-
Chương 14: Tỉnh mộng
Dẫu niềm vui luôn lóe sáng rồi tắt lịm, thì giấc mộng anh mạng lại vẫn sẽ là thời khắc đẹp nhất đời em.
Mùi thức ăn thơm nức làm tôi bừng tỉnh. Đương lúc ngái ngủ, chỉ thấy mùi thơm cứ tạt vào mũi, tôi thì đã đói như bào ruột, liền lanh lẹ ngồi dậy, vừa hít hít mũi vừa xây xẩm mặt mày. Có ai nói cho tôi biết đây là đâu không?
Tôi mở cửa phòng ngủ. Lục Lệ Thành đeo tạp dề đang bận rộn trong bếp, tay thớt tay dao, động tác rất thuần thục, thấy tôi đầu bù tóc rối trố mắt nhìn mình, anh ta nói:
– Cô dậy đúng lúc quá! Rửa mặt là ăn cơm luôn được, trong ngăn đựng đồ của phòng vệ sinh có bàn chải và khăn mặt mới đấy!
Tôi vịn tường lần mò đi vào nhà vệ sinh, lúc miệng đang đầy bọt kem, cuối cùng cũng nhớ ra vì sao mình lại ở đây. Tôi rửa sạch mặt rồi đi ra, vừa chải tóc vừa hỏi:
– Có đũa cũ bỏ đi không?
– Làm gì?
– Có thì cho tôi một chiếc, không thì thôi.
Lục Lệ Thành ném cho tôi một chiếc đũa mới:
– Dùng cái này đi!
Tôi vấn tóc thành búi rồi lấy đũa cài lại, ngắm nghía mình một lát, cuối cùng cũng không xơ xác bơ phờ giống ma nữa nữa rồi. Lục Lệ Thành đã tháo tạp dề, đang dọn bàn ăn, trông thấy thế thì cười nói:
– Có vẻ tiên phong đạo cốt lắm.
Tôi ngẫm nghĩ, kể cũng đúng, trên mình mặc áo phông xám rộng thùng thình thay cho áo ngủ, đầu lại vấn búi tóc đạo sĩ! Không đợi anh ta xới cơm, tôi trước tiên xơi ngay miếng cà tím bung, không kìm được buột miệng “ồ” một tiếng, sém tí nữa thì lịm cả người:
– Lục Lệ Thành, anh không chỉ vành ngoài bảy chữ, mà rõ ràng là pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm.
Anh ta đưa cơm cho tôi, ra vẻ khiêm tốn:
– Đâu có! Đâu có!
Tôi cười, trỏ vào đầu mắt và tay anh ta:
– Đây có! Đây có! Đây có… đều rất giỏi giang.
Lục Lệ Thành phá lên cười. Tôi cầm bát cơm, bắt đầu ăn như rồng cuốn, Lục Lệ Thành phải luôn miệng nhắc:
– Từ từ thôi, từ từ, lần này cơm canh rất đủ, cô khỏi phải tranh cướp với tôi.
Tôi không màng nói chuyện, chỉ cắm mặt vào ăn, vốn dĩ đã đói, thức ăn lại quá ngon, đến cả rau xanh xào suông mà qua tay anh ta cũng đủ mùi vị màu sắc, tôi ăn hết một bát cơm to, cuối cùng mới hãm bớt tốc độ:
– Lục Lệ Thành, người như anh đây. Cổ Long có một câu miêu tả rất chính xác.
– Câu gì? – Lục Lệ Thành hứng thú hỏi.
– Có người thậm chí cho rằng việc gì y cũng có thể làm được, trừ mỗi việc sinh con mà thôi*.
*Có người thậm chí cho rằng việc gì y cũng có thể làm được, trừ mỗi việc sinh con mà thôi: Câu tả Quách Đại Lộ, trích trong Hoan lạc anh hùng của Cổ Long.
Lục Lệ Thành hằm hằm nói:
– Ăn cơm đi!
Tôi hào hứng hỏi:
– Vì sao anh nấu nướng siêu thế? Phải chăng một vị khách nào đó của anh mê đồ ăn ngon? Cũng không đúng! Nếu ông ta thích ăn ngon, anh cứ việc triệu tập một đầu bếp giỏi đến là được mà. Hay có người thích nấu nướng, nên anh mới luyện công phu bếp núc để cùng nấu nướng với người ta? Nếu thật sự như vậy thì khách hàng rất biến thái, mà anh thì biến thái còn hơn khách hàng.
Lục Lệ Thành phớt lờ, lòng hiếu kỳ của tôi càng dữ dội:
– Chẳng lẽ không phải vì khách hàng, mà vì yêu đương? Một cô bạn gái trước đây thích ăn đồ anh nấu? Tôi tấm tắc cảm thán – Hóa ra anh xây nhà cũng được xây tổ ấm cũng xong. Thực sự không nhìn ra đấy!
Trước điệu bộ nằng nặc như thể không biết đáp án thì quyết không bỏ cuộc của tôi, Lục Lệ Thành có phần dao động:
– Sao cô lại tọc mạch thế?
– Tọc mạch là thiên chức và nghĩa vụ của phụ nữ – Tôi giở giọng hoa lá.
Lục Lệ Thành điềm đạm nói:
– Cách đây năm năm, bố tôi mắc bệnh nặng, tôi đón cụ xuống Bắc Kinh chạy chữa, trong hơn nửa năm cụ điều trị, khả năng nấu nướng của tôi từ 0 đã tăng lên đến 100 điểm. Nấu nướng không cần năng khiếu, chỉ cần tấm lòng.
Tôi thắc mắc:
– Năm năm trước kể ra anh cũng giàu rồi, vì sao không thuê đầu bếp?
Lục Lệ Thành buông đũa, mắt nhìn vẩn vơ thức ăn trên bàn:
– Thời đại học, vì muốn dành dụm tiền nên tất cả các kỳ nghỉ tôi đều đi làm thêm. Bốn năm đại học, tôi chỉ về nhà một lần. Tốt nghiệp xong, vì muốn mau chóng kiếm được tiền, năm năm tôi chỉ về hai lần, một trong hai lần đó còn là đảo qua nhân dịp công tác. Tôi luôn tự nhủ bây giờ mình gắng gỏi là để sau này bố mẹ sống dễ chịu hơn, được phụng dưỡng tử tế hơn. Không ngờ tôi chưa kịp trọn đạo hiếu, bố tôi đã mắc bệnh nặng. Tôi đón cụ xuống Bắc Kinh chữa trị, sẵn sàng dốc hết tiền bạc đang có ra, nhưng tiền nhiều hơn nữa cũng không giữ được cụ, những thứ có thể mua bằng tiền cụ đều không cần, vì thế tôi chỉ còn cách xuống bếp hàng ngày, để bố được ăn những món chính tay con trai nấu. Nói là tôi đang tận hiếu, thì không chính xác bằng nói tôi đang bù đắp những hổ thẹn và day dứt của mình. Nỗi đau “con muốn báo hiếu mà cha chẳng còn” này, người chưa trải qua căn bản không thể thấm thía được.
Tôi đâm áy náy:
– Xin lỗi, tôi không nên tọc mạch như vậy.
Lục Lệ Thành cười, cầm đũa lên:
– Không sao, ăn cơm thôi.
Chúng tôi đang lặng lẽ ăn thì chuông điện thoại đột ngột réo vang, Lục Lệ Thành liền buông đũa bát đi nghe, hiển nhiên không nhiều người biết số này, điện thoại reo hẳn là có chuyện.
– Tôi đây. Ừ, cô ấy ở đây, ừ, được – Anh quay lại gọi – Tô Mạn, ra nghe điện!
– Tôi á? – Tôi trỏ vào chóp mũi mình, không hiểu điện thoại tìm tôi mà sao lại gọi vào máy bàn nhà anh ta.
– A lô!
– Tôi đây, bà muốn làm tôi chết khiếp hả? Bà có biết tôi và Tống Dực suýt chút nữa là lật tung cả thành Bắc Kinh lên không? Giọng Ma Lạt Thang đã có phần thổn thức.
Tôi thắc mắc:
– Chẳng phải tôi ở đây hay sao!
– Ăn cơm tối xong, tôi với Tống Dực quay lại thăm bà, giường bệnh trống trơn. Đi hỏi y tá hộ lý thì họ không hề hay biết, còn chất vấn ngược chúng tôi. Gọi điện cho bà, máy tắt. Đến nhà tìm bà, bảo vệ nói chưa về. Gọi điện cho hai bác, bác gái kể hồi sáng bà vừa báo cuối tuần này không về nhà, bảo tôi gọi di động ấy, tôi không dám hỏi nhiều, sợ hai bác lo lắng, đành ứng đối qua quít vài câu rồi gác máy. Đoán chừng bà đang ở với Lục Lệ Thành, bèn gọi di động cho anh ta, cũng tắt máy luôn. Về sau chúng tôi hết cách, Tống Dực đành gọi di động cho giám đốc MG, nói có việc gấp nhất thiết phải tìm Lục Lệ Thành, lão ấy còn khó chịu, lần lữa lâu lắc mới cho chúng tôi số máy. Bà muốn tận hưởng khung trời riêng hai ta thì xấu tốt gì cũng phải nhắn tôi một câu chứ! Có biết tôi lo lắng nhường nào không?
Tôi phát khô cả họng, không nói được câu nào. Ma Lạt Thang rối rít giục:
– Tô Mạn, bà chết rồi sao? Nói gì đi chứ!
– Tôi ổn cả, đêm qua tôi ở chỗ Lục Lệ Thành.
Điện thoại lặng đi một lát, giọng Ma Lạt Thang hơi căng thẳng:
– Mạn Mạn, bà sao thế? Có phải đang giận tôi không?
– Không hề, tôi không giận gì bà cả.
– Có phải Lục Lệ Thành đã nói gì với bà không?
– Không, thật sự không hề, tôi không giận…
Lục Lệ Thành giằng lấy điện thoại:
– Cô Hứa, tôi Lục Lệ Thành đây. Tôi và Tô Mạn đang ăn cơm, có việc gì đợi chúng tôi ăn xong hẵng nói được không?
Không rõ Ma Lạt Thang nói sao, chỉ biết Lục Lệ Thành đáp rất lịch thiệp:
– Được, không sao, tôi sẽ chăm sóc cô ấy. Được mà, được, tôi sẽ nhắc cô ấy mở điện thoại. Được, chào cô! – Anh ta gác máy – Ăn nữa không?
Tôi lắc đầu:
– Thật ra no lâu rồi, chỉ vì cơm ngon quá, nên mới ăn nhiều hơn bình thường thôi.
Anh ta không nói gì, bắt đầu thu dọn bát đũa. Tôi ngại ngùng:
– Để tôi rửa cho.
– Khỏi, cô uống thuốc đi, thuốc trên bàn đấy! Riêng thuốc trong lọ xanh thì không cần uống.
Tôi dốc ra một nắm thuốc cả vàng cả xanh, uống hết một hơi. Da thịt bị thương có thể uống thuốc, trái tim bị thương chữa trị làm sao?
Tôi cầm thuốc lá và bật lửa của Lục Lệ Thành, đến đứng bên cửa sổ. Đẩy cửa ra, không khí lạnh giá khiến tinh thần sảng khoái hơn đôi chút. Tôi châm thuốc, ngắm đất trời qua làn khói mờ.
Chắc Lục Lệ Thành đã cố ý không sửa sang khu vực quanh nhà, để đất hoang hóa hoàn toàn. Con Jeep Wrangler đen bóng đang nghỉ ngơi trên một vạt cỏ khô cằn. Đằng xa là một rặng cây ăn quả, trên những cành nâu đen phủ lớp tuyết chưa tan, đen trắng đan xen, trông càng rõ vẻ tiêu điều hiu quạnh.
Khi tôi hút hết điếu thuốc thì tiếng nước chảy ồ ồ trong bếp cũng im bặt. Một lát sau, Lục Lệ Thành đến đứng sau lưng tôi, hỏi:
– Cô định biến mình thành kẻ nghiện ngập đấy à?
Tôi quay lại, chúng tôi đứng gần như sát rạt. Tôi ngước lên phả một cuộn khói vào mặt Lục Lệ Thành, anh ta cau mày, tôi ngẩng đầu, mặt gần đụng chạm đến cằm anh ta, cười hỏi:
– Đêm qua anh đã biết tất cả những điều anh muốn biết rồi, giờ định hành động sao đây?
Lục Lệ Thành lùi ra sau một bước, cũng cười:
– Tôi vẫn hy vọng cô có thể làm gì đó.
– Thế thì anh phải thất vọng rồi. Tôi không định chạy đến chỗ Ma Lạt Thang để vạch trần Tống Dực đâu, vì tôi tin anh ấy không phải loại người như thế. Tống Dực thật lòng yêu Ma Lạt Thang, nếu anh trông thấy ánh mắt anh ấy nhìn Ma Lạt Thang thì khắc hiểu.
– Vậy anh ta đối với cô thế nào? Tôi tin rằng mọi hành động của Tống Dực đối với cô, cứ suy từ Ma Lạt Thang ra, cũng chỉ bộc lộ một chữ “yêu”.
– Anh ấy đã làm gì cho tôi? Sao tôi chẳng biết gì? – Tôi chớp đôi mắt to, nghi hoặc hỏi.
Lục Lệ Thành trừng trừng nhìn tôi, không nói không rằng. Tôi rít một hơi, kẹp thuốc kẽ tay nói:
– Tung tin đồn nhảm tấn công đối thủ cạnh tranh không phải là việc mà người có vai vế như Lục Lệ Thành nên làm.
Lục Lệ Thành lắc đầu cười:
– Tô Mạn, cô khá lắm!
– Cảm ơn. Tôi thọ giáo sư phụ tốt nhất mà lại – Tôi chớp chớp mắt với anh ta.
– Cảm ơn đã khen – Anh ta cười méo xệch.
Tôi tựa vào cửa sổ, quan sát Lục Lệ Thành:
– Hình như anh không hề thất vọng, có thể hé lộ đôi chút với tôi không? Anh định dùng cách gì chia rẽ Tống Dực và Ma Lạt Thang?
– Đang nghĩ, chưa có kế hoạch hoàn hảo. Vốn dĩ định lợi dụng cô, nhưng cô lại không phối hợp.
Tôi ôm bụng cười, châm tiếp một điếu thuốc, quay đi ngồi xuống bậu cửa sổ, vừa hút thuốc vừa nhìn ra xa. Lục Lệ Thành đứng bên tôi, cũng châm một điếu thuốc:
– Tống Dực có gì hay? Mà cô không hề oán hận anh ta?
Tôi ngẫm nghĩ:
– Không hận, bởi anh ấy chọn Ma Lạt Thang tuyệt đối không phải vì nguyên nhân như anh nghĩ. Nhất định anh ấy có lý do khác, có lẽ… có lẽ anh ấy chỉ bị tôi làm cảm động, còn người anh yêu thật sự là Ma Lạt Thang.
Lục Lệ Thành khinh bỉ cười khẩy:
– Xem ra tôi già thật rồi, không làm sao hiểu nổi cái thứ tình yêu sét đánh của anh ta với Hứa Liên Sương. Tôi những tưởng Tống Dực phải qua tuổi ấy lâu rồi kia chứ! Ngoài gốc gác của Hứa Liên Sương, tôi không nghĩ ra nguyên nhân gì khác khiên một gã đàn ông tam thập nhi lập đột nhiên đi yêu một người lạ, nhất là…
Tôi ngoảnh sang nhìn Lục Lệ Thành, anh ta cũng ngoảnh sang, đăm đăm nhìn tôi:
– Nhất là khi đã có cô rồi.
Tôi giật mình, vội quay mặt đi:
– Cảm ơn lời khen lầm chỗ của anh.
Lục Lệ Thành thở liền ba vòng khói:
– Tôi cứ mãi không muốn thừa nhận Tống Dực chiếm ưu thế, nhưng bây giờ kết quả dường như đã rõ ràng. Tôi buộc phải tính đến việc rời MG xong thì nên đi đâu.
Tôi bật cười:
– Giọng điệu thật không giống Lục Lệ Thành.
Anh ta cũng cười.
– Khi mọi việc thật sự đến nước này, thất bại có vẻ không khó tiếp nhận như tưởng tượng.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi trịnh trọng nói:
– Tôi không cho rằng sự việc sẽ phát triển theo hướng anh nghĩ. Cứ nhìn cách xử sự của Ma Lạt Thang, đủ thấy cô ấy chúa ghét bị người ta đính kèm với ông bố. Tống Dực thì rất kiêu hãnh, cũng rất tự tin, tôi không nghĩ anh ấy sẽ dựa vào thế lực của Hứa Trọng Tấn, vì đó là sự sỉ nhục đối với năng lực của anh ấy. Thế nên, anh không cần xếp quân cờ nặng đô Hứa Trọng Tấn sang bàn Tống Dực, bởi anh ấy không dùng đến đâu.
Lục Lệ Thành liếc tôi, châm chọc:
– Phán đoán của cô về Tống Dực à?
Vẻ mặt của anh ta rành rành, “Nếu cô phán đoán Tống Dực chính xác, thì làm sao phải ở đây?” tôi dần nổi chua xót đang cuồn cuộn trào lên trong ngực:
– Nếu anh không tin, chúng ta đánh cược! Chỉ cần anh không nói, nhất định Tống Dực sẽ không để bất cứ ai trong MG biết anh ấy là người yêu của con gái Hứa Trọng Tấn.
– Được! Cược gì đây? Đừng lôi việc tôi diễn kịch theo cô vào, việc đó bàn riêng.
Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra vài việc.
– Sau này anh không được dọa dẫm tôi, bắt nạt tôi, uy hiếp tôi. Và trả sơ yếu của tôi lại đây.
– Thế thôi à? – Lục Lệ Thành thản nhiên – Sơ yếu giả nhà cô tôi đã vứt vào máy nghiền giấy lâu rồi, bên Nhân sự không còn giữ bất cứ một giấy tờ gì về quá trình công tác của cô cả. Khi nào phát hiện ra thiếu hụt, chắc họ sẽ tưởng mình sơ suất đánh mất, cùng lắm là yêu cầu cô bổ sung bản khác mà thôi.
– Á? – Tôi khó lòng tiếp nhận được sự thực này.
Lục Lệ Thành cười giễu:
– Tôi dùng cô làm việc cho tôi, lẽ nào lại để hạng người như Linda đi bóc trần cô, hất tôi ngã ngựa? Suy cho cùng cô có óc không thế? Sao Lâm Thanh lại đào tạo được loại đồ đệ tối dạ nhường này?
Thì ra những sốt sắng phập phồng của tôi bấy nay đều là lo bò trắng răng. Lục Lệ Thành nhàn nhã nói:
– Tôi cho cô biết là vì không muốn dối gạt cô. Đổi vật cược đi!
Tôi hùng hổ nói:
– Anh mà thua thì phải nấu cơm cho tôi suốt đời.
Lục Lệ Thành ngẩn người nhìn tôi, nét mặt rất kín đáo, tôi biết việc anh ta lại đang giễu thầm rằng tôi là đồ điên đây, vì thế ỉu xìu:
– Tôi không nghĩ ra vật cược, thôi đến lượt anh.
Anh ta điềm đạm nói:
– Đây là lần đầu tiên tôi hy vọng kết quả mình thua. Tôi mà thua, cô yêu sách gì cũng được, còn nếu tôi thắng… – Anh ta ngẫm nghĩ một lát – Nếu tôi thắng, cô phải cùng tôi uống một bữa rượu, coi như tiễn tôi đi.
Anh ta nói cứ nhẹ như bấc, nhưng tôi nghe mà thương cảm ngập lòng. Đến tôi cũng không biết bây giờ mình mong Tống Dực hay Lục Lệ Thành thắng. Vì sao không thắng thì phải là thua? Vì sao không thành thì phải là bại? Vì sao cứ tụ họp xong là phải từ giã? Vì sao ngày lành cảnh đẹp luôn ngắn ngủi? Vì sao vĩnh hằng luôn là ảo vọng?
Tối hôm ấy, tôi đang ngồi trên chiếc giường rộng của mình nghĩ về quá khứ, hiện tại và tương lai của bản thân, thì có người gõ cửa cộc cộc. Tôi lao ra mở:
– Ai đấy?
– Tôi.
Mở cửa ra, thấy Ma Lạt Thang xách một va li nhỏ lao vào:
– Đêm nay tôi ngủ với bà.
Trong nhà tắm có đủ bàn chải, khăn mặt và khăn tắm cho Ma Lạt Thang, vì thế tôi không phải để ý chăm nom, lại trèo lên giường, nhưng suy nghĩ đã rối tung rồi.
Tắm xong, Ma Lạt Thang chạy vào bếp đun nước, thông thuộc lục tìm bộ ấm chén và trà hoa hồng của tôi, lại lấy nửa quả chanh trong tủ lạnh cắt thành lát, xếp lên đĩa sứ trắng. Nước sôi rồi, cô pha ấm trà hoa hồng, bưng khay trà và chanh lát đến tấm thảm cạnh giường tôi, dùng tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình:
– Xuống đây!
Tôi ôm gối ngoan ngoãn tụt xuống, cô rót hai chén trà hoa hồng, lại vắt mấy giọt chanh, một chén đưa tôi, còn một chén cho mình.
– Nói đi, Lục Lệ Thành đã kể những gì với bà?
Tôi đăm đăm nhìn hoa hồng từ từ nở tròn trong chén:
– Không nói gì cả, chỉ giới thiệu về phụ thân của bà thôi.
Ma Lạt Thang đặt chén trà xuống, vừa gỡ khăn tắm đang quấn trên đầu xuống lau tóc, vừa nói:
– Tôi đoán thế nào anh ta cũng kể chuyện này mà.
Tôi đặt chén vào lòng bàn tay, xoay từ từ, vừa để ngửi hương thơm hoa hồng, vừa để ủ ấm tay.
Ma Lạt Thang cúi xuống nhìn tôi:
– Bà nói thật đi, có giận không?
– Lúc mới nghe thì hơi sửng sốt, cũng hơi hờn giận, nhưng sửng sốt nhiều hơn. Bây giời hết cả sửng sốt lẫn giận rồi.
Ma Lạt Thang ôm lấy tôi, ngả đầu vào vai tôi:
– Tôi biết bà không nỡ giận tôi mà.
Tôi cười:
– Phì! Là không đủ sức giận thôi, không phải không nỡ.
Ma Lạt Thang cười khanh khác một lúc, rồi mè nheo:
– Lấy ráy tai giúp tôi nhé.
Ma Lạt Thang rất thích được tôi lấy ráy tai cho. Có lúc, tôi đang lấy hộ, cô đã ngủ ngon lành rồi.
Tôi “ừ” một tiếng, cô liền chạy vào nhà vệ sinh lấy tăm bông.
Cô đẩy dịch khay trà sang một bên, ngả đầu xuống đùi tôi. Trước tiên tôi dùng chanh tẩm ướt hai miếng bông trang điểm đắp lên mắt cô, tiếp đó bật đèn giường, cẩn thận rẽ tóc cô ra, cặp cho chắc xong bắt đầu lấy ráy tai. Cô nằm ườn ra, vẻ rất thoải mái, y như một con mèo lười.
– Mạn Mạn, ba là ba, tôi là tôi. Đời này có hai thứ tôi ghét nhất, một là tên tôi, hai là họ tôi. Tôi thường nghĩ, nếu tôi không mang họ Hứa, không tên là Liên Sương, thì cuộc đời này có lẽ đã hạnh phúc hơn nhiều. Chuyện may mắn nhất đời tôi là quen được bà. Bà biết không? Trước khi gặp bà, tôi không hề biết thế nào là cười thành tiếng, chính bà đã dạy tôi cách hưởng thụ niềm vui bình thường của cuộc sống. Chúng ta ngồi trên vỉa hè tu một chai bia mà cũng cười ha hả, ăn tôm hùm cay như thế mà vẫn cười sằng sặc. Bà dẫn tôi đi lượn phố, mua được chiếc khăn đẹp, bà có thể vui đến nửa ngày trời. Thú thực với bà, trước khi mình quen nhau, tôi luôn thắc mắc vì sao ông trời để tôi sinh ra trên cõi đời này, bây giờ tôi không bận tâm thắc mắc nữa. Những việc bung bét của gia đình, tôi mong rằng suốt đời suốt kiếp đừng nhớ đến. Những việc đã qua, tôi muốn vĩnh viễn quên đi, tôi chỉ muốn nhìn tới phía trước, tôi chỉ muốn làm Ma Lạt Thang, sống vô tư hồn nhiên, sống cao hứng vui vẻ, bà hiểu không?
– Tôi hiểu. Trước đây tôi không tò mò chuyện nhà bà, sau này cũng không hứng thú, nên bà không cần phải rườm rà thế.
Tôi bảo cô trở người, tiếp tục lấy ráy tai bên kia. Cô gỡ miếng bông trang điểm ở một bên mắt xuống, nheo mắt nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên tinh quái:
– Vậy chúng ta nói vài chuyện thú vị nhé! Đêm qua bà với Lục Lệ Thành đã làm những gì?
– Làm mấy chuyện đồi bại – Tôi cười.
Ma Lạt Thang lập tức thét lên “Dừng tay”, rồi lăn mình chồm dậy, chăm chăm nhìn tôi:
– Đau không?
– Không đau.
– Sướng không?
– Sướng lắm!
– Sướng đến mức nào, có “sướng như lên tiên” giống trong sách miêu tả không?
Ma Lạt Thang đầu ngẫm nghĩ, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc. Tôi chồm tới, véo mũi cô:
– Đồ dê cụ, dê cụ! Tôi và Lục Lệ Thành cùng hút thuốc thôi, bà suy diễn đến đâu vậy?
Ma Lạt Thang thất vọng ra mặt, vung tay đánh tôi:
– Bà cố ý làm tôi hiểu lầm, bà dê cụ hay tôi đây?
Chúng tôi quấn lấy nhau, tay đấm chân đạp trên thảm, đánh đến lúc mệt phờ thì nằm sấp trên đệm thở hồng hộc. Ma Lạt Thang uống một ngụm trà:
– Tôi có một câu, nhưng là nói thật mất lòng.
– Nói đi!
– Lục Lệ Thành hơi quỷ quyệt, lòng dạ thâm sâu đến mức có thể sánh ngang với ba tôi. Tôi sợ bà không chế ngự được anh ta. Đối với Lục Lệ Thành, bà nên giữ khoảng cách một chút, đừng cắm đầu cắm cổ lao vào.
– Bà đang truyền thụ cho tôi kinh nghiệm đối xử với đàn ông đấy hả? – Tôi ngạo nghễ nhìn cô – Tôi không phải chuột mà định treo chuông cổ mèo, tôi có chán sống đâu!
Ma Lạt Thang cầm nệm quất tôi, ngăn chặn thành công lời lẽ huênh hoang của tôi. Đầu tôi vùi vào nệm, lòng dạ tái tê, nhưng giọng điệu thì nhẹ như bông:
– Ma Lạt Thang! Hứa với tôi một việc, đừng hỏi han đến chuyện của tôi và Lục Lệ Thành, tôi cũng không hỏi chuyện của bà với Tống Dực, chúng ta ai nấy giữ cho mình một chút không gian riêng.
Ma Lạt Thang giơ chân đạp tôi:
– Tôi luôn chừa đủ không gian riêng cho bà. Sau khi bà nghỉ việc, từ đầu đến cuối tôi đã lèm bèm bao giờ chưa? – Cô thở dài thườn thượt, giọng buồn buồn – Hồi ba tuổi tôi đã biết, chuyện tình cảm nam nữ, ấm lạnh chỉ có mình hay, người khác nói thế nào cũng vô dụng.
Giọng cô nhuốm nỗi tang thương già dặn so với tuổi, bầu không khí thoáng chốc vẩn lên thê lương. Tôi ngồi dậy, cười hỏi:
– Tôi đói rồi, có muốn ăn cơm rang trứng không?
Ma Lạt Thang vui vẻ gật đầu:
– Tôi thích cho thêm ít tôm nõn, cả cà rốt càng tốt.
Ma Lạt Thang không nhúng tay vào việc bếp núc bao giờ. Tôi xuống bếp được nhưng khả năng nấu nướng nói chung bình thường, riêng cơm rang trứng thì tuyệt khéo, khiến Ma Lạt Thang rất thích. Tôi vừa đánh trứng vừa nhớ tài bếp núc của Lục Lệ Thành, người này mà không làm tài chính thì có thể mở hàng ăn, nhất định sẽ kiếm bẫm.
Ăn ăn uống uống, nói nói cười cười một hồi, Ma Lạt Thang cũng thổ lộ xong tâm sự và mau chóng chìm vào giấc ngủ, tôi thì vẫn mở mắt thao láo nhìn mãi lên trần nhà. Nằm đến nỗi ê ẩm cả người, đành bò dậy lấy thuốc an thần Lục Lệ Thành mua cho, uống hai viên, bây giờ mới ngủ được.
Buổi sáng thức dậy tôi vẫn thấy mệt, cảm giác như chưa hề được nghỉ ngơi, đây chính là tác dụng phụ của việc dỗ giấc bằng thuốc thang. Nhưng mất ngủ thì còn khổ hơn, cân đong hai đồng, chọn nhẹ tránh nặng là hơn hết.
Chỉ có một bồn rửa mặt nên tôi không tranh với Ma Lạt Thang. Cô rửa mặt đánh răng ào ào như đánh trận, vừa tô son vừa lao xuống gác:
– Sắp muộn rồi, đi trước đây! Bà còn muốn ngủ thì cứ ngủ, tôi sẽ gọi điện xin Tống Dực cho bà nghỉ thêm ngày nữa.
Đợi cô đi hẳn, tôi bò dậy đánh răng rửa mặt. Trốn mồng Một, không trốn được hôm Rằm, đằng nào cũng phải đối diện thôi. Tôi búi gọn tóc tai, trang điểm nhẹ, chọn mặc bộ đồ trang trọng, lại thấy trong hộp trang sức có một cặp nhẫn đầu lâu bằng đồng trắng không nhớ mua từ bao giờ, bèn lấy ra, một lớn một nhỏ, vừa vặn để đeo một chiếc vào ngón cái, một chiếc vào ngón trỏ.
Trông thấy tôi, Karen rất ngạc nhiên:
– Alex nói chị bị ốm mà.
– Sắp khỏi rồi.
Lục Lệ Thành và Tống Dực một trước một sau đang bước ra khỏi văn phòng, trông thấy tôi thì đều sững cả lại. Chỉ khác là ngay sau đó Lục Lệ Thành ngắm tôi từ đầu đến chân rồi mỉm cười, Tống Dực thì tái mặt, ánh mắt trượt qua tôi nhìn đi chỗ khác.
Karen cầm một chồng tài liệu đến gần cho Tống Dực xem, hai người hạ giọng trao đổi vài câu.
Lục Lệ Thành tới bên bàn tôi, mỉm cười nhận xét:
– Can đảm hơn tôi nghĩ đấy! Tôi những tưởng cô phải trốn ở nhà ít nhất là ba ngày nữa.
Tôi hừ một tiếng, không buồn để ý đến anh ta, mở máy tính ra bắt đầu làm việc. Nhác thấy cặp nhẫn đầu lâu trên tay tôi, Lục Lệ Thành vừa cười vừa ho một tiếng:
– Tuổi nổi loạn của cô xem ra muộn hơn người khác nhỉ!
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta:
– Hình như hôm nay tâm trạng anh rất vui vẻ?
Tống Dực đứng ở cửa văn phòng, cất tiếng gọi:
– Elliott, sắp đến giờ rồi!
Lục Lệ Thành cười đáp:
– Ừ, hôm nay tôi vui lắm ấy!
Nói đoạn cùng Tống Dực rời văn phòng.
Cả phòng lặng ngắt, tôi vùi đầu làm việc, nhưng ngờ ngợ có điều khác lạ nên ngẩng lên. Mọi người đều đang nhìn tôi.
– Sao thế?
Peter kêu to:
– Sao thế? Chị nói sao thế? Chị không thấy vẻ mặt Elliott lúc nói chuyện với chị ư?
Tôi nhìn trở lại màn hình:
– Thiển cận! Chắc cậu không ngây ngô đến mức cho rằng trước Mike và khách hàng, Elliott cũng giữ cái vẻ trơ như phỗng sành đấy chứ?
Mọi người cười ồ. Karen phụ họa:
– Có tôi làm chứng. Khi nói chuyện với Alex anh ấy thường cười tươi lắm!
Peter vẫn lủng bủng trong mồm, mọi người đều không buồn quan tâm đến cậu ta.
Chữ trên màn hình cứ tản mát nhạt nhòa, tôi gắng sức mấy bận vẫn không thể tập trung tinh thần, bèn buông xuôi. Ngồi trước màn hình, tay đặt lên bàn phím, ra vẻ nghiêm túc làm việc, nhưng đầu óc không hiểu bay tận đẩu đâu. Tôi không hề kiên cường, tuy tôi vẫn ép mình kiên cường. Trước mặt người ngoài còn gắng sức đeo mặt nạ lên, nhưng hễ không ai chú ý là cái mặt nạ nứt ngay lập tức.
Nghe tiếng Tống Dực nói với Karen, tôi vụt choàng tỉnh, đồng hồ máy tính cho biết mới hơn một tiếng trôi qua, cảm giác giày vò vì thời gian ì ạch thật là khó chịu đựng.
Tôi đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, tìm một góc vắng người để gọi điện. Chuông vừa reo, Lục Lệ Thành đã bắt ngay:
– Sao đấy?
– Trưa tôi gặp anh một lát, được không?
– Được – Anh ta ngẫm nghĩ – Gặp ở quán cà phê mà chúng ta giáp mặt lần đầu nhé! Chỗ đó yên tĩnh, tiện nói chuyện.
Tôi ngắt điện thoại, cúi đầu lê bước trở về. Bước vào văn phòng thật sự cần có dũng khí.
Một người từ trong xăm xăm đi ra, hai bên đâm sầm vào nhau, tôi vẫn đang ốm, vốn dĩ đầu nặng chân nhẹ, lại đương lúc thất thần, liền loạng choạng ngã ngửa ra sau. Người đó vội chộp lấy cánh tay tôi, định giữ tôi lại.
– Xin l… – Ngẩng đầu lên, nhận ra là Tống Dực, tôi bèn vô thức giật lùi, vùng mạnh khỏi anh.
Trước phản ứng của tôi, mắt anh ánh lên đau đớn, người cứng đờ, tay cũng buông lỏng. Tôi đang đà lùi, không còn ai níu nên mất thăng bằng ngã bệt xuống sàn.
Tống Dực toan chìa tay đỡ, chìa đến nửa chừng lại dừng, đăm đăm nhìn tôi, trong đôi mắt đen là đau đớn và dằn vặt. Trái tim tôi co bóp rất đau, nhưng chỉ còn cách ép mình không nhận thấy, quay mặt đi, đứng dậy, không nói một câu, tập tễnh băng qua anh trở vào văn phòng.
Buổi trưa, khi tôi đến quán cà phê, Lục Lệ thành đã ở đó rồi, ngồi đúng chỗ chúng tôi gặp mặt lần đầu. Ngó bộ dáng tập tễnh của tôi, anh ta cười:
– Bệnh cũ chưa lành, lại thêm bệnh mới rồi sao?
Tôi ngồi xuống đối diện, gấp rút nói:
– Mong anh đáp ứng tôi một chuyện. Xin đổi cho tôi sang phòng khác, đi đâu cũng được.
Anh ta nhấp một ngụm cà phê, điềm tĩnh nói:
– Được, vừa vặn cuối năm chỗ tôi đang thiếu người.
Tôi nhẹ cả người:
– Cảm ơn anh, cảm ơn!
Anh ta trầm ngâm uống cà phê, ăn sandwich. Phục vụ đến hỏi tôi cần gì, tôi trỏ những món Lục Lệ Thành đã gọi, hờ hững nói:
– Giống anh ấy.
Ánh mắt tôi vô thức dõi ra cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng quá đỗi quen thuộc ấy khoác áo đen từ trong cửa kính đi ra, mặt cúi xuống như thể tâm sự trùng trùng, dáng hình lần quất sầu muộn.
Hễ trông thấy anh là tim tôi đau đớn, nhưng mắt nhìn cứ quyến luyến không rời. Chưa bao giờ ngờ được rằng một ngày kia, đến nhìn anh cũng trở thành ước mơ xa xỉ. Cũng may ở cái góc không ai biết tới này, tôi vẫn có thể dõi mắt theo anh.
Giọng Lục Lệ Thành đột nhiên vang lên:
– Bữa trước cô tới đây, là để nhìn thấy anh ta?
Tôi giật bắn mình, theo bản năng muốn phủ nhận, “Không hiểu anh đang nói gì…” nhưng lập tức tỉnh ngộ. Anh ta từng chứng kiến bao nhiêu hành vi mất mặt của tôi, nắm bắt quá nhiều bí mật của tôi rồi, phủ nhận trước mặt anh ta là hành động hoàn toàn thừa thãi.
Phục vụ bưng cà phê và sandwich lại, tôi liền cúi xuống ăn để tránh sự gượng gạo nếu phải tiếp chuyện.
Lục Lệ Thành im lặng quan sát, tôi ngẩng lên, anh ta liền nhìn đi chỗ khác, tựa hồ muốn lảng tránh tôi. Đây không phải tính cách Lục Lệ Thành! Tôi đang ngạc nhiên thì anh ta lại nhìn về phía tôi, trong mắt đã chứa đựng những tia chế nhạo:
– Tôi sẽ mau chóng điều cô sang chỗ tôi.
Tôi biết, anh ta đang giễu cợt tôi ban đầu có gắng sức tiếp cận Tống Dực, bây giờ lại ngậm đắng nuốt cay muốn lánh xa anh. Kể cũng thực mỉa mai!
– Cảm ơn anh! – Tôi gọi phục vụ đến thanh toán – Để tôi trả cho.
Lục Lệ Thành không tranh giành, trỏ miếng sandwich tôi mới cắn được mấy miếng, bảo phục vụ:
– Gói lại.
Tôi toan lên tiếng phản đối, anh ta đã nói át đi:
– Bây giờ cô không đói, không có nghĩa là lát nữa không đói.
Kinh nghiệm thực tiễn bao lần đã chứng minh, hễ tranh cãi với Lục Lệ Thành là tôi luôn thua, nên tôi lẳng lặng tiếp nhận quyết định của anh ta.
Lục Lệ Thành hoạt động rất năng suất, hôm sau tôi nhận được thông báo, bộ phận anh ta mượn tôi về. Khi tôi thu dọn bàn làm việc, Peter và mấy người kia cũng đến giúp một tay, cười hi ha chào từ biệt:
– Sang năm gặp lại nhé!
Sắp Tết rồi, ai cũng vui vẻ vô cùng.
Từ lúc tôi sắp xếp đồ đạc đến lúc rời khỏi, Tống Dực ở yên trong văn phòng anh, không có tạm biệt theo thông lệ, không có hẹn gặp cho đúng phép, từ đầu tới cuối anh không tham gia một lời vào việc này.
Khi tôi ngồi xuống bàn làm việc, Young đến nói chuyện với tôi. Hồi tưởng mấy tháng trước, hệt như vừa nằm mộng, đánh một vòng thật rộng, cuối cùng lại quay về. Bấy giờ ăm ắp khát khao hy vọng, bây giờ chỉ những trốn chạy tuyệt vọng.
Tôi đang thương thân thì Helen vào thông báo cả phòng đi họp.
Lục Lệ Thành nói thiếu người làm. Quả nhiên là thiếu! Khi rời phòng họp, vẻ mặt ai nấy điều nghiêm nghị, chẳng lòng dạ đâu mà nói cười nữa. Nếu không dốc sức làm việc, chỉ e ăn Tết cũng không được thư thái, vì thế tất cả sẵn sàng chịu cực lúc này, để tết nhất được thoải mái nghỉ ngơi.
Công việc nặng nề đè tôi xuống đến độ không còn thời gian mà tủi phận. Hôm nào cảm giác cũng là: bận, bận, bận!
Buổi tối, tôi thường tăng ca đến khuya, nhưng không còn người bầu bạn ở đầu bên kia máy tính nữa, cũng rất lâu không đăng nhập MSN, thậm chí tôi còn xóa luôn shortcut của nó khỏi màn hình rồi.
Buổi tối cuối tuần, kết thúc bảng phân tích dở dang xong thì vẫn còn khá sớm, tôi nhìn màn hình mà đờ ra một lúc, rồi không hiểu vì sao lại mở MSN. Có lẽ là vì tối muộn quá cô quạnh, nỗi nhớ như bóng theo hình khiến người ta không sao trốn được, làm tôi muốn đọc lại những lời anh từng nói. Cũng có lẽ là vì mới hơn mười giờ, người có bạn gái không thể lên mạng được, nên tôi yên tâm mạnh dạn chiều lòng nỗi nhớ của mình.
Không ngờ nick anh đang sáng, mở cửa sổ chát liền bật ra, “Anh tưởng em sẽ không đăng nhập nữa”.
Tưởng đâu vừa thấy anh ngoài đời thực, tôi hoảng hốt chỉ muốn cướp đường tháo chạy, bèn ấn liên tục các dấu X,X, đóng MSN. Một lúc sau, không thể kiềm chế được, tôi lại đăng nhập MSN lần nữa, nhưng lần này chọn để chế độ ẩn danh.
Tống Dực không gửi thêm tin nhắn cho tôi, nhưng nick vẫn bật sáng. Tôi trừng nhìn hình đại diện, mà tưởng đâu đang nhìn chính bóng dáng anh. Phải ở sau lưng anh tôi mới dám thỏa sức ngắm nhìn. Mai này chúng tôi vẫn ra vào đụng chạm, không thể né tránh được, lẽ nào tôi định vĩnh viễn lẩn trốn anh hay sao?
Tôi chuyển trạng thái sáng trở lại, cho thấy là đã lên mạng, “Xin lỗi, vừa rồi mới đăng nhập thì máy tính đột nhiên bị treo, nên rớt mạng”.
“Không sao”.
Tôi mỉm cười với màn hình, một cuộc đối thoại mới lịch sự nghi thức làm sao!
Anh hỏi tôi, “Dạo này em ổn không?”
“Ổn lắm! Nhờ ơn Lục Lệ Thành, ngay cả thời gian gọi điện cũng không có nữa, vì thế không rảnh rỗi mà suy tư quá nhiều chuyện”. Tôi biết anh đang khéo léo tìm hiểu điều gì, nên cũng khéo léo gửi cho anh biết đáp án anh muốn nghe.
Rất lâu sau, anh mới nói, “Xin lỗi, anh không biết em là bạn thân của Liên Sương”.
“Điều này thì liên quan gì đến việc chúng em là bạn?”.
“Lúc ấy anh không biết phải đối diện với em thế nào, nên chỉ còn nước trốn chạy đến Singapore!”.
Không! Thứ tôi cần không phải là giải thích. Tôi bặm môi, gõ trên bàn phím, “Nếu anh thật sự cảm thấy áy náy, em muốn hỏi anh một câu”.
“Em hỏi đi”.
“Nói tóm lại, anh đã thích em bao giờ chưa?”
Màn hình lặng ngắt, tôi không cam lòng, tiếp tục truy hỏi, “Đã bao giờ anh thích em chưa? Dẫu chỉ một chút thôi”.
Vẫn không có bất kỳ hồi đáp nào. Tôi gục xuống bàn cười méo mó, gõ từng ký tự một, “Anh không cần khó xử, em nghĩ anh đã cho em đáp án rồi. Dù thế nào cũng cảm ơn anh, anh đã mang vào đời em một giấc mộng hoa lệ nhất, hạnh phúc nhất. Khi tỉnh mộng, tuy em hoàn toàn trắng tay, nhưng trong mộng, em đã từng vô cùng vui sướng”.
Tôi bấm đóng, thoát khỏi MSN và tắt máy tính.
Tôi ngồi bên cửa sổ, kéo rèm ra, trước mắt là bạt ngàn ánh đèn của muôn nhà, nhưng tôi chỉ một mình cô độc. Cầm điện thoại lên, muốn tìm một người trò chuyện mà không biết nên gọi cho ai. Nỗi lòng này không thể thổ lộ với người bạn tâm tình duy nhất, tôi đành nghịch điện thoại, rồi bật nhạc chuông cho mình nghe.
Gió lồng lộng tràn qua đồng dã, cuốn hết đi để dạ ai đau, chuyện xưa phủ bụi đã lâu, pháo hoa thuở ấy đèn màu đêm nay. Nhớ ngày cũ ai hay mộng cũ, vẫn âm thầm lưu giữ trong lòng, đợi trùng phùng thỏa ước mong, tim rung động lại sóng lòng trào dâng. Dù mấy kiếp vòm không vẫn thế, cũng như ta chẳng thể thờ ơ, sóng tình cuộn đến như mơ, lãng quên thật khó hững hờ chẳng xong. Như lớp lớp trùng dương mải miết, như êm đềm băng tuyết đã tan, để lòng lắm nỗi xốn xang, đã xa kiếp trước chưa màng kiếp sau. Tình sau nặng đớn đau nào ngại…
Đêm nay, đèn phố lung linh, tôi đứng bên cửa sổ, cầm điện thoại bật đi bật lại bài hát, nghe mãi đến khi cạn pin mới thôi.
Mùi thức ăn thơm nức làm tôi bừng tỉnh. Đương lúc ngái ngủ, chỉ thấy mùi thơm cứ tạt vào mũi, tôi thì đã đói như bào ruột, liền lanh lẹ ngồi dậy, vừa hít hít mũi vừa xây xẩm mặt mày. Có ai nói cho tôi biết đây là đâu không?
Tôi mở cửa phòng ngủ. Lục Lệ Thành đeo tạp dề đang bận rộn trong bếp, tay thớt tay dao, động tác rất thuần thục, thấy tôi đầu bù tóc rối trố mắt nhìn mình, anh ta nói:
– Cô dậy đúng lúc quá! Rửa mặt là ăn cơm luôn được, trong ngăn đựng đồ của phòng vệ sinh có bàn chải và khăn mặt mới đấy!
Tôi vịn tường lần mò đi vào nhà vệ sinh, lúc miệng đang đầy bọt kem, cuối cùng cũng nhớ ra vì sao mình lại ở đây. Tôi rửa sạch mặt rồi đi ra, vừa chải tóc vừa hỏi:
– Có đũa cũ bỏ đi không?
– Làm gì?
– Có thì cho tôi một chiếc, không thì thôi.
Lục Lệ Thành ném cho tôi một chiếc đũa mới:
– Dùng cái này đi!
Tôi vấn tóc thành búi rồi lấy đũa cài lại, ngắm nghía mình một lát, cuối cùng cũng không xơ xác bơ phờ giống ma nữa nữa rồi. Lục Lệ Thành đã tháo tạp dề, đang dọn bàn ăn, trông thấy thế thì cười nói:
– Có vẻ tiên phong đạo cốt lắm.
Tôi ngẫm nghĩ, kể cũng đúng, trên mình mặc áo phông xám rộng thùng thình thay cho áo ngủ, đầu lại vấn búi tóc đạo sĩ! Không đợi anh ta xới cơm, tôi trước tiên xơi ngay miếng cà tím bung, không kìm được buột miệng “ồ” một tiếng, sém tí nữa thì lịm cả người:
– Lục Lệ Thành, anh không chỉ vành ngoài bảy chữ, mà rõ ràng là pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm.
Anh ta đưa cơm cho tôi, ra vẻ khiêm tốn:
– Đâu có! Đâu có!
Tôi cười, trỏ vào đầu mắt và tay anh ta:
– Đây có! Đây có! Đây có… đều rất giỏi giang.
Lục Lệ Thành phá lên cười. Tôi cầm bát cơm, bắt đầu ăn như rồng cuốn, Lục Lệ Thành phải luôn miệng nhắc:
– Từ từ thôi, từ từ, lần này cơm canh rất đủ, cô khỏi phải tranh cướp với tôi.
Tôi không màng nói chuyện, chỉ cắm mặt vào ăn, vốn dĩ đã đói, thức ăn lại quá ngon, đến cả rau xanh xào suông mà qua tay anh ta cũng đủ mùi vị màu sắc, tôi ăn hết một bát cơm to, cuối cùng mới hãm bớt tốc độ:
– Lục Lệ Thành, người như anh đây. Cổ Long có một câu miêu tả rất chính xác.
– Câu gì? – Lục Lệ Thành hứng thú hỏi.
– Có người thậm chí cho rằng việc gì y cũng có thể làm được, trừ mỗi việc sinh con mà thôi*.
*Có người thậm chí cho rằng việc gì y cũng có thể làm được, trừ mỗi việc sinh con mà thôi: Câu tả Quách Đại Lộ, trích trong Hoan lạc anh hùng của Cổ Long.
Lục Lệ Thành hằm hằm nói:
– Ăn cơm đi!
Tôi hào hứng hỏi:
– Vì sao anh nấu nướng siêu thế? Phải chăng một vị khách nào đó của anh mê đồ ăn ngon? Cũng không đúng! Nếu ông ta thích ăn ngon, anh cứ việc triệu tập một đầu bếp giỏi đến là được mà. Hay có người thích nấu nướng, nên anh mới luyện công phu bếp núc để cùng nấu nướng với người ta? Nếu thật sự như vậy thì khách hàng rất biến thái, mà anh thì biến thái còn hơn khách hàng.
Lục Lệ Thành phớt lờ, lòng hiếu kỳ của tôi càng dữ dội:
– Chẳng lẽ không phải vì khách hàng, mà vì yêu đương? Một cô bạn gái trước đây thích ăn đồ anh nấu? Tôi tấm tắc cảm thán – Hóa ra anh xây nhà cũng được xây tổ ấm cũng xong. Thực sự không nhìn ra đấy!
Trước điệu bộ nằng nặc như thể không biết đáp án thì quyết không bỏ cuộc của tôi, Lục Lệ Thành có phần dao động:
– Sao cô lại tọc mạch thế?
– Tọc mạch là thiên chức và nghĩa vụ của phụ nữ – Tôi giở giọng hoa lá.
Lục Lệ Thành điềm đạm nói:
– Cách đây năm năm, bố tôi mắc bệnh nặng, tôi đón cụ xuống Bắc Kinh chạy chữa, trong hơn nửa năm cụ điều trị, khả năng nấu nướng của tôi từ 0 đã tăng lên đến 100 điểm. Nấu nướng không cần năng khiếu, chỉ cần tấm lòng.
Tôi thắc mắc:
– Năm năm trước kể ra anh cũng giàu rồi, vì sao không thuê đầu bếp?
Lục Lệ Thành buông đũa, mắt nhìn vẩn vơ thức ăn trên bàn:
– Thời đại học, vì muốn dành dụm tiền nên tất cả các kỳ nghỉ tôi đều đi làm thêm. Bốn năm đại học, tôi chỉ về nhà một lần. Tốt nghiệp xong, vì muốn mau chóng kiếm được tiền, năm năm tôi chỉ về hai lần, một trong hai lần đó còn là đảo qua nhân dịp công tác. Tôi luôn tự nhủ bây giờ mình gắng gỏi là để sau này bố mẹ sống dễ chịu hơn, được phụng dưỡng tử tế hơn. Không ngờ tôi chưa kịp trọn đạo hiếu, bố tôi đã mắc bệnh nặng. Tôi đón cụ xuống Bắc Kinh chữa trị, sẵn sàng dốc hết tiền bạc đang có ra, nhưng tiền nhiều hơn nữa cũng không giữ được cụ, những thứ có thể mua bằng tiền cụ đều không cần, vì thế tôi chỉ còn cách xuống bếp hàng ngày, để bố được ăn những món chính tay con trai nấu. Nói là tôi đang tận hiếu, thì không chính xác bằng nói tôi đang bù đắp những hổ thẹn và day dứt của mình. Nỗi đau “con muốn báo hiếu mà cha chẳng còn” này, người chưa trải qua căn bản không thể thấm thía được.
Tôi đâm áy náy:
– Xin lỗi, tôi không nên tọc mạch như vậy.
Lục Lệ Thành cười, cầm đũa lên:
– Không sao, ăn cơm thôi.
Chúng tôi đang lặng lẽ ăn thì chuông điện thoại đột ngột réo vang, Lục Lệ Thành liền buông đũa bát đi nghe, hiển nhiên không nhiều người biết số này, điện thoại reo hẳn là có chuyện.
– Tôi đây. Ừ, cô ấy ở đây, ừ, được – Anh quay lại gọi – Tô Mạn, ra nghe điện!
– Tôi á? – Tôi trỏ vào chóp mũi mình, không hiểu điện thoại tìm tôi mà sao lại gọi vào máy bàn nhà anh ta.
– A lô!
– Tôi đây, bà muốn làm tôi chết khiếp hả? Bà có biết tôi và Tống Dực suýt chút nữa là lật tung cả thành Bắc Kinh lên không? Giọng Ma Lạt Thang đã có phần thổn thức.
Tôi thắc mắc:
– Chẳng phải tôi ở đây hay sao!
– Ăn cơm tối xong, tôi với Tống Dực quay lại thăm bà, giường bệnh trống trơn. Đi hỏi y tá hộ lý thì họ không hề hay biết, còn chất vấn ngược chúng tôi. Gọi điện cho bà, máy tắt. Đến nhà tìm bà, bảo vệ nói chưa về. Gọi điện cho hai bác, bác gái kể hồi sáng bà vừa báo cuối tuần này không về nhà, bảo tôi gọi di động ấy, tôi không dám hỏi nhiều, sợ hai bác lo lắng, đành ứng đối qua quít vài câu rồi gác máy. Đoán chừng bà đang ở với Lục Lệ Thành, bèn gọi di động cho anh ta, cũng tắt máy luôn. Về sau chúng tôi hết cách, Tống Dực đành gọi di động cho giám đốc MG, nói có việc gấp nhất thiết phải tìm Lục Lệ Thành, lão ấy còn khó chịu, lần lữa lâu lắc mới cho chúng tôi số máy. Bà muốn tận hưởng khung trời riêng hai ta thì xấu tốt gì cũng phải nhắn tôi một câu chứ! Có biết tôi lo lắng nhường nào không?
Tôi phát khô cả họng, không nói được câu nào. Ma Lạt Thang rối rít giục:
– Tô Mạn, bà chết rồi sao? Nói gì đi chứ!
– Tôi ổn cả, đêm qua tôi ở chỗ Lục Lệ Thành.
Điện thoại lặng đi một lát, giọng Ma Lạt Thang hơi căng thẳng:
– Mạn Mạn, bà sao thế? Có phải đang giận tôi không?
– Không hề, tôi không giận gì bà cả.
– Có phải Lục Lệ Thành đã nói gì với bà không?
– Không, thật sự không hề, tôi không giận…
Lục Lệ Thành giằng lấy điện thoại:
– Cô Hứa, tôi Lục Lệ Thành đây. Tôi và Tô Mạn đang ăn cơm, có việc gì đợi chúng tôi ăn xong hẵng nói được không?
Không rõ Ma Lạt Thang nói sao, chỉ biết Lục Lệ Thành đáp rất lịch thiệp:
– Được, không sao, tôi sẽ chăm sóc cô ấy. Được mà, được, tôi sẽ nhắc cô ấy mở điện thoại. Được, chào cô! – Anh ta gác máy – Ăn nữa không?
Tôi lắc đầu:
– Thật ra no lâu rồi, chỉ vì cơm ngon quá, nên mới ăn nhiều hơn bình thường thôi.
Anh ta không nói gì, bắt đầu thu dọn bát đũa. Tôi ngại ngùng:
– Để tôi rửa cho.
– Khỏi, cô uống thuốc đi, thuốc trên bàn đấy! Riêng thuốc trong lọ xanh thì không cần uống.
Tôi dốc ra một nắm thuốc cả vàng cả xanh, uống hết một hơi. Da thịt bị thương có thể uống thuốc, trái tim bị thương chữa trị làm sao?
Tôi cầm thuốc lá và bật lửa của Lục Lệ Thành, đến đứng bên cửa sổ. Đẩy cửa ra, không khí lạnh giá khiến tinh thần sảng khoái hơn đôi chút. Tôi châm thuốc, ngắm đất trời qua làn khói mờ.
Chắc Lục Lệ Thành đã cố ý không sửa sang khu vực quanh nhà, để đất hoang hóa hoàn toàn. Con Jeep Wrangler đen bóng đang nghỉ ngơi trên một vạt cỏ khô cằn. Đằng xa là một rặng cây ăn quả, trên những cành nâu đen phủ lớp tuyết chưa tan, đen trắng đan xen, trông càng rõ vẻ tiêu điều hiu quạnh.
Khi tôi hút hết điếu thuốc thì tiếng nước chảy ồ ồ trong bếp cũng im bặt. Một lát sau, Lục Lệ Thành đến đứng sau lưng tôi, hỏi:
– Cô định biến mình thành kẻ nghiện ngập đấy à?
Tôi quay lại, chúng tôi đứng gần như sát rạt. Tôi ngước lên phả một cuộn khói vào mặt Lục Lệ Thành, anh ta cau mày, tôi ngẩng đầu, mặt gần đụng chạm đến cằm anh ta, cười hỏi:
– Đêm qua anh đã biết tất cả những điều anh muốn biết rồi, giờ định hành động sao đây?
Lục Lệ Thành lùi ra sau một bước, cũng cười:
– Tôi vẫn hy vọng cô có thể làm gì đó.
– Thế thì anh phải thất vọng rồi. Tôi không định chạy đến chỗ Ma Lạt Thang để vạch trần Tống Dực đâu, vì tôi tin anh ấy không phải loại người như thế. Tống Dực thật lòng yêu Ma Lạt Thang, nếu anh trông thấy ánh mắt anh ấy nhìn Ma Lạt Thang thì khắc hiểu.
– Vậy anh ta đối với cô thế nào? Tôi tin rằng mọi hành động của Tống Dực đối với cô, cứ suy từ Ma Lạt Thang ra, cũng chỉ bộc lộ một chữ “yêu”.
– Anh ấy đã làm gì cho tôi? Sao tôi chẳng biết gì? – Tôi chớp đôi mắt to, nghi hoặc hỏi.
Lục Lệ Thành trừng trừng nhìn tôi, không nói không rằng. Tôi rít một hơi, kẹp thuốc kẽ tay nói:
– Tung tin đồn nhảm tấn công đối thủ cạnh tranh không phải là việc mà người có vai vế như Lục Lệ Thành nên làm.
Lục Lệ Thành lắc đầu cười:
– Tô Mạn, cô khá lắm!
– Cảm ơn. Tôi thọ giáo sư phụ tốt nhất mà lại – Tôi chớp chớp mắt với anh ta.
– Cảm ơn đã khen – Anh ta cười méo xệch.
Tôi tựa vào cửa sổ, quan sát Lục Lệ Thành:
– Hình như anh không hề thất vọng, có thể hé lộ đôi chút với tôi không? Anh định dùng cách gì chia rẽ Tống Dực và Ma Lạt Thang?
– Đang nghĩ, chưa có kế hoạch hoàn hảo. Vốn dĩ định lợi dụng cô, nhưng cô lại không phối hợp.
Tôi ôm bụng cười, châm tiếp một điếu thuốc, quay đi ngồi xuống bậu cửa sổ, vừa hút thuốc vừa nhìn ra xa. Lục Lệ Thành đứng bên tôi, cũng châm một điếu thuốc:
– Tống Dực có gì hay? Mà cô không hề oán hận anh ta?
Tôi ngẫm nghĩ:
– Không hận, bởi anh ấy chọn Ma Lạt Thang tuyệt đối không phải vì nguyên nhân như anh nghĩ. Nhất định anh ấy có lý do khác, có lẽ… có lẽ anh ấy chỉ bị tôi làm cảm động, còn người anh yêu thật sự là Ma Lạt Thang.
Lục Lệ Thành khinh bỉ cười khẩy:
– Xem ra tôi già thật rồi, không làm sao hiểu nổi cái thứ tình yêu sét đánh của anh ta với Hứa Liên Sương. Tôi những tưởng Tống Dực phải qua tuổi ấy lâu rồi kia chứ! Ngoài gốc gác của Hứa Liên Sương, tôi không nghĩ ra nguyên nhân gì khác khiên một gã đàn ông tam thập nhi lập đột nhiên đi yêu một người lạ, nhất là…
Tôi ngoảnh sang nhìn Lục Lệ Thành, anh ta cũng ngoảnh sang, đăm đăm nhìn tôi:
– Nhất là khi đã có cô rồi.
Tôi giật mình, vội quay mặt đi:
– Cảm ơn lời khen lầm chỗ của anh.
Lục Lệ Thành thở liền ba vòng khói:
– Tôi cứ mãi không muốn thừa nhận Tống Dực chiếm ưu thế, nhưng bây giờ kết quả dường như đã rõ ràng. Tôi buộc phải tính đến việc rời MG xong thì nên đi đâu.
Tôi bật cười:
– Giọng điệu thật không giống Lục Lệ Thành.
Anh ta cũng cười.
– Khi mọi việc thật sự đến nước này, thất bại có vẻ không khó tiếp nhận như tưởng tượng.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi trịnh trọng nói:
– Tôi không cho rằng sự việc sẽ phát triển theo hướng anh nghĩ. Cứ nhìn cách xử sự của Ma Lạt Thang, đủ thấy cô ấy chúa ghét bị người ta đính kèm với ông bố. Tống Dực thì rất kiêu hãnh, cũng rất tự tin, tôi không nghĩ anh ấy sẽ dựa vào thế lực của Hứa Trọng Tấn, vì đó là sự sỉ nhục đối với năng lực của anh ấy. Thế nên, anh không cần xếp quân cờ nặng đô Hứa Trọng Tấn sang bàn Tống Dực, bởi anh ấy không dùng đến đâu.
Lục Lệ Thành liếc tôi, châm chọc:
– Phán đoán của cô về Tống Dực à?
Vẻ mặt của anh ta rành rành, “Nếu cô phán đoán Tống Dực chính xác, thì làm sao phải ở đây?” tôi dần nổi chua xót đang cuồn cuộn trào lên trong ngực:
– Nếu anh không tin, chúng ta đánh cược! Chỉ cần anh không nói, nhất định Tống Dực sẽ không để bất cứ ai trong MG biết anh ấy là người yêu của con gái Hứa Trọng Tấn.
– Được! Cược gì đây? Đừng lôi việc tôi diễn kịch theo cô vào, việc đó bàn riêng.
Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra vài việc.
– Sau này anh không được dọa dẫm tôi, bắt nạt tôi, uy hiếp tôi. Và trả sơ yếu của tôi lại đây.
– Thế thôi à? – Lục Lệ Thành thản nhiên – Sơ yếu giả nhà cô tôi đã vứt vào máy nghiền giấy lâu rồi, bên Nhân sự không còn giữ bất cứ một giấy tờ gì về quá trình công tác của cô cả. Khi nào phát hiện ra thiếu hụt, chắc họ sẽ tưởng mình sơ suất đánh mất, cùng lắm là yêu cầu cô bổ sung bản khác mà thôi.
– Á? – Tôi khó lòng tiếp nhận được sự thực này.
Lục Lệ Thành cười giễu:
– Tôi dùng cô làm việc cho tôi, lẽ nào lại để hạng người như Linda đi bóc trần cô, hất tôi ngã ngựa? Suy cho cùng cô có óc không thế? Sao Lâm Thanh lại đào tạo được loại đồ đệ tối dạ nhường này?
Thì ra những sốt sắng phập phồng của tôi bấy nay đều là lo bò trắng răng. Lục Lệ Thành nhàn nhã nói:
– Tôi cho cô biết là vì không muốn dối gạt cô. Đổi vật cược đi!
Tôi hùng hổ nói:
– Anh mà thua thì phải nấu cơm cho tôi suốt đời.
Lục Lệ Thành ngẩn người nhìn tôi, nét mặt rất kín đáo, tôi biết việc anh ta lại đang giễu thầm rằng tôi là đồ điên đây, vì thế ỉu xìu:
– Tôi không nghĩ ra vật cược, thôi đến lượt anh.
Anh ta điềm đạm nói:
– Đây là lần đầu tiên tôi hy vọng kết quả mình thua. Tôi mà thua, cô yêu sách gì cũng được, còn nếu tôi thắng… – Anh ta ngẫm nghĩ một lát – Nếu tôi thắng, cô phải cùng tôi uống một bữa rượu, coi như tiễn tôi đi.
Anh ta nói cứ nhẹ như bấc, nhưng tôi nghe mà thương cảm ngập lòng. Đến tôi cũng không biết bây giờ mình mong Tống Dực hay Lục Lệ Thành thắng. Vì sao không thắng thì phải là thua? Vì sao không thành thì phải là bại? Vì sao cứ tụ họp xong là phải từ giã? Vì sao ngày lành cảnh đẹp luôn ngắn ngủi? Vì sao vĩnh hằng luôn là ảo vọng?
Tối hôm ấy, tôi đang ngồi trên chiếc giường rộng của mình nghĩ về quá khứ, hiện tại và tương lai của bản thân, thì có người gõ cửa cộc cộc. Tôi lao ra mở:
– Ai đấy?
– Tôi.
Mở cửa ra, thấy Ma Lạt Thang xách một va li nhỏ lao vào:
– Đêm nay tôi ngủ với bà.
Trong nhà tắm có đủ bàn chải, khăn mặt và khăn tắm cho Ma Lạt Thang, vì thế tôi không phải để ý chăm nom, lại trèo lên giường, nhưng suy nghĩ đã rối tung rồi.
Tắm xong, Ma Lạt Thang chạy vào bếp đun nước, thông thuộc lục tìm bộ ấm chén và trà hoa hồng của tôi, lại lấy nửa quả chanh trong tủ lạnh cắt thành lát, xếp lên đĩa sứ trắng. Nước sôi rồi, cô pha ấm trà hoa hồng, bưng khay trà và chanh lát đến tấm thảm cạnh giường tôi, dùng tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình:
– Xuống đây!
Tôi ôm gối ngoan ngoãn tụt xuống, cô rót hai chén trà hoa hồng, lại vắt mấy giọt chanh, một chén đưa tôi, còn một chén cho mình.
– Nói đi, Lục Lệ Thành đã kể những gì với bà?
Tôi đăm đăm nhìn hoa hồng từ từ nở tròn trong chén:
– Không nói gì cả, chỉ giới thiệu về phụ thân của bà thôi.
Ma Lạt Thang đặt chén trà xuống, vừa gỡ khăn tắm đang quấn trên đầu xuống lau tóc, vừa nói:
– Tôi đoán thế nào anh ta cũng kể chuyện này mà.
Tôi đặt chén vào lòng bàn tay, xoay từ từ, vừa để ngửi hương thơm hoa hồng, vừa để ủ ấm tay.
Ma Lạt Thang cúi xuống nhìn tôi:
– Bà nói thật đi, có giận không?
– Lúc mới nghe thì hơi sửng sốt, cũng hơi hờn giận, nhưng sửng sốt nhiều hơn. Bây giời hết cả sửng sốt lẫn giận rồi.
Ma Lạt Thang ôm lấy tôi, ngả đầu vào vai tôi:
– Tôi biết bà không nỡ giận tôi mà.
Tôi cười:
– Phì! Là không đủ sức giận thôi, không phải không nỡ.
Ma Lạt Thang cười khanh khác một lúc, rồi mè nheo:
– Lấy ráy tai giúp tôi nhé.
Ma Lạt Thang rất thích được tôi lấy ráy tai cho. Có lúc, tôi đang lấy hộ, cô đã ngủ ngon lành rồi.
Tôi “ừ” một tiếng, cô liền chạy vào nhà vệ sinh lấy tăm bông.
Cô đẩy dịch khay trà sang một bên, ngả đầu xuống đùi tôi. Trước tiên tôi dùng chanh tẩm ướt hai miếng bông trang điểm đắp lên mắt cô, tiếp đó bật đèn giường, cẩn thận rẽ tóc cô ra, cặp cho chắc xong bắt đầu lấy ráy tai. Cô nằm ườn ra, vẻ rất thoải mái, y như một con mèo lười.
– Mạn Mạn, ba là ba, tôi là tôi. Đời này có hai thứ tôi ghét nhất, một là tên tôi, hai là họ tôi. Tôi thường nghĩ, nếu tôi không mang họ Hứa, không tên là Liên Sương, thì cuộc đời này có lẽ đã hạnh phúc hơn nhiều. Chuyện may mắn nhất đời tôi là quen được bà. Bà biết không? Trước khi gặp bà, tôi không hề biết thế nào là cười thành tiếng, chính bà đã dạy tôi cách hưởng thụ niềm vui bình thường của cuộc sống. Chúng ta ngồi trên vỉa hè tu một chai bia mà cũng cười ha hả, ăn tôm hùm cay như thế mà vẫn cười sằng sặc. Bà dẫn tôi đi lượn phố, mua được chiếc khăn đẹp, bà có thể vui đến nửa ngày trời. Thú thực với bà, trước khi mình quen nhau, tôi luôn thắc mắc vì sao ông trời để tôi sinh ra trên cõi đời này, bây giờ tôi không bận tâm thắc mắc nữa. Những việc bung bét của gia đình, tôi mong rằng suốt đời suốt kiếp đừng nhớ đến. Những việc đã qua, tôi muốn vĩnh viễn quên đi, tôi chỉ muốn nhìn tới phía trước, tôi chỉ muốn làm Ma Lạt Thang, sống vô tư hồn nhiên, sống cao hứng vui vẻ, bà hiểu không?
– Tôi hiểu. Trước đây tôi không tò mò chuyện nhà bà, sau này cũng không hứng thú, nên bà không cần phải rườm rà thế.
Tôi bảo cô trở người, tiếp tục lấy ráy tai bên kia. Cô gỡ miếng bông trang điểm ở một bên mắt xuống, nheo mắt nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên tinh quái:
– Vậy chúng ta nói vài chuyện thú vị nhé! Đêm qua bà với Lục Lệ Thành đã làm những gì?
– Làm mấy chuyện đồi bại – Tôi cười.
Ma Lạt Thang lập tức thét lên “Dừng tay”, rồi lăn mình chồm dậy, chăm chăm nhìn tôi:
– Đau không?
– Không đau.
– Sướng không?
– Sướng lắm!
– Sướng đến mức nào, có “sướng như lên tiên” giống trong sách miêu tả không?
Ma Lạt Thang đầu ngẫm nghĩ, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc. Tôi chồm tới, véo mũi cô:
– Đồ dê cụ, dê cụ! Tôi và Lục Lệ Thành cùng hút thuốc thôi, bà suy diễn đến đâu vậy?
Ma Lạt Thang thất vọng ra mặt, vung tay đánh tôi:
– Bà cố ý làm tôi hiểu lầm, bà dê cụ hay tôi đây?
Chúng tôi quấn lấy nhau, tay đấm chân đạp trên thảm, đánh đến lúc mệt phờ thì nằm sấp trên đệm thở hồng hộc. Ma Lạt Thang uống một ngụm trà:
– Tôi có một câu, nhưng là nói thật mất lòng.
– Nói đi!
– Lục Lệ Thành hơi quỷ quyệt, lòng dạ thâm sâu đến mức có thể sánh ngang với ba tôi. Tôi sợ bà không chế ngự được anh ta. Đối với Lục Lệ Thành, bà nên giữ khoảng cách một chút, đừng cắm đầu cắm cổ lao vào.
– Bà đang truyền thụ cho tôi kinh nghiệm đối xử với đàn ông đấy hả? – Tôi ngạo nghễ nhìn cô – Tôi không phải chuột mà định treo chuông cổ mèo, tôi có chán sống đâu!
Ma Lạt Thang cầm nệm quất tôi, ngăn chặn thành công lời lẽ huênh hoang của tôi. Đầu tôi vùi vào nệm, lòng dạ tái tê, nhưng giọng điệu thì nhẹ như bông:
– Ma Lạt Thang! Hứa với tôi một việc, đừng hỏi han đến chuyện của tôi và Lục Lệ Thành, tôi cũng không hỏi chuyện của bà với Tống Dực, chúng ta ai nấy giữ cho mình một chút không gian riêng.
Ma Lạt Thang giơ chân đạp tôi:
– Tôi luôn chừa đủ không gian riêng cho bà. Sau khi bà nghỉ việc, từ đầu đến cuối tôi đã lèm bèm bao giờ chưa? – Cô thở dài thườn thượt, giọng buồn buồn – Hồi ba tuổi tôi đã biết, chuyện tình cảm nam nữ, ấm lạnh chỉ có mình hay, người khác nói thế nào cũng vô dụng.
Giọng cô nhuốm nỗi tang thương già dặn so với tuổi, bầu không khí thoáng chốc vẩn lên thê lương. Tôi ngồi dậy, cười hỏi:
– Tôi đói rồi, có muốn ăn cơm rang trứng không?
Ma Lạt Thang vui vẻ gật đầu:
– Tôi thích cho thêm ít tôm nõn, cả cà rốt càng tốt.
Ma Lạt Thang không nhúng tay vào việc bếp núc bao giờ. Tôi xuống bếp được nhưng khả năng nấu nướng nói chung bình thường, riêng cơm rang trứng thì tuyệt khéo, khiến Ma Lạt Thang rất thích. Tôi vừa đánh trứng vừa nhớ tài bếp núc của Lục Lệ Thành, người này mà không làm tài chính thì có thể mở hàng ăn, nhất định sẽ kiếm bẫm.
Ăn ăn uống uống, nói nói cười cười một hồi, Ma Lạt Thang cũng thổ lộ xong tâm sự và mau chóng chìm vào giấc ngủ, tôi thì vẫn mở mắt thao láo nhìn mãi lên trần nhà. Nằm đến nỗi ê ẩm cả người, đành bò dậy lấy thuốc an thần Lục Lệ Thành mua cho, uống hai viên, bây giờ mới ngủ được.
Buổi sáng thức dậy tôi vẫn thấy mệt, cảm giác như chưa hề được nghỉ ngơi, đây chính là tác dụng phụ của việc dỗ giấc bằng thuốc thang. Nhưng mất ngủ thì còn khổ hơn, cân đong hai đồng, chọn nhẹ tránh nặng là hơn hết.
Chỉ có một bồn rửa mặt nên tôi không tranh với Ma Lạt Thang. Cô rửa mặt đánh răng ào ào như đánh trận, vừa tô son vừa lao xuống gác:
– Sắp muộn rồi, đi trước đây! Bà còn muốn ngủ thì cứ ngủ, tôi sẽ gọi điện xin Tống Dực cho bà nghỉ thêm ngày nữa.
Đợi cô đi hẳn, tôi bò dậy đánh răng rửa mặt. Trốn mồng Một, không trốn được hôm Rằm, đằng nào cũng phải đối diện thôi. Tôi búi gọn tóc tai, trang điểm nhẹ, chọn mặc bộ đồ trang trọng, lại thấy trong hộp trang sức có một cặp nhẫn đầu lâu bằng đồng trắng không nhớ mua từ bao giờ, bèn lấy ra, một lớn một nhỏ, vừa vặn để đeo một chiếc vào ngón cái, một chiếc vào ngón trỏ.
Trông thấy tôi, Karen rất ngạc nhiên:
– Alex nói chị bị ốm mà.
– Sắp khỏi rồi.
Lục Lệ Thành và Tống Dực một trước một sau đang bước ra khỏi văn phòng, trông thấy tôi thì đều sững cả lại. Chỉ khác là ngay sau đó Lục Lệ Thành ngắm tôi từ đầu đến chân rồi mỉm cười, Tống Dực thì tái mặt, ánh mắt trượt qua tôi nhìn đi chỗ khác.
Karen cầm một chồng tài liệu đến gần cho Tống Dực xem, hai người hạ giọng trao đổi vài câu.
Lục Lệ Thành tới bên bàn tôi, mỉm cười nhận xét:
– Can đảm hơn tôi nghĩ đấy! Tôi những tưởng cô phải trốn ở nhà ít nhất là ba ngày nữa.
Tôi hừ một tiếng, không buồn để ý đến anh ta, mở máy tính ra bắt đầu làm việc. Nhác thấy cặp nhẫn đầu lâu trên tay tôi, Lục Lệ Thành vừa cười vừa ho một tiếng:
– Tuổi nổi loạn của cô xem ra muộn hơn người khác nhỉ!
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta:
– Hình như hôm nay tâm trạng anh rất vui vẻ?
Tống Dực đứng ở cửa văn phòng, cất tiếng gọi:
– Elliott, sắp đến giờ rồi!
Lục Lệ Thành cười đáp:
– Ừ, hôm nay tôi vui lắm ấy!
Nói đoạn cùng Tống Dực rời văn phòng.
Cả phòng lặng ngắt, tôi vùi đầu làm việc, nhưng ngờ ngợ có điều khác lạ nên ngẩng lên. Mọi người đều đang nhìn tôi.
– Sao thế?
Peter kêu to:
– Sao thế? Chị nói sao thế? Chị không thấy vẻ mặt Elliott lúc nói chuyện với chị ư?
Tôi nhìn trở lại màn hình:
– Thiển cận! Chắc cậu không ngây ngô đến mức cho rằng trước Mike và khách hàng, Elliott cũng giữ cái vẻ trơ như phỗng sành đấy chứ?
Mọi người cười ồ. Karen phụ họa:
– Có tôi làm chứng. Khi nói chuyện với Alex anh ấy thường cười tươi lắm!
Peter vẫn lủng bủng trong mồm, mọi người đều không buồn quan tâm đến cậu ta.
Chữ trên màn hình cứ tản mát nhạt nhòa, tôi gắng sức mấy bận vẫn không thể tập trung tinh thần, bèn buông xuôi. Ngồi trước màn hình, tay đặt lên bàn phím, ra vẻ nghiêm túc làm việc, nhưng đầu óc không hiểu bay tận đẩu đâu. Tôi không hề kiên cường, tuy tôi vẫn ép mình kiên cường. Trước mặt người ngoài còn gắng sức đeo mặt nạ lên, nhưng hễ không ai chú ý là cái mặt nạ nứt ngay lập tức.
Nghe tiếng Tống Dực nói với Karen, tôi vụt choàng tỉnh, đồng hồ máy tính cho biết mới hơn một tiếng trôi qua, cảm giác giày vò vì thời gian ì ạch thật là khó chịu đựng.
Tôi đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, tìm một góc vắng người để gọi điện. Chuông vừa reo, Lục Lệ Thành đã bắt ngay:
– Sao đấy?
– Trưa tôi gặp anh một lát, được không?
– Được – Anh ta ngẫm nghĩ – Gặp ở quán cà phê mà chúng ta giáp mặt lần đầu nhé! Chỗ đó yên tĩnh, tiện nói chuyện.
Tôi ngắt điện thoại, cúi đầu lê bước trở về. Bước vào văn phòng thật sự cần có dũng khí.
Một người từ trong xăm xăm đi ra, hai bên đâm sầm vào nhau, tôi vẫn đang ốm, vốn dĩ đầu nặng chân nhẹ, lại đương lúc thất thần, liền loạng choạng ngã ngửa ra sau. Người đó vội chộp lấy cánh tay tôi, định giữ tôi lại.
– Xin l… – Ngẩng đầu lên, nhận ra là Tống Dực, tôi bèn vô thức giật lùi, vùng mạnh khỏi anh.
Trước phản ứng của tôi, mắt anh ánh lên đau đớn, người cứng đờ, tay cũng buông lỏng. Tôi đang đà lùi, không còn ai níu nên mất thăng bằng ngã bệt xuống sàn.
Tống Dực toan chìa tay đỡ, chìa đến nửa chừng lại dừng, đăm đăm nhìn tôi, trong đôi mắt đen là đau đớn và dằn vặt. Trái tim tôi co bóp rất đau, nhưng chỉ còn cách ép mình không nhận thấy, quay mặt đi, đứng dậy, không nói một câu, tập tễnh băng qua anh trở vào văn phòng.
Buổi trưa, khi tôi đến quán cà phê, Lục Lệ thành đã ở đó rồi, ngồi đúng chỗ chúng tôi gặp mặt lần đầu. Ngó bộ dáng tập tễnh của tôi, anh ta cười:
– Bệnh cũ chưa lành, lại thêm bệnh mới rồi sao?
Tôi ngồi xuống đối diện, gấp rút nói:
– Mong anh đáp ứng tôi một chuyện. Xin đổi cho tôi sang phòng khác, đi đâu cũng được.
Anh ta nhấp một ngụm cà phê, điềm tĩnh nói:
– Được, vừa vặn cuối năm chỗ tôi đang thiếu người.
Tôi nhẹ cả người:
– Cảm ơn anh, cảm ơn!
Anh ta trầm ngâm uống cà phê, ăn sandwich. Phục vụ đến hỏi tôi cần gì, tôi trỏ những món Lục Lệ Thành đã gọi, hờ hững nói:
– Giống anh ấy.
Ánh mắt tôi vô thức dõi ra cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng quá đỗi quen thuộc ấy khoác áo đen từ trong cửa kính đi ra, mặt cúi xuống như thể tâm sự trùng trùng, dáng hình lần quất sầu muộn.
Hễ trông thấy anh là tim tôi đau đớn, nhưng mắt nhìn cứ quyến luyến không rời. Chưa bao giờ ngờ được rằng một ngày kia, đến nhìn anh cũng trở thành ước mơ xa xỉ. Cũng may ở cái góc không ai biết tới này, tôi vẫn có thể dõi mắt theo anh.
Giọng Lục Lệ Thành đột nhiên vang lên:
– Bữa trước cô tới đây, là để nhìn thấy anh ta?
Tôi giật bắn mình, theo bản năng muốn phủ nhận, “Không hiểu anh đang nói gì…” nhưng lập tức tỉnh ngộ. Anh ta từng chứng kiến bao nhiêu hành vi mất mặt của tôi, nắm bắt quá nhiều bí mật của tôi rồi, phủ nhận trước mặt anh ta là hành động hoàn toàn thừa thãi.
Phục vụ bưng cà phê và sandwich lại, tôi liền cúi xuống ăn để tránh sự gượng gạo nếu phải tiếp chuyện.
Lục Lệ Thành im lặng quan sát, tôi ngẩng lên, anh ta liền nhìn đi chỗ khác, tựa hồ muốn lảng tránh tôi. Đây không phải tính cách Lục Lệ Thành! Tôi đang ngạc nhiên thì anh ta lại nhìn về phía tôi, trong mắt đã chứa đựng những tia chế nhạo:
– Tôi sẽ mau chóng điều cô sang chỗ tôi.
Tôi biết, anh ta đang giễu cợt tôi ban đầu có gắng sức tiếp cận Tống Dực, bây giờ lại ngậm đắng nuốt cay muốn lánh xa anh. Kể cũng thực mỉa mai!
– Cảm ơn anh! – Tôi gọi phục vụ đến thanh toán – Để tôi trả cho.
Lục Lệ Thành không tranh giành, trỏ miếng sandwich tôi mới cắn được mấy miếng, bảo phục vụ:
– Gói lại.
Tôi toan lên tiếng phản đối, anh ta đã nói át đi:
– Bây giờ cô không đói, không có nghĩa là lát nữa không đói.
Kinh nghiệm thực tiễn bao lần đã chứng minh, hễ tranh cãi với Lục Lệ Thành là tôi luôn thua, nên tôi lẳng lặng tiếp nhận quyết định của anh ta.
Lục Lệ Thành hoạt động rất năng suất, hôm sau tôi nhận được thông báo, bộ phận anh ta mượn tôi về. Khi tôi thu dọn bàn làm việc, Peter và mấy người kia cũng đến giúp một tay, cười hi ha chào từ biệt:
– Sang năm gặp lại nhé!
Sắp Tết rồi, ai cũng vui vẻ vô cùng.
Từ lúc tôi sắp xếp đồ đạc đến lúc rời khỏi, Tống Dực ở yên trong văn phòng anh, không có tạm biệt theo thông lệ, không có hẹn gặp cho đúng phép, từ đầu tới cuối anh không tham gia một lời vào việc này.
Khi tôi ngồi xuống bàn làm việc, Young đến nói chuyện với tôi. Hồi tưởng mấy tháng trước, hệt như vừa nằm mộng, đánh một vòng thật rộng, cuối cùng lại quay về. Bấy giờ ăm ắp khát khao hy vọng, bây giờ chỉ những trốn chạy tuyệt vọng.
Tôi đang thương thân thì Helen vào thông báo cả phòng đi họp.
Lục Lệ Thành nói thiếu người làm. Quả nhiên là thiếu! Khi rời phòng họp, vẻ mặt ai nấy điều nghiêm nghị, chẳng lòng dạ đâu mà nói cười nữa. Nếu không dốc sức làm việc, chỉ e ăn Tết cũng không được thư thái, vì thế tất cả sẵn sàng chịu cực lúc này, để tết nhất được thoải mái nghỉ ngơi.
Công việc nặng nề đè tôi xuống đến độ không còn thời gian mà tủi phận. Hôm nào cảm giác cũng là: bận, bận, bận!
Buổi tối, tôi thường tăng ca đến khuya, nhưng không còn người bầu bạn ở đầu bên kia máy tính nữa, cũng rất lâu không đăng nhập MSN, thậm chí tôi còn xóa luôn shortcut của nó khỏi màn hình rồi.
Buổi tối cuối tuần, kết thúc bảng phân tích dở dang xong thì vẫn còn khá sớm, tôi nhìn màn hình mà đờ ra một lúc, rồi không hiểu vì sao lại mở MSN. Có lẽ là vì tối muộn quá cô quạnh, nỗi nhớ như bóng theo hình khiến người ta không sao trốn được, làm tôi muốn đọc lại những lời anh từng nói. Cũng có lẽ là vì mới hơn mười giờ, người có bạn gái không thể lên mạng được, nên tôi yên tâm mạnh dạn chiều lòng nỗi nhớ của mình.
Không ngờ nick anh đang sáng, mở cửa sổ chát liền bật ra, “Anh tưởng em sẽ không đăng nhập nữa”.
Tưởng đâu vừa thấy anh ngoài đời thực, tôi hoảng hốt chỉ muốn cướp đường tháo chạy, bèn ấn liên tục các dấu X,X, đóng MSN. Một lúc sau, không thể kiềm chế được, tôi lại đăng nhập MSN lần nữa, nhưng lần này chọn để chế độ ẩn danh.
Tống Dực không gửi thêm tin nhắn cho tôi, nhưng nick vẫn bật sáng. Tôi trừng nhìn hình đại diện, mà tưởng đâu đang nhìn chính bóng dáng anh. Phải ở sau lưng anh tôi mới dám thỏa sức ngắm nhìn. Mai này chúng tôi vẫn ra vào đụng chạm, không thể né tránh được, lẽ nào tôi định vĩnh viễn lẩn trốn anh hay sao?
Tôi chuyển trạng thái sáng trở lại, cho thấy là đã lên mạng, “Xin lỗi, vừa rồi mới đăng nhập thì máy tính đột nhiên bị treo, nên rớt mạng”.
“Không sao”.
Tôi mỉm cười với màn hình, một cuộc đối thoại mới lịch sự nghi thức làm sao!
Anh hỏi tôi, “Dạo này em ổn không?”
“Ổn lắm! Nhờ ơn Lục Lệ Thành, ngay cả thời gian gọi điện cũng không có nữa, vì thế không rảnh rỗi mà suy tư quá nhiều chuyện”. Tôi biết anh đang khéo léo tìm hiểu điều gì, nên cũng khéo léo gửi cho anh biết đáp án anh muốn nghe.
Rất lâu sau, anh mới nói, “Xin lỗi, anh không biết em là bạn thân của Liên Sương”.
“Điều này thì liên quan gì đến việc chúng em là bạn?”.
“Lúc ấy anh không biết phải đối diện với em thế nào, nên chỉ còn nước trốn chạy đến Singapore!”.
Không! Thứ tôi cần không phải là giải thích. Tôi bặm môi, gõ trên bàn phím, “Nếu anh thật sự cảm thấy áy náy, em muốn hỏi anh một câu”.
“Em hỏi đi”.
“Nói tóm lại, anh đã thích em bao giờ chưa?”
Màn hình lặng ngắt, tôi không cam lòng, tiếp tục truy hỏi, “Đã bao giờ anh thích em chưa? Dẫu chỉ một chút thôi”.
Vẫn không có bất kỳ hồi đáp nào. Tôi gục xuống bàn cười méo mó, gõ từng ký tự một, “Anh không cần khó xử, em nghĩ anh đã cho em đáp án rồi. Dù thế nào cũng cảm ơn anh, anh đã mang vào đời em một giấc mộng hoa lệ nhất, hạnh phúc nhất. Khi tỉnh mộng, tuy em hoàn toàn trắng tay, nhưng trong mộng, em đã từng vô cùng vui sướng”.
Tôi bấm đóng, thoát khỏi MSN và tắt máy tính.
Tôi ngồi bên cửa sổ, kéo rèm ra, trước mắt là bạt ngàn ánh đèn của muôn nhà, nhưng tôi chỉ một mình cô độc. Cầm điện thoại lên, muốn tìm một người trò chuyện mà không biết nên gọi cho ai. Nỗi lòng này không thể thổ lộ với người bạn tâm tình duy nhất, tôi đành nghịch điện thoại, rồi bật nhạc chuông cho mình nghe.
Gió lồng lộng tràn qua đồng dã, cuốn hết đi để dạ ai đau, chuyện xưa phủ bụi đã lâu, pháo hoa thuở ấy đèn màu đêm nay. Nhớ ngày cũ ai hay mộng cũ, vẫn âm thầm lưu giữ trong lòng, đợi trùng phùng thỏa ước mong, tim rung động lại sóng lòng trào dâng. Dù mấy kiếp vòm không vẫn thế, cũng như ta chẳng thể thờ ơ, sóng tình cuộn đến như mơ, lãng quên thật khó hững hờ chẳng xong. Như lớp lớp trùng dương mải miết, như êm đềm băng tuyết đã tan, để lòng lắm nỗi xốn xang, đã xa kiếp trước chưa màng kiếp sau. Tình sau nặng đớn đau nào ngại…
Đêm nay, đèn phố lung linh, tôi đứng bên cửa sổ, cầm điện thoại bật đi bật lại bài hát, nghe mãi đến khi cạn pin mới thôi.
Bình luận facebook