• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cuồng Long Xuất Thế (2 Viewers)

  • Chương 181-185

Chương 181: Diệp Huyền kinh khủng

Cục trưởng Hình thế mà lại đánh người của nhà họ Tống!

Lúc này tất cả mọi người đều bị dọa không nhẹ!

Ngay cả những người do cục trưởng Hình dẫn đến cũng thấy kinh hãi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình của cục trưởng!

Tuy nhiên, có một thuộc hạ không ngạc nhiên lắm, đó chính là đội trưởng Trần, người phụ trách giải quyết hậu quả khi Diệp Huyền giết quản gia Hoàng và phế thiếu gia nhà họ Khổng ở nhà hàng thịt nướng!

Hôm đó đội trưởng Trần nhận được điện thoại của cục trưởng Hình kêu anh ta nhất định phải trăm phần trăm nghe theo lệnh Diệp Huyền, thấy quản gia Hoàng bị Diệp Huyền giết, anh ta biết được Diệp Huyền đáng sợ như thế nào!

“Nhà họ Tống lần này xong đời rồi!”

Đội trưởng Trần nghĩ như vậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tống Lâm Thịnh, cười lạnh chế nhạo, bình thường không ai bì nổi với Tống Lâm Thịnh nhưng bây giờ ông ta lại xảy ra xung đột với Diệp Huyền, rước lấy rắc rối. Lúc này, cục trưởng Hình cũng không còn nhìn ba người nhà họ Tống mà vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Huyền, cung kính cúi đầu rồi nói: “Anh Diệp Huyền, tôi thật sự xin lỗi!”

Triệu Hồng Hoa cũng đi tới, sắc mặt tái nhợt: “Cậu Diệp Huyền, là chúng tôi không tiếp đón tốt, để người nhà họ Tống quấy rầy cậu, thật sự xin lỗi!”

Nhìn thấy hai nhân vật lớn cung kính cúi đầu xin lỗi Diệp Huyền, người nhà họ Lâm không khỏi kinh sợ!

Đặc biệt là Lâm Vân Bạch, ông khó mà tin được những gì mình thấy trước mặt!

Con rể mà ông chưa bao giờ xem trọng lại có năng lực lớn như vậy??

“Không phải mình xuất hiện ảo giác chứ?”

Ông nhanh chóng véo mạnh vào chân mình, lập tức đau đến nhe răng, chứng tỏ tất cả những điều này không phải là ảo giác, mà là thật!

Ba người nhà họ Tống càng sợ đến ngây người!

Tên quê mùa Diệp Huyền này lại thật sự khiến nhân vật lớn như cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa nói lời xin lỗi!

Cứ như vậy, họ thậm chí cảm thấy đến thế giới này đều trở nên không chân thật!

Mà lúc này đây, trong phòng chỉ có Diệp Huyền vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng như trước, ung dung uống trà. Hắn không nói một lời, cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa tiếp tục duy trì tư thế cúi đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên!

Hai bên ai là người có địa vị, ai là kẻ ngốc, có thể thấy được rõ ràng!

Sau vài giây, Diệp Huyền đặt tách trà xuống, thản nhiên nói: “Người nhà họ Tống nói muốn tôi ở tù hai mươi năm, họ còn muốn tập đoàn Lâm Thị trở thành hư vô, là hai người ở sau chống lưng cho họ sao?”

Thình thịch!

Nghe Diệp Huyền chất vấn, cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa đột nhiên cảm thấy trái tim mình quá tải!

Diệp Huyền như vậy là muốn trị tội, nếu như họ giải thích không rõ ràng thì nhất định sẽ bị nhà họ Tống liên lụy!

“Không phải, tuyệt đối không phải, chúng tôi hoàn toàn không liên quan gì đến Tống Lâm Thịnh!”

Cục trưởng Hình vội vàng nói: “Bởi vì Tống Lâm Thịnh là một trong những người phụ trách Cảnh Bộ, tôi nghe nói anh ta xảy ra chuyện mới dẫn người chạy đến đây để tìm hiểu tình hình!”

“Tôi tuyệt đối không phải muốn bắt anh Diệp, nếu tôi biết anh Diệp sẽ đến, dù lá gan lớn như trời cũng tuyệt đối không dám mạo phạm anh!”

Sắc mặt Triệu Hồng Hoa cũng trắng bệch, vội vàng nói: “Cậu Diệp, tôi là chủ sơn trang này, tôi nghe nói ở đây xảy ra chuyện cho nên tới xem một chút, tuyệt đối không có ý quấy rầy cậu Diệp, càng không muốn can thiệp vào chuyện của nhà Tống Lâm Thịnh!”

Nhìn thấy hai nhân vật lớn đều kinh sợ khi đối mặt với Diệp Huyền, mọi người đều bị dọa đến không dám thở mạnh, sợ chọc giận mấy nhân vật lớn này!

Quản lý và nhân viên bảo vệ của sơn trang đều âm thầm sợ hãi trong lòng, nhưng cũng may vừa rồi Diệp Huyền ra tay đánh Tống Lâm Thịnh, họ không xen vào, nếu không họ cũng sẽ gặp rắc rối rồi!

Lâm Thanh Nham lúc này nhìn Diệp Huyền, phát hiện toàn thân hắn mang hào quang, mỗi lời nói, mỗi cử động đều mang theo khí chất của vương giả, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn!

“Diệp Huyền...”

Tim Lâm Thanh Nham đập rộn lên, trong lòng dâng lên một cảm giác kiên định khó tả, Lâm lão gia cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mắt rưng rưng!

“Quả nhiên mình không nhìn lầm, Diệp Huyền không phải người bình thường!”

Ông siết chặt nắm đấm, trong lòng mừng rỡ, thầm vui mừng vì từ đầu đến cuối đã kiên định không thay đổi mà tin tưởng Diệp Huyền!

Tuy nhiên lúc này, ba người nhà Tống Lâm Thịnh đang run lẩy bẩy!

“Ha ha.”

Diệp Huyền nhìn Tống Lâm Thịnh, sau đó cầm thiệp mời tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương lên:

“Chỉ bằng cái này mà mấy người muốn nhà họ Lâm gả Lâm Thanh Nham vào nhà họ Tống?”

Vừa nói, Diệp Huyền vừa châm lửa, lập tức đốt thiệp mời!

“Đừng!”

Nhìn thấy Diệp Huyền đốt thiệp mời của Phiền Chiến Vương, ba người Tống Lâm Thịnh không khỏi sợ hãi thốt lên!

Mọi người có mặt đều không khỏi hoảng hốt!

Đó là thiệp mời dự tiệc của Phiền Chiến Vương, rất khó tìm, quan trọng hơn, thiệp mời này tượng trưng cho sự uy nghiêm của Phiền Chiến Vương!

Diệp Huyền thế mà cứ như vậy đốt cháy!

Hắn không sợ chết sao?

Ánh mắt mọi người đều rơi vào cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa, tuy nhiên họ phát hiện hai người không dám phát biểu bất cứ ý kiến gì khi thấy Diệp Huyền đốt thiệp mời của Phiền Chiến Vương!

Càng không có khả năng trừng trị Diệp Huyền với bất kỳ tội danh nào!

Lúc này, mọi người đều nhìn ra được bối cảnh Diệp Huyền nhất định không đơn giản!

Thậm chí, ngay cả Phiền Chiến Vương cũng không để vào mắt!

Thiệp mời dần dần cháy hết cũng giống như khuôn mặt tự cao tự đại của nhà họ Tống bị Diệp Huyền triệt để phá hủy!

“Chỉ bằng một cái thiệp mời mà làm cho nhà họ Tống mấy người đắc ý đến thế, mấy người thật sự cho rằng chỉ cần như vậy thì có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao?”

Diệp Huyền cười khinh thường: “Chỉ cần tôi nói một câu, tôi có thể quyết định ai có thể tham dự yến tiệc này!”

“Nếu như tôi không đồng ý, cho dù là Phiền Chiến Vương - nhân vật chính lần này, tôi cũng có thể khiến hắn ngậm miệng chứ đừng nói một cái nhà họ Tống.”

“Thế mà mấy người không biết điều, còn dám so bối cảnh với tôi?”

“Hay nói đúng hơn, mấy người đến cùng còn có bao nhiêu bối cảnh đáng giá khoe khoang, bây giờ lộ ra hết đi nào.”

Sau khi Diệp Huyền đốt thiệp mời, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Tống Lâm Thịnh!

Hắn nói chuyện không nhanh không chậm, nhưng mỗi một lời nói đều mang theo sự uy nghiêm đáng sợ khiến người ta cảm thấy khủng bố!

Những người có mặt đều ớn lạnh sau lưng!

Lúc này, Tống Lâm Thịnh, Tống lão gia và Tống Khải đều run lẩy bẩy không thể kiềm chế!

Cho dù họ có ngu ngốc đến đâu, họ cũng có thể đoán ra rằng hôm nay nhà họ Tống đã gặp rủi ro lớn, đắc tội nhân vật lớn chân chính!

“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi!”

Tống Lâm Thịnh lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền, Tống lão gia và Tống khải cũng không khỏi quỳ trên mặt đất với khuôn mặt hoảng sợ!

“Chuyện này...!”

Thấy ba người nhà họ Tống lần lượt quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền, người nhà họ Lâm càng cảm thấy khó tin!

Nếu là nửa tiếng trước, họ làm sao có thể nghĩ tới nhà họ Tống kiêu ngạo và uy phong không thua gì gia tộc giàu có lại thật sự quỳ gối trước mặt Diệp Huyền, người chỉ ăn mặc hết sức bình thường!

Bối cảnh và sự uy phong của nhà họ Tống lập tức biến thành từng mảnh vụn sau khi gặp Diệp Huyền!

Đặc biệt là Lâm Vân Bạch, ông cực kỳ sửng sốt.

Nhà họ Tống vừa rồi ông còn quỳ xuống lấy lòng, thế mà bây giờ lại cam chịu quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền!

Tâm trạng của ông lập tức trở nên phức tạp và dày vò!

Tuy nhiên Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia lại cảm thấy phấn khích!

Vài giây sau, mắt Lâm Thanh Nham đỏ hoe, cô không khỏi bật khóc ngay tại chỗ!

Bởi vì họ đã hiểu thực lực của Diệp Huyền tuyệt đối có thể đè bẹp nhà họ Tống, cho nên họ đã không còn bất kỳ nguy hiểm nào nữa!

“Tôi đã hứa với cô tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm gì.”

Diệp Huyền nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lâm Thanh Nham, nói với giọng dịu dàng và kiên định:

“Chỉ cần Diệp Huyền ở đây, không ai có thể bắt nạt cô, không ai có thể đối phó với nhà họ Lâm!”
Chương 182: Xin lỗi

“Diệp Huyền, cảm ơn anh...”

Lâm Thanh Nham yên lặng gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ ngưỡng mộ mãnh liệt!

Bất giác, cô nắm lấy tay Diệp Huyền. Diệp Huyền khẽ mỉm cười, nắm chặt lấy tay cô.

Mặc dù hai người chỉ giao tiếp bằng mắt, nhưng vào lúc này, tình cảm âm thầm đều thắng ngôn ngữ. Trong lòng Lâm lão gia cũng cảm thấy vô cùng khuây khỏa.

Tuy nhiên Lâm Vân Bạch lại nửa vui nửa buồn, trong lòng ngũ vị tạp trần!

Lúc đầu ông còn nghĩ đêm nay sẽ khiến Diệp Huyền xấu mặt, sau đó đuổi hắn đi, nhưng ông không ngờ lai lịch của Diệp Huyền lại đáng sợ như vậy!

Tên hề thật sự chính là Lâm Vân Bạch ông!

Cho nên bây giờ Diệp Huyền trở thành một nhân vật mà nhà họ Lâm có thể dựa vào, Lâm Văn Bạch không biết nên vui hay lo lắng!

Lúc này, ba người nhà họ Tống cúi đầu quỳ trên mặt đất liên tục nói xin lỗi!

Giống như một tên hề, thật mất thể diện!

Cục trưởng Hình nhỏ giọng hỏi Diệp Huyền: “Anh Diệp, nên xử lý họ như thế nào?”

Triệu Hồng Hoa cũng thấp giọng nói: “Mặc kệ là công khai hay âm thầm, chỉ cần cậu Diệp nói một tiếng là được!”

Nói rồi, hai người họ dùng ánh mắt ra hiệu, đội trưởng Trần lập tức dùng trái tay đóng cửa phòng lại!

Ngay khi cánh cửa đóng lại, muốn đánh muốn giết, chỉ cần Diệp Huyền mở miệng là được!

Điều này khiến ba người nhà họ Tống sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, dập đầu điên cuồng với Diệp Huyền:

“Xin lỗi anh Diệp, vừa rồi chúng tôi có mắt không tròng, chúng tôi biết sai rồi!”

“Xin cậu thương xót, tha cho chúng tôi, tha cho chúng tôi một mạng! Van xin cậu, van xin cậu!”

Thấy họ liên tục cầu xin, Diệp Huyền vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ: “Mấy người nói xin lỗi tôi cũng vô dụng, tốt nhất mấy người nên đi cầu xin ông nội Lâm và Lâm Thanh Nham!”

“Nếu như họ đồng ý bỏ qua cho mấy người, vậy tôi sẽ không so đo nữa.”

“Nếu họ không đồng ý bỏ qua cho mấy người, cho dù là thần tiên tới cũng không cứu được mấy người đâu.”

Nghe Diệp Huyền nói xong, sắc mặt ba người Tống Lâm Thịnh càng tái nhợt!

Họ làm sao có thể không hiểu được Diệp Huyền muốn họ quỳ xuống, xin nhà họ Lâm tha thứ!

Nhưng một khi chuyện này truyền ra bên ngoài, vậy thể diện nhà họ Tống phải bỏ đâu?!

Chẳng lẽ danh tiếng của tổ tiên nhà họ Tống sẽ bị hủy hoại chỉ sau một đêm sao?!

“Cha, ông nội, lần này làm thế nào mới tốt đây?”

Sắc mặt Tống Khải xám xịt, khóc đến nước mắt, nước mũi chảy ra!

Tống Lâm Thịnh cắn răng, không khỏi nhìn cục trưởng Hình với ánh mắt cầu xin, hy vọng cục trưởng Hình có thể giúp mình. Tuy nhiên vừa rồi ông ta suýt nữa hại cục trưởng Hình thê thảm, cục trưởng Hình làm sao có thể đồng ý nói đỡ cho ông ta? Cục trưởng Hình còn muốn giết ông ta kìa!

Thấy cục trưởng Hình thờ ơ quay mặt đi, Tống Lâm Thịnh không khỏi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, sắc mặt đờ đẫn nhìn Tống Khải và Tống lão gia, nói:

“Con trai, cha, thể diện đâu thể so được với tính mạng? Hôm nay chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp!”

Ánh mắt Tống lão gia cực kỳ xấu hổ, chỉ có thể gật đầu cay đắng đáp lại. Ông ta cùng với Tống Khải và Tống Lâm Thịnh chịu đựng đau đớn dữ dội, đi đến bên cạnh Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham, sau đó trực tiếp quỳ xuống!

“Xin lỗi vì vừa rồi đã đắc tội!”

“Hi vọng mọi người có thể rộng lượng tha thứ, bỏ qua cho chúng tôi!”

Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham thấy người nhà họ Tống quỳ xuống nói xin lỗi mình, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào!

Họ không bao giờ nghĩ đến có một ngày nhà họ Tống thật sự sẽ cúi đầu, càng không có nghĩ tới một ngày nhà họ Lâm lại có thể khiến nhà họ Tống quỳ xuống trước mặt mình!

Giờ phút này, oán hận tích tụ trong lòng Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia do bị ba người nhà họ Tống ức hiếp đã biến thành hư vô, trong lòng họ cảm thấy vô cùng sảng khoái và phấn chấn!

Cảm giác phấn khích khiến máu của họ dâng lên ngay lập tức!

Đây thực sự là một chiến thắng về thể diện!

Ở bên cạnh, cục trưởng Hình hạ thấp giọng hỏi Lâm lão gia: “Mọi người muốn thả họ không? Nếu không muốn thì chúng tôi lập tức hành động!”

Nói xong, cục trưởng Hình đặt tay lên khẩu súng trên thắt lưng, vẻ mặt đằng đằng sát khí!

Ba người nhà họ Tống sợ mất mật, đặc biệt là Tống Lâm Thịnh, bởi vì ông ta hiểu rõ nhất Cục trưởng Hình là ai!

Nói một không hai, sát phạt không lưu tình!

Chỉ cần Lâm lão gia thật sự gật đầu, cục trưởng Hình sẽ kết liễu mạng sống của ba người nhà họ Tống họ không chớp mắt!

“Lâm lão gia, xin ông tha cho chúng tôi!”

Toàn thân Tống Lâm Thịnh run rẩy, nhịn không được ôm chặt chân Lâm lão gia: “Nhà họ Tống biết sai rồi, về sau sẽ không bao giờ ỷ thế bắt nạt nữa!”

Tống lão gia cũng run rẩy nói: “Lâm lão gia, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, xin anh thương xót, bỏ qua cho nhà họ Tống chúng tôi!”

Nhìn thấy họ quỳ trên mặt đất khóc thảm thiết, Lâm lão gia thở dài: “Diệp Huyền, họ cũng đã được dạy cho một bài học rồi, hay là thả họ đi đi?”

Lâm Thanh Nham cũng nhìn Diệp Huyền, ánh mắt lóe lên vẻ mềm lòng, gật đầu ra hiệu.

”Được thôi.”

Diệp Huyền khẽ cười, từ trên cao nhìn xuống ba người nhà họ Tống: “Tôi có thể tha mạng cho mấy người, nhưng mấy người vẫn phải bị trừng phạt! Tôi cho mấy người ba ngày để giao tài sản bất hợp pháp cho nhà nước, sau đó dọn ra khỏi Dương Thành, không bao giờ trở về.”

Nghe thấy vậy, Tống lão gia đột nhiên run lên!

Bởi vì lời này của Diệp Huyền đồng nghĩa với việc muốn tịch thu tài sản của nhà họ Tống, phá hủy hoàn toàn danh tiếng và tài sản mà nhà họ Tống đã dày công kinh doanh trong mấy chục năm qua!

Mặc dù trong lòng họ rất không cam lòng, tuy nhiên có thể lấy được mạng là tốt lắm rồi.

“Được!”

Tống lão gia hít sâu một hơi rồi nói: “Cảm ơn cậu Diệp, cảm ơn Lâm lão gia và cô Lâm đã tha mạng cho chúng tôi!”

Diệp Huyền lạnh giọng nói: “Mấy người có thể cút đi rồi! Tiểu Hình, Tiểu Triệu, mấy người phụ trách giám sát họ hoàn toàn rời khỏi Dương thành.”

Cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa lúc này mới như trút được gánh nặng, bởi vì Diệp Huyền hoàn toàn không có ý trách họ!

“Đưa họ ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của anh Diệp!”

Cục trưởng Hình ra lệnh, cấp dưới của anh ta lập tức đưa ba thành viên của nhà họ Tống ra ngoài, trong phòng nhanh chóng được xử lý sạch sẽ. Lúc này, Lâm Vân Bạch như ngồi bàn chông, tâm trạng vô cùng nôn nóng, không biết nên đi hay ở lại.

Lâm lão gia quát lớn với Lâm Vân Bạch: “Anh còn ngơ ngẩn ở đó làm gì, nhanh chóng xin lỗi Diệp Huyền đi!”

Lâm lão gia tử rít lên một tiếng, lập tức khiến Lâm Vân Bạch sợ đến mức nhảy dựng lên, suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Ha ha...”

Diệp Huyền nhìn thấy Lâm Vân Bạch nhát như chuột thì không nhịn được bật cười: “Đoán chừng vừa rồi cháu dạy dỗ người nhà họ Tống khiến chú Lâm bị doạ sợ rồi đúng không? Chắc vẫn chưa kịp hồi phục!”

Thấy Diệp Huyền cười nhạo mình, khuôn mặt Lâm Vân Bạch trắng bệch, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên. Tuy nhiên lúc này ông cũng không dám lỗ mãng trước mặt Diệp Huyền. Vốn dĩ ông cho rằng sở dĩ nhà họ Lưu và ông trùm bất động sản Giang Kim Bưu đối xử tốt với Diệp Huyền là vì hắn có kỹ năng y thuật nhất định, nhưng từ tất cả những gì xảy ra vừa rồi, ông biết thực lực của Diệp Huyền chắc chắn không đơn giản như vậy. Cái tên nhà quê đến từ vùng núi này thực sự là thần bí khó lường!

“Diệp Huyền...”

Lâm Vân Bạch điều chỉnh tâm trạng, mặt dày cầm tách trà lên, đến trước mặt Diệp Huyền: “Trước kia là tôi quá ngu muội, bây giờ tôi thành tâm xin lỗi cậu, hi vọng cậu có thể đại nhân có đại lượng không để chuyện cũ trong lòng.”

Thấy Lâm Vân Bạch xin lỗi mình, Diệp Huyền lạnh giọng cười nói: “Cháu chỉ là một tên nhà quê mà thôi, sao nhận lời xin lỗi của chú được?”

Trong lòng Lâm Vân Bạch lập tức cảm thấy chột dạ!

Đương nhiên ông biết quá khứ mình đối xử Diệp Huyền như thế nào, không có khả năng vì một lời xin lỗi mà có thể xoá bỏ được!
Chương 183: Tiến triển lớn

Bị Diệp Huyền mỉa mai, Lâm Văn Bạch hối hận vô cùng, vì sao trước đây ông lại coi thường Diệp Huyền?

Thậm chí đêm nay còn cố ý bày ra Hồng Môn Yến, muốn Diệp Huyền mất mặt trước mọi người!

Lâm Văn Bạch lúc này mới hiểu rõ, muốn Diệp Huyền thực sự tha thứ cho mình, nhất định phải bày tỏ thái độ chân thành nhất!

“Diệp Huyền, tôi biết mình đã làm sai, sai trái vô cùng!”

“Tôi không nên xen vào chuyện tình cảm của anh và Thanh Nham, càng không nên liên minh với người ngoài để sỉ nhục anh!”

“Tôi cũng không nên có lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì địa vị gia đình mà muốn dùng mọi cách để đối phó với anh, thậm chí muốn đuổi anh đi!”

“Anh nói không sai, tôi là kẻ hèn nhát và bất tài, để Thanh Nham phải chịu quá nhiều bất bình và áp lực!”

“Tôi chỉ biết ra vẻ ta đây ở nhà, so đo mọi chuyện, chẳng có chút chí lớn nào!”

“Đêm nay tôi đã hiểu, tôi nhận thức được sai lầm của mình, tôi thành tâm xin lỗi anh!”

“Tôi, tôi xin quỳ xuống dập đầu xin lỗi anh!”

Lâm Văn Bạch nghiến răng, quỳ xuống, muốn dẹp bỏ hết sĩ diện và lòng tự trọng để bày tỏ lòng áy náy với Diệp Huyền!

“Cha!”

Lâm Thanh Nham sửng sốt, không ngờ Lâm Văn Bạch lại không màng sĩ diện quỳ xuống để cầu xin Diệp Huyền tha thứ!

Nếu ông thực sự quỳ xuống, Diệp Huyền có khả năng sẽ tha thứ cho Lâm Văn Bạch!

Tuy nhiên, từ đó về sau, Lâm Văn Bạch không còn mặt mũi đối diện với mọi người trong nhà. Có thể thấy, Lâm Văn Bạch đã thực sự nhận ra được sai lầm của mình.

“Chú Lâm.”

Diệp Huyền vội vàng đưa tay ngăn Lâm Văn Bạch lại, đồng thời đỡ ông dậy, vừa cười vừa nói: “Cháu đùa thôi, trong lòng cháu thực ra không hề oán hận chú gì cả.”

“Cháu chỉ hy vọng chú có thể ghi nhớ bài học này, nên chú không cần quỳ xuống đâu. Quan trọng hơn, chúng ta không phải kẻ thù, chúng ta là người một nhà mà!”

Nghe Diệp Huyền nói vậy, Lâm Văn Bạch sững sờ, sau đó nước mắt tuôn trào ra!

Ông không ngờ Diệp Huyền lại rộng lòng như vậy, lập tức tha thứ cho mình, thậm chí còn bảo vệ sĩ diện cho ông, nói rằng họ là người một nhà!

“Diệp Huyền, tôi cảm ơn anh rất nhiều.”

Lâm Văn Bạch cố nén nước mắt, bưng chén trà lên, nói: “Mời anh uống trà!”

“Được.”

Diệp Huyền sảng khoái trả lời, đồng thời nhận lấy chén trà và uống cạn một hơi, điều này cũng cho thấy Diệp Huyền thực sự không hề trách cứ Lâm Văn Bạch!

Lâm lão gia vui mừng gật đầu!

Ông đương nhiên biết, Diệp Huyền lúc này lập tức tha thứ cho Lâm Văn Bạch, thực ra là vì Lâm Thanh Nham trong lòng hắn đã có vị trí tốt hơn một chút. Đương nhiên, Diệp Huyền cũng cân nhắc đến sĩ diện của Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ, hắn cũng không hi vọng người thân cận nhất của hắn trở nên mất mặt đến nỗi chẳng dám nhìn ai.

Lâm Thanh Nham và Lý gia tuệ nhìn thấy biểu hiện của Diệp Huyền cũng cảm động vô cùng!

“Cảm ơn anh, Diệp Huyền!” Hai mắt Lâm Thanh Nham đẫm lệ, không kìm được ôm chầm lấy Diệp Huyền!

“Sao lại khóc rồi?” Diệp Huyền nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Thanh Nham, nói: “Đêm nay chúng ta đuổi Tống gia đi, tôi và chú Lâm cũng buông bỏ thù cũ, cô nên vui mới phải chứ!”

“Đúng vậy, tôi nên vui mới phải!”

Lâm Thanh Nham lau nước mắt, nhìn Diệp Huyền với vẻ dịu dàng, không khỏi nở một nụ cười!

“Tốt, tốt lắm!”

Lâm lão gia nhìn thấy người một nhà cuối cùng cũng đã hóa giải hiềm khích, vui vẻ hòa thuận, ông liền cười rất thoải mái: “Mọi người đều đói rồi, chúng ta ăn cơm trước đi!”

Mọi người cùng cười sảng khoái, sau đó ngồi xuống ăn cơm. Bữa tối tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ.

Lâm Thanh Nham không nhịn được tò mò hỏi: “Diệp Huyền, anh và Phiền Chiến Vương có quan hệ như thế nào vậy?”

Mọi người cũng đầy bụng nghi vấn, liền nhìn sang Diệp Huyền. Diệp Huyền mỉm cười trả lời:

“Tôi là ân nhân cứu mạng của Phiền Chiến Vương, từng lập chiến công hiển hách cho Chiến Bộ!”

Cả nhà Lâm gia nghe Diệp Huyền trả lời ai nấy cũng đều gật gù, trong lòng sáng tỏ!

Trước đây nếu nghe Diệp Huyền nói vậy, mọi người chắc chắn sẽ cho rằng hắn đang khoác lác. Nhưng giờ đây, chỉ cần Diệp Huyền nói, họ đều tin tưởng không nghi ngờ!

Lâm Thanh Nham lại nhẹ giọng hỏi: “Vậy, anh rốt cuộc là ai?”

Đối mặt với câu hỏi này, Diệp Huyền khẽ cười: “Thân phận của tôi khá đặc biệt, hiện tại không tiện tiết lộ quá nhiều.”

“Khi có cơ hội thích hợp, tôi sẽ nói hết cho mọi người biết. Hơn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không nói dối nửa lời.”

Lời nói của Diệp Huyền khiến Lâm Thanh Nham vô cùng kích động, cô dần nhận ra rằng người đàn ông mình yêu thương còn ẩn chứa rất nhiều bí mật.

“Vậy khi anh nói thích tôi, hẳn là không phải giả dối đúng không?”

Lâm Thanh Nham nhẹ giọng hỏi. Diệp Huyền mỉm cười: “Tôi thật lòng thích cô, không hề nói dối, tôi sẽ dùng hành động để cô tin tưởng!”

Nói rồi, Diệp Huyền đưa tay dưới gầm bàn, lén lút sờ lên đôi chân thon thả mang tất dài của Lâm Thanh Nham, sau đó nhẹ nhàng bóp một phát!

“Hự!”

Trái tim Lâm Thanh Nham run lên, đồng thời cảm nhận được một cảm giác tê dại khó tả lan tỏa khắp đôi chân.

Cảm giác kỳ diệu này giống như lúc Diệp Huyền lén sờ bắp chân của Lâm Thanh Nham tại quán cà phê vậy.

Cảm giác khoái cảm ập đến khiến Lâm Thanh Nham run rẩy toàn thân, khuôn mặt cũng ửng đỏ. Thật kích thích!

“Anh làm gì thế, mọi người đang nhìn kìa!”

Lâm Thanh Nham nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng càng lộ rõ vẻ lúng túng. Nàng cố gắng dùng bàn tay ngọc ngà của mình ngăn cản bàn tay hư hỏng của Diệp Huyền.

“Ha ha.”

Nhìn thấy vẻ thẹn thùng của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền càng thêm thích thú, ghé sát tai nàng thì thầm:

“Tôi đã sớm nhận ra, trong cô ẩn chứa một đam mê... Cô đặc biệt thích những trò đùa kích khích…”

Bốp!

Bị Diệp Huyền nhìn thấu tâm tư, phơi bày bí mật thầm kín, trái tim Lâm Thanh Nham lại một lần nữa rung động!

Nàng vừa vui mừng, vừa lo lắng, vừa thẹn thùng, lại vừa cảm thấy ngọt ngào.

Nỗi xúc cảm nồng nàn khiến hình ảnh Lâm Thanh Nham khi nhìn Diệp Huyền như một con cừu non ngoan ngoãn chờ đợi anh chiếm lấy, hoàn toàn buông thả bản thân.

“Trời ạ…”

Hình ảnh Lâm Thanh Nham, nữ tổng giám đốc luôn luôn lạnh lùng bá đạo, giờ đây lại nhu mì ôn nhu tạo nên sự khác biệt rõ ràng, khiến trái tim Diệp Huyền rung động:

“Dễ thương quá đi…”

Không kìm được, Diệp Huyền nhỏ giọng hỏi Lâm Thanh Nham: “Vậy bây giờ cô có thể chấp nhận tôi không? Một chàng trai đa tình?”

Nghe Diệp Huyền thủ thỉ bên tai, Lâm Thanh Nham cảm thấy như có một chiếc lông vũ khẽ khàng lướt qua tai mình. Cô hiểu rõ ý tứ của Diệp Huyền, hắn muốn biết liệu cô có thể chấp nhận việc hắn kè cặp hai người phụ nữ cùng một lúc hay không, mà người phụ nữ kia chính là Trương Vãn Tình.

Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, nhẹ giọng nói: “Vậy thì phải xem biểu hiện của anh thế nào đã.”

Nghe Lâm Thanh Nham nói vậy, Diệp Huyền thầm vui mừng trong lòng. Bởi vì Lâm Thanh Nham không còn phản cảm việc Diệp Huyền “bắt cá hai tay” như trước đây, mà cô bắt đầu tỏ ra thoải mái hơn, đồng ý cho hắn cơ hội. Đây quả là một bước tiến triển lớn!

Ăn tối xong, Lâm lão gia liền nhân cơ hội nói: “Diệp Huyền, đã muộn rồi, hay là về nhà cùng chúng ta đi!”

Diệp Huyền càng thêm vui vẻ, Lâm lão gia quả thực biết nhìn mặt nói chuyện, giúp hắn một ân huệ lớn!

Hắn lập tức nhìn Lâm Thanh Nham, mỉm cười hỏi: “Cô có đồng ý không?”
Chương 184: Củi khô lửa bốc giữa hai người

Thấy Diệp Huyền hỏi như vậy, Lâm Thanh Nham ngượng ngùng quay đầu đi: “Anh hỏi tôi làm gì? Tôi chưa từng nói không cho anh về nhà họ Lâm nghỉ qua đêm mà.”

Nói đến đây, Lâm Thanh Nham không giấu được nụ cười kích động thầm lặng, trong mắt hiện rõ sự mong đợi. Trong lòng cô thực sự không biết khao khát được ở một mình trong phòng với Diệp Huyền đến nhường nào!

Vì vậy sau khi ngồi ở ghế sau xe, cô cũng không đóng cửa lại ngay. Diệp Huyền đương nhiên cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, hắn lập tức nhanh chóng ngồi lên xe, ngồi sát vào đôi chân xinh đẹp của Lâm Thanh Nham.

“Người đẹp, trùng hợp thật đấy!”

Diệp Huyền trên mặt lộ ra nụ cười tà đạo, Lâm Thanh Nham không khỏi buồn cười, ánh mắt giấu không được tình ý tràn ngập: “Anh đó, thật không biết xấu hổ.”

Nhìn thấy tình cảm sâu đậm ân ái giữa hai người, Lâm lão gia ngồi ở hàng ghế đầu cười hơ hơ thành tiếng. Sau khi cả nhóm về đến nhà, mỗi người về phòng nghỉ ngơi. Lâm Thanh Nham dẫn đầu, đôi chân xinh đẹp hướng đi về phòng, Diệp Huyền cũng theo sát phía sau.

Hắn cẩn thận quan sát từ dưới lên chiêm ngưỡng đôi chân mang tất đen gợi cảm, quyến rũ của Lâm Thanh Nham, cũng như thân hình gợi cảm của cô, hắn không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên trong lòng: “Dáng người của Thanh Nham thực sự quá tuyệt rồi…”

Bước vào phòng là lúc hai người thực sự ở một mình. Hai người đang ăn tối đã cảm thấy ngứa ngáy, Diệp Huyền trên đường về nhà cũng lén lút tán tỉnh cô, khiến Lâm Thanh Nham vừa bối rối vừa mê đắm!

Thái độ nửa vời vừa chối từ vừa không thôi thúc của Lâm Thanh Nham càng khiến Diệp Huyền mê mẩn hơn!

Lúc này, hai người cuối cùng cũng ở một mình với nhau, không khí trong nháy mắt trở nên nóng lên!

Soạt roạt!

Diệp Huyền đột nhiên dùng tay trái đóng cửa lại, làm Lâm Thanh Nham giật mình run nhẹ lên!

Cô còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Huyền đã đem Lâm Thanh Nham ép vào tường, hai tay cô chạm vào ngực hắn!

“Diệp Huyền.”

Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền gần như mặt đối mặt, hơi thở của họ đột nhiên trở nên nặng nề hơn, hơi thở dịu dàng cao ngất dâng lên, không ngừng đập vào ngực Diệp Huyền.

“Anh, anh muốn làm gì?"

Mặc dù Lâm Thanh Nham nói có chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt và giọng nói đã phản bội tâm tình mong đợi của cô!

“Cô nghĩ là sao.”

Diệp Huyền hơi cong môi, đôi môi dày trong nháy mắt che lấy khuôn miệng anh đào của Lâm Thanh Nham, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Thanh Nham, sau đó không một lời thương lượng mà ép cô về hướng người hắn!

Lâm Thanh Nham hừm nhẹ lên một tiếng, nhưng trong nháy mắt bị Diệp Huyền bá đạo làm lu mờ, cô vô thức nhắm mắt lại hưởng thụ, để cho môi và răng của Diệp Huyền hung hãn chiếm hữu mình!

Diệp Huyền cảm giác được rằng Lâm Thanh Nham đã trở thành một con mèo ngoan ngoãn, hắn không nhịn nữa mà đêm khí huyết trong cơ thể càng ngày càng dâng trào lên, hắn hôn Lâm Thanh Nham càng thêm cuồng nhiệt hơn!

Hai người cứ quấn quýt triền miên, ôm chặt nhau hôn đến tận giường!

“Huh Huh…”

Hơi thở của Lâm Thanh Nham trở nên gấp gáp hơn, cô nhẹ nhàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhẹ nhàng hừm lên một tiếng, thở hổn hển dịu dàng khiến người ta bộc phát ra ngọn lửa tà dâm: “Diệp Huyền!”

“Mau, hãy mau tới yêu em đi!

“Thỏa thích yêu em…”

Hơi thở của Diệp Huyền tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể Lâm Thanh Nham, hắn không nhịn nữa mà bá đạo kéo váy của Lâm Thanh Nham lên!

Đúng lúc hai người chuẩn bị cởi trần và đối mặt nhau, quấn lấy nhau say đắm!

Nhạc chuông điện thoại của Diệp Huyền vang lên!

Và không giống như những bản nhạc chuông trước, lần này nghe như đang đổ chuông khẩn cấp, như có chuyện gì gấp vậy!

“Diệp Huyền, có người đang tìm anh…”

Lâm Thanh Nham từ trong cơn mê tỉnh lại, Diệp Huyền cũng thở dốc, cầm điện thoại di động bên cạnh lên. Sau khi trả lời điện thoại, lông mày hắn chợt cau lại. Hóa ra là cuộc gọi từ Chiến bộ!

Một trong bốn vị đại vương độc ác trốn thoát khỏi nhà tù, tên tội phạm nghiêm trọng được gọi là Thiên Cẩu Đại Vương, đã bị đào ra ngoài!

Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết và một số vị chiến thần khác đã dẫn người của họ truy lùng hắn ta!

Tuy nhiên, Thiên Cẩu Đại Vương rất hung hãn và rất giỏi sử dụng chất độc!

Một trận chiến giữa hai bên đã nổ ra, Thiên Cẩu Đại Vương dứt khoát cho nổ tung mình trước sự bao vây và đàn áp nặng nề của Chiến bộ!

Một số chiến thần tại hiện trường lập tức bị nhiễm độc!

Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết và nữ trợ thủ của cô cũng bị rung chuyển bởi sức mạnh dâng trào của vụ nổ, rơi xuống thác nước không dấu vết, sống hay chết cũng không chắc chắn được!

Vì vậy, chiến bộ đặc biệt gọi Diệp Huyền đến ứng cứu!

“Chuyện như vậy mà cũng xảy ra được ư?”

Ánh mắt Diệp Huyền bỗng nhiên lạnh lùng!

“Diệp Huyền, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lâm Thanh Nham nhanh chóng kéo quần áo của Diệp Huyền lên, vẻ mặt quan tâm hỏi.

“Anh có việc bắt buộc phải xử lý, cần phải ra ngoài một chuyến.”

Diệp Huyền bất đắc dĩ cười khổ, vẻ mặt rất áy náy. Mặc dù Lâm Thanh Nham vẫn không biết thân phận của Diệp Huyền, nhưng cô cũng đại khái đoán được Diệp Huyền là người có trách nhiệm quan trọng nên cô không hề trách móc hắn. Cô nhẹ nhàng an ủi: “Vậy anh đi làm việc của anh đi, chuyện giữa chúng ta… sau này hẵng nói vậy…”

Nói như vậy, Lâm Thanh Nham đỏ mặt một lúc, điều này hoàn toàn khác với tính khí độc đoán và lạnh lùng thường ngày của cô. Diệp Huyền nóng lòng muốn lao vào người cô lần nữa, đắm chìm trong hương thơm nữ tính. Tuy nhiên, hắn phải đè nén ngọn lửa tà dâm trong lòng và đi tới hỗ trợ.

Tuy rằng Diệp Huyền không có ấn tượng tốt với Tiêu Băng Tuyết, nhưng Tiêu Băng Tuyết dù sao vẫn là sống chết vì đất nước, cho nên Diệp Huyền không có lý do gì mà không tới cứu cô ta. Ân oán phân minh, đây là nguyên tắc sống của Diệp Huyền!

“Thanh Nham, tôi đi bận việc đây.”

Diệp Huyền nhẹ nhàng xoa xoa chiếc cằm quyến rũ của Lâm Thanh Nham: “Bảo bối của tôi, chúc em có giấc mộng đẹp.”

Nói xong, Diệp Huyền từ cửa sổ nhảy xuống, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm.

Lâm Thanh Nham nhìn đống bừa bộn trong phòng và chiếc váy bị Diệp Huyền bá đạo xé nát, trong lòng cô dâng lên một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Trong khoảnh khắc vô thức, Lâm Thanh Nham đã rơi vào lưới tình, hoàn toàn yêu Diệp Huyền mà không thể thoát ra được.

Ở bên kia. Diệp Huyền đeo mặt nạ, dưới ánh trăng cầm kiếm tiến về phía trước, đồng thời trong lòng không khỏi suy nghĩ.

“Mình cùng Thanh Nham chuyện tốt không thành mấy lần đều là Tiêu Băng Tuyết làm lỡ chừng ngắt ngang.”

“Chẳng lẽ kiếp trước mình thật sự nợ cô ta cái gì sao?”

Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, giống như sao băng lóe lên trong bóng tối, rất nhanh đã đến địa điểm mà nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đang gặp nạn!

Chỉ thấy mấy vị chiến thần của Giang Nam chiến bộ đều bị thương ngã xuống đất, các bác sĩ quân y đi cùng cũng đang nỗ lực chữa trị cho họ.

Tuy nhiên, Thiên Cẩu Đại Vương cực kỳ hung ác trong việc sử dụng chất độc, hơn nữa khí độc tự phát nổ sẽ ăn mòn cơ thể con người nên chất chống nọc độc mà các bác sĩ quân y sử dụng không thể nào giải độc hoàn toàn!

“Vẫn là để tôi làm đi vậy!”

Diệp Huyền từ trên trời cao hét lớn lên, một vị chiến thần liếc mắt liền nhận ra Diệp Huyền đeo mặt nạ, lập tức hưng phấn nói: “Huyền Hạo đại nhân tới cứu chúng ta rồi!”

Các vị cao thủ khác có mặt ở hiện trường, dù bị đầu độc, toàn thân đầy máu nhưng cũng rất phấn khích!

Bởi vì bọn họ từng nghe Tiêu Băng Tuyết nhắc tới trước đó, lúc bắt giữ Mã Thiên Vương là nhờ có Huyền Hạo giúp đỡ, hơn nữa Huyền Hạo là một tu sĩ cực kỳ hiếm có, có năng lực ngoài sức tưởng tượng của thế gian!

“Hô!”

Chỉ nhìn thấy pháp ấn trong tay Diệp Huyền ngưng tụ trong nháy mắt, hắn hiếm khi sử dụng y thuật đáng sợ của tu tiên trước mặt thiên hạ, nhanh chóng đẩy chất độc trong người của mấy tên cao thủ kia ra khỏi cơ thể!

“Cảm tạ Huyền Hạo đại nhân đã tới cứu viện, nếu không chúng tôi có lẽ đã…”

Vị chiến thần kia không khỏi nghẹn ngào khi nói đến phần cảm động, các vị chiến thần khác và các chiến binh cũng vô cùng cảm kích!

“Cùng là người của chiến bộ, không cần khách khí như vậy.”

Diệp Huyền xua tay, liếc nhìn thác nước đang đổ xuống phía trước: “Tiêu Băng Tuyết và trợ thủ của cô ta đã biến mất ở thác nước này sao?”
Chương 185: Diệp Huyền cứu mỹ nữ

“Đúng vậy! Bọn họ đã ngã xuống từ bên kia!

Hốc mắt của vị chiến thần kia lập tức phiếm hồng: “Chiến thần Tiêu Băng Tuyết vì để cứu chúng tôi, bản thân cô ấy đã nhào tới ngăn cản uy năng tự bạo của Thiên Cẩu đại vương!”

“Nữ sĩ quan phụ tá của Tiêu Băng Tuyết vì trợ giúp Tiêu Băng Tuyết, kết quả cũng bị nổ rơi xuống thác nước, không biết tung tích!”

“Thác nước nối liền với đại dương, hơn nữa trên người hai người họ trúng kịch độc, chỉ sợ là không cứu được nữa…”

Nghe xong lời này, Diệp Huyền bất giác nghĩ đến dáng vẻ của Tiêu Băng Tuyết và nữ sĩ quan phụ tá kia. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

“Hai người phụ nữ này tuy rằng bình thường tính tình kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối trung thành và chịu trách nhiệm với tổ quốc và nhân dân, làm sao mình có thể thấy chết mà không cứu chứ?”

Những chiến thần và chiến sĩ ở đây bi phẫn đan xen, bất chấp trên người còn mang theo vết thương, định nhảy xuống nước toàn lực triển khai hành động tìm kiếm cứu nạn!

“Mọi người nghỉ một lát đi, tôi đi cứu Tiêu Băng Tuyết và nữ sĩ quan phụ tá kia.”

Diệp Huyền ngăn mọi người lại, ánh mắt kiên định nói: “Mọi người yên tâm, tôi nhất định có thể tìm được hai người họ!”

Nói xong, Diệp Huyền ngự kiếm phi hành, cùng lúc đó vận dụng tiên pháp thần kỳ, che kín toàn bộ lực cảm ứng trong phạm vi mấy chục km!

Dưới sự tìm kiếm của lực cảm ứng, Diệp Huyền rất nhanh đã phát hiện hai bóng dáng ở trên một hoang đảo. Chỉ thấy hai cô gái xinh đẹp lúc này cả người ướt đẫm, ánh mắt gắt gao nhắm lại, ngực cao nhô lên mềm mại như không phập phồng lên xuống, có thể thấy được hô hấp cực kỳ yếu ớt!

Tính mạng đang nguy kịch!

“Tiêu Băng Tuyết!”

Diệp Huyền nhìn thấy hai người Tiêu Băng Tuyết và mỹ nữ sĩ quan đều chỉ còn sót lại một hơi thở, không dám có một tia chần chờ, hắn lập tức lao tới. Chỉ thấy hai cô gái xinh đẹp cả người ướt đẫm, quần áo dán chặt vào người, quần cũng quấn chặt vào đôi chân dài, đường cong lung linh lồi lõm của phụ nữ hiện ra rõ ràng không thể nghi ngờ.

Đặc biệt là dáng người Tiêu Băng Tuyết vốn dĩ vô cùng nổi bật, hiện giờ quần áo dán vào thân thể mềm mại, da thịt toàn thân trắng như mỡ, trước ngực mềm mại gần như muốn nhảy ra, vô cùng hấp dẫn!

Diệp Huyền âm thầm thán phục một tiếng, nhưng lúc này không phải lúc thưởng thức mỹ nữ, cứu người mới là mấu chốt, vì vậy hắn lập tức bắt mạch cho hai người họ!

Khám qua mạch đập, hắn phát hiện tuy rằng trên người mỹ nữ sĩ quan phụ tá có độc, nhưng mức độ trúng độc không nặng như Tiêu Băng Tuyết:

“Chắc là Tiêu Băng Tuyết vì cứu những chiến hữu khác, nên một mình gánh vác phần lớn độc khí do Thiên Cẩu đại vương tự bạo phát ra, cho nên bị thương nặng nhất!”

Diệp Huyền không khỏi nhíu mày lại, hai tay hắn lập tức đồng thời đặt ở trên lồng ngực trái phải của Tiêu Băng Tuyết và mỹ nữ sĩ quan phụ tá, nhanh chóng đánh một tia linh khí vào trong cơ thể họ.

Những linh khí này chính là sức mạnh của tu tiên giả, thông qua hấp thụ tự nhiên chân khí rồi lại rèn luyện trở thành năng lượng siêu cường!

Chữa thương xua độc, không gì không làm được!

Ha!

Chân khí truyền vào trong cơ thể, nhanh chóng xua tan độc khí trong cơ thể hai người!

“Khụ khụ!”

Mỹ nữ sĩ quan phụ tá phát ra một tiếng ho khan, từ từ mở hai mắt ra, nhìn thấy Diệp Huyền trước mắt dùng mặt nạ che giấu khuôn mặt, cô nhất thời hoảng sợ!

“Anh là Huyền Hạo đại nhân?”

Mỹ nữ sĩ quan phụ tá vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, một giây sau lại nhìn thấy bàn tay to của Diệp Huyền vuốt ngực của cô, cô lập tức cả kinh: “Anh, anh muốn làm gì vậy?”

Diệp Huyền hơi mỉm cười, nói: “Cô đừng hiểu lầm, cơ thể hai người trúng kịch độc, tôi đang dùng linh khí để chữa trị độc cho cô mà thôi!”

Nữ sĩ quan phụ tá trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai. Bởi vì bàn tay dày của Diệp Huyền mang theo một cảm giác thoải mái ấm áp, linh khí truyền vào trong cơ thể tràn ngập năng lượng cực nóng, khiến cho cô vốn dĩ đang rét run, thân thể mềm mại dần dần khôi phục lại sự ấm áp!

Hơn nữa, bởi vì trải qua sự cọ rửa của nước biển, cổ áo trước ngực của mỹ nữ sĩ quan phụ tá đã mở ra, nội y nhỏ gợi cảm cũng lộ ra trước mắt Diệp Huyền. Cứ như vậy, hô hấp của mỹ nữ sĩ quan phụ tá nhịn không được cũng tăng thêm vài phần!

Nhưng thay vì nhìn lén cô, Diệp Huyền lại nghiêm túc điều trị. Mỹ nữ sĩ quan phụ tá vội vàng đỏ mặt hỏi: “Huyền Hạo đại nhân, cảm tạ ân cứu mạng của anh!”

“Tình hình của tiểu thư nhà tôi có ổn không?”

Cô nhìn Tiêu Băng Tuyết vẫn bất tỉnh nhân sự, có vẻ vô cùng lo lắng: “Cô ấy trúng độc nghiêm trọng, chắc phải xuất động pháp bảo mạnh hơn mới có thể chữa khỏi cho cô ấy.”

Diệp Huyền di chuyển bàn tay to trước ngực mỹ nữ sĩ quan phụ tá, sau đó nhanh chóng cởi nút áo Tiêu Băng Tuyết!

Cứ như vậy, bộ ngực trắng nõn của Tiêu Băng Tuyết cùng với nội y gợi cảm bên trong cũng lập tức lộ ra, mang theo một chút ám hương nhàn nhạt.

“Hít…”

Diệp Huyền hơi sửng sốt mới trấn định lại, hai tay đè lên người Tiêu Băng Tuyết, nhập linh khí, không cho cô khí độc công tâm mà chết. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tiêu Băng Tuyết, Diệp Huyền không ngờ hắn lại có cơ hội tiếp xúc thân mật với Tiêu Băng Tuyết. Nếu nói ra, chỉ sợ bản thân cũng sẽ không tin, bản thân Tiêu Băng Tuyết cũng sẽ không tin.

Mỹ nữ sĩ quan phụ tá nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhất thời trên mặt đỏ bừng, có vẻ có chút thẹn thùng nhẹ nhàng quay mặt đi.

“Tôi chỉ là vì cứu tiểu thư nhà cô, nên mới làm như vậy.”

Diệp Huyền sợ cô sẽ nghĩ sai, nên nhẹ giọng giải thích một tiếng. Mỹ nữ sĩ quan phụ tá khẽ cắn môi, sau đó gật đầu đáp lại:

“Huyền Hạo đại nhân nhân phẩm cao thượng, đương nhiên là đáng tin cậy. Hy vọng anh có thể cứu tiểu thư nhà tôi tỉnh lại…”

Diệp Huyền khẽ gật đầu, tập trung tinh thần cảm nhận tình hình trong thân thể Tiêu Băng Tuyết, nhưng kết quả lại không được như ý muốn: “Ngộ độc đã được một thời gian, khí độc cũng đã ăn mòn trái tim.”

Diệp Huyền hít một hơi sâu: “Nếu như không phải vừa rồi truyền một đạo linh khí vào cho Tiêu Băng Tuyết, có lẽ cô ấy đã không còn sống rồi.”

“Huyền Hạo, vậy có cách nào có thể cứu cô ấy không…”

Mỹ nữ sĩ quan phụ tá gấp đến độ bật khóc, thân thể khẽ run rẩy, có thể thấy được trong lòng cô vô cùng lo lắng:

“Không cần lo lắng, tôi có thể cứu cô ấy. Chỉ cần hai người còn một hơi thở, thậm chí là chết, tôi cũng có cách.”

“Cùng lắm thì, tôi chuyển một ngụm tiên khí cho cô ấy là được!”

Diệp Huyền không suy nghĩ nhiều, lập tức tháo mặt nạ xuống, định dùng miệng chuyển tiên khí chữa thương cho Tiêu Băng Tuyết!

Nếu nói linh khí tu tiên có thể trị thương xua độc, thì tiên khí của tu tiên giả lại là linh đan diệu dược cứu mạng!

Nhưng vừa tháo mặt nạ xuống, mỹ nữ sĩ quan phụ tá lập tức thấy rõ dung mạo của Diệp Huyền!

“Là anh?”

Mỹ nữ sĩ quan phụ tá nhìn thấy Huyền Hạo trước mắt cư nhiên lại chính là Diệp Huyền, cô không khỏi chấn động: “Diệp Huyền!”

“Anh chính là Huyền Hạo?”

Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp sắp bị dọa rồi!

Cô liên tục lùi về phía sau vài bước, hô hấp vô cùng dồn dập!

“A ui! Không chú ý!”

Diệp Huyền cũng sửng sốt, lúc này hắn mới ý thức được bản thân nóng lòng cứu người nên tháo mặt nạ, hắn vội vàng muốn dùng mặt nạ che mặt lại: “Cô nhìn lầm rồi, không phải tôi!”

“Tôi không nhìn lầm!”

Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp lập tức nắm chặt tay Diệp Huyền, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Tôi đã cảm thấy kỳ quái tại sao anh lại biết rõ chuyện Huyền Hạo như lòng bàn tay như vậy!”

“Thì ra, anh chính là Huyền Hạo đại nhân!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom