• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (1 Viewer)

  • Chương 553-555

Chương 553: Anh cũng muốn giam lỏng tôi giống như Đường Nguyên Minh sao?

Nhưng sự dịu dàng này lại không phải thứ Thịnh Hoàn Hoàn muốn.

Thịnh Hoàn Hoàn lặng lẽ tránh khỏi tay Lăng Tiêu rồi chống người ngồi dậy, hơi lạnh lập tức tràn về hướng cô từ bốn phương tám hướng: “Lạnh quá."

Thịnh Hoàn Hoàn rùng mình một cái.

Lăng Tiêu cởi áo khoác trên người ra choàng lên người cô.

Mùi thuốc lá nồng nặc xông vào mũi, tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại: Rốt cuộc hắn đã hút bao nhiêu điếu thuốc?

Nếu như giữa họ có một chút niềm tin thì hắn sẽ biết cô là của hắn, con cũng là của hắn, sao lại đến mức phiền não như thế?

Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Lăng Tiêu rót nước và nặn sẵn kem đánh răng đưa cho cô.

Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu quan tâm chăm sóc cô như thế.

Lúc ăn cơm cực kỳ yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện.

Sau bữa ăn, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Lăng Tiêu: “Tôi muốn về nhà."

Ba và ông bà ngoại đang ở nhà chờ cô trở về.

Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt cô, đôi mắt thâm thúy cực kỳ sắc bén: “Tôi đưa em về, buổi chiều cùng tôi trở về Lăng Phủ đi."

Thái độ của hắn rất khép nép, giọng nói rất ôn hoà, nhưng lại không cho phép thương lượng.

Hắn muốn Thịnh Hoàn Hoàn trở về Lăng Phủ với mình, không biết Đường Nguyên Minh đã đi đâu, chỉ khi nào cô ở bên cạnh thì hắn mới an tâm được.

Nhưng đây chỉ là ý muốn của hắn, Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nhìn hắn mà hỏi: “Về Lăng Phủ với anh, lấy thân phận gì?"

Lăng Tiêu nói: “Chờ sinh đứa nhỏ ra thì chúng ta tái hôn."

Vì sao không phải hiện tại, mà phải chờ sinh đứa nhỏ ra?

Hiện tại cô chưa kết hôn mà có con, chẳng lẽ hắn suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ tới muốn cho cô và đứa nhỏ một danh phận sao?

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi hơi tái nhợt lên: “Vậy thì chờ sinh nó ra rồi bàn lại."

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

"Hoàn Hoàn."

Lăng Tiêu gọi cô một tiếng, nhưng bước chân của Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng lại chút nào.

Trên đường có người nhận ra cô, Thịnh Hoàn Hoàn không thể không tăng tốc, phần bụng còn hơi nhói đau, nhưng cô không thể dừng lại và cũng không muốn dừng lại.

Lăng Tiêu đuổi tới ra cửa bệnh viện mới đuổi kịp Thịnh Hoàn Hoàn, kéo lấy tay cô từ phía sau rồi hơi khom người bế cô lên.

Thịnh Hoàn Hoàn không giãy dụa, cô giơ một tay níu lấy cổ áo hắn, bình tĩnh mà kiên định nói: “Tôi muốn về Thịnh gia, không đi Lăng Phủ."

Lăng Phủ rất lớn, nhưng đó không phải là nhà của cô.

Phùng Việt dừng xe ở trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không trả lời Thịnh Hoàn Hoàn mà ôm cô lên xe.

"Về Lăng Phủ." Lăng Tiêu mặt không đổi sắc nói.

Trong nháy mắt đó, trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn không còn chút hồng hào nào nữa, giọng nói bình tĩnh lại xen lẫn sợ hãi mãnh liệt: “Anh cũng muốn giam lỏng tôi giống như Đường Nguyên Minh sao?"

Sự sợ hãi trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn làm tim Lăng Tiêu đau nhói, hắn trầm mặc mấy giây rồi mới đổi giọng: “Đến Thịnh gia."

Chiếc Rolls-Royce từ từ chạy về hướng Thịnh gia.

Thịnh Hoàn Hoàn tựa lưng vào ghế rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô đang nghĩ Lăng Tiêu sẽ không biến thành Lăng Hoa Thanh kế tiếp.

Nếu như sinh đứa nhỏ ra thì hắn nhất định sẽ mang nó đi xét nghiệm ADN, cho nên hắn nói chờ sinh nó ra thì họ lại tái hôn.

Cô biết đứa nhỏ này là của Lăng Tiêu, nhưng hắn không biết.

Hắn nói ra lời này chẳng phải là đã suy xét đến chuyện nếu như đứa nhỏ không phải của mình thì cô không có tư cách trở thành vợ hắn?

Lăng Tiêu nhìn một bên mặt tinh xảo của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng có cảm giác mệt mỏi đến cùng lực, hắn chỉ lo lắng chuyện lần này lại xảy ra nên mới muốn canh giữ bên cạnh cô.

Nhưng cô lại không hiểu được sự sợ hãi trong lòng hắn.

Trên đường đi hai người không nói câu nào.

Khi trở lại Thịnh gia, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên lệ rơi đầy mặt, vui quá mà khóc, Thịnh Xán thì nghẹn ngào nói không ra lời.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người ba đã già đi mấy tuổi trong vòng một đêm thì đôi mắt vừa cay vừa nóng lên: “Ba, xin lỗi đã làm mọi người lo lắng cho con."

Thịnh Xán lắc đầu, kiểm tra khắp người xem cô có bị thương hay không, sau khi tra xét mấy lần thì mới ôm cô nghẹn ngào nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Lần này Thịnh Hoàn Hoàn không bị thương nặng, chỉ có mấy vết cắt nhàn nhạt trên cổ tay và vết đạn bắn sượt qua cánh tay, cũng may Thịnh Xán không phát hiện.

Một hồi lâu, tâm tình của họ mới bình tĩnh trở lại.

Thịnh Tư Nguyên nhìn về phía Lăng Tiêu trầm mặc đứng cách đó không xa lại làm người ta không thể coi nhẹ mà hỏi: “Là cậu đã cứu Hoàn Hoàn sao?"

Thịnh Xán và Chúc Văn Bội đều nhìn về Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu không trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn bị Trần Vân Phàm bắt cóc, người cứu cô không phải hắn mà là Đường Nguyên Minh.

Hắn chỉ đoạt lại cô từ trong tay Đường Nguyên Minh mà thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn trả lời thay Lăng Tiêu: “Vâng, là anh ta cứu con khỏi tay Đường Nguyên Minh."

Mấy người Thịnh Xán ngẩn ra, tại sao là cứu cô khỏi tay Đường Nguyên Minh?

Chẳng lẽ Hoàn Hoàn bị bắt cóc có liên quan đến Đường Nguyên Minh?

Thịnh Xán nặng nề hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, lời này là có ý gì, không phải con bị Trần Vân Phàm bắt cóc sao, sao lại liên quan đến A Minh?"

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn giấu diếm người nhà, sự đáng sợ của Đường Nguyên Minh vượt qua tưởng tượng của họ, cô nói ra mới có thể làm họ đề phòng.

Còn những chuyện không ra gì kia thì cô không kể cho họ, chỉ nói Đường Nguyên Minh cầm tù cô, muốn mang cô ra nước ngoài.

Thịnh Xán nghe xong thì lập tức lộ ra vẻ mặt khó tin: “Sao A Minh lại làm ra chuyện này?"

Đường Nguyên Minh là đứa nhỏ ưu tú, ông ấy nhìn anh lớn lên, sao đột nhiên lại biến thành ma đầu giết người không chớp mắt?

Thịnh Tư Nguyên không có nhiều tình cảm với Đường Nguyên Minh nên liên tục nói: “Cậu ta nhìn có vẻ không tệ, không ngờ đằng sau lại có bộ mặt đáng sợ như vậy, may mà chái không chọn cậu ta."

Chúc Văn Bội cũng rất sợ hãi, nhịn không được tiến lên ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn: “Cháu ngoan, chắc cháu sợ lắm."

Sau một hồi giải thích, họ thấy sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không tốt nên bảo cô lên lầu nghỉ ngơi.

Sau đó Thịnh Xán hỏi Lăng Tiêu những chuyện liên quan tới vụ án, dù sao cũng chết năm mạng người, là vụ án lớn, hiện tại Đường Nguyên Minh đã bỏ đi, ông ấy sợ Thịnh Hoàn Hoàn từ người bị hại biến thành kẻ bị tình nghi.

"Bác trai yên tâm, sẽ không hoài nghi đến Hoàn Hoàn." Lăng Tiêu giải thích với Thịnh Xán: “Nếu Đường Thắng Văn muốn bảo vệ Đường Nguyên Minh thì nhất định sẽ kiếm kẻ chết thay, ông ta không dám động vào Hoàn Hoàn."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cuối cùng Thịnh Xán cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại than thở: “Sao A Minh lại hồ đồ như vậy, cứu Hoàn Hoàn thì mang đám người xấu kia đến cục cảnh sát là được, sẽ có pháp luật chế tài chúng, tại sao phải tự mình ra tay?"

Cứu người lại biến mình thành tội phạm giết người.

Chúc Văn Bội thấy sắc mặt Lăng Tiêu không đúng thì lập tức nói: “Hoàn Hoàn bị kinh sợ, cậu đi lên với con bé đi!"

Lăng Tiêu gật đầu rồi sải bước chân thon dài lên lầu.

Sau khi Lăng Tiêu đi, Chúc Văn Bội nhíu mày lại nói với Thịnh Xán: “Con nói nhiều như vậy làm gì, không thấy sắc mặt Lăng Tiêu không đúng sao?"

Thịnh Xán không hiểu nổi: “Con nói cái gì?"

Ông ấy chỉ than thở Đường Nguyên Minh không nên hồ đồ như vậy, ông ấy có nói gì đâu chứ!

Thịnh Tư Nguyên cũng nói: “Ba thấy hai đứa nhỏ không thích hợp, trên người Lăng Tiêu có mùi thuốc lá nồng nặc, sắp cay mũi chết người đến nơi rồi."
Chương 554: Tạm thời rời xa đều tốt cho cả hai

Chúc Văn Bội cau mày: “Cũng không biết đã hút bao nhiêu, trước đó cậu ấy đến trên người luôn sạch sẽ thơm tho, mẹ còn tưởng cậu ta không hút thuốc. Ai, mấy ngày nay thật là sầu chết chúng ta!"

Thịnh Xán: “..."

Chẳng lẽ chỉ có ông ấy chậm tiêu nên không phát hiện?

Thịnh Hoàn Hoàn vừa trở về phòng nằm xuống thì bụng vẫn còn nhói đau, cũng không biết có phải do hôm qua bị thương hay không.

Lăng Tiêu đẩy cửa tiến vào rồi đi đến bên giường Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn người giả vờ ngủ trên giường mà nói: “Hoàn Hoàn, tôi muốn trở về, em có muốn về với tôi không?"

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời hắn, cô cảm thấy hắn đứng bên giường cô một lúc lâu rồi mới rời đi.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô cũng không mở mắt ra.

Qua thật lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn mới đứng dậy đi vào phòng tắm, cô chà xát người mình từ đầu đến chân một lần, lúc đi ra cả người đã đỏ bừng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của người hầu: “Đại tiểu thư, Nhị thiếu gia của Cố gia đến, đang ở dưới lầu!"

Bắc Thành?

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Cô mời anh ấy đi lên."

Sau khi nói với người hầu thì Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thay bộ áo ngủ kín mít.

Hiện tại cô đặc biệt cần một người tới nghe cô thổ lộ nghi ngờ trong lòng, Cố Bắc Thành lớn lên cùng cô chính là người lắng nghe tốt nhất.

Đã quá lâu Thịnh Hoàn Hoàn không trò chuyện với Cố Bắc Thành, hoặc do anh ta giấu tình yêu của mình quá tốt nên cô đã quên anh từng thích mình.

Rất nhanh tiếng đập cửa đã truyền đến: “Hoàn Hoàn."

"Mời vào." Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống ghế sa lon.

Cố Bắc Thành ôm một bó hoa Tulip hồng tiến vào.

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Lại là Tulip, sao anh chưa bao giờ đổi loại hoa khác vậy?"

"Em không thích sao?"

"Thích." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhận lấy hoa.

Cố Bắc Thành đưa mắt dò xét trên người cô rồi mới ngồi xuống bên cạnh: “Em không bị thương chứ?"

Thịnh Hoàn Hoàn vén tay áo lên: “Một chút này có tính không?"

Ánh mắt Cố Bắc Thành sầm xuống, mặc dù mấy vết thương kia không sâu, nhưng chúng nằm trên làn da non mịn trắng ngần của cô lại đặc biệt chướng mắt: “Mặc dù không sâu, nhưng cũng phải thoa thuốc đàng hoàng, nếu không sẽ để lại sẹo."

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu rồi cường thế nhếch môi lên: “Đương nhiên, anh cũng biết em luôn thích chưng diện nhất."

Cố Bắc Thành cười nói: “Ừm, không chỉ thích chưng diện, còn điệu đà."

Từ ngày đầu tiên anh ta gặp cô ở nhà trẻ thì cô đã là cô bé rất ăn diện, đặc biệt kiêu ngạo vì vẻ đáng yêu của mình.

Mặc dù sau khi lớn lên đã thu lại không ít, nhưng trong máu vẫn mang theo sự kiêu ngạo tự tin đó.

Thịnh Hoàn Hoàn không phản bác, trước kia cô thật sự rất điệu đà.

Cố Bắc Thành lại hỏi: “Anh nghe bác trai nói đến chuyện của Đường Nguyên Minh, vừa rồi lúc vào có gặp Lăng Tiêu ở bên ngoài, có phải em và anh ta xảy ra chuyện gì rồi không?"

Thịnh Hoàn Hoàn luôn kể mọi chuyện với Cố Bắc Thành lại trầm mặc một lát, cô tựa lưng vào ghế, bắt đầu kể nổi khổ trong lòng cho Cố Bắc Thành nghe: “Bắc Thành, nếu như người phụ nữ anh yêu xảy ra quan hệ với người đàn ông khác, nhưng cô ấy bị ép thì anh còn chấp nhận cô ấy không?"

Tim Cố Bắc Thành siết chặt: “Đường Nguyên Minh đã..."

"Trừ bước cuối cùng ra thì chuyện nên làm đều đã làm." Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, cuống họng khẽ động mấy lần: “Hôm qua Lăng Tiêu gọi điện thoại đến, Đường Nguyên Minh cố ý hôn em và xé quần áo của em, anh ta muốn Lăng Tiêu hiểu lầm em và anh ta đã xảy ra quan hệ."

Cố Bắc Thành siết chặt nắm đấm, anh ta không ngờ Đường Nguyên Minh lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy với Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ lại những hành động đêm qua của Lăng Tiêu thì lòng như đao cắt: “Tối hôm qua Lăng Tiêu vừa về đến đã cởi quần áo của em, anh ta trông thấy dấu vết trên người em, cảm thấy em đã dơ bẩn rồi."

Đáy mắt Cố Bắc Thành tràn đầy đau đớn, anh ta đưa sờ sờ đầu cô rồi dịu dàng mà kiên định nói: “Cho anh ta thêm chút thời gian, anh nghĩ anh ta sẽ suy nghĩ rõ ràng."

"Cho nên anh cũng cảm thấy khó chấp nhận đúng không?" Thịnh Hoàn Hoàn hai mắt ra, nhìn Cố Bắc Thành trừng trừng.

"Ai cũng rất khó chấp nhận chuyện này." Cố Bắc Thành trả lời rất đúng trọng tâm: “Em đổi vị trí suy nghĩ thử, nếu Lăng Tiêu bị người ta bỏ thuốc rồi xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác thì em có thể không thèm để ý, cảm thấy không sao không?"

Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hiện ra hình ảnh Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ triền miên, sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi: “Không thể."

Mặc dù không phải do hắn tự nguyện, mặc dù cô sẽ tha thứ cho hắn, nhưng trong lòng nhất định sẽ có cái gai đâm.

Hình như cô đã hơi hiểu được tâm tình của Lăng Tiêu.

Mặc dù Lăng Tiêu cũng tự trách, cũng đau lòng, nhưng trong lòng vẫn có cái gai.

"Nhưng nếu em đủ yêu anh ta, không muốn mất đi anh ta thì sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để chiến thắng nó, lãng quên nó." Cố Bắc Thành tiếp tục nói: “Bởi vì so với mất đi thì những chuyện khác đều không có ý nghĩa gì, cho nên em cho anh ta thêm một chút thời gian, anh ta sẽ chiến thắng vướng mắc trong lòng mình."

"Nhưng anh ta không tin em." Mắt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ rực lên: “Em giải thích hai lần mà anh ta không tin một câu nào. Còn cảm thấy đứa nhỏ trong bụng em là của Đường Nguyên Minh."

Đôi mắt Cố Bắc Thành bỗng ảm đạm đi: “Em mang thai rồi sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, ánh mắt luôn nhìn vào bó hoa Tulip trong tay nên không phát hiện vẻ đau thương trong mắt Cố Bắc Thành: “Vâng, em có con với Lăng Tiêu, nhưng anh ta không tin đây là con của mình, còn nói chờ sinh đứa nhỏ ra thì mới tái hôn."

Cô có thể lý giải sự khó chịu trong lòng Lăng Tiêu, nhưng hắn không tin cô, đứa nhỏ vốn là niềm vui bất ngờ này lại trở thành cái gai không nhổ đi được trong lòng họ.

Cố Bắc Thành nghe xong thì nhíu chặt mày lại: “Lăng Tiêu nói như vậy sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Rất quá đáng đúng không?"

Cố Bắc Thành nói: “Hai người trải qua quá ít chuyện, niềm tin chỉ được sinh ra khi hiểu rõ về nhau, ngoài ra còn do không đủ yêu."

"Anh nói đúng, kỳ thật đâu có phức tạp như vậy, chỉ là không đủ thích, không đủ yêu, không cần nhất định là em mà thôi." Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu rồi cười nhạt với Cố Bắc Thành: “Cũng may anh ta không bảo em lập tức phá thai, em quyết định sinh nó ra, nếu như anh ta không muốn thì em tự nuôi nó."

Cố Bắc Thành rất đau lòng: “Vậy anh làm ba nuôi của nó vậy."

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Nó nên gọi anh là chú, ba nuôi quá khó nghe."

Cố Bắc Thành nghiêm túc đối đáp: “Anh lớn hơn em mấy tháng, em gọi anh là anh nên nó phải gọi tôi là cậu, sao lại là chú chứ?"

"Vậy thì gọi anh là cậu." Nói xong, khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn hơi rũ xuống: “Bắc Thành, em muốn rời xa anh ta một thời gian, tụi em đều cần thời gian để tỉnh táo lại."

"Giờ em không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào, anh ta cũng vậy, tụi em ngồi bên nhau mà không có gì để nói, sự im lặng này làm người ta ngạt thở và quá xấu hổ."

Cô cần thời gian giảm xóc, Lăng Tiêu cũng cần.

Cho nên họ tạm thời đừng gặp mặt đều tốt cho cả hai.

Lấy trạng thái hiện tại của họ mà miễn cưỡng làm bạn chỉ đẩy đối phương đi càng ngày càng xa, như Cố Bắc Thành đã nói, Lăng Tiêu cần thời gian để chấp nhận, vậy cô sẽ cho hắn thời gian.
Chương 555: Vì sao Hoàn Hoàn lại nhẫn tâm như thế

"Vậy em phải nói rõ ràng với anh ta." Cố Bắc Thành nói xong thì dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà Hoàn Hoàn, đứa nhỏ cần một gia đình tràn ngập tình yêu, không cần một mái nhà miễn cưỡng kết hợp với nhau vì sinh ra nó, lần này em phải suy nghĩ cho kỹ rốt cuộc giữa mình và Lăng Tiêu tồn tại vấn đề gì."

Thịnh Hoàn Hoàn hiểu ý của Cố Bắc Thành, cô nói: “Anh yên tâm, nếu như em muốn cưới thì sẽ không vì chỉ cho đứa nhỏ một ngôi nhà hoàn chỉnh."

Cô phải suy nghĩ thật kỹ vấn đề tồn tại giữa cô và Lăng Tiêu, vì sao tình cảm của họ không chịu nổi khảo nghiệm như thế, vì sao niềm tin giữa họ lại ít ỏi như vậy.

Lúc này tiếng đập cửa truyền đến từ bên ngoài: “Đại tiểu thư, Mộ thiếu đến."

Mộ Tư?

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, không nóng không lạnh trả lời một câu: “Biết rồi."

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại co quắp trên ghế sa lon, không có ý đứng dậy.

"Em không muốn gặp anh ta sao?" Cố Bắc Thành hỏi.

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng trả lời: “Em biết anh ta quan tâm em, nhưng hiện tại em không khoẻ lắm nên không muốn xuống lầu, cũng không cần thiết gặp mặt anh ta."

Rất nhanh chân của Mộ Tư sẽ khôi phục như lúc ban đầu, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn vướng mắc gì với anh ta nên họ cũng không cần tiếp tục gặp mặt nữa.

Giờ khắc này Cố Bắc Thành đã hiểu Thịnh Hoàn Hoàn là một người rất nhẫn tâm.

Mộ Tư phản bội tổn thương cô quá sâu, cô sẽ không tha thứ cho anh ta, không có khả năng thản nhiên như không có việc gì mà tiếp tục qua lại, dù chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.

"Nếu em không khoẻ thì nằm nghỉ ngơi đi." Cố Bắc Thành đưa tay đỡ Thịnh Hoàn Hoàn dậy từ ghế salon đi đến bên giường nằm xuống, cẩn thận đắp mền cho cô rồi cười khẽ và nói: “Em nghỉ ngơi đi, hôm nào anh sẽ trở lại thăm em, đến lúc đó anh muốn nhìn thấy một Thịnh Hoàn Hoàn nhảy nhót tưng bừng."

Thịnh Hoàn Hoàn khẽ gật đầu: “Được!"

Sau khi Cố Bắc Thành xuống lầu thì nhìn thấy Mộ Tư quỳ trên mặt đất, trông anh ta có vẻ không tốt, sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi.

Bên cạnh Mộ Tư có một chiếc xe lăn, một tay của anh ta nắm chặt tay vịn xe lăn mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể.

"Được rồi, đứng lên đi!"

Thịnh Xán lạnh lùng nhìn Mộ Tư quỳ trên mặt đất: “Mộ Tư, cậu không cần phải làm như vậy, tôi giam lỏng người trong lòng cậu ba tháng, cậu vứt bỏ Hoàn Hoàn trong hôn lễ, ân oán giữa chúng ta đã thanh toán xong."

Ba chữ người trong lòng này do Thịnh Xán nói ra như con dao đâm vào trái tim Mộ Tư.

Mộ Tư cố chịu đựng đau đớn trên đùi mà di chuyển về phía trước, áy náy quỳ trước mặt Thịnh Xán: “Bác trai, bác chỉ dạy cháu mấy năm, như người thầy người cha của cháu, ân trọng như núi. Còn có Hoàn Hoàn, cô ấy bỏ ra quá nhiều vì cháu, đời này sợ là không còn ai thật lòng đối đãi với cháu như cô ấy, là cháu hổ thẹn với hai người."

"Ân trọng như núi à? Không dám nhận." Thịnh Xán cười lạnh, nhưng trên mặt lại không có vẻ oán trách và hận thù gì: “Mộ Tư, tôi dạy bảo cậu chỉ vì cậu là người do con gái tôi chọn trúng, tôi xem cậu như con rể tương lai. Tôi ra sức bồi dưỡng cậu chỉ vì muốn cuộc sống sau này của con gái mình vô tư vô lự, không liên quan gì đến bản nhân cậu cả."

"Nếu cậu và Hoàn Hoàn đã chia tay thì chúng ta càng không có liên quan gì. Tôi nghe nói chân của cậu lành lại không dễ dàng, mau đi về tĩnh dưỡng đi, tôi và Hoàn Hoàn đều rất khoẻ, cám ơn cậu quan tâm."

Thái độ của Thịnh Xán làm lòng Mộ Tư như đao cắt.

Người đàn ông này đã từng như một người cha hiền hòa sờ đầu anh ta và nói: “Không sao, thất bại còn có thể làm lại, cháu rất ưu tú, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình."

Những lúc như vậy, Thịnh phu nhân sẽ bưng một đĩa hoa quả hoặc điểm tâm tới: “Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi, A Tư thông minh mà, đừng vội vã quá."

Để tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay vợ chồng Thịnh Xán thật sự rất tốt với Mộ Tư, coi anh ta như con ruột, nơi này như ngôi nhà của anh ta.

Lúc trước anh ta bị hận thù che mắt nên cảm thấy Thịnh Xán cầm tù Bạch Tuyết, ép mình và Thịnh Hoàn Hoàn mau chóng thành hôn là chơi anh ta như khỉ.

Hơn nữa anh ta nợ Bạch Tuyết nên lúc đầu đặc biệt hận Thịnh Xán.

Lúc đó anh ta căn bản không suy nghĩ đến chuyện về sau phải đối mặt với Thịnh Xán và Thịnh Hoàn Hoàn như thế nào.

Hiện tại Mộ Tư mới biết được không có quan hệ với Thịnh Hoàn Hoàn thì mình và Thịnh Xán chỉ là người xa lạ quen thuộc, anh ta và Thịnh gia chẳng có liên hệ gì cả.

"Cháu biết rồi bác trai, cảm ơn nhiều năm qua bác đã dạy bảo." Mộ Tư gục đầu xuống dập đầu lạy Thịnh Xán ba cái, sau đó run run rẩy rẩy ngồi lại lên xe lăn, đưa mắt liếc nhìn trên lầu.

Từ đầu đến cuối cửa phòng ngủ của Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn đóng chặt.

Cố Bắc Thành có chút không đành lòng nên đi tới: “Đừng nhìn, cô ấy sẽ không xuống đâu."

Kỳ thật trước khi đến Mộ Tư đã nghĩ tới kết quả này, cô và Lăng Tiêu mang Tô Quy đến trị chân cho anh ta là muốn triệt để cắt đứt dây dưa giữa họ.

Bây giờ chân của anh ta sắp khôi phục, chỉ việc trò chuyện tối thiểu nhất mà cô cũng không muốn.

Cố Bắc Thành đẩy Mộ Tư ra khỏi Thịnh gia.

Sau khi ra ngoài, Mộ Tư đè tay Cố Bắc Thành lại: “Tôi muốn đi thắp nén nhang cho bác gái."

Cố Bắc Thành đẩy Mộ Tư ra sau núi, Mộ Tư nhịn không được hỏi anh ta: “Hoàn Hoàn... Cô ấy khoẻ chứ?"

Cố Bắc Thành bình tĩnh trả lời: “Cô ấy rất khoẻ, anh yên tâm."

Mộ Tư nghiêng mặt qua nhìn căn biệt thự quen thuộc trước mặt, có chút suy sụp mà hỏi Cố Bắc Thành: “Bắc Thành, chẳng lẽ tôi không có cả tư cách quan tâm cô ấy như bạn bè sao?"

Cố Bắc Thành im lặng: “Mộ Tư, nếu như lúc trước khi bác trai xảy ra tai nạn, anh chịu dừng xe lại, không vứt bỏ cô ấy thì tôi nghĩ cô ấy không đến mức nhẫn tâm như thế."

Mộ Tư nắm chặt tay vịn, khàn khàn tự trách: “Lúc ấy tôi bị hận thù che mắt."

Hiện tại tuy Mộ Tư đáng buồn, nhưng tình cảnh Thịnh Hoàn Hoàn gặp phải làm Cố Bắc Thành không thương hại anh ta nổi: “Ngày đó bác trai xảy ra tai nạn, bác gái sinh non, khi Hoàn Hoàn bất lực nhất, cần anh nhất thì anh lại vứt bỏ cô ấy. Anh không trải qua sự đau đớn và tuyệt vọng của cô ấy thì làm sao có thể hiểu được hiện tại vì sao cô ấy nhẫn tâm như vậy?"

Mộ Tư không phản bác được.

Anh ta biết Thịnh Xán bị tai nạn xe, anh ta có phanh lại theo phản xạ, nhưng sau một hồi do dự thì cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn rời đi.

Tai nạn xảy ra là do anh ta huỷ hôn nên ở lại chỉ bị người ta trách cứ chửi rủa, lúc ấy anh ta không cảm thấy mình sai, anh ta không cần thiết ở lại tiếp nhận những thứ này.

Hiện tại anh ta mới biết lựa chọn trong nháy mắt đó làm Thịnh Hoàn Hoàn tổn thương lớn đến bao nhiêu.

Không phải Thịnh Hoàn Hoàn quá nhẫn tâm, mà là anh ta quá tuyệt tình, tự tay hủy đi chút tình nghĩa cuối cùng giữa họ.

Mộ Tư thắp nhang cho Thịnh phu nhân rồi sám hối trước mộ bà.

Cố Bắc Thành đứng phía sau anh ta, nhớ lại khuôn mặt nhỏ tuyệt vọng bất lực lúc ấy của Thịnh Hoàn Hoàn khi ngồi ngoài phòng phẫu thuật.

Anh ta đột nhiên hiểu vì sao Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt tình như thế, là Mộ Tư không đáng tha thứ, dù hiện tại anh ta hối hận thế nào, cố gắng cứu vãn ra sao cũng không thể xoá bỏ được tổn thương ban đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom