uống chạy xuống chỗ Tống Dực, thì quanh anh và đồng đội đã bu đặc một đám con gái, kẻ cầm nước đưa nước, người cầm khăn đưa khăn. Karen dừng bước, lắc đầu với tôi:
– Bọn con gái bây giờ dạn dĩ quá cơ! Tuy tôi biết Alex rất sáng giá*, nhưng còn biết anh ấy là sếp nữa.
*Sáng giá: Nguyên văn: “Vương lão ngũ kim cương”, cách gọi dân gian lâu đời chỉ những người đàn ông độc thân giàu có.
Tôi vốn đã dừng bước, thì bỗng nhớ lại bao nhiêu lần dừng bước của mình trước đây. Từ lâu lắm rồi, tôi thường mua Bò húc để đưa cho Tống Dực lúc anh thi đấu xong. Tôi không dám mong được nói chuyện với anh, chỉ cần anh uống nước tôi mua, nhưng cũng giống thế này đây, chưa bao giờ đủ dũng khí để tới gần đưa cho anh cả. Tôi luôn siết chặt cái lon thiếc, từ đầu đến cuối trận. Lúc ra về, cái lon đã bị tôi bóp méo hẳn đi.
Tôi hít sâu một hơi, cầm nước uống chen vào đám đông. Tống Dực đang lúi húi buộc dây giày, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy một đống đồ uống lố nhố trước mặt đợi mình cầm lấy. Bọn Peter cũng cười khoái trá, chờ xem trò vui. Tống Dực quá quen với cảnh đó rồi, cố nhiên biết cách ứng phó. Anh mỉm cười, quay mình dợm bước:
– Cảm ơn, tôi có sẵn rồi.
Lúc quay đi, anh liếc thấy tôi. Tôi chìa nước đến trước mặt anh, cổ tay run run. Anh chững lại một thoáng rồi đón lấy, mở ra uống mấy ngụm, xong dặn:
– Mang thêm một két, đặt ở đây.
Đúng giọng sếp với cấp dưới.
Tôi vui vẻ vâng lời, không cần biết anh nhận nước uống của tôi vì lẽ gì, quan trọng là cuối cùng tôi đã được đưa cho anh. Nhưng kể cả vậy, cũng đủ để khiến đám con gái xúm xít xung quanh đem lòng ngưỡng mộ. Các cô vây lấy Karen và tôi mà hỏi:
– Phòng các chị còn khuyết vị trí nào không? Vào phòng các chị thì cần điều kiện gì?
Karen vội vàng kéo tôi tháo chạy. Tình hình bên Young có khá hơn, đám con gái các phòng đều đến chỗ những người khác, trong vòng ba bước quanh Lục Lệ Thành chỉ có mình Helen. Khi anh ta uống nước xong và tiến về phía đồng đội thì đám con gái xung quanh tự động lùi ra, để họ tập trung sắp đặt kế hoạch tác chiến tiếp theo.
Helen thu dọn chai nước và chiếc khăn mà Lục Lệ Thành vừa lau, lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình. Karen đăm đăm nhìn Helen hồi lâu, đoạn cúi mặt thở dài. Tôi đang vươn cổ ngó ra đằng kia xem nhóm Tống Dực làm gì, chợt nghe thấy tiếng thở dài của Karen thì khó hiểu nhìn cô:
– Cô sao thế? Cứ như trong lòng nghiêng về phía Lục Lệ Thành vậy?
Karen véo tôi:
– Tối nay chị bị thần kinh à? So với chị bình thường trong công ty thì cứ như người khác ấy.
Tôi cười ha hả:
– Bởi vì tối nay tôi là mỹ nữ tươi trẻ, tôi đang thực hiện giấc mộng nhiều năm về trước của mình.
Karen chán chẳng buồn đếm xỉa đến những lời lẽ điên rồ của tôi:
– Helen theo Elliott đã bảy năm, từ một nhân viên văn thư tiến đến vị trí trợ lý thứ nhất của Elliott, bất kể công ty xảy ra chuyện gì, chị ấy cũng là người của Elliott, điều đó chưa từng thay đổi.
– Thế à? – Tôi lơ đãng nói.
Karen lộ vẻ đăm chiêu:
– Tôi cảm thấy Elliott không phải là người như biểu hiện bề ngoài đâu. Có lẽ rất trọng tình nghĩa, và có lẽ cư xử với người ta tử tế lắm, bằng không Helen đã chẳng trung thành với anh ấy như vậy. Tôi từng làm trợ lý riêng cho mấy đời sếp rồi, nhưng chưa bao giờ gặp ai đáng để tôi xả thân cả. Thậm chí thời gian trôi đi, tôi còn không chịu nổi tính tình của họ, đành chủ động đi rào cây khác.
Tôi cười ha hả:
– Chắc chị ta thầm yêu Elliott đấy!
Dứt lời, thực muốn giáng cho mình một cái bạt tai. Dám lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Helen vừa kết hôn tháng trước xong. Tôi bèn lè lưỡi:
– Còn Alex? Cô nghĩ thế nào về anh ấy?
Karen mỉm cười đúng khuôn phép:
– Alex là sếp của tôi, tôi là trợ lý riêng của anh ấy – Ngừng một lát, không nhẫn nhịn được, cô bèn nói nhỏ – Alex rất tốt, là người dễ phục vụ nhất, hòa đồng nhất trong các sếp tôi từng gặp. Nhưng chính vì anh ấy tử tế quá, lịch sự quá, khách sáo quá, nên tôi làm với anh ấy đã hơn nửa năm, mà quan hệ vẫn xa lạ như buổi đầu quen biết.
Tôi hiểu ý Karen. Lục Lệ Thành dùng lạnh lùng xa cách để ngăn thiên hạ tiếp cận. Tống Dực thì dùng lịch thiệp khách sáo để ngăn thiên hạ lại gần. Hai người nhìn qua hoàn toàn khác biệt, nhưng thật ra là trăm sông đổ về một biển cả thôi.
Tiếng vỗ tay đột nhiên rộ lên. Đằng Lục Lệ Thành lại một lần nữa ghi điểm, tôi không dám nghi ngờ vẩn vơ nữa, lập tức chăm chú theo dõi trận đấu.
Tống Dực bị đối phương cản phá, tay phải làm động tác giả như định chuyển bóng sang phải, thực tế thì đưa vòng bóng sau lưng rồi chuyền sang trái. Buông tay! Tôi vừa vỗ tay vừa rúc mạnh còi. Sân của Lục Lệ Thành ở gần khán đài hơn, mấy người nghe tiếng còi tuýt đều trừng mắt lườm tôi, tôi chẳng ngại gì mà không trừng mắt đáp trả. Lục Lệ Thành đang ở tuyến sau, đầu không ngoảnh lại, lưng vẫn thẳng đừ, tay lật ra sau làm hiệu rất nhanh, khi bóng được chuyền đến tay Tống Dực, thế trận của họ đã thay đổi, Lục Lệ Thành và hai người khác trấn giữ vị trí trung tâm, tạo thành thế phòng thủ tam giác, một mặt chia cắt Tống Dực và người tiếp ứng anh, một mặt ngăn cản anh tiếp tục nhồi bóng vào sâu. Bị khóa chặt giữa gọng kìm của đối phương, Tống Dực liền di chuyển linh hoạt để né tránh các rào cản, gắng sức đột phá vòng vây. Gườm nhau chừng ba bốn giây, nhân lúc Tống Dực mải đối phó với hai người kia, Lục Lệ Thành liền lợi dụng sơ hở, cắt vào từ một góc mà Tống Dực hoàn toàn không ngờ tới, cướp luôn bóng khỏi tay anh. Khán đài bừng lên khen ngợi, Young chĩa còi rúc về phía tôi. Tôi thì lầm bầm:
– Ba đánh một, bất công, bất công!
Karen vừa vỗ tay vừa nói:
– Bóng rổ là thi đấu tập thể, tinh thần cơ bản của nó là giành chiến thắng bằng chiến thuật phối hợp, có gì bất công chứ?
Dĩ nhiên tôi biết điều đó, khổ nỗi con người ta vốn dĩ thiên vị mà, dẫu sao cũng phải thán phục chiến thuật đặc sắc vừa rồi của Lục Lệ Thành, vì thế tôi bèn vỗ tay mấy cái theo mọi người.
Việc áp dụng chiến thuật cá nhân vào tấn công vốn dĩ là một lựa chọn hiệu quả của Tống Dực, bởi lúc trước anh dẫn dắt cả đội như thanh chủy thủ khoan sâu xuống lòng đối phương đưa bóng lên rổ xuôi lọt, đều là nhờ kỹ thuật cá nhân điêu luyện. Nhưng chính kỹ thuật quá vượt trội so với đồng đội ấy lại là mấu chốt để Lục Lệ Thành tận dụng. Bởi tính về tốc độ bứt phá, khả năng cảm bóng hay sự bén nhạy với vị trí di chuyển, các cầu thủ đều không theo kịp Tống Dực mỗi khi anh đang đà tấn công, Lục Lệ Thành nắm bắt luôn điểm yếu này để tách lìa Tống Dực và đồng đội, khiến anh đơn thương độc mã lao tới, cuối cùng rơi vào tình thế bất lợi.
Giữa tiếng vỗ tay rầm rộ, đội Lục Lệ Thành đưa bóng vào rổ lần nữa, tiếp tục dẫn trước về tỷ số, chênh lệch cũng kéo dãn thêm ra. Từ giờ đến hết thời gian thi đấu chỉ còn mười một phút. Tống Dực chạy tà tà, vừa nhìn quanh tìm đồng đội vừa chú ý quan sát đối phương. Karen xem đồng hồ:
– Trong đội Lục Lệ Thành, không một ai có kỹ thuật nổi bật, được cái thực lực đồng đều, Lục Lệ Thành lại vận dụng chiến thuật thi đấu một cách đặc sắc như vậy. Bên mình có hai người tương đối yếu, mà Tống Dực thì lại quá mạnh, mạnh yếu chênh lệch nhau, khi phối hợp thành ra loạc choạc, xem chừng chúng ta muốn thắng là khó lắm.
Tôi dõi theo bóng dáng di chuyển của Tống Dực, kiên định nói:
– Không đâu! Chúng ta nhất định thắng.
Một lần nữa, Tống Dực lại tổ chức tấn công, mọi người lập tức nhận ra có sự thay đổi. Tống Dực cố ý hãm bớt tốc độ, kiềm chế hào quang chói chang của mình, biến thành một vì sao bình thường, cùng đồng đội thúc đẩy tốc độ tiến công, bóng được chuyển đi rất ngăn nắp giữa bọn họ. Đồng thời, Tống Dực tận dụng khả năng phán đoán tuyệt vời về thế bóng, tùy theo tình hình mà biến hóa đội ngũ, tổ chức phòng thủ và phản công hết lần này đến lần khác để đối kháng Lục Lệ Thành.
Chính vì biểu hiện lúc trước quá chói chang, nên Tống Dực càng đến gần bảng rổ thì đối phương càng căng thẳng, trọng tâm phòng thủ cố nhiên nhắm cả vào anh. Nhưng khi anh thành công trong việc cầm chân đối phương, và đối phương cũng tưởng mình đã thành công trong việc ngăn chặn anh, thì Tống Dực lại luồn bóng qua háng chuyền cho Peter vốn đang bị đối thủ lơ là. Peter đón bóng, vòng qua một người nữa là lên rổ thành công.
Vinh dự và hào quang của việc ghi điểm đổ cả về Peter, Tống Dực thành ra chỉ giữ vai truyền bóng. Peter kích động lộn áo lên gào thét, mọi người trên khán đài đều dành cho cậu ta những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Trên sân đấu, Tống Dực bỗng đổi ra lặng lẽ bình thường, khán giả khó lòng còn được thưởng thức những cú búng mình hoa lệ hay vào bóng hoàn mỹ của anh nữa, thay vào đó, đồng đội của anh bắt đầu tỏa hào quang, dù không chói chang song vẫn đáp bóng trúng rổ. Tuy Tống Dực không trực tiếp ghi điểm nữa, Lục Lệ Thành cũng không thể buông lỏng việc đeo bám anh, bởi anh bén nhọn như chủy thủ, ai nấy đều đã nếm mùi, hễ mất cảnh giác là anh có thể phá vây đưa bóng vào rổ bất cứ lúc nào.
Tống Dực không ném rổ, nhưng khoảng cách tỷ số vẫn dần được rút ngắn, trong hai phút cuối cùng, hai đội chỉ còn chênh nhau hai điểm. Hai đội tranh đoạt ác liệt, cổ động viên đỏ ngầu cả mắt, dốc hết sức gào thét “Cố lên”. Tôi thì không reo hò được nữa, chỉ nín thở đứng đó, lòng âm thầm niệm, “Chúng ta nhất định sẽ thắng”.
Hai bên giằng co liên tục, quả bóng lúc bị khống chế trong tay áo trắng, lúc bị điều khiển trong tay áo đen. Lục Lệ Thành đã mau chóng thay đổi chiến thuật, tận dụng ưu thế dẫn trước hai điểm để dâng hàng phòng thủ lên cao, cho dù Peter hoặc ai đoạt được bóng muốn đưa vào rổ, thì họ cũng đủ thời gian chỉnh lại trọng tâm phòng thủ và cản phá thành công.
Đội áo trắng tiến công, nhưng không tìm được khe hở nào ở “bức tường màu đen” mà bứt phá. Từng giây vùn vụt trôi qua, đã đến lúc đếm ngược rồi…
59, 58, 57, 56…
Bóng lại được truyền đến tay Tống Dực. Trong bốn mươi giây cuối cùng, xung quanh anh có ba hậu vệ, kể cả Lục Lệ Thành. Tống Dực không còn cách nào đột phá phòng tuyến này để ném bóng được nữa rồi.
30, 29, 28…
Tống Dực chợt mỉm miệng cười, dẫn bóng băng mạnh sang mé phải. Lục Lệ Thành lanh lẹ phòng thủ, thế trận chuyển hình mũi dùi, vây kín Tống Dực ở trong. Không hiểu bằng cách nào mà đang di chuyển thần tốc thế, Tống Dực dừng ngay lại được, còn những người cản bước anh thì đã theo quán tính phóng vút sang phải rồi. Đúng tích tắc ngưng đọng ấy, anh đánh tay phải ra, bóng vòng sau lưng thành một đường cong, rơi vào tay trái. Anh bật cao tại chỗ, mở tay trái ném bóng từ xa, bóng bay vụt qua đầu mọi người.
9, 8, 7, 6, 5, 4…
Bóng vào rổ. Đúng khoảnh khắc bóng rơi chạm sàn, tiếng còi chấm dứt trận đấu ré lên. Khán đài im bặt đi chốc lát, rồi vỡ òa bằng những tiếng hò la.
73:72
Quả ba điểm cuối cùng đã xác định chiến thắng của Tống Dực, Karen không thể nào tin nổi, vừa ôm tôi nhảy nhảy vừa reo:
– Thắng rồi, chúng ta thắng rồi!
Peter và đồng đội cũng không thể nào tin nổi, sững sờ một lát rồi mới điên cuồng ôm choàng nhau, lại lao vút tới ôm chầm lấy Tống Dực, mặc kệ anh phản đối cứ nâng anh lên cao, vừa hoan hô vừa di chuyển, Tống Dực lúng túng một lát rồi cười vang, giơ cao hai tay đón nhận sự chúc tụng của mọi người, khóe miệng cong lên thành một nét cười hồn nhiên, trong mắt ngập tràn ánh sáng của đắc ý và hoan hỉ. Vào khoảnh khắc ấy, anh giống trẻ con, hoặc có thể nói là tất cả bọn họ đều giống trẻ con, họ dùng cách thức bản năng nhất của những cậu bé để chào mừng chiến thắng.
Tôi cúi mặt, lén chùi giọt lệ nơi khóe mắt, cuối cùng lại một lần nữa được trông thấy nụ cười ấy của anh. Bây giờ anh là chính anh, không phải là người đàn ông tập trung về mình đủ thứ tước hàm chức vụ.
Khi ngẩng mặt lên, tôi trông thấy Lục Lệ Thành đứng một mình ở góc khán đài, lặng lẽ uống nước. Cùng tiếng hoan hô vang dội, ánh nhìn của tất cả mọi người dồn hết về những cậu bé đang thỏa thuê reo hò, chỗ Lục Lệ Thành thì tịch mịch một cách kỳ lạ. Uống nước xong, anh ta lặng lẽ xách túi đồ, không thay quần áo, cứ thế đi ra ngoài. Sân đấu rực sáng ánh đèn, càng ra xa càng tăm tối, bóng anh ta mau chóng nhạt nhòa, chẳng mấy chốc chìm khuất vào u ám.
Lục Lệ Thành đi rất lâu mới có người sực nhớ, “Elliott?” Ai nấy lắc đầu, không biết anh ta đi đâu.
– Chắc trong phòng thay quần áo.
– Chắc đang tắm đấy! Elliott mắc bệnh sạch sẽ, không chịu được mùi mồ hôi, mỗi lần chơi quần vợt xong đều phải tắm rửa thay quần áo ngay.
Theo lời dặn của Lục Lệ Thành, Helen vừa đi chăm sóc một đồng nghiệp bị sái chân, nên cũng không chú ý đến anh ta, lúc này chỉ biết lắc đầu trước những câu hỏi của mọi người, “Chắc đang tắm.”.
Tôi máy môi, rồi lại ngậm miệng.
Trận đấu kết thúc, mọi người lục tục giải tán, nhà thi đấu càng lúc càng vắng vẻ, chỉ có nhân viên của tổ chúng tôi và một vài đồng nghiệp đi ăn mừng. Karen giơ đồng hồ cho xem, cậu ta khinh thường nói:
– Mới mười một giờ, cuộc sống về đêm mới đang bắt đầu thôi.
Tống Dực vừa thu dọn quần áo vừa nói:
– Các cậu cứ chơi thả ga, chi phí để tôi.
Mọi người hoan hô, “Anh thì sao?”, Tống Dực liếc mấy cô gái vẫn đang dùng dằng ở sân chưa chịu về:
– Tôi đi thì các cậu còn chơi thế nào được? Già cả như tôi nên biết thân biết phận, về nhà ngủ thôi.
Bọn Peter cười ha hả, cũng hiểu điều Tống Dực nói là thực tế. Xét cho cùng anh là cấp trên, chúng tôi ở cùng một tổ đã quen với anh, biết anh không câu nệ tiểu tiết, nhưng người các phòng ban khác chưa chắc đã nghĩ như vậy. Vì thế, bọn Peter “bỏ rơi” Tống Dực, bắt đầu đi tận hưởng cuộc sống về đêm của mình.
Sandy được bạn trai đến đón. Karen và tôi bàn nhau bắt xe cùng về, Tống Dực nghe thấy bèn cười nói:
– Cho tôi đi với, càng đảm bảo an toàn cho các cô.
Vừa biết từ ngày về nước Tống Dực vẫn chưa mua xe, vừa thấy lúc này có người tự nguyện trả tiền taxi, Karen liền đồng ý ngay.
Tôi và Karen, đưa ai về trước cũng thế, đều không tránh khỏi việc đi ngược đường. Tôi và cô cứ nhường nhịn lẫn nhau, người này bảo để người kia về trước. Karen chỉ vì lịch sự, tôi thì vì ý đồ riêng, nên mức độ thôi thúc cũng khác hẳn nhau. Thấy tôi sắp thắng thế, Tống Dực bèn quyết định thay cả hai:
– Đưa Armanda về trước!
Tim se lại, tôi liếc anh qua khóe mắt. Tống Dực mỉm cười như thường, không hề tỏ vẻ gì khác lạ. Lòng đượm nỗi thất vọng, nhưng tôi cũng đành cam chịu. Thiếp đây có ý gì, mà chàng vô tình, đằng nào cũng không thể trách người ta không hiểu chuyện tình tứ, dù gì Karen cũng là trợ lý riêng của anh, gần như người trong nhà, anh cư xử thế này mới hợp lệ đãi khách.
Lý trí biết rằng đúng, nhưng tâm trạng thì buồn bực không sao giải tỏa được. Với tôi, anh cũng đối đãi như với khách!
Xuống xe rồi, tôi lịch sự chào hai người. Việc đầu tiên là gọi điện cho Ma Lạt Thang:
– Tôi chán lắm, muốn uống rượu.
– Bà trẻ ơi, tôi đang ở nhà ba mẹ tôi, không đi được – Ma Lạt Thang thì thào.
Hết cách, tôi đành ngắt điện thoại, định lên tầng nhưng lòng buồn quá, bèn quay lại con đường vừa đi qua, gọi taxi, một mình đến quán bar gần đó.
Quán bar này không nổi tiếng, cũng không tiện đường đi lối lại, vì thế tuy đang cuối tuần mà vẫn thưa vắng khách. Nhưng vừa hay tôi lại ưa sự yên tĩnh của nó, và nó cũng ở gần nhà, nên tôi thường cùng Ma Lạt Thang đến uống rượu nói chuyện phiếm ở đây.
Vừa vào đến cửa, tôi liền nhận ra chỗ ngồi thường lệ của mình đã có người, lại còn là người quen. Lục Lệ Thành vẫn mặc áo chơi bóng, chỉ có khoác thêm áo gió bên ngoài, tình trạng thế này hiển nhiên không phù hợp với hành động của một người mắc bệnh sạch sẽ.
Anh ta tự rót tự uống, lắng nghe tiếng hát khe khẽ của tay chơi ghi ta. Trong quán bar nhỏ không ai quen biết này, cuối cùng anh ta cũng có thể buông thả đôi chút nỗi lòng, khuôn mặt không sắc lạnh nữa, chỉ còn nét quạnh hiu và nỗi buồn kìm nén. Nỗi buồn ấy xem chừng dữ dội đến nỗi mà, nếu không được kiểm soát, thì có thể khiến anh ta suy sụp hoàn toàn.
Ngẫm nghĩ một lát, tôi đến mé bên quầy bar gọi chủ quán lấy cho một chai bia, khi trả tiền thì hạ giọng nhờ ông ta:
– Giúp tôi trông chừng người kia, nếu anh ta uống say thì ông gọi taxi hộ, nhất thiết đừng để anh ta về nhé!
Chủ quán dễ tính nhận lời.
Tôi lặng lẽ rời quán bar, cầm chai bia vừa đi vừa tu. Gió lạnh bia lạnh khiến từ đầu đến chân lạnh buốt theo.
Tống Dực giống như người trong sương mù. Sự lịch thiệp và thân thiện của anh khiến mọi người đều tưởng anh rất dễ gần, nhưng anh lại dùng chính sự lịch thiệp và thân thiện ấy để duy trì khoảng cách nhất định với mọi người. Tôi gắng tiếp cận anh, nhưng mỗi lần hễ tôi tưởng mình đã thành công thì anh lại dễ dàng đẩy tôi về chỗ cũ.
Anh không còn là anh nữa. Anh ngày xưa không bao giờ biết dùng nụ cười nơi khóe miệng để buộc chiếc mặt nạ khoảng cách, sâu trong đáy mắt cũng không phải là nỗi u ám khó bề nhìn thấu. Nhưng anh cũng lại là anh. Tối nay, anh trên sân bóng rổ chẳng hề khác anh nhiều năm về trước, ánh ngời trong mắt vẫn giống của cậu thiếu niên mỉm cười trong nắng dạo nào.
Có điều tôi cũng không phải là tôi năm ấy nữa. Tôi năm ấy, không đủ dũng khí làm tất cả những việc tối nay tôi đã làm. Nhưng tôi vẫn lại là tôi. Tôi vẫn yêu anh, chỉ có nhiều hơn, chứ không kém hơn năm ấy.
Nửa tiếng sau, tôi mở cửa, quăng cái chai rỗng vào sọt rác, quen tay bật máy tính. Cửa sổ gọi của Tống Dực đang nhấp nháy.
“Em có ở nhà không?”
“Có ở trên mạng không?”
“Có không?”
“Nếu lên mạng, hãy báo với tôi nhé!”
Một chuỗi bốn tin nhắn liền, tuy câu nào cũng bình thường, nhưng xâu chuỗi lại thì cảm nhận được người gửi tin rất bận tâm đến việc tôi có ở trên mạng hay không.
Tôi vội ngồi xuống, “Xin lỗi anh, em vừa về, có chuyện gì sao?”
“Không có gì. Bây giờ cũng muộn rồi đấy!”
“Lúc tối có sinh hoạt tập thể, xong xuôi em lại đi quán bar uống chút rượu.”
“Một mình?”
“Một mình.”
“Rượu vui hay rượu buồn?”
Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ, rồi mới trả lời, “Vừa vui, lại vừa buồn. Vui vì, bất kể anh ấy hay em như thế nào, em vẫn yêu anh ấy. Buồn vì, bất kể anh ấy hay em như thế nào, anh ấy vẫn không yêu em.”
Mãi một lúc sau, tin nhắn của anh mới sang, “Vì sao không từ bỏ anh ta? Dưới vòm trời này, ở đâu chẳng có cỏ thơm. Trong vòng ba thước thế nào chẳng có một nhành cỏ lan chi.”
Vì sao không từ bỏ? Tôi chống cằm, nhớ lại màn mưa và sắc nắng của ngày hôm ấy.
Tống Dực luôn là hoàng tử của trường học, vì anh học giỏi, đẹp trai, còn là cầu thủ bóng rổ xuất sắc. Con gái để ý đến anh rất đông, nhưng thật sự yêu anh thì lại không có mấy người. Dẫu sao cũng là học sinh trung học trường điểm, IQ đều cao, chín chắn khá sớm, đã biết vứt bỏ Quỳnh Dao từ lâu để đọc Diệc Thư*, duy trì nguyên tắc yêu giai đẹp nhưng còn yêu bản thân mình hơn, nên chẳng mấy người muốn là thiêu thân ngờ nghệch trong tiểu thuyết diễm tình. Vì thế đối với Tống Dực, đám con gái chẳng ai bảo ai mà đều đứng từ xa ngắm lại, tuyệt đối không tỏ ý muốn đến gần. Tôi cũng là một trong số nữ sinh đông đảo đó, chúng tôi nằm ở ký túc chuyện gẫu, kiểu gì cũng nhắc đến Tống Dực, có thể trốn tiết đi xem anh chơi bóng rổ, có thể dán mặt vào cửa kính nhìn trộm khi anh đi ngang lớp, đóng vai si mê như con gái trong manga. Nhưng không một ai trong chúng tôi mơ tưởng đến cảm giác có được Tống Dực làm người yêu.
*Diệc Thư: Nhà văn Hồng Kông, tên đầy đủ là Nghê Diệc Thư, em gái nhà văn Nghê Khuông. Chủ trương sáng tác của bà là đề cao lý tính, không bao giờ vì cảm tính mà lãng quên sự nghiệp hay sinh mạng.
Nếu cứ như thế mãi, quỹ đạo đời tôi có lẽ đã khác. Với bảng điểm của mình, chắc tôi sẽ đi theo một ngành học tầm tầm, sẽ quen một chàng trai và nếm trải tình yêu sinh viên. Nhiều năm sau, khi ngậm ngùi về những năm tháng mải miết như nước chảy của tuổi trẻ, may ra tôi sẽ nghĩ tới Tống Dực, nhưng không còn nhớ rõ diện mạo anh nữa. Tuy nhiên, vào một ngày mưa của tuổi mười bảy, tôi đã đặt chân lên một con đường hoàn toàn khác.
Bấy giờ, Tống Dực đã tốt nghiệp trung học, thi đỗ vào Thanh Hoa rồi. Có lẽ là do bạn bè rủ rê, có lẽ là do anh nhớ trường cũ, mà vào một chiều mưa nhỏ của mùa hè, anh và vài người bạn về sân trường chơi bóng rổ. Từ xưa tới nay, hễ Tống Dực chơi bóng là người đến xem xúm đông xúm đỏ, nhưng lúc này đang đợt nghỉ hè, vì thế trường lớp quạnh quẽ, trên sân bóng rổ chỉ có bọn họ nhảy nhót reo hò.
Tôi đã quên vì cớ gì mà hôm ấy tôi đến trường, chỉ biết là đã đến, nghe thấy tiếng reo hò của họ nên lần theo âm thanh để đi ra sân bóng rổ. Sắp tới nơi, tôi lại ngần ngừ, thập thò trong rặng bạch dương không dám tiến lên nữa.
Bấy giờ, mặt trời vừa ló khỏi mây, mưa đã gần tạnh, nắng buông nhạt nhẹ giữa màn mưa lây phây như dệt sợi, lá cây bạch dương xanh mướt, tưởng chừng chỉ cần làn gió hiu hiu là có thể quạt vào hơi ấm ngập tràn không gian từng vạt hương cây cỏ.
Đất trời trong trẻo, rạng rỡ, tươi sáng, nhưng mấy chàng trai căng tràn tuổi xuân kia mới là những nét chấm phá khiến lòng người rung động nhất trong cảnh sắc này.
Ai nấy áo quần ướt đẫm, khuôn mặt không rõ mồ hôi hay nước mưa, vừa chạy vừa làm văng ra từng tràng hạt nước, nhờ khúc xạ mà biến thành những quầng lung linh bảy sắc dưới nắng. Kết hợp với cơ bắp rắn chắc như tạc, đôi mắt trong sáng thuần khiết, thân hình dẻo dai cao lớn cùng hoạt động truy cản và đối kháng đầy sức mạnh, lần đầu tiên tôi mới cảm nhận được ý nghĩa của bốn chữ “vẻ đẹp khỏe khoắn”, những cậu con trai này, ai nấy đều mình rồng bước hổ.
Tôi sợ phá hỏng cảnh tượng trước mắt nên không dám cất bước, cứ đứng dưới tán cây lặng lẽ ngắm nhìn. Lúc ấy, ánh nhìn của tôi chưa dồn cả vào Tống Dực, đối với tôi, mỗi người trong nhóm đều là một vẻ đẹp của sự vận động, vẻ đẹp của nắng trời, vẻ đẹp của thanh xuân.
Từ đằng xa, có một người tập tễnh chạy tới, mọi người trên sân cùng dừng cả lại, ai đó mắng kẻ mới đến:
– Cậu xem đồng hồ đi, bây giờ mấy giờ rồi?
Lại ai đó quan tâm hỏi thăm:
– Sao cậu uể oải thế?
Người mới đến ngồi xuống rìa sân, nói:
– Hôm nay mình không chơi được, các cậu tiếp tục chơi đi.
Mọi người xúm quanh bạn, vừa mắng vừa hỏi:
– Đại Chu, có chuyện gì nói mau?
– Đại Chu, chân cậu làm sao vậy? Những vết thương trên mặt là ở đâu ra thế?
Mọi người hỏi han dồn dập, cuối cùng cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện. thì ra bạn gái của Đại Chu bị một tên côn đồ theo đuổi, hắn đã cảnh cáo anh ta mấy lần, anh ta đều không để ý. Hôm nay hắn đã giở đến bạo lực, gọi bốn gã nữa dồn anh ta vào con ngõ gần trường nện cho một trận.
Mọi người nghe xong, không có cách gì hay, đành khuyên bạn từ giờ phải cẩn thận. Đại Chu ôm đầu im lặng. Không ngờ Tống Dực tính tình vốn ôn hòa nhất lại đập mạnh bóng rổ xuống đất, quả bóng nảy lên thật cao, bay tuốt ra xa.
– Chèn ép người ta quá lắm! Chúng ta đi, hôm nay phải trả bằng được món nợ này.
Đại Chu ôm đầu, đờ đẫn nói:
– Bọn chúng có dao.
Tống Dực nhướng mày, hừ mũi vẻ khinh thường:
– Cùng lắm thì lưỡi dao dính máu chứ gì!
Mọi người ngơ ngác nhìn Tống Dực, anh đanh mặt nhìn từng người một:
– Có gì đáng sợ? Chúng ta đông hay bọn chúng đông? Cái lúc chén chú chén anh thường nói hy sinh vì huynh đệ, hóa ra toàn lời sáo rỗng à? Còn cậu, Đại Chu! Bảo vệ người phụ nữ của mình cũng không xong, còn làm ăn gì được đây? Có sức ôm đầu khóc lóc, mà lại không dám lao ra ăn thua một trận à?
Đều là thiếu niên máu nóng, bị Tống Dực khích tướng, ai nấy liền sôi sục cả lên, mồm năm miệng mười hò hét:
-Ai sợ chứ?
Đại Chu bật dậy:
– Chúng ta đi!
Vậy là Đại Chu dẫn đường, cả đám ồ ạt hiên ngang đi ra khỏi trường, như những chiến binh lao lên trận địa.
Dưới rặng cây bạch dương, tôi cúi nhặt quả bóng rổ vừa lăn tới bên chân, nhưng lại đánh rơi mất trái tim thiếu nữ. Có lẽ mỗi cô gái đều ngóng đợi có một người hùng, đều khát khao được một đôi tay che chở, đều hy vọng có một chàng trai bừng bừng nổi giận, sẵn lòng tuốt kiếm vì hồng nhan. Dáng vẻ Tống Dực lúc ấy khiến tôi cảm nhận được tấm lòng đại trượng phu, trong mắt tôi, anh không chỉ là chàng trai tốt tính học giỏi nữa, mà là một người đàn ông có trách nhiệm, biết rõ điều nên và không nên làm.
Tôi cầm quả bóng, đứng lặng trong rặng bạch dương. Trời đất sao mà yên tĩnh, vạn vật như ngừng vận hành, chỉ trái tim tôi là đập rất dữ. Tôi lờ mờ hiểu ra, từ hôm nay trở đi, thế giới của tôi không còn như trước nữa, trong tim tôi có niềm vui và cả nỗi chua xót âm thầm.
Khi họ trở lại, rất nhiều người bị thương, nhưng ai nấy đều hớn hở, tay khoác vai nhau, cao giọng cất tiếng ca vang lừng, tiếng hát lồng lộng khắp sân vận động, giống toán chiến binh thắng lợi trở về. Tống Dực đi giữa các bạn, một mắt tím bầm, nửa mặt sưng vù, khóe môi rớm máu, diện mạo không tinh tươm cho lắm, nhưng lại trở thành khoảnh khắc anh tuấn nhất trong ký ức tôi.
Họ vừa chạy khắp nơi tìm bóng vừa cười nói ầm ĩ, bàn tán xem vừa rồi ai anh hùng ai hèn nhát, ai bình thường huênh hoang ra vẻ, ai khiếp nhược, cuối cùng tất cả nhất trí rằng Tống Dực chính là “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi”.
Tôi đến bên Tống Dực lúc ấy đang lom khom bới tìm trong bụi cỏ, cất tiếng hỏi:
– Đây là bóng của các anh ạ?
Anh ngẩng đầu lên:
– Phải rồi, cảm ơn, cảm ơn!
Vào khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, vầng dương vừa vặn ló hết khỏi mây đen, không gian vụt sáng bừng, nhưng nụ cười của anh còn rực rỡ hơn cả ánh nắng.
Tôi im lìm đưa bóng cho anh, anh cầm bóng, hỏi:
– Bạn đang học bài ở đây à?
Tôi gật đầu:
– Tháng Chín khai giảng thì em vào lớp Mười một.
– Sư muội, cảm ơn em! – Anh mỉm cười quay đi.
Tim tôi căng trướng, không thể xác định là ngọt ngào hay cay đắng, chỉ biết đáp lại với giọng nghe qua tưởng chừng ôn tồn bình tĩnh, thực chất thấm nhiễm sự nhạy cảm và tự ti riêng có của con gái:
– Em học kém, không thể vào được Thanh Hoa, không dám nhận tiếng gọi “sư muội” đâu.
Tống Dực dừng bước, quay đầu nhìn tôi, nét mặt lộ rõ vẻ không tán thành:
– Em còn hai năm nữa, bây giờ đã đẩy mình vào thế thất bại, e rằng quá sớm. Miễn là em muốn thì nhất định có thể. Cứ học hành chăm chỉ, anh sẽ chờ em ở Thanh Hoa.
Anh mỉm cười, nụ cười bay bổng tự tin rải xuống tôi, ấm áp như muôn vàn hạt nắng. Anh vẫy tay với tôi, sải bước quay lại sân bóng:
– Tìm được bóng rồi!
Trông thấy bóng trong tay anh, mọi người bèn ngoác miệng hoan hô, mau chóng từ các hướng chạy trở về sân bóng rổ.
Họ lại bắt đầu chơi, tuổi xuân phơi phới bừng cháy mạnh mẽ dưới nắng trời qua những nhịp nhảy chạy hết mình của họ. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình cũng tự tin, cũng bay bổng như thế, đó mới là bản sắc của thanh xuân.
Tay tôi siết chặt thành nắm đấm. Mắt chăm chú dõi theo anh, bên tai còn vang vang tiếng nói, “Anh sẽ chờ em ở Thanh Hoa”, hết lần này đến lần khác.
Biết bao nhiêu đêm, cả ký túc đã ngủ say, tôi vẫn còn ôn bài dưới ánh đèn của nhà vệ sinh. Biết bao nhiêu sáng tinh mơ, mọi người còn vùi mình trong mộng, tôi đã ôm sách giáo khoa tiếng Anh học thuộc từng từ mới. Tôi cũng từng gắng sức một học kỳ, kết quả môn Toán vẫn không khả quan. Cũng từng làm vô vàn đề Hóa, kết quả không tiến lại lui. Chẳng thiếu gì lúc mệt mỏi chán nản hay thoái chí tới mức muốn buông xuôi, nhưng mỗi lần tự nhận mình tối dạ hơn người khác, muốn chấp nhận số phận và từ bỏ, thì lại nhớ tới vẻ mặt không tán thành của anh lúc ấy, nhớ nụ cười của anh, nhớ muôn hạt nắng rải xuống trái tim mình, tôi liền ôm bộ đề trốn vào một xó khóc nức nở, rồi siết chặt nắm tay, xuất phát thêm lần nữa.
Tôi có thể từ bỏ anh ư? Tôi gõ bàn phím, “Từ bỏ anh ấy tức là từ bỏ hết mộng tưởng và dũng khí của em. Vĩnh viễn không!”.
Màn hình mau chóng xuất hiện một dòng chữ, “Biển xanh còn biến thành nương dâu, trên đời này không có gì vĩnh viễn, kể cả tình yêu của em.”.
Không thích không khí chuyện trò nặng nề này, tôi bèn nói đùa, “Trong vong ba thước thế nào chẳng có một nhành cỏ lan chi. Nếu anh bằng lòng làm nhành cỏ lan chi, em sẽ tính đến việc từ bỏ anh ấy, anh nghĩ sao?”. Gửi tin đi rồi mới hối hận về sự thô lỗ của mình, nhưng hối hận thì cũng muộn.
“:-) Tôi chỉ là khúc cây mục ruỗng, nhưng tôi quen nhiều lan chi lắm, bất cứ lúc nào cũng có thể giới thiệu cho em.”
Tôi thở nhẹ một hơi, “Đa tạ, đa tạ! Anh cứ giữ đám lan chi đấy hộ em, khi nào bị mẹ gí dao ép lấy chồng, em sẽ nhờ đến anh.”
Cũng giống như những ngày trước đó, chúng tôi vui vẻ tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới bể, sau đó chúc nhau ngon giấc, rồi đi ngủ.
Trong mơ, tôi trở về khuôn viên Thanh Hoa, anh đang đánh bóng rổ. Tôi mười chín tuổi, căng thẳng ngượng nghịu đứng bên sân bóng, khi mọi người hò hét, “Tống Dực… Tống Dực…”, tôi lại sợ sệt cắn môi, cuối cùng tôi cũng hét lên “Tống Dực… Tống Dực…”
Anh thình lình ngoái đầu, trong mắt, có tôi!
Bình luận facebook