• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (5 Viewers)

  • Chương 267-269

Chương 267: Lấy thân phận của con thì muốn dạng phụ nữ nào mà không có

Lăng Hoa Thanh nghiêng mặt đi nhìn về phía Lăng Tiêu, ánh mắt dừng lại trên bờ môi bị cắn rách của hắn, miệng ông ta mím thành một đường, vài giây sau thì nhắm mắt lại, đôi tay dưới lớp chăn đã siết chặt.

“Đi ra ngoài.” Lăng Tiêu đi vào, nhìn về hướng Lam Nhan mà lạnh nhạt nói, mang theo sự chán ghét không chút che giấu.

Lam Nhan ngẩn người, sau đó chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng nói với Lăng Hoa Thanh đang nhắm nghiền hai mắt: “Bác trai, lát nữa cháu lại đến chăm sóc bác.”

Lăng Hoa Thanh không nâng mí mắt lên một cái.

Sau khi Lam Nhan ra ngoài, Lăng Tiêu đi đến bên giường Lăng Hoa Thanh: “Ba, con lột quýt cho ba, con nhớ ba thích ăn quýt.”

Rốt cuộc Lăng Hoa Thanh cũng mở mắt ra, đáy mắt đều là lửa giận và thất vọng: “Ba bảo con cách xa cô gái kia một chút, tránh xa nó ra, vì sao con lại không nghe?”

Giọng Lăng Hoa Thanh không thể khắc chế mà càng lúc càng lớn: “Con đã quên tại sao ba vào tù sao? Nó là con gái của Thịnh Xán, con muốn nó luôn ở Lăng gia sao? Huống chi ba thấy nó cũng không phải thứ phụ nữ an phận, chẳng lẽ con cũng muốn sống hèn nhát như ba sao?”

Lăng Tiêu lột quả quýt trong tay, bình tĩnh nói với Lăng Hoa Thanh: “Ba, con không phải ba, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phải An Lan.”

Lửa giận trong mắt Lăng Hoa Thanh hơi tắt, còn lại chỉ là thất vọng vô tận và gợn sóng ẩn sau sự thất vọng đó: “Cho nên con sẽ không ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn phải không?”

Lăng Tiêu đưa quả quýt đã lột xong qua, thản nhiên nhìn thẳng vào Lăng Hoa Thanh: “Sẽ ly hôn, con sẽ mau chóng kết thúc cuộc hôn nhân này, cho nên hy vọng về sau ba đừng làm tổn thương sức khoẻ của mình nữa, không đáng.”

Nghe Lăng Tiêu nói thế, gợn sóng ẩn trong đáy mắt Lăng Hoa Thanh mới thoáng rút lui: “Nếu quyết định thì sáng mai lập tức đi ly hôn đi.”

“Hôm nay là cuối tuần.”

“Cuối tuần cũng có cách, lấy thân phận của con thì chỉ cần một cú điện thoại.”

Lăng Tiêu trầm tĩnh không gợn sóng mà trả lời Lăng Hoa Thanh: “Ba, nếu đã quyết định thì cần gì để ý một hai ngày, đối với con thì hai ngày hay một tháng có gì khác nhau?”

Vẻ mặt Lăng Tiêu như đang nói đến một người chẳng quan trọng, hai ngày hoặc là một tháng có gì khác nhau?

Rốt cuộc giọng của Lăng Hoa Thanh cũng buông lỏng: “Ba chỉ lo con bị nó mê hoặc, thủ đoạn của đàn bà thường khó lòng phòng bị, sự dịu dàng của họ cuối cùng sẽ biến thành vũ khí đáng sợ nhất.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Yên tâm đi ba, con hiểu rõ trong lòng, sẽ không làm ba nhọc lòng vì chuyện của con nữa.”

Lăng Hoa Thanh nhìn lên bờ môi bị cắn rách của Lăng Tiêu, ánh mắt lại trở nên sắc bén, lại nói lời thấm thía: “Tiêu Nhi, Hải Thành này có rất nhiều cô gái xinh đẹp, lấy thân phận của con thì muốn dạng gì không có? Đàn ông bạc tình một chút mới không có uy hiếp, người không có uy hiếp mới không bị tổn thương.”

Lăng Tiêu nhếch môi: “Con hiểu ý ba.”

Thấy cuối cùng Lăng Tiêu cũng nghe lọt lời mình nói, ông ta mới đưa nhận lấy quả quýt đã lột xong, đồng thời hành động này cũng đại diện cho tha thứ.



Thịnh Hoàn Hoàn đứng trong thang máy như bị rút mất linh hồn: Vì sao Lăng Tiêu lại hôn cô, không phải hắn nói muốn ly hôn sao, như vậy tính là gì?

Thang máy tự động đóng rồi lại mở, người vào rồi lại đi, lặp lại rất nhiều lần cô mới đi ra khỏi thang máy.

Phía trước có một người đàn ông trẻ đang gọi điện thoại, hùng hùng hổ hổ mà đi tới thang máy: “Không phải sao? Con mẹ nó thật quá xui xẻo, ông đây mới mua xe, hơn nửa đêm bị người ta quẹt trầy, mà còn là xe cảnh sát đang phá án...”

“May mà chỉ bị trầy, nếu làm chậm trễ tôi xem cuộc đua quốc tế thì dù là cục trưởng ông cũng muốn liều mạng với họ. Nhưng chiếc xe kia thật quá tuyệt luôn, xẹt một tiếng đã lao qua, nếu không phải nghe thấy tiếng còi thì tôi còn không biết là xe cảnh sát, nếu có thể so với anh ta một trận thì lần này tôi bị hại cũng đáng giá.”

Người đàn ông trẻ hùng hùng hổ hổ đi tới, trùng hợp va phải Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa tỉnh táo lại.

Thịnh Hoàn Hoàn loạng choạng, thân thể ngã về phía sau, cũng may người kia tay mắt lanh lẹ, lập tức đỡ lấy cô: “Tiểu thư, đi đường phải nhìn chứ.”

Thịnh Hoàn Hoàn đứng vững lại thì vội xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Người kia thấy rõ ngũ quan của Thịnh Hoàn Hoàn thì đáy mắt xẹt qua một tia trầm trồ, sau đó biến thành nghi hoặc, cuối cùng nghi hoặc biến thành khiếp sợ: “Cô là Thịnh Hoàn Hoàn?”

“Anh quen tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông trước mặt, phát hiện càng nhìn càng quen mắt, sau đó cô đơn trong lòng cô trở thành hư không.

Người trước mặt chính là Lý Vệ Lâm mà cô muốn tìm!

Cô có tám phần nắm chắc có thể lôi kéo được Tương Tuấn Tài, còn lại là Lý Vệ Lâm và An Gia Thụ tương đối khó giải quyết, không ngờ Lý Vệ Lâm lại tự mình đưa tới cửa, thật là trời cũng giúp cô.

Lý Vệ Lâm vội tắt điện thoại, tươi cười rực sáng với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô chính là tiểu thư đứng đầu Hải Thành, rất ít ai không quen biết cô! Nhìn cô ngoài đời xinh đẹp hơn mấy tấm ảnh trên báo lá cải nhiều.”

“Vậy sao, cảm ơn khen ngợi.” Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe được quá nhiều những lời khen này nên không có cảm giác gì, cô cười cười với Lý Vệ Lâm: “Thực trùng hợp, tôi cũng biết Lý Vệ Lâm tiên sinh, anh ngoài đời đẹp trai hơn trên giấy chứng nhận nhiều.”

Lý Vệ Lâm nghi hoặc: “Giấy chứng nhận?”

Thịnh Hoàn Hoàn thành thật nói: “Không dám giấu giếm, tôi từng điều tra anh, tập đoàn Thịnh Thế rất cần nhân tài như Lý tiên sinh.”

Mặt Lý Vệ Lâm từ từ trầm xuống, hoàn toàn không còn vui sướng như vừa rồi, anh ta nhún vai: “Vậy thật đáng tiếc, tôi không có ý định gì với Thịnh Thế, mẹ gọi tôi về nhà ăn cơm, Thịnh tiểu thư chúng ta không hẹn ngày gặp lại.”

“Không, anh nói sai rồi, chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt.” Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bên cạnh Lý Vệ Lâm, ấn nút đi xuống cho anh ta: “Tôi đoán Lý tiên sinh tính xuống bãi xe đúng không?”

Mặt Lý Vệ Lâm hoàn toàn sầm xuống, giọng điệu cũng hoàn toàn thay đổi: “Thịnh tiểu thư chuẩn bị lì lợm la liếm sao, chiêu này sẽ tổn hại thân phận tiểu thư đứng đầu của cô.”

Đối mặt với câu trào phúng của Lý Vệ Lâm, Thịnh Hoàn Hoàn không giận mà cười: “Tôi vừa nghe nói anh rất chờ mong cuộc đua quốc tế, cho nên muốn đánh cược với anh.”

Từ tư liệu Nam Tầm điều tra được, Lý Vệ Lâm là người yêu thích đua xe, nhưng vì công việc bận rộn nên chỉ có thể coi đó là sở thích nghiệp dư, nhưng với kỹ thuật của anh ta thì làm tay đua chuyên nghiệp cũng không thành vấn đề.

Gia thế của Lý Vệ Lâm không tồi, tiền anh ta kiếm được cơ bản đều dùng cho xe, xe thể thao, xe đua, motor, cho nên anh là một fan đua xe cuồng nhiệt, hơn nữa còn là fans của Kim Thần.

“Đánh cược? Tôi không có hứng thú đánh cược gì với Thịnh tiểu thư.” Lý Vệ Lâm cười lạnh, không chút do dự mà từ chối, lúc này thang máy mở ra, anh ta đi vào rồi ấn ngay vào nút đóng, hiển nhiên không muốn để Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục đi theo.

“Lý tiên sinh thật sự không có hứng thú sao?” Trước khi thang máy đóng lại, Lý Vệ Lâm thấy Thịnh Hoàn Hoàn tự tin mỉm cười: “Đánh cược thắng thì có thể nhận Kim Thần làm thầy thì sao?”
Chương 268: À, tối hôm qua là tôi quẹt trầy xe anh

Thang máy đóng lại, Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên ngoài bắt đầu đếm, còn chưa đếm tới hai mươi thì Lý Vệ Lâm đã thở hổn hển xuất hiện trước mặt cô: “Đánh cược thế nào?”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười đi vào thang máy, Lý Vệ Lâm tung ta tung tăng đi theo vào rồi gặn hỏi: “Đánh cược thế nào?”

Kim Thần là thần tượng của anh, có thể bái thần tượng làm thầy là chuyện anh tha thiết ước mơ, đương nhiên Lý Vệ Lâm không muốn bỏ lỡ.

Thang máy tới gara ngầm, Thịnh Hoàn Hoàn đi ra ngoài, nhìn nhìn vết trầy trên người Lý Vệ Lâm rồi nhìn lướt qua gara: “Để tôi đoán xem chiếc nào là xe của anh.”

Đánh giá một vòng ở khu vực lân cận, Thịnh Hoàn Hoàn ngừng trước một chiếc Halley màu bạc, xoay người nhìn về phía Lý Vệ Lâm: “Mới mua đúng không, sao lại thành như vậy?”

Lý Vệ Lâm hoàn toàn không thấy kỳ quái khi Thịnh Hoàn Hoàn đoán ra xe của mình, cô từng điều tra anh, hơn nữa vết trầy trên cánh tay vừa nhìn là biết ngã khi lái motor.

Lý Vệ Lâm đau lòng nhìn chiếc xe yêu dấu mới mua của mình mà đầy bụng lửa giận: “Tối hôm qua căng gió ở bên ngoài, bị một chiếc xe cảnh sát đang phá án quẹt trúng.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì vẻ mặt trở nên hơi quái dị: “Ở khu vực nào?”

Không phải là cô đó chứ?

“Gần đập chứa nước XX.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Thật là cô.

Lý Vệ Lâm nhìn vết trầy trên thân xe thì càng phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó nếu không phải chạy quá nhanh thì ông nhất định sẽ bắt anh ta đền chiếc hoàn toàn mới cho tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn xấu hổ ho nhẹ: “Tôi có thể đền cho anh một chiếc.”

Lý Vệ Lâm khinh thường lạnh nhạt nói: “Thôi bỏ đi, bộ tôi không biết cô tính giở trò gì à?”

“À... Tối hôm qua là tôi quẹt trầy xe anh.”

“Cô? Đùa gì vậy.”

Trình độ của người lái xe cảnh sát tối hôm qua không thua gì tuyển thủ chuyên nghiệp. Đó là Thịnh Hoàn Hoàn? Cô có kỹ thuật này à?

Thịnh Hoàn Hoàn nói ra thời gian cụ thể, rất chân thành mà nhìn Lý Vệ Lâm: “Thật là tôi.”

Ánh mắt Lý Vệ Lâm trở nên hơi phức tạp: “Tôi nghe nói tối hôm qua nơi đó xảy ra án mạng, sao cô lại ở trên xe cảnh sát đó?”

“Tôi bị bắt cóc.” Thịnh Hoàn Hoàn nâng đôi tay lên, có thể thấy rõ được vết trói trên cổ tay, hai vòng xanh tím trông rất chói mắt trên cổ tay trắng nõn: “Nếu anh còn chưa tin thì đưa chìa khóa cho tôi, tôi đưa anh về.”

Lý Vệ Lâm thật sự đưa chìa khóa cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn đưa mũ bảo hiểm cho anh: “Đội lên.”

Nhưng vấn đề đã xuất hiện, Lý Vệ Lâm ngồi phía sau Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên để đôi tay ở đâu.

Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt đi: “Ôm eo tôi, chúng ta đội mũ bảo hiểm nguyên đầu mà, không cần lo bị người ta nhận ra, nhưng...”

Thịnh Hoàn Hoàn dừng một chút, môi đỏ nhếch lên tà ác, lạnh lẽo lại hiên ngang: “Nếu tay anh dám sờ bậy bạ thì tự gánh lấy hậu quả.”

Lý Vệ Lâm cảm thấy tim mình “Bang bang” đập loạn, giống như muốn lao ra khỏi ngực, mặt anh đỏ lên, đặt tay lên eo cô mà thề thốt: “Cô yên tâm, tuy cô trông không tồi, nhưng ông đây không có hứng thú.”

“Vậy là tốt rồi.” Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, xe lao nhanh ra ngoài.

Lý Vệ Lâm lập tức kinh hãi mà hét lên: “Cô điên rồi, nơi này là bãi đỗ xe... Con mẹ nó... Cô đền tiền xe với tiền thuốc men cho tôi...”

Halley màu bạc chạy như bay trong bóng đêm, gió đêm mạnh như có thể thổi bay tất cả phiền não của con người, Lý Vệ Lâm bị dọa không ngừng thét chói tai ở sau người, Thịnh Hoàn Hoàn vui vẻ nở nụ cười: “Lý tiên sinh, anh phải ngồi vững đấy.”

Lý Vệ Lâm cảm thấy mình sắp bị gió thổi bay, gương mặt dưới mũ bảo hiểm đã bị dọa trắng bệch: “Con mẹ nó cô còn phải là phụ nữ không?”

Thịnh Hoàn Hoàn hơi giảm chậm tốc độ mà hô to: “Anh muốn bái Kim Thần làm thầy mà, đừng nhát vậy được không?”

Sao Lý Vệ Lâm lại cho phép mình bị một cô gái xem thường, anh căng da đầu kêu: “Con mẹ nó ai nhát chứ, ông chỉ không tin kỹ thuật của cô thôi biết chưa?”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì hô: “Vậy càng phải cho anh chiêm ngưỡng bản lĩnh của tiểu thư đây.”

Dứt lời, cô bắt đầu gia tốc, vẫn luôn gia tốc.

Lý Vệ Lâm cảm thấy mình và cả chiếc máy xe đều sắp bay lên, gương mặt lập tức biến sắc: “Dừng xe, dừng xe, cô bị điên rồi, ông không chơi với cô nữa... Mau dừng xe, ông muốn ói.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười ha ha, đã thật lâu cô không vui vẻ như thế.

Sau khi xuống xe, Lý Vệ Lâm ném mũ bảo hiểm đi, chống cột điện mà nôn liên tục.

Lý Vệ Lâm nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra, Thịnh Hoàn Hoàn đưa một chai nước cho anh để súc miệng.

Sau đó cô đi đến trước xe máy rồi tháo mũ xuống, mái tóc đen bay theo gió, cô lười biếng dựa vào chiếc Halley màu bạc, đôi chân thon dài thoải mái bắt chéo, ngón tay tinh tế mượt mà nhẹ nhàng gõ vào mép gương.

Nhìn cô gái xinh đẹp sang sảng này, Lý Vệ Lâm lộ ra ánh mắt hơi si mê, anh cảm thấy tim mình lại “Bùm bùm” nhảy loạn lên, vừa nhanh vừa mạnh

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lý Vệ Lâm hốc mắt đỏ bừng, sắp phun cả mật ra ngoài thì nhịn không được muốn cười: “Này, tôi đền xe mới cho anh, nhưng chiếc xe này của anh thuộc về tôi.”

Lý Vệ Lâm tỉnh táo lại, cảm thấy thẹn vì sự sơ sót của mình, anh đã có nữ thần trong lòng, làm sao có thể sinh ra loại rung động này với cô gái khác?

Anh quay mặt đi: “Chỉ là vài vết trầy, không cần cô đền.”

“Thật sự không cần?”

“Nói không cần rồi, cô có phiền không?” Lý Vệ Lâm xị mặt, tức giận nói: “Vừa rồi cô nói đánh cược cái gì, không nói thì tôi đi.”

Bị một cô gái trêu đùa, Lý Vệ Lâm cảm thấy thật mất mặt, hơn nữa anh còn nôn ra, quá xấu hổ!

“Tôi sẽ tham gia cuộc đua quốc tế, tôi từng ước định với người ta, nếu tôi đoạt giải quán quân thì anh ta sẽ cho tôi tự do.”

Quyết định này giữa cô và Lăng Tiêu như đã là chuyện của thế kỷ trước, nhưng cô vẫn chưa từng quên: “Cho nên tôi cũng muốn đánh cược với anh, nếu tôi có thể tiến vào top3 thì anh phải đến Thịnh Thế làm việc ba năm, nếu không thể thì tôi làm Kim Thần thu anh làm đồ đệ.”

“Top3? Đoạt giải quán quân?” Lý Vệ Lâm không khỏi cười nói: “Tôi không biết cô lấy tự tin từ đâu ra.”

Tuy vừa rồi mới lãnh giáo kỹ thuật lái xe của Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng đó là cuộc đua quốc tế với biết bao tay đua xuất sắc, cô có khả năng tiến vào top3 sao?

Hơn nữa một cô gái như cô còn muốn đoạt giải quán quân?

Trong các cuộc thi đấu trước kia, cơ bản không có người phụ nữ nào giành được top3, những lời vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lý Vệ Lâm cảm thấy cô như nằm mơ giữa ban ngày.

“Cô quen biết Kim Thần, cô xác định anh ấy nhất định sẽ nhận tôi làm đồ đệ?”

“Anh chỉ cần nói là anh chịu cược hay không, chuyện khác không cần anh nhọc lòng.”

Thịnh Hoàn Hoàn không thích giọng điệu của Lý Vệ Lâm, giống như nhận định cô nhất định sẽ thua, tên nhãi này xem thường phụ nữ đúng không, sẽ đến lúc anh bị vả mặt chan chát!

Lý Vệ Lâm gần như không chút do dự mà nói: “Được, tôi đánh cược với cô.”

Vì sao không cược?

Lý Vệ Lâm cảm thấy đây là một cơ hội tặng không.

Anh nói: “Nếu cô có thể tiến vào top3 thì tôi đến Thịnh Thế làm việc 5 năm, tôi cũng không bái Kim Thần làm thầy mà trực tiếp gọi cô là sư phụ, thế nào?”
Chương 269: Anh hai, Tích Nhi nhớ chị dâu

Thịnh Hoàn Hoàn nhướng mày lên, đôi mắt xinh đẹp chợt loé: “Anh cũng rất thông minh, được, một lời đã định.”

Thịnh Hoàn Hoàn không nán lại nữa mà giơ chìa khoá xe trong tay về hướng Lý Vệ Lâm: “Lý tiên sinh, anh không ngại cho tôi mượn xe chạy hai ngày chứ?”

Kỳ thật cô khá mê muội cảm giác đua xe trong gió này, nhưng gần đây cô rất bận, không có cơ hội lái xe, mượn hai ngày là muốn sửa xong vết trầy trên xe máy rồi trả lại cho anh.

Lý Vệ Lâm vốn còn muốn đưa Thịnh Hoàn Hoàn trở về để mượn cơ hội này để lấy lại mặt mũi đã mất vừa rồi, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ chưa đã thèm của Thịnh Hoàn Hoàn, anh lại không đành lòng nói ra lời từ chối: “Cô cầm đi, lái cẩn thận một chút.”

“Được, cảm ơn.” Thịnh Hoàn Hoàn không khách sáo mà đội mũ rời đi.

Lý Vệ Lâm nhìn bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, thật lâu không thể hoàn hồn, lòng bàn tay như còn vươn vấn nhiệt độ của cô, thì ra eo phụ nữ lại mềm và mảnh như thế.

Lý Vệ Lâm có nữ thần yêu thầm, ngặt nổi nữ thần người ta chướng mắt anh, cho nên mãi đến hiện tại vẫn là xử nam.

Xúc cảm Thịnh Hoàn Hoàn để lại trong lòng bàn tay làm tâm trạng anh nhộn nhạo rất lâu, mãi đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh mới “Phun” ra một ngụm, rời khỏi nơi đó.

Thịnh Hoàn Hoàn đến bệnh viện khác thăm Thang Nguỵ, bụng ông trúng một phát súng, cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời nên nhặt về được cái mạng. Hơn nữa ông may mắn hơn Mộ Tư, viên đạn không bắn trúng chỗ hiểm.

Thịnh Hoàn Hoàn bảo ông an tâm dưỡng thương, đồng thời viết tờ chi phiếu cho ông xem như bồi thường.

Sau khi đi ra từ bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn lại đến Thịnh Thế.

Lúc này đa số công nhân đã tan tầm, chỉ có một vài người ở lại tăng ca, Tống Chí Thượng đang chờ cô ở văn phòng.

Công việc tồn đọng một ngày không thể tránh được, nếu không những lão già kia lại mượn đề tài này để kiếm chuyện vào buổi họp sáng ngày mai, thật vất vả cô mới ổn định cục diện, tuyệt đối không thể để nó mất khống chế nữa.

Cũng may có Tống Chí Thượng ở một bên chỉ điểm, xử lý cũng thuận buồm xuôi gió.

Trong màn đêm, chiếc Lamborghini màu bạc chậm rãi chạy vào Lăng Phủ, phía sau có mấy chiếc xe vệ sĩ tính năng rất cao đi theo, người hầu Lăng Phủ đều biết đây là chủ nhân Lăng Tiêu trở lại.

Phòng bếp bắt đầu làm việc lu bù, đám người hầu cũng bắt đầu bận trộn.

Lamborghini dừng lại, Bạch quản gia tiến lên mở cửa xe, đám người hầu khom lưng chào, trăm miệng một lời: “Thiếu gia.”

Trước kia cảnh này ngày nào cũng lặp lại ở Lăng Phủ. Sau này Lăng Tiêu ngại những lễ nghi đó phức tạp vô dụng nên bảo Bạch quản gia miễn trừ, chỉ khi nào có khách khứa hoặc là ngày hội quan trọng thì Bạch quản gia mới chú trọng.

“Chuyện gì vậy?” Lăng Tiêu không vui nhăn mày lại.

Nhiều người ồn ào như thế làm đầu hắn phát đau.

Bạch quản gia thấp giọng cười nói: “Lão thái thái nói, không thể bỏ qua lễ nghi gia tộc, bằng không người hầu sẽ mất quy tắc.”

“Nếu là ý của bà nội thì tuỳ bà đi!”

Lão thái thái đã lớn tuổi, tính tình lại không chịu ngồi yên.

Lăng Tiêu ném áo khoác cho Bạch quản gia, đôi chân thon dài đi vào trong phủ, vừa tháo nút tay áo, vừa hỏi tình hình trong nhà.

Bạch quản gia theo sát phía sau Lăng Tiêu: “Lão thái thái đã bận rộn cả ngày để bố trí phòng cho tiểu thư, tiểu thư thì rất yên tĩnh, nhưng lại thật vui mừng, có điều...”

Lăng Tiêu dừng bước, quay đầu lại nhìn ông.

Tiếp theo Bạch quản gia nói hết lời: “Nhưng phu nhân đã biết chuyện của tiểu thư, đã tới một ngày, nhìn dáng vẻ thì mấy ngày nay cũng muốn ở lại trong phủ.”

An Lan...

Vẻ mặt Lăng Tiêu có chút phức tạp, sau đó khôi phục lạnh nhạt: “Đã biết.”

Đến gần phòng khách to lớn, Lăng Tiêu liếc một cái liền thấy được mấy người phụ nữ ngồi trên sô pha, An Lan ngồi bên cạnh Tích Nhi, cẩn thận chải tóc cho cô, hai mắt rươm rướm nước mắt, trên người còn tỏa ra hào quang tình thương của mẹ.

Lăng Tiêu cảm thấy rất buồn cười, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ cảm nhận được chút tình thương của mẹ nào trên người bà. Hiện giờ thấy An Lan dùng dáng vẻ này chăm sóc Tích Nhi, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy rất dối trá.

“Tiêu Nhi, rốt cuộc con cũng trở lại.”

Lăng lão thái thái phát hiện Lăng Tiêu đầu tiên, quan tâm mà đi tới chỗ hắn: “Sao bây giờ mới trở về, nhất định đói lả rồi, bà nội bảo phòng bếp làm vài món con thích ăn, mau đi rửa tay đi!”

Nhìn xem, đây mới là sự quan tâm của người nhà, An Lan còn không nói ra được tên một món ăn hắn thích!

“Con trai, con đã trở lại.”

Nghe thấy giọng nói của An Lan, bước chân Lăng Tiêu không tạm lấy một giây.

An Lan nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, miệng lại cười nói: “Đứa nhỏ này, vẫn không lễ phép như thế.”

Cuối cùng Lăng Tiêu cũng ngồi xuống, vừa ngồi liền nghe thấy An Lan dùng giọng điệu như hiến vật quý mà gọi tên hắn: “Tiêu Nhi, con thấy em gái trông có giống con không.”

An Lan và Tích Nhi ngồi ở đối diện Lăng Tiêu, mà bên cạnh Lăng Tiêu lần lượt là Lăng Thiên Vũ và Lăng lão thái thái.

Lăng lão thái thái cũng vui mừng nói: “Hai anh em tụi nó thật sự rất giống nhau, chờ Tích Nhi của chúng ta trị mặt xong thì nhất định là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.”

Lúc này lão thái thái còn không biết tối hôm qua Lăng Hoa Thanh trúng đạn, bà vẫn đắm chìm trong niềm vui nhận cháu gái, mặt rất hồng hào, khí sắc rất tốt.

Lăng Tiêu nhìn vào gương mặt to bằng bàn tay của Tích Nhi, mái tóc dài đến thắt lưng của cô được An Lan cột lên, gương mặt tinh xảo lại không lành lặn lộ ra.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện Tích Nhi có ngũ quan rất xinh đẹp, đặc biệt là hai mắt, sạch sẽ trong trẻo như có thể gột rửa linh hồn con người.

Tích Nhi hơi đỏ mặt, cúi thấp đầu xuống, cái bớt màu đỏ tươi trên trán có vẻ đặc biệt chói mắt.

Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra một tia dịu dàng ôn hoà hiêm có: “Tích Nhi thật sự rất xinh đẹp.”

Được Lăng Tiêu khen, Tích Nhi kinh ngạc lại mừng rỡ: “Anh hai, anh thật sự cảm thấy Tích Nhi xinh đẹp sao?”

“Ừ.” Lăng Tiêu gật đầu: “Anh không nói dối.”

Cậu nhóc ngồi bên cạnh Lăng Tiêu gật đầu, tỏ vẻ mình có thể chứng minh Lăng Tiêu chưa bao giờ nói dối.

Tích Nhi thực vui vẻ, sau đó lại tự ti che lại nửa bên mặt mọc đầy đốm đỏ của mình: “Nhưng mà mặt Tích Nhi không giống mọi người.”

An Lan đau lòng mà an ủi: “Đó là vì mặt Tích Nhi bị thương, chờ Tích Nhi trị hết thì sẽ trở nên càng xinh đẹp.”

Lăng Thiên Vũ lại gật đầu.

“Thì ra là thế.” Tích Nhi nhẹ nhàng thở ra, trong mắt hiện ra ý cười, đặc biệt ngoan ngoãn, đặc biệt làm người ta yêu thích.

Lăng lão thái thái hận không thể nâng niu đứa cháu gái này lòng bàn tay.

Nhìn hình ảnh ấm áp như vậy, dì Hà đột nhiên đỏ mắt.

Đồ ăn được bưng lên, Tích Nhi ăn một chút liền hết muốn ăn, dạ dày cô đã quen ăn ít, hôm nay ăn phong phú cả ngày, còn dung không ít điểm tâm ngọt, dạ dày hơi khó tiêu

Lão thái thái vội hỏi: “Tích Nhi, sao con không ăn?”

Tích Nhi chống đôi tay lên khuôn mặt nhỏ, hơi buồn mà nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh hai, Tích Nhi nhớ chị dâu.”

Không khí trên bàn cơm lập tức thay đổi, mấy ánh mắt cùng nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn như không nghe thấy, vẫn thong dong thản nhiên lại không mất ưu nhã ngồi ở đó ăn cơm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom