-
Chương 13: Nói dối
Tình yêu tan rã, em không yêu được anh như xưa, vậy hãy để em đành lòng nói dối, rằng chưa yêu anh bao giờ.
Khi tâm trạng người ta sa sút, có phải sức đề kháng cũng vô cùng yếu ớt không? Lúc tôi đứng dưới tuyết đợi Tống Dực, thân thể lạnh cóng mà không bị cảm, nhưng đêm qua chỉ hứng gió đôi chút, nằm trên sàn lạnh một lát, tôi cảm hàn luôn.
Tôi váng vất trở dậy, uống hai viên Tylenol rồi bò trở lại giường tiếp tục ngủ. Nói ngủ nhưng không phải ngủ, mà là một trạng thái gần với nửa tỉnh nửa mê, mọi việc bên ngoài tựa hồ đều biết hết, tiếng hàng xóm đóng mở cửa trong hành lang cũng loáng thoáng nghe thấy cả, nhưng đầu óc vẫn cứ mơ hồ như có tuyết rơi liên miên, giữa màn tuyết mù mịt ấy nổi lên hết cảnh này đến cảnh khác, thảy đều rời rạc vụn vỡ.
Tống Dực đang đi đằng trước, tôi chạy hết tốc lực, sắp bắt kịp anh thì không hiểu vì sao lại chuyển cảnh, anh không đi bộ nữa mà ngồi xe, tôi gân cổ gọi anh, thục mạng đuổi theo, nhưng xe không hề dừng lại. Đột nhiên, Ma Lạt Thang xuất hiện trên đường, cô dang hai tay chặn chiếc ô tô lao vun vút, xe phanh kít lại, thiếu điều húc bay cô. Mái tóc dài của cô tỏa lồng lộng, tấm áo khoác đỏ tươi lật phật trong gió. Tống Dực xuống xe bước đến gần cô. Tôi vươn tay về phía anh, muốn gọi nhưng không tài nào phát ra tiếng. Cuối cùng anh cũng tới bên Ma Lạt Thang, ôm cô vào lòng. Một đen một đỏ ngả vào nhau trong gió, ngay trước mặt tôi. Ma Lạt Thang mỉm cười hạnh phúc bên vai Tống Dực, anh thì ngẩng lên nhìn tôi, tuyết trôi nổi che nhòa khuôn mặt anh, chỉ thấy rõ đôi mắt rờm rợp bi thương. Nỗi bi thương ấy như ngưng tụ tất cả những tăm tối của thế gian, khiến người ta ngạt thở, khiến người ta cảm thấy chủ nhân của chúng dù đứng dưới nắng rạng rỡ đến đâu, thật ra vẫn sống ở nơi âm u như địa ngục.
Đừng vậy mà! Tôi gào thét trong lòng. Anh thuộc về mặt trời, tôi có thể không cần biết anh yêu tôi hay không, nhưng xin anh hãy vui vẻ lên!
Cảnh vật quanh tôi bỗng tan biến, nhưng nỗi bi thương trong đôi mắt anh vẫn hiện lên rõ rệt. Cầm lòng không đậu, tôi vươn tay vuốt ve chúng, mong sao có thể trút trả ánh dương vào đó. Tôi chạm đến khuôn mặt anh, nhưng nỗi bi thương trong mắt anh càng đặc quánh, tôi miết đầu ngón tay lên trán anh, “Nếu mai này em còn được cười một vạn lần, thì em sẵn lòng chuyển cho anh chín nghìn chín trăm chín mươi chín lần, em chỉ giữ lại một lần thôi, để dùng một lần ấy cười cùng anh”.
Anh nắm đầu ngón tay tôi, sức mạnh của bàn tay và hơi ấm của lòng bàn tay là thật, thật đến nỗi không còn giống mơ.
– Mạn Mạn, đi bệnh viên nào! – Anh nửa ôm nửa kéo tôi ra khỏi giường, lấy áo khoác và khăn quàng quấn kín tôi lại. Tứ chi tôi mềm nhũn, đầu nặng chân nhẹ, không phân biệt được thực hay mơ nữa.
Bước ra khỏi khu nhà, tuyết nhỏ xíu bay lất phất, cả đất trời mịt mù hỗn độn. Tôi thầm nghĩ, đây đúng là mơ rồi. Tinh thần thư thái, tôi nhẹ nhàng vòng tay quanh cổ Tống Dực, áp hẳn người vào lồng ngực anh, ít nhất thì trong mơ anh cũng có thể là của tôi. Cử động của anh bỗng sượng cứng, nhưng chỉ tích tắc đã trở lại bình thường, mặc cho tôi rúc vào lồng ngực, anh dùng áo khoác của mình bọc tôi lại.
Tống Dực vẫy tay gọi taxi, tôi ngả đầu vào vai anh cười, đây đúng là một giấc mơ hạnh phúc. Giữa những bông tuyết tơi bời bay múa, tôi trông thấy con Jeep Wrangler của Lục Lệ Thành, nóc xe chất một lớp tuyết, kính xe hạ nửa, bên trong lờ mờ bóng người. Tôi mang máng nhớ lại cái đêm không trăng hôm nào, anh ta một mình hút thuốc trong bóng tối, hết điếu này đến điếu khác.
Tống Dực đỡ tôi vào taxi, khi xe lao đi, tôi bất giác ngoái đầu nhìn lại, trông thấy nửa điếu thuốc bắn tuốt ra ngoài, con tuấn mã đen bóng ngoặt một vòng trong tuyết, gầm rú lao đi, hất tuyết bay tung lên không trung.
Tống Dực sờ trán tôi, khuôn mặt lộ rõ lo âu:
– Nhìn gì đấy?
Tôi mỉm cười:
– Giấc mơ của em càng lúc càng quái gở rồi. Tự nhiên lại mơ thấy con Jeep Wrangler của Lục Lệ Thành đậu ở sân kia, anh ta ngồi trong xe buồn tình hút thuốc.
Tống Dực không nói không rằng, chỉ đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Tôi cảm thấy người ớn lạnh, bèn rúc sâu vào lòng anh, Tống Dực cởi luôn áo khoác đắp cho tôi. Tôi ngả đầu lên vai anh, toàn thân thoắt nóng thoắt lạnh, ý thức càng lúc càng tản mát, nhưng lòng thì buồn bã nghĩ, tỉnh dậy rồi anh sẽ biến mất, vì thế lại túm chặt lấy tay anh, nước mắt rơi lã chã.
Khi tôi thức dậy, trước mắt là một vùng sáng trắng, tôi không phân biệt được mình mơ thấy mình tỉnh, hay là mình tỉnh thật nữa. Mùi thuốc sát trùng nồng nồng xộc từng cơn vào mũi, tôi cử động tay, cảm thấy nhoi nhói, mới phát hiện ra tay tôi đang nối với một dây truyền dịch. Thần trí tôi dần minh mẫn lại, đang suy nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì thì Ma Lạt Thang xách một cặp lồng giữ nhiệt đến, thấy tôi chằm chằm nghiên cứu tay mình, liền chạy lại nhét tay tôi vào chăn như cũ.
– Ở yên đi nào!
– Tôi nhớ là tôi đã uống hai viên thuốc cảm, sao uống xong lại phải nằm viện thế này? Lẽ nào thuốc giả hay sao?
Hai mắt Ma Lạt Thang thâm quầng:
– Đã biết châm chọc rồi, xem ra không sao – Cô uống ngụm nước, yên lặng một lát rồi quát lên, bắt đầu mắng mỏ tôi – Bà bao nhiêu tuổi hả? Có biết sốt cao là thế nào không? Tylenol hạ sốt được à? Tôi thấy chẳng cần sốt đầu bà cũng ấm lắm rồi. Tôi bảo cho mà biết, tôi túc trực ở đây một ngày một đêm, sau này công xá một hào cũng đừng hòng thiếu…
Tôi trừng mắt nhìn trần nhà, hình ảnh mê loạn lúc trước thoắt ẩn thoắt hiện giữa những lời nói của Ma Lạt Thang. Rốt cuộc đây là mơ hay thật?
– Ai đưa tôi đến bệnh viên?
Ma Lạt Thang mỉm cười, bao tức giận bay biến khỏi khuôn mặt:
– Lệ Lục Thành. Tống Dực thấy bà mãi không đi làm, cũng không điện thoại xin nghỉ, bèn gọi cho Lục Lệ Thành. Anh ấy linh cảm có điều không ổn, bèn đến nhà tìm bà. Bà biết bác sĩ nói gì không? Cũng may Lục Lệ Thành phát hiện sớm, nếu không bà đã nguy hiểm đến…
Tôi bâng khuâng nghĩ, hóa ra đúng là mơ. Ma Lạt Thang thì thào:
– Mạn Mạn! Tóm lại thì Lục Lệ Thành đối xử với bà thế nào?
– Há?
Tôi ngơ ngác ra mặt, khiến Ma Lạt Thang rất không hài lòng:
– Tôi đang hỏi, Lục Lệ Thành đối xử với bà có tử tế không?
Tôi không biết trả lời ra sao, nhưng không thể không trả lời, đành nói:
– Tôi muốn gặp anh ấy.
Ma Lạt Thang đưa điện thoại và ghé sát mặt vào tôi:
– Tô Mạn, bà chỉ thích anh ta thôi, chứ không nợ nần một đồng một cắc nào cả, trước mặt anh ta phải dạn dĩ đường hoàng lên!
Tôi nhìn cô, vẻ tủi thân, ngụ ý xin chút không gian riêng tư. Cô phật lòng hừ một tiếng, “Trọng sắc khinh bạn!”, rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
– A lô, tôi là Tô Mạn.
– Chuyện gì?
– Nghe nói anh đã đưa tôi đến bệnh viên, cảm ơn anh.
– Không có gì.
Điện thoại yên lặng một lúc, giữa tạp âm lào xào loáng thoáng tiếng nhạc cô đơn trống vắng.
Gió lồng lộng tràn qua đồng dã, cuốn hết đi để dạ ai đau, chuyện xưa phủ bụi đã lâu, pháo hoa thuở ấy đèn màu đêm nay. Nhớ ngày cũ ai hay mộng cũ, vẫn âm thầm lưu giữ trong lòng, đợi trùng phùng thỏa ước mong, tim rung động lại sóng trào dâng. Dù mây kiếp vòm không vẫn thế, cũng như ta chẳng thể thờ ơ, sóng tình cuộn đến như mơ, lãng quên thật khó hững hờ chẳng xong. Như lớp lớp trùng dương mải miết, như êm đềm băng tuyết đã tan, để lòng lắm nỗi xốn xang, đã xa khiếp trước chưa màng kiếp sau. Tình sau nặng đớn đau nào ngại…
Tôi thẫn thờ nghe, mấy lần suýt rơi nước mắt. Cũng như ta chẳng thể thờ ơ, sóng tình cuộn đến như mơ, lãng quên thật khó hững hờ chẳng xong…
– Bài hát gì thế?
– Một bài hát xưa, Gió hoang của Lâm Ức Liên.
Trong tâm trí tôi hiện ra cảnh tượng cụ thể. Lúc này anh ta đang ngồi bên cửa sổ căn nhà gỗ, hút thuốc giữa bóng đêm, lặng lẽ nghe bài hát. Trời đất tịch mịch, bầu bạn duy nhất của anh ta chính là điếu thuốc lá trên tay. Có khi còn mở cửa sổ để mặc gió lạnh táp vào nữa. Lắm lúc thân thể rất cần sự kích thích của việc tự hành hạ. Tôi buột miệng hỏi:
– Anh đang ở Xương Bình?
– Ừ.
– Vậy thì thôi, tôi tưởng anh ở trong thành phố. Xin lỗi! Đã làm phiền anh.
Hai câu cuối không phải nói lấy lệ, mà thật sự là tôi cảm thấy đã quấy rầy anh ta. Tôi sắp ngắt điện thoại thì Lục Lệ Thành đột nhiên nhận lời:
– Hai tiếng nữa gặp.
– Không…
Đường dây đã ngắt, chữ “cần” mới đến được đầu lưỡi.
Ma Lạt Thang đi đi lại lại mấy bận liền ở hành lang, thấy tôi cuối cùng cũng gọi điện xong, lập tức chạy bổ vào:
– Chậc chậc, nói gì đấy? Lâu thế?
Tôi nhìn cô, hỏi:
– Bà với Lục Lệ Thành, rốt cuộc quen nhau thế nào vậy?
Ma Lạt Thang bối rối, bước loanh quanh trong phòng:
– Có thể không kể được không?
– Tôi có thể hỏi anh ta.
Ma Lạt Thành dừng lại trước mặt, đón lấy ánh mặt trời:
– Anh ta chính là người đến xem mắt mà tôi kể, người thích tôi đấy! Tôi… lúc ấy không biết anh ta là người mà bà thích, tôi chỉ nghĩ thật tình cờ, lại làm cùng công ty bà, còn định đợi bà đi Mỹ về dọa cho bà sợ một mẻ. Mạn Mạn, xin lỗi!
Tôi quả có sợ một mẻ thật, nhưng không phải vì Lục Lệ Thành.
– Bà… với Lục Lệ Thành phát triển đến giai đoạn nào rồi?
– Bọn… bọn tôi chỉ nắm tay nhau, buổi tối từ biệt thi thoảng có ôm một cái, thi thoảng thôi, hiếm hoi lắm – Ma Lạt Thang cúi gằm mặt – Bà vẫn muốn biết à? Nếu nhất định muốn biết chi tiết, thà để tôi kể, còn hơn để bà phải nghe từ miệng anh ta.
– Không cần nữa – Tôi mệt nhọc nhắm mắt lại.
Ma Lạt Thang ngồi xuống bên tôi, nhẹ nhàng nói:
– Ba mẹ tôi rất bằng lòng về Lục Lệ Thành, nhất là ba tôi, quý anh ta lắm. Được ba mẹ thúc đẩy, quan hệ của chúng tôi phát triển nhanh vô cùng. Anh ấy đối xử với tôi rất tử tế, trong thư tôi có kể với bà đấy, mỗi ngày nhận một bó hoa, đều do anh ấy tặng. Nếu tôi không gặp lại Tống Dực, thì chắc hai ba tháng tới chúng tôi sẽ đính hôn.
– Bà yêu anh ta không? – Tôi chật vật lắm mới thốt ra được, tự mình cũng không biết động cơ của câu hỏi là gì nữa.
Ma Lạt Thang cười buồn:
– Tôi không rõ nữa, chỉ nhớ dạo đó tôi rất thích trò chuyện với Lục Lệ Thành, anh ấy biết làm tôi cười. Nếu không có Tống Dực, anh ấy sẽ là người khiến tôi không thể từ chối việc đặt chân vào hôn nhân. Nhưng mà có Tống Dực rồi, tất cả không còn như cũ nữa. Tống Dực giống giấc mộng đẹp nhất trong tim tôi. Đến tận lúc này, tôi cũng không dám tin giấc mộng đẹp của mình đã trở thành sự thực – Ma Lạt Thang nhắc lại lần nữa – Xin lỗi!
– Bà không làm sai gì cả, vì sao cứ liên tục xin lỗi tôi thế?
Ma Lạt Thang như trút được gánh nặng, cẩn thận vòng tay qua ống truyền dịch, ôm lấy tôi:
– Suốt đời suốt kiếp là bạn!
Tôi choàng một tay lên lưng cô, “Suốt đời suốt kiếp!”. Trước đây chúng tôi thường nói câu này khi ôm nhau sau cuộc cãi cọ. Bấy giờ nói với tâm trạng nhẹ nhõm hỉ hả và vui vẻ hạnh phúc, nhưng hôm nay, đây lại trở thành lời tôi tự hứa với lòng, lời hứa pha lẫn chua xót.
Ma Lạt Thang cầm cặp lồng giữ nhiệt trên bàn, bón từng thìa xúp cho tôi, rụt rè hỏi:
– Tình… Tình hình của bà với Lục Lệ Thành, bây giời thế nào?
Tôi thầm phân tích đề logic phức tạp này. Lục Lệ Thành thích Ma Lạt Thang, Lục Lệ Thành và Ma Lạt Thang từng hẹn hò, Ma Lạt Thang ruồng bỏ Lục Lệ Thành. Tôi nên đứng vào vị trí nào trong cục diện đó đây? Ồ! Đúng rồi, tôi thích Lục Lệ Thành. Tôi vừa nghĩ vừa lề mề đáp:
– Lục Lệ Thành là một người thông minh, hình như tôi vào công ty chưa lâu thì đã biết tình cảm của tôi rồi, nhưng có lẽ tính cách tôi không thuộc mẫu hình anh ta ưa thích, vì thế anh ta luôn giả vờ như không biết, còn cố ý điều tôi sang tổ Tống Dực. Việc tôi đi Mỹ công tác cũng là do anh ta sắp xếp, tôi nghĩ chắc là muốn bù đắp cho tôi đó. Không thể đáp lại về mặt tình cảm, bèn giúp đỡ tôi về mặt sự nghiệp. Trong thời gian ở New York, tôi liên tục viết thư cho Lục Lệ Thành, nhưng anh ta không hề trả lời. Từ khi tôi ở Mỹ về, anh ấy bỗng tử tế hơn hẳn trước kia, còn tự mình đến sân bay đón tôi. Buổi sáng hôm bà gọi tôi đến gặp Tống Dực, Lục Lệ Thành nói với tôi rằng anh ấy đã thích người khác, nhưng người đó không thích anh, bây giờ anh sẽ cân nhắc lại vấn đề tình cảm. Tôi hết sức buồn bã, cơm trưa cũng không ăn, vì thế buổi tối gặp bà mới đột nhiên ngã ngất. Tiếp đó giáp mặt anh ấy trong khách sạn, tôi không ngăn được nước mắt, anh bèn đưa tôi vào buồng vệ sinh riêng, có lẽ tại tôi khóc lóc thảm thiết quá, cũng có lẽ là tại cuối cùng tôi đã lay động được anh ấy, mà anh nói bằng lòng hẹn hò với tôi. Về sau, tức là ban nãy đấy, tôi mới biết là anh ấy đã từng hẹn hò với bà.
Là một kiểm toán viên chuyên môn vạch trần sự thật, nắm vững nguyên tắc lộng giả thành chân, nay đưa ra hàng loạt lời lẽ pha trộn thực hư, thời gian địa điểm sự kiện đều hợp lý, đến bản thân tôi cũng phải cho rằng bản chất sự việc đúng là như thế, huống chi Ma Lạt Thang? Đến đây Ma Lạt Thang đã hoàn toàn tin chắc người tôi yêu là Lục Lệ Thành. Vẻ mặt cô nhăn nhó như thể sắp khóc òa đến nơi. Tôi cười, vỗ vỗ tay cô, nghiêm túc nói:
– Vừa nãy trong điện thoại, anh ấy bảo rằng sẽ đối xử tử tế với tôi. Ở tuổi này rồi, ai chưa từng có người yêu cũ? Quan trọng là hiện tại với tương lai thôi.
Nói xong tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Tống Dực đứng nơi ngưỡng cửa, mặt hơi tái đi. Ma Lạt Thang giật mình bật dậy, lúng túng chào:
– Anh đến đấy ạ?
Tống Dực mỉm cười nhìn cô, mắt ngập tràn âu yếm:
– Vừa đến.
Ma Lạt Thang nhoẻn cười, tươi như hoa nở, kéo tay anh hỏi:
– Bên ngoài có lạnh không ạ?
Tống Dực lắc đầu, đăm đăm nhìn đôi mắt sưng phù của Ma Lạt Thang, ánh nhìn ngập tràn thương xót:
– Mệt không?
Tôi nhắm mắt, khóa cửa lòng, không muốn nhìn, không muốn nghe! Ánh mắt ấy chứng tỏ anh thật lòng yêu Ma Lạt Thang.
Ma Lạt Thang gọi khẽ bên tai, tôi nhắm nghiền mắt, không trả lời. Cô hạ giọng nói với Tống Dực:
– Mạn Mạn nói lát nữa Lục Lệ Thành đến, chúng ta đợi anh ấy đến rồi hẵng đi. Em sợ Mạn Mạn tỉnh dậy nhỡ muốn làm gì thì không ai ở bên chăm sóc.
– Được.
Ma Lạt Thang khe khẽ hỏi Tống Dực lát nữa đi ăn ở đâu, nghe qua có vẻ cô muốn Tống Dực lựa chọn, nhưng rõ ràng là tự cô không thuận theo được, lúc cơm Tứ Xuyên lúc cơm Quảng Đông, lúc chê quán nọ xa quán kia phục vự chưa tốt. Trong những tiếng thỏ thẻ có sự đỏng đảnh nũng nịu, đấy là sự đỏng đảnh đặc trưng của con gái với người đàn ông nàng yêu thắm thiết, bởi vì biết mình được cưng chiều, nên mới làm nũng như vậy.
Khi Lục Lệ Thành đẩy cửa bước vào, tôi gần như muốn khấu đầu tạ ơn anh ta. Anh ta trao đổi với Tống Dực dăm ba câu, rồi Tống Dực và Ma Lạt Thang ra về.
– Họ đi rồi, cô có thể mở mắt được rồi.
Tôi mở bừng mắt, trông thấy Lục Lệ Thành đang khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên châm biếm:
– Giả vờ ngủ đã đến mức nội thương chưa? Có cần khăn giấy không?
Tôi nhìn anh ta:
– Hai chúng ta đồng bệnh tương lân, nỡ nào nồi da xáo thịt nhau thế?
Anh ta nhướng mày, nhìn xéo tôi:
– Tôi năm nay ba mươi ba tuổi, là người đàn ông bình thường khỏe mạnh, cô không cho rằng tôi mới chỉ hẹn hò với mỗi Hứa Liên Sương đấy chứ?
Tôi thản nhiên cười giễu:
– Hẹn hò có lẽ đã nhiều, nhưng tới mức bàn chuyện góp gạo thổi cơm chung thì chắc không nhiều hả?
Nụ cười hóa đá, giọng anh ta có phần tức giận:
– Cô chẳng biết gì hết, đừng có ở đây ăn ốc nói mò.
Đấu khẩu với Lục Lệ Thành bấy lâu, lần đầu mới chiếm được ưu thế mà tôi cũng không thấy vui vẻ hơn là bao. Tôi mệt mỏi nói:
– Cảm ơn anh đã lại đây! Bây giờ anh có thể về rồi. Bản thân tôi, tôi tự chăm sóc được.
Anh ta lãnh đạm:
– Cô chẳng nói hai ta đồng bệnh tương lân đấy ư? Tổn thương ủ rũ một mình, sao bằng hai người cùng ôm nhau khóc, tôi mời cô ăn cơm, cô muốn đi đâu?
Tôi ngẫm nghĩ, giơ tay bứt ống truyền dịch, Lục Lệ Thành không ngăn cản, còn đưa cho tôi miếng bông đề cầm máu. Tôi mặc áo khoác, anh ta liếc thấy trên giá có mũ với khăn bèn lấy giúp xuống, tôi vô thức co mình lại:
– Tôi không muốn dùng.
Anh ta ném luôn lên giường, tim tôi đau nhói, lại chạy ào đến nhặt lên, cẩn thận nhét vào trong túi.
Chúng tôi lén lén lủi xuống tầng, Lục Lệ Thành để tôi chờ trong một góc khuất gió, bản thân thì đi đánh xe ra. Đến khi chui vào xe anh ta rồi, tôi mới thở phào.
– Ăn ở đâu đây?
Tôi nói tên một nhà hàng Tứ Xuyên, khi xe dừng lại thì hóa ra một nhà hàng Hoài Dương. Tôi trừng mắt, Lục Lệ Thành liền vỗ vỗ đầu tôi, toét miệng cười, “Đầu bếp ở đây tay nghề hạng nhất”. Rồi lôi tôi vào, cũng không buồn hỏi han, tự quyết định lấy các món. Thấy tôi cứ trừng trừng nhìn mình, anh ta bèn giải thích:
– Đây là quán quen của tôi, tôi gọi toàn những món sở trường của đầu bếp đấy!
Những món sở trường của đầu bếp nhà anh ta đều nêm rất nhạt, với vị giác vẫn bị cảm của tôi, thì gần như không nếm ra được sự khác biệt giữa mỗi món. Tôi đề nghị uống rượu, nhưng Lục Lệ Thành viện lý do phải lái xe nên kiên quyết bác bỏ, đi gọi một ấm trà hoa cúc uống kèm đường kính, bắt tôi nhấp chậm từng chén, lại còn phán:
– Trà thay rượu, thế cả thôi.
Tôi cảm giác mình đã mắc bẫy, bị lừa gạt, bèn giương mắt trừng trừng nhìn anh ta không thèm ngó ngàng. Mắng mỏ anh ta thì tôi không có sức, cũng không có gan. Vì thế, tôi đành hậm hực và cơm.
Sực nhớ thái độ khác lạ của anh ta hôm ra sân bay đón tôi, tôi hỏi mà không ngẩng mặt lên:
– Có phải lúc tôi xuống máy bay anh đã biết hết rồi không?
Lục Lệ Thành hiểu ngay tôi hỏi chuyện gì:
– Phải. Chính vì biết cô bị Hứa Liên Sương nẫng tay trên, nên mới đi xem cô thế nào.
Đột nhiên tôi no anh ách, bèn đẩy bát sang một bên:
– Tống Dực không phải bạn trai tôi. Lúc ở bệnh viện tôi đã ngẫm nghĩ cẩn thận từ đầu đến cuối, chưa bao giờ anh ấy nói thích tôi, toàn bộ đều do tôi đơn phương tưởng bở, tự vơ vào mình. Vì thế Ma Lạt Thang không hề sai, lỗi lầm duy nhất của cô ấy là làm phật ý anh, anh cứ vịn vào đó mà đả kích, chứ đừng giải tỏa bất mãn bằng cách lợi dụng chuyện riêng của tôi.
Câu cuối cùng tôi nói rất gay gắt, nhưng Lục Lệ Thành, thật hiếm có, không hề tức giận, lại nghiêm túc đáp:
– Được, sau này tôi không nói thế nữa.
Tôi ngẩn người, sao tử tế vậy? Tôi khó lòng thích ứng ngay được:
– Xin lỗi! Vừa rồi tôi nóng tính quá, thiên hạ phỉ báng tôi tùy ý, nhưng tôi không thích nghe ai chê bai Ma Lạt Thang.
Lục Lệ Thành ôn tồn nói:
– Tôi hiểu. Tôi có một anh trai và một chị gái, người khác mà nói nặng nói nhẹ họ trước mặt tôi, nhất định tôi cũng nổi nóng. Anh em như thể tay chân, một giọt máu đào hơn ao nước lã, tôi chỉ không ngờ tình cảm của cô và Hứa Liên Sương lại sâu đậm đến mức này.
– Đều tại chính sách chỉ sinh một con đấy! Nhưng chúng tôi cũng chẳng khác chị em ruột là bao. Ma Lạt Thang là người tốt bụng, về mặt tình cảm lại hết sức đứng đắn, không phải hạng thay lòng đổi dạ, lần này, thật sự là vì nguyên nhân đặc biệt…
– Trai chưa vợ, gái chưa chồng, ai cũng có quyền tự do cả. Cô ấy xử sự kể cũng đường hoàng, vừa quen Tống Dực là gọi điện báo với tôi rằng cô ấy đã gặp người trong mộng, mong tôi thứ lỗi.
Tôi buột miệng hỏi:
– Chuyện từ bao giờ vậy?
Lục Lệ Thành ngẫm nghĩ:
– Ba ngày trước khi cô về.
Đúng như tôi đoán. Ma Lạt Thang và Tống Dực, từ khi quen biết đến lúc rơi vào bể tình chỉ có vài ngày, trong thời gian ấy Tống Dực còn đi Singapore, bằng không với tính nôn nóng của Ma Lạt Thang, không thể đến hôm đó Tống Dực mới gặp tôi.
Tôi uống một ngụm trà hoa cúc, cảm thấy sao vẫn đắng thế, lại xúc thêm hai thìa đường vào chén. Lục Lệ Thành theo dõi động tác của tôi, điềm tĩnh nói:
– Tôi không hiểu lắm chuyện tiếng sét ái tình, bất ngờ đã đành, nhưng phần nhiều là do tò mò nên phái người đi dò hỏi, không ngờ lại là Tống Dực. Mệnh anh ta hình như luôn khắc mệnh tôi, có lẽ tôi phải tìm một thầy phong thuỷ về đổi vận cho mình mới được.
Lục Lệ Thành thản nhiên tự trào, không thể nhận ra đằng sau nụ cười phảng phất kia đang che giấu cảm xúc gì.
Khi đã cơm nước no nê, anh ta hỏi tôi:
– Đưa cô về bệnh viện nhỉ?
Tôi lắc đầu:
– Hết sốt lâu rồi, còn nằm viện làm gì?
Anh ta cũng gật đầu:
– Bản chất là tâm bệnh, nằm thêm để hai người kia tiếp tục chăm sóc thì chắc sẽ tức đến nỗi bệnh cũ chưa khỏi bệnh mới đã phát mất rồi.
Không ngờ đang chìm trong đau đớn vô cùng vô tận mà tôi cũng thấy nổi điên được, đặc biệt có khát vọng nhảy xổ vào bóp chết anh ta, nhưng con người quý ở chỗ sáng suốt, biết mình biết người.
– Tôi muốn về nhà.
– Được! – Anh ta lấy chìa khóa.
– Không phải nhà trong thành phố đâu, nhà ở ngoại thành, nhà bố mẹ tôi cơ.
– Được! – Anh cầm chìa khóa đứng lên.
– Ở Phòng Sơn, đi ô tô từ đây đến đấy cũng mất ít nhất hai tiếng đồng hồ.
– Được! – Anh ta bước ra ngoài.
Tôi theo sau, nhắc nhở:
– Phòng Sơn ở mạn Tây Nam Bắc Kinh, Xương Bình ở mạn Đông Bắc Bắc Kinh, xong rồi anh làm sao mà về?
Anh ta tựa cửa xe đợi tôi lên, ngón tay lắc lắc cái khoen đeo khiến chìa khóa va vào nhau xủng xoẻng:
– Ai khiến cô lo!
Tôi tức muốn thổ huyết, leo luôn lên xe không thèm nói nữa. Quả thực tôi bỗng muốn về nhà, không muốn quay lại căn hộ quạnh hiu của mình nữa, hiềm nỗi muộn thế này chẳng còn tuyến xe nào, taxi cũng không thích đi xa, tôi không ngại nhưng tài xế họ ngại! Bởi vậy tôi chỉ nói chơi mà thôi, chẳng ngờ anh ta tưởng thật. Đã thế, tôi cũng chẳng cần khách khí.
Đã hơn mười giờ tối, về đêm trời lạnh, đường sá càng thêm lạnh lẽo trống trải, Lục Lệ Thành nhấn hết ga, còn Jeep Wrangler lao vun vút trên quốc lộ. Trông thấy trang trí ở các cửa hàng, tôi mới nhận ra sắp đến Tết, nhẩm tính lại tiền trong ngân hàng rồi ngoảnh sang hỏi Lục Lệ Thành:
– Nếu bây giờ tôi gửi đơn thôi việc, công ty sẽ bắt tôi bồi thường bao nhiêu tiền?
Một lúc sau Lục Lệ Thành mới trả lời:
– Hợp đồng thì có nguyên tắc, nhưng người có thể xử lý linh hoạt. Nếu cô đệ đơn thôi việc, nhất định Tống Dực sẽ dàn xếp chu đáo hộ cô, cho dù cuối cùng phải đền tiền vi phạm hợp đồng, chắc cũng chẳng đáng bao nhiêu đâu.
Ruột gan rối bời, tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Bây giời cô nghỉ làm liệu có phải ý hay không? Cô đóng kịch vất vả như thế trước mặt Hứa Liên Sương, định giải thích thế nào về việc cô xin nghỉ?
– Tôi vào MG là vì anh, giờ tôi đã theo đuổi được anh rồi, tôi nghỉ cũng là bình thường.
Lục Lệ Thành phá lên cười:
– Sao cô không buồn hỏi xem tôi có bằng lòng diễn kịch cùng cô không?
– Hôm ấy chẳng phải đã diễn cùng tôi rồi đấy ư? Anh và tôi đều có lợi, chẳng phải rất tốt hay sao? Tôi đánh lừa được Ma Lạt Thang, còn anh có thể che giấu cảm giác tổn thương…
– Tôi không hề tổn thương…
Tôi xua tay, mặc anh ta nói cứng, nếu không tổn thương, việc gì hôm đó phải giả vờ là bạn trai tôi trước mặt Ma Lạt Thang?
– Được rồi, anh không hề thích Ma Lạt Thang. Vậy thì anh có thể chứng minh là anh không tổn thương.
Sau một lúc mỉm cười im lặng, Lục Lệ Thành chậm rãi nói:
– Cô muốn nghỉ việc thì nghỉ, tôi chẳng hơi đâu can thiệp! Nhưng nếu Hứa Liên Sương hỏi đến tôi, tôi sẽ có sao nói vậy, Tô Mạn đến MG là để theo đuổi Tống Dực, bây giờ Tống Dực bị cô cướp mất rồi, cô ấy bỏ đi là chuyện bình thường.
– Lục Lệ Thành!
– Tôi không điếc, cô không cần lớn tiếng.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta một lúc, chợt nhận ra tất cả đều rất phi lý, tôi quả thực không có tư cách gì mà yêu cầu anh ta đóng kịch cùng tôi. Tôi hạ kính cửa, để gió lạnh táp vào mặt, rất muốn gào lên, nhưng đến sức gào cũng không có.
Lục Lệ Thành đột nhiên kéo kính cửa lên.
Tôi hạ xuống.
Anh ta lại kéo kính cửa lên. Tôi còn định hạ xuống, anh ta bèn chốt luôn cửa lại.
Tôi gắng sức ấn nút, nhưng không làm sao hạ được kính, tâm trạng khổ sở đè nén cuối cùng cũng bùng phát, tôi bèn gục người xuống, khóc rống lên:
– Rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Rốt cuộc anh muốn thế nào? Tại sao anh đối xử với tôi thế này? Tại sao?
Tống Dực, tại sao, rốt cuộc là tại sao? Em đã làm sai điều gì? Tại sao phải là Ma Lạt Thang? Tại sao?
Lục Lệ Thành phát hoảng, lập tức tấp xe vào lề đường, thoạt tiên còn muốn an ủi tôi, về sau phát hiện ra đối tượng của những lời lung tung lảm nhảm này không phải anh ta, bèn im lặng, châm một điếu thuốc lặng lẽ hút, mặc tôi nức nở đến lạc cả giọng.
– Hôm Giáng sinh, công kia việc nọ bận như thế, anh ấy còn đáp máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ đến New York thăm tôi, chỉ vì muốn cùng tôi đón Đêm Bình an. Sáng hôm sau lại ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay vội vã về Bắc Kinh. Đêm Giáng sinh, chúng tôi dùng bữa ở một nhà hàng nhìn xuống Manhattan, xong đến Central Park trượt băng, anh ấy nắm tay tôi, dắt tôi xoay tròn trên băng, chúng tôi hòa giọng cười vang, khi mất thăng bằng, anh ấy sẵn sàng ngã để đỡ lấy tôi. Tôi không hiểu, tôi không hiểu một chút nào, lẽ nào đúng là tôi ảo giác? Là tôi tự vơ vào mình, đơn phương tình nguyện…
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Lục Lệ Thành đặt hộp khăn giấy bên tay tôi, tôi rút khăn lau nước mắt, lại xì mũi:
– Anh ấy chưa bao giờ nói ra miệng là thích tôi, nhưng mà, tôi tưởng hành động của anh ấy đã cho tôi biết đầy đủ ý tứ. Anh ấy chưa bao giờ thừa nhận tôi là bạn gái, nhưng tôi tưởng anh ấy đã coi tôi là bạn gái rồi. Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu… tại sao thành ra thế này chứ?
Tôi cứ rút hết tờ giấy này đến tờ giấy khác nhau lau nước mắt:
– Tại sao lại là Ma Lạt Thang? Nếu là người khác, tôi có thể khóc lóc, la hét, có thể giành giật, chất vấn, nhưng bây giờ tôi không làm gì được… Đến một người để bộc bạch cũng không có. Trước đấy hễ tôi buồn, cứ việc chạy đi tìm Ma Lạt Thang, cô ấy sẽ nghe tôi than thở, uống rượu với tôi, buồn bã cùng tôi, rồi nghĩ cách giúp tôi, nhưng bây giờ tôi chỉ biết tự mình hỏi mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cả hộp khăn giấy đã dùng hết sạch, tâm tư mà tôi kìm nén mãi cuối cùng cũng được trút bỏ hết. Tôi thiếu thể diện, không độ lượng, thực ra tôi rất xét nét, rất ấm ức, rất nhỏ mọn, tôi không phải là một người phụ nữ bình tĩnh tỉnh táo biết giải quyết mọi việc một cách toàn vẹn.
Khuôn mặt Lục Lệ Thành lộ vẻ khinh thường rất rõ rệt:
– Xem ra tôi có thể nói cho cô biết tại sao.
Tôi ấn khăn giấy vào mặt, để mình bình tĩnh lại.
– Tô Mạn, rốt cuộc cô hiểu bao nhiêu về Hứa Liên Sương?
Tôi nhắm mắt:
– Đủ để tôi tin tưởng cô ấy, yêu thương bênh vực cô ấy.
– Cô có biết cha Hứa Liên Sương là ai không?
– Là ba của Hứa Liên Sương.
Lục Lệ Thành cười:
– Giỏi lắm! Vẫn còn tâm trí để pha trò, hy vọng cô sẽ tiếp tục duy trì. Cha Hứa Liên Sương tên là Hứa Trọng Tấn.
Hứa Trọng Tấn? Cái tên này nghe quen quá, hình như đã trông thấy ở đâu rồi.
Lục Lệ Thành không để tôi hao tốn tế bào não vào việc ngẫm nghĩ nữa:
– Chính là khách hàng cỡ bự mà chúng ta vẫn đang chào mời, là sếp tổng XX, là người đứng đầu doanh nghiệp độc quyền nguồn năng lượng Trung Quốc, nguyên công nhân viên cũng đã cỡ một triệu sáu trăm bảy mươi người.
– Thế thì sao? Đây là Bắc Kinh! Một tấm biển hiệu rơi xuống đè chết mười người, thì chín người trong đó là quan rồi.
Lục Lệ Thành hỏi với giọng vẻ vang:
– Cô có thật là người làm trong giới tài chính không thế? Có biết nguồn năng lượng ý nghĩa đến mức nào với Trung Quốc không? Tôi nói thế này vậy, theo sơ yếu lý lịch của Hứa Trọng Tấn, trước đây ông ta nắm chức Chủ tịch tỉnh XX. Tôi dám đoán chắc với cô rằng, chức vụ hiện thời của ông ta chỉ nhiều quyền lực hơn chứ không kém.
– Gì cơ? – Tôi thất thanh kêu lên. Tuy rằng quan viên nhan nhản khắp Bắc Kinh, nhưng cấp tỉnh trưởng thì toàn Trung Quốc cũng chẳng có bao nhiêu*.
*Trung Quốc có 22 tỉnh. Tỉnh là đơn vị hành chính địa phương cấp thứ nhất (chỉ dưới cấp quốc gia). Chủ tịch tỉnh là công chức bậc 3/27, ngang bậc với Bộ trưởng.
Nét châm biếm quen thuộc xuất hiện nơi khóe miệng Lục Lệ Thành:
– Bây giờ cô còn quả quyết là cô hiểu Hứa Liên Sương nữa không?
Quá trình quen biết giữa tôi và Ma Lạt Thang lướt vùn vụt qua tâm trí. Chúng tôi quen nhau trên mạng, trò chuyện tâm đầu ý hợp, sau đó dần dần chuyển ra ngoài đời thực, cùng lượn phố, cùng ăn cơm, cùng đi du lịch, cùng làm tất cả mọi việc. Cô thường ép tôi bao, viện cớ lương tôi cao hơn. Cô cùng tôi lên Taobao* mua hàng chỉ vì muốn tiết kiệm một hai trăm đồng. Tôi thuộc làu tủ quần áo của cô, y như thuộc tủ quần áo của tôi vậy. Ma Lạt Thang rất nhiều quần áo đẹp, nhưng không có trang phục hàng hiệu, món đắt nhất cũng chỉ hơn ba nghìn đồng, mà còn là do tôi dụ dỗ mua, bởi vì cô mặc rất đẹp. Tôi chỉ biết cô làm việc ở phòng Nhân sự một công ty của Đức trong khu kinh tế mở, cô cũng chỉ biết tôi đang làm việc ở một chỗ liên quan đến kế toán, còn tôi làm kiểm toán hay thuế vụ thì cô không rõ, bởi vì mỗi cây mỗi hoa, tôi ngại giải thích mà cô cũng ngại nghe. Dẫu sao thì nghề nghiệp cũng không ảnh hưởng gì đến việc chúng tôi cùng tìm hiểu xem nhãn son môi nào tiện dùng, đồ ăn quán nào ngon miệng.
*Taobao: Tức là Taobao.com, một trang mua bán trực tuyến lớn của Trung Quốc.
Tôi và Ma Lạt Thang đều thuê nhà trong thành phố. Đến năm kia bố khuyên tôi mua một căn hộ độc thân, Ma Lạt Thang nói cô không muốn phải nai lưng ra trả góp, nên vẫn tiếp tục ở nhà thuê. Về sau giá bất động sản Bắc Kinh leo thang, cô càng không muốn mua nhà nữa. tôi chưa bao giờ đến nhà cha mẹ cô, cô cũng chưa bao giờ đến nhà cha mẹ tôi. Chỉ có một lần, mẹ vào thành phố thăm tôi vừa lúc Ma Lạt Thang đến chơi, ba người cùng ăn bữa cơm, suy cho cùng là chúng tôi kết bạn với nhau, chứ không phải kết bạn với bố mẹ bên nào cả, vì thế chưa bao giờ chúng tôi hỏi han về gia đình riêng. Quan điểm của tôi là: người ta muốn nói, tôi sẽ nghe; không muốn nói thì tôi cũng không cố gắng lục vấn. Ma Lạt Thang xử sự y như vậy, đây cũng chính là điều khiến chúng tôi hợp tính mà trở thành bạn thân.
Hồi tưởng từ đầu đến cuối, Ma Lạt Thang chưa hề lừa gạt tôi, cô chỉ không kể rằng cô là con ông cháu cha. Đương nhiên cũng tại tôi chậm hiểu, Ma Lạt Thang chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng mỗi lần tôi vấp khó khăn đều được cô ra tay trợ giúp. Tôi và cô đi du lịch Tây Song Bản Nạp, gặp phải hướng dẫn viên lưu manh, hai đứa bị lừa, mắc kẹt ở nhà nghỉ đen, tôi cuống cuồng như kiến bò chảo nóng, cô thì cười hì hì bảo không sao cả, về sau quả thật đâu lại vào đó, nhân viên nhà nghỉ lễ phép thả chúng tôi ra, tôi còn tưởng là nhờ mình gọi 110. Lúc tôi đi xem mặt gặp phải phường vô lại, bị bám dai như đỉa, bị quấy rối qua điện thoại, khổ sở đến mức muốn tẩu thoát khỏi Bắc Kinh, cũng chính cô giúp tôi xử lý, tôi chỉ biết hắn biến hoàn toàn khỏi đường tôi đi, chứ không biết tại sao lại thế, còn tưởng là bằng hữu giang hồ của Ma Lạt Thang đã ra tay dằn mặt hắn. Khi tôi vào MG, cô lại giúp tôi ngụy tạo lý lịch công tác, không chỉ có cơ quan cụ thể mà người xác nhận cũng đầy đủ, tôi tưởng vì cô làm nhân sự nên quan hệ rộng rãi…
Từng việc từng việc một, hoặc lớn hoặc nhỏ đều hiện lên trong trí não, cuối cùng tôi bắt đầu phải tiếp nhận một sự thực. Ma Lạt Thang quả thật không phải nhân vật tầm thường. Không biết nên giận hay nên mừng nữa, tôi lẩm bẩm:
– Mình may mắn kết giao với công chúa cơ đấy!
Lục Lệ Thành rít thuốc, từ từ nhả ra từng vòng khói:
– Điều này cũng có thể giải đáp câu cô thắc mắc, rằng tại sao Tống Dực lựa chọn như vậy.
Ngực tôi nôn nao, dạ dày như bị ai vặn xoắn:
– Có thể mở cửa được không? Trong xe ngột ngạt quá!
Lục Lệ Thành mở chốt, tôi đẩy cửa nhảy ngay xuống, cúi người trên lan can đường nôn oẹ. Lục Lệ Thành vội xuống xe, một tay vén tóc hộ, mộ tay giúp tôi kéo gọn áo khoác.
Sau lưng, từng chiếc xe phóng vụt qua, đèn xe hắt loang láng lên cảnh vật trước mặt chúng tôi.
Nôn thốc nôn tháo xong, ruốt gạn tôi vẫn không bớt ậm ạch, cảm giác như bị ai nhồi bóp từng khúc một, não bộ cứng ong ong. Lục Lệ Thành đưa cho một chai nước, tôi súc miệng xong, anh ta đẩy tôi lên xe:
– Bên ngoài lạnh lắm!
Tôi không chịu lên. Anh ta nói:
– Tôi không hút thuốc nữa.
Tôi lắc đầu:
– Không phải tại anh, cho tôi một điếu.
Lục Lệ Thành đưa tôi một điếu, lại bật máy đánh lửa, tay kia khum khum giữ lửa giúp tôi. Tôi run rẩy ghé điếu thuốc tới, châm hai lần vẫn không bắt cháy. Lục Lệ Thành bèn đón lấy điếu thuốc, ngậm vào miệng, ghé lại gần bật lửa rít một hơi là chậm được. Anh ta đưa trả điếu thuốc cho tôi, tôi mân mê nó, rít hết lần này đến lần khác, người run cầm cập. Lục Lệ thành mở toang cửa xe, đẩy tôi lại gần, vặn máy sưởi lên nấc cao nhất và chỉnh hướng về phía tôi. Anh ta đứng cạnh tôi, cũng châm một điếu thuốc hút.
Tôi hút hết một điếu, cái đầu ong ong tạm coi như yên tĩnh phần nào, chất nicotin tuy độc nhưng hữu dụng.
– Cho tôi điếu nữa.
Lục Lệ thành lại rút một điếu, châm vào đầu thuốc của mình rồi đưa cho tôi:
– Tôi cảm thấy mình như học sinh cá biệt rủ rê học sinh gương mẫu ấy!
Tôi rít một hơi:
– Không, anh là thiên thần cứu rỗi đời tôi.
Lục Lệ Thành cười buồn. Vì xuống xe mà không mặc áo khoác, đứng lâu trong gió, người anh ta bất giác cũng run rẩy.
– Đi thôi! – Tôi ho hắng, trèo lên xe.
Lục Lệ Thành đóng cửa giúp tôi, búng thuốc đi rồi cũng lên xe.
Trong xe tối om, đèn bên ngoài hắt vào thoạt sáng thoạt tối. Lục Lệ Thành liếc đồng hồ xe:
– Bây giờ chắc cô không muốn về nhà nữa đâu nhỉ?
Không hiểu vì sao, tinh thần tôi bỗng phấn chân khác thường, bèn cười nói:
– Chúng ta đi nhảy đi, tôi biết một nơi, DJ ở đó trộn nhạc cừ lắm!
Lục Lệ Thành không đáp lại đề nghị ấy, mà rút một cái túi ni lông từ ghế sau, vặn đèn trần, sột soạt đôi hồi dốc ra một nắm thuốc đưa cho tôi:
– Uống thuốc đi đã.
Tôi nhận lấy, với chai nước rồi uống hết thuốc:
– Bây giờ anh không giống thiên thần nữa, mà giống mẹ tôi.
Lục Lệ Thành tắt đèn trần, nổ máy. Anh ta chỉnh máy sưởi về mức thích hợp, bật đài, tiếng vĩ cầm nhẹ nhàng tuôn chảy. Trong tiếng nhạc như khóc như than, anh ta chăm chú điều khiển con Jeep Wrangler, tốc độ càng lúc càng nhanh, lao thẳng tới đáy màn đêm.
Trong tiếng động cơ rì rì, tôi cảm thấy đầu càng lúc càng nặng, bèn hỏi:
– Anh cho tôi uống thuốc gì đấy?
– Thuốc cảm, thuốc an thần.
– Anh… anh lấy bao giờ thế?
Mí mắt tôi như nặng ngàn cân, không tài nào mở lên được:
– Lục… Lục Lệ Thành, anh thật… quá đáng sợ!
Nói xong câu ấy, tôi chìm vào giấc ngủ li bì.
Khi tâm trạng người ta sa sút, có phải sức đề kháng cũng vô cùng yếu ớt không? Lúc tôi đứng dưới tuyết đợi Tống Dực, thân thể lạnh cóng mà không bị cảm, nhưng đêm qua chỉ hứng gió đôi chút, nằm trên sàn lạnh một lát, tôi cảm hàn luôn.
Tôi váng vất trở dậy, uống hai viên Tylenol rồi bò trở lại giường tiếp tục ngủ. Nói ngủ nhưng không phải ngủ, mà là một trạng thái gần với nửa tỉnh nửa mê, mọi việc bên ngoài tựa hồ đều biết hết, tiếng hàng xóm đóng mở cửa trong hành lang cũng loáng thoáng nghe thấy cả, nhưng đầu óc vẫn cứ mơ hồ như có tuyết rơi liên miên, giữa màn tuyết mù mịt ấy nổi lên hết cảnh này đến cảnh khác, thảy đều rời rạc vụn vỡ.
Tống Dực đang đi đằng trước, tôi chạy hết tốc lực, sắp bắt kịp anh thì không hiểu vì sao lại chuyển cảnh, anh không đi bộ nữa mà ngồi xe, tôi gân cổ gọi anh, thục mạng đuổi theo, nhưng xe không hề dừng lại. Đột nhiên, Ma Lạt Thang xuất hiện trên đường, cô dang hai tay chặn chiếc ô tô lao vun vút, xe phanh kít lại, thiếu điều húc bay cô. Mái tóc dài của cô tỏa lồng lộng, tấm áo khoác đỏ tươi lật phật trong gió. Tống Dực xuống xe bước đến gần cô. Tôi vươn tay về phía anh, muốn gọi nhưng không tài nào phát ra tiếng. Cuối cùng anh cũng tới bên Ma Lạt Thang, ôm cô vào lòng. Một đen một đỏ ngả vào nhau trong gió, ngay trước mặt tôi. Ma Lạt Thang mỉm cười hạnh phúc bên vai Tống Dực, anh thì ngẩng lên nhìn tôi, tuyết trôi nổi che nhòa khuôn mặt anh, chỉ thấy rõ đôi mắt rờm rợp bi thương. Nỗi bi thương ấy như ngưng tụ tất cả những tăm tối của thế gian, khiến người ta ngạt thở, khiến người ta cảm thấy chủ nhân của chúng dù đứng dưới nắng rạng rỡ đến đâu, thật ra vẫn sống ở nơi âm u như địa ngục.
Đừng vậy mà! Tôi gào thét trong lòng. Anh thuộc về mặt trời, tôi có thể không cần biết anh yêu tôi hay không, nhưng xin anh hãy vui vẻ lên!
Cảnh vật quanh tôi bỗng tan biến, nhưng nỗi bi thương trong đôi mắt anh vẫn hiện lên rõ rệt. Cầm lòng không đậu, tôi vươn tay vuốt ve chúng, mong sao có thể trút trả ánh dương vào đó. Tôi chạm đến khuôn mặt anh, nhưng nỗi bi thương trong mắt anh càng đặc quánh, tôi miết đầu ngón tay lên trán anh, “Nếu mai này em còn được cười một vạn lần, thì em sẵn lòng chuyển cho anh chín nghìn chín trăm chín mươi chín lần, em chỉ giữ lại một lần thôi, để dùng một lần ấy cười cùng anh”.
Anh nắm đầu ngón tay tôi, sức mạnh của bàn tay và hơi ấm của lòng bàn tay là thật, thật đến nỗi không còn giống mơ.
– Mạn Mạn, đi bệnh viên nào! – Anh nửa ôm nửa kéo tôi ra khỏi giường, lấy áo khoác và khăn quàng quấn kín tôi lại. Tứ chi tôi mềm nhũn, đầu nặng chân nhẹ, không phân biệt được thực hay mơ nữa.
Bước ra khỏi khu nhà, tuyết nhỏ xíu bay lất phất, cả đất trời mịt mù hỗn độn. Tôi thầm nghĩ, đây đúng là mơ rồi. Tinh thần thư thái, tôi nhẹ nhàng vòng tay quanh cổ Tống Dực, áp hẳn người vào lồng ngực anh, ít nhất thì trong mơ anh cũng có thể là của tôi. Cử động của anh bỗng sượng cứng, nhưng chỉ tích tắc đã trở lại bình thường, mặc cho tôi rúc vào lồng ngực, anh dùng áo khoác của mình bọc tôi lại.
Tống Dực vẫy tay gọi taxi, tôi ngả đầu vào vai anh cười, đây đúng là một giấc mơ hạnh phúc. Giữa những bông tuyết tơi bời bay múa, tôi trông thấy con Jeep Wrangler của Lục Lệ Thành, nóc xe chất một lớp tuyết, kính xe hạ nửa, bên trong lờ mờ bóng người. Tôi mang máng nhớ lại cái đêm không trăng hôm nào, anh ta một mình hút thuốc trong bóng tối, hết điếu này đến điếu khác.
Tống Dực đỡ tôi vào taxi, khi xe lao đi, tôi bất giác ngoái đầu nhìn lại, trông thấy nửa điếu thuốc bắn tuốt ra ngoài, con tuấn mã đen bóng ngoặt một vòng trong tuyết, gầm rú lao đi, hất tuyết bay tung lên không trung.
Tống Dực sờ trán tôi, khuôn mặt lộ rõ lo âu:
– Nhìn gì đấy?
Tôi mỉm cười:
– Giấc mơ của em càng lúc càng quái gở rồi. Tự nhiên lại mơ thấy con Jeep Wrangler của Lục Lệ Thành đậu ở sân kia, anh ta ngồi trong xe buồn tình hút thuốc.
Tống Dực không nói không rằng, chỉ đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Tôi cảm thấy người ớn lạnh, bèn rúc sâu vào lòng anh, Tống Dực cởi luôn áo khoác đắp cho tôi. Tôi ngả đầu lên vai anh, toàn thân thoắt nóng thoắt lạnh, ý thức càng lúc càng tản mát, nhưng lòng thì buồn bã nghĩ, tỉnh dậy rồi anh sẽ biến mất, vì thế lại túm chặt lấy tay anh, nước mắt rơi lã chã.
Khi tôi thức dậy, trước mắt là một vùng sáng trắng, tôi không phân biệt được mình mơ thấy mình tỉnh, hay là mình tỉnh thật nữa. Mùi thuốc sát trùng nồng nồng xộc từng cơn vào mũi, tôi cử động tay, cảm thấy nhoi nhói, mới phát hiện ra tay tôi đang nối với một dây truyền dịch. Thần trí tôi dần minh mẫn lại, đang suy nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì thì Ma Lạt Thang xách một cặp lồng giữ nhiệt đến, thấy tôi chằm chằm nghiên cứu tay mình, liền chạy lại nhét tay tôi vào chăn như cũ.
– Ở yên đi nào!
– Tôi nhớ là tôi đã uống hai viên thuốc cảm, sao uống xong lại phải nằm viện thế này? Lẽ nào thuốc giả hay sao?
Hai mắt Ma Lạt Thang thâm quầng:
– Đã biết châm chọc rồi, xem ra không sao – Cô uống ngụm nước, yên lặng một lát rồi quát lên, bắt đầu mắng mỏ tôi – Bà bao nhiêu tuổi hả? Có biết sốt cao là thế nào không? Tylenol hạ sốt được à? Tôi thấy chẳng cần sốt đầu bà cũng ấm lắm rồi. Tôi bảo cho mà biết, tôi túc trực ở đây một ngày một đêm, sau này công xá một hào cũng đừng hòng thiếu…
Tôi trừng mắt nhìn trần nhà, hình ảnh mê loạn lúc trước thoắt ẩn thoắt hiện giữa những lời nói của Ma Lạt Thang. Rốt cuộc đây là mơ hay thật?
– Ai đưa tôi đến bệnh viên?
Ma Lạt Thang mỉm cười, bao tức giận bay biến khỏi khuôn mặt:
– Lệ Lục Thành. Tống Dực thấy bà mãi không đi làm, cũng không điện thoại xin nghỉ, bèn gọi cho Lục Lệ Thành. Anh ấy linh cảm có điều không ổn, bèn đến nhà tìm bà. Bà biết bác sĩ nói gì không? Cũng may Lục Lệ Thành phát hiện sớm, nếu không bà đã nguy hiểm đến…
Tôi bâng khuâng nghĩ, hóa ra đúng là mơ. Ma Lạt Thang thì thào:
– Mạn Mạn! Tóm lại thì Lục Lệ Thành đối xử với bà thế nào?
– Há?
Tôi ngơ ngác ra mặt, khiến Ma Lạt Thang rất không hài lòng:
– Tôi đang hỏi, Lục Lệ Thành đối xử với bà có tử tế không?
Tôi không biết trả lời ra sao, nhưng không thể không trả lời, đành nói:
– Tôi muốn gặp anh ấy.
Ma Lạt Thang đưa điện thoại và ghé sát mặt vào tôi:
– Tô Mạn, bà chỉ thích anh ta thôi, chứ không nợ nần một đồng một cắc nào cả, trước mặt anh ta phải dạn dĩ đường hoàng lên!
Tôi nhìn cô, vẻ tủi thân, ngụ ý xin chút không gian riêng tư. Cô phật lòng hừ một tiếng, “Trọng sắc khinh bạn!”, rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
– A lô, tôi là Tô Mạn.
– Chuyện gì?
– Nghe nói anh đã đưa tôi đến bệnh viên, cảm ơn anh.
– Không có gì.
Điện thoại yên lặng một lúc, giữa tạp âm lào xào loáng thoáng tiếng nhạc cô đơn trống vắng.
Gió lồng lộng tràn qua đồng dã, cuốn hết đi để dạ ai đau, chuyện xưa phủ bụi đã lâu, pháo hoa thuở ấy đèn màu đêm nay. Nhớ ngày cũ ai hay mộng cũ, vẫn âm thầm lưu giữ trong lòng, đợi trùng phùng thỏa ước mong, tim rung động lại sóng trào dâng. Dù mây kiếp vòm không vẫn thế, cũng như ta chẳng thể thờ ơ, sóng tình cuộn đến như mơ, lãng quên thật khó hững hờ chẳng xong. Như lớp lớp trùng dương mải miết, như êm đềm băng tuyết đã tan, để lòng lắm nỗi xốn xang, đã xa khiếp trước chưa màng kiếp sau. Tình sau nặng đớn đau nào ngại…
Tôi thẫn thờ nghe, mấy lần suýt rơi nước mắt. Cũng như ta chẳng thể thờ ơ, sóng tình cuộn đến như mơ, lãng quên thật khó hững hờ chẳng xong…
– Bài hát gì thế?
– Một bài hát xưa, Gió hoang của Lâm Ức Liên.
Trong tâm trí tôi hiện ra cảnh tượng cụ thể. Lúc này anh ta đang ngồi bên cửa sổ căn nhà gỗ, hút thuốc giữa bóng đêm, lặng lẽ nghe bài hát. Trời đất tịch mịch, bầu bạn duy nhất của anh ta chính là điếu thuốc lá trên tay. Có khi còn mở cửa sổ để mặc gió lạnh táp vào nữa. Lắm lúc thân thể rất cần sự kích thích của việc tự hành hạ. Tôi buột miệng hỏi:
– Anh đang ở Xương Bình?
– Ừ.
– Vậy thì thôi, tôi tưởng anh ở trong thành phố. Xin lỗi! Đã làm phiền anh.
Hai câu cuối không phải nói lấy lệ, mà thật sự là tôi cảm thấy đã quấy rầy anh ta. Tôi sắp ngắt điện thoại thì Lục Lệ Thành đột nhiên nhận lời:
– Hai tiếng nữa gặp.
– Không…
Đường dây đã ngắt, chữ “cần” mới đến được đầu lưỡi.
Ma Lạt Thang đi đi lại lại mấy bận liền ở hành lang, thấy tôi cuối cùng cũng gọi điện xong, lập tức chạy bổ vào:
– Chậc chậc, nói gì đấy? Lâu thế?
Tôi nhìn cô, hỏi:
– Bà với Lục Lệ Thành, rốt cuộc quen nhau thế nào vậy?
Ma Lạt Thang bối rối, bước loanh quanh trong phòng:
– Có thể không kể được không?
– Tôi có thể hỏi anh ta.
Ma Lạt Thành dừng lại trước mặt, đón lấy ánh mặt trời:
– Anh ta chính là người đến xem mắt mà tôi kể, người thích tôi đấy! Tôi… lúc ấy không biết anh ta là người mà bà thích, tôi chỉ nghĩ thật tình cờ, lại làm cùng công ty bà, còn định đợi bà đi Mỹ về dọa cho bà sợ một mẻ. Mạn Mạn, xin lỗi!
Tôi quả có sợ một mẻ thật, nhưng không phải vì Lục Lệ Thành.
– Bà… với Lục Lệ Thành phát triển đến giai đoạn nào rồi?
– Bọn… bọn tôi chỉ nắm tay nhau, buổi tối từ biệt thi thoảng có ôm một cái, thi thoảng thôi, hiếm hoi lắm – Ma Lạt Thang cúi gằm mặt – Bà vẫn muốn biết à? Nếu nhất định muốn biết chi tiết, thà để tôi kể, còn hơn để bà phải nghe từ miệng anh ta.
– Không cần nữa – Tôi mệt nhọc nhắm mắt lại.
Ma Lạt Thang ngồi xuống bên tôi, nhẹ nhàng nói:
– Ba mẹ tôi rất bằng lòng về Lục Lệ Thành, nhất là ba tôi, quý anh ta lắm. Được ba mẹ thúc đẩy, quan hệ của chúng tôi phát triển nhanh vô cùng. Anh ấy đối xử với tôi rất tử tế, trong thư tôi có kể với bà đấy, mỗi ngày nhận một bó hoa, đều do anh ấy tặng. Nếu tôi không gặp lại Tống Dực, thì chắc hai ba tháng tới chúng tôi sẽ đính hôn.
– Bà yêu anh ta không? – Tôi chật vật lắm mới thốt ra được, tự mình cũng không biết động cơ của câu hỏi là gì nữa.
Ma Lạt Thang cười buồn:
– Tôi không rõ nữa, chỉ nhớ dạo đó tôi rất thích trò chuyện với Lục Lệ Thành, anh ấy biết làm tôi cười. Nếu không có Tống Dực, anh ấy sẽ là người khiến tôi không thể từ chối việc đặt chân vào hôn nhân. Nhưng mà có Tống Dực rồi, tất cả không còn như cũ nữa. Tống Dực giống giấc mộng đẹp nhất trong tim tôi. Đến tận lúc này, tôi cũng không dám tin giấc mộng đẹp của mình đã trở thành sự thực – Ma Lạt Thang nhắc lại lần nữa – Xin lỗi!
– Bà không làm sai gì cả, vì sao cứ liên tục xin lỗi tôi thế?
Ma Lạt Thang như trút được gánh nặng, cẩn thận vòng tay qua ống truyền dịch, ôm lấy tôi:
– Suốt đời suốt kiếp là bạn!
Tôi choàng một tay lên lưng cô, “Suốt đời suốt kiếp!”. Trước đây chúng tôi thường nói câu này khi ôm nhau sau cuộc cãi cọ. Bấy giờ nói với tâm trạng nhẹ nhõm hỉ hả và vui vẻ hạnh phúc, nhưng hôm nay, đây lại trở thành lời tôi tự hứa với lòng, lời hứa pha lẫn chua xót.
Ma Lạt Thang cầm cặp lồng giữ nhiệt trên bàn, bón từng thìa xúp cho tôi, rụt rè hỏi:
– Tình… Tình hình của bà với Lục Lệ Thành, bây giời thế nào?
Tôi thầm phân tích đề logic phức tạp này. Lục Lệ Thành thích Ma Lạt Thang, Lục Lệ Thành và Ma Lạt Thang từng hẹn hò, Ma Lạt Thang ruồng bỏ Lục Lệ Thành. Tôi nên đứng vào vị trí nào trong cục diện đó đây? Ồ! Đúng rồi, tôi thích Lục Lệ Thành. Tôi vừa nghĩ vừa lề mề đáp:
– Lục Lệ Thành là một người thông minh, hình như tôi vào công ty chưa lâu thì đã biết tình cảm của tôi rồi, nhưng có lẽ tính cách tôi không thuộc mẫu hình anh ta ưa thích, vì thế anh ta luôn giả vờ như không biết, còn cố ý điều tôi sang tổ Tống Dực. Việc tôi đi Mỹ công tác cũng là do anh ta sắp xếp, tôi nghĩ chắc là muốn bù đắp cho tôi đó. Không thể đáp lại về mặt tình cảm, bèn giúp đỡ tôi về mặt sự nghiệp. Trong thời gian ở New York, tôi liên tục viết thư cho Lục Lệ Thành, nhưng anh ta không hề trả lời. Từ khi tôi ở Mỹ về, anh ấy bỗng tử tế hơn hẳn trước kia, còn tự mình đến sân bay đón tôi. Buổi sáng hôm bà gọi tôi đến gặp Tống Dực, Lục Lệ Thành nói với tôi rằng anh ấy đã thích người khác, nhưng người đó không thích anh, bây giờ anh sẽ cân nhắc lại vấn đề tình cảm. Tôi hết sức buồn bã, cơm trưa cũng không ăn, vì thế buổi tối gặp bà mới đột nhiên ngã ngất. Tiếp đó giáp mặt anh ấy trong khách sạn, tôi không ngăn được nước mắt, anh bèn đưa tôi vào buồng vệ sinh riêng, có lẽ tại tôi khóc lóc thảm thiết quá, cũng có lẽ là tại cuối cùng tôi đã lay động được anh ấy, mà anh nói bằng lòng hẹn hò với tôi. Về sau, tức là ban nãy đấy, tôi mới biết là anh ấy đã từng hẹn hò với bà.
Là một kiểm toán viên chuyên môn vạch trần sự thật, nắm vững nguyên tắc lộng giả thành chân, nay đưa ra hàng loạt lời lẽ pha trộn thực hư, thời gian địa điểm sự kiện đều hợp lý, đến bản thân tôi cũng phải cho rằng bản chất sự việc đúng là như thế, huống chi Ma Lạt Thang? Đến đây Ma Lạt Thang đã hoàn toàn tin chắc người tôi yêu là Lục Lệ Thành. Vẻ mặt cô nhăn nhó như thể sắp khóc òa đến nơi. Tôi cười, vỗ vỗ tay cô, nghiêm túc nói:
– Vừa nãy trong điện thoại, anh ấy bảo rằng sẽ đối xử tử tế với tôi. Ở tuổi này rồi, ai chưa từng có người yêu cũ? Quan trọng là hiện tại với tương lai thôi.
Nói xong tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Tống Dực đứng nơi ngưỡng cửa, mặt hơi tái đi. Ma Lạt Thang giật mình bật dậy, lúng túng chào:
– Anh đến đấy ạ?
Tống Dực mỉm cười nhìn cô, mắt ngập tràn âu yếm:
– Vừa đến.
Ma Lạt Thang nhoẻn cười, tươi như hoa nở, kéo tay anh hỏi:
– Bên ngoài có lạnh không ạ?
Tống Dực lắc đầu, đăm đăm nhìn đôi mắt sưng phù của Ma Lạt Thang, ánh nhìn ngập tràn thương xót:
– Mệt không?
Tôi nhắm mắt, khóa cửa lòng, không muốn nhìn, không muốn nghe! Ánh mắt ấy chứng tỏ anh thật lòng yêu Ma Lạt Thang.
Ma Lạt Thang gọi khẽ bên tai, tôi nhắm nghiền mắt, không trả lời. Cô hạ giọng nói với Tống Dực:
– Mạn Mạn nói lát nữa Lục Lệ Thành đến, chúng ta đợi anh ấy đến rồi hẵng đi. Em sợ Mạn Mạn tỉnh dậy nhỡ muốn làm gì thì không ai ở bên chăm sóc.
– Được.
Ma Lạt Thang khe khẽ hỏi Tống Dực lát nữa đi ăn ở đâu, nghe qua có vẻ cô muốn Tống Dực lựa chọn, nhưng rõ ràng là tự cô không thuận theo được, lúc cơm Tứ Xuyên lúc cơm Quảng Đông, lúc chê quán nọ xa quán kia phục vự chưa tốt. Trong những tiếng thỏ thẻ có sự đỏng đảnh nũng nịu, đấy là sự đỏng đảnh đặc trưng của con gái với người đàn ông nàng yêu thắm thiết, bởi vì biết mình được cưng chiều, nên mới làm nũng như vậy.
Khi Lục Lệ Thành đẩy cửa bước vào, tôi gần như muốn khấu đầu tạ ơn anh ta. Anh ta trao đổi với Tống Dực dăm ba câu, rồi Tống Dực và Ma Lạt Thang ra về.
– Họ đi rồi, cô có thể mở mắt được rồi.
Tôi mở bừng mắt, trông thấy Lục Lệ Thành đang khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên châm biếm:
– Giả vờ ngủ đã đến mức nội thương chưa? Có cần khăn giấy không?
Tôi nhìn anh ta:
– Hai chúng ta đồng bệnh tương lân, nỡ nào nồi da xáo thịt nhau thế?
Anh ta nhướng mày, nhìn xéo tôi:
– Tôi năm nay ba mươi ba tuổi, là người đàn ông bình thường khỏe mạnh, cô không cho rằng tôi mới chỉ hẹn hò với mỗi Hứa Liên Sương đấy chứ?
Tôi thản nhiên cười giễu:
– Hẹn hò có lẽ đã nhiều, nhưng tới mức bàn chuyện góp gạo thổi cơm chung thì chắc không nhiều hả?
Nụ cười hóa đá, giọng anh ta có phần tức giận:
– Cô chẳng biết gì hết, đừng có ở đây ăn ốc nói mò.
Đấu khẩu với Lục Lệ Thành bấy lâu, lần đầu mới chiếm được ưu thế mà tôi cũng không thấy vui vẻ hơn là bao. Tôi mệt mỏi nói:
– Cảm ơn anh đã lại đây! Bây giờ anh có thể về rồi. Bản thân tôi, tôi tự chăm sóc được.
Anh ta lãnh đạm:
– Cô chẳng nói hai ta đồng bệnh tương lân đấy ư? Tổn thương ủ rũ một mình, sao bằng hai người cùng ôm nhau khóc, tôi mời cô ăn cơm, cô muốn đi đâu?
Tôi ngẫm nghĩ, giơ tay bứt ống truyền dịch, Lục Lệ Thành không ngăn cản, còn đưa cho tôi miếng bông đề cầm máu. Tôi mặc áo khoác, anh ta liếc thấy trên giá có mũ với khăn bèn lấy giúp xuống, tôi vô thức co mình lại:
– Tôi không muốn dùng.
Anh ta ném luôn lên giường, tim tôi đau nhói, lại chạy ào đến nhặt lên, cẩn thận nhét vào trong túi.
Chúng tôi lén lén lủi xuống tầng, Lục Lệ Thành để tôi chờ trong một góc khuất gió, bản thân thì đi đánh xe ra. Đến khi chui vào xe anh ta rồi, tôi mới thở phào.
– Ăn ở đâu đây?
Tôi nói tên một nhà hàng Tứ Xuyên, khi xe dừng lại thì hóa ra một nhà hàng Hoài Dương. Tôi trừng mắt, Lục Lệ Thành liền vỗ vỗ đầu tôi, toét miệng cười, “Đầu bếp ở đây tay nghề hạng nhất”. Rồi lôi tôi vào, cũng không buồn hỏi han, tự quyết định lấy các món. Thấy tôi cứ trừng trừng nhìn mình, anh ta bèn giải thích:
– Đây là quán quen của tôi, tôi gọi toàn những món sở trường của đầu bếp đấy!
Những món sở trường của đầu bếp nhà anh ta đều nêm rất nhạt, với vị giác vẫn bị cảm của tôi, thì gần như không nếm ra được sự khác biệt giữa mỗi món. Tôi đề nghị uống rượu, nhưng Lục Lệ Thành viện lý do phải lái xe nên kiên quyết bác bỏ, đi gọi một ấm trà hoa cúc uống kèm đường kính, bắt tôi nhấp chậm từng chén, lại còn phán:
– Trà thay rượu, thế cả thôi.
Tôi cảm giác mình đã mắc bẫy, bị lừa gạt, bèn giương mắt trừng trừng nhìn anh ta không thèm ngó ngàng. Mắng mỏ anh ta thì tôi không có sức, cũng không có gan. Vì thế, tôi đành hậm hực và cơm.
Sực nhớ thái độ khác lạ của anh ta hôm ra sân bay đón tôi, tôi hỏi mà không ngẩng mặt lên:
– Có phải lúc tôi xuống máy bay anh đã biết hết rồi không?
Lục Lệ Thành hiểu ngay tôi hỏi chuyện gì:
– Phải. Chính vì biết cô bị Hứa Liên Sương nẫng tay trên, nên mới đi xem cô thế nào.
Đột nhiên tôi no anh ách, bèn đẩy bát sang một bên:
– Tống Dực không phải bạn trai tôi. Lúc ở bệnh viện tôi đã ngẫm nghĩ cẩn thận từ đầu đến cuối, chưa bao giờ anh ấy nói thích tôi, toàn bộ đều do tôi đơn phương tưởng bở, tự vơ vào mình. Vì thế Ma Lạt Thang không hề sai, lỗi lầm duy nhất của cô ấy là làm phật ý anh, anh cứ vịn vào đó mà đả kích, chứ đừng giải tỏa bất mãn bằng cách lợi dụng chuyện riêng của tôi.
Câu cuối cùng tôi nói rất gay gắt, nhưng Lục Lệ Thành, thật hiếm có, không hề tức giận, lại nghiêm túc đáp:
– Được, sau này tôi không nói thế nữa.
Tôi ngẩn người, sao tử tế vậy? Tôi khó lòng thích ứng ngay được:
– Xin lỗi! Vừa rồi tôi nóng tính quá, thiên hạ phỉ báng tôi tùy ý, nhưng tôi không thích nghe ai chê bai Ma Lạt Thang.
Lục Lệ Thành ôn tồn nói:
– Tôi hiểu. Tôi có một anh trai và một chị gái, người khác mà nói nặng nói nhẹ họ trước mặt tôi, nhất định tôi cũng nổi nóng. Anh em như thể tay chân, một giọt máu đào hơn ao nước lã, tôi chỉ không ngờ tình cảm của cô và Hứa Liên Sương lại sâu đậm đến mức này.
– Đều tại chính sách chỉ sinh một con đấy! Nhưng chúng tôi cũng chẳng khác chị em ruột là bao. Ma Lạt Thang là người tốt bụng, về mặt tình cảm lại hết sức đứng đắn, không phải hạng thay lòng đổi dạ, lần này, thật sự là vì nguyên nhân đặc biệt…
– Trai chưa vợ, gái chưa chồng, ai cũng có quyền tự do cả. Cô ấy xử sự kể cũng đường hoàng, vừa quen Tống Dực là gọi điện báo với tôi rằng cô ấy đã gặp người trong mộng, mong tôi thứ lỗi.
Tôi buột miệng hỏi:
– Chuyện từ bao giờ vậy?
Lục Lệ Thành ngẫm nghĩ:
– Ba ngày trước khi cô về.
Đúng như tôi đoán. Ma Lạt Thang và Tống Dực, từ khi quen biết đến lúc rơi vào bể tình chỉ có vài ngày, trong thời gian ấy Tống Dực còn đi Singapore, bằng không với tính nôn nóng của Ma Lạt Thang, không thể đến hôm đó Tống Dực mới gặp tôi.
Tôi uống một ngụm trà hoa cúc, cảm thấy sao vẫn đắng thế, lại xúc thêm hai thìa đường vào chén. Lục Lệ Thành theo dõi động tác của tôi, điềm tĩnh nói:
– Tôi không hiểu lắm chuyện tiếng sét ái tình, bất ngờ đã đành, nhưng phần nhiều là do tò mò nên phái người đi dò hỏi, không ngờ lại là Tống Dực. Mệnh anh ta hình như luôn khắc mệnh tôi, có lẽ tôi phải tìm một thầy phong thuỷ về đổi vận cho mình mới được.
Lục Lệ Thành thản nhiên tự trào, không thể nhận ra đằng sau nụ cười phảng phất kia đang che giấu cảm xúc gì.
Khi đã cơm nước no nê, anh ta hỏi tôi:
– Đưa cô về bệnh viện nhỉ?
Tôi lắc đầu:
– Hết sốt lâu rồi, còn nằm viện làm gì?
Anh ta cũng gật đầu:
– Bản chất là tâm bệnh, nằm thêm để hai người kia tiếp tục chăm sóc thì chắc sẽ tức đến nỗi bệnh cũ chưa khỏi bệnh mới đã phát mất rồi.
Không ngờ đang chìm trong đau đớn vô cùng vô tận mà tôi cũng thấy nổi điên được, đặc biệt có khát vọng nhảy xổ vào bóp chết anh ta, nhưng con người quý ở chỗ sáng suốt, biết mình biết người.
– Tôi muốn về nhà.
– Được! – Anh ta lấy chìa khóa.
– Không phải nhà trong thành phố đâu, nhà ở ngoại thành, nhà bố mẹ tôi cơ.
– Được! – Anh cầm chìa khóa đứng lên.
– Ở Phòng Sơn, đi ô tô từ đây đến đấy cũng mất ít nhất hai tiếng đồng hồ.
– Được! – Anh ta bước ra ngoài.
Tôi theo sau, nhắc nhở:
– Phòng Sơn ở mạn Tây Nam Bắc Kinh, Xương Bình ở mạn Đông Bắc Bắc Kinh, xong rồi anh làm sao mà về?
Anh ta tựa cửa xe đợi tôi lên, ngón tay lắc lắc cái khoen đeo khiến chìa khóa va vào nhau xủng xoẻng:
– Ai khiến cô lo!
Tôi tức muốn thổ huyết, leo luôn lên xe không thèm nói nữa. Quả thực tôi bỗng muốn về nhà, không muốn quay lại căn hộ quạnh hiu của mình nữa, hiềm nỗi muộn thế này chẳng còn tuyến xe nào, taxi cũng không thích đi xa, tôi không ngại nhưng tài xế họ ngại! Bởi vậy tôi chỉ nói chơi mà thôi, chẳng ngờ anh ta tưởng thật. Đã thế, tôi cũng chẳng cần khách khí.
Đã hơn mười giờ tối, về đêm trời lạnh, đường sá càng thêm lạnh lẽo trống trải, Lục Lệ Thành nhấn hết ga, còn Jeep Wrangler lao vun vút trên quốc lộ. Trông thấy trang trí ở các cửa hàng, tôi mới nhận ra sắp đến Tết, nhẩm tính lại tiền trong ngân hàng rồi ngoảnh sang hỏi Lục Lệ Thành:
– Nếu bây giờ tôi gửi đơn thôi việc, công ty sẽ bắt tôi bồi thường bao nhiêu tiền?
Một lúc sau Lục Lệ Thành mới trả lời:
– Hợp đồng thì có nguyên tắc, nhưng người có thể xử lý linh hoạt. Nếu cô đệ đơn thôi việc, nhất định Tống Dực sẽ dàn xếp chu đáo hộ cô, cho dù cuối cùng phải đền tiền vi phạm hợp đồng, chắc cũng chẳng đáng bao nhiêu đâu.
Ruột gan rối bời, tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Bây giời cô nghỉ làm liệu có phải ý hay không? Cô đóng kịch vất vả như thế trước mặt Hứa Liên Sương, định giải thích thế nào về việc cô xin nghỉ?
– Tôi vào MG là vì anh, giờ tôi đã theo đuổi được anh rồi, tôi nghỉ cũng là bình thường.
Lục Lệ Thành phá lên cười:
– Sao cô không buồn hỏi xem tôi có bằng lòng diễn kịch cùng cô không?
– Hôm ấy chẳng phải đã diễn cùng tôi rồi đấy ư? Anh và tôi đều có lợi, chẳng phải rất tốt hay sao? Tôi đánh lừa được Ma Lạt Thang, còn anh có thể che giấu cảm giác tổn thương…
– Tôi không hề tổn thương…
Tôi xua tay, mặc anh ta nói cứng, nếu không tổn thương, việc gì hôm đó phải giả vờ là bạn trai tôi trước mặt Ma Lạt Thang?
– Được rồi, anh không hề thích Ma Lạt Thang. Vậy thì anh có thể chứng minh là anh không tổn thương.
Sau một lúc mỉm cười im lặng, Lục Lệ Thành chậm rãi nói:
– Cô muốn nghỉ việc thì nghỉ, tôi chẳng hơi đâu can thiệp! Nhưng nếu Hứa Liên Sương hỏi đến tôi, tôi sẽ có sao nói vậy, Tô Mạn đến MG là để theo đuổi Tống Dực, bây giờ Tống Dực bị cô cướp mất rồi, cô ấy bỏ đi là chuyện bình thường.
– Lục Lệ Thành!
– Tôi không điếc, cô không cần lớn tiếng.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta một lúc, chợt nhận ra tất cả đều rất phi lý, tôi quả thực không có tư cách gì mà yêu cầu anh ta đóng kịch cùng tôi. Tôi hạ kính cửa, để gió lạnh táp vào mặt, rất muốn gào lên, nhưng đến sức gào cũng không có.
Lục Lệ Thành đột nhiên kéo kính cửa lên.
Tôi hạ xuống.
Anh ta lại kéo kính cửa lên. Tôi còn định hạ xuống, anh ta bèn chốt luôn cửa lại.
Tôi gắng sức ấn nút, nhưng không làm sao hạ được kính, tâm trạng khổ sở đè nén cuối cùng cũng bùng phát, tôi bèn gục người xuống, khóc rống lên:
– Rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Rốt cuộc anh muốn thế nào? Tại sao anh đối xử với tôi thế này? Tại sao?
Tống Dực, tại sao, rốt cuộc là tại sao? Em đã làm sai điều gì? Tại sao phải là Ma Lạt Thang? Tại sao?
Lục Lệ Thành phát hoảng, lập tức tấp xe vào lề đường, thoạt tiên còn muốn an ủi tôi, về sau phát hiện ra đối tượng của những lời lung tung lảm nhảm này không phải anh ta, bèn im lặng, châm một điếu thuốc lặng lẽ hút, mặc tôi nức nở đến lạc cả giọng.
– Hôm Giáng sinh, công kia việc nọ bận như thế, anh ấy còn đáp máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ đến New York thăm tôi, chỉ vì muốn cùng tôi đón Đêm Bình an. Sáng hôm sau lại ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay vội vã về Bắc Kinh. Đêm Giáng sinh, chúng tôi dùng bữa ở một nhà hàng nhìn xuống Manhattan, xong đến Central Park trượt băng, anh ấy nắm tay tôi, dắt tôi xoay tròn trên băng, chúng tôi hòa giọng cười vang, khi mất thăng bằng, anh ấy sẵn sàng ngã để đỡ lấy tôi. Tôi không hiểu, tôi không hiểu một chút nào, lẽ nào đúng là tôi ảo giác? Là tôi tự vơ vào mình, đơn phương tình nguyện…
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Lục Lệ Thành đặt hộp khăn giấy bên tay tôi, tôi rút khăn lau nước mắt, lại xì mũi:
– Anh ấy chưa bao giờ nói ra miệng là thích tôi, nhưng mà, tôi tưởng hành động của anh ấy đã cho tôi biết đầy đủ ý tứ. Anh ấy chưa bao giờ thừa nhận tôi là bạn gái, nhưng tôi tưởng anh ấy đã coi tôi là bạn gái rồi. Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu… tại sao thành ra thế này chứ?
Tôi cứ rút hết tờ giấy này đến tờ giấy khác nhau lau nước mắt:
– Tại sao lại là Ma Lạt Thang? Nếu là người khác, tôi có thể khóc lóc, la hét, có thể giành giật, chất vấn, nhưng bây giờ tôi không làm gì được… Đến một người để bộc bạch cũng không có. Trước đấy hễ tôi buồn, cứ việc chạy đi tìm Ma Lạt Thang, cô ấy sẽ nghe tôi than thở, uống rượu với tôi, buồn bã cùng tôi, rồi nghĩ cách giúp tôi, nhưng bây giờ tôi chỉ biết tự mình hỏi mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cả hộp khăn giấy đã dùng hết sạch, tâm tư mà tôi kìm nén mãi cuối cùng cũng được trút bỏ hết. Tôi thiếu thể diện, không độ lượng, thực ra tôi rất xét nét, rất ấm ức, rất nhỏ mọn, tôi không phải là một người phụ nữ bình tĩnh tỉnh táo biết giải quyết mọi việc một cách toàn vẹn.
Khuôn mặt Lục Lệ Thành lộ vẻ khinh thường rất rõ rệt:
– Xem ra tôi có thể nói cho cô biết tại sao.
Tôi ấn khăn giấy vào mặt, để mình bình tĩnh lại.
– Tô Mạn, rốt cuộc cô hiểu bao nhiêu về Hứa Liên Sương?
Tôi nhắm mắt:
– Đủ để tôi tin tưởng cô ấy, yêu thương bênh vực cô ấy.
– Cô có biết cha Hứa Liên Sương là ai không?
– Là ba của Hứa Liên Sương.
Lục Lệ Thành cười:
– Giỏi lắm! Vẫn còn tâm trí để pha trò, hy vọng cô sẽ tiếp tục duy trì. Cha Hứa Liên Sương tên là Hứa Trọng Tấn.
Hứa Trọng Tấn? Cái tên này nghe quen quá, hình như đã trông thấy ở đâu rồi.
Lục Lệ Thành không để tôi hao tốn tế bào não vào việc ngẫm nghĩ nữa:
– Chính là khách hàng cỡ bự mà chúng ta vẫn đang chào mời, là sếp tổng XX, là người đứng đầu doanh nghiệp độc quyền nguồn năng lượng Trung Quốc, nguyên công nhân viên cũng đã cỡ một triệu sáu trăm bảy mươi người.
– Thế thì sao? Đây là Bắc Kinh! Một tấm biển hiệu rơi xuống đè chết mười người, thì chín người trong đó là quan rồi.
Lục Lệ Thành hỏi với giọng vẻ vang:
– Cô có thật là người làm trong giới tài chính không thế? Có biết nguồn năng lượng ý nghĩa đến mức nào với Trung Quốc không? Tôi nói thế này vậy, theo sơ yếu lý lịch của Hứa Trọng Tấn, trước đây ông ta nắm chức Chủ tịch tỉnh XX. Tôi dám đoán chắc với cô rằng, chức vụ hiện thời của ông ta chỉ nhiều quyền lực hơn chứ không kém.
– Gì cơ? – Tôi thất thanh kêu lên. Tuy rằng quan viên nhan nhản khắp Bắc Kinh, nhưng cấp tỉnh trưởng thì toàn Trung Quốc cũng chẳng có bao nhiêu*.
*Trung Quốc có 22 tỉnh. Tỉnh là đơn vị hành chính địa phương cấp thứ nhất (chỉ dưới cấp quốc gia). Chủ tịch tỉnh là công chức bậc 3/27, ngang bậc với Bộ trưởng.
Nét châm biếm quen thuộc xuất hiện nơi khóe miệng Lục Lệ Thành:
– Bây giờ cô còn quả quyết là cô hiểu Hứa Liên Sương nữa không?
Quá trình quen biết giữa tôi và Ma Lạt Thang lướt vùn vụt qua tâm trí. Chúng tôi quen nhau trên mạng, trò chuyện tâm đầu ý hợp, sau đó dần dần chuyển ra ngoài đời thực, cùng lượn phố, cùng ăn cơm, cùng đi du lịch, cùng làm tất cả mọi việc. Cô thường ép tôi bao, viện cớ lương tôi cao hơn. Cô cùng tôi lên Taobao* mua hàng chỉ vì muốn tiết kiệm một hai trăm đồng. Tôi thuộc làu tủ quần áo của cô, y như thuộc tủ quần áo của tôi vậy. Ma Lạt Thang rất nhiều quần áo đẹp, nhưng không có trang phục hàng hiệu, món đắt nhất cũng chỉ hơn ba nghìn đồng, mà còn là do tôi dụ dỗ mua, bởi vì cô mặc rất đẹp. Tôi chỉ biết cô làm việc ở phòng Nhân sự một công ty của Đức trong khu kinh tế mở, cô cũng chỉ biết tôi đang làm việc ở một chỗ liên quan đến kế toán, còn tôi làm kiểm toán hay thuế vụ thì cô không rõ, bởi vì mỗi cây mỗi hoa, tôi ngại giải thích mà cô cũng ngại nghe. Dẫu sao thì nghề nghiệp cũng không ảnh hưởng gì đến việc chúng tôi cùng tìm hiểu xem nhãn son môi nào tiện dùng, đồ ăn quán nào ngon miệng.
*Taobao: Tức là Taobao.com, một trang mua bán trực tuyến lớn của Trung Quốc.
Tôi và Ma Lạt Thang đều thuê nhà trong thành phố. Đến năm kia bố khuyên tôi mua một căn hộ độc thân, Ma Lạt Thang nói cô không muốn phải nai lưng ra trả góp, nên vẫn tiếp tục ở nhà thuê. Về sau giá bất động sản Bắc Kinh leo thang, cô càng không muốn mua nhà nữa. tôi chưa bao giờ đến nhà cha mẹ cô, cô cũng chưa bao giờ đến nhà cha mẹ tôi. Chỉ có một lần, mẹ vào thành phố thăm tôi vừa lúc Ma Lạt Thang đến chơi, ba người cùng ăn bữa cơm, suy cho cùng là chúng tôi kết bạn với nhau, chứ không phải kết bạn với bố mẹ bên nào cả, vì thế chưa bao giờ chúng tôi hỏi han về gia đình riêng. Quan điểm của tôi là: người ta muốn nói, tôi sẽ nghe; không muốn nói thì tôi cũng không cố gắng lục vấn. Ma Lạt Thang xử sự y như vậy, đây cũng chính là điều khiến chúng tôi hợp tính mà trở thành bạn thân.
Hồi tưởng từ đầu đến cuối, Ma Lạt Thang chưa hề lừa gạt tôi, cô chỉ không kể rằng cô là con ông cháu cha. Đương nhiên cũng tại tôi chậm hiểu, Ma Lạt Thang chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng mỗi lần tôi vấp khó khăn đều được cô ra tay trợ giúp. Tôi và cô đi du lịch Tây Song Bản Nạp, gặp phải hướng dẫn viên lưu manh, hai đứa bị lừa, mắc kẹt ở nhà nghỉ đen, tôi cuống cuồng như kiến bò chảo nóng, cô thì cười hì hì bảo không sao cả, về sau quả thật đâu lại vào đó, nhân viên nhà nghỉ lễ phép thả chúng tôi ra, tôi còn tưởng là nhờ mình gọi 110. Lúc tôi đi xem mặt gặp phải phường vô lại, bị bám dai như đỉa, bị quấy rối qua điện thoại, khổ sở đến mức muốn tẩu thoát khỏi Bắc Kinh, cũng chính cô giúp tôi xử lý, tôi chỉ biết hắn biến hoàn toàn khỏi đường tôi đi, chứ không biết tại sao lại thế, còn tưởng là bằng hữu giang hồ của Ma Lạt Thang đã ra tay dằn mặt hắn. Khi tôi vào MG, cô lại giúp tôi ngụy tạo lý lịch công tác, không chỉ có cơ quan cụ thể mà người xác nhận cũng đầy đủ, tôi tưởng vì cô làm nhân sự nên quan hệ rộng rãi…
Từng việc từng việc một, hoặc lớn hoặc nhỏ đều hiện lên trong trí não, cuối cùng tôi bắt đầu phải tiếp nhận một sự thực. Ma Lạt Thang quả thật không phải nhân vật tầm thường. Không biết nên giận hay nên mừng nữa, tôi lẩm bẩm:
– Mình may mắn kết giao với công chúa cơ đấy!
Lục Lệ Thành rít thuốc, từ từ nhả ra từng vòng khói:
– Điều này cũng có thể giải đáp câu cô thắc mắc, rằng tại sao Tống Dực lựa chọn như vậy.
Ngực tôi nôn nao, dạ dày như bị ai vặn xoắn:
– Có thể mở cửa được không? Trong xe ngột ngạt quá!
Lục Lệ Thành mở chốt, tôi đẩy cửa nhảy ngay xuống, cúi người trên lan can đường nôn oẹ. Lục Lệ Thành vội xuống xe, một tay vén tóc hộ, mộ tay giúp tôi kéo gọn áo khoác.
Sau lưng, từng chiếc xe phóng vụt qua, đèn xe hắt loang láng lên cảnh vật trước mặt chúng tôi.
Nôn thốc nôn tháo xong, ruốt gạn tôi vẫn không bớt ậm ạch, cảm giác như bị ai nhồi bóp từng khúc một, não bộ cứng ong ong. Lục Lệ Thành đưa cho một chai nước, tôi súc miệng xong, anh ta đẩy tôi lên xe:
– Bên ngoài lạnh lắm!
Tôi không chịu lên. Anh ta nói:
– Tôi không hút thuốc nữa.
Tôi lắc đầu:
– Không phải tại anh, cho tôi một điếu.
Lục Lệ Thành đưa tôi một điếu, lại bật máy đánh lửa, tay kia khum khum giữ lửa giúp tôi. Tôi run rẩy ghé điếu thuốc tới, châm hai lần vẫn không bắt cháy. Lục Lệ Thành bèn đón lấy điếu thuốc, ngậm vào miệng, ghé lại gần bật lửa rít một hơi là chậm được. Anh ta đưa trả điếu thuốc cho tôi, tôi mân mê nó, rít hết lần này đến lần khác, người run cầm cập. Lục Lệ thành mở toang cửa xe, đẩy tôi lại gần, vặn máy sưởi lên nấc cao nhất và chỉnh hướng về phía tôi. Anh ta đứng cạnh tôi, cũng châm một điếu thuốc hút.
Tôi hút hết một điếu, cái đầu ong ong tạm coi như yên tĩnh phần nào, chất nicotin tuy độc nhưng hữu dụng.
– Cho tôi điếu nữa.
Lục Lệ thành lại rút một điếu, châm vào đầu thuốc của mình rồi đưa cho tôi:
– Tôi cảm thấy mình như học sinh cá biệt rủ rê học sinh gương mẫu ấy!
Tôi rít một hơi:
– Không, anh là thiên thần cứu rỗi đời tôi.
Lục Lệ Thành cười buồn. Vì xuống xe mà không mặc áo khoác, đứng lâu trong gió, người anh ta bất giác cũng run rẩy.
– Đi thôi! – Tôi ho hắng, trèo lên xe.
Lục Lệ Thành đóng cửa giúp tôi, búng thuốc đi rồi cũng lên xe.
Trong xe tối om, đèn bên ngoài hắt vào thoạt sáng thoạt tối. Lục Lệ Thành liếc đồng hồ xe:
– Bây giờ chắc cô không muốn về nhà nữa đâu nhỉ?
Không hiểu vì sao, tinh thần tôi bỗng phấn chân khác thường, bèn cười nói:
– Chúng ta đi nhảy đi, tôi biết một nơi, DJ ở đó trộn nhạc cừ lắm!
Lục Lệ Thành không đáp lại đề nghị ấy, mà rút một cái túi ni lông từ ghế sau, vặn đèn trần, sột soạt đôi hồi dốc ra một nắm thuốc đưa cho tôi:
– Uống thuốc đi đã.
Tôi nhận lấy, với chai nước rồi uống hết thuốc:
– Bây giờ anh không giống thiên thần nữa, mà giống mẹ tôi.
Lục Lệ Thành tắt đèn trần, nổ máy. Anh ta chỉnh máy sưởi về mức thích hợp, bật đài, tiếng vĩ cầm nhẹ nhàng tuôn chảy. Trong tiếng nhạc như khóc như than, anh ta chăm chú điều khiển con Jeep Wrangler, tốc độ càng lúc càng nhanh, lao thẳng tới đáy màn đêm.
Trong tiếng động cơ rì rì, tôi cảm thấy đầu càng lúc càng nặng, bèn hỏi:
– Anh cho tôi uống thuốc gì đấy?
– Thuốc cảm, thuốc an thần.
– Anh… anh lấy bao giờ thế?
Mí mắt tôi như nặng ngàn cân, không tài nào mở lên được:
– Lục… Lục Lệ Thành, anh thật… quá đáng sợ!
Nói xong câu ấy, tôi chìm vào giấc ngủ li bì.
Bình luận facebook