• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (5 Viewers)

  • Chương 270-272

Chương 270: Đừng ly hôn được không?

Thấy vậy, dì Hà đang chia thức ăn cho lão thái thái vội vàng lên tiếng: “Chắc Tích Nhi mệt rồi, dì Hà dẫn con lên lầu nghỉ ngơi.”

Lúc này Lăng Thiên Vũ “Bang” một tiếng ném đũa lên bàn, đôi mắt trắng đen rõ ràng tức giận trừng Lăng Tiêu.

Tuy Lăng Thiên Vũ không biết nói, nhưng những người ở đây đều biết cậu đang trách Lăng Tiêu đuổi Thịnh Hoàn Hoàn đi.

Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, nhìn Lăng Thiên Vũ mà lạnh nhạt nói: “Nếu không ăn thì lên lầu luôn đi, ngày mai cũng khỏi cần ăn.”

Kỳ thật Lăng Thiên Vũ cũng sợ Lăng Tiêu, đặc biệt khi hắn sầm mặt xuống. Cậu không sợ chịu đói, nhưng cậu sợ Lăng Tiêu.

Nhưng cậu rất nhớ Hoàn Hoàn.

Lăng Thiên Vũ không e dè chút nào, không ăn thì không đi, cứ trừng mắt nhìn Lăng Tiêu, cậu thà Lăng Tiêu đánh mình một trận.

Lăng Tiêu nhìn về phía Bạch quản gia mà dặn dò: “Từ hôm nay trở đi, tiểu thiếu gia muốn cái gì thì phải mở miệng, hoặc là viết ra, nếu không không được cho nó.”

Từ khi Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, Lăng Thiên Vũ không viết thêm một chữ nào nữa, cậu nhóc đang dùng hành động của mình để đối kháng với Lăng Tiêu.

Bạch quản gia ngẩn người: “Vâng, thiếu gia.”

Thiếu gia không tính đón thiếu phu nhân trở lại sao?

Bạch quản gia không dám hỏi ra câu này, nhưng lão thái thái lại dám: “Tiêu Nhi, con có ý gì?”

An Lan và Tích Nhi đều nhìn hắn.

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà nói: “Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không trở về nữa.”

“Con muốn ly hôn với Hoàn Hoàn?” Lời này là Lăng lão thái thái hỏi.

Lăng Tiêu không phủ nhận, vẻ vui sướng trên mặt Lăng lão thái thái trở thành hư không: “Vì sao, hôn nhân là trò đùa sao?”

“Có phải vì ba con nói gì không?” An Lan hỏi.

Lăng Tiêu nhìn về phía An Lan, ánh mắt không có chút độ ấm nào: “Bà cảm thấy ba sẽ nói gì với tôi?”

Mặt An Lan không còn chút máu nào.

Lăng lão thái thái thực phẫn nộ: “Các người đang chơi trò bí hiểm gì, có gì thì nói ra hết đi.”

Thấy An Lan không nói lời nào, Lăng lão thái thái nghiêng mặt qua nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, con nói, Hoàn Hoàn làm sai cái gì, vì sao lại ly hôn?”

Lăng Tiêu buông đũa trong tay xuống, lúc này hắn đã không còn khẩu vị, chỉ đặc biệt bình tĩnh trả lời lão thái thái: “Cô ta không làm sai cái gì, chỉ không được con thích thôi.”

“Không được con thích?” Mặt Lão thái thái cứng đờ: “Hai đứa ở chung lâu như thế, chẳng lẽ con không rung động chút nào với nó sao?”

“Không có.” Lăng Tiêu trả lời không chút do dự.

Lão thái thái rất thất vọng, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Lăng Tiêu cầm lấy khăn ăn trắng tinh rồi nhẹ nhàng cọ qua môi mỏng, sau đó đứng lên: “Bà nội, con đi lên trước.”

“Tiêu Nhi...” Lão thái thái còn muốn khuyên bảo thêm, nhưng Lăng Tiêu lại không quay đầu lại.

Nhìn bóng dáng Lăng Tiêu, An Lan đột nhiên mở miệng nói: “Nếu con không có tình cảm với Hoàn Hoàn thì ly hôn cũng tốt, nó còn trẻ trung xinh đẹp như vậy, dù ly hôn thì bên cạnh cũng không thiếu người xuất sắc theo đuổi.”

Dứt lời, An Lan và lão thái thái thấy Lăng Tiêu dừng bước, trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng chỉ một lát Lăng Tiêu vẫn bỏ đi một mạch lên lầu.

Tích Nhi mếu máo khóc: “Con nhớ chị dâu...”

Lăng Thiên Vũ nhìn Tích Nhi khóc thì hốc mắt cũng đỏ, nhưng cậu lại không khóc, Hoàn Hoàn nói cậu là con trai, gặp chuyện không thể khóc cũng không thể tức giận, bởi vì khóc và phẫn nộ căn bản không giải quyết được vấn đề.

Vì thế Lăng Thiên Vũ nhảy khỏi ghế, vội đi theo Lăng Tiêu lên lầu, tìm được bảng viết trong phòng mình rồi đẩy cửa phòng ngủ chính ra và đi vào.

Trong phòng ngủ không có bóng dáng Lăng Tiêu, hắn đang đứng ở ban công hút thuốc.

Lăng Thiên Vũ vội viết một hàng chữ rồi đưa bảng tới trước mặt Lăng Tiêu, tay nhỏ kéo kéo ống quần hắn.

Lăng Tiêu cúi đầu, thấy Lăng Thiên Vũ viết: “Ba thật sự sẽ ly hôn với Hoàn Hoàn sao?”

Lăng Tiêu không đoái hoài đến cậu, ngón tay thon dài đưa điếu thuốc đến môi mỏng, đôi mắt đen như ưng nhìn bóng đêm bên ngoài, vẻ mặt có chút bực bội.

Lăng Thiên Vũ lại viết một hàng chữ rồi kéo kéo ống quần hắn.

Lăng Tiêu cúi đầu, nhìn chữ viết trên đó: “Ba sẽ cưới người phụ nữ trong nhà kia sao?”

Lăng Tiêu lập tức nghĩ đến gương mặt Lam Nhan: “Sẽ không.”

Lăng Thiên Vũ lại viết: “Con muốn Hoàn Hoàn làm mẹ con.”

Lăng Thiên Vũ không phát hỏa như trước đó, khuôn mặt nhỏ lại mang đầy khẩn cầu mà nhìn Lăng Tiêu: “Nếu ba và Hoàn Hoàn ly hôn, Hoàn Hoàn sẽ sống với chú khác, sẽ không trở về nữa, con không còn gặp được Hoàn Hoàn nữa.”

“Con nhớ Hoàn Hoàn, ba đừng ly hôn.”

“Đừng ly hôn, về sau con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không tức giận lung tung.”

“Đừng ly hôn, đừng ly hôn...”

Lăng Thiên Vũ viết một hàng lại một hàng, không ngừng viết, nhưng Lăng Tiêu trước sau vẫn không để ý tới cậu, hốc mắt cậu dần dần đỏ lên: “Đừng ly hôn, được không?”

Cuối cùng Lăng Tiêu vẫn không đành lòng, hắn ngẩng đầu xoa xoa tóc cậu nhóc: “Con nít đừng lắm miệng vào chuyện người lớn.”

Lăng Thiên Vũ nghe xong lời này thì trở nên nóng nảy lại bất lực, dùng sức viết xuống một hàng chữ: “Nếu ba muốn ly hôn với Hoàn Hoàn, con liền về Mỹ.”

Nói xong, cậu ném cái bảng xuống đất, hầm hầm rời khỏi phòng ngủ chính, rất nhanh bên ngoài đã truyền đến một tiếng “Phanh” thật lớn.

Lăng Thiên Vũ lại nhốt mình vào phòng.

Ngày hôm sau, Lăng Tiêu đúng hạn đến công ty, xử lý xong công việc thì đến bệnh viện thăm Lăng Hoa Thanh, lần này không gặp được Thịnh Hoàn Hoàn.

Trở về đã là chạng vạng, người trong Lăng Phủ đều lo lắng, Lăng Thiên Vũ đã nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, không ăn không uống.

Lăng Tiêu nghe xong thì lạnh nhạt nói một câu: “Mặc kệ nó.”

Mà Lăng Tiêu cũng không ăn cơm chiều đã trở về phòng ngủ chính.

Lăng lão thái thái gấp đến độ đỏ mắt: “Hai cha con này là sao vậy, đang êm đẹp mà sao lại thành như vậy?”

“Con nghĩ con biết nguyên nhân.”

An Lan dặn Bạch quản gia chuẩn bị đồ ăn cho Lăng Tiêu, lát sau bà đã bưng lên phòng ngủ chính, sau đó nhìn về phía lão thái thái và nói: “Con lên lầu nói chuyện với nó.”

Lão thái thái vẫn mây đen đầy mặt: “Nó oán hận cô, cô đi lên có tác dụng gì, chỉ chọc nó càng không vui.”

“Cũng phải thử một chút mới biết được.” An Lan cười cười, bưng đồ ăn lên lầu.

Cánh cửa phòng ngủ chính đóng chặt, An Lan gõ gõ cửa: “Tiêu Nhi, là mẹ.”

Không bao lâu sau, Lăng Tiêu mở cửa ra, ánh mắt nhìn vào cái mâm trên tay bà, gương mặt anh tuấn hiện lên chút không vui: “Bưng đi, tôi không ăn.”

An Lan nghe xong thì đặt mâm qua một bên, sau đó cười cười với Lăng Tiêu: “Con trai, hai mẹ con chúng ta nói chuyện được không?”

“Tôi và bà không có gì để nói, bà đi đi!”

Lăng Tiêu xoay người vào phòng, không để ý tới An Lan đã đi theo vào, hắn mở tủ quần áo ra rồi tiện tay chọn một bộ, sau đó tiến vào phòng tắm.

Đường Dật đã trở lại, lát nữa anh ta sẽ đến bệnh viện khám cho Mộ Tư, mà Lăng Tiêu cũng không muốn ở lại nhà nên trực tiếp cùng anh ta qua đó.

Sau khi đi ra từ phòng tắm, Lăng Tiêu cho rằng An Lan đã đi rồi, lại thấy trên giường đặt một bộ quần áo đã phối sẵn, mà trong tay An Lan có cầm một đôi nút áo màu xanh ngọc.
Chương 271: Lăng Tiêu sợ cô cắm sừng hắn?

“Con trai, phối như vậy đẹp không?” An Lan nhìn Lăng Tiêu, đáy mắt hiện ra chút chờ mong: “Mẹ thấy hình như con muốn ra ngoài, cho nên tự chủ trương chọn bộ quần áo cho con.”

Nhưng Lăng Tiêu không cảm kích, khi còn nhỏ hắn chưa được hưởng thụ chuyện này, hiện tại càng không cần, hắn lạnh nhạt nhìn An Lan: “Về sau không được tôi cho phép thì đừng tùy tiện vào phòng tôi, càng không được tùy tiện chạm vào đồ của tôi.”

Tim An Lan siết lại, sau đó làm ra vẻ nhẹ nhàng mà cười nói: “Vừa rồi mẹ vào cùng con, con cũng không cản mẹ lại, không phải sao?”

Lăng Tiêu mở tủ quần áo ra, chọn một cái áo khoác từ trong đó.

An Lan thấy màu của cái áo khoác kia thì tiến lên đoạt lại, lại chọn một bộ khác rồi đưa cho Lăng Tiêu: “Con mặc cái này đi, nhất định rất đẹp.”

Lăng Tiêu nhìn quần áo trên tay bà rồi nhận lấy nó, chỉ là một bộ quần áo mà thôi.

An Lan lại vui mừng nửa ngày vì hành động của Lăng Tiêu, cũng đưa nút áo cho hắn: “Con trai, con muốn ra ngoài sao, mẹ muốn ngồi tâm sự với con.”

Lăng Tiêu mặc áo khoác vào, nhận lấy nút áo rồi đeo lên, sau đó tàn nhẫn thốt lên một câu trong ánh mắt tràn ngập mong đợi của An Lan: “Ba tôi không gọi điện thoại nói cho bà là ba bị người ta ám sát trúng đạn nhập viện sao?”

An Lan nghe xong thì rất bình tĩnh, hơn nữa còn vô tình cười cười: “Ba con nhiều kẻ thù như vậy, bị người ta ám sát cũng không kỳ quái, nhưng mạng ông ta rất lớn, lần này sao lại xui xẻo đến thế.”

Lăng Tiêu luôn biết An Lan và Lăng Hoa Thanh bất hòa, trải qua nhiều chuyện dơ bẩn như vậy, An Lan và Lăng Hoa Thanh đâu còn tình cảm gì đáng nói.

Bọn họ đều hận đối phương, lời An Lan nói như ước gì Lăng Hoa Thanh đi chết cho xong, nhưng Lăng Tiêu lại không rõ vì sao Lăng Hoa Thanh vẫn không chịu buông tay, một hai phải tra tấn lẫn nhau.

“Cho nên bà sẽ không đến bệnh viện?”

“Không đi.” An Lan nói chắc nịch, không có khả năng thương lượng.

Lăng Tiêu không nói thêm gì nữa mà đi lướt qua An Lan, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, giọng nói lạnh lùng truyền đến từ ngoài phòng: “Chờ tôi trở lại, tôi không hy vọng thấy bà ở đây.”

“Xin lỗi con trai, chỉ sợ không thể làm theo ý con, trừ phi con chịu bình tĩnh ngồi xuống tâm sự với mẹ.”

Lăng Tiêu đi rồi, chỉ để lại An Lan, lúc này bà mới cảm thấy trái tim như bị đao cắt.



Lại là một ngày bận rộn, Thịnh Hoàn Hoàn phải tập trung tinh thần cực độ để đối mặt với những gương mặt dối trá, đám lão già trong công ty muốn ép cô đích thân đi mời Chu Tín về công ty, vì thế không ít lần gây phiền toái.

Thịnh Hoàn Hoàn cố chống chịu, nhưng cô biết tiếp tục như vậy không phải cách, càng nhiều ngày thì Chu Tín càng sốt ruột, đến lúc đó thủ đoạn của ông ta sẽ càng sắc bén.

Nhưng hiện tại, Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa nghĩ ra cách đối phó, điều cô phải làm bây giờ chính là mau chóng bắt lấy dự án Đường thị, thứ hai là mượn sức cao tầng khác đứng chung một phe với mình.

Còn đám người Dương Lập Cao Tễ thì sớm muộn gì cô cũng sẽ trừng trị họ.

Lúc nâng đầu khỏi đống văn kiện thì đã tới khuya, cô copy toàn bộ tư liệu hôm nay từ máy tính xuống, sau đó xóa sạch lịch sử trong máy tính.

Đây là thủ đoạn học được từ Nam Tầm, đề phòng có người động vào máy tính của cô.

Khi bỏ USB vào túi, cô sờ thấy một cục giấy, giấy đó vẫn gói lưỡi dao, cô nghĩ trong một đoạn thời gian tương lai rất dài, mình sẽ mang theo nó ngày ngày.

Còn cả ná và dao găm nữa, súng ống thì Thịnh Hoàn Hoàn không dám nghĩ đến, cô chỉ muốn làm một công dân đủ tư cách trong điều kiện có thể bảo vệ bản thân.

Nhưng cục giấy này làm cô nhớ tới Mộ Tư.

Hôm qua sau khi trở về, cô không đến bệnh viện nữa, Mộ Tư cũng không gọi điện thoại làm phiền cô, cô nghĩ mình nên đến bệnh viện một chuyến.

Nhưng sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nhớ tới lời cảnh cáo của Lăng Tiêu.

Hắn bảo cô cách Mộ Tư xa một chút, hắn nói trước khi ly hôn không hy vọng nhìn thấy cô ở bệnh viện nữa.

Nhớ tới những lời này của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật buồn cười, nếu đã quyết định ly hôn thì còn chỏ mũi vào chuyện của cô, hạn chế tự do của cô làm gì?

Là sợ cô cắm sừng lên đầu hắn sao?

Với tình trạng hiện tại của Mộ Tư, hắn thật sự là lo sợ không đâu. Huống chi người không có tư cách hỏi đến chuyện Mộ Tư nằm viện nhất chính là hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn gom đồ xong thì mua bó hoa dưới lầu rồi trực tiếp đến bệnh viện.

Lúc đi đến bệnh viện, Mộ Tư đang quàng đôi tay trước ngực, mỉm cười nhìn cô: “Anh biết là em sẽ qua vào lúc này mà.”

Trên thực tế anh ta đã đợi một ngày.

Hứa Trữ Viễn không vạch trần, chỉ thức thời đứng lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đi ra ngoài rít điếu thuốc, sắp nghẹn chết rồi.”

“Hút ít một chút.” Thịnh Hoàn Hoàn thuận miệng nói: “Cai được thì cai đi.”

Trước khi đi vào, cô nghe thấy Hứa Trữ Viễn ho rất lớn.

Hứa Trữ Viễn ngẩn người, quay đầu lại nhìn về phía cô: “Không cai được, nghiện rồi.”

Mộ Tư thấy cả Hứa Trữ Viễn mà Thịnh Hoàn Hoàn cũng quan tâm như thế, đối xử svới mình lại không lạnh không nhạt thì không khỏi hơi ganh tỵ: “Em quan tâm cậu ta còn hơn anh.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Đó là đương nhiên, dù sao cũng gọi tôi là chị dâu mấy năm.”

Tia sáng trong mắt Mộ Tư ảm đạm đi, chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi thì cô đã thành vợ của anh rồi.

Mỗi khi nghĩ đến này, Mộ Tư vừa tự trách lại hối hận, thậm chí nhịn không được mà nghĩ, nếu lúc trước anh không tuyệt tình như vậy thì có phải cô sẽ không gả cho Lăng Tiêu không.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Tư thì biết anh nhớ tới chuyện trước kia, cô nhìn phòng bệnh rồi hỏi anh: “Hôm nay không ai đến thăm anh à?”

Sau khi Mộ Tư nhập viện, cô chưa thấy Bạch Tuyết và Bạch Băng đến.

Mộ Tư giấu chua xót trong lòng đi, ôn hòa như ngọc mà nói: “Anh bảo Trữ Viễn gạt giúp anh, bọn họ cũng không biết.”

Thịnh Hoàn Hoàn cắm hoa vào bình, là một bó bách hợp trắng.

Mộ Tư nhìn bó hoa bách hợp kia, đáy mắt là một mảnh dịu dàng: “Em còn nhớ anh thích hoa gì.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Đương nhiên nhớ rõ, anh nói chúng trắng tinh sạch sẽ như tuyết.”

Ý cười trên khóe miệng Mộ Tư vụt tắt, trước kia anh thích bách hợp trắng thật sự là vì nó làm anh nhớ tới Bạch Tuyết.

“Hoàn Hoàn, xin lỗi.” Giọng nói anh hơi khô khốc.

Thịnh Hoàn Hoàn nhướng mày, không để bụng mà cười nói: “Xin lỗi cái gì, chúng thật sự rất xinh đẹp, không phải sao?”

Mộ Tư biết cô đang giả ngu, cô không muốn nói đến chuyện quá khứ, xuất hiện ở chỗ này là vì anh chắn một phát súng cho cô mà thôi.

Cô ngồi xuống cái ghế bên mép giường, lát sau cầm lấy quả táo từ trên bàn rồi nói: “Tôi gọt táo cho anh ăn?”

“Hoàn Hoàn, hiện tại anh còn chưa thể ăn cái này.”

“À, xin lỗi, tôi quên mất.” Thịnh Hoàn Hoàn có chút ảo não, lập tức bỏ táo lại.

Chốc lát sau, cô lại hỏi: “Anh uống nước không?”

Mộ Tư có chút bất đắc dĩ, bắt đầu từ khi nào mà quan hệ của bọn họ đã đến mức độ không nói lời nào cũng cảm thấy xấu hổ?

Anh ta im lặng, sau đó gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn. Kỳ thật anh không muốn uống, chỉ muốn gần cô thêm một chút mà thôi.
Chương 272: Xem ra cô coi lời tôi nói như gió thổi bên tai

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, cô muốn tìm chuyện để làm, ngồi ngơ ra bên giường bệnh, không thể chơi di động, lại không biết nên nói gì với Mộ Tư thì giống như một đứa ngốc vậy.

Cô đứng dậy đổ ly nước cho Mộ Tư, độ ấm vừa phải.

“Nước tới.”

Lúc cô đưa tới trước mặt Mộ Tư thì mới nhớ tới hiện tại anh không động đậy được, vết thương nằm ở sau lưng, nửa người dưới lại tê liệt, giờ anh chỉ có đôi tay và đầu là nhúc nhích được, hơn nữa động tác mạnh quá sẽ làm rách vết thương.

Nhìn ánh mắt ảm đạm của Mộ Tư, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt hụt hẫng, anh là người kiêu ngạo quật cường như vậy, cho dù năm đó đeo chi giả, nhưng vẫn có thể sống xuất sắc tiêu sái.

Cưỡi ngựa, lướt sóng, lặn biển, bắn súng... Anh không bỏ qua cái nào cả. Nhưng hôm nay cả đứng lên mà anh cũng làm không được.

Thịnh Hoàn Hoàn làm bộ không nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của anh, vội lấy muỗng đến, dùng nụ cười xua tan áp lực: “Tôi đút anh.”

Mộ Tư gật đầu, cô đút thì anh liền uống.

Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận không để nước dính vào gương mặt tuấn mỹ của anh, mãi đến khi đút xong hơn nửa ly nước thì cô mới chần chờ phát hiện hình như đút hơi nhiều...

“Còn muốn uống không?”

Mộ Tư: “...”

Cô coi anh là trâu sao?

Thịnh Hoàn Hoàn cũng cảm thấy mình hỏi câu này đặc biệt ngu xuẩn, trên ngũ quan tinh xảo xuất hiện chút ảo não, sau đó muốn buông cái ly ra.

Lúc này Mộ Tư đột nhiên thò tay về hướng cô, bàn tay thon dài phủ lên mu bàn tay cô, sự mềm mại mang theo chút xúc cảm lạnh lẽo làm anh rất muốn tham lam nắm mãi như vậy, vĩnh viễn không buông ra.

Nhưng rất nhanh, anh lập tức ép gợn sóng nổi lên trong lòng xuống, nhìn làn da như sứ trắng của cô mà nói: “Hoàn Hoàn, vợ chồng Mộ Thành Chu là nhắm vào anh, anh như bây giờ là do nhân quả báo ứng trước kia, em không cần có gánh nặng tâm lý gì, hơn nữa anh tin mình sẽ đứng lên được, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, anh cũng sẽ buộc mình đứng lên.”

Cho dù chỉ vì không trở thành gánh nặng trong lòng cô, anh cũng nhất định làm mình đứng lên.

Nhìn sự kiên định trong mắt Mộ Tư và sực lực truyền đến từ lòng bàn tay, cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn như bị cái gì chặn lại, rõ ràng anh mới là người cần được an ủi nhất.

Thịnh Hoàn Hoàn luôn biết Mộ Tư là người đàn ông kiên cường lại có nghị lực, lúc trước cô ép mình học nhiều kỹ năng như vậy là do không muốn kéo chân sau.

Hiện giờ, có lẽ anh vĩnh viễn không đứng lên nổi, vậy có khác gì muốn mạng của anh chứ?

Cô rất muốn trả lời anh là: Tôi tin tưởng anh.

Nhưng cô nói không ra được lời nói dối như vậy.

Hơn một nửa chuyên gia quyền uy của Hải Thành đã tới bệnh viện, mà không ai không lắc đầu trước bệnh tình của anh, mấy người ở lại cũng chỉ muốn thử một lần, xem có thể cứu lại năng lực nam tính của anh không.

Còn hai chân anh thì trừ phi có kỳ tích xuất hiện. Nói trắng ra kỳ tích chính là không có hy vọng!

Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng sự kiên nghị lúc này của Mộ Tư cuối cùng sẽ biến thành một con dao hai lưỡi tàn nhẫn đâm chết chính anh.

“Hoàn Hoàn, em không tin anh sao?”

Giọng Mộ Tư lại vang lên, kéo nỗi lòng Thịnh Hoàn Hoàn trở về, cô vứt cảm xúc bi quan đi, nhếch môi đỏ xinh đẹp lên với anh: “Tôi tin anh.”

Vừa nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cảm thấy một tầm mắt sắc bén dừng lại trên người mình, mặc dù lúc này không đối diện với nó, nhưng lập tức làm sau lưng cô chợt lạnh.

Cô cơ hồ theo phản xạ rút tay mình khỏi tay Mộ Tư, tiếp theo mới nhìn về phía chủ nhân tầm mắt kia.

Xuyên qua cửa sổ liền thấy bóng dáng thon dài của Lăng Tiêu, trên gương mặt anh tuấn phi phàm của hắn không có một tia cảm xúc, khí thế hùng mạnh không giận đã uy càng tăng thêm cảm giác xa cách làm người ta trèo cao không nổi.

Quả nhiên là hắn.

Giờ này sao hắn còn xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cố ý lại đây bắt cô, xem cô có nghe lời hắn không?

Thịnh Hoàn Hoàn vốn có thể thực thản nhiên, nhưng Lăng Tiêu đã thấy vừa rồi Mộ Tư nắm lấy tay cô, hơn nữa cô cũng không lập tức rút tay ra, điều này làm cô không được tự tin lắm.

Cô và Lăng Tiêu sắp ly hôn, hắn sẽ không vì chuyện này mà kiếm chuyện với cô đó chứ?

“Hoàn Hoàn?” Mộ Tư cũng phát hiện Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn miễn cưỡng cười cười với Mộ Tư: “Anh nghỉ ngơi trước, tôi đi ra ngoài xem.”

Mộ Tư không muốn thả người, nhưng lại sợ làm Thịnh Hoàn Hoàn phản cảm, đành phải gật đầu: “Thời gian không còn sớm, em cũng mệt mỏi cả ngày, nơi này có Trữ Viễn ở đây, em an tâm trở về nghỉ ngơi đi.”

Dù sao Thịnh Hoàn Hoàn cũng chưa ly hôn với Lăng Tiêu, cô thật sự không muốn xảy ra them mâu thuẫn với hắn trước khi ly hôn, vì thế cầm lấy túi xách của mình: “Vậy tôi đi về trước, anh dưỡng bệnh đi.”

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Thịnh Hoàn Hoàn bất ngờ nhìn thấy Đường Dật.

Đường Dật mặc bộ đồ thường, trông rất trẻ trung bảnh trai, hình thành đối lập rõ ràng với Lăng Tiêu đứng ở bên cạnh, một người như lửa, một kẻ như băng.

Đường Dật nâng tay lên vẫy vẫy với Thịnh Hoàn Hoàn: “Chào, xem ra chúng tôi tới không đúng lúc, không quấy rầy cô và Mộ Tư đó chứ?”

“Chúng tôi” đương nhiên là chỉ anh ta và Lăng Tiêu.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ, tầm mắt không tự chủ được mà liếc về hướng Lăng Tiêu, lúc này liền nghe hắn nói: “Nói nhiều vậy làm gì, cút vào.”

“Chán.” Đường Dật bất đắc dĩ nhún vai, sau đó nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Làm phiền nhường đường một chút.”

Thịnh Hoàn Hoàn không cảm nhận được chút tôn trọng nào từ thái độ và giọng nói của Đường Dật, cô đứng ở đó mà nhìn thẳng vào anh ta: “Anh muốn làm gì?”

Nếu cô nhớ không sai thì Đường Dật và Mộ Tư không có qua lại gì cả.

Đường Dật đánh giá Thịnh Hoàn Hoàn một lượt: “Tôi là bác sĩ, cô cảm thấy tôi có thể làm gì?”

Bác sĩ đương nhiên là trị liệu cho người bệnh, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không tin bọn họ lại tốt bụng mà chủ động tới trị thương cho Mộ Tư.

Lăng Tiêu như nhìn ra tâm lý của cô, lạnh lùng nói với Đường Dật: “Nếu không ai cảm kích, vậy anh trở về đi.”

Đường Dật vui vẻ trong lòng, chấp nhận rất sảng khoái: “Được thôi, vừa về nước đã phải chạy đến đây, ngồi máy bay cả ngày, mệt chết tôi rồi.”

Đường Dật mới trở về từ Hàn Quốc.

Thịnh Hoàn Hoàn bỗng nghĩ đến cái gì, lập tức gọi Đường Dật lại: “Đường tiên sinh, vừa rồi là tôi thất lễ, xin anh đừng phiền lòng.”

Nói xong, cô nghiêng người qua nhường đường và nói: “Là phiền anh.”

Đường Dật nói: “Vậy mới giống tiếng người.”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không có thời gian nghĩ nhiều, cô đi theo phía sau Đường Dật muốn vào xem bệnh tình của Mộ Tư còn có cơ hội không, dù sao Đường Dật cũng có danh xưng “Quỷ tài” trong giới y học, có lẽ vết thương của Mộ Tư còn có hi vọng.

Nhưng cô vừa di chuyển một bước về phía trước thì cánh cửa đã “Phanh” một tiếng đóng lại trước mặt, suýt đập vào mũi cô.

Sau đó giọng nói của Lăng Tiêu vang lên phía sau cô: “Xem ra cô coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cảnh vừa rồi bị Lăng Tiêu nhìn thấy, mặt lập tức trắng bệch, chậm rãi xoay người: “Anh muốn thế nào?”

Cô không muốn giải thích nhiều, hắn cũng không muốn nghe cô giải thích.

Nếu chuyện đã xảy ra thì hắn muốn xử lý như thế nào?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom