-
Chương 550-552
Chương 550: Boss, Thịnh tiểu thư mang thai
Có ý gì?
Thịnh tiểu thư mang thai rồi?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ khẩn trương của Đường Nguyên Minh thì chẳng lẽ đứa nhỏ là con của anh?
Đáy mắt Phùng Việt lướt qua một tia khác thường, lập tức lạnh lẽo nói với Đường Nguyên Minh: “Không cần Đường thiếu nhọc lòng, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thịnh tiểu thư."
Nói xong, anh ta đỡ Thịnh Hoàn Hoàn lên máy bay.
Phùng Việt quay người lại nhìn về phía Đường Nguyên Minh, lúc này Đường Thắng Văn nói: “Sao vậy, còn muốn tôi cho các người một câu trả lời sao?"
Phùng Việt cười nói: “Không dám, chỉ là Boss của chúng tôi có mấy câu bảo tôi gửi cho ngài, năm mạng người ở nhà máy bỏ hoang là do công tử giết, nếu chuyện này bị điều tra đến cùng thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Đường gia."
Sắc mặt Đường Thắng Văn trầm xuống: “Cậu ta đang uy hiếp tôi?"
Phùng Việt cười nói: “Không dám, ý của Boss chúng tôi là muốn Đường thiếu rời khỏi Hải Thành, không thì chuyện này không kết thúc được."
Nói xong, Phùng Việt mặc kệ sắc mặt Đường Thắng Văn khó coi đến mức nào mà khom người mỉm cười và nói: “Tôi đã gửi lời xong, phải xem ngài suy nghĩ thế nào, cáo từ."
Ba chiếc máy bay trực thăng rời đi theo Phùng Việt.
Lúc này Đường Thắng Văn sải bước đi đến trước mặt Đường Nguyên Minh, giơ tay tát vào mặt anh một cái rồi chỉ vào mũi anh mắng to: “Xem chuyện tốt mày làm kìa, mặt mũi cha mày bị mày làm mất sạch rồi."
Ông ấy quay người rút một cây gậy từ tay người đàn ông phía sau rồi hung hăng đánh vào sau gối của Đường Nguyên Minh.
Hai chân Đường Nguyên Minh mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất.
Đường Thắng Văn vẫn chưa hết giận, lại đập mạnh mấy gậy vào lưng Đường Nguyên Minh: “Suốt ngày chỉ biết làm trái, đối nghịch với tao, Hải Thành có thiếu phụ nữ không mà mày cứ ngoan cố coi trọng Thịnh Hoàn Hoàn, đời này của mày bị hủy trên tay người phụ nữ này rồi."
Đường Nguyên Minh yên lặng chịu đựng đau đớn trên lưng, đáy mắt lại hiện đầy hận thù mãnh liệt.
Đường Thắng Văn cứ đánh hết gậy này đến gậy khác lên người Đường Nguyên Minh, làm thế nào cũng không giải được lửa giận trong lòng: “Mười năm, tận mười năm, ngay vào thời khắc sống còn, sắp có được tất cả mà mày lại đi từ chức với tao."
Đường Nguyên Minh nắm chặt nắm đấm, khi Đường Thắng Văn đánh gậy cuối cùng xuống thì anh đã đưa tay nắm lấy cây gậy rồi lạnh lùng oán hận nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
"Năm đó ông đã hứa với tôi chỉ cần tôi vào quân đội thì sẽ đồng ý cho tôi cưới Thịnh Hoàn Hoàn. Thịnh gia xảy ra chuyện, vì sao ông không chịu ra tay?"
"Tôi đi ra từ quân đội, ông lại điều tôi đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng, trơ mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn gả cho Lăng Tiêu, ông trả lời tôi như thế nào?"
Đường Nguyên Minh đột nhiên kéo lấy cây gậy rồi đập mạnh xuống đất.
Đường Thắng Văn lui về phía sau mấy bước, nhìn thấy Đường Nguyên Minh đứng thẳng lưng trước mặt mình rồi nói: “Vì vinh dự mà ông có thể bán luôn cả con mình."
Ánh mắt của Đường Thắng Văn rất sắc bén, mang theo sự cứng rắn của người bề trên, không có chút yêu thương nào của một người cha: “Bán? Đây là mày tự tìm, mày không phải không biết nhiệm vụ lần đó quan trọng với chúng ta như thế nào, mày trốn đi giữa chừng đã tạo thành thương vong lớn đến mức nào?"
"Mười năm qua mày tham dự bao nhiêu chuyện, mày nghĩ tụi mày muốn rời đi là rời đi được sao? Tao cho mày biết, mày và chiến hữu của mày không có lựa chọn khác, một tiếp tục, hai là chết, không có giải ngũ, chỉ có đào ngũ."
Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Vậy coi như tôi đào ngũ đi, các người tiếp tục vinh quang của các người, tôi không hầu nữa."
Đường Nguyên Minh quay người leo lên máy bay trực thăng.
Đường Thắng Văn giận dữ: “Thằng vô dụng mày đứng lại cho tao, vì một người đàn bà mà từ bỏ cố gắng mười năm, tao dạy bảo mày như thế sao?"
Đường Nguyên Minh nở nụ cười cực kỳ bi thương: “Cha, đây chỉ là thứ ông muốn, mà xưa nay ông không biết tôi muốn cái gì. Nếu ông còn nhớ chút tình nghĩa cha con giữa chúng ta thì bỏ qua cho những quân nhân dùng sinh mệnh để giành lấy quân công cho các người ở tiền tuyến đi."
Vừa dứt lời, Đường Nguyên Minh đã đóng cửa máy bay lại: “Cất cánh."
Đường Thắng Văn xông lên gầm thét: “Mày muốn đi đâu... Nghịch tử, mày trở lại cho tao."
Cánh máy bay nhanh chóng xoay tròn, máy bay chở Đường Nguyên Minh rời đi.
Đường Thắng Văn đứng trên tầng thượng mà nhìn chiếc máy bay dần dần đi xa với hốc mắt đỏ ngầu, miệng không ngừng lặp lại: “Nghịch tử, nghịch tử..."
…
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn được đưa đến bệnh viện thì đã hôn mê.
Đêm khuya, Lăng Tiêu lặn lội đường xa chạy tới bệnh viện, Phùng Việt đưa kết quả kiểm tra cho hắn: “Thịnh tiểu thư... Mang thai."
Lăng Tiêu như bị giáng một đòn nặng nề, thân thể cứng lại ở đó.
Giọng nói của Đường Nguyên Minh không ngừng vang lên bên tai hắn:
"Kỳ thật Hoàn Hoàn đã sớm là người phụ nữ của tôi."
“Lần thứ hai này cô ấy cứ kêu đau bụng, có thể đã có con của tôi rồi.”
Những lời này không ngừng vang lên trong đầu Lăng Tiêu như từng cây kim nhọn đâm mạnh vào đầu hắn, đầu hắn đau đến mức "Ong ong" kêu lên.
Khi hắn và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau chưa từng muốn có con, cho nên lần nào cũng dùng biện pháp an toàn...
Vì sao Hoàn Hoàn lại mang thai?
Mang thai, đứa nhỏ này... Rốt cuộc là con của ai?
"Boss?" Phùng Việt thấy sắc mặt Lăng Tiêu đặc biệt khó coi thì trong lòng rất bất an.
Chẳng lẽ đứa nhỏ trong bụng Thịnh tiểu thư thật sự không phải của Boss?
"Ra ngoài." Lăng Tiêu rút tấm hình kết quả siêu âm ra rồi lạnh lẽo nói.
Phùng Việt đau lòng nhìn quầng thâm dưới mắt Lăng Tiêu, nhưng lại không dám nói gì mà yên lặng lui ra ngoài.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua kết quả siêu âm rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ không yên nên cứ cau mày, sắc mặt tái nhợt, tay cô nắm chặt cái chăn trên người, trông có vẻ rất bất an.
Đáy mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia đau lòng, đưa tay vuốt thẳng đôi mày chau lại của Thịnh Hoàn Hoàn rồi nhấc chăn trên người cô lên, tháo từng cái nút áo trước người cô.
Hắn không phát hiện tay của Thịnh Hoàn Hoàn đang từ từ nắm chặt.
Thịnh Hoàn Hoàn đã tỉnh lại trước khi Lăng Tiêu đến, cô nghe thấy cuộc đối thoại giữa Phùng Việt và hắn.
Khi Lăng Tiêu nghe thấy cô mang thai thì không có chút vui sướng nào, điều này khiến Thịnh Hoàn Hoàn rất đau lòng.
Quả nhiên hắn không chờ mong đứa bé này đến.
Nhưng khi Lăng Tiêu đưa tay vuốt đôi mày nhíu chặt của cô thì sự chua xót đó lại biến mất.
Nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Hắn xốc chăn trên người cô lên, tháo từng cái nút rồi vén áo của cô ra.
Sự lạnh lẽo trên người tràn vào trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn.
Cô mở hai ra nhìn người đàn ông trước mắt, đáy mắt có tủi thân, có thất vọng, có bi ai mãnh liệt.
Lăng Tiêu không chạm vào cô mà chỉ nhìn dấu vết trên người cô, ánh mắt lạnh như băng dần dần xuất hiện từng vệt đỏ tươi, gương mặt anh tuấn căng chặt trông rất đáng sợ.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ, hắn nhất định để bụng, nếu không tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy.
Đúng vậy, có người đàn ông nào không để bụng chứ?
Lăng Tiêu không phát hiện cô tỉnh, mà Thịnh Hoàn Hoàn lại lựa chọn nhắm mắt lại, thời khắc này nước mắt không kiềm được mà chảy xuống khóe mi.
Không biết qua bao lâu Lăng Tiêu mới cài nút áo lại giúp cô.
Ánh mắt Lăng Tiêu lại dừng trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này hắn mới phát hiện khóe mắt cô đã ướt nhoè.
Hắn biết cô tỉnh.
Nhưng lúc này Lăng Tiêu không biết nên an ủi cô thế nào, hắn còn không xoa dịu được bản thân thì làm sao an ủi được cô?
Đầu óc Lăng Tiêu rất loạn, ánh mắt đau thương mà phức tạp, đáy mắt còn hiện ra sát khí khát máu: Hắn muốn Đường Nguyên Minh chết không có đất chôn thây.
Chương 551: Lăng Tiêu, anh có yêu em không?
Lăng Tiêu ngồi bên giường thật lâu, hắn biết cô đã tỉnh, cô cũng biết hắn biết cô tỉnh. Nhưng hai người không ai mở miệng trước, không khí ngột ngạt đến mức ngạt thở.
Phụ nữ là sinh vật đa sầu đa cảm, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn cứ rơi nước mắt lã chã như mưa.
Nước mắt long lanh chảy từng giọt từ khóe mắt vào bên tóc mai.
Lăng Tiêu cứng đờ đưa tay lau nước mắt cho cô.
Nhưng nước mắt của cô như vô tận, càng lau càng nhiều, càng lau càng tuôn trào...
Đôi mày của Lăng Tiêu nhăn càng ngày càng chặt, cúi người hôn lên từng giọt nước mắt của cô rồi đau đớn nói với giọng khàn đặc: “Đừng khóc."
Chỉ hai chữ này đã làm cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn sụp đổ, cô đưa tay ôm ghì lấy cổ Lăng Tiêu rồi vùi đầu vào đó nghẹn ngào khóc rống.
Nghe tiếng khóc nức nở bên tai, lòng Lăng Tiêu đau như đao cắt, giọng nói càng khàn càng đau thương: “Thật xin lỗi, tôi đã về muộn."
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi sợ mình khóc thành tiếng.
Lăng Tiêu buông cô ra, tiếp tục hôn lên đôi mắt nhoè lệ của cô: “Thật xin lỗi, tôi không nên để em ở lại một mình, thật xin lỗi..."
Mỗi lần Lăng Tiêu hôn xuống thì sẽ nói một câu "Xin lỗi" .
Nhưng thứ Thịnh Hoàn Hoàn muốn không phải câu "Xin lỗi", hắn không có lỗi với cô, không hề có.
Cô muốn là "Không sao" "Tôi yêu em", nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không chờ được.
Không biết qua bao lâu, rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng đẩy Lăng Tiêu ra rồi sốt ruột giải thích với hắn: “Lăng Tiêu, trừ những vết tích này ra thì Đường Nguyên Minh không làm gì em cả."
Cô chật vật nói.
Cô biết đàn ông đều để ý chuyện này.
Cô nghĩ cô nói chuyện này ra thì sẽ làm hắn càng dễ chấp nhận, áy náy và tự trách sẽ ít đi, dù sao cô và Đường Nguyên Minh còn chưa tới bước cuối cùng, không tính là xảy ra quan hệ thật.
Nhưng đáy mắt Lăng Tiêu lại không có chút mừng rỡ nào, thậm chí còn chẳng có phản ứng gì.
Chẳng lẽ hắn không tin cô, vẫn cảm thấy cô đã bẩn, mặc kệ có đến bước cuối cùng hay không thì bẩn chính là bẩn?
Thịnh Hoàn Hoàn đang chờ Lăng Tiêu trả lời, nhưng mãi đến khi tia sáng trong mắt cô ảm đạm đi thì hắn vẫn không nói gì.
Giờ khắc này, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất uất nghẹn, cô biết có nhiều thứ đã thay đổi.
Tình cảm giữa cô và Lăng Tiêu vừa bắt đầu mà nay đã biến chất.
Đúng vậy, Lăng Tiêu không tin Thịnh Hoàn Hoàn.
Có lẽ cô sợ hắn ghét bỏ cô, có lẽ là trong lòng cô không chấp nhận sự thật này, nhưng vết tích trên người cô đã nói rõ cho hắn là Đường Nguyên Minh đã làm gì cô.
Còn nữa, cô mang thai!
Mỗi lần hắn ở với cô đều có dùng biện pháp tránh thai, nhưng hiện tại... Cô mang thai.
Hắn có tin tưởng cô không?
Hắn dám tin tưởng cô sao?
Có lẽ trong lòng cô biết rõ câu nói "Không có làm gì" là lừa mình dối người đến mức nào!
Thịnh Hoàn Hoàn dời ánh mắt mong chờ khỏi gương mặt Lăng Tiêu, cô nhìn kết quả siêu âm rơi xuống đất mà nói với hắn: “Nhặt nó lên."
Lăng Tiêu nhìn theo ánh mắt của Thịnh Hoàn Hoàn thì hai mắt lập tức trầm xuống, sau đó cúi sống lưng thẳng tắp xuống mà nhặt tờ giấy lên.
Lăng Tiêu nhìn hình ảnh trên kết quả siêu âm, ngón tay thon dài như muốn chọc thủng nó, một góc giấy đã nhăn nhúm cả lại.
"Em biết rồi?" Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh đến khác thường mà hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, cô biết nhưng lại chưa nói cho hắn, không ngờ lại để người ngoài nói cho hắn hay tin dưới tình huống này.
Sau đó Lăng Tiêu trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi sẽ cho người sắp xếp phẫu thuật, chuyện này sẽ qua nhanh thôi."
Cho nên hắn muốn xoá bỏ đứa nhỏ này?
Hắn không nghe lọt những lời cô vừa giải thích, không tin một chữ nào cả!
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi như muốn cắn nát nó, cuối cùng nhìn hắn mà hỏi: “Lăng Tiêu, tại sao anh phải đến rừng Sương Mù?"
Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà không trả lời, hắn cũng không biết vì sao cô lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Thịnh Hoàn Hoàn không nhận được đáp án nên tiếp tục ép hỏi: “Anh yêu em không?"
Lăng Tiêu chỉ nhìn cô mà vẫn không trả lời.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, có chút bi thương: “Cả một chữ yêu mà anh cũng không nói ra được, có lẽ anh nên suy nghĩ kỹ là không yêu hay chưa đủ yêu."
Lăng Tiêu nói: “Em muốn sinh đứa bé này ra?"
Cô muốn sinh con của cô và Đường Nguyên Minh ra, vậy hắn thì sao?
Cô bảo hắn phải làm sao bây giờ?
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, nhưng ánh mắt của cô lại làm Lăng Tiêu cảm thấy sợ hãi, rất thất vọng, rất trống vắng.
Lăng Tiêu không biết mình còn có thể nói gì, có lẽ cô cảm thấy phẫu thuật quá tàn nhẫn với cô, trách hắn lòng dạ ác độc, nhưng hắn không nói ra được câu ‘Hãy sinh đứa nhỏ này ra’.
Không ai chịu thỏa hiệp, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Anh có nghiêm túc xem chu kỳ mang thai trên kết quả siêu âm không? Chờ anh thấy rõ lại thảo luận vấn đề có nên làm giải phẫu với em không đi."
Lăng Tiêu nhíu mày lại, lập tức cầm lấy bảng kết quả.
Cái khác thì hắn xem không hiểu, nhưng chu kỳ mang thai là sáu tuần, mấy chữ này tổ hợp lại thì hắn thấy rõ.
Sáu tuần là lúc hắn và Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa ly hôn.
"Đứa bé này là của tôi sao?" Lăng Tiêu khó tin mà nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Phản ứng của Lăng Tiêu cũng không làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy an ủi, ngược lại trái tim càng lạnh giá.
Hắn đã chắc chắn đứa nhỏ này là con của Đường Nguyên Minh, căn bản chưa từng suy nghĩ đến khả năng nó có phải của hắn không.
Cô không biết Đường Nguyên Minh đã nói cái gì với hắn, nhưng hắn đã tin cô đã sớm có mập mờ với Đường Nguyên Minh.
Lần đầu tiên khi cô qua đêm trong nhà Đường Nguyên Minh, ngày hôm sau hắn đã chặn đường rồi xé đồ của cô để kiểm tra trên người cô có dấu vết Đường Nguyên Minh để lại hay không.
Không phải hắn đã xem rồi sao, không có gì!
Nhưng hắn vẫn không tin cô!
"Đứa bé này có vào lần ở nhà cũ." Tim Thịnh Hoàn Hoàn nhói đau từng cơn, lại lặp lại lần nữa: “Trừ dấu vết trên người ra thì em và Đường Nguyên Minh không có chuyện gì, trước kia không có, lần này cũng không có."
Lăng Tiêu vẫn cảm thấy khó tin: “Lần ở nhà cũ em không uống thuốc tránh thai sao?"
Lần đó rõ ràng hắn có dặn Bạch quản gia mang ly "Sữa bò" cho cô.
Nhưng vấn đề này của Lăng Tiêu lại làm trái tim Thịnh Hoàn Hoàn càng lạnh giá: “Uống rồi, đừng hỏi em vì sao, em cũng không biết vì sao lại có đứa bé này."
Thịnh Hoàn Hoàn rất đau lòng, cô vừa tỉnh lại còn chưa kịp vui mừng vì giữ được con, không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy.
"Tôi biết anh không thích có con, nhưng bây giờ mang thai rồi, anh suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc là giữ hay là phá, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của anh." Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu, hiện tại cô đã không ôm chờ mong gì với hắn nữa.
Lăng Tiêu còn chưa bình tĩnh lại trước chấn động này, đứa nhỏ là của hắn, không phải của Đường Nguyên Minh.
Đứa bé này là của hắn và Thịnh Hoàn Hoàn, là cốt nhục của hắn, không liên quan gì đến Đường Nguyên Minh cả.
Qua thật lâu Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không nghe thấy Lăng Tiêu trả lời nên càng thất vọng về hắn, sau khi biết đứa nhỏ là của mình mà hắn vẫn không có ý định giữ lại.
Chương 552: Phá bỏ đi, phẫu thuật càng nhanh càng tốt
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ đến Lăng Hoa Thanh và An Lan, tình huống hiện tại của cô cũng giống như An Lan lúc ấy, khác biệt là cô và Đường Nguyên Minh không làm tới bước cuối cùng.
Nhưng Lăng Tiêu không tin cô, hắn cảm thấy cô đã dơ bẩn rồi.
Hơn nữa là bẩn sau khi ly hôn với hắn không lâu, nếu không tại sao hắn lại cảm thấy đứa nhỏ này là của Đường Nguyên Minh, không chút do dự muốn cô đi phá thai!
Theo thời gian trôi qua, Lăng Tiêu vẫn luôn trầm mặc làm thân thể Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng lạnh lẽo, hơi lạnh từ trái tim tràn ra tứ chi, tay cô bất giác đặt lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng.
Cô đoán lúc này Lăng Tiêu nhất định đang nghĩ vì sao cô uống thuốc mà lại mang thai con của hắn.
Hắn nhất định đang thầm tính toán xác suất xảy ra chuyện này lớn bao nhiêu, vì sao lại bị cô đụng trúng?
“Trừ dấu vết trên người ra thì em và Đường Nguyên Minh không có chuyện gì, trước kia không có, lần này cũng không có."
Cô lặp lại những lời này với hắn lần nữa mà vẫn không lấy được chút tin tưởng nào từ hắn, không có...
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng cảm thấy bi thương cho mình và đứa nhỏ trong bụng.
Qua thêm nửa ngày, rốt cục cô cũng không chờ đợi được nữa, sự im ắng trầm mặc này quá dày vò, quá tra tấn.
Thế là cô cười đắng chát và nói với Lăng Tiêu: “Nếu đã khó lựa chọn như vậy thì để tôi làm người xấu đi!"
Lăng Tiêu lập tức cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía cô.
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ cười, nhưng cô không biết nụ cười tiêu sái này còn làm người ta đau lòng hơn cả khóc: “Phá bỏ đi! Phẫu thuật càng nhanh càng tốt."
Khi bị Đường Nguyên Minh cầm tù trong phòng, cô liều mạng an ủi mình, cô chỉ bị ép, Lăng Tiêu nhất định sẽ thông cảm cho cô.
Nhưng từ lúc tiến vào đến bây giờ, phản ứng của Lăng Tiêu lại tát thẳng một bạt tai vào mặt cô.
Chuyện đầu tiên hắn trở về chính là cởi đồ để kiểm tra thân thể cô.
Hắn không biết thời khắc đó cô nhục nhã đến mức nào.
Nếu như cô thật sự bị Đường Nguyên Minh "Ép buộc" thì cách làm vừa rồi của hắn là đâm thêm một dao vào người cô, vậy có khác biệt gì "Ép buộc" cô lần nữa?
Sự dịu dàng vừa rồi của hắn dành cho cô chỉ là áy náy mà thôi.
Nhưng cô không cần hắn áy náy, cũng không cần hắn thương hại.
Cô muốn sự tin tưởng của hắn.
Nhưng hắn lại không cho cô được!
"Hoàn Hoàn..."
"Đã khó quyết định như vậy thì để nó biến mất đi!" Thịnh Hoàn Hoàn vẫn giữ nụ cười của mình: “Có lẽ cách này là giải thoát đối với cả anh và tôi."
"Hoàn Hoàn, tôi không có ý đó..." Giọng Lăng Tiêu khàn khàn, vốn từ nghèo nàn, hắn nắm chặt tay cô rồi nói: “Nếu là con của tôi thì sinh nó ra đi."
Nếu là... thì...
Giọng điệu miễn cưỡng bk bao, hắn vẫn chưa tin đó là con của mình.
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đã lạnh, cô rút tay khỏi tay hắn rồi quay mặt đi nằm xuống, đưa lưng về phía hắn: “Tôi mệt rồi, anh trở về đi!"
Những gì nên nói thì cô đã giải thích với hắn rồi, hiện tại cô đã không còn gì để nói với hắn.
Lăng Tiêu nhìn bóng lưng gầy gò của Thịnh Hoàn Hoàn mà tim đau nhói, hắn rất muốn ôm cô, nhưng trong lòng lại có một cây gai.
Cú điện thoại hồi trưa gần như bức điên hắn, hắn nghe thấy Đường Nguyên Minh cưỡng hôn cô, nghe thấy tiếng xé quần áo và âm thanh nặng nề khi cô bị ném lên giường, cuối cùng là tiếng cô thét lên.
Sau khi điện thoại bị cúp máy, hắn liên tục gọi qua cũng không có ai nghe, tim hắn như bị xé nát rồi bị chà đạp vào vũng bùn.
Gần hai mươi phút sau Đường Nguyên Minh mới nghe máy.
Trong gần hai mươi phút đó, hắn như con chó bị giẫm vào vũng bùn, bị người ta nhiều lần chà đạp, sỉ nhục, hắn không cam lòng, thống hận, tự trách, cảm thấy mình hèn mọn đến tột độ.
Cú điện thoại kia của Đường Nguyên Minh làm Lăng Tiêu thua đến mức thảm hại.
Sau khi cúp điện thoại, trong một thời gian rất dài, đầu óc của hắn đều trống rỗng.
Hắn thừa nhận mình không thể chấp nhận sự thật này.
Hắn hận mình vô dụng, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một cái gai, cái gai vô hình kia nằm ngang trong lòng hắn, nằm ngang giữa hắn và cô.
Hắn rất muốn nói với cô "Không sao", nhưng hắn không làm được.
Bởi vì trong lòng hắn vẫn đang nói với bản thân rằng: “Có sao" !
"Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi ở bên ngoài canh chừng cho em."
Lăng Tiêu vẫn đi ra ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn căn phòng trống rỗng mà bi thương nhắm mắt lại.
Rõ ràng là trông ngóng ngày đêm mới chờ được người đàn ông này về, nhưng lúc này hắn đang ở bên cạnh mà lòng cô lại trống rỗng.
Sau khi Lăng Tiêu đi ra ngoài thì nhìn Phùng Việt canh ở ngoài cửa mà hỏi: “Có thuốc lá không?"
"Có." Phùng Việt lập tức móc gói thuốc ra.
Lăng Tiêu nhận lấy gói thuốc rồi đi đến cuối hành lang, hắn chưa bao giờ nghiện thuốc giờ lại rít từng hơi từng hơi, rất nhanh cả người đã bị sương khói vây quanh, một lớp tàn thuốc mỏng phủ lên đôi giày da, rơi đầy cả mặt đất.
Phùng Việt không dám khuyên can, anh ta lo một gói thuốc không đủ cho hắn "Tiêu xài" nên lại bảo vệ sĩ đi mua thêm loại thuốc lá mình thường hút.
Phùng Việt lại nhìn về phía Lăng Tiêu, cảm thấy tim mình cũng khó chịu theo, thời khắc này Boss như một kẻ trắng tay cô độc nghèo túng.
Phùng Việt nghĩ đứa nhỏ trong bụng Thịnh Hoàn Hoàn nhất định không phải của Lăng Tiêu, nếu không hắn sẽ không sa sút chán nản như thế.
Không biết qua bao lâu, một gói thuốc lá đã bị hút xong.
Khi trên ngón tay còn lại nửa điếu cuối cùng, Lăng Tiêu đột nhiên ho lên sù sụ tiếng này đến tiếng khác, cứ như muốn khạc cả phổi ra ngoài.
"Boss." Phùng Việt lo lắng nói nhỏ một tiếng, nhưng vẫn không dám bước lên trước.
Lúc này anh ta tiến lên chỉ nhắc nhở Boss rằng mình chật vật đến mức nào.
Qua hồi lâu, rốt cục tiếng ho cũng ngừng lại.
Phùng Việt thấy Lăng Tiêu nhìn mình thì lập tức đi lên trước: “Boss."
Giọng Lăng Tiêu càng khàn, hơn nữa không có chút nhiệt độ nào: “Đường Nguyên Minh ở đâu?"
Phùng Việt hạ thấp người nói: “Giữa trưa sau khi chúng tôi rời đi thì Đường Nguyên Minh đã biến mất, hiện tại không có tin tức, chắc đã không còn ở Hải Thành."
"Điều tra, mặc kệ hắn trốn đến chân trời góc biển cũng phải bắt hắn về cho tôi." Lăng Tiêu lạnh lẽo nói, đáy mắt tràn đầy sát khí.
Phùng Việt gật đầu, lập tức truyền lệnh xuống.
Sau đó Lăng Tiêu lại hỏi: “Đường Nguyên Minh biết Thịnh tiểu thư mang thai không?"
Phùng Việt khựng lại, trầm trọng mà trả lời: “Biết, hơn nữa... Hắn còn rất quan tâm an nguy của đứa nhỏ."
Đường Nguyên Minh rất quan tâm an nguy của đứa nhỏ này.
Nếu như nó không phải của anh thì anh nghĩ trăm phương ngàn kế diệt trừ nó còn không kịp, sao lại quan tâm nó?
Sắc mặt Lăng Tiêu càng tái nhợt, hai cảm xúc cực đoan cô đơn và thù hận tràn ngập toàn thân hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn thực sự quá mệt mỏi nên sau khi Lăng Tiêu rời đi không bao lâu thì cô lại hôn mê.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống, Thịnh Hoàn Hoàn mở mắt ra đã trông thấy Lăng Tiêu ngồi một mình trên ghế sa lon.
Hình như hắn cả đêm không ngủ nên trong mắt hiện càng nhiều tơ máu, trên cái cằm sạch sẽ đẹp mắt cũng mọc ra một lớp chân râu.
"Dậy rồi thì rửa mặt đi, tôi đã bảo Phùng Việt mua bữa sáng em thích rồi."
Lăng Tiêu đi đến chỗ cô, cúi người sửa sang lọn tóc trên trán cô, giọng nói luôn lạnh lẽo xuất hiện một chút dịu dàng hiếm có.
Có ý gì?
Thịnh tiểu thư mang thai rồi?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ khẩn trương của Đường Nguyên Minh thì chẳng lẽ đứa nhỏ là con của anh?
Đáy mắt Phùng Việt lướt qua một tia khác thường, lập tức lạnh lẽo nói với Đường Nguyên Minh: “Không cần Đường thiếu nhọc lòng, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thịnh tiểu thư."
Nói xong, anh ta đỡ Thịnh Hoàn Hoàn lên máy bay.
Phùng Việt quay người lại nhìn về phía Đường Nguyên Minh, lúc này Đường Thắng Văn nói: “Sao vậy, còn muốn tôi cho các người một câu trả lời sao?"
Phùng Việt cười nói: “Không dám, chỉ là Boss của chúng tôi có mấy câu bảo tôi gửi cho ngài, năm mạng người ở nhà máy bỏ hoang là do công tử giết, nếu chuyện này bị điều tra đến cùng thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Đường gia."
Sắc mặt Đường Thắng Văn trầm xuống: “Cậu ta đang uy hiếp tôi?"
Phùng Việt cười nói: “Không dám, ý của Boss chúng tôi là muốn Đường thiếu rời khỏi Hải Thành, không thì chuyện này không kết thúc được."
Nói xong, Phùng Việt mặc kệ sắc mặt Đường Thắng Văn khó coi đến mức nào mà khom người mỉm cười và nói: “Tôi đã gửi lời xong, phải xem ngài suy nghĩ thế nào, cáo từ."
Ba chiếc máy bay trực thăng rời đi theo Phùng Việt.
Lúc này Đường Thắng Văn sải bước đi đến trước mặt Đường Nguyên Minh, giơ tay tát vào mặt anh một cái rồi chỉ vào mũi anh mắng to: “Xem chuyện tốt mày làm kìa, mặt mũi cha mày bị mày làm mất sạch rồi."
Ông ấy quay người rút một cây gậy từ tay người đàn ông phía sau rồi hung hăng đánh vào sau gối của Đường Nguyên Minh.
Hai chân Đường Nguyên Minh mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất.
Đường Thắng Văn vẫn chưa hết giận, lại đập mạnh mấy gậy vào lưng Đường Nguyên Minh: “Suốt ngày chỉ biết làm trái, đối nghịch với tao, Hải Thành có thiếu phụ nữ không mà mày cứ ngoan cố coi trọng Thịnh Hoàn Hoàn, đời này của mày bị hủy trên tay người phụ nữ này rồi."
Đường Nguyên Minh yên lặng chịu đựng đau đớn trên lưng, đáy mắt lại hiện đầy hận thù mãnh liệt.
Đường Thắng Văn cứ đánh hết gậy này đến gậy khác lên người Đường Nguyên Minh, làm thế nào cũng không giải được lửa giận trong lòng: “Mười năm, tận mười năm, ngay vào thời khắc sống còn, sắp có được tất cả mà mày lại đi từ chức với tao."
Đường Nguyên Minh nắm chặt nắm đấm, khi Đường Thắng Văn đánh gậy cuối cùng xuống thì anh đã đưa tay nắm lấy cây gậy rồi lạnh lùng oán hận nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
"Năm đó ông đã hứa với tôi chỉ cần tôi vào quân đội thì sẽ đồng ý cho tôi cưới Thịnh Hoàn Hoàn. Thịnh gia xảy ra chuyện, vì sao ông không chịu ra tay?"
"Tôi đi ra từ quân đội, ông lại điều tôi đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng, trơ mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn gả cho Lăng Tiêu, ông trả lời tôi như thế nào?"
Đường Nguyên Minh đột nhiên kéo lấy cây gậy rồi đập mạnh xuống đất.
Đường Thắng Văn lui về phía sau mấy bước, nhìn thấy Đường Nguyên Minh đứng thẳng lưng trước mặt mình rồi nói: “Vì vinh dự mà ông có thể bán luôn cả con mình."
Ánh mắt của Đường Thắng Văn rất sắc bén, mang theo sự cứng rắn của người bề trên, không có chút yêu thương nào của một người cha: “Bán? Đây là mày tự tìm, mày không phải không biết nhiệm vụ lần đó quan trọng với chúng ta như thế nào, mày trốn đi giữa chừng đã tạo thành thương vong lớn đến mức nào?"
"Mười năm qua mày tham dự bao nhiêu chuyện, mày nghĩ tụi mày muốn rời đi là rời đi được sao? Tao cho mày biết, mày và chiến hữu của mày không có lựa chọn khác, một tiếp tục, hai là chết, không có giải ngũ, chỉ có đào ngũ."
Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Vậy coi như tôi đào ngũ đi, các người tiếp tục vinh quang của các người, tôi không hầu nữa."
Đường Nguyên Minh quay người leo lên máy bay trực thăng.
Đường Thắng Văn giận dữ: “Thằng vô dụng mày đứng lại cho tao, vì một người đàn bà mà từ bỏ cố gắng mười năm, tao dạy bảo mày như thế sao?"
Đường Nguyên Minh nở nụ cười cực kỳ bi thương: “Cha, đây chỉ là thứ ông muốn, mà xưa nay ông không biết tôi muốn cái gì. Nếu ông còn nhớ chút tình nghĩa cha con giữa chúng ta thì bỏ qua cho những quân nhân dùng sinh mệnh để giành lấy quân công cho các người ở tiền tuyến đi."
Vừa dứt lời, Đường Nguyên Minh đã đóng cửa máy bay lại: “Cất cánh."
Đường Thắng Văn xông lên gầm thét: “Mày muốn đi đâu... Nghịch tử, mày trở lại cho tao."
Cánh máy bay nhanh chóng xoay tròn, máy bay chở Đường Nguyên Minh rời đi.
Đường Thắng Văn đứng trên tầng thượng mà nhìn chiếc máy bay dần dần đi xa với hốc mắt đỏ ngầu, miệng không ngừng lặp lại: “Nghịch tử, nghịch tử..."
…
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn được đưa đến bệnh viện thì đã hôn mê.
Đêm khuya, Lăng Tiêu lặn lội đường xa chạy tới bệnh viện, Phùng Việt đưa kết quả kiểm tra cho hắn: “Thịnh tiểu thư... Mang thai."
Lăng Tiêu như bị giáng một đòn nặng nề, thân thể cứng lại ở đó.
Giọng nói của Đường Nguyên Minh không ngừng vang lên bên tai hắn:
"Kỳ thật Hoàn Hoàn đã sớm là người phụ nữ của tôi."
“Lần thứ hai này cô ấy cứ kêu đau bụng, có thể đã có con của tôi rồi.”
Những lời này không ngừng vang lên trong đầu Lăng Tiêu như từng cây kim nhọn đâm mạnh vào đầu hắn, đầu hắn đau đến mức "Ong ong" kêu lên.
Khi hắn và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau chưa từng muốn có con, cho nên lần nào cũng dùng biện pháp an toàn...
Vì sao Hoàn Hoàn lại mang thai?
Mang thai, đứa nhỏ này... Rốt cuộc là con của ai?
"Boss?" Phùng Việt thấy sắc mặt Lăng Tiêu đặc biệt khó coi thì trong lòng rất bất an.
Chẳng lẽ đứa nhỏ trong bụng Thịnh tiểu thư thật sự không phải của Boss?
"Ra ngoài." Lăng Tiêu rút tấm hình kết quả siêu âm ra rồi lạnh lẽo nói.
Phùng Việt đau lòng nhìn quầng thâm dưới mắt Lăng Tiêu, nhưng lại không dám nói gì mà yên lặng lui ra ngoài.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua kết quả siêu âm rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ không yên nên cứ cau mày, sắc mặt tái nhợt, tay cô nắm chặt cái chăn trên người, trông có vẻ rất bất an.
Đáy mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia đau lòng, đưa tay vuốt thẳng đôi mày chau lại của Thịnh Hoàn Hoàn rồi nhấc chăn trên người cô lên, tháo từng cái nút áo trước người cô.
Hắn không phát hiện tay của Thịnh Hoàn Hoàn đang từ từ nắm chặt.
Thịnh Hoàn Hoàn đã tỉnh lại trước khi Lăng Tiêu đến, cô nghe thấy cuộc đối thoại giữa Phùng Việt và hắn.
Khi Lăng Tiêu nghe thấy cô mang thai thì không có chút vui sướng nào, điều này khiến Thịnh Hoàn Hoàn rất đau lòng.
Quả nhiên hắn không chờ mong đứa bé này đến.
Nhưng khi Lăng Tiêu đưa tay vuốt đôi mày nhíu chặt của cô thì sự chua xót đó lại biến mất.
Nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Hắn xốc chăn trên người cô lên, tháo từng cái nút rồi vén áo của cô ra.
Sự lạnh lẽo trên người tràn vào trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn.
Cô mở hai ra nhìn người đàn ông trước mắt, đáy mắt có tủi thân, có thất vọng, có bi ai mãnh liệt.
Lăng Tiêu không chạm vào cô mà chỉ nhìn dấu vết trên người cô, ánh mắt lạnh như băng dần dần xuất hiện từng vệt đỏ tươi, gương mặt anh tuấn căng chặt trông rất đáng sợ.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ, hắn nhất định để bụng, nếu không tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy.
Đúng vậy, có người đàn ông nào không để bụng chứ?
Lăng Tiêu không phát hiện cô tỉnh, mà Thịnh Hoàn Hoàn lại lựa chọn nhắm mắt lại, thời khắc này nước mắt không kiềm được mà chảy xuống khóe mi.
Không biết qua bao lâu Lăng Tiêu mới cài nút áo lại giúp cô.
Ánh mắt Lăng Tiêu lại dừng trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này hắn mới phát hiện khóe mắt cô đã ướt nhoè.
Hắn biết cô tỉnh.
Nhưng lúc này Lăng Tiêu không biết nên an ủi cô thế nào, hắn còn không xoa dịu được bản thân thì làm sao an ủi được cô?
Đầu óc Lăng Tiêu rất loạn, ánh mắt đau thương mà phức tạp, đáy mắt còn hiện ra sát khí khát máu: Hắn muốn Đường Nguyên Minh chết không có đất chôn thây.
Chương 551: Lăng Tiêu, anh có yêu em không?
Lăng Tiêu ngồi bên giường thật lâu, hắn biết cô đã tỉnh, cô cũng biết hắn biết cô tỉnh. Nhưng hai người không ai mở miệng trước, không khí ngột ngạt đến mức ngạt thở.
Phụ nữ là sinh vật đa sầu đa cảm, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn cứ rơi nước mắt lã chã như mưa.
Nước mắt long lanh chảy từng giọt từ khóe mắt vào bên tóc mai.
Lăng Tiêu cứng đờ đưa tay lau nước mắt cho cô.
Nhưng nước mắt của cô như vô tận, càng lau càng nhiều, càng lau càng tuôn trào...
Đôi mày của Lăng Tiêu nhăn càng ngày càng chặt, cúi người hôn lên từng giọt nước mắt của cô rồi đau đớn nói với giọng khàn đặc: “Đừng khóc."
Chỉ hai chữ này đã làm cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn sụp đổ, cô đưa tay ôm ghì lấy cổ Lăng Tiêu rồi vùi đầu vào đó nghẹn ngào khóc rống.
Nghe tiếng khóc nức nở bên tai, lòng Lăng Tiêu đau như đao cắt, giọng nói càng khàn càng đau thương: “Thật xin lỗi, tôi đã về muộn."
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi sợ mình khóc thành tiếng.
Lăng Tiêu buông cô ra, tiếp tục hôn lên đôi mắt nhoè lệ của cô: “Thật xin lỗi, tôi không nên để em ở lại một mình, thật xin lỗi..."
Mỗi lần Lăng Tiêu hôn xuống thì sẽ nói một câu "Xin lỗi" .
Nhưng thứ Thịnh Hoàn Hoàn muốn không phải câu "Xin lỗi", hắn không có lỗi với cô, không hề có.
Cô muốn là "Không sao" "Tôi yêu em", nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không chờ được.
Không biết qua bao lâu, rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng đẩy Lăng Tiêu ra rồi sốt ruột giải thích với hắn: “Lăng Tiêu, trừ những vết tích này ra thì Đường Nguyên Minh không làm gì em cả."
Cô chật vật nói.
Cô biết đàn ông đều để ý chuyện này.
Cô nghĩ cô nói chuyện này ra thì sẽ làm hắn càng dễ chấp nhận, áy náy và tự trách sẽ ít đi, dù sao cô và Đường Nguyên Minh còn chưa tới bước cuối cùng, không tính là xảy ra quan hệ thật.
Nhưng đáy mắt Lăng Tiêu lại không có chút mừng rỡ nào, thậm chí còn chẳng có phản ứng gì.
Chẳng lẽ hắn không tin cô, vẫn cảm thấy cô đã bẩn, mặc kệ có đến bước cuối cùng hay không thì bẩn chính là bẩn?
Thịnh Hoàn Hoàn đang chờ Lăng Tiêu trả lời, nhưng mãi đến khi tia sáng trong mắt cô ảm đạm đi thì hắn vẫn không nói gì.
Giờ khắc này, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất uất nghẹn, cô biết có nhiều thứ đã thay đổi.
Tình cảm giữa cô và Lăng Tiêu vừa bắt đầu mà nay đã biến chất.
Đúng vậy, Lăng Tiêu không tin Thịnh Hoàn Hoàn.
Có lẽ cô sợ hắn ghét bỏ cô, có lẽ là trong lòng cô không chấp nhận sự thật này, nhưng vết tích trên người cô đã nói rõ cho hắn là Đường Nguyên Minh đã làm gì cô.
Còn nữa, cô mang thai!
Mỗi lần hắn ở với cô đều có dùng biện pháp tránh thai, nhưng hiện tại... Cô mang thai.
Hắn có tin tưởng cô không?
Hắn dám tin tưởng cô sao?
Có lẽ trong lòng cô biết rõ câu nói "Không có làm gì" là lừa mình dối người đến mức nào!
Thịnh Hoàn Hoàn dời ánh mắt mong chờ khỏi gương mặt Lăng Tiêu, cô nhìn kết quả siêu âm rơi xuống đất mà nói với hắn: “Nhặt nó lên."
Lăng Tiêu nhìn theo ánh mắt của Thịnh Hoàn Hoàn thì hai mắt lập tức trầm xuống, sau đó cúi sống lưng thẳng tắp xuống mà nhặt tờ giấy lên.
Lăng Tiêu nhìn hình ảnh trên kết quả siêu âm, ngón tay thon dài như muốn chọc thủng nó, một góc giấy đã nhăn nhúm cả lại.
"Em biết rồi?" Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh đến khác thường mà hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, cô biết nhưng lại chưa nói cho hắn, không ngờ lại để người ngoài nói cho hắn hay tin dưới tình huống này.
Sau đó Lăng Tiêu trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi sẽ cho người sắp xếp phẫu thuật, chuyện này sẽ qua nhanh thôi."
Cho nên hắn muốn xoá bỏ đứa nhỏ này?
Hắn không nghe lọt những lời cô vừa giải thích, không tin một chữ nào cả!
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi như muốn cắn nát nó, cuối cùng nhìn hắn mà hỏi: “Lăng Tiêu, tại sao anh phải đến rừng Sương Mù?"
Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà không trả lời, hắn cũng không biết vì sao cô lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Thịnh Hoàn Hoàn không nhận được đáp án nên tiếp tục ép hỏi: “Anh yêu em không?"
Lăng Tiêu chỉ nhìn cô mà vẫn không trả lời.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, có chút bi thương: “Cả một chữ yêu mà anh cũng không nói ra được, có lẽ anh nên suy nghĩ kỹ là không yêu hay chưa đủ yêu."
Lăng Tiêu nói: “Em muốn sinh đứa bé này ra?"
Cô muốn sinh con của cô và Đường Nguyên Minh ra, vậy hắn thì sao?
Cô bảo hắn phải làm sao bây giờ?
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, nhưng ánh mắt của cô lại làm Lăng Tiêu cảm thấy sợ hãi, rất thất vọng, rất trống vắng.
Lăng Tiêu không biết mình còn có thể nói gì, có lẽ cô cảm thấy phẫu thuật quá tàn nhẫn với cô, trách hắn lòng dạ ác độc, nhưng hắn không nói ra được câu ‘Hãy sinh đứa nhỏ này ra’.
Không ai chịu thỏa hiệp, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Anh có nghiêm túc xem chu kỳ mang thai trên kết quả siêu âm không? Chờ anh thấy rõ lại thảo luận vấn đề có nên làm giải phẫu với em không đi."
Lăng Tiêu nhíu mày lại, lập tức cầm lấy bảng kết quả.
Cái khác thì hắn xem không hiểu, nhưng chu kỳ mang thai là sáu tuần, mấy chữ này tổ hợp lại thì hắn thấy rõ.
Sáu tuần là lúc hắn và Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa ly hôn.
"Đứa bé này là của tôi sao?" Lăng Tiêu khó tin mà nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Phản ứng của Lăng Tiêu cũng không làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy an ủi, ngược lại trái tim càng lạnh giá.
Hắn đã chắc chắn đứa nhỏ này là con của Đường Nguyên Minh, căn bản chưa từng suy nghĩ đến khả năng nó có phải của hắn không.
Cô không biết Đường Nguyên Minh đã nói cái gì với hắn, nhưng hắn đã tin cô đã sớm có mập mờ với Đường Nguyên Minh.
Lần đầu tiên khi cô qua đêm trong nhà Đường Nguyên Minh, ngày hôm sau hắn đã chặn đường rồi xé đồ của cô để kiểm tra trên người cô có dấu vết Đường Nguyên Minh để lại hay không.
Không phải hắn đã xem rồi sao, không có gì!
Nhưng hắn vẫn không tin cô!
"Đứa bé này có vào lần ở nhà cũ." Tim Thịnh Hoàn Hoàn nhói đau từng cơn, lại lặp lại lần nữa: “Trừ dấu vết trên người ra thì em và Đường Nguyên Minh không có chuyện gì, trước kia không có, lần này cũng không có."
Lăng Tiêu vẫn cảm thấy khó tin: “Lần ở nhà cũ em không uống thuốc tránh thai sao?"
Lần đó rõ ràng hắn có dặn Bạch quản gia mang ly "Sữa bò" cho cô.
Nhưng vấn đề này của Lăng Tiêu lại làm trái tim Thịnh Hoàn Hoàn càng lạnh giá: “Uống rồi, đừng hỏi em vì sao, em cũng không biết vì sao lại có đứa bé này."
Thịnh Hoàn Hoàn rất đau lòng, cô vừa tỉnh lại còn chưa kịp vui mừng vì giữ được con, không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy.
"Tôi biết anh không thích có con, nhưng bây giờ mang thai rồi, anh suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc là giữ hay là phá, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của anh." Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu, hiện tại cô đã không ôm chờ mong gì với hắn nữa.
Lăng Tiêu còn chưa bình tĩnh lại trước chấn động này, đứa nhỏ là của hắn, không phải của Đường Nguyên Minh.
Đứa bé này là của hắn và Thịnh Hoàn Hoàn, là cốt nhục của hắn, không liên quan gì đến Đường Nguyên Minh cả.
Qua thật lâu Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không nghe thấy Lăng Tiêu trả lời nên càng thất vọng về hắn, sau khi biết đứa nhỏ là của mình mà hắn vẫn không có ý định giữ lại.
Chương 552: Phá bỏ đi, phẫu thuật càng nhanh càng tốt
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ đến Lăng Hoa Thanh và An Lan, tình huống hiện tại của cô cũng giống như An Lan lúc ấy, khác biệt là cô và Đường Nguyên Minh không làm tới bước cuối cùng.
Nhưng Lăng Tiêu không tin cô, hắn cảm thấy cô đã dơ bẩn rồi.
Hơn nữa là bẩn sau khi ly hôn với hắn không lâu, nếu không tại sao hắn lại cảm thấy đứa nhỏ này là của Đường Nguyên Minh, không chút do dự muốn cô đi phá thai!
Theo thời gian trôi qua, Lăng Tiêu vẫn luôn trầm mặc làm thân thể Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng lạnh lẽo, hơi lạnh từ trái tim tràn ra tứ chi, tay cô bất giác đặt lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng.
Cô đoán lúc này Lăng Tiêu nhất định đang nghĩ vì sao cô uống thuốc mà lại mang thai con của hắn.
Hắn nhất định đang thầm tính toán xác suất xảy ra chuyện này lớn bao nhiêu, vì sao lại bị cô đụng trúng?
“Trừ dấu vết trên người ra thì em và Đường Nguyên Minh không có chuyện gì, trước kia không có, lần này cũng không có."
Cô lặp lại những lời này với hắn lần nữa mà vẫn không lấy được chút tin tưởng nào từ hắn, không có...
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng cảm thấy bi thương cho mình và đứa nhỏ trong bụng.
Qua thêm nửa ngày, rốt cục cô cũng không chờ đợi được nữa, sự im ắng trầm mặc này quá dày vò, quá tra tấn.
Thế là cô cười đắng chát và nói với Lăng Tiêu: “Nếu đã khó lựa chọn như vậy thì để tôi làm người xấu đi!"
Lăng Tiêu lập tức cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía cô.
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ cười, nhưng cô không biết nụ cười tiêu sái này còn làm người ta đau lòng hơn cả khóc: “Phá bỏ đi! Phẫu thuật càng nhanh càng tốt."
Khi bị Đường Nguyên Minh cầm tù trong phòng, cô liều mạng an ủi mình, cô chỉ bị ép, Lăng Tiêu nhất định sẽ thông cảm cho cô.
Nhưng từ lúc tiến vào đến bây giờ, phản ứng của Lăng Tiêu lại tát thẳng một bạt tai vào mặt cô.
Chuyện đầu tiên hắn trở về chính là cởi đồ để kiểm tra thân thể cô.
Hắn không biết thời khắc đó cô nhục nhã đến mức nào.
Nếu như cô thật sự bị Đường Nguyên Minh "Ép buộc" thì cách làm vừa rồi của hắn là đâm thêm một dao vào người cô, vậy có khác biệt gì "Ép buộc" cô lần nữa?
Sự dịu dàng vừa rồi của hắn dành cho cô chỉ là áy náy mà thôi.
Nhưng cô không cần hắn áy náy, cũng không cần hắn thương hại.
Cô muốn sự tin tưởng của hắn.
Nhưng hắn lại không cho cô được!
"Hoàn Hoàn..."
"Đã khó quyết định như vậy thì để nó biến mất đi!" Thịnh Hoàn Hoàn vẫn giữ nụ cười của mình: “Có lẽ cách này là giải thoát đối với cả anh và tôi."
"Hoàn Hoàn, tôi không có ý đó..." Giọng Lăng Tiêu khàn khàn, vốn từ nghèo nàn, hắn nắm chặt tay cô rồi nói: “Nếu là con của tôi thì sinh nó ra đi."
Nếu là... thì...
Giọng điệu miễn cưỡng bk bao, hắn vẫn chưa tin đó là con của mình.
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đã lạnh, cô rút tay khỏi tay hắn rồi quay mặt đi nằm xuống, đưa lưng về phía hắn: “Tôi mệt rồi, anh trở về đi!"
Những gì nên nói thì cô đã giải thích với hắn rồi, hiện tại cô đã không còn gì để nói với hắn.
Lăng Tiêu nhìn bóng lưng gầy gò của Thịnh Hoàn Hoàn mà tim đau nhói, hắn rất muốn ôm cô, nhưng trong lòng lại có một cây gai.
Cú điện thoại hồi trưa gần như bức điên hắn, hắn nghe thấy Đường Nguyên Minh cưỡng hôn cô, nghe thấy tiếng xé quần áo và âm thanh nặng nề khi cô bị ném lên giường, cuối cùng là tiếng cô thét lên.
Sau khi điện thoại bị cúp máy, hắn liên tục gọi qua cũng không có ai nghe, tim hắn như bị xé nát rồi bị chà đạp vào vũng bùn.
Gần hai mươi phút sau Đường Nguyên Minh mới nghe máy.
Trong gần hai mươi phút đó, hắn như con chó bị giẫm vào vũng bùn, bị người ta nhiều lần chà đạp, sỉ nhục, hắn không cam lòng, thống hận, tự trách, cảm thấy mình hèn mọn đến tột độ.
Cú điện thoại kia của Đường Nguyên Minh làm Lăng Tiêu thua đến mức thảm hại.
Sau khi cúp điện thoại, trong một thời gian rất dài, đầu óc của hắn đều trống rỗng.
Hắn thừa nhận mình không thể chấp nhận sự thật này.
Hắn hận mình vô dụng, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một cái gai, cái gai vô hình kia nằm ngang trong lòng hắn, nằm ngang giữa hắn và cô.
Hắn rất muốn nói với cô "Không sao", nhưng hắn không làm được.
Bởi vì trong lòng hắn vẫn đang nói với bản thân rằng: “Có sao" !
"Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi ở bên ngoài canh chừng cho em."
Lăng Tiêu vẫn đi ra ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn căn phòng trống rỗng mà bi thương nhắm mắt lại.
Rõ ràng là trông ngóng ngày đêm mới chờ được người đàn ông này về, nhưng lúc này hắn đang ở bên cạnh mà lòng cô lại trống rỗng.
Sau khi Lăng Tiêu đi ra ngoài thì nhìn Phùng Việt canh ở ngoài cửa mà hỏi: “Có thuốc lá không?"
"Có." Phùng Việt lập tức móc gói thuốc ra.
Lăng Tiêu nhận lấy gói thuốc rồi đi đến cuối hành lang, hắn chưa bao giờ nghiện thuốc giờ lại rít từng hơi từng hơi, rất nhanh cả người đã bị sương khói vây quanh, một lớp tàn thuốc mỏng phủ lên đôi giày da, rơi đầy cả mặt đất.
Phùng Việt không dám khuyên can, anh ta lo một gói thuốc không đủ cho hắn "Tiêu xài" nên lại bảo vệ sĩ đi mua thêm loại thuốc lá mình thường hút.
Phùng Việt lại nhìn về phía Lăng Tiêu, cảm thấy tim mình cũng khó chịu theo, thời khắc này Boss như một kẻ trắng tay cô độc nghèo túng.
Phùng Việt nghĩ đứa nhỏ trong bụng Thịnh Hoàn Hoàn nhất định không phải của Lăng Tiêu, nếu không hắn sẽ không sa sút chán nản như thế.
Không biết qua bao lâu, một gói thuốc lá đã bị hút xong.
Khi trên ngón tay còn lại nửa điếu cuối cùng, Lăng Tiêu đột nhiên ho lên sù sụ tiếng này đến tiếng khác, cứ như muốn khạc cả phổi ra ngoài.
"Boss." Phùng Việt lo lắng nói nhỏ một tiếng, nhưng vẫn không dám bước lên trước.
Lúc này anh ta tiến lên chỉ nhắc nhở Boss rằng mình chật vật đến mức nào.
Qua hồi lâu, rốt cục tiếng ho cũng ngừng lại.
Phùng Việt thấy Lăng Tiêu nhìn mình thì lập tức đi lên trước: “Boss."
Giọng Lăng Tiêu càng khàn, hơn nữa không có chút nhiệt độ nào: “Đường Nguyên Minh ở đâu?"
Phùng Việt hạ thấp người nói: “Giữa trưa sau khi chúng tôi rời đi thì Đường Nguyên Minh đã biến mất, hiện tại không có tin tức, chắc đã không còn ở Hải Thành."
"Điều tra, mặc kệ hắn trốn đến chân trời góc biển cũng phải bắt hắn về cho tôi." Lăng Tiêu lạnh lẽo nói, đáy mắt tràn đầy sát khí.
Phùng Việt gật đầu, lập tức truyền lệnh xuống.
Sau đó Lăng Tiêu lại hỏi: “Đường Nguyên Minh biết Thịnh tiểu thư mang thai không?"
Phùng Việt khựng lại, trầm trọng mà trả lời: “Biết, hơn nữa... Hắn còn rất quan tâm an nguy của đứa nhỏ."
Đường Nguyên Minh rất quan tâm an nguy của đứa nhỏ này.
Nếu như nó không phải của anh thì anh nghĩ trăm phương ngàn kế diệt trừ nó còn không kịp, sao lại quan tâm nó?
Sắc mặt Lăng Tiêu càng tái nhợt, hai cảm xúc cực đoan cô đơn và thù hận tràn ngập toàn thân hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn thực sự quá mệt mỏi nên sau khi Lăng Tiêu rời đi không bao lâu thì cô lại hôn mê.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống, Thịnh Hoàn Hoàn mở mắt ra đã trông thấy Lăng Tiêu ngồi một mình trên ghế sa lon.
Hình như hắn cả đêm không ngủ nên trong mắt hiện càng nhiều tơ máu, trên cái cằm sạch sẽ đẹp mắt cũng mọc ra một lớp chân râu.
"Dậy rồi thì rửa mặt đi, tôi đã bảo Phùng Việt mua bữa sáng em thích rồi."
Lăng Tiêu đi đến chỗ cô, cúi người sửa sang lọn tóc trên trán cô, giọng nói luôn lạnh lẽo xuất hiện một chút dịu dàng hiếm có.
Bình luận facebook