-
Chap 9
Trần gia...
Trần Thế Hào vừa bước vào cửa đã bị hai người đàn ông tóm lại lôi lại trước salon lớn trong phòng khách. Trên ghế là một người đàn ông tầm năm mươi bận đồ ở nhà thoải mái, tóc chảy ngược ra sao để lộ vầng trán cao nhiều nếm nhăn. Hai mắt lạnh lùng mang theo sự độc ác nham hiểm trên ngón cái tay trái là một chiếc nhẫn bằng ngọc màu lục, ngón trỏ xoay tròn chiếc nhẫn.
" Giao nó ra, mày nghĩ mày đem nó đi thì tao không biết gì? " môi mỏng đó vang lên giọng cảnh cáo.
Trần Thế Hào nhàn nhã đứng thẳng người, môi hơi run vài cái rồi miến chặc :" Ba, năm đó không phải đã thấy xác cô ta trên bờ biển rồi hay sao.? Con làm sao mà giấu cô ta đi được. "
Ngón trỏ ngừng xoay nhẫn, giơ tay lên ngay sau đó có ba bốn người đàn ông từ phía sau xông lên, tung nắm đấm về phía Trần Thế Hào. Anh không hề tránh né, bị những người đàn ông đó đánh tới tấp mỗi lực đấm đều mang tính sát thương rất cao nhưng đối với người thân thủ được tu luyện từ nhỏ như anh thì chẳng là gì.
Trần Thế Trung đứng lên, đưa mắt nhìn anh đang bị đánh nằm trên đất :" tao cho mày kỳ hạn, đem con nhỏ đó giao ra đây. " Trần Thế Trung đi thẳng lên lầu, sau đó những người đàn ông cũng đừng tay lại cúi đầu cung kín với anh đồng thanh nói :" cậu chủ thật xin lỗi. "
Anh bị đánh mệt mỏi ngã người lên salon, quơ tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống. Anh nằm nhắm mắt lại thở mạnh, anh không nghĩ lại nhanh như thế vậy mà còn định ngày mai sẽ đem cô đi nào ngờ...
Ha....ha...anh cười lớn hai tiếng, 5 năm qua bao nhiêu công sức anh cố gắng làm cho ông ta nghĩ cô đã chết thậm chí còn tìm một cái xác để thay thế cô. Bây giờ ông ta đã biết cô còn sống thì nhất định sẽ không tha còn có tiểu Hàn nữa.
Trần Thế Hào trên môi hiện lên ý cười thảm hại, cả người buông lỏng nằm trên salon. Anh nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy cô, mắt hạnh sáng ngời bộ dạng tuy sợ sệt nhưng rất kiên cường.
8 năm trước...
" Tiểu Nhu, cho dù có chuyện gì cũng không được bước ra có biết không. " nói rồi Hà Nghiêm Minh khép kín cửa phòng khóa lại.
Chưa đầy 3 phút, cửa nhà bị mấy người đàn ông đẩy ra 5 giây sau cả căn nhà đã đông ngẹt người. Trần Thế Trung mặt đầy sát khí bước vào theo sau là Trần Thế Hào môi mỏng hiện ý cười nhưng trong mắt lại lạnh lùng.
" Đem cái đó giao ra, tao sẽ tha cho mày một đường sống. " Trần Thế Trung tay xoay chiếc nhẫn nhìn Hà Nghiêm Minh.
" ông chủ, tôi không phải mới lần đầu làm việc cho ông. Với tâm địa của ông nếu tôi giao cái đó ra.... Hạ..ha...ông nghĩ ông sẽ tha cho tôi sống. " Hà Nghiêm Minh châm chọc cười lớn hai tiếng.
Trần Thế Trung không lên tiếng, tay xoay nhẫn chậm lại :" Tao nghe nói mày còn một đứa con gái nhìn không tệ, xem ra nên cho bọn người bên chợ đen đổi khẩu vị rồi. "
Nghe vậy Hà Nghiêm Minh sững người, nhìn Trần Thế Trung.
" Ông không được đụng đến nó... " Hà Nghiêm Minh quát lớn tay nắm chặc gân xanh trên tay nổi lên rõ ràng.
" Mày không giao cái đó ra tao sẽ đem nó cho bọn chợ đen nếu giao ra thì cùng lắm tao chỉ bán nó vào hộp đêm ít ra không tệ như chợ đen. Còn mày.... " Trần Thế Trung ngưng nói, không xoay nhẫn nữa.
Ngay sau đó, cả đám người tiến lại gần Hà Nghiêm Minh rút dao ra...
Mùi máu tanh nhanh chóng lan khắp căn nhà, Hà Nghiêm Minh máu me đầy người nằm trên sàn nhà lạnh băng, ngay cả một hơi thở yếu ớt cũng không còn.
Khi bọn người chuẩn bị ra khỏi Nhà thì Trần Thế Hào như nghe được tiếng gì đó, anh hơi khự người lại rồi định bước ra khỏi nhà nhưng động tác này lại bị Trần Thế Trung chú ý, hắn quay người nhìn vào căn phòng ở cuối hành lang bị khóa trái lại.
" Đi Kiểm tra. " hắn nghiêm mặt nói với thuộc hạ.
Thuộc hạ của hắn phá cửa, kéo ra phòng khách là một cô gái khoảng mười bảy tuổi khoé mắt ướt nước mắt, cắn môi hoảng loạn nhìn đám đàn ông trong phòng.
Cô bị ném lên sàn nhà, khi ngước lên thì nhìn thấy Hà Nghiêm Minh cơ thể toàn máu tanh hai mắt trợn ngược lên nhìn cô. Cô sợ hãi nhìn cái xác khóc lên, chiếc váy trắng bị máu trên sàn làm cho biến thành màu chết chóc.
" Tao còn đang định tìm mày...ha... Ha... " Trần Thế Trung cười lớn thoã mãn nhiều cô, Trần Thế Hào ở phía sau mặt cũng trầm xuống đánh giá cô gái trước mặt.
Cô nhìn người đàn ông đang cười, mắt hạnh hiện lên sự câm ghét thù hận nếu có thể cô rất muốn liều mạng giết người đàn ông này. Liếc mắt thấy một con dao nhỏ rơi dưới sàn, tay cô vội cầm dao lên lao thẳng về phía Trần Thế Trung.
Trần Thế Trung đang cười bỗng ngừng lại, không nghĩ cô sẽ lao tới chỉ nheo mắt lại nhìn cô . Lúc này Trần Thế Hào cũng thoáng giật mình rồi nhanh chóng đến trước mặt Trần Thế Trung, anh nhanh tay cướp lấy dao từ tay cô rồi dùng chân đá cô văng ra xa, lưng cô đập vào cạnh bàn đau đớn truyền lên đến não, cô cắn răng chịu đựng.
" Hừ... Hay lắm, đem nó giao cho bọn chợ đen. " Trần Thế Trung lạnh lùng lên tiếng.
" khoan đã... " Thế Hào vội ngăn lại. Anh đi đến trước mặt cô, tay bóp cằm cô nâng lên nhìn, rồi đứng dậy nói với Trần Thế Trung :" Ba không thấy rất giống một người sao?"
Nghe anh nói Trần Thế Trung mới nhìn kỹ cô gái đó, trong mắt lộ ra vẻ khó tin lập tức hình ảnh một người phụ nữ với đôi mắt dịu dàng nhìn hắn.
" Giữ lại, sau này sẽ cần dùng tới..." Trần Thế Hào lên tiếng, môi cong gợi cảm nhìn cô gái bên dưới chân mình.
Trần Thế Trung hơi nhứn mày nhìn anh sau đó như hiểu ra được cái gì đó môi khẽ cười. Đám người rời đi cô gái cũng bị đem theo.
Trần Thế Hào nằm trên salon, nhớ lại lúc đó thì bật cười giễu cợt mình. Tám năm trước chính anh mang cô về cũng tám năm sau chính anh mang cô đi.
Trần Thế Hào đứng lên cả người toàn vết thương nhưng anh không cảm thấy đau, anh lái xe khỏi Trần gia đi đến biệt thự trên sườn núi.
Trần Thế Hào vừa bước vào cửa đã bị hai người đàn ông tóm lại lôi lại trước salon lớn trong phòng khách. Trên ghế là một người đàn ông tầm năm mươi bận đồ ở nhà thoải mái, tóc chảy ngược ra sao để lộ vầng trán cao nhiều nếm nhăn. Hai mắt lạnh lùng mang theo sự độc ác nham hiểm trên ngón cái tay trái là một chiếc nhẫn bằng ngọc màu lục, ngón trỏ xoay tròn chiếc nhẫn.
" Giao nó ra, mày nghĩ mày đem nó đi thì tao không biết gì? " môi mỏng đó vang lên giọng cảnh cáo.
Trần Thế Hào nhàn nhã đứng thẳng người, môi hơi run vài cái rồi miến chặc :" Ba, năm đó không phải đã thấy xác cô ta trên bờ biển rồi hay sao.? Con làm sao mà giấu cô ta đi được. "
Ngón trỏ ngừng xoay nhẫn, giơ tay lên ngay sau đó có ba bốn người đàn ông từ phía sau xông lên, tung nắm đấm về phía Trần Thế Hào. Anh không hề tránh né, bị những người đàn ông đó đánh tới tấp mỗi lực đấm đều mang tính sát thương rất cao nhưng đối với người thân thủ được tu luyện từ nhỏ như anh thì chẳng là gì.
Trần Thế Trung đứng lên, đưa mắt nhìn anh đang bị đánh nằm trên đất :" tao cho mày kỳ hạn, đem con nhỏ đó giao ra đây. " Trần Thế Trung đi thẳng lên lầu, sau đó những người đàn ông cũng đừng tay lại cúi đầu cung kín với anh đồng thanh nói :" cậu chủ thật xin lỗi. "
Anh bị đánh mệt mỏi ngã người lên salon, quơ tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống. Anh nằm nhắm mắt lại thở mạnh, anh không nghĩ lại nhanh như thế vậy mà còn định ngày mai sẽ đem cô đi nào ngờ...
Ha....ha...anh cười lớn hai tiếng, 5 năm qua bao nhiêu công sức anh cố gắng làm cho ông ta nghĩ cô đã chết thậm chí còn tìm một cái xác để thay thế cô. Bây giờ ông ta đã biết cô còn sống thì nhất định sẽ không tha còn có tiểu Hàn nữa.
Trần Thế Hào trên môi hiện lên ý cười thảm hại, cả người buông lỏng nằm trên salon. Anh nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy cô, mắt hạnh sáng ngời bộ dạng tuy sợ sệt nhưng rất kiên cường.
8 năm trước...
" Tiểu Nhu, cho dù có chuyện gì cũng không được bước ra có biết không. " nói rồi Hà Nghiêm Minh khép kín cửa phòng khóa lại.
Chưa đầy 3 phút, cửa nhà bị mấy người đàn ông đẩy ra 5 giây sau cả căn nhà đã đông ngẹt người. Trần Thế Trung mặt đầy sát khí bước vào theo sau là Trần Thế Hào môi mỏng hiện ý cười nhưng trong mắt lại lạnh lùng.
" Đem cái đó giao ra, tao sẽ tha cho mày một đường sống. " Trần Thế Trung tay xoay chiếc nhẫn nhìn Hà Nghiêm Minh.
" ông chủ, tôi không phải mới lần đầu làm việc cho ông. Với tâm địa của ông nếu tôi giao cái đó ra.... Hạ..ha...ông nghĩ ông sẽ tha cho tôi sống. " Hà Nghiêm Minh châm chọc cười lớn hai tiếng.
Trần Thế Trung không lên tiếng, tay xoay nhẫn chậm lại :" Tao nghe nói mày còn một đứa con gái nhìn không tệ, xem ra nên cho bọn người bên chợ đen đổi khẩu vị rồi. "
Nghe vậy Hà Nghiêm Minh sững người, nhìn Trần Thế Trung.
" Ông không được đụng đến nó... " Hà Nghiêm Minh quát lớn tay nắm chặc gân xanh trên tay nổi lên rõ ràng.
" Mày không giao cái đó ra tao sẽ đem nó cho bọn chợ đen nếu giao ra thì cùng lắm tao chỉ bán nó vào hộp đêm ít ra không tệ như chợ đen. Còn mày.... " Trần Thế Trung ngưng nói, không xoay nhẫn nữa.
Ngay sau đó, cả đám người tiến lại gần Hà Nghiêm Minh rút dao ra...
Mùi máu tanh nhanh chóng lan khắp căn nhà, Hà Nghiêm Minh máu me đầy người nằm trên sàn nhà lạnh băng, ngay cả một hơi thở yếu ớt cũng không còn.
Khi bọn người chuẩn bị ra khỏi Nhà thì Trần Thế Hào như nghe được tiếng gì đó, anh hơi khự người lại rồi định bước ra khỏi nhà nhưng động tác này lại bị Trần Thế Trung chú ý, hắn quay người nhìn vào căn phòng ở cuối hành lang bị khóa trái lại.
" Đi Kiểm tra. " hắn nghiêm mặt nói với thuộc hạ.
Thuộc hạ của hắn phá cửa, kéo ra phòng khách là một cô gái khoảng mười bảy tuổi khoé mắt ướt nước mắt, cắn môi hoảng loạn nhìn đám đàn ông trong phòng.
Cô bị ném lên sàn nhà, khi ngước lên thì nhìn thấy Hà Nghiêm Minh cơ thể toàn máu tanh hai mắt trợn ngược lên nhìn cô. Cô sợ hãi nhìn cái xác khóc lên, chiếc váy trắng bị máu trên sàn làm cho biến thành màu chết chóc.
" Tao còn đang định tìm mày...ha... Ha... " Trần Thế Trung cười lớn thoã mãn nhiều cô, Trần Thế Hào ở phía sau mặt cũng trầm xuống đánh giá cô gái trước mặt.
Cô nhìn người đàn ông đang cười, mắt hạnh hiện lên sự câm ghét thù hận nếu có thể cô rất muốn liều mạng giết người đàn ông này. Liếc mắt thấy một con dao nhỏ rơi dưới sàn, tay cô vội cầm dao lên lao thẳng về phía Trần Thế Trung.
Trần Thế Trung đang cười bỗng ngừng lại, không nghĩ cô sẽ lao tới chỉ nheo mắt lại nhìn cô . Lúc này Trần Thế Hào cũng thoáng giật mình rồi nhanh chóng đến trước mặt Trần Thế Trung, anh nhanh tay cướp lấy dao từ tay cô rồi dùng chân đá cô văng ra xa, lưng cô đập vào cạnh bàn đau đớn truyền lên đến não, cô cắn răng chịu đựng.
" Hừ... Hay lắm, đem nó giao cho bọn chợ đen. " Trần Thế Trung lạnh lùng lên tiếng.
" khoan đã... " Thế Hào vội ngăn lại. Anh đi đến trước mặt cô, tay bóp cằm cô nâng lên nhìn, rồi đứng dậy nói với Trần Thế Trung :" Ba không thấy rất giống một người sao?"
Nghe anh nói Trần Thế Trung mới nhìn kỹ cô gái đó, trong mắt lộ ra vẻ khó tin lập tức hình ảnh một người phụ nữ với đôi mắt dịu dàng nhìn hắn.
" Giữ lại, sau này sẽ cần dùng tới..." Trần Thế Hào lên tiếng, môi cong gợi cảm nhìn cô gái bên dưới chân mình.
Trần Thế Trung hơi nhứn mày nhìn anh sau đó như hiểu ra được cái gì đó môi khẽ cười. Đám người rời đi cô gái cũng bị đem theo.
Trần Thế Hào nằm trên salon, nhớ lại lúc đó thì bật cười giễu cợt mình. Tám năm trước chính anh mang cô về cũng tám năm sau chính anh mang cô đi.
Trần Thế Hào đứng lên cả người toàn vết thương nhưng anh không cảm thấy đau, anh lái xe khỏi Trần gia đi đến biệt thự trên sườn núi.