-
Chap 6
Nắng từ cửa sổ sát đất chiếu xuyên qua rèm cửa rọi lên cơ thể người phụ nữ nằm trên giường, cô trở mình vươn tay ra nghỉ là mình sẽ ôm lấy được cơ thể nhỏ nhắn mềm mại nào đó nhưng tay lại chạm vào ga giường. Cô mở mắt nhìn xung quanh, căn phòng này cái giường này... Không phải nhà cô. Bật dậy với tốc độ nhanh nhất, không phải cô bị bắt cóc sao vậy mà không một chút lo lắng mà ngủ một giấc tới sáng. Cô đau khổ ôm mặt tự hỏi tại sao có thể bình thản như vậy được, quay qua vị trí bên cạnh mình không thấy ai cô lần này đúng thật là hoảng sợ thực sự. Nhìn khắp phòng không thấy tiểu Hàn đâu cả, cô rời khỏi giường thì thấy cửa phòng khép hờ, là ai mở cửa? Không muốn nghĩ nhiều cô chạy ra ngoài bây giờ cô chỉ muốn tìm tiểu Hàn. Chạy xuống lầu thì nghe thấy tiếng tiểu Hàn cười hì hì.
Trên salon là hai người đàn ông... À không là một người đàn ông và một cậu nhóc, hai người không biết đang nói gì, người đàn ông đôi khi trầm mặt sau đó lại hiện lên vẻ hài lòng còn cậu nhóc thì lúc lại cười lúc lại cuối mặt ngượng ngùng. Bầu không khí ấm áp này làm cô ngây người nhìn bọn họ mà quên mất mọi thứ xung quanh.
Lâm Lạc Hy như muốn nói gì đó thì cảm giác được có ai ngước nhìn thấy Đình Đình đang đứng cạnh cầu thang ngây ngốc nhìn về phía mình tiểu Hàn cũng nhìn theo anh vừa thấy cô liền nhảy khỏi salon chạy nhanh đến bên cô :" mẹ dậy rồi. "
Cô mới sực tỉnh lại cúi đầu nhìn tiểu Hàn :
" Ừ... Con dậy sớm vậy sao.? " Nói rồi cô liếc nhìn qua bên anh bắt gặp ánh mắt của anh cô lại đảo mắt đi chỗ khác.
" Tiểu Hàn đói, nhưng ba nói phải đợi mẹ dậy " Cậu ôm bụng đói, mắt trong nhìn cô làm vẻ tội nghiệp.
Anh đứng lên đi vào phòng ăn :
" Ăn được rồi. "
" Mẹ ăn thôi. " Cô bị tiểu Hàn kéo đi, hình như cô cảm thấy có gì đó không đúng nhất thời không biết đó là gì.
Trong phòng ăn...
Tiểu Hàn một tay cầm bánh mì một tay bưng ly sữa ăn rất ngon lành, Lâm Lạc Hy cũng rất tự nhiên ăn bữa sáng trên bàn đôi lúc còn nhìn qua Tiểu Hàn miệng cong lên, còn cô thì tay cầm nĩa ghim vào miếng thịt trong đĩa nhưng không ăn chỉ nhìn hai người đối diện. Đây là kiểu tình huống gì thế này? Hôm qua anh còn hung hăng khéo cô lên xe, xém chút nữa là giết chết cô vậy mà bây giờ lại dịu dàng với tiểu Hàn như thế sao? Còn Tiểu Hàn con không biết mình đang ở trong tay kẻ bắt cóc sao, kẻ sút chút nữa làm cậu mồ côi mẹ đấy vậy mà có thể tự nhiên ăn uống ngon lành. Cô bực bội ghim mạnh nĩa xuống, hành động này giống như đang ganh tị với anh bởi vì tiểu Hàn từ đầu chỉ nhìn mỗi mình anh.
" Tại sao không ăn.? " giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.
Cô đang bực bội bị anh hỏi hơi giật mình nhưng ganh tị này dường như là lần đầu tiên cô biết tới nên không kiềm được lớn giọng nói với anh.
" Hỏi hỏi hỏi.... Tôi hỏi hôm qua nay anh đã hỏi tôi bao nhiêu câu rồi?. "
Mắt anh nheo lại nhìn cô, biết cô đang tức giận nhưng mà tại sao? Người giận phải là anh chứ, để con trai anh tiếp xúc với loại người như Trần Thế Hào. Còn món nợ cô nợ anh..... Cô giận gì chứ?
" Mẹ... Ba đã xin lỗi rồi mà. " Tiểu Hàn vừa gặm bánh mì vừa nói
" Xin lỗi khi nào chứ. " cô bực mình nhìn tiểu Hàn.
" Là lúc nãy, ba xin lỗi vì làm con sợ. " Tiểu Hàn cười hì hì
Cô càng bực hơn, là xin lỗi con chứ không phải mẹ.
Khoan đã... Cô nhận ra có gì đó không ổn. " Con gọi anh ta là gì cơ?."
Tiểu Hàn lại cắn một mẫu bánh mì :" Dạ chú....... À là ba ạ." cậu liếc nhìn anh thì thấy anh cũng đang nhìn mình vội cúi đầu tiếp tục gặm bánh mì.
Cô sững người buôn của nĩa xuống bàn ăn.
" Kết quả xét nghiệm chứng thực là cha con. " Lâm Lạc Hy bưng ly nước trên bàn lên uống hai hớp.
Cả người cô run lên tay nắm chặt lại cắn môi, là cha con....vậy anh và cô..... Không được giờ cô nên bình tĩnh hỏi rõ ràng thì mới biết được quá khứ của mình, biết được anh và cô làm sao.
" Tôi có thể hỏi vài câu? " thấy anh không trả lời cô ngồi thẳng người nhìn anh :" Tên của anh?"
Cô không nghe anh trả lời mà thay vào đó là một giọng trẻ con :" Ba tên Lâm Lạc Hy, năm nay 32 tuổi là Tổng giám đốc công ty BG lớn nhất nhì nước... À còn là đại mỹ nam cùng với ba nuôi là cặp đôi được yêu thích nhất. " Nói rồi cậu đưa ly sữa lên uống ực ực.
Cô miệng chữ O nhìn Tiểu Hàn ánh mắt lộ vẻ khó chịu cũng nhìn cậu. Cô là vì một màn giới thiệu của cậu làm cho cứng cả người. Anh là vì câu " Cùng với ba nuôi là cặp đôi được yêu thích nhất " của cậu, mặt anh đen lại miệng giật vài cái tên nhóc này lại đem anh và tên đó ra nói thành "cặp đôi được yêu thích nhất " con còn muốn sống nữa không?
Tiểu Hàn không nhận ra ánh mắt hai người lớn, uống một hơi hết ly sữa còn hà ra một tiếng rất dễ chịu.
" Tại sao biết. " là cô và anh cùng đồng thanh nói.
" Sáng sớm thức dậy con đã chạy đi hỏi chú Tráng. " đôi mắt trong đó chớp vài cái, tay còn đưa ra lấy quả dâu ăn rất tự nhiên.
Tráng bây giờ ở phía sau Lâm Lạc Hy mồ hôi ước đẫm trên áo. Từ sáng đã thấy cậu nhóc này chạy lon ton đến chỗ mình thì cảm thấy kỳ lạ, lại còn hỏi về ông chủ nghĩ cậu là con trai ông chủ nên mới trả lời nào ngờ.
" Cậu chán sống.? " giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí như chém lên người Tráng rất nhiều nhát rất nhiều nhát....
" Ông chủ, tôi chỉ là đọc trên tạp chí nên nói đùa với cậu chủ. " Anh biết Lâm Lạc Hy đang nói chính là câu sau cùng của Tiểu Hàn " cặp đôi được yêu thích nhất " lần này anh khó mà sống sót.
" Tạp chí, cậu rất rảnh rỗi để xem tạp chí. " lần này sát khí còn nhiều gấp bội phần.
" Ông chủ, tôi sẽ cho tòa soạn đó lập tức đóng cửa. " Nói xong anh đi nhanh ra khỏi phòng ăn, cả lưng toàn mồ hôi, nơi đây sát khí dày đặc nếu còn ở lại chắc chắn chết không toàn thây.
Tráng đi rồi, cả căn phòng ăn chìm trong im lặng thì cô lại lên tiếng.
" Trước đây tôi là người thế nào? " Cô nhìn sắc mặt anh đã dịu đi một chút liền nhẹ giọng hỏi. Cô muốn biết mình như thế nào trong quá khứ mà lại có thể làm cho anh như muốn giết cô.
" Muốn nghe chuyện xấu hay tốt? " anh hỏi ngược lại
Cô nhất thời không biết nói gì, cắn môi lúc sau mới nói :" Tốt. "
" Sinh con cho tôi. " Mắt anh nhìn qua tiểu Hàn, cậu đang ăn dâu tây rất ngon lành.
" Chuyện xấu... Giết người. " Mắt sắc của anh mang theo sự câm hận cùng phẫn nộ, trong đáy mắt còn có chết chóc.
Trên salon là hai người đàn ông... À không là một người đàn ông và một cậu nhóc, hai người không biết đang nói gì, người đàn ông đôi khi trầm mặt sau đó lại hiện lên vẻ hài lòng còn cậu nhóc thì lúc lại cười lúc lại cuối mặt ngượng ngùng. Bầu không khí ấm áp này làm cô ngây người nhìn bọn họ mà quên mất mọi thứ xung quanh.
Lâm Lạc Hy như muốn nói gì đó thì cảm giác được có ai ngước nhìn thấy Đình Đình đang đứng cạnh cầu thang ngây ngốc nhìn về phía mình tiểu Hàn cũng nhìn theo anh vừa thấy cô liền nhảy khỏi salon chạy nhanh đến bên cô :" mẹ dậy rồi. "
Cô mới sực tỉnh lại cúi đầu nhìn tiểu Hàn :
" Ừ... Con dậy sớm vậy sao.? " Nói rồi cô liếc nhìn qua bên anh bắt gặp ánh mắt của anh cô lại đảo mắt đi chỗ khác.
" Tiểu Hàn đói, nhưng ba nói phải đợi mẹ dậy " Cậu ôm bụng đói, mắt trong nhìn cô làm vẻ tội nghiệp.
Anh đứng lên đi vào phòng ăn :
" Ăn được rồi. "
" Mẹ ăn thôi. " Cô bị tiểu Hàn kéo đi, hình như cô cảm thấy có gì đó không đúng nhất thời không biết đó là gì.
Trong phòng ăn...
Tiểu Hàn một tay cầm bánh mì một tay bưng ly sữa ăn rất ngon lành, Lâm Lạc Hy cũng rất tự nhiên ăn bữa sáng trên bàn đôi lúc còn nhìn qua Tiểu Hàn miệng cong lên, còn cô thì tay cầm nĩa ghim vào miếng thịt trong đĩa nhưng không ăn chỉ nhìn hai người đối diện. Đây là kiểu tình huống gì thế này? Hôm qua anh còn hung hăng khéo cô lên xe, xém chút nữa là giết chết cô vậy mà bây giờ lại dịu dàng với tiểu Hàn như thế sao? Còn Tiểu Hàn con không biết mình đang ở trong tay kẻ bắt cóc sao, kẻ sút chút nữa làm cậu mồ côi mẹ đấy vậy mà có thể tự nhiên ăn uống ngon lành. Cô bực bội ghim mạnh nĩa xuống, hành động này giống như đang ganh tị với anh bởi vì tiểu Hàn từ đầu chỉ nhìn mỗi mình anh.
" Tại sao không ăn.? " giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.
Cô đang bực bội bị anh hỏi hơi giật mình nhưng ganh tị này dường như là lần đầu tiên cô biết tới nên không kiềm được lớn giọng nói với anh.
" Hỏi hỏi hỏi.... Tôi hỏi hôm qua nay anh đã hỏi tôi bao nhiêu câu rồi?. "
Mắt anh nheo lại nhìn cô, biết cô đang tức giận nhưng mà tại sao? Người giận phải là anh chứ, để con trai anh tiếp xúc với loại người như Trần Thế Hào. Còn món nợ cô nợ anh..... Cô giận gì chứ?
" Mẹ... Ba đã xin lỗi rồi mà. " Tiểu Hàn vừa gặm bánh mì vừa nói
" Xin lỗi khi nào chứ. " cô bực mình nhìn tiểu Hàn.
" Là lúc nãy, ba xin lỗi vì làm con sợ. " Tiểu Hàn cười hì hì
Cô càng bực hơn, là xin lỗi con chứ không phải mẹ.
Khoan đã... Cô nhận ra có gì đó không ổn. " Con gọi anh ta là gì cơ?."
Tiểu Hàn lại cắn một mẫu bánh mì :" Dạ chú....... À là ba ạ." cậu liếc nhìn anh thì thấy anh cũng đang nhìn mình vội cúi đầu tiếp tục gặm bánh mì.
Cô sững người buôn của nĩa xuống bàn ăn.
" Kết quả xét nghiệm chứng thực là cha con. " Lâm Lạc Hy bưng ly nước trên bàn lên uống hai hớp.
Cả người cô run lên tay nắm chặt lại cắn môi, là cha con....vậy anh và cô..... Không được giờ cô nên bình tĩnh hỏi rõ ràng thì mới biết được quá khứ của mình, biết được anh và cô làm sao.
" Tôi có thể hỏi vài câu? " thấy anh không trả lời cô ngồi thẳng người nhìn anh :" Tên của anh?"
Cô không nghe anh trả lời mà thay vào đó là một giọng trẻ con :" Ba tên Lâm Lạc Hy, năm nay 32 tuổi là Tổng giám đốc công ty BG lớn nhất nhì nước... À còn là đại mỹ nam cùng với ba nuôi là cặp đôi được yêu thích nhất. " Nói rồi cậu đưa ly sữa lên uống ực ực.
Cô miệng chữ O nhìn Tiểu Hàn ánh mắt lộ vẻ khó chịu cũng nhìn cậu. Cô là vì một màn giới thiệu của cậu làm cho cứng cả người. Anh là vì câu " Cùng với ba nuôi là cặp đôi được yêu thích nhất " của cậu, mặt anh đen lại miệng giật vài cái tên nhóc này lại đem anh và tên đó ra nói thành "cặp đôi được yêu thích nhất " con còn muốn sống nữa không?
Tiểu Hàn không nhận ra ánh mắt hai người lớn, uống một hơi hết ly sữa còn hà ra một tiếng rất dễ chịu.
" Tại sao biết. " là cô và anh cùng đồng thanh nói.
" Sáng sớm thức dậy con đã chạy đi hỏi chú Tráng. " đôi mắt trong đó chớp vài cái, tay còn đưa ra lấy quả dâu ăn rất tự nhiên.
Tráng bây giờ ở phía sau Lâm Lạc Hy mồ hôi ước đẫm trên áo. Từ sáng đã thấy cậu nhóc này chạy lon ton đến chỗ mình thì cảm thấy kỳ lạ, lại còn hỏi về ông chủ nghĩ cậu là con trai ông chủ nên mới trả lời nào ngờ.
" Cậu chán sống.? " giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí như chém lên người Tráng rất nhiều nhát rất nhiều nhát....
" Ông chủ, tôi chỉ là đọc trên tạp chí nên nói đùa với cậu chủ. " Anh biết Lâm Lạc Hy đang nói chính là câu sau cùng của Tiểu Hàn " cặp đôi được yêu thích nhất " lần này anh khó mà sống sót.
" Tạp chí, cậu rất rảnh rỗi để xem tạp chí. " lần này sát khí còn nhiều gấp bội phần.
" Ông chủ, tôi sẽ cho tòa soạn đó lập tức đóng cửa. " Nói xong anh đi nhanh ra khỏi phòng ăn, cả lưng toàn mồ hôi, nơi đây sát khí dày đặc nếu còn ở lại chắc chắn chết không toàn thây.
Tráng đi rồi, cả căn phòng ăn chìm trong im lặng thì cô lại lên tiếng.
" Trước đây tôi là người thế nào? " Cô nhìn sắc mặt anh đã dịu đi một chút liền nhẹ giọng hỏi. Cô muốn biết mình như thế nào trong quá khứ mà lại có thể làm cho anh như muốn giết cô.
" Muốn nghe chuyện xấu hay tốt? " anh hỏi ngược lại
Cô nhất thời không biết nói gì, cắn môi lúc sau mới nói :" Tốt. "
" Sinh con cho tôi. " Mắt anh nhìn qua tiểu Hàn, cậu đang ăn dâu tây rất ngon lành.
" Chuyện xấu... Giết người. " Mắt sắc của anh mang theo sự câm hận cùng phẫn nộ, trong đáy mắt còn có chết chóc.
Bình luận facebook