• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cuồng Long Xuất Thế (2 Viewers)

  • Chương 110-111

Chương 110: Nắm đấm sắt Triệu Mẫn

"Ha ha."

Đối mặt với câu hỏi của bọn họ, Diệp Huyền cười nhạt một tiếng: "Tôi rất ít để ý đến chuyện trong giới kinh doanh. Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ biết là người kia không đơn giản."

Mấy người Lưu Công Thiên sửng sốt! Mặc dù Diệp Huyền không giúp đỡ gì trong chuyện này, nhưng hắn biết chuyện bên trong! Cho nên, chuyện này nhất định có liên quan đến Diệp Huyền!

Dương Duy ở phía sau âm thầm buồn cười: "Chuyện này quả thật không liên quan trực tiếp đến Diệp Huyền, bởi vì chính Diệp Trấn Nam - chủ tịch Thương hội Trấn Nam đã ra tay giải quyết!"

Lưu Công Thiên nóng lòng muốn biết đáp án, thấp giọng hỏi: "Diệp Huyền, cậu có thể tiết lộ một chút ai là người giật dây, bơm hai tỷ vào tập đoàn Lâm thị không?"

"Chuyện này…" Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp: "Tôi nói chuyện này không thích hợp, nếu các người muốn biết thì có thể tìm Hồng U Tử mà hỏi."

"A…" Mấy vị đại lão không khỏi nhìn nhau một chút, kinh nghiệm giang hồ của họ rất phong phú, lập tức đoán được người giật dây phía sau màn hẳn là không đơn giản!

Lưu Công Thiên vuốt râu cười: "Vậy chúng ta phải tìm thời gian mời Hồng U Tử dùng bữa! Còn nữa, Diệp Huyền, có một chuyện tôi cần nói với cậu."

"Hôm qua cậu đánh gãy tay Ngô Long Tôn, hắn đã tìm người nhà họ Phùng sắp xếp một cao thủ đối phó với cậu. Cho nên, tôi bố trí vệ sĩ cho cậu!"

Nói rồi, Lưu Công Thiên dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức có bốn vệ sĩ cao lớn cường tráng tiến tới, cung kính cúi đầu với Diệp Huyền: "Cậu Diệp, sau này chúng tôi sẽ dốc hết sức để bảo vệ cậu!"

Bốn người này khí thế tràn đầy, rõ ràng đều là cao thủ có bản lĩnh thật sự, hẳn là Lưu Công Thiên đã tỉ mỉ chọn lựa ra. Diệp Huyền lễ phép cười một tiếng: "Cảm ơn lòng tốt của ngài Lưu, nhưng mà Diệp Huyền tôi đã quen hành động một mình, không thích có người đi theo bên cạnh."

Bốn vệ sĩ hơi sững sờ, lập tức đồng loạt nhìn về phía Lưu Công Thiên.

"Được." Lưu Công Thiên cười nói: "Cậu Diệp đã nói như vậy, vậy sau này bốn người các cậu sẽ là vệ sĩ của ta!"

"Vâng!" Bốn người lập tức gật đầu, sau đó lui về phía sau.

"Diệp Huyền." Lưu Công Thiên vẫn không nhịn được nói: "Nhà họ Phùng không dễ đối phó đâu, bọn họ không chỉ gây phiền toái cho cậu mà nhất định sẽ không buông tha cho tập đoàn Lâm thị! Cậu phải cẩn thận. Nếu có chỗ nào cần chúng tôi thì chỉ cần nói một tiếng là được."

Giang Kim Bưu ở bên cạnh cũng nhanh chóng nói thêm: "Đúng vậy, nhất định phải nói với chúng tôi!"

Diệp Huyền cười to: "Được! Tôi nhớ kỹ! Mọi người nói nhiều như vậy cũng làm tôi thật sự rất tò mò, nhà họ Phùng này lợi hại đến cỡ nào?"

Lưu Công Thiên sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó nói: "Trong năm đại gia tộc ở Dương Thành, thực lực tổng thể mạnh nhất đương nhiên là nhà họ Thạch."

"Sau đó là nhà họ Phùng, nhà họ Khổng, nhà họ Giang của anh Giang Kim Bưu đây, và nhà họ Lưu chúng tôi."

"Xét về tài lực, nhà họ Lưu và nhà họ Phùng cách nhau không xa, nhưng xét về vũ lực thì nhà họ Phùng lợi hại hơn."

"Đặc biệt trong những năm gần đây, nhà họ Phùng chiêu mộ nhân tài khắp nơi, đã tập hợp không ít thế lực ngầm!"

"Hiện tại, hơn một nửa sản nghiệp ngành công nghiệp giải trí ở Dương Thành nằm trong tay bọn họ, bọn họ tham gia vào rất nhiều ngành nghề."

"Hơn nữa bọn họ có căn cơ vững chắc, hiện tại lại thêm hai thế lực Ngô Long Tôn và tập đoàn Thiên Di, muốn tiến vào ngành bất động sản!"

"Cho nên, cho dù là nhà họ Lưu tôi, nhà họ Khổng hay nhà họ Giang, đều không sánh bằng bọn họ! Thế lực của nhà họ Phùng đang đến gần nhà họ Thạch!"

"Nếu chỉ là chống lại tập đoàn Thiên Di, tập đoàn Lâm thị còn có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng nếu nhà họ Phùng cũng có động thái thì tập đoàn Lâm thị sẽ gặp nguy hiểm."

Giang Kim Bưu và bác sĩ Trương cũng im lặng gật đầu, cảm thấy Lưu Công Thiên nói rất có đạo lý.

"Được, tôi hiểu rồi." Diệp Huyền phối hợp gật đầu: "Muốn tập đoàn Lâm thị không còn nỗi lo thì nhất định phải loại bỏ nhà họ Phùng. Nếu như gia chủ nhà họ Phùng bị giết, vậy thì tập đoàn Lâm thị có thể thuận lợi hóa giải nguy cơ đúng không?"

Nghe xong, toàn trường rơi vào im lặng!

Không chỉ bác sĩ Trương và Vương Khải, mà ngay cả những người vốn đã nhìn quen sóng to gió lớn như Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu cũng bị dọa cho toát mồ hôi lạnh. Lời nói của Diệp Huyền thật sự quá ngông cuồng. Có thể nói là lời nói của kẻ điên!

Hơn nữa, nhà họ Phùng có mạng lưới quan hệ khổng lồ, cao thủ tụ tập, đương nhiên gia chủ nhà họ Phùng cũng là một cao thủ võ đạo ẩn tàng. Bình thường muốn nhìn thấy ông ta cũng không dễ dàng chứ đừng nói đến việc giết người!

Chuyện này, cực kỳ khó giải quyết!

Có thể nói đây là một nhiệm vụ không có cơ hội thành công!

"Các người thấy thế nào?" Diệp Huyền thấy bọn họ không trả lời nên mỉm cười hỏi.

"Chuyện này…" Lưu Công Thiên hít sâu một hơi, sau đó miễn cưỡng cười nói: "Theo lý thuyết thì phương pháp này có thể thực hiện được…"

Vương Khải và bác sĩ Trương hoàn toàn không dám trả lời. Bọn họ mở nhà hàng, mở phòng khám, làm sao có thể là đối thủ của nhà họ Phùng! Nếu để người nhà họ Phùng biết bọn họ lén lút thảo luận loại chuyện này, chỉ sợ nửa đêm liền xách đao tới chém người!

"Được rồi, đừng nói chuyện công việc nữa." Trương Vãn Thanh thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: "Đã nói hôm nay chúng ta ra ngoài chơi mà! Anh Diệp Huyền, chúng ta qua đó chụp ảnh đi!"

"Được!" Diệp Huyền cười to, dường như cũng không mấy để tâm đến vấn đề thủ tiêu gia chủ nhà họ Phùng mà hắn vừa mới nói.

"Phù…"

Mấy người Lưu Công Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm cầu nguyện Diệp Huyền chỉ là tùy tiện nói ra, nếu không tới lúc hai bên va chạm dữ dội, Dương thành sẽ bị đảo lộn!

Một ngày vui chơi giải trí, chơi đến tám giờ tối mới ai về nhà nấy. Trương Vãn Thanh ở bên cạnh Diệp Huyền cả ngày, không biết cao hứng biết bao nhiêu. Mà tâm trạng của Diệp Huyền cũng rất tốt. Khi trở về, Dương Duy vẫn phụ trách lái xe, tiện đường đưa bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh về!

Mọi người vừa nói vừa cười, khi đi đến một con đường nhỏ, đột nhiên có một người đàn ông đứng chắn ngang đường với ánh mắt u ám!

"Má!" Dương Duy vội vàng đạp phanh, lập tức mắng to một tiếng!

Diệp Huyền cười lạnh. Người nhà họ Phùng thật sự tìm tới cửa!

"Quá dọa người, may mà kịp thời phanh xe!" Dương Duy sợ hãi một trận, chỉ ra ngoài cửa sổ xe mắng: "Muốn tìm chết à?!"

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, trên mặt đất có một bóng đen dài hai mét! Cái bóng chiếu xiên sau lưng gã, khẽ lắc lư theo chuyển động của bước chân, cảnh tượng rất u ám!

"Người kia không sao chứ, đêm hôm khuya khoắt chạy ra giữa đường cái, có khi đầu óc có vấn đề!" Trương Vãn Thanh định mở cửa xe ra, đi xuống xem người đàn ông kia xảy ra chuyện gì.

"Đừng nhúc nhích. Để tôi." Diệp Huyền nhắc nhở.

Nhìn thấy biểu cảm khác thường của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh lập tức đoán được có gì đó không đúng!

Diệp Huyền mở cửa xe, không chút do dự bước ra.

"Diệp Huyền…"

Ánh mắt Trương Vũ Hà ngưng trọng, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt của người trên đường, ông lập tức giật nảy mình!

"Diệp Huyền! Người đó không đơn giản, đừng đi qua!"

Trương Vũ Hà căng thẳng, vội vàng hét lên với Diệp Huyền: "Đó là Nắm đấm sắt Triệu Mẫn, hộ vệ của nhà họ Phùng!"
Chương 111: Thực lực mạnh mẽ

"Người kia là Nắm đấm sắt Triệu Mẫn của nhà họ Phùng?" Nghe vậy, sắc mặt Trương Vãn Thanh lập tức tái nhợt!

Dương Duy trừng to hai mắt, lẩm bẩm: "Nguy rồi, vừa rồi mình mới mắng hắn ta!"

Chỉ có Diệp Huyền là mang vẻ mặt khinh thường, cười nói: "Ha ha, quả nhiên là người nhà họ Phùng đến. Khó trách hơi thở của người này nặng nề hung ác như vậy."

"Diệp Huyền!" Trong lòng Trương Vũ Hà lo sợ bất an, nhưng thấy Diệp Huyền đã đi về phía trước, ông không còn cách nào khác đành phải đi theo!

"Ồ, là anh Triệu Mẫn sao, tôi là Trương Vũ Hà, không biết sao anh lại đến đây thế?"

"Tôi tới giết hắn!" Trong mắt Triệu Mẫn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền!

"Diệp Huyền và tôi là bạn bè, không biết anh có thể nể mặt tôi…"

Tuy nhiên, Trương Vũ Hà mới nói được nửa chừng thì Triệu Mẫn đã không chút khách khí nói: "Bác sĩ Trương, tôi có thể tha cho ông một mạng, nhưng Phùng Tam gia có lệnh, nhất định phải giết chết Diệp Huyền!"

Trương Vũ Hà lập tức hít một hơi khí lạnh, thật sự là Phùng Tam gia!

Trong toàn bộ nhà họ Phùng, e rằng chỉ có một mình Phùng Phi Hải là có bản lĩnh khiến Triệu Mẫn gọi một tiếng “gia”!

Thật sự là ông ta!

Mật báo của Lưu Công Thiên quả nhiên là chính xác!

Nhà họ Phùng muốn giết Diệp Huyền!

Dương Duy không dám chần chờ: "Chị Thanh Nham đã dặn, chỉ cần Diệp Huyền đại ca gặp nguy hiểm thì nhất định phải báo cảnh sát đến xử lý càng sớm càng tốt!"

"Dương Duy, không cần báo cảnh sát phiền phức như vậy, chuyện này sẽ giải quyết sớm thôi."

"Bác sĩ Trương, Vãn Thanh, các người lùi lại một chút."

Vẻ mặt Diệp Huyền bình tĩnh, dường như không coi trọng Triệu Mẫn chút nào!

"Diệp Huyền…" Trương Vũ Hà không giấu nổi sự lo lắng: "Triệu Mẫn này tuyệt đối là cao thủ, cậu phải cẩn thận!"

"Dáng người đúng là rất cao." Diệp Huyền cười khẽ: "Nhưng xét về thực lực thì vĩnh viễn cũng không có khả năng so sánh với tôi!"

Triệu Mẫn nghe vậy thì lập tức cười dữ tợn: "Cậu còn trẻ, không ngờ lại ăn nói ngông cuồng như vậy!"

Diệp Huyền cười nhạt: "Tôi chỉ đang bàn luận một chút."

Trong mắt Triệu Mẫn hiện lên sát khí: "Vậy thì để tôi nhìn xem một chút, xem miệng cậu lợi hại hay là nắm đấm của tôi mạnh hơn!"

Bang!

Triệu Mẫn đá chân, một tiếng nổ lớn đột nhiên nổ ra trên không trung!

Trên mặt Diệp Huyền vẫn mang theo nụ cười nhẹ, không nhúc nhích, cứ như vậy thoải mái trực tiếp đấm ra một quyền!

Bùm!

Trong chớp mắt, nắm đấm của Diệp Huyền và Triệu Mẫn va chạm kịch liệt!

Tuy nhiên, biểu cảm của Triệu Mẫn đột nhiên thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ chấn động dữ dội!

Hóa ra, vừa rồi sau khi hai nắm đấm va chạm, năm ngón tay của Triệu Mẫn trực tiếp bị chấn động đến mức xương cốt vỡ vụn!

"A!" Triệu Mẫn sợ tới mức lập tức hít vào một hơi, cảm giác đau đớn trên tay khiến toàn thân gã run rẩy, kinh hãi trừng mắt nhìn Diệp Huyền!

Triệu Mẫn gã trên giang hồ được gọi là nắm đấm sắt, sức mạnh như trâu, với một đôi nắm đấm, khó tìm được đối thủ!

Nhưng bây giờ, sau khi đấm đối đấm với một thanh niên, năm ngón tay lập tức gãy xương?!

"Rốt cuộc mày là ai?" Lúc này, cho dù Triệu Mẫn có ngu ngốc đến mấy thì cũng đoán được người trẻ tuổi đối diện tuyệt đối không phải người bình thường!

Diệp Huyền không khỏi cười nhạt một tiếng: "Tôi tên là Diệp Huyền."

"Tao hỏi thân phận của mày!" Triệu Mẫn tức giận gầm lên, muốn nhờ vậy để ổn định cảm giác khủng hoảng dâng trào dữ dội trong lòng!

"Anh không xứng được biết." Nói xong, Diệp Huyền lập tức biến mất!

Hai mắt Triệu Mẫn mở to kinh hãi, sau đó gã nhìn thấy một bóng đen giống như bóng ma lắc lư trước mặt, sau đó… Bùm!

Triệu Mẫn đột nhiên cảm thấy ngực mình như bị một chiếc xe tăng khổng lồ cán qua!

Sau đó, một lực lượng quỷ dị và phi thường kéo toàn bộ cơ thể gã và đập vào nền đường bên cạnh!

"A…Hộc…" Triệu Mẫn lập tức thổ huyết, sợ hãi trừng mắt về phía Diệp Huyền. Chuyển động này nhanh như sao băng, người bình thường không thể nào nhìn rõ được!

Trương Vũ Hà ở phía trước cách đó không xa, lúc này đang ngơ ngác nhìn Diệp Huyền!

Nắm đấm sắt Triệu Mẫn danh tiếng vang xa thế mà chỉ trong vòng một hai giây đã bị đánh phun máu ngã xuống đất không dậy nổi!

Việc này nếu như truyền ra ngoài, sẽ không có ai tin nổi đúng không?

Đúng vậy, trước đây Trương Vũ Hà từng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Triệu Mẫn, nếu không thì ông cũng sẽ không sợ Triệu Mẫn đến như vậy!

"Ông ơi…"

Nghe thấy tiếng gọi của Trương Vãn Thanh, lúc này Trương Vũ Hà mới lấy lại tinh thần. Nhưng khi ông quay đầu nhìn Trương Vãn Thanh, lại chỉ cười mà không nói nên lời. Ông thấy Trương Vãn Thanh mặt mày đỏ bừng, không che giấu được ái mộ đối với Diệp Huyền, trong mắt đầy vẻ sùng bái!

"Cháu đã đoán được anh Diệp là cao thủ võ lâm khiêm tốn mà, chỉ là anh ấy không thích phô trương thanh thế thôi!"

Trong lòng Trương Vãn Thanh tràn đầy sùng bái, hô hấp có chút dồn dập, nếu không phải có ông ở bên cạnh nhìn xem, có lẽ cô đã lao tới ôm lấy Diệp Huyền. Trương Vũ Hà nhìn thấy vẻ mặt si mê của cháu gái mình, không khỏi bất đắc dĩ cười một tiếng, đứa cháu gái này… Tuy nhiên, Diệp Huyền có bản lĩnh cao cường như vậy, ai mà không bị hắn thu hút chứ?

Ví dụ như Dương Duy ở bên kia đã dứt khoát quỳ xuống: "Đại ca, lợi hại, thực sự quá lợi hại!"

Bên kia, Diệp Huyền bước từng bước về phía Triệu Mẫn, chậm rãi hỏi: "Sở dĩ tôi để lại cho anh cái mạng nhỏ là bởi vì tôi có chuyện muốn hỏi. Anh nghe cho rõ, gia chủ nhà họ Phùng đang ở đâu?"

Triệu Mẫn đã sớm sợ mất mật, gã muốn chạy trốn, nhưng đối mặt với Diệp Huyền có thực lực hoàn toàn nghiền ép gã, muốn chạy trốn đồng nghĩa với việc đi tìm chết!

Gã liếc mắt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Trương Vãn Thanh, ánh mắt gã lập tức lóe lên một tia hy vọng!

Tuy nhiên, Diệp Huyền làm sao có thể để cho gã lợi dụng Trương Vãn Thanh để uy hiếp hắn? Triệu Mẫn còn chưa kịp suy nghĩ xong, trong nháy mắt nắm đấm cứng như sắt thép đã rơi xuống mặt gã!

"Aaa…" Đầu Triệu Mạn trực tiếp cắm xuống đất, xương mũi vỡ vụn, mặt bê bết máu!

Bàn chân to của Diệp Huyền hung hăng nghiền lên cổ gã: "Ngươi không nên nghĩ đến việc làm tổn thương cô ấy, còn có tên Phùng Tam gia kia, ta cũng sẽ giết hắn!"

"Đừng… Đừng giết tôi…"

Triệu Mẫn vô thức run rẩy, đây là lần đầu tiên gã cảm nhận được mùi vị của tử vong!

Răng rắc!

Lòng bàn chân Diệp Huyền hơi dùng lực, đầu Triệu Mẫn trong nháy mắt nghiêng sang một bên, toàn bộ xương sọ đã vỡ!

Cao thủ tuyệt thế do nhà họ Phùng phái tới, cứ thế mà chết đi!

Diệp Huyền đá Triệu Mẫn vào bồn hoa ở bên cạnh, sau đó xoay người đi tới chỗ Trương Vãn Thanh và Trương Vũ Hà.

"Anh Diệp, anh đẹp trai quá!" Trương Vãn Thanh kìm lòng không được mà vươn cánh tay ra ôm chặt Diệp Huyền!

Đôi mắt lanh lợi sáng ngời của cô tràn đầy ngưỡng mộ khi nhìn Diệp Huyền!

Sau khi Trương Vũ Hà nhìn thấy thân thủ của Diệp Huyền, ông cũng liên tục cảm thán: "Diệp Huyền, không ngờ công phu của cậu lại lợi hại như vậy!"

Dương Duy hưng phấn: "Ha ha, đương nhiên rồi, đại ca của tôi không gì là không làm được!"

Diệp Huyền cười nói: "Ông Trương, Phùng Tam gia rốt cuộc là ai thế?"

Trương Vũ Hà gật đầu: "Đi thôi, chúng ta lên xe trước, tôi sẽ từ từ nói cho cậu nghe."

Lúc này, trong khách sạn Khải Lai.

Vương Khải chân thành mời trùm đất Giang Kim Bưu và Lưu Công Thiên hội hợp để thưởng thức rượu ngon.

"Hai vị, tại sao cậu Diệp lại nhắc đến nhà họ Phùng?"

"Tôi cũng không rõ." Giang Kim Bưu lắc lắc ly rượu vang, lắc đầu đáp.

Vương Khải vốn muốn tiếp tục hỏi, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động rung lên, ông ta không vui nhấc máy lên trả lời.

"Có chuyện gì?"

"Vương tổng, Triệu Mẫn cao thủ của nhà họ Phùng đã bị giết!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom