-
Chương 106-107
Chương 106: Thanh Nham đỏ mặt
"Làm sao có thể, anh và Tiêu Băng Tuyết có hôn ước á?"
Lâm Thanh Nham tràn đầy nghi hoặc!
Lần đầu tiên cô và Diệp Huyền gặp mặt, Diệp Huyền ăn mặc rất bình thường, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là đẹp trai!
Mà Lâm Thanh Nham cũng đã điều tra rồi, sau lưng hắn hoàn toàn không có chút bối cảnh gì!
Kiểu người này có chút quan hệ với nhà họ Lâm đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi, làm sao có thể có hôn ước với nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết chứ? Ai sẽ tin điều đó?
"Đương nhiên là tôi không tin."
Lâm Thanh Nham yên lặng lắc đầu, nhưng Diệp Huyền lại cười: "Tôi đoán ngay là cô sẽ không tin, nhưng cũng không sao cả, cô ta đề nghị hủy bỏ hôn ước, tôi cũng đã đồng ý."
Lâm Thanh Nham trừng mắt nhìn Diệp Huyền: "Lại còn từ hôn? Không phải chính miệng anh nói muốn từ hôn nhất định phải có sự đồng ý của phụ huynh hai bên sao? Đây là anh tự vả miệng hả?"
Diệp Huyền cũng không giải thích mà cau mày nói: "Cô nói đúng, cho dù tôi đồng ý từ hôn cũng không có tác dụng, nhất định phải được cha tôi và cha mẹ Tiêu Băng Tuyết đồng ý mới có hiệu lực! Đây thực sự là một vấn đề đau đầu."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham càng thêm khinh bỉ: "Nói cứ như thật ấy?"
"Sao anh không nghĩ một chút, Tiêu Băng Tuyết đường đường là nữ chiến thần, cha cô ấy là đại nhân vật nắm trong tay đại quyền ở chiến khu! Anh xuất thân bình thường, làm sao có thể có hôn ước với cô ấy được chứ? Điều này thật vô lý!"
Lúc này, Diệp Huyền cũng biết, nếu Tiêu Băng Tuyết không tự mình thừa nhận có hôn ước này thì Lâm Thanh Nham sẽ không bao giờ tin những gì anh nói.
"Xem ra tôi chỉ có thể nói thật!"
Diệp Huyền cười cười: "Tiêu Băng Tuyết muốn tìm tung tích của một người, vừa vặn tôi biết người đó đang ở đâu. Nhưng tôi lại không thích Tiêu Băng Tuyết luôn làm ra dáng vẻ cao cao không thể với tới, cho nên tôi không muốn giúp cô ta!"
Lâm Thanh Nham đột nhiên bừng tỉnh, gật đầu: "Vậy người lúc nãy gọi cho chị Hoa trong nhà hàng chính là nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết? Cô ấy muốn bán cho anh một ân tình, sau đó yêu cầu anh tiết lộ tung tích của người bí ẩn kia?"
"Ha ha." Diệp Huyền cười nói: "Không nghĩ tới cô phản ứng rất nhanh nha. Đúng, chính là như vậy."
"Tôi hiểu rồi…"
Lâm Thanh Nham lập tức hiểu ra, sau đó nói: "Vậy ngài Triệu tự thân xuất mã, sao anh có thể dễ dàng thoát thân thế?"
"Cái này…"
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó thấp giọng nói: "Sau khi anh Triệu biết là do chị Hoa xử sự bất công mới dẫn đến cục diện bế tắc liền để tôi đi."
"Thật ra anh Triệu là một người rất thấu tình đạt lý, không phải là kẻ ỷ thế hiếp người, chỉ là mọi người không hiểu rõ anh ta mà thôi."
Nghe Diệp Huyền nói xong, Lâm Thanh Nham gật đầu nói: "Vậy tối nay vận may của anh thật sự quá lớn. Nếu không, dù không bị đánh chết thì cũng không biết lại gặp phải chuyện gì nữa đâu!"
Nói đến đây, giọng điệu của Lâm Thanh Nham đột nhiên thay đổi, tức giận nói: "Đều tại anh, khiến tôi lo lắng cả đêm, còn không ăn được miếng cơm nào!"
"Ha ha." Diệp Huyền nhún nhún vai, cười nói: "Một bữa cơm mà thôi, về nhà tôi sẽ bù cho cô! Của tôi ăn khá ngon đó!"
"Cái gì? Của anh?!"
Lâm Thanh Nham không khỏi khựng lại, sau đó mặt đỏ tới mang tai quay sang nói: "Ai muốn ăn gì của anh hả, anh là cái đồ không biết xấu hổ!"
"Mà anh đừng có hiểu lầm, vừa rồi là do tôi quá căng thẳng, sợ anh bị đánh chết nên mới chạy tới ôm lấy anh!"
"Cho nên anh đừng tưởng rằng tôi thích anh, tôi cũng không phải là người tùy tiện hẹn hò một lần là có thể ngủ chung."
Nói đến đây, trong đầu Lâm Thanh Nham lập tức nhớ tới cảnh tượng Trương Vãn Thanh và Diệp Huyền hẹn hò ngày hôm đó, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Ngày hôm đó, khi Lâm Thanh Nham gọi điện thoại cho Trương Vãn Thanh, cô nghe thấy tiếng thở dốc của Trương Vãn Thanh nên đã hiểu lầm là cô ấy và Diệp Huyền đang lăn giường với nhau. Nhìn thấy thái độ đột nhiên kiêu ngạo và còn có chút ghen tị của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền nhất thời ngơ ngác.
Chuyện gì vậy? Hắn chỉ muốn nấu một bát mì cho cô ấy ăn thôi mà! Tại sao lại đột nhiên tức giận?
"Không còn gì để nói?" Lâm Thanh Nham thấy Diệp Huyền không trả lời, còn tưởng rằng hắn không phản bác mối quan hệ mập mờ với Trương Vãn Thanh, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu:
"Đi thôi! Chuyện xảy ra tối nay không được nói với người nhà tôi!"
Cứ như vậy, Diệp Huyền càng thêm bối rối!
Vừa rồi rõ ràng còn đang bình thường, sao đột nhiên lại nổi giận? Quả nhiên, trái tim của phụ nữ quá khó nắm bắt! Đàn ông không bao giờ có thể đoán được!
Nhưng Diệp Huyền cũng không miệt mài theo đuổi vấn đề này. Ngược lại, hắn đang suy nghĩ làm sao để nói rõ với cha mình về việc hủy hôn với nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết.
Phía bên kia, sau khi hai cha con Lục Chí Phàm và Lục Kiên bị Diệp Huyền đánh một trận, lập tức được đưa đến bệnh viện để điều trị.
"Chết tiệt, thằng nhãi Diệp Huyền thật đáng chết!"
“Hắn không chỉ độc ác, xảo quyệt, lừa chúng ta ký thỏa thuận rút cổ phần, khiến chúng ta bỏ lỡ khoản vốn đầu tư khổng lồ 2 tỷ từ Hồng U Tử!"
"Đến tối lại còn dám đả thương chúng ta!"
Mặc dù khóe miệng Lục Chí Phàm rỉ máu đau đớn, thế nhưng vẫn nhịn không được mắng to lên!
Ở bên cạnh, đầu Lục Kiên quấn đầy băng gạt, chỉ lộ ra hai mắt: "Cha! Cha đừng tức giận! Chị Hoa nhất định sẽ giết Diệp Huyền!"
"Có lẽ không bao lâu nữa tin tức Diệp Huyền bị chị Hoa giết chết sẽ truyền đến!"
Lục Chí Phàm nghe xong lời này thì cảm thấy dễ chịu hơn một chút: "Đúng vậy! Diệp Huyền quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!"
"Đến lúc đó, Lâm Thanh Nham và tập đoàn Lâm thị có thể cũng sẽ bị hắn liên lụy, phá sản trong vài phút!"
Tuy nhiên, ông ta vừa mới nói xong thì ông già Du và các cổ đông đã rút cổ phần khác vội vã đến bệnh viện, mang đến tin tức Diệp Huyền không hề hấn gì, thoải mái về nhà!
"Cái gì?! Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lục Kiên không nhịn được, tức giận đến mức suýt chút nữa thở không thông: "Tên khốn kiếp Diệp Huyền đó sao có thể có may mắn như vậy!"
"Cha, cho dù chị Hoa không đối phó với hắn, chúng ta cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra!"
Ông già Du cũng bị đánh, lúc này lập tức phụ họa: "Lục thiếu gia nói có lý, cơn giận này chúng ta nuốt không trôi! Nếu không chẳng phải chúng ta bị đánh vô ích à!"
"Hắn cố ý lừa gạt chúng ta, khiến chúng ta mất đi cơ hội tốt kiếm bộn tiền, thù này không thể không báo!"
Đám người có mặt ở đây vô cùng tức giận, đều cảm thấy nhất định phải tìm cách đối phó Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham!
"Lâm Thanh Nham, các người bất nhân thì đừng trách chúng tôi bất nghĩa!"
Lục Chí Phàm hung ác nghiến răng: "Ban đầu tôi dự định thành lập công ty riêng sau khi lấy được khu đất của trùm đất Giang Kim Bưu, đối kháng đến cùng với tập đoàn Lâm thị!"
"Tuy nhiên, hiện tại tôi không nghĩ vậy nữa, tôi muốn dùng mảnh đất này làm điều kiện để gia nhập tập đoàn Thiên Di, mượn nhờ thế lực của bọn họ để đánh bại tập đoàn Lâm thị!"
Ông già Du và những người khác cũng gật đầu: "Anh Lục quả nhiên lợi hại, loại chuyện tốt này không thể thiếu chúng tôi, xin hãy giúp kéo chúng tôi gia nhập tập đoàn Thiên Di!"
Lục Chí Phàm ha ha cười nói: "Không thành vấn đề, nhất định sẽ không thiếu phần các người! Tuy nhiên, nếu muốn trở thành một phần của Tập đoàn Thiên Di, các người cần phải huy động thêm ít tiền!"
Mọi người đều biết rất rõ rằng tập đoàn Thiên Di mạnh hơn tập đoàn Lâm thị, vì vậy tất nhiên cổ phiếu cũng có giá trị hơn.
"Được, chúng tôi sẽ nghĩ cách huy động thêm tiền!"
Ông già Du là người hưng phấn nhất: "Tôi nghe nói tập đoàn Thiên Di và nhà họ Phùng đã liên minh với nhau, cho nên nếu chúng ta đầu tư vào tập đoàn Thiên Di thì sau này nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với tập đoàn Lâm thị!"
Các cổ đông đã rút cổ phần khác cũng vô cùng phấn khích, lần này thật sự là hữu kinh vô hiểm!
Cha con Lục Chí Phàm cũng cười xấu xa, cảm thấy với khu đất sắp lấy tới tay thì việc gia nhập tập đoàn Thiên Di tuyệt đối không thành vấn đề!
Nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là, bởi vì có Diệp Huyền nên trùm đất Giang Kim Bưu đã sớm quyết định giao khu đất đó cho Lâm Thanh Nham!
Chỉ là chuyện này vẫn chưa công bố ra ngoài mà thôi!
Dưới tình huống vẫn chưa hay biết gì, Lục Chí Phàm tràn đầy tự tin, lập tức gọi điện thoại cho chủ tịch tập đoàn Thiên Di - Ngô Long Tôn!
"Xin chào chủ tịch Ngô!"
\
Chương 107: Báo thù rửa hận
"Chủ tịch Ngô, muộn thế này rồi làm phiền anh!"
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Lục Chí Phàm mỉm cười nói: "Tôi là Lục Chí Phàm, cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Lâm thị, tôi có một dự án lớn muốn nói chuyện với anh!"
"Lục Chí Phàm của tập đoàn Lâm thị?"
Ngô Long Tôn nghe được lời của Lục Chí Phàm thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo!
Bởi vì điều này dấy lên lửa giận trong lòng Ngô Long Tôn!
Vốn dĩ hắn muốn lợi dụng việc hôm nay Tập đoàn Lâm thị bị bốn ngân hàng lớn đòi nợ, mua lại Tập đoàn Lâm thị với giá thấp nhất!
Không ngờ thiên tài đầu tư Hồng U Tử vừa ra tay liền đầu tư cho tập đoàn Lâm thị số tiền lớn 2 tỷ, điều này khiến Ngô Long Tôn rất không vui!
Trong lòng hắn tức giận, muốn đánh Lâm Thanh Nham ở đại sảnh của tập đoàn Lâm thị, nhưng Diệp Huyền lại bẻ gãy tay phải của hắn!
Hắn vẫn còn đang phải ở lại bệnh viện đây!
Thật là xấu hổ và nhục nhã!
Nghĩ tới những chuyện này, Ngô Long Tôn trầm giọng nói: "Lục Chí Phàm, các người đã bị đuổi khỏi tập đoàn Lâm thị thì còn vốn liếng gì mà thương lượng hợp tác với tôi?"
Lục Chí Phàm lúng túng cười, dù sao chuyện bọn họ chọn rút cổ phần vào giây phút cuối cùng trước khi Hồng U Tử đầu tư hai tỷ vào tập đoàn Lâm thị đã sớm trở thành trò cười trong ngành. Ông ta vội vàng cười nói: "Chủ tịch Ngô, tôi có thể lấy được khu đất của trùm đất Giang Kim Bưu!"
"Tôi nghĩ với dự án lớn này, tôi hẳn là đủ tư cách gia nhập tập đoàn Thiên Di!"
"Gì cơ?"
Ánh mắt Ngô Long Tôn đột nhiên sáng lên!
Tuy đã lâu không trở lại Tập đoàn Thiên Di, nhưng hắn cũng biết rất rõ khu đất đó có ảnh hưởng lớn thế nào!
Ban đầu, em trai Ngô Thiên Di của hắn muốn tìm Giang Kim Bưu để lấy mảnh đất này, nhưng lại bị Giang Kim Bưu trực tiếp từ chối ở khách sạn. Hơn nữa, ngày hôm sau liền truyền đến tin dữ là Ngô Thiên Di bị giết vì đắc tội Diệp Huyền!
Vì vậy, không ai biết rằng mảnh đất này đã sớm rơi vào tay tập đoàn Lâm thị!
Ngay cả Ngô Long Tôn cũng không biết gì cả!
Ngô Long Tôn vẫn còn đang phiền muộn vì tập đoàn Lâm thị nhận được khoản đầu tư 2 tỷ từ Hồng U Tử. Hắn thật sự muốn tìm một dự án lớn có sức nặng ngang bằng để trấn áp tập đoàn Lâm thị đang trỗi dậy mạnh mẽ!
Đồng thời, trong lòng hắn cũng rất hận, hôm nay Diệp Huyền thế mà thật sự dám phế tay phải của hắn trước mặt mọi người!
Đây đúng là thù cũ chưa hết đã kết thêm thù mới!
Cho nên, Ngô Long Tôn nóng lòng muốn loại bỏ tập đoàn Lâm thị và Diệp Huyền ngay lập tức!
Không ngờ Lục Chí Phàm lại đột nhiên gọi điện đến, muốn đưa khu đất thương mại đó cho tập đoàn Thiên Di!
"Đây không phải vừa vặn đúng ý mình sao?"
Ngô Long Tôn trở nên kích động: "Lục Chí Phàm, anh đang ở đâu, chúng ta có thể thảo luận chi tiết về việc nhập cổ phần và chuyển nhượng đất!"
Lục Chí Phàm cũng rất cao hứng: "Tôi hiện đang ở bệnh viện Đệ Nhất, tôi có thể lập tức đến công ty của anh để thương lượng!"
"Anh đang ở bệnh viện à?"
Ngô Long Tôn đột nhiên cau mày: "Trùng hợp như vậy, bây giờ tôi cũng đang ở bệnh viện Đệ Nhất!"
Đến khi Ngô Long Tôn nhìn thấy mặt mũi sưng vù của Lục Chí Phàm, hắn không khỏi giật mình: "Anh Lục, sao anh lại thành ra bộ dạng này?"
Lục Chí Phàm nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nói nữa, chính là bị cái tên Diệp Huyền ở tập đoàn Lâm thị kia đánh thành dạng này!"
Ông ta thấy cánh tay Ngô Long Tôn cũng đang băng bó, vội vàng hỏi: "Chủ tịch Ngô, tay anh bị sao vậy?"
Cơ mặt Ngô Long Tôn đột nhiên co rút, lạnh lùng nói: "Còn không phải là chuyện tốt của cái tên Diệp Huyền kia sao!"
Mấy người Lục Chí Phàm nghe vậy lập tức hít vào một hơi. Cái tên Diệp Huyền này thật sự là không sợ trời không sợ đất!
Ban ngày đánh gãy tay Ngô Long Tôn, ban đêm còn chạy đến địa bàn của chị Hoa để gây chuyện!
Cái tên này thật sự không sợ chết, luôn một mực tìm đường chết, nhảy disco trên con đường tử vong!
"Tôi nghĩ Diệp Huyền hẳn là do Lâm Thanh Nham tìm tới, là vệ sĩ chuyên môn phụ trách bảo vệ cô ta!"
Ánh mắt Lục Chí Phàm lạnh lùng, ông ta nói: "Nhưng không ngờ hắn lại táo bạo như vậy, ngay cả chủ tịch Ngô cũng không sợ!"
"Ha ha." Ngô Long Tôn tà ác cười một tiếng: "Hắn cũng không thể phách lối được bao lâu nữa!"
Lục Chí Phàm lập tức trở nên kích động: "Chủ tịch Ngô, anh có tính toán gì sao?"
"Hừ." Trong mắt Ngô Long Tôn lóe lên một chút lạnh lùng: "Tôi đã liên lạc với nhà họ Phùng rồi, để cho Nắm Đấm Sắt Triệu Mẫn đối phó với Diệp Huyền, phòng ngừa về sau hắn lại làm ra chuyện gì xấu!"
"Nhà họ Phùng?"
Lục Chí Phàm và những người khác không khỏi trao đổi ánh mắt, vẻ mặt hưng phấn: "Hóa ra tin đồn đều là thật, tập đoàn Thiên Di và nhà họ Phùng thật sự đã thành lập liên minh! Lần này Diệp Huyền nhất định sẽ chết chắc!"
Ngô Long Tôn rất bình tĩnh: "Chuyện này các người phải giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài, tránh làm chuyện thêm phức tạp, khiến cho cái tên Diệp Huyền kia chạy trốn!"
"Vâng, vâng!"
Lục Chí Phàm vội vàng gật đầu, nghĩ đến việc Diệp Huyền sắp bị nhà họ Phùng giết chết, trong lòng rất hưng phấn: "Vậy bây giờ chúng ta thảo luận về dự án khu đất thương mại đi!"
"Được!"
Ngô Long Tôn cũng rất coi trọng vấn đề này, nhưng lại hoàn toàn không biết rằng khu đất này đã thuộc sở hữu của tập đoàn Lâm thị!
Cùng lúc đó, Nắm đấm sắt Triệu Mẫn được nhà họ Phùng tìm tới cũng phong trần mệt mỏi từ xa chạy đến, dự định ngày mai sẽ âm thầm giết Diệp Huyền!
"Làm sao có thể, anh và Tiêu Băng Tuyết có hôn ước á?"
Lâm Thanh Nham tràn đầy nghi hoặc!
Lần đầu tiên cô và Diệp Huyền gặp mặt, Diệp Huyền ăn mặc rất bình thường, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là đẹp trai!
Mà Lâm Thanh Nham cũng đã điều tra rồi, sau lưng hắn hoàn toàn không có chút bối cảnh gì!
Kiểu người này có chút quan hệ với nhà họ Lâm đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi, làm sao có thể có hôn ước với nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết chứ? Ai sẽ tin điều đó?
"Đương nhiên là tôi không tin."
Lâm Thanh Nham yên lặng lắc đầu, nhưng Diệp Huyền lại cười: "Tôi đoán ngay là cô sẽ không tin, nhưng cũng không sao cả, cô ta đề nghị hủy bỏ hôn ước, tôi cũng đã đồng ý."
Lâm Thanh Nham trừng mắt nhìn Diệp Huyền: "Lại còn từ hôn? Không phải chính miệng anh nói muốn từ hôn nhất định phải có sự đồng ý của phụ huynh hai bên sao? Đây là anh tự vả miệng hả?"
Diệp Huyền cũng không giải thích mà cau mày nói: "Cô nói đúng, cho dù tôi đồng ý từ hôn cũng không có tác dụng, nhất định phải được cha tôi và cha mẹ Tiêu Băng Tuyết đồng ý mới có hiệu lực! Đây thực sự là một vấn đề đau đầu."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham càng thêm khinh bỉ: "Nói cứ như thật ấy?"
"Sao anh không nghĩ một chút, Tiêu Băng Tuyết đường đường là nữ chiến thần, cha cô ấy là đại nhân vật nắm trong tay đại quyền ở chiến khu! Anh xuất thân bình thường, làm sao có thể có hôn ước với cô ấy được chứ? Điều này thật vô lý!"
Lúc này, Diệp Huyền cũng biết, nếu Tiêu Băng Tuyết không tự mình thừa nhận có hôn ước này thì Lâm Thanh Nham sẽ không bao giờ tin những gì anh nói.
"Xem ra tôi chỉ có thể nói thật!"
Diệp Huyền cười cười: "Tiêu Băng Tuyết muốn tìm tung tích của một người, vừa vặn tôi biết người đó đang ở đâu. Nhưng tôi lại không thích Tiêu Băng Tuyết luôn làm ra dáng vẻ cao cao không thể với tới, cho nên tôi không muốn giúp cô ta!"
Lâm Thanh Nham đột nhiên bừng tỉnh, gật đầu: "Vậy người lúc nãy gọi cho chị Hoa trong nhà hàng chính là nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết? Cô ấy muốn bán cho anh một ân tình, sau đó yêu cầu anh tiết lộ tung tích của người bí ẩn kia?"
"Ha ha." Diệp Huyền cười nói: "Không nghĩ tới cô phản ứng rất nhanh nha. Đúng, chính là như vậy."
"Tôi hiểu rồi…"
Lâm Thanh Nham lập tức hiểu ra, sau đó nói: "Vậy ngài Triệu tự thân xuất mã, sao anh có thể dễ dàng thoát thân thế?"
"Cái này…"
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó thấp giọng nói: "Sau khi anh Triệu biết là do chị Hoa xử sự bất công mới dẫn đến cục diện bế tắc liền để tôi đi."
"Thật ra anh Triệu là một người rất thấu tình đạt lý, không phải là kẻ ỷ thế hiếp người, chỉ là mọi người không hiểu rõ anh ta mà thôi."
Nghe Diệp Huyền nói xong, Lâm Thanh Nham gật đầu nói: "Vậy tối nay vận may của anh thật sự quá lớn. Nếu không, dù không bị đánh chết thì cũng không biết lại gặp phải chuyện gì nữa đâu!"
Nói đến đây, giọng điệu của Lâm Thanh Nham đột nhiên thay đổi, tức giận nói: "Đều tại anh, khiến tôi lo lắng cả đêm, còn không ăn được miếng cơm nào!"
"Ha ha." Diệp Huyền nhún nhún vai, cười nói: "Một bữa cơm mà thôi, về nhà tôi sẽ bù cho cô! Của tôi ăn khá ngon đó!"
"Cái gì? Của anh?!"
Lâm Thanh Nham không khỏi khựng lại, sau đó mặt đỏ tới mang tai quay sang nói: "Ai muốn ăn gì của anh hả, anh là cái đồ không biết xấu hổ!"
"Mà anh đừng có hiểu lầm, vừa rồi là do tôi quá căng thẳng, sợ anh bị đánh chết nên mới chạy tới ôm lấy anh!"
"Cho nên anh đừng tưởng rằng tôi thích anh, tôi cũng không phải là người tùy tiện hẹn hò một lần là có thể ngủ chung."
Nói đến đây, trong đầu Lâm Thanh Nham lập tức nhớ tới cảnh tượng Trương Vãn Thanh và Diệp Huyền hẹn hò ngày hôm đó, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Ngày hôm đó, khi Lâm Thanh Nham gọi điện thoại cho Trương Vãn Thanh, cô nghe thấy tiếng thở dốc của Trương Vãn Thanh nên đã hiểu lầm là cô ấy và Diệp Huyền đang lăn giường với nhau. Nhìn thấy thái độ đột nhiên kiêu ngạo và còn có chút ghen tị của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền nhất thời ngơ ngác.
Chuyện gì vậy? Hắn chỉ muốn nấu một bát mì cho cô ấy ăn thôi mà! Tại sao lại đột nhiên tức giận?
"Không còn gì để nói?" Lâm Thanh Nham thấy Diệp Huyền không trả lời, còn tưởng rằng hắn không phản bác mối quan hệ mập mờ với Trương Vãn Thanh, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu:
"Đi thôi! Chuyện xảy ra tối nay không được nói với người nhà tôi!"
Cứ như vậy, Diệp Huyền càng thêm bối rối!
Vừa rồi rõ ràng còn đang bình thường, sao đột nhiên lại nổi giận? Quả nhiên, trái tim của phụ nữ quá khó nắm bắt! Đàn ông không bao giờ có thể đoán được!
Nhưng Diệp Huyền cũng không miệt mài theo đuổi vấn đề này. Ngược lại, hắn đang suy nghĩ làm sao để nói rõ với cha mình về việc hủy hôn với nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết.
Phía bên kia, sau khi hai cha con Lục Chí Phàm và Lục Kiên bị Diệp Huyền đánh một trận, lập tức được đưa đến bệnh viện để điều trị.
"Chết tiệt, thằng nhãi Diệp Huyền thật đáng chết!"
“Hắn không chỉ độc ác, xảo quyệt, lừa chúng ta ký thỏa thuận rút cổ phần, khiến chúng ta bỏ lỡ khoản vốn đầu tư khổng lồ 2 tỷ từ Hồng U Tử!"
"Đến tối lại còn dám đả thương chúng ta!"
Mặc dù khóe miệng Lục Chí Phàm rỉ máu đau đớn, thế nhưng vẫn nhịn không được mắng to lên!
Ở bên cạnh, đầu Lục Kiên quấn đầy băng gạt, chỉ lộ ra hai mắt: "Cha! Cha đừng tức giận! Chị Hoa nhất định sẽ giết Diệp Huyền!"
"Có lẽ không bao lâu nữa tin tức Diệp Huyền bị chị Hoa giết chết sẽ truyền đến!"
Lục Chí Phàm nghe xong lời này thì cảm thấy dễ chịu hơn một chút: "Đúng vậy! Diệp Huyền quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!"
"Đến lúc đó, Lâm Thanh Nham và tập đoàn Lâm thị có thể cũng sẽ bị hắn liên lụy, phá sản trong vài phút!"
Tuy nhiên, ông ta vừa mới nói xong thì ông già Du và các cổ đông đã rút cổ phần khác vội vã đến bệnh viện, mang đến tin tức Diệp Huyền không hề hấn gì, thoải mái về nhà!
"Cái gì?! Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lục Kiên không nhịn được, tức giận đến mức suýt chút nữa thở không thông: "Tên khốn kiếp Diệp Huyền đó sao có thể có may mắn như vậy!"
"Cha, cho dù chị Hoa không đối phó với hắn, chúng ta cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra!"
Ông già Du cũng bị đánh, lúc này lập tức phụ họa: "Lục thiếu gia nói có lý, cơn giận này chúng ta nuốt không trôi! Nếu không chẳng phải chúng ta bị đánh vô ích à!"
"Hắn cố ý lừa gạt chúng ta, khiến chúng ta mất đi cơ hội tốt kiếm bộn tiền, thù này không thể không báo!"
Đám người có mặt ở đây vô cùng tức giận, đều cảm thấy nhất định phải tìm cách đối phó Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham!
"Lâm Thanh Nham, các người bất nhân thì đừng trách chúng tôi bất nghĩa!"
Lục Chí Phàm hung ác nghiến răng: "Ban đầu tôi dự định thành lập công ty riêng sau khi lấy được khu đất của trùm đất Giang Kim Bưu, đối kháng đến cùng với tập đoàn Lâm thị!"
"Tuy nhiên, hiện tại tôi không nghĩ vậy nữa, tôi muốn dùng mảnh đất này làm điều kiện để gia nhập tập đoàn Thiên Di, mượn nhờ thế lực của bọn họ để đánh bại tập đoàn Lâm thị!"
Ông già Du và những người khác cũng gật đầu: "Anh Lục quả nhiên lợi hại, loại chuyện tốt này không thể thiếu chúng tôi, xin hãy giúp kéo chúng tôi gia nhập tập đoàn Thiên Di!"
Lục Chí Phàm ha ha cười nói: "Không thành vấn đề, nhất định sẽ không thiếu phần các người! Tuy nhiên, nếu muốn trở thành một phần của Tập đoàn Thiên Di, các người cần phải huy động thêm ít tiền!"
Mọi người đều biết rất rõ rằng tập đoàn Thiên Di mạnh hơn tập đoàn Lâm thị, vì vậy tất nhiên cổ phiếu cũng có giá trị hơn.
"Được, chúng tôi sẽ nghĩ cách huy động thêm tiền!"
Ông già Du là người hưng phấn nhất: "Tôi nghe nói tập đoàn Thiên Di và nhà họ Phùng đã liên minh với nhau, cho nên nếu chúng ta đầu tư vào tập đoàn Thiên Di thì sau này nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với tập đoàn Lâm thị!"
Các cổ đông đã rút cổ phần khác cũng vô cùng phấn khích, lần này thật sự là hữu kinh vô hiểm!
Cha con Lục Chí Phàm cũng cười xấu xa, cảm thấy với khu đất sắp lấy tới tay thì việc gia nhập tập đoàn Thiên Di tuyệt đối không thành vấn đề!
Nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là, bởi vì có Diệp Huyền nên trùm đất Giang Kim Bưu đã sớm quyết định giao khu đất đó cho Lâm Thanh Nham!
Chỉ là chuyện này vẫn chưa công bố ra ngoài mà thôi!
Dưới tình huống vẫn chưa hay biết gì, Lục Chí Phàm tràn đầy tự tin, lập tức gọi điện thoại cho chủ tịch tập đoàn Thiên Di - Ngô Long Tôn!
"Xin chào chủ tịch Ngô!"
\
Chương 107: Báo thù rửa hận
"Chủ tịch Ngô, muộn thế này rồi làm phiền anh!"
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Lục Chí Phàm mỉm cười nói: "Tôi là Lục Chí Phàm, cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Lâm thị, tôi có một dự án lớn muốn nói chuyện với anh!"
"Lục Chí Phàm của tập đoàn Lâm thị?"
Ngô Long Tôn nghe được lời của Lục Chí Phàm thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo!
Bởi vì điều này dấy lên lửa giận trong lòng Ngô Long Tôn!
Vốn dĩ hắn muốn lợi dụng việc hôm nay Tập đoàn Lâm thị bị bốn ngân hàng lớn đòi nợ, mua lại Tập đoàn Lâm thị với giá thấp nhất!
Không ngờ thiên tài đầu tư Hồng U Tử vừa ra tay liền đầu tư cho tập đoàn Lâm thị số tiền lớn 2 tỷ, điều này khiến Ngô Long Tôn rất không vui!
Trong lòng hắn tức giận, muốn đánh Lâm Thanh Nham ở đại sảnh của tập đoàn Lâm thị, nhưng Diệp Huyền lại bẻ gãy tay phải của hắn!
Hắn vẫn còn đang phải ở lại bệnh viện đây!
Thật là xấu hổ và nhục nhã!
Nghĩ tới những chuyện này, Ngô Long Tôn trầm giọng nói: "Lục Chí Phàm, các người đã bị đuổi khỏi tập đoàn Lâm thị thì còn vốn liếng gì mà thương lượng hợp tác với tôi?"
Lục Chí Phàm lúng túng cười, dù sao chuyện bọn họ chọn rút cổ phần vào giây phút cuối cùng trước khi Hồng U Tử đầu tư hai tỷ vào tập đoàn Lâm thị đã sớm trở thành trò cười trong ngành. Ông ta vội vàng cười nói: "Chủ tịch Ngô, tôi có thể lấy được khu đất của trùm đất Giang Kim Bưu!"
"Tôi nghĩ với dự án lớn này, tôi hẳn là đủ tư cách gia nhập tập đoàn Thiên Di!"
"Gì cơ?"
Ánh mắt Ngô Long Tôn đột nhiên sáng lên!
Tuy đã lâu không trở lại Tập đoàn Thiên Di, nhưng hắn cũng biết rất rõ khu đất đó có ảnh hưởng lớn thế nào!
Ban đầu, em trai Ngô Thiên Di của hắn muốn tìm Giang Kim Bưu để lấy mảnh đất này, nhưng lại bị Giang Kim Bưu trực tiếp từ chối ở khách sạn. Hơn nữa, ngày hôm sau liền truyền đến tin dữ là Ngô Thiên Di bị giết vì đắc tội Diệp Huyền!
Vì vậy, không ai biết rằng mảnh đất này đã sớm rơi vào tay tập đoàn Lâm thị!
Ngay cả Ngô Long Tôn cũng không biết gì cả!
Ngô Long Tôn vẫn còn đang phiền muộn vì tập đoàn Lâm thị nhận được khoản đầu tư 2 tỷ từ Hồng U Tử. Hắn thật sự muốn tìm một dự án lớn có sức nặng ngang bằng để trấn áp tập đoàn Lâm thị đang trỗi dậy mạnh mẽ!
Đồng thời, trong lòng hắn cũng rất hận, hôm nay Diệp Huyền thế mà thật sự dám phế tay phải của hắn trước mặt mọi người!
Đây đúng là thù cũ chưa hết đã kết thêm thù mới!
Cho nên, Ngô Long Tôn nóng lòng muốn loại bỏ tập đoàn Lâm thị và Diệp Huyền ngay lập tức!
Không ngờ Lục Chí Phàm lại đột nhiên gọi điện đến, muốn đưa khu đất thương mại đó cho tập đoàn Thiên Di!
"Đây không phải vừa vặn đúng ý mình sao?"
Ngô Long Tôn trở nên kích động: "Lục Chí Phàm, anh đang ở đâu, chúng ta có thể thảo luận chi tiết về việc nhập cổ phần và chuyển nhượng đất!"
Lục Chí Phàm cũng rất cao hứng: "Tôi hiện đang ở bệnh viện Đệ Nhất, tôi có thể lập tức đến công ty của anh để thương lượng!"
"Anh đang ở bệnh viện à?"
Ngô Long Tôn đột nhiên cau mày: "Trùng hợp như vậy, bây giờ tôi cũng đang ở bệnh viện Đệ Nhất!"
Đến khi Ngô Long Tôn nhìn thấy mặt mũi sưng vù của Lục Chí Phàm, hắn không khỏi giật mình: "Anh Lục, sao anh lại thành ra bộ dạng này?"
Lục Chí Phàm nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nói nữa, chính là bị cái tên Diệp Huyền ở tập đoàn Lâm thị kia đánh thành dạng này!"
Ông ta thấy cánh tay Ngô Long Tôn cũng đang băng bó, vội vàng hỏi: "Chủ tịch Ngô, tay anh bị sao vậy?"
Cơ mặt Ngô Long Tôn đột nhiên co rút, lạnh lùng nói: "Còn không phải là chuyện tốt của cái tên Diệp Huyền kia sao!"
Mấy người Lục Chí Phàm nghe vậy lập tức hít vào một hơi. Cái tên Diệp Huyền này thật sự là không sợ trời không sợ đất!
Ban ngày đánh gãy tay Ngô Long Tôn, ban đêm còn chạy đến địa bàn của chị Hoa để gây chuyện!
Cái tên này thật sự không sợ chết, luôn một mực tìm đường chết, nhảy disco trên con đường tử vong!
"Tôi nghĩ Diệp Huyền hẳn là do Lâm Thanh Nham tìm tới, là vệ sĩ chuyên môn phụ trách bảo vệ cô ta!"
Ánh mắt Lục Chí Phàm lạnh lùng, ông ta nói: "Nhưng không ngờ hắn lại táo bạo như vậy, ngay cả chủ tịch Ngô cũng không sợ!"
"Ha ha." Ngô Long Tôn tà ác cười một tiếng: "Hắn cũng không thể phách lối được bao lâu nữa!"
Lục Chí Phàm lập tức trở nên kích động: "Chủ tịch Ngô, anh có tính toán gì sao?"
"Hừ." Trong mắt Ngô Long Tôn lóe lên một chút lạnh lùng: "Tôi đã liên lạc với nhà họ Phùng rồi, để cho Nắm Đấm Sắt Triệu Mẫn đối phó với Diệp Huyền, phòng ngừa về sau hắn lại làm ra chuyện gì xấu!"
"Nhà họ Phùng?"
Lục Chí Phàm và những người khác không khỏi trao đổi ánh mắt, vẻ mặt hưng phấn: "Hóa ra tin đồn đều là thật, tập đoàn Thiên Di và nhà họ Phùng thật sự đã thành lập liên minh! Lần này Diệp Huyền nhất định sẽ chết chắc!"
Ngô Long Tôn rất bình tĩnh: "Chuyện này các người phải giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài, tránh làm chuyện thêm phức tạp, khiến cho cái tên Diệp Huyền kia chạy trốn!"
"Vâng, vâng!"
Lục Chí Phàm vội vàng gật đầu, nghĩ đến việc Diệp Huyền sắp bị nhà họ Phùng giết chết, trong lòng rất hưng phấn: "Vậy bây giờ chúng ta thảo luận về dự án khu đất thương mại đi!"
"Được!"
Ngô Long Tôn cũng rất coi trọng vấn đề này, nhưng lại hoàn toàn không biết rằng khu đất này đã thuộc sở hữu của tập đoàn Lâm thị!
Cùng lúc đó, Nắm đấm sắt Triệu Mẫn được nhà họ Phùng tìm tới cũng phong trần mệt mỏi từ xa chạy đến, dự định ngày mai sẽ âm thầm giết Diệp Huyền!
Bình luận facebook