-
Chương 176-180
Chương 176: Diệp Huyền xấu mặt
“Tài xế?”
Lâm lão gia lập tức xấu hổ, vì vậy ông giải thích: “Đây là Diệp Huyền, cậu ấy không phải là tài xế của chúng tôi mà là người có hôn ước với Thanh Nham.”
“Thật sao? Hóa ra là hắn.”
Tống Lâm Thịnh và Tống Quốc Đống trao đổi ánh mắt, im lặng lắc đầu. Trước đó, họ đã phái người đi tìm hiểu thêm về tình hình gần đây của Tập đoàn Lâm Thị. Nghe nói Tập đoàn Lâm Thị có thêm một người trợ giúp tên là Diệp Huyền.
Vốn dĩ họ còn tưởng rằng Diệp Huyền là một người lợi hại nên muốn xem thử phong thái của hắn thế nào, nhưng hóa ra hắn lại là một người cực kỳ bình thường. Tham gia một bữa tối như thế này cũng không ăn diện? Đúng là người chưa được nhìn thấy thế giới.
Vì thế, ánh mắt Tống Quốc Đống càng thêm khinh thường: “Hóa ra cậu là Diệp Huyền, cũng không có gì đặc biệt.”
Thái độ của ông ta cực kỳ khinh thường, vẻ mặt người nhà họ Lâm càng mất tự nhiên. Diệp Huyền không để ý:
“Vậy ra ông biết tôi là ai, nhưng tôi còn chưa biết tên của ông, xin lỗi, tôi nên gọi ông thế nào đây?”
“Cậu?”
Khuôn mặt Tống Quốc Đống lập tức co giật, Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham không khỏi biến sắc, trong lòng âm thầm khẩn trương!
Đặc biệt là Lâm Văn Bạch, ông cảm thấy khó chịu: “Này Diệp Huyền, anh cố ý gây sự đúng không?”
Tống Quốc Đống nhìn Diệp Huyền từ đầu đến chân, đè nén tức giận, cười nói: “Diệp Huyền, cậu đúng thật là tuổi trẻ ngông cuồng!”
“Vậy sao, tôi thấy mình vẫn rất hiền hoà.”
Diệp Huyền không để ý đến vẻ tức giận trên mặt Tống Quốc Đống, thoải mái đáp: “Không phải ông mời chúng tôi đi ăn tối sao, nhanh ngồi xuống đi, mọi người đều đói đến mức bụng cồn cào rồi.”
Lời này lập tức khiến đám người Tống Quốc Đông xấu hổ, Lâm Văn Bạch vội vàng gượng cười xin lỗi: “Tên Diệp Huyền là người quê mùa, không biết phép lịch sự, hi vọng ông Tống không trách tội!”
Hai cha con Tống Quốc Đông và Tống Lâm Thịnh vì nghĩ đến lễ tiết nên không tức giận, chỉ có thể cười: “Lâm lão gia, mọi người, mời vào!”
“Mời!”
Lâm lão gia nhanh chóng nhượng bộ. Lâm Văn Bạch âm thầm thở ra một hơi, ánh mắt cứng ngắc nhìn Diệp Huyền: “Diệp Huyền, nếu anh không hiểu bất cứ cái gì thì đừng mở miệng là được, hiểu chưa?”
Diệp Huyền cố ý mở miệng nói: “Cháu thật sự không biết Tống lão gia tên là gì, ông ta cũng không phải nhân vật quốc gia, đâu phải ai cũng biết được?”
“Đừng nói nữa!”
Lâm Văn Bạch vội vàng ngăn Diệp Huyền nói tiếp, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, thật sự rất hối hận vì đã đưa Diệp Huyền đến đây!
Tống Quốc Đống và Tống Lâm Thịnh đi phía trước nghe được lời Diệp Huyền nói lại càng tức giận hơn!
Tống Khải lập tức lợi dụng cơ hội, nghiến răng nói: “Ông nội, cha! Giờ hai người đã biết rồi đấy, cái tên Diệp Huyền này thật sự rất đáng ghét, nhất định phải trừng trị hắn mới được!”
Tống Lâm Thịnh sắc mặt âm trầm: “Yên tâm, lát nữa cha sẽ khiến hắn không thể đối phó được! Dám làm càn trước mặt nhà họ Tống chúng ta, không bao giờ có kết cục tốt!”
Nhà họ Tống có địa vị cực kỳ cao, họ cũng có các mối quan hệ trong giới chính trị, vì vậy bữa tối hôm nay được đặt trong một biệt thự riêng đặc biệt cao cấp, được đặt tên là Biệt thự Ven hồ. An ninh ở đây chặt chẽ và chỉ những hội viên cao cấp mới được phép vào, vì vậy không phải lo lắng về việc sẽ gặp phiền phức khi ăn ở đây. Cho nên ở nơi cao cấp này, ngay cả người giàu cũng chưa chắc có thể đến được.
Hơn nữa, biệt thự này của một đệ tử yêu thích của Phiền Chiến Vương, tài sản dưới danh nghĩa Triệu Hồng Hoa. Chỉ có người đàn ông này, người có mối quan hệ trong cả hai giới chính trị và kinh doanh, mới có cách để xây dựng kiểu biệt thự tư nhân này.
Sau khi vào phòng riêng, những món đồ trang trí và nội thất cổ kính bằng gỗ xuất hiện, khiến nơi đây càng thêm cao cấp. Vẻ mặt Lâm Vân Bạch hưng phấn, vội vàng khen ngợi:
“Tống lão gia, tối nay nhờ ngài mà chúng tôi mới có cơ hội đến một nơi cao cấp như vậy!”
Mặc dù Lâm Vân Bạch cũng là chủ tịch của một tập đoàn nhưng đây là lần đầu tiên ông tới đây. Thấy vẻ mặt nịnh nọt của Lâm Văn Bạch, sắc mặt Tống Quốc Đống tốt hơn một chút, ông ta cười đắc ý nói:
“Sau này có thời gian, tôi sẽ thường xuyên đưa mọi người tới đây!”
Lâm Vân Bạch lộ ra dáng vẻ kích động, vội vàng chủ động rót trà cho Tống Quốc Đống, nói: “Cảm ơn nhà họ Tống đã dìu dắt nhà họ Lâm chúng tôi!”
“Ha ha...”
Diệp Huyền thấy trước kia ở Tập đoàn Lâm Thị, Lâm Vân Bạch luôn là người cao cao tại thượng, nhưng bây giờ lại bày ra dáng vẻ chân chó lấy lòng trước mặt cha con nhà họ Tống, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy nực cười.
Hai cha con nhà họ Tống rõ ràng chỉ nói khách sáo nhưng Lâm Vân Bạch lại cho rằng người ta nói thật, không biết ngu dốt hay ngây thơ. Sau khi đã rót trà xong, Tống Quốc Đống cầm một phong bì màu đỏ trong tay, trên đó có dòng chữ ‘Thiệp mời yến tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương về Dương Thành’!
Ánh mắt Lâm Văn Bạch không khỏi sáng lên, Lâm lão gia cũng có chút hưng phấn. Nói đến tài nguyên quan hệ, nhà họ Tống nằm trong giới chính trị, mạnh hơn nhiều so với năm gia tộc lớn trong giới kinh doanh!
“Trước khi dùng bữa, cho tôi nói vài lời.”
Sau khi lấy thiệp mời ra, Tống Quốc Đống nói thẳng: “Lâm lão gia, vì chúng ta là bạn cũ, vậy nên tôi cũng nói thẳng.”
“Không phải ai cũng đủ tư cách tham gia yến tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương trở về lần này, rất nhiều người trong thành phố đã gửi quà rất hào phóng đến nhà họ Tống chúng tôi, quà tặng chất đống thành một ngọn núi nhỏ chỉ để nhận được thiệp mời.”
“Xét về ân tình cũng như mối quan hệ thì có một số gia tộc lớn có quan hệ thân thiết với nhà họ Tống hơn, nhưng tôi đã từ chối từng người một.”
“Nếu không phải vì cháu trai Tống khải của tôi có tình cảm sâu đậm với Thanh Nham nhà ông thì tôi sẽ không vứt thể diện để lấy thêm một tấm thiệp mời.”
“Cho nên, hy vọng Lâm lão gia có thể nể tình Tống Khải có tình cảm sâu đậm với Thanh Nham, cũng như tôi đã dùng nhiều tâm tư suy tính mà đáp ứng một yêu cầu của tôi!”
Tống Quốc Đống vừa nói vừa cố ý gõ vào thiệp mời, ngụ ý nếu nhà họ Lâm không đồng ý thì sẽ không thể có được tấm thiệp mời này!
Hành động của Tống Quốc Đống khiến nhà họ Lâm cảm thấy không biết nên làm thế nào. Có cơ hội tham gia bữa tiệc chào mừng của Phiền Chiến Vương có nghĩa là có cơ hội làm quen với cấp cao của giới chính trị, thậm chí một bước lên mây!
Bây giờ, cơ hội hiếm có này đang ở trước mặt nhà họ Lâm!
Lâm lão gia điều chỉnh hô hấp rồi nói: “Tống lão gia, nếu anh có gì muốn nói thì cứ nói thẳng!”
“Được!”
Tống Quốc Đống vuốt râu, mỉm cười nói: “Yêu cầu của tôi là Lâm lão gia huỷ bỏ hôn ước cũ giữa Thanh Nham và Diệp Huyền, đồng ý gả Thanh Nham cho Tống Khải nhà tôi!”
“Huỷ bỏ hôn ước giữa Thanh Nham và Diệp Huyền, đồng ý gả Thanh Nham cho Tống Khải?”
Nghe điều kiện của Tống Quốc Đống, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ lập tức bị dọa sợ!
Ngay cả Lâm Vân Bạch cũng bất ngờ: “Thủ đoạn này của nhà họ Tống này thật sự rất bá đạo và ngang ngược!”
Nhưng trong lòng Lâm Vân Bạch lại không nhịn được cười: “Như vậy thì tốt, không cần vòng vo, dứt khoát đuổi Diệp Huyền ra khỏi nhà!”
Tống Khải cũng thầm hưng phấn: “Gừng càng già càng cay, ông nội nói một câu đã đâm thẳng điểm yếu! Diệp Huyền, cút đi!”
Chương 177: Nhà họ Tống quá đáng
Lâm Thanh Nham ở bên cạnh trông cực kỳ khó coi. Đột nhiên cô cảm thấy mình trở thành một món hàng để trao đổi, một con bài mặc cả để cân nhắc lợi ích giữa nhà họ Tống và nhà họ Lâm!
Mặc dù Diệp Huyền đã đoán trước được điều này, nhưng trong lòng hắn vẫn dâng lên cơn tức giận. Nhà họ Tống, các người thật sự quá tự phụ.
“Lâm lão gia, anh nghĩ sao?”
Tống Quốc Đống nhìn người nhà họ Lâm mỗi người có một vẻ mặt khác nhau, cố ý nói thêm: “So với tương lai của nhà họ Lâm, yêu cầu nhỏ này hẳn là rất hợp lý đúng không?”
Vừa nói, ông ta vừa gõ gõ thư mời, nói gần nói xa đều là ám chỉ.
“Chuyện này…”
Lâm lão gia nhất thời cảm thấy áp lực như núi!
Bởi vì một khi từ chối yêu cầu của Tống Quốc Đống, không nhận được thư mời cũng không phải chuyện gì to tát, quan trọng hơn là nhà họ Lâm chắc chắn sẽ đắc tội nhà họ Tống!
Cho dù có đắc tội với nhà họ Phùng và nhà họ Khổng thì họ vẫn có thể giải quyết được, dù sao tất cả đều là người trong giới kinh doanh, mọi thứ chỉ liên quan tới tiền mà thôi.
Tuy nhiên, nhà họ Tống lại nằm trong giới chính trị, nếu họ dùng mối quan hệ và nguồn lực của mình để trấn áp nhà họ Lâm thì nhà họ Lâm tuyệt đối không còn đường sống vẹn toàn!
Lúc này, Lâm lão gia mới nhận ra rằng bữa tiệc tối này không chỉ là một bữa ăn đơn giản để ôn lại chuyện xưa, càng không phải đưa một tấm thiệp mời!
Đây là một cái bẫy do nhà họ Tống giăng ra để ép nhà họ Lâm phải gả cháu gái cho họ!
Tuy nhiên, trong lòng Lâm lão gia chỉ nhận Diệp Huyền là cháu rể, quan trọng hơn, người mà Lâm Thanh Nham thích là Diệp Huyền!
Lúc này, Lâm lão gia nhớ lại, sau khi Diệp Huyền xuất hiện ở nhà họ Lâm, Tập đoàn Lâm Thị đã từng bước phát triển, hơn nữa, mấy lần nhà họ Lâm lâm vào cảnh khó khăn, chính Diệp Huyền là người đã giúp họ giải quyết vấn đề.
“Nếu không có Diệp Huyền giúp đỡ, nhà họ Lâm có lẽ đã trở thành quỷ dưới tay nhà họ Phùng.”
Lâm lão gia hít sâu một hơi, quyết tâm liều mạng.
