• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (5 Viewers)

  • Chương 96-99

Chương 96 Chênh lệch tuổi tác giữa bọn trẻ

Trong lúc cô đang chăm sóc Tiểu Tinh Tinh thì điện thoại di động trong túi xách bỗng nhiên reo lên.

Giang Nguyễn Nguyễn sợ đánh thức Tiểu Tinh Tinh nên vô thức bịt tai cô bé lại, đang định đứng dậy lấy túi xách thì lại thấy người đàn ông đó đã đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động đưa tới trước mặt cô.

“Cám ơn.”

Giang Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, nhìn ID người gọi, trong lòng có chút xót xa.

Cô chỉ quan tâm đến đứa nhỏ trong tay mà quên mất việc chăm sóc hai đứa con ở nhà.

“Mẹ!” Vừa kết nối xong, giọng nói của hai đứa nhỏ liền vang lên: “Khi nào mẹ mới về?”

Giang Nguyễn Nguyễn hạ giọng: “Tối nay mẹ có chút việc bận, khả năng cao sẽ về muộn, các con ăn cơm chưa?"

Giọng nói của hai đứa nhỏ rất ân cần: "Chúng con ăn cơm rồi, còn mẹ? Đừng chỉ nghĩ đến công việc thôi, mẹ cũng nên quan tâm chăm sóc thân thể của mình nữa!"

Nghe vậy, trong lúc Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm động, cười nói: “Mẹ biết rồi, mẹ cũng ăn rồi, đừng đợi mẹ nữa, mau đi ngủ sớm đi.”

“Con biết rồi, mẹ trở về đừng muộn quá, cũng đừng quá mệt quá!" Hai đứa nhỏ đồng ý với giọng điệu ngọt ngào.

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói lời quan tâm, mới cúp điện thoại.

Lệ Bạc Thâm ở một bên mơ hồ nghe được tiếng của hai đứa nhỏ, liền buông công việc trên tay xuống, nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, muốn hỏi cô có cần trở về chăm sóc hai đứa nhỏ không, lại nhìn thấy lông mày cô dần mềm mại, khi mở miệng nói, hắn lại chuyển chủ đề.

"Bình thường nếu như cô bận rộn, thì hai đứa nhỏ phải làm thế nào? Cô về nhà hay là tìm người đến chăm sóc bọn nhỏ?"

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu: "Bạn của tôi sẽ đến giúp chăm sóc bọn nhóc, hiện tại thì có thím Lý.”

Lệ Bạc Thâm hỏi: "Còn lúc ở nước ngoài thì sao?"

Giang Nguyễn Nguyễn không biết tại sao hắn vì cái gì mà cứ cố chấp hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn vô thức mà trả lời: "Tôi cũng sẽ tìm người đến giúp đỡ chăm sóc hoặc là tôi sẽ dẫn bọn nhỏ đến chỗ làm. Đồng nghiệp của tôi rất thích bọn nhỏ.”

Lời vừa dứt, phòng khách lại rơi vào khoảng im lặng.

Giang Nguyễn Nguyễn cụp mắt xuống, tiếp tục chú ý tới tình hình của cô bé.

“Hiện tại hai đứa nhỏ đã lớn như vậy việc chăm sóc cũng trở nên dễ dàng hơn. Còn bé chắc chắn không dễ dàng như vậy nhỉ." Lệ Bạc Thâm đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nặng trĩu nhìn cô, hắn hỏi như thể vô tình hỏi: "Năm nay hai đứa nhỏ bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nghĩ bọn nhỏ cao gần bằng Tinh Tinh, chắc cũng bằng tuổi nhau nhỉ."

Đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, làm trái tim Giang Nguyễn Nguyễn chợt thắt lại.

Mỗi lần Lệ Bạc Thâm ở cùng hai đứa nhỏ, cô đều lo lắng hắn sẽ phát hiện ra cái gì, chính vì lẽ này, cô luôn dặn dò hai đứa nhỏ rất nhiều lần.

Nhưng cô không ngờ rằng người này sẽ trực tiếp hỏi cô câu hỏi này.

Cụp mắt xuống, bình tĩnh lại một lúc, Giang Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt mở miệng nói: “Bọn nhỏ đã hơn bốn tuổi rồi, con trai lớn nhanh hơn con gái là chuyện bình thường.”

Đây là câu trả lời mà trước đó cô đã thảo luận với Triều Triều và Mộ Mộ, vì để tránh Lệ Bạc Thâm căn cứ vào tuổi của hai đứa nhỏ mà liên tưởng đến cái đêm sáu năm về trước.

Nói xong, cô có chút lo lắng chờ đợi phản ứng của người đàn ông.

Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy người đàn ông đó “ừm” một tiếng thật sâu.

Thấy hắn không hỏi thêm gì nữa, Giang Nguyễn Nguyễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lệ Bạc Thâm nheo mắt nhìn email công việc trên điện thoại, nhưng lại không thể tập trung nổi.

Hai đứa nhỏ đều hơn bốn tuổi, chỉ nhỏ hơn Tiểu Tinh Tinh một tuổi.

Nói cách khác, ngay khi người phụ nữ này sinh ra Tiểu Tinh Tinh, cô ấy đã đi cặp kè với một người đàn ông khác và sinh ra hai cậu bé.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lệ Bạc Thâm hơi ngưng đọng, trong lòng có chút không ngờ.

Ngay lúc hai người có tâm tư khác nhau, Tiểu Tinh Tinh trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên động đậy.

Giang Nguyễn Nguyễn lập tức cụp mắt xuống, nhìn sang.

Chỉ nhìn thấy đôi mày thanh tú của cô bé khẽ cau lại, sau đó cô bé bắt đầu khóc nức nở một cách đáng thương, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn nhó thành một mảng.
Chương 97 Bên cạnh Thiếu phu nhân mới có thể ngủ yên giấc

Nghe được tiếng nức nở của đứa nhỏ, Lệ Bạc Thâm ngước mắt nhìn sang.

Giang Nguyễn Nguyễn vỗ vào nhẹ lưng cô bé mà trấn an, nhưng tiếng nức nở của Tiểu Tinh Tinh càng lúc càng lớn, cô bé lao ra khỏi chăn, vừa khóc vừa bò vào lòng Giang Nguyễn Nguyễn, dùng hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy cô.

Vừa khóc, cô bé vừa mở hai mắt đẫm lệ ra, nước mắt lưng tròng mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giang Nguyễn Nguyễn.

Cuối cùng khi xác nhận được Giang Nguyễn Nguyễn vẫn còn ở đó, tiếng nức nở lại lần nữa lắng xuống.

Nhìn khuôn mặt cô bé vì khóc mà đỏ bừng lên, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy đau lòng không thôi, giống như từ cô bé, mà cô có thể nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ở nhà.

“Tinh Tinh không sao, dì vẫn ở đây. Đừng khóc nữa, nếu khóc nữa, con sẽ biến thành một con mèo nhỏ đó." Giang Nguyễn Nguyễn dịu dàng xoa dịu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô bé.

Tiểu Tinh Tinh có chút khóc không ngừng được, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô bé túm lấy quần áo cô không chịu buông ra.

Quần áo trên bả vai Giang Nguyễn Nguyễn bị mồ hôi từ lòng bàn tay cô bé làm ướt đẫm, hoàn toàn biến thành một cục nhàu nát, nhưng cô không nói gì, chỉ kiên nhẫn an ủi cô bé.

Một lúc sau, cô bé khóc nức nở rồi lại ngủ, trong lúc ngủ mơ vẫn cựa quậy.

Giang Nguyễn Nguyễn cẩn thận lấy chiếc chăn nhỏ bộc cô bé lại, chỉ chừa hai tay thò ra, nắm chặt quần áo của cô.

Nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, ánh mắt Lệ Bạc Thâm tối sầm lại, cuối cùng chỉ trầm mặc không nói gì.

Thím Trương lo lắng cho tiểu tiểu thư, đi tới nhìn xem, thấy tiểu tiểu thư đang ngủ ngon lành trong vòng tay thiếu phu nhân, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Quả nhiên, tiểu tiểu thư vẫn phải ở bên cạnh thiếu phu nhân, mới có thể ngủ yên giấc, bình thường khi tiểu tiểu thư bị bệnh sẽ làm ầm ĩ lên, không ai có thể dỗ dành được, đôi khi thiếu gia cũng không làm gì được tiểu thư."

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sững sốt một chút.

Cô muốn hỏi, Phó Vi Trữ đâu? Thân là mẹ của Tiểu Tinh Tinh, chẳng lẽ cô ta cũng không thể dỗ dành đứa con của mình sao?

Hơn nữa, lần này Tiểu Tinh Tinh lâm bệnh, sao lâu như vậy vẫn không thấy hình dáng Phó Vi Trữ.

Chẳng lẽ cô đối với con gái mình, cũng không hề quan tâm đến?

Ngay lúc cô định mở miệng hỏi thì giọng nói của Lệ Bạc Thâm lại vang lên.

"Đêm nay có lẽ con bé có thể tỉnh giấc, cô có thể ôm con bé lên phòng dành cho khách nghỉ ngơi, cô ngủ một lát đi."

Thím Trương cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, đã muộn như vậy rồi, thiếu phu nhân vừa xong công việc liền cùng thiếu gia đến đây, chắc cô cũng mệt rồi, đi lên ngủ với tiểu tiểu thư một lát đi."

Giang Nguyễn Nguyễn nuốt xuống câu hỏi trên môi, lưỡng lự liếc nhìn lên lầu. Mọi chuyện xảy ra sáu năm trước đều hiện lên trong đầu, trong lòng có chút chua xót, lắc đầu từ chối: "Không cần, tôi ở đây nghỉ ngơi một lát là được rồi, Tiểu Tinh Tinh cuối cùng cũng ngủ rồi, tôi sợ đánh thức cô bé."

Nghe xong lý do này, hai người họ không thể nói gì khác.

Thím Trương tỏ ra lo lắng cho cô thêm vài câu rồi lui xuống.

Chỉ còn lại ba người trong phòng khách.

Bởi vì vừa rồi đột nhiên Lệ Bạc Thâm nhắc tới tuổi tác của Triều Triều và Mộ Mộ, bây giờ Giang Nguyễn Nguyễn vẫn có chút cảnh giác, rũ mắt nhìn về phía cô bé trong ngực, cố gắng tránh nhìn vào ánh mắt của hắn.

Một lúc sau, không còn nghe thấy giọng nói của người đàn ông đó nữa.

Giang Nguyễn Nguyễn dần dần thả lỏng thần kinh.

Hôm nay cô có một ngày thật bận rộn, buổi chiều dành nhiều thời gian để chữa trị cho ông cụ, hiện tại quả thực có chút mệt mỏi.

Cộng thêm việc Tiểu Tinh Tinh trong ngực cô đang tỏa nhiệt như một chiếc lò sưởi nhỏ, hơi thở đều đều vang vọng bên tai, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy một cỗ mệt mỏi chậm rãi dâng lên.

Dù cố gắng tỉnh táo nhưng cô vẫn chìm vào giấc ngủ.
Chương 98 Vô cùng xứng

Một lúc lâu sau, trong phòng khách vẫn không có động tĩnh gì.

Lệ Bạc Thâm ngước mắt lên chỉ nhìn thấy, người phụ nữ đang ôm Tiểu Tinh Tinh đã dựa lưng vào ghế sofa mà ngủ thiếp đi.

Bởi vì đang ôm Tiểu Tinh Tinh trong ngực nên tư thế của cô không được tự nhiên, ngủ cũng không thoải mái. Vậy mà mỗi lần nửa thoáng tỉnh lại, cô đều vô thức siết chặt vòng tay.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lệ Bạc Thâm khẽ rung động.

Thím Trương lại đi đến kiểm tra tình hình của tiểu tiểu thư, vừa bước tới chỗ ghế sô pha liền nhìn thấy thiếu gia ra hiệu cho mình im lặng.

Thấy thế, thím Trương thả chậm bước lại, thận trọng bước tới gần nhìn hai người họ, đến lúc nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của hai người thì trên mặt bà không khỏi lộ ra nét vui vẻ.

Quả nhiên, sợi dây liên kết mẹ con giữa thiếu phu nhân và tiểu tiểu thư không bao giờ có thể cắt đứt được.

Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng tiểu tiểu thư vẫn theo bản năng thân thiết với thiếu phu nhân, hơn nữa thiếu phu nhân cũng rất yêu thương tiểu tiểu thư.

Nhìn thấy hai người đắp chung chiếc chăn nhỏ, thím Trương hơi nhíu mày rồi nhẹ nhàng lui lại. Một lúc sau, bà quay lại đưa một chiếc chăn bông lớn cho Lệ Bạc Thâm.

Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày do dự, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy cầm lấy chiếc chăn, cúi người cẩn thận đắp lên cho hai người, sau đó còn cẩn thận nhét góc chăn dưới người Giang Nguyễn Nguyễn.

Làm xong một loạt hành động này, lúc chuẩn bị đứng dậy thì ánh mắt hắn thoáng xẹt qua khuôn mặt đang ngủ say của Giang Nguyễn Nguyễn.

Lệ Bạc Thâm không nhịn được mà dừng động tác lại, dùng ánh mắt đảo quanh khuôn mặt cô ngay khoảng cách cực kì mập mờ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn người phụ nữ này ở khoảng cách gần như vậy.

Có vẻ cô ngủ không mấy an ổn, hàng mi cong vút thỉnh thoảng lại run run, giống như có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.

Lệ Bạc Thâm nhịn được mà thử đoán xem bao giờ cô sẽ tỉnh lại.

Người phụ nữ đang say giấc bỗng trở người, từ từ trượt khỏi ghế sofa.

Thấy cả người cô sắp sửa rơi xuống, Lệ Bạc Thâm theo bản năng vươn tay bảo vệ đầu cô, gần như đã ôm trọn người Giang Nguyễn Nguyễn vào lòng.

Đôi má mềm mại của cô áp vào lòng bàn tay hắn, một cảm giác nhẹ nhàng, êm ái truyền thẳng từ bàn tay đến ngực hắn.

Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm tối sầm lại, vì sợ đánh thức người trong lòng nên hắn vẫn giữ nguyên tư thế này không hề nhúc nhích.

Ở bên cạnh, thím Trương nhìn thấy thiếu gia ôm thiếu phu nhân mà trong ngực thiếu phu nhân còn đang ôm tiểu tiểu thư, trong lòng bà chợt lóe lên một ý nghĩ.

Mặc dù thiếu phu nhân đã rời đi sáu năm, nhưng nếu cô ấy muốn quay trở lại cũng không phải là không thể.

Nghĩ đến đây, ánh mắt thím Trương thoáng hiện lên nét vui vẻ.

"Thiếu gia, cậu đưa thiếu phu nhân và tiểu tiểu thư lên nghỉ ngơi đi, để hai người nằm vậy suốt đêm, ngày mai thức dậy chắc chắn thiếu phu nhân sẽ bị đau lưng, cô ấy vẫn còn phải đi làm mà."

Lệ Bạc Thâm nhăn mày, nhìn khuôn mặt đang ngủ say trong vòng tay, đắn đo một lúc, sau đó hắn mới khẽ gật đầu.

Thấy hắn đồng ý, thím Trương bước lên phía trước bế Tiểu Tinh Tinh khỏi tay Giang Nguyễn Nguyễn, cũng may là Tiểu Tinh Tinh ngủ say, lúc bị thím Trương bế lên cũng chỉ hơi nghiêng đầu đi chứ không tỉnh lại.

Thím Trương ôm tiểu thư lên xong thì mở miệng cười nói: "Thiếu phu nhân làm phiền cô rồi."

Nói xong bà ấy lại đứng sang một bên chờ Lệ Bạc Thâm hành động.

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm hơi do dự.

Qua hồi lâu sau, hắn mới thận trọng nghiêng người, ôm lấy Giang Nguyễn Nguyễn.

Người phụ nữ đó lập tức nằm trọn trong vòng tay của hắn, vô thức nghiêng đầu tựa đầu vào vai hắn, mãi đến lúc hắn đứng dậy cô vẫn không tỉnh dậy.

Lệ Bạc Thâm nhìn người trong tay, lông mày khẽ cau lại, đáy mắt có chút không vui.

Người phụ nữ này, như thể cô ấy không có trọng lượng mà nằm gọn trong vòng tay hắn, rốt cục mấy năm quay cô đã chăm sóc bản thân như thế nào vậy?

Thím Trương nhìn thiếu gia ôm thiếu phu nhân vào lòng, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.

Nhìn như thế nào cũng thấy thiếu gia và thiếu phu nhân xứng vô cùng!
Chương 99 Có chết cũng sẽ không thích cô

Quả thật Giang Nguyễn Nguyễn đã rất mệt mỏi, bình thường cô ngủ rất nông nhưng hôm nay lại ngủ say đến mức bị ôm đến tận phòng trên lầu cũng không hay biết.

Lệ Bạc Thâm đi đến bên giường, cẩn thận cúi người đặt cô lên giường, sau đó chỉnh chỉnh gối nằm lại cho cô rồi mới đứng dậy.

Nãy giờ thím Trương vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, lúc này thấy hắn chăm sóc Giang Nguyễn Nguyễn như vậy thì nét vui vẻ trong mắt càng nhiều hơn, bước tới đặt Tiểu Tinh Tinh lên bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn, đắp chăn bông cho hai người bọn họ sau đó lại đứng dậy bước sang một bên.

Thấy ánh mắt thiếu gia vẫn còn dừng lại trên mặt thiếu phu nhân, thím Trương quan tâm nói: "Thiếu gia, ngài cũng đi nghỉ ngơi đi bên này có tôi trông chừng là được rồi, không phải ngày mai cậu còn phải đi làm sao?"

Lời vừa dứt, chỉ thấy đôi mày của thiếu gia hơi nhăn lại, hắn lắc đầu: "Không cần, tôi không mệt. Tôi còn lo chuyện Tinh Tinh bị bệnh, dì cứ đi nghỉ ngơi đi."

Nghe vậy, ánh mắt thím Trương hiện lên chút trêu chọc.

Thiếu gia nói lo cho tiểu tiểu thư mà ánh mắt cứ dán chặt vào mặt thiếu phu nhân.

Nhưng mà để nhà ba người của bọn họ ở riêng với nhau cũng tốt, có thể bồi dưỡng chút tình cảm.

Nghĩ vậy thím Trương cũng không khăng kiên trì nữa, yên lặng lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ lờ mờ.

Lệ Bạc Thâm bật đèn lên âm thầm đánh giá khuôn mặt Giang Nguyễn Nguyễn.

Rõ ràng sáu năm đã trôi qua đi nhưng khuôn mặt đó vẫn không chút thay đổi, nhưng mà khi đôi mắt kia mở ra, ánh mắt bên trong lại vô cùng khác biệt với sáu năm trước.

Thậm chí là càng hấp dẫn ánh mắt của hắn hơn sáu năm trước.

Không biết người phụ nữ này đã trải qua sáu năm vừa rồi như thế nào.

Hắn nhìn được một lúc thì chợt phát hiện đôi mày của người phụ nữ nhỏ đột nhiên cau mày.

Lệ Bạc Thâm cũng không khỏi nhíu mày, không biết người phụ nữ này mơ thấy cái gì mà có thể khiến cô ấy khó chịu như vậy trong giấcngủ.

Trong lúc Giang Nguyễn Nguyễn mơ hồ cảm giác như bản thân đã trở về sáu năm trước, trước mặt là khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của Lệ Bạc Thâm, khuôn mặt yêu nghiệt đó tràn đầy chán ghét.

Mặc dù hắn còn chưa lên tiếng nhưng Giang Nguyễn Nguyễn dường như có thể đoán được lời hắn định nói, tuyệt vọng lui mạnh về phía sau, đưa tay lên che lỗ tai lại, có vẻ cô rất kháng cự những gì hắn sắp nói.

Thế nhưng bất chấp điều này, giọng nói tàn nhẫn của người đàn ông vẫn vang vọng trong đầu cô.

"Có chết tôi cũng sẽ không thích cô!"

Câu nói này lập tức vang vọng khắp không gian.

Giang Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy bản thân chợt hít thở không thông, đau đớn giãy giụa một lúc lâu mới bất ngờ tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra cô chỉ thấy bốn phía xung quanh lờ mờ tối như thể cô vẫn còn trong giấc mơ.

Thấy vậy, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy có chút nặng nề.

"Có chuyện gì vậy, gặp ác mộng sao?" Giọng nói trầm ấm của Lệ Bạc Thâm bỗng vang lên bên tai cô.

Giọng nói hoàn toàn trùng khớp với giọng nói trong giấc mơ.

Trái tim Giang Nguyễn Nguyễn lại thắt lại, theo bản năng ngước mắt lên nhìn biểu cảm của hắn.

Người đàn ông đứng trong bóng tối, biểu cảm trên mặt có hơi mờ đi. Không đợi được câu trả lời của cô, hắn nhíu mày tiến lên một bước.

Giang Nguyễn Nguyễn vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ, lúc nhìn thấy hành động của hắn, trên mặt lóe lên một chút hoảng sợ, sau đó vô thức vịn giường lui về phía sau.

Đôi mày của Lệ Bạc Thâm càng nhíu chặt hơn, hắn đã dừng bước, còn giọng nói cũng thoáng hòa hoãn hơn vừa rồi: "Cô mơ thấy gì vậy?"

Bước chân vừa rồi đã mang hắn bước khỏi bóng tối, sự lo lắng trên mặt hắn cũng hiện rõ trong mắt Giang Nguyễn Nguyễn.

Giang Nguyễn Nguyễn chớp mắt sững sờ, kinh ngạc nhìn hắn vài giây rồi mới thật sự thoát khỏi giấc mộng vừa rồi, cô hạ mắt xuống thôi thúc bản thân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh nhạt đáp: "Không có gì, chỉ là ác mộng mà thôi."

Nói xong cô quay đầu nhìn về phía cô bé đang ngủ bên cạnh mình, kế tiếp cô đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô bé.

Nhiệt độ đã ổn hơn lúc nãy, có lẽ ngủ một giấc tỉnh dậy, cô bé sẽ khỏe lại.

Giang Nguyễn Nguyễn rút tay về rồi từ từ rời giường thu dọn quần áo, cô nhẹ giọng nói: "Tiểu Tinh Tinh tỉnh lại sẽ khỏe hơn, anh cẩn thận một chút, đừng để con bé bị cảm lạnh, tôi nên trở về rồi. "

Nói xong cô liền đi về phía cửa.

Nhưng mà vừa mới đi được hai bước, cổ tay đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom