• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (5 Viewers)

  • Chương 92-93

Chương 92 Tiểu Tinh Tinh bị bệnh

Tiếng nói vừa dứt, trong xe rơi vào một khoảng trầm mặc ngắn ngủi.

Giang Nguyễn Nguyễn chợt nhận ra mình vừa nói cái gì, cảm thấy rất hối hận nên rũ mắt xuống không nói lời nào nữa.

Lệ Bạc Thâm nặng nề mà nhìn bên mặt của cô, cảm xúc dưới đáy mắt ảm đạm bất định.

Người phụ nữ này kháng cự hắn như thế sao? Vì thế mới nói thẳng muốn đẩy hắn đến bên cạnh Phó Vi Trữ như vậy?

Một lúc sau Lệ Bạc Thâm mới lạnh lẽo mở miệng trả lời: “Cô ta còn có việc, tạm thời không có ý định rời đi."

Giang Nguyễn Nguyễn tức giận nắm chặt tay lái.

Phó Vi Trữ có việc không thể chở hắn, vậy chẳng lẽ cô có nghĩa vụ này sao?

Nhưng người bên cạnh ngồi vững như bàn thạch, mặc kệ cô nói cái gì cũng không chịu xuống xe.

Giang Nguyễn Nguyễn chỉ có thể đề máy lần nữa rồi chạy khỏi biệt thự nhà họ Tần.

Cùng lúc đó, Phó Vi Trữ cũng bước nhanh đi ra khỏi cửa biệt thự, cô ta trông thấy hình bóng của Lệ Bạc Thâm từ kính chiếu hậu thì sắc mặt lập tức tái xanh.

Nhìn thấy xe Giang Nguyễn Nguyễn đi xa, cô ta vội vàng lái xe đi theo.

Sau khi chạy vào quốc lộ, Giang Nguyễn Nguyễn mới nhớ phải hỏi một câu: “Anh đi đâu?"

Lệ Bạc Thâm đã làm việc cả ngày, sau đó lại tới ăn cơm với ông cụ nên lúc này im lặng một cách hiếm hoi, cảm giác mệt mỏi chậm rãi dâng lên.

Nghe Giang Nguyễn Nguyễn hỏi vậy, hắn đưa tay nhấn nhấn huyệt Thái Dương, cố vực dậy tinh thần mà nói: "Đến công ty, tôi nhớ cô có đi ngang qua."

Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại, quay đầu nhìn hắn một cái: “Trễ vậy rồi mà anh còn muốn tăng ca?"

Lệ Bạc Thâm khẽ đáp lại một tiếng ừ, hơi uể oải nên không muốn nói nhiều.

Hắn không biết tại sao mình lại bất giác trầm tĩnh lại khi ở bên cạnh người phụ nữ này.

Thấy hắn không có muốn lên tiếng nữa, Giang Nguyễn Nguyễn cũng im lặng lái xe. Nhưng có hắn ngồi bên cạnh nên trong đầu cô không khống chế được xuất hiện rất nhiều nghi vấn.

Cô nhớ lúc trước khi họ còn chưa ly hôn, Lệ Bạc Thâm đã từng nói chỉ có Phó Vi Trữ mới có tư cách gả cho hắn. Nhưng sự xuất hiện của cô đã làm trở ngại hôn sự của họ.

Chuyện này đã từng là cái gai trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn.

Về sau cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt, trả tự do lại cho người đàn ông này.

Vốn cho rằng sau khi cô rời đi thì hắn sẽ lập tức cưới Phó Vi Trữ vào nhà như mong ước, không ngờ chớp mắt một cái đã qua sáu năm mà bọn họ còn chưa định ra ngày cưới.

Trong khoảng thời gian đó đã ra chuyện gì?

Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ đến đây thì vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh, sắp nhịn không được lên tiếng hỏi rồi lại bị cô đè nén xuống.

Dù sao đó cũng là việc riêng của họ, người ngoài như mình có tư cách gì xen vào.

Mặc kệ trong đó xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến cô.

Đôi mắt đen nhánh của Lệ Bạc Thâm hơi khép lại, tâm trí thả lỏng một cách hiếm hoi, những suy nghĩ lung tung rối loạn cứ tuôn trào ra.

Hắn cũng không biết mình suy nghĩ cái gì, lúc ra khỏi biệt thự rõ ràng tài xế đang chờ ngay bên ngoài, nhưng nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn lên xe thì hắn lại quỷ thần xui khiến thế nào mà đi theo.

Chờ hắn kịp phản ứng thì đã đối diện với ánh mắt của người phụ nữ này cách cửa sổ xe.

Sau đó hắn liền thản nhiên lên xe.

Có lẽ là vì nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và ông cụ trên bàn ăn.

Nghĩ đến cô sẽ gả cho người đàn ông khác, Lệ Bạc Thâm cảm thấy cực kỳ bực bội.

Đột nhiên, một tiếng chuông đánh vỡ sự tĩnh mịch trong xe.

Lệ Bạc Thâm lập tức ngừng suy nghĩ, đưa mắt nhìn màn hình điện thoại, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Thiếu gia, khi nào ngài trở về? Tiểu tiểu thư hơi sốt..." Giọng nói của thím Trương tràn đầy lo lắng.

Lệ Bạc Thâm run lên, trầm giọng đáp lại: “Biết rồi, tôi lập tức trở về."

Sau khi cúp điện thoại, hắn nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn: “Làm phiền đưa tôi về trang viên, Tiểu Tinh Tinh không thoải mái, tôi phải trở về xem con bé thế nào."
Chương 93 Nhìn thấy cô, tâm tình sẽ khá lên một chút

Giang Nguyễn Nguyễn mơ hồ nghe thấy lời nói của thím Trương trong điện thoại, biết Tiểu Tinh Tinh không thoải mái nên cũng cảm thấy hơi lo lắng.

Nghe Lệ Bạc Thâm nói thế, cô lập tức quay đầu xe rồi gia tốc chạy về hướng trang viên nhà họ Lệ.

Sau hai mươi phút, xe của họ chậm rãi dừng lại ngoài sân của nhà họ Lệ.

Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ đến cô bé bị bệnh nên không yên lòng nói với người đàn ông bên cạnh: “Nhớ chăm sóc kỹ cho Tiểu Tinh Tinh, nếu có gì cần đến tôi thì có thể liên lạc ngay."

Lệ Bạc Thâm mang đầy thâm ý mà nhìn vào mắt cô: “Nếu cô lo lắng như thế thì không bằng đi vào thăm đi. Hơn nữa Tinh Tinh bám cô như vậy, nếu lúc sinh bệnh được gặp cô thì tâm tình sẽ khá lên một chút."

Hắn nói xong liền mở cửa xe đi xuống, trực tiếp bước vào cửa biệt thự, cứ như đang nói cho rằng cô muốn vào thì vào, muốn đi thì đi, hắn không miễn cưỡng.

Nhìn theo bóng lưng hắn, Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại.

Tiểu Tinh Tinh sinh bệnh không tìm mẹ của con bé tới xem một chút sao? Phó Vi Trữ bận rộn đến mấy cũng không bỏ mặc con mình như vậy.

Nhưng nghĩ đến cô bé đang bị bệnh nằm trên giường, cuối cùng cô vẫn không đành lòng nên xuống xe đi theo Lệ Bạc Thâm bước vào biệt thự.

Lệ Bạc Thâm vừa vào cửa thì thím Trương đã ôm lấy Tiểu Tinh Tinh đi ra đón.

"Thiếu gia, ngài đã về rồi, tiểu tiểu thư bệnh thành như vậy, tôi muốn con bé nằm lên giường mà nó nhất quyết phải đợi ngài trở về, tôi chỉ có thể bế con bé chờ ở chỗ này."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tinh Tinh đỏ rực lên, trên trán có dán một miếng băng hạ sốt, trông có vẻ rất suy yếu.

Nhìn thấy cha trở về, cô bé lập tức đưa tay ra muốn hắn ôm.

Lệ Bạc Thâm ôm con mình vào lòng, sờ thử thân nhiệt của con bé rồi cau mày lại: “Đang khoẻ mà sao đột nhiên phát sốt thế này?"

Thím Trương lo lắng mà nhìn tiểu tiểu thư trong lòng hắn: “Ban đêm con bé trở về từ nhà trẻ đã không có tinh thần lắm, cơm cũng không ăn được bao nhiêu, tôi tưởng là buồn ngủ nên dẫn con bé đi tắm, lúc đó mới phát hiện hơi sốt, tôi đã gọi bác sĩ gia đình tới kê vài viên thuốc và uống rồi, nhưng tiểu tiểu thư cứ quấy muốn chờ ngài trở về mới chịu đi ngủ."

Lệ Bạc Thâm gật đầu, vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Tinh Tinh mà ân cần nói: "Còn khó chịu không con?"

Tiểu Tinh Tinh vươn hai cánh tay ôm cổ cha, chôn đầu vào vai hắn mà tội nghiệp gật gật đầu.

Lệ Bạc Thâm trấn an sờ sờ đầu cô bé.

"Thiếu gia, nếu ngài đã trở về thì mau đưa tiểu tiểu thư đi lên nghỉ ngơi đi." Thím Trương thúc giục.

Lệ Bạc Thâm nghe thế thì chần chờ một lát: “Chờ một chút."

Thím Trương không hiểu nổi mà nhìn hắn, không biết hắn còn muốn đợi cái gì.

Trong lúc bà đang sốt ruột thì chỉ nghe ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.

Có thể nghe ra là một người phụ nữ.

Ba người không hẹn mà cùng nhìn ra phía cửa.

Khi nhìn thấy người tới là ai, đáy mắt Lệ Bạc Thâm hiện ra chút dịu dàng.

Thím Trương lại sững sờ ngay tại chỗ, không dám tin vào đôi mắt của mình.

Giang Nguyễn Nguyễn vừa vào cửa liền đối diện với ba ánh mắt khác nhau, cô không khỏi dừng bước.

Nhìn thấy trang trí trong biệt thự không có gì thay đổi, tâm tình cô càng phức tạp.

Sáu năm trước nơi này cũng được coi là nhà của cô.

Trong mấy năm sống ở đây, mặc dù Lệ Bạc Thâm vẫn luôn lạnh nhạt không ngó ngàng đến cô, nhưng ngoài phương diện tình cảm thì hắn luôn mở một mắt nhắm một mắt với những chuyện khác.

Trong mấy năm đó, cách bài trí trong biệt thự này hoặc nhiều hoặc ít đều có bàn tay cô nhúng vào.

Cô vốn cho rằng sau khi mình rời đi thì người đàn ông này sẽ lập tức bỏ hết, không ngờ sáu năm sau lúc bước vào nơi này lần nữa, những vật đó vẫn không thay đổi gì.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn lướt qua dò xét một vòng rồi chậm rãi thu tầm mắt lại, cảm thấy hơi tự giễu.

Nhìn thấy những vật xưa kia, cô lại cảm thấy trong lòng hơi xúc động. Nhưng sao cô không nghĩ rằng có lẽ là vì Lệ Bạc Thâm chưa từng chú ý tới những thứ này nên mới không thay đổi kia chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom