• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cuồng Long Xuất Thế (2 Viewers)

  • Chương 108-109

Chương 108: Thanh Nham ăn dấm

Khi Ngô Long Tôn và Lục Chí Phàm cấu kết với nhau làm việc xấu, mong đợi ngày mai Nắm đấm sắt Triệu Mẫn giết Diệp Huyền thì Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham cũng trở về biệt thự của nhà họ Lâm.

"Bọn nhỏ về rồi." Mẹ Lâm nhìn thấy Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham cùng nhau bước vào cửa, trên mặt lộ ra nụ cười.

"Ha ha…" Ông cụ Lâm cũng vuốt râu cười: "Xem hôm nay Thanh Nham ăn mặc đẹp đẽ thế nào kìa, hẳn là ra ngoài ăn cùng Diệp Huyền. Tôi nói không sai chứ, tụi nó nhất định sẽ đến với nhau!"

Nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của ông nội và mẹ, Lâm Thanh Nham lập tức đỏ mặt: "Tối nay con tham dự tiệc nên nhờ Diệp Huyền lái xe giúp, hai người đừng có nghĩ lung tung."

Lý Gia Tuệ cười rạng rỡ: "Con không cần phải giải thích chuyện này với chúng ta, chúng ta đều là người từng trải, các con không cần cảm thấy ngượng ngùng! Nói chuyện yêu đương, ra ngoài hẹn hò đều là chuyện hợp tình hợp lý mà!"

"Mẹ…"

Lâm Thanh Nham thấp giọng la lên, Lý Gia Tuệ gật đầu: "Được rồi, mẹ không nói hai đứa nữa. Diệp Huyền, mẹ đặc biệt nấu canh bổ thận, con đến uống một chén đi!"

"Phụt!" Diệp Huyền gần như phun ra ngụm nước vừa uống vào miệng, bất đắc dĩ cười: "Mẹ, mẹ nhìn thân thể khỏe mạnh của con đi, còn cần mấy thứ đồ bổ này sao? Không bằng để ông nội uống thêm đi!"

Ông cụ Lâm lại trợn trắng mắt, cười nói: "Thằng nhóc con nói cái gì vậy, ông già ta uống cái này thì có ích gì? Uống nhanh lên, ban đêm thêm chút sức, nhanh chóng cho chúng ta một đứa nhỏ mập mạp!"

Nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, sắc mặt Lâm Thanh Nham càng thêm nóng bừng, vội vàng tăng tốc độ đi lên lầu. Nhưng kỳ lạ thay, cô không còn cảm thấy miễn cưỡng như trước nữa. Đặc biệt là khi nghĩ đến việc đêm nay cô khóc trong vòng tay Diệp Huyền, cảm nhận được sự quyến rũ nam tính phát ra từ hắn, Lâm Thanh Nham cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Điều này cũng khiến trong lòng Lâm Thanh Nham vô thức mong chờ, hy vọng có thể cùng Diệp Huyền phát triển hơn nữa.

Sau khi tắm xong, Lâm Thanh Nham vội vàng mở điện thoại di động lên xem qua tin tức trong ngày. Điều đáng ngạc nhiên là không tìm thấy bất kỳ tin tức nào về việc tối nay Diệp Huyền gây chuyện ở xưởng rượu của chị Hoa.

"Hẳn là Triệu Hồng Hoa dùng tài nguyên trong tay để xóa bỏ tất cả nội dung liên quan."

Nghĩ đến bối cảnh sâu không lường được sau lưng Triệu Hồng Hoa, Lâm Thanh Nham thầm sợ hãi, may mắn là Diệp Huyền đã trốn được một kiếp.

Đồng thời, Lâm Thanh Nham cũng thấy tin tức thiên tài đầu tư Hồng U Tử đã đầu tư số tiền khổng lồ để gia nhập tập đoàn Lâm thị trên diễn đàn, tin tức này đã trở thành chủ đề nóng trong thành phố. Không ít người đều cảm thấy lần này nhà họ Lâm đã làm rất tốt, đặc biệt là Lâm Thanh Nham đã không hoảng không loạn, còn lợi dụng tình thế quét sạch hai cha con nhà họ Lục ra khỏi cửa, khống chế hoàn toàn thế lực trong tập đoàn Lâm thị!

Vì vậy, cả thành phố nhất trí tin tưởng Lâm Thanh Nham tuyệt đối có thể được xưng là nữ tổng giám đốc bá đạo trong thời đại mới!

"Mọi người đều đang khen mình?"

Lâm Thanh Nham lướt qua các bài đăng trên diễn đàn, không thể không nhẹ nhàng nhếch đôi môi gợi cảm của mình lên rồi cười ngọt ngào. Lần này, tập đoàn Lâm thị có thể sống sót trong tình thế tuyệt vọng, phản công và lật ngược tình thế, công lao của Diệp Huyền là lớn nhất!

Cái tên này vẫn rất thông minh!

"Sao đột nhiên lại cười ngọt ngào như vậy?"

Giọng nói của Diệp Huyền đột nhiên truyền đến từ phía sau, khiến Lâm Thanh Nham bị dọa hết hồn!

"Anh làm gì vậy, hại tôi giật cả mình!"

Lâm Thanh Nham không nhịn được mắng: "Tôi đã nhấn mạnh với anh rồi, ban đêm anh chỉ có thể ngủ trên ghế sofa, không được đến gần tôi!"

"Hầy." Diệp Huyền thở dài nói: "Rõ ràng tôi đã gọi cô hai tiếng, nhưng cô mải mê nghịch điện thoại, tôi đành phải tới đây kêu cô!"

"Anh có chuyện gì sao?" Lâm Thanh Nham vội vàng giả vờ thận trọng, dùng tay che bộ ngực cao vút của mình để ngăn Diệp Huyền nhìn trộm.

"Ngày mai tôi muốn nghỉ một ngày." Diệp Huyền mỉm cười: "Có người mời tôi ra ngoài đi chơi, thuận tiện ăn cơm."

"Ra ngoài chơi? Ai vậy?"

Lâm Thanh Nham lập tức tỏ ra cảnh giác, thậm chí còn nói với giọng điệu lạnh lùng: "Đừng nói là cháu gái của bác sĩ Trương, Trương Vãn Thanh rủ anh đi chơi chứ?"

"Đúng vậy!"

Nghe được câu hỏi của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền cười nói: "Sao cô lại đoán được là Vãn Thanh rủ tôi đi chơi?"

Thì ra là bác sĩ Trương và Lưu Công Thiên của nhà họ Lưu cộng thêm trùm đất Giang Kim Bưu muốn mời Diệp Huyền cùng ăn cơm!

Họ đã chuẩn bị cho việc này từ lâu rồi!

Đương nhiên, lần này được khởi xướng dưới danh nghĩa của Trương Vãn Thanh!

"Hừ…" Nghe thấy Diệp Huyền thế mà thân mật gọi hai chữ “Vãn Thanh”, trong lòng Lâm Thanh Nham lập tức tràn đầy ghen tị!

"Cho tới giờ anh ta còn chưa từng gọi mình là Thanh Nham! Nhưng lại gọi người ta là Vãn Thanh!"

"Mình đúng là đoán không sai, Diệp Huyền là một tên cặn bã…"

Bởi vì khó chịu, Lâm Thanh Nham quay mặt sang một bên, dùng tấm lưng ngọc trắng như lụa của mình chặn Diệp Huyền lại. Không thể không nói, vòng eo quyến rũ thậm chí trông càng gợi cảm hơn trong bộ đồ ngủ tơ tằm. Đặc biệt là cặp mông xinh đẹp nhô lên càng làm cho người ta miên man suy nghĩ.

"Thật đẹp." Diệp Huyền cười ha hả, sau đó nói: "Lâm tổng, cô không trả lời thì tôi sẽ coi như cô đã duyệt nhé!"

"Anh!" Trong lòng Lâm Thanh Nham khó chịu, sau khi nghe Diệp Huyền gọi cô là Lâm tổng thì càng thêm bốc hỏa: "Hi vọng anh và Trương Vãn Thanh nhanh chóng kết hôn đi, như vậy tôi sẽ bớt đi một chuyện phải lo."

Diệp Huyền không khỏi sững sờ, sau đó hai mắt lập tức sáng lên: "Đề nghị này không tồi, tôi và Vãn Thanh cũng coi như là trai tài gái sắc! Cứ như vậy, nhiệm vụ hôn sự của tôi sẽ ít đi một cái!"

"Anh!"

Lâm Thanh Nham tức giận quay người lại, mặt đỏ bừng, đập vào vai Diệp Huyền: "Trở về ghế sofa ngủ đi, đừng quấy rầy tôi! Đi nhanh lên!"

Thấy cô đột nhiên lại nổi giận, Diệp Huyền không khỏi bất đắc dĩ gãi gãi đầu: "Lúc ăn cơm rõ ràng còn vừa nói vừa cười, sao bây giờ cô lại có ý kiến với tôi?"

Lâm Thanh Nham không kịp suy nghĩ, buột miệng nói: "Đương nhiên là bởi vì tôi…"

Nói được một nửa, Lâm Thanh Nham dừng lại, mạnh mẽ nuốt lại câu “trong lòng tôi có anh” đã ra đến miệng.

"Rốt cuộc cô muốn nói gì?" Diệp Huyền nhíu mày, bỗng nhiên vẻ mặt lo lắng nói: "Lẽ nào là bà dì của cô tới rồi? Hay là tôi nhờ mẹ cô nấu nước đường đỏ cho cô uống nhé?"

"Anh mới bị bà dì tới!"

Lâm Thanh Nham bực bội nạt, dọa cho Diệp Huyền vội vàng bỏ chạy, sợ bị Lâm Thanh Nham đánh một trận.

"Hừ!" Lâm Thanh Nham nhìn thấy Diệp Huyền chạy đến ghế sofa nằm xuống, cô lại nhịn không được nhắc nhở: "Hôm nay anh giúp tôi giải vây, bẻ gãy tay Ngô Long Tôn, ông ta nhất định sẽ tìm cách đối phó anh!"

"Thậm chí sẽ nhờ nhà họ Phùng tìm người tới đối phó anh! Ngày mai anh đi ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn!"

"Ha ha." Diệp Huyền thờ ơ cười: "Mặc kệ là Ngô Long Tôn hay nhà họ Phùng, tôi cũng không sợ. Bọn họ dám tìm tới cửa, tôi liền chơi chết bọn họ!"

Lâm Thanh Nham lập tức trợn mắt: "Tôi đang nói nghiêm túc đó, nhà họ Phùng cũng không phải loại người lương thiện gì! Những gia tộc trước kia từng đắc tội nhà họ Phùng đều bị xóa sổ chỉ sau một đêm một cách khó hiểu!"

"Thật sao?" Diệp Huyền nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, nói: "Vậy nhà họ Phùng này thật đúng là chết chưa hết tội."

"Nhưng mà tôi thực sự không ngờ cô lại lo lắng cho sự an toàn của tôi như vậy."

"Cô nói thẳng cho tôi biết đi, có phải cô thầm thương tôi không?"

Nghe được lời nói của Diệp Huyền, tim Lâm Thanh Nham đột nhiên đập dữ dội. "Không thể nào, thế mà hắn lại nhận ra mình đã phải lòng hắn sao…"

"Vậy mình phải trả lời thế nào đây…"
Chương 109: Bữa tối cao cấp

Lâm Thanh Nham không ngờ rằng Diệp Huyền lại thật sự biết cô có tình cảm với hắn.

"Tôi, sao tôi có thể phải lòng anh?"

"Anh là cái đồ không biết xấu hổ."

Lâm Thanh Nham nghĩ một đằng nói một nẻo phản bác, nhưng lại không nhận ra mặt mình đã sớm đỏ bừng.

"Cô không để ý tới tôi càng tốt." Diệp Huyền cũng không nhìn cô, chỉ mỉm cười tự nói: "Tôi còn tới bảy hôn ước cần phải giải quyết, chỉ sợ sẽ làm cô thất vọng."

Nghe Diệp Huyền nói, Lâm Thanh Nham cảm thấy rất khó chịu: "Anh nói thật sao?"

"Ừ, sao tôi phải nói dối cô?"

Diệp Huyền bất đắc dĩ cười: "Thôi không nói nữa, mỗi người đều có phiền não riêng của mình, nói với cô nhiều như vậy cô cũng không thể hiểu được. Vẫn là nên đi ngủ sớm một chút!"

Nói xong, Diệp Huyền nhắm mắt lại đi ngủ. Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham đang nằm trên giường thầm ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Diệp Huyền mà không hề cảm thấy buồn ngủ.

"Cái tên này nhìn thì tùy tiện, không nghĩ tới cũng sẽ có chuyện phiền lòng."

"Vừa rồi mình đã nhắc nhở hắn phải chú ý an toàn, khẳng định sẽ không có việc gì đáng lo."

"Hắn vì mình mới bẻ tay Ngô Long Tôn, sau đó lại đối nghịch với nhà họ Phùng. Mình phải nghĩ một chút biện pháp thay hắn mới được."



Ngày hôm sau, khi Diệp Huyền thức dậy, Lâm Thanh Nham đã sớm đến tập đoàn đi làm. Sau khi ăn xong bữa sáng bổ thận do mẹ Lâm tận tâm chuẩn bị, Diệp Huyền dự định gặp Trương Vãn Thanh. Nhưng ngay khi bước ra khỏi nhà, hắn nhận ra có người đang bí mật theo dõi mình.

"Hử?" Diệp Huyền tăng tốc độ, đi đến một chỗ vắng vẻ không người trong rừng cây rồi dừng lại.

"Theo lâu như vậy cũng nên ra mặt rồi." Diệp Huyền hơi nghiêng người, ánh mắt rơi vào trên một cây đại thụ gần đó. Xuất hiện ở trước mắt lại là đồng nghiệp tổ 8 - Dương Duy.

"Sao lại là cậu?" Diệp Huyền sững sờ: "Cậu không ở công ty mà đi theo tôi làm gì?"

"He he! Chào buổi sáng, đại ca!" Dương Duy đi tới trước mặt Diệp Huyền, trên mặt nở nụ cười: "Chị Thanh Nham lo lắng Ngô Long Tôn và người nhà họ Phùng sẽ đối phó với anh, nên để em âm thầm đi theo anh."

"Lâm Thanh Nham?" Diệp Huyền đảo mắt, nhớ tới lời Lâm Thanh Nham cẩn thận nhắc nhở tối qua. "Cậu đi theo tôi thì làm được gì?"

Diệp Huyền không nói nên lời nhìn Dương Duy: "Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, không phải cậu còn cần tôi bảo vệ ngược lại à?"

"Đại ca, không phải như vậy!"

Dương Duy mỉm cười nói: "Chị Thanh Nham cũng vô cùng rõ ràng thực lực của anh, nhưng lo lắng tính cách của anh quá bướng bỉnh, không chịu tuỳ tiện cúi đầu chịu thua!"

"Cho nên chị ấy bảo tôi chỉ cần nhìn thấy anh gặp nguy hiểm thì lập tức gọi cảnh sát! Để tránh việc anh và đối phương dây dưa rồi chịu thiệt thòi!"

Nghe vậy, Diệp Huyền nhịn không được mà bật cười, nhưng trong lòng chợt thấy cảm động. Cô nàng Lâm Thanh Nham này nhìn thì điêu ngoa tùy hứng nhưng thật ra lại đơn giản tốt bụng, và cũng thực sự quan tâm đến hắn!

"Được rồi, cậu phụ trách lái xe, miễn cho đến lúc về không thể bàn giao."

Diệp Huyền vỗ vỗ vai Dương Duy, giống như đối xử với bạn bè. Dương Duy lập tức kích động: "Cảm ơn đại ca, anh là đại của em, cả đời này sẽ không bao giờ thay đổi!"

Thế là Dương Duy nghe theo Diệp Huyền chỉ huy, lái xe tới một quán trà cao cấp.

"Đây không phải là khu sinh thái dưới danh nghĩa của nhà họ Lưu sao? Đây là một nơi được thiết kế chuyên môn dành cho những người giàu có!"

Dương Duy giật mình: "Đại ca, hóa ra hôm nay là nhà họ Lưu mời anh sao?"

"Tôi cũng không biết." Diệp Huyền khẽ mỉm cười, vừa xuống xe thì Trương Vãn Thanh lập tức nhìn thấy Diệp Huyền, vẻ mặt tràn đầy vui mừng chào đón hắn!

"Anh Diệp! Sao giờ anh mới đến! Tôi chờ anh mãi!"

Trương Vãn Thanh mặc đồ thể thao bằng lụa giản dị nhưng không thể che được bộ ngực gợi cảm của cô, khóa kéo gần như bị căng bung. Đôi chân đẹp thẳng thon dài của cô được bọc trong chiếc quần yoga màu đen, càng tôn lên những đường nét hoàn hảo của cô, thậm chí trông còn quyến rũ hơn, đặc biệt là cặp mông cao, phải nói là cực phẩm!

Và với một đôi giày thể thao màu trắng trên chân, trông rất sexy, gợi cảm nhưng cũng đầy năng động và quyến rũ!

"Cô thật xinh đẹp." Diệp Huyền chân thành khen ngợi, sau đó đi vòng qua Trương Vãn Thanh hai lần, tiếp tục khen ngợi: "Trông đẹp quá, rất đẹp!"

"Thật sao?" Trương Vãn Thanh mím đôi môi đỏ mọng, vừa có chút thẹn thùng lại mang theo một tia mong đợi, cười vui vẻ!

Thì ra trong chuyến leo núi, Diệp Huyền đã khen ngợi chân dài và quyến rũ của Trương Vãn Thanh nên hôm nay cô cố tình khoe đôi chân xinh đẹp của mình.

"Miệng anh ngọt như vậy là muốn gì đây?" Trương Vãn Thanh khẽ hỏi.

"Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên muốn làm cho cô vui vẻ." Diệp Huyền đến gần Trương Vãn Thanh, mỉm cười đáp.

"Xấu xa!" Trương Vãn Thanh ngượng ngùng cười một tiếng, nhưng vẫn chủ động nắm lấy cánh tay Diệp Huyền, rất dịu dàng và mập mờ!

Dương Duy ở một bên nhìn mà trợn cả mắt lên: "Nói về việc cua gái, quả nhiên anh Diệp Huyền rất lợi hại!"

Lúc này có mấy người đi về phía họ: "Diệp Huyền, đợi cậu mãi!"

Người tới là gia chủ Lưu Công Thiên của nhà họ Lưu và chủ tịch tập đoàn Lưu thị Lưu Bình Vân, trùm đất Giang Kim Bưu và vợ, còn có Trương thần y Trương Vũ Hà, bên cạnh là Trương Vãn Thanh cháu gái của ông. Ngoài ra còn có tổng giám đốc Vương Khải của khách sạn Khải Lai.

"Má ơi…"

Đột nhiên nhìn thấy mấy ông lớn ở Dương Thành xuất hiện tiếp đón Diệp Huyền, Dương Duy không khỏi ngây ngẩn cả người!

"Đại ca, đây mà là hẹn hò gì chứ? Rõ ràng là tụ hội cao cấp!" Đây là lần đầu tiên Dương Duy nhìn thấy loại cảnh tượng phô trương cỡ này, tay run lên vì sợ hãi!

"Em vẫn là nên đợi anh ở trong xe thôi." Dương Duy có vẻ căng thẳng và bất an: "Em sợ bản thân không biết nói chuyện, sẽ đắc tội người ta, tới lúc đó bị trả thù còn chưa hiểu lý do."

"Cậu không thể mạnh dạn một chút sao?" Diệp Huyền trợn trắng mắt, cười nói: "Cứ đi với tôi, nếu không ngồi trên xe cả buổi chiều sẽ nhàm chán lắm."

“Anh thực sự muốn em đi cùng sao?”

Dương Duy bất an đi xuống xe, Ông Lưu nhìn thoáng qua, ánh mắt lóe lên hỏi: "Xin hỏi cậu là?"

"Tôi, tôi, tôi…"

Dương Duy lo lắng đến mức nói chuyện cũng không lưu loát, Diệp Huyền cười nói: "Đây là Dương Duy, tổ trưởng tổ tám của tập đoàn Lâm thị, hôm nay chịu trách nhiệm lái xe cho tôi!"

"Tôi hiểu rồi!"

Mấy vị đại lão nhìn thoáng qua nhau, đều biết Dương Duy có thể lái xe cho Diệp Huyền, tất nhiên sẽ có quan hệ không tầm thường với Diệp Huyền, vậy nên nhanh chóng mỉm cười nói: "Xin chào, tổ trưởng Dương Duy!"

"Chào các vị tiền bối!" Dương Duy thầm ngạc nhiên, không ngờ nhân vật nhỏ như anh ta lại có ngày được nhận loại đãi ngộ cao cấp như việc được các đại lão chủ động chào hỏi!

Dương Duy cũng không phải đồ ngốc, ngược lại, đầu óc của anh ra rất thông minh, lập tức đoán được hôm nay các đại lão tụ họp là để tiếp đã Diệp Huyền!

"Họ vì cho Diệp Huyền đại ca mặt mũi nên mới có thể khách khách khí khí với mình như vậy!"

"Diệp Huyền đại ca, anh quả thực là thần tượng của em!"

Sự ngưỡng mộ của Dương Duy đối với Diệp Huyền càng thêm mãnh liệt, hận không thể lập tức quỳ lạy Diệp Huyền!

Tuy nhiên, Dương Duy cũng rất có ánh mắt, anh ta không đứng chung một chỗ với Diệp Huyền và các đại lão mà không nhanh không chậm theo ở phía sau nhóm người.

Diệp Huyền cùng mấy vị đại lão thì đang nói chuyện phiếm

"Tập đoàn Lâm thị thực sự may mắn, vào thời điểm khó khăn nhất được Hồng U Tử của Tập đoàn Đầu tư Huyền Diệu đầu tư vào!"

"Đầu tư một lần tới hai tỷ, đây là một số tiền không nhỏ!"

"Rốt cuộc chuyện này là ai ở sau lưng trợ giúp?"

"Bác sĩ Trương, anh có tin tức gì không?" Lưu Công Thiên mỉm cười hỏi.

Bác sĩ Trương lắc đầu, mỉm cười đáp: "Tôi không biết. Diệp Huyền, cậu sống ở nhà họ Lâm, hẳn là biết một chút chuyện bên trong đúng không?"

Hai người kẻ xướng người hoạ, mục đích là để xem Diệp Huyền sẽ nói như thế nào. Tất cả bọn họ đều muốn làm rõ xem người đứng sau màn có phải là Diệp Huyền hay không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom