• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cuồng Long Xuất Thế (1 Viewer)

  • Chương 186-190

Chương 186: Cứu Tiêu Băng Tuyết

Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp không ngờ tới, người trước đây họ chán ghét nhất, lại là đại anh hùng mà họ vẫn luôn tôn kính và ngưỡng mộ trong lòng!

Cứ như vậy, nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp hoàn toàn bối rối!

Diệp Huyền nhíu mày, hắn cũng chỉ có thể gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, tôi chính là Huyền Hạo!”

“Nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian nói quá nhiều, phải tranh thủ thời gian cứu người mới được!”

Nói xong, Diệp Huyền liền đẩy nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp ra, rồi tới gần Tiêu Băng Tuyết đang hôn mê!

Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp vội vàng hỏi: “Anh, bây giờ anh định làm gì vậy?”

“Truyền cho cô ấy một ngụm tiên khí, thì sẽ không sao.”

Diệp Huyền không nói thêm gì nữa, môi hắn liền dán vào đôi môi mềm mại đầy đặn của Tiêu Băng Tuyết!

Trong khoảnh khắc, Diệp Huyền rõ ràng cảm nhận được một cảm giác mềm mại mãnh liệt chạy khắp toàn thân!

Hơn nữa trong môi Tiêu Băng Tuyết còn tản ra một trận hương khí như có như không!

Điều này khiến Diệp Huyền trong nháy mắt có chút hoảng hốt, hắn nhanh chóng dùng môi cạy mở đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Tiêu Băng Tuyết ra, nhanh chóng thổi vào một ngụm tiên khí!

“Cái này…”

Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp thấy Diệp Huyền vậy mà lại thật sự hôn Tiêu Băng Tuyết, nhất thời đầu óc cô hò hét hỗn loạn, đột nhiên có loại cảm giác không chân thực!

Nếu như sau khi Tiêu Băng Tuyết tỉnh lại biết được chân tướng, sẽ nghĩ như thế nào chứ?

“Ưm…”

Tiên khí tiến vào trong cơ thể, độc khí trên người Tiêu Băng Tuyết lập tức được cọ rửa sạch sẽ, trên mặt cô cũng khôi phục lại huyết sắc, thân thể cũng trở nên ấm áp!

Đặc biệt là hô hấp của cô cũng khôi phục lại bình thường, bộ ngực cũng bắt đầu phập phồng mạnh mẽ, có thể thấy được rất nhanh cô sẽ tỉnh lại. Diệp Huyền nhếch miệng cười, nói: “Tiêu Băng Tuyết đã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là có thể hoàn toàn khoẻ lại.”

“Thật sự là quá lợi hại rồi…”

Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp thấy Diệp Huyền thật sự cứu được Tiêu Băng Tuyết, vẻ mặt vô cùng kích động, trong lòng cũng dâng lên một nỗi cảm động mãnh liệt!

“Thái độ lúc trước của chúng tôi đối với anh ác liệt như vậy, sao anh còn nguyện ý cứu chúng tôi chứ…”

Cô nhẹ giọng hỏi một câu, hiển nhiên trong lòng mang theo sự áy náy và khó hiểu.

“Ha ha.” Diệp Huyền mỉm cười: “Làm việc cũng không thể không công tư phân minh được, đúng không? Hơn nữa Diệp Huyền tôi cũng không kém cỏi giống hai người như vậy, tôi rất thiện lương đấy!”

Nghe Diệp Huyền trả lời, trong lòng nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp càng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, cô vô cùng cảm động trực tiếp quỳ xuống: “Diệp Huyền đại ca, cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp!”

Diệp Huyền lạnh nhạt cười, nâng cô dậy, nói: “Nhà tôi có nguồn gốc sâu xa với chiến bộ, chúng ta cũng coi như là người trong nhà, không cần khách sáo.”

Nhìn nụ cười hào sảng của Diệp Huyền, còn có ánh mắt thuần khiết của hắn, nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp nhất thời run rẩy: “Thì ra, anh lại đẹp trai như vậy.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Người đẹp, cổ áo cô bị xốc lên rồi, ở đây gió lớn quá, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.”

“Cái gì?”

Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp vội vàng cúi đầu xuống, mới thấy vừa rồi cô quá mức kích động và căng thẳng, trong lúc nhất thời quên kéo quần áo lại, trước ngực lộ ra một mảnh trắng như tuyết!

“A!”

Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp nhìn thấy ánh mắt Diệp Huyền nhìn chằm chằm thân thể của mình, nhất thời vẻ mặt xấu hổ, vội vàng sửa sang quần áo lại, trên mặt cô đã là một mảnh đỏ bừng.

Cô thầm nghĩ, có đôi khi vẻ mặt Diệp Huyền đứng đắn, nhưng có đôi khi lại đột nhiên trở thành thái độ lỗ mãng, thật đúng là một người đàn ông dễ thay đổi. Vừa rồi hắn còn thay cô ấn ngực, truyền chân khí vào… Kỳ quái chính là, vừa rồi nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp bị ánh mắt của Diệp Huyền gắt gao nhìn chằm chằm thưởng thức, trong lòng ngược lại lại cảm thấy âm thầm vui mừng.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn chính là Huyền Hạo sao? Hay là, cá nhân người đàn ông mang theo tà khí này quá có mị lực? Trái tim nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp không khỏi đập loạn xạ!

Diệp Huyền lại không suy nghĩ sâu xa, chỉ thản nhiên cười nói: “Được rồi, Tiêu Băng Tuyết sẽ sớm tỉnh lại, tôi đã phát vị trí của hai người cho chiến bộ, bọn họ rất nhanh sẽ tới.”

“Nghe cho kỹ, không thể nói cho Tiêu Băng Tuyết tôi chính là Huyền Hạo. Nếu không cuộc sống của tôi nhất định sẽ bị ảnh hưởng lớn. Tôi đói rồi, đi ăn khuya đây, tạm biệt.”

Nói xong, Diệp Huyền lại một lần nữa đeo mặt nạ lên, ngự kiếm rời đi, tiêu sái tự tại!

Giữa không trung, Diệp Huyền hồi tưởng lại dung nhan tuyệt hảo và dáng người vô cùng gợi cảm của Tiêu Băng Tuyết, hắn nhịn không được liền ngửi ngửi ám hương mơ hồ còn lưu lại giữa bàn tay và môi lưỡi. Hành vi môi đối môi thân mật vừa rồi của hai người, khiến hắn nhịn không được cười to:

“Thật thú vị…”

Lúc này, trên bãi cát: “Huyền Hạo đại nhân đi thong thả!”

Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp vội vàng đứng dậy, yên lặng cúi chào Diệp Huyền, nhìn hắn thật lâu: “Tiểu Vũ…”

Mà lúc này, Tiêu Băng Tuyết cũng đã tỉnh lại, hô một tiếng về phía nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp. Thì ra nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp tên là Vương Tiểu Vũ, hai mươi sáu tuổi, có chiều cao 1m68 mà phụ nữ hâm mộ nhất. Vương Tiểu Vũ vội vàng đỡ Tiêu Băng Tuyết dậy, quan tâm nói:

“Tiểu thư, cô cuối cùng cũng tỉnh lại…”

“Khụ khụ…”

Hai tròng mắt Tiêu Băng Tuyết hơi có vẻ mơ hồ, nói: “Rõ ràng tôi bị trúng kịch độc sắp chết rồi, là ai tới cứu tôi vậy…”

“Vừa rồi là Huyền Hạo đại nhân tới!”

Vương Tiểu Vũ vội vàng trả lời: “Anh ấy thi triển tiên pháp, lập tức cứu sống chúng ta!”

“Huyền Hạo đại nhân?”

Nghe được cái tên mình ngày nhớ đêm mong, hai tròng mắt Tiêu Băng Tuyết lập tức tỏa sáng lấp lánh, cô vội vàng nhìn xung quanh: “Anh ấy đâu?”

“Tiểu thư…”

Ánh mắt Vương Tiểu Vũ hơi dại ra, trả lời: “Huyền Hạo đại nhân sau khi cứu cô thì liền rời đi.”

“Anh ấy đã rời đi rồi…”

Sắc mặt kích động của Tiêu Băng Tuyết lập tức sa sút, trong lòng cảm thấy trống trải:

“Huyền Hạo đại nhân cứu tôi xong lập tức rời đi, anh ấy còn chưa biết trong lòng tôi khát vọng được nhìn thấy anh ấy sao?”

“Hay là do tôi không nữ tính, nên anh ấy căn bản không muốn ở lại với tôi thêm vài giây?”

Cho tới nay, Tiêu Băng Tuyết không chỉ có thiên phú tu luyện cực cao, hơn nữa tự hào chính là dung nhan tuyệt mỹ cùng với dáng người gần như hoàn mỹ của cô. Biểu hiện của Huyền Hạo khiến Tiêu Băng Tuyết không khỏi tự ti.

Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã mất mát của Tiêu Băng Tuyết, Vương Tiểu Vũ vội vàng an ủi:

“Tiểu thư, cô ngàn vạn lần không nên nghĩ nhiều, có lẽ là do Huyền Hạo sự vụ quấn thân, cho nên mới vội vã rời đi như vậy.”

Nói như vậy, trong lòng Vương Tiểu Vũ kỳ thật cũng là hư ảo, bởi vì cô rõ ràng nghe thấy Diệp Huyền nói đói bụng, muốn đi ăn khuya, căn bản không phải do quá bận rộn!

Có lẽ là Diệp Huyền thật sự không hy vọng có quá nhiều giao tiếp với Tiêu Băng Tuyết!

Nghe Vương Tiểu Vũ phân tích, Tiêu Băng Tuyết bất đắc dĩ cười: “Lời cô nói cũng có lý, Huyền Hạo thân ở địa vị cao, lại có nhiều chuyện, nhất định là rất bận rộn.”

“Nhưng lúc ý thức tôi mơ hồ, mơ hồ cảm thấy ngực có một loại cảm giác ấm áp, sao đó môi cũng cảm thấy ấm áp, cả người vô cùng thoải mái… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô nhịn không được nhìn Vương Tiểu Vũ, muốn biết chân tướng sự tình.

“Cái đó…”

Vương Tiểu Vũ chần chờ một chút, vẫn là nói ra chuyện Huyền Hạo ấn ngực Tiêu Băng Tuyết truyền khí cho cô, đồng thời còn dùng cách thức hôn môi truyền tiên khí cho cô!
Chương 187: Nụ hôn đầu

“Cô nói gì? Huyền Hạo ấn tay lên ngực tôi…”

Tiêu Băng Tuyết giật mình, vô thức chạm vào bộ ngực cao ngất của cô, lại vuốt ve đôi môi gợi cảm của cô: “Hơn nữa, Huyền Hạo còn hôn môi tôi?”

“Trời ơi, vậy chẳng phải tôi và Huyền Hạo đã hôn nhau sao? Mà Huyền Hạo cũng cướp đi nụ hôn đầu của tôi… Nụ hôn đầu của tôi lại là cho Huyền Hạo?!”

Nghĩ đến đây, Tiêu Băng Tuyết đỏ bừng cả mặt, không giấu được sự ngượng ngùng xen lẫn vui mừng, khóe miệng cũng cong lên. Nàng tiểu thư kiêu ngạo này, rõ ràng là đã rung động!

Tiêu Băng Tuyết đột nhiên hỏi tiếp: “Tiểu Vũ, Huyền Hạo độ tiên khí cho tôi lúc nào? Cô thấy tướng mạo của hắn thế nào? Mau kể cho tôi nghe!”

Vương Tiểu Vũ giật mình, nhớ lại lời dặn dò cẩn thận của Diệp Huyền về việc giữ bí mật, đành cố gắng nói dối: “Hắn nói thân phận của mình đặc biệt, lúc truyền độ tiên khí đã bảo tôi quay người đi, nên tôi không biết hắn trông thế nào…”

Tiêu Băng Tuyết thất vọng, nhưng ngay lập tức lại tỏ ra hiểu chuyện: “Cũng đúng, thân phận của hắn không tầm thường, lại là chiến bộ cơ mật. Tuy nhiên tôi cảm thấy hắn chắc chắn là một người đàn ông tuấn tú, phong độ…”

“Chuyện này…”

Vương Tiểu Vũ nhìn Tiêu Băng Tuyết tưởng tượng về ngoại hình của Diệp Huyền, trong lòng lo lắng: “Nếu sau này tiểu thư biết Diệp Huyền chính là Huyền Hạo đại nhân, thì cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?”

Tiêu Băng Tuyết thấy Vương Tiểu Vũ hoảng hốt, vội vàng lo lắng hỏi: “Tiểu Vũ, cô không sao chứ? Có bị thương gì không?”

“Không, không sao.”

Vương Tiểu Vũ vội vã xua tay, lại một lần nữa thầm chột dạ. Lúc này, phân đội cứu viện của chiến bộ chạy tới.

“Tiểu thư, Tiểu Vũ, cuối cùng cũng tìm được hai người!”

Phó quan Vương Phi nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ, lập tức vui mừng khôn xiết, hốc mắt đỏ hoe!

Vài ngày trước, hắn được Diệp Huyền cứu khỏi một trận đánh, nên hôm nay may mắn thoát chết. Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ cũng rất vui mừng, vội vàng kéo cổ áo mà Huyền Hạo mở ra lên, rồi cùng mọi người lên thuyền rời đi. Vương Tiểu Vũ nhìn hòn đảo dần dần đi xa, trong lòng thầm nghĩ:

“Nếu gặp lại Diệp Huyền đại nhân, ta nhất định phải đối xử tốt hơn.”

Nghĩ đến Diệp Huyền chính là Huyền Hạo đại nhân trong truyền thuyết, Vương Tiểu Vũ vẫn còn cảm thấy có chút hoảng hốt.

Ngày hôm sau.

Tin tức Tiêu Băng Tuyết hợp lực với các vị chiến thần của Giang Nam chiến bộ giết chế Thiên Cẩu đại vương đã lan truyền khắp nơi. Các nàng anh dũng chiến đấu, cũng đã nhận được sự đánh giá cao của chiến bộ.

Tất cả chiến sĩ tham gia truy bắt đều được đề bạt thăng chức nửa cấp, ghi nhận công lao và ban thưởng bốn trăm vạn!

Đặc biệt, Tiêu Băng Tuyết trong lúc nguy nan đã anh dũng tấn công Thiên Cẩu đại vương, ngăn chặn thương vong quy mô lớn cho chiến bộ, lập chiến công hạng nhì!

Tiêu Băng Tuyết được đặc biệt thăng cấp lên một cấp, trở thành Chiến Vương cấp một. Tất cả chiến thần khi gặp nàng đều phải cúi chào, đồng thời được ban thưởng một ngàn vạn!

Nhận được sự tán thành và khen thưởng của chiến bộ, Tiêu Băng Tuyết vô cùng vui mừng!

Cùng lúc đó, trong lòng cô tràn đầy lòng biết ơn đối với Huyền Hạo, người đã nhiều lần cứu mình!

“Chỉ cần cố gắng thêm nữa, mình sẽ lên cấp một, trở thành phó chỉ huy chiến khu, lúc đó sẽ có thể biết Huyền Hạo là ai!”

“Cố gắng lên!”

Trong lòng Tiêu Băng Tuyết đã coi Huyền Hạo là động lực lớn nhất để tiếp tục cố gắng!

“Mình nhớ ra rồi, yến hội chào mừng Chiến Vương sẽ được tổ chức vào tối mai!”

Tiêu Băng Tuyết bỗng nhiên suy nghĩ, trong lòng vô cùng mong chờ: “Huyền Hạo rất có thể sẽ xuất hiện!”

….

Tập đoàn Lâm thị.

Lâm Thanh Nham nhìn thấy tin tức nóng hổi ngày đó, không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ trước sự anh dũng và vô tư của Tiêu Băng Tuyết.

Nhưng Lâm Thanh Nham bỗng nhiên nhận ra điều gì đó!

“Tiêu Băng Tuyết bắt được một Thiên Vương vượt ngục vào ngày hôm đó, Diệp Huyền đột nhiên bỏ đi trong bữa tiệc tại nhà họ Lưu!”

“Tối hôm qua Tiêu Băng Tuyết triển khai truy bắt Thiên Cẩu đại vương vượt ngục, Diệp Huyền cũng đột nhiên nói có việc bận rồi đi…”

“Mà Diệp Huyền cũng thừa nhận bản thân có liên quan đến chiến bộ, chẳng lẽ Diệp Huyền đến chi viện cho Tiêu Băng Tuyết?”

Nghĩ đến hai chuyện này có liên quan mật thiết, Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi: “Theo suy đoán của mình, Diệp Huyền tuyệt đối không phải người bình thường!”

“Đúng vậy, trước kia hắn đã nói với ta rằng hắn và Tiêu Băng Tuyết có hôn ước, chẳng lẽ hắn nói thật?”

Nghĩ đến những điểm nghi vấn, Lâm Thanh Nham lập tức chạy đi tìm Diệp Huyền!

“Nếu như Tiêu Băng Tuyết và Diệp Huyền cũng có hôn ước, vậy thì thật tệ!”

Lâm Thanh Nham nghĩ đến điều này, lập tức đi đến văn phòng bộ phận để hỏi rõ ràng với Diệp Huyền!

“Chị Thanh Nham!”

Dương Duy vội vàng chạy đến chào hỏi khi nhìn thấy cô, nụ cười nịnh nọt nở rộ trên khuôn mặt: “Chị đến tìm Diệp đại ca sao?”

“Đừng nhiều chuyện, đi làm việc của mình đi.”

Lâm Thanh Nham lườm anh ta một cái, Dương Duy lập tức cười xảo quyệt rồi đi mở cửa. Tuy nhiên, anh ta không thực sự rời đi mà núp ở sau cánh cửa lén lút quan sát tình hình bên trong!

Diệp Huyền không thể kìm được nụ cười khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham đến.

Hôm nay, Lâm Thanh Nham ăn mặc rất độc đáo!

Cô mặc một bộ vest công sở màu tím ôm sát cơ thể, tôn lên vòng eo thon thả của cô.

Trên chiếc cổ trắng ngần của cô còn quấn một chiếc khăn lụa màu hồng, đẹp đến nao lòng!

Đôi chân dài thon thả được bao bọc bởi đôi vớ đen cao cổ, quả thực hút hồn!

Cô đi một đôi cao gót mũi nhọn màu đỏ, trang phục vô cùng thanh lịch và quyến rũ!

Hơn nữa còn toát lên một khí chất khiến người ta muốn chinh phục!

Thêm vào đó, hương thơm cơ thể nồng nàn của cô lại khiến Diệp Huyền nhớ đến màn “củi khô lửa bốc” suýt chút nữa xảy ra giữa anh và Lâm Thanh Nham trong căn phòng tối hôm qua!

“Thanh Nham, em hôm nay, rất đẹp!”

Đối với mỹ nhân, Diệp Huyền không bao giờ tiếc lời khen ngợi!

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Lâm Thanh Nham cũng không khỏi thầm vui mừng!

Cô hiểu tính tình Diệp Huyền, vì vậy, bộ vest ôm eo theo phong cách nữ cường nhân này là cố ý mặc cho anh xem!

“Diệp Huyền, em có chuyện muốn hỏi anh!”

Lâm Thanh Nham tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Huyền, nhẹ giọng hỏi:

“Trước đây anh từng nói với em rằng anh và Tiêu Băng Tuyết có hôn ước, chuyện đó có thật không?”

Nghe vậy, Diệp Huyền khẽ nhíu mày, khẽ gật đầu: “Ừm, đúng vậy, chuyện đó là thật.”

“Hoá ra chuyện này lại là thật sao…”

Lâm Thanh Nham không khỏi rùng mình, một cảm giác nguy hiểm chưa từng có len lỏi khắp toàn thân cô:

“Tiêu Băng Tuyết là nữ chiến thần, lại có gia thế hiển hách, nếu như cô ấy thực sự muốn trở thành vợ chồng với Diệp Huyền, liệu mình có thể chiến thắng được cô ấy hay không?”

Nhìn thấy vẻ mặt và bất an của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền không khỏi nhẹ nhàng hỏi thăm: “Cô sao vậy? Cô ấy đến tìm em à?”

“Không, cô ấy không tìm em…”

Lâm Thanh Nham vội vàng lắc đầu, lo lắng hỏi tiếp: “Tối hôm qua anh đột nhiên ra ngoài, là anh đi giúp Tiêu Băng Tuyết bắt tên tội phạm nguy hiểm Thiên Cẩu đại vương phải không?”

Diệp Huyền cũng không giấu diếm gì, vừa cười vừa nói: “Nói đúng ra thì, tối hôm qua anh đi cứu người, Tiêu Băng Tuyết gặp nguy hiểm chưa từng có, ngoài anh ra, không ai có thể cứu cô ấy.”

Thình thịch thình thịch!

Trái tim Lâm Thanh Nham lại một lần nữa run rẩy dữ dội, sau đó mặt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Anh nói thật với em, anh và Tiêu Băng Tuyết có tiếp xúc thân mật hay không?”
Chương 188: Quyết định của Lâm Thanh Nham

“Anh và Tiêu Băng Tuyết có tiếp xúc thân mật với nhau không?”

Nghe được câu hỏi của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền làm sao mà không cảm nhận được tâm tình ghen tuông của Lâm Thanh Nham, lập tức có chút ngơ ngác cười khóc không xong.

“Vào lúc quan trọng như thế này, nếu mình lại nói cho Thanh Nham biết, đêm qua lúc minh cứu Tiêu Băng Tuyết đã hôn cô ta, còn ấn ngực của cô ta, chẳng phải là tự tìm cái chết sao?

Đây không được, Diệp Huyền lập tức cười nói: “Anh làm sao có thể cùng cô ta tiếp xúc thân mật được chứ? Cô ta là nữ chiến thần, luôn làm ra vẻ chỉ có mỗi cô ta là bá đạo, anh rất phản cảm dáng vẻ như vậy của cô ta, em không phải cũng biết mỗi lần anh và cô ta gặp nhau cũng đều to tiếng sao?”

Lâm Thanh Nham nhớ lại mỗi lần Diệp Huyền và Tiêu Băng Tuyết gặp nhau, họ luôn đối đầu nhau, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nếu như Tiêu Băng Tuyết có chút vướng mắc tình cảm nào với Diệp Huyền, thật sự quá loạn rồi!

Tất nhiên, Lâm Thanh Nham dù sao cũng là phụ nữ, tâm hồn rất nhạy cảm!

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười không tự nhiên của Diệp Huyền, cô cũng đoán được rằng hắn đang giấu cô điều gì đó!

Ting Ting!

Lúc này, điện thoại di động của Diệp Huyền vang lên âm thanh thông báo tin nhắn, hắn nhìn màn hình điện thoại di động, không khỏi nhếch lên khóe miệng!

“Tên khốn này cười lên với dáng vẻ không phải chuyện hay ho gì, nhất định là đang cùng Trương Vãn Thanh trao đổi tin nhắn, tán gẫu!”

Không hiểu sao, lòng Lâm Thanh Nham đột nhiên trở nên chua chát!

Tuy nhiên, tính cách tự lập cao ngạo lại ngăn cô không được hỏi Diệp Huyền đang nhắn tin cho ai: “Trong giờ làm việc dùng điện thoại di động làm gì chứ? Báo cáo thường niên của tập đoàn đã xem xong rồi à?”

“Tối nay khi về nhà anh sẽ xem. Anh muốn đi vệ sinh… Nhân tiện, thiệp mời dự tiệc của Phiền Chiến Vương nằm trong ngăn kéo nơi anh làm việc. Chút nữa em đi lấy đi!”

Diệp Huyền đang nói chuyện với Trương Vãn Thanh, nhưng hắn cũng sợ Lâm Thanh Nham bực tức bỏ đi, liền viện cớ vội vàng bỏ chạy!

“Anh vội cái gì chứ?”

Khi Lâm Thanh Nham nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của Diệp Huyền, cô càng tin chắc rằng anh đang trò chuyện với Trương Vãn Thanh!

Nhưng mà, sau việc Diệp Huyền đánh cháu trai của con trai thứ ba nhà họ Tống ở nơi công cộng vào đêm qua, lại làm hòa với Lâm Văn Bạch, cô đối với việc trăng hoa của Diệp Huyền không phản cảm tới vậy. Ngoài điểm này ra, Lâm Thanh Nham còn cách nhìn độc đáo của riêng mình!

Đối phương là Trương Vãn Thanh, cô ngược lại cũng không có khẩn trương tới vậy!

Bởi vì cô và Trương Vãn Thanh quen nhau đã lâu, quan hệ giữa họ cũng rất tốt!

Đối với tính cách con người của Trương Vãn Thanh, Lâm Thanh Nham cũng hiểu rất rõ!

“Vãn Thanh xinh đẹp, tốt bụng, gợi cảm và dịu dàng. Nếu mình là đàn ông, mình cũng thích Vãn Thanh thôi mà nhỉ? Nói gì đến tên khốn Diệp Huyền kia.”

“Lúc mình bận rộn công việc trong nhóm, thà để Vãn Thanh giúp mình trông nom Diệp Huyền còn hơn là tên khốn này ra ngoài dụ ong ghẹo bướm!”

“Điều quan trọng nhất là nếu Tiêu Băng Tuyết yêu Diệp Huyền và kiên quyết kết hôn với hắn, thì Vãn Thanh sẽ là đồng minh mạnh nhất của mình!”

“Thà trở thành đồng minh với cô ấy còn hơn là để bản thân một mình chiến đấu chống lại Tiêu Băng Tuyết đúng không?”

Sau khi Lâm Thanh Nham hạ quyết tâm, cô mở ngăn kéo bàn làm việc của Diệp Huyền, tìm thấy thư mời.

“Tiêu Băng Tuyết là nữ chiến thần, Phiền Chiến Vương cũng là một nhân vật lớn trong chiến bộ. Rất có thể cô ta sẽ tham dự bữa tiệc này…”

Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Nham nghiến răng nghiến lợi nói: “Để có thể cùng Diệp Huyền ở bên nhau, cho dù đối phương có là Chiến Thần Tiêu Băng Tuyết, mình cũng phải cố gắng mà chiến đấu!”

Ở bên kia.

“Thật may mình còn thông minh mà chạy nhanh”

Diệp Huyền mỉm cười, đi vào nhà vệ sinh, sau đó đi đến thang máy, hiển nhiên là muốn trốn việc. “Đại ca, mang em theo với!”

Dương Duy đột nhiên nhảy ra ngoài!

Trước đây cùng Diệp Huyền gặp được nhiều nhân vật quan trọng, hắn đặc biệt muốn trở thành đệ tử của Diệp Huyền, càng có động lực trở thành một tiểu đệ tài giỏi!

“Cậu biết tôi đang muốn đi đâu sao?”

Diệp Huyền cười hơ hoe hỏi. Dương Duy cười nói: “Bất luận anh muốn đi đâu, em đều có thể làm tài xế của anh!

Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ giữ bí mật và sẽ không để chị Thanh Nham biết đâu!”

Diệp Huyền biết Dương Duy trung thành với mình, nên nhanh chóng đồng ý: “Vậy cậu lái xe tới đây đi. Tôi muốn chuẩn bị đi đến Thương hội Dương Thành, tôi muốn gặp Vãn Thanh.”

“Vâng ạ.”

Dương Duy hưng phấn vô cùng, lái xe của Diệp Huyền, đi thẳng đến Thương hội Dương Thành. Hôm nay là cuộc họp quản lý hàng tháng của Thương hội thành phố Dương Thành để báo cáo tình hình công việc với Văn phòng thành phố.

Như thường lệ, sau cuộc họp, những nhân vật tên tuổi lớn thuộc mọi tầng lớp ở thành phố Dương Thành sẽ cùng nhau ăn tối. Ví dụ, Lưu Công Thiên của nhà họ Liễu, ông trùm đất đai Giang Kim Bưu và những nhân vật giàu có khác sẽ tham dự. Vì vậy, bữa tiệc tối này là một sự kiện đặc biệt cao cấp ở thành phố Dương Thành. Mặc dù gia đình nhà họ Lâm và tập đoàn nhà họ Lâm đang phát triển nhanh chóng nhưng họ vẫn chưa đủ tư cách để tham dự. Mà Trương Thần Y là nhân vật tiêu biểu trong lĩnh vực y tế của Dương Thành, hôm nay hắn đặc biệt đưa Trương Vãn Thanh ra ngoài để mở rộng tầm hiểu biết. Tuy nhiên, Trương Vãn Thanh thấy nhàm chán nên Diệp Huyền đã bí mật đến và muốn tạo cho cô một bất ngờ.

“Anh Diệp Huyền, sao anh lại ở đây?!”

Phát hiện sự xuất hiện của Diệp Huyền, mắt của Trương Vãn Thanh sáng rực lên, vẻ mặt buồn chán của cô trong một giây lập tức chuyển thành ngạc nhiên. “Tôi đến đây để tạo cho em một bất ngờ!

Vãn Thanh, em có nhớ tôi không? "”

Diệp Huyền mỉm cười dịu dàng, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, trong mắt hắn hiện lên sự dịu dàng sâu đắm. Trương Vãn Thanh mạnh dạn gật đầu đáp: “Em nhớ anh từng phút từng giây!

Anh đối với em thật tốt, bây giờ em đang rất hạnh phúc!”

Vừa nói, Trương Vãn Thanh liền ôm chặt cánh tay của hắn, bộ ngực cao ngời đầy đặn lập tức áp vào người Diệp Huyền, khiến Diệp Huyền âm thầm vui mừng. Khác với những màn trao đổi nóng lạnh kích thích của Lâm Thanh Nham, sự nhiệt tình và dịu dàng của Trương Vãn Thanh khiến Diệp Huyền luôn cảm thấy được đối xử như một lão gia.

Phong cách của hai người này hoàn toàn khác nhau, mỗi người đều có sức hấp dẫn riêng, Diệp Huyền rất thích. Điều này làm cho Dương Duy ở phía sau nhìn ra vẻ ngưỡng mộ:

“Nói đến theo đuổi con gái, Diệp Huyền đại ca vẫn là lợi hại nhất, thật bội phục.”

“Diệp Huyền!.”

Bác sĩ Trương, cha con Lưu lão gia, Lưu Công Thiên, vợ chồng ông trùm đất đai Giang Kim Bưu nhanh chóng tiến tới chào đón hắn với nụ cười trên môi!

“Xin chào tất cả mọi người.”

Diệp Huyền lộ ra nụ cười: “Mọi người cứ đi dự tiệc trưa đi, tôi đưa Vãn Thanh ra ngoài đi dạo một lúc!”

Vừa nói xong điều này thì đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Diệp Huyền, anh đừng hòng chạy trốn!”

Mọi người đều giật mình và nhanh chóng nhìn xung quanh sau khi nghe thấy âm thanh!

Chỉ nhìn thấy nhị thiếu gia của gia tộc họ Khổng, Khổng Hổ cùng một nhóm người của hắn hung hăng đi tới!

Hai ngày trước, Diệp Huyền đã đánh con trai Khổng Thiên của Khổng Hổ thành một kẻ ngốc, tin tức Quản gia Hoàng bị Diệp Huyền tại chỗ đánh chết đã truyền khắp thành phố Dương Thành. Gia đình nhà họ Khổng hoàn toàn bị bôi nhục!

Thật không ngờ, hôm nay lại gặp nhau vào dịp như thế này!

“Bây giờ sẽ có trò vui cho xem.”

Những người xung quanh lén nhìn nhau, trong lòng hả hê!

“Hơ hơ.”

Nhìn thấy bộ dạng khủng bố đầy sát khí kia, Diệp Huyền không khỏi cười lạnh mà nói: “Tôi còn tưởng rằng là một kẻ quyền thế nào đó, hóa ra lại là tên cha già chó chết vô dụng của tên phế vật Khổng Thiên kia à!”

“Cái gì?”

Mọi người nghe vậy, âm thầm kinh ngạc: “Diệp Huyền này thật sự không sợ chết à, vừa mở miệng liền chế nhạo Khổng Hổ là chó già ư?”
Chương 189: Sẽ không nuông chiều

“Diệp Huyền, cậu đang mắng ai đấy?”

Bị Diệp Huyền trào phúng, Khổng Hổ lập tức nổi giận, đôi mắt đỏ ngầu trừng to!

Những người vây xem cũng sợ hãi đến mức vô thức lùi lại vài bước!

Thực lực của nhà họ Khổng chỉ xếp sau nhà họ Thạch - gia tộc giàu có lớn nhất, không chỉ sở hữu nền công nghiệp tài chính khổng lồ mà còn có rất nhiều cao thủ!

Khổng Hổ tuy chỉ là người nắm quyền thứ hai nhưng lại nắm giữ tất cả những chuyện lớn nhỏ của nhà họ Khổng ở Dương Thành, trong khi anh gã - Khổng Long, lại có quyền lực đáng sợ ở tỉnh hơn!

Điều này khiến mọi người càng thêm kiêng kỵ anh em nhà họ Khổng, có thể nói Khổng Hổ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào vì lợi ích của mình, ai ở Dương Thành dám đắc tội gã? Hiện tại Diệp Huyền vừa đi lên tiếng đã mắng Khổng Hổ là chó già, quá to gan, không phải sao?

“Thằng nhóc này không muốn sống nữa sao?”

Những người có mặt nhất thời bối rối, cho rằng Diệp Huyền không biết trời cao đất dày!

“Ha ha.”

Đối mặt với sự phẫn nộ của Khổng Hổ, Diệp Huyền vẫn thản nhiên cười: “Hôm trước Khổng Thiên ngang ngực, hống hách, đánh bạn của tôi, trêu chọc tôi, cho nên lập tức bị tôi phế!”

“Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn mà! Khổng Hổ, ông thân là cha ruột của Khổng Thiên, mà lại dạy ra một tên khốn kiếp như vậy, nói ông là chó già thì có sai không?”

Mọi người lại giật mình, tự hỏi không biết có phải Diệp Huyền không có não hay không?!

Nhưng họ cũng phải thừa nhận rằng hắn thực sự rất can đảm!

Bị Diệp Huyền chửi thêm, ánh mắt Khổng Hổ càng hung tợn hơn: “Cậu lớn lối như vậy là vì cho rằng một cái Tập đoàn Lâm thị và nhà họ Lâm không đáng chú ý kia có thể bảo vệ được mình sao?”

“Tôi sẽ để cậu nhảy nhót thêm vài ngày nữa. Chỉ cần Phiền Chiến Vương rời khỏi Dương Thành, một khi thời gian kiểm soát chặt chẽ kết thúc, cậu sẽ phải chết! Và Tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ tiêu tùng!”

Nghe Khổng Hổ uy hiếp, bác sĩ Trương không thể ngồi yên: “Nhị gia nhà họ Khổng, lời này của ông không đúng, rõ ràng là Khổng Thiên đắc tội Diệp Huyền trước!”

“Nếu là con trai của ông có lỗi trước, vậy gã bị Diệp Huyền đánh cũng là gieo gió gặt bão mà thôi! Vậy mà ông lại đến đối phó với Diệp Huyền và Tập đoàn Lâm Thị?”

Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu ở bên cạnh cũng lập tức phụ hoạ nói: “Bác sĩ Trương nói rất có đạo lý! Nhà họ Khổng tuy giàu có và quyền lực nhưng cũng không thể bắt nạt người khác như vậy được?”

Nhìn thấy họ đứng ra bảo vệ Diệp Huyền, Khổng Hổ lập tức hiểu ra: “Tôi cứ thắc mắc tại sao Diệp Huyền lại lớn lối như thế, thì ra các người đang âm thầm giúp đỡ hắn?”

Lưu Công Thiên lạnh lùng cười một tiếng nói: “Diệp Huyền bản lĩnh thông thiên, cần gì chúng tôi hỗ trợ! Chúng tôi chỉ không thể chịu nổi những gì nhà họ Khổng đang làm thôi!”

Ồ!

Những người có mặt càng kinh ngạc hơn!

Họ không ngờ rằng nhà họ Lưu, bác sĩ Trương và Giang Kim Bưu sẽ cùng nhau hợp lực bảo vệ Diệp Huyền!

Cứ như thế, mọi người đều thắc mắc Diệp Huyền rốt cuộc là nhân vật nào mà lại có thể khiến nhiều ông chủ lớn đứng ra lên tiếng thay mình, ngay cả khi hắn đắc tội nhà họ Khổng? Khổng Hổ tức giận, cắn răng nói:

“Trương Nhất Phẩm, Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu, ba người thực sự nghĩ rằng mình có thể hợp lực cứu được Diệp Huyền sao?”

“Đừng quên, Diệp Huyền không chỉ chọc đến nhà họ Khổng của tôi, mà hắn còn có mối thâm thù lớn hơn với nhà họ Phùng. Em trai Phùng Tam Gia và cháu trai Phùng Lượng của người đứng đầu nhà họ Phùng đều chết dưới tay Diệp Huyền!”

“Hai nhà chúng tôi đã thỏa thuận liên thủ giết Diệp Huyền để trút giận! Tốt nhất ba người nên tỉnh táo và đừng nhúng tay vào việc này!”

“Bằng không, tôi và gia chủ nhà họ Phùng, Phùng Kim Long, cũng không xác định về sau ba tập đoàn và gia đình nhà các người có xảy ra chuyện gì hay không!”

Sau khi nghe được lời uy hiếp hống hách của gã, hiện trường lại lập tức trở nên náo loạn!

Có thể thấy được Khổng Hổ quả thật là một nhân vật cường đại, không sợ trời không sợ đất!

Gã không chỉ đắc tội bác sĩ Trương, thậm chí còn dám khiêu chiến với Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu!

Thế nhưng, hai ông lớn này lại có sức mạnh siêu phàm của một trong năm gia tộc khổng lồ!

Cùng lúc đó!

Những ông chủ tập đoàn vốn đã đứng về phía Khổng Hổ và nhà họ Khổng lập tức đứng về phía Khổng Hổ, tổng cộng có khoảng hai mươi người, khí thế hung hãn!

Chiến trận này đủ để chứng minh năng lực và sức mạnh thực sự của nhà họ Khổng!

“Khinh người quá đáng!”

Trong mắt Lưu Công Thiên chợt lóe lên sự tức giận: “Khổng Hổ, đừng tưởng rằng nhiều năm nay ông bành trướng thế lực mà có thể không để vào mắt nhà họ Lưu chúng tôi!”

Giang Kim Bưu cũng nhìn chằm chằm vào Khổng Hổ một cách lạnh lùng và hung dữ!

Rất nhiều ông chủ các công ty có mặt cũng đứng ở phía sau ông, tổng cộng có gần hai mươi, ba mươi người, ánh mắt đều rất sắc bén!

Kết quả là hiện trường lập tức hình thành một cuộc đối đầu gay gắt giữa hai đội hình tài phiệt lớn ở Dương Thành!

Những người vây xem cũng âm thầm kinh hãi!

Đặc biệt là Dương Duy đi theo Diệp Huyền, anh ta không ngờ hôm nay mình lại được mở mang tầm mắt!

Đây là lần đầu tiên anh ta chứng kiến một trận chiến như vậy!

Một khi hai bên ra tay, tình hình kinh tế của Dương Thành sẽ phát sinh những thay đổi kinh thiên động địa!

“Haha...”

Khổng Hổ chẳng những không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại dương dương đắc ý nói:

“Lưu tổng, Giang tổng, hai người không cần tức giận, tôi chỉ thiện ý khuyên hai người một câu mà thôi.”

“Chúng ta quen nhau hơn hai mươi năm, nếu tình bạn lâu năm bị hủy hoại vì một tên Diệp Huyền nhỏ bé này thì thật đáng tiếc!”

Vừa nói, Khổng Hổ vừa liếc mắt nhìn Diệp Huyền, sau đó lại nhìn mấy chục ông chủ đứng sau Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu, như thể đang ghi nhớ hết họ!

Bất kể là Khổng Hổ hay nhà họ Khổng, hay nhà họ Phùng nổi tiếng tàn nhẫn trong thành phố, nếu một trận chiến thực sự nổ ra, nhà họ Lưu và nhà họ Giang nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!

“Chết tiệt...”

Nhìn thấy sự bình tĩnh và uy hiếp không biết xấu hổ của Khổng Hổ, Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu và bác sĩ Trương đều hận không thể trở mặt với Khổng Hổ, bắt đầu một trận đại quyết đấu!

Nhưng bây giờ Phiền Chiến Vương sắp trở về, nếu như nhà họ Lưu và Giang Kim Bưu lựa chọn ra tay trong thời gian kiểm soát chặt chẽ, thì Cục cảnh sát và Chiến bộ nhất định sẽ ra tay trừng phạt, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Vì thế trong lòng Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu đều tức giận đến nghẹn!

Đúng lúc này!

“Sao phải nói nhảm với loại người này? Cứ trực tiếp ra tay là được rồi!”

Diệp Huyền bước nhanh đến phía trước, tát thẳng vào mặt Khổng Hổ!

Bốp!

Nhanh chóng và gọn gàng!

Bởi vì Diệp Huyền ra tay quá nhanh, Khổng Hổ còn chưa kịp ý thức được chuyện gì thì đã bị tát thẳng vào mặt, khóe miệng đột nhiên sụp xuống, ngã thẳng xuống đất!

“Ôi!”

Tất cả mọi người đều bị phản ứng ngoài ý muốn của Diệp Huyền dọa sợ, nhìn chằm chằm thanh niên thần bí này với vẻ mặt không thể tin được!

“Hắn không bị điên đấy chứ? Vậy mà hắn lại dám đánh Khổng Hổ...”

“Quá khốc liệt!”

“Nhưng thời gian kiểm soát chặt chẽ vẫn chưa kết thúc, làm như vậy đoán chừng có thể sẽ gặp rắc rối!”

Không chỉ những người xem sợ hãi mà cả Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu cũng sợ hãi. Họ biết Diệp Huyền rất gan dạ, nhưng không ngờ hắn lại táo bạo như vậy!

“Ông chủ, ông không sao chứ?”

Mấy người trợ lý nhanh chóng đỡ Khổng Hổ đứng dậy, Khổng Hổ lau vết máu rỉ ra từ khóe miệng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Cậu dám đánh tôi?”

“Ha ha.”

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng: “Đầu tiên, ông uy hiếp tôi, sau đó, ông lại khiêu khích bạn tôi, cho nên đáng bị đánh!”

Nói xong, Diệp Huyền lại tát vào mặt Khổng Hổ một cái nữa!

Vô cùng mạnh mẽ!

Những người xung quanh đều hãi hùng khiếp vía!
Chương 190: Khổng Hổ biến thành Khổng Chó

Diệp Huyền lại ra tay một lần nữa, nhưng lần này Khổng Hổ cũng không kịp phản ứng, khóe miệng còn lại lập tức chảy máu!

Hắn hoàn toàn tức giận, rống to lên: “Tất cả mọi người thấy rõ ràng rồi đó, là hắn đánh tôi trước!”

“Mấy người còn đứng đó làm gì! Đánh chết hắn đi!”

Khổng Hổ ra lệnh cho đám người của hắn, hơn chục vệ sĩ lập tức hung hãn lao ra, định đánh bại Diệp Huyền!

“Anh Diệp Huyền, cẩn thận!”

Thấy người của Khổng Hổ muốn ra tay với Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh theo bản năng nhắc nhở hắn!

Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu cũng lập tức ra lệnh cho người của mình: “Mau bảo vệ Diệp Huyền!”

Có thể thấy, ý thức của hai người này không cao như thường ngày, từ đầu đến cuối họ tin tưởng và ủng hộ Diệp Huyền một trăm phần trăm!

Diệp Huyền nhếch môi cười nói: “Không phải chỉ là người của một nhà họ Khổng nho nhỏ mà thôi sao? Mọi người không cần tới hỗ trợ.”

Nói xong, Diệp Huyền tùy ý hành động!

Trong chốc lát, mỗi tên vệ sĩ của nhà họ Khổng đến gần Diệp Huyền đều bị phế tay chân!

Chỉ trong vòng vài giây, sảnh tiệc cao cấp ngập trong máu và tiếng than khóc không ngừng. Nếu như không phải Diệp Huyền khiêm tốn thì một khi hắn phát chân khí, những người này không nghi ngờ gì đều phải chết!

Tuy nhiên, sự thay đổi đột ngột trước mắt này đã khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều run lên vì sợ hãi!

Suy cho cùng, những cao thủ bên cạnh Khổng Hổ đều là ngàn dặm mới tìm được một cường giả, không ngờ lại không chịu nổi một đòn của Diệp Huyền!

“Võ công của Diệp Huyền thật lợi hại!”

“Khó trách hắn lại có lớn lối như vậy!”

Trước sự kinh ngạc của mọi người, Diệp Huyền từng bước một tiếp cận Khổng Hổ!

“Chỉ bằng chút bản lĩnh này mà mấy người muốn đối phó với tôi?”

“Ai cho nhà họ Khổng tự tin như vậy?”

Nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Diệp Huyền, sắc mặt Khổng Hổ bỗng nhiên tái nhợt, lùi lại một bước: “Cậu, cậu muốn làm gì! Đừng quên, vẫn đang trong thời gian kiểm soát chặt chẽ, cậu không được đụng vào tôi!”

“Thời gian kiểm soát chặt chẽ thì sao?”

Diệp Huyền cười lạnh, bỗng nhiên đá chân ra, lập tức đá gãy xương vai trái của Khổng Hổ!

“A! Đau quá!”

Khổng Hổ hét lớn một tiếng rồi ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi sự kiêu ngạo và phách lối vừa rồi!

“Ha ha.”

Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Khổng Hổ, vừa rồi không phải ông rất phách lối sao? Sao bây giờ lại sủa loạn như chó vậy?”

“Ha ha ha!”

Bác sĩ Trương, Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu và những người khác nhao nhao cười vang, ngay cả Trương Vãn Thanh cũng không thể nhịn cười. Tuy rằng họ đều lo lắng Diệp Huyền sẽ rước lấy phiền toái, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thê thảm của Khổng Hổ, họ vẫn cảm thấy vô cùng sảng khoái!

Vừa rồi Khổng Hổ kiêu ngạo bao nhiêu, trong lòng họ bây giờ càng cảm thấy vui vẻ bấy nhiên!

“Khổng nhị gia...”

Ông chủ hàng chục công ty vừa xếp hàng với Khổng Hổ lúc này đều tái mặt, không nói một chữ chứ đừng nói đến việc có ý kiến gì. Tâm trạng và phong độ của cả hai bên ngay lập tức hình thành sự tương phản rõ rệt. Bên cạnh Khổng Hổ, mấy trợ thủ vội vàng chạy ra ngoài, hiển nhiên là muốn qua phòng bên cạnh điều quân tiếp viện đến!

Trong phòng tiệc bên cạnh, nhiều lãnh đạo thành phố vừa tham dự cuộc họp đang tụ tập dùng bữa. Nhưng Diệp Huyền vẫn thờ ơ như cũ. Người xem không khỏi suy đoán!

“Không xong, lớn chuyện rồi!”

“Cục trưởng Hình và những người khác đang ăn tối ở phòng tiệc bên cạnh!”

Họ đều cảm thấy lần này Diệp Huyền sẽ gặp rắc rối lớn!

Ngay cả Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu cũng lo lắng cho Diệp Huyền, bởi vì nếu tham gia đánh nhau trong thời gian kiểm soát chặt chẽ thì chắc chắn sẽ bị bắt.

“Diệp Huyền, cậu đi trước đi, nơi này để chúng tôi xử lý.” Lưu Công Thiên hạ thấp giọng nói.

Giang Kim Bưu cũng cảm thấy như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm: “Nhà họ Khổng và hai nhà chúng tôi có thực lực tương đương. Ngay cả khi Cục Cảnh sát muốn tra cứu trách nhiệm thì có thể giảm nhẹ một chút.”

Diệp Huyền cười đáp: “Bây giờ mà tôi rời đi thì không phải đồng nghĩa với việc để mọi người chịu trách nhiệm sao? Yên tâm, Dương Thành không ai có thể khiến tôi cụp đuôi chạy trốn.”

Diệp Huyền vừa nói xong thì nhìn thấy cục trưởng Hình và một đám cảnh sát xông tới: “Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Nhìn thấy cục trưởng Hình uy phong lẫm liệt, vẻ mặt của các ông lớn trong giới kinh doanh có mặt lập tức thay đổi, họ không dám đắc tội người đàn ông quyền lực này.

“Cục trưởng Hình, cậu phải giúp tôi!”

Khổng Hổ nằm trên mặt đất gào thét gào thét, vừa nhìn thấy cục trưởng Hình, gã lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng!

Cục trưởng Hình nhìn thấy người nhà họ Khổng nằm trên mặt đất, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.

“Mấy ngày nay, Cục Cảnh sát đã nhiều lần nhấn mạnh rằng không ai được phép gây rối trong thời gian kiểm soát chặt chẽ! Các người muốn chống lại chúng tôi phải không?!”

Cục trưởng Hình quát khẽ một tiếng, đủ để thấy được lúc này anh ta tức giận đến mức nào!

Những người ở gần đó lập tức tự động lùi lại hai bước!

Khí thế của cục trưởng Hình thực sự rất mạnh, quả nhiên là người nắm giữ quyền lực của Cục Cảnh sát!

“Ai lại đánh ông thành ra thế này?!”

Vẻ mặt cục trưởng Hình âm trầm, nghiêm nghị quát hỏi Khổng Hổ!

“Cục trưởng Hình!”

Khổng Hổ lộ ra vẻ rất bất mãn, lớn tiếng nói: “Chính tên khốn đó đã vi phạm quy định của thời gian kiểm soát chặt chẽ, đánh tất cả chúng tôi. Cậu chủ trì công đạo cho nhà họ Khổng chúng tôi!”

Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Không phải vừa rồi ông còn cho rằng nhà họ Khổng có thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm ở Dương Thành sao? Giờ nói vậy khác nào tự tát vào mặt mình?”

Nghe lời của hai người, cục trưởng Hình không khỏi tức giận, nhưng đột nhiên cảm thấy giọng nói của người này có vẻ quen quen!

Anh ta lập tức nhìn về phía đám người, tim đột nhiên lỡ nhịp!

“Diệp Huyền đại nhân!”

Trái tim của Cục trưởng Hình lập tức chấn động dữ dội!

Tối hôm qua, suýt nữa anh ta bị nhà họ Tống hại thảm, mang theo cấp dưới định bắt Diệp Huyền, việc này khiến cả đêm anh ta không thể yên tâm, hiện tại trong lòng nghĩ lại còn âm thầm sợ hãi!

Anh ta không bao giờ nghĩ đến lúc này lại lần nữa gặp phải Diệp Huyền!

Mấu chốt là trong tình huống hiện tại giống như anh ta thật sự mang người tới bắt Diệp Huyền!

Cứ như vậy, trong lòng cục trưởng Hình càng không ngừng bồn chồn, vẻ mặt tức giận cũng cứng đờ!

Mọi người có mặt ở đây đều tưởng cục trưởng Hình nhất thời tức giận đến mức không phản ứng được, nhưng họ không biết lúc này anh ta đã hoảng sợ đến mức nào, cả khuôn mặt đều căng thẳng!

Diệp Huyền lúc này cũng nhìn thoáng qua cục trưởng Hình, không khỏi cười thầm trong lòng: “Xem ra mình khá là có duyên với cục trưởng Hình nha!”

“Cục trưởng Hình?”

Khổng Hổ nhịn không được hét lớn một tiếng: “Xin mau đưa Diệp Huyền về cục! Để hắn nếm trải mùi vị của việc phớt lờ luật pháp!”

Trong đầu gã đã sớm tính toán, sau khi Diệp Huyền bị giam, gã sẽ phái mấy tên hung ác lẻn vào đó giết chết Diệp Huyền!

Những người nhà họ Khổng bị đánh cũng hét lên: “Cục trưởng Hình, anh phải đứng ra chủ trì công đạo cho chúng tôi, mau bắt Diệp Huyền đi!”

Nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm đang cắn ngược lại của họ, Trương Vãn Thanh nhịn không được nói: “Khó trách trước đây Khổng Thiên lại đổi trắng thay đen hãm hại người khác. Thì ra cha cậu ta là người như vậy!”

Những người có mặt cũng không thể chịu nổi bộ mặt đổi trắng thay đen đáng ghét của Khổng Hổ, đây không phải là tắc kè hoa chân chính sao?

Tuy nhiên phần lớn người đều cảm thấy cục trưởng Hình chắc chắn sẽ trực tiếp bắt Diệp Huyền!!

Lúc này chỉ có cục trưởng Hình âm thầm hoảng sợ: “Muốn tôi bắt Diệp Huyền đi? Khổng Hổ, ông muốn hố chết tôi sao?”

Anh ta hận không thể lập tức chạy tới xin lỗi Diệp Huyền, nhưng thân phận của Diệp Huyền không phải bình thường, anh ta không thể tiết lộ thân phận Diệp Huyền!

Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của việc này, khuôn mặt cục trưởng Hình lập tức tối sầm mặt lại, trừng mắt nhìn Khổng Hổ:

“Ông đang ra lệnh cho tôi làm việc à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom