• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (5 Viewers)

  • Chương 556-558

Chương 556: Vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt cô

Thế là sau khi Mộ Tư sám hối xong, Cố Bắc Thành không nóng không lạnh đâm thêm một dao vào tim anh ta: “Anh biết không, lần đầu tiên Hoàn Hoàn đi tìm Lăng Tiêu đã thành công thuyết phục anh ta cưới cô ấy, tôi không đành lòng nhìn cô ấy nhảy vào hố lửa nên đã nói rằng anh nhất định sẽ trở về."

Mộ Tư nhìn chăm chú vào Cố Bắc Thành, chờ đợi anh ta nói tiếp.

Cố Bắc Thành dừng lại hồi lâu mới nói: “Lúc ấy cô ấy bình tĩnh nhìn tôi và nói 'Em biết anh ta sẽ trở về, nhưng lần này em không muốn đợi nữa.' "

Cố Bắc Thành biết mình không nên nói những lời này, nhưng anh ta muốn Mộ Tư càng tự trách hối hận vì đã tổn thương Hoàn Hoàn, muốn anh ta càng đau đớn hơn.

Mộ Tư thật sự rất đau khổ, thì ra ngay từ đầu cô đã quyết định không quay đầu lại, thì ra cô mới là người dứt khoát nhất.

Tiếp đó Cố Bắc Thành lại không nhanh không chậm đâm thêm một dao vào ngực anh ta: “Hoàn Hoàn mang thai, cho nên... Từ nay về sau, anh đừng đi quấy rầy cô ấy nữa."

"Hoàn Hoàn mang thai."

"Hoàn Hoàn mang thai..."

Câu nói này của Cố Bắc Thành không ngừng vang vọng trong đầu Mộ Tư, giống như sấm sét giữa trời quang làm đầu óc anh ta trống rỗng, thật lâu sau vẫn không phản ứng kịp.

Nhìn Mộ Tư lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, rốt cục Cố Bắc Thành cũng không đành lòng nói thêm nữa mà đẩy Mộ Tư đi đến cổng. Anh ta nghĩ, kỳ thật mình cũng cần thời gian để làm dịu sự cô đơn trong lòng.

Sau khi Mộ Tư rời đi không lâu, Chúc Văn Bội đã bưng bát thuốc dưỡng thai lên cho Thịnh Hoàn Hoàn, bà lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô: “Cháu đưa tay qua đây."

Thịnh Hoàn Hoàn ngoan ngoãn vươn tay ra.

Sau khi bắt mạch, Chúc Văn Bội lại nhẹ nhàng đè lên bụng Thịnh Hoàn Hoàn rồi nặng nề dặn dò: “Trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt, đừng xuống giường."

Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ lại nghiêm trọng như vậy nên sốt ruột nắm chặt tay Chúc Văn Bội: “Bà ngoại, có phải đứa nhỏ rất nguy hiểm không?"

"Cháu tĩnh dưỡng đàng hoàng là được, có ông bà ngoại ở đây thì sẽ không sao." Chúc Văn Bội sờ sờ tóc cô rồi bưng thuốc dưỡng thai cho cô: “Cháu uống chén thuốc này rồi ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi, cháu đừng nhọc lòng chuyện của công ty, để ba cháu đi quản lý đi, nếu như chảy máu thì lập tức nói với bà."

Bà ngoại đã nói như vậy chứng tỏ tình huống của đứa nhỏ rất nguy hiểm.

Thịnh Hoàn Hoàn không dám xem thường mà ngoan ngoãn uống chén thuốc Đông y đen thui đó, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống.

Cô vừa nằm xuống thì đã ngủ cả ngày, cơm tối là do Chúc Văn Bội đưa vào, trễ một chút lại uống một chén thuốc dưỡng thai.

Đám bạn nối khố Lăng Kha và Nam Tầm đều đến thăm cô, biết cô không có việc gì thì không đành lòng đánh thức cô mà tiến vào nhìn một cái rồi đi.

Có lẽ là ban ngày ngủ quá nhiều nên ban đêm cô lại không ngủ được.

Thịnh Xán đã trả điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này cô không buồn ngủ chút nào nên lấy điện thoại ra xem một chút, rất nhiều bạn bè nhắn tin hỏi thăm cô, thế là cô gửi một tin nhắn chung: "Tớ rất khỏe, cảm ơn mọi người đã quan tâm (Tươi cười)."

Tiếp đó cô lại đăng nhập Weibo, hai ngày này lượng fan hâm mộ của cô tăng chậm lại, tin nhắn cũng không nhiều bằng trước đó.

Ngược lại là Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi đang rất hot, nhờ vào biểu hiện ưu tú trên cuộc thi cúp hoa đào mà hai người đều tăng không ít fan.

Thịnh Hoàn Hoàn ấn vào cúp hoa đào xem cuộc thi mới nhất, biểu hiện của Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi trong trận đấu kỳ này đều đặc biệt ưu tú.

Nhất là Vương Vận Thi, cô ấy đã biểu hiện bản lĩnh vũ đạo siêu mạnh, thông thạo trình bày một con thiên nga trắng bị người yêu vứt bỏ, sự bi thương của cô ấy khiến khán giả phải xúc động.

Cả A Nhã và Văn Phương cũng khen ngợi điệu thiên nga trắng cô ấy múa không dứt miệng.

Ngược lại biểu hiện của Triệu Giai Ca hơi kém mấy phần.

Chỉ xét phương diện truyền cảm thôi thì Triệu Giai Ca đã không thành công, rất nhiều người xem nhắn lại nói cô ta nhảy quá lố, nóng lòng thể hiện bản lĩnh và thiên phú hơn người của mình nên lại làm mất đi ý cảnh.

Thịnh Hoàn Hoàn đóng video lại rồi mở phần mềm chat ra, Nam Tầm đã đăng một tấm ảnh vào group, đó là một cái đồng hồ bấm giây ghi lại tốc độ đường chạy mới nhất của Nam Tầm.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tốc độ của Nam Tầm đã tăng lên rất nhanh.

Nam Tầm lại nhắn: “Đã hơi tìm về được cảm giác năm đó, mấy ngày nay chị như sống lại, mặc dù tốc độ còn cần tăng lên, nhưng chị có tự tin tìm về trạng thái tốt nhất."

Thịnh Hoàn Hoàn nhắn một cái like: “Thật tuyệt!"

Lăng Kha và Hạ Tri Vi cũng lần lượt xuất hiện, nói với Nam Tầm xong lại nói đến chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó lại từ Thịnh Hoàn Hoàn tới Diệp Sâm.

Lăng Kha hỏi: “Chị Nam Tầm, cảm giác yêu đương với Diệp Sâm thế nào?"

Hạ Tri Vi: “Có thấy tim đập thình thịch không?"

Nam Tầm: “Hai nhãi ranh hỏi nhiều như vậy làm gì."

Lăng Kha: “Chị Nam Tầm xấu hổ, có phải chúng ta sắp phải đổi cách gọi anh ấy là anh rể không?"

Hạ Tri Vi gửi một cái emo "Ánh mắt tám chuyện" ra ngoài.

Nam Tầm: “Đừng ồn ào, hiện tại chị chỉ muốn nâng cao tốc độ, cố gắng đừng để mình làm nước nhà mất mặt, cái khác thì để sau. Hơn nữa chị và Diệp Sâm vừa xác định quan hệ, bây giờ nói những chuyện này còn quá sớm."

Hạ Tri Vi nói: “Chờ cuộc thi này bắt đầu thì em cũng tốt nghiệp, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem chị Nam Tầm thi đấu."

Lăng Kha lập tức hỏi: “Tri Vi, sau khi cậu tốt nghiệp sẽ về nước à?"

Hạ Tri Vi: “Về chứ, Tiêu Dịch cầu hôn tớ rồi, trở về tụi tớ sẽ cử hành hôn lễ."

Hạ Tri Vi và Tiêu Dịch vẫn luôn rất ngọt ngào từ cấp ba đến hiện tại, hiện tại rốt cục hai người cũng đơm hoa kết trái, Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm đều mừng cho cô ấy nên rối rít nói "Chúc mừng".

Lăng Kha lại cợt nhả hỏi: “Chẳng lẽ là cưới cho kịp sinh?"

Hạ Tri Vi gửi lên cái trừng mắt: “Cút, bà đây còn là gái trinh trắng."

Mọi người: “Từ cấp ba đến bây giờ... Tiêu Dịch nhịn giỏi thật!"

Hạ Tri Vi: “Cho nên tớ vừa tốt nghiệp là gả, sinh khỉ con cho anh ấy để không phụ anh ấy đã chờ tớ nhiều năm như vậy."

Nam Tầm: “... Nguyện vọng thật vĩ đại! ! !"

Lăng Kha: “Mọi người không hiểu được loại cún độc thân vui vẻ như tớ!"

Thịnh Hoàn Hoàn yên lặng nhìn các cô đùa giỡn, ánh mắt bất giác nhìn ra ngoài ban công.

Không có điện thoại, không có tin nhắn, cũng không thấy bóng dáng.

Hôm nay Lăng Tiêu sẽ không đến!

Lúc này điện thoại nhận được một tin nhắn, cô lập tức mở ra, không phải Lăng Tiêu mà là Đường Nguyên Minh mà cô không thể ngờ đến.

Đường Nguyên Minh gửi một tấm hình tới, đó là một vùng cây phong đỏ au.

Rất nhanh dưới hình ảnh lại có thêm hai hàng chữ: “Hoàn Hoàn, chăm sóc bản thân thật tốt, anh nhớ kỹ hết những lời em nói, chờ anh ổn định sẽ dẫn em đến Canada ngắm nhìn rừng phong đẹp nhất."

Điện thoại suýt rơi khỏi tay Thịnh Hoàn Hoàn, sắc mặt cô trắng bệch rồi lập tức block anh.

Cô hi vọng Đường Nguyên Minh vĩnh viễn đừng về Hải Thành, nếu anh về thì nhất định sẽ đánh một trận sống chết với Lăng Tiêu, cô không muốn nhìn thấy tình cảnh đó.

Mặc dù Thịnh Hoàn Hoàn hận Đường Nguyên Minh, nhưng cô không muốn anh chết, chỉ hi vọng anh vĩnh viễn đừng quay lại, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt cô và Lăng Tiêu.
Chương 557: Vẫn không chịu nhận đúng không?

Sau khi Lăng Tiêu rời khỏi Thịnh gia thì cả ngày đều ở công ty.

Kế hoạch tương lai của Lăng Thị xảy ra biến động rất lớn, dự án có thể hoãn lại đều phải hoãn, nhiệm vụ tiếp theo của họ chỉ có một.

Đó chính là giành hết dự án của tập đoàn Đường Thị và lật đổ nó.

Các thành viên của Lăng Thị lập tức điên cuồng, rốt cục Boss cũng muốn xuống tay với Đường Thị, họ là tinh anh thương nghiệp nên luôn chờ mong khiêu chiến, không cam lòng bình thường.

Những lúc như vậy cũng chứng minh thực lực và giá trị của họ.

Nhưng rất nhanh những tinh anh này đã bắt đầu phàn nàn, 8h, 10h, 12h, bây giờ sắp đến 1h sáng rồi mà họ còn phải tăng ca.

Gấp cỡ nào cũng phải nghỉ ngơi chứ, họ không phải cái máy!

Nhưng Lăng Tiêu không đi thì ai dám dừng lại?

Lúc kim giờ chỉ đến 2h thì cuối cùng Lăng Tiêu cũng đi ra khỏi văn phòng, đám người suýt đã lên tiếng reo hò.

Nhưng đã hơn nửa đêm rồi thì trả về nhà cái gì, đi qua đi lại cũng mất hết 2 tiếng, còn không bằng nằm úp lên bàn làm việc ngủ một giấc.

Sau khi Lăng Tiêu lên xe, Phùng Việt cẩn thận hỏi: “Boss, về Lăng Phủ sao?"

Lăng Tiêu mỏi mệt vuốt vuốt trán, hai mắt đỏ ké mỏi nhừ, một lát sau hắn mới trả lời: “Đến Thịnh gia."

Trên đường đi Lăng Tiêu nhắm mắt một lát, Phùng Việt giảm bớt tốc độ để hắn có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.

Khi Lăng Tiêu tỉnh lại đã là hai giờ sau, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không lập tức đẩy cửa xuống xe.

Đêm nay Lăng Tiêu không bước vào Thịnh gia mà tựa vào bên cạnh xe, nhìn phòng ngủ tối om của Thịnh Hoàn Hoàn mà hút điếu này đến điếu khác.

Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn vừa ngủ không bao lâu, cô để đèn đến 2h mới tắt, mà 4h Lăng Tiêu mới đến.

Khi Lăng Tiêu rời đi thì trời đã hơi sáng, xe lại chạy về Lăng Thị, lần này hắn không chợp mắt nữa.

Phùng Việt chỉ dùng nửa tiếng đã lái xe đến ngoài cửa Lăng Thị.

Ba ngày liên tục tiếp theo đều như thế, trừ công ty và ngoài cổng của Thịnh gia ra thì phần lớn thời gian Lăng Tiêu luôn làm việc và xã giao, thời gian ngủ rất ít.

Ngày thứ tư Lăng Tiêu tới hơi sớm, mới 11h, phòng của Thịnh Hoàn Hoàn vẫn còn sáng đèn, mãi đến 12h mới tắt.

Nửa giờ sau, Lăng Tiêu lưu loát leo tường đi vào.

Lăng Tiêu vừa vào thì Thịnh Hoàn Hoàn đã phát giác, còn ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người hắn.

Lăng Tiêu bước vào rồi ngồi xuống bên giường, mở cái đèn bàn trên tủ đầu giường lên rồi nhìn vào gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Mặt của cô khá gầy, nhưng trải qua mấy ngày điều dưỡng đã làm sắc mặt cô hồng hào lên rất nhiều, môi cũng hồng lên, ngũ quan càng có vẻ tinh xảo xinh đẹp.

Ánh mắt Lăng Tiêu dời từ gương mặt tinh xảo đến cái mũi cao cao, rồi lại từ mũi chuyển qua đôi môi xinh đẹp của cô.

Hình dáng đôi môi của cô rất đẹp, sắc môi cũng rất xinh, là dạng hồng hào khỏe mạnh, vân môi và sắc môi đều nhạt nên có vẻ đặc biệt mềm mại, óng ánh ướt át.

Tay Lăng Tiêu bất giác nâng lên rồi đặt lên gương mặt tinh tế của cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve một lát, ngón cái rơi vào mặt cô, lòng bàn tay quyến luyến mơn trớn trên đó.

Qua hồi lâu Lăng Tiêu mới thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào mặt cô.

Lỗ tai cô rất trắng rất đẹp, lông mi vừa dài vừa dày, mái tóc mềm mại đen nhánh choàng lên cổ cô và cả trên gối nằm, cứ như một mỹ nhân xinh đẹp đang say giấc nồng.

Thịnh Hoàn Hoàn biết hắn đang nhìn cô, nhưng cô không mở mắt ra, lúc này giả vờ ngủ càng dễ đối mặt hơn tỉnh táo.

Không biết qua bao lâu Lăng Tiêu mới tắt đèn rời đi.

Mùi rượu nồng nặc kia hoàn toàn bị không khí tràn vào đánh tan sau khi hắn rời đi không lâu, không gian yên tĩnh cứ như hắn chưa từng xuất hiện.

Thịnh Hoàn Hoàn mở mắt ra, nước mắt làm ướt cả áo gối...

Một tuần sau, Nam Tầm đã khôi phục trạng thái đỉnh cao trước kia, trong thời gian này Diệp Sâm vẫn luôn ở bên cô, tình cảm của họ có vẻ thân mật hơn rất nhiều.

Diệp Sâm còn nói ngày mai muốn mời các cô tụ họp.

Trải qua một tuần điều dưỡng làm tình hình của thai nhi đã ổn định lại, Chúc Văn Bội nói Thịnh Hoàn Hoàn có thể đi ra ngoài dạo một chút.

Cả tuần này Chúc Văn Bội thấy Thịnh Hoàn Hoàn luôn rầu rĩ không vui, Lăng Tiêu lại không thấy bóng dáng nên muốn cô ra ngoài giải sầu, cả ngày nằm trên giường không làm gì càng khiến tâm trạng bế tắc.

Thế là Thịnh Hoàn Hoàn đáp ứng ngày mai đi ăn liên hoan.

Đêm nay Lăng Tiêu tới rất sớm, mới 10h đã tiến vào từ ban công, trên người hắn mang đầy sương lạnh.

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa tắt đèn, cô vừa trả lời Nam Tầm xong, vừa buông điện thoại xuống thì nhìn thấy Lăng Tiêu. Hắn gầy, đôi mắt đầy tơ máu, trên gương mặt anh tuấn giảm đi chút lạnh lẽo cao ngạo tăng thêm chút mỏi mệt, thậm chí còn có vẻ sa sút.

Người đàn ông luôn lạnh lẽo vô tình đứng trên cao, bây giờ như biến thành người khác, mặc dù kiêu ngạo không giảm, nhưng lại như bị đẩy từ trên trời xuống thế gian, bị thế tục hỗn loạn dây dưa làm khó.

Lăng Tiêu đi đến bên giường của cô, hai người bốn mắt nhìn nhau lại không nói gì.

Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không biết phải nói gì với Lăng Tiêu: “Anh đến rồi à?" "Đã lâu không gặp?" "Một tuần qua anh đang bận cái gì?" Hay là: “Suy nghĩ thế nào rồi?".

Cô nói không nên lời, cho nên dứt khoát không hỏi gì cả.

Mà Lăng Tiêu có vẻ cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, họ nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng hắn đưa tay sờ sờ gương mặt gầy gò của cô rồi ngồi xuống bên giường: “Em gầy."

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Anh cũng gầy."

Ánh mắt của Lăng Tiêu rất chuyên chú, giọng nói rất dịu dàng: “Mấy ngày nay tôi bận chuyện của công ty, ngày mai tôi tới đi với em, em muốn đi chơi chỗ nào?"

Đường Thị đã không trốn thoát lòng bàn tay của hắn, những chuyện còn lại cứ giao cho Phùng Việt làm, hắn nhớ cô, muốn ở bên cạnh cô, dù họ không nói được gì cả.

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, gương mặt cọ cọ lòng bàn tay Lăng Tiêu như con mèo con: “Em không muốn đi đâu cả, ở lại đây cũng rất tốt."

Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ nheo mắt quyến rũ của Thịnh Hoàn Hoàn mà cuống họng lăn lộn, hai tay thon dài nâng mặt cô lên, ánh mắt lướt qua gương mặt quyến rũ rồi rơi vào đôi môi mịn màng của cô, kiềm lòng không đặng hôn xuống.

Nụ hôn này dịu dàng triền miên làm say lòng người, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại rất tỉnh táo, không tập trung say mê như Lăng Tiêu.

Hắn ấn cô xuống, môi bắt đầu dời xuống cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh của cô, nhưng lại không tiếp tục nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn mở mắt ra rồi thò tay níu lấy cổ Lăng Tiêu, chủ động đưa môi lên.

Nhưng lần này Lăng Tiêu lại hơi nghiêng mặt đi, môi của cô rơi lên khóe miệng của hắn.

Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn hiện lên vài phần lạnh lùng, đáy mắt rất trong trẻo, tiếp đó cô nắm lấy tay hắn dời nó đến phần bụng bằng phẳng của mình.

Thân thể Lăng Tiêu cứng lại, sau đó dời tay đi.

"Vẫn không chịu nhận đúng không?"

Câu nói này của Thịnh Hoàn Hoàn làm thân thể Lăng Tiêu căng cứng, hắn nhìn đôi mắt trong veo sáng tỏ của cô thì bỗng hiểu ra vừa rồi cô chỉ đang dò xét hắn.

Đôi mắt Lăng Tiêu càng đỏ, hắn cẩn thận cài nút áo cho cô rồi nắm lấy tay cô và khàn khàn nói: “Hoàn Hoàn, chúng ta bỏ đứa nhỏ này rồi bắt đầu lại từ đầu đi!"
Chương 558: Lăng Tiêu vẫn làm cô thất vọng

“Hoàn Hoàn, chúng ta bỏ đứa nhỏ này rồi bắt đầu lại từ đầu đi!"

Tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn từng chút từng chút vỡ vụn, hơi lạnh từ trái tim tràn ra toàn thân: “Cho nên đây chính là kết quả sau một tuần suy xét của anh?"

Lăng Tiêu nói: “Đúng."

"Nó là con của anh." Giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên lớn lên, đột nhiên rút tay khỏi lòng bàn tay hắn.

Lăng Tiêu đau đớn áy náy, nhưng lại rất kiên định: “Về sau chúng ta sẽ có đứa khác."

Hắn vẫn không thể đối mặt với cô, không thể đối mặt với đứa bé này.

Câu trả lời của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn triệt để nản lòng, cô nhìn hắn rồi lắc đầu, sắc mặt từ màu trắng chuyển thành màu tro tàn, trái tim từ tức giận đến lạnh lẽo, cuối cùng đã chết lặng: “Không, Lăng Tiêu, chúng ta không có khả năng có con nữa, đời này cũng không thể."

Đã tới mức độ này còn cần ở bên nhau sao?

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ ra ban công, lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu: “Nếu đã chán ghét như vậy thì cần gì miễn cưỡng? Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh."

"Hoàn Hoàn..."

"Tôi bảo anh đi."

Thịnh Hoàn Hoàn lại lạnh lùng lặp lại: “Tôi sẽ nhanh chóng xử lý đứa bé này, về sau anh không cần đến nữa."

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng Lăng Tiêu cũng không dễ chịu, nhưng hắn lại không cam lòng giữ lại đứa bé này, hắn đã suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng chỉ khi nào bỏ nó thì mới có thể triệt để nhổ bỏ cái gai trong lòng hắn.

Hắn biết quyết định này sẽ làm Thịnh Hoàn Hoàn thương tâm, nhưng nếu không nhẫn tâm nhổ nó đi thì cái gai này sẽ càng đâm càng sâu, khiến họ trở nên càng ngày càng xa cách.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn lại đuổi hắn đi thì Lăng Tiêu đứng lên: “Trước khi phẫu thuật cho tôi biết, tôi sẽ đi với em."

Lăng Tiêu để lại câu nói này rồi biến mất trong bóng đêm.

Từng giọt nước mắt trượt xuống gương mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, cô nhìn căn phòng trống rỗng rồi dùng hai tay nắm chặt lớp áo trước bụng.

Quả nhiên, Lăng Tiêu vẫn làm cô thất vọng.

Hắn không yêu cô, đủ loại hành vi trước đó chỉ là thiện cảm căn bản nhất, cởi bỏ chút thiện cảm này thì chẳng còn cái gì cả...

Sau khi đi ra từ Thịnh gia, Lăng Tiêu ho lên sặc sụa.

Một tuần qua hắn ngủ ít, ăn ít, lại dùng rất nhiều rượu và thuốc lá, thân thể căn bản không chịu được nên dạ dày đã đau vài ngày, hắn vẫn luôn làm lơ không quan tâm đến.

"Boss, tôi đưa anh đi bệnh viện." Phùng Việt nhìn Lăng Tiêu ho ra máu thì sợ hãi vội vàng đỡ hắn lên xe, chạy nhanh đến bệnh viện tư nhân.

Sau khi Lăng Tiêu lên xe không bao lâu thì đã hôn mê.

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn cả đêm không ngủ, cô nằm trên giường mở to mắt đến hừng đông.

Cô đang đưa ra một quyết định trọng đại, cô đồng ý bỏ đứa bé này, chỉ như vậy thì mới có thể cắt đứt hoàn toàn với Lăng Tiêu.

Trước kia trong lòng cô còn chờ mong với Lăng Tiêu nên mới chậm chạp khó quyết định, hiện tại cô đã triệt để hết hi vọng với người đàn ông này, khi nghĩ đến chuyện nên giữ hay bỏ đứa bé này thì cảm giác không đành lòng cũng nhạt đi.

Nhưng khi đưa ra quyết định này thì trong lòng cô vẫn rất áy náy, dù sao đứa nhỏ cũng vô tội!

Điều duy nhất có thể an ủi mình chính là thời gian mang thai còn ngắn, phôi thai mới là một cục máu, còn chưa hình thành sinh mệnh nên sẽ không cảm thấy đau đớn...

Sáng sớm hôm sau, Chúc Văn Bội bưng bữa sáng và thuốc dưỡng thai cho cô, cô ăn xong thì nằm xuống giường ngủ mê man.

Chạng vạng tối, Thịnh Hoàn Hoàn dùng đồ trang điểm che đi sắc mặt tái nhợt, sau đó lái xe đến Thịnh Thế Danh Môn.

Vừa đi vào sảnh thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được một tin nhắn, người gửi lại hiện ra tên "Anh Minh" .

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, không phải cô đã block anh rồi sao, sao anh còn có thể liên hệ với cô?

Cô lập tức ấn mở tin nhắn, trên đó chỉ có một câu: “Hoàn Hoàn, em gầy."

Giờ khắc này, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, cô xoay người nhìn chung quanh nhưng không phát hiện ai khả nghi.

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn thu được tin nhắn thứ hai, đó là một bức hình đồ ăn, trên cái bàn hình chữ nhật bày đầy các loại bánh ngọt tinh xảo.

Tiếp đó tin nhắn thứ ba tiến đến: “Một tuần qua anh luôn học làm điểm tâm ngọt, anh biết một thợ làm bánh rất thú vị làm bánh vừa đẹp lại vừa ngon, anh nghĩ Hoàn Hoàn nhất định sẽ thích."

Sự thâm tình này của Đường Nguyên Minh chỉ làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy ngạt thở, ánh mắt của cô lại đánh giá xung quanh vài vòng, sau đó bước nhanh vào thang máy.

Sau khi tiến vào thang máy, Thịnh Hoàn Hoàn lại block Đường Nguyên Minh, đồng thời xác nhận lại nhiều lần.

Thang máy lên mấy tầng rồi dừng lại, lúc này một bóng dáng mảnh khảnh đi đến, cô ấy ăn mặc đơn giản nhưng cũng rất thời thượng, trông rất sạch sẽ, làm người ta có cảm giác điềm tĩnh dịu dàng.

Hiển nhiên Vương Vận Thi cũng không ngờ sẽ gặp cô trong thang máy, sau khi kinh ngạc thì khẽ gật đầu với cô.

Thịnh Hoàn Hoàn trông thấy cô ấy đưa tay muốn ấn nút, nhưng khi thấy con số sáng lên thì thu tay lại, xem ra là muốn đi cùng một tầng.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên trong nhìn vào bóng lưng Vương Vận Thi, người phụ nữ này cao chừng một mét sáu hai, sáu hai, không cao lắm cũng không tính là thấp, eo nhỏ chân thẳng, tỉ lệ dáng người rất tốt.

Cô không khỏi nhớ tới dáng vẻ của cô ấy mặc đồ ba lê xoay tròn giữa sân khấu trên cúp hoa đào, cứ như một con thiên nga trắng nhẹ nhàng xinh đẹp, tao nhã.

Đại khái là phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn đang đánh giá mình nên Vương Vận Thi nghiêng người nhìn về phía cô: “Có hài lòng không Thịnh tiểu thư?"

Thịnh Hoàn Hoàn không chút chột dạ vì bị bắt quả tang, chỉ bình tĩnh cười nói: “Rất tuyệt!"

Vương Vận Thi có chút kinh ngạc, sau đó cười cười: “Cảm ơn, mạo muội hỏi một câu, Thịnh tiểu thư có xem cúp hoa đào mấy kỳ này không?"

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người phụ nữ thanh tú dịu dàng trước mắt, gương mặt và đôi mắt sạch sẽ của cô ấy làm người ta không chán ghét nổi: “Chỉ nhìn kỳ mới nhất thôi, biểu hiện của Vương tiểu thư rất tuyệt."

Vương Vận Thi cười nói: “Biết vì sao tôi lại hỏi cô không, bởi vì cô A Nhã luôn khen cô trước mặt chúng tôi, ánh mắt của cô ấy luôn rất bắt bẻ, cho nên tôi rất hiếu kì rốt cục trên người Thịnh tiểu thư có ma lực gì."

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ khẽ cười mà không trả lời.

Vương Vận Thi tiếp tục nói: “Cô biết không, tôi luôn hi vọng có thể trở thành học trò của cô A Nhã, nhưng cô ấy càng thưởng thức cô hơn, cho nên tôi cả gan xin cô tham gia cuộc thi cúp hoa đào, tôi rất chờ mong có thể phân cao thấp với cô trên sân khấu."

Nhìn đôi mắt trong veo của Vương Vận Thi, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ đến Triệu Giai Ca, chẳng lẽ lại là một "Triệu Giai Ca" ?

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã phủ định suy nghĩ này.

Từ tiểu học đến tiến sĩ Vương Vận Thi đã khiêm tốn hơn hai mươi năm, gần đây mới được mọi người biết đến nhờ cúp hoa đào, cô ấy và Triệu Giai Ca không phải cùng một loại người.

Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Tôi cũng rất tò mò vì sao Vương tiểu thư lại tham gia thi đấu."

Vương Vận Thi trả lời rất dứt khoát: “Bởi vì tôi có người mình thích, tôi muốn để anh ấy trông thấy khía cạnh ưu tú của tôi."

Trong không gian nhỏ hẹp đột nhiên có thêm chút mùi thuốc súng.

Bởi vì các cô đều hiểu người mà Vương Vận Thi nói đến là ai.

Lúc này thang máy ngừng lại, cánh cửa từ từ mở ra.

Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn thấy bóng dáng cao lớn bên ngoài mà lạnh nhạt nói với Vương Vận Thi: “Vậy Vương tiểu thư cố lên, tôi chúc cô và người trong suy lòng mình có được kết quả tốt."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom