-
Chương 6: Kiêu hãnh
Thu cả vũ trụ vào một người duy nhất, nâng người duy nhất thành thượng đẳng thiên thần, ấy mới là tình yêu.
Trên đời này có bao nhiêu từ ngữ để diễn tả niềm hạnh phúc?
Hân hoan, vui vẻ, phấn khởi, lòng như hoa nở, hoa chân múa tay…
Tất cả mọi từ ngữ gộp vào cũng chỉ có thể biểu đạt được một phần vạn cảm giác của tôi lúc này. Tống Dực đúng là cấp trên lý tưởng nhất mà tôi từng tiếp xúc, bất kể áp lực công việc nặng đến đâu, anh cũng không bao giờ khiển trách lỗi lầm của cấp dưới. Nói chuyện với ai anh cũng lịch sự ôn hòa, nhưng đừng thấy anh nhã nhặn lịch thiệp mà quên rằng anh còn khía cạnh uy nghiêm. Chỉ qua ngữ điệu ôn hòa của Tống Dực, người ta đã cảm nhận được anh có bằng lòng với công việc của họ hay không. Tống Dực có thể tín nhiệm ai đó tuyệt đối, nhưng cũng khéo léo biến sự tín nhiệm thành sức ép, để mọi người đều cảm thấy mình có quyền phát biểu về công việc, đồng thời còn cảm thấy mình phải gắng sức mà làm, mà chịu trách nhiệm về quyền phát biểu ấy.
Lúc mới vào, tôi làm việc dưới sự hướng dẫn của đồng nghiệp khác, tới khi tác nghiệp thực sự, tôi bắt đầu trực tiếp báo cáo với Tống Dực. Nếu người khác làm việc vì mục tiêu sự nghiệp, thì tôi làm việc vì tình yêu của mình, bởi thế điều tôi quan tâm khác hẳn điều các đồng nghiệp quan tâm. Tôi không để ý dự án nào mang về nhiều tiền thưởng, dự án nào giúp tôi thăng chức nhanh. Tôi sẵn sàng chịu khó, chịu khổ làm tất cả những việc mà người khác không muốn làm, chỉ để đổi lấy một câu công nhận, một ánh mắt công nhận, thậm chí một nụ cười công nhận, của anh.
Ngày lại ngày trôi qua, tôi cống hiến không tính đếm nên được các đồng nghiệp đối xử rất thân thiện. Chưa bao giờ quan hệ giữa tôi với đồng nghiệp vui vẻ đến thế, coi như một thu hoạch bất ngờ trong quá trình theo đuổi Tống Dực.
Ban ngày, tôi và Tống Dực ra vào cùng một tầng lầu, khi bận rộn có thể ở liền mười bốn tiếng trong cùng một văn phòng, chúng tôi thảo luận từng chi tiết của kế hoạch, phân tích mỗi yêu cầu mà khách hàng có thể đưa ra, dự đoán những rủi ro có khả năng xuất hiện trên thị trường. Buổi tối, chúng tôi lại lên mạng tán gẫu về một cuốn sách, một bộ phim, chia sẻ một bài hát hay hoặc chẳng trao đổi gì cả, ai nấy bận rộn với việc riêng của mình nhưng biết rằng người kia vẫn ở đầu mạng, chỉ cần gọi một tiếng là sẽ thấy xuất hiện ngay.
Bắc Kinh rất rộng lớn, lớn đến nỗi sau một ngày đầu tắt mặt tối, người ta sẽ có cảm giác cô độc vì không tìm lại được chính mình. Trong đêm, tôi từng tự vấn rất nhiều lần: Tương lai của mình sẽ ra sao? Lẽ nào quanh đi quẩn lại cứ làm rồi về, đến lúc thì phải kết hôn sinh con nuôi con? Lẽ nào cuộc sống mai sau sẽ như vậy?
Con đường trước mặt mờ mịt sương mù, mà tôi luôn không biết mình thật sự mong mỏi điều gì. Công việc bận rộn khiến người ta cũng ngại suy nghĩ, nhưng thi thoảng lắng đọng, lại cảm nhận một cách rõ rệt hơn sự hoang mang. Hình ảnh trưởng thành mà lúc nhỏ mình mơ mộng có thế này đâu, nếu biết lớn lên mình biến thành cỗ máy công việc giữa các vách ngăn, lĩnh lương để trả góp nhà, thì chắc mãi mãi tôi sẽ không mong được lớn.
Nhưng bây giờ, mọi điều quanh tôi đều rõ ràng sáng sủa. Tôi biết mình muốn gì, biết mình đang truy cầu thứ gì. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc, tôi đều hạnh phúc, đều thấy trong người tràn trề sinh lực.
Lúc ăn trưa cùng nhau, cứ lát lát Young lại nhìn tôi, khiến tôi phải sởn gai ốc:
– Trên mặt tôi dính gì sao?
Young lắc đầu:
– Tôi cảm thấy chị đẹp ra.
Tôi phì một hơi ra đằng mũi, chẳng màng cảm kích:
– Bây giờ chức vụ cô cao hơn tôi, không cần nịnh ngược thế đâu.
Young không chấp nhặt, lại nói:
– Tôi thật lòng đấy! Lúc trước trong văn phòng, chị luôn chểnh mảng lơ đãng, bây giờ trông đầy sức sống, thật sự rạng rỡ tươi tắn.
Tôi chột dạ, vội vã lấp liếm:
– Lẽ đương nhiên. Thoát nạn đếm hóa đơn thì cố nhiên là sẽ phấn chấn lên thôi.
Young bật cười:
– Đừng nhắc đến đếm hóa đơn nữa! Sau khi chị đi, Lục Lệ Thành tạm thời không tìm được ai, bèn yêu cầu Linda tiếp quản công việc của chị. Bây giời chị ta vẫn đang đếm hóa đơn đấy! Đúng là gậy ông đập lưng ông, trời vẫn luôn có mắt.
– Chắc Linda phẫn nộ lắm nhỉ?
Young khinh bỉ nói:
– Chị sợ gì? Bây giờ chị ta không phải quản lý của chị nữa, vả chăng với năng lực ấy chị ta cũng chỉ ngồi đến cái ghế hiện nay là hết vị rồi.
Mấy hôm trước Young mới được thăng chức, giọng điều giờ rất ung dung tự đắc, tôi chỉ biết cười mà nghe. Young thở dài:
– Chị tốt số thực! Chúng tôi đều âm thầm ngưỡng mộ việc chị được làm với Alex. Nghe nói Alex đích thân đến gặp Elliott xin chị, Elliott khước từ, khư khư không buông, cuối cùng Mike phải lên tiếng, Elliott mới đành nhả chị ra.
Tôi rất kinh ngạc, toan hỏi cho rõ, nhưng có tật giật mình nên xưa nay chưa bao giờ đề cập tới Tống Dực trước mặt ai, chỉ đành nước đôi:
– Elliott cũng tốt mà. Chẳng phải cô nói anh ấy đối xử với cấp dưới rất ân cần sao? Theo anh ấy cũng có thể học được nhiều thứ.
Young xét nét nhìn từ đầu xuống chân tôi, như thể muốn đọc cho rõ tôi ngây ngô thật hay giả ngây ngô:
– Chị… ra là không hiểu thật! Nhưng không hiểu cũng tốt, kỳ thực việc giữa họ thì liên quan gì đến bọn mình? Tôi thấy chúng ta toàn lo bò trắng răng, cứ làm tốt phận sự của mình đi, bất kể sau này ai làm sếp lớn thì cũng không thể loại bỏ người có năng lực được.
Tôi cắm cúi ăn cơm, ăn được một lúc lòng lại hơi buồn rầu. cho dù ban đầu không hiểu thì bây giờ cũng đã hiểu rồi, chỉ không ngờ Young lại như thế. Cô ấy thăng chức, nhất định là do Lục Lệ Thành đã hỗ trợ không ít, vậy mà… Chẹp, đành dùng câu cửa miệng của đại tỷ, “Lòng người nay chẳng được như xưa”. Lợi ngay trước mắt, ai có thể hy sinh vì người khác được đây?
Để dành được XX, một khách hàng lớn, một công ty đang độc quyền nguồn năng lượng quan trọng của Trung Quốc, MG coi như phải giở hết vốn liếng ra. Mỗi kế hoạch đều phải hai bản, một của Tống Dực, một của Lục Lệ Thành, bản nào tốt hơn sẽ được dùng. Công ty ngập mùi thuốc súng, nhưng cũng đun sôi nhiệt tình và sự sáng tạo vô tận của con người. Nếu gạt hết tranh chấp quyền lợi sang một bên, chỉ nói công việc, thì chính bầu không khí này mới thật sự kích thích được tiềm lực con người. Nhìn từ góc độ nào đó thì đây là thời khắc “loạn thế tạo anh hùng”, miễn là có khả năng, thì chẳng mấy chốc sẽ mọc mũi sủi tăm, không cần tuần tự nhi tiến chờ lúc lên lão làng.
Đương lúc ai nấy dốc hết ruột gan, dùng cạn tâm huyết để đổi sự hoàn mỹ, thì đột nhiên xảy ra sự cố. Mike bị trụ sở triệu về New York họp, khi quay lại mặt mũi tái xanh, gọi Lục Lệ Thành vào văn phòng. Nghe đồn có người nghe thấy ông già chửi xối xả thậm tệ, xem chừng tức điên lên.
Rốt cuộc đã xảy ra việc gì, không ai hay biết. Điều duy nhất mọi người biết là Lục Lệ Thành tạm thời xin nghỉ ốm, mọi công việc giao cho Tống Dực đảm đương. Linda được bổ làm tổng phụ trách kiểm toán nội bộ, lập ra một tổ kiểm toán nội bộ, lại có hai kiểm toán viên từ trụ sở New York bay sang hỗ trợ cô ta. Ngày nào Linda cũng triệu những người khác nhau đến nói chuyện riêng. Mọi người trong công ty đều thần hồn át thần tính, không khí đúng kiểu “kiến cánh vỡ tổ bay ra, bão táp mưa sa gần tới”. Vì không rõ đã xảy ra chuyện gì nên ai nấy càng nơm nớp, đến những người bình thường lỡ yêu cầu thanh toán nhiều hơn thực tế mấy chục đồng taxi cũng bắt đầu âm thầm ân hận.
Tôi đã lờ mờ hình dung được đại thể, nhưng không dám chắc chắn, bèn hẹn đại tỷ đi ăn cơm, bóng gió hỏi chị về tình hình hiện nay, xem nhiều khả năng là vấn đề rò rỉ từ đầu tư. Đại tỷ vừa nghe là hiểu ngay tôi muốn làm gì, liền cười nói:
– Tô Mạn, phí tư vấn theo giờ của tôi là bao nhiêu, cô không phải không biết đấy chứ?
Tôi tức nghẹn:
– Tỷ bán luôn em đi cũng không đủ trả, tóm lại có giúp em không đây?
– Cô cứ an phận làm tốt đen, nhúng tay vào việc người khác làm gì?
– Em sợ quá mà! Tỷ cũng biết đấy, theo nguyên tắc kiểm toán, điều tra hành trạng là một trong những phương pháp quan trọng để phát hiện báo động đỏ, nếu sự tình chuyển biến xấu, thì lý lịch của từng người liên quan cũng đều phải xem xét hết, ai biết độ bao trùm của nó lớn đến đâu, em sợ ngộ nhỡ em bị khui ra, bị phát hiện làm giả sơ yếu lý lịch, thì em sẽ chết rất thê thảm.
Đại tỷ lại giở bộ dạng như muốn bạt tai tôi, tôi vội rót cho chị ly rượu:
– Em không hy vọng có được kết luận cụ thể, em chỉ hy vọng tỷ căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm đưa ra cho em một cái phán đoán đại khái thôi.
Đại tỷ nhấp liền mấy ngụm rượu, mới nói:
– Cô cho biết đánh giá của cô trước đi đã.
– Khi giả vờ tiến hành điều tra, kế toán phương Tây luôn khuyến khích chỉ điểm, vì đó mới là phương pháp hữu hiệu nhất. Nói ngay sự sụp đổ của Arthur Andersen, hay vụ bê bối Enron khiến luật pháp Mỹ phải thay đổi kia, đều nhờ hành động chỉ điểm mà tảng băng trôi mới bắt đầu phát lộ. Những công ty như MG sợ nhất là vi phạm, vì thế chế độ tố cáo nặc danh nội bộ được xây dựng đặc biệt toàn diện, em ngờ rằng có kẻ đã gửi thư nặc danh cho trụ sở chính, nội dung gây bất lợi cho Lục Lệ Thành là chắc rồi, còn liên đới đến Mike hay không thì em không đoán được. Vấn đề bây giờ là nghĩ cách tìm hiểu nội dung lá thư nặc danh đó, nếu chưa tường tận nội dung mà đối phó bừa bãi thì không chỉ không giải quyết được vấn đề, ngược lại còn thành giấu đầu hở đuôi. Có một kế chúng ta thường dùng khi kiểm toán, là hư trương thanh thế. Thực tình chưa chắc đã nắm bắt được gì, nhưng cứ đánh rắn động cỏ, ra vẻ chúng ta đã phát giác đầu dây mối nhợ, khiến bên bị thẩm tra thấp thỏm, thường sẽ tự mình phơi bày vấn đề thật sự. Em cho rằng hiện giờ Linda đang dùng chính cách thức này, có lẽ cô ta nắm được thứ gì đó thật, nhưng chưa đủ mạnh để đánh quỵ Lục Lệ Thành, vì thế cô ta muốn chờ đến lúc phòng tuyến tâm lý của ai đó sụp đổ, tự cháy nhà ra mặt chuột mà thôi.
Đại tỷ lắc ly rượu, chăm chú nhìn khối chất lỏng sóng sánh đỏ, mắt ánh lên rất nhiều cảm xúc. Tôi yên lặng chờ đợi, không dám quấy nhiễu chị. Khi Arthur Andersen phá sản, tôi vẫn chưa tốt nghiệp, còn đại tỷ đã là trưởng phòng ở đó rồi. Năm công ty kiểm toán lớn mạnh nhất thế giới, chớp mắt chỉ còn lại bốn, môt sự thay đổi quá nhỏ nhặt về mặt chữ số, nhưng khiến quỹ đạo cuộc sống của rất nhiều người phải đảo lộn hoàn toàn, trong đó có lẽ nào có cả chị.
Đại tỷ uống nốt chỗ rượu vang còn lại:
– Tôi cho rằng kẻ viết thư nặc danh chính là Linda.
– Gì cơ?
– Lục Lệ Thành coi trọng Linda không?
– Xem ra là không.
– Vậy cô nghĩ vì sao Mike để Linda tra xét vụ này? Đừng nói với tôi là Mike coi trọng Linda nhé!
Ngại đợi đến lúc tôi tự suy ra kết luận, đại tỷ cắt nghĩa luôn:
– Thẳng thắn mà nói, đã ngồi vào vị trí này, cả công ty có bao nhiêu người, người nào tính cách ra sao, người nào có khả năng động chạm đến lợi ích của mình, người nào kế hiểm mưu gian, người nào thích chơi mánh khóe, chúng tôi đều rõ như lòng bàn tay. Ngay khi sự việc xảy ra, chắc chắn Lục Lệ Thành đã khoanh vùng được những kẻ đáng nghi nhất rồi. Chỉ cần thêm vài ba chi tiết đối chứng, sẽ suy luận được chính xác ai làm.
Tôi lầm bầm:
– Không thể nào! Bọn họ biết rõ nguyên tắc kiểm toán độc lập…
– Miễn là Linda chối bay, ai dám xác nhận do cô ta viết? Lục Lệ Thành hành động như thế là có thâm ý riêng. Anh ta và Mike giống cô ở chỗ đều không biết rõ nội dung thư nặc danh, cũng không biết rốt cuộc trụ sở chính muốn tra xét chuyện gì, vì thế cố ý giả vờ không biết là Linda cáo giác, để Mike ra mặt hạ lệnh cho cô ta phối hợp điều tra cùng kiểm toán viên trụ sở. Chắc chắn một nhân viên rất bình thường nào đó đang làm cùng Linda là tay chân thân tín của Lục Lệ Thành, hễ cô ta có động thái gì, Lục Lệ Thành sẽ nắm được ngay. Trước đây Linda trong tối, anh ta ngoài sáng nên bị Linda hãm hại. Bây giờ tình thế đảo ngược, Lục Lệ Thành mới tiện để ứng phó.
Tôi thắc mắc:
– Nước trong thì không có cá. Giữa môi trường rộng lớn này, có mấy người thật sự trong sạch đây? Nếu điều tra từng người một thì ai mà chẳng mang tỳ vết. Lục Lệ Thành làm tới vị trí đó, dứt khoát có những việc xử lý chưa thỏa đáng. Linda mới bới ra được, lại thêm trụ sở chính thừa gió bẻ măng, Lục Lệ Thành sẽ rất thê thảm. Còn đối phó ư? Người ta đối phó anh ta thì có.
Đại tỷ hể hả:
– Đúng thế! Đến một bé gái ngoan như cô còn dám ngụy tạo lý lịch, ai biết các đồng nghiệp của cô còn giấu sau lưng những bí mật gì. Nhân cơ hội này, lôi tất cả ra ánh sáng luôn.
Tôi thở vắn than dài, đại tỷ trông thấy mà buồn cười:
– Cô nghỉ việc đi, tôi giúp tìm chỗ khác.
– Đâu dễ dàng thế, tỷ cũng biết, thời điểm này ai nghỉ việc là dễ bị đánh dấu hỏi nhất, theo logic là sẽ bị điều tra. Nếu chỗ khuất tất của em bị bươi ra, dù tỷ muốn giúp thì cũng khó lòng giải thích với thượng cấp. Ngành tài chính không chứa chấp kẻ lừa lọc.
Đại tỷ cười:
– Tôi thấy mối nguy không phải ở chỗ cô nghỉ việc vào thời khắc đặc biệt, mà ở chỗ lòng cô biết rõ, không đời nào Linda buông tha cho cô. Tôi đâm khoái con nha đầu đó rồi đấy, tuy rằng tiểu nhân nhỏ mọn, song hành sự lẫm liệt, dám đối đầu với Lục Lệ Thành, không sợ chọc giận anh ta thì sẽ bị tiêu diệt hay sao? Ngốc nghếch thực, nhưng đây là dũng khí, mai sau mà cô ta bị MG đá ra, tôi sẽ quăng lưới vớt về.
Tôi trố mắt cứng họng, không nói năng được gì. Đại tỷ lườm tôi:
– Đúng là ngố tàu!
Chị cười hi hí ăn cơm, tôi thì không sao nuốt trôi, chống má suy nghĩ lung tung. Trong ngân hàng đầu tư thì nghiệp vụ nào dễ phát sinh vấn đề nhất? Giao dịch nội bộ? Thao tác cổ phiếu bất hợp pháp? Rò rỉ thông tin? Thật đáng giận, tôi vốn chỉ quen thuộc với mảng nghiệp vụ ngân hàng thương mại, trước đây chưa hề tiếp xúc với nghiệp vụ của ngân hàng đầu tư, nhất thời chẳng thấy đầu mối nào mà tháo gỡ.
Đại tỷ xắt một lát nhỏ cá hồi, cười nói:
– Đừng phức tạp hóa vấn đề. Nếu Linda là tiểu yêu nghìn tuổi, thì Lục Lệ Thành phải là lão quái vạn năm, những khâu càng dễ xảy ra sơ sót, Lục Lệ Thành càng phải xóa kỹ dấu vết, nếu không khôn ăn dại thiệt, anh ta đã bị đào thải từ đời nào rồi, còn đợi đến lúc Linda nhảy ra hay sao? Chuyện này nhất định là do một tiểu tiết nhỏ nhặt đến nỗi kể ra chỉ khiến người ta muốn cười rụng răng.
Tựa hồ nhìn thấu được điều gì sau màn sương mù, một ý nghĩ lóe lên trong óc tôi. Đại tỷ cười hài lòng:
– Cô muốn ra tay thì khẩn trương lên! Đừng đợi đến lúc Linda tận dụng vị trí đặc biệt hiện giờ mà bươi móc được thêm thứ gì. Cô nên biết, ngành kiểm toán cứ phải kiểm mãi mới biết được thế nào là “niềm vui bất ngờ”, và cũng luôn phát hiện ra rằng một đầu mối nào đó ban đầu tưởng chừng to lắm, thực chất lại chỉ là một mẩu của tảng băng trôi.
Tôi gật đầu, đại tỷ cảm thán:
– Lục Lệ Thành số đỏ thật đấy, tự nhiên lại được cao thủ kiểm toán tương trợ, mà còn miễn phí nữa chứ!
Tôi hiểu là nên nhanh chóng ra tay, nhưng cân đối lại số liệu kế toán của một công ty đâu phải là việc đơn giản? May mà dạo trước, do thói quen nghề nghiệp, với từng việc Linda giao cho, tôi đều chú ý nghiền ngẫm quy trình tài chính của nó. Tôi cũng giở xem báo cáo tài chính của MG, lại thêm đằng sau có hai boss siêu cấp, một là đại tỷ, một là Tống Dực. Những vấn đề liên quan đến kế toán tài chính tôi gọi điện hỏi lời khuyên của đại tỷ, còn những vấn đề về nghiệp vụ ngân hàng đầu tư tôi lên MSN hỏi Tống Dực. Mọi thắc mắc nghi hoặc đều mau chóng được chỉ dẫn, nhưng trước mặt tôi vẫn thấy sương phủ trùng trùng.
Tôi cảm giác mình phải chạy đua từng ngày với Linda, tâm trạng luôn nơm nớp, chỉ sợ một sáng kia bước vào văn phòng, mọi ánh mắt nhìn tôi thay đổi, kỳ thực tôi chỉ sợ ánh mắt Tống Dực nhìn tôi thay đổi. Hai chữ “lừa đảo” giống như hai con dao, cứ lơ lửng trên đỉnh đầu tôi, khiến tôi đứng ngồi không yên, lại thêm hôm nào cũng thức khuya, hằng ngày chỉ ngủ độ ba bốn tiếng đồng hồ, chẳng mấy chốc người tôi gầy tọp đi.
Cuối cùng, vào một đêm nọ, phần mềm máy tính chạy xong thì liên tục phát tiếng tít tít, một chuỗi số đỏ nổi rõ, một cái tên bật lên khỏi cửa sổ, tôi vội ghé sát mặt vào màn hình nhìn cho kỹ, quả nhiên là có liên quan đến công tác phí.
Bốn năm trước, tháng nào Lục Lệ Thành cũng ký duyệt mấy khoản công tác phí cho một người, tổng số tiền có liên quan cộng lại chưa tới mười nghìn đô la Mỹ. Theo lý mà nói, đặt chút phí tổn này vào giữa đám hóa đơn công tác phí kếch xù thì không bõ chú ý, thủ tục ký tên cũng rất đầy đủ, đúng ra chẳng có vấn đề gì. Vấn đề là ở chỗ, người yêu cầu thanh toán đã rời công ty từ tháng Mười, túc là sang tháng Mười một tên anh ta không còn trên danh sách lĩnh lương của công ty nữa, nhưng phiếu yêu cầu thanh toán vẫn có công tác phí của anh ta, đến lúc này, hóa đơn và chữ ký đầy đủ lại thành ra vô cùng trào phúng. Người đối chiếu chi phí của MG và người đối chiếu bảng lương không phải là một, số liệu kế toán cũng độc lập. Công ty đông người, sai số giữa hai tháng quá nhỏ, mà tất cả các ghi sổ đơn đều phải tổng hợp xong mới trình lên trên, cũng tức là mỗi tháng, ngoài người trực tiếp tác nghiệp thì những người bên trên chỉ trông thấy sổ cái đã tổng hợp mà thôi. Chắc hẳn Linda vô tình phát hiện ra chỗ sơ hở này đây.
Tôi nhìn màn hình mà cảm thán, gừng càng già càng cay, quả nhiên như đại tỷ suy đoán, tổng số tiền hai tháng tổng cộng lại mới hơn bảy nghìn đồng, nếu Lục Lệ Thành ngã ngựa vì vụ này thì thật là khiến người ta cười muốn rụng răng.
Chẳng trách bên Mỹ nổi trận lôi đình, cách thức hạch toán chi phí ở Trung Quốc khác ở Mỹ , kiểm toán nội bộ từ Mỹ sang thường là không sao hiểu được những biên lai và hóa đơn chi phí nhằng nhịt như mạng nhện của Trung Quốc. Càng không nắm bắt được mới càng lo lắng, xem động thái lần này của trụ sở chính không phải là tát nước theo mưa, mà là tức nước vỡ bờ.
Để cho chắc chắn, tôi dùng máy tính lần lượt đối chiếu theo số hiệu, rồi theo ngày sinh tháng đẻ của nhân viên, đối chiếu hết số liệu của năm năm xong, chắc chắn không còn sai sót gì nữa mới kết xuất từng dữ kiện để thảo một bản tường trình ngắn gọn.
Tôi tin rằng nếu biết sơ sót ở đâu, Lục Lệ Thành sẽ có cách đưa ra lời biện giải và chứng cứ thỏa đáng. Nhưng in xong tài liệu tôi lại bối rối, làm gì với nó đây? Tôi hành động thế này, Tống Dực sẽ đánh giá thế nào? Chẳng nói cũng biết, phong ba lần này là cơ hội tuyệt vời của anh.
Trưa hôm sau, tôi hỏi Tống Dực liệu có thể ăn cơm riêng với tôi không. Anh không trả lời ngay, ngẩng lên chăm chú nhìn tôi, ánh mắt biến ảo khó lường, cuối cùng gật đầu, đồng ý với đề nghị đó.
Bên bàn cơm, tôi đưa tường trình cho Tống Dực, anh im lặng giở xem từ đầu, tôi đang phập phồng lo âu thì nghe anh lẩm bẩm:
– Chẳng trách gần đây ít nói thế, thì ra thức đêm thức hôm để làm cái này.
Tôi không hiểu rõ ý anh ra sao, chỉ biết phân trần:
– Đều làm ngoài giờ, không ảnh hưởng đến nhiệm vụ bình thường – Tự kiểm điểm lại kỹ càng, rồi thành thực thú nhận – Nhưng mà, quả tình tôi có viện cớ việc công để đồng nghiệp tin tưởng, cho mượn rất nhiều thứ mà lẽ ra tôi không được xem.
Tống Dực gấp tường trình lại:
– Tại sao cô không đưa thẳng cho Lục Lệ Thành? Tôi có thể nói rõ với cô rằng, căn cứ theo nguồn tin riêng mà tôi nghe được, điều khiến tổng công ty mắc mưu với anh ta chính là vấn đề chi phí, xem xong phân tích của cô, tôi tin rằng đúng là mấy khoản công tác phí này đây.
Tôi cúi mặt, không dám nhìn vào mắt anh, lòng thầm chua xót:
– Tôi là cấp dưới của anh, tường trình này, anh tự quyết định số phận của nó đi!
Miễn là anh muốn thắng, bất kể phải trả giá đắt đến đâu, em cũng không đứng sang phía đối địch với anh.
Tống Dực không nói không rằng, cúi xuống ăn cơm. Ăn xong, anh đẩy tường trình lại chỗ tôi, vẻ mặt không biểu lộ gì:
– Cô trực tiếp đưa tường trình cho Lục Lệ Thành đi, anh ta sẽ cảm kích cô lắm đấy! Còn việc cô tự ý tra xét số liệu nội bộ của công ty, tôi sẽ chịu trách nhiệm gánh đỡ. Nếu cần giải thích, tôi cũng sẽ giải thích dùm cô.
Mắt anh rõ ràng, trong sáng, thẳng thắn, như dòng suối chỉ thoáng nhìn là soi thấu đáy. Cõi lòng tôi cuối cùng cũng yên ổn trở lại. Anh vẫn là anh, vẫn là thiếu niên đứng trên giảng đường mỉm cười nói với đối thủ, “Hoan nghênh cạnh tranh công bằng”.
Tôi nhìn sâu vào mắt anh, nghiêm túc buông từng chữ:
– Không phải tôi muốn giúp Lục Lệ Thành, tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân, vì thế tôi không cần lời cảm ơn của anh ta. Tôi không muốn bất cứ ai biết tôi làm việc này, tôi chỉ muốn… chỉ muốn yên ổn làm việc.
Em chỉ muốn được yên ổn làm việc cạnh anh, tận hưởng từng chút niềm vui của việc bên nhau mỗi ngày.
Lời giải thích thật thiếu sức thuyết phục, nhưng Tống Dực lại cười xòa, nụ cười ấy như nắng xé mây mù, khiến mọi lo âu bồn chồn của tôi đều tiêu tan, lòng râm ran ấm áp. Song nụ cười vừa lan tới mắt thì đổi ảm đạm, Tống Dực cụp mi xuống, kéo bản tường trình lại:
– Được, giao việc này cho tôi đi!
Tống Dực cầm bản tường trình được hai tuần thì kiểm toán viên do trụ sở phái sang đáp máy bay về Mỹ. Mike lại hớn hở bay qua bay lại. Lục Lệ Thành chấm dứt đợt nghỉ ốm, quay lại làm việc. Linda không bị anh ta đạp văng ra khỏi công ty như đại tỷ dự đoán, trái lại nghe đồn anh ta còn mời Linda ăn cơm tối. Không biết Lục Lệ Thành nói gì mà Linda khóc rũ khóc rượi. Hôm sau, cô ta khôi phục dáng điệu người đàn bà thép, tuyên bố nghỉ đẻ sớm, nhưng trước khi đi, cô ta và Lục Lệ Thành cùng nói rõ với mọi người rằng, Linda sinh em bé xong sẽ lập tức quay lại MG làm việc.
Tôi đem tin hàng lang kể với đại tỷ, chị vừa nghe vừa cảm khái gật đầu, cuối cùng cảnh cáo tôi:
– Tuyệt đối, tuyệt đối đừng làm mếch lòng Lục Lệ Thành. Người này thâm lắm!
Tôi cười khổ, tôi dám mếch lòng anh ta? Anh ta đừng tới gây sự với tôi đã tốt lắm rồi.
Vụ việc, lúc đến thì ổn ào, lúc tan lại lặng lẽ âm thầm. Không biết Tống Dực xử lý thế nào mà từ đầu chí cuối không một ai đả động tên anh. Nhiều người còn ngấm ngầm cám cảnh cho Tống Dực, sóng to gió lớn chỉ phe phẩy đã qua, đoán chừng Tống Dực dính phen mừng hụt, chắc chắn rất tiếc vì Lục Lệ Thành lại không rớt đài.
Tôi tủm tỉm cười, ăn uống được nhiều thêm, thể trọng bắt đầu tăng trở lại, mỗi lần nghe có người bàn tán về anh, lòng lại ngập tràn kiêu hãnh và vui sướng. Người đàn ông ấy chính là người tôi thương đấy!
Lên MSN, vì ỷ vào việc Tống Dực không hay biết gì hết, tôi bèn tâm sự với anh, “Người em yêu làm em ngưỡng mộ quá! Nếu có thể, em nguyện sẽ yêu anh ấy suốt đời suốt kiếp”.
Câu trả lời của anh lý trí và tỉnh tảo, “Ai cũng có khuyết điểm, nếu em chưa nhìn ra, thì chỉ do chưa đến lúc mà thôi”.
“Em yêu anh ấy đã mười một năm, con người anh ấy thế nào em biết. Tất nhiên em hiểu anh ấy còn có khuyết điểm, nhưng em tin chắc dù hai lần mười một năm nữa trôi đi, em vẫn cho rằng anh ấy xứng đáng để em yêu”.
“Những điều trông thấy không bao giờ phản ánh được tất cả”.
“Em từng đọc một câu, đại ý là, mỗi người phụ nữ đều giống một viên đá quý đợi mài, người đàn ông nàng yêu chính là người thợ mài ấy. Phụ nữ cao nhã hay dung tục, đều được quyết định bởi người nàng yêu. Câu nói có lẽ hơi tuyệt đối quá, nhưng quả thực, phụ nữ chịu rất nhiều ảnh hưởng của người đàn ông trong tim họ. Thật may mắn vì em đã yêu anh ấy. Vì người em yêu là anh ấy, nên em đã ra sức cải thiện bản thân, cố gắng làm một người lương thiện, cố gắng yêu thương mỗi ngày đang sống, cố gắng đối diện khó khăn bằng thái độ tích cực. Vì anh ấy, từ một người tự ti, em đã trở nên tự tin. Vì anh ấy, em thấm thía cảm giác theo đuổi giấc mơ. Vì anh ấy, em thấy mình đẹp đẽ hơn. Tình yêu ở đời rất đa dạng, có lãng mạn rung động, có dằn vặt triền miên, có trầm luân thống khổ, có êm ả lặng lờ, nhưng em tin rằng không dạng nào tốt đẹp hơn tình yêu mà em đang sở hữu. Tình yêu của em khiến em thêm yêu cuộc sống, thêm yêu bản thân”.
Đầu bên kia im lặng khá lâu, tôi vốn đã quen với việc anh vừa làm vừa chat với tôi, nên cũng không nóng lòng đợi hồi đáp, mà ngồi đọc truyện tranh Bleach – Sứ mạng thần chết. Một lúc lâu sau, câu trả lời của anh mới sang, “Những điều ấy mập mờ hư ảo quá, tôi nghĩ em đang mê mụ vì tình rồi, tôi thà đi xem cổ phiếu lên xuống còn hơn”.
Tôi nhăn mặt trêu máy tính, “Vậy anh tiếp tục theo dõi cổ phiếu của anh đi, em tiếp tục mơ về hoàng tử bạch mã của em”.
Anh nói, “Tôi có hai mã cổ phiếu muốn giới thiệu cho em này”.
“Em không hứng thú với cổ phiếu, khi nào thất nghiệp em sẽ nhờ anh sau”.
Anh đáp lại bằng một biểu tượng bi ai, tôi buồn cười, bèn gửi sang hình cô bé lau nước mắt cho cậu bé, “Anh nên quen với việc bị cự tuyệt đi, tuy em biết rằng về phương diện đầu tư, ít khi nào người ta cưỡng lại được Tống Dực”.
Một con mèo Garfield tự phụ nhảy ra ô thoại, giơ cái chân múp míp lên, bất mãn trừng mắt nhìn tôi, bên cạnh là một hàng chữ to thô lỗ, “Không phải là ít khi, mà tuyệt đối không bao giờ”.
Tôi cười vang, tiếp tục xem truyện tranh và ăn bỏng ngô, mỗi nụ cười hạnh phúc đều là vì biết anh đang ở đầu bên kia.
Một lát sau anh mới nói, “Tôi phải thoát bây giờ đây”.
“Sớm thế sao?”
“Gần đây không khí trong văn phòng quá khô, ngồi điều hòa mãi đâm ra khó chịu”.
“Vậy anh nghỉ sớm đi. Mơ đẹp!”
Đợi anh thoát rồi, tôi liền lên mạng tìm xem máy tăng độ ẩm nhãn hiệu gì tốt, định hôm sau sẽ kiếm cớ đặt một cái vào văn phòng.
Trên đời này có bao nhiêu từ ngữ để diễn tả niềm hạnh phúc?
Hân hoan, vui vẻ, phấn khởi, lòng như hoa nở, hoa chân múa tay…
Tất cả mọi từ ngữ gộp vào cũng chỉ có thể biểu đạt được một phần vạn cảm giác của tôi lúc này. Tống Dực đúng là cấp trên lý tưởng nhất mà tôi từng tiếp xúc, bất kể áp lực công việc nặng đến đâu, anh cũng không bao giờ khiển trách lỗi lầm của cấp dưới. Nói chuyện với ai anh cũng lịch sự ôn hòa, nhưng đừng thấy anh nhã nhặn lịch thiệp mà quên rằng anh còn khía cạnh uy nghiêm. Chỉ qua ngữ điệu ôn hòa của Tống Dực, người ta đã cảm nhận được anh có bằng lòng với công việc của họ hay không. Tống Dực có thể tín nhiệm ai đó tuyệt đối, nhưng cũng khéo léo biến sự tín nhiệm thành sức ép, để mọi người đều cảm thấy mình có quyền phát biểu về công việc, đồng thời còn cảm thấy mình phải gắng sức mà làm, mà chịu trách nhiệm về quyền phát biểu ấy.
Lúc mới vào, tôi làm việc dưới sự hướng dẫn của đồng nghiệp khác, tới khi tác nghiệp thực sự, tôi bắt đầu trực tiếp báo cáo với Tống Dực. Nếu người khác làm việc vì mục tiêu sự nghiệp, thì tôi làm việc vì tình yêu của mình, bởi thế điều tôi quan tâm khác hẳn điều các đồng nghiệp quan tâm. Tôi không để ý dự án nào mang về nhiều tiền thưởng, dự án nào giúp tôi thăng chức nhanh. Tôi sẵn sàng chịu khó, chịu khổ làm tất cả những việc mà người khác không muốn làm, chỉ để đổi lấy một câu công nhận, một ánh mắt công nhận, thậm chí một nụ cười công nhận, của anh.
Ngày lại ngày trôi qua, tôi cống hiến không tính đếm nên được các đồng nghiệp đối xử rất thân thiện. Chưa bao giờ quan hệ giữa tôi với đồng nghiệp vui vẻ đến thế, coi như một thu hoạch bất ngờ trong quá trình theo đuổi Tống Dực.
Ban ngày, tôi và Tống Dực ra vào cùng một tầng lầu, khi bận rộn có thể ở liền mười bốn tiếng trong cùng một văn phòng, chúng tôi thảo luận từng chi tiết của kế hoạch, phân tích mỗi yêu cầu mà khách hàng có thể đưa ra, dự đoán những rủi ro có khả năng xuất hiện trên thị trường. Buổi tối, chúng tôi lại lên mạng tán gẫu về một cuốn sách, một bộ phim, chia sẻ một bài hát hay hoặc chẳng trao đổi gì cả, ai nấy bận rộn với việc riêng của mình nhưng biết rằng người kia vẫn ở đầu mạng, chỉ cần gọi một tiếng là sẽ thấy xuất hiện ngay.
Bắc Kinh rất rộng lớn, lớn đến nỗi sau một ngày đầu tắt mặt tối, người ta sẽ có cảm giác cô độc vì không tìm lại được chính mình. Trong đêm, tôi từng tự vấn rất nhiều lần: Tương lai của mình sẽ ra sao? Lẽ nào quanh đi quẩn lại cứ làm rồi về, đến lúc thì phải kết hôn sinh con nuôi con? Lẽ nào cuộc sống mai sau sẽ như vậy?
Con đường trước mặt mờ mịt sương mù, mà tôi luôn không biết mình thật sự mong mỏi điều gì. Công việc bận rộn khiến người ta cũng ngại suy nghĩ, nhưng thi thoảng lắng đọng, lại cảm nhận một cách rõ rệt hơn sự hoang mang. Hình ảnh trưởng thành mà lúc nhỏ mình mơ mộng có thế này đâu, nếu biết lớn lên mình biến thành cỗ máy công việc giữa các vách ngăn, lĩnh lương để trả góp nhà, thì chắc mãi mãi tôi sẽ không mong được lớn.
Nhưng bây giờ, mọi điều quanh tôi đều rõ ràng sáng sủa. Tôi biết mình muốn gì, biết mình đang truy cầu thứ gì. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc, tôi đều hạnh phúc, đều thấy trong người tràn trề sinh lực.
Lúc ăn trưa cùng nhau, cứ lát lát Young lại nhìn tôi, khiến tôi phải sởn gai ốc:
– Trên mặt tôi dính gì sao?
Young lắc đầu:
– Tôi cảm thấy chị đẹp ra.
Tôi phì một hơi ra đằng mũi, chẳng màng cảm kích:
– Bây giờ chức vụ cô cao hơn tôi, không cần nịnh ngược thế đâu.
Young không chấp nhặt, lại nói:
– Tôi thật lòng đấy! Lúc trước trong văn phòng, chị luôn chểnh mảng lơ đãng, bây giờ trông đầy sức sống, thật sự rạng rỡ tươi tắn.
Tôi chột dạ, vội vã lấp liếm:
– Lẽ đương nhiên. Thoát nạn đếm hóa đơn thì cố nhiên là sẽ phấn chấn lên thôi.
Young bật cười:
– Đừng nhắc đến đếm hóa đơn nữa! Sau khi chị đi, Lục Lệ Thành tạm thời không tìm được ai, bèn yêu cầu Linda tiếp quản công việc của chị. Bây giời chị ta vẫn đang đếm hóa đơn đấy! Đúng là gậy ông đập lưng ông, trời vẫn luôn có mắt.
– Chắc Linda phẫn nộ lắm nhỉ?
Young khinh bỉ nói:
– Chị sợ gì? Bây giờ chị ta không phải quản lý của chị nữa, vả chăng với năng lực ấy chị ta cũng chỉ ngồi đến cái ghế hiện nay là hết vị rồi.
Mấy hôm trước Young mới được thăng chức, giọng điều giờ rất ung dung tự đắc, tôi chỉ biết cười mà nghe. Young thở dài:
– Chị tốt số thực! Chúng tôi đều âm thầm ngưỡng mộ việc chị được làm với Alex. Nghe nói Alex đích thân đến gặp Elliott xin chị, Elliott khước từ, khư khư không buông, cuối cùng Mike phải lên tiếng, Elliott mới đành nhả chị ra.
Tôi rất kinh ngạc, toan hỏi cho rõ, nhưng có tật giật mình nên xưa nay chưa bao giờ đề cập tới Tống Dực trước mặt ai, chỉ đành nước đôi:
– Elliott cũng tốt mà. Chẳng phải cô nói anh ấy đối xử với cấp dưới rất ân cần sao? Theo anh ấy cũng có thể học được nhiều thứ.
Young xét nét nhìn từ đầu xuống chân tôi, như thể muốn đọc cho rõ tôi ngây ngô thật hay giả ngây ngô:
– Chị… ra là không hiểu thật! Nhưng không hiểu cũng tốt, kỳ thực việc giữa họ thì liên quan gì đến bọn mình? Tôi thấy chúng ta toàn lo bò trắng răng, cứ làm tốt phận sự của mình đi, bất kể sau này ai làm sếp lớn thì cũng không thể loại bỏ người có năng lực được.
Tôi cắm cúi ăn cơm, ăn được một lúc lòng lại hơi buồn rầu. cho dù ban đầu không hiểu thì bây giờ cũng đã hiểu rồi, chỉ không ngờ Young lại như thế. Cô ấy thăng chức, nhất định là do Lục Lệ Thành đã hỗ trợ không ít, vậy mà… Chẹp, đành dùng câu cửa miệng của đại tỷ, “Lòng người nay chẳng được như xưa”. Lợi ngay trước mắt, ai có thể hy sinh vì người khác được đây?
Để dành được XX, một khách hàng lớn, một công ty đang độc quyền nguồn năng lượng quan trọng của Trung Quốc, MG coi như phải giở hết vốn liếng ra. Mỗi kế hoạch đều phải hai bản, một của Tống Dực, một của Lục Lệ Thành, bản nào tốt hơn sẽ được dùng. Công ty ngập mùi thuốc súng, nhưng cũng đun sôi nhiệt tình và sự sáng tạo vô tận của con người. Nếu gạt hết tranh chấp quyền lợi sang một bên, chỉ nói công việc, thì chính bầu không khí này mới thật sự kích thích được tiềm lực con người. Nhìn từ góc độ nào đó thì đây là thời khắc “loạn thế tạo anh hùng”, miễn là có khả năng, thì chẳng mấy chốc sẽ mọc mũi sủi tăm, không cần tuần tự nhi tiến chờ lúc lên lão làng.
Đương lúc ai nấy dốc hết ruột gan, dùng cạn tâm huyết để đổi sự hoàn mỹ, thì đột nhiên xảy ra sự cố. Mike bị trụ sở triệu về New York họp, khi quay lại mặt mũi tái xanh, gọi Lục Lệ Thành vào văn phòng. Nghe đồn có người nghe thấy ông già chửi xối xả thậm tệ, xem chừng tức điên lên.
Rốt cuộc đã xảy ra việc gì, không ai hay biết. Điều duy nhất mọi người biết là Lục Lệ Thành tạm thời xin nghỉ ốm, mọi công việc giao cho Tống Dực đảm đương. Linda được bổ làm tổng phụ trách kiểm toán nội bộ, lập ra một tổ kiểm toán nội bộ, lại có hai kiểm toán viên từ trụ sở New York bay sang hỗ trợ cô ta. Ngày nào Linda cũng triệu những người khác nhau đến nói chuyện riêng. Mọi người trong công ty đều thần hồn át thần tính, không khí đúng kiểu “kiến cánh vỡ tổ bay ra, bão táp mưa sa gần tới”. Vì không rõ đã xảy ra chuyện gì nên ai nấy càng nơm nớp, đến những người bình thường lỡ yêu cầu thanh toán nhiều hơn thực tế mấy chục đồng taxi cũng bắt đầu âm thầm ân hận.
Tôi đã lờ mờ hình dung được đại thể, nhưng không dám chắc chắn, bèn hẹn đại tỷ đi ăn cơm, bóng gió hỏi chị về tình hình hiện nay, xem nhiều khả năng là vấn đề rò rỉ từ đầu tư. Đại tỷ vừa nghe là hiểu ngay tôi muốn làm gì, liền cười nói:
– Tô Mạn, phí tư vấn theo giờ của tôi là bao nhiêu, cô không phải không biết đấy chứ?
Tôi tức nghẹn:
– Tỷ bán luôn em đi cũng không đủ trả, tóm lại có giúp em không đây?
– Cô cứ an phận làm tốt đen, nhúng tay vào việc người khác làm gì?
– Em sợ quá mà! Tỷ cũng biết đấy, theo nguyên tắc kiểm toán, điều tra hành trạng là một trong những phương pháp quan trọng để phát hiện báo động đỏ, nếu sự tình chuyển biến xấu, thì lý lịch của từng người liên quan cũng đều phải xem xét hết, ai biết độ bao trùm của nó lớn đến đâu, em sợ ngộ nhỡ em bị khui ra, bị phát hiện làm giả sơ yếu lý lịch, thì em sẽ chết rất thê thảm.
Đại tỷ lại giở bộ dạng như muốn bạt tai tôi, tôi vội rót cho chị ly rượu:
– Em không hy vọng có được kết luận cụ thể, em chỉ hy vọng tỷ căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm đưa ra cho em một cái phán đoán đại khái thôi.
Đại tỷ nhấp liền mấy ngụm rượu, mới nói:
– Cô cho biết đánh giá của cô trước đi đã.
– Khi giả vờ tiến hành điều tra, kế toán phương Tây luôn khuyến khích chỉ điểm, vì đó mới là phương pháp hữu hiệu nhất. Nói ngay sự sụp đổ của Arthur Andersen, hay vụ bê bối Enron khiến luật pháp Mỹ phải thay đổi kia, đều nhờ hành động chỉ điểm mà tảng băng trôi mới bắt đầu phát lộ. Những công ty như MG sợ nhất là vi phạm, vì thế chế độ tố cáo nặc danh nội bộ được xây dựng đặc biệt toàn diện, em ngờ rằng có kẻ đã gửi thư nặc danh cho trụ sở chính, nội dung gây bất lợi cho Lục Lệ Thành là chắc rồi, còn liên đới đến Mike hay không thì em không đoán được. Vấn đề bây giờ là nghĩ cách tìm hiểu nội dung lá thư nặc danh đó, nếu chưa tường tận nội dung mà đối phó bừa bãi thì không chỉ không giải quyết được vấn đề, ngược lại còn thành giấu đầu hở đuôi. Có một kế chúng ta thường dùng khi kiểm toán, là hư trương thanh thế. Thực tình chưa chắc đã nắm bắt được gì, nhưng cứ đánh rắn động cỏ, ra vẻ chúng ta đã phát giác đầu dây mối nhợ, khiến bên bị thẩm tra thấp thỏm, thường sẽ tự mình phơi bày vấn đề thật sự. Em cho rằng hiện giờ Linda đang dùng chính cách thức này, có lẽ cô ta nắm được thứ gì đó thật, nhưng chưa đủ mạnh để đánh quỵ Lục Lệ Thành, vì thế cô ta muốn chờ đến lúc phòng tuyến tâm lý của ai đó sụp đổ, tự cháy nhà ra mặt chuột mà thôi.
Đại tỷ lắc ly rượu, chăm chú nhìn khối chất lỏng sóng sánh đỏ, mắt ánh lên rất nhiều cảm xúc. Tôi yên lặng chờ đợi, không dám quấy nhiễu chị. Khi Arthur Andersen phá sản, tôi vẫn chưa tốt nghiệp, còn đại tỷ đã là trưởng phòng ở đó rồi. Năm công ty kiểm toán lớn mạnh nhất thế giới, chớp mắt chỉ còn lại bốn, môt sự thay đổi quá nhỏ nhặt về mặt chữ số, nhưng khiến quỹ đạo cuộc sống của rất nhiều người phải đảo lộn hoàn toàn, trong đó có lẽ nào có cả chị.
Đại tỷ uống nốt chỗ rượu vang còn lại:
– Tôi cho rằng kẻ viết thư nặc danh chính là Linda.
– Gì cơ?
– Lục Lệ Thành coi trọng Linda không?
– Xem ra là không.
– Vậy cô nghĩ vì sao Mike để Linda tra xét vụ này? Đừng nói với tôi là Mike coi trọng Linda nhé!
Ngại đợi đến lúc tôi tự suy ra kết luận, đại tỷ cắt nghĩa luôn:
– Thẳng thắn mà nói, đã ngồi vào vị trí này, cả công ty có bao nhiêu người, người nào tính cách ra sao, người nào có khả năng động chạm đến lợi ích của mình, người nào kế hiểm mưu gian, người nào thích chơi mánh khóe, chúng tôi đều rõ như lòng bàn tay. Ngay khi sự việc xảy ra, chắc chắn Lục Lệ Thành đã khoanh vùng được những kẻ đáng nghi nhất rồi. Chỉ cần thêm vài ba chi tiết đối chứng, sẽ suy luận được chính xác ai làm.
Tôi lầm bầm:
– Không thể nào! Bọn họ biết rõ nguyên tắc kiểm toán độc lập…
– Miễn là Linda chối bay, ai dám xác nhận do cô ta viết? Lục Lệ Thành hành động như thế là có thâm ý riêng. Anh ta và Mike giống cô ở chỗ đều không biết rõ nội dung thư nặc danh, cũng không biết rốt cuộc trụ sở chính muốn tra xét chuyện gì, vì thế cố ý giả vờ không biết là Linda cáo giác, để Mike ra mặt hạ lệnh cho cô ta phối hợp điều tra cùng kiểm toán viên trụ sở. Chắc chắn một nhân viên rất bình thường nào đó đang làm cùng Linda là tay chân thân tín của Lục Lệ Thành, hễ cô ta có động thái gì, Lục Lệ Thành sẽ nắm được ngay. Trước đây Linda trong tối, anh ta ngoài sáng nên bị Linda hãm hại. Bây giờ tình thế đảo ngược, Lục Lệ Thành mới tiện để ứng phó.
Tôi thắc mắc:
– Nước trong thì không có cá. Giữa môi trường rộng lớn này, có mấy người thật sự trong sạch đây? Nếu điều tra từng người một thì ai mà chẳng mang tỳ vết. Lục Lệ Thành làm tới vị trí đó, dứt khoát có những việc xử lý chưa thỏa đáng. Linda mới bới ra được, lại thêm trụ sở chính thừa gió bẻ măng, Lục Lệ Thành sẽ rất thê thảm. Còn đối phó ư? Người ta đối phó anh ta thì có.
Đại tỷ hể hả:
– Đúng thế! Đến một bé gái ngoan như cô còn dám ngụy tạo lý lịch, ai biết các đồng nghiệp của cô còn giấu sau lưng những bí mật gì. Nhân cơ hội này, lôi tất cả ra ánh sáng luôn.
Tôi thở vắn than dài, đại tỷ trông thấy mà buồn cười:
– Cô nghỉ việc đi, tôi giúp tìm chỗ khác.
– Đâu dễ dàng thế, tỷ cũng biết, thời điểm này ai nghỉ việc là dễ bị đánh dấu hỏi nhất, theo logic là sẽ bị điều tra. Nếu chỗ khuất tất của em bị bươi ra, dù tỷ muốn giúp thì cũng khó lòng giải thích với thượng cấp. Ngành tài chính không chứa chấp kẻ lừa lọc.
Đại tỷ cười:
– Tôi thấy mối nguy không phải ở chỗ cô nghỉ việc vào thời khắc đặc biệt, mà ở chỗ lòng cô biết rõ, không đời nào Linda buông tha cho cô. Tôi đâm khoái con nha đầu đó rồi đấy, tuy rằng tiểu nhân nhỏ mọn, song hành sự lẫm liệt, dám đối đầu với Lục Lệ Thành, không sợ chọc giận anh ta thì sẽ bị tiêu diệt hay sao? Ngốc nghếch thực, nhưng đây là dũng khí, mai sau mà cô ta bị MG đá ra, tôi sẽ quăng lưới vớt về.
Tôi trố mắt cứng họng, không nói năng được gì. Đại tỷ lườm tôi:
– Đúng là ngố tàu!
Chị cười hi hí ăn cơm, tôi thì không sao nuốt trôi, chống má suy nghĩ lung tung. Trong ngân hàng đầu tư thì nghiệp vụ nào dễ phát sinh vấn đề nhất? Giao dịch nội bộ? Thao tác cổ phiếu bất hợp pháp? Rò rỉ thông tin? Thật đáng giận, tôi vốn chỉ quen thuộc với mảng nghiệp vụ ngân hàng thương mại, trước đây chưa hề tiếp xúc với nghiệp vụ của ngân hàng đầu tư, nhất thời chẳng thấy đầu mối nào mà tháo gỡ.
Đại tỷ xắt một lát nhỏ cá hồi, cười nói:
– Đừng phức tạp hóa vấn đề. Nếu Linda là tiểu yêu nghìn tuổi, thì Lục Lệ Thành phải là lão quái vạn năm, những khâu càng dễ xảy ra sơ sót, Lục Lệ Thành càng phải xóa kỹ dấu vết, nếu không khôn ăn dại thiệt, anh ta đã bị đào thải từ đời nào rồi, còn đợi đến lúc Linda nhảy ra hay sao? Chuyện này nhất định là do một tiểu tiết nhỏ nhặt đến nỗi kể ra chỉ khiến người ta muốn cười rụng răng.
Tựa hồ nhìn thấu được điều gì sau màn sương mù, một ý nghĩ lóe lên trong óc tôi. Đại tỷ cười hài lòng:
– Cô muốn ra tay thì khẩn trương lên! Đừng đợi đến lúc Linda tận dụng vị trí đặc biệt hiện giờ mà bươi móc được thêm thứ gì. Cô nên biết, ngành kiểm toán cứ phải kiểm mãi mới biết được thế nào là “niềm vui bất ngờ”, và cũng luôn phát hiện ra rằng một đầu mối nào đó ban đầu tưởng chừng to lắm, thực chất lại chỉ là một mẩu của tảng băng trôi.
Tôi gật đầu, đại tỷ cảm thán:
– Lục Lệ Thành số đỏ thật đấy, tự nhiên lại được cao thủ kiểm toán tương trợ, mà còn miễn phí nữa chứ!
Tôi hiểu là nên nhanh chóng ra tay, nhưng cân đối lại số liệu kế toán của một công ty đâu phải là việc đơn giản? May mà dạo trước, do thói quen nghề nghiệp, với từng việc Linda giao cho, tôi đều chú ý nghiền ngẫm quy trình tài chính của nó. Tôi cũng giở xem báo cáo tài chính của MG, lại thêm đằng sau có hai boss siêu cấp, một là đại tỷ, một là Tống Dực. Những vấn đề liên quan đến kế toán tài chính tôi gọi điện hỏi lời khuyên của đại tỷ, còn những vấn đề về nghiệp vụ ngân hàng đầu tư tôi lên MSN hỏi Tống Dực. Mọi thắc mắc nghi hoặc đều mau chóng được chỉ dẫn, nhưng trước mặt tôi vẫn thấy sương phủ trùng trùng.
Tôi cảm giác mình phải chạy đua từng ngày với Linda, tâm trạng luôn nơm nớp, chỉ sợ một sáng kia bước vào văn phòng, mọi ánh mắt nhìn tôi thay đổi, kỳ thực tôi chỉ sợ ánh mắt Tống Dực nhìn tôi thay đổi. Hai chữ “lừa đảo” giống như hai con dao, cứ lơ lửng trên đỉnh đầu tôi, khiến tôi đứng ngồi không yên, lại thêm hôm nào cũng thức khuya, hằng ngày chỉ ngủ độ ba bốn tiếng đồng hồ, chẳng mấy chốc người tôi gầy tọp đi.
Cuối cùng, vào một đêm nọ, phần mềm máy tính chạy xong thì liên tục phát tiếng tít tít, một chuỗi số đỏ nổi rõ, một cái tên bật lên khỏi cửa sổ, tôi vội ghé sát mặt vào màn hình nhìn cho kỹ, quả nhiên là có liên quan đến công tác phí.
Bốn năm trước, tháng nào Lục Lệ Thành cũng ký duyệt mấy khoản công tác phí cho một người, tổng số tiền có liên quan cộng lại chưa tới mười nghìn đô la Mỹ. Theo lý mà nói, đặt chút phí tổn này vào giữa đám hóa đơn công tác phí kếch xù thì không bõ chú ý, thủ tục ký tên cũng rất đầy đủ, đúng ra chẳng có vấn đề gì. Vấn đề là ở chỗ, người yêu cầu thanh toán đã rời công ty từ tháng Mười, túc là sang tháng Mười một tên anh ta không còn trên danh sách lĩnh lương của công ty nữa, nhưng phiếu yêu cầu thanh toán vẫn có công tác phí của anh ta, đến lúc này, hóa đơn và chữ ký đầy đủ lại thành ra vô cùng trào phúng. Người đối chiếu chi phí của MG và người đối chiếu bảng lương không phải là một, số liệu kế toán cũng độc lập. Công ty đông người, sai số giữa hai tháng quá nhỏ, mà tất cả các ghi sổ đơn đều phải tổng hợp xong mới trình lên trên, cũng tức là mỗi tháng, ngoài người trực tiếp tác nghiệp thì những người bên trên chỉ trông thấy sổ cái đã tổng hợp mà thôi. Chắc hẳn Linda vô tình phát hiện ra chỗ sơ hở này đây.
Tôi nhìn màn hình mà cảm thán, gừng càng già càng cay, quả nhiên như đại tỷ suy đoán, tổng số tiền hai tháng tổng cộng lại mới hơn bảy nghìn đồng, nếu Lục Lệ Thành ngã ngựa vì vụ này thì thật là khiến người ta cười muốn rụng răng.
Chẳng trách bên Mỹ nổi trận lôi đình, cách thức hạch toán chi phí ở Trung Quốc khác ở Mỹ , kiểm toán nội bộ từ Mỹ sang thường là không sao hiểu được những biên lai và hóa đơn chi phí nhằng nhịt như mạng nhện của Trung Quốc. Càng không nắm bắt được mới càng lo lắng, xem động thái lần này của trụ sở chính không phải là tát nước theo mưa, mà là tức nước vỡ bờ.
Để cho chắc chắn, tôi dùng máy tính lần lượt đối chiếu theo số hiệu, rồi theo ngày sinh tháng đẻ của nhân viên, đối chiếu hết số liệu của năm năm xong, chắc chắn không còn sai sót gì nữa mới kết xuất từng dữ kiện để thảo một bản tường trình ngắn gọn.
Tôi tin rằng nếu biết sơ sót ở đâu, Lục Lệ Thành sẽ có cách đưa ra lời biện giải và chứng cứ thỏa đáng. Nhưng in xong tài liệu tôi lại bối rối, làm gì với nó đây? Tôi hành động thế này, Tống Dực sẽ đánh giá thế nào? Chẳng nói cũng biết, phong ba lần này là cơ hội tuyệt vời của anh.
Trưa hôm sau, tôi hỏi Tống Dực liệu có thể ăn cơm riêng với tôi không. Anh không trả lời ngay, ngẩng lên chăm chú nhìn tôi, ánh mắt biến ảo khó lường, cuối cùng gật đầu, đồng ý với đề nghị đó.
Bên bàn cơm, tôi đưa tường trình cho Tống Dực, anh im lặng giở xem từ đầu, tôi đang phập phồng lo âu thì nghe anh lẩm bẩm:
– Chẳng trách gần đây ít nói thế, thì ra thức đêm thức hôm để làm cái này.
Tôi không hiểu rõ ý anh ra sao, chỉ biết phân trần:
– Đều làm ngoài giờ, không ảnh hưởng đến nhiệm vụ bình thường – Tự kiểm điểm lại kỹ càng, rồi thành thực thú nhận – Nhưng mà, quả tình tôi có viện cớ việc công để đồng nghiệp tin tưởng, cho mượn rất nhiều thứ mà lẽ ra tôi không được xem.
Tống Dực gấp tường trình lại:
– Tại sao cô không đưa thẳng cho Lục Lệ Thành? Tôi có thể nói rõ với cô rằng, căn cứ theo nguồn tin riêng mà tôi nghe được, điều khiến tổng công ty mắc mưu với anh ta chính là vấn đề chi phí, xem xong phân tích của cô, tôi tin rằng đúng là mấy khoản công tác phí này đây.
Tôi cúi mặt, không dám nhìn vào mắt anh, lòng thầm chua xót:
– Tôi là cấp dưới của anh, tường trình này, anh tự quyết định số phận của nó đi!
Miễn là anh muốn thắng, bất kể phải trả giá đắt đến đâu, em cũng không đứng sang phía đối địch với anh.
Tống Dực không nói không rằng, cúi xuống ăn cơm. Ăn xong, anh đẩy tường trình lại chỗ tôi, vẻ mặt không biểu lộ gì:
– Cô trực tiếp đưa tường trình cho Lục Lệ Thành đi, anh ta sẽ cảm kích cô lắm đấy! Còn việc cô tự ý tra xét số liệu nội bộ của công ty, tôi sẽ chịu trách nhiệm gánh đỡ. Nếu cần giải thích, tôi cũng sẽ giải thích dùm cô.
Mắt anh rõ ràng, trong sáng, thẳng thắn, như dòng suối chỉ thoáng nhìn là soi thấu đáy. Cõi lòng tôi cuối cùng cũng yên ổn trở lại. Anh vẫn là anh, vẫn là thiếu niên đứng trên giảng đường mỉm cười nói với đối thủ, “Hoan nghênh cạnh tranh công bằng”.
Tôi nhìn sâu vào mắt anh, nghiêm túc buông từng chữ:
– Không phải tôi muốn giúp Lục Lệ Thành, tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân, vì thế tôi không cần lời cảm ơn của anh ta. Tôi không muốn bất cứ ai biết tôi làm việc này, tôi chỉ muốn… chỉ muốn yên ổn làm việc.
Em chỉ muốn được yên ổn làm việc cạnh anh, tận hưởng từng chút niềm vui của việc bên nhau mỗi ngày.
Lời giải thích thật thiếu sức thuyết phục, nhưng Tống Dực lại cười xòa, nụ cười ấy như nắng xé mây mù, khiến mọi lo âu bồn chồn của tôi đều tiêu tan, lòng râm ran ấm áp. Song nụ cười vừa lan tới mắt thì đổi ảm đạm, Tống Dực cụp mi xuống, kéo bản tường trình lại:
– Được, giao việc này cho tôi đi!
Tống Dực cầm bản tường trình được hai tuần thì kiểm toán viên do trụ sở phái sang đáp máy bay về Mỹ. Mike lại hớn hở bay qua bay lại. Lục Lệ Thành chấm dứt đợt nghỉ ốm, quay lại làm việc. Linda không bị anh ta đạp văng ra khỏi công ty như đại tỷ dự đoán, trái lại nghe đồn anh ta còn mời Linda ăn cơm tối. Không biết Lục Lệ Thành nói gì mà Linda khóc rũ khóc rượi. Hôm sau, cô ta khôi phục dáng điệu người đàn bà thép, tuyên bố nghỉ đẻ sớm, nhưng trước khi đi, cô ta và Lục Lệ Thành cùng nói rõ với mọi người rằng, Linda sinh em bé xong sẽ lập tức quay lại MG làm việc.
Tôi đem tin hàng lang kể với đại tỷ, chị vừa nghe vừa cảm khái gật đầu, cuối cùng cảnh cáo tôi:
– Tuyệt đối, tuyệt đối đừng làm mếch lòng Lục Lệ Thành. Người này thâm lắm!
Tôi cười khổ, tôi dám mếch lòng anh ta? Anh ta đừng tới gây sự với tôi đã tốt lắm rồi.
Vụ việc, lúc đến thì ổn ào, lúc tan lại lặng lẽ âm thầm. Không biết Tống Dực xử lý thế nào mà từ đầu chí cuối không một ai đả động tên anh. Nhiều người còn ngấm ngầm cám cảnh cho Tống Dực, sóng to gió lớn chỉ phe phẩy đã qua, đoán chừng Tống Dực dính phen mừng hụt, chắc chắn rất tiếc vì Lục Lệ Thành lại không rớt đài.
Tôi tủm tỉm cười, ăn uống được nhiều thêm, thể trọng bắt đầu tăng trở lại, mỗi lần nghe có người bàn tán về anh, lòng lại ngập tràn kiêu hãnh và vui sướng. Người đàn ông ấy chính là người tôi thương đấy!
Lên MSN, vì ỷ vào việc Tống Dực không hay biết gì hết, tôi bèn tâm sự với anh, “Người em yêu làm em ngưỡng mộ quá! Nếu có thể, em nguyện sẽ yêu anh ấy suốt đời suốt kiếp”.
Câu trả lời của anh lý trí và tỉnh tảo, “Ai cũng có khuyết điểm, nếu em chưa nhìn ra, thì chỉ do chưa đến lúc mà thôi”.
“Em yêu anh ấy đã mười một năm, con người anh ấy thế nào em biết. Tất nhiên em hiểu anh ấy còn có khuyết điểm, nhưng em tin chắc dù hai lần mười một năm nữa trôi đi, em vẫn cho rằng anh ấy xứng đáng để em yêu”.
“Những điều trông thấy không bao giờ phản ánh được tất cả”.
“Em từng đọc một câu, đại ý là, mỗi người phụ nữ đều giống một viên đá quý đợi mài, người đàn ông nàng yêu chính là người thợ mài ấy. Phụ nữ cao nhã hay dung tục, đều được quyết định bởi người nàng yêu. Câu nói có lẽ hơi tuyệt đối quá, nhưng quả thực, phụ nữ chịu rất nhiều ảnh hưởng của người đàn ông trong tim họ. Thật may mắn vì em đã yêu anh ấy. Vì người em yêu là anh ấy, nên em đã ra sức cải thiện bản thân, cố gắng làm một người lương thiện, cố gắng yêu thương mỗi ngày đang sống, cố gắng đối diện khó khăn bằng thái độ tích cực. Vì anh ấy, từ một người tự ti, em đã trở nên tự tin. Vì anh ấy, em thấm thía cảm giác theo đuổi giấc mơ. Vì anh ấy, em thấy mình đẹp đẽ hơn. Tình yêu ở đời rất đa dạng, có lãng mạn rung động, có dằn vặt triền miên, có trầm luân thống khổ, có êm ả lặng lờ, nhưng em tin rằng không dạng nào tốt đẹp hơn tình yêu mà em đang sở hữu. Tình yêu của em khiến em thêm yêu cuộc sống, thêm yêu bản thân”.
Đầu bên kia im lặng khá lâu, tôi vốn đã quen với việc anh vừa làm vừa chat với tôi, nên cũng không nóng lòng đợi hồi đáp, mà ngồi đọc truyện tranh Bleach – Sứ mạng thần chết. Một lúc lâu sau, câu trả lời của anh mới sang, “Những điều ấy mập mờ hư ảo quá, tôi nghĩ em đang mê mụ vì tình rồi, tôi thà đi xem cổ phiếu lên xuống còn hơn”.
Tôi nhăn mặt trêu máy tính, “Vậy anh tiếp tục theo dõi cổ phiếu của anh đi, em tiếp tục mơ về hoàng tử bạch mã của em”.
Anh nói, “Tôi có hai mã cổ phiếu muốn giới thiệu cho em này”.
“Em không hứng thú với cổ phiếu, khi nào thất nghiệp em sẽ nhờ anh sau”.
Anh đáp lại bằng một biểu tượng bi ai, tôi buồn cười, bèn gửi sang hình cô bé lau nước mắt cho cậu bé, “Anh nên quen với việc bị cự tuyệt đi, tuy em biết rằng về phương diện đầu tư, ít khi nào người ta cưỡng lại được Tống Dực”.
Một con mèo Garfield tự phụ nhảy ra ô thoại, giơ cái chân múp míp lên, bất mãn trừng mắt nhìn tôi, bên cạnh là một hàng chữ to thô lỗ, “Không phải là ít khi, mà tuyệt đối không bao giờ”.
Tôi cười vang, tiếp tục xem truyện tranh và ăn bỏng ngô, mỗi nụ cười hạnh phúc đều là vì biết anh đang ở đầu bên kia.
Một lát sau anh mới nói, “Tôi phải thoát bây giờ đây”.
“Sớm thế sao?”
“Gần đây không khí trong văn phòng quá khô, ngồi điều hòa mãi đâm ra khó chịu”.
“Vậy anh nghỉ sớm đi. Mơ đẹp!”
Đợi anh thoát rồi, tôi liền lên mạng tìm xem máy tăng độ ẩm nhãn hiệu gì tốt, định hôm sau sẽ kiếm cớ đặt một cái vào văn phòng.
Bình luận facebook