“Ông Tống! Nhà họ Lâm rất lấy làm vinh hạnh vì nhà họ Tống có ý định này. Tuy nhiên, Thanh Nham nhà tôi và Diệp Huyền đã đính hôn, hai đứa cũng thật lòng yêu nhau! Người già như tôi e rằng không thể chia cắt uyên ương được!”
Nói xong, Lâm lão gia chắp tay xin lỗi rồi nói: “Thật sự xin lỗi!”
Bên cạnh, Lâm Thanh Nham không khỏi cảm động khi thấy Lâm lão gia không hề thỏa hiệp trước áp lực của nhà họ Tống!
Diệp Huyền cũng âm thầm gật đầu: “Ông nội Lâm là thật lòng đối tốt với mình!”
Tuy nhiên, khuôn mặt Tống lão gia lập tức u ám!
Trong lòng Tống Khải thầm kinh ngạc!
Vốn dĩ anh ta cho rằng lần này có ông nội và cha mình tới, cộng thêm thiệp mời dự tiệc chào mừng của Phàm Chiến Vương như một lời dụ dỗ, Lâm lão gia nhất định sẽ đồng ý!
Không ngờ Lâm lão gia lại lập tức từ chối!
“Cha, lần này phải làm sao mới tốt đây?”
Đương nhiên Tống Khải không muốn bỏ cuộc, nhất là khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham xinh đẹp như tiên trước mặt, thậm chí anh ta còn lắc lắc cánh tay của Tống Lâm Thịnh: “Cha, cha phải giúp con!”
Lúc này, ánh mắt của Tống Lâm Thịnh trở nên sắc bén, ông ta nói: “Lâm lão gia, cha tôi đã thành tâm mang lễ vật hào phóng đến ngỏ lời với nhà họ Lâm, nhưng ông lại không cho gia đình tôi chút mặt mũi nào?”
Tống Lâm Thịnh nắm giữ chức vụ quan trọng trong Cảnh Bộ, ông ta lập tức tỏ ra uy nghiêm, lời nói đầy uy hiếp!
Lâm Vân Bạch hoảng sợ: “Ông Tống, phó cục Tống, mọi người đừng tức giận. Việc này xảy ra đột ngột, cha tôi nhất thời không suy nghĩ thấu đáo!”
Nói xong, Lâm Vân Bạch nhanh chóng thì thầm với Lâm lão gia: “Cha, cha tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính! Nếu đắc tội nhà họ Tống, chúng ta sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Nhà họ Lâm của chúng ta không thể chịu được đả kích này!”
“Nếu như chúng ta đồng ý gả Thanh Nham cho Tống Khải, như vậy nhà họ Lâm sẽ có chỗ dựa, tương lai chúng ta nhất định sẽ lên như diều gặp gió!”
“Thanh Nham còn trẻ không hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không vui, nhưng sau này con bé sẽ biết chúng ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con bé, con bé sẽ cảm kích vì hôm nay chúng ta đã đồng ý cuộc hôn nhân này!”
Nghe Lâm Vân Bạch nói xong, Lâm lão gia không khỏi cắn răng tức giận quát: “Nhà họ Lâm lên như diều gặp gió? Chuyện này làm sao so sánh được với hạnh phúc cả đời của Thanh Nham và Diệp Huyền?”
“Nếu anh dám thuyết phục tôi lần nữa, tôi sẽ đập nát cái miệng anh!”
Bị Lâm lão gia nổi giận đùng đùng quát mắng, Lâm Vân Bạch cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, nhưng ông không dám nói gì nữa mà chỉ có thể xị mặt ngồi lại!
Thấy dáng vẻ sa sút của Lâm Vân Bạch, Diệp Huyền cảm thấy buồn cười. Trên thực tế, Diệp Huyền đã đoán được Lâm lão gia sẽ phản ứng như vậy, nhưng hắn không ngờ Lâm Vân Bạch lại cứng đầu đến thế, dám khuyên bảo Lâm lão gia.
“Ha ha...”
Tống Lâm Thịnh cũng cười, nhưng tiếng cười lại vô cùng nham hiểm: “Lâm lão gia, con trai tôi thích Thanh Nham nhà ông. Đó là bởi vì Thanh Nham và nhà họ Lâm may mắn!”
“Tôi cũng nhắc nhở ông một câu, đêm nay ông đã bỏ lỡ cơ hội một bước lên mây. Nếu sau này muốn gả Lâm Thanh Nham vào nhà họ Tống, có lẽ chưa chắc đã được!”
Tống Quốc Đống ở bên cạnh tuy không nói chuyện nhưng vẫn bình tĩnh hút thuốc, dáng vẻ cường thế uy hiếp!
Nhưng họ dường như không hiểu rằng Lâm lão gia là một người rất có tình người!
Lần này, vì bảo vệ cuộc hôn nhân giữa Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham, ông không quan tâm đến chuyện đó!
“Xin lỗi!”
“Nếu cháu gái của tôi không vui, vậy cho dù nhà họ Lâm lên như diều gặp gió hay không thì tôi cũng sẽ không đồng ý!”
“Cháu rể của tôi chỉ có thể là Diệp Huyền, Thanh Nham cũng chỉ yêu Diệp Huyền, đêm nay bất luận là ai khuyên bảo tôi, tôi cũng không thay đổi!”
“Cho dù nhà họ Tống muốn đối phó nhà họ Lâm chúng tôi, tôi cũng sẽ kiên trì đến cùng! Nhưng nhà họ Lâm của tôi luôn tuân thủ pháp luật nên không có gì phải sợ cả!”
Uy lực và sự kiên định trong những lời này khiến trong lòng Diệp Huyền không khỏi khen ngợi!
Lâm Thanh Nham cũng rất phấn khích nói: “Ông nội, cảm ơn ông!”
Lâm lão gia xua tay: “Sao cháu lại cảm ơn ông? Ông nội không bảo vệ cháu thì còn xứng đáng làm ông của cháu sao?”
Nói xong, ông hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Vân Bạch, hiển nhiên rất bất mãn với con trai mình. Lâm Vân Bạch căn bản không dám ngẩng đầu lên!
Sau đó, Lâm lão gia nói: “Chúng ta không cần thiết phải ăn bữa ăn này nữa, lãng phí thời gian, đi thôi!”
Diệp Huyền cười gật đầu, cầm quần áo cho Lâm lão gia: “Ông nội, ông thật quyết đoán, cháu thật khâm phục ông! Chúng ta đi thôi, tìm nơi tốt ăn cơm!”
“Chờ một chút!”
Lúc này, Tống Lâm Thịnh tức giận đến đập bàn nhảy dựng lên!
Ông ta chỉ ngón tay vào mặt Lâm lão gia, nghiêm giọng nói: “Cái tên Diệp Huyền đó, bất kể xuất thân hay năng lực, làm sao có thể so sánh được với Tống Khải nhà tôi hả?”
“Ông thực sự cho rằng Tập đoàn Lâm Thị trong thời gian này đã phát triển nhanh chóng nên có bản lĩnh lên mặt trước mặt nhà họ Tống chúng tôi sao? Nhà họ Tống mới khách khí với ông một chút mà ông đã cảm thấy mình không tầm thường?”
“Nếu không phải có nhà họ Tống chúng tôi, nhà họ Lâm các người cũng không có tư cách vào sơn trang này đâu! Ông còn dám phát ngôn bừa bãi trước mặt chúng tôi?”
Nhìn thấy Tống Lâm Thịnh tức giận kinh bỉ mắng mình, Lâm lão gia cũng tức giận đến mức nhất thời không nói được!
“Ông nội, ông không cần phải tức giận!”
Lâm Thanh Nham vội vàng ở bên cạnh đỡ Lâm lão gia, đồng thời không khỏi nhìn về phía Diệp Huyền, phát hiện ánh mắt Diệp Huyền từ bình tĩnh lúc đầu đã trở nên cực kỳ sắc bén. Lâm Thanh Nham hoàn toàn không xa lạ với ánh mắt này, ký ức đặc biệt sâu sắc!
Trước khi Diệp Huyền ra tay, hắn sẽ lộ ra vẻ mặt với ánh mắt lạnh lẽo này!
Tựa như cuồng hổ nổi giận, lại giống giao long xuất hải!
“Diệp Huyền...”
Cô vô thức nhẹ giọng la lên, nhưng Diệp Huyền đã đứng dậy và tát thật mạnh vào mặt Tống Lâm Thịnh!
Chương 178: Diệp Huyền hung mãnh
Một cái tát dứt khoát và mạnh mẽ, khuôn mặt Tống Lâm Thịnh lập tức sưng đỏ lên, toàn thân mất khống chế đập vào bàn ăn, khiến toàn bộ trà trên bàn đổ ra ngoài!
“Cha!”
Sắc mặt Tống Khải thay đổi, vội vàng đứng dậy đỡ Tống Lâm Thịnh lên, đồng thời trừng mắt nhìn Diệp Huyền mắng: “Anh, anh dám đánh cha tôi?”
Diệp Huyền lạnh giọng cười nói: “Cha anh bất kính với nhà họ Lâm chúng tôi trước, đáng bị đánh! Về phần anh muốn cướp người phụ nữ của tôi, anh cũng nên bị đánh!”
Bốp!
Vừa dứt lời, Diệp Huyền đã tát thẳng vào mặt Tống Khải, khiến anh ta ngã xuống đất!
“A!”
Tống Khải bị Diệp Huyền đánh bay, khóe miệng rỉ ra máu, người đập mạnh xuống bàn rồi ngã xuống đất!
Lúc này, hai cha con Tống Lâm Thịnh và Tống Khải đều bị đánh ngã xuống đất, chật vật không thôi!
“Lâm Thịnh! Khải Nhi!”
Tống lão gia thấy Diệp Huyền đánh con trai và cháu trai của mình ngã xuống đất, lập tức nổi trận lôi đình!
“Diệp Huyền, cậu, một tên nhà quê, vậy mà quá phách lối vô độ!”
Tống lão gia giận dữ hét lên, đập mạnh vào bàn, khí thế hung dữ, uy phong lúc trước không hề suy giảm!
“Tôi phách lối vô độ?”
Diệp Huyền không khỏi cười lạnh. Hắn không những không sợ tiếng hét giận dữ của Tống lão gia mà còn đến thẳng chỗ ông ta:
“Ông ỷ vào mối quan hệ và nguồn lực của mình mà uy hiếp Lâm lão gia để gả Thanh Nham vào nhà họ Tống. Đây mới là phách lối vô độ. Ông đáng bị đánh!”
Bốp!
Một cái tát cực mạnh được vung ra, Tống lão gia lập tức kêu gào thảm thiết, ngay cả hàm răng giả cũng bay ra ngoài, ông ta ngã xuống mép thùng rác bên cạnh, đầu óc lập tức choáng váng!
“Diệp Huyền, cậu đây là không muốn sống nữa!”
Tống Lâm Thịnh bình thường ở Cảnh Bộ luôn có dáng vẻ cao thượng, bây giờ lại nhìn thấy một nhà ba người bị Diệp Huyền đánh ngã xuống đất, ông ta làm sao có thể nhịn được!
Ông ta cắn răng miễn cưỡng đứng lên, không để ý đến khóe miệng vẫn đang chảy máu, lao về phía Diệp Huyền!
Dù sao ông ta cũng là người phụ trách Cảnh Bộ nên đương nhiên có những kỹ năng nhất định!
Ông ta cảm thấy vừa rồi vì Diệp Huyền ra tay quá đột ngột nên ông ta mới không kịp né tránh, bị Diệp Huyền tát cho một cái!
Lúc này, trong lòng Tống Lâm Thịnh vô cùng tức giận, ông ta muốn dùng tay tát Diệp Huyền ngã xuống!
Tuy nhiên, Diệp Huyền vẫn lộ ra vẻ khinh thường, hắn thậm chí không né tránh, dễ dàng dùng một tay nắm lấy tay của Tống Lâm Thịnh: “Với chút năng lực này, ông còn muốn ra tay với tôi?”
Tống Lâm Thịnh cố gắng hết sức nhưng vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Diệp Huyền, ông ta âm thầm kinh ngạc, nhịn không được tức giận quát: “Diệp Huyền, tôi nắm giữ chức vụ quan trọng trong Cảnh Bộ, cậu dám đánh tôi? Cậu chán sống rồi à?”
“Ông là nhân vật quan trọng của Cảnh Bộ phải không? Nếu ông không nói cho tôi biết, tôi suýt chút nữa đã không nhớ ra! Thế thì ông còn đáng bị đánh hơn nữa!”
Diệp Huyền cong môi, không chút sợ hãi trước sự uy hiếp của Tống Lâm Thịnh, tát mạnh vào mặt bên kia của ông ta!
Bốp, bốp, bốp!
Diệp Huyền nhanh chóng tát vào mặt Tống Lâm Thịnh hơn mười cái!
Kết quả, khuôn mặt của Tống Lâm Thịnh lập tức sưng lên, tóc dính đầy máu!
Cuối cùng, Diệp Huyền đạp ông ta ngã xuống đất!
Tình huống này đều ngoài dự đoán của mọi người!
Động tác của Diệp Huyền nhanh đến mức không hợp thói thường!
Cả Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham đều ngây ngẩn cả người!
Họ biết Diệp Huyền ra tay hung ác, nhưng không ngờ hắn lại tàn nhẫn đến mức này!
Hắn vừa ra tay đã đánh bại ba người nhà họ Tống, thậm chí còn đánh Tống Lâm Thịnh như đầu heo!
Đặc biệt là người nhát gan như Lâm Vân Bạch, ông sợ đến mức hồn bay phách lạc!
Lúc này, người quản lý sơn trang vội vàng chạy tới, nhưng khi nhìn thấy người nhà họ Tống bị đánh đến mức mặt mũi sưng húp, anh ta lập tức bị dọa đến mức tim đập điên cuồng!
“Sắp có chuyện lớn rồi...”
Quản lý nhanh chóng yêu cầu nhóm bảo vệ vây quanh, Diệp Huyền lạnh lùng liếc nhìn họ, ánh mắt như điện nói:
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, mấy người không được qua đây, miễn cho bị tôi đánh một trận.”
Quản lý và bảo vệ lập tức bị khí thế bá đạo của Diệp Huyền khống chế, đều đứng ở cửa không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao Tống Lâm Thịnh với tư cách là một trong những người đứng đầu Cảnh Bộ đã bị Diệp Huyền đánh đến bầm dập, nếu lúc này anh ta chọc giận Diệp Huyền thì hậu quả chỉ mới nghĩ thôi cũng thấy sợ!
Tuy nhiên, người quản lý nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Hồng Hoa, nói với anh ta rằng ở đây đã xảy ra chuyện, kêu anh ta nhanh chóng đến đây!
Trong phòng riêng!
Sau khi sửng sốt một hồi lâu, Lâm Vân Bạch mới phản ứng lại, lập tức lớn tiếng giận dữ hét: “Diệp Huyền, anh không muốn sống nữa hả?! Vậy mà anh dám đánh Tống lão gia và người nhà họ Tống?”
“Lần này anh gây chuyện lớn, gây chuyện lớn rồi! Lần này anh không chỉ tự chuốc rắc rối mà còn mang tai họa đến cho nhà họ Lâm chúng tôi!”
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt và cáu kỉnh của Lâm Vân Bạch, Diệp Huyền không khỏi cười lạnh nói: “Cháu chỉ vừa mới đánh mấy con chó thôi, chú đã sợ đến mức vậy sao?”
Lâm Vân Bạch càng tức giận, khàn giọng mắng to: “Anh có bị điên không? Tống Lâm Thịnh là một trong những người phụ trách chính của Cảnh Bộ, nếu đánh ông ta, chẳng phải sẽ đắc tội toàn bộ Cảnh Bộ sao!”
“Hơn nữa, Tống lão gia có mối quan hệ không tầm thường với các lãnh đạo cấp cao! Chỉ cần họ mở miệng, họ có thể lợi dụng quyền lực của quan chức cấp cao để đánh sập hoàn toàn Tập đoàn Lâm Thị!”
“Nhà họ Lâm chúng tôi có thể phá sản bất cứ lúc nào, chúng tôi thậm chí sẽ bị coi là đồng lõa của anh, bị buộc tội hành hung cảnh sát, cuối cùng sẽ bị tống vào tù!”
Nghe xong lời này, ánh mắt Diệp Huyền càng thêm sắc bén: “Nhà họ Tống ỷ vào thế lực của Cảnh Bộ để bắt nạt người khác, phách lối, độc đoán, đáng bị dạy cho một bài học!”
“Nếu không phải chú là cha của Thanh Nham thì với việc chú giật dây ông nội gả Thanh Nham cho Tống Khải, cháu đã đánh chú một trận rồi!”
Thấy Diệp Huyền đằng đằng sát khí, Lâm Vân Bạch không khỏi sợ hãi, tim đập loạn xạ, ông sợ Diệp Huyền tức lên thật sự đánh mình nên đành phải ngậm miệng!
Tuy nhiên, Lâm Vân Bạch cũng không dám để yên mọi chuyện, Ông nhanh chóng đi tới trước mặt Tống lão gia và Tống Lâm Thịnh, vẻ mặt nịnh nọt đỡ họ từ dưới đất lên:
“Ông Tống, phó cục Tống, mọi người có ổn không?”
“Anh nghĩ bây giờ chúng tôi có ổn không?”
Vẻ mặt Tống Lâm Thịnh tức giận, đẩy Lâm Vân Bạch sang một bên: “Đều là lỗi của anh, ngu xuẩn dẫn một tên nhà quê như Diệp Huyền tới đây!”
Trong lòng Tống Lâm Thịnh rất hối hận, hôm nay ra ngoài sao không mang theo vệ sĩ và vũ khí?
Bằng không bây giờ ông ta có thể gán tội hành hung cảnh sát và bắn chết Diệp Huyền ngay tại chỗ!
Tống lão gia cũng cắn răng nói: “Tôi sống đến chừng này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ tức giận như vậy! Lâm Thịnh, nhanh kêu người bắt tên Diệp Huyền này đi! Còn nữa, người nhà họ Lâm cũng phải bị bắt!”
Nhìn thấy tình hình này, Lâm Vân Bạch sợ đến mặt xám như tro!
Bất kể họ có muốn vào tù hay không, nếu đêm nay tin tức nhà họ Lâm và nhà họ Tống đã bất hòa truyền ra, người dân ở Dương Thành nhất định sẽ không còn muốn làm ăn với Tập đoàn Lâm Thị nữa!
Tập đoàn Lâm Thị cuối cùng sẽ phá sản, nhà họ Lâm sẽ trở thành một gia đình nghèo khổ!
Chương 179: Tống gia bị đánh
“Phó cục Tống, Tống lão gia, thực sự xin lỗi!”
Lâm Vân Bạch suýt nữa muốn khóc, nói một cách đáng thương: “Là Diệp Huyền không biết điều, lỗ mãng, bốc đồng, việc này không thể trách nhà họ Lâm chúng tôi được! Ai làm nấy chịu, mọi người đối phó Diệp Huyền là được rồi!”
“Tránh ra!”
Tống Lâm Thịnh và Tống lão gia không chút lưu tình đẩy Lâm Vân Bạch ra rồi nói: “Đêm nay bất kể ai tới đây cũng không thể cứu Diệp Huyền được, nhà họ Lâm mấy người cũng chờ chịu chết đi!”
Nói xong, Tống Lâm Thịnh bấm điện thoại: “Tôi bị một thằng nhóc đánh ở sơn trang ven hồ! Nhanh dẫn người tới!”
Thấy nhà họ Tống vô cùng tức giận, trong lòng Lâm Vân Bạch âm thầm kêu khổ!
Ông dữ dằn trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Đều là hoạ do cậu gây ra! Nhà họ Lâm lần này bị cậu hại thảm rồi!”
Bốp!
Lâm Vân Bạch vừa dứt lời, một cái cái tát vang dội dán lên mặt ông, đánh ông đến nổi đầu óc quay cuồng!
Tuy nhiên người ra tay không phải là Diệp Huyền, mà là Lâm lão gia đang đứng bên cạnh!
Lần này Lâm Vân Bạch càng bối rối hơn: “Cha, sao cha lại đánh con?”
Bốp!
Không ngờ Lâm lão gia tiếp tục đánh thêm một cái nữa vào mặt Lâm Vân Bạch: “Hôm nay tôi phải đánh anh! Bởi vì anh không có cốt khí, không có tính người, mặt mũi nhà họ Lâm đều bị anh vứt sạch!”
Khuôn mặt Lâm Vân Bạch đỏ lên, tuy nhiên vẫn dùng lý lẽ biện luận: “Cha, con nịnh bợ nhà họ Tống không phải cũng là vì suy nghĩ cho nhà họ Lâm sao, con làm sai chỗ nào?”
Lâm lão gia nghe Lâm Vân bạch giảo biện, càng tức giận hơn: “Có rất nhiều cách để tốt cho nhà họ Lâm, nhưng anh lại muốn chọn cách đáng xấu hổ nhất!”
“Nhà họ Tống không coi ai ra gì, căn bản sẽ không coi trọng nhà họ Lâm chúng ta! Dù Thanh Nham gả cho Tống khải thì nhà họ Lâm có thể bay lên thành phượng hoàng sao, tuyệt đối không thể nào!”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ bị nhà họ Tống lợi dụng, chúng ta sẽ mang tiếng xấu là bán nữ cầu vinh, trên thực tế chỉ là con chó của nhà họ Tống mà thôi!”
“Còn anh là cha ruột Thanh Nham, thế nhưng lại không cân nhắc đến cảm nhận của con gái, thậm chí còn nghĩ cách chia rẽ con bé và Diệp Huyền!”
“Người sáng suốt đều nhìn ra Diệp Huyền đánh người nhà họ Tống đơn giản là vì bảo vệ mặt mũi cho nhà họ Lâm chúng ta, đồng thời cũng là để giành lại tôn nghiêm cho Thanh Nham!”
“Thanh Nham là bảo bối trong lòng chúng ta, làm sao có thể biến thành quân cờ giao dịch với nhà họ Tống, càng không thể trở thành con bài mặc cả cho nhà họ Lâm để đổi lấy của cải và vinh quang!”
Lời nói oán giận và chính nghĩa của Lâm lão gia lập tức khiến mặt Lâm Vân Bạch đỏ bừng, không ngẩng đầu lên được!
“Cha, chuyện này...”
Lâm Vân Bạch bị Lâm lão gia mắng xấu hổ vô cùng!
“Anh đừng nói cái gì nữa!”
Lâm lão gia nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó đi tới chỗ Lâm Thanh Nham: “Thanh Nham, mặc dù ông nội tuổi đã cao, tuy nhiên cho dù phải đổi cả tính mạng cũng không để cháu bị người bắt nạt!”
“Ông nội...”
Lâm Thanh Nham lập tức bật khóc!
Đối mặt với tình yêu thương và sự bao bọc của Lâm lão gia, trong lòng cô vô cùng cảm động, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ thất vọng với cha mình.
“Tôi cũng sẽ không để người khác bắt nạt cô. Mặc kệ nhà họ Tống có năng lực lớn đến đâu thì cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp cô đi!”
Diệp Huyền dịu dàng ôm Lâm Thanh Nham, ấm giọng thì thầm an ủi.
“Hu hu...”
Lâm Thanh Nham càng không thể khống chế, trong lúc nhất thời khóc to lên!
“Thanh Nham...”
Lâm Vân Bạch nhìn Lâm Thanh Nham khóc thương tâm càng khó chịu, sự xấu hổ trong lòng khiến ông nhất thời không biết nên nói gì. Đêm nay nhà họ Lâm hoàn toàn đắc tội với nhà họ Tống, ông còn khiến Lâm Thanh Nham buồn bã và thất vọng về mình, có thể đêm nay ông hoàn toàn thất bại. Tuy nhiên mọi chuyện đã thành kết cục đã định, dù ông hối hận cũng không kịp.
“Ha ha, lúc này bắt đầu giả bộ đáng thương, còn có ích gì sao?!”
Tống Lâm Thịnh cắn chặt răng, cười gằn!
Tống lão gia vẫn giữ vẻ mặt khó chịu nói: “Diệp Huyền, mấy người lập tức sẽ biết trêu chọc nhà họ Tống sẽ có kết quả bi thảm như thế nào!”
“Hừ!”
Lâm lão gia lạnh lùng hừ một cái, đứng trước mặt Diệp Huyền vô cùng kiêu ngạo mà nói:
“Diệp Huyền, chuyện tối nay tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu! Dù bị bắt ngồi tù thì ông nội cũng không do dự!”
Diệp Huyền cười yếu ớt một tiếng rồi nói: “Tấm lòng của ông nội cháu xin nhận. Tuy nhiên một nhà họ Tống nho nhỏ còn chưa đủ để đối phó được với cháu!”
Nghe thấy vậy, người nhà họ Tống lập tức cười rộ lên!
Rõ ràng là cười lạnh trong cơn thịnh nộ!
Đặc biệt là Tống Lâm Thịnh, ánh mắt ông ta mang theo ánh sáng lạnh thấu xương: “Bây giờ vì nghênh đón Phiền Chiến Vương, Cục Cảnh sát và Chiến bộ đều chuẩn bị sẵn sàng, ra lệnh cấm mọi người làm loạn, bây giờ cậu công khai đánh cảnh sát, tội càng không thể tha thứ!”
“Lần này cậu không ngồi tù trên hai mươi năm thì cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể ra! Tôi rất muốn xem xem, cậu có bản lĩnh đến đâu để tránh khỏi số phận bị bắt!”
Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Tống Lâm Thịnh, trong lòng người nhà họ Lâm càng không ngừng bồn chồn. Mặc dù Tống Lâm Thịnh phách lối đến ghê tởm, nhưng ông ta nói không sai.
Mấy năm trước cũng từng có một giai đoạn kiểm soát chặt chẽ tương tự, thiếu gia của một gia tộc lớn uống say động thủ đánh người, mà đối tượng bị đánh vừa vặn cũng là người của nhà họ Tống!
Cuối cùng thiếu gia kia bị phán vào tù, kết án mười lăm năm, gia tộc lớn kia căn bản không dám có bất kỳ ý kiến nào, thậm chí còn đem lễ vật đến nhà họ Tống để nhận lỗi và xin hoà giải!
Trải qua chuyện lần đó, người dân ở trong thời gian quản lý chặt chẽ đều cẩn thận từng li từng tí, ai cũng không dám ẩu đả trong thời gian này. Thực lực cường đại của nhà họ Tống cũng khiến các gia tộc lớn nhỏ ở Dương Thành phải kiêng kỵ!
Nhà họ Tống cũng trở thành gia tộc không giàu có nhưng có thẩm quyền và thể diện hơn so với bất kỳ gia tộc giàu có nào. Nhìn thấy người nhà Tống Lâm Thịnh tự tin, Diệp Huyền lại là cười lạnh nói:
“Vậy tôi cũng muốn nhìn xem, nhà họ Tống mấy người có bản lĩnh gì để đối phó tôi.”
Nói xong, Diệp Huyền dứt khoát tìm một cái ghế dựa rồi đặt mông ngồi xuống, đầu tiên rót trà cho Lâm lão gia, sau đó mình cũng cầm lấy tách trà, dương dương tự đắc uống. Tư thái nghênh ngang của hắn khiến ba người nhà Tống Lâm Thịnh vô cùng tức giận, tuy nhiên người của Cục Cảnh sát chưa đến, họ cũng không dám làm gì Diệp Huyền, sợ lại bị Diệp Huyền đánh thêm lần nữa!
Còn quản lý và nhân viên bảo vệ có mặt trao đổi ánh mắt, nghĩ thầm Diệp Huyền này là nhân vật như thế nào mà tự phụ đến vậy, còn dám làm càn, chẳng lẽ là nhân vật lớn nào đó?
“Xong rồi, xong rồi...”
Sắc mặt Lâm Văn Bạch ngưng trệ, tê liệt ngồi xuống, không dám đoán sau khi người của Cục Cảnh sát đến sẽ xảy ra chuyện gì!
Ông cũng không dám tưởng tượng nhà họ Lâm và tập đoàn Lâm thị sẽ trở nên thê thảm như thế nào bởi vì đêm nay! Diệp Huyền đánh người của nhà họ Tống
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa vang lên tiếng còi cảnh sát!
Cùng lúc đó, không ít động tĩnh xen kẽ truyền đến, có thể thấy được không ít người!
“Diệp Huyền...”
Lâm Thanh Nham đột nhiên run lên, vô thức nắm chặt lấy tay Diệp Huyền. Trong nội tâm cô biết, việc Diệp Huyền đánh Tống Lâm Thịnh không đơn giản, nếu như thật sự bị kết tội, Diệp Huyền có lẽ sẽ phải đối mặt với án hai mươi năm tù!
Chương 180: Không ai hiểu nổi
Thấy mọi người lo lắng, Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, nói: “Đừng lo lắng, cho dù là chuyện lớn gì tôi cũng có thể gánh vác được! Tôi sẽ để cho nhà họ Tống biết có bối cảnh chân chính là như thế nào!”
Ba người nhà Tống Lâm Thịnh cắn răng, lạnh giọng cười nói: “Chỉ với tên nhà quê như cậu mà dám so bối cảnh với chúng tôi? Thật sự sắp chết rồi mà còn giả vờ!”
“Cục Cảnh sát điều tra, tất cả mọi người tránh hết ra!”
Hành lang truyền đến tiếng vang, nghe tiếng động thì hẳn có hơn mấy chục người, hơn nữa còn có âm thanh vũ khí va chạm, đội hình vô cùng dọa người!
Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia lập tức biến sắc!
Mặc dù trong lòng họ hốt hoảng, tuy nhiên vẫn đồng thời đứng trước mặt Diệp Huyền để bảo vệ hắn, dự định sẽ nhận trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra!
Bất kể như thế nào, tuyệt đối không thể để Diệp Huyền bị bắt!
Cùng lúc đó!
Một đám người với khí thế hung dữ xông vào phòng riêng, dẫn đầu là lãnh đạo cấp cao của Cục Cảnh sát – Cục trưởng Hình!
Đi cùng với anh ta là một người khác cũng có lai lịch không nhỏ, anh ta chính là đệ tử của Phiền Chiến Vương, chủ nhân của sơn trang ven hồ, Triệu Hồng Hoa!
Bởi vì người bị đánh là Tống Lâm Thịnh và ông ta cũng giữ chức vị quan trọng trong Cục Cảnh sát, đây vấn đề này rất nghiêm trọng, cho nên Cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa đều tới!
Hai người cũng muốn biết đến cùng là ai mà không sợ chết, dám đánh hết ba ông cháu nhà họ Tống!
Biết rõ lúc này là thời gian quản lý chặt chẽ mà còn dám gây chuyện ẩu đả, quả thật muốn tìm đường chết!
“Cục trưởng Hình, ông chủ Triệu, tôi đang chờ mọi người tới!”
Nhìn thấy họ chạy đến, Tống Lâm Thịnh lập tức bỏ đi dáng vẻ ngang ngược và phách lối trước đó, thay vào đó nịnh bợ và lấy lòng:
“Hai vị phải lấy lại công lý cho nhà họ Tống chúng tôi!”
Cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa nhìn thấy khuôn mặt ba người nhà họ Tống lúc này đều bầm tím, bị đánh thành không còn hình người thì giật mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo!
Đặc biệt là cục trưởng Hình!
Người đó dám đánh Tống Lâm Thịnh đến mức vô cùng chật vật, như vậy vứt mặt mũi Cục Cảnh sát ở đâu?!
“Người đánh đâu?”
Cục trưởng Hình trừng mắt hỏi!
“Họ ở đó!”
Tống Lâm Thịnh lập tức kích động chỉ về phía Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham:
“Tên khốn đó đang trốn ở phía sau hai người kia!”
Cục trưởng Hình lập tức theo hướng Tống Lâm Thịnh chỉ nhìn sang!
“Là Lâm lão gia và cô Lâm Thanh Nham?”
Cục trưởng Hình đương nhiên biết người nhà họ Lâm, lập tức giật nảy mình!
Triệu Hồng Hoa cũng hít sâu một hơi!
Họ không ngờ tới người phát sinh mâu thuẫn với người nhà họ Tống lại là người nhà họ Lâm!
Một giây sau, trong lòng của họ liền dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt!
Bởi vì họ đều biết rất rõ, với thực lực của nhà họ Lâm, họ sẽ không bao giờ dám xúc phạm nhà họ Tống, nhưng trong nhà họ Lâm có một người không sợ ai!
Chỉ cần hắn ở đây, cho dù là Thiên Vương cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần với hắn!
Diệp Huyền!
Cách đây không lâu, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đưa Diệp Huyền về Chiến bộ, lập tức kinh động đến tất cả lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam nhanh chóng hành động!
Cho dù với địa vị của nữ chiến thần thì Tiêu Băng Tuyết cũng bị Hạ Soái mắng như tát nước!
Đã mấy ngày trôi qua, nhưng Triệu Hồng Hoa và cục trưởng Hình vẫn nhớ rõ hết thảy!
Cảnh tượng đáng sợ đó, e rằng cả đời họ cũng không thể quên được!
Lúc này, Triệu Hồng Hoa và cục trưởng Hình yên lặng nhìn nhau trong giây lát, nhịp tim trong nháy mắt tăng vọt lên hơn 180!
Họ không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu như hai người mang quân đến bắt Diệp Huyền!
Tuy nhiên trong lòng càng sợ cái gì thì cái đó càng đến!
Hai người thấy Diệp Huyền thong thả đi từ sau Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia ra, nói:
“Tiểu Hình, Tiểu Triệu, hai người rất có bản lĩnh đấy, vậy mà lại dám dẫn người đến bắt tôi?”
Giọng nói Diệp Huyền bình thản không có gì lạ, nhưng lập tức khiến cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa bị doạ đến mức tim đập thình thịch!
“Nguy rồi, nguy rồi, thật đúng là Diệp Huyền ở đây!”
“Chúng ta thế mà chạy tới bắt Diệp Huyền?”
“Mẹ nó! Cái tên khốn Tống Lâm Thịnh này lại hại chúng ta thảm đến vậy!”
Cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa không khỏi thầm chửi rủa trong lòng, toàn thân cứng đờ, căn bản không dám động đậy!
Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham sợ hãi. Tất cả đều cho rằng vì cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa quá tức giận nên mới đứng đó không nhúc nhích!
Nhưng trong lòng hai người nhất định vô cùng phẫn nộ, trong phút chốc sẽ nổi giận!
Đến lúc đó, Diệp Huyền sẽ gặp rắc rối!
Đặc biệt trong lòng Lâm Thanh Nham rất thấp thỏm!
Bởi vì trước đó Diệp Huyền đã bị chị Hoa chọc giận, đã đánh người trong nhà hàng rượu của Triệu Hồng Hoa, nhờ có Triệu Hồng Hoa nên Diệp Huyền mới được thả đi!
Bây giờ Diệp Huyền lại đến sơn trang của Triệu Hồng Hoa gây chuyện đánh nhau, lần này Triệu Hồng Hoa chắc chắn sẽ không tiếp tục bỏ qua cho Diệp Huyền!
Hơn nữa, vừa rồi Diệp Huyền còn gọi cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa là Tiểu Hình và Tiểu Triệu? Đó là một sự thiếu tôn trọng đối với hai vị lãnh đạo!
“Diệp Huyền, anh không nên quá tức giận, đến việc mình đã nói cái gì anh cũng không nhận ra…”
Lâm Thanh Nham lo lắng suýt bật khóc!
Lâm Vân Bạch ở bên cạnh bị dọa đến mức gần như hồn lìa khỏi xác, trong lòng thầm kêu khổ:
“Biết ngay mà, tên khốn Diệp Huyền này nhất định đến hãm hại nhà họ Lâm...”
Lúc này!
Sắc mặt Tống Lâm Thịnh đột nhiên tối sầm lại, trừng mắt nhìn Diệp Huyền rồi quát lớn:
“Diệp Huyền, thái độ của cậu đối với cục trưởng Hình và ông chủ Triệu như vậy là sao? Cậu là cái thá gì!”
“Lát nữa cục trưởng Hình và ông chủ Triệu sẽ bắt cậu đi, đến lúc đó cậu sẽ biết được hậu quả do mình gây ra, cậu cũng sẽ thấy được quyền lực của Cục Cảnh sát không phải là điều mà những người như cậu có thể tưởng tượng được!”
Tống Khải ở bên cạnh cũng cười mắng Diệp Huyền: “Thằng nhóc không biết điều, lần này anh cứ chờ bị bắt về cục đi, chờ nhìn thấy nhà họ Lâm biến thành hư vô!”
Hai cha con họ lúc này tức giận mắng Diệp Huyền, chủ yếu nghĩ rằng muốn khơi dậy sự tức giận trong lòng cục trưởng Hình và Triệu Hồng, để họ mạnh tay đối phó Diệp Huyền!
Không ngờ, cục trưởng Hình nhìn thấy cha con Tống Lâm Thịnh mắng Diệp Huyền với vẻ mặt kiêu ngạo, cuối cùng cũng không kìm được tức giận, vung một cái tát thật mạnh vào mặt Tống Lâm Thịnh!
Sau đó lòng bàn tay anh ta lại giơ lên, lại tát vào mặt Tống Khải!
“A!”
Hai cái tát của cục trưởng Hình mang theo sự tức giận mãnh liệt, lập tức làm cho Tống Lâm Thịnh và Tống Khải ngã xuống đất, khiến khuôn mặt vốn đã nhuốm máu của họ càng thêm vỡ vụn!
“Chuyện này!”
Những người có mặt thấy cảnh này đều ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể hiểu rõ tình huống!
Theo lý mà nói, cục trưởng Hình không nên trực tiếp bắt giữ Diệp Huyền sao, tại sao anh ta lại đột nhiên đánh Tống Lâm Thịnh và Tống Khải?
“Cục trưởng Hình, anh đây là có ý gì?”
Tống lão gia nhìn thấy Tống Lâm Thịnh và Tống Khải bị cục trưởng Hình tát, vẻ mặt sửng sốt, không nhịn được hỏi.
“Bởi vì họ đáng bị ăn đòn!”
Cục trưởng Hình nói với vẻ mặt tức giận: “Anh Diệp Huyền ở đây mà họ lại dám có thái độ phách lối, nên bị đánh!”
Nói xong, cục trưởng Hình vẫn cảm thấy tức giận trong lòng khó có thể tiêu tan, đạp một phát vào Tống Lâm Thịnh và Tống Khải!
Sau đó anh ta xoay người, tát một cái sắc bén và vang dội vào mặt Tống lão gia!
“Bốp!”
Thấy cục trưởng Hình ra tay hung ác, còn đánh cả Tống lão gia, những người có mặt chết lặng!
“Tài xế?”
Lâm lão gia lập tức xấu hổ, vì vậy ông giải thích: “Đây là Diệp Huyền, cậu ấy không phải là tài xế của chúng tôi mà là người có hôn ước với Thanh Nham.”
“Thật sao? Hóa ra là hắn.”
Tống Lâm Thịnh và Tống Quốc Đống trao đổi ánh mắt, im lặng lắc đầu. Trước đó, họ đã phái người đi tìm hiểu thêm về tình hình gần đây của Tập đoàn Lâm Thị. Nghe nói Tập đoàn Lâm Thị có thêm một người trợ giúp tên là Diệp Huyền.
Vốn dĩ họ còn tưởng rằng Diệp Huyền là một người lợi hại nên muốn xem thử phong thái của hắn thế nào, nhưng hóa ra hắn lại là một người cực kỳ bình thường. Tham gia một bữa tối như thế này cũng không ăn diện? Đúng là người chưa được nhìn thấy thế giới.
Vì thế, ánh mắt Tống Quốc Đống càng thêm khinh thường: “Hóa ra cậu là Diệp Huyền, cũng không có gì đặc biệt.”
Thái độ của ông ta cực kỳ khinh thường, vẻ mặt người nhà họ Lâm càng mất tự nhiên. Diệp Huyền không để ý:
“Vậy ra ông biết tôi là ai, nhưng tôi còn chưa biết tên của ông, xin lỗi, tôi nên gọi ông thế nào đây?”
“Cậu?”
Khuôn mặt Tống Quốc Đống lập tức co giật, Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham không khỏi biến sắc, trong lòng âm thầm khẩn trương!
Đặc biệt là Lâm Văn Bạch, ông cảm thấy khó chịu: “Này Diệp Huyền, anh cố ý gây sự đúng không?”
Tống Quốc Đống nhìn Diệp Huyền từ đầu đến chân, đè nén tức giận, cười nói: “Diệp Huyền, cậu đúng thật là tuổi trẻ ngông cuồng!”
“Vậy sao, tôi thấy mình vẫn rất hiền hoà.”
Diệp Huyền không để ý đến vẻ tức giận trên mặt Tống Quốc Đống, thoải mái đáp: “Không phải ông mời chúng tôi đi ăn tối sao, nhanh ngồi xuống đi, mọi người đều đói đến mức bụng cồn cào rồi.”
Lời này lập tức khiến đám người Tống Quốc Đông xấu hổ, Lâm Văn Bạch vội vàng gượng cười xin lỗi: “Tên Diệp Huyền là người quê mùa, không biết phép lịch sự, hi vọng ông Tống không trách tội!”
Hai cha con Tống Quốc Đông và Tống Lâm Thịnh vì nghĩ đến lễ tiết nên không tức giận, chỉ có thể cười: “Lâm lão gia, mọi người, mời vào!”
“Mời!”
Lâm lão gia nhanh chóng nhượng bộ. Lâm Văn Bạch âm thầm thở ra một hơi, ánh mắt cứng ngắc nhìn Diệp Huyền: “Diệp Huyền, nếu anh không hiểu bất cứ cái gì thì đừng mở miệng là được, hiểu chưa?”
Diệp Huyền cố ý mở miệng nói: “Cháu thật sự không biết Tống lão gia tên là gì, ông ta cũng không phải nhân vật quốc gia, đâu phải ai cũng biết được?”
“Đừng nói nữa!”
Lâm Văn Bạch vội vàng ngăn Diệp Huyền nói tiếp, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, thật sự rất hối hận vì đã đưa Diệp Huyền đến đây!
Tống Quốc Đống và Tống Lâm Thịnh đi phía trước nghe được lời Diệp Huyền nói lại càng tức giận hơn!
Tống Khải lập tức lợi dụng cơ hội, nghiến răng nói: “Ông nội, cha! Giờ hai người đã biết rồi đấy, cái tên Diệp Huyền này thật sự rất đáng ghét, nhất định phải trừng trị hắn mới được!”
Tống Lâm Thịnh sắc mặt âm trầm: “Yên tâm, lát nữa cha sẽ khiến hắn không thể đối phó được! Dám làm càn trước mặt nhà họ Tống chúng ta, không bao giờ có kết cục tốt!”
Nhà họ Tống có địa vị cực kỳ cao, họ cũng có các mối quan hệ trong giới chính trị, vì vậy bữa tối hôm nay được đặt trong một biệt thự riêng đặc biệt cao cấp, được đặt tên là Biệt thự Ven hồ. An ninh ở đây chặt chẽ và chỉ những hội viên cao cấp mới được phép vào, vì vậy không phải lo lắng về việc sẽ gặp phiền phức khi ăn ở đây. Cho nên ở nơi cao cấp này, ngay cả người giàu cũng chưa chắc có thể đến được.
Hơn nữa, biệt thự này của một đệ tử yêu thích của Phiền Chiến Vương, tài sản dưới danh nghĩa Triệu Hồng Hoa. Chỉ có người đàn ông này, người có mối quan hệ trong cả hai giới chính trị và kinh doanh, mới có cách để xây dựng kiểu biệt thự tư nhân này.
Sau khi vào phòng riêng, những món đồ trang trí và nội thất cổ kính bằng gỗ xuất hiện, khiến nơi đây càng thêm cao cấp. Vẻ mặt Lâm Vân Bạch hưng phấn, vội vàng khen ngợi:
“Tống lão gia, tối nay nhờ ngài mà chúng tôi mới có cơ hội đến một nơi cao cấp như vậy!”
Mặc dù Lâm Vân Bạch cũng là chủ tịch của một tập đoàn nhưng đây là lần đầu tiên ông tới đây. Thấy vẻ mặt nịnh nọt của Lâm Văn Bạch, sắc mặt Tống Quốc Đống tốt hơn một chút, ông ta cười đắc ý nói:
“Sau này có thời gian, tôi sẽ thường xuyên đưa mọi người tới đây!”
Lâm Vân Bạch lộ ra dáng vẻ kích động, vội vàng chủ động rót trà cho Tống Quốc Đống, nói: “Cảm ơn nhà họ Tống đã dìu dắt nhà họ Lâm chúng tôi!”
“Ha ha...”
Diệp Huyền thấy trước kia ở Tập đoàn Lâm Thị, Lâm Vân Bạch luôn là người cao cao tại thượng, nhưng bây giờ lại bày ra dáng vẻ chân chó lấy lòng trước mặt cha con nhà họ Tống, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy nực cười.
Hai cha con nhà họ Tống rõ ràng chỉ nói khách sáo nhưng Lâm Vân Bạch lại cho rằng người ta nói thật, không biết ngu dốt hay ngây thơ. Sau khi đã rót trà xong, Tống Quốc Đống cầm một phong bì màu đỏ trong tay, trên đó có dòng chữ ‘Thiệp mời yến tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương về Dương Thành’!
Ánh mắt Lâm Văn Bạch không khỏi sáng lên, Lâm lão gia cũng có chút hưng phấn. Nói đến tài nguyên quan hệ, nhà họ Tống nằm trong giới chính trị, mạnh hơn nhiều so với năm gia tộc lớn trong giới kinh doanh!
“Trước khi dùng bữa, cho tôi nói vài lời.”
Sau khi lấy thiệp mời ra, Tống Quốc Đống nói thẳng: “Lâm lão gia, vì chúng ta là bạn cũ, vậy nên tôi cũng nói thẳng.”
“Không phải ai cũng đủ tư cách tham gia yến tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương trở về lần này, rất nhiều người trong thành phố đã gửi quà rất hào phóng đến nhà họ Tống chúng tôi, quà tặng chất đống thành một ngọn núi nhỏ chỉ để nhận được thiệp mời.”
“Xét về ân tình cũng như mối quan hệ thì có một số gia tộc lớn có quan hệ thân thiết với nhà họ Tống hơn, nhưng tôi đã từ chối từng người một.”
“Nếu không phải vì cháu trai Tống khải của tôi có tình cảm sâu đậm với Thanh Nham nhà ông thì tôi sẽ không vứt thể diện để lấy thêm một tấm thiệp mời.”
“Cho nên, hy vọng Lâm lão gia có thể nể tình Tống Khải có tình cảm sâu đậm với Thanh Nham, cũng như tôi đã dùng nhiều tâm tư suy tính mà đáp ứng một yêu cầu của tôi!”
Tống Quốc Đống vừa nói vừa cố ý gõ vào thiệp mời, ngụ ý nếu nhà họ Lâm không đồng ý thì sẽ không thể có được tấm thiệp mời này!
Hành động của Tống Quốc Đống khiến nhà họ Lâm cảm thấy không biết nên làm thế nào. Có cơ hội tham gia bữa tiệc chào mừng của Phiền Chiến Vương có nghĩa là có cơ hội làm quen với cấp cao của giới chính trị, thậm chí một bước lên mây!
Bây giờ, cơ hội hiếm có này đang ở trước mặt nhà họ Lâm!
Lâm lão gia điều chỉnh hô hấp rồi nói: “Tống lão gia, nếu anh có gì muốn nói thì cứ nói thẳng!”
“Được!”
Tống Quốc Đống vuốt râu, mỉm cười nói: “Yêu cầu của tôi là Lâm lão gia huỷ bỏ hôn ước cũ giữa Thanh Nham và Diệp Huyền, đồng ý gả Thanh Nham cho Tống Khải nhà tôi!”
“Huỷ bỏ hôn ước giữa Thanh Nham và Diệp Huyền, đồng ý gả Thanh Nham cho Tống Khải?”
Nghe điều kiện của Tống Quốc Đống, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ lập tức bị dọa sợ!
Ngay cả Lâm Vân Bạch cũng bất ngờ: “Thủ đoạn này của nhà họ Tống này thật sự rất bá đạo và ngang ngược!”
Nhưng trong lòng Lâm Vân Bạch lại không nhịn được cười: “Như vậy thì tốt, không cần vòng vo, dứt khoát đuổi Diệp Huyền ra khỏi nhà!”
Tống Khải cũng thầm hưng phấn: “Gừng càng già càng cay, ông nội nói một câu đã đâm thẳng điểm yếu! Diệp Huyền, cút đi!”
Chương 177: Nhà họ Tống quá đáng
Lâm Thanh Nham ở bên cạnh trông cực kỳ khó coi. Đột nhiên cô cảm thấy mình trở thành một món hàng để trao đổi, một con bài mặc cả để cân nhắc lợi ích giữa nhà họ Tống và nhà họ Lâm!
Mặc dù Diệp Huyền đã đoán trước được điều này, nhưng trong lòng hắn vẫn dâng lên cơn tức giận. Nhà họ Tống, các người thật sự quá tự phụ.
“Lâm lão gia, anh nghĩ sao?”
Tống Quốc Đống nhìn người nhà họ Lâm mỗi người có một vẻ mặt khác nhau, cố ý nói thêm: “So với tương lai của nhà họ Lâm, yêu cầu nhỏ này hẳn là rất hợp lý đúng không?”
Vừa nói, ông ta vừa gõ gõ thư mời, nói gần nói xa đều là ám chỉ.
“Chuyện này…”
Lâm lão gia nhất thời cảm thấy áp lực như núi!
Bởi vì một khi từ chối yêu cầu của Tống Quốc Đống, không nhận được thư mời cũng không phải chuyện gì to tát, quan trọng hơn là nhà họ Lâm chắc chắn sẽ đắc tội nhà họ Tống!
Cho dù có đắc tội với nhà họ Phùng và nhà họ Khổng thì họ vẫn có thể giải quyết được, dù sao tất cả đều là người trong giới kinh doanh, mọi thứ chỉ liên quan tới tiền mà thôi.
Tuy nhiên, nhà họ Tống lại nằm trong giới chính trị, nếu họ dùng mối quan hệ và nguồn lực của mình để trấn áp nhà họ Lâm thì nhà họ Lâm tuyệt đối không còn đường sống vẹn toàn!
Lúc này, Lâm lão gia mới nhận ra rằng bữa tiệc tối này không chỉ là một bữa ăn đơn giản để ôn lại chuyện xưa, càng không phải đưa một tấm thiệp mời!
Đây là một cái bẫy do nhà họ Tống giăng ra để ép nhà họ Lâm phải gả cháu gái cho họ!
Tuy nhiên, trong lòng Lâm lão gia chỉ nhận Diệp Huyền là cháu rể, quan trọng hơn, người mà Lâm Thanh Nham thích là Diệp Huyền!
Lúc này, Lâm lão gia nhớ lại, sau khi Diệp Huyền xuất hiện ở nhà họ Lâm, Tập đoàn Lâm Thị đã từng bước phát triển, hơn nữa, mấy lần nhà họ Lâm lâm vào cảnh khó khăn, chính Diệp Huyền là người đã giúp họ giải quyết vấn đề.
“Nếu không có Diệp Huyền giúp đỡ, nhà họ Lâm có lẽ đã trở thành quỷ dưới tay nhà họ Phùng.”
Lâm lão gia hít sâu một hơi, quyết tâm liều mạng.
“Ông Tống! Nhà họ Lâm rất lấy làm vinh hạnh vì nhà họ Tống có ý định này. Tuy nhiên, Thanh Nham nhà tôi và Diệp Huyền đã đính hôn, hai đứa cũng thật lòng yêu nhau! Người già như tôi e rằng không thể chia cắt uyên ương được!”
Nói xong, Lâm lão gia chắp tay xin lỗi rồi nói: “Thật sự xin lỗi!”
Bên cạnh, Lâm Thanh Nham không khỏi cảm động khi thấy Lâm lão gia không hề thỏa hiệp trước áp lực của nhà họ Tống!
Diệp Huyền cũng âm thầm gật đầu: “Ông nội Lâm là thật lòng đối tốt với mình!”
Tuy nhiên, khuôn mặt Tống lão gia lập tức u ám!
Trong lòng Tống Khải thầm kinh ngạc!
Vốn dĩ anh ta cho rằng lần này có ông nội và cha mình tới, cộng thêm thiệp mời dự tiệc chào mừng của Phàm Chiến Vương như một lời dụ dỗ, Lâm lão gia nhất định sẽ đồng ý!
Không ngờ Lâm lão gia lại lập tức từ chối!
“Cha, lần này phải làm sao mới tốt đây?”
Đương nhiên Tống Khải không muốn bỏ cuộc, nhất là khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham xinh đẹp như tiên trước mặt, thậm chí anh ta còn lắc lắc cánh tay của Tống Lâm Thịnh: “Cha, cha phải giúp con!”
Lúc này, ánh mắt của Tống Lâm Thịnh trở nên sắc bén, ông ta nói: “Lâm lão gia, cha tôi đã thành tâm mang lễ vật hào phóng đến ngỏ lời với nhà họ Lâm, nhưng ông lại không cho gia đình tôi chút mặt mũi nào?”
Tống Lâm Thịnh nắm giữ chức vụ quan trọng trong Cảnh Bộ, ông ta lập tức tỏ ra uy nghiêm, lời nói đầy uy hiếp!
Lâm Vân Bạch hoảng sợ: “Ông Tống, phó cục Tống, mọi người đừng tức giận. Việc này xảy ra đột ngột, cha tôi nhất thời không suy nghĩ thấu đáo!”
Nói xong, Lâm Vân Bạch nhanh chóng thì thầm với Lâm lão gia: “Cha, cha tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính! Nếu đắc tội nhà họ Tống, chúng ta sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Nhà họ Lâm của chúng ta không thể chịu được đả kích này!”
“Nếu như chúng ta đồng ý gả Thanh Nham cho Tống Khải, như vậy nhà họ Lâm sẽ có chỗ dựa, tương lai chúng ta nhất định sẽ lên như diều gặp gió!”
“Thanh Nham còn trẻ không hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không vui, nhưng sau này con bé sẽ biết chúng ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con bé, con bé sẽ cảm kích vì hôm nay chúng ta đã đồng ý cuộc hôn nhân này!”
Nghe Lâm Vân Bạch nói xong, Lâm lão gia không khỏi cắn răng tức giận quát: “Nhà họ Lâm lên như diều gặp gió? Chuyện này làm sao so sánh được với hạnh phúc cả đời của Thanh Nham và Diệp Huyền?”
“Nếu anh dám thuyết phục tôi lần nữa, tôi sẽ đập nát cái miệng anh!”
Bị Lâm lão gia nổi giận đùng đùng quát mắng, Lâm Vân Bạch cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, nhưng ông không dám nói gì nữa mà chỉ có thể xị mặt ngồi lại!
Thấy dáng vẻ sa sút của Lâm Vân Bạch, Diệp Huyền cảm thấy buồn cười. Trên thực tế, Diệp Huyền đã đoán được Lâm lão gia sẽ phản ứng như vậy, nhưng hắn không ngờ Lâm Vân Bạch lại cứng đầu đến thế, dám khuyên bảo Lâm lão gia.
“Ha ha...”
Tống Lâm Thịnh cũng cười, nhưng tiếng cười lại vô cùng nham hiểm: “Lâm lão gia, con trai tôi thích Thanh Nham nhà ông. Đó là bởi vì Thanh Nham và nhà họ Lâm may mắn!”
“Tôi cũng nhắc nhở ông một câu, đêm nay ông đã bỏ lỡ cơ hội một bước lên mây. Nếu sau này muốn gả Lâm Thanh Nham vào nhà họ Tống, có lẽ chưa chắc đã được!”
Tống Quốc Đống ở bên cạnh tuy không nói chuyện nhưng vẫn bình tĩnh hút thuốc, dáng vẻ cường thế uy hiếp!
Nhưng họ dường như không hiểu rằng Lâm lão gia là một người rất có tình người!
Lần này, vì bảo vệ cuộc hôn nhân giữa Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham, ông không quan tâm đến chuyện đó!
“Xin lỗi!”
“Nếu cháu gái của tôi không vui, vậy cho dù nhà họ Lâm lên như diều gặp gió hay không thì tôi cũng sẽ không đồng ý!”
“Cháu rể của tôi chỉ có thể là Diệp Huyền, Thanh Nham cũng chỉ yêu Diệp Huyền, đêm nay bất luận là ai khuyên bảo tôi, tôi cũng không thay đổi!”
“Cho dù nhà họ Tống muốn đối phó nhà họ Lâm chúng tôi, tôi cũng sẽ kiên trì đến cùng! Nhưng nhà họ Lâm của tôi luôn tuân thủ pháp luật nên không có gì phải sợ cả!”
Uy lực và sự kiên định trong những lời này khiến trong lòng Diệp Huyền không khỏi khen ngợi!
Lâm Thanh Nham cũng rất phấn khích nói: “Ông nội, cảm ơn ông!”
Lâm lão gia xua tay: “Sao cháu lại cảm ơn ông? Ông nội không bảo vệ cháu thì còn xứng đáng làm ông của cháu sao?”
Nói xong, ông hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Vân Bạch, hiển nhiên rất bất mãn với con trai mình. Lâm Vân Bạch căn bản không dám ngẩng đầu lên!
Sau đó, Lâm lão gia nói: “Chúng ta không cần thiết phải ăn bữa ăn này nữa, lãng phí thời gian, đi thôi!”
Diệp Huyền cười gật đầu, cầm quần áo cho Lâm lão gia: “Ông nội, ông thật quyết đoán, cháu thật khâm phục ông! Chúng ta đi thôi, tìm nơi tốt ăn cơm!”
“Chờ một chút!”
Lúc này, Tống Lâm Thịnh tức giận đến đập bàn nhảy dựng lên!
Ông ta chỉ ngón tay vào mặt Lâm lão gia, nghiêm giọng nói: “Cái tên Diệp Huyền đó, bất kể xuất thân hay năng lực, làm sao có thể so sánh được với Tống Khải nhà tôi hả?”
“Ông thực sự cho rằng Tập đoàn Lâm Thị trong thời gian này đã phát triển nhanh chóng nên có bản lĩnh lên mặt trước mặt nhà họ Tống chúng tôi sao? Nhà họ Tống mới khách khí với ông một chút mà ông đã cảm thấy mình không tầm thường?”
“Nếu không phải có nhà họ Tống chúng tôi, nhà họ Lâm các người cũng không có tư cách vào sơn trang này đâu! Ông còn dám phát ngôn bừa bãi trước mặt chúng tôi?”
Nhìn thấy Tống Lâm Thịnh tức giận kinh bỉ mắng mình, Lâm lão gia cũng tức giận đến mức nhất thời không nói được!
“Ông nội, ông không cần phải tức giận!”
Lâm Thanh Nham vội vàng ở bên cạnh đỡ Lâm lão gia, đồng thời không khỏi nhìn về phía Diệp Huyền, phát hiện ánh mắt Diệp Huyền từ bình tĩnh lúc đầu đã trở nên cực kỳ sắc bén. Lâm Thanh Nham hoàn toàn không xa lạ với ánh mắt này, ký ức đặc biệt sâu sắc!
Trước khi Diệp Huyền ra tay, hắn sẽ lộ ra vẻ mặt với ánh mắt lạnh lẽo này!
Tựa như cuồng hổ nổi giận, lại giống giao long xuất hải!
“Diệp Huyền...”
Cô vô thức nhẹ giọng la lên, nhưng Diệp Huyền đã đứng dậy và tát thật mạnh vào mặt Tống Lâm Thịnh!
Chương 178: Diệp Huyền hung mãnh
Một cái tát dứt khoát và mạnh mẽ, khuôn mặt Tống Lâm Thịnh lập tức sưng đỏ lên, toàn thân mất khống chế đập vào bàn ăn, khiến toàn bộ trà trên bàn đổ ra ngoài!
“Cha!”
Sắc mặt Tống Khải thay đổi, vội vàng đứng dậy đỡ Tống Lâm Thịnh lên, đồng thời trừng mắt nhìn Diệp Huyền mắng: “Anh, anh dám đánh cha tôi?”
Diệp Huyền lạnh giọng cười nói: “Cha anh bất kính với nhà họ Lâm chúng tôi trước, đáng bị đánh! Về phần anh muốn cướp người phụ nữ của tôi, anh cũng nên bị đánh!”
Bốp!
Vừa dứt lời, Diệp Huyền đã tát thẳng vào mặt Tống Khải, khiến anh ta ngã xuống đất!
“A!”
Tống Khải bị Diệp Huyền đánh bay, khóe miệng rỉ ra máu, người đập mạnh xuống bàn rồi ngã xuống đất!
Lúc này, hai cha con Tống Lâm Thịnh và Tống Khải đều bị đánh ngã xuống đất, chật vật không thôi!
“Lâm Thịnh! Khải Nhi!”
Tống lão gia thấy Diệp Huyền đánh con trai và cháu trai của mình ngã xuống đất, lập tức nổi trận lôi đình!
“Diệp Huyền, cậu, một tên nhà quê, vậy mà quá phách lối vô độ!”
Tống lão gia giận dữ hét lên, đập mạnh vào bàn, khí thế hung dữ, uy phong lúc trước không hề suy giảm!
“Tôi phách lối vô độ?”
Diệp Huyền không khỏi cười lạnh. Hắn không những không sợ tiếng hét giận dữ của Tống lão gia mà còn đến thẳng chỗ ông ta:
“Ông ỷ vào mối quan hệ và nguồn lực của mình mà uy hiếp Lâm lão gia để gả Thanh Nham vào nhà họ Tống. Đây mới là phách lối vô độ. Ông đáng bị đánh!”
Bốp!
Một cái tát cực mạnh được vung ra, Tống lão gia lập tức kêu gào thảm thiết, ngay cả hàm răng giả cũng bay ra ngoài, ông ta ngã xuống mép thùng rác bên cạnh, đầu óc lập tức choáng váng!
“Diệp Huyền, cậu đây là không muốn sống nữa!”
Tống Lâm Thịnh bình thường ở Cảnh Bộ luôn có dáng vẻ cao thượng, bây giờ lại nhìn thấy một nhà ba người bị Diệp Huyền đánh ngã xuống đất, ông ta làm sao có thể nhịn được!
Ông ta cắn răng miễn cưỡng đứng lên, không để ý đến khóe miệng vẫn đang chảy máu, lao về phía Diệp Huyền!
Dù sao ông ta cũng là người phụ trách Cảnh Bộ nên đương nhiên có những kỹ năng nhất định!
Ông ta cảm thấy vừa rồi vì Diệp Huyền ra tay quá đột ngột nên ông ta mới không kịp né tránh, bị Diệp Huyền tát cho một cái!
Lúc này, trong lòng Tống Lâm Thịnh vô cùng tức giận, ông ta muốn dùng tay tát Diệp Huyền ngã xuống!
Tuy nhiên, Diệp Huyền vẫn lộ ra vẻ khinh thường, hắn thậm chí không né tránh, dễ dàng dùng một tay nắm lấy tay của Tống Lâm Thịnh: “Với chút năng lực này, ông còn muốn ra tay với tôi?”
Tống Lâm Thịnh cố gắng hết sức nhưng vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Diệp Huyền, ông ta âm thầm kinh ngạc, nhịn không được tức giận quát: “Diệp Huyền, tôi nắm giữ chức vụ quan trọng trong Cảnh Bộ, cậu dám đánh tôi? Cậu chán sống rồi à?”
“Ông là nhân vật quan trọng của Cảnh Bộ phải không? Nếu ông không nói cho tôi biết, tôi suýt chút nữa đã không nhớ ra! Thế thì ông còn đáng bị đánh hơn nữa!”
Diệp Huyền cong môi, không chút sợ hãi trước sự uy hiếp của Tống Lâm Thịnh, tát mạnh vào mặt bên kia của ông ta!
Bốp, bốp, bốp!
Diệp Huyền nhanh chóng tát vào mặt Tống Lâm Thịnh hơn mười cái!
Kết quả, khuôn mặt của Tống Lâm Thịnh lập tức sưng lên, tóc dính đầy máu!
Cuối cùng, Diệp Huyền đạp ông ta ngã xuống đất!
Tình huống này đều ngoài dự đoán của mọi người!
Động tác của Diệp Huyền nhanh đến mức không hợp thói thường!
Cả Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham đều ngây ngẩn cả người!
Họ biết Diệp Huyền ra tay hung ác, nhưng không ngờ hắn lại tàn nhẫn đến mức này!
Hắn vừa ra tay đã đánh bại ba người nhà họ Tống, thậm chí còn đánh Tống Lâm Thịnh như đầu heo!
Đặc biệt là người nhát gan như Lâm Vân Bạch, ông sợ đến mức hồn bay phách lạc!
Lúc này, người quản lý sơn trang vội vàng chạy tới, nhưng khi nhìn thấy người nhà họ Tống bị đánh đến mức mặt mũi sưng húp, anh ta lập tức bị dọa đến mức tim đập điên cuồng!
“Sắp có chuyện lớn rồi...”
Quản lý nhanh chóng yêu cầu nhóm bảo vệ vây quanh, Diệp Huyền lạnh lùng liếc nhìn họ, ánh mắt như điện nói:
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, mấy người không được qua đây, miễn cho bị tôi đánh một trận.”
Quản lý và bảo vệ lập tức bị khí thế bá đạo của Diệp Huyền khống chế, đều đứng ở cửa không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao Tống Lâm Thịnh với tư cách là một trong những người đứng đầu Cảnh Bộ đã bị Diệp Huyền đánh đến bầm dập, nếu lúc này anh ta chọc giận Diệp Huyền thì hậu quả chỉ mới nghĩ thôi cũng thấy sợ!
Tuy nhiên, người quản lý nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Hồng Hoa, nói với anh ta rằng ở đây đã xảy ra chuyện, kêu anh ta nhanh chóng đến đây!
Trong phòng riêng!
Sau khi sửng sốt một hồi lâu, Lâm Vân Bạch mới phản ứng lại, lập tức lớn tiếng giận dữ hét: “Diệp Huyền, anh không muốn sống nữa hả?! Vậy mà anh dám đánh Tống lão gia và người nhà họ Tống?”
“Lần này anh gây chuyện lớn, gây chuyện lớn rồi! Lần này anh không chỉ tự chuốc rắc rối mà còn mang tai họa đến cho nhà họ Lâm chúng tôi!”
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt và cáu kỉnh của Lâm Vân Bạch, Diệp Huyền không khỏi cười lạnh nói: “Cháu chỉ vừa mới đánh mấy con chó thôi, chú đã sợ đến mức vậy sao?”
Lâm Vân Bạch càng tức giận, khàn giọng mắng to: “Anh có bị điên không? Tống Lâm Thịnh là một trong những người phụ trách chính của Cảnh Bộ, nếu đánh ông ta, chẳng phải sẽ đắc tội toàn bộ Cảnh Bộ sao!”
“Hơn nữa, Tống lão gia có mối quan hệ không tầm thường với các lãnh đạo cấp cao! Chỉ cần họ mở miệng, họ có thể lợi dụng quyền lực của quan chức cấp cao để đánh sập hoàn toàn Tập đoàn Lâm Thị!”
“Nhà họ Lâm chúng tôi có thể phá sản bất cứ lúc nào, chúng tôi thậm chí sẽ bị coi là đồng lõa của anh, bị buộc tội hành hung cảnh sát, cuối cùng sẽ bị tống vào tù!”
Nghe xong lời này, ánh mắt Diệp Huyền càng thêm sắc bén: “Nhà họ Tống ỷ vào thế lực của Cảnh Bộ để bắt nạt người khác, phách lối, độc đoán, đáng bị dạy cho một bài học!”
“Nếu không phải chú là cha của Thanh Nham thì với việc chú giật dây ông nội gả Thanh Nham cho Tống Khải, cháu đã đánh chú một trận rồi!”
Thấy Diệp Huyền đằng đằng sát khí, Lâm Vân Bạch không khỏi sợ hãi, tim đập loạn xạ, ông sợ Diệp Huyền tức lên thật sự đánh mình nên đành phải ngậm miệng!
Tuy nhiên, Lâm Vân Bạch cũng không dám để yên mọi chuyện, Ông nhanh chóng đi tới trước mặt Tống lão gia và Tống Lâm Thịnh, vẻ mặt nịnh nọt đỡ họ từ dưới đất lên:
“Ông Tống, phó cục Tống, mọi người có ổn không?”
“Anh nghĩ bây giờ chúng tôi có ổn không?”
Vẻ mặt Tống Lâm Thịnh tức giận, đẩy Lâm Vân Bạch sang một bên: “Đều là lỗi của anh, ngu xuẩn dẫn một tên nhà quê như Diệp Huyền tới đây!”
Trong lòng Tống Lâm Thịnh rất hối hận, hôm nay ra ngoài sao không mang theo vệ sĩ và vũ khí?
Bằng không bây giờ ông ta có thể gán tội hành hung cảnh sát và bắn chết Diệp Huyền ngay tại chỗ!
Tống lão gia cũng cắn răng nói: “Tôi sống đến chừng này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ tức giận như vậy! Lâm Thịnh, nhanh kêu người bắt tên Diệp Huyền này đi! Còn nữa, người nhà họ Lâm cũng phải bị bắt!”
Nhìn thấy tình hình này, Lâm Vân Bạch sợ đến mặt xám như tro!
Bất kể họ có muốn vào tù hay không, nếu đêm nay tin tức nhà họ Lâm và nhà họ Tống đã bất hòa truyền ra, người dân ở Dương Thành nhất định sẽ không còn muốn làm ăn với Tập đoàn Lâm Thị nữa!
Tập đoàn Lâm Thị cuối cùng sẽ phá sản, nhà họ Lâm sẽ trở thành một gia đình nghèo khổ!
Chương 179: Tống gia bị đánh
“Phó cục Tống, Tống lão gia, thực sự xin lỗi!”
Lâm Vân Bạch suýt nữa muốn khóc, nói một cách đáng thương: “Là Diệp Huyền không biết điều, lỗ mãng, bốc đồng, việc này không thể trách nhà họ Lâm chúng tôi được! Ai làm nấy chịu, mọi người đối phó Diệp Huyền là được rồi!”
“Tránh ra!”
Tống Lâm Thịnh và Tống lão gia không chút lưu tình đẩy Lâm Vân Bạch ra rồi nói: “Đêm nay bất kể ai tới đây cũng không thể cứu Diệp Huyền được, nhà họ Lâm mấy người cũng chờ chịu chết đi!”
Nói xong, Tống Lâm Thịnh bấm điện thoại: “Tôi bị một thằng nhóc đánh ở sơn trang ven hồ! Nhanh dẫn người tới!”
Thấy nhà họ Tống vô cùng tức giận, trong lòng Lâm Vân Bạch âm thầm kêu khổ!
Ông dữ dằn trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Đều là hoạ do cậu gây ra! Nhà họ Lâm lần này bị cậu hại thảm rồi!”
Bốp!
Lâm Vân Bạch vừa dứt lời, một cái cái tát vang dội dán lên mặt ông, đánh ông đến nổi đầu óc quay cuồng!
Tuy nhiên người ra tay không phải là Diệp Huyền, mà là Lâm lão gia đang đứng bên cạnh!
Lần này Lâm Vân Bạch càng bối rối hơn: “Cha, sao cha lại đánh con?”
Bốp!
Không ngờ Lâm lão gia tiếp tục đánh thêm một cái nữa vào mặt Lâm Vân Bạch: “Hôm nay tôi phải đánh anh! Bởi vì anh không có cốt khí, không có tính người, mặt mũi nhà họ Lâm đều bị anh vứt sạch!”
Khuôn mặt Lâm Vân Bạch đỏ lên, tuy nhiên vẫn dùng lý lẽ biện luận: “Cha, con nịnh bợ nhà họ Tống không phải cũng là vì suy nghĩ cho nhà họ Lâm sao, con làm sai chỗ nào?”
Lâm lão gia nghe Lâm Vân bạch giảo biện, càng tức giận hơn: “Có rất nhiều cách để tốt cho nhà họ Lâm, nhưng anh lại muốn chọn cách đáng xấu hổ nhất!”
“Nhà họ Tống không coi ai ra gì, căn bản sẽ không coi trọng nhà họ Lâm chúng ta! Dù Thanh Nham gả cho Tống khải thì nhà họ Lâm có thể bay lên thành phượng hoàng sao, tuyệt đối không thể nào!”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ bị nhà họ Tống lợi dụng, chúng ta sẽ mang tiếng xấu là bán nữ cầu vinh, trên thực tế chỉ là con chó của nhà họ Tống mà thôi!”
“Còn anh là cha ruột Thanh Nham, thế nhưng lại không cân nhắc đến cảm nhận của con gái, thậm chí còn nghĩ cách chia rẽ con bé và Diệp Huyền!”
“Người sáng suốt đều nhìn ra Diệp Huyền đánh người nhà họ Tống đơn giản là vì bảo vệ mặt mũi cho nhà họ Lâm chúng ta, đồng thời cũng là để giành lại tôn nghiêm cho Thanh Nham!”
“Thanh Nham là bảo bối trong lòng chúng ta, làm sao có thể biến thành quân cờ giao dịch với nhà họ Tống, càng không thể trở thành con bài mặc cả cho nhà họ Lâm để đổi lấy của cải và vinh quang!”
Lời nói oán giận và chính nghĩa của Lâm lão gia lập tức khiến mặt Lâm Vân Bạch đỏ bừng, không ngẩng đầu lên được!
“Cha, chuyện này...”
Lâm Vân Bạch bị Lâm lão gia mắng xấu hổ vô cùng!
“Anh đừng nói cái gì nữa!”
Lâm lão gia nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó đi tới chỗ Lâm Thanh Nham: “Thanh Nham, mặc dù ông nội tuổi đã cao, tuy nhiên cho dù phải đổi cả tính mạng cũng không để cháu bị người bắt nạt!”
“Ông nội...”
Lâm Thanh Nham lập tức bật khóc!
Đối mặt với tình yêu thương và sự bao bọc của Lâm lão gia, trong lòng cô vô cùng cảm động, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ thất vọng với cha mình.
“Tôi cũng sẽ không để người khác bắt nạt cô. Mặc kệ nhà họ Tống có năng lực lớn đến đâu thì cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp cô đi!”
Diệp Huyền dịu dàng ôm Lâm Thanh Nham, ấm giọng thì thầm an ủi.
“Hu hu...”
Lâm Thanh Nham càng không thể khống chế, trong lúc nhất thời khóc to lên!
“Thanh Nham...”
Lâm Vân Bạch nhìn Lâm Thanh Nham khóc thương tâm càng khó chịu, sự xấu hổ trong lòng khiến ông nhất thời không biết nên nói gì. Đêm nay nhà họ Lâm hoàn toàn đắc tội với nhà họ Tống, ông còn khiến Lâm Thanh Nham buồn bã và thất vọng về mình, có thể đêm nay ông hoàn toàn thất bại. Tuy nhiên mọi chuyện đã thành kết cục đã định, dù ông hối hận cũng không kịp.
“Ha ha, lúc này bắt đầu giả bộ đáng thương, còn có ích gì sao?!”
Tống Lâm Thịnh cắn chặt răng, cười gằn!
Tống lão gia vẫn giữ vẻ mặt khó chịu nói: “Diệp Huyền, mấy người lập tức sẽ biết trêu chọc nhà họ Tống sẽ có kết quả bi thảm như thế nào!”
“Hừ!”
Lâm lão gia lạnh lùng hừ một cái, đứng trước mặt Diệp Huyền vô cùng kiêu ngạo mà nói:
“Diệp Huyền, chuyện tối nay tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu! Dù bị bắt ngồi tù thì ông nội cũng không do dự!”
Diệp Huyền cười yếu ớt một tiếng rồi nói: “Tấm lòng của ông nội cháu xin nhận. Tuy nhiên một nhà họ Tống nho nhỏ còn chưa đủ để đối phó được với cháu!”
Nghe thấy vậy, người nhà họ Tống lập tức cười rộ lên!
Rõ ràng là cười lạnh trong cơn thịnh nộ!
Đặc biệt là Tống Lâm Thịnh, ánh mắt ông ta mang theo ánh sáng lạnh thấu xương: “Bây giờ vì nghênh đón Phiền Chiến Vương, Cục Cảnh sát và Chiến bộ đều chuẩn bị sẵn sàng, ra lệnh cấm mọi người làm loạn, bây giờ cậu công khai đánh cảnh sát, tội càng không thể tha thứ!”
“Lần này cậu không ngồi tù trên hai mươi năm thì cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể ra! Tôi rất muốn xem xem, cậu có bản lĩnh đến đâu để tránh khỏi số phận bị bắt!”
Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Tống Lâm Thịnh, trong lòng người nhà họ Lâm càng không ngừng bồn chồn. Mặc dù Tống Lâm Thịnh phách lối đến ghê tởm, nhưng ông ta nói không sai.
Mấy năm trước cũng từng có một giai đoạn kiểm soát chặt chẽ tương tự, thiếu gia của một gia tộc lớn uống say động thủ đánh người, mà đối tượng bị đánh vừa vặn cũng là người của nhà họ Tống!
Cuối cùng thiếu gia kia bị phán vào tù, kết án mười lăm năm, gia tộc lớn kia căn bản không dám có bất kỳ ý kiến nào, thậm chí còn đem lễ vật đến nhà họ Tống để nhận lỗi và xin hoà giải!
Trải qua chuyện lần đó, người dân ở trong thời gian quản lý chặt chẽ đều cẩn thận từng li từng tí, ai cũng không dám ẩu đả trong thời gian này. Thực lực cường đại của nhà họ Tống cũng khiến các gia tộc lớn nhỏ ở Dương Thành phải kiêng kỵ!
Nhà họ Tống cũng trở thành gia tộc không giàu có nhưng có thẩm quyền và thể diện hơn so với bất kỳ gia tộc giàu có nào. Nhìn thấy người nhà Tống Lâm Thịnh tự tin, Diệp Huyền lại là cười lạnh nói:
“Vậy tôi cũng muốn nhìn xem, nhà họ Tống mấy người có bản lĩnh gì để đối phó tôi.”
Nói xong, Diệp Huyền dứt khoát tìm một cái ghế dựa rồi đặt mông ngồi xuống, đầu tiên rót trà cho Lâm lão gia, sau đó mình cũng cầm lấy tách trà, dương dương tự đắc uống. Tư thái nghênh ngang của hắn khiến ba người nhà Tống Lâm Thịnh vô cùng tức giận, tuy nhiên người của Cục Cảnh sát chưa đến, họ cũng không dám làm gì Diệp Huyền, sợ lại bị Diệp Huyền đánh thêm lần nữa!
Còn quản lý và nhân viên bảo vệ có mặt trao đổi ánh mắt, nghĩ thầm Diệp Huyền này là nhân vật như thế nào mà tự phụ đến vậy, còn dám làm càn, chẳng lẽ là nhân vật lớn nào đó?
“Xong rồi, xong rồi...”
Sắc mặt Lâm Văn Bạch ngưng trệ, tê liệt ngồi xuống, không dám đoán sau khi người của Cục Cảnh sát đến sẽ xảy ra chuyện gì!
Ông cũng không dám tưởng tượng nhà họ Lâm và tập đoàn Lâm thị sẽ trở nên thê thảm như thế nào bởi vì đêm nay! Diệp Huyền đánh người của nhà họ Tống
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa vang lên tiếng còi cảnh sát!
Cùng lúc đó, không ít động tĩnh xen kẽ truyền đến, có thể thấy được không ít người!
“Diệp Huyền...”
Lâm Thanh Nham đột nhiên run lên, vô thức nắm chặt lấy tay Diệp Huyền. Trong nội tâm cô biết, việc Diệp Huyền đánh Tống Lâm Thịnh không đơn giản, nếu như thật sự bị kết tội, Diệp Huyền có lẽ sẽ phải đối mặt với án hai mươi năm tù!
Chương 180: Không ai hiểu nổi
Thấy mọi người lo lắng, Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, nói: “Đừng lo lắng, cho dù là chuyện lớn gì tôi cũng có thể gánh vác được! Tôi sẽ để cho nhà họ Tống biết có bối cảnh chân chính là như thế nào!”
Ba người nhà Tống Lâm Thịnh cắn răng, lạnh giọng cười nói: “Chỉ với tên nhà quê như cậu mà dám so bối cảnh với chúng tôi? Thật sự sắp chết rồi mà còn giả vờ!”
“Cục Cảnh sát điều tra, tất cả mọi người tránh hết ra!”
Hành lang truyền đến tiếng vang, nghe tiếng động thì hẳn có hơn mấy chục người, hơn nữa còn có âm thanh vũ khí va chạm, đội hình vô cùng dọa người!
Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia lập tức biến sắc!
Mặc dù trong lòng họ hốt hoảng, tuy nhiên vẫn đồng thời đứng trước mặt Diệp Huyền để bảo vệ hắn, dự định sẽ nhận trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra!
Bất kể như thế nào, tuyệt đối không thể để Diệp Huyền bị bắt!
Cùng lúc đó!
Một đám người với khí thế hung dữ xông vào phòng riêng, dẫn đầu là lãnh đạo cấp cao của Cục Cảnh sát – Cục trưởng Hình!
Đi cùng với anh ta là một người khác cũng có lai lịch không nhỏ, anh ta chính là đệ tử của Phiền Chiến Vương, chủ nhân của sơn trang ven hồ, Triệu Hồng Hoa!
Bởi vì người bị đánh là Tống Lâm Thịnh và ông ta cũng giữ chức vị quan trọng trong Cục Cảnh sát, đây vấn đề này rất nghiêm trọng, cho nên Cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa đều tới!
Hai người cũng muốn biết đến cùng là ai mà không sợ chết, dám đánh hết ba ông cháu nhà họ Tống!
Biết rõ lúc này là thời gian quản lý chặt chẽ mà còn dám gây chuyện ẩu đả, quả thật muốn tìm đường chết!
“Cục trưởng Hình, ông chủ Triệu, tôi đang chờ mọi người tới!”
Nhìn thấy họ chạy đến, Tống Lâm Thịnh lập tức bỏ đi dáng vẻ ngang ngược và phách lối trước đó, thay vào đó nịnh bợ và lấy lòng:
“Hai vị phải lấy lại công lý cho nhà họ Tống chúng tôi!”
Cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa nhìn thấy khuôn mặt ba người nhà họ Tống lúc này đều bầm tím, bị đánh thành không còn hình người thì giật mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo!
Đặc biệt là cục trưởng Hình!
Người đó dám đánh Tống Lâm Thịnh đến mức vô cùng chật vật, như vậy vứt mặt mũi Cục Cảnh sát ở đâu?!
“Người đánh đâu?”
Cục trưởng Hình trừng mắt hỏi!
“Họ ở đó!”
Tống Lâm Thịnh lập tức kích động chỉ về phía Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham:
“Tên khốn đó đang trốn ở phía sau hai người kia!”
Cục trưởng Hình lập tức theo hướng Tống Lâm Thịnh chỉ nhìn sang!
“Là Lâm lão gia và cô Lâm Thanh Nham?”
Cục trưởng Hình đương nhiên biết người nhà họ Lâm, lập tức giật nảy mình!
Triệu Hồng Hoa cũng hít sâu một hơi!
Họ không ngờ tới người phát sinh mâu thuẫn với người nhà họ Tống lại là người nhà họ Lâm!
Một giây sau, trong lòng của họ liền dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt!
Bởi vì họ đều biết rất rõ, với thực lực của nhà họ Lâm, họ sẽ không bao giờ dám xúc phạm nhà họ Tống, nhưng trong nhà họ Lâm có một người không sợ ai!
Chỉ cần hắn ở đây, cho dù là Thiên Vương cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần với hắn!
Diệp Huyền!
Cách đây không lâu, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đưa Diệp Huyền về Chiến bộ, lập tức kinh động đến tất cả lãnh đạo cấp cao của Chiến bộ Giang Nam nhanh chóng hành động!
Cho dù với địa vị của nữ chiến thần thì Tiêu Băng Tuyết cũng bị Hạ Soái mắng như tát nước!
Đã mấy ngày trôi qua, nhưng Triệu Hồng Hoa và cục trưởng Hình vẫn nhớ rõ hết thảy!
Cảnh tượng đáng sợ đó, e rằng cả đời họ cũng không thể quên được!
Lúc này, Triệu Hồng Hoa và cục trưởng Hình yên lặng nhìn nhau trong giây lát, nhịp tim trong nháy mắt tăng vọt lên hơn 180!
Họ không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu như hai người mang quân đến bắt Diệp Huyền!
Tuy nhiên trong lòng càng sợ cái gì thì cái đó càng đến!
Hai người thấy Diệp Huyền thong thả đi từ sau Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia ra, nói:
“Tiểu Hình, Tiểu Triệu, hai người rất có bản lĩnh đấy, vậy mà lại dám dẫn người đến bắt tôi?”
Giọng nói Diệp Huyền bình thản không có gì lạ, nhưng lập tức khiến cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa bị doạ đến mức tim đập thình thịch!
“Nguy rồi, nguy rồi, thật đúng là Diệp Huyền ở đây!”
“Chúng ta thế mà chạy tới bắt Diệp Huyền?”
“Mẹ nó! Cái tên khốn Tống Lâm Thịnh này lại hại chúng ta thảm đến vậy!”
Cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa không khỏi thầm chửi rủa trong lòng, toàn thân cứng đờ, căn bản không dám động đậy!
Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham sợ hãi. Tất cả đều cho rằng vì cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa quá tức giận nên mới đứng đó không nhúc nhích!
Nhưng trong lòng hai người nhất định vô cùng phẫn nộ, trong phút chốc sẽ nổi giận!
Đến lúc đó, Diệp Huyền sẽ gặp rắc rối!
Đặc biệt trong lòng Lâm Thanh Nham rất thấp thỏm!
Bởi vì trước đó Diệp Huyền đã bị chị Hoa chọc giận, đã đánh người trong nhà hàng rượu của Triệu Hồng Hoa, nhờ có Triệu Hồng Hoa nên Diệp Huyền mới được thả đi!
Bây giờ Diệp Huyền lại đến sơn trang của Triệu Hồng Hoa gây chuyện đánh nhau, lần này Triệu Hồng Hoa chắc chắn sẽ không tiếp tục bỏ qua cho Diệp Huyền!
Hơn nữa, vừa rồi Diệp Huyền còn gọi cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa là Tiểu Hình và Tiểu Triệu? Đó là một sự thiếu tôn trọng đối với hai vị lãnh đạo!
“Diệp Huyền, anh không nên quá tức giận, đến việc mình đã nói cái gì anh cũng không nhận ra…”
Lâm Thanh Nham lo lắng suýt bật khóc!
Lâm Vân Bạch ở bên cạnh bị dọa đến mức gần như hồn lìa khỏi xác, trong lòng thầm kêu khổ:
“Biết ngay mà, tên khốn Diệp Huyền này nhất định đến hãm hại nhà họ Lâm...”
Lúc này!
Sắc mặt Tống Lâm Thịnh đột nhiên tối sầm lại, trừng mắt nhìn Diệp Huyền rồi quát lớn:
“Diệp Huyền, thái độ của cậu đối với cục trưởng Hình và ông chủ Triệu như vậy là sao? Cậu là cái thá gì!”
“Lát nữa cục trưởng Hình và ông chủ Triệu sẽ bắt cậu đi, đến lúc đó cậu sẽ biết được hậu quả do mình gây ra, cậu cũng sẽ thấy được quyền lực của Cục Cảnh sát không phải là điều mà những người như cậu có thể tưởng tượng được!”
Tống Khải ở bên cạnh cũng cười mắng Diệp Huyền: “Thằng nhóc không biết điều, lần này anh cứ chờ bị bắt về cục đi, chờ nhìn thấy nhà họ Lâm biến thành hư vô!”
Hai cha con họ lúc này tức giận mắng Diệp Huyền, chủ yếu nghĩ rằng muốn khơi dậy sự tức giận trong lòng cục trưởng Hình và Triệu Hồng, để họ mạnh tay đối phó Diệp Huyền!
Không ngờ, cục trưởng Hình nhìn thấy cha con Tống Lâm Thịnh mắng Diệp Huyền với vẻ mặt kiêu ngạo, cuối cùng cũng không kìm được tức giận, vung một cái tát thật mạnh vào mặt Tống Lâm Thịnh!
Sau đó lòng bàn tay anh ta lại giơ lên, lại tát vào mặt Tống Khải!
“A!”
Hai cái tát của cục trưởng Hình mang theo sự tức giận mãnh liệt, lập tức làm cho Tống Lâm Thịnh và Tống Khải ngã xuống đất, khiến khuôn mặt vốn đã nhuốm máu của họ càng thêm vỡ vụn!
“Chuyện này!”
Những người có mặt thấy cảnh này đều ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể hiểu rõ tình huống!
Theo lý mà nói, cục trưởng Hình không nên trực tiếp bắt giữ Diệp Huyền sao, tại sao anh ta lại đột nhiên đánh Tống Lâm Thịnh và Tống Khải?
“Cục trưởng Hình, anh đây là có ý gì?”
Tống lão gia nhìn thấy Tống Lâm Thịnh và Tống Khải bị cục trưởng Hình tát, vẻ mặt sửng sốt, không nhịn được hỏi.
“Bởi vì họ đáng bị ăn đòn!”
Cục trưởng Hình nói với vẻ mặt tức giận: “Anh Diệp Huyền ở đây mà họ lại dám có thái độ phách lối, nên bị đánh!”
Nói xong, cục trưởng Hình vẫn cảm thấy tức giận trong lòng khó có thể tiêu tan, đạp một phát vào Tống Lâm Thịnh và Tống Khải!
Sau đó anh ta xoay người, tát một cái sắc bén và vang dội vào mặt Tống lão gia!
“Bốp!”
Thấy cục trưởng Hình ra tay hung ác, còn đánh cả Tống lão gia, những người có mặt chết lặng!
Bình luận facebook