• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chiến binh bất bại (2 Viewers)

  • Chương 71-75

Chương 71: Con vịt xấu xí

Quả ớt nhỏ lặng lẽ cất điện thoại đi, ngay đến Hoàng Đông Lâm cũng từ bỏ, chứng minh năng lực của người này rất mạnh, mặc dù Quả ớt nhỏ không nhìn ra được năng lực của tên Đổng Đại Ngưu kia mạnh đến cỡ nào, nhưng một quyền có thể đánh người lùi về sau mấy mét, tuyệt đối không phải hạng phàm phu tục tử, nhưng vẫn bị Long Thiên hạ gục trong tích tắc, nghĩ vậy ánh mắt của Quả ớt nhỏ nhìn Long Thiên lại đầy sự kích động, cô ta vẫn không tin cả Bắc Hải này không có người nào có thể giúp cô ta báo thù.

Nếu như Hoàng Đông Lâm không chịu ra tay, vậy thì tìm những kẻ khác luôn bán mạng cho bố mình vậy, cộng thêm giở thêm vài trò mưu mẹo, thậm chí dùng đến cả mỹ nhân kế nữa, lẽ nào vẫn không thể khiến cho Long Thiên nếm chút mùi sao, tóm lại Quả ớt nhỏ vẫn không thể quên được sự lăng nhục đêm hôm đó, nếu thù này không báo được thì sau này làm sao còn chỗ đứng ở đất Bắc Hải này nữa.

Long Thiên đang bị Hạ Tuyết cuốn lấy đương nhiên không biết anh đã trở thành cái gai trong mắt của Quả ớt nhỏ, chuyện đêm hôm đó đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là một trò đùa vô hại tao nhã, cho nên cũng không để tâm đến, hơn nữa bản thân anh cũng không có ác ý, chắc đối phương cũng không nhỏ nhen đến mức như vậy.

Nói cho cùng anh vẫn quá xem nhẹ lòng báo thù của phụ nữ.

"Đúng rồi, Cách Cách, vừa nãy không phải cậu đã nói rồi sao? Chỉ cần Long Thiên giáo huấn được tên Hứa Văn kia, cậu sẽ hôn anh ấy, có nhiều người chứng kiến như vậy cậu không thể nuốt lời được đâu nhé", vẻ mặt Hạ Thiên như đang mong chờ trò vui nói.

Vương Manh Manh biến sắc, vừa nãy chẳng qua chỉ là lời nói trong lúc tức giận của mình mà thôi, lẽ nào thật sự phải hôn tên xấu xí này sao? Cô ta lén nhìn Long Thiên một cái, kỳ thực anh cũng không phải xấu lắm, chỉ là miệng lưỡi ti tiện chút thôi, nếu như nhắm mắt hôn một cái thì cũng được, đỡ bị mất mặt.

Đúng lúc Vương Manh Manh đang suy nghĩ lung tung thì Hạ Tuyết nhanh nhẹn thơm vào má Long Thiên một cái, còn hào hùng nói: "Tớ thay Cách Cách hôn rồi, không cần khách sáo nhé".

Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách rú lên trêu chọc, Long Thiên có chút bất ngờ khổ sở, nếu như Vương Manh Manh về mách lẻo thì chỉ sợ Vương Lệ Trân khó khăn lắm mới có chút tình cảm với mình sẽ lại khôi phục lại trạng thái lạnh lùng như băng mất, nghĩ vậy anh chỉ đành trừng mắt với Vương Manh Manh, để cô ta không đi mách lẻo với chị gái mình.

Vương Manh Manh có chút ngại ngùng, còn có chút tiếc nuối như bị người khác cướp mất đồ chơi, nhưng đều đã giấu nhẹm đi, không nói gì mà quay về phòng thu dọn đồ đạc để trở về trường.

Hạ Thiên bất đắc dĩ túm Hạ Tuyết lại, bảo cô ta tem tém lại, ai ngờ cô em gái của mình lại hùng hồn nói: "Chị, em yêu rồi".

Hạ Thiên sững sờ chốc lát, rồi lại thấy ánh mắt sùng bái của Hạ Tuyết nhìn Long Thiên, cô biết em gái mình đã đắm chìm rồi, Hạ Thiên không phải là người cổ hủ, nhưng ít nhất vẫn phải giữ đúng những luân thường đạo lý, Long Thiên đã kết hôn, em gái của mình lại cứ đâm đầu vào, đây không phải là chuyện hay ho gì, rất dễ xảy ra chuyện, xem ra thời gian này phải làm tốt công tác tư tưởng mới được.

"Chị, có phải chị cũng thích anh ấy không?", Hạ Tuyết có chút lo lắng hỏi, hai chị em họ không chỉ có ngoại hình giống nhau mà từ nhỏ đến lớn cũng đều thích những thứ giống nhau, khó khăn lắm mới gặp được người đàn ông mình thích, Hạ Tuyết thật sự sợ phải tranh giành đàn ông với chị gái mình.

Bị câu nói của Hạ Tuyết làm cho buồn cười, Hạ Thiên cười khổ nói: "Chị không mê trai như em đâu".

"Một người phụ nữ có thể tìm được một người đàn ông khiến mình mê đắm, lẽ nào không phải là một điều hạnh phúc sao?", Hạ Thiên ngây thơ nói, ánh mắt vẫn không thể dời khỏi Long Thiên.

"Tiểu Tuyết, em thật hết thuốc chữa rồi, chị sẽ đợi xem em tự đào nấm mồ cho tình yêu của mình, đến lúc đó thì đừng có tìm chị rồi nước mắt nước mũi nhé, cuối cùng em sống hay chết thì chẳng phải chị vẫn phải chịu cùng em sao", Hạ Thiên gõ vào đầu Hạ Tuyết thở dài bất đắc dĩ nói.

Sau khi Vương Manh Manh thu dọn xong, Long Thiên vẫn lái chiếc Maybach đưa Vương Manh Manh đến trường, Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách lái chiếc xe sang đêm hôm đó, hai chị em Hạ Thiên, Hạ Tuyết thì đi xe của Quả ớt nhỏ, trên đường Vương Manh Manh yên lặng đến kỳ lạ, cứ nhìn ra ngoài cửa xe không nói gì.

Long Thiên vui vẻ nói: "Sao thế, vẫn còn giận Hạ Tuyết chuyện lúc nãy à, cô ta chỉ đùa giỡn chút thôi mà, tôi sẽ không làm gì có lỗi với chị cô đâu".

"Có phải giờ anh rất đắc ý rồi không?", Vương Manh Manh không đầu không cuối nói: "Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách giờ đều coi anh như đại ca, Hạ Tuyết thì lại si mê anh, Hạ Thiên phỏng chừng cũng để ý, Quả ớt nhỏ thì không làm gì được anh, đúng vậy, toàn bộ bạn bè của tôi đã bị hạ gục hết rồi, không có ai may mắn thoát khỏi anh, sau này tôi chỉ có thể cô độc chiến đấu thôi".

Long Thiên cười khổ nói: "Chúng ta không thể chung sống hòa bình sao? Hà cớ gì cứ phải mất cả chì lẫn chài chứ?"

"Biết tại sao không? Tôi nói cho anh biết, hồi học cấp ba mặc dù chị tôi học rất giỏi, nhưng lại không thích trang điểm, thậm chí cũng không để ý đến vóc dáng của mình, tính cách thì cũng có chút kiêu ngạo, việc này dẫn đến bọn con trai rất thích bắt nạt chị ấy, con gái thì xa lánh, chỉ có một tên hot boy ở trường đối xử với chị ấy rất tốt, một người thường xuyên bị người khác xem thường đột nhiên lại có người giang tay ra giúp đỡ mình , lại còn rất đẹp trai, chị ấy có thể không rơi vào tay giặc được sao?"

"Chị tôi đã lấy hết dũng khí để tỏ tình vào lúc tốt nghiệp trung học, kết quả lại gặp bi kịch, cái tên hot boy đối xử với ai cũng tốt kia đột nhiên trở mặt gọi chị tôi là đồ xấu xí, tôi chỉ chơi đùa với cô thôi, không ngờ cô lại tưởng là thật, tất cả những người có mặt ở buổi lễ tốt nghiệp hôm đó đều cười lớn, tôi ở phía dưới nhìn thấy hết, vì lúc đó tôi còn nhỏ cho nên không dám làm gì, tôi chỉ có thể đứng nhìn chị tôi nhặt từng mảnh giấy đã bị xé vụn lên, giống như ghép lại trái tim đã vỡ vào nhau, nhưng làm sao có thể ghép được chứ?"
Chương 72: Vịt con xấu xí đã biến thành thiên nga

“Cảnh tượng đó cả đời tôi cũng không thể quên được, lúc đó tôi đã thề độc, rằng bất cứ ai cũng không được phép tổn hại chị tôi nữa, Long Thiên, anh nói xem, một người đàn ông bất chợt xông vào cuộc sống của chị tôi như anh, chị ấy có thể dễ dàng chấp nhận sống chung sao? Ai biết được anh có phải người đàn ông tiếp theo làm tổn thương chị tôi không?”, Vương Manh Manh xổ ra một hơi.

Long Thiên thoáng sững sờ, thật không ngờ Vương Lệ Trân xinh đẹp hoàn mỹ lại từng có quá khứ như vậy, có lẽ ban đầu, cô ấy tỏ ra ghét bỏ mình không hẳn là nhắm vào mình, mà là cô ấy đã hoàn toàn mất niềm tin vào đàn ông, cho nên mới náu mình trong vỏ bọc lạnh lùng gai góc để bảo vệ chính mình.

“Tôi bảo đảm với cô, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương chị của cô”, Long Thiên nghiêm túc đáp.

Vương Manh Manh khịt mũi khinh miệt: “Đàn ông tên nào chẳng nói thế, dù sao cũng chỉ là chót lưỡi đầu môi thôi”.

Long Thiên bẹo mặt Vương Manh Manh đang cố làm ra vẻ già đời: “Tôi nói này, cô mới yêu đương được mấy lần hả, làm như cao thủ tình trường không bằng ấy?”

Vương Manh Manh gạt tay Long Thiên ra: “Hừm, dù sao nếu anh dám làm chuyện gì có lỗi với chị tôi, nhất định tôi là người đầu tiên không tha cho anh”.

“Không phải cô không thừa nhận tôi là chồng của chị cô à?”, Long Thiên hỏi ngược lại.

Vương Manh Manh ra vẻ bà cụ non: “Đúng là tôi không thừa nhận, nhưng không có nghĩa là anh được quyền làm chuyện có lỗi với chị tôi, trừ phi chị tôi quát bảo anh cút đi, bằng không anh không được phép ruồng bỏ chị tôi, nếu như anh dám, Vương Manh Manh tôi dù có chết cũng phải giết chết anh”.

“Nói cứ như thể cô chết là có thể giết được tôi ấy”.

“Sao không, hơn nữa còn phải rút gân lột da anh ra”.

Long Thiên cười đáp, tôi chống mắt lên chờ, Vương Manh Manh lại ỉu xìu, vừa rồi chứng kiến võ công của anh, xem ra cho dù anh thật sự là kẻ ăn ở hai lòng, thì Vương Manh Manh cũng chẳng làm gì anh được.

“Hạ Tuyết thích anh”, Vương Manh Manh một câu chọt trúng trọng tâm.

“Con gái say nắng người khác là chuyện bình thường”, Long Thiên không quan tâm: “Cũng chẳng cần lo lắng làm gì, có Hạ Thiên trông chừng rồi, cô ta cũng không thể làm ra chuyện nghiêng trời lệch đất gì đâu, nhưng với bản lĩnh của cô ta thì cô phải coi chừng, đừng thấy bề ngoài vô hại đơn thuần mà coi thường, chút tính toán nhỏ thôi cũng đủ khiến người ta xấc bấc xang bang đó, sau này nếu thật sự xảy ra chuyện, người đâm sau lưng cô cũng sẽ là cô ta, cô và cô ta chơi chung với nhau thì phải cẩn thận”.

Vương Manh Manh khinh thường, nói: “Chẳng qua là có chút khôn vặt thôi, làm gì ghê gớm như anh nói!”

“Lấy tư cách người đi trước, anh rể nói cho cô biết”, Long Thiên nhìn về phía trước, ngữ khí âm trầm và nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Thế giới này, kẻ thù tốn trăm mưu nghìn kế chỉ để đâm cô một dao, chưa chắc đã là nhát trí mạng, nhưng một cú nhẹ nhàng của người bạn luôn đứng sau lưng lại có thể khiến cô chết không nhắm mắt đấy”.

“…”

Vương Lệ Trân vốn không định tham gia họp lớp gì đó, hồi học phổ thông, cô luôn là một con vịt xấu xí, mãi cho đến khi tốt nghiệp phổ thông, bị người ta hung hăng đâm cho một nhát, cô mới lột xác biến thành một con thiên nga rực rỡ huy hoàng, nói đi nói lại, cô cũng nên cảm ơn tên hotboy tốt mã rã đám Chung Tân Vinh, nếu như không phải hắn khiến cho Vương Lệ Trân sáng mắt ra, e rằng bây giờ cô vẫn chỉ là một con vịt xấu xí ngu ngốc mà thôi.

Diệp Yêu Tinh có rất nhiều trích dẫn kinh điển, cô gái này trong bất kỳ trường hợp nào cũng có thể như cá gặp nước, nói ra những câu vô cùng xác đáng và được Vương Lệ Trân thừa nhận, ngàn vạn lần không được tin cái gọi là, “phụ nữ không cần đẹp, ngoại hình không cần lung linh” gì đó, bởi vì một ngày nào đó bạn trở nên trắng trẻo xinh đẹp, bạn sẽ phát hiện cuộc đời mình như một trò ăn gian mà thôi.

Bản thân mình đây chẳng phải là một ví dụ hết sức sống động đấy ư?

Bước xuống từ chiếc Lamborghini của Diệp Yêu Tinh, hôm nay Vương Lệ Trân mặc một bộ váy dạ hội màu đen, càng tôn thêm thân hình mảnh mai hoàn hảo của cô, trước giờ Vương Lệ Trân vốn không thích mặc những trang phục quá lộng lẫy, không có nghĩa là cô không thể mặc được. Đối với người phụ nữ có bằng thạc sĩ đại học Thanh Hoa ngay từ khi còn học đại học, hơn nữa còn là người phụ nữ đầu tiên có nghiên cứu dược phẩm độc quyền được đăng trên tập san học thuật có uy tín của quốc gia, thời trang chẳng qua là một công thức hóa học đơn giản mà thôi.

Diệp Yêu Tinh đi phía sau, tha hồ ngắm nhìn dáng vẻ của Vương Lệ Trân, dù cũng là phụ nữ nhưng Diệp Yêu Tinh vẫn rất ngưỡng mộ cô, khí chất này, thân hình này, có thể nói ngay cả siêu mẫu hàng đầu thế giới đứng trước mặt cô cũng phải ảm đạm xấu hổ, Diệp Yêu Tinh rất háo hức chờ xem vẻ mặt của đám người đần độn hồi trung học vẫn luôn coi thường Vương Lệ Trân sẽ biến đổi vi diệu như thế nào, có lẽ tên Chung Tân Vinh ngày xưa từng ra vẻ bề trên làm nhục cô, lúc này nhìn thấy cô, cũng chỉ có thể ngước mắt nhìn lên mà thôi.

“Tớ chẳng thích tới mấy chỗ này tí nào”, Vương Lệ Trân nói mà không quay đầu lại.

Diệp Yêu Tinh bước lên phía trước, đứng sóng đôi với Vương Lệ Trân: “Bụt nhà không thiêng mà, coi như áo gấm đi đêm đi”.

Hồi còn nhỏ Vương Lệ Trân cảm thấy thành phố Bắc Hải này rất lớn, sau khi đến thủ đô học tập, lại cảm thấy thực ra Bắc Hải cũng không lớn đến thế, sau đó nữa lại ra nước ngoài, mới nhận ra Bắc Hải chẳng qua chỉ là một hạt cát trên thế giới mà thôi. Những người từng cười nhạo cô, tổn thương cô, khinh thường cô lúc nhỏ, bây giờ ngẫm nghĩ một chút, chẳng qua chỉ cảm thấy thật buồn cười, cũng không phải cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ ăn miếng trả miếng với họ, có điều cũng giống như pha xong một ấm trà, càng uống càng cảm thấy vô vị.

Nếu như không phải Diệp Yêu Tinh sống chết lôi cô đi cho bằng được, có lẽ Vương Lệ Trân sẽ chẳng bao giờ gặp lại những người đó nữa.

Khác với Vương Lệ Trân, Diệp Yêu Tinh từ khi sinh ra đã luôn là trung tâm chú ý, cho nên khi dẫn Vương Lệ Trân đến phòng riêng của khách sạn năm sao này, rất nhiều người lập tức nhận ra Diệp Yêu Tinh, không ít người đứng dậy vây quanh chào hỏi, trắng trợn hơn có những nam sinh hồi phổ thông từng thầm thương trộm nhớ Diệp Yêu Tinh, lúc này nửa kín nửa hở để lộ chìa khóa chiếc BMW của mình ra như mấy chú công đực xòe đuôi gây chú ý.

“Diệp Khuynh Thành, nhanh thật đấy, bảy năm không gặp rồi, nhìn cậu chẳng khác đi chút nào”, một cô gái dáng vẻ khá nuột nà mở miệng nói.

Cô gái này tên là Mộ Tư, là lớp trưởng hồi học phổ thông, năm đó cô ta là người cầm đầu cả lớp làm nhục Vương Lệ Trân, Diệp Yêu Tinh rất ghét cô ta, cười lạnh một tiếng: “Phụ nữ phải biết trang điểm làm đẹp, nếu không sẽ vàng vọt xấu xí y như cậu vậy”.

Trong mắt Mộ Tư thoáng lóe tia lửa giận, có điều cố gắng kềm chế, dời mắt đi chỗ khác đổi đề tài: “Đây là…”

Không ít người từ đầu đã cảm thấy tò mò với người đẹp chim sa cá lặn đứng bên cạnh Diệp Yêu Tinh, đám đàn ông nhìn đến nỗi rớt nước miếng, lúc này Mộ Tư hỏi, mọi người đều quay sang cô gái lạ mặt, cố gắng lục lọi trong trí nhớ, song thật sự nhớ không ra có bạn nữ nào trắng trẻo xinh đẹp khí chất ngời ngời như thế trong đám bạn học thời phổ thông.

“Vương Lệ Trân”.

Ba chữ điềm nhiên thốt ra khỏi miệng, ngữ khí của Vương Lệ Trân vẫn trong trẻo lạnh lùng như thường lệ, nhưng khi vào đến tai mọi người thì chẳng khác sét đánh ngang tai, thậm chí toàn bộ phòng riêng lặng phắc cả phút đồng hồ, ai nấy đều trợn mắt lên nhìn, biểu cảm trên mặt vô cùng đa dạng phong phú, bất kể bọn họ liên tưởng thế nào cũng không thể đánh đồng cô gái xinh đẹp như tiên giáng trần trước mắt với con vịt xấu xí Vương Lệ Trân trong quá khứ kia là cùng một người được.

Trong một góc phòng riêng, một người đàn ông ăn vận đỏm dáng, tướng mạo cũng không tệ dò xét Vương Lệ Trân từ đầu đến chân, ánh mắt xẹt qua một tia tiếc nuối và tham lam, người bạn ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói: “Chung Tân Vinh, bây giờ có phải cậu tiếc đến chết không, không ngờ Vương Lệ Trân hồi đó sống chết theo đuổi cậu lại lột xác như thế”.

Người đàn ông tên Chung Tân Vinh khịt mũi khinh thường: “Cho dù cô ta lột xác như vậy thì sao, tớ muốn ngủ với cô ta chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay à?”
Chương 73: Hạc giữa bầy gà

Chung Tân Vinh là kiểu người trời sinh đã thuận buồm xuôi gió, học giỏi, đẹp trai, biết ăn nói, không chỉ thuận lợi trong cuộc sống mà trong tình yêu cũng như cá gặp nước. Mấy năm nay, đã có ít nhất ba cô gái bị lừa lên giường bởi vẻ ngoài và những lời ngon ngọt của hắn ta, cũng may mà có mấy người phụ nữ này bao nuôi, hắn ta mới có thể sống một cuộc sống tương đối sung túc.

Sở hữu một khuôn mặt trắng trẻo cũng là một loại tài năng, Chung Tân Vinh luôn lấy đó làm triết lý của cuộc sống, hắn ta cho rằng những người xúc phạm hắn chỉ vì họ đang ghen tị với hắn. Ông trời cho hắn một khuôn mặt ưa nhìn thì cớ gì hắn lại không được tận dụng nó?

Lý do gọi là vòng tròn quan hệ là vì có một số chuyện chỉ khi ở trong vòng tròn đó mới có thể biết được. Những người không ở trong tầng lớp đó dù họ có muốn biết cũng không thể biết được. Cái tên Vương Lệ Trân vô cùng nổi tiếng với tầng lớp thượng lưu ở Bắc Hải, nhưng khi tới đây lại không một ai biết đến. Đó là bởi vì họ không ở trong tầng lớp đó, người dân ở đây hầu như là thuộc tầng lớp trung lưu thậm chí có không ít người là thuộc tầng lớp thấp. Những dân thường như họ sao có thể hiểu được ba chữ Vương Lệ Trân này có ý nghĩa như thế nào đối với giới kinh doanh ở Bắc Hải.

Vì vậy, họ sẽ chỉ ngạc nhiên rằng cô vịt con xấu xí năm đó đã biến thành thiên nga của hôm nay như thế nào. Tất nhiên, có rất nhiều người nhỏ nhen sẽ nghĩ rằng cô là sản phẩm của phẫu thuật thẩm mĩ. Sau khi hoàn hồn Mộ Tư mới nói với Vương Lệ Trân: "Dậy thì thành công quá nhỉ, tôi không nhận ra luôn đó".

“Cậu cũng thay đổi rất nhiều đấy”, Vương Lệ Trân bình tĩnh nói.

Không chỉ vẻ ngoài, mà khí chất cũng thay đổi 180 độ. Vương Lệ Trân không cố tình tạo ra cảm giác xa cách, nhưng trong mắt Mộ Tư nó lại thành ra như vậy. Lòng cô ta thầm mắng, có phải con vịt xấu xí này đã câu được đại gia nào rồi không mà lại kiêu ngạo như vậy, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ cười cười nói nói: "Nếu mọi người đã đến đông đủ cả rồi thì cùng ngồi xuống đi".

Nói là tiệc họp lớp cấp 3 nhưng thực ra chỉ có hơn 20 người tới, trong đó có một số người là người ở vùng khác không kịp về, cũng có một số người cố tình gạt bỏ mối quan hệ này, dù sao cũng trưởng thành hết cả rồi, với rất nhiều người không có đủ bản lĩnh, chuyện có thể tiếp tục chơi với nhau đã không còn đơn giản là một mối quan hệ mà nó liên quan đến lợi ích nhiều hơn. Mọi người ở đây ít nhất cũng đều đã thoát khỏi cuộc sống ổn định và hướng tới sự sung túc. Đương nhiên, Vương Lệ Trân là một ngoại lệ vì đa phần họ mời cô đến là xuất phát từ ác ý của Mộ Tư và một số người.

Khi chọn chỗ ngồi, Chung Tân Vinh, người đã âm thầm quan sát từ lâu, mặt dày mày dạn bước đến nói: "Lệ Trân, đã lâu không gặp".

Vương Lệ Trân nhìn người đàn ông đã cho cô một đòn cảnh tỉnh năm đó, tưởng rằng sau bao nhiêu năm qua, cô đã luyện được tới cảnh giới sắt đá như kim cương, nhưng khi nhìn thấy hắn ta thì tất cả lại hoàn toàn sụp đổ, hắn ta vẫn đẹp trai như ngày nào, nụ cười trên môi vẫn chói lóa như ánh mặt trời. Thật sự không giống với khuôn mặt méo mó trong lễ tốt nghiệp đó chút nào.

Cô nhất thời hơi bối rối, những kỹ năng xã hội mà cô giỏi đều trở nên vô dụng, cô chỉ sững sờ nhìn bàn tay đang xòe ra của Chung Tân Vinh. Chính đôi bàn tay này đã khiến tấm chân tình của cô bị xé nát, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể tan vỡ.

May mà Diệp Yêu Tinh bước ra cứu cánh, cô ta vỗ vào tay Chung Tân Vinh vui vẻ nói: "Chà, đây chẳng phải là hot boy Chung Tân Vinh của chúng ta sao? Bao năm trôi qua mà vẫn đẹp trai như ngày nào. Bây giờ đang được phú bà đó bao nuôi sao?"

Diệp Khuynh Thành thì phải gọi là quỷ quyệt số một rồi, bất kỳ người đàn ông nào gặp cô ta cũng phải đau đầu, nhưng bây giờ Chung Tân Vinh đang dựa vào một phú bà giàu có nên cũng có chút vốn liếng, giờ đây hắn ta không cần phải e sợ con hồ ly tinh này nữa mà lạnh lùng cười: "Diệp Khuynh Thành, cậu vẫn không khác xưa chút nào nhỉ, toàn thích đùa kiểu này. Tôi được bao nuôi sao? Haha, phải là tôi bao nuôi cậu mới đúng đấy".

“Cậu tài giỏi tới vậy sao?”, Diệp Yêu Tinh cười khinh thường nói.

Hôm nay vì muốn giúp bạn thân tìm lại chỗ đứng cô ta đã điều tra qua Chung Tân Vinh, gần đây hắn ta có câu được một người phụ nữ giàu có ở Phong Khê. Phú bà này cũng phải tốn rất nhiều vốn liếng để theo đuổi hắn, một chiếc BMW M3, cộng thêm phí bao nuôi một tháng lên đến sáu con số. Đệt! Đúng là mát tay thật.

Hiện giờ Chung Tân Vinh cũng tạm coi là có chút của nên mới dám nói chuyện với Diệp Yêu Tinh như vậy, dù sao trong mắt hắn ta, trước giờ Diệp Yêu Tinh cũng chỉ như những cô gái mà hắn ta mua bên ngoài thôi.

Chung Tân Vinh tự cho rằng bản thân rất phong độ, lịch thiệp, hắn ta không thèm đếm xỉa đến Diệp Yêu Tinh mà nhìn Vương Lệ Trân nói: "Vẫn còn giận vì chuyện năm đó sao?"

Vương Lệ Trân không nói gì mà chỉ lắc đầu, vừa nhắc đến chuyện này, Mộ Tư liền vui vẻ nói: "Hồi đó Lệ Trân từng theo đuổi Tân Vinh mà nhỉ, hay là để hai người họ ngồi cùng nhau đi, coi như tôi là người tác thành".

Đây rõ ràng là đang ám chỉ chuyện Vương Lệ Trân bị chà đạp lên lòng tự trọng năm đó, vẻ mặt của Vương Lệ Trân bắt đầu khó coi, dù chuyện cũng đã qua khá lâu rồi nhưng nó vẫn mãi là cái bóng trong lòng cô.

Mộ Tư rõ ràng là rất vui khi thấy Vương Lệ Trân phải nhẫn nhục chịu thua, thật ra cô ta không có thù hận gì với Vương Lệ Trân, thậm chí Vương Lệ Trân còn không làm gì có lỗi với cô ta, chỉ đơn giản là lòng đố kị của con gái thôi. Trước kia cô ta khinh thường Vương Lệ Trân vì vậy mới bắt nạt cô. Bây giờ Vương Lệ Trân đã trở thành người mà cô ta phải ngưỡng mộ nên đương nhiên cô ta lại càng muốn bắt nạt. Con người mà, chỉ vậy cũng có thể xảy ra mâu thuẫn, luôn thích làm những điều nhàm chán để chứng minh sự tồn tại của bản thân.

"Đúng đó, để hai người họ ngồi cùng nhau đi. Bây giờ Vương Lệ Trân đã trở nên xinh đẹp và xứng đôi với Tân Vinh rồi nên bọn mình cũng không có ý kiến gì đâu".

"Nhắc tới chuyện ở lễ tốt nghiệp, tôi vẫn còn rất ấn tượng đấy. Nó gần như đã trở thành một trò cười của toàn trường. Vương Lệ Trân đúng là giỏi thật đấy, trở nên nổi tiếng chỉ bằng một hành động".
Chương 74: Người phụ nữ của tao chỉ tao có thể bắt nạt

"Đúng vậy, đúng vậy, yêu thầm thì yêu thầm, nhưng đến cuối cùng vẫn là tỏ tình trước mặt toàn thể học sinh trong trường, vậy chẳng phải là ép Tân Vinh không còn đường lui sao? Từ chối cậu ta cũng là điều bình thường, là phụ nữ vẫn nên cần thận trọng một chút".

Không chỉ là Mộ Tư, mà cả mấy bạn học nữ hồi trung học khó chịu với Vương Lệ Trân cũng hùa theo, muốn nhìn thấy Vương Lệ Trân xấu mặt, đám đàn ông thì không nói gì, ngồi đợi xem kịch hay.

Diệp Yêu Tinh tức giận nói: "Mấy con mụ điên kia câm miệng lại!"

"Diệp Khuynh Thành, cậu chửi ai đấy? Chúng tôi chỉ đang đùa thôi mà? Cậu như vậy thật chẳng có khí chất gì cả!", một người bạn học nữ nhuộm tóc bạch kim nói.

Diệp Yêu Tinh nhìn người bạn học đó nói: "Tôi có khí chất hay không, không đến lượt Hoàng Doanh cậu lên tiếng".

Người phụ nữ tên Hoàng Doanh kia lập tức nổi điên, có lẽ cũng là một người nóng nảy, bị Diệp Khuynh Thành chửi vào mặt như vậy đương nhiên sẽ không nhịn được, xắn tay áo lên như chuẩn bị đánh nhau chửi lại: "Mày cứ cố ép tao hả, hồi học trung học tao đã ngứa mắt với mày rồi, thật sự tưởng rằng mình là người đàng hoàng sao, cả ngày ăn mặc trang điểm không khác gì gái đứng đường, định dụ dỗ ai sao!"

Lửa giận bất thình lình bùng lên, rõ ràng đám bạn học nữ đều đứng về phía Hoàng Doanh, ngay đến Mộ Tư cũng vậy, thậm chí cả đám đàn ông, đều đang chờ xem trò vui, chỉ có Chung Tân Vinh là xua tay nói: "Đừng cãi nhau nữa, mọi người đều là bạn học, khó lắm mới gặp được nên đừng cãi nhau, chuyện năm đó là do tôi sai, tôi tự phạt mình ba chén".

Nói xong đúng thật là uống cạn ba chén rượu trắng, đổi lại được tràng pháo tay.

"Rượu này không thể uống một mình được, mọi người đều cãi nhau vì Vương Lệ Trân, có phải cậu ta cũng nên uống một ly không!", Hoàng Doanh vẫn lải nhải, năm đó cô ta cũng là một trong những người si mê theo đuổi Chung Tân Vinh, mặc dù giờ đã kết hôn nhưng tối nay cũng ôm mộng gặp lại thần tượng ngày đó mà đến, nhưng Vương Lệ Trân vừa xuất hiện đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Chung Tân Vinh, đương nhiên Hoàng Doanh không vui, chiến tranh của phụ nữ không rõ ràng minh bạch như đàn ông, nhưng lại như sóng ngầm âm thầm khởi động và cũng vô cùng dữ đội.

Mọi người đều hùa theo, bởi vì chồng của Hoàng Doanh chính là ông chủ của nhà hàng này, hơn nữa nghe nói còn là xã hội đen, cho nên đám người ba phải này đều sợ đắc tội, ngay đến Mộ Tư cũng khoanh tay bàng quan đứng ngoài xem kịch hay, có kẻ ngốc thay cô ta hạ bệ Vương Lệ Trân nên cô ta bình chân như vại đắc ý.

Nhanh chóng có người tự chủ động rót một chén rượu đưa đến trước mặt Vương Lệ Trân, cô nhíu mày, cô uống rượu trắng sẽ bị dị ứng, rượu này không thể uống được, Diệp Yêu Tinh muốn uống thay cho Vương Lệ Trân nhưng lại bị cô ngăn lại, có một số ngưỡng cửa mình phải tự vượt qua.

"Tôi uống", Vương Lệ Trân cầm chén rượu trên bàn lên, trong lòng nghĩ coi như đang uống cho những chuyện cũ đi.

Một hơi cạn sạch.

Cháy họng.

Sống chết không muốn lặp lại nữa.

Sau khi uống xong, Vương Lệ Trân đã thấy hơi đau đầu, cô miễn cưỡng bình thản đặt chén rượu xuống bàn, Diệp Yêu Tinh vội vàng đỡ lấy cô, Vương Lệ Trân bình tĩnh nói: "Chúng ta đi thôi".

"Được", Diệp Yêu Tinh gật đầu, sau đó quay lại lườm đám người, cô ta sẽ khiến tất cả những người có mặt trong tối nay phải trả một cái giá xứng đáng.

"Tớ đưa cậu về".

Chung Tân Vinh đưa tay ra muốn giúp dìu Vương Lệ Trân, nhưng vừa chạm vào đã bị Vương Lệ Trân gạt ra, một người phụ nữ luôn bình tĩnh lạnh lùng lần đầu tiên hét lên: "Cậu đừng chạm vào tôi!"

Chung Tân Vinh sững người, sau đó híp mắt lại nghĩ rằng đối phó với người phụ nữ này dễ như trở bàn tay, đây là đang giả bộ thôi, do hắn không cam tâm bị mất mặt, Chung Tân Vinh uống ba chén rượu trắng như đã uống hết cả lý trí bèn lộ ra bản chất thật nghiến răng nói: "Vương Lệ Trân, cô tính chơi trò gì, không phải chỉ là một con chó cái bị Chung Tân Vinh này vứt bỏ sao? Cô còn giả vờ gì với tôi, thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm sao?"

"Bốp!"

Đúng lúc Chung Tân Vinh đang ra sức tuôn ra một tràng những lời nói thối nát thì một cái bạt tai trực tiếp giáng vào mặt hắn, người đánh không phải ai khác mà chính là Diệp Yêu Tinh!

Cái tát này khiến khuôn mặt đẹp trai của Chung Tân Vinh đỏ cả lên, mọi người đều sững sờ, không ai ngờ được rằng Diệp Yêu Tinh lại đột nhiên ra tay, chỉ thấy cô ta lạnh lùng nói: "Cái tát này là tôi thay Vương Lệ Trân năm đó trả lại cho cậu!"

"Con đĩ thối tha!"

Nếu như nói vừa nãy lý trí của Chung Tân Vinh đã bị uống hết rồi thì bây giờ là không còn sót lại chút gì, hắn đẩy Diệp Yêu Tinh ra, sau đó hướng về phía Vương Lệ Trân đang choáng váng, tức giận nói: "Cô không cho tôi đụng vào đúng không, đêm nay tôi nhất định phải đụng vào cô, cô có thể làm khó dễ được tôi sao!"

"Buông tôi ra", Vương Lệ Trân vùng vẫy nói, bà hoàng Vương luôn cao cao tại thượng cũng không ngờ được rằng, bản thân đã ở địa vị như ngày hôm nay rồi vẫn còn gặp phải loại đối đãi vô lý như vậy, là tú tài điển hình gặp phải chuyện tình ngay lý gian sao?

Diệp Yêu Tinh muốn lao lên để bảo vệ Vương Lệ Trân, nhưng lại bị đám Hoàng Doanh ngăn lại, đám phụ nữ này vẫn luôn đối đầu với Diệp Yêu Tinh, nhân cơ hội này để báo thù luôn, mấy người phụ nữ lao vào cấu xé giật tóc nhau, bàn ghế lộn xộn cả lên.

Vương Lệ Trân là trung tâm của vòng xoáy đang bị Chung Tân Vinh giữ chặt lấy, đang không biết phải làm sao thì đột nhiên từ đâu một cốc nước lạnh hắt thẳng vào mặt cô, Vương Lệ Trân khi bỏ chiếc mặt nạ nữ vương xuống thì cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.

Cô độc, trống rỗng, tự ti, những cảm xúc mà cô đã quên đi rất lâu rồi lại một lần nữa dấy lên trong lòng Vương Lệ Trân, cô không nên đến đây, nhưng đến rồi thì lại không nên có cái kết thê thảm thế này.

Vương Lệ Trân cắn răng, bỗng nhiên quật cường nhìn thẳng vào Chung Tân Vinh nói: "Cậu thật đáng thương".

Dường như đã bị nhìn thấu tâm địa bẩn thỉu của mình, Chung Tân Vinh cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt hung ác, hắn giơ tay lên nói: "Cô mới là đồ đáng thương!"

Vương Lệ Trân ngẩng cao đầu, giống như loài khổng trước không chịu khuất phục, từ trong ra ngoài đều toát ra ánh hào quang chói lọi, cô như vậy vừa tàn khốc vừa gợi cảm.

Vì sao Chung Tân Vinh lại động tay động chân, ngoài việc không cam tâm ra, thì nguyên nhân lớn hơn chính là đến từ sự coi thường của Vương Lệ Trân đối với hắn, hắn không thể chấp nhận được người phụ nữ mà hắn đã từng đạp dưới chân bây giờ lại trở nên kiêu ngạo như vậy, bởi vì ánh hào quang rực rỡ của cô đã phản chiếu ra sự yếu ớt và dơ dáy của hắn.

Một cái tát chuẩn bị giáng xuống, Vương Lệ Trân đã xác định nhận cái tát này rồi, đột nhiên cánh tay của Chung Tân Vinh dừng lại, đằng sau Vương Lệ Trân không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông.

"Người phụ nữ của tao chỉ có mình tao được bắt nạt, mày là thứ chó má gì chứ?"

Một giọng nói dữ dằn âm thầm mang theo lửa giận, trên mặt của Chung Tân Vinh không biết tại sao lại ăn một đấm, cả gương mặt dường như bị lõm vào trong, sau đó chật vật bay về sau, đụng trúng vào tường ngã vật xuống, máu mũi túa ra giàn giụa.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, mái tóc được chải kỹ càng ra phía sau, kiêu ngạo đứng trước mặt Vương Lệ Trân.

Trong mắt Vương Lệ Trân, Long Thiên ăn vận lúc này thật sự là giống như hạc đứng giữa bầy gà!
Chương 75: Vương Lệ Trân khi không còn là nữ vương

Tại sao Long Thiên lại trùng hợp xuất hiện ở đây, hóa ra là lúc đưa Vương Manh Manh đến trường, anh đã nhận được tin nhắn do Diệp Yêu Tinh gửi đến, nên mới lập tức chạy tới đây, đương nhiên, sau khi nghe xong câu chuyện do Vương Manh Manh kể lại, Long Thiên đã cố ý đi mua một bộ âu phục phù hợp với mình và chải truốt lại bản thân một chút, dù sao kẻ gọi là tình địch cũng có mặt, không thể thua đối phương hay là khiến Vương Lệ Trân mất mặt được.

Vừa ra mặt đã đánh Chung Tân Vinh thừa sống thiếu chết, cách xuất hiện của Long Thiên quả thật là vô cùng bá đạo, cộng thêm anh đã đặc biệt sửa sang lại mình, lúc này nhìn thế nào cũng giống như bạch mã hoàng tử xuất hiện giải cứu công chúa, thật sự rất ngầu, rất đẹp trai.

Chung Tân Vinh chật vật ngồi dưới đất, mặt vô cùng đau đớn, có lẽ hắn không thể ngờ được, người đi đến đâu cũng là nhân vật chính như hắn giờ lại trở thành trò đùa của người khác, hơn nữa hắn lại còn rơi vào vị trí nhân vật không có chút cảm tình nào với người khác, trong lòng hắn thầm oán hận, nhìn Long Thiên đang đứng trước mặt quát: "Mày là ai? Tại sao lại đánh tao!"

Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ vì điều bất thình lình xảy ra này, bọn họ nào đã chứng kiến qua trường hợp như vậy, có thể đã gặp cãi cọ đánh nhau đơn giản, nhưng thật sự vẫn chưa từng được chứng kiến người có thể đánh bay một người trưởng thành như vậy, tất cả đều nhìn người đàn ông vừa đến bằng ánh mắt kinh ngạc, ngoài sự sợ hãi còn có một chút tò mò.

Đám Hoàng Doanh cũng không tấn công Diệp Yêu Tinh nữa, tất cả đều dừng tay nhìn Long Thiên, Hoàng Doanh có chút khôn vặt lập tức gửi một tin nhắn cầu cứu, chuyện tối nay e là không thể kết thúc yên lành được, cho nên gọi cứu viện trước để tránh bản thân cũng đen đủi như Chung Tân Vinh.

"Cô ấy là vợ của tao, mày ức hiếp vợ tao, tại sao tao không thể trừng phạt lại mày?", Long Thiên kiêu ngạo nhìn Chung Tân Vinh, càng nhìn càng thấy đáng ghét, nếu không phải chỗ này không phù hợp để giết người chôn xác thì có lẽ vừa nãy không phải là một quyền lên mặt của Chung Tân Vinh mà đã là một con dao rồi.

Long Thiên vừa nói vừa đi về phía Chung Tân Vinh, sau khi lĩnh hội một quyền mạnh đến mức biến thái, Chung Tân Vinh thật sự sợ hãi, toàn thân lê về sau nói: "Mày muốn làm gì?"

Không ai có mặt ở đó dám ngăn cản, chỉ đứng xem trò vui, kẻ này vừa nhìn đã biết là một người có võ công cao cường, kẻ ngu nào dám xông lên thì chỉ có kết cục bị đánh bay thôi.

Long Thiên không trả lời, đi đến trước mặt Chung Tân Vinh cho hắn thêm một cái bạt tai nữa, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt đang sợ hãi của Chung Tân Vinh nói: "Nếu như không phải có nhiều người nhìn như vậy thì tao thật sự muốn giết chết mày rồi".

Lời nói này khiến mọi người nổi da gà ớn lạnh, ngữ khí của Long Thiên không kích động thậm chí còn có chút bình tĩnh, nhưng lại khiến tất cả mọi người không chút nghi ngờ tin rằng người này thật sự dám làm như vậy, anh ấy rốt cuộc là ai chứ? Có thân phận gì? Bây giờ tất cả mọi người đều đang nghĩ đến hai câu hỏi này, nhưng không ai dám hỏi.

"Giết hắn đi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm", Diệp Yêu Tinh đứng sau lên tiếng, Vương Lệ Trân là do cô ta đưa đến, thế mà lại chịu sỉ nhục như vậy khi ở bên cạnh cô ta, Diệp Yêu Tinh lúc này thật sự đã nổi cơn tam bành, cho dù Long Thiên có giết chết Chung Tân Vinh ngay tại chỗ thì Diệp Yêu Tinh đúng là thật sự có thể xử lý sạch sẽ chuyện này, không để lại một chút dấu vết nào.

Nghe Diệp Yêu Tinh nói vậy, đáy mắt Long Thiên nổi lên một tia sát ý, giống như biến thành một người khác, ngay đến Diệp Yêu Tinh cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ cơ thể anh, khiến da gà của cô ta không khống chế được mà nổi hết lên.

Chung Tân Vinh lúc này thật sự sợ rồi, thể diện có thể không cần, mạng sống mới là quan trọng nhất, toàn thân hắn run rẩy, sau đó lập tức cúi dập đầu xin tha nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi, xin đại ca tha mạng!"

"Muộn rồi".

Giống như tuyên bố án tử cho Chung Tân Vinh, tay của Long Thiên giơ cao lên chuẩn bị đánh xuống, nhưng đúng lúc này thì Vương Lệ Trân vẫn luôn ở trong tình trạng kinh hoàng mới phản ứng lại được nói: "Đủ rồi, đừng làm lớn chuyện".

Sát khí nồng đậm nháy mắt tan biến, tay Long Thiên không đánh vào đầu Chung Tân Vinh nữa mà thu lại, sau đó lại nở nụ cười hư hỏng như trước nói: "Anh nghe vợ".

Chung Tân Vinh thở phào, vừa nãy hắn thật sự đã bị dọa cho tè ra quần, giờ nhặt được lại cái mạng, hắn cũng không dám ngo ngoe nữa, Long Thiên lại giơ tay lên dọa nói: "Nếu sau này mày còn dám xuất hiện trước mặt vợ tao nữa thì sẽ không phải chỉ đơn giản thế này đâu, hiểu rồi thì mau gật đầu đi".

Chung Tân Vinh nào dám phản kháng, lập tức thành thật gật đầu, Long Thiên chửi một câu đồ phế vật, sau đó nhìn xung quanh rồi nói: "Đám khốn nạn các người nhớ kỹ cho tôi, sau này ai dám bắt nạt vợ tôi thì lấy mười mạng đổi một mạng, không gộp đủ mười mạng thì tôi sẽ đào cả mộ tổ của các người lên đó!"

Tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, lời nói này quá mạnh mẽ, chỉ có Mộ Tư và Hoàng Doanh là vẫn âm thầm bất động, cho đến khi Hoàng Doanh nhận được một tin nhắn thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt âm hiểm nhìn Mộ Tư thầm trao đổi ánh mắt với nhau, Mộ Tư trong lòng tự hiểu xem ra viện binh đã đến rồi.

Không ai dám trả lời, Long Thiên quay người đi về phía Vương Lệ Trân, sau đó cởi chiếc áo vest bên ngoài khoác lên người cô, còn cầm khăn lau vệt nước trên mặt Vương Lệ Trân, động tác cẩn thận tỉ mỉ, giống như chỉ sợ làm vỡ một bình gốm thượng hạng vậy, so với sự quyết đoán giết chóc lúc nãy như hai con người khác nhau.

Cảnh này còn khiến cả Diệp Yêu Tinh phải có chút ghen tị, không khỏi tự hỏi lòng mình, Vương Lệ Trân bị ức hiếp giờ đã có một Long Thiên đứng ra bảo vệ cô ấy, thế còn mình thì sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom