-
Chương 61-65
Chương 61: Chia phần
Hành động bất ngờ này khiến cho bầu không khí tưởng đã hòa hoãn lại trở nên căng thẳng, ai cũng không ngờ rằng Điền Hải lại đột ngột dùng tới súng, lại còn dám chĩa vào đầu Long Thiên.
Phạm Thái Nhàn đang định nghĩ cách đỡ lời, không nên làm lớn chuyện, thì Long Thiên lại bước thêm một bước dí đầu vào gần chiếc súng hơn, nói: “Anh biết kết cục của người từng dí súng vào đầu tôi là như thế nào không?”
“Không biết, cũng không cần biết”, Điền Hải bình thản đáp lời, ai cũng không dám chắc gã ta có dám bóp cò hay không, cứ cho là Long Thiên tài giỏi đi nữa, thì nổ súng với cự ly gần như thế này, chắc chắc đủ tiễn anh chầu trời.
Long Thiên không hề dừng động tác của mình lại, thuận tay xách hai va ly lên, sau đó đảo mắt qua Điền Hải một cái, hoàn toàn không coi khẩu súng trong tay gã ra gì: “Cảm ơn”.
Điền Hải lạnh lùng nói: “Anh cũng quá ngông cuồng rồi đấy”.
“Không phải là quá ngông cuồng, nếu tôi có xe Maybach để lái, ở biệt thự, tài sản hơn trăm triệu, nuôi mấy cô tình nhân cùng lúc, thì tôi đã không coi nhẹ mạng sống như này, muốn lấy được cái gì thì phải chịu hy sinh thôi”, Long Thiên thản nhiên nói một câu, sau đó chỉ tay vào Chu Hòa Phong, nói: “Đưa hợp đồng cho anh ta, chúng ta đi”.
Chu Hòa Phong thấy Long Thiên vẫn tràn đầy khí thế như trước thì cũng cảm thấy can đảm hơn, anh ta nhanh chóng lấy hợp đồng ra đưa cho Điền Hải.
Điền Hải nhận lấy hợp đồng, nhếch môi cười: “Để lại tên đi”.
“Long Thiên”, bất cứ lúc nào anh cũng toát ra sự kiêu ngạo, từ ánh mắt, từ xương cốt, từ hành động đến ngữ khí.
Điền Hải nhẩm lại trong đầu, Long Thiên, liệu có liên quan gì đến dòng dõi hoàng gia ở thủ đô mà Lữ mập từng nói không nhỉ, nhưng xét kỹ lại thì không thể nào, nhà họ Long làm gì có ai tên Long Thiên, quay về phải hỏi kỹ Lữ mập mới được, nếu là thật thì phiền phức to, Điền Hải đang suy tính trong đầu, bất chợt thấy Phạm Thái Nhàn đứng cạnh Long Thiên, điều này khiến gã ta càng thắc mắc hơn, mà Phạm Thái Nhàn lại nháy nháy mắt với gã ta, vậy là gã ta đỡ tốn công khách sáo nữa rồi.
Rõ ràng Phạm Thái Nhàn đi cùng Long Thiên tới đây, hơn nữa coi dáng vẻ dường như là bề dưới của Long Thiên, suy đoán này khiến Điền Hải không khỏi kinh ngạc, cái tên cậu ấm ăn chơi trác táng có tiếng ở thành phố Bắc Hải này sao lại chịu đi sau người khác?
Điền Hải không suy rõ được thân phận của Long Thiên, cũng không dám đoán bừa, vừa mới thất thần thì đột nhiên một mũi giáo đã chĩa vào đầu gã ta, ngẩng lên chỉ thấy Long Thiên đứng đó, lạnh lùng nói: “Có gì không phục cứ việc tìm tôi giải quyết, nếu như dám động đến người của tôi, thì cái giá phải trả không chỉ là bắp đùi người anh em của anh, mà là cái đầu của anh đấy”.
Long Thiên không nóng không lạnh buông một câu, sau đó lên xe của Liêu Đồ và phóng đi.
Điền Hải bần thần đứng đó nửa phút mới hoàn hồn, vỗ ngực nói: “Người này rốt cuộc là ai, sao lại ngang ngược như vậy?”
Đông Tử được người khác khiêng tới, bất lực nói: “Anh Hải, không động vào người này được đâu, em khuyên anh tốt nhất nói thẳng với chủ nợ đi, nếu không sau này lớn chuyện, người chịu thiệt sẽ là chúng ta đấy”.
Điền Hải quá hiểu tính cách của Đông Tử, gã ta được coi là kẻ gan lì nhất ở Đông Bắc, vậy mà còn nói như thế, rõ ràng nếu không có bản lĩnh thì không nên nhận vụ này rồi, Điền Hải ngây người nhìn mũi giáo trong phút chốc, sau đó quyết định mai sẽ tìm Lữ mập nói chuyện, nếu như Long Thiên thật sự là người của một nhà quyền thế nào đó, vậy thì gã ta dù thế nào cũng đành phải xin Liêu Hồng bỏ qua lần này vậy.
Tào Nghệ ngồi trong xe, dè dặt đánh giá Long Thiên đang ngồi trước mình, nghĩ đến ấn tượng hôm nay anh để lại thì cô ta cũng hiểu sao anh có thể ra tay với Trương Lượng và sát thủ Hồng rồi, người này có thể coi là một con quái vật thật sự, hồi nãy mỗi giây trôi qua đều vô cùng ly kỳ, nhưng Long Thiên nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, thậm chí là nhỏ tuổi hơn cô ta, vậy mà lại dễ dàng giải quyết sự việc như vậy, Tào Nghệ thực sự không đoán ra được anh là người như thế nào.
Đừng nói là Tào Nghệ, đến cả Phạm Thái Nhàn quen nhiều hiểu rộng cũng phải sững sờ, có thể Long Thiên không phải là cậu ấm nhà giàu nào đó, nhưng chắc chắn là một kẻ ngông cuồng nhất Bắc Hải này, mấy năm trước, anh ta đốt một đống tiền vào quán bar Miumiu, yêu cầu tất cả các cô gái ở đó phải hóa trang thành cô giáo rồi xếp hàng, để anh ta lần lượt cầm roi đánh, đó chính là cách ăn chơi của cậu ấm, mặc dù gần đây đã bớt bớt lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn bày trò gì đó, mỗi lần đều khiến đám phú nhị đại ở Bắc Hải thích thú.
Nhưng dù ăn chơi đến độ nào đi nữa, thì anh ta cũng chưa từng thấy qua có người chỉ dùng một mũi giáo mà có thể ép chặt người khác dưới đất không thể di chuyển, cũng chưa từng thấy ai bị chĩa khẩu súng lục 77 vào đầu nhưng chẳng hề nhíu mày, đến cả Tần Tung Hoành, một thiên tài quái vật trong lời đồn cũng chưa chắc đã kinh khủng đến mức đấy, Phạm Thái Nhàn đột nhiên hiểu ra, có thể không dây dưa với Vương Lệ Trân nữa, nhưng nhất định phải đi theo người này.
Long Thiên đang kiểm tiền trong va ly, Phạm Thái Nhàn bỗng nhiên dùng giọng như gặp được sếp lớn nói với anh: “Sếp, tôi muốn đi theo anh”.
Long Thiên không thèm để ý, Phạm Thái Nhàn lại tăng thêm mấy phần âm lượng, trịnh trọng nói: “Sếp, tôi muốn đi theo anh!”
Long Thiên ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt khó hiểu nói: “Bị gì thế? Ai tên là sếp ở đây?”
Phạm Thái Nhàn vẫn tiếp tục nói: “Anh tên là Long Thiên, anh chính là sếp, anh hãy thu nhận tôi đi, tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”
Long Thiên lần đầu tiên gặp phải trường hợp khiến anh cạn lời như này, theo cách nói của nhà họ Long, thì đây giống như một kẻ khôn lỏi đang mưu đồ gì đó.
Long Thiên hết cách: “Tôi không phải xã hội đen gì đó, đừng có gọi như thế, anh lên sân bóng mà tìm ai đó nói có vẻ hợp hơn đấy”.
Chương 62: Anh chính là sếp của tôi
Phạm Thái Nhàn không đếm xỉa đến sự phản đối của Long Thiên, tự ra quyết định: “Tôi không quan tâm, sau này anh chính là sếp của tôi!”
Long Thiên lười để ý đến tên cậu ấm đời thứ hai này, đếm tiền xong, anh lấy ra 300 ngàn đưa cho ba người phía sau: “Mọi người nhận chỗ tiền này, coi như là tiền công, chuyến này đi cùng tôi không dễ dàng gì, chỉ riêng việc bị sợ hãi cũng coi như xuống sức rồi”.
Chu Hòa Phong và Tào Nghệ nhìn cọc tiền, không dám nhúc nhích, chỗ này cũng gần bằng lương một năm của họ chứ ít gì, Phạm Thái Nhàn thì lại hớn hở nhận lấy: “Coi như là tiền lì xì đi”.
Chu Hòa Phong lo lắng nói: “Giám đốc, đây có phải công quỹ không?”
Long Thiên sảng khoái nói: “Công quỹ cái gì, nếu tôi mà không lấy về, thì chỗ này thành tiền chết rồi, cứ cầm lấy đi đừng sợ, nếu sát thủ Hồng có ý kiến gì, tôi đích thân nói chuyện với ông ta”.
Liêu Đồ cũng tròn mắt nhìn Long Thiên, Long Thiên liền hào phóng lấy 50 ngàn ra đưa cho anh ta, Liêu Đồ liền không chịu, nói: “Sao bọn họ được 100 ngàn mà tôi chỉ được có 50 ngàn?”
“Vậy anh không hiểu quy tắc rồi, cho dù là cướp ngân hàng thì người lái xe vẫn sẽ lấy ít tiền nhất, lấy thì lấy không lấy thì thôi, tôi cất đây”, Long Thiên thực sự định cất tiền đi.
Liêu Đồ vội đưa tay ra giựt lấy 50 ngàn, Long Thiên bảo Phạm Thái Nhàn đưa chiếc túi đen qua, sau đó lấy ra 650 ngàn nhét và trong túi đó, cảnh này đã khiến 4 người trong xe trợn tròn mắt, bọn họ đã từng thấy người tham ô tiền, nhưng chưa từng thấy ai ngang nhiên tham ô như này, Long Thiên bình thản nói: “Người là do tôi bắt, tiền cũng là do tôi lấy về, tôi lấy phần lớn là đúng rồi các người còn ý kiến gì nữa? Chút tiền này còn không bõ để mời được tôi ra tay ở nước ngoài đâu!”
4 người không ai dám nói gì, chỉ có Liêu Đồ hơi ủ rũ nhìn cái túi lép kẹp, chuyến này về xong kiểu gì cũng bị ông cụ sạc cho một trận, nhưng mà cũng không sao hết, 50 ngàn không là gì với Liêu Đồ, nhưng người đại diện đứng sau số tiền này mới có giá trị, ít nhất nó thể hiện anh ta đã đứng cùng một chiến tuyến với Long Thiên, có tình nghĩa này, mai sau gặp chuyện gì cần giúp đỡ thì chỉ cần lấy chỗ tiền 50 ngàn đi gặp Long Thiên, rất có thể anh sẽ đồng ý giúp thôi.
Mọi chuyện xảy ra tối nay hệt như một giấc mộng đối với 4 người trên xe, nhưng họ đều đã ghi nhớ một đạo lý sâu sắc, chỉ cần đi theo người thiếu niên ngồi ở ghế phụ trước mặt, dù là chuyện lớn thế nào đi chăng nữa cũng không cần lo.
Liêu Đồ đưa bọn họ đến nơi xong hết thì quay về nhà, anh ta rất mong chờ xem ông cụ gặp chuyện gì cũng không đổi sắc mặt, nhìn thấy chỗ tiền này sẽ phản ứng như thế nào, chắc hẳn là vui vẻ hết chỗ rồi, cái tên Điền Hải chết dẫm này dám đắc tội với ông già anh ta, đây gọi là nghiệp quật.
Phạm Thái Nhàn chả lo chả nghĩ hỏi: “Nói sao nhỉ, mọi người muốn đi quẩy không? Lấy được tiền rồi, không ăn chơi một bữa ra trò đúng là đáng tiếc mà”.
Tào Nghệ và Chu Hòa Phong đều lắc đầu, những chuyện ngày hôm nay đã khiến bọn họ mệt nhừ rồi, làm gì còn sức đi quẩy, giờ họ chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa, xác định lại mọi việc xảy ra là mộng đẹp hay ác mộng.
Long Thiên cũng chẳng có hứng đi uống rượu, chỉ nói ai về nhà nấy rồi giải tán bọn họ, tiện đuổi luôn Phạm Thái Nhàn cứ muốn bám dính lấy anh như keo đi, sau đó thì đến lấy chiếc xe Maybach lái về nhà.
Bây giờ đã là 9 giờ rồi, muộn hơn so với dự tính của anh một chút, nhưng cũng tạm, sở dĩ anh dám đi làm việc này sau giờ tan ca, là bởi vì Hoàng Trung Nghĩa, kẻ luôn rình rập bênh cạnh Vương Lệ Trân đã bị xử lý, áng chừng trong một khoảng thời gian ngắn kế tiếp sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa người chết gián tiếp liên quan đến anh , đối phương muốn ra tay thì cũng sẽ nhằm vào anh, thế nên không nhất thiết phải bảo vệ cô ấy 24/7 nữa.
Có tin nhắn từ Vương Lệ Trân gửi tới điện thoại, chắc là hỏi anh có về nấu cơm không? Sát thủ Hồng làm khó Long Thiên như vậy, Vương lệ Trân không thể không biết, anh đã trả lời tin nhắn là về muộn, có thể không kịp nấu cơm, Vương Lệ Trân cũng không nhắn thêm gì nữa.
Long Thiên vừa nghĩ nghĩ thì điện thoại lại kêu, là Tiêu Ngọc Phong gọi tới, anh ta nói với Long Thiên: “Đội trưởng, đã tra rõ thân phận của Hoàng Trung Nghị, gã ta là tội phạm truy nã, đồng thời là một sát thủ, mặc dù đã thay đổi diện mạo nhưng AND thì không làm giả được”.
Long Thiên vui vẻ nói: “Tiểu Tiêu à, tôi nói có sai đâu, vụ này làm xong kiểu gì cũng phải thăng cấp, cái chức phó cục trưởng này chạy đi đâu được?”
Tiêu Ngọc Phong cười đáp: “Anh biết tôi không hứng thú với việc lên chức mà, có điều hơi tiếc một chút, không tra ra được người đứng sau Hoàng Trung Nghĩa, lão béo này làm việc rất kỹ càng cẩn thận, trong thời gian ngắn tôi nghĩ khó mà tra ra được”.
Long Thiên nheo mắt cười: “Không vội, người của họ chết rồi, bọn họ mới cần vội”.
Tiêu Ngọc Phong: “À phải rồi, đội trưởng, mặc dù lão béo chưa điều tra được gì, nhưng chủ tịch Vương đã nghiên cứu ra, có thành phần rất kỳ lạ phân tách được từ thuốc chống ung thư”.
“Thành phần gì?”
“H2Z4, theo lời mấy ông già nghiên cứu hóa học thì là một loại thành phần hóa học mới, Vương Lệ Trân là người đầu tiên phát hiện ra thứ này, tên của nó cũng là cô ấy đặt”.
“Đừng nhắc mấy việc không liên quan nữa, cậu trực tiếp nói cho tôi thứ này có tác dụng gì đi?”
“Tôi nghe cũng ù ù cạc cạc thôi, kết quả phân tích nói rằng chỉ cần kết hợp với một số thành phần khác cần thiết cho ma túy thì có thể tạo thành ma túy tinh khiết 100%, thậm chí còn tinh khiết hơn cả ma túy xanh!”
Đến Long Thiên cũng có chút kinh ngạc, anh cười khổ: “Nếu tin tức này truyền ra ngoài, sợ rằng Vương Lệ Trân sẽ trở thành miếng mồi thơm bị các tổ chức ngầm trên thế giới tranh giành mất, tôi biết ngay Vương Chấn Đào gả con gái cho tôi là có mục đích, muốn để tôi làm lá chắn đây mà!”
Tiêu Ngọc Phong hơi do dự nói: “Hiện giờ tin tức này đã được bịt kín rồi, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Long Thiên châm một điếu thuốc: “Bọn họ dù muốn biết cũng không thể tùy tiện điều tra được, tôi không tin những người ở bộ công an hay cục tình báo là kẻ không có chút kỹ năng nghề nghiệp nào, chuyện này cậu không cần lo, chuyên tâm giúp tôi tìm ra người đứng sau Hoàng Trung Nghĩa là được”.
“Rõ, đội trưởng!”
Long Thiên cúp máy xong liền nghĩ, đối phương cũng có chút năng lực, nếu như dễ dàng tra được cả người đứng sau Hoàng Trung Nghĩa là ai thì lại không có chút thử thách nào hết, xem ra thời gian tiếp theo, trò mèo vờn chuột này vẫn sẽ tiếp tục, thêm cả vụ H2Z4 khỉ gió gì nữa, sắp phải bận rộn một phen rồi.
Trong lúc Long Thiên đang đau đầu nghĩ mấy vấn đề này thì chợt bắt gặp một cảnh tượng thú vị, một cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp đang bị một đám phụ nữ trung niên xấu xí vây lại.
Mấy người phụ nữ đó đều mắng cô gái là con giáp thứ mười ba, em gái mưa, mắng chửi hằn học mấy từ như đồ đĩ điếm gì đó.
Bọn họ càng mắng độc mồm, cô gái xinh đẹp kia càng cười diễm lệ hơn, gặp câu nào tiếp câu đấy, đáp trả không hề lúng túng, cũng không có một từ khiếm nhã nào, thế mà mỗi lời đều vô cùng sắc bén, chiếm thế thượng phong.
Người đẹp duy nhất ở Bắc Hải này dám đứng chửi lộn tay đôi giữa đường giữa phố, không màng hình tượng như này, chỉ có thể là Diệp Yêu Tinh mà thôi.
Chương 63: Nghiệt duyên
Mỗi lần nhìn thấy Diệp Yêu Tinh, là mỗi lần khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ chữ V khoét rộng không có nội y, bên trong hoàn toàn trống rỗng, cùng chiếc quần dài ống suông bên dưới giúp đôi chân xinh đẹp mảnh mai của cô ta như được dài ra, tạo cảm giác đánh lừa thị giác cho người nhìn. Dưới chân cô ta là đôi giày cao gót chừng sáu bảy phân, quả là nữ hoàng Prada phiên bản Hoa Hạ.
Diệp Yêu Tinh và Vương Lệ Trân đều là những mỹ nhân tuyệt sắc nhưng lại có khí chất hoàn toàn khác nhau. Vương Lệ Trân ăn mặc rất đơn giản nhưng không hề lỗi mốt. Còn Diệp Yêu Tinh lại luôn đi đầu xu hướng. Ví dụ như bộ trang phục mà cô ta khoác trên mình hôm nay, e là không có mấy người phụ nữ nào có thể kiềm chế được. Sexy, diễm lệ và quyến rũ dường như là những từ sinh ra để dành riêng cho Diệp Yêu Tinh.
Long Thiên chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này, anh không muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp nhàm chán. Nhưng khi Long Thiên đi ngang qua, một nhóm phụ nữ lớn tuổi dường như không chửi lại Diệp Yêu Tinh, nên một người trong số đó bỗng nhiên đưa tay ra đẩy cô ta, cô ta không phòng bị cứ vậy bị lao ra đường.
Kít!
Long Thiên vội vàng đạp phanh, nên cũng không đến nỗi đụng bay đầu cô ta. Còn Diệp Yêu Tinh thì vừa vặn nằm sấp trước xe, sau đó cô ta ngẩng đầu nhìn Long Thiên, nhất thời trong mắt lóe lên một tia gian xảo, Long Thiên muốn che mặt nhưng không kịp, đành cam chịu nói: "Oan nghiệt".
Nhưng Diệp Yêu Tinh lại cười tươi như hoa, vỗ vỗ vào đầu xe, làm tư thế ra hiệu Long Thiên đi xuống, Long Thiên cố chấp lắc đầu, Diệp Yêu Tinh tươi vẫn cười, nhưng tay của cô ta thì đã nắm vào logo Mercedes-Benz ở mặt trước của chiếc Maybach, cô ta liếc nhìn Long Thiên, truyền đạt ý nghĩa một cách vô cùng chính xác rằng: “Anh có chịu xuống không? Nếu không xuống tôi sẽ bẻ cong tấm biển này đấy”.
Long Thiên đầu hàng, chiếc xe này là của vợ anh, anh không muốn Vương Manh Manh lại kiếm cớ gây chuyện với mình, đành mở cửa xe nói: "Rốt cuộc cô muốn thế nào đây?"
Chưa đợi Diệp Yêu Tinh trả lời, một đám phụ nữ lớn tuổi đã vây quanh, tổng cộng có năm người phụ nữ nhìn khá sang trọng, tuy ngoại hình trông hơi có lỗi với đảng và dân chúng, nhưng trên người đều là hàng hiệu. Nhìn sang hai chiếc BMW và Lexus đậu bên đường thì đủ hiểu đây là một nhóm phú bà không có gì ngoài tiền.
Một phú bà trong đó hét lên: "Sao cậu không đâm chết con ả này luôn đi? Tôi còn tưởng ông trời đã có mắt!"
Diệp Yêu Tinh thay đổi giọng điệu lúc nãy, rụt rè núp sau lưng Long Thiên, giả làm một cô gái yếu đuối nói: "Chồng à, bọn họ bắt nạt em!"
"Cái gì?"
Không chỉ các phú bà mà ngay cả Long Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, Diệp Yêu Tinh nắm lấy cánh tay Long Thiên, làm nũng nói: "Chồng à, bọn họ bắt nạt em, anh mau giúp em trả thù đi".
“Chị hai à, chúng ta thật sự không quen biết nhau, đừng làm thế này”, Long Thiên ra sức rút tay ra.
“Anh mất trí nhớ rồi sao chồng?”, Diệp Yêu Tinh nhìn anh với vẻ mặt vô tội, với cái diễn xuất này mà không được giải Oscar thì đúng là đáng tiếc.
"Tôi không có mất trí nhớ, không, tôi không phải là chồng của cô".
"Em biết anh vẫn còn đang giận, em hứa sau này sẽ không cắm sừng anh nữa, anh đừng bỏ mặc em được không?"
"Không phải..."
"Chuyện cùng Tiểu Vương là do em quá bốc đồng, sau này em sẽ kiềm chế bản thân. Tuy chỗ nào đó của anh hơi vô dụng, nhưng em sẽ không khinh thường anh".
"Khoan đã..."
"Em yêu anh là thật lòng, cho dù anh có vô dụng hay là người đàn ông ‘năm giây’ em cũng sẽ không khinh thường anh".
Long Thiên hoàn toàn bị đánh bại, chỉ bằng vài câu nói, Diệp Yêu Tinh đã kể lại một câu chuyện đầy thuyết phục và cay đắng, ngay cả những phú bà cũng nhìn Long Thiên với ánh mắt thương cảm, có người nói: "Cậu là chồng của Diệp Yêu Tinh à, trông chừng vợ cậu cho kĩ đi, đừng để cô ta suốt ngày ra ngoài quyến rũ đàn ông, làm ra những việc vô liêm sỉ như vậy".
“Đây là chuyện của tôi, bà không được phép mắng chửi chồng tôi”, Diệp Yêu Tinh bĩu môi khinh thường nói.
Phú bà mắng chửi: "Ái chà, còn bảo vệ con bê của mình cơ à, sao lúc lên giường với người đàn ông khác cô không nghĩ đến chồng mình đi? Đúng là một đôi gian phu dâm phụ, đàn ông thì yếu sinh lý, đàn bà thì dâm loạn".
Lúc đầu Long Thiên định giải thích cho rõ ràng rồi âm thầm rời đi, vì thực sự anh và Diệp Yêu Tinh không hề quen nhau. Dù bọn họ có cãi vã, chửi bới, thậm chí chém nhau thì cũng không liên quan gì đến anh, nhưng phú bà này lại hướng mũi dùi vào anh, điều này khiến Long Thiên vô cùng khó chịu. Đều là con người với nhau, bà ta dựa vào đâu mà xúc phạm anh?
"Này, bác gái, tôi thực sự không quen biết cô ta. Mấy người căm thù cô ta cũng không sao, nhưng đừng liên lụy đến tôi, tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi", Long Thiên nhìn phú bà đó nói.
Phú bà cười khinh thường chỉ vào Long Thiên: "Không quen mà cô ta lại gọi cậu là chồng? Chàng trai, về nhà trông chừng cho kĩ người phụ nữ của cậu đi, đừng để cô ta suốt ngày ra ngoài làm xấu mặt như vậy, đầu cậu đã cao lắm rồi đấy, đến tôi cũng không nhìn nổi nữa là, nếu tôi là cậu, tôi đã nhảy sông tự tử từ lâu rồi".
Long Thiên cũng bắt đầu bốc hỏa rồi, đúng là quá đáng mà, anh chủ động ôm lấy Diệp Yêu Tinh nói: "Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi thì liên quan gì đến bà, bà có giỏi thì sao không về quản chồng của mình đi, vợ của tôi quyến rũ ông ta hay là vì bà đã trở thành rau héo rồi".
Luận về chửi đổng thì Long Thiên phải gọi là ông tổ rồi. Nếu họ đã ép anh thì cũng đừng trách anh xấu tính.
Chương 64: Tôi vẫn là một cô gái còn trinh
Diệp Yêu Tinh cười rất vui vẻ, đám phú bà kia gần như đã bị Long Thiên chặn họng, những lời nói này của Long Thiên như một con dao trực tiếp đâm vào vết thương đau nhất của họ, hoa tàn ít bướm là sự thật, nhưng có rất ít phụ nữ chịu thừa nhận chuyện này, cho dù bà ta đã là một bà già vừa béo vừa xấu thì cũng vẫn tự cho rằng mình vẫn còn xuân sắc, vết sẹo này bị vạch trần nên đám phú bà lập tức nổi giận đùng đùng.
Phú bà cười lạnh nói: "Cậu là cái thá gì chứ, chẳng phải chỉ là một tên bị vợ cắm sừng, một kẻ nhu nhược đến đánh rắm cũng không dám sao?"
"Tôi tự nguyện, vợ tôi có khả năng tìm anh em cho tôi, bà có bản lĩnh này không? Ngay đến một người phụ nữ nhu nhược còn không bằng thì bà sống có ý nghĩa gì, chi bằng chết đi cho rồi!", Long Thiên bình tĩnh sắt đá đáp trả.
"Cậu...đồ khốn, tiện nhân, các người cứ đợi đấy, để xem tôi sẽ xử lý các người thế nào", các cơ mặt của phú bà vặn vẹo đến khổ, dễ nhận thấy bà ta đã bị câu nói này của Long Thiên đả kích cực mạnh, nếu không đối mặt với đối phương là một người đàn ông thì bà ta sớm đã tha cho Long Thiên rồi.
Diệp Yêu Tinh lại đúng lúc thêm dầu vào lửa nói: "Đừng to mồm, thực tế chút đi!"
"Diệp Yêu Tinh, cô cứ kiêu ngạo đi, rồi có một ngày cô sẽ phải cầu xin tôi tha mạng", phú bà chỉ vào Diệp Yêu Tinh mắng, rồi quay lại nhìn Long Thiên, chỉ vào mặt anh nói: "Còn cậu nữa, đồ khốn, cậu cũng hãy đợi đấy đi!"
Long Thiên gật đầu, đọc một dãy số cho phú bà rồi nói: "Nhớ kỹ đi, đây là số điện thoại của tôi".
"Làm gì? Muốn xin tha mạng à?", phú bà cười nhạo nói.
"Không phải, tôi sợ lúc bà cho người đến xử lý tôi lại không tìm được, tôi cho bà số điện thoại của tôi, lúc nào bà muốn xử lý tôi thì cứ gọi cho tôi, tôi cũng tiện phối hợp với bà", Long Thiên cười nói.
Khi người khác đánh vào má trái của bạn, bạn phải giơ cả má phải của mình ra nữa, Long Thiên vẫn làm rất tốt việc này.
"Tên đàn ông chó má, các người cũng có gan đấy!", phú bà tức giận đến run người.
Long Thiên cũng chẳng muốn phí thời gian đôi co với mấy bà già này, kéo Diệp Yêu Tinh quay người đi, lúc đi qua chiếc BMW thì đột nhiên nói với Diệp Yêu Tinh: "Tháo giày ra".
Mặc dù Diệp Yêu Tinh không hiểu gì nhưng vẫn làm theo, Long Thiên cầm chiếc giày lên trực tiếp đập vào kính xe loảng xoảng một tiếng vỡ tan tành, sau đó không thèm để ý đến những lời mắng chửi phía sau của đám phú bà, trả lại giày cho Diệp Yêu Tinh đang mang vẻ mặt hào hứng muốn thử.
Diệp Yêu Tinh không đi giày vào mà ném qua giống như một kẻ thần kinh, ném trúng vào mặt phú bà lúc nãy còn hùng hổ hăm dọa, sau đó lại ném nốt một chiếc còn lại vào trúng vào một người khác, Diệp Yêu Tinh cứ như vừa làm được một việc vĩ đại, giống như một đứa trẻ đã làm việc xấu nhưng vẫn dương dương đắc ý rồi quay lại kéo Long Thiên đi, nói: "Chạy mau!"
Long Thiên dù còn mơ hồ chưa hiểu sự tình nhưng cũng để mặc cho Diệp Yêu Tinh cầm tay kéo đi, hai người nhanh chóng trở về chỗ chiếc Maybach, Diệp Yêu Tinh ngồi vào ghế lái, đạp chân ga phóng vút đi bỏ mặc lại đám lão phú bà phía sau.
Sau khi chiếc xe bỏ lại đám phú bà phía sau, Diệp Yêu Tinh mới cười lớn nói: "Ha ha, đuổi theo đi, đuổi theo được chị đây sẽ cho mày ăn chuối".
Tác phong vô cùng dũng mãnh, Long Thiên lau mồ hôi hột, vừa nãy nhấn chân ga một cái chiếc xe đã vọt lên một trăm ki-lô-mét trên giờ, Long Thiên tự nhận mình đã liều rồi mà không ngờ đối phương còn liều hơn cả anh.
Rốt cuộc người phụ nữ này chui từ đâu ra chứ, quá kỳ quái rồi.
Diệp Yêu Tinh cười tít mắt nhìn Long Thiên, vẻ mặt mê hoặc nói: "Chồng à, có gì muốn hỏi không? Chỉ cần anh muốn biết thì tôi sẽ không giấu điều gì, vì vừa nãy anh đã giúp tôi như vậy, nên dù anh muốn biết số đo ba vòng của tôi thì cũng không thành vấn đề".
"Tôi không định giúp đâu, là do cô ép tôi thôi”, Long Thiên thở dài một hơi, quay ra bên ngoài cửa sổ, cố gắng không nhìn vào đôi mắt long lanh như chảy nước của cô ta.
Diệp Yêu Tinh ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết điều mà tôi thích nhất chính là cứng rắn ngang ngạnh vậy?"
"Cô bình thường chút đi được không?", Long Thiên khổ sở nói.
Diệp Yêu Tinh làm ra vẻ đương nhiên nói: "Bình thường không vui, quá buồn tẻ".
Long Thiên may mà ngậm miệng không nói thêm gì nữa, anh phát hiện ra bất luận bản thân nói gì thì người phụ nữ này cũng sẽ tìm được chủ đề còn lưu manh hơn cả lưu manh, bản thân vốn là một tên lưu manh mà kết quả lại bị người ta chơi ngược lại, danh tiếng một đời đã bị hủy rồi.
"Ha ha, không dám nói nữa à, sợ tôi ăn thịt anh hay sao?"
"Không phải".
"Vậy tôi ăn anh thật nhé".
"...Diệp Yêu Tinh, tôi là chồng của bạn thân cô đó".
"Tôi biết mà, cho nên phù sa không được để chảy ra ruộng ngoài, không thể để cho Vương Lệ Trân độc chiếm được".
"Tôi nói thật đấy".
"Tôi cũng nói thật".
Long Thiên uể oải nhận ra, anh không thể giao tiếp được với người phụ nữ này.
"Anh không tò mò tôi có dụ dỗ chồng của họ hay không sao?"
"Không tò mò".
"Vậy anh thấy tôi không có sức hấp dẫn nên không dụ dỗ được sao?"
"Tôi không có ý như vậy".
"Vậy ý của anh là gì?"
"Cô quyến rũ ai không hề liên quan gì đến tôi!"
"Vậy vừa nãy anh còn nói anh là chồng của tôi, giờ lại không nhận nhau nữa sao?"
Long Thiên bực bội, đúng là thời thế xoay chuyển, bản thân cũng có ngày bị đùa giỡn lại.
"Để tôi đoán thử nhé, có phải bây giờ trong lòng anh đang nghĩ tôi là một người phụ nữ phóng đãng, một năm phải chơi bời cùng với rất nhiều loại đàn ông không?", Diệp Yêu Tinh trêu chọc hỏi.
"Không", Long Thiên lắc đầu, anh cũng không phải loại đàn ông ngu ngơ, người phụ nữ như Diệp Yêu Tinh bên ngoài thì có vẻ phóng đãng nhưng thực tế để trèo được lên giường của cô ta thì không phải là chuyện đơn giản.
"Nếu như anh đã không chê tôi, vậy anh có bằng lòng làm người đàn ông của tôi không, tiếp xúc với nhiều loại đàn ông rồi nên tôi cực kỳ lợi hại đó nha", Diệp Yêu Tinh cố ý cắn môi nói.
Long Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Yêu Tinh, đủ rồi đấy, cô quên mất bài học ở quán bar rồi à?"
Diệp Yêu Tinh cười hi hi nói: "Không quên, nếu không bây giờ anh cho tôi ba trăm tệ đi rồi chúng ta cùng chơi vui vẻ được không?"
Long Thiên khổ não mở túi lấy ra sáu trăm năm mươi ngàn tệ, nói với Diệp Yêu Tinh: "Không chiến nữa, phục vụ chút đi rồi chỗ tiền này sẽ là của cô!"
Giờ đến lượt Diệp Yêu Tinh kinh ngạc, cô ta nhìn chỗ tiền đó rồi cười nói: "Ui da, bị anh cướp sân rồi, anh thắng rồi".
"Đùa không nổi còn cố", Long Thiên trừng mắt nhìn Diệp Yêu Tinh một cái, cuối cùng cũng bật lại được rồi.
Diệp Yêu Tinh sốt ruột, giật lấy cái túi nói: "Tới đi, tôi không giúp anh tôi mang họ anh luôn".
"Tôi cởi thật đấy".
"Cởi đi, có phải không dám để chị đây nhìn thấy!"
"Bỏ đi, sợ cô chưa trải đời lại giật mình".
"Lom dom!"
Long Thiên buồn chán châm thuốc hút, vừa châm lên thì đã bị Diệp Yêu Tinh giật lấy, Long Thiên bất đắc dĩ hút điếu khác, Diệp Yêu Tinh thở ra một hơi khói phong tình nói: "Tôi vẫn là một cô gái còn trinh".
Long Thiên suýt nữa thì sặc thuốc, sau đó người phụ nữ khiến người khác không thể nắm bắt được này dừng xe lại, chỉ vào căn biệt thự phía sau, vẻ mặt quyến rũ nói: "Cho nên anh có muốn giúp tôi trở thành môt người phụ nữ thật sự không?"
Chương 65: Sóng ngầm mãnh liệt
Diệp Yêu Tinh vứt lại một câu nói rồi xuống xe đợi, bộ dạng để mặc cho tự hiểu, Long Thiên không nghĩ ngợi gì mà lập tức ngồi sang ghế lái, nhấn chân ga chạy mất dạng.
Diệp Yêu Tinh đứng tại chỗ giơ ngón tay giữa lên với Long Thiên chửi rủa, sau đó thì lại bật cười lớn, rồi rút điện thoại ra, khuôn mặt lúc trước còn tươi cười như hoa nhanh chóng trở nên âm trầm, cô ta gọi điện thoại nói: "Đổng Tuệ Tuệ, Địch Trân, Tôn Vũ Nam, Ngụy Mai, Ngạc Bái Cần, trước khi mặt trời mọc ngày mai tôi muốn phải hủy dung nhan của năm người phụ nữa này, nếu không làm được thì Hắc Long cậu hãy giải tán Hắc Long Đường rồi về nhà chăn heo đi!"
Hắc Long ở bên kia đầu dây vội vàng vâng một tiếng, Diệp Yêu Tinh cúp máy rồi lẩm bẩm nói: "Tần Tung Hoành, anh chỉ biết chơi trò này thôi sao? Bắc Hải tam tú? Ha ha, nghe thối không ngửi được, còn không bằng cái tên Long Thiên kia, ít nhất còn dám quanh minh chính đại chơi với bà đây".
Diệp Yêu Tinh nhìn trên con đường đã không còn thấy bóng dáng chiếc Maybach đâu, lại cười nói: "Tôi thật muốn xem anh làm cách nào để lừa được Vương Lệ Trân lên giường đây, nếu như làm được thì đừng nói là phục vụ, cho dù anh có muốn chơi gì thì bổn cô nương đây cũng chơi đến cùng với anh!"
"..."
Long Thiên vừa thoát khỏi nanh vuốt của Diệp Yêu Tinh liền thở phào một hơi, anh còn lâu mới tin Diệp Yêu Tinh đó dễ dàng bị anh chinh phục như vậy, trước khi hoàn toàn đánh đến điểm mấu chốt của cô ta, đến tám mươi phần trăm Long Thiên sẽ tiêu đời, dù sao loại phụ nữ như vậy đều rất đáng sợ.
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là Long Thiên không muốn 'vượt đèn đỏ', ả Yêu Tinh xảo quyệt này thực sự quá gian xảo, cô ta cố ý khiến Long Thiên phải cả đời này có vết nhơ.
Cho nên Long Thiên ngay đến cả Mộc Tiểu Nhã cũng không có chiến lược đối phó thì lại càng không muốn giết quái vật vượt cấp, cuộc sống không phải là tiểu thuyết huyền huyễn, quá nửa những kẻ ngu ngốc làm như vậy đều sẽ bị quái vật giết chết, hơn nữa còn là bị ăn sống nuốt tươi.
Đỗ xe xong, Long Thiên trở về nhà Vương Lệ Trân, vừa mở cửa đã thấy hai người phụ nữ đang ngồi ở phòng khách, mà khóe mắt Vương Manh Manh hơi đỏ, tay đang cầm miếng bông băng lau đầu gối cho Vương Lệ Trân, bên cạnh còn có một hộp cứu thương.
Vương Lệ Trân bị thương? Lẽ nào có gì sơ suất sao?
Long Thiên vội vàng chạy tới hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vương Manh Manh vừa nghe thấy giọng nói của Long Thiên thì từ đáy mắt xinh đẹp hiện lên vẻ tủi thân nói: "Đều tại anh!"
Liên quan gì đến mình chứ? Long Thiên ngỡ ngàng hỏi: "Vương Lệ Trân, có người mai phục em sao?"
"Không có, Manh Manh đói bụng nên tôi muốn xuống bếp nấu cho con bé bát mỳ, không may bị ngã, chỉ bị thương ngoài da thôi, là do Manh Manh bị dọa chút thôi", Vương Lệ Trân vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng.
"Gì mà vết thương ngoài da chứ, chị nhìn đi không biết có để lại sẹo không nữa", Vương Manh Manh buồn bã nói.
Chị gái của mình vẫn luôn rất hoàn hảo, sao có thể để lại một vết thương xấu xí trên chân được chứ, nghĩ vậy Vương Manh Manh rất không vui, đương nhiên sẽ trút hết những tức giận lên đầu Long Thiên, nhìn anh mắng: "Nếu như không phải do anh không chịu về nấu cơn, thì chị tôi cũng sẽ không bị ngã, cho nên tất cả đều tại anh!"
Lúc này Vương Lệ Trân đang mặc một chiếc váy ngắn, đôi chân trắng nõn thon thả đủ để khiến cho mọi người tôn sùng là nữ thần, vết thương kia quả thật chướng mắt, giống như một bình gốm hảo hạng lại có một khuyết điểm vậy.
Long Thiên cũng không để ý đến Vương Manh Manh đang vô cớ gây sự, nhìn vết thương của Vương Lệ Trân nói: "Để anh xử lý, nếu như bị viêm thì sẽ không ổn, sẽ để lại sẹo mất".
"Thật sự không sao", Vương Lệ Trân có chút bất đắc dĩ nhìn hai người chuyện bé xé ra to.
Long Thiên không trả lời mà quay người đi vào phòng mình, đúng lúc Vương Manh Manh mắng anh là kẻ không có lương tâm thì Long Thiên đi từ trong phòng ra, trên tay còn cầm theo một chiếc bình nhỏ màu đen.
"Đây là cái gì?", Vương Manh Manh tò mò hỏi.
"Thuốc sát trùng", Long Thiên giải thích đơn giản.
Vương Lệ Trân cũng nhíu mày hỏi: "Anh chắc chắn có thể thật sự sát trùng sao?"
Long Thiên gật đầu, thuốc này là do chính anh đã lén trộm từ chỗ Nhan Như Ngọc, nghe nói mấy ông của anh da dẻ hồng hào như vậy đều là nhờ vào thuốc này, vừa hay lúc này có thể phát huy tác dụng, Long Thiên vừa rắc bột thuốc trắng trong chai lên vết thương của Vương Lệ Trân vừa cười nói: "Thuốc này không chỉ có thể sát trùng, mà còn có thể giảm đau, có tác dụng thúc đẩy da thịt phát triển nữa".
Nếu như để Nhan Như Ngọc đang chơi ở Quỷ môn biết được Long Thiên lại dám chà đạp thuốc của cô ta như vậy, chắc việc muốn giết Long Thiên sẽ càng mãnh liệt hơn.
Bột thuốc vừa rắc xuống vết thương của Vương Lệ Trân, cảm giác mát lạnh khiến Vương Lệ Trân rùng mình nói: "A... dễ chịu quá".
Ai ngờ được rằng một Vương Lệ Trân như băng sơn lại có lúc gương mặt lâng lâng, thậm chí còn nghiêng một góc bốn mươi lăm độ nhìn về nơi xa xăm, bộ đồ ngủ tuy giản dị mà không mất đi vẻ tao nhã giấu bên trong là một cơ thể gợi cảm chết người, dưới ánh nắng chiếu vào, ánh mắt mê ly, đôi môi ôn nhu khẽ giương lên, vẻ mặt say mê nói ra những lời ngượng ngùng thế chứ?
Tay Long Thiên khẽ run, suýt nữa thì làm đổ bình thuốc xuống sàn, nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ cô vợ nhà mình lúc muốn quyến rũ cũng thật sự chẳng kém gì Diệp Yêu Tinh.
Dường như ý thức được mình vừa có chút thất lễ, Vương Lệ Trân lần đầu tiên có chút lúng túng, ai biết được mình lại có thể phát ra âm thanh như vậy chứ, còn không phải là do thuốc kia quả thực rất hữu dụng sao, sắc mặt Vương Lệ Trân có chút ửng đỏ bèn tìm chuyện để nói: "Thuốc này lấy ở đâu ra vậy?"
"Anh lấy từ một tên ngốc đó", Long Thiên cười đáp: "Vết thương đã kết vảy rồi, hơn nữa sẽ không để lại sẹo đâu, em yên tâm nhé".
"Thật hay giả vậy?", Vương Manh Manh vẻ mặt không tin, trừng mắt nhìn vào vết thương của Vương Lệ Trân, quả thực hết sưng rồi, hơn nữa vết thương còn đã đóng vảy, nhanh có hiệu qủa quá đi.
Hành động bất ngờ này khiến cho bầu không khí tưởng đã hòa hoãn lại trở nên căng thẳng, ai cũng không ngờ rằng Điền Hải lại đột ngột dùng tới súng, lại còn dám chĩa vào đầu Long Thiên.
Phạm Thái Nhàn đang định nghĩ cách đỡ lời, không nên làm lớn chuyện, thì Long Thiên lại bước thêm một bước dí đầu vào gần chiếc súng hơn, nói: “Anh biết kết cục của người từng dí súng vào đầu tôi là như thế nào không?”
“Không biết, cũng không cần biết”, Điền Hải bình thản đáp lời, ai cũng không dám chắc gã ta có dám bóp cò hay không, cứ cho là Long Thiên tài giỏi đi nữa, thì nổ súng với cự ly gần như thế này, chắc chắc đủ tiễn anh chầu trời.
Long Thiên không hề dừng động tác của mình lại, thuận tay xách hai va ly lên, sau đó đảo mắt qua Điền Hải một cái, hoàn toàn không coi khẩu súng trong tay gã ra gì: “Cảm ơn”.
Điền Hải lạnh lùng nói: “Anh cũng quá ngông cuồng rồi đấy”.
“Không phải là quá ngông cuồng, nếu tôi có xe Maybach để lái, ở biệt thự, tài sản hơn trăm triệu, nuôi mấy cô tình nhân cùng lúc, thì tôi đã không coi nhẹ mạng sống như này, muốn lấy được cái gì thì phải chịu hy sinh thôi”, Long Thiên thản nhiên nói một câu, sau đó chỉ tay vào Chu Hòa Phong, nói: “Đưa hợp đồng cho anh ta, chúng ta đi”.
Chu Hòa Phong thấy Long Thiên vẫn tràn đầy khí thế như trước thì cũng cảm thấy can đảm hơn, anh ta nhanh chóng lấy hợp đồng ra đưa cho Điền Hải.
Điền Hải nhận lấy hợp đồng, nhếch môi cười: “Để lại tên đi”.
“Long Thiên”, bất cứ lúc nào anh cũng toát ra sự kiêu ngạo, từ ánh mắt, từ xương cốt, từ hành động đến ngữ khí.
Điền Hải nhẩm lại trong đầu, Long Thiên, liệu có liên quan gì đến dòng dõi hoàng gia ở thủ đô mà Lữ mập từng nói không nhỉ, nhưng xét kỹ lại thì không thể nào, nhà họ Long làm gì có ai tên Long Thiên, quay về phải hỏi kỹ Lữ mập mới được, nếu là thật thì phiền phức to, Điền Hải đang suy tính trong đầu, bất chợt thấy Phạm Thái Nhàn đứng cạnh Long Thiên, điều này khiến gã ta càng thắc mắc hơn, mà Phạm Thái Nhàn lại nháy nháy mắt với gã ta, vậy là gã ta đỡ tốn công khách sáo nữa rồi.
Rõ ràng Phạm Thái Nhàn đi cùng Long Thiên tới đây, hơn nữa coi dáng vẻ dường như là bề dưới của Long Thiên, suy đoán này khiến Điền Hải không khỏi kinh ngạc, cái tên cậu ấm ăn chơi trác táng có tiếng ở thành phố Bắc Hải này sao lại chịu đi sau người khác?
Điền Hải không suy rõ được thân phận của Long Thiên, cũng không dám đoán bừa, vừa mới thất thần thì đột nhiên một mũi giáo đã chĩa vào đầu gã ta, ngẩng lên chỉ thấy Long Thiên đứng đó, lạnh lùng nói: “Có gì không phục cứ việc tìm tôi giải quyết, nếu như dám động đến người của tôi, thì cái giá phải trả không chỉ là bắp đùi người anh em của anh, mà là cái đầu của anh đấy”.
Long Thiên không nóng không lạnh buông một câu, sau đó lên xe của Liêu Đồ và phóng đi.
Điền Hải bần thần đứng đó nửa phút mới hoàn hồn, vỗ ngực nói: “Người này rốt cuộc là ai, sao lại ngang ngược như vậy?”
Đông Tử được người khác khiêng tới, bất lực nói: “Anh Hải, không động vào người này được đâu, em khuyên anh tốt nhất nói thẳng với chủ nợ đi, nếu không sau này lớn chuyện, người chịu thiệt sẽ là chúng ta đấy”.
Điền Hải quá hiểu tính cách của Đông Tử, gã ta được coi là kẻ gan lì nhất ở Đông Bắc, vậy mà còn nói như thế, rõ ràng nếu không có bản lĩnh thì không nên nhận vụ này rồi, Điền Hải ngây người nhìn mũi giáo trong phút chốc, sau đó quyết định mai sẽ tìm Lữ mập nói chuyện, nếu như Long Thiên thật sự là người của một nhà quyền thế nào đó, vậy thì gã ta dù thế nào cũng đành phải xin Liêu Hồng bỏ qua lần này vậy.
Tào Nghệ ngồi trong xe, dè dặt đánh giá Long Thiên đang ngồi trước mình, nghĩ đến ấn tượng hôm nay anh để lại thì cô ta cũng hiểu sao anh có thể ra tay với Trương Lượng và sát thủ Hồng rồi, người này có thể coi là một con quái vật thật sự, hồi nãy mỗi giây trôi qua đều vô cùng ly kỳ, nhưng Long Thiên nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, thậm chí là nhỏ tuổi hơn cô ta, vậy mà lại dễ dàng giải quyết sự việc như vậy, Tào Nghệ thực sự không đoán ra được anh là người như thế nào.
Đừng nói là Tào Nghệ, đến cả Phạm Thái Nhàn quen nhiều hiểu rộng cũng phải sững sờ, có thể Long Thiên không phải là cậu ấm nhà giàu nào đó, nhưng chắc chắn là một kẻ ngông cuồng nhất Bắc Hải này, mấy năm trước, anh ta đốt một đống tiền vào quán bar Miumiu, yêu cầu tất cả các cô gái ở đó phải hóa trang thành cô giáo rồi xếp hàng, để anh ta lần lượt cầm roi đánh, đó chính là cách ăn chơi của cậu ấm, mặc dù gần đây đã bớt bớt lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn bày trò gì đó, mỗi lần đều khiến đám phú nhị đại ở Bắc Hải thích thú.
Nhưng dù ăn chơi đến độ nào đi nữa, thì anh ta cũng chưa từng thấy qua có người chỉ dùng một mũi giáo mà có thể ép chặt người khác dưới đất không thể di chuyển, cũng chưa từng thấy ai bị chĩa khẩu súng lục 77 vào đầu nhưng chẳng hề nhíu mày, đến cả Tần Tung Hoành, một thiên tài quái vật trong lời đồn cũng chưa chắc đã kinh khủng đến mức đấy, Phạm Thái Nhàn đột nhiên hiểu ra, có thể không dây dưa với Vương Lệ Trân nữa, nhưng nhất định phải đi theo người này.
Long Thiên đang kiểm tiền trong va ly, Phạm Thái Nhàn bỗng nhiên dùng giọng như gặp được sếp lớn nói với anh: “Sếp, tôi muốn đi theo anh”.
Long Thiên không thèm để ý, Phạm Thái Nhàn lại tăng thêm mấy phần âm lượng, trịnh trọng nói: “Sếp, tôi muốn đi theo anh!”
Long Thiên ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt khó hiểu nói: “Bị gì thế? Ai tên là sếp ở đây?”
Phạm Thái Nhàn vẫn tiếp tục nói: “Anh tên là Long Thiên, anh chính là sếp, anh hãy thu nhận tôi đi, tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”
Long Thiên lần đầu tiên gặp phải trường hợp khiến anh cạn lời như này, theo cách nói của nhà họ Long, thì đây giống như một kẻ khôn lỏi đang mưu đồ gì đó.
Long Thiên hết cách: “Tôi không phải xã hội đen gì đó, đừng có gọi như thế, anh lên sân bóng mà tìm ai đó nói có vẻ hợp hơn đấy”.
Chương 62: Anh chính là sếp của tôi
Phạm Thái Nhàn không đếm xỉa đến sự phản đối của Long Thiên, tự ra quyết định: “Tôi không quan tâm, sau này anh chính là sếp của tôi!”
Long Thiên lười để ý đến tên cậu ấm đời thứ hai này, đếm tiền xong, anh lấy ra 300 ngàn đưa cho ba người phía sau: “Mọi người nhận chỗ tiền này, coi như là tiền công, chuyến này đi cùng tôi không dễ dàng gì, chỉ riêng việc bị sợ hãi cũng coi như xuống sức rồi”.
Chu Hòa Phong và Tào Nghệ nhìn cọc tiền, không dám nhúc nhích, chỗ này cũng gần bằng lương một năm của họ chứ ít gì, Phạm Thái Nhàn thì lại hớn hở nhận lấy: “Coi như là tiền lì xì đi”.
Chu Hòa Phong lo lắng nói: “Giám đốc, đây có phải công quỹ không?”
Long Thiên sảng khoái nói: “Công quỹ cái gì, nếu tôi mà không lấy về, thì chỗ này thành tiền chết rồi, cứ cầm lấy đi đừng sợ, nếu sát thủ Hồng có ý kiến gì, tôi đích thân nói chuyện với ông ta”.
Liêu Đồ cũng tròn mắt nhìn Long Thiên, Long Thiên liền hào phóng lấy 50 ngàn ra đưa cho anh ta, Liêu Đồ liền không chịu, nói: “Sao bọn họ được 100 ngàn mà tôi chỉ được có 50 ngàn?”
“Vậy anh không hiểu quy tắc rồi, cho dù là cướp ngân hàng thì người lái xe vẫn sẽ lấy ít tiền nhất, lấy thì lấy không lấy thì thôi, tôi cất đây”, Long Thiên thực sự định cất tiền đi.
Liêu Đồ vội đưa tay ra giựt lấy 50 ngàn, Long Thiên bảo Phạm Thái Nhàn đưa chiếc túi đen qua, sau đó lấy ra 650 ngàn nhét và trong túi đó, cảnh này đã khiến 4 người trong xe trợn tròn mắt, bọn họ đã từng thấy người tham ô tiền, nhưng chưa từng thấy ai ngang nhiên tham ô như này, Long Thiên bình thản nói: “Người là do tôi bắt, tiền cũng là do tôi lấy về, tôi lấy phần lớn là đúng rồi các người còn ý kiến gì nữa? Chút tiền này còn không bõ để mời được tôi ra tay ở nước ngoài đâu!”
4 người không ai dám nói gì, chỉ có Liêu Đồ hơi ủ rũ nhìn cái túi lép kẹp, chuyến này về xong kiểu gì cũng bị ông cụ sạc cho một trận, nhưng mà cũng không sao hết, 50 ngàn không là gì với Liêu Đồ, nhưng người đại diện đứng sau số tiền này mới có giá trị, ít nhất nó thể hiện anh ta đã đứng cùng một chiến tuyến với Long Thiên, có tình nghĩa này, mai sau gặp chuyện gì cần giúp đỡ thì chỉ cần lấy chỗ tiền 50 ngàn đi gặp Long Thiên, rất có thể anh sẽ đồng ý giúp thôi.
Mọi chuyện xảy ra tối nay hệt như một giấc mộng đối với 4 người trên xe, nhưng họ đều đã ghi nhớ một đạo lý sâu sắc, chỉ cần đi theo người thiếu niên ngồi ở ghế phụ trước mặt, dù là chuyện lớn thế nào đi chăng nữa cũng không cần lo.
Liêu Đồ đưa bọn họ đến nơi xong hết thì quay về nhà, anh ta rất mong chờ xem ông cụ gặp chuyện gì cũng không đổi sắc mặt, nhìn thấy chỗ tiền này sẽ phản ứng như thế nào, chắc hẳn là vui vẻ hết chỗ rồi, cái tên Điền Hải chết dẫm này dám đắc tội với ông già anh ta, đây gọi là nghiệp quật.
Phạm Thái Nhàn chả lo chả nghĩ hỏi: “Nói sao nhỉ, mọi người muốn đi quẩy không? Lấy được tiền rồi, không ăn chơi một bữa ra trò đúng là đáng tiếc mà”.
Tào Nghệ và Chu Hòa Phong đều lắc đầu, những chuyện ngày hôm nay đã khiến bọn họ mệt nhừ rồi, làm gì còn sức đi quẩy, giờ họ chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa, xác định lại mọi việc xảy ra là mộng đẹp hay ác mộng.
Long Thiên cũng chẳng có hứng đi uống rượu, chỉ nói ai về nhà nấy rồi giải tán bọn họ, tiện đuổi luôn Phạm Thái Nhàn cứ muốn bám dính lấy anh như keo đi, sau đó thì đến lấy chiếc xe Maybach lái về nhà.
Bây giờ đã là 9 giờ rồi, muộn hơn so với dự tính của anh một chút, nhưng cũng tạm, sở dĩ anh dám đi làm việc này sau giờ tan ca, là bởi vì Hoàng Trung Nghĩa, kẻ luôn rình rập bênh cạnh Vương Lệ Trân đã bị xử lý, áng chừng trong một khoảng thời gian ngắn kế tiếp sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa người chết gián tiếp liên quan đến anh , đối phương muốn ra tay thì cũng sẽ nhằm vào anh, thế nên không nhất thiết phải bảo vệ cô ấy 24/7 nữa.
Có tin nhắn từ Vương Lệ Trân gửi tới điện thoại, chắc là hỏi anh có về nấu cơm không? Sát thủ Hồng làm khó Long Thiên như vậy, Vương lệ Trân không thể không biết, anh đã trả lời tin nhắn là về muộn, có thể không kịp nấu cơm, Vương Lệ Trân cũng không nhắn thêm gì nữa.
Long Thiên vừa nghĩ nghĩ thì điện thoại lại kêu, là Tiêu Ngọc Phong gọi tới, anh ta nói với Long Thiên: “Đội trưởng, đã tra rõ thân phận của Hoàng Trung Nghị, gã ta là tội phạm truy nã, đồng thời là một sát thủ, mặc dù đã thay đổi diện mạo nhưng AND thì không làm giả được”.
Long Thiên vui vẻ nói: “Tiểu Tiêu à, tôi nói có sai đâu, vụ này làm xong kiểu gì cũng phải thăng cấp, cái chức phó cục trưởng này chạy đi đâu được?”
Tiêu Ngọc Phong cười đáp: “Anh biết tôi không hứng thú với việc lên chức mà, có điều hơi tiếc một chút, không tra ra được người đứng sau Hoàng Trung Nghĩa, lão béo này làm việc rất kỹ càng cẩn thận, trong thời gian ngắn tôi nghĩ khó mà tra ra được”.
Long Thiên nheo mắt cười: “Không vội, người của họ chết rồi, bọn họ mới cần vội”.
Tiêu Ngọc Phong: “À phải rồi, đội trưởng, mặc dù lão béo chưa điều tra được gì, nhưng chủ tịch Vương đã nghiên cứu ra, có thành phần rất kỳ lạ phân tách được từ thuốc chống ung thư”.
“Thành phần gì?”
“H2Z4, theo lời mấy ông già nghiên cứu hóa học thì là một loại thành phần hóa học mới, Vương Lệ Trân là người đầu tiên phát hiện ra thứ này, tên của nó cũng là cô ấy đặt”.
“Đừng nhắc mấy việc không liên quan nữa, cậu trực tiếp nói cho tôi thứ này có tác dụng gì đi?”
“Tôi nghe cũng ù ù cạc cạc thôi, kết quả phân tích nói rằng chỉ cần kết hợp với một số thành phần khác cần thiết cho ma túy thì có thể tạo thành ma túy tinh khiết 100%, thậm chí còn tinh khiết hơn cả ma túy xanh!”
Đến Long Thiên cũng có chút kinh ngạc, anh cười khổ: “Nếu tin tức này truyền ra ngoài, sợ rằng Vương Lệ Trân sẽ trở thành miếng mồi thơm bị các tổ chức ngầm trên thế giới tranh giành mất, tôi biết ngay Vương Chấn Đào gả con gái cho tôi là có mục đích, muốn để tôi làm lá chắn đây mà!”
Tiêu Ngọc Phong hơi do dự nói: “Hiện giờ tin tức này đã được bịt kín rồi, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Long Thiên châm một điếu thuốc: “Bọn họ dù muốn biết cũng không thể tùy tiện điều tra được, tôi không tin những người ở bộ công an hay cục tình báo là kẻ không có chút kỹ năng nghề nghiệp nào, chuyện này cậu không cần lo, chuyên tâm giúp tôi tìm ra người đứng sau Hoàng Trung Nghĩa là được”.
“Rõ, đội trưởng!”
Long Thiên cúp máy xong liền nghĩ, đối phương cũng có chút năng lực, nếu như dễ dàng tra được cả người đứng sau Hoàng Trung Nghĩa là ai thì lại không có chút thử thách nào hết, xem ra thời gian tiếp theo, trò mèo vờn chuột này vẫn sẽ tiếp tục, thêm cả vụ H2Z4 khỉ gió gì nữa, sắp phải bận rộn một phen rồi.
Trong lúc Long Thiên đang đau đầu nghĩ mấy vấn đề này thì chợt bắt gặp một cảnh tượng thú vị, một cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp đang bị một đám phụ nữ trung niên xấu xí vây lại.
Mấy người phụ nữ đó đều mắng cô gái là con giáp thứ mười ba, em gái mưa, mắng chửi hằn học mấy từ như đồ đĩ điếm gì đó.
Bọn họ càng mắng độc mồm, cô gái xinh đẹp kia càng cười diễm lệ hơn, gặp câu nào tiếp câu đấy, đáp trả không hề lúng túng, cũng không có một từ khiếm nhã nào, thế mà mỗi lời đều vô cùng sắc bén, chiếm thế thượng phong.
Người đẹp duy nhất ở Bắc Hải này dám đứng chửi lộn tay đôi giữa đường giữa phố, không màng hình tượng như này, chỉ có thể là Diệp Yêu Tinh mà thôi.
Chương 63: Nghiệt duyên
Mỗi lần nhìn thấy Diệp Yêu Tinh, là mỗi lần khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ chữ V khoét rộng không có nội y, bên trong hoàn toàn trống rỗng, cùng chiếc quần dài ống suông bên dưới giúp đôi chân xinh đẹp mảnh mai của cô ta như được dài ra, tạo cảm giác đánh lừa thị giác cho người nhìn. Dưới chân cô ta là đôi giày cao gót chừng sáu bảy phân, quả là nữ hoàng Prada phiên bản Hoa Hạ.
Diệp Yêu Tinh và Vương Lệ Trân đều là những mỹ nhân tuyệt sắc nhưng lại có khí chất hoàn toàn khác nhau. Vương Lệ Trân ăn mặc rất đơn giản nhưng không hề lỗi mốt. Còn Diệp Yêu Tinh lại luôn đi đầu xu hướng. Ví dụ như bộ trang phục mà cô ta khoác trên mình hôm nay, e là không có mấy người phụ nữ nào có thể kiềm chế được. Sexy, diễm lệ và quyến rũ dường như là những từ sinh ra để dành riêng cho Diệp Yêu Tinh.
Long Thiên chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này, anh không muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp nhàm chán. Nhưng khi Long Thiên đi ngang qua, một nhóm phụ nữ lớn tuổi dường như không chửi lại Diệp Yêu Tinh, nên một người trong số đó bỗng nhiên đưa tay ra đẩy cô ta, cô ta không phòng bị cứ vậy bị lao ra đường.
Kít!
Long Thiên vội vàng đạp phanh, nên cũng không đến nỗi đụng bay đầu cô ta. Còn Diệp Yêu Tinh thì vừa vặn nằm sấp trước xe, sau đó cô ta ngẩng đầu nhìn Long Thiên, nhất thời trong mắt lóe lên một tia gian xảo, Long Thiên muốn che mặt nhưng không kịp, đành cam chịu nói: "Oan nghiệt".
Nhưng Diệp Yêu Tinh lại cười tươi như hoa, vỗ vỗ vào đầu xe, làm tư thế ra hiệu Long Thiên đi xuống, Long Thiên cố chấp lắc đầu, Diệp Yêu Tinh tươi vẫn cười, nhưng tay của cô ta thì đã nắm vào logo Mercedes-Benz ở mặt trước của chiếc Maybach, cô ta liếc nhìn Long Thiên, truyền đạt ý nghĩa một cách vô cùng chính xác rằng: “Anh có chịu xuống không? Nếu không xuống tôi sẽ bẻ cong tấm biển này đấy”.
Long Thiên đầu hàng, chiếc xe này là của vợ anh, anh không muốn Vương Manh Manh lại kiếm cớ gây chuyện với mình, đành mở cửa xe nói: "Rốt cuộc cô muốn thế nào đây?"
Chưa đợi Diệp Yêu Tinh trả lời, một đám phụ nữ lớn tuổi đã vây quanh, tổng cộng có năm người phụ nữ nhìn khá sang trọng, tuy ngoại hình trông hơi có lỗi với đảng và dân chúng, nhưng trên người đều là hàng hiệu. Nhìn sang hai chiếc BMW và Lexus đậu bên đường thì đủ hiểu đây là một nhóm phú bà không có gì ngoài tiền.
Một phú bà trong đó hét lên: "Sao cậu không đâm chết con ả này luôn đi? Tôi còn tưởng ông trời đã có mắt!"
Diệp Yêu Tinh thay đổi giọng điệu lúc nãy, rụt rè núp sau lưng Long Thiên, giả làm một cô gái yếu đuối nói: "Chồng à, bọn họ bắt nạt em!"
"Cái gì?"
Không chỉ các phú bà mà ngay cả Long Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, Diệp Yêu Tinh nắm lấy cánh tay Long Thiên, làm nũng nói: "Chồng à, bọn họ bắt nạt em, anh mau giúp em trả thù đi".
“Chị hai à, chúng ta thật sự không quen biết nhau, đừng làm thế này”, Long Thiên ra sức rút tay ra.
“Anh mất trí nhớ rồi sao chồng?”, Diệp Yêu Tinh nhìn anh với vẻ mặt vô tội, với cái diễn xuất này mà không được giải Oscar thì đúng là đáng tiếc.
"Tôi không có mất trí nhớ, không, tôi không phải là chồng của cô".
"Em biết anh vẫn còn đang giận, em hứa sau này sẽ không cắm sừng anh nữa, anh đừng bỏ mặc em được không?"
"Không phải..."
"Chuyện cùng Tiểu Vương là do em quá bốc đồng, sau này em sẽ kiềm chế bản thân. Tuy chỗ nào đó của anh hơi vô dụng, nhưng em sẽ không khinh thường anh".
"Khoan đã..."
"Em yêu anh là thật lòng, cho dù anh có vô dụng hay là người đàn ông ‘năm giây’ em cũng sẽ không khinh thường anh".
Long Thiên hoàn toàn bị đánh bại, chỉ bằng vài câu nói, Diệp Yêu Tinh đã kể lại một câu chuyện đầy thuyết phục và cay đắng, ngay cả những phú bà cũng nhìn Long Thiên với ánh mắt thương cảm, có người nói: "Cậu là chồng của Diệp Yêu Tinh à, trông chừng vợ cậu cho kĩ đi, đừng để cô ta suốt ngày ra ngoài quyến rũ đàn ông, làm ra những việc vô liêm sỉ như vậy".
“Đây là chuyện của tôi, bà không được phép mắng chửi chồng tôi”, Diệp Yêu Tinh bĩu môi khinh thường nói.
Phú bà mắng chửi: "Ái chà, còn bảo vệ con bê của mình cơ à, sao lúc lên giường với người đàn ông khác cô không nghĩ đến chồng mình đi? Đúng là một đôi gian phu dâm phụ, đàn ông thì yếu sinh lý, đàn bà thì dâm loạn".
Lúc đầu Long Thiên định giải thích cho rõ ràng rồi âm thầm rời đi, vì thực sự anh và Diệp Yêu Tinh không hề quen nhau. Dù bọn họ có cãi vã, chửi bới, thậm chí chém nhau thì cũng không liên quan gì đến anh, nhưng phú bà này lại hướng mũi dùi vào anh, điều này khiến Long Thiên vô cùng khó chịu. Đều là con người với nhau, bà ta dựa vào đâu mà xúc phạm anh?
"Này, bác gái, tôi thực sự không quen biết cô ta. Mấy người căm thù cô ta cũng không sao, nhưng đừng liên lụy đến tôi, tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi", Long Thiên nhìn phú bà đó nói.
Phú bà cười khinh thường chỉ vào Long Thiên: "Không quen mà cô ta lại gọi cậu là chồng? Chàng trai, về nhà trông chừng cho kĩ người phụ nữ của cậu đi, đừng để cô ta suốt ngày ra ngoài làm xấu mặt như vậy, đầu cậu đã cao lắm rồi đấy, đến tôi cũng không nhìn nổi nữa là, nếu tôi là cậu, tôi đã nhảy sông tự tử từ lâu rồi".
Long Thiên cũng bắt đầu bốc hỏa rồi, đúng là quá đáng mà, anh chủ động ôm lấy Diệp Yêu Tinh nói: "Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi thì liên quan gì đến bà, bà có giỏi thì sao không về quản chồng của mình đi, vợ của tôi quyến rũ ông ta hay là vì bà đã trở thành rau héo rồi".
Luận về chửi đổng thì Long Thiên phải gọi là ông tổ rồi. Nếu họ đã ép anh thì cũng đừng trách anh xấu tính.
Chương 64: Tôi vẫn là một cô gái còn trinh
Diệp Yêu Tinh cười rất vui vẻ, đám phú bà kia gần như đã bị Long Thiên chặn họng, những lời nói này của Long Thiên như một con dao trực tiếp đâm vào vết thương đau nhất của họ, hoa tàn ít bướm là sự thật, nhưng có rất ít phụ nữ chịu thừa nhận chuyện này, cho dù bà ta đã là một bà già vừa béo vừa xấu thì cũng vẫn tự cho rằng mình vẫn còn xuân sắc, vết sẹo này bị vạch trần nên đám phú bà lập tức nổi giận đùng đùng.
Phú bà cười lạnh nói: "Cậu là cái thá gì chứ, chẳng phải chỉ là một tên bị vợ cắm sừng, một kẻ nhu nhược đến đánh rắm cũng không dám sao?"
"Tôi tự nguyện, vợ tôi có khả năng tìm anh em cho tôi, bà có bản lĩnh này không? Ngay đến một người phụ nữ nhu nhược còn không bằng thì bà sống có ý nghĩa gì, chi bằng chết đi cho rồi!", Long Thiên bình tĩnh sắt đá đáp trả.
"Cậu...đồ khốn, tiện nhân, các người cứ đợi đấy, để xem tôi sẽ xử lý các người thế nào", các cơ mặt của phú bà vặn vẹo đến khổ, dễ nhận thấy bà ta đã bị câu nói này của Long Thiên đả kích cực mạnh, nếu không đối mặt với đối phương là một người đàn ông thì bà ta sớm đã tha cho Long Thiên rồi.
Diệp Yêu Tinh lại đúng lúc thêm dầu vào lửa nói: "Đừng to mồm, thực tế chút đi!"
"Diệp Yêu Tinh, cô cứ kiêu ngạo đi, rồi có một ngày cô sẽ phải cầu xin tôi tha mạng", phú bà chỉ vào Diệp Yêu Tinh mắng, rồi quay lại nhìn Long Thiên, chỉ vào mặt anh nói: "Còn cậu nữa, đồ khốn, cậu cũng hãy đợi đấy đi!"
Long Thiên gật đầu, đọc một dãy số cho phú bà rồi nói: "Nhớ kỹ đi, đây là số điện thoại của tôi".
"Làm gì? Muốn xin tha mạng à?", phú bà cười nhạo nói.
"Không phải, tôi sợ lúc bà cho người đến xử lý tôi lại không tìm được, tôi cho bà số điện thoại của tôi, lúc nào bà muốn xử lý tôi thì cứ gọi cho tôi, tôi cũng tiện phối hợp với bà", Long Thiên cười nói.
Khi người khác đánh vào má trái của bạn, bạn phải giơ cả má phải của mình ra nữa, Long Thiên vẫn làm rất tốt việc này.
"Tên đàn ông chó má, các người cũng có gan đấy!", phú bà tức giận đến run người.
Long Thiên cũng chẳng muốn phí thời gian đôi co với mấy bà già này, kéo Diệp Yêu Tinh quay người đi, lúc đi qua chiếc BMW thì đột nhiên nói với Diệp Yêu Tinh: "Tháo giày ra".
Mặc dù Diệp Yêu Tinh không hiểu gì nhưng vẫn làm theo, Long Thiên cầm chiếc giày lên trực tiếp đập vào kính xe loảng xoảng một tiếng vỡ tan tành, sau đó không thèm để ý đến những lời mắng chửi phía sau của đám phú bà, trả lại giày cho Diệp Yêu Tinh đang mang vẻ mặt hào hứng muốn thử.
Diệp Yêu Tinh không đi giày vào mà ném qua giống như một kẻ thần kinh, ném trúng vào mặt phú bà lúc nãy còn hùng hổ hăm dọa, sau đó lại ném nốt một chiếc còn lại vào trúng vào một người khác, Diệp Yêu Tinh cứ như vừa làm được một việc vĩ đại, giống như một đứa trẻ đã làm việc xấu nhưng vẫn dương dương đắc ý rồi quay lại kéo Long Thiên đi, nói: "Chạy mau!"
Long Thiên dù còn mơ hồ chưa hiểu sự tình nhưng cũng để mặc cho Diệp Yêu Tinh cầm tay kéo đi, hai người nhanh chóng trở về chỗ chiếc Maybach, Diệp Yêu Tinh ngồi vào ghế lái, đạp chân ga phóng vút đi bỏ mặc lại đám lão phú bà phía sau.
Sau khi chiếc xe bỏ lại đám phú bà phía sau, Diệp Yêu Tinh mới cười lớn nói: "Ha ha, đuổi theo đi, đuổi theo được chị đây sẽ cho mày ăn chuối".
Tác phong vô cùng dũng mãnh, Long Thiên lau mồ hôi hột, vừa nãy nhấn chân ga một cái chiếc xe đã vọt lên một trăm ki-lô-mét trên giờ, Long Thiên tự nhận mình đã liều rồi mà không ngờ đối phương còn liều hơn cả anh.
Rốt cuộc người phụ nữ này chui từ đâu ra chứ, quá kỳ quái rồi.
Diệp Yêu Tinh cười tít mắt nhìn Long Thiên, vẻ mặt mê hoặc nói: "Chồng à, có gì muốn hỏi không? Chỉ cần anh muốn biết thì tôi sẽ không giấu điều gì, vì vừa nãy anh đã giúp tôi như vậy, nên dù anh muốn biết số đo ba vòng của tôi thì cũng không thành vấn đề".
"Tôi không định giúp đâu, là do cô ép tôi thôi”, Long Thiên thở dài một hơi, quay ra bên ngoài cửa sổ, cố gắng không nhìn vào đôi mắt long lanh như chảy nước của cô ta.
Diệp Yêu Tinh ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết điều mà tôi thích nhất chính là cứng rắn ngang ngạnh vậy?"
"Cô bình thường chút đi được không?", Long Thiên khổ sở nói.
Diệp Yêu Tinh làm ra vẻ đương nhiên nói: "Bình thường không vui, quá buồn tẻ".
Long Thiên may mà ngậm miệng không nói thêm gì nữa, anh phát hiện ra bất luận bản thân nói gì thì người phụ nữ này cũng sẽ tìm được chủ đề còn lưu manh hơn cả lưu manh, bản thân vốn là một tên lưu manh mà kết quả lại bị người ta chơi ngược lại, danh tiếng một đời đã bị hủy rồi.
"Ha ha, không dám nói nữa à, sợ tôi ăn thịt anh hay sao?"
"Không phải".
"Vậy tôi ăn anh thật nhé".
"...Diệp Yêu Tinh, tôi là chồng của bạn thân cô đó".
"Tôi biết mà, cho nên phù sa không được để chảy ra ruộng ngoài, không thể để cho Vương Lệ Trân độc chiếm được".
"Tôi nói thật đấy".
"Tôi cũng nói thật".
Long Thiên uể oải nhận ra, anh không thể giao tiếp được với người phụ nữ này.
"Anh không tò mò tôi có dụ dỗ chồng của họ hay không sao?"
"Không tò mò".
"Vậy anh thấy tôi không có sức hấp dẫn nên không dụ dỗ được sao?"
"Tôi không có ý như vậy".
"Vậy ý của anh là gì?"
"Cô quyến rũ ai không hề liên quan gì đến tôi!"
"Vậy vừa nãy anh còn nói anh là chồng của tôi, giờ lại không nhận nhau nữa sao?"
Long Thiên bực bội, đúng là thời thế xoay chuyển, bản thân cũng có ngày bị đùa giỡn lại.
"Để tôi đoán thử nhé, có phải bây giờ trong lòng anh đang nghĩ tôi là một người phụ nữ phóng đãng, một năm phải chơi bời cùng với rất nhiều loại đàn ông không?", Diệp Yêu Tinh trêu chọc hỏi.
"Không", Long Thiên lắc đầu, anh cũng không phải loại đàn ông ngu ngơ, người phụ nữ như Diệp Yêu Tinh bên ngoài thì có vẻ phóng đãng nhưng thực tế để trèo được lên giường của cô ta thì không phải là chuyện đơn giản.
"Nếu như anh đã không chê tôi, vậy anh có bằng lòng làm người đàn ông của tôi không, tiếp xúc với nhiều loại đàn ông rồi nên tôi cực kỳ lợi hại đó nha", Diệp Yêu Tinh cố ý cắn môi nói.
Long Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Yêu Tinh, đủ rồi đấy, cô quên mất bài học ở quán bar rồi à?"
Diệp Yêu Tinh cười hi hi nói: "Không quên, nếu không bây giờ anh cho tôi ba trăm tệ đi rồi chúng ta cùng chơi vui vẻ được không?"
Long Thiên khổ não mở túi lấy ra sáu trăm năm mươi ngàn tệ, nói với Diệp Yêu Tinh: "Không chiến nữa, phục vụ chút đi rồi chỗ tiền này sẽ là của cô!"
Giờ đến lượt Diệp Yêu Tinh kinh ngạc, cô ta nhìn chỗ tiền đó rồi cười nói: "Ui da, bị anh cướp sân rồi, anh thắng rồi".
"Đùa không nổi còn cố", Long Thiên trừng mắt nhìn Diệp Yêu Tinh một cái, cuối cùng cũng bật lại được rồi.
Diệp Yêu Tinh sốt ruột, giật lấy cái túi nói: "Tới đi, tôi không giúp anh tôi mang họ anh luôn".
"Tôi cởi thật đấy".
"Cởi đi, có phải không dám để chị đây nhìn thấy!"
"Bỏ đi, sợ cô chưa trải đời lại giật mình".
"Lom dom!"
Long Thiên buồn chán châm thuốc hút, vừa châm lên thì đã bị Diệp Yêu Tinh giật lấy, Long Thiên bất đắc dĩ hút điếu khác, Diệp Yêu Tinh thở ra một hơi khói phong tình nói: "Tôi vẫn là một cô gái còn trinh".
Long Thiên suýt nữa thì sặc thuốc, sau đó người phụ nữ khiến người khác không thể nắm bắt được này dừng xe lại, chỉ vào căn biệt thự phía sau, vẻ mặt quyến rũ nói: "Cho nên anh có muốn giúp tôi trở thành môt người phụ nữ thật sự không?"
Chương 65: Sóng ngầm mãnh liệt
Diệp Yêu Tinh vứt lại một câu nói rồi xuống xe đợi, bộ dạng để mặc cho tự hiểu, Long Thiên không nghĩ ngợi gì mà lập tức ngồi sang ghế lái, nhấn chân ga chạy mất dạng.
Diệp Yêu Tinh đứng tại chỗ giơ ngón tay giữa lên với Long Thiên chửi rủa, sau đó thì lại bật cười lớn, rồi rút điện thoại ra, khuôn mặt lúc trước còn tươi cười như hoa nhanh chóng trở nên âm trầm, cô ta gọi điện thoại nói: "Đổng Tuệ Tuệ, Địch Trân, Tôn Vũ Nam, Ngụy Mai, Ngạc Bái Cần, trước khi mặt trời mọc ngày mai tôi muốn phải hủy dung nhan của năm người phụ nữa này, nếu không làm được thì Hắc Long cậu hãy giải tán Hắc Long Đường rồi về nhà chăn heo đi!"
Hắc Long ở bên kia đầu dây vội vàng vâng một tiếng, Diệp Yêu Tinh cúp máy rồi lẩm bẩm nói: "Tần Tung Hoành, anh chỉ biết chơi trò này thôi sao? Bắc Hải tam tú? Ha ha, nghe thối không ngửi được, còn không bằng cái tên Long Thiên kia, ít nhất còn dám quanh minh chính đại chơi với bà đây".
Diệp Yêu Tinh nhìn trên con đường đã không còn thấy bóng dáng chiếc Maybach đâu, lại cười nói: "Tôi thật muốn xem anh làm cách nào để lừa được Vương Lệ Trân lên giường đây, nếu như làm được thì đừng nói là phục vụ, cho dù anh có muốn chơi gì thì bổn cô nương đây cũng chơi đến cùng với anh!"
"..."
Long Thiên vừa thoát khỏi nanh vuốt của Diệp Yêu Tinh liền thở phào một hơi, anh còn lâu mới tin Diệp Yêu Tinh đó dễ dàng bị anh chinh phục như vậy, trước khi hoàn toàn đánh đến điểm mấu chốt của cô ta, đến tám mươi phần trăm Long Thiên sẽ tiêu đời, dù sao loại phụ nữ như vậy đều rất đáng sợ.
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là Long Thiên không muốn 'vượt đèn đỏ', ả Yêu Tinh xảo quyệt này thực sự quá gian xảo, cô ta cố ý khiến Long Thiên phải cả đời này có vết nhơ.
Cho nên Long Thiên ngay đến cả Mộc Tiểu Nhã cũng không có chiến lược đối phó thì lại càng không muốn giết quái vật vượt cấp, cuộc sống không phải là tiểu thuyết huyền huyễn, quá nửa những kẻ ngu ngốc làm như vậy đều sẽ bị quái vật giết chết, hơn nữa còn là bị ăn sống nuốt tươi.
Đỗ xe xong, Long Thiên trở về nhà Vương Lệ Trân, vừa mở cửa đã thấy hai người phụ nữ đang ngồi ở phòng khách, mà khóe mắt Vương Manh Manh hơi đỏ, tay đang cầm miếng bông băng lau đầu gối cho Vương Lệ Trân, bên cạnh còn có một hộp cứu thương.
Vương Lệ Trân bị thương? Lẽ nào có gì sơ suất sao?
Long Thiên vội vàng chạy tới hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vương Manh Manh vừa nghe thấy giọng nói của Long Thiên thì từ đáy mắt xinh đẹp hiện lên vẻ tủi thân nói: "Đều tại anh!"
Liên quan gì đến mình chứ? Long Thiên ngỡ ngàng hỏi: "Vương Lệ Trân, có người mai phục em sao?"
"Không có, Manh Manh đói bụng nên tôi muốn xuống bếp nấu cho con bé bát mỳ, không may bị ngã, chỉ bị thương ngoài da thôi, là do Manh Manh bị dọa chút thôi", Vương Lệ Trân vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng.
"Gì mà vết thương ngoài da chứ, chị nhìn đi không biết có để lại sẹo không nữa", Vương Manh Manh buồn bã nói.
Chị gái của mình vẫn luôn rất hoàn hảo, sao có thể để lại một vết thương xấu xí trên chân được chứ, nghĩ vậy Vương Manh Manh rất không vui, đương nhiên sẽ trút hết những tức giận lên đầu Long Thiên, nhìn anh mắng: "Nếu như không phải do anh không chịu về nấu cơn, thì chị tôi cũng sẽ không bị ngã, cho nên tất cả đều tại anh!"
Lúc này Vương Lệ Trân đang mặc một chiếc váy ngắn, đôi chân trắng nõn thon thả đủ để khiến cho mọi người tôn sùng là nữ thần, vết thương kia quả thật chướng mắt, giống như một bình gốm hảo hạng lại có một khuyết điểm vậy.
Long Thiên cũng không để ý đến Vương Manh Manh đang vô cớ gây sự, nhìn vết thương của Vương Lệ Trân nói: "Để anh xử lý, nếu như bị viêm thì sẽ không ổn, sẽ để lại sẹo mất".
"Thật sự không sao", Vương Lệ Trân có chút bất đắc dĩ nhìn hai người chuyện bé xé ra to.
Long Thiên không trả lời mà quay người đi vào phòng mình, đúng lúc Vương Manh Manh mắng anh là kẻ không có lương tâm thì Long Thiên đi từ trong phòng ra, trên tay còn cầm theo một chiếc bình nhỏ màu đen.
"Đây là cái gì?", Vương Manh Manh tò mò hỏi.
"Thuốc sát trùng", Long Thiên giải thích đơn giản.
Vương Lệ Trân cũng nhíu mày hỏi: "Anh chắc chắn có thể thật sự sát trùng sao?"
Long Thiên gật đầu, thuốc này là do chính anh đã lén trộm từ chỗ Nhan Như Ngọc, nghe nói mấy ông của anh da dẻ hồng hào như vậy đều là nhờ vào thuốc này, vừa hay lúc này có thể phát huy tác dụng, Long Thiên vừa rắc bột thuốc trắng trong chai lên vết thương của Vương Lệ Trân vừa cười nói: "Thuốc này không chỉ có thể sát trùng, mà còn có thể giảm đau, có tác dụng thúc đẩy da thịt phát triển nữa".
Nếu như để Nhan Như Ngọc đang chơi ở Quỷ môn biết được Long Thiên lại dám chà đạp thuốc của cô ta như vậy, chắc việc muốn giết Long Thiên sẽ càng mãnh liệt hơn.
Bột thuốc vừa rắc xuống vết thương của Vương Lệ Trân, cảm giác mát lạnh khiến Vương Lệ Trân rùng mình nói: "A... dễ chịu quá".
Ai ngờ được rằng một Vương Lệ Trân như băng sơn lại có lúc gương mặt lâng lâng, thậm chí còn nghiêng một góc bốn mươi lăm độ nhìn về nơi xa xăm, bộ đồ ngủ tuy giản dị mà không mất đi vẻ tao nhã giấu bên trong là một cơ thể gợi cảm chết người, dưới ánh nắng chiếu vào, ánh mắt mê ly, đôi môi ôn nhu khẽ giương lên, vẻ mặt say mê nói ra những lời ngượng ngùng thế chứ?
Tay Long Thiên khẽ run, suýt nữa thì làm đổ bình thuốc xuống sàn, nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ cô vợ nhà mình lúc muốn quyến rũ cũng thật sự chẳng kém gì Diệp Yêu Tinh.
Dường như ý thức được mình vừa có chút thất lễ, Vương Lệ Trân lần đầu tiên có chút lúng túng, ai biết được mình lại có thể phát ra âm thanh như vậy chứ, còn không phải là do thuốc kia quả thực rất hữu dụng sao, sắc mặt Vương Lệ Trân có chút ửng đỏ bèn tìm chuyện để nói: "Thuốc này lấy ở đâu ra vậy?"
"Anh lấy từ một tên ngốc đó", Long Thiên cười đáp: "Vết thương đã kết vảy rồi, hơn nữa sẽ không để lại sẹo đâu, em yên tâm nhé".
"Thật hay giả vậy?", Vương Manh Manh vẻ mặt không tin, trừng mắt nhìn vào vết thương của Vương Lệ Trân, quả thực hết sưng rồi, hơn nữa vết thương còn đã đóng vảy, nhanh có hiệu qủa quá đi.