• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (2 Viewers)

  • Chương 273-275

Chương 273: Cô muốn ly hôn như thế sao?

Hắn muốn thế nào?

Lăng Tiêu nhìn cô gái trước mặt, nhất thời thật sự không biết nên làm gì cô.

Hắn nhìn vào cửa sổ, Mộ Tư cũng xuyên qua cửa sổ đối diện với Lăng Tiêu, khói thuốc súng trong câm lặng chính là chiến trường của những người đàn ông.

Sau đó cửa sổ “Phanh” một tiếng đóng lại.

Đường Dật là bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp, lúc kiểm tra thân thể đương nhiên phải giữ riêng tư.

Lăng Tiêu mang theo hơi lạnh xoay người rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn đứng ngoài phòng bệnh muốn chờ có kết quả rồi lại đi, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ phía trước: “Cô tốt nhất là theo kịp cho tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay, cuối cùng vẫn đi theo.

Tiến vào thang máy, nút tầng lầu dần dần giảm xuống, không khí nặng nề trong thang máy làm người ta cảm thấy rất áp lực, tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại: “Khi nào chúng ta ly hôn?”

Nếu quyết định ly hôn thì cô muốn sớm được giải thoát một chút.

Lăng Tiêu bước từng bước ép cô vào góc: “Thế nào, có mấy ngày nay cũng chờ không được?”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm nhận được lửa giận ngập trời trên người hắn, kỳ thật không phải không sợ, nhưng cô vẫn hất mặt lên, rất thản nhiên nhìn hắn: “Tôi sẽ không quản chuyện của Mộ Tư mãi, nhưng trong khoảng thời gian anh ta nằm viện, tôi sẽ thường tới bệnh viện thăm, nếu anh không chấp nhận được hoặc là sợ tôi làm hỏng thanh danh của mình thì tốt nhất chúng ta nên mau chóng làm xong thủ tục ly hôn.”

Như vậy không ảnh hưởng đến ai cả.

Cảm xúc không khống chế được lại trào lên, làm Lăng Tiêu vừa phẫn nộ lại bực bội, hắn ghét cảm xúc này nên càng không kiên nhẫn với Thịnh Hoàn Hoàn, duỗi tay bóp lấy cằm cô: “Cô muốn ly hôn đến thế sao?”

Lực tay của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất đau, cô nhíu chặt mày nhìn hắn: “Không phải anh muốn ly hôn à? Hơn nữa tôi đã bị anh đuổi ra ngoài, vậy có khác gì ly hôn?”

Đây chẳng phải là điều hắn muốn sao?

Lăng Tiêu đột nhiên bị Thịnh Hoàn Hoàn hỏi không trả lời được. Hắn im lặng, sau đó buông Thịnh Hoàn Hoàn ra, nói hai chữ: “Thứ hai.”

Thứ hai?

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng lại hắn đang nói đến ngày ly hôn, cô liền hỏi: “Mấy giờ?”

Trong đôi mắt đen của Lăng Tiêu xẹt qua một tia không kiên nhẫn: “Đến lúc đó sẽ báo cho cô.”

Cô đang lo hắn sẽ đổi ý sao? Yên tâm, Lăng Tiêu này đã quyết định chuyện gì thì sẽ không tùy tiện sửa đổi.

Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi nhiều, lúc này thang máy mở ra, cô cho rằng cuộc đối thoại của họ đã kết thúc nên muốn rời đi trước, giờ cô ở bên cạnh hắn thêm một giây cũng cảm thấy áp lực.

“Tôi cho cô đi à?” Thịnh Hoàn Hoàn vừa nâng chân thì giọng nói chứa đầy không vui của Lăng Tiêu lại vang lên.

Thịnh Hoàn Hoàn thu chân lại, nghi hoặc nhìn hắn.

Thang máy tới gara ngầm, liếc nhìn một cái liền thấy chiếc Lamborghini phô trương của hắn đậu ở đó, hắn mở khóa: “Lên xe.”

“Đi đâu?” Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn rất mệt.

Lăng Tiêu không trả lời, chỉ mở cửa xe ngồi xuống.

Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn rất ghét tính cách chẳng nói chẳng rằng này của Lăng Tiêu, lần nào cô cũng phải mù quáng đi theo hắn, không hợp tâm ý hắn liền không vui, hắn nghĩ cô là con giun trong bụng sao?

Nhưng cô vẫn lên xe, cô nghĩ dù sao cũng chỉ còn hai ngày thôi.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn thật không ngờ Lăng Tiêu lại đưa cô tới Thịnh Thế Danh Môn, nhưng vậy cũng chưa xong, cô cho rằng hắn chỉ muốn kiếm chuyện làm cô khó chịu, nhưng hắn lại đưa cô tới căn phòng tổng thống VIP của riêng mình.

Cái này là chuyện gì?

Hắn còn muốn… chơi một nháy trước khi ly hôn với cô sao?

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã có được đáp án, đúng là vậy thật.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đè ở cửa phòng, Thịnh Hoàn Hoàn dùng ánh mắt đặc biệt xem thường mà nhìn hắn: “Anh làm vậy vui lắm à?”

Lăng Tiêu cong cong khóe miệng, không có tình cảm gì mà nói: “Chúng ta còn chưa ly hôn, vẫn là vợ chồng, tôi làm gì với cô cũng là hợp pháp.”

Thịnh Hoàn Hoàn bắt lấy bàn tay không đàng hoàng của hắn: “Anh đã quên, là anh đuổi tôi ra khỏi nhà, bây giờ anh lại bám tới là muốn tự vả miệng mình sao?”

“Cô sai rồi, không phải tôi bám, là cô phải bám.”

Nói xong, Lăng Tiêu không thú vị buông cô ra, xoay người đi vào phòng tắm: “Nếu cô muốn ly hôn thì hai ngày này phải hầu hạ tôi cho tốt.”

Có ý gì? Chẳng lẽ hắn đột nhiên cảm thấy cô và hắn chưa quan hệ được bao nhiêu lần, thấy lỗ quá nên tính bù lại vào hai ngày này?

Xin lỗi, quá hạn không chờ!

Là hắn muốn ly hôn, không phải cô cầu xin hắn.

Lúc trước hắn đuổi cô ra như vậy, hiện tại lại bảo cô hầu hạ, xin lỗi bà đây không tiếp.

Thịnh Hoàn Hoàn không tin cô không hầu hạ thì hắn không chịu ly hôn.

Lăng Tiêu tiến vào phòng tắm một lúc vẫn không thấy Thịnh Hoàn Hoàn đâu, hắn không sốt ruột mà nói: “Còn không mau tiến vào, không muốn ly hôn sao?”

Nhưng hắn không nghe thấy bất cứ lời đáp lại nào

“Thịnh Hoàn Hoàn?”

Mặt Lăng Tiêu đột nhiên thay đổi, hắn đi ra phòng tắm, trong phòng đâu còn bóng dáng của Thịnh Hoàn Hoàn?

Lăng Tiêu lập tức mở cửa phòng đuổi theo.

Thịnh Hoàn Hoàn đang chờ thang máy, thang máy đã lên đến nơi.

Lăng Tiêu sải bước đi đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng cô lại lập tức vào thang máy, ấn nút đóng cửa.

Lăng Tiêu vẫn muộn một bước: “Thịnh Hoàn Hoàn.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng nói tức muốn hộc máu của Lăng Tiêu thì tâm tình đột nhiên trở nên sảng khoái nói không nên lời, luôn là cô bị hắn làm tức giận, hiện tại rốt cuộc cũng hòa nhau một lần, thử hỏi có sướng không chứ?

Nghĩ đến dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn vui muốn chết, nhất thời đắc ý vênh váo mà hô to trong thang máy: “Lăng Tiêu, tự anh dùng tay phải giải quyết đi, bà đây không hầu hạ.”

Hô xong thì tâm tình càng sảng khoái, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy nhân sinh đã đạt tới đỉnh cao, cảm giác này quá tuyệt diệu, nhưng rất nhanh cô liền cười không nổi.

Thang máy ngừng, mà bên ngoài căn bản không có ai.

Cô lập tức ấn nút đóng lại, nhưng tầng tiếp theo lại ngừng, bên ngoài vẫn không có người, tầng tiếp theo cũng tương tự.

Thịnh Hoàn Hoàn có ngốc cũng đoán được là Lăng Tiêu bảo người của khách sạn khống chế thang máy. Cô đương nhiên không thể ngồi chờ chết nên lập tức đi ra, hiện tại cách mặt đất chỉ còn ba tầng, cô không tin mình trốn không thoát.

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã tìm được lối thoát hiểm, vừa chạy vào đã bị một bàn tay túm lấy cổ áo.

Thịnh Hoàn Hoàn kinh hoảng quay đầu lại, chỉ thấy Lăng Tiêu dùng một tay tóm lấy cô, tay còn lại vẫn ôm ngực, dựa lưng vào cửa.

Dáng vẻ này của hắn là đã chờ đợi khá lâu ở chỗ này.

“Bà đây, tay phải?” Lăng Tiêu nhếch khóe miệng lên cười, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại nghe ra cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Thịnh Hoàn Hoàn khóc không ra nước mắt, vì sao cô lại đắc ý mà nói ra những lời đó, nếu không sẽ không kích thích Lăng Tiêu thành như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn xụ mặt: “Tôi sai rồi.”

Trong lòn Lăng Tiêu xẹt qua một tia khác thường, trước kia Thịnh Hoàn Hoàn không ít lần chịu thua lấy lòng hắn, nhưng chưa từng khoa trương như vậy, đáng chết là lại làm người ta cảm thấy đáng yêu.

Lúc này không trốn thì chờ đến khi nào?

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nâng chân lên đá mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, cô lập tức xoay người chạy.
Chương 274: Vì sao Lăng Tiêu lại làm như vậy?

“Thịnh, Hoàn, Hoàn.” Phía sau truyền đến tiếng quát nổi điên của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn skhông dám quay đầu, trái tim bùm bùm đập loạn.

Lăng Tiêu là người đàn ông mà ai ở Hải Thành nhắc đến cũng biến sắc, mà vừa rồi cô lại đá bị thương chỗ kia của hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn, cô thật là to gan lớn mật!

Nhưng hiện tại hối hận đã muộn rồi, hơn nữa lúc này Thịnh Hoàn Hoàn kích động nhiều hơn lo lắng.

Từ sau khi Thịnh Xán bị tai nạn xe, đã thật lâu cô không tùy hứng làm càn như vậy, tâm tình vừa hưng phấn lại sảng khoái.

Cho nên khi Lăng Tiêu đuổi theo ra cửa, Thịnh Hoàn Hoàn đã ngồi trên xe còn cố ý hạ cửa sổ xuống, làm mặt xấu chọc quê muốn hắn tức chết.

Nhìn mặt Lăng Tiêu xanh mét, tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn quá tốt, cô phất phất tay với hắn: “Anh trở về đi, trễ như thế rồi không cần tiễn em.”

Nói xong lời này liền nghe thấy tài xế trung niên cảm thán: “Xem ra anh ta rất luyến tiếc cô, đẹp trai như thế mà còn si tình.”

Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhịn không được mà ôm bụng cười ha hả.

Nhưng tùy hứng xong cô liền bắt đầu sợ, cô và hắn còn chưa ly hôn, cô kích thích hắn như vậy là không sáng suốt.

Lăng Tiêu sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện hôm nay, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi cảm thấy lo lắng cho những ngày kế tiếp của mình.

Lăng Tiêu đứng dưới lầu Thịnh Thế lộ ra sắc mặt đen thui chưa bao giờ có, đau đớn truyền đến từ dưới bụng làm hắn hận không thể bắt Thịnh Hoàn Hoàn trở về rồi đánh một trận.

Nhưng làm vậy sẽ cản trở giao thông, cả hắn cũng cảm thấy mất mặt, huống chi cô cũng không đáng để hắn làm lớn chuyện như thế.

Hắn có rất nhiều cách buộc cô ngoan ngoãn tới tìm mình.

Nghĩ đến vẻ mặt xấu xa tùy hứng vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu vừa tức lại giận, không ngờ hắn lại thua trong tay cô.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn như vậy lại làm Lăng Tiêu cảm thấy bất ngờ.

Hiên ngang, tùy hứng, xấu xa, hắn chưa từng nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, có lẽ đây mới là dáng vẻ ban đầu của cô.

Thật là gợi đòn!

Trở lại phòng VIP, Lăng Tiêu liền nhận được điện thoại của Đường Dật.

Anh ta nói: “Tình trạng của Mộ Tư còn tệ hơn tưởng tượng, hai chân anh ta thì tôi bất lực, nhưng có thể giúp khôi phục bản sắc đàn ông.”

Lăng Tiêu nhíu chặt mày lại: “Cả anh cũng không có cách nào?”

“Xin lỗi, tôi không phải y tiên, năng lực cũng hữu hạn.” Đường Dật đầu bên kia điện thoại bất đắc dĩ nhún vai, lại nói tiếp: “Mộ Tư đồng ý để tôi trị liệu, hỏi tôi khi nào bắt đầu.”

Mộ Tư biết rõ tài năng của Đường Dật trong giới y học, toàn bộ Hoa Hạ không có mấy ai ngang hàng với anh ta, anh đã đưa ra một lựa chọn sáng suốt.

Hễ có một tia hy vọng, Mộ Tư sẽ không từ bỏ.

Lăng Tiêu im lặng: “Chờ tôi thông báo.”

Hắn muốn con hồ ly nhỏ xấu xa Thịnh Hoàn Hoàn kia biến thành một con mèo con ôn hòa ngoan ngoãn, nghe lời mà lại đây hầu hạ hắn.



Mỗi đêm Thịnh Hoàn Hoàn đều vào phòng Thịnh Xán đọc sách, trước khi ngủ sẽ nghĩ lại chuyện của hôm nay một lần, nhưng đêm nay đầu óc cô bị Lăng Tiêu quấy rầy, lòng không yên tĩnh được.

Vì sao Lăng Tiêu muốn dẫn cô đi khách sạn?

Nếu hắn quyết định ly hôn thì không nên dây dưa dây cà như thế, hắn luôn là người quyết đoán, điều này không phù hợp tác phong làm việc của hắn.

Chẳng lẽ là... Thèm muốn thân thể cô?

Nhưng rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã phủ định ý tưởng này.

Nếu Lăng Tiêu thèm thân thể cô thì vì sao lại ly hôn, hắn hoàn toàn có thể chờ chán ngấy cô rồi vứt bỏ cũng không muộn.

Vì sao Lăng Tiêu muốn ly hôn với cô?

Vì sao hắn lại dẫn cô đến khách sạn?

Theo lý, Tích Nhi được chứng thực là con gái của Lăng Hoa Thanh, là em gái cùng cha cùng mẹ với Lăng Tiêu, cô chẳng những vô tội mà còn có công, cho dù lấy công bù lỗi thì Lăng Tiêu cũng không nên ly hôn với cô.

Hơn nữa trong khoảng thời gian ở chung với hắn, tuy rằng không cảm nhận được hắn để ý cô, nhưng ít ra cũng không chán ghét, có khi còn chịu tiếp cận cô.

Ngày bị đuổi ra ngoài, hắn còn đích thân dậy sớm làm bữa sáng.

Vậy rốt cuộc vì sao Lăng Tiêu muốn ly hôn với cô?

Là bởi vì Lam Nhan sao?

Hay là vì Mộ Tư?

Hoặc là vì lần trước cô tin lời Lăng Hàn nói, điều tra liên hệ giữa hắn và Bạch Tuyết nên hắn còn chưa buông xuống được?

Nhưng người không bỏ chuyện này xuống được không phải là cô sao?

Người đụng ba cô là tài xế của hắn, mà lúc ấy hắn còn ngồi ở sau xe, sau khi xảy ra chuyện thì hắn bỏ đi, cô gả cho hắn lâu như thế mà trước nay chưa từng nghe hắn nhắc đến một chữ.

Chẳng lẽ cô không nên hoài nghi và điều tra sao?

Cô không sai, đây là lựa chọn mà đứa con nào cũng sẽ làm, nếu đổi là hắn thì hắn cũng đi điều tra, cũng đi tìm bằng chứng.

Thịnh Hoàn Hoàn thật phiền, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, nếu đêm nay Lăng Tiêu không dẫn cô đi khách sạn thì cô căn bản không phiền não vì chuyện này.

Nhưng hiện tại cô không thể không nhìn thẳng vào một vấn đề, nếu kế tiếp Lăng Tiêu kiên trì muốn ngủ với cô, cô có nên chiều lòng hắn rồi thứ hai cầm giấy ly hôn, từ đây thanh toán xong?

“A...” Thịnh Hoàn Hoàn tâm phiền ý loạn mà rống lên.

Ngủ không được, cô dứt khoát đứng dậy đi đến bệnh viện, nhưng không phải đi thăm Mộ Tư, mà là đến bệnh viện của Tương ba.

Giờ này đa số người bệnh đã ngủ, cô thấy Tương Tuấn Tài ngồi trên ghế ở hành lang bên ngoài, nhìn anh ta có vẻ rất mỏi mệt, mới hai ngày không gặp mà anh đã từ một tinh anh trở thành một người suy sút.

Xem ra chuyện gặp phải trong hai ngày này đả kích anh không nhỏ.

“Anh đã làm theo cách tôi nói?” Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Tương Tuấn Tài thấy Thịnh Hoàn Hoàn đến thì hơi bất ngờ, dù sao cũng đã tối rồi, nhưng anh không hỏi nhiều, bất ngờ xong là một mảnh tĩnh mịch, hiển nhiên không muốn nói chuyện của mình cho cô biết. Nhưng đáp án đã viết rõ trên mặt anh

Thịnh Hoàn Hoàn khoanh tay trước ngực, dựa đầu vào bức tường phía sau, cũng mỏi mệt nhắm mắt lại: “Hai ngày này tôi cũng gặp không ít chuyện, nằm trên giường không cách nào ngủ được, nếu anh muốn thì tôi sẽ là một người lắng nghe thực tốt.”

Có lẽ quá yên tĩnh, Tương Tuấn Tài cũng cần một người để nói hết, không bao lâu sau giọng anh đã vang lên bên cạnh cô: “Cô nói không sai, anh ta chỉ nhìn trúng tài hoa của tôi, mới phạm một sai lầm nhỏ mà anh ta đã mắng tôi té tát.”

“Nhưng tôi không cam lòng, có lẽ anh ta chỉ buồn bực, tôi không nên làm sai việc nhỏ như vậy, có lẽ do tâm tình anh ta không tốt.”

“Hôm nay, tôi cố ý đi thăm dò, tâm trạng anh ta rất tốt, còn vì chuyện hôm qua mà chủ động an ủi và xin lỗi tôi, bảo tôi đừng cảm thấy áp lực. Tôi nói chuyện của ba mình ra, anh ta không hỏi câu nào đã viết cho tôi một tờ chi phiếu hai mươi vạn.”

“Lúc ấy tôi rất vui vẻ, tôi cảm thấy trong lòng anh ta có tôi, chỉ là không thể bỏ vợ bỏ con, tôi nghĩ mình phải thử lại một lần, nếu lần này anh ta không giống hôm qua thì tôi sẽ bán mạng đến cùng.”

Tương Tuấn Tài cười lạnh một tiếng, hốc mắt đỏ rực: “Nhưng hôm nay trên hội nghị, anh ta còn chưa nghe tôi nói xong đã chỉa vào tôi chửi ầm lên ngay trước mặt mọi người, không để lại chút mặt mũi nào cho tôi.”
Chương 275: Thịnh Hoàn Hoàn đã hết cách

“Kỳ thật tôi không có sai, tôi chỉ muốn thử anh ta một chút, nhưng thái độ của anh ta thật sự làm lòng người rét lạnh.”

Tương Tuấn Tài nói xong thì đau khổ ôms mặt.

Thịnh Hoàn Hoàn đã dự đoán được sẽ như thế, dù sao cấp trên của anh là đàn ông tính hướng bình thường, có vợ có con, biết Tương Tuấn Tài có tâm tư kia với mình thì nhất định không chấp nhận được, trong lòng có cây gai cắm ở đó, đương nhiên hận không thể lập tức nhổ nó đi.

Nhưng bởi vì Tương Tuấn Tài mang đến giá trị cho anh ta, dù không thoải mái cũng chỉ có thể cố nhịn, cho nên khi Tương Tuấn Tài phạm sai lầm, anh ta sẽ không kiên nhẫn bằng người khác.

Nhưng chuyện làm Tương Tuấn Tài càng đau đớn còn ở phía sau.

Khi mở miệng lại, giọng Tương Tuấn Tài đã trở nên khàn khàn: “Sau khi hội nghị kết thúc, tôi nản lòng thoái chí, trở lại bàn làm việc viết đơn từ chức, nhưng khi tôi đi đến văn phòng anh ta lại nghe thấy anh ta oán giận với thư ký... Cô biết anh ta nói gì không?”

Một giọt nước mắt chảy xuống từ gương mặt Tương Tuấn Tài, anh cười thật ngốc thật bi thương, ánh mắt tràn ngập châm chọc đau đớn: “Anh ta oán giận với thư ký, nói mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tôi nhìn mình thì nổi hết da gà, trong lòng ghê tởm, nếu không phải thấy tôi có chút năng lực thì đã sớm đuổi tôi khỏi công ty.”

“Ha hả... Buồn cười, tôi không biết anh ta lại chán ghét mình như thế, còn tưởng rằng anh ta cũng có tình cảm với tôi.”

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại bất lực nghẹn ngào thút thít như một đứa trẻ: “Nếu anh ta ghét tôi như thế thì vì sao lại làm bộ tốt với tôi, sinh nhật mỗi năm đều tặng quà cho tôi, tôi hơi đau đầu anh ta cũng hỏi han ân cần, vì sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn rất đồng tình với Tương Tuấn Tài.

Hồi đi học là mọt sách, một lòng nhào vào học tập.

Sau này đi làm lại một lòng nhào vào công việc, không có bạn bè không có sở thích càng không có hoạt động giải trí, sẽ không có cô gái nào chủ động tiếp cận dạng đàn ông như anh, thật vất vả gặp được cấp trên thưởng thức năng lực mà còn quan tâm mọi chuyện của anh, đối phương lại là đàn ông, còn là người đàn ông dùng “Sắc đẹp” lợi dụng anh.

“Anh cảm thấy vì sao anh ta làm vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Tương Tuấn Tài, không đáp mà hỏi lại.

Tương Tuấn Tài trầm mặc vài giây, đầu tiên là phẫn nộ sau đó lại suy sút, nói ra sự thật mà anh ta luôn không muốn thừa nhận: “Anh ta đang lợi dụng tôi bán mạng cho anh ta.”

Mỗi ngày anh ở công ty mười mấy giờ, chỉ có hai nơi đi đi về về là trong nhà và công ty, một người làm việc của hai ba người, lúc bận rộn còn không về nhà được, chỉ có thể nằm dài trên bàn làm việc nghỉ ngơi một lát.

Hiện tại Tương Tuấn Tài mới phát giác mình ngu xuẩn đến mức nào.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên an ủi Tương Tuấn Tài như thế nào, chỉ có thể duỗi tay vỗ vỗ vai anh: “Hiện tại anh nghĩ thông cũng không muộn.”

Tương Tuấn Tài nói: “Tôi đã từ chức.”

“Duyệt chưa?”

Cấp trên sẽ không sảng khoái thả anh ta đi như thế mới đúng.

Tương Tuấn Tài cười cười, trên mặt đầy bi thương: “Trong tình huống lúc ấy, anh ta có thể không duyệt sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn đã biết, lúc ấy anh đẩy cửa đi vào, cấp trên thẹn quá thành giận đã vung bút lên ký, kêu anh lập tức cút.

Tương Tuấn Tài rất giỏi khống chế cảm xúc, lúc này đã bình tĩnh rất nhiều: “Tôi trả mọi thứ lại cho anh ta, trừ căn nhà, tôi bán mạng nhiều năm như thế, đây là cái tôi đáng có.”

“Anh làm rất tốt.” Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với Tương Tuấn Tài, giơ tay về hướng anh: “Hiện tại tôi lấy thân phận giám đốc Thịnh Thế, thành ý mời anh gia nhập Thịnh Thế.”

“Được.” Tương Tuấn Tài gần như không chút do dự.

Thịnh Hoàn Hoàn vui mừng khôn xiết: “Không ngờ anh lại dứt khoát như thế.”

“Nếu không nhờ cô thì bệnh của ba tôi sẽ không kịp thời phát hiện, tôi sẽ vẫn đắm chìm trong thứ tình cảm sai lầm kia mà không thể đi ra, hơn nữa cô có ân tình không nhỏ với nhà chúng tôi.” Tương Tuấn Tài lại nói tiếp: “Chờ ba tôi xuất viện, tôi sẽ đi xem mắt, tôi cũng già đầu rồi, đã đến lúc phải lập gia đình.”

Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ tự hào như giờ khắc này: “Anh nghĩ thông suốt tôi cũng mừng cho anh, tôi giới thiệu đối tượng cho nhé?”

“Được!”

“...”

Khi trở về đã là nửa đêm, Thịnh Hoàn Hoàn mệt mỏi cả ngày, lúc này đã kiệt sức, không còn sức lực nghĩ đến chuyện khác, lập tức nằm xuống rồi ngủ mất.

Hôm nay là thứ bảy, người khác đều nghỉ, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn phải đến công ty, có điều cô có thể ngủ nướng.

Sau khi ngủ một giấc, người của bên gara đưa chiếc Halley của Lý Vệ Lâm về, trên xe đã không còn vết trầy, Thịnh Hoàn Hoàn quyết định cưỡi chiếc Halley này đi làm.

Hôm nay có rất nhiều cao tầng công ty không có tới, Thịnh Hoàn Hoàn làm việc rất thuận lợi, nhưng sự bình yên như đêm trước mưa gió sắp đến, Thịnh Hoàn Hoàn biết họ đang chuẩn bị tung chiêu.

Ngày bỏ phiếu Chu Tín nói mình bị bệnh nên xin nghỉ về nhà, hiện tại những tên kia muốn cô đích thân đi mời Chu Tín về công ty, a, nằm mơ!

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào ảnh gia đình trên bàn, ngón tay tinh tế trắng nõn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cô phải mau chóng bắt lấy dự án của Đường thị, hiện tại chỉ còn thiếu cô gái An Gia Thụ kia khó giải quyết.

An Gia Thụ là thiếu nữ thiên tài, hiện tại đi làm trong công ty của crush, tuổi cũng tương đương với Thịnh Hoàn Hoàn.

Hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không có cách nào lôi kéo cô gái này, bởi vì gần đây đàn anh đại thần của cô ấy chia tay bạn gái, thường xuyên đi tìm cô trút nổi lòng, tình cảm hai người cũng từ từ xảy ra thay đổi.

An Gia Thụ yên lặng ở bên đàn anh nhiều năm như thế, hiện giờ rốt cuộc cơ hội cũng tới, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự bó tay không có cách nào lôi kéo người ta dưới tình huống này.

Nếu không... Dùng mỹ nhân kế?

Nhưng lỡ người đàn ông kia không thích mỹ nhân thì sao?

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đau đầu, Đường Nguyên Minh đã gọi điện thoại cho cô.

“Anh Minh.” Thịnh Hoàn Hoàn vui mừng khôn xiết.

Giọng Đường Nguyên Minh truyền đến từ di động, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Đêm nay có rảnh không, anh mời em ăn cơm.”

“Được, đi đâu?” Thịnh Hoàn Hoàn thấy được cơ hội, lập tức kéo ngăn tủ ra lấy hợp đồng dự án của Đường thị rồi cất vào túi.

Cô phải tranh thủ đêm nay ký được hợp đồng.

“Anh đến công ty đón em, nhân cơ hội này quan sát văn phòng giám đốc của em.”

Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, văn phòng cô có gì đẹp, vẫn giống như hồi xưa ba còn ở, không có thay đổi gì cả.

Cô biết yêu cầu này của Đường Nguyên Minh ẩn chứa sự quan tâm đối với cô.

Tuy ít ai biết Đường Nguyên Minh là giám đốc mới của tập đoàn Đường thị, nhưng thân phận của anh không chỉ là giám đốc Đường thị, mà còn là cháu cả được Đường gia yêu thương nhất.

Anh tới Thịnh Thế là vì ra mặt cho cô, để những cao tầng tâm cao khí ngạo, những tinh anh khinh thường cô biết cô không phải chỉ có một mình, mà sau lưng còn được Đường gia ủng hộ.

Nếu là trước kia, Thịnh Hoàn Hoàn sẽ vui sướng chấp nhận, bởi vì thế giới của cô rất đơn giản, không cần cô phải suy xét quá nhiều.

Nhưng hiện tại không được, cô không thể tùy tiện tiếp nhận ý tốt và trợ giúp của người khác, cho dù là Đường Nguyên Minh từ nhỏ nhìn cô lớn lên, cô còn luôn coi anh là anh hai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